Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này! - Nhân Gian Tiểu Khả

.. Gặp gỡ không bằng hoài niệm Lâm Tiểu Niên vò chiếc khăn mềm mại ở trong tay, ngón tay không còn chút sức lực nào. Lúc chia tay vội vàng đến mức món quà độc nhất vô nhị mà cô chuẩn bị từ rất lâu cũng không kịp đưa ra để tặng. Thế nhưng, nếu quả thật đem tặng rồi... thì liệu anh ấy có thích hay không? Nếu không thích thì chẳng phải là đã lãng phí tâm ý của cô hay sao? Sự uốn lượn của từng mũi len, của từng đường kim mũi chỉ đều phảng phất tình ý của cô dành cho anh. Tuy nhỏ và quấn vào nhau nhưng là một lòng một dạ. Cô thường nghĩ, nếu như cô cố gắng thêm một chút, đỗ vào đại học Bắc Kinh, kết quả liệu có khác không? Cô cũng nghĩ nếu như cô cố gắng hơn một chút, nói với anh ấy tình cảm của mình, anh ấy có chút cảm động nào không? Nhưng mọi thứ đều không có kết quả. Kiều Hoài Ninh yêu Âu Dương Phi. Đó là sự thật. Không dễ gì có thể thay đổi. Còn cô không thể vô vọng chờ đợi một người không thể dời tâm chuyển ý như vậy. Cô khẽ than một tiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Những ngọn đèn trong vườn tỏa sáng trong màn đêm. Cảnh sắc ban đêm ở trường đại học Triết Giang không đẹp, nhưng mang một sự phồn hoa lạnh lùng. Có lẽ, con người cũng như ngọn đèn leo lắt trong đêm, càng tỏa sáng, càng khiến cho mình thêm ảm đạm. Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như vậy. Người Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy mình không có cách nào, và thấy mình bất lực. Vu công tử giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt lạnh hơn những mảnh băng vụn trên tuyết. Anh nắm chặt vai cô, giống như một con chim ưng đang giữ chặt con mồi của mình, trầm giọng nói: "Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như vậy!". Lâm Tiểu Niên không có cách nào để nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể mím chặt môi, lắc đầu: "Hữu Dư, là anh không thể đối xử với em như thế này!". Cho đến lúc không ai biết nên đối xử với ai thế nào thì đã là lúc không tìm được lối thoát, giống như ai yêu ai đó, cũng lại giống như không yêu ai, không đúng không sai. Trước vận mệnh to lớn trước mắt, mỗi người đều thấy mình nhỏ bé. Đối diện với bệnh tật, ai cũng đều thấy bất lực. Số mệnh đều cho mỗi người sự lựa chọn trước một tình thế khó xử, như thể đang trêu ngươi họ, khiến cho mỗi người không có cách nào chạy thoát được. Có những lúc, tình yêu không thể thay thế những tháng năm ấu thơ sống bên nhau, cũng không thể thay thế tình thân đã từng có. Lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên thừa nhận rõ rằng: "Đúng, em đã yêu Kiều Hoài Ninh." Mặc dù những điều đó đều đã là quá khứ, nhưng trong cuộc đời cô vẫn lưu lại dấu tích của những năm tháng đó, không thể xóa nhòa, cũng không thể hủy hoại được. "Anh ấy yêu em, vẫn đang yêu em." Giọng cô mặn chát, không gian bao la của mùa đông đơn điệu: "Em không muốn anh ấy mang theo sự hối tiếc rời khỏi thế gian này!". Đúng rồi, cô quá tham lam, không muốn Vu Hữu Dư rời khỏi cô, nhưng có một số thứ không thể gò bó, miễn cưỡng, cô muốn anh phải chọn lựa. Vu Hữu Dư rốt cuộc cũng không phải thánh nhân: "Cho nên?". "Cho nên, em không thể để mặc anh ấy." Đã từng là thanh mai trúc mã, tuy mối quan hệ giờ đã trở thành tình anh em sâu nặng nhưng cuối cùng cô cũng không thể từ bỏ, cho dù phải lừa dối, cô vẫn hy vọng Kiều Hoài Ninh vẫn ôm mộng đẹp tới cùng, kiên trì tới cùng. Vu Hữu Dư không nói lời nào, lục trong túi áo khoác tìm điếu thuốc, châm một điếu, hít vài hơi, nhả khói, sau đó lại châm thêm một điếu nữa, một lúc sau đã đầy một gạt tàn thuốc. Vu Hữu Dư nói: "Lâm Tiểu Niên, anh mệt rồi." Mỗi năm đều dư thừa Vu Hữu Dư lấy một đồng xu trong túi, đút vào bốt điện thoại công cộng, gọi điện cho Lâm Tiểu Niên. Giọng anh khàn khàn, những câu nói của anh dường như đã lặp đi lặp lại mấy lần, anh nói: "Lâm Tiểu Niên, những lời nói khó nghe này, anh chỉ nói một lần, em nghe rõ nhé: Nếu em đồng ý chịu đựng khổ đau, dùng năm trăm năm tu luyện của mình để đổi lấy một lần Kiều Hoài Ninh khẽ cười với mình, vậy thì... anh nguyện đổi một nghìn năm tu luyện của mình ấy một lần chuyển ý của em." Trái tim Lâm Tiểu Niên bỗng trở nên mềm yếu, biến thành một vũng nước, còn cô nhìn thấy quá khứ qua vũng nước đó, chỉ nhìn thấy một con cá đang đợi chờ. Cô nắm chặt điện thoại di động, nhẹ nhàng nói: "Vu Hữu Dư, anh còn nhớ, câu đối mùa xuân năm đó chúng ta cùng viết không? Niên niên hữu dư (hàng năm đều dư thừa)... Em nghĩ hoành phi sẽ là... Cảm ơn!". Chuyện tình của bọn họ, ba từ "anh yêu em" không thể khắc họa được tất cả, nụ cười cũng có, nước mắt cũng có, mùa đông này Bắc Kinh không có tuyết, cô chầm chậm đi về phía anh, đi về hướng chưa biết, hướng đã biết, nhưng cô đã xác định cho mình điểm dừng chân. Cảm ơn anh, vì nhờ có anh mà mùa đông này em thấy yêu Bắc Kinh... *** Lâm Tiểu Niên buồn bã nghĩ, thì ra anh Hoài Ninh, người đã từng đưa cô đi khắp nơi, người hết lần này đến lần khác giúp cô giải những đề Số học phức tạp, người mà cô có thể thoải mái làm nũng, người cho cô kẹo để dỗ cô nín khóc, người đã từng nói sẽ cùng cô đi qua mùa đông ở Bắc Kinh bây giờ đã trưởng thành rồi. Kiều Hoài Ninh bây giờ đã không còn là anh Hoài Ninh của riêng mình cô nữa rồi… Lâm Tiểu Niên ngồi trong phòng tự học, lấy bút chì viết đầy một trang giấy cái tên “Kiều Hoài Ninh”. Cô khẽ chau mày, chống cằm, ngây người ra trước trang giấy đã viết đầy cái tên ấy. Cô nghĩ mãi không thông, tại sao Kiều Hoài Ninh không giống anh trai Hoài Ninh ngày xưa của cô? Lẽ nào giống như một số người đã nói, khi thanh mai trúc mã dần lớn lên thì thế giới giữa hai người cũng ngày càng xa cách, không có cách nào quay lại như xưa được nữa? Mỗi khi nghĩ tới Kiều Hoài Ninh, Lâm Tiểu Niên đều thích thú nở một nụ cười, nhớ giọng nói ấm áp của anh. “Niên Niên… Niên Niên…” Cô bắt chước dáng điệu của Kiều Hoài Ninh, thì thầm với chính mình. Dường như anh đang đứng trước mặt cô, mỉm cười với cô, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Nghĩ thế, cô cũng khẽ mỉm cười. Khi Lâm Tiểu Niên cười, hai hàng lông mi dày và dài phủ lên đôi mắt trong sáng, đen láy, đôi môi hồng hơi cong lên, trên má thấp thoáng hai lúm đồng tiền. “Kiều Hoài Ninh, em đến rồi!” Cuối cùng, cô cũng rất thoải mái nói ra một tràng: “Kiều Hoài Ninh, em đến Bắc Kinh rồi!”. Lâm Tiểu Niên một thân một mình lặn lội từ quê đến thành phố xa lạ này theo học vì cô muốn được gặp Kiều Hoài Ninh. Lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, mang theo bao nhiêu hành lý, túi lớn túi bé, nhưng Kiều Hoài Ninh không đến đón cô. Nhớ lại khi đăng ký nguyện vọng học, trái tim Lâm Tiểu Niên vẫn đập rộn ràng. Anh Hoài Ninh học ở trường đại học Bắc Kinh, nếu xét về thành tích học tập, cô còn lâu mới có thể thi đỗ. Nếu vào trường đại học Chiết Giang, một trường gần đại học Bắc Kinh nhất thì có thể cô còn có cơ hội. Nhưng liệu cổng trường đại học có quá cao so với tầm tay cô không? Cô có thể bước chân vào đó không? Xét cho cùng, đại học Chiết Giang chỉ tuyển bốn sinh viên có hộ khẩu quê cô mà thôi. Với thành tích đứng trong top 10 của tỉnh, Lâm Tiểu Niên đành liều một phen. Dĩ nhiên, khi điền nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, cô cũng để cho mình một con đường lùi. Nếu không đỗ đại học Chiết Giang, vẫn còn có đại học Liêu Ninh và đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân. Dù thế nào chăng nữa, Lâm Tiểu Niên nhất định phải đến Bắc Kinh. Vì ở đó có Kiều Hoài Ninh! ... Mời các bạn đón đọc Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này! của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất - Ưu Nha
Thời điểm cô thích anh, anh vẫn lạnh lùng, thờ ơ; Thời điểm cô yêu anh, anh bắt đầu thích cô; Thời điểm cô không còn thương anh nữa, anh mới vừa yêu cô. Rốt cuộc, Chung quy là do cô yêu quá nhanh hay là anh không theo kịp tiết tấu? Nếu như, Trời cao thương anh, cho anh thêm một cơ hội, Vậy anh có thể lại được nhìn thấy, cô vì anh mà tự nguyện uống ly rượu độc kia không? Nếu như,... *** Lại nói về Lương Thu, sau khi Quý Tiểu Đông rời khỏi tập đoàn Thái Tử, không lâu sau anh cũng xin từ chức. Dù sao, anh cũng không thể sống cả đời ở đó, anh còn có chuyện làm ăn của chính mình, hơn nữa người quan trọng nhất đã bỏ đi thì anh còn ở lại đó cũng không có ý nghĩa gì. Điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và vui mừng chính là sự kiện to lớn của công ty được tổ chức sau đó mấy ngày ở Thâm thủy cảng. Hoàng Phủ Chính đã tổ chức đại hội lớn để thông báo đến toàn công ty, công bố mọi chuyện cho toàn thể nhân viên biết sự thật thậm chí anh còn bổ sung nói rõ Quý Tiểu Đông đã từng tham gia điều tra trong vụ mất trộm và vụ án lấy cắp tác phẩm. Hành động lần này của anh đã gây nên đợt sóng lớn mênh mông trong tập đoàn Thái Tử. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất của tác giả Ưu Nha.
Hành Trình Đến Viễn Cổ - Mèo Mặt To Thích Ăn Cá
Xuyên về thời viễn cổ, bắt đầu trải qua cuộc sống ở nguyên thủy. Cùng với cao to uy mãnh “Trung khuyển” yêu đương, sinh con dưỡng cái. Tìm từ quan trọng: nhân vật chính: Trình Y| phối hợp diễn: A Man| khác: viễn cổ, dã nhân, sủng văn, trung khuyển. *** Quá trình chạy nạn rất vất vả, hơn nữa còn mang theo hài tử, Noãn đã năm tuổi, đệ đệ Dương Dương ba tuổi, trên đường đi đều được A Man và Trình Y cõng trên lưng. Các tộc nhân đều mang theo chút ít dụng cụ đơn giản, buổi tối tùy tiện chọn một nơi miễn cưỡng tập hợp nghỉ ngơi cùng một đêm, sau đó hừng đông lại tiếp tục chạy đi. ... Mời các bạn đón đọc Hành Trình Đến Viễn Cổ của tác giả Mèo Mặt To Thích Ăn Cá.
Con Đường Vấy Máu - Kim Bính
Anh một thân một mình, lựa chọn con đường này, không sợ đầu rơi máu chảy, không sợ bị cô lập Về sau gặp cô Anh đã có chuyện để sợ hãi Trong tình yêu, có người đã tìm được tín ngưỡng *** Tác phẩm “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” của Kim Bính được lấy ý tưởng từ những kí ức đã xảy ra khi còn nhỏ của tác giả. Không chỉ đơn thuần là chuyện tình giữa cô gái Tử Tốn xinh đẹp và chàng trai Hạ Xuyên, tác phẩm còn đan xen trong đó là một câu chuyện điều tra ly kỳ gay cấn về một vụ án liên quan đến môi trường Quê hương của Hạ Xuyên đang bị ảnh hưởng bởi môi trường bị ô nhiễm, ban đêm các xí nghiệp lén lút xả khí thải dẫn đến việc nước không thể uống, tình hình ô nhiễm trầm trọng đã bao trùm lên cả một vùng. Những vụ việc được bưng bít không để lộ bất cứ thông tin nào ra ngoài và rồi Hạ Xuyên, Tử Tốn cùng biết bao nhiêu người khác đã làm những gì để đẩy lùi vấn nạn này? Cuốn sách “Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây)” là một câu chuyện chứa đầy cảm xúc về những con người trẻ luôn sống nhiệt huyết và hết lòng với cuộc sống. *** Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích. Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.” Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần. ... Mời các bạn đón đọc Con Đường Vấy Máu (Mặt trời không lặn về tây) của tác giả Kim Bính.
Quái Phi Thiên Hạ - Cẩm Hoàng
Dạ Dao Quang là truyền nhân phong thủy thế gia, vừa nhìn người là biết ngay giàu sang hay nghèo hèn, chỉ cần một quẻ biết ngay họa phúc, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của ai đó. Dù xuyên không trở thành con dâu nuôi từ bé của một gia đình nông dân thời cổ đại, cô vẫn có thể tiền tài như nước, ăn nên làm ra nhờ tài hoa và năng lực của chính mình! Đến khi bàn luận chuyện cưới hỏi, Dạ Dao Quang hỏi: “Tiền do muội kiếm, chàng do ta nuôi lớn, tiểu nhân ác nhân đều do muội đánh, yêu ma quỷ quái đều do muội đuổi, quyền quý phú hào đều nợ ân tình của muội, muội cần chàng làm gì?” Chàng trai nào đó sở hữu khuôn mặt càng lớn càng trở nên đẹp một cách quỷ dị lạ thường đến gần: “Phu nhân phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, càn quét thiên hạ, để không thất sủng, vi phu tất nhiên sẽ đảm bảo mãi mãi xinh đẹp như hoa.” Vì vậy, cô gái nào đó đầu óc mụ mị vì ham mê sắc đẹp đã đồng ý cưới! Quyền khuynh thiên hạ, không bằng có nàng. Thế gian vĩnh hằng, chỉ có quyến lữ thần tiên...  *** Trong lúc Dạ Dao Quang đang mơ màng, dòng nước lạnh ngắt và tanh hôi ùa vào cơ thể cô qua miệng và mũi, cảm giác ngạt thở khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hẳn lên. Cô cảm thấy có một bàn tay bóp chặt sau gáy, ấn mạnh đầu cô xuống nước. Trời ạ, mình đang bị mưu sát! Cô vận khí theo thói quen nhưng lại cảm thấy đan điền trống rỗng, lúc này mới nhớ ra lúc mình đấu pháp đã bị đánh lén, đáng lẽ phải tiêu đời rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại như vậy? Lại uống một ngụm nước, người phía sau rõ ràng là muốn lấy mạng cô cho bằng được. Dạ Dao Quang không kịp suy nghĩ nhiều, cô đưa tay về phía sau tóm lấy bàn tay đang đè chặt sau gáy cô, dùng hết sức lực véo thật mạnh vào bàn tay đó, nhưng rốt cuộc chỉ véo rách được một mảng da của đối phương, tại sao cơ thể cô lại yếu như vậy chứ? ... Mời các bạn đón đọc Quái Phi Thiên Hạ của tác giả Cẩm Hoàng.