Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chờ Tôi Có Tội

Văn án: Anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói: “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói: “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói: “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ.   Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate: 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi: “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.   Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều - Qifu A
Ai nói chuyện tình của hai ông già không lãng mạn và nhiều hờn dỗi? Giáo sư Trần đạo mạo mực thước vô tình quen ông bảo vệ Ngô Đại Kiều tính tình bộc trực, nhưng ưa hờn dỗi của Học viện nghệ thuật (nơi có Đan Nhất và Lữ Vệ Quốc - hai nhân vật chính trong cuốn Khi Cà Chớn Gặp cà Chua). Té ra giữa họ lại có mối duyên nợ từ trong quá khứ, dinh dáng tới cả người đã chết và người đang sống. Ân oán tình thù giữa họ sẽ giải quyết ra sao?... Mọi người đều nói thanh, thiếu niên là mặt trời mới lên vào buổi sáng…Còn người già thì sao, họ chính là vầng mặt trời đã chìm mất một nửa dưới đường chân trời. Ban mai rất rực rỡ, nhưng phải đâu hoàng hôn kia là không thể rực rỡ, không thể phổ lên “tình khúc xế chiều” tuyệt vời trước khi tắt nắng? Nghe có vẻ phức tạp, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện sau khi một người phụ nữ qua đời, ông chồng cũ và ông chồng sau này của bà ta “qua lại” với nhau mà thôi. Nói thẳng ra đây chỉ là “câu chuyện tình” của hai ông già. ***  Qifu A sinh tại Bắc Kinh, thuộc thế hệ 9X, hiện là sinh viên năm thứ 4, chuẩn bị làm việc tại công ty game online. Bắt đầu sáng tác từ cấp 3. Bắt đầu xuất bản tiểu thuyết đam mỹ tại Đài Loan từ khi học đại học. Trong 4 năm đại học, tổng cộng xuất bản 13 bộ sách, gồm 16 tiểu thuyết.  Tính tình phóng khoáng sôi nổi, yêu thích phim Âu Mỹ và phim truyền hình, thích truyện tranh hoạt hình Nhật Bản.  Các tác phẩm tiêu biểu: Khi cà chớn gặp cà chua (hệ liệt 3 cuốn), Anh không biết, Tình yêu thắm thiết của các ông chồng...  Đón đọc các tác phẩm của Qifu A:  - Khi cà chớn gặp cà chua  - Không gì đẹp bằng ráng lam chiều  - Khi tiểu tử yêu tiểu tử  - Em không biết ... *** Cứ đến cuối tuần, Giáo sư Trần lại dùng webcam của MSN để nhìn mặt con cháu ở tận trời Mỹ xa xôi. Cháu của Giáo sư Trần mới hơn bốn tuổi, rất thông minh và đáng yêu, nhưng còn nhỏ nên cũng chưa hiểu chuyện. Đối với nó, Giáo sư Trần trên màn hình máy tính chẳng thể đẹp bằng chú bé bọt biển trên ti vi. Thế nên chẳng mấy chốc mà khuôn mặt bầu bĩnh của đứa cháu đã được thay bằng khuôn mặt góc cạnh của con trai ông. Tiểu Kiểu làm xong việc rồi à? Giáo sư Trần nhìn vào màn hình máy tính mỉm cười, một tiếng gọi ấm áp và thân tình biết bao. Con trai của Giáo sư Trần tên là Trần Tạ Kiều, cái tên nghe rất văn chương, câu thơ của Án Kỷ Đạo “Mộng hồn quán đắc vô câu kiểm, hựu đạp dương hoa quá Tạ Kiều” (Mộng hồn quen vẫn không câu thúc; lại đạp dương hoa quá Tạ Kiều - ND: Nguyễn Chí Viễn) lãng mạn và thơ mộng đến vậy, nhưng cũng không ngăn được việc Giáo sư Trần cứ “tiểu Kiều, tiểu Kiều” mà gọi, thế này thì còn lãng mạn với thơ mộng nỗi gì. Trần Tạ Kiều đã là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi còn bị gọi là “tiểu Kiều” thì quả là mất hết khí phách nam nhi. Lúc nhỏ gọi mấy tiếng đã đành, bây giờ lớn thế rồi mà vẫn bị gọi tên cúng cơm, đã thế “tiểu Kiểu” lại đồng âm với “Tiểu Kiều”. Người không biết lại nghĩ là Giáo sư Trần sinh được cô con gái đẹp như hoa như ngọc, hóa ra lại là một anh chàng đẹp trai cao hơn một mét tám. ... Mời các bạn đón đọc Không Gì Đẹp Bằng Ráng Lam Chiều của tác giả Qifu A.
Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? - Tửu Tiểu Thất
Mộc Nhĩ – một cô sinh viên bình thường, theo đặc điểm tự nhận dạng của chủ nhân thì: thích tiền (có thể tham gia vào các cuộc thi chỉ vì tiền thưởng, thậm chí có thể vì tiền mà hạ thấp bản thân trước kẻ thù), cũng chỉ vì một trò cá cược mà cô có kiểu đầu không thể ấn tượng hơn: đầu trọc. Ngoại hình bình thường, không xấu cũng không đẹp, thi vào khoa hoá do tuỳ tiện điền hồ sơ, phải học khoa hoá nhưng cực ghét (và dốt) hoá. Đối đầu với một tên đẹp trai khoa quản lí, bị hắn gây ra không ít phiền phức, mà theo cô, tội của hắn đối với cô thì “trúc rừng cũng không ghi hết”. Chung Nguyên – mỹ nam khoa quản lí, là thiên tài trong nhiều lĩnh vực, kể cả lĩnh vực trêu ngươi nhân vật nữ chính – Mộc Nhĩ. Một người rất ranh ma, chuyên lừa lọc đưa người khác vào tròng nhưng cũng rất khéo lấy lòng người khác. Nguyên tắc sinh tồn của Chung Nguyên ở kí túc xá chính là bốn câu: Không tranh tài bóng rổ với Lục Tử Kiện. Không tranh tài máy tính với Lộ Nhân Giáp Không tranh tài che mắt thiên hạ với Lộ Nhân Ất Và không tranh cao thấp với Chung Nguyên …. không so sánh với hắn ta bất cứ thứ gì! (Lục Tử Kiện, Lộ Nhân Giáp, Lộ Nhân Ất – ba thiên tài, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của Chung Nguyên) *** “Em không vào địa ngục thì ai vào” của tác giả Tửu Tiểu Thất, là một câu chuyện rất hài hước và đáng yêu về tình yêu nảy nở khi học đại học giữa “Đầu Gỗ” Mộc Nhĩ và Chung Nguyên. Mộc Nhĩ – đúng như biệt danh “Đầu Gỗ” – là một cô gái vô cùng lạc quan, sống đơn giản và không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Với mái đầu gần như trọc lốc của mình và biệt tài chơi bóng rổ, cô đã vô tình thu hút Chung Nguyên, bạn thân của người-mà-Mộc-Nhĩ-ái-mộ. Bắt đầu từ đây, chuỗi ngày gian khổ, vất vả về mặt tinh thần và thể xác của “Đầu Gỗ” bắt đầu. Không biết là vô tình hay cố ý, cứ mỗi lần Mộc Nhĩ chạm mặt Chung Nguyên là cô lại vướng vào vô số tai ương, và phải tính đủ trăm phương ngàn kế để đối phó với vị Diêm Vương tai quái có đầu óc biến thái này. Sau mỗi tình huống dở khóc dở cười, đôi bạn trẻ chầm chậm lún sâu vào cái hố của tình yêu, nhưng tiếc thay cô nàng “Đầu Gỗ” kia không có khả năng nhận ra tình cảm ngày một sâu nặng của Chung Nguyên Dù tác giả Tửu Tiểu Thất chọn một mô-típ khá cũ để khai thác, “Em không vào địa ngục thì ai vào” vẫn dễ dàng lôi cuốn người đọc và mang lại những tràng cười thả phanh bởi những tình huống rất thú vị giữa cặp đôi oan gia này. Tuyến nhân vật phụ, tam cô nương Nhất, Nhị, Tứ - bạn cùng phòng của Mộc Nhĩ, ba anh chàng cùng phòng với Chung Nguyên, phụ huynh của hai nhận vật chính góp phần tạo nên không khí sinh động suốt câu chuyện. *** Câu chuyện này kể về thời sinh viên của tôi. Trong khoảng thời gian đó, từ một con bé trong sáng và nông nổi, tôi đã trở thành cô gái trưởng thành và điềm tĩnh. Đến hôm nay, trong cuộc đời mình, tôi đã phạm hai sai lầm không thể sửa chữa. Sai lầm đầu tiên là điền nhầm vào tờ nguyện vọng chọn trường đại học, sai lầm thứ hai là đắc tội với Chung Nguyên. Nếu cần lấy câu thành ngữ để nói về sai lầm thứ nhất của tôi thì đó chính là: “Sống không bằng chết.” Nếu cần lấy một câu thành ngữ để nói về những việc mà Chung Nguyên đã gây ra cho tôi thì đó chính là: “Trúc rừng không ghi hết tội.” Song một người độc ác đến độ khiến người ta phải căm giận như anh lại là kẻ có khả năng dụ dỗ người khác và đưa họ vào tròng. Một hôm, tôi châm chọc Chung Nguyên: “Diêm Vương phái anh lên đây để hại người đúng không?” Chung Nguyên nói, vẻ mặt không hề biến sắc: “Để bớt làm hại vài người, anh sẽ chọn ra một người để hại cả cuộc đời.” Tôi: “Ý gì thế?” Anh cười toe toét, nhìn tôi nói: “Em không vào địa ngục thì ai sẽ vào chứ?” ... Mời các bạn đón đọc Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Túy Linh Lung - Thập Tứ Dạ
Túy lí hồng trần, đạm khán bán sinh cựu ngân. Linh lung giải ngữ, phiên tác nhất từ tân khúc. (Say chốn hồng trần, thờ ơ nửa mắt hoài niệm nửa đời đã qua Lả lướt câu chữ, nhấc bút viết từ đầu tiên cho tân khúc.)      Câu chuyện kể về Ninh Văn Thanh, một thiên kim thời hiện đại trong một ngày thất tình không may xuyên không về vào thân xác một cô gái cổ đại – Phượng Khanh Trần. Tại thời không này, trong lúc mơ màng giữa kiếp trước và kiếp này, bằng trí tuệ của người hiện đại và những ký ức về y thuật cao thâm của Phượng Khanh Trần, nàng dần thích ứng với cuộc sống cổ đại. Ở đây, trong lúc vô ý hữu tình, nàng gặp gỡ và quen biết với các hoàng tử và bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đầy tàn khốc ( Theo đánh giá của ta thì ngang ngửa với trận “Cửu Long đoạt vị” thời Thanh). Tài hoa của nàng nở rộ, cùng thân phận cao quý của nàng thu hút ánh nhìn từ bốn phía.              Nắm tay người mình yêu, từ bỏ con đường trở về nhà, Ninh Văn Thanh giúp chàng điều tra thân thế của mình, cùng chàng chia sẻ những cảm xúc vui buồn, đánh dẹp thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị.   *** Tháng năm năm Đế diệu thứ bảy, Phượng thị mưu nghịch, sự bại. Cầm đầu nghịch đảng Phượng Diễn cùng con trai chém eo thị chúng, cửu tộc chuyển dời ngàn dặm. Đế lấy nhân chính, không xây nhà tù. … Tháng sáu, đế phế chế độ cửu phẩm thừa kế, thiết Lân Đài Tướng Các. Đặc biệt thủ sĩ, đề bạt hàn môn tài tuấn, bố y khanh tướng từ đó mà ra không ít. … Tháng chín, ban chiếu khuyến nông, đo đạc đồng ruộng, khuyên khóa nông tang, khinh dao bạc phú. Binh dịch phục chỉ, không đoạt vụ mùa. … Tháng mười hai, Hồ Châu Quảng An, Quảng Thông cừ thành. Hai sông liền và thông nhau, mương nhánh tung hoành, dùng hết thiên lợi, quán điền vạn mẫu. Bình nguyên Giang Đông không còn tai ương hạn lũ, năm có dư thừa. … Tháng ba Đế Diệu năm thứ tám, đế chiếu sửa [Thiên triều luật]. Bỏ đi phương pháp lãnh khốc Thánh Võ sở dụng, phế mười ba loại khổ hình, giảm tử hình chín mươi sáu điều, giảm tỷ giá tiền chảy vào bảy mươi điều, tước phồn di xuẩn, khoan nhân thận hình. … Mời các bạn đón đọc Túy Linh Lung của tác giả Thập Tứ Dạ.
Tương Quý Phi Truyện - Tô Tiểu Lương
Từ đích trưởng nữ được nhận hàng nghìn hàng vạn sủng ái đến Tương trắc phi phủ thái tử. Từ trạch đấu trong phủ thái tử đến cung đấu kinh tâm động phách trong hậu cung. Đến xem đường đường là trưởng nữ làm sao phá tan trở ngại đoạt được quân tâm. *** Trong lòng có hoài nghi, Tương Như Nhân xem phong thư cuối cùng này lại càng thấy không giống. Chữ viết của hoàng thượng nàng rất quen thuộc, cùng phía trước không có khác biệt, nhưng lại có vẻ cố ý. Hoàng Thượng sẽ không đùa giỡn kiểu này với nàng. Tương Như Nhân trong lòng càng nghĩ càng bất an, đội thuyền nam tuần đông như vậy, không có khả năng giữa đường xuất hiện đánh nhau gì đó. Mặc dù là thật sự có, tin tức này sớm đã truyền về Lâm An thành, như thế nào có thể im lặng như vậy. Nếu thật gặp chuyện không may, chỉ có thể là lúc hạ thuyền đi tuần. Tương Như Nhân tức khắc mệnh Thanh Đông đi đem bản đồ đến, dựa theo trong thư trước đó Hoàng Thượng nói đánh các dấu chấm lên từng địa phương. Nơi cuối cùng trước khi muộn ba ngày, là tới gần phía nam Lăng thành. Nơi kế tiếp, hẳn là phía dưới Lăng thành là Tây Khuyết thành. Nơi đó đã rất gần Man cùng biên giới Đại Thiên. Tương Như Nhân tính toán, thời điểm viết một phong thơ cuối cùng Hoàng Thượng hẳn là phải ở Tây Khuyết thành. Thư từ Lăng thành đã tới trễ một ngày, nói cách khác, Hoàng Thượng có thể thời điểm ở Lăng thành cũng đã xảy ra chuyện. Nàng có thể nghĩ đến chính là thư bị chặn lại, cho nên mới phải muộn một ngày. Rồi sau đó bắt chước bút tích Hoàng Thượng cứ hai ngày đưa tới một lần. Như vậy người này nhất định biết được thói quen mấy ngày này của Hoàng Thượng. Không phải người hầu hạ gần kề thì chính là quan viên tùy thân. ... Mời các bạn đón đọc Tương Quý Phi Truyện của tác giả Tô Tiểu Lương.