Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Đen

Trút nỗi đau quá khứ lên những trang sách, nữ nhà văn Senna Richards nhanh chóng nổi tiếng khi cuốn tiểu thuyết của cô được chuyển thể lên màn ảnh rộng. Những tưởng cô sẽ tiếp tục tận hưởng thành công hiện tại của mình trong cô độc. Nhưng khi cô tỉnh dậy vào ngày sinh nhật thứ ba mươi ba, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Bị giam cầm trong một căn chòi xa lạ giữa núi tuyết hoang vu, phải chống chọi với con đói và cái rét, chìm đắm trong các cơn trầm uất và những câu hỏi không lời giải thích… Senna buộc phải tìm ra danh tính kẻ bắt cóc và lí do của hắn. Kẻ đứng đằng sau chuyện này không lộ diện, nhưng hắn biết về Chỉ Đen – bí mật đen tối nhất của cô và đã bày sẵn một trò chơi nguy hiểm. Một lần nữa, Senna phải đối diện với quá khứ và tìm mật mã mở cánh cửa giam giữ mình. Chỉ sự thật mới có thể giải phóng cô khỏi hoàn cảnh này. Và cô nhận ra, mình không hề đơn độc trong căn chòi ấy… *** Tôi đến với CHỈ ĐEN bởi 2 lý do: Thứ nhất: tôi thích truyện trinh thám, đặc biệt đam mê những truyện khắc hoạ sâu tâm lý nhân vật. Thứ hai: tôi bị ấn tượng với tựa đề cuốn sách, một tựa đề kích thích tính tò mò, làm sao cưỡng nổi! Và tôi ngấu nghiến từng trang, từng trang một, chỉ để muốn biết Chỉ Đen là gì. Trong hành trình miệt mài ấy, tôi đã bắt gặp Senna, nhân vật trung tâm của câu chuyện, một nhà văn với cuộc sống khép kín, một tính cách gai góc, một cô gái mang trong tim những vết thương của quá khứ vẫn còn mưng mủ, một cô gái với hiện tại đầy bi kịch. Sẽ ra sao khi bất ngờ bạn bị một tên biến thái cưỡng hiếp ngay ngày lễ Giáng Sinh? Với Senna chỉ có thể gói gọn trong 4 từ: “SỐNG MÀ NHƯ CHẾT”. Và chính vào cái ngày bi kịch ấy, cô đã gặp được Isaac, một bác sĩ phẫu thuật, người mà sau này vừa là ân nhân, lại vừa là người làm xáo trộn cuộc đời cô. Dù hết sức ân cần và tinh tế, Isaac vẫn chưa thể giúp Senna vượt qua được nỗi đau ngày Giáng Sinh. Ấy vậy mà nỗi đau khác ập tới, như một trò chơi khăm tai ác của số phận, cô phát hiện mình bị ung thư vú. Cô hoàn toàn gục ngã! Trống rỗng! Chơi vơi! Cứ ngỡ với tấm lòng nhân hậu, sự kiên trì của một bác sĩ, với tình yêu không toan tính của người đàn ông cao thượng, Isaac sẽ giúp Senna vượt qua tất cả, chuyện tình của họ sẽ có một cái kết đẹp. Nhưng không, đến một ngày cô lặng lẽ ra đi. Có lẽ cô sợ. Có lẽ cô thấy mình không xứng đáng. Có lẽ cô ghét lòng thương hại. Có lẽ là tất cả! Và rồi, ba năm sau, ngay ngày sinh nhật thứ 33 của cô, họ gặp lại nhau. Họ gặp lại nhau trong một hoàn cảnh không ai mong muốn. Cả hai bị nhốt trong căn chòi nhỏ, với xung quanh là tuyết trắng, vực thẳm, và hàng rào điện. Ai là kẻ chủ mưu? Người nhốt họ có mục đích gì? Isaac và Senna phải trải qua 9 tháng vật lộn để sinh tồn và tìm ra lời giải! Truyện không nhiều nhân vật, không có tình tiết ly kỳ, không có nhiều nút thắt ngộp thở. Và nhân vật bí ẩn xuất hiện không làm thoả mãn những ai mê trinh thám. Tuy nhiên tác giả đã thật xuất sắc khi để Isaac “ phẫu thuật” trái tim cho Senna. Từng lớp tính cách, từng lớp cảm xúc của nhân vật được bóc tách đầy đau đớn, mà thật đẹp biết bao. Đọc CHỈ ĐEN để thấy rằng, trong mỗi chúng ta đều có một góc tối trong tâm hồn. Đọc CHỈ ĐEN để thấy cái gọi là “tình yêu không toan tính” là có thật, chỉ cần ta dám đối diện trái tim mình! Minh Hoàng *** Ngày thứ nhất Tôi viết một cuốn tiểu thuyết. Nó đã được phát hành. Cuốn sách xuất hiện trên Danh sách bán chạy của New York Times. Rồi một ngày, tôi ngồi trong rạp chiếu phim, ôm túi bỏng ngô lớn thơm ngậy mùi bơ, chứng kiến câu chuyện của mình trên màn ảnh rộng. Cuốn tiểu thuyết của tôi. Do chính tôi viết ra. Tôi làm mọi thứ một mình, chỉ là tự bản thân thích vậy. Nếu mọi người muốn trả tiền để được nhìn vào tâm trí hỗn loạn của tôi, xin cứ tự nhiên. Cuộc đời quá ngắn ngủi để chăm chăm giấu giếm sai lầm của bản thân. Thay vào đó, tôi chỉ tự giấu mình. Đó là ngày sinh nhật thứ ba mươi ba của tôi. Tôi tỉnh dậy, khắp người đổ mồ hôi lạnh. Nóng. Không, tôi lạnh. Lạnh đến mức người như đông cứng lại. Lớp chăn quấn quanh chân trở nên xa lạ - nó quá mềm. Tôi kéo chăn, cố phủ kín cả thân người, cảm thấy những ngón tay bám vào lớp chăn mềm bỗng trở nên núc ních và thô sạn - hình như chúng bị sưng. Trong khi đầu óc còn nặng trịch, hai mắt díp vào nhau, người tôi nóng trở lại. Cũng có thể tôi lạnh. Từ bỏ việc co kéo tấm chăn, tôi mặc cho bản thân mình trôi dạt... trôi ngược lại... ngược lại... Tôi tỉnh dậy, cảm nhận thứ ánh sáng lờ mờ qua hàng mi. Ngoài trời khá tối - ngay cả so với một ngày trời mưa ở Seattle. Phòng ngủ của tôi có cửa sổ chạm sàn, tôi lăn về hướng đấy và tự ép mình mở mắt ra, nhưng chỉ thấy trước mặt là tường. Một bức tường gỗ. Nhà tôi làm gì có thứ như vậy. Tôi đảo mắt dọc theo chiều cao bức tường, đến tận trần nhà để rồi bật dậy, rồi tỉnh hẳn. Tôi không ở trong phòng ngủ của mình. Tôi thảng thốt nhìn quanh căn phòng. Phòng này của ai? Tôi nghĩ về đêm hôm trước. Liệu có phải... Không đời nào. Từ lâu rồi tôi chẳng còn để ý đến bọn đàn ông... không thể có chuyện tôi theo ai đó về nhà. Hôm qua tôi dùng bữa tối với một biên tập viên. Chúng tôi có uống vài ly rượu. Rượu Chianti chẳng khiến bạn bất tỉnh được. Tôi bắt đầu thở gấp trong khi cố nhớ lại chuyện gì xảy ra sau khi mình rời nhà hàng. Xăng, tôi có dừng lại đổ xăng ở cây xăng Red Sea trên đường Magnolia and Queen Anne. Rồi sau đó? Tôi không nhớ nổi. Tôi nhìn xuống chiếc chăn lông vũ dưới chân, giữa những ngón tay trắng muốt. Chăn lông vũ... Màu đỏ... Lạ lẫm! Tôi đưa chân xuống sàn và rồi cả căn phòng lắc lư, chao đảo, kéo theo sau là cảm giác buồn nôn - kiểu nôn nao khó chịu bạn thường thấy vào buổi sáng, sau những buổi chè chén say bí tỉ. Tôi thèm hít hà chút không khí, cố thở thật sâu để xua đi cảm giác buồn nôn trong lồng ngực. Chắc không phải do rượu Chianti, tôi tự nhủ. “Mình đang mơ,” tôi nói lớn. Nhưng chính tôi cũng biết không phải vậy. Tôi đứng dậy, bị hoa mắt đến mười giây trước khi bước đi nổi. Rồi tôi cúi xuống và nôn thốc nôn tháo... ra sàn gỗ. Dạ dày tôi trống rỗng, nhưng dù sao tôi cũng nôn khan ít nhiều. Tôi đưa tay lên để lau miệng và cảm thấy cánh tay quá nặng nề. Phải rồi, không phải do rượu, mà tôi đã bị bỏ thuốc mê. Tôi cúi gập người vài giây rồi mới đứng thẳng dậy được. Cảm giác như thể bản thân đang ngồi trên vòng quay ở hội chợ. Tôi lảo đảo đi về phía trước, nhìn quanh quất. Một căn phòng hình tròn. Lạnh cóng. Có lò sưởi - nhưng không đốt lửa - và một chiếc giường có bốn cột trụ cao. Không có cửa ra vào. Cửa đâu rồi? Bất chợt cơn hoảng loạn dâng lên, tôi vụng về chạy lòng vòng rồi bám vào giường để trụ lại, trong khi hai chân như nhũn ra. Cửa đâu rồi? Tôi thấy hơi thở của mình phả vào không khí. Luồng hơi tan ra, rồi biến mất. Phải mất một lúc lâu mắt tôi mới có thể tập trung trở lại. Tôi chẳng rõ mình đã đứng thần ra đấy bao nhiêu lâu, hai bàn chân tôi bắt đầu đau nhức. Tôi nhìn xuống mũi chân nhưng chẳng cảm nhận được gì. Tôi phải chuyển động. Làm gì đó. Rời khỏi đây. Trên bức tường trước mặt có một ô cửa sổ. Gạt tấm rèm mỏng sang bên, thứ đầu tiên tôi nhận thấy là mình đang ở trên tầng hai. Thứ hai là - Chúa ơi! Một cơn buốt lạnh chạy từ não bộ xuống dọc sống lưng - một lời cảnh báo. Mày tiêu đời rồi, Senna. Chấm hết. Chết rồi. Có kẻ đã bắt cóc mày. Khi miệng tôi bắt đầu phản ứng trở lại, tôi nghe thấy hơi thở hổn hển của mình rõ mồn một giữa căn phòng tĩnh lặng. Tôi vẫn luôn nghĩ thở dốc chỉ là một cách nói phóng đại, cho đến khi nghe thấy tiếng thở của chính mình. Khoảnh khắc này - cái khoảnh khắc phập phồng, nín lặng - khi tất cả trong mắt tôi chỉ là màu trắng của tuyết. Rất nhiều tuyết. Dường như tất cả tuyết trên thế giới đều đang chất đống ở dưới nơi mà tôi đang đứng. Tôi nghe thấy tiếng thân thể mình va vào mặt gỗ, rồi tất cả chìm vào bóng tối. Khi tỉnh lại, tôi đang nằm ở trên sàn, giữa bãi nôn của chính mình. Tôi cất tiếng rên rỉ và một cơn đau sắc bén sượt qua cổ tay khi tôi đang cố vực bản thân đứng dậy. Tôi bật khóc và đưa tay chặn ngang miệng. Lỡ có ai đó ở đây thì tôi không muốn họ nghe thấy tiếng mình. Được đấy, Senna, tôi nghĩ. Mày nên nghĩ đến chuyện này trước khi bắt đầu rên rỉ hay kêu gào. Tôi dùng tay còn lại để nắm lấy cổ tay bị thương và dựa vào tường để đỡ lấy thân mình. Lúc này tôi mới nhận ra thứ mình đang mặc. Đây không phải quần áo của tôi. Một bộ đồ ngủ bằng vải lanh màu trắng đắt tiền. Mỏng dính, thảo nào người tôi lạnh cóng. Ôi Chúa ơi. Tôi nhắm mắt lại. Ai đã thay đồ cho tôi? Ai đã mang tôi đến đây? Hai bàn tay của tôi tê cứng lại khi tự lần khắp người để kiểm tra thân mình. Tôi chạm vào ngực, kéo quần xuống kiểm tra. Không bị chảy máu, không có vết thương, ngoại trừ một chiếc quần lót trắng mà hẳn là ai đó đã mặc vào cho tôi. Có kẻ nào đó đã động đến người tôi. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu rùng mình không thể kiểm soát. Không, làm ơn, đừng. “Ôi Chúa ơi.” Tôi nghe thấy tiếng mình. Tôi phải hít thở thật sâu, thật từ từ. Mày đang chết cóng đấy, Senna. Và mày đang bị sốc. Tập trung lại nào. Nghĩ đi. Bất cứ kẻ nào đã mang tôi đến đây chắc hẳn có kế hoạch gì đó xấu xa hơn là bỏ mặc cho tôi chết cóng. Tôi nhìn quanh phòng. Trong lò sưởi có củi. Nếu gã tâm thần nào đó cho tôi củi, chắc hẳn cũng để lại thứ gì để nhóm lửa. Chiếc giường nơi tôi tỉnh dậy nằm ở giữa phòng, được chạm khắc bằng tay, có bốn cột trụ cao. Vắt qua những cây cột là lớp vải voan mỏng kiều diễm, nó khiến tôi phát ốm. Tôi tiếp tục khám phá những phần khác của căn phòng: một chiếc tủ nhỏ bằng gỗ, tủ áo, lò sưởi và một tấm thảm lông thú dày cộp. Mở toang chiếc tủ, tôi lướt qua đám quần áo... có rất nhiều trang phục. Chúng dành cho tôi? Bàn tay tôi mân mê một cái mác áo. Tôi rợn người khi nhận ra tất cả những thứ ở đây đều trùng với kích cỡ của mình. Không, tôi tự nhủ. Không, chúng không thể là của mình được. Tất cả chuyện này là một sự nhầm lẫn. Đám quần áo này không thể dành cho mình được, ngay cả màu sắc cũng không đúng. Đỏ... xanh... vàng... Dẫu vậy, trong đầu tôi hiểu rõ, không có gì nhầm lẫn ở đây cả. Đầu tôi đã kịp quen với những cơn rùng mình và cơ thể tôi cũng vậy. Có việc cần làm đây, Senna. Tôi tìm thấy một chiếc hộp bạc kiểu cách ở kệ trên cùng của chiếc tủ áo. Tôi lấy nó xuống và lắc lắc. Khá nặng. Trông thật kì lạ. Bên trong đó là một hộp bật lửa, một chiếc chìa khóa và một con dao bạc nhỏ. Tôi tự hỏi những thứ trong hộp để làm gì. Tôi xem xét kĩ và thử chạm vào chúng. Tôi cần nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi dùng con dao cắt một dải vạt áo, rồi xoắn lại, dùng bên tay lành lặn và răng để thắt nút. Tôi dè dặt đưa bên cổ tay bị thương vào chiếc nẹp tự chế. Bỏ con dao vào túi, tôi sờ đến những chiếc bật lửa, quờ quạng phía trên chiếc hộp. Có tám chiếc Zippo màu hồng. Tôi bật lửa. Lửa không lên. Tôi nhất định phải nhóm được lửa, không sớm thì muộn, vì tôi đang lạnh cóng. Tay tôi run run. Đây hẳn là một sự trùng hợp. Tôi cười phá lên. Mấy thứ liên quan đến bắt cóc cũng có thể trùng hợp được sao? Tôi sẽ nghĩ về điều này sau, bây giờ cần sưởi ấm trước đã. Các ngón tay của tôi đã tê liệt. Tôi phải thử đến sáu lần mới làm cho cái bánh xe đánh lửa quay được, hằn một rãnh đỏ trên ngón tay cái. Gỗ ẩm, không chịu bắt lửa. Hắn đặt củi ở đây bao lâu rồi? Tôi muốn tìm gì đó để mồi lửa, nhưng chẳng nghĩ ra thứ gì. Tôi nghĩ đến khả năng sống sót của bản thân và bắt đầu hoảng sợ. Có thể dùng thứ gì để mồi lửa đây? Tôi rà soát khắp phòng cho đến khi nhìn thấy một chiếc hộp trắng nhờ ở góc tủ áo với dấu thập đỏ phía trên. Một hộp dụng cụ sơ cứu. Tôi chạy tới và mở nắp, bên trong là băng gạc, thuốc giảm đau, rồi kim tiêm. Chúa ơi! Cuối cùng tôi đã tìm thấy mấy gói bông thấm cồn dùng một lần, bèn lấy và mang về phía lò sưởi. Mở một túi ra, tôi đốt một góc nắm bông. Nó bén lửa. Tôi dúi nắm bông đang cháy vào thanh củi, tiếp tục xé vỏ túi bông khác, lặp lại quy trình. Trong lúc thổi nhè nhẹ vào ngọn lửa, tôi cầu nguyện bất cứ vị thần nào làm chủ thứ năng lượng này. Củi bắt lửa. Tôi kéo cái chăn dày khỏi giường và cuộn mình trong đó, co ro ngồi trước đốm lửa le lói. Vẫn chưa đủ. Tôi rét đến nỗi chỉ muốn gieo mình vào trong ngọn lửa, để nó thiêu trọn hơi lạnh đang vồ vập từng góc da thịt. Tôi cứ ngồi thu mình như vậy cho đến lúc ngừng run rẩy. Sau đó, tôi đứng dậy. Mời các bạn mượn đọc sách Chỉ Đen của tác giả Tarryn Fisher & Thùy Dương (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuộc Chiến Sinh Tồn - Diana Rowland
Cuộc Chiến Sinh Tồn là phần thứ 2 trong series ăn khách White Trash Zombies của Diana Rowland. Sau khi xác định được thủ phạm giết thây ma hàng loạt đồng thời tìm ra chân tướng vị ân nhân đã cứu mạng và biến đổi mình, Angel dần ổn định và làm quen với cuộc sống mới. Tuy nhiên, những rắc rối còn lâu mới chịu buông tha cho cô. Bạn biến thành thù, và thù hóa ra lại là bạn. Quá khứ phạm tội lại một lần nữa quay trở lại, gây biết bao trở ngại trên con đường hoàn lương của cô gái trẻ. Như thế vẫn là chưa đủ khi những kẻ săn lùng thây ma hoạt động một cách có tổ chức liên tục xuất hiện. Và Angel đột nhiên cảm thấy nghi ngờ anh người yêu thây ma của mình có dính dáng đến một tổ chức mafia bí mật. Cùng lúc đó, một đoàn quân thây ma xuất hiện, phục vụ cho tham vọng bá chủ thế giới của một nhóm người đã làm rúng động cả giới thây ma. Quá nhiều sự kiện xảy ra khiến Angel có cảm giác như mình đang lạc giữa một mê cung mịt mùng không có lối thoát. Vậy ai là kẻ chủ mưu đứng sau các âm mưu nham hiểm này? Liệu Angel có thể thoát khỏi mớ rắc rối này hay không? Tất cả sẽ được hé lộ trong Cuộc Chiến Sinh Tồn – cuốn tiểu thuyết thứ hai trong series White Trash Zombies của Diana Rowland – một trong những tác giả ăn khách nhất nước Mỹ. “Quả là một series hài hước đến khó tin, song cũng không kém phần ly kỳ, hồi hộp khi tạo nên một làn gió mới cho thể loại văn học không hề mới. Điều khiến tác phẩm thực sự lôi cuốn độc giả chính là hành trình trưởng thành và tự khám phá ra những giá trị đích thực trong cuộc sống của cô nàng thích nổi loạn - Angel Crawford.” (USA Today) *** Diana Rowland sinh ngày 20 tháng 10 năm 1966 tại Mỹ. Bà hiện sống ở miền Nam Louisiana với chồng và con gái. Rowland là nhà văn thuộc trường phái "urban fantasy” và hai series làm nên tên tuổi của bà bao gồm Kara Gillian và White Trash Zombies. Rowland có bằng Cử nhân Khoa học trong lĩnh vực Toán học Ứng dụng tại Viện công nghệ Georgia. Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp, Rowland lại dành phần lớn thời gian để viết lách và vô cùng hứng thú với công việc điều tra. Bà cũng là tay thiện xạ xuất sắc trong lớp đào tạo tại Học viện Cảnh sát và có đai đen môn võ Hapkido. Trước khi trở thành cây bút nổi tiếng, Rowland từng làm rất nhiều công việc khác nhau, như phục vụ quầy rượu, khai thác mỏ, cảnh sát đường phố, thám tử, chuyên viên pháp y, điều tra viên tại hiện trường vụ án, và trợ lý nhà xác. Chính trải nghiệm từ những công việc đó đã giúp bà viết nên các tác phẩm vô cùng độc đáo, ấn tượng. Những nhân vật trong truyện của Rowland đều hết sức cá tính, mạnh mẽ, đôi khi vô cùng nổi loạn, bất cần nhưng lại luôn bảo vệ và đứng về phía công lý. Giữa thế giới đầy rẫy thây ma và ác quỷ khát máu, độc giả vẫn tìm thấy bóng dáng của những trái tim nhân hậu cùng nghị lực vượt lên những sự thật tàn khốc để khám phá ra giá trị đích thực của bản thân, cuộc sống. Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Sinh Tồn của tác giả Diana Rowland.
Ma Thổi Đèn Tập 10: Cổ độc Phủ Tiên - Thiên Hạ Bá Xướng & Ngự Định Lục Nhâm
eBook Ma Thổi Đèn Trọn Bộ AudioBook Ma Thổi Đèn Sau khi trở về từ chuyến thám hiểm kinh hoàng tìm suối thiêng ở Nam Mĩ, một phong thư không đầu không cuối của Răng Vàng đã làm cho mặt hồ đang tĩnh lặng lại nổi sóng. Để truy tìm chân tướng cổ độc của người Miêu cùng với người bí ẩn đang núp trong bóng tối, Hồ Bát Nhất, Tuyền béo và Shirley Dương đã không thể ngồi yên, lại phải bắt đầu dấn thân vào một cuộc thám hiểm mới tới một vùng đất thần bí. Sau khi về đến Nam Kinh, ba người đột ngột trở thành 'tội phạm nguy hiểm' của quốc gia, bị truy đuổi chạy khắp nơi, sau đó xâm nhập vào ngôi mộ cổ ở thôn Dương Sơn, cuối cùng lạc đường tới khu hồ Phủ Tiên của người Miêu, xuống đáy hồ tìm kiếm "mộ Điền Vương" trong truyền thuyết. Có thể nói là cả một chuyến hành trình nguy hiểm trùng trùng, kinh hồn bạt vía. Rốt cục mục đích của lão già bí ẩn là cái gì, Cổ độc mang theo bí mật động trời nào, vì sao hồ Phủ Tiên lại biến thành khu vực con người không dám bén mảng tới. . . Bộ truyện này sẽ cho bạn đáp án. *** Ma Thổi Đèn gồm 2 phần: Phần 1: 1- Thành cổ tinh tuyệt 2- Mê động long lĩnh 3- Trùng cốc vân nam 4- Thần cung côn luân Phần 2: 1- Mộ hoàng bì tử 2- Nam hải quy khư 3- Thi vương tương tây 4- Vu hiệp quan sơn   Năm 2011, nhà sách Kim Thành (Trung Quốc) đã xuất bản bộ Ma Thổi Đèn mới, dưới sự nhượng quyền của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng, người viết là Ngự Định Lục Nhâm. Ngự Định Lục Nhâm là một nhóm tác giả viết văn, gồm sáu người. Do được phép của Thiên Hạ Bá Xướng mà nhóm Ngự Định Lục Nhâm đã viết ra bộ Ma Thổi Đèn mới dựa theo 8 cuốn đầu. Cuốn đầu tiên tên Ma Thổi Đèn - Thánh Tuyền Tầm Tung. Không chỉ dừng lại ở 1 cuốn, Ngự Định Lục Nhâm còn viết thêm: Ma Thổi Đèn - Thánh Tuyền Tầm Tung  Ma Thổi Đèn - Phủ Tiên Độc Cổ  Ma Thổi Đèn - Sơn Hải Yêu Trủng  Ma Thổi Đèn - Tương Tây Nghi Lăng  Ma Thổi Đèn - Trấn Khố Cuồng Sa  Ma Thổi Đèn - Hoàng Tuyền Bản Khắc ... Mời các bạn đón đọc Ma Thổi Đèn Tập 10: Cổ độc Phủ Tiên của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng & Ngự Định Lục Nhâm.
Mô Kim Hiệu Úy: Cửu U Tướng Quân - Thiên Hạ Bá Xướng
Sách Nói Mô Kim Hiệu Úy: Cửu U Tướng Quân Series "Mô Kim Hiệu Úy" là kiệt tác mới nhất của Thiên Hạ Bá Xướng, có thể sánh vai cùng bộ truyện nổi tiếng "Ma thổi đèn" ở thể loại thám hiểm truyền kỳ! Bộ truyện là phần nối tiếp của bộ tiểu thuyết Ma Thổi Đèn với nhân vật chính là tổ 3 người trộm mộ nổi tiếng trong MTĐ: Hồ Bát Nhất, Răng Vàng, Tuyền Béo, với tình tiết ly kì, hấp dẫn, thêm nhiều  nội dung hành động nhưng vẫn không hề biến chất, chắc chắn sẽ không làm các bạn thất vọng. *** Những năm 80 của thế kỷ trước, "Nhóm ba người" mô kim hiệu úy quyết định rửa tay gác kiếm tu chí làm ăn.  Không ngờ trong một lần ba người đi Tây An thu mua đồ cổ văn vật bị một người tên là Mã Lão Oa Tử chủ tâm hãm hại, thiếu chút nữa bỏ mạng.  Trong lúc vô tình vào Tần Vương Huyền Cung, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, còn thu thập được từ trong mộ hoang một hộp sắt mạ vàng. Hộp sắt mạ vàng là một bộ kim sách (sách vàng), là bảo vật trấn quốc của Tây Hạ, trải qua mấy nghìn năm chưa hề bị hư hại. Vật này vừa xuất hiện liền chấn động khắp giang hồ. Tổ ba người mô kim phát hiện bí mật kinh thiên động địa được lưu giữ từ nghìn năm trước. Bọn họ lại một lần nữa lên đường, chuẩn bị tiến vào "Vong giả thế giới" (thế giới người chết), nghênh đón bọn họ chính là một hành trình u tối đầy mê hoặc! *** "Kim bài" giám chế Trần Quốc Phú: Chữ cái đầu tiên của bộ sách được viết, ta giành mua bản quyền chuyển thể điện ảnh và truyền hình, lúc nhìn thấy chữ cái cuối cùng của sách, tác phẩm hoàn thiện, ta liền cảm thấy lúc trước mình thật may mắn!  Ta còn nghĩ tới một chữ: Đáng giá! Đạo diễn trứ danh Ô Nhĩ Thiện: Trong tác phẩm của Thiên Hạ Bá Xướng, mỗi người, vật đều vô cùng tươi mới, vô cùng có sức sống. Đám người "Mô Kim Hiệu Úy" có tình có nghĩa, có dũng có mưu, thoải mái đi về giữa hai giới âm dương sinh tử. Thiên Hạ Bá Xướng dùng óc tưởng tượng thiên tài của mình, sáng tạo một không gian mà con người có thể tự do xuyên qua giữa thế giới thực và thế giới kỳ ảo. Diễn viên nổi tiếng Trần Khôn: Thiên Hạ Bá Xướng luôn là tác giả mà tôi trân trọng, trí tưởng tượng của anh ta, năng lực điều khiển chuyện xưa của anh ta, phong cách ngôn ngữ của anh ta, cá nhân tôi đều vô cùng thích thú và tán thưởng. Diễn viên nổi tiếng Hoàng Bột: Điện ảnh của chúng tôi dựa vào "cao nhan giá trị" (bộ mặt được đánh giá cao), mà câu truyện đặc sắc của Thiên Hạ Bá Xướng, kỳ thật cũng là một loại "cao nhan giá trị". Editor:  Một chút về nguồn gốc tên truyện: Từ ngàn năm trước, ở Trung Quốc đã có nghề trộm mộ, gồm bốn phái là Mô Kim, Phát Khâu, Ban Sơn đạo nhân và Xả Lĩnh. Mô Kim và Phát Khâu vốn từ một mạch mà ra nên thủ đoạn trộm mộ cũng gần tương tự nhau, Mô Kim có bùa Mô Kim không sợ tà ma, Phát Khâu có Ấn Phát Khâu, bên trên khắc tám chữ: Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kỵ”, cả hai đều được coi là bảo vật trấn phái. Đến thời Tam quốc, hai phái ấy được Tào Tháo sử dụng như một đội chuyên đi đào mộ. Tào Tháo đặt ra hai chức quan là Mô Kim Hiệu Úy và Phát Khâu Trung Lang Tướng để hợp thức hóa việc đào mộ quật mả của mình.   Mời các bạn đón đọc Mô Kim Hiệu Úy: Cửu U Tướng Quân của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng.
Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư - Thiên Hạ Bá Xướng
Những năm 60 của thế kỉ XX, một phong trào sục sôi, cuồng nhiệt cuốn qua khắp mọi miền đất nước (Trans: Tức là Trung Quốc). Tôi và Tuyền béo, bộ binh bọn tôi bị phân công về tham gia sản xuất kiến thiết tại Hắc Long Giang, binh đoàn nông khẩn, nông trường số 17 của sư đoàn 3. Mắt thấy mùa đông sắp đến, lão trung đội trưởng an bài ba người là tôi cùng Tuyền béo và nhân viên liên lạc trực ở lại để trông coi vật tư, còn mình thì dẫn theo những người khác rời khỏi nông trường. Mấy người chúng tôi ở lại trông coi nông trường, phát hiện củi gỗ trong nhà kho ngày càng ít. Băng tuyết phủ kín núi, củi lửa chính là mạng sống của mỗi người. Thì ra là do một con hồ ly kiếm chuyện báo thù, lén lút lấy đi củi. Ít hôm sau, một trận bão tuyết trước giờ chưa từng thấy ập đến, mấy người dự tính úp sọt con hồ ly, chẳng ngờ gặp phải một đàn sói từ Siberia tới đang tán loạn chạy bão, vì chạy thoát thân nên đi theo con hồ ly chui vào một cái hang đất, nhưng mà lại nhầm lẫn đâm đầu vào một cổ mộ từ thời nhà Liêu bị che giấu từ vạn năm trước… *** Ngươi xem chuyện dưới vòm trời này, thật khó có thể chỉ một câu hai câu mà nói rõ được. Trên dưới 5000 năm lịch sử, qua nhiều thời kì nhiều thời đại cao nhân không ít, có người khởi đầu không hề dễ dàng, ví dụ nói đến Hàn Tín, người đó bản lĩnh tài giỏi ai mà không biết? Nhưng mà khi mới sinh ra, sớm đã phải chịu nhiều nhục nhã đến gập cả lưng, cho đến sau này được lên đài phong tướng, lấy cớ tu sửa sạn đạo để hoạt động bí mật, bố trí mai phục khắp nơi nhằm vây khốn Bá Vương, thẳng một hơi dồn ép đến sông Ô Giang buộc Hạng Vũ phải tự vẫn (Trans: Sở Bá Vương Hạng Vũ). Vậy mới nói, cuộc đời Hàn Tín thật gọi là lắm thăng trầm, khi lên voi lúc xuống chó, đầu đội trời chân đạp đất, cuối cùng lại thế nào? Vừa tiến cung đã bị Lã Hậu chém chết. Hàn Tín còn như vậy, huống chi là người thường? Cuộc đời này, có người trước bần sau phú, lại có người trước phú sau bần, đều là không giống nhau. Đời người gặp nhiều gian nan trắc trở, không ai thuận buồm xuôi gió một lèo cả. Năm ấy có một gia đình giàu có, ở địa phương đó có thể nói là không ai sánh kịp, phú giáp một phương, phòng ở không hết, buôn bán cực lớn, trong nhà có không biết bao nhiêu là tiền với tiền. Lão đương gia quyên tiền mua lấy một chức quan, do đó được mọi người gọi là lão viên ngoại, đối nhân xử thế đặc biệt tốt, thích làm việc thiện, kính lão thương bần, ai có khó khăn để ông ta biết, nhận định sẽ được ra tay cứu giúp. Tu cầu sửa lộ, trợ giúp kẻ nghèo, đông thí áo bông, hạ thí dược thang, cửa nhà quanh năm mở ra giúp đỡ nơi ăn chốn ở cho mọi người, người nghèo không có gì ăn, không có nơi để ở đều tìm đến đây, ngươi nói xem, bây giờ cái gì cũng không có, thì chỉ cần cháo bột ngô với màn thầu cũng là quá đủ, có thể ăn không thể mang theo. Việc trợ giúp chúng sinh này thật không dễ dàng gì, một ngày, hai ngày, mười ngày nửa tháng, lại quanh năm đều làm như thế, vậy phải gánh lấy chi phí nhiều như thế nào? Viên ngoại gia người này một đời không làm gì khác, suốt ngày chỉ làm việc tốt, cho nên mọi người đều gọi viên ngoại gia là Bồ Tát sống, hoặc gọi là đại thiện nhân, tìm khắp trên trời dưới đất cũng không thấy người nào tốt được bằng viên ngoại gia. Mặc dù lão tổ tiên nhà này cũng đã từng tại kim điện được thụ phong ban thưởng, nhưng đến thế hệ này của viên ngoại gia, sớm đã từ quan không làm nữa, chỉ một lòng lo liệu việc kinh doanh buôn bán. Bởi vì thường nói “từ bất chưởng binh, tình bất lập sự, nghĩa bất lập tài, thiện bất chưởng ấn” (Trans: ý nói người hiền lành không động binh đao, người tình cảm thì không dựng chuyện,... bản tính thế nào thì sẽ không làm việc trái với lương tâm mình.), những người thật sự tốt sẽ không nguyện ý ra làm quan, quan trường sóng gió chìm nổi nhiều sự tình không thể theo ý mình mà làm, không phải vì muốn lương tâm không bị vấy bẩn mà không nguyện ý làm việc xấu thì có thể không làm. Nói tóm lại người này là một người thiện lương từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, từ tim chạy sang phổi. Bất quá tục ngữ có câu “nhân bất thập toàn”, chớ nhìn viên ngoại gia đã là đại lão gia tiền nhiều vạn quán, bản thân ông ta cũng có sự tình buồn phiền riêng, sự tình đó là gì vậy? Chính là không có con! Viên ngoại gia trong lòng nói ra: “Bà nói xem ta cũng không làm điều gì thất đức, tu cầu sửa lộ, ăn chay niệm phật, thế nào mà ta lại vẫn không thể có một đứa con? Không nhất thiết phải là con trai, dù cho có là một cô nương đi nữa cũng được rồi! Tại sao đều không có lấy một đứa cơ chứ! Trong nhà không có người nối dõi, sau này ta nhắm mắt xuôi tay, gia nghiệp vĩ đại này biết để cho ai? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Trans: Trong ba điều bất hiếu, tuyệt hậu không có con là tội lớn nhất.), sau này xuống âm tào địa phủ gặp liệt tổ liệt tông ta biết ăn nói thế nào đây?” Sau khi nói ra những suy nghĩ lâu nay, trong tim lão đầu như có vết dao cứa, mùi vị đầy tội lỗi. Đôi vợ chồng già ngồi cạnh nhau, cũng không làm gì khác, chỉ biết người này oán hận người kia. Viên ngoại gia nhìn phu nhân đầy chướng mắt, lão phu nhân nhìn viên ngoại gia cũng đầy khó chịu. Một ngày này viên ngoại gia lại ngồi trong nhà chính mà lắc đầu rồi thở dài, nói với phu nhân: “Bà đừng thấy người ngoài đều gọi ta là đại thiện nhân, thế nhưng cũng có kẻ lén lút nói sau lưng để ta nghe thấy được, bà biết họ nói gì không? Người ta nói ta làm việc thiện để che giấu những tội ác bí mật, người trước người sau đều giống nhau, nói rằng ta làm việc tốt để cho người ngoài nhìn mà thôi, chứ không phải thật tâm thiện lương, nếu thật tâm thì không thể không có con nối dõi. Ta nghĩ trên trời có mắt, thần phật có linh, đáng ra phải cho ta có một đứa con mới đúng, nghĩ đi nghĩ lại, người phải trách chính là mụ già nhà bà, bà xem bà theo ta đã bao nhiêu năm rồi, ta lấy bà về để làm gì? Bà thế nào mãi không chịu đẻ lấy một đứa? Vẫn đừng có nói đến là sinh con trai, bà nghĩ đi, nghĩ cho kĩ đi, theo ta đến tận bây giờ, liền đến một cái rắm cũng không thả ra nổi!” Viên ngoại gia nói những lời đó, thật khiến phu nhân không thể nghe nổi, tại sao thế? Đánh người đừng đánh mặt, mắng người chớ mắng lâu, phu nhân từ khi vào cửa đến nay chưa từng sinh đẻ được, nên sợ nhất là bị người ngoài nhắc đến chuyện này, ngày thường chúng hạ nhân vô ý nhắc tới đều đủ mất mặt rồi. Mời các bạn đón đọc Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng.