Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Thể loại : Hiện đại, điền văn, cưới trước yêu sau, sủng, HE Độ dài : 46 chương chính văn + 5 ngoại truyện Tình trạng: Hoàn Bạn trai cũ chia tay với Ân Sinh, để lại cho cô một câu nói: “Ân Sinh, em là cô gái tốt, em nhất định sẽ gặp được người tốt”. Phải, Ân Sinh rất tốt, nhưng chỉ tốt thôi chưa đủ, bởi thứ anh ta cần là tiền tài, còn đối với anh ta, cô chỉ là một gánh nặng ghìm chân trên con đường theo đuổi danh vọng. Ân Sinh là một cô gái hết sức bình thường, gương mặt chỉ dừng lại ở mức thanh tú, cũng chẳng có gia thế hay trí tuệ phải khiến người khác ghen tị. Trần Dũng cũng vậy. Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài dễ khiến người khác xúc động, nghề nghiệp là đầu bếp chính, cũng kiêm chủ của một quán ăn nhỏ. Một điểm làm họ giống càng thêm giống chính là cả hai đều thất tình chỉ vì hai chữ “danh thế”. Lần đầu tiên gặp nhau tại quán ăn của Trần Dũng, sau đó lại học chung một lớp nghiệp vụ, họ trở nên thân thiết từng ngày. Hai con người thất bại trong tình cảm vì hơi men mà giống như hai con thiêu thân lao vào ánh lửa, tìm tới hơi ấm của đối phương để tự an ủi con tim vừa tan vỡ. Giây phút ban đầu còn trốn tránh, sau đó Ân Sinh và Trần Dũng dần mở lòng hơn, cô nói với anh về mối tình đầu mơ mộng đã tan vỡ, anh lại kể cho cô câu chuyện tình thất bại của đời mình. Trai chưa vợ gái chưa chồng, hai người sớm ngày ở chung không thể nói là không nảy sinh cảm giác khác thường, Trần Dũng ngỏ lời cầu hôn Ân Sinh, anh nguyện trở thành bờ vai che gió che mưa để cô nương tựa. Thế nhưng cuộc sống trước và sau hôn nhân hoàn toàn khác biệt, từ đời sống độc thân bỗng trở thành đời sống của hai người, không thể nào tránh khỏi những tranh cãi, hiểu lầm ngoài ý muốn. Một khi đã nhận định người kia là một nửa hoàn chỉnh của mình, càng nên chia sẻ thật lòng cho dù đó có là những khó khăn mà mình muốn giấu đi nhất. Tuy nhiên lại có một câu nói “Đầu gối nam nhi có vàng”, đối với đàn ông, không gì cao hơn lòng tự tôn, và Trần Dũng cũng không là ngoại lệ. Bạn gái cũ từng rời bỏ anh để đi lấy một người giàu đáng tuổi cha mình, nay lại mặt dày quay về tống tiền anh, Trần Dũng nghĩ Ân Sinh sẽ không vui nên đã giấu cô, nhưng anh không biết chỉ vì hành động đó mà vô tình khiến tương lai của họ đi vào ngõ tối. Ân Sinh hiểu lầm anh vẫn còn vương vấn người cũ nên bỏ đi, đúng lúc này “tình cũ không rủ cũng tới”, bạn trai cũ của Ân Sinh, cũng là tình địch của anh cũng lên sàn, Trần Dũng lại càng lo được lo mất. Những rủi ro kéo tới liên tiếp, Trần Dũng lái xe trong tâm trạng bất an nên gây tai nạn giao thông, phải ngồi tù hành chính và bồi thường khoản tiền lên tới 10 vạn. Vừa bị tống tiền, lại gánh trên vai thêm một khoản tiền trên trời, Trần Dũng phải bán sạch sản nghiệp để xoay sở. Chỉ còn lại hai bàn tay trắng để trả nợ, anh không nỡ để Ân Sinh bị liên lụy, chỉ còn cách làm hiểu lầm càng sâu để cô rời xa anh. Nhưng chính lúc này, Ân Sinh lại phát hiện ra sự thật, bọn họ đã là vợ chồng, một lần kết tóc là trăm năm, dù có khó khăn đến mấy cô vẫn muốn ở bên anh để san sẻ, gánh vác. Cho dù họ đã mất tất cả, bắt đầu lại từ con số 0, nhưng chỉ cần hai người còn có nhau, họ vẫn còn tình yêu - sức mạnh lớn lao để vượt qua mọi gian nan. ------------- Đặt vật chất và tình cảm lên bàn cân, liệu mấy ai sẽ nghiêng về tình cảm, huống chi là trong một tình huống gặp đầy những khó khăn gian khổ đến vậy. Khoảnh khắc mà Ân Sinh chính tay phải bỏ đi thai nhi chưa thành hình trong bụng, vì sợ rằng đứa bé sẽ bị ảnh hưởng của thuốc Trần Dũng dùng để điều trị bệnh, rất khó quên và khiến mình phải suy nghĩ rất lâu. Ân Sinh phải lấy bao nhiêu can đảm và dũng cảm mới có thể làm vậy, hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi cô chỉ là một con người, một người mẹ muốn con mình có cuộc sống tốt đẹp nhất. Trước giờ mình chưa từng đọc thể loại điền văn nhưng đây thực sự là một câu chuyện mang đến rất nhiều xúc cảm cho người đọc, chẳng phải truyện cổ tích của chàng hoàng tử và nàng công chúa, chỉ là hai con người bình dị nhưng tình cảm chân thành của họ lại thật thiêng liêng và mãnh liệt. Review bởi Le Giang - fb/hoinhieuchu:  Đọc truyện này cách đây 5 năm, thời mới chập chững đọc ngôn tình. Cho đến tận bây giờ đây vẫn là best ngôn tình hiện đại trong lòng mình. Hồi mới đọc thấy lạ lẫm ghê lắm, ngôn tình mà không có soái ca mỹ nữ, không có giám đốc thiên tài, cũng chẳng có tình yêu chết đi sống lại. Trần Dũng và Niếp Ân Sinh chỉ là hai người bình thường, một ông chủ quán ăn nhỏ với vẻ ngoài sáng sủa, dễ gần và một cô kế toán kinh nghiệm còn non nớt. Họ tình cờ gặp nhau khi vẫn đang vướng mắc, dùng dằng trong thứ tình cảm bế tắc của riêng mình. Họ như hai con vật bị thương cùng liếm láp vết thương cho nhau, dùng hơi ấm của mình để hàn gắn những tổn thương trong tim đối phương. Từ đầu đến cuối không ai nói lời yêu cả. "Em không yêu anh, chỉ ở cùng một chỗ, cho nên ở cùng một chỗ thôi". "Anh cũng không yêu em, chỉ là không thể cách xa, cho nên ở cùng một chỗ". "Vậy... Vẫn tiếp tục chứ?" "Em dám tơ tưởng người khác! Đương nhiên vẫn tiếp tục!".  Không vì yêu, chỉ vì không thể cách xa. Vậy thứ tình cảm này được gọi là gì? Khi Trần Dũng ghen tuông với hình bóng cũ trong tâm trí Ân Sinh? Khi Ân Sinh vứt bỏ tất cả để ôm lấy người chồng với tương lai mù mịt? Khi Trần Dũng bươn trải chắt góp từng đồng, bị thương cũng tiếc tiền mua thuốc chỉ để dành dụm mua một chiếc nhẫn tặng vợ? Đến cuối anh vẫn chỉ là ông chủ một quán ăn nhỏ, cô vẫn chỉ là một cô kế toán dù đã bớt non nớt. Nhưng để có được cuộc sống giản đơn này họ đã phải trải qua biết bao sóng gió, bị cuộc đời đấm đá xô đẩy đến bầm dập, nhiều lúc tưởng như tuyệt vọng.  Nếu không là tình yêu, điều gì khiến hai con người không máu mủ chẳng liên quan kiên định bên nhau, trân trọng, che chở dù ở trong khốn cảnh? Tình yêu muôn hình vạn trạng, không phải cứ đặt trên môi mới là yêu. Tình yêu của Trần Dũng và Ân Sinh ẩn mình trong từng hành động, sự hi sinh họ dành cho nhau, không kinh động đất trời nhưng dẻo dai và bền chặt. Cùng nắm tay vượt qua mọi giông bão và vẫn thủy chung khi vật chất đã đủ đầy.  Đọc truyện cảm giác như được ăn một thanh chocolate nguyên chất, đắng ngắt mà đọng lại hương vị rất đỗi ngọt ngào. Văn phong rất đẹp, chuyển ngữ vô cùng mượt mà. Cảnh H đầy rung động, cảm xúc mãnh liệt, thăng hoa, cảm giác họ thực sự hòa làm một. "Nơi nào củi gạo không vương khói bếp"? Tương cà dầu muối, cùng nhau trải qua, hóa ra lại là thứ tình cảm động lòng người nhất.  Truyện thực tế và "cổ tích" trá hình, bởi tìm được Trần Dũng bây giờ khó quá, muốn làm Ân Sinh cũng chịu. Thôi thì đành đọc truyện, mượn tạm cảm xúc nhân vật vậy. *** Bắt đầu từ ngày hôm sau, tôi quyết định sống thật tốt mỗi ngày, ăn cơm thật no, làm việc thật nghiêm túc, tôi nghĩ : Không có anh ta trong cuộc sống, tôi vẫn có thể vui vẻ. Nhảy sang bàn điện thoại bên cạnh, nhấn số cộp cộp hô gọi bạn bè, cả đám đi dạo phố, tôi bề bộn nhiều việc mệt chết đi, bạn bè rất nhiều, huyên náo rầm trời, tôi không rảnh để buồn rầu. Buổi tối, trong quán nhậu. "Chia tay vui vẻ!". "Quan trọng là cuộc sống mới!". "Cụng ly!". "Cụng ly!". Nhấc ly rượu lên, cười to thoải mái, trong quán không khí nóng hừng hực, mấy bà cô huyên náo ồn ào không thèm giữ hình tượng. Tự nhiên rượu vào lời sẽ ra, một bên nghe các bà nói nào là "Trời đất này nơi nào không có cỏ", rồi là "Cóc ba chân thì khó tìm, chứ hai cái đùi đàn ông kín khắp phố" linh tinh đủ thứ, một bên tôi gật gù cái đầu, thỉnh thoảng lại mắng hai tiếng tỏ vẻ cùng chung mối thù. Nhưng trong lòng, lại âm thầm gợn sóng, suy bụng ta ra bụng người, lần trước tao khuyên tụi mày sao thì lần này tụi mày khuyên tao như vậy, y chang nhau! Xã hội bây giờ hỗn loạn, bằng mặt mà không bằng lòng, kẻ thân sơ gì ân cần hỏi han khách khí nháy mắt đã thấy đầy một sọt, nhưng nào có ai thực quan tâm không? Không có, nửa điểm cũng không có, có người thất tình hả? Kìa chẳng qua chỉ là cạnh tranh hư vinh với nhau, đối thủ mất đi một cái, ha ha, thật là chuyện quá tốt còn gì! "Ân Sinh, tụi mày chỉ vì anh ta đi đến nơi khác mà chia tay?". Tôi gật đầu, cười mà không nói, rõ ràng tôi lấy cớ rất vụng về. Nhưng tôi biết nói thế nào : Ba năm, tình cảm vững chãi lâu dài, kẻ hầu bé nhỏ tôi đây đã không còn thỏa mãn được lý tưởng vĩ đại của anh ta nữa. Người phải hướng chỗ cao mà đi, đường lên thành công cần có người dựng thang cho anh ta, thật rõ ràng người đó không phải là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng như tôi, vì thế, dần dần bất hòa dần dần rời xa, hóa ra ngay từ đầu lời hứa 'không có anh em không lấy chồng, không có em anh không cưới vợ' dài đằng đẵng sông cạn đá mòn, bây giờ đều phải cúi đầu trước sự thật, ba năm là đủ...... Ngửa đầu, hít sâu, nhất định là vì ăn hạt tiêu, cái mũi, sao mà cay quá. "Mĩ Anh, bớt tranh cãi!". Gừng càng già càng cay, thấy sắc mặt tôi không vui, Hỉ Hoa lập tức chạy lại, thò tay nhéo kẻ xấu thích nhiều lời Mĩ Anh một cái, quay đầu cười nói với tôi. "Ân Sinh à, đã hiểu rõ cái loại đàn ông này thì không cần lưu luyến đâu, lại đây lại đây, uống rượu uống rượu, chờ mai chị mày sẽ giới thiệu cho mày một người tốt hơn". Người ta có ý tốt, tôi có thể nào lại không cảm kích, nhanh chóng nâng ly rượu lên, nghiến răng nghiến lợi. "Nói rất đúng, sau này dứt khoát với nhau rồi, còn chưa biết ai tốt hơn ai đâu". "Đúng vậy đúng vậy, bác sĩ thì sao, có gì giỏi chứ, Ân Sinh, sáng mai tụi tao trang điểm xinh đẹp lộng lẫy cho mày đi dạo phố, lỡ may được một chàng đẹp trai trẻ tuổi độc thân tinh mắt nhắm trúng, chuyện chung thân đại sự không những được giải quyết, còn làm cho tên Phi gì gì đó quay đầu nhìn tiếc dài con mắt ra". Mĩ Anh là người như vậy, siêu cấp vui vẻ, ngu ngốc một cách đáng yêu, biết rõ nó chỉ nói đùa cho vui, nhưng tôi nghe thấy cũng rất chân tình thoải mái. "Nói bậy, nếu cưa thì phải cưa mấy anh độc thân trẻ tuổi giàu có kìa, vừa vui vẻ vừa thực tế. Đúng rồi, mấy ông già 73 hoặc 84 tuổi góa vợ hoặc chồng của các bà giàu có cũng tốt nha". "Vì cái gì phải là 73, 84 tuổi?". Mời các bạn đón đọc Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp của tác giả Lãnh Tuyền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phù Dung Trì - Hoa Ban
Một linh hồn ngụ trong sen đã khiến Hoàng đế say lòng. Linh hồn kia cuối cùng cũng đầu thai làm người. Chuyện kiếp trước như một thước phim quay lại. Còn chuyện kiếp này chỉ mới bắt đầu. “Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa… Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương… Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu. Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn… Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng. Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian… Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ… Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng… Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại… Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta… Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm… đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô… bướm chưa đến một lần…” Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử: -Nương nương… đã muộn rồi… chúng ta nên về thôi. Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống -Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài… đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt… Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ “Oán ngâm hồ điệp” vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được… Nữ tì nghe xong nức nỡ -Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ… -Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không… có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết… phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn… hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa? Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người. Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn. *** Nếu nói tầng trời thứ chín là nơi cao nhất lục giới thì vực Ưu Luân không cần nghi ngờ chính là chỗ sâu nhất, tương truyền nó sâu tới mức xuyên đến một thế giới khác mà thần phật cũng không biết rõ. Truyền thuyết kể rằng, Ưu Luân muôn thuở chìm trong bóng tối, khí độc đậm đặc, có nhiều loài sinh vật khủng khiếp không tên. Vực càng đi càng sâu, đến một lúc nào đó chất độc ngấm vào thân xác, phân hủy thành một vũng máu thịt là hết! Cái vực tĩnh mịch này có một ngày đột nhiên náo nhiệt. Từ xa xa nhìn lại, ba bóng người chao liệng, từng đợt gió lốc đem theo năng lượng truyền đến, lan rộng, quét sạch thảm thực vật vốn rất thưa thớt mọc ở lân cận. Thiên binh Thiên tướng có mặt đông đủ nhưng chỉ bất lực đứng xa quan sát. Họ bận rộn giữ mũ giáp kẻo bay, mắt cay xè cố nhìn trong gió, phập phồng lo lắng. Theo lý mà nói, trên miệng vực tồn tại từ trường mạnh, có thể hút mọi vật trong bán kính trăm trượng, mà ba người kia thì đang giằng co ngay sát bên trên. Lúc Ma Lệ xuất hiện mọi người đã rất lo lắng, may là hắn hợp sức đối phó Sát Hóa chứ không đương đầu với Bích Hải, xem như tên này cũng có chút đạo đức! Lại nói đến Sát Hóa, mặc dù Thiên giới căm ghét Ma tộc nhưng họ không thể không công nhận Sát Hóa chính là Ma Vương mạnh nhất từ trước đến nay. Trong cuộc đời huy hoàng của mình, hắn từng đánh ngang tay với Bắc Đẩu tinh quân và Ngọc đế – hai Thượng thần quyền lực nhất Thiên giới, có không dưới trăm lần bị quần công mà vẫn sống dai như gián. Thời ấy nhiều vu sư tiên đoán, Sát Hóa chính là dấu hiệu tận thế, kết thúc sự sống được hình thành từ thuở khai thiên lập địa. Chính vì vậy, Thập Trụ Sơn tồn tại mang ý nghĩa thời đại, như một cột mốc lịch sử đánh dấu sang trang cho Lục giới. Từ đó tên tuổi của Tiêu Linh và Bích Hải được ca tụng không ngừng. Một phần nhờ thực lực, một phần nhờ vận may, năm đó họ không giết được Sát Hóa nhưng đã thành công giam giữ hắn trong kết giới kiên cố nhất. Tiếc rằng chưa yên ổn bao lâu thì tên đại ma đầu lại sổng chuồng trốn thoát. Cuộc chiến trên miệng Ưu Luân có vẻ đang trong hồi gây cấn. Sự thật, nó chẳng ác liệt như người xem phỏng đoán... - Mồ tổ nhà ngươi!!! Chóng mặt chết ta rồi! Ngươi có đứng lại không thì bảo!? ... Mời các bạn đón đọc Phù Dung Trì của tác giả Hoa Ban.
Hoàng Hậu Độc Nhất - Hải Đích Vãn Lưu
Ai nói chế độ một phu một thê vĩ đại của đế vương chỉ có thể xuất hiện trong chuyện xưa? Ai nói những kẻ khiến người ta phải đập bàn gọi một tiếng yêu nghiệt đều mang dạng tà tứ điên cuồng thích giả nghiêm chỉnh? Ai nói mấy kẻ yếu đuối mảnh mai đến tận xương đều là một đám dễ bắt nạt? Sự thật chứng minh, hậu cung cũng có thể trở thành mây bay, yêu nghiệt là giống loài có nhiều dạng, chỉ khoác ba cái đuôi sói to là trên người đã có một lớp da sáng như da dê. *** Sau khi Trương Y Kiều chuyển kiếp, nàng đã hoàn toàn hiểu được mấy chân lí ấy. Cho tới nay nàng cũng chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ, đó chính là nhổ sạch lông kẻ lạnh lùng khó chịu trước mặt này!!!! Một câu nói giới thiệu vắng tắt: Cung đình triều Đại Minh, truyền kì một chọi một hoàn mỹ nhất trong lịch sử Trung Quốc. P/S: Không phải là dạng sủng thông thường! Nam chính dịu dàng nhưng phúc hắc, ít nói nhưng lời nói ra lại vô cùng ác độc đầy thú vị, vì bệnh tật nên rất dễ bị đạp ngã~~ Mục tiêu của chúng ta là: Không có sủng hơn, chỉ có sủng nhất! Nam chính bị bệnh, cả hai đều sạch, nam nữ chính cũng rất thâm tình, kết cục HE. Nội dung truyện: Thiên chi kiêu tử chuyển kiếp xuyên không, cung đình hầu tước chung tình. *** Y Kiều chỉ nhướng mày, lòng thầm suy nghĩ tới cái tên 'Trình đại ca' trong miệng nàng sẽ không phải là nam tử thanh sam ngạo mạn trong quán trà đó chứ. Bởi vì, nếu nàng nhớ không lầm, hắn cũng mang họ Trình. Hơn nữa, từ lúc nàng nói đến chuyện kết luận gà thỏ chung cũi thì phỏng đoán này rất có khả năng là đúng. Nếu không thì đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? "Ừ." Mặc Ý thản nhiên lên tiếng: "Có cao nhân chỉ điểm." Y Kiều giật bắn mình. Nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía hắn, chợt cảm thấy mục tiêu quá gần, vội quay lại. Nàng có hơi lo lắng, chỉ sợ hắn sẽ khai mình ra. Vốn những chuyện như thế này, nàng chỉ ở cạnh xem náo nhiệt là tốt rồi, không ngờ lại bị kéo theo. Nếu nàng kia xem mình như tình địch thì thật sự không ổn. "Cao nhân? Là ai có được vinh hạnh được biểu ca gọi như thế? Chẳng lẽ là tiên nhân ba đầu sáu tay ư?" Ánh mắt của mỹ nhân có phần tịch mịch, cố gượng nở một nụ cười, tràn đầy đau khổ. Y Kiều không khỏi thở dài, cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Thật ra thì nàng không làm gì cả, nhưng sao cứ cảm thấy lời nói của mình đã bị phóng đại rồi nhỉ? Xem ra đây chính là chỗ tốt khi có chỗ dựa, có thể tinh lọc được trí khôn và thành quả trăm ngàn năm qua từ các bậc tiền bối đi trước trong một quá trình học tập ngắn, từ đó dễ dàng lấy được những giá trị đã được tích lũy trong thời gian lịch sử dài lâu của loài người. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Độc Nhất của tác giả Hải Đích Vãn Lưu.
Cửu Môn Ký Sự - Sát Na Thất Công Tử
Mọi chuyện bắt đầu từ khi Hoắc Tiên Cô ( hay còn gọi là nữ đương gia của nhà họ Hoắc) đã bắt đầu cho mối quan hệ giữa Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu. Mọi chuyện thì việc nhà họ Hoắc sau khi lão nhân gia mất thế lưc trong gia tộc đều ra rẻ cần có người đứng ra làm đương gia. Nhưng còn phải thông qua sự cho phép của Lão Cữu Môn mới có thể đứng vững được. Liệu sao lại là câu nối cho hai người bọn họ thì mời bạn đón xem. *** Không hiểu sao Trương Tiểu Ngũ lại có hảo cảm với một nhà ba người này. Từ khi đứa nhỏ tên Trương Tiểu Tà này bắt đầu gọi y là ông cố nội, y liền cảm thấy vô cùng thân cận, cho nên mới không hề khúc mắc mà nhường cho nó nửa cái giường của mình. Hơn nửa đêm nhìn thấy người xa lạ, rồi tự nhiên cậu ta lại bắt mình dẫn đi gặp người thân cận với mình nhất bây giờ. Rồi lại biết cha của Tiểu Tà bây giờ không biết đang ở đâu, liền theo bản năng năn nỉ đại ca ca tìm người. Y bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, chưa hiểu nhân tình, tất cả đều làm theo thiên tính và bản năng cảm nhận ấm áp. Chỉ là, có lẽ vì vừa rồi Trương gia đại ca ca đề cập đến chữ ‘đi’, trong lòng y lại cảm thấy rất khó chịu, tựa hồ là hôm nay từ biệt rồi sẽ không còn được gặp lại bọn họ nữa. Y cũng không biết vì sao lại đa cảm, lúc bị ôm đến trước mặt Ngô Tà, nước mắt đã rơi ướt má. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Môn Ký Sự của tác giả Sát Na Thất Công Tử.
Linh Sơn - Từ Công Tử Thắng Trì
Mai Khê, sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học Trung Y Dược Bắc Kinh, từ thuở nhỏ phiêu bạt giang hồ, gian nan vào được đại học. Thế nhưng vừa học đến năm thứ hai thì hắn lại gặp một lần kỳ ngộ ngoài ý muốn mà xuyên qua, đi tới thời điểm nhà Đường đang hưng thịnh. Hắn kinh ngạc phát hiện, nơi mình tới không quá giống trong lịch sử. Những sự vật thần thoại chỉ tồn tại trong truyền thuyết tiên hiệp lại xuất hiện chân thật xung quanh hắn. Hắn phải làm sao đây? Là lịch sử ghi chép sai lầm, hay bởi vì hắn đến mới sáng tạo ra lịch sử mà hậu thế chứng kiến? *** Bất cứ ai trong chúng ta đều vẫn luôn không ngừng ao ước được một lần xuyên qua hoặc trọng sinh, để có thể trả lại tất cả tiếc nuối trong lòng. Truyện mỗi người đều hi vọng có thể xây dựng thế giới của mình thành một tòa Linh Sơn hoàn mỹ như Long huyết chiến thần, thế nhưng đến cuối cùng thì sao? Vẫn là một câu cổ ngữ kia — Linh Sơn chích tại nhữ tâm đầu. (Linh Sơn chính là ở trong tâm của bạn) Đôi lời người dịch:  Đầu tiên, xin lý giải qua một chút từ Linh Sơn. Linh Sơn ở đây ám chỉ nơi có Phật Như Lai. Hiển nhiên, mỗi người đều muốn có một nơi bình yên cực nhạc như vậy của riêng mình. Câu "Linh Sơn chích tại nhữ tâm đầu" nguyên bản đầy đủ là: "Phật tại Linh Sơn mạc viễn cầu, Linh Sơn chích tại nhữ tâm đầu. Nhân nhân hữu cá Linh Sơn tháp, Hảo hướng Linh Sơn tháp hạ tu." (Phật tại Linh Sơn không cầu đâu xa, Linh Sơn chính ở trong tâm của bạn. Mỗi người đều có một tháp Linh Sơn, Hướng vào tháp Linh Sơn ấy mà tu).  Bộ truyện này đã khá cũ, cũng từ năm 2008 như bộ Tây Du Nhất Mộng. Thế nhưng mỗi khi nhớ đến nó, cảm giác của tôi luôn là bước vào một thế giới mơ mơ hồ hồ trong làn sương khói. Tiên hiệp mà lãng mạn hoài tình, quả thật hiện giờ chẳng tìm được mấy bộ tương tự như vậy nữa... *** Khúc giáo sư khẽ gật đầu: - Lời kia tôi nói, đương nhiên tôi cho rằng có thần tiên, tổ tiên nhà tôi còn ghi chép lại, tôi tin tưởng các ngài ấy sẽ không lừa gạt hậu nhân. Mai Khê: - Vậy sao em chưa từng thấy thần tiên ạ? Cũng chưa bao giờ nghe nói có người nào gặp được thần tiên? Khúc giáo sư: - Nếu em đọc các cuốn sách về lịch sử, tôi nói là tất cả tư liệu sử chí chứ không chỉ tiểu thuyết dã sử, sẽ phát hiện ghi chép về thời Đường là thần tiên lẫn lộn cùng với phàm nhân, ra cửa gặp thần tiên không phải là việc gì lạ… Nhưng có rất ít người biết, Đại Đường có một người tên là Chính Nhất tổ sư, nghe nói ông ta định ra quy củ phân rõ ranh giới thần tiên và phàm nhân, cho nên sau này có rất ít người gặp được thần tiên, coi như gặp được cũng không biết, mà biết cũng sẽ không nói. Chính Nhất tổ sư? Trong đầu Mai Khê chợt lóe lên ký ức khi Mai Thái Công nói về pháp thuật, tại sao giờ Khúc giáo sư cũng nhắc tới người này? Thật sự là rất kỳ diệu! Hắn hỏi tiếp: - Người đó tên là Chính Nhất tổ sư ạ? Ông ta định ra quy củ gì thưa giáo sư? Khúc giáo sư: - Chính Nhất tổ sư định quy củ gì tôi cũng không rõ lắm, sự tình có khi chỉ là truyền thuyết, nhưng người này tuyệt đối thật sự tồn tại. Hai mươi năm trước, tôi căn cứ theo ghi chép của tổ viên mà đến Giang Nam tìm truyền nhân của Chính Nhất tổ sư, thật đúng là gặp được. ... Mời các bạn đón đọc Linh Sơn của tác giả Từ Công Tử Thắng Trì.