Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chờ Tôi Có Tội

Văn án: Anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói: “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói: “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói: “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ.   Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate: 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi: “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.   Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chân Lý Thuộc Về Tay Ai
Chân Lý có thể là điều mà người khác có thể dùng cả đời để theo đuổi. Có lẽ lúc đặt cho cô cái tên này, ba mẹ cô, hoặc ít nhất là mẹ của cô đã hy vọng như vậy. Bà là một nhà nghiên cứu khoa học, bà muốn con gái của mình cũng sẽ đi theo con đường đầy chân lý như vậy. Đáng tiếc, mục đích thì đúng, nhưng cách làm lại sai rồi. Chính vì sự cưỡng ép của bà, Chân Lý đã phát triển hoàn toàn chệch hướng. Mặc dù trước đó, cô luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chân Lý là một cô gái cực kỳ thông mình xinh đẹp, nhưng có lẽ bị gò bó quá lâu, khiến cô bộc phát nổi loạn. 15 tuổi đã vào đại học, nhưng học 8 năm thạc sĩ vẫn chưa thể tốt nghiệp. Cô đã hoàn toàn vùng thoát khỏi quỹ đạo của người mẹ nghiêm khắc. Trí não của người làm khoa học rất tỉnh táo, Chân Lý “ăn chơi sa đoạ" nhưng luôn có điểm dừng, bởi vì điều mà cô cần chỉ là giải toả sự bức bối mà thôi. Trong một lần đến quán bar với mục đích như vậy, Chân Lý gặp được Tuỳ Ngộ.   Lúc đó, Tuỳ Ngộ chính là người đàn ông độc thân kim cương mà ai cũng muốn chiếm làm của riêng. Đẹp xuất sắc, lấp lánh, sắc bén và vô cùng cứng rắn. Chân Lý cũng không ngoại lệ, có một cô bạn thân vô cùng phóng khoáng như Tô Cách Cách luôn đốc thúc bên cạnh, cô chẳng thể nào “đứng đắn" trước “miếng mồi ngon". Nhưng đáng tiếc, ấn tượng của Tuỳ Ngộ lúc ấy chỉ là, cô gái này rất xinh đẹp và quyến rũ, còn có chút ranh mãnh, nhưng cũng chỉ như thế thôi. Người đàn ông như anh, không thiếu phụ nữ. Tuy nhiên, điều mà Tuỳ Ngộ không ngờ tới chính là, anh và cô lại có duyên như vậy. Gặp nhau vài lần là tình cờ, vài lần là cố ý. Nhưng ấn tượng của Tuỳ Ngộ đối với Chân Lý cũng chẳng tốt lên bao nhiêu, cho đến một ngày, Tuỳ Ngộ trở thành người đàn ông đầu tiên của cô. Thật bất ngờ, anh những tưởng rằng, cô gái phóng khoáng như cô, còn thường xuyên bọc bên ngoài một lớp vỏ cao ngạo kiêu kỳ, ắt hẳn sẽ là một tay lão luyện trong chuyện nam nữ. Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, cô chỉ là một con thỏ đội lốt cáo mà thôi. Phát hiện được điều này, Tuỳ Ngộ bắt đầu cảm thấy hứng thú. Con người thật sự của cô là như thế nào? Những lời nói dối nửa đùa nửa thật kia là muốn che đậy điều gì? Ánh mắt lơ đãng cô độc kia có nguyên nhân từ đâu? Anh muốn biết tất cả. Hành trình theo đuổi Chân Lý của Tuỳ Ngộ đã bắt đầu như vậy. Có rất nhiều điều mới mẻ đối với cả hai. Tuỳ Ngộ chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình phải bỏ ra nhiều công sức để đạt được tình cảm của một ai đó đến vậy. Còn Chân Lý, tình sử yêu đương của cô chỉ là một trang giấy trắng, kinh nghiệm chỉ là góp nhặt từ người bạn thân không cùng quan điểm sống. Nhưng trái tim vốn có tiếng nói riêng của nó. Mặc dù chênh vênh, nhưng Chân Lý vẫn muốn thử. Thử rồi lại nghiện. Giống như tất cả các cô gái ở lứa tuổi đôi mươi khác, cho dù Chân Lý tỉnh táo và lạnh lùng cỡ nào, khi yêu rồi, trái tim vẫn mỏng manh như vậy thôi. Tuỳ Ngộ ở tuổi ba mươi coi trọng sự nghiệp, mà sự nghiệp của anh lại là ở đất Mỹ xa xôi. Những lần bay đi bay về gấp gáp không đủ thoả mãn sự nhung nhớ của cô gái nhỏ, Chân Lý rơi vào trạng thái lơ lửng không an toàn. Muốn có anh bên cạnh, nhưng lại không muốn bị xem là một cô bạn gái phiền phức, cũng không muốn theo anh sang Mỹ rồi đánh mất giá trị bản thân. Giọt nước tràn ly chính là việc Tuỳ Ngộ vì muốn đưa Chân Lý đi cùng, mới ngăn cản ước mơ mà cô đã kháo khát từ nhỏ. Mẹ cô cũng vậy, mà cả anh cũng vậy. Hậu quả tất yếu, là chia tay trong mệt mỏi và tổn thương. Nhưng cả hai đều quá kiêu ngạo, không ai chịu nhún nhường trước đối phương, mà có lẽ, Tuỳ Ngộ là không có thời gian nhún nhường, còn Chân Lý, là không đủ kiên định để nhún nhường. Hai người đường ai nấy đi. Bảy năm. Trong suốt thời gian đó, cả hai cũng không hề có ý muốn quay lại tìm nhau, cả hai đều có những bước tiến trong cả sự nghiệp lẫn tình cảm. Những tưởng rằng, cuộc sống cứ như vậy trôi qua trong yên bình, nhưng không phải. Họ yên bình là bởi vì không ai từng xuất hiện trong cuộc sống của đối phương, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì muốn che giấu nội tâm thật sự. Vậy thì, sự thật là gì? Chính là, chỉ cần gặp lại nhau, tất thảy đều trở về ban đầu. Xúc cảm của trái tim và những mong muốn thuở ban đầu, tất cả đều nhẹ nhàng tỉnh giấc. Thế nhưng, họ đã không còn là những người trẻ tuổi của 7 năm trước nữa. Chân Lý không còn ham muốn giữ lấy người đàn ông khó nắm bắt như Tuỳ Ngộ nữa, mà anh, hiện tại cũng đã bị ràng buộc bởi những mối quan hệ mới. Chỉ có điều, Chân Lý trước sau vẫn ngây thơ như vậy, cô đã đánh giá thấp năng lực và độ vô sỉ của Tuỳ Ngộ rồi. Tuỳ Ngộ của năm 30 tuổi có lẽ quan tâm nhất là sự nghiệp, nhưng mà Tuỳ Ngộ của năm 40 tuổi lại quan tâm nhất là Chân Lý. Anh không nói với cô, suốt những năm qua, anh không dám nhớ đến cô, chỉ sợ lòng mình lại rối loạn, anh không nói chỉ cần nghe ai đó gọi tên cô trên phố, anh có thể bỏ rơi mối quan hệ còn chưa kịp hình thành của mình, anh cũng không nói, anh muốn bù đắp tất cả những lỗi lầm của ngày xưa. Nhưng anh đã làm vậy, theo cô rong ruổi trong hành trình thiện nguyện khổ cực, ở bên cô trong những lúc cô yếu mềm nhất. Tuỳ Ngộ chờ đợi một cơ hội, Chân Lý chờ đợi bản thân mình gục ngã, lại một lần nữa có thể tin tưởng tình yêu của anh. Tất nhiên, người có tình lại còn có lý thì ắt sẽ về bên nhau. Hành trình tuy có chút phức tạp, nhưng ít ra họ đã thực sự có những giây phút vô cùng vui vẻ. Câu chuyện viết về cuộc sống hào môn, đều là những thành phần tinh anh trong xã hội, có tiền, có quyền, có ý thức xây dựng xã hội. Tuy rằng cách thức yêu đương có hơi phóng khoáng và rối loạn, nhưng giữa Tuỳ Ngộ và Chân Lý vẫn giữ được tình yêu đơn thuần. Rất nhiều người dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Tuỳ Ngộ cũng dùng cả đời mình để theo đuổi Chân Lý. Chân Lý mà mọi người theo đuổi thuộc về khoa học, không thuộc về riêng ai cả. Nhưng Chân Lý mà Tuỳ Ngộ theo đuổi, chỉ thuộc về một mình anh. ____ Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Reng, reng, reng.” Tiếng chuông điện thoại lỗi thời vang lên trong phòng đọc tạp chí của thư viện đại học A. Chân Lý chuyển sang chế độ yên lặng rồi mới cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.   “Chân Lý, hôm nay mẹ về nhà ăn cơm tối, con đừng đi đâu đấy.” Giáo sư Lương chỉ dặn dò một câu ngắn gọn liền cúp máy.   Chân Lý vô cùng thông cảm cho giáo sư Lương vì lúc nào cũng phải tranh thủ từng giây từng phút. Cô thậm chí nghi ngờ giữa giáo sư Lương và người cha Hiệu trưởng của cô chỉ làm chuyện ấy đúng một lần trong đời, thế là sinh ra cô rồi thôi. Sở dĩ câu nói “giao hợp không mang mục đích sinh sản thì chẳng khác nào đang lãng phí thời gian” được đặt trong ngoặc kép là bởi vì Chân Lý suy luận ra dựa theo tính cách của giáo sư Lương.   Chân Lý bất đắc dĩ day huyệt thái dương bằng ngón trỏ tay phải, còn tay trái thì nhanh nhẹn bấm điện thoại: “Alo, Cách Cách à, hôm nay giáo sư Lương về nước rồi, tối mình không đi được, các cậu chơi vui vẻ nhé.”   “Chân Cục, đừng nói thế chứ? Xui xẻo vậy à? Khó khăn lắm mới có được thiệp mời 818, thế mà cậu lại không đi được. Mình thấy thương cho cậu lắm đấy, người chị em ạ.” Đầu bên kia điện thoại, Tô Cách Cách cười khúc khích.   Chân Cục là biệt danh của Chân Lý. Tiên sinh Tiền Chung Thư đã từng viết trong quyển “Thành phố bị vây hãm” của mình rằng “Chân lý thì luôn trần trụi”. Còn Chân Lý mà mặc quần mặc áo thì cũng giống như quý cô S, chỉ có thể coi là một phần của chân lý. Thế nên biệt danh Chân Cục của cô đã ra đời như thế đấy. Nhưng quý cô S là vì khoe thân lõa lồ nên mới bị tẩy chay, còn Chân Lý lại không hề ăn mặc “thiếu vải” như vậy.   Chân Lý mặc váy trắng in hoa, mái tóc vừa đen dài vừa mềm mượt đến mức có thể quay quảng cáo dầu gội, chiếc kính cận gọng đen che hơn nửa khuôn mặt, toát lên vẻ thiếu nữ ngây thơ chất phác, trông vừa đơn thuần lại dễ theo đuổi. Tóm lại cô là mẫu con gái mà đám con trai yêu thích nhất.   Lúc cô gọi điện thoại, dáng vẻ “gái quê” không chút sức hút in lên mặt kính cửa sổ sát đất, cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm phút nào nữa.   Thình lình một nam sinh vừa chạy từ cầu thang bộ lên, thở hồng hộc, “phanh” gấp ngay bên cạnh cô, vang lên tiếng ma sát giữa đế giày cao su và nền đất.   Chân Lý nói chuyện điện thoại xong thì quay lại chỗ ngồi đằng sau chiếc máy tính đặt gần cửa phòng đọc tạp chí. Có sinh viên mới vào quẹt thẻ ở chiếc máy bên cạnh máy tính, một tiếng “ting” vang lên rồi mà cô mãi vẫn không nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, vừa ngước lên đã thấy cậu nam sinh cao một mét tám hệt như chú nai con bị dọa thất kinh, tức khắc chạy đến kệ sách báo giả vờ tìm tạp chí. Thế nhưng cậu ta lại liên tục liếc mắt về phía cô, bộ dạng trông thật ngốc nghếch. Mời các bạn đón đọc Chân Lý Thuộc Về Tay Ai của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Thể loại: Hiện đại, trinh thám, nam nữ cường, nam chính thiên tài nhưng biến thái, vô cùng biến thái, siêu sạch, siêu sủng, chút sắc, HE Độ dài: 120 chương Tình trạng: Hoàn edit ___________________ Đây chỉ là một câu chuyện đơn giản về tình yêu của một cô nàng pháp y tài giỏi vs anh chàng thiên tài tâm lý học nhưng biến thái - vô cùng biến thái. Họ cùng nhau trải qua và khám phá những vụ án ly kì bí ẩn đến rùng rợn. Nhưng đảm bảo khi đọc truyện sẽ có những phút giây thư giãn cực kỳ hài hước bởi độ cute hột me của nam chính và độ siêu lầy đáng yêu của nữ chính. Nên đừng sợ sẽ nhàm chán hay muốn bỏ cuộc nghen ^^ Nữ chính Hứa Luật là một nữ thanh niên chuyên ngành pháp y với tính cách siêu cường của thời đại mới. Cô thông minh, tài năng, mạnh mẽ và cũng độc miệng cộng "mê zai" lắm lắm. Nói chung, vẻ bề ngoài và bên trong hơi "trật" nhau chút ít. Vì một vụ phá án mà cô bị điều đến thành phố khác. Tại đây, cô chính thức gặp nam chính của chúng ta :) Anh là Đường Tố - một thiên tài bậc thầy trong ngành tâm lý học, chuyên gia về phân tích tội phạm nổi tiếng thế giới. Anh có IQ cực cực kỳ cao nhưng EQ thì hơi lẹt đẹt chút. Tính cách phải nói là quái gỡ, biến thái nhưng đáng yêu vô cùng. Anh còn nuôi 4 con mèo siêu dễ thương nữa chứ.  Cả hai đều không hề hay biết họ đã từng lướt qua nhau trong một quán ăn xa lạ. Khi đó, Hứa Luật và bạn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, lại có thể "máu sắc nữ" bùng nổ mà muốn lột quần áo anh ra rồi trực tiếp đè lên luôn :v :v Rất may là lúc đó anh không biết những suy nghĩ xấu xa đen tối kia, nếu không anh chẳng ngại mà dùng miệng lưỡi độc địa của mình "giết chết" cô đâu ha :v :v Rồi duyên phận dẫn họ về chung một nhà và biết bao câu chuyện dở khóc dở cười sẽ xảy ra khiến người đọc cười muốn xỉu luôn ạ. Tuy Đường Tố là một thiên tài nhưng thiên tài này lại "nghiện" món cá đến mức "điên cuồng". Thế nên sẽ có tình huống mở tủ lạnh ra toàn cá, rồi khi Hứa Luật đi chợ về bị mấy con mèo giành túi đồ ăn mà cô không thoát được nên đành nhờ anh giúp. Nào ngờ, anh thản nhiên liếc mắt có 1 cái và nói: "Arthur! Đừng quấy" Xong :v :v Hại cô tức muốn điên nên bảo rằng cá này mua cho anh, nếu anh không đem con mèo đi thì đừng mong ăn. Thế là, thiên tài này rất nhanh chóng đứng bật dậy mắng té tát con mèo vô liêm sỉ này rồi ném ngay ra cửa khóa lại kèm câu nói: "Ở ngoài đó hối cải về hành vi của mình đi!!!!" Cạn lời thanh niên cứng :v :v  Thiên tài Đường Tố hết sức thông minh nên cực kỳ khinh bỉ những thành phần cố tỏ ra nguy hiểm xung quanh mình. Mà anh mắng chửi cũng nghệ thuật lắm à nha. Chỉ có một chữ nhẹ nhàng tình cảm thôi à: "SỨA". Bởi vì sứa không có não :v :v Người nghe muốn phun máu mà cũng không biết đáp lại thế nào. Ai bảo người ta IQ cao làm gì. Mắng lại không được lại có thể bị cái miệng độc địa kia làm cho tức chết không đền mạng. Một pháp y tài giỏi vs một thiên tài tâm lý học quả thật là một sự kết hợp hoàn hảo. Họ dần bị cuốn và những vụ án ly kỳ đầy bí ẩn. Mà vụ án nào khi khám phá xong cũng để lại rất nhiều day dứt và những hệ lụy của nó. Càng gần bên nhau, thứ tình cảm mơ hồ chậm rãi biến thành tình yêu vững chắc. Đường Tố - thiên tài EQ = 0 thế nhưng lại thấy trái tim mình lỗi nhịp trước cô gái nhỏ Hứa Luật. Vậy nên khi anh tỏ tình với cô xong và chờ đợi đáp án thì anh rất hối hận. Biết thế cứ trực tiếp muốn cô đồng ý luôn, chứ đợi thế này khó chịu muốn chết :v :v Tình yêu của anh, có thể không hoàn hảo như những người đàn ông khác. Bởi vì anh tuy là một thiên tài nhưng cũng có nhiều khuyết điểm. Nhưng, anh sẽ dùng hết tất cả những gì mình có để chở che và yêu thương cô đến trọn đời.  Công việc của Đường Tố - Hứa Luật đều ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm mà đôi khi nó còn lấy đi tất cả những thứ quý giá của họ. Trong một vụ án khó khăn và phức tạp, bất ngờ Hứa Luật bị cuốn vào. Và cái giá của nó thật quá đáng sợ. Cô suýt chút nữa thì mất mạng và giết cả một người vô cùng quan trọng với mình. Cũng may, Đường Tố đã tìm thấy cô và đưa trở về. Đó dường như là vụ án hay nhất cũng để lại nhiều ấn tượng cùng xúc động cho mình nhiều nhất. Đọc mà tim dường như cũng muốn thót theo nhân vật chính. May là tác giả vẫn còn từ bi ban cho một cái kết HE. Theo như nhiều người thì kết thúc của câu chuyện vẫn chưa hoàn hảo nhưng nó lại hoàn hảo theo một cách rất riêng. Là một pháp y và một nhà tâm lý học phải đối mặt với những tên tội phạm man rợ nguy hiểm nhất thì cái giá phải trả là phải có. Cho nên, việc Hứa Luật vẫn không thể trở lại như xưa là tất nhiên. Nhưng cảm ơn vì ông trời đã để cho Đường Tố bên cạnh cô. Một người đàn ông từng là tảng băng thiên tài lạnh nhạt lại có thể vì cô mà làm tất cả như thế. Để cô có thể mỉm cười mà nói rằng: "Thế giới rộng lớn như vậy! Nhiều người như vậy! Ngay tại thời khắc này, tại căn phòng này... Anh đã ở đây!!!"  Chẳng những Đường Tố siêu siêu yêu thương vợ mà còn chống lưng cho vợ làm chuyện xấu nữa mn ạ. Chả là có một cô nhóc được anh cứu thoát khỏi một vụ án rồi cứ thế bám riết anh không tha. Cô bé ngang nhiên đến trước mặt Hứa Luật bảo cô cần bao nhiêu tiền thì rời đi. Hứa Luật cũng thản nhiên nhận tiền cất đi rồi còn báo cáo với Đường Tố lại chuyện xảy ra. Ai ngờ, thiên tài này vui vẻ bảo cô cứ nhận, xem như tiền bồi thường tổn thương tinh thần :v :v Người ta chỉ là bé con mà vợ chồng nhà này cũng không tha nữa. Hại cô bé khi thấy 2 người kết hôn thì tức giận muốn xì khói. Tiền cũng lấy mà người cũng lấy ???????? Theo mình thấy thì truyện này nam nữ chính đều đáng yêu và dễ thương hết sức. Tuy có nhiều phân đoạn về trinh thám và tâm lý chưa được logic cho lắm nhưng lỗi nhỏ nên có thể bỏ qua. Đọc thưa giãn xả stress ok lắm đấy ạ. Truyện sủng sạch và có sắc nhé. Nên mn nếu thấy hợp thì nhảy ngay đi. Truyện này được edit hoàn rồi, khỏi phải đợi chờ gì hết trơn nữa á ^^ ______________ " ": trích từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt. Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đen che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được âm thanh xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất. Hứa Luật mới ở hiện trường trở về Cục, đã nghe thấy báo cáo Đội trưởng Tô tìm cô. “Biết rồi!” Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi 'phục lệnh’. Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngăm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài này của anh ta đánh lừa. Ai ở trong Cục cảnh sát của thành phố Giang nghe nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét bên tai. Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn. Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen. Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong Cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thực thật có lỗi với đoạn tình duyên này . Cốc! Cốc! Cốc! “Mời vào.” Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra. Hứa Luật đẩy cửa vào. Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng. “Tìm em có việc gì sao?” Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng. Trong Cục cảnh sát có không ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của Cục cảnh sát, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi lại ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu? Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Hình như đã lâu em chưa được nghỉ ngơi?!” “Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng. Tuy rằng tổ pháp y bây giờ không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tùy tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.   Mời các bạn đón đọc Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây! của tác giả Quỷ Miêu Tử.