Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơ Huân Tâm Ý

Vào giây phút Kiều Sơ Huân nhận ra người đang ngồi trước mặt mình chính là vị tiểu Hầu gia nổi danh khắp kinh thành, nàng đã chấp nhận đầu hàng số phận. Nào ngờ đây lại là khởi đầu cho mối duyên phận đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho nàng. Kiều Sơ Huân vốn là đại tiểu thư của dược đường lớn nhất kinh thành. Mẫu thân mất sớm, phụ thân lại bận rộn với công việc buôn bán. Gần hai mươi năm đầu đời của Sơ Huân là một chuỗi những tháng ngày tủi nhục do sự ghẻ lạnh và chèn ép của kế mẫu và kế muội gây ra. Nhưng Sơ Huân cũng không vì thế mà đánh mất niềm tin và hy vọng vào cuộc sống. Nàng vẫn sống vui vẻ qua ngày với sự bầu bạn của vú nuôi và người tỳ nữ - những người thực lòng yêu thương nàng. Nàng chăm chỉ nghiên cứu y dược, tìm hiểu cách nấu ăn, học cách pha trà. Trong những ngày tháng đó, Kiều Sơ Huân tựa như một bông sen nhỏ, mặc cho bùn lầy vùi dập vẫn cố gắng vươn mình, hy vọng sẽ có một ngày được trổ hoa khoe hương sắc về phía bầu trời. Ngày đó cuối cùng cũng đến. Khi kế mẫu tự ý gả nàng làm thiếp cho một nam nhân hơn bốn mươi tuổi chưa có thê. Sơ Huân quyết tâm bỏ trốn, mở một con đường tự do của riêng nàng. Nhưng chẳng ngờ, trong lúc vội vàng chạy trốn khỏi sự truy đuổi của gia nhân, Kiều Sơ Huân lại vô tình trốn lên kiệu của tiểu Hầu gia Cảnh Dật. Người trong kinh thành không ai không biết đến danh tiếng của tiểu Hầu gia Cảnh Dật. Một vị tướng oai phong trên chiến trường, đánh đông dẹp bắc lập nhiều chiến công thế nhưng lại mang khuôn mặt đẹp tới mức làm điên đảo chúng sinh. Nghe nói tiểu Hầu gia thích nhất mặc đồ màu tía để tôn lên vẻ đẹp tà mị của bản thân. Nghe nói tiểu Hầu gia dã tâm cực lớn, vì tiền đồ công danh mà bán đứng cả phụ huynh và đại ca mình. Lại nghe nói tiểu Hầu gia vì thân mang bệnh tật, không thể tiếp tục chinh chiến nên liền thất thế, bị Hoàng đế trục xuất ra khỏi kinh thành, vĩnh viễn không thể quay lại. Và ngay lúc này đây, Kiều Sơ Huân lại trú chân trên kiệu của tiểu Hầu gia đang lên đường rời kinh. Thế nhưng thực tế lại chứng minh rằng Kiều Sơ Huân nàng đã lo xa rồi. Tiểu Hầu gia Cảnh Dật bằng xương bằng thịt trước mặt nàng hoá ra lại chẳng đáng sợ như lời đồn. Đúng là vị thiếu gia này tính cách có chút lạnh lùng, tâm tình của chàng cũng thay đổi nhanh tới khó lường, lúc trước còn dịu dàng vui vẻ mà nháy mắt đã bực bội cộc cằn rồi, nhưng dù sao Kiều Sơ Huân cũng không thấy ở Cảnh Dật sự gian ác hay hung bạo. Là một tiểu Hầu gia thất thế, bên cạnh Cảnh Dật ngoại trừ tỳ nữ thân cận là nàng cũng chỉ có mười tám cận vệ trung thành. Dù là đối với nàng hay cận vệ của mình, Cảnh Dật cũng đều đối xử rất tốt, chẳng hề ngược đãi, tệ bạc. Cũng nhờ vậy mà Sơ Huân có cơ hội trổ hết tài năng nấu nướng của mình. Từ sườn lợn cho tới cua, từ hoa quế cho tới hoa mai, dường như không có nguyên liệu nào qua tay nàng mà không trở thành tác phẩm ẩm thực tuyệt mỹ. Những cận vệ được huấn luyện kỹ càng, dù đứng trước kẻ thù cũng không run rẩy, ấy thế mà lại chẳng thể đứng vững trước mùi thơm hấp dẫn từ đồ ăn do nàng làm. Nói tới đây lại không thể chia sẻ chút cảm thương cho vị gia chủ Cảnh Dật. Cận vệ được thoải mái ngày ăn ba bữa ngon lành, còn chàng lại chỉ có thể ngậm ngùi húp cháo nhai rau từ ngày này qua ngày khác, ngay đến cả món cua khoái khẩu cũng chỉ có thể được nếm chút ít mà chẳng được ăn cho đã thèm. Nhưng biết sao được, Sơ Huân nói cơ thể chàng có bệnh, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm rau cháo canh gà mà thôi. Thế nên đừng hỏi vì sao tâm tình tiểu Hầu gia trở nên bất định, khó lường, cứ cách vài ngày lại muốn xử tội nàng đầu bếp kỹ tính, nhưng phạt nàng thì chàng đâu có nỡ, thế nên cũng chỉ làm mặt lạnh với nàng chút thôi, còn lại để mấy tên cận vệ ăn đòn đủ (=__=|||||) Cùng lúc này, những vụ án bí hiểm lại liên tiếp xảy ra khiến nhiều cô nương nhà lành bị bắt cóc và giết hại dã man. Nhìn bề ngoài có vẻ như Cảnh Dật vẫn bình tĩnh, điềm nhiên quan sát tình hình nhưng chỉ có chàng mới hiểu được cơn bão tố trong lòng chàng tưởng như đã tan đi lại một lần nữa càn quét trở lại. Trong con mắt của những người ngưỡng mộ chàng, Cảnh Dật là bậc anh hùng “vì đại nghĩa diệt thân”, ngay cả phụ thân và đại ca của mình cũng không nương từ. Qua miệng lưỡi của những kẻ khinh ghét chàng, Cảnh Dật là kẻ vì quyền cao chức trọng mà nhẫn tâm xuống tay với cả người thân ruột thịt. Nhưng họ đâu có hiểu được sự day dứt, giằng xé của chàng khi ngày ngày phải chứng kiến những tội ác ghê tởm của hai người sống chung dưới mái nhà mà lại không thể phơi bày ra ánh sáng. Họ đâu có biết rằng gương mặt khôi ngô mà bao người luôn mê đắm lại là thứ khiến chàng kinh tởm bản thân mình. Bởi nó là minh chứng rõ rệt nhất nhắc nhở chàng rằng chàng và hai kẻ kia cùng chung một dòng máu. Ngay đến chính Cảnh Dật cũng có lúc tự hoài nghi bản thân mình, liệu chàng và hai kẻ kia có thực sự khác nhau như chàng nghĩ? Thế nhưng, lại có một cô nương chỉ qua một bài thơ chàng yêu thích mà có thể khẳng định, một tâm hồn tiêu diêu tự tại như vậy sao có thể là một kẻ mang dã tâm ham quyền hám lợi. Chỉ một câu nói đơn giản này thôi cũng có thể khiến Cảnh Dật lâng lâng như dạo bước trên mây. Một cô nương thông minh như thế, đáng yêu như thế, chàng sao đành lòng để nàng phải vất vả đây. Trâm cài tóc tặng rồi, váy áo đã lo xong, hết lòng yêu chiều, thỉnh thoảng trêu ghẹo, bao nhiêu chiêu trò Cảnh Dật chàng đều giở ra hết. Thế mà sao Kiều Sơ Huân chẳng những không rung động mà còn tỏ vẻ ghét bỏ chàng ra mặt vậy? Sự uất ức của nàng còn thể hiện rõ tới mức những tên cận vệ ngốc nghếch ngoài kia còn hoài nghi phải chăng thiếu gia của bọn họ thiếu kinh nghiệm ái tình quá làm con nữ nhi nhà người ta tủi thân rồi. Đến nước này thì Cảnh Dật nổi giận thật rồi, chàng muốn rước thê về nhà còn phải nhờ tới mấy quyển xuân cung đồ hạ cấp kia sao?! Khỏi đi, dùng sự dịu dàng bá đạo của tiểu Hầu gia là đủ rồi. Và cuối cùng, là đủ thật! * * * * * Mình ưng ý “Sơ Huân tâm ý” ngay từ lúc đọc giới thiệu nội dung, cộng với uy tín của nhà editor thì đối với mình đây là một bộ truyện không thể bỏ qua. Nhìn chung, “Sơ Huân tâm ý” rất thành công ở hai mảng tình cảm và mỹ thực. Chuyện tình giữa Cảnh Dật và Sơ Huân được phác hoạ nhẹ nhàng, không vội vã và kết thúc cũng rất hoàn mỹ. Về mảng mỹ thực, tác giả Tuyết Lạc Thính Phong làm rất tốt công việc miêu tả từ giai đoạn ý tưởng, chế biến cho tới cảm giác khi được nếm thử. Bạn editor cũng rất có tâm khi dùng rất nhiều hình ảnh minh hoạ cho các món ăn. Vậy nên mình khuyến cáo các bạn không nên đọc bộ truyện này lúc đêm khuya. Rất tiếc là bên cạnh những thế mạnh kể trên thì truyện vẫn còn những lỗ hổng khá lớn. Thứ nhất là mảng phá án được khai thác rất nửa vời, lúc bạn cảm giác đây sẽ là một vụ án ly kỳ hấp dẫn thì hoá ra nó lại kết thúc lãng xẹt. Tiếp theo đó, mình không rõ “Sơ Huân tâm ý” có phải một bộ truyện nằm trong hệ liệt hay không nhưng mạch kể truyện của tác giả lại bị hổng vô cùng nhiều. Tội ác của phụ thân và đại ca Cảnh Dật, nguyên nhân chàng gặp nạn, cách chàng trả thù,… tất cả những chi tiết này được điểm qua một cách không thể sơ sài hơn. Chưa kể đến việc thi thoảng lại có một đống tên nhân vật lạ hoắc đột nhiên xuất hiện mà đố bạn biết là ai. Tuy vậy, nhìn chung “Sơ Huân tâm ý” vẫn là một bộ truyện ấm áp, ngọt ngào, thích hợp cho những bạn nào đang tìm một cảm giác dễ chịu, đặc biệt là những bạn yêu thích thể loại mỹ thực. Một bộ truyện thích hợp để trùm chăn và nhâm nhi cùng ít snack! ___________ Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cỗ kiệu chóp cao chậm rãi đi về phía trước, người bên trong nghiêng người, một tay đỡ trán, đôi mắt khép hờ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cất tiếng ho khẽ. Đột nhiên, cỗ kiệu lắc lư dữ dội, ngay sau đó tấm rèm gấm vừa dày vừa nặng bị xốc lên một cái, một người nhào vào, mang theo làn gió nhẹ nhiễm mùi thuốc nhàn nhạt. Cảnh Dật từ từ mở mắt ra, chỉ thấy một nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm đang nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt mình, hàm răng cắn chặt cánh môi dưới, cả người run cầm cập, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn. Bên ngoài kiệu truyền đến giọng nói trầm thấp của Cao Linh: "Chủ tử!" Ngay sau đó, trên đoạn đường bên ngoài vọng đến tiếng bước chân dồn dập của một đám người xen lẫn với tiếng gào thét và tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ. Cảnh Dật lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử kia cũng ngước đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Khóe mắt nàng rưng rưng, thế nhưng nàng vẫn cắn chặt cánh môi, quật cường không chịu khóc ra thành tiếng. Một hồi lâu sau, nữ tử kia mấp máy cánh môi đã rỉ máu, lặng lẽ nhả ra hai chữ: Cầu ngươi. Cảnh Dật chậm rãi nhướng một bên mày lên, như thể cảm thấy vô cùng thú vị. Bên ngoài kiệu vọng vào một giọng nói xa lạ: "Bọn ta đang truy đuổi một người, không biết chủ nhân nhà ngươi có thể giúp..." Tất cả đám người bên ngoài kiệu đều ngậm chặt miệng không đáp lại. Người kia có vẻ vô cùng giận dữ, vén lên một góc rèm, Cảnh Dật thấp giọng cất tiếng gọi về phía cửa sổ: "Cao Linh." Hình như người tên Cao Linh kia đưa ra thứ gì đó, bên ngoài kiệu nhanh chóng trở nên yên ắng. Cỗ kiệu được nâng lên lần nữa, tiếp tục tiến về phía trước. Nữ tử kia vẫn duy trì tư thế quỳ lúc trước, bàn tay đặt trên váy nắm chặt, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi. Cảnh Dật lại chậm rãi nhắm mắt, thấp giọng nói một câu: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Nữ tử kia kiên định lắc đầu một cái, ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt cùng đôi môi tím tái của nam tử. Lại nhìn tiếp đến chiếc khăn lông cừu trắng như tuyết quấn quanh cổ, bộ đồ gấm lộng lẫy trên người, cùng miếng ngọc bội với hoa văn rồng phun mây màu đỏ tươi bên hông hắn, nàng không khỏi mở trừng mắt, hắn là... Dường như Cảnh Dật cảm nhận được ánh mắt kinh sợ của nữ tử kia, nhưng lại vẫn không mở mắt ra, chỉ khẽ cong khóe môi: "Sợ rồi sao?" Nữ tử kia ngây ra một lúc, sau đó bờ môi chậm rãi vẽ ra một nụ cười khổ, giọng nói hơi run nhưng lại lộ ra vẻ kiên định: "Dân nữ Kiều Sơ Huân đa tạ ơn cứu mạng của Tiểu Hầu gia." Tâm ý của tác giả: Hy vọng đây là một câu chuyện có thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp giữa mùa đông giá rét. Tâm ý của Dương: Truyện đáng lẽ đã được bên Ưu Quân Các làm, nhưng vì lý do gì đó mà lại chỉ làm mỗi văn án rồi bỏ dở, và dưới sự đề nghị của một bạn, mình đã đọc thử và quyết định làm bộ này, dù rất dài, và là cổ đại. Nhìn thấy giới thiệu "đây là một câu chuyện có thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp giữa mùa đông giá rét" thì có lẽ sẽ có nhiều người nghĩ đến truyện "Cái muôi". Tính ra thì tình huống hai truyện cũng khá là tương đồng, nam chính có tiền, có tài, có vẻ ngoài khiến mọi giới tính đều ganh tị, và có bệnh, còn nữ chính với tình thế bơ vơ lẻ loi thì trở thành đầu bếp cho nam chính. Cũng như "Cái muôi", truyện khá nhẹ nhàng, dễ đọc, và rất ấm áp. Vì không quen với cổ đại lắm nên nhiều từ ngữ mình sẽ để theo cảm tính, nếu các bạn cảm thấy không phù hợp với không khí cổ đại thì đừng ngại góp ý cho mình. Đây là một việc rất quan trọng để bộ truyện được hay hơn, mượt mà hơn, cho nên mình thật lòng mong muốn nhận được sự góp ý của các bạn. Một việc cũng quan trọng không kém, đây là truyện MỸ THỰC. Mỹ thực này không chỉ là cái nhãn cho thể loại, không chỉ thể hiện ở tên chương như trong "Áo blouse" hay tên các món ăn như trong "Cái muôi" và qua các bức ảnh mình đính kèm mỗi chương, mỹ thực này được thể hiện một cách rõ nét trong từng chương, vì vậy mình nhấn mạnh lại một lần nữa, các bạn ăn no rồi mới đọc nhé, mình sẽ chỉ xát thêm muối vào cái dạ dày trống rỗng của bạn và khiến lời kêu đói của bạn thêm bi thương mà thôi. Hầu hết tên các chương đều là tên món ăn, và đương nhiên, mình sẽ có ảnh đi kèm. Tuy nhiên, không phải món nào mình cũng có thể tìm được ảnh mang phong cách cổ xưa, cho nên mong các bạn thông cảm, thay vào đó, mình sẽ chọn những bức ảnh đẹp mắt của các món có trong chương truyện. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng khi thưởng thức bộ truyện này. Mời các bạn đón đọc Sơ Huân Tâm Ý của tác giả Tuyết Lạc Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cần Cù Bù Ngốc Nghếch
Review bởi: Dau Khanh Linh - fb/hoinhieuchu Văn án: Mới bắt đầu chú ý đến tên con trai này là vì hắn ngốc đến không thể ngờ được Bề ngoài không phải là đẹp trai bình thường, nhưng lại luôn xui xẻo, gặp vận xui, trình độ ngốc đến khiến cho người ta không nói được; Hơn nữa, hắn ngốc, dường như là không có giới hạn Bởi vì một lúc tò mò mà làm lòng của nàng xôn xao một chút Cảm giác tê dại ngưa ngứa kia thúc đẩy nàng chủ động tiếp cận, tham gia vào cuộc sống của hắn, Nhưng là trong lúc vô tình, hắn cũng bước vào trong cuộc sống của nàng Mặc dù hắn ngốc như vậy, hoặc là thành thật như vậy, hay là thần kinh không bình thương như vậy, Luôn mơ hồ phải có nàng giúp hắn sắp xếp thời gian, giấc ngủ, điều chỉnh bút ký ( thời khóa biểu thì phải) Cũng không hiểu được nàng nguyện ý cúp học vì hắn, là do “ Cảm” của tâm tư thiếu nữ, Nhưng mà hắn đối với nàng càng lúc càng ngốc, nàng lại càng cảm nhận được hắn có bao nhiêu thật lòng; Ở cùng một chỗ chung với hắn, chuyện gì cũng phải chịu đựng lửa giận, như vậy liệu có thể từ từ sẽ đến sao? Tình yêu dạy nàng như thế nào kiên nhẫn, tha thứ cho một tên nhóc Nàng nghĩ, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ lĩnh ngộ được tình yêu, Nàng không nên làm gì khác, chỉ cần hắn vĩnh viễn đừng rời xa, rốt cuộc chuyên tâm yêu nàng. *** Tình Quan Hệ Liệt gồm có: Trừ Em Ra Còn Có Ai - 非你莫属 Tâm không đề phòng - 心不设防  Đừng Nói Lời Tạm Biệt - 别说再见 Đâm lao phải theo lao - 将错就错  Khẩu thị tâm phi - 口是心非 Cần cù bù ngốc nghếch - 勤能补拙  *** Truyện này nữ chính lớn tuổi hơn nam chính song hướng sủng. Truyện tuy không xuất sắc nhưng mình thấy đáng để bỏ thời gian ra đọc. Mình đọc convert nhưng nghe bảo truyện có edit rồi mọi người ạ. Lâu rồi mới đọc một truyện khiến mình thấy ấm lòng như thế này. Không có tình yêu thề sống thề chết, vượt qua núi đao biển lửa, gian lao trắc trở mà rất đơn giản. Cả nam chính, nữ chính đều là những người bình thường. Chính xác là bình thường so với các truyện ngôn tình khác. Còn nếu ra ngoài đời cũng là cặp đôi huyền thoại của trường mất. Đẹp trai + xinh đẹp, cả hai đều học giỏi, học bổng vào tay đều đều. Nam chính EQ rất rất thấp nên nhiều lúc (đa số) hơi ngốc một cách đáng yêu. Tình yêu của hai bạn diễn biến nhẹ nhàng, ngọt ngào. Mình nghĩ mọi người muốn tìm một truyện để giải trí nhưng nó không ảo thì truyện này là khá ổn. Có điều nam chính ở truyện này không phải kiểu tài năng ngút trời hay tài sản ngập bể đâu nên đừng chờ mong có một anh nam thần xuất hiện. Bạn ấy chênh lệch với nữ chính khá xa vì nữ chính là kiểu con gái độc lập sớm. Nhưng xét theo một khía cạnh khác thì mình lại thấy nam chính rất chín chắn vì hiểu được mình muốn gì, sống tiến tới, có nguyên tắc rõ ràng, bao dung độ lượng, có trách nhiệm. Có thể bạn ấy không tạo cho nữ chính được một đế quốc và anh là boss cho e vùng vẫy nhưng luôn sẵn sàng trao toàn bộ những gì bạn ý có cho người yêu, sẵn sàng vì người mình yêu che mưa chắn gió. Mình thấy điều đó là quý giá nhất. Còn nữ chính phải nói là có chất chị đại vô cùng. Trong truyện là nữ chính sủng nam chính, vì nam chính suy tính, chăm lo cho nam chính vô cùng. Mặc người nói ngược nói xuôi, miễn em hiểu được anh tốt và em đã chọn anh để đi hết cuộc đời này là được. Không ai là hoàn mỹ cả nhưng quan trọng là khi lựa chọn nhau, chúng ta nhìn thấy ưu điểm của người kia và bù đắp khuyết điểm đó mới là điều tuyệt vời nhất trong tình yêu. Đọc mà cứ thấy xao lòng vì cặp đôi chính. Nếu anh chị này có ngoài đời em yêu luôn cả hai mất. Mà hai người đều là tình đầu đâm ra ngây thơ không chịu đc. Chung giường bao lâu rồi mà mới hôn nhau, hai bạn cũng định ăn cơm trước kẻng rồi đấy nhưng lại thôi. Tình yêu đại học của mị nó không như thế này nên đọc truyện cảm giác xao xuyến lắm, bù đắp được bao tiếc nuối. *** Sẽ chú ý đến hắn, bởi vì người này thật ngốc đến không thể ngờ được. Học kỳ mới bắt đầu, lúc ấy mới nghe nói, học đệ mới là một bảo bối khôi hài, lúc ấy cô cũng không để trong lòng, cho rằng là những tên nhóc ngây thơ cố ý làm trò để tán gái, cũng nghe bạn học nói, hắn rất suất ( đẹp trai), chỉ tiếc…….. Cô không có nghe ra ý vị sâu sa trong câu nói đó, mà cô cũng không muốn suy nghĩ sâu sa, những tin đồn linh tinh ở trường, nghe qua thì coi như xong. Thẳng đến một ngày nào đó, gặp gỡ được vừa suất vừa thiên binh( ý nói ảnh là người cõi trên đó) trong truyền thuyết học đệ năm nhất kia. Đó là ở trên xe bus, vốn dĩ cũng không có chú ý tới hắn, nhưng sau đó có một đám hành khách đi lên, đám đông bắt đầu chật chội. Vốn dĩ ngồi ở trên ghế đại nam sinh đứng lên, nói với cô gái bên cạnh: “ Tiểu thư, chỗ này cho cô ngồi” Thật là thủ pháp bắt chuyện cũ rích _ đây là suy nghĩ đầu tiên của cô. Con người chính là nhờ bộ dáng đẹp mà nổi tiếng, chỉ thấy nữ sinh kia bị nụ cười chói mắt của nam sinh kia mê hoặc đến mặt đỏ bừng, lí nhí nói nhỏ: “ Sao lại không biết xấu hổ như vậy…..” “ Không cần khách sáo, mang thai thời kì đầu phải cẩn thận, không thể động đến thai khí” Bốp! Thật không dám nhìn, chỉ thấy cô bé vóc người hơi mập vẻ mặt giận dữ, thật sự tặng cho hắn một cái tát như trời giáng. ( Bó tay!) Chậc, thực ngốc, chính bản thân mình đã tự hủy đi một cuộc nhân duyên, Chẳng lẽ hắn không biết, phụ nữ để ý nhất là dáng người, hai là tuổi tác, ba là diện mạo sao? Người này rốt cuộc là đơn thuần hay không có mắt nha! Lần thứ hai gặp hắn, là ở bãi đậu xe của trường học. Hắn giống như đang đợi ai đó, nửa người thì dựa vào xe máy, một bên thì lại nghe tai phone của điện thoại, nhìn từ xa quả thật là cảnh đẹp ý vui( tưởng tượng: soái ca nghe tai phone, đứng dựa vào xe máy, chậc), nhưng sự cố xảy ra…   Mời các bạn đón đọc Cần Cù Bù Ngốc Nghếch của tác giả Lâu Vũ Tình.
Một Triệu Lần Yêu Em
Cô là một ca sĩ có bề ngoài hoàn hảo, có hàng triệu fan hâm mộ nhưng chẳng ai biết rằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo mà cô tạo ra lại là con người mềm yếu. Lúc cô hạnh phúc nhất là trước khi trở thành một ca sĩ, lúc đó cô có anh ở bên nhưng rồi một ngày kia, khi anh rời đi, một người hoạt bát vui vẻ như cô lại trở thành cái xác không hồn. Khi chưa kịp hồi phục lại sau khi anh bỏ đi, cô đã bị hãm hãi, khiến cho cô dính tai tiếng, trốn tránh ánh nhìn của người ngưỡng mộ tràn trề thất vọng. Ngay lúc đó, cô đã gặp lại người con trai mà cô từng yêu say đắm. Anh đến bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và bảo: "Dù cho cả thế giới này đều quay lưng với em, tôi cũng sẽ không quay lưng."  Cô vẫn không tha thứ cho anh, nhất quyết tránh xa anh. Nhưng anh vẫn đeo bám cô không buông. Anh vốn rất bá đạo, lại càng bá đạo hơn, từ từ tán tỉnh cô lại từ đầu. Khi anh quyết định tỏ tình cô, anh quỳ xuống dưới những đóa hoa hồng trắng, mỉm cười cầm chiếc nhẫn cưới làm từ kim cương, cầm lấy bàn tay cô mà đeo nhẫn vào rồi nói: "Trái đất quay bao nhiêu vòng, tôi yêu em bấy nhiêu lần. Trái đất quay một vòng, tôi sinh ra một lần. Nếu tôi sinh ra một triệu lần, tôi sẽ dùng một triệu lần để yêu mình em." *** Hy vọng tất cả các bạn đọc có thể cho ý kiến một cách khách quan nhất để tác giả có thể sửa lỗi kịp thời, hoàn thiện tác phẩm tốt nhất. Chúc các bạn độc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn! Một vài thông tin về tác giả: Phương Mịch Hán là bút danh mới của tôi, bút danh cũ là Tiểu Yên, mấy năm trước tôi có viết một bộ mang tên "Vương phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi" thể loại xuyên không, tuy nhiên không có một văn phong thu hút, và kém phần linh hoạt. Do đó nhanh chóng bị phai mờ, lần này tái xuất với bộ mới. Rất mong các độc giả có thể nhận ra sự thay đổi của tôi. *** Nghiên Mịch vừa cầm đĩa bánh quy đi ra từ phòng bếp, cô liền ngồi vào ghế sofa êm ái với tay lấy cái điều khiển ti vi bên cạnh, vừa mở xem vừa nhai bánh. Trên ti vi là tin tức về ngôi sao nổi tiếng, Nghiên Mịch nhàm chán dựa lưng ra sau. Một khuôn mặt xinh đẹp của cô phóng viên trẻ tuổi hiện lên trước mắt Nghiên Mịch, tiếng nói dõng dạc từ màn hình cất lên: "Nghi vấn đạo nhạc sao!? Cô Thừa Yên, theo như tin tức của Đài Truyền Hình thì MV mới của ca sĩ Nghiên Mịch là bản độc quyền riêng do đích thân Nhạc Sĩ Huỳnh Lâm và cô Nghiên Mịch sáng tác... việc này liệu có nhầm lẫn gì không?" Nghiên Mịch nghe xong thì mặt đơ ra như khúc gỗ, cô đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi cố gắng định thần, cô lẩm bẩm: "Không đúng, chuyện đạo nhạc này là sao đây?" Cô không tin vào mắt mình thấy nữa. Phóng viên cũng đưa tin cả rồi. Một giọng nói khác vang vọng lại trên màn hình, camera chuyển hướng sang một cô gái có khuôn mặt thanh tú, cô gái vô cùng nghiêm túc: "Tôi đã xác minh. Nhạc sĩ riêng của tôi là Châu Phong đã sáng tác bài này trước đó..." Cô gái ngừng lại, nở nụ cười tràn ý trêu chọc: "Là nhạc sĩ Huỳnh cùng cô Mịch cố tình đạo nhạc của chúng tôi, hay... cô Mịch của chúng ta đã cạn kiệt ý tưởng nên đi khai thác từ chỗ tôi?" Cô phóng viên lại hỏi tiếp: "Vậy cô định sẽ làm gì? Cô có muốn đưa chuyện này kiện ra tòa án?" Thừa Yên một mực giữ lễ nghi, cô ta đáp lại một cách khôn khéo: "Tôi nghĩ chuyện này đến đây là được. Chỉ hy vọng cô Mịch và nhạc sĩ Huỳnh biết cách đạo nhạc một chút. Tôi sẽ bỏ qua." Mắt cô lại hướng lên màn hình nhẹ giọng: "Các bạn fans của cô Mịch ắt phải thất vọng lắm...." Phóng viên nghi ngờ, tiếp tục lên tiếng: "Cô nhân nhượng như thế, liệu có gì mờ ám? Cô có bằng chứng hay không?" Ngay lúc đó, Thừa Yên mỉm cười, cô ta lôi ra một chiếc đĩa, nhanh chóng đưa đến tay của cô phóng viên. Cô phóng viên cho vào máy và mở lên, video phát ra trên màn hình...   Mời các bạn đón đọc Một Triệu Lần Yêu Em của tác giả Phương Mịch Hán.