Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Ngốc

Trong căn phòng tối, vang lên tiếng điện thoại chờ đã lâu mà không có người bắt máy. Một người đàn ông cầm ly rượu đã cạn từ lâu, cả thân thể anh đang dựa vào chiếc giường, nhếch miệng, anh bấm gọi lại một lần nữa. Khác với lần gọi trước, đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng chỉ có một khoảng trống im lặng kéo dài. Anh lên tiếng hỏi thẳng: "Em yêu anh ta?" Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo sự đau thương: "Cha mẹ em đã quyết định, em không thể từ chối, em xin lỗi" --- Anh ngồi thật lâu, ly rượu không vẫn trên tay, một bộ dáng trầm mặc trong đêm tối, có lẽ lúc này không ai hiểu được suy nghĩ trong anh. Phải qua thời gian rất lâu, khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng nhiên bình thản không chút gợn sóng, anh thì thào: "Được, nếu như em đã quyết định thì anh chúc phúc cho em" ---- Trong một ngôi nhà ở một  khu phố khác cách  đây đến một ngày đêm đi đường, có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang ngồi trên giường nhìn về phía chiếc đồng hồ hình con gấu. Kim giây cứ nhếch dần nhếch dần, 5 phút sau kim đồng hồ chỉ đúng 7h30, cô từ từ đứng dậy, đi về chiếc tủ nhỏ, giở hộc tủ lấy ra một cuốn đĩa hoạt hình yêu thích rồi ra phòng khách. Lại từ từ đi về phía chiếc tivi, không quan tâm nó đang chiếu gì, bỏ đĩa vào, đi về chiếc ghế sa lông ngồi xem. Cũng không nhìn quan tâm đến hai người đang ngồi bên cạnh mình giờ này, ông bà Nhạc, ông đang đọc báo, bà đang cắt dưa hấu cho cả nhà. Ông bà cũng đã quen thuộc những tình huống thế này đã 18 năm trời, xung quanh nhà ông ai chẳng biết ông bà có cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại ngốc, ai chẳng tiếc thương cho đứa cháu của ông bà mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại không bình thường. Ngày xưa nghe thấy cũng rất phiền muộn nhưng càng ngày càng không sao. Cô có ngốc cũng là cháu gái vàng cháu gái bạc của hai ông bà. Trách thì trách trên đời này có chứng bênh tự kỉ thì đúng hơn.  Ông đọc báo thấy tin tức một cô gái bị chồng đánh đập dã man, thấy tin tức thú vị liền trò chuyện với bà, bà lắc đầu ai oán thế giới muôn ngàn vạn trạng mà, tránh sao khỏi, Tiểu Ân nhà ta... Bà nói đến đó thì ngừng tay, quay qua ông nói:" Tiểu Ân nhà ta rồi cũng sẽ lấy chồng, chúng ta cũng sẽ có ngày không còn lo được cho nó nữa, nó như vậy thì làm sao bây giờ? ". Một câu hỏi khiến ông cũng nghẹn ngào. Cháu gái ngốc của ông ơi. --- ----- Anh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại bị ép đến với nhau, cuộc đời hai người sẽ thế nào đây??? *** Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105: Những bộ truyện tôi từng đọc trước đó, đa phần đều lựa chọn ngẫu hứng. Duy chỉ có bộ "Vợ ngốc" của A Bối là do nghe “dụ dỗ” mà nhảy vào. Không phải kỳ thị, phàm những truyện có chữ “ngốc” tôi đặc biệt dị ứng, sa chân vào bao nhiêu bộ liền không nuốt trôi mà bỏ cuộc giữa chừng. Cũng may lần này lương tâm bạn tôi đột nhiên trỗi dậy, giới thiệu một bộ truyện xứng tầm cực phẩm. Dù đã đọc lần thứ nhất, thứ hai hay thứ hai mươi thì cảm xúc vẫn như lúc đầu… … Thành phố A, nhắc đến Diệp gia thì già trẻ gái trai ai ai cũng biết. Nhà họ Diệp nổi tiếng giàu có, tiền bạc nhiều không đếm xuể, muốn hô mưa gọi gió là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, người xưa vốn có câu “nhà nghèo có cái khó của nhà nghèo, nhà giàu có nỗi khổ của nhà giàu”. Nam chính Diệp Hạo chính là “nỗi khổ” của nhà họ Diệp. Thân phận Nhị thiếu gia chưa được công bố, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình… Hơn 20 năm sống như “chiếc bóng” điều chờ đợi Diệp Hạo lại chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Đối với người chỉ 3 ngày nữa sẽ chính thức trở thành vợ của mình, ngoài việc biết cô ấy vừa tròn 18 tuổi, tên Nhạc Ân… Diệp Hạo được ông nội của mình “tặng thêm” một món quà cưới nữa. Nhạc Ân mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, không thích nơi đông người. Thế giới của cô ấy chưa từng có người lạ xuất hiện. Người lạ… Vậy mối quan hệ giữa anh và cô ấy nên tính thế nào đây? … Người đàn ông này là ai? Nhạc Ân không biết. Ấn tượng ban đầu mà Diệp Hạo để lại cho cô chính là hình ảnh một người đàn ông xa lạ, hung dữ, hết đánh mông cô lại sẵn sàng cướp những món đồ chơi mà cô xem như báu vật. Khi ấy, Nhạc Ân ngờ nghệch không hề biết rằng, sự xuất hiện của Diệp Hạo đã khiến cuộc sống của cô có thêm màu sắc khác. Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một cô bé không biết nói trở thành người luyên thuyên không ngừng nghỉ… Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một người chẳng để ai trong mắt trở thành cô nàng dễ thương lượng. Chỉ cần cho cô gấu bông, cô liền nghe lời ăn cơm. Chỉ cần cho cô bánh gato, cô liền ngoan ngoãn bám theo anh. Diệp Hạo dạy cô nói, dạy cô ăn, dạy cô gọi tên người khác… Diệp Hạo dạy cô khóc, dạy cô cười, dạy cô biết ghét, biết yêu, biết chờ đợi nhớ nhung… Diệp Hạo chỉ cho phép một mình cô gọi anh là Andy… Andy là chồng của cô nha… Từ giờ trở đi, Andy ở đâu, Ân Ân ở đó… … Đọc ngôn tình nhiều năm, tất nhiên tôi cũng có sự “kén chọn” riêng của mình. Có lẽ thuộc tuýp người sống thiên về nội tâm nên tôi đặc biệt có cảm tình với những tác giả “lời ít ý nhiều”. A Bối chính là một người như thế. Hiếm có một tác giả nào khiến tôi ưng ý về văn phong đến vậy. Nếu thử làm một bảng xếp hạng những tác giả mà tôi yêu thích nhất, tác giả A Bối đứng vị trí thứ 3 chỉ sau Lâm Địch Nhi và Mạc Oanh. Ngay từ những chương đầu, từ nội dung cho đến motif nhân vật của bộ truyện này đã khiến một người nổi tiếng soi mói như tôi chính thức buông giáp đầu hàng. Yêu đương, oán hận, cam chịu và mất mát… Mỗi nhân vật là một câu chuyện, mỗi tính cách một lối hành xử riêng. Không một sơ hở, không một chi tiết thừa thải… ngay cả đến những nhân vật “Ất – Giáp – Bính – Đinh” qua đường góp mặt phản diện ở một vài phân đoạn trong truyện cũng khiến tôi không tài nào ghét được. Trong bộ truyện này, người bị bệnh là Nhạc Ân, có điều dưới góc nhìn của tôi thì người bị tự kỷ thật sự lại chính là Diệp Hạo. Kể từ ngày mẹ anh mất đi, bước chân vào nhà họ Diệp thì tình thân cũng trở thành thứ xa vời, rõ ràng nhìn thấy nhưng không sao nắm bắt được. Anh không cho ai bước vào cuộc sống của mình cũng không tùy tiện để mình góp mặt vào cuộc sống của một ai khác. Thế nhưng, vì một mối hôn ước được truyền lại từ đời ông nội, anh đã vứt bỏ đi quy tắc vốn có của mình. Mọi người đều cho rằng Diệp Hạo giúp Nhạc Ân khỏi bệnh nhưng tôi lại cho rằng Nhạc Ân mới chính là liều thuốc giúp Diệp Hạo rũ bỏ mọi nỗi đau trong quá khứ và đón nhận hạnh phúc gia đình mà từ lâu anh đã đánh mất. Rất nhiều phân đoạn, tôi cùng khóc cùng cười với hai người bọn họ; thậm chí ở phân đoạn Diệp Hạo khụy chân ngồi bệt xuống nền nhà chỉ để cắt móng chân cho cô vợ ngốc của mình cũng khiến tôi đột nhiên có chút ảo giác, cứ như thể người ở bên cạnh Diệp Hạo khi ấy không phải Ân Ân mà chính là tôi vậy. Ở một nơi nào đó, có một người vì một người mà tồn tại. Có những mối nhân duyên, từ khi bắt đầu đã định sẵn bên nhau trọn kiếp. Câu chuyện của hai người bọn họ thật đúng với những lời trên. Bỗng nhiên tôi lại có chút ngưỡng mộ với Ân Ân. Ngốc có khi là phúc chứ không phải họa. Nếu ngốc một chút mà có thể tìm được chân ái như cô nàng này, tôi tình nguyện giơ cả hai tay để đồng ý…. *** Review by Trang Mèo - fb/hoinhieuchu: Người ta hay nói gặp nhau là duyên, ở bên nhau và yêu nhau là phận, chẳng ai biết trước bản thân mình là mảnh ghép cuối cùng của ai đến khi cả hai cùng nhắm mắt nắm tay ở khoảnh khắc cuối đời. Có những người bạn yêu nhất, nhưng chưa hẳn là thích hợp nhất, lại có những người đơn giản chỉ là một màu sắc khác biệt, nhưng lại là sự thiếu hụt mà một người đang tìm kiếm. Vậy nên việc của số phận là sắp đặt, và việc của chúng ta là cố gắng vì sự sắp đặt đó được trở nên hoàn mỹ. Truyện kể về cuộc gặp gỡ số mệnh của Nhạc Ân - một cô bé mười tám tuổi bị mắc chứng tự bế, và chàng trai đã đi hơn một phần ba quãng đời với những sóng gió chông gai, một người từng nhận rõ sự ấm lạnh lòng người, đã muốn khép lòng lại với thứ gọi là yêu thương - Diệp Hạo. Nhạc Ân mất cả cha và mẹ do một tay ông bà Nhạc nuôi lớn, ngoại trừ việc không thể tư duy như một người trưởng thành và tự lập chủ động thì Nhạc Ân vẫn có những thói quen xử sự lành mạnh tự chủ: như cô sẽ đúng giờ đi ngủ, đúng giờ ăn cơm, tự xử lý việc cá nhân theo nếp sinh hoạt có sẵn... Diệp Hạo là con riêng của Diệp gia, một người đàn ông rắn rỏi tự vươn lên bằng đôi bàn tay của mình, anh có thể có được tất cả những thứ anh muốn, nhưng anh lại chỉ muốn những thứ anh cần từ chính anh tạo nên. Diệp Hạo cưới Nhạc Ân vì lời hứa của ông Diệp và ông bà Nhạc, hôn lễ đơn giản, cuộc sống trống vắng. Một người đàn ông bận rộn đi sớm về khuya và một cô bé tự kỉ, luôn sinh hoạt trong thế giới của bản thân lại có sự giao thoa, cộng hưởng. “Vợ Ngốc” - Nhạc Ân có lẽ là ngốc về lý trí, nhưng lại sáng tỏ về tâm hồn. Tác giả thành công phác hoạ lên một cô bé với đôi mắt ngây thơ tinh khiết, tâm hồn trong veo chưa hề bị vẫn đục. Trong thế giới của nữ chính chỉ có cô và những người đang yêu thương cô. Vì cô yêu họ, nên họ yêu cô, vì họ yêu cô, nên cô cũng yêu họ. Nữ chính làm mình vừa yêu vừa tiếc, vì sự dễ thương, trong sáng mà cô đang có, lại tiếc vì xã hội ngày hôm nay sẽ rất khó để tìm kiếm những mối tình đơn thuần chỉ vì đồng nhịp của hai con tim như vậy. Xã hội là cơm-áo-gạo-tiền, có những điều vốn rất đẹp, nhưng lại bị hoen ố bởi những thứ xung quanh. Một cô bé bị “bệnh”, liệu có gặp được một chàng trai bao dung như thế. Duyên phận giữa họ chỉ có thể dùng hai từ “kỳ diệu” để hình dung, vì nó bước ra từ “sách”. Nam chính là một kiến trúc sư bình thường, không phải dạng cao phú soái thường gặp. Nhưng lại được tác giả mang đến những gam màu đa dạng khác nhau, anh có sự lạ, cũng có sự quen của một nam chính ngôn tình nên có. Sự quen của nam chính thể hiện ở việc Diệp Hạo là mẫu đàn ông hoàn hảo “trong mơ”, có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Nam chính có sự tỉ mỉ của một người làm nghệ thuật, bằng việc anh tự may những con búp bê cho nữ chính, có sự thông minh của người kinh doanh, khi anh biết dùng ưu thế của bản thân và nhược điểm của Nhạc Ân để rèn luyện cho cô, từng bước dẫn dắt Ân Ân bước ra khỏi thế giới phong bế của bản thân mà chạm tay vào cuộc sống bên ngoài, chạm tay vào tình yêu của những người quanh mình. Diệp Hạo yêu Nhạc Ân khởi đầu không bằng sự chung đụng của nam và nữ, mà bắt nguồn từ trách nhiệm, từ sự khao khát chở che, từ tấm lòng bao dung của người đàn ông vốn khát vọng về gia đình. Nhưng không vì thế mà nam chính của chúng ta được tác giả buff chói sáng, anh vẫn có những tính cách của một người bình thường. Có do dự, có hoài nghi, có ghen tuông, có bốc đồng, và có những thời điểm dở dở ương ương như chàng thiếu niên tuổi mới lớn. Chi tiết Diệp Hạo ghen vì Nhạc Ân thân thiết với các anh của mình mà quên mất Diệp Hạo khiến mình vừa bực vừa buồn cười. Bực vì rõ ràng Ân Ân của chúng ta chỉ là một “đứa trẻ”, chỉ vì lý do vớ vẩn lại trốn tránh cô, ai cũng hiểu, nhưng sao một người yêu cô nhất, đau cô nhất, sủng ái cô nhất giây phút này lại quên đi điều đó, để cuối cùng cả người xem và người trong cuộc đều đau lòng khi Nhạc Ân phát bệnh vì không tìm được AnDy. Lại buồn cười vì chàng trai “già đời” như nam chính lại dễ dàng giận dỗi như thế. Đây cũng là chi tiết đệm sáng cho cả bộ truyện. Câu chuyện mở đầu từ sự nhận biết của hai nhân vật, đến va chạm, quen thuộc, chấp nhận, yêu nhau, lệ thuộc vào nhau, đó là một quá trình ngọt ngào nhưng dễ gây nhàm chán. Giống như người ta thường nói, thông quá đôi khi lại tuột, nên chi tiết “ngược nhẹ” của hai nhân vật như vị cay cân bằng lại cả bố cục. Diệp Hạo nhận ra người vợ anh đang yêu thương dù có “trưởng thành” thì vẫn là một cô bé, Ân Ân cần anh che chở, cưng chiều, chăm sóc. Ân Ân của anh không là người bình thường, nhưng cô tuyệt vời hơn cả những điều tầm thường mà anh đang có. Câu chuyện là một hành trình ngọt ngào, đáng yêu, diễn biến chậm, đều đều nhưng ít gây nhàm chán, vì sự trùng điệp giữa tâm hồn của hai nhân vật chính. Truyện theo đúng motif 3S sạch-sủng-sắc. Nhưng chắc vì ngay từ đầu mình đã tiếp nhận nữ chính là một cô bé mặc váy xoè, thắt hai bím tóc, mang giày nơ và ôm búp bê, nên chi tiết “thịt” của hai nhân vật chính khiến mình hơi khó tiêu, có cảm giác con sói xám đuôi to đang dụ dỗ cô bé vị thành niên ngây ngốc vậy. Tác giả viết khá chắc tay, tình tiết hơp lý, các phân đoạn gắn bó chặt chẽ. Một điểm mà mình cũng không biết nên khen hay chê là nếu không phải do tình cờ xem được ở đâu đó A Bối là tác giả Việt Nam thì không-đời-nào mình có thể nghĩ được đây là một câu chuyện Việt, từ cách đặt tên nhân vật, đến lời thoại, bối cảnh,... Sự góp mặt của các nhân vật phụ được hình thành tương đối mang tính chất phụ trợ, chưa hoàn toàn được bộc lộ riêng biệt nhưng cũng không tạo thành nét bút hỏng cho cả tác phẩm. Tình yêu của nam nữ chính nhìn như đơn giản là duyên phận giữa hai con người, nhưng kỳ thật lại là sự cố gắng đồng điệu, sự thấu hiểu của hai trái tim bị thiếu khuyết. Vì Nhạc Ân đủ cố gắng, nên cô mới có thể bước ra, vì Diệp Hạo đủ bao dung, nên anh mới có thể bước vào, và vì cả hai cùng dùng sự chân thành nhất của bản thân để đối đãi với người còn lại, nên họ mới có thể bù đắp sự thiếu khuyết của nhau. Đánh giá: 8/10 điểm Mời các bạn đón đọc Vợ Ngốc của tác giả A Bối.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi - Lam Kinh
Câu chuyện nói về Ôn Noãn - một cô nàng tuổi 20 nhưng bề ngoài thiếu nữ 16 và tâm hồn có lẽ cũng thế. Không phải cô ấy ngây thơ ngốc nghếch quá đáng như một số nữ chính khác đâu. Nói cô ngốc nghếch như đứa trẻ vì cô rất chân thành, tốt bụng không tính toán. Mọi suy nghĩ của cô đều được viết lên mặt, không hề có tâm cơ che giấu. Cô là một đứa trẻ ngoan, ngoan đến mức nó trở thành nỗi lo cho ba mẹ vì không có cơ hội thể hiện quyền uy của bậc phụ huynh. Các mối quan hệ với bạn học của cô cũng rất tốt đẹp, không có gì đáng lo cả. Đến từ đất Tô Châu sông nước, nhưng cô không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đâu, chỉ là đôi mắt to tròn linh động và nụ cười ngọt ngào rạng rỡ luôn thường trực trên môi cùng làn da trắng trẻo luôn giúp cô toả sáng như mặt trời nhỏ. Nhưng cô cũng hay bị não cá vàng lắm, chuyện mất ví tiền là chuyện thường xuyên, bị CSGT bắt nộp phạt chỉ 10 đồng nhưng cô cũng không có gì ngoài chùm bóng bay trên tay mua tặng cho cô bé ăn xin ven đường, còn tính lấy thẻ ăn ở căn tin ra hỏi chú cảnh sát là có quẹt được không nữa chứ. May là nhờ anh chàng soái ca mà cô để lọt lưới (vì cô nàng tự nhận là mình biết hết tất cả soái ca ở trường) là Trương Dực Chẩn tiện tay giúp đỡ. Thuở đời có ai nói chuyện với người đã giúp mình tận 3 lần nhưng lần nào cũng quên hỏi tên người ta không? Là cô gái ngốc Ôn Noãn chứ ai.  Trương Dực Chẩn là học trưởng 21 tuổi cao ráo đẹp trai tài giỏi điển hình của ngôn tình. Nhưng anh luôn sống trầm lặng nên không nổi tiếng cho lắm, vì thế lần đầu gặp anh Ôn Noãn đã ngạc nhiên vì sao lại không biết đến sự tồn tại của nam thần này nhỉ. Tính cách anh rất thân sĩ, là loại người mà người khác có giẫm lên giày mình thì cũng sẽ nói xin lỗi, làm gì cũng cảm ơn dù là điều nhỏ nhất. Anh rất phong độ và lịch sự với mọi người, nhưng chính điều đó đã thể hiện sự khách sáo của anh, tạo thành tầng ngăn cách với người khác, đừng hòng ai bước vào thế giới riêng của chính anh. Cuộc đời của anh luôn có mục tiêu và kế hoạch, anh thích sự chinh phục, ví như việc học tập, cũng ví như sở thích leo núi của mình. Trong bản kế hoạch cuộc đời Trương Dực Chẩn, tình yêu không hề là một yếu tố được xếp vào. Anh nghĩ có lẽ anh cũng sẽ yêu, nhưng là sau khi sự nghiệp của anh đã ổn định, thì mới có thời gian nghĩ đến nó. Nhưng duyên phận ấy mà, khó nói lắm. Vào một chiều mưa rả rích, tình cờ từ cầu thang bước xuống, bị sự nhờ vả của cậu bạn giường dưới, là đưa một cô bé đáng yêu về kí túc xá do trời mưa mà cô ấy không mang dù, bạn thân của cô ấy thì bị anh chàng kia cướp đi mất rồi. [Trương Dực Chẩn bị hãm hại gánh vác nhiệm vụ lúc lâm nguy nhìn cô gái ngậm kẹo mút trong mồm, cặp má phình lên, hai tay thì trống trơn, lễ phép mở dù: “Mời.”]  Sau vài lần ngẫu nhiên gặp mặt, Ôn Noãn đã mất tự chủ mà thốt lên: “Trương Dực Chẩn, em thích anh.” Chưa bao giờ anh được người khác thổ lộ thẳng thừng như vậy nên nhất thời không biết làm sao, nên đó là lần đầu tiên anh đánh mất phong độ mà xin cáo từ bỏ đi. Nhưng anh tưởng anh thoát à, làm gì có. Cô bé kia ngày nào cũng kè kè bên anh, theo anh đến lớp tự học, theo anh đi dạo, rủ anh đi ăn. Kể cả khi anh hẹn cô ra và nói thẳng rằng anh không thích cô thì cô cũng chỉ buồn chút ít mà thôi. “Vậy sau này anh thích em được không?” Tục ngữ có câu: nam theo đuổi nữ thì cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam thì cách một tầng sa. Trương Dực Chẩn làm sao thoát được mặt trời nhỏ như cô ấy. Anh cứ thắc mắc tại sao làm người có thể vô tư vô lo sống hết mình được như Ôn Noãn nhỉ. Mặc dù bị anh từ chối nhưng cô vẫn có thể nở nụ cười ngọt ngào, vẫn tiếp tục líu lo bên tai anh, vẫn cứ chui vào cuộc sống của anh một cách đường hoàng như thế. Nhưng lạ một điều là anh không hề thấy cô đáng ghét tí nào, chỉ thấy bất đắc dĩ mà thôi. Anh cũng không muốn làm tổn thương cô, nên vẫn đối xử với nhau như những người bạn. Để rồi thời gian trôi qua, vào một buổi tối sau khi tự học cùng với Ôn Noãn, khi hai người bước xuống cầu thang, thấy cô nàng Ôn Noãn sắp trượt chân nên anh đã vươn tay nắm tay cô lại. Tình cờ lúc đó có một giảng viên gặp và hỏi “Bạn gái của em à?” “Đúng.” Tình yêu của hai người đã đến nhẹ nhàng như thế đó. Bằng sự kiên trì nỗ lực và sự lương thiện ấm áp của Ôn Noãn thì Trương Dực Chẩn đã mở lòng tự khi nào. Cô bé ấy đã vô tri vô giác mà chui sâu vào trái tim anh rồi. Mà cặp này yêu nhau đáng yêu lắm nhé, lần đầu hẹn hò là đi bảo tàng công nghệ khoa học. Sáng sớm hẹn nhau đi chạy bộ, cô đọc báo cho anh nghe, anh thì giúp cô buộc lại tóc cho gọn gàng. Tình yêu hai người không xa hoa gì cả, vì cô nàng Ôn Noãn dễ thoả mãn, Trương Dực Chẩn thì không nói lời lãng mạn. Có những người khi yêu thì luôn luôn bộc bạch hết cảm xúc của mình cho đối phương - ví như Ôn Noãn. Cũng có những người luôn giấu kín tình cảm sâu trong lòng, xem trọng và nâng niu nó, không dùng lời nói ngọt ngào mà chỉ hành động, mang đối phương trở thành người thân của mình mà đối xử - ví như Trương Dực Chẩn. Cũng vì hai cách yêu khá đối lập này mà về sau hai người có mâu thuẫn nho nhỏ dẫn đến chiến tranh lạnh. Mình đọc thì không cảm được khúc đó lắm, chắc có lẽ chưa yêu bao giờ nên mình không hiểu được cái đó có là lí do đáng để hai người giận nhau hay là không nữa. Nhưng rồi thì cũng giải quyết thôi, và thế là hết truyện.  Ngoài cặp đôi chính, truyện còn có một cặp phụ là Hành Vân và Ngô Đạc. Hành Vân là cô bạn cùng phòng của Ôn Noãn. Ngô Đạc thì là bạn cùng phòng của Trương Dực Cẩn. Cặp đôi này chính là đại diện cho mối tình dang dở của thời sinh viên. Yêu nhau nhưng không đến được với nhau, có thể là do duyên phận. Còn có cô bạn thanh mai trúc mã của Trương Dực Cẩn - Diệp Phỉ Dương. Tác giả dành hẳn một phiên ngoại để nói về cô ấy. Cô nàng này cũng gây nuối tiếc cho mình, tài giỏi xinh đẹp mạnh mẽ. Nhưng chính tuýp phụ nữ thế này mới khó nói lên tiếng yêu. Mặc dù ở bên nam chính từ nhỏ, có rất nhiều không gian và thời gian, nhưng cô ấy vẫn không thể bày tỏ nỗi lòng mình. Cô ấy không thể ghét Ôn Noãn, vì cô bé ấy trái ngược với cô, cô ấy có thể sưởi ấm Trương Dực Cẩn, còn cô thì không. Đọc phiên ngoại của Diệp Phỉ Dương mình cũng đau lòng lắm các bạn ạ. Ngoài ra, bố mẹ nam chính đáng yêu lắm nhé, cả hai đều là người cởi mở nhưng không hiểu sao sinh ra thằng con khác người không thích tiếp xúc với người khác như vậy, họ luôn mong con trai mình có người yêu nên khi biết Trương Dực Cẩn có bạn gái thì họ đã vui mừng và đón tiếp Ôn Noãn rất nồng hậu. Còn nhân vật nào nữa nhỉ, à là các cô bạn cùng phòng khác của Ôn Noãn. Thanh xuân mà, đâu chỉ có tình yêu, còn phải có tình bạn nữa. Mối quan hệ của bốn cô nàng rất hài hoà và thân thiết, không có gì cẩu huyết cả.  Mình nhắc lại vì truyện này khá lâu rồi nên có lẽ sẽ có nhiều yếu tố không hợp khẩu vị của độc giả bây giờ. Nhưng đối với mình nó vẫn ổn. Cách hành văn của tác giả hơi hơi lan man chút đỉnh, nhưng nếu đọc nghiền ngẫm thì thấy cũng có ý nghĩa. Còn đọc kiểu mỳ ăn liền thì bạn có thể lướt qua. Phần mình không ngấm sâu là đoạn nam nữ chính có xích mích, nhắc lại nữa là có lẽ do mình chưa trải nghiệm việc yêu đương khắng khít đó nên không hiểu, không biết các bạn thì như thế nào.  Truyện 10 chương nhưng cũng không ngắn lắm đâu, mình cũng đọc cả buổi chiều mới xong đấy. Đúng tên truyện nha, đọc thấy khá ấm áp và cũng hay cười tủm tỉm vì sự dễ thương của hai người. Chắc mình sẽ cho truyện này 7/10 điểm. Tình hình là dạo này khan hiếm truyện hợp gu quá các bạn ạ. Mong các bạn đọc truyện vui vẻ. Mời các bạn đón đọc Ấm Áp Nhất Là Lúc Tuyết Rơi của tác giả Lam Kinh.
Câu Chuyện Trong Hộp Bút - Quyển Quyển Quyển Quyển Tương
Bạn đã ném đá rất nhiều cuốn ngôn tình máu chó? Gặp cuốn này bạn lại khao khát máu chó ở đâu mau tụ hội về đây nữa đi. Bạn đã từng rủa rất nhiều tra nam và bánh bèo vô dụng? Gặp cuốn sách này bạn chỉ mong một tập đoàn biến thể của tra nam và bánh bèo vô dụng hãy nhân giống nữa đi. Tại một thế giới của đồ vật, câu chuyện xoay quanh ở giới Văn phòng phẩm, đây là xã hội của những đồ vật có tri giác, có phân hoá, có giàu, có nghèo, à còn có văn hoá nữa. Có đủ thứ như thế tức là có mâu thuẫn xã hội, và thế là các chuyện tình máu chó từ từ ập đến: - Tổng tài tra nam vs bánh bèo nhà không giàu - Hai chị em cùng thích một thằng, chân ái thuộc về ai? - Chuyện tình nữ thiên kim sống phóng khoáng nhưng nội tâm mềm yếu vs cậu em kém tuổi nhà nghèo nhưng yêu chị chân thành. Là thiên kim thịt cậu em hay cậu em nuốt chửng thiên kim? - Anh chàng si tình yêu cô gái ngốc nghếch, tưởng chừng là hai con người đơn giản, ấy thế mà phải chết đi sống lại vật vã giày vò, ngược tâm ngược thân mới đến được với nhau. - Anh chàng đẹp zai thả thính em gái nội tâm xong mất trí nhớ, quên mịa mất em là ai... mãi sau mới nhớ ra thì em bỏ đi cmnr. Các chị em theo dõi từng chương mà hau háu chờ từng chậu máu chó dội thẳng vào mặt. Càng máu chó càng cười vui. Thấy tổng tài có hôn thê trong truyền thuyết thì sung sướng: Phải thế chứ! Thế mới là tổng tài chứ! Thấy một anh ngã nước mất trí nhớ thì vỗ đùi cái đét: đúng rồi, thằng này không mất trí nhớ thì đời còn gì vui! Thật sự là chưa bao giờ chị em spa bằng máu chó mà hả hê đến thế! Không biết truyện có public hay không, hay chỉ hé lộ những review thả thính thế này, nhưng nếu bạn có cơ hội đọc, bạn sẽ không tiếc thời gian đâu. Tôi chưa bao giờ thấy nồi máu chó nào đáng yêu đến thế! Truyện máu chó mà không có H thì phí đi. Có H nhé các bạn, dịu dàng có, dụ dỗ có, mạnh bạo ghen tuông có, cuồng nhiệt dã chiến có. À còn, quá trình đọc truyện vui nhất là các chị em comment. Đọc comment thấy truyện được đưa lên một tầm cao mới, hoá ra toàn các cây viết máu chó gạo cội hội tụ về đây, tô vẽ thêm cho tình tiết, thậm chí có đoạn nó không phải là đam thì viết lại cho thành đam, cho thoả cái cỗ lòng này. *** Bút Chì tỉnh lại lúc trăng sáng treo lơ lửng ở phía chân trời, trông như một chiếc bánh lớn. Chị gái Bút Chì Bấm đang yên lặng bò ra khỏi hộp bút, hộp bút bằng nhựa không hề phát ra tiếng động, rõ ràng là chị không muốn để cho cô phát hiện. Nhưng Bút Chì nhìn thấy gò má chị mình ửng đỏ, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, cô không kiềm lòng được mà lăn qua lăn lại trong hộp bút nhỏ, vô cùng bất an. Chờ Bút Chì Bấm đi xa, Bút Chì mới từ trong hộp bước ra ngoài, cô đi theo Bút Chì Bấm leo lên bệ cửa sổ, còn chưa kịp vén rèm đã nghe thấy giọng nói mãnh liệt ngang ngược của nam thần Bút Bi vang lên. “Tôi tưởng lá gan của cô hôm nay lớn rồi! Tôi hẹn mà cô dám không tới” Bút Chì Bấm thở hổn hển, nhỏ giọng nói như cô vợ nhỏ chịu ấm ức: “Tôi vốn đã nghĩ sẽ không đến…Nhưng… Tôi mà không đến anh sẽ đùa giỡn tình cảm của em gái tôi, tôi chỉ có nó là em gái duy nhất… Sao có thể để anh làm tổn thương nó được?” Bút Bi nở nụ cười xấu xa: “Đúng là người chị tốt, vậy bây giờ nên làm gì, cô em cũng biết đúng không?” Gương mặt Bút Chì Bấm vốn dĩ đã đỏ giờ lại càng đỏ, chị im lặng rất lâu mới run rẩy vặn đầu bút mình ra, dưới lớp quần áo để lộ gần hết ngòi bút bên trong. Ngòi bút trắng như tuyết chưa từng để trần trụi dưới ánh mắt của bút nam khác, lúc này thoạt nhìn vừa thanh khiết lại ngây thơ. Bút Chì Bấm chỉ nhẹ nhàng cử động nơi đó đã rung động nhẹ hai cái. Bút Bi nhìn thẳng vào Bút Chì Bấm, ánh mắt sâu xa. “Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô?” ... Mời các bạn đón đọc Câu Chuyện Trong Hộp Bút của tác giả Quyển Quyển Quyển Quyển Tương.
Người Chồng Yêu - Vụ Thỉ Dực
Biết tin bà ngoại ốm nặng, Úc Linh rời đô thị phồn hoa trở lại thôn nhỏ yên tĩnh nơi non xanh nước biếc đó. Kết quả vì muốn bà ngoại yên tâm, Úc Linh kích động, chẳng những đồng ý đi xem mắt thậm chí còn đi đăng ký kết hôn với đối tượng xem mắt ở cục Dân Chính. Đêm tân hôn đó, vẻ mặt Úc Linh như mộng nhìn khuôn mặt thật của người đàn ông dưới ánh đèn đẹp tới mức chẳng thật tý nào, rồi sau đó bị áp đảo hoàn toàn. Càng khiến cho cô thấy tấm tắc là, người này thoạt nhìn rất nhã nhặn, lịch thiệp ai ngờ lại có năng lực cực đại, thực sự là cẩu mà. Sau đó Úc Linh mới biết được chồng nhà mình thuộc loại gì. Anh vốn không phải là người, mà là một loại không phải tộc người nữa. Úc Linh: Không phải ta đã nói là sau khi kiến quốc xong thì không được thành tinh đó sao? Nhãn: Một không gian ảo tưởng mất quyền lực Nhân vật chính: Giang Úc Linh, Hề Từ  Vụ Thỉ Dực thì quá đảm bảo cho mảng Siêu Sạch, Siêu Sủng, Siêu Thâm Tình rồi. Công nhận dạo này VTD viết đa dạng ghê, lúc trước cứ cổ đại, xuyên không, gia đấu, tranh đoạt hoàng quyền thì từ 2-3 năm nay chuyển qua Mạt thế, hiện đại, dị giới, ABO, xyên nhanh, tu tiên, huyền huyễn, nội dung không thể nói là quá xuất sắc nhưng đọc vẫn rất ổn, ít ra khi cần đọc bộ nào dài hơi có chút bối cảnh mà vẫn sủng ngọt thì Vụ Thỉ Dực là lựa chọn hàng đầu ...  Bà ngoại bị ốm nặng, Úc Linh về quê để chăm sóc bà thì gặp gỡ anh chàng nhân viên chuyển phát thư tín trong thôn là Hề Từ, một chàng trai hiền lành, chăm chỉ, có vẻ đẹp của một "tiểu thịt tươi" non nớt, mê hoặc già trẻ lớn bé mà nhất là mấy bà cụ già nông thôn thích thanh niên hiếu thuận, bà ngoại của Úc Linh cũng rất mến anh chàng này vì Hề Từ là người phát hiện bà bị ngất rồi đưa bà vào viện.  Ngay từ đầu, Hề Từ tỏ ra rằng mình rất để ý đến Úc Linh, thường xuyên trộm nhìn cô và khi bị nhìn lại thì gương mặt đỏ ửng, từ xa mà thấy bóng dáng 2 bà cháu nhà Úc Linh thì Hề Từ đặc biệt lễ phép đi đến chào hỏi, khiến người vốn biết thân phận thật sự của Hề Từ là Mễ Thiên Sư phải trợn mắt há mồm.  Sau một loạt sự kiện, Úc Linh cầu hôn Hề Từ và rước chàng về dinh ngay trong buổi sáng với vẻ mặt ngẩn ngơ của Hề Từ (hắn nghĩ: sao mà thuận lợi quá vậy, chuyện này thật không theo kế hoạch gì cả)=)))) và họ cũng làm vợ chồng thật sự chứ không phải cưới cho có rồi để đó ... ahihi nếu các bạn hiểu ý mình *lăn lăn lăn*. Cưới về thì đúng kiểu người chồng nhị thập tứ hiếu, từ nấu cơm siêu ngon đến lau dọn nhà cửa, đưa đón vợ tận nơi tận chốn, thay vợ chăm sóc bà lại còn có thể ..... khiến Úc Linh nghĩ cái tính bốc đồng tùy hứng của mình đã giúp mình nhặt được bảo bối rồi.  Đây đây, đến phần bí mật được giấu kín của hai người đây, tầm chương 09-10 là biết rồi nên mình huỵch toẹt luôn:  1. Úc Linh từ nhỏ có khả năng nhìn thấy ma quỷ và có khả năng cảm nhận được những thứ mà người thường không bao giờ nhìn thấy, nhưng vì không có ai hướng dẫn nên Úc Linh từ sợ hãi ban đầu dẫn đến cái suy nghĩ: mình cứ vờ như không nhìn thấy chúng thì chúng cũng không hại mình, thế là từ đó Úc Linh gần như phong bế mọi cảm xúc trên gương mặt mình => mỹ nhân cao lãnh mặt than nhưng trong lòng thì điên cuồng gào thét sợ hãi, về sau có chồng rồi thì mới chịu bộc lộ nỗi sợ mà ôm chồng khóc thút thít và có lẽ thân thế thật sự của Úc Linh có vấn đề nên Hề Từ đã phải theo dõi và che chở cho Úc Linh từ năm cô ấy 3 tuổi cơ :))  2. Hề Từ - đại yêu vương thống trị cả một vùng núi rộng lớn (thôn nơi bà ngoại nữ chính ở cũng thuộc phạm vi bảo hộ của ảnh), một cái quá khứ xa xôi nào đó mà mình chưa đọc tới đã khiến anh ấy tạm thời ngủ say và thức tỉnh vào năm nữ chính được 3 tuổi, nếu không nhờ vào "một cái chất gì đó" nơi nữ chính khiến anh ổn định linh thức, không biến thành yêu quái phá làng phá xóm rồi ngồi chờ thiên sư đắc đạo đến thu phục, mà cái "chất" này của nữ chính lại thu hút bọn yêu quỷ nên Hề Từ luôn phải bảo vệ Úc Linh rồi yêu luôn lúc nào không hay, lớn lên thấy Úc Linh càng hấp dẫn nên muốn rước về :))  => Ý kiến cá nhân tui nghi ngờ kiếp trước hoặc cả nghìn năm trước họ có liên quan đến nhau nên kiếp này Hề Từ mới có thể nhanh chóng và dễ dàng yêu Úc Linh nhiều đến vậy (bản chất loài Yêu là lãnh tình, nhất là với nhân loại, có chết trước mặt họ thì họ cũng không quan tâm) mà tui chưa đọc hết truyện nên chưa biết, hạ hồi phân giải.  Hiện tại thì họ cưới nhau nhưng Úc Linh không biết chồng mình là Yêu, chỉ tưởng chồng mình là thiên sư hay đi diệt ma với giải bùa giải chú linh tinh. Nhưng Úc Linh cũng có chút thắc mắc khi nói chồng mình là thiên sư nhưng tại sao thái độ của những người khác đối với chồng mình lại khá lạ: nể, kính trọng, đề phòng và cả sợ hãi nữa nhưng vốn tính cách Úc Linh theo kiểu: không tò mò, biết càng ít càng tốt nên người ta nói hươu nói vượn thế nào thì biết như thế thôi, không tin cũng chẳng nghi ngờ.  Rồi dần dần truyện phát triển thì họ phải rời khỏi vùng nông thôn yên bình này thôi, mình rất trông chờ vào cuộc phiêu lưu của họ. À tuyến nhân vật phụ mà về phe với mình cũng đáng yêu không kém, Hề Từ có nuôi một con vẹt mà cái con Vẹt này cũng đảm đang lắm: pha trà, dọn dẹp, đón khách, tưới hoa, chăm cỏ... nói chung là trừ nấu cơm ra thì là một quản gia cho nhà Hề Từ rồi , đi ngủ phải nằm trên giường đắp chăn cơ . Ngày đầu tiên Hề Từ dẫn Úc Linh về thì con vẹt liến thoắng: "Hề Triển Vương dẫn mỹ nữ về nhà, có gian tình! có gian tình!"  "Lão xử nam nghìn năm cuối cùng cũng phát tình rồi" . Nghe chưa, xử nam nghìn năm đấy .  Hề Từ có 3 trạng thái, ở hình dạng phàm nhân thì hiền lành ngoan ngoãn, khi thành yêu thì tóc dài ra, một bên mắt có hoa văn, yêu khí ngùn ngụt, tà mị các kiểu và hình dạng cuối cùng nghe nói khủng bố lắm mà chắc phải về sau khi lâm vào tình huống nguy hiểm cơ, đầu truyện đối phó với mấy tên cấp thấp thì dùng hình dạng con người vẫn đánh được. Đêm tân hôn thì Úc Linh được thấy hình dạng yêu khí ngút trời của Hề Từ nhưng linh hồn kham không nổi nên bị mất đi ký ức về vụ thân phận của Hề Từ trong đêm ấy :))))) Mời các bạn đón đọc Người Chồng Yêu của tác giả Vụ Thỉ Dực.
Tôi Mộng Giữa Ban Ngày
Văn án: Cuộc chiến tranh đoạt học bổng diễn ra hừng hực khí thế, ở trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, Lâm Ngữ Kinh cùng Thẩm Quyện oan gia ngõ hẹp. Lâm Ngữ Kinh vẻ mặt đau thương, mắt rưng rưng: "Bạn học Thẩm, nói thật với cậu nhé, tôi là từ nông thôn đến đấy, trong nhà rất nghèo, lúc đầu tên là Lâm Thúy Hoa, thôn Hoa sen chúng tôi chỉ có mỗi mình tôi có thể đến thành phố lớn học tập thôi, lần này nếu như tôi không lấy được học bổng sẽ không có tiền nộp học phí, không có tiền nộp học phí cũng chỉ có thể quay về thôn cho heo ăn..." Thẩm Quyện dáng vẻ lười nhát, không đếm xỉa tới: "Thật là trùng hợp, tôi ở thôn Lá sen sát vách đấy, vốn tên là Thẩm Thiết Trụ, tôi không chỉ phải cho heo ăn, mà còn phải làm ruộng." Lâm Ngữ Kinh: "..." Hai người mặt không biểu cảm nhìn nhau ba giây, sau đó động tác đều nhịp, mỗi người xoay mình rời đi. Thẩm Quyện chui vào máy bay trực thăng riêng, Lâm Ngữ Kinh lên Rolls-Royce Phantom phiên bản dài. — Hai kẻ có tiền mỗi ngày ở trước mặt đối phương, chính xác là đối với nhau, nỗ lực mà giả dạng nghèo, câu chuyện cũ. "Ngữ là ngữ không kinh chết người không ngừng ngữ, kinh là kinh động trời đất quỷ thần khóc than sự kinh đó." *** Đây là một câu chuyện tình yêu của một bá chủ trường học với cô bạn cùng bàn. Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Ngữ Kinh để lại với Thẩm Quyện chính là cảm giác bi thương giấu đằng sau vẻ ngoan ngoãn vui tươi.  “Một thiếu nữ tinh thần sa sút, tâm tình mờ mịt, tang thương khó hiểu, hơn nữa tính khí cũng không tốt lắm". Lúc nhỏ Lâm Ngữ Kinh kết bè kết phái đánh nhau, bị thua thiệt không ít. Cô đi học một khóa Judo, kể từ đó về sau, chỉ có cô đuổi theo đánh người khác là chính. Sau đó, Lâm Ngữ Kinh rất hiếm khi xuất hiện, đã là học sinh trung học chín chắn, cũng không làm mấy chuyện đánh nhau kia nữa.  Bạo lực thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Học tập mới là con đường chân chính, chỉ có học tập mới làm cho cô thấy vui vẻ. Từ khi biết mình cha ruột không thương, mẹ ruột không thích, Lâm Ngữ Kinh đã giấu đi rất nhiều gai nhọn của mình, để biến mình thành một “tiểu tiên nữ” thanh tân, học hành chăm chỉ, không tranh không đoạt, không chọc ghẹo gây phiền phức với ai, luôn treo lên mặt nụ cười ngoan hiền.  Nhưng thật ra sau chưa đầy một tháng, tất cả khí chất tang thương u buồn không chút bụi trần của cô bị thay thế bằng “một thiếu nữ giang hồ có tình có nghĩa có ơn tất báo, vô cùng chú trọng nghĩa khí”. Ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Quyện để lại cho Lâm Ngữ Kinh là “một anh trai giang hồ ăn nói thiếu đánh”, cả người lúc nào cũng trong hai trạng thái “buồn ngủ và đang ngủ”. Là ông chủ studio xăm hình, ở một mình, tự lo cuộc sống. Thẩm Quyện cảm thấy chính mình là một học sinh cấp ba hiền lành, tính khí cực tốt, chỉ vì vẻn vẹn một lần suýt đánh chết bạn cùng bàn ngu si của mình, thế mà bị truyền đi rằng cậu máu tanh và bạo lực, thật hết cách. Là một anh trai giang hồ đi đánh nhau còn không quên làm bài tập: “Tôi có hơi mệt” giọng thiếu niên nhàn nhạt mang theo chút âm mũi, lộ ngay vẻ suy nhược miễn cưỡng “Thế nên hành động nhanh lên, cùng xông lên hết đi, giải quyết xong trở về ngủ, ngày kia đi học rồi, mai tôi còn phải bổ sung bài tập”. Vì một lần anh trai giang hồ chưa tỉnh ngủ rồi nói nhầm định luật Ôm thành số Pi và chép phạt 1000 lần công thức định luật Ôm, Lâm Ngữ Kinh đã trả nợ ân tình cho anh trai giang hồ bằng cách tự nguyện gửi tóm tắt môn học cặn kẽ chi tiết đầy tâm huyết cho người ta. Kết quả, ừm, khi kết quả phát ra cảm giác khá khó xử. “Cô chỉnh sửa tài liệu ôn tập vật lý đến tận hai giờ rưỡi sáng, sợ cậu xem không hiểu còn đặc biệt chia ra hai loại file: Word và PP, văn hay hình đẹp, bổ sung thêm bài tập ôn luyện. Vì khiến cho học tra hứng thú, mẹ nó cô còn đặc biệt biên tập cho cậu ta một đoạn quảng cáo. Kết quả điểm vật lý của người ta tối đa. Tổng điểm còn cao hơn cô. Tôi cứ nghĩ cậu chẳng qua là một bá chủ trường học. Kết quả cậu vậy mà còn là một học bá. Lâm Ngữ Kinh cảm thấy người đầu tiên mà cô kết giao sau khi đến thành phố này, cũng có thể là người duy nhất, người có thể được xưng là bạn bè, có khả năng sắp nói bai bai với cô." Ban đầu, Thẩm Quyện đã răn đe đám bạn mình không được có ý đồ gì với Lâm Ngữ Kinh vì “cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, không phải bạn cùng bàn của cậu”. Một anh trai giang hồ tự nhận đã dùng hết kiên nhẫn bao dung của đời này lên người cô bạn cô cùng bàn, dịu dàng đến cực điểm với “con mèo sữa” dễ cáu này rồi.  Tình cảm của hai người có phần chậm nhiệt, vì lúc đầu cả hai đều nghĩ mình có tiềm chất tâm thần khi lại để ý những chuyện không đâu của người kia, nhưng có ai bình thường khi lỡ yêu đâu. Đến khi Thẩm Quyện nhìn thấy hai cậu bạn thân chí cốt bảnh bao của Lâm Ngữ Kinh thì mới thấy nguy cơ đe dọa, lúc đó mới hiểu rõ lòng mình và bắt đầu theo đuổi Lâm Ngữ Kinh. Vì với cậu thì bạn cùng bàn là của mình và không ai được bắt nạt bạn cùng bàn của mình ngoài mình cả. Thẩm Quyện này, thời điểm mà cậu phát động tấn công theo đuổi người cậu thích thì thật lòng không ai có thể chống cự nổi. “Tớ rất thích cậu, không biết phải làm sao thì mới khiến cậu có cảm giác an toàn hơn một chút." “Không nghĩ tới sẽ thích cậu bao lâu, không nghĩ tới sẽ bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, chỉ muốn có tương lai của cậu." “Nếu như lúc này cậu còn chưa thích tớ, như vậy, thế thì cậu phải nỗ lực, vì cậu không còn cơ hội hối hận nữa rồi, cũng không còn cơ hội trốn, là chính cậu tự va vào. Nếu như ngày nào đó cậu nhận ra mình không thích tớ nữa, tớ có thể cho phép cậu bỏ đi môt lúc, sau đó tớ lại kéo cậu về, trói cậu vào với tớ.” “Lâm Ngữ Kinh, tớ sẽ không buông tay” “Cô rõ ràng vẫn đang ngây ngốc trong thế giới nhỏ của mình rất tốt mà. Chuyện không chế tâm trạng thế này trước đây cô đều rất am hiểu, chút “ỷ lại” bất tri bất giác đối với cậu này… được rồi, là “thích” cô cũng có thể khống chế rất tốt. Thế nhưng Thẩm Quyện nhất định phải đến trêu chọc cô. Cậu đã nghèo như vậy rồi, lo mà học tập cho tốt đi không được sao! Học người ta tìm đối tượng làm gì.” Thẩm Quyện cũng không hiểu mình đã làm gì để cô ấy khăng khăng rằng cậu nghèo túng như vậy. Đến mình cũng không hiểu một “anh trai giang hồ” mặc đồng phục cưỡi mô tô đi học, kết hợp nhuần nhuyễn khí chất “nông thôn pha lẫn thành thị” như vậy thì nghèo ở chỗ nào? Sau vài cú thả thính cực nhanh chuẩn độc và “cực kì lẳng lơ” của Thẩm Quyện, sức chống cự và sự tỉnh táo của Lâm Ngữ Kinh tụt về số âm. Lâm Ngữ Kinh đã tự nhủ:  “Không thích yêu đương nhưng lại thích cậu. Không muốn tin vào chuyện tình yêu chó má gì đó, nhưng lại muốn tin cậu một lần. Bởi vì đối tượng là cậu, cho nên dù trong lòng không mấy chắc chắn, tớ cũng muốn thử một chút xem.” "Tôi mộng giữa ban ngày" bên cạnh câu chuyện tình yêu của Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện, truyện còn hé lộ cho người đọc về câu chuyện xưa của bá chủ trường học Thẩm Quyện. Câu chuyện liên quan đến việc tại sao cậu đánh người bạn cùng bàn cũ kia đến sống dở chết dở, tại sao cậu không tiếp tục luyện tập trong đội tuyển và những lựa chọn tiếp theo để theo đuổi con đường mà cậu vẫn mong muốn.  Theo cá nhân mình đánh giá, truyện này đạt gần như tối đa điểm khi nhân vật được xây dựng cực kỳ “thích”, có nhiều nhân vật phụ rất đáng yêu hài hước. Nội dung truyện mạch lạc và lối diễn đạt biên tập tốt, kết truyện cũng viên mãn, chỉ có chút xíu nhược điểm là chưa edit xong thôi. Nhưng nhìn chung mình vẫn nhiệt liệt đề cử nha.   Mời các bạn đón đọc Tôi Mộng Giữa Ban Ngày của tác giả Tê Kiến.