Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lằn Ranh Sinh Tử - Tim Winton

Pike đã từng trải qua thời khắc cận kề cái chết khi còn là một cậu bé tuổi 15: bị sóng vùi dập lúc trượt ván nước một mình - vùng vẫy trước cơn sóng cuồn cuộn của đại dương, bị hất văng khỏi tấm ván trượt và rơi xuống biển, hoảng loạn và mất phương hướng, cố hít thật nhiều hơi và thở sâu vội vã... Sóng cuốn xô đẩy đập vào những mỏm đá, rồi nhấn chìm cậu dưới làn nước lạnh buốt khiến cậu gần như bị tê cóng, ngạt thở... Nhưng chính bản năng sinh tồn trỗi dậy đã giúp cậu vượt qua hiểm nguy, và từ đó, cậu thấu hiểu tận tâm can hơi thở quý giá như thế nào! Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường không bận tâm nhiều đến hơi thở, luôn coi sự tồn tại của nó như một lẽ đương nhiên. Nhưng đến khi "hơi thở" có vấn đề, sẵn sàng dẫn đến tình trạng ngưng bặt, ta mới nhận ra sự "có mặt đương nhiên, bình thường" ấy lại quyết định cả mạng sống. Với giọng văn nhẹ nhàng, bình dị, nhưng đầy kịch tính, "Lằn ranh sinh tử" dẫn bạn dõi theo một câu chuyện lôi cuốn, đầy xúc động, qua đó, bạn càng hiểu rõ hơn tính chất vô giá của hơi thở, từ đó biết trân trọng, bảo vệ nó vì đây chính là "lằn ranh" mong manh giữa sự sống và cái chết. *** Chúng tôi chạy qua con đường phố có hai hàng cây xanh với đèn chớp và còi hụ, và khi bộ phận định vị GPS yêu cầu quẹo trái vào con đường kế tiếp, chúng tôi đã quẹo quá nhanh đến nỗi tất cả các thiết bị trên xe va đập vào nhau và chuyển dịch tứ tung. Tôi chẳng nói tiếng nào. Ớ đằng kia con đường ngoại ô sẫm tối, tôi có thể thấy ngôi nhà được rọi sáng giống như một chiếc tuần dương hạm. - Vào trong đó đi - Cô ta nói khi tôi chưa kịp nhìn rõ ngôi nhà. - Cảm thấy thoải mái khi đi chậm lại. - Ông bị căng thẳng hả, Bruce? - Cũng gần như thế - Tôi lẩm bẩm. Nhưng sự thật là tôi thấy tươi tỉnh. Như thế mỗi khi tôi cảm thấy dễ chịu, khi các đầu dây thần kinh reo vui, và trong lòng tôi đã có sự dự đoán. Đây là một sự chuyển biến lâu dài, chậm chạp, và chẳng bao giờ mất đi một chút tình cảm nào giữa Jodie và tôi. Vào lúc bàn giao, tôi tình cờ nghe một cuộc nói chuyện mà mình không được phép nghe. Nhưng đó là vài giờ trước đây. Giờ đây tôi đang cảnh giác và bồn chồn lo sợ. Đi đến địa chỉ của cuộc gọi, Jodie tắt còi hụ và quay xe lại để đi ngược con dốc. Tôi nghĩ cô ta có vẻ hãnh diện và tự kiêu với sự ý thức về năng lực của mình. Như vậy không phải là xấu, nhưng chỉ hơi non nớt thôi. Jodie không biết, nhưng tôi đã có những đứa con gái bằng tuổi của cô ta. Khi Jodie kéo cái thắng tay và gọi chúng tôi vào làm việc, tôi liền nhảy xuống mở cánh cửa bên hông để lấy túi đồ cấp cứu. Bên dưới các bậc cửa và trên bãi cỏ đẫm sương là một người đàn ông trung niên nằm co ro im lặng, trong thoáng chốc, tôi đã có thể thấy rằng mặc dù có lẽ bị gãy xương đòn, ông ta vẫn không phải là người thuộc trách nhiệm của chúng tôi. Thế nên tôi để mặc ông ta cho Jodie và tiếp tục bước vào nơi khung cửa tự giới thiệu. Trong phòng khách có hai đứa con gái tuổi mới lớn đang lui cui ở hai đầu cái trường kỷ bằng da. - Trên kia à? - Tôi hỏi. Một đứa chỉ lên mà chẳng buồn ngước đầu dậy, và tôi biết ngay rằng nhiệm vụ của mình chỉ là gói ghém và đưa đi thôi. Thường ngày nhìn thấy bộ sắc phục thì chúng vui mừng hi vọng, nhưng chẳng một đứa nào thèm liếc nhìn tôi. Tìm phòng ngủ không khó. Ngoài hiên có một vũng nôn. Những mảnh gỗ vụn. Tôi bước qua cái cửa bị gãy và nhìn thấy người mẹ nơi chiếc giường có đứa con trai đang nằm, và trong khi tự giới thiệu, tôi đã hiểu hết tất cả. Căn phòng xông lên mùi nước tiểu với mùi thuốc sát trùng, có thể thấy rõ là bà ta đã cắt dây đem đứa con trai xuống, thay đồ cho nó và sửa soạn cho thật tươm tất. Tôi lách vào bên bà ta và làm công việc của mình, nhưng đứa con trai đã chết. Nó vào khoảng mười bảy tuổi. Có dấu dây buộc trên cổ và nhiều vết bầm trước đó xung quanh. Dù tôi chỉ khám lấy lệ nhưng tôi thấy bà vẫn vuốt ve mái tóc đen xoắn của đứa con trai. Một đứa con trai khôi ngô. Bà đã tắm rửa cho nó. Mình nó thơm mùi xà phòng Pears và mùi quần áo mới ủi. Tôi hỏi tên bà, tên cậu con trai, bà nói tên bà là June, còn đứa con trai là Aaron. - Tôi rất tiếc, bà June, con bà đã chết rồi. - Tôi biết mà. - Bà đã tìm thấy nó ít phút trước, trước khi bà gọi điện thoại? Bà không nói gì. - Bà June này, tôi không phải là cảnh sát. - Họ đang đến. - Tôi mở cái tủ áo có được không? - Tôi hỏi vừa lúc Jodie bước vào cửa. - Tôi xin ông đừng mở, bà June nói. - Được. Nhưng rồi cảnh sát cũng sẽ mở. - Họ nhất định phải mở sao? Lần đầu tiên tôi thấy người mẹ nhìn tôi một cách nghiêm trọng. Bà là một phụ nữ xinh đẹp ở cái tuổi ngoài bốn mươi với mái tóc ngắn, màu đen, và đôi bông tai thòng xuống duyên dáng. Tôi hình dung khoảng một giờ trước đây, khi lớp son môi và cuộc sống của bà hãy còn yên ổn, hẳn bà là con người cương nghị và tự tin, thậm chí có phần cao ngạo. - Công việc của họ là vậy, thưa bà. - Có vẻ như ông cũng chỉ… giả định. - Bà June này - Tôi nói và liếc nhìn Jodie - Có thể nói là trong đời tôi, tôi đã từng được thấy một vài câu chuyện. Nói thực ra, tôi không thể kể lại với bà. - Vậy ông hãy nói cho tôi biết vì sao xảy ra chuyện này, tại sao nó lại gây ra cái chuyện này cho mình! - Tôi đã gọi một một chiếc xe nữa rồi - Jodie nói. - Đúng đấy - Tôi nói khẽ - Thưa bà June, đây là Jodie, cô ấy sẽ làm việc với tôi tối nay. - Hãy nói tiếp đi và cho tôi biết vì sao! - Vì chồng của bà bị gãy xương đòn - Jodie nói - Ông ấy húc vào cánh cửa này, phải không? - Vậy tôi sẽ nói với họ thế nào? - Người mẹ hỏi, làm như không biết đến Jodie. - Thật ra thì tuỳ bà quyết định - Tôi nói - Nhưng nói ra sự thật thì cũng chẳng có gì xấu hổ. Như vậy mới là công bằng đối với mọi người. Người đàn bà kia lại nhìn tôi một lần nữa. Tôi ngồi xổm trước mặt bà bên cạnh cái giường. Bà ta vuốt nhẹ chiếc váy trên đầu gối. - Chiếc váy này mỏng quá - Bà lẩm bẩm. Tôi cố nở một nụ cười thân thiện với bà nhưng cảm thấy mặt mình trơ cứng. Phía sau bà, tôi có thể nhìn thấy những tấm ảnh lớn thường gặp trên tường: những nhà lướt ván, những tay leo núi, những người phụ nữ trong các tư thế khiêu gợi. Cái kệ sách bên trên chiếc bàn trưng bày những thành tích thể thao cùng những món đồ lưu niệm mua từ Bali và chiếc máy vi tính hiển thị quay vòng hình ảnh toà tháp đôi sụp đổ. Bà nắm lấy bàn tay tôi và tôi đưa tay mình cho bà. Người bà cũng chẳng ấm áp hơn đứa con đã chết của bà. - Sẽ không có ai hiểu cho đâu. - Vâng - Tôi nói - Có lẽ là không. - Ông cũng có con chứ? - Phải. Có tiếng cửa xe đóng sầm dưới đường. - Bà June, bà vui lòng ở lại đây một mình với Aaron trước khi cảnh sát vào, được chứ? - Tôi đã có được một thời khắc dễ chịu - Bà nói và buông tay tôi ra để vỗ nhẹ mơ hồ lên mái tóc mình. - Jodie, nhờ cô xuống dưới bảo cho cảnh sát biết chúng ta đang ở đâu nhé. Jodie khoanh tay cáu kỉnh nhưng rồi bước đi với chòm tóc đuôi ngựa đong đưa. - Cô gái này không thích anh. - Vâng, không thích cho lắm. - Vậy thì tôi nên làm gì? - Tôi không thể khuyên gì bà được, thưa bà. - Tôi còn phải lo cho mấy đứa con nữa. - Vâng. - Và một ông chồng. - Tôi e rằng ông ấy phải vào bệnh viện. - Cũng may cho ông ấy. Tôi đứng lên thu dọn bộ dụng cụ của mình. Bà ta đứng dậy, vuốt vuốt chiếc váy và nhìn lại đứa con trai nằm trên giường. - Bà có cần tôi gọi giúp cho ai nữa không? Jodie và hai viên cảnh sát xuất hiện nơi cửa. - Gọi ai ư? - Bà June nói - Ông có thể gọi cho con tôi trở về. Ông thấy đó, nó đâu có nghe lời mẹ nó. Khi chúng tôi sắp trở về trạm nghỉ ngơi thì Jodie phá vỡ sự im lặng. - Vậy anh định đến khi nào mới cho chúng tôi biết về tất cả mọi chuyện? - Tất cả chuyện gì? - Chuyện về người phụ nữ tội nghiệp này. Có một lúc ở đấy tôi nghĩ là anh đã tán tỉnh bà ta. - Được, cô có thể ghi thêm chuyện ấy vào trong nội dung tố tụng của cô. - Kìa, tôi xin lỗi nhé. - Kiêu căng, lạnh nhạt, thành kiến với giới tính, thiếu cởi mở. Rõ ràng là tôi đã không nắm hết mọi chuyện, vì đến trễ. Nhưng, Jodie, hãy nhớ rằng tôi không phải là một cựu chiến binh tại Việt Nam. Dù cô có tin hay không tin, nhưng khi ấy tôi chưa đủ tuổi. - Tôi thấy thật ghê sợ, đúng không? - Vậy hãy nên thay đổi công việc. Hãy làm khách mời của tôi. Nhưng đừng gièm pha như lúc bàn giao ỗ giữa nhà kho mà cô quay lưng ra cửa. Như vậy không phải là thân thiện và chuyên nghiệp. - Kìa, tôi đã nói là tôi xin lỗi mà. Khi nhìn lại Jodie, trong ánh đèn của một xe tải chạy qua, tôi thấy cô ta gần như đang khóc. Cô ta gục đầu trên tay lái. - Cô không sao chứ? Jodie gật đầu. Tôi hạ kính xe xuống. Thành phố nồng sặc mùi cỏ ướt và khói thải. - Tôi không ngờ là chuyện này làm tôi xúc động mạnh đến thế. - Chuyện gì? - Đây là vụ tự tử đầu tiên tôi gặp - Cô ta lẩm bẩm. - Phải, ghê thật. Nhưng đâu phải là tự tử. - Trời ơi, Bruce, người ta đã phải phá cánh cửa vào để cắt và đem nó xuống. Thằng nhỏ đã tự treo cổ. - Rủi ro thôi. - Nhưng sao anh biết thế? - Tôi là người biết tất cả. Cô không nhớ à? Cô ta nhăn mặt và tôi bật cười. - Này, anh là một người kỳ lạ. - Tôi cũng nghĩ thế. - Anh không định nói cho tôi biết sao? Tôi không tin là anh sẽ không nói. Tôi ngồi ở đó một lúc, nghĩ về những con người tội nghiệp đã làm sạch sẽ hiện trường trước khi chúng tôi tới. Bà mẹ ngồi đấy, băn khoăn với những nhục nhã, ngượng ngùng. Những đứa trẻ khác dưới kia sững sờ vì cú sốc. Người cha trên bãi cỏ ngoài kia trông như một pho tượng. - Hãy để lúc khác - Tôi nói. - Được - Cô ta nói - Tôi cứ chờ đó. Chúng tồi lặng lẽ chạy trở về nhà để xe. Tôi lao sâu vào đám sa mù dày đặc bên dưới mặt biển, xuyên qua bao lớp bọt tăm cho đến khi hết mọi nhiễu loạn, thì tôi gục người rũ rượi giữa vùng sáng xanh mờ nhạt trong khi tất cả hơi nóng nơi lồng ngực tôi tan đi và sự sống rút dần ra khỏi cơ thể tôi. Thế rồi một luồng ánh sáng trắng từ trên rọi xuống. Một người nào đó trên mặt nước đang bơi lại. Người đó nắm lấy tôi, kéo lê đi, và thổi không khí vào trong tôi nghe nóng như là luồng máu. Anh ta dúi xuống rồi ngưng lại, và tôi nhận thấy bộ mặt của mình qua bóng tối, ngập ngừng ở khoảng xa một cánh tay, có vẻ như không biết nên làm gì. Miệng tôi mở ra. Một chuỗi bong bóng sáng ngời tuôn ra và tôi không sao hiểu được. Rồi tôi thức dậy với tiếng lầm bầm trên chiếc trường kỷ trong căn hộ trống, nơi có nắng chiều xuyên ngang qua khung cửa trượt, vẫn còn mặc bộ sắc phục. Nơi này bốc mùi mồ hôi cùng mùi gà chiên bơ. Tôi đứng dậy, xô cánh cửa, nghe hơi gió nam mằn mặn. Tôi đi tiểu, bật ấm nước lên và rút lấy cái ống didj bên dưới tấm thảm lót nhà được làm bằng rong biển. Bên ngoài hành lang, cỏ mọc cao và xanh. Tôi bôi sáp ong lên miệng ống rồi dọn sạch cổ họng. Sau đó tôi thổi cho đến khi cổ họng bỏng rát. Tôi thổi vào những căn hộ trâng tráo chắn ngang giữa tôi với bãi biển. Tôi thổi vào những con hải âu đang ăn bánh pizza ngoài bãi đậu xe và luồng khí thổi ngang qua tôi thành những vòng tròn, nóng bức, vù vù, bất chấp tất cả. Nóng trên bầu trời xanh nhạt. Nóng trong căn hộ, trong thế giới chói chang ngoài kia. ... Mời các bạn đón đọc Lằn Ranh Sinh Tử của tác giả Tim Winton.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đối Diện Với Tình Yêu - Shelly Laurenston
Dez - nhân viên cảnh sát thuộc lực lượng “siêu cảnh sát” New York biết bản thân mình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi cô phát ngấy vì người bạn thuở thơ ấu, Mace, luôn tìm cách quấn lấy mình. Công bằng mà nói thì Mace mới là người thay đổi nhiều hơn với đôi mắt vàng tuyệt đẹp cùng một cơ thể quyến rũ chết người.  Dez phải thừa nhận là cô có một cảm giác kỳ lạ khi gã đàn ông này lại gần cô, cố tình chạm vào cổ hay cơ thể cô. Nhưng cô không muốn mình có cảm giác đó chút nào. Trong khi đó, đối với Tennessean Ronnie Lee Reed, cô luôn muốn tìm một người bạn đời để có cuộc sống ổn định, chấm dứt những mối quan hệ với đám đàn ông lạ mặt. Trong một lần do bị ép, cô phải chăm sóc cho Brendon Shaw đang bị thương.  Shaw trúng tiếng sét ái tình với cô ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô lại tìm cách chạy trốn khỏi mối quan hệ này. Liệu rằng hai cô gái sẽ làm gì để đối diện những tình cảm phức tạp này đây? *** Shelly Laurenston Sinh ra tại Long Island, New York, nhưng Shelly Laurenston đã chuyển tới sinh sống tại West Coast với nắng, gió và những chàng trai vạm vỡ, quyến rũ trên bãi biển. Đây chính là nơi bà viết nên những câu chuyện về tình yêu đầy hài hước, nóng bỏng nhưng vẫn không kém phần lãng mạn. Bà được tạp chí New York Times bình chọn là tác giả có tác phẩm bán chạy nhất cho dòng tiểu thuyết lãng mạn mang yếu tố giả tưởng, trong đó không thể không kể đến series ăn khách Pride viết về thế giới người biến hình và những câu chuyện tình yêu của họ. Tác phẩm: Đối Diện Với Tình Yêu Người tình quái thú Vì người ấy là em ... Mời các bạn đón đọc Đối Diện Với Tình Yêu của tác giả Shelly Laurenston.
Những Lá Thư Đến Từ Tương Lai - Yasushi Kitagawa
Tiếp nối thành công của cuốn sách “Cửa tiệm của những lá thư” với những bí kíp “thần thánh” giúp bạn tìm kiếm việc làm. Lần trở lại này, nhà văn đồng thời là một nhà giáo mẫu mực được hàng triệu bạn trẻ Nhật Bản ngưỡng mộ Yasushi Kitagawa tiếp tục ra mắt cuốn sách mới Những lá thư đến từ tương lai với bí kíp “siêu chất” giúp các bạn độc giả thay đổi quan niệm về việc học hành – vốn là một vấn đề nan giải, hứa hẹn sẽ thay đổi những suy nghĩ cũ mèm trong bạn, “bôi trơn” lại cuộc sống và tạo ra một thói quen tốt giúp bạn thành công trong những bước đường tương lai. Tuổi mười bảy với những đổi thay trong suy nghĩ về tương lai có phần mơ hồ, luôn là điều xuất hiện thường trực trong cuộc đời của bất kì ai trong mỗi chúng ta. Và mỗi người trong chúng ta đều sẽ phải trải qua nó, để học cách TRƯỞNG THÀNH. Thật may mắn nếu trong quãng thời gian đầy những chông chênh và thử thách ấy, có một người dẫn lối và cho bạn những lời khuyên khiến bạn bình tâm và tự tin hơn trong những quyết định mang tính bước ngoặt cuộc đời. Cuốn sách này sẽ thực hiện sứ mệnh ấy bằng một trái tim đầy thấu hiểu và ấm áp. “Có học giỏi trên lớp cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Không giỏi tương lai vẫn có thể thành công.” Chúng ta vẫn hay được bảo như vậy. Và câu nói này cũng xuất hiện trong không ít sách của những người đã gặt hái được thành công trong vô số lĩnh vực. Nhưng việc học chắc chắn không phải là thứ “có làm cũng vô nghĩa thôi”. Con người chúng ta có được cuộc sống như ngày nay đều là nhờ kế thừa những tri thức thông qua con đường học tập. Chính vì thế, chúng ta cần trân trọng “quyền được học tập” của chính mình. Ai cũng phải sử dụng nó thật tốt, và trân trọng nó. Những đứa trẻ lúc nào cũng có thể lớn tiếng kể về những ước mơ của mình. Thế nhưng, những người có thể cùng những ước mơ đó trưởng thành và thực hiện được nó chỉ chiếm một phần nhỏ trong thế giới này. Phần lớn mọi người đều đã ngừng nói về những ước mơ. Và nhiều người trẻ tuổi, đặc biệt những đứa trẻ học cấp hai cấp ba, luôn nói rằng “tôi không có ước mơ”. Những người trưởng thành đều thực sự cảm nhận được điều ấy vì họ cũng đã trải qua quãng thời gian ấy. *** Đây là một cuốn sách hay để trả lời cho câu hỏi :'' Học để làm gì? '' của phần lớn học sinh hiện nay. Uchida Waka - 1 cô nữ sinh lớp 11 đang phân vân về con đường tương lai sau khi tốt nghiệp phổ thông. Biết được sự trăn trở của em gái mình, anh của Waka đã giới thiệu cô về ''Thư Quán''. Quan chủ sẽ viết 10 lá thư để chia sẻ những tâm sự và giúp mọi người thực hiện được ước mơ của mình. Lá thư đầu đã giúp Waka gỡ bỏ gánh nặng của việc học hành đang đè nặng trên vai mà có thể coi nó chỉ là một công cụ.Tiếp theo là một lời khuyên bổ ích: việc học không chỉ gói gọn trong nhà trường mà chúng ta có thể học từ gia đình, bạn bè hay qua những trải nghiệm thực tế. Nếu chúng ta không chắc chắn với quyết định của mình, không nỗ lực thực hiện nó với 1 quyết tâm mạnh mẽ thì sẽ không đạt được kết quả gì cả.Muốn thành công thì ta phải hành động chứ không thể mong chờ vào các phương pháp.Quán chủ đưa ra 1 bí quyết nhỏ để cô có thể giảm thiểu những thói quen xấu, gây lãng phí thời gian và tránh xao nhãng việc học: Nơi đầu tiên ta ngồi xuống khi trở về nhà sẽ quyết định cuộc đời của chúng ta.Đồng thời chỉ cho co cách để thích những môn học mà cô ghét à cách học sao cho hiệu quả.Những điều mà chúng ta học hôm nay sẽ thay đổi thế giới của chúng ta sau này Điều thú vị là trong uốt quá trình viết thư,án chủ cấm Wka không được học một tí gì để tạo cho cô cảm giác thực sự muốn học và cách để duy trì điều đó.Mỗi bức thư là 1 lời giải đáp ý nghĩa cho các câu hỏi của cô học sinh lớp 11 . *** Nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa đã viết nên Cuộc hẹn bình minh bằng những từ ngữ dung dị nhưng chau chuốt, dễ đi vào lòng người đọc. Câu chuyện của quá khứ và hiện tại trong cuốn tiểu thuyết được kể lại bằng lời tự sự song song của hai nhân vật chính. Những bí mật nho nhỏ của những cô cậu học trò mới lớn cứ thế được lật mở qua từng trang sách nhỏ khiến độc giả không khỏi bất ngờ. Đọc Cuộc hẹn bình minh người đọc sẽ thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình trong câu chuyện của hai nhân vật chính. Là một nhà giáo, Yasushi Kitagawa luôn mong muốn truyền cảm hứng cho học trò của mình bằng những câu chuyện trước mỗi buổi học. Những cuốn sách của ông, phần lớn lấy cảm hứng từ chính những câu chuyện ấy. Yasushi Kitagawa là một nhà văn được yêu thích ở Nhật. Tính đến năm 2015, ông đã cho ra đời 17 cuốn sách. Chúng đã nhanh chóng trở thành best-seller trong giới trẻ Nhật Bản và được khuyên đọc bởi Hiệp hội đọc sách Nhật Bản NPO. Cuộc hẹn bình minh tên gốc là Startline không chỉ được yêu thích ở Nhật Bản, nó còn được dịch ra tiếng Hàn và bán được hơn 30.000 bản tại Hàn Quốc. Một số tác phẩm của tác giả Yasushi Kitagawa được dịch, xuất bản tại Việt nam: Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến - Yasushi Kitagawa Cửa Tiệm Của Những Lá Thư - Yasushi Kitagawa Cuộc Hẹn Bình Minh Những Lá Thư Đến Từ Tương Lai Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại Nắm Dây Cương, Đừng Để Đời Đi Lạc ... Mời các bạn đón đọc Những Lá Thư Đến Từ Tương Lai của tác giả Yasushi Kitagawa.
Cuộc Hẹn Bình Minh - Yasushi Kitagawa
Nếu bạn đang phân vân giữa những chọn lựa của ước mơ và hiện thực Nếu bạn đang mất niềm tin vào thế giới mình đang sống Nếu bạn muốn cảm nhận những rung động bình dị từ tình yêu mà bấy lâu nó đã bỏ ta đi. Cuộc hẹn bình minh chính xác là một lời nhắn nhủ xinh đẹp dành riêng cho bạn. Cuốn sách giúp thay đổi những suy nghĩ tiêu cực đã bám rễ sâu trong lòng. Thay mới dòng cảm xúc ủ ê sau những tháng ngày loay hoay trong cuộc đời thất bại. Dẫn lối đưa bạn đến nơi bắt đầu của một khởi đầu mới. Sự lạc quan mà cuốn sách mang lại như một dòng năng lượng lớn tiếp thêm cho chúng ta sức mạnh. Như lời tác giả Kitagawa Yasushi đã viết trong cuốn sách “Khả năng của con người là không có giới hạn. Sẽ không bao giờ là muộn để phát huy những khả năng ấy cả.” Những cô bé cậu bé tuổi mười bảy trong Cuộc hẹn bình minh được xây dựng bằng những câu kể gần gũi tựa như cuộc đời của mỗi người cũng đã từng trải qua khoảng thời gian cô đơn đằng đẵng, những hiểu lầm ngốc xít để trưởng thành. Nagamori Manae, cô nữ sinh lớp mười hai phong cách và cá tính, từ bé đã suy nghĩ chín chắn mang vẻ điềm tĩnh thẳng thắn, giữ trong tim hình mẫu lí tưởng về một chàng trai thích đọc sách. Bên ngoài sự lí lắc và sôi nổi ấy là những bí mật ẩn sâu chôn chặt. Ifuku Daisuke , hay Daichan, cậu trai rụt rè, nhút nhát đôi lúc bất cần, luôn khao khát theo đuổi những điều “bất bình thường” trong mắt mọi người. Daisuke thích thầm cô bé Manae đáng yêu nhưng ngại ngùng chẳng dám thổ lộ. Phương thức gắn kết duy nhất giữa hai người là những chiếc đĩa bài nói chuyện và chương trình tấu hài Rokugo được truyền tay nhau cùng những lá thư hồi âm đã giúp tình cảm của cả hai nở rộ từ lúc nào chẳng hay. Bắt đầu từ những rung động nhẹ nhàng, những cuộc hạnh ngộ tình cờ, từng bí mật được Manae tiết lộ cho Daichan với sự tin tưởng tuyệt đối . Những tưởng trong lòng cả hai đã xác định sẽ dành cho nhau một chỗ đứng, ấy vậy mà cuộc đời vẫn có nhiều những bất ngờ chẳng thể nào lường trước được. Cơ hội để có nhau hay bỏ lỡ mất nhau trong đời, đôi khi chỉ cách ta trong gang tấc. Chắc hẳn đoạn kết của cuốn sách này sẽ làm bạn thỏa mãn khi lật giở đến những trang viết cuối cùng. Với mạch văn chau chuốt và có chiều sâu, Yasushi rất tài tình khi xoa dịu những trái tim non nớt mới chạm ngõ cuộc đời đồng thời mang tới những bài học cuộc sống ý nghĩa của người từng trải , một món quà chẳng ai cho bạn nhiều, chi tiết và đầy đủ đến thế.. . Đọc cuốn sách trong những ngày chông chênh và hoang mang, hẳn sẽ thấy vững tin và lạc quan hơn nhiều nếu bạn tin vào điều kì diệu bất ngờ sẽ xảy đến ở tương lai. Giống như lời bạt xuyên suốt cuốn sách “ Vì chúng ta không biết phía trước sẽ ra sao nên cuộc đời mới thật thú vị...” *** Là một nhà giáo, Yasushi Kitagawa luôn mong muốn truyền cảm hứng cho học trò của mình bằng những câu chuyện trước mỗi buổi học. "Cuộc hẹn bình minh" là một cuốn sách như thế. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là anh chàng ngờ nghệch Ifuku Daisuke (mọi người hay gọi anh chàng bằng cái tên thân mật là Daichan) và cô nàng xinh đẹp và có phần già trước tuổi Nagamori Manae. Vào đầu năm lớp mười hai, gia đình của Manae chuyển từ Tokyo về Ehime. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Daisuke đã bị cuốn hút bởi vẻ xinh xắn, dịu dàng của Manae. Ngược lại, Manae cũng có ấn tượng tốt với cậu bạn hiền lành ở lớp học mới. Thật tình cờ, khi giáo viên chủ nhiệm xếp cho hai người ngồi cạnh nhau trong lớp. Nhờ đó, Daisuke và Manae nhanh chóng trở nên thân thiết. Họ cùng nhau chia sẻ những sở thích cá nhân, những lo lắng về tương lai, cũng như những lựa chọn quan trọng đang chờ cả hai ở phía trước. Tình cảm mà Daisuke dành cho cô bạn dễ thương Manae cứ thế lớn dần lên theo những ngày tháng họ bên nhau. Cậu đã lấy hết can đảm để tỏ tình. Nhưng thật không may, đúng vào thời điểm đó, Manae tình cờ biết được cô bạn thân của mình là Chika cũng thích Daisuke. Do không muốn cả ba phải khó xử, Manae đã từ chối lời tỏ tình của Daisuke. Không chỉ là câu chuyện về tình cảm hồn nhiên của tuổi học trò, Cuộc hẹn bình minh còn là câu chuyện về những lựa chọn nghề nghiệp và việc thực hiện những ước mơ của riêng mình. Những thanh niên mười tám tuổi, tưởng như sắp chạm đến ngưỡng cửa của sự trưởng thành, hóa ra đang cảm thấy rất hoang mang trước những lựa chọn liên quan đến tương lai. Với một xã hội công nghiệp đầy cạnh tranh như Nhật Bản, việc kiếm được một công việc ổn định sau khi tốt nghiệp đại học là rất khó khăn. Bởi vậy, trước khi vào đại học những cô cậu học trò như Daisuke và Manae luôn nhận được rất nhiều lời khuyên từ thầy cô. Nhưng chính điều đó lại khiến họ không khỏi hoang mang. Trong khi chưa tìm ra đâu mới là ước mơ và mục đích của đời mình, họ đã phải đưa ra lựa chọn về ngành nghề mà mình sẽ theo đuổi. Thầy cô giáo chỉ truyền thụ kiến thức một cách máy móc chứ chưa kích lệ được sự sáng tạo bên trong mỗi học sinh. Giống như nhiều người bạn cùng lớp, Daisuke luôn phải ngồi nghe hết những giờ học chán ngắt. Tiết Lịch sử của thầy Miyashita là khoảng thời gian ít ỏi mà Daisuke và các bạn thực sự cảm thấy thích thú. Không chỉ kể cho học sinh nghe những câu chuyện lịch sử một cách dí dỏm và cuốn hút, thầy Miyashita còn khơi dậy được sự tò mò và ham khám phá luôn tiềm ẩn bên trong mỗi học trò. *** Nhà văn Nhật Bản Yasushi Kitagawa đã viết nên Cuộc hẹn bình minh bằng những từ ngữ dung dị nhưng chau chuốt, dễ đi vào lòng người đọc. Câu chuyện của quá khứ và hiện tại trong cuốn tiểu thuyết được kể lại bằng lời tự sự song song của hai nhân vật chính. Những bí mật nho nhỏ của những cô cậu học trò mới lớn cứ thế được lật mở qua từng trang sách nhỏ khiến độc giả không khỏi bất ngờ. Đọc Cuộc hẹn bình minh người đọc sẽ thấy bóng dáng tuổi trẻ của mình trong câu chuyện của hai nhân vật chính. Là một nhà giáo, Yasushi Kitagawa luôn mong muốn truyền cảm hứng cho học trò của mình bằng những câu chuyện trước mỗi buổi học. Những cuốn sách của ông, phần lớn lấy cảm hứng từ chính những câu chuyện ấy. Yasushi Kitagawa là một nhà văn được yêu thích ở Nhật. Tính đến năm 2015, ông đã cho ra đời 17 cuốn sách. Chúng đã nhanh chóng trở thành best-seller trong giới trẻ Nhật Bản và được khuyên đọc bởi Hiệp hội đọc sách Nhật Bản NPO. Cuộc hẹn bình minh tên gốc là Startline không chỉ được yêu thích ở Nhật Bản, nó còn được dịch ra tiếng Hàn và bán được hơn 30.000 bản tại Hàn Quốc. Một số tác phẩm của tác giả Yasushi Kitagawa được dịch, xuất bản tại Việt nam: Nếu Ngày Mai Không Bao Giờ Đến - Yasushi Kitagawa Cửa Tiệm Của Những Lá Thư - Yasushi Kitagawa Cuộc Hẹn Bình Minh Những Lá Thư Đến Từ Tương Lai Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại Nắm Dây Cương, Đừng Để Đời Đi Lạc ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Hẹn Bình Minh của tác giả Yasushi Kitagawa.
Hoang Mạc Tarta - Dino Buzzati
Tọa lạc trên xứ sở là một trong những cái nôi văn minh cổ đại, đất nước Italia trong suốt chiều dài lịch sử của mình đã tạo ra truyền thống và những giá trị văn hóa nghệ thuật rực rỡ, độc đáo, sang trọng và lan tỏa vào loại hàng đầu thế giới. Đến ngày nay, ánh hào quang đó vẫn không lu mờ, khuất lấp. Thế kỷ XX nền văn chương Italia vẫn sản sinh ra những tên tuổi lớn như Moravia, Pirandello, Paveze, Eco... và trong số đó có Dino Buzzati mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn đọc Việt Nam qua các bản dịch trong cuốn sách này. Hoang mạc Tácta là tác phẩm tiêu biểu, đỉnh cao trong sáng tác của Dino Buzzati và được coi là sự kiện văn học lớn nhất Italia những năm đó. Tình tiết cuốn tiểu thuyết có vẻ đơn giản, kể về cuộc đời một sĩ quan trẻ đến đồn trú tại pháo đài biên giới tiếp giáp hoang mạc bí ẩn Tácta, trải qua những háo hức ban đầu, những đợi chờ đằng đẵng về chiến công, về “một sự kiện quan trọng nào đó sẽ xẩy ra”, và cuối cùng kiệt quệ, tiêu phí năm tháng trong những hi vọng mong manh và vô ích. Nhưng đây là tác phẩm đầy tính biểu tượng, từ các trang sách toát ra những suy ngẫm buồn và sâu lắng về đời người và cái chết, về dòng chảy của thời gian không gì cản nổi và càng lúc càng gấp gáp gặm mòn cuộc sống. Cuộc đời kết thúc một cách bi thảm và phi lý. Cuốn tiểu thuyết gợi nhớ đến Kafka, ngay tên tác phẩm ban đầu Buzzati đặt cũng là Pháo đài - một liên tưởng với Lâu đài của Kafka. Tuy nhiên, ở đây cũng có thể có sự khác biệt giữa Buzzati và Kafka - tác giả Hoang mạc Tácta còn để lại cho nhân vật một niềm hi vọng - hay một quan niệm cứu rỗi - rằng sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời vẫn còn phía trước: đó là cái chết. Và cuộc đời sẽ không phi lí, vô nghĩa nếu con người bước vào cuộc chiến cuối cùng một cách dũng cảm và thanh thản, đón nhận cái chết như một hiện tượng tự nhiên. Sau Hoang mạc Tácta, vào những năm trong và sau thế chiến, Buzzati tiếp tục xuất bản nhiều tập sách như Bẩy người đưa tin (tập truyện ngắn, 1942), Cuộc đổ bộ của bầy gấu xuống Cicil (tiểu thuyết năm 1945), Hoảng loạn ở La Scala (tập truyện, 1949). Năm 1958 ông được tặng giải St’rega, một trong những giải thưởng lớn nhất Italia, với tập Sáu mươi truyện ngắn. Năm 1960 ông viết Chân dung phóng đại, thiên truyện được coi là tác phẩm văn học giả tưởng đầu tiên của Italia và được đánh giá khá cao. Tiếp đó là các tiểu thuyết Tình yêu (1963), tập truyện Cá mập Colombo (1966)... *** Dino Buzzati-Traverso là một tiểu thuyết gia người Ý, nhà văn viết truyện ngắn, họa sĩ và nhà thơ, đồng thời là nhà báo cho Corriere della Sera. Danh tiếng trên toàn thế giới của ông chủ yếu là do cuốn tiểu thuyết The Tartar Steppe của ông, và ông cũng được biết đến với những bộ sưu tập truyện ngắn được đón nhận. Dino Buzzati là một trong những nhà văn được đọc nhiều nhất ở Italia - và cả ở ngoài biên giới nước ông; sáng tác đa dạng của ông chiếm một vị trí khá đặc biệt trong văn học Italia thế kỷ XX. Sinh năm 1906 dưới chân núi Alpơ trong một gia đình trí thức, ngay từ nhỏ ông đã được thụ hưởng hai điều góp phần tạo nên tính cách nhà văn tương lai - thư viện gia đinh rất lớn và phong cảnh núi rừng hùng vĩ. Tốt nghiệp đại học, từ năm 1928 ông trở thành phóng viên báo chí (cho đến cuối đời ông là một nhà báo cần mẫn và thành đạt), và cũng bắt đầu sự nghiệp văn chương. Năm 1933, Baranabo từ núi xuống, tiểu thuyết đầu tay của ông ra đời, bước đầu bộc lộ triết lí sống của ông: không có gì có thể cứu chuộc, bù đắp được những nỗi khổ đau vô nghĩa mà cuộc đời mang lại cho con người, nên hãy cố sống hòa hợp với thiên nhiên, giữa thiên nhiên. Năm 1935 ông xuất bản cuốn Bí mật khu rừng cũ, nhưng phải đến năm 1940 với Hoang mạc Tácta Dino Buzzati mới thực sự chiếm lĩnh văn đàn. D. Buzzati là nhà văn độc đáo. Sự độc đáo trước hết thể hiện ở văn phong, ở cách quan sát và tái hiện thế giới của ông. Sự độc đáo còn thể hiện ở thái độ sống. Là nhà văn nổi tiếng và gây nhiều bàn luận, nhưng ông rất xa lạ với những tranh cãi văn chương, không quan tâm đến việc phát biểu ý kiến của mình và những đánh giá của người khác về mình. Ông quan niệm “Những vấn đề của tôi chỉ liên quan đến một mình tôi”. Những vấn đề đó ông tự mình giải quyết trong các tác phẩm của mình. Có thể nhờ vậy mà Buzzati trở thành nhà văn thực sự độc lập, không phụ thuộc, mất thì giờ vào những trào lưu, phe nhóm, và kết quả là tạo ra những tác phẩm vượt được không gian và thời gian. D. Buzzati là nghệ sĩ đa tài, hướng sự tìm tòi nghệ thuật ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Ồng là một họa sĩ lớn với nhiều bức tranh và triển lãm cá nhân nổi tiếng. Ồng viết và xuất bản nhiều tập thơ, kịch, nhạc, phụ trách chuyên mục Phê bình nghệ thuật trên báo... và đều có những thành công nhất định. *** Tôi sinh ra ra ở miền Trung Việt Nam thật xa Italia về mọi phương diện, học tập và trưởng thành ở Nga - xứ sở có truyền thống lịch sử và văn hoá khác cả Việt Nam và Italia, nhưng lại mang lòng ngưỡng mộ và yêu mến nghệ thuật, văn học Italia. Có lẽ tôi là người sớm nhất và nhiều lần giới thiệu Dino Buzzati với bạn đọc Việt Nam – chỉ tiếc những bản dịch nhỏ đầu tiên - các truyện ngắn Gặp gỡ Einstein và Cô gái bay xuống dưới - đã đăng báo nhưng đến nay chưa tìm lại được để đưa vào tập sách này. Tuyển tập tác phẩm Dino Buzzati lần này ra mắt bạn đọc Việt Nam với tiểu thuyết Hoang mạc Tácta, truyện giả tưởng Chân dung phóng đại và 17 truyện ngắn là kết quả bước đầu trong ước muốn giới thiệu một cách đầy đủ nhà văn này ở Việt Nam, và cùng với Truyện cổ dân gian Italia đã ra mắt bạn đọc là hai cuốn sách mở đầu cho bộ Hợp tuyển văn học Italia dự kiến thực hiện vào những năm đầu thế kỷ XXI với sự hỗ trợ của Ủy ban Quốc gia về hỗ trợ văn hóa Italia ở nước ngoài và Đại sứ quán Italia tại Việt Nam. Với nhiều hạn chế về thời gian, khả năng cũng như nguồn tư liệu, chắc chắn việc tổ chức bản thảo còn có nhiều thiếu sót, xin được bạn đọc, các nhà nghiên cứu, dịch thuật góp ý giúp đỡ để chúng tôi có điều kiện hoàn chỉnh tập sách hơn. Nhân đây chúng tôi xin bày tỏ lời chân thành cảm ơn tới ngài Luigi Solari, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Italia tại Việt Nam, các cán bộ Đại sứ quán Italia tại Việt Nam và Giáo sư Giuseppe Barbaro về những giúp đỡ quý báu, tạo điều kiện thuận lợi cho bộ sách ra đời. ĐOÀN TỬ HUYẾN Mời các bạn đón đọc Hoang Mạc Tarta của tác giả Dino Buzzati.