Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ai Là Mẹ Anh?

Chắc các bạn đã quá quen thuộc với cái tên Tắc Mộ rồi đúng không, còn nếu đây là lần đầu biết, vậy thì bạn đừng nên chần chờ mà hãy nhảy hố ngay đi. Những câu chuyện của Tắc Mộ đều có nét hài hước rất riêng, vừa vui nhộn lại không kém phần sâu sắc, trong hài có bi, trong bi có hài. Tóm lại là một khi đọc là không thể dứt được. “Ai là mẹ anh” là câu chuyện của thế giới hiện đại, kể về cô gái Trương Nhất Manh và công cuộc “làm mẹ” của cô nàng. Nhất Manh vốn là y tá, duyên phận đưa đẩy cô tình cờ bước vào phòng bệnh của thiếu gia nhà họ Trương, Trương Ninh Giản. Anh chàng đang sống đời sống thực vật này đột ngột tỉnh lại và nhất quyết nhận cô là “mẹ”. Cực chẳng đã, người nhà họ Trương quyết định thuê luôn Nhất Manh về làm “bảo mẫu” cho thiếu gia nhà họ. Lúc đầu Nhất Manh phản đối dữ dội, cô mới 24 xuân xanh, ngập tràn sức sống, vậy mà phải sống tách biệt với thế giới và để một chàng trai 27 tuổi gọi là mẹ, còn gì thảm hại hơn??? Nhưng vì sức mạnh của đồng tiền quá lớn, Nhất Manh nhắm mắt đưa chân. Và từ đó một loạt những tình huống dở khóc dở cười đã diễn ra.   Sau khi vào nhà họ Trương, Nhất Manh phải tập làm quen với cuộc sống quý tộc và cách sinh hoạt kì lạ của ba anh em nhà nọ, lại còn cậu thiếu gia Ninh Giản “tiểu bạch thỏ” lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Nhất Manh lại còn bị tách biệt với thế giới bên ngoài, phải giữ bí mật về việc mất trí nhớ của Ninh Giản. Lúc đầu, cô chăm sóc cho anh ta với tư cách y tá, rồi dần dần là sự cảm thông, tình mẫu tử. Và từ lúc nào, những hành động đáng yêu của “nhóc” Ninh Giản đã đốn ngã trái tim Nhất Manh. Nhưng đúng lúc đó, trí nhớ của Ninh Giản đột ngột trở lại. Không còn là “mẹ” nữa, Nhất Manh phải rời khỏi nhà họ Trương. Câu chuyện của chúng ta tất nhiên không kết thúc tại đây, vì sau đó là quá trình yêu đương chính thứ giữa Nhất Manh và thiếu gia Ninh Giản. Truyện hài, nhiều đoạn ôm bụng cười ra nước mắt. Nữ chính tính cách nhanh nhảu hơi ẩu đoảng, không ngây thơ nhưng cũng chẳng được thông minh cho lắm. Có lẽ đây là đặc trưng chung nữ chính trong truyện của Tắc Mộ. Nam chính lúc mất trí nhớ đặc biệt đáng yêu và dễ thương, lại thông minh nữa. Còn khi trở lại bình thường anh có hơi lạnh lùng chảnh chó một tí. Dàn nhân vật phụ của truyện cũng khá là đặc sắc như hai ông anh của nam chính và bạn thân của nữ chính. Về logic có lẽ một vài đoạn sẽ không thoả mãn bạn đọc cho lắm như sự phát triển tình cảm nhanh chóng mặt giữa nam nữ chính, hay sự thay đổi trong tính cách nhân vật phụ. Tuy nhiên nếu xét về khía cạnh giải trí đơn thuần thì cuốn truyện này đảm bảo rất phù hợp để thư giãn với những con tim yếu đuối thích hài yêu sủng ngọt. Truyện cũng có độ dài vừa phải, bản dịch khá mượt.  Trích đoạn đặc sắc: Đu quay đã đi đến điểm cao nhất, Trương Nhất Manh lo lắng nhìn thoáng qua phía dưới đất, khi xoay người, vừa lúc bị Trương Ninh Giản giữ khuôn mặt lại, nhân lúc cô không kịp phản ứng, anh mạnh bạo hôn lên môi cô một cái! Thật sự là một cái hôn quá ư mạnh bạo … Nói đúng hơn là đụng mạnh vào … Đầu óc Trương Nhất Manh xoay vòng vòng, cảm giác tê tê đau đau vẫn còn vương lại trên môi, Trương Ninh Giản đã buông cô ra, vui vẻ cười hai tiếng "hihi", Trương Nhất Manh vẫn còn bay bổng trong trạng thái đầu óc trống rỗng, đu quay đã đi qua điểm cao nhất, từ từ đi xuống, cũng như trái tim của Trương Nhất Manh, từ từ hạ xuống, hạ xuống … Hồi lâu sau, cô mới tỉnh táo lại, phản ứng đầu tin là lườm nguýt Trương Ninh Giản một cái, sau đó giận dữ hét lên: "Trương-Ninh-Giản!!!" Trương Ninh Giản bị mắng, ngẩn ngơ nói: "Dạ?" Trương Nhất Manh tức tối, mặt đỏ rần. Cô hít sâu một hơi, nói: "Vừa rồi con làm gì thế?" Trương Ninh Giản trợn mắt nhìn, ngoan ngoãn trả lời: "Con đọc sách, nó bảo rằng "chỉ cần hôn người mình thích nhất khi đu quay đi qua điểm cao nhất, thì có thể mãi mãi ở bên người đó." "…" Trương Ninh Giản tiếp tục phân tích: "Người con thích nhất là mẹ, cũng chỉ muốn mãi mãi ở bên mẹ thôi! Mẹ không muốn sao …" ------------- Câu nói đặc sắc của nam chính: "Anh biết, gia cảnh của anh, những việc anh làm trước kia làm em cảm thấy anh và em rất khác biệt, thậm chí là không thể ở cùng nhau, đây là trách nhiệm của anh, nhưng anh hy vọng, nếu sau này lại có chuyện tương tự xảy ra, em có thể tin tưởng anh, chỉ một chút thôi cũng được." "Anh đã chuẩn bị xong rồi, Nhất Manh. Anh đã bước xong chín mươi chín bước rồi, chỉ còn thiếu một bước từ em mà thôi."  "Anh sẽ không ép em đâu. Em chỉ cần suy nghĩ thôi, đúng như cậu nói, anh đã nợ em rất nhiều. Nhưng anh cũng đã nói, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em." "Nhất Manh, em chính là niềm hy vọng, giúp anh trở thành một người hoàn hảo hơn." ----------- Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review by Sâu ăn hại: Trương Nhất Manh là một y tá rất bình thường trong bệnh viện thành phố A. Một ngày nọ, cô đi nhầm vào phòng bệnh VIP của tam thiếu gia nhà họ Trương tai to mặt lớn, bị tai nạn xe đang sống ngươi thực vật. Khi cô đến, vị thiếu gia kia đột nhiên tỉnh lại và kêu cô bằng mẹ, sống chết không buông cô ra… Cốt truyện xem chừng cũng rất thú vị. Tuy vẫn là lọ lem – hoàng tử nhưng ít nhất thì tình huống gặp gỡ cũng độc đáo, không phải nữ chính bắt được nam chính rơi từ trên trời xuống. Nữ chính – Trương Nhất Manh. Một y tá bình thường, một nữ chính dễ thấy trong các bộ truyện shoujo (aka truyện tranh thiếu nữ). Nhiệt tình hơi quá, tự nhiên hơi quá, suy tưởng hơi quá và đặc biệt: vận may hơi quá. Nhưng đáng tiếc là độ thông minh của chị lại không nằm trong cái điệp khúc đó. Có nhiều tình tiết khá dễ thấy mà bạn Sâu đã đoán ra rồi, suy luận xong hết rồi nhưng nữ chính (hoặc tác giả) nhất định phải để dành, tới khi những người khác nói cho thì nữ chính mới biết. Nhưng cũng may là chị không thiếu muối lắm, cũng tự nhận thấy mình có chút tiểu bạch, không rơi vào tình trạng “tưởng mình nguy hiểm” như một số bộ khác. Nam chính – Trương Ninh Giản. Khi mất trí nhớ thì là một cậu bé vừa bá đạo vừa đáng yêu, rất thông minh rất trong sáng. Khi trở lại thì… tèn tén ten, lại là một nam chính điển hình khác: đẹp trai, thanh cao, phúc hắc, giàu có, đều đủ cả. Chả biết vì sao anh lại thích nữ chính nữa (cảm động vì chị đã chăm sóc cho mình/ biết ơn/ yêu thương thực sự?) Nếu là yêu, và yêu sau khi anh có lại trí nhớ thì quá trình ấy bắt đầu từ lúc nào vậy? Tác giả không hề đề cập tới, cho nên nam chính cũng không hề để tâm. Chỉ… Bùm! một cái, và hai người thành cặp thành đôi. Bao nhiêu hiểu lầm (?), phân cách đều được xóa bỏ hết sau một buổi hẹn. Ài, tình yêu thật vĩ đại phải không? Nữ thứ – Tề Phỉ. Bạn thân kiêm chuyên gia giải quyết các vấn đề cho nữ chính. Tính cách thẳng thắn, nóng nảy và dễ động chân động tay. Cũng có thể nói đây là một vị tiểu thư danh giá. Cá nhân mình lại thích chuyện tình cảm của Tề Phỉ – Trương Ninh Hi hơn. Mặc dù mô – típ không có gì mới lạ, nhưng ít nhất mình còn thấy được mở đầu, diễn biến, kết quả của nó. Hơn nữa hai người này đều rất dễ thương. Nam thứ – Trương Ninh Hi. Anh trai của Ninh Giản. Một playboy, một công tử hào hoa kiêm một tên cuồng bị ngược. Sau khi trêu ghẹo bất thành và ăn vài cú đấm từ Tề Phỉ, anh đã phải lòng chị ngay lập tức. Là “tư vấn tình yêu và hôn nhân” cho nữ chính và nam chính. Một nhân vật rất đáng yêu trong truyện, còn ngoài đời thì chưa biết được… Nam thứ – Trương Ninh Trí. Anh cả trong gia đình họ Trương. Thân thế thực sự của anh vẫn là một bí ẩn. Được mệnh danh là “tảng băng họ Trương”. Rất lạnh lùng nhưng lại hết mực quan tâm hai em trai. Dường như anh có tình cảm với nữ chính. Tuy nhiên, tình cảm ấy là thật hay xuất phát từ việc muốn lợi dụng nữ chính hay không thì tác giả không giải đáp, chỉ đưa ra suy đoán, rồi kết tội anh ấy luôn. Sau khi xen vào làm kẻ thứ ba và được nữ chính “khuyên nhủ”, anh đã tự động rút lui và biến mất tăm khỏi câu chuyện, ngay cả trong chương cuối cũng không có mặt. Hình như tác giả sau khi bỏ vào cho sướng tay rồi thì không muốn câu chuyện phức tạp thêm nữa, nên đã lãng quên anh ấy luôn rồi thì phải? Tuy cách đặt vấn đề thì mới mẻ, và đoạn đầu viết cũng thú vị khi miêu tả tâm trạng của một cô gái bình thường phải đối mặt với tầng lớp thượng lưu quyền cao chức trọng, nhưng các tình tiết lại không thay đổi. Vẫn là chị nữ chính tốt bụng, vô tình bị cuốn vào rắc rối với nam chính, sau đó sẽ tiện thể thò tay vào một số vấn đề khác và chinh phục thêm mấy anh em bên cạnh nam chính nữa. Rồi hiểu lầm, rồi giải quyết và anh chị lại về với nhau. Cái làm mình thắc mắc nhất là, ban đầu khi ở cạnh nam chính, nữ chính có tình cảm là do cảm giác về tình mẫu tử. Ok. Thế còn sau khi nam chính hồi phục trí nhớ, tình yêu của nữ chính vẫn “như trước không thay đổi” là sao? Chẳng lẽ là… luyến đồng? Bạn edit khá mượt, đọc cũng trôi chảy, nhưng vẫn còn một số lỗi dịch thuật. Và lỗi chính tả nữa. Cũng không ảnh hưởng gì lớn lắm, chỉ là hi vọng bạn có thể cẩn thận hơn chút thôi. Đánh giá: 2/5 Cộng điểm cho phần mất trí nhớ của nam chính vì đoạn đó rất đáng yêu, lại trừ điểm vì không giải quyết được hết các vấn đề mà mình đã đặt ra. Một ưu điểm là độ ngắn vừa phải, tình tiết đơn giản, mạch truyện cũng khá nhanh, đọc không đến nỗi buồn ngủ. Nếu bạn yêu thích thể loại lọ lem – hoàng tử và những câu chuyện tình lãng mạn thì có lẽ tác phẩm này sẽ hợp gu của bạn chăng? Mời các bạn đón đọc Ai Là Mẹ Anh? của tác giả Tắc Mộ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thần Xạ Nhà Thanh - Đông Nhất Phương
Do hầu hết các chương là file ảnh nên sẽ chỉ có định dạng pdf. Truyện Thần Xạ Nhà Thanh một trong những tác phẩm truyện nổi tiếng thuộc thể loại lịch sử có xen lẫn đôi chút yếu tố truyện quân sự của tác giả Đông Nhất Phương. Nội dung câu chuyện về nhân vật Lý Chấn - anh là một tay súng bắn tỉa đặc chủng.  Trong một lần làm nhiệm vụ gặp phục kích, sau khi cùng địch liều mạng đã vô tình xuyên không trở lại đời Thanh, đúng lúc chiến tranh nha phiến lần thứ hai đã tới gần. Một súng nơi tay, ta có thiên hạ! Mời các bạn đón đọc Thần Xạ Nhà Thanh của tác giả Đông Nhất Phương.
Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi - Cẩm Hạ Mạt
“Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!” Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần hoảng sợ. “Xin thiếu gia tự trọng.” “Tự trọng? Bổn thiếu gia lớn như thế vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói với tôi như vậy.” “A!” Một bóng dáng xinh đẹp ngã lộn qua vai, thiếu niên dáng dấp như yêu tinh ngã xuống đất bằng một tư thế quái dị. “An Sơ Hạ, cô, nhất, định, phải, chết!” Từ đó, đời cô, hoàn toàn thay đổi... *** Đôi mắt đẹp như ngọc của An Sơ Hạ từ từ nhắm lại, trong đầu vẫn còn hiện lên nụ cười dịu dàng của mẹ. Cô không dám tin, người mẹ xinh đẹp dịu dàng của mình cứ như thế mãi mãi rời bỏ cô. “Này! Bây giờ cô rất đắc ý phải không?” Một giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ nào vang lên bên tai, hơi thở ấm áp của anh làm cho thần kinh cô trở nên tê dại. Ngay sau đó một bàn tay nặng nề đặt lên vai cô. An Sơ Hạ thầm thở dài trong lòng, vị Hàn đại thiếu gia này, hình như cũng quá trẻ con rồi. Cảnh tượng vài tiếng trước lại thoáng qua trong đầu cô... “Thất Lục, sau này Tiểu Sơ Hạ sẽ là em gái con, con phải chăm sóc em thật tốt đấy.” Mẹ Hàn Thất Lục Khương Viên Viên một tay ôm vai An Sơ Hạ, một tay chuẩn bị mở cửa phòng Hàn Thất Lục. Nghe lời này, thân thể Hàn Thất Lục cứng đờ, từ từ xoay người bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới ân nhân cứu mạng lão đầu nhà bọn họ. Dáng vẻ cô gái này mi thanh mục tú*, không coi là xinh đẹp nhất, nhưng mà mang lại cho người khác cảm giác bình yên. Đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia của cô, giống như một hồ nước sạch, không có một chút tạp chất nào. *Mi thanh mục tú: Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ. Nhưng mà anh mới không bị vẻ ngoài trong sáng của cô làm mê muội. Nên biết rằng, mẹ cô ta tốn rất nhiều tâm tư, dùng mạng mình cứu mạng cha anh. Nghe nói mẹ cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, là người sắp chết, mưu kế tính toán như thế, chỉ mong con gái bảo bối được vào cửa nhà họ Hàn? Đúng là người phụ nữ nham hiểm! Mà anh ghét nhất, chính là người lòng dạ sâu như thế. An Sơ Hạ cũng đánh giá Hàn Thất Lục trước mặt. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ thiếu niên xấu, một tay kiêu ngạo đút trong túi quần, một tay khác cầm chiếc áo khoác đen vắt trên vai. Sớm đã nghe nói người nhà họ Hàn lớn nhỏ đều kiêu ngạo độc đoán, lần đầu tiên nhìn thấy anh đúng là có một loại cảm giác chán ghét khó hiểu. Nhưng mà nghĩ lại, bây giờ cô sống nhờ nhà họ Hàn, không thể đối nghịch với con trai duy nhất nhà bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười, thân thiện nói: “Xin chào, em là An Sơ Hạ, sau này mong được chỉ giáo nhiều!” “Chán ghét!” Ai ngờ đối phương lại nói hai từ không biết xấu hổ như thế. Không đợi An Sơ Hạ phản ứng lại, Khương Viên Viên đã đã bị chọc tức đến mức thở mạnh. Một tay chống eo, giống như một người phụ nữ chanh chua chỉ vào Hàn Thất Lục: “Nào có người đối xử với em gái không lễ phép như thế? Còn không mau nói xin lỗi cho mẹ!” Lúc này, An Sơ Hạ vẫn không nói gì... Bản thân cô muốn trực tiếp đi qua bóp cổ anh ta, nhưng mà dì đã nói như thế, cô mà hành động như vậy là cô không đúng. “Không sao đâu dì. Có thể hôm nay tâm trạng thiếu gia không tốt.” Trên mặt nở nụ cười hơi mất tự nhiên, thấy ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn cô cũng không thân thiện hơn. Nhưng mà cô không quan tâm. “Thật sự rất xin lỗi Tiểu Sơ Hạ, nhưng con không cần gọi nó là thiếu gia, gọi tên hoặc gọi anh là được rồi.” Khương Viên Viên mỉm cười, vừa quay đầu đã đổi sang bộ mặt nghiêm khắc nói: “Con lên tầng trở về phòng suy nghĩ cho mẹ! Tối hôm nay, con cũng không cần ăn cơm!” Thấy ánh mắt lúc đi của Hàn Thất Lục tràn đầy tức giận, An Sơ Hạ một loại dự cảm chẳng lành. Chỉ là, cô không nghĩ ra, hơn mười giờ đêm, cậu ta chạy đến phòng cô làm gì? “Tôi có tên, không phải gọi là này.” Cô xoay người lại, cả người mặc một chiếc váy trắng viền hoa giống như một cô công chúa xinh đẹp. “Nhìn đi, không có mẹ tôi ở đây, dáng vẻ cô kiêu căng phách lối như thế? Hừ!” Hàn Thất Lục nắm chặt hai vai cô, ánh mắt giống như muốn phun lửa: “Nói! Rốt cuộc cô đến nhà tôi có mục đích gì?” Mục đích? An Sơ Hạ cười nhạt: “Mẹ tôi vì cha anh mà chết, mục đích của tôi chính là làm cho cả nhà các người cảm thấy biết ơn tôi, báo đáp tôi! Hiểu chưa?” Thật ra trong lòng cô không phải nghĩ như thế. ... Mời các bạn đón đọc Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi của tác giả Cẩm Hạ Mạt.
Hắc Phong Thành Chiến Ký - Nhĩ Nhã
Hắc Phong Thành Chiến Ký là phần tiếp theo của Long Đồ Án Quyển Tập , bao gồm mười chiến dịch, địa điểm chủ yếu là Hắc Phong Thành ở Tây Bắc, đồng thời cũng có tình tiết phá án xen kẽ giữa các chiến dịch ~~ Sự xuất hiện của Ác Đế Thành phá vỡ bình yên của vùng Tây Bắc, trận chiến giữa chính và tà hết sức căng thẳng. Vụ án kết hợp với chiến dịch, toàn bộ nhân vật trong Long Đồ tiếp tục trải qua những câu chuyện truyền kỳ. *** Núi Hắc Phong nằm ở phía Nam của Thành Hắc Phong, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, sườn núi cây cối tốt tươi, chân núi có suối nhỏ đan xen, quả là một ngọn núi bốn mùa luân chuyển. Con đường quan đạo kéo dài từ biên giới Trung Nguyên cho tới Hắc Phong Thành do xe ngựa thường xuyên qua lại, cho nên vô cùng rộng rãi, mặt đất cũng vì vậy mà bằng phẳng. Bốn phía của quan đạo đều có núi bao phủ, chỉ cần vòng qua núi Hắc Phong là có thể trực tiếp đi thẳng tới cửa thành phía Nam của Hắc Phong Thành. Dưới chân núi có quân doanh của Triệu gia quân, một phần của đại quân Trung Lộc đóng ở đây, quân trướng kéo dài tới trăm dặm, tính từ cửa Nam của thành Hắc Phong cho đến núi Hắc Phong, tổng số quân lính lên tới mười hai vạn người. Phía Bắc Hắc Phong Thành giáp với núi Hắc Phong, phía Nam giáp Đại Tống, phía Tây Bắc lại giáp với một tòa thành hết sức phồn hoa - Tây Châu Phủ. Trên sườn núi phía Nam có rất nhiều chùa và miếu, có cả những ngôi chùa gần nghìn năm tuổi, hương khói rất vượng. Một ngày sáng sớm, tại một ngôi miếu gọi là 'Lưu Vân Tự' tọa lạc ở lưng chừng sườn núi phía Tây Nam của thành Hắc Phong, có hai vị tiểu hòa thượng mang theo cây chổi rơm, ngáp một cái rồi quét lá rụng trước cửa. Hai người vừa quét vừa trò chuyện, mấy ngày hôm trước quan tiên phong của Triệu gia quân là 'Hỏa Kỳ Lân' Âu Dương Thiếu Chinh mang theo kỵ binh trở về quân doanh, phỏng chừng nguyên soái Triệu Phổ cũng sắp dẫn binh mã quay về. Trong lúc trò chuyện, phía bên kia rừng truyền đến tiếng "xào xạc" khác thường, không giống tiếng gió thổi, cứ như đang có vật gì đó đang di chuyển vậy. "Ai nha!" Tiểu hòa thượng nhỏ tuổi chạy đến trốn phía sau lưng của tiểu hòa thượng lớn hơn, "Sư huynh, không phải là dã thú xuống núi đấy chứ?" Vị tiểu hòa thượng lớn hơn có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ của hắn, "Núi Hắc Phong làm gì có dã thú, nhưng mà hươu sao thì có rất nhiều đấy. Chúng không cắn người, ngược lại còn rất thú vị, đệ có mang theo bánh không? Nếu chúng chạy đến, chúng ta cho bọn nó ăn đi." Tiểu hòa thượng kia vừa mới nói xong chữ "đi", trong rừng cây liền "viu" một tiếng, một con Hắc Hổ cực lớn chui ra, bay qua đỉnh đầu của hai tiểu hòa thượng rồi nhảy vào khu rừng bên dưới núi. Hai tiểu hòa thượng vẫn duy trì tư thế há hốc miệng ngẩng đầu nhìn bầu trời. "Sư huynh, đó là hươu sao à?" Mãi một lúc lâu, tiểu hòa thượng túm lấy vị sư huynh đang trợn mắt há mồm, hỏi, "Nó có ăn bánh không?" Lúc này, trong rừng lại truyền đến một loạt tiếng động xôn xao, hai tiểu hòa thượng sợ tới mức ôm nhau thành một cục. "Viu viu" hai cái, trong rừng cây lại xuất hiện vài bóng người, chẳng qua hiện tại không phải hắc hổ mà là vài người thợ săn mang theo cung tên. "Tiểu hòa thượng!" Dẫn đầu là một thiếu niên cường tráng hỏi hai người, "Có thấy một con hắc hổ không?" "Cái này..." Hai vị tiểu hòa thượng cùng nhau gật đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Phong Thành Chiến Ký của tác giả Nhĩ Nhã.