Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Đường Tiền Xu Tập 2

Thiên đường Tiền xu vẫn vậy, luôn làm vui lòng khách đến , vừa lòng khách đi. Ngặt một nỗi đám bánh kẹo ở tiệm lạ làng quá, khiến họ mê mẩn hết rồi. Đến nỗi lần nào Beniko cũng phải cẩn thận dặn dò khách về những tai ương có thể ập đến nếu lỡ ăn bánh kẹo không đúng cách, vậy mà người thì quên béng, người thì nghe rồi bỏ đấy. Để rồi cuối cùng có thể bị cuốn vào một thế giới xa lạ... *** Hiroshima Reiko, sinh tại tỉnh Kanagawa, Nhật Bản và là một tác giả sách thiếu nhi lừng danh. Năm 2005, bà đoạt giải Juniorboukenshousetsu với tác phẩm Suiyou no mori. Bà cũng là tác giả của vô số các tác phẩm văn học thiếu nhi, kỳ ảo nổi tiếng khác. jyajya, sinh tại Fukuoka, từng làm nhân viên cho một công ty phát triển các ứng dụng trên điện thoại. Năm 2011, jyajya bắt đầu ra làm thiết kế tự do và hiện đã lấn sân sang cả lĩnh vực vẽ minh họa. *** Bánh cuộn siêu trộm Hidemoto vừa thở hổn hển vừa chạy vào một con hẻm tối. Hắn có cảm giác dù mình có chạy thế nào, chạy kiểu gì những kẻ phía sau vẫn sẽ đuổi kịp. Khỉ thật. Là đám cảnh sát đây mà. Cảnh sát gì mà lại đi rình bắt cả trộm vặt như mình chứ. Đúng là lũ rỗi hơi. Muốn bắt thì bắt bọn trộm tài sản kia kìa. Hidemoto bất giác chửi thầm trong bụng. Đúng vậy, Hidemoto là một tên trộm. Hơn thế nữa còn là một tên trộm vặt vãnh tầm thường. Hắn chẳng những vụng về mà còn nhát gan. Hắn chỉ dám đột nhập khi chủ nhà đi vắng hoặc lấy cắp đồ ở cửa hàng tiện lợi, ấy vậy mà toàn hỏng việc. Lần này cũng thế. Đói quá nên hắn định sẽ trộm cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi, ai ngờ đúng lúc đó mấy người đàn ông rần rần từ đâu kéo tới. Thôi chết rồi! Cũng may hắn vẫn còn có trực giác của một tên trộm, nhận ra đám người đó chính là cảnh sát mặc thường phục, Hidemoto lập thức tháo chạy. Hắn lao ngay vào con hẻm bên cạnh, rồi chỉ biết phó mặc cho đôi chân chạy bán sống bán chết. Hắn còn chẳng rõ mình đang chạy đi đâu, chỉ biết phải chạy cho thật nhanh. Chạy được một lúc cuối cùng hắn cũng phải dừng lại vì không còn chút sức lực nào nữa. Hắn dỏng tai nghe ngóng nhưng không thấy động tĩnh gì. Xem ra thoát rồi. Trời tối đen như mực làm hắn lao phải con hẻm này nhưng hóa ra lại hay. Hidemoto thở dốc, ngồi thụp xuống nền đất bẩn thỉu. Đầu gối hắn vẫn run bần bật, hơi thở vẫn gấp gáp. Nói gì thì nói hắn đã bốn mươi sáu tuổi rồi. Hồi mười mấy, hai mươi chạy trốn kiểu này có thấm gì với hắn, nhưng giờ ở tuổi này âu cũng lực bất tòng tâm. Lần tới có khi hắn sẽ chạy không nổi, cứ ngồi đấy chờ bị tóm cũng nên. Cảm giác sợ hãi đó vẫn dai dẳng đeo bám tâm trí Hidemoto. Hắn muốn được thanh thản. Hắn muốn được giải thoát khỏi nỗi sợ khủng khiếp này. Đúng lúc thâm tâm hắn đang vang lên những suy nghĩ đó, Hidemoto chợt có linh cảm, hắn quay người lại. Ở ngay phía sau, sâu tận cùng con hẻm có một cửa hàng nhỏ. Cửa hàng trông có vẻ lâu đời với biển hiệu khang trang đề tên “Thiên đường tiền xu”. Gần nửa đêm rồi mà chừng như ở đây vẫn đang mở cửa. Tò mò không biết đó là cửa hàng gì, Hidemoto căng mắt ra nhìn. Thế rồi hắn ngạc nhiên khi thấy trong quầy bày vô số các loại bánh kẹo đủ sắc màu. Ra là một tiệm bánh kẹo à. Hồi nhỏ hắn cũng hay đến tiệm bánh kẹo lắm. Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên hắn ăn trộm cũng là ở tiệm bánh kẹo. Hắn đã qua mắt được bà chủ tiệm, lén lút nhét một cục thạch màu đỏ vào túi, sau đó bước ra khỏi cửa trong khi trống ngực vẫn đập thình thịch. Kể từ đó, hắn bắt đầu rời xa con đường đúng đắn, sa chân vào trộm cắp. Hidemoto vừa hồi tưởng lại cảm giác hối hận pha chút hoài niệm, vừa tiến đến gần tiệm bánh kẹo như thể bị lôi cuốn bởi một sức hút lạ kỳ nào đó. Cảnh sát có thể đuổi kịp hắn bất cứ lúc nào. Hắn phải rời khỏi đây ngay lập tức. Bụng nghĩ vậy, nhưng đám bánh kẹo trong tiệm cứ níu chặt lấy trái tim hắn không rời. Bánh giầy mến mộ, Nước chanh giả bệnh, Hạnh nhân hải tặc, Kẹo thời tiết, Bánh xèo lộn xộn, Soda Tengu[1], Pinocchio Pick[2], Bánh đậu đỏ nửa đêm. Toàn những loại bánh kẹo hắn chưa thấy bao giờ, Hidemoto bỗng vui mừng khôn xiết. Hắn say sưa ngắm nghía hết loại này đến loại khác, cùng lúc đó một cái bóng to lớn chậm rãi trượt đến từ bóng tối sâu bên trong cửa tiệm. Hidemoto sửng sốt, cái bóng giờ đã biến thành một người phụ nữ cao to đứng trước mặt hắn. Người này có tạng người to con, cao hơn Hidemoto cả hai cái đầu. Chị ta mặc bộ kimono màu đỏ tím, mái tóc được tô điểm bởi vô số những trâm cài đầu. Mặt chị ta trông vẫn còn trẻ, thế nhưng tóc lại bạc trắng hết cả. Đôi môi tô son đỏ chót nở một nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý. Người này không xoàng đâu. Hidemoto bắt đầu run lên, nhưng hắn không thể chạy trốn nổi. Toàn thân hắn không tài nào cử động, như thể nó đã bị khâu lại với cái bóng của chính mình vậy. Thế rồi, người phụ nữ lịch sự cúi đầu. “Chào mừng quý khách đến với Thiên đường tiền xu bán hàng cả ban đêm của chúng tôi. Mời quý khách cứ từ từ xem hàng.” “À, chẳng là, tôi...” “Tiệm bánh kẹo Thiên đường tiền xu của chúng tôi có thể biến điều ước của những khách hàng may mắn thành hiện thực. Chắc chắn quý khách sẽ tìm thấy món đồ mình đang cần. Nếu quý khách ngại tìm, ta sẽ tìm giúp. Nào, xin đừng khách sáo, hãy cho ta biết quý khách muốn gì.” Dứt lời, bà chủ tiệm lập tức tiến lại gần Hidemoto. Bị áp đảo bởi khí thế ấy, Hidemoto buột miệng nói ra suy nghĩ thật của mình. “Tôi muốn trở thành một tên trộm tài giỏi, một siêu trộm huyền thoại, xuất sắc hơn người, và không bao giờ bị tóm.” Nói xong, Hidemoto biết mình đã lỡ miệng. Nói vậy khác nào hắn vừa tự thú mình chính là một tên trộm. Hidemoto định chống chế rằng đó chỉ là lời nói đùa. Thế nhưng, mới đó mà bà chủ tiệm đã gật đầu mất rồi. “Nếu vậy, có một món lý tưởng cho quý khách đây. Xin quý khách đợi một lát nhé.” Nói rồi bà chủ tiệm lấy thứ gì đó từ giá đựng đồ tận trong cùng ra. Đó là một chiếc bánh mì ngọt. Mặt trên của bánh phủ lớp đường trắng trông như bánh mì chiên hoặc bánh rán vòng, nhưng hình dáng lại khác. Chiếc bánh này có hình giống cặp ria mép. Trên chiếc túi ni lông trong suốt bọc ngoài ghi dòng chữ “Bánh cuộn siêu trộm”. Trái tim Hidemoto đập rộn ràng trong lồng ngực. Chiếc bánh này là của mình! Định mệnh bảo nó phải là của mình! Trong đời hắn chưa bao giờ khao khát thứ gì đến vậy. Hắn thấy trân quý và coi trọng món bánh mì ngọt nhỏ bé này còn hơn cả vàng bạc lẫn đá quý. Bà chủ tiệm khẽ thì thầm những lời đường mật vào tai Hidemoto lúc này còn đang dán mắt vào món bánh đầy thèm thuồng. “Đây là Bánh cuộn siêu trộm. Tôi nghĩ nó chính là thứ quý khách đang tìm. Quý khách thấy sao? Chiếc bánh này có một trăm yên thôi?” Hidemoto vội vàng thọc tay vào túi tìm tiền lẻ. Không hiểu sao hắn không hề có ý định lấy cắp chiếc bánh. Đúng hơn là ý nghĩ trộm cắp thậm chí chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Bà chủ tiệm tươi cười nhận đồng một trăm yên từ Hidemoto. “Ồ. Quả nhiên. Đúng là đồng một trăm yên của năm Chiêu Hòa thứ năm mươi sáu rồi. Xin mời, bánh của quý khách đây.” Hidemoto giật lấy chiếc Bánh cuộn siêu trộm bà chủ tiệm đưa cho. Mình đã có nó! Mình đã có nó! Mình đã có nó rồi! Hidemoto vui mừng khôn tả, đầu óc hắn lâng lâng như thể vừa trúng vé số một trăm triệu yên. Đúng lúc đó, bà chủ tiệm lại thủ thỉ vào tai Hidemoto những lời vô cùng kỳ lạ. “Quý khách nên tiết chế vừa phải thôi. Trên đời này có những người còn may mắn hơn quý khách nhiều. Nếu quý khách quên mất điều đó thì...” Nhưng Hidemoto chẳng mảy may bận tâm tới lời cảnh báo đó. Mua được Bánh cuộn siêu trộm rồi, hắn cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa. Hắn muốn được ở một mình nên lao như bay ra khỏi cửa hàng. Loáng một cái, Hidemoto đã đứng bên ngoài con hẻm khuất, tối tăm và yên tĩnh. Sau khi chắc chắn xung quanh không có người, Hidemoto mới nhìn ngắm chiếc bánh cuộn thật lung. Càng nhìn chiếc bánh, hắn càng bị lôi cuốn. Trên túi đựng có ghi những dòng chữ thế này: Ưu điểm của chiếc bánh này là việc có thể hành động ẩn danh dưới lớp cải trang tùy chọn. Nếu bạn khao khát được như siêu trộm Lupin tài hoa, người đã thực hiện thành công những phi vụ táo tợn và ngoạn mục mà không ai hay biết thì chiếc bánh cuộn siêu trộm này chính là dành cho bạn. Sau khi ăn bánh, ngay lập tức bạn sẽ sở hữu “năng lực trộm cắp”. Sẽ không người nào nhớ được khuôn mặt bạn và cũng sẽ chẳng ai phát hiện ra bạn được. Nào, cùng bước vào thế giới trộm cắp đẳng cấp thôi! Bước thì bước! Hidemoto xé túi ni lông, lấy chiếc bánh bên trong ra. Ở bên ngoài, Bánh cuộn siêu trộm lại càng hấp dẫn hơn. Lớp đường phủ trên mặt bánh sáng lấp lánh như những viên kim cương nhỏ xinh. Hidemoto cắn phập một miếng. Bánh ngon tuyệt vời. Vỏ ngoài giòn rụm, bên trong xốp mềm như bánh kếp. Lại thêm vị ngọt của lớp đường bọc ngoài không thể cưỡng lại được. Đang đói nên Hidemoto chỉ cắn bốn miếng đã hết bay chiếc bánh. Vừa ăn xong, hắn liền cảm thấy có gì đó rất khác thường. Dường như mọi thứ trên đời chẳng còn gì đáng sợ hết. Hidemoto đứng dậy, thong thả bước ra khỏi con hẻm. Hắn vừa ra tới mặt phố sáng đèn thì chạm trán ngay mấy người đàn ông. Hắn nhớ mặt một người trong số đó. Chính là một trong những tay cảnh sát mặc thường phục đuổi theo hắn ban nãy. Bình thường hắn đã giật nẩy mình lên, bấn loạn rẽ vào một con ngõ nào đó rồi. Hoặc hắn sẽ đột ngột quay gót, bỏ chạy thục mạng. Nhưng hẳn là nhờ ăn Bánh cuộn siêu trộm nên Hidemoto mới bình tĩnh thế này. Hắn tiến thẳng tới trước mặt đám người nọ. Khuôn mặt mấy người đàn ông mỗi lúc một gần hơn. Khi ánh mắt hai bên giao nhau, hắn mới chột dạ “Kiểu này có khi toi rồi”. Thế nhưng đám cảnh sát nhanh chóng nhìn về hướng khác, đi lướt qua hắn. Hidemoto nở nụ cười thỏa mãn. Bánh cuộn siêu trộm có năng lực thật rồi. Bọn chúng không nhớ mặt mình. Giờ mình đã có năng lực cải trang của Lupin. Hay quá! Từ giờ không còn phải canh cánh nỗi lo bị bắt nữa. Mình thích trộm gì thì trộm ấy thôi! Hidemoto nhảy cẫng lên vui sướng, chạy biến vào màn đêm. Thế rồi từ đó Hidemoto cứ trộm rồi lại trộm. Hắn không thèm đột nhập vào nhà trống hay trộm vặt vớ vẩn nữa. Giữa ban ngày ban mặt hắn đường đường chính chính bước vào những cửa hàng đá quý lớn, ních đầy đá quý vào túi ngay trước mặt nhân viên cửa hàng rồi lại thản nhiên đi ra. Vậy mà chẳng ai nhận ra hành vi phạm tội của hắn cả. Giả như ai đó có nhận ra đồ đạc của mình bị mất và đuổi theo hắn đi chăng nữa, họ cũng sẽ chẳng nhớ ra khuôn mặt hắn và cuối cùng đành bỏ cuộc thôi. Dĩ nhiên hành tung của tên trộm bí ẩn đã trở thành đề tài gây xôn xao dư luận. Hidemoto còn hân hoan phấn khích vì mỗi ngày hắn đều được báo đài nhắc tới. Mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào mình. Mình cũng ra trò đấy chứ. Được rồi. Đã vậy mình sẽ học siêu trộm Lupin, gửi thư thách đấu xem sao. Gửi thư rồi mà vẫn trộm được đồ ngon lành cành đào, tên tuổi của mình lại chẳng càng nổi như cồn ấy à. Nghĩ là làm, Hidemoto gửi thư thách đấu tới đồn cảnh sát dưới danh nghĩa “siêu trộm Lupin”. “Vào ngày... tháng...,... giờ... phút, chiếc vương miện của của hàng đá quý ... sẽ thuộc về ta. Các người muốn ngăn cản ta thì cứ thử xem. Siêu trộm Lupin.” Thế rồi giữa vòng vây bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát, hắn vẫn dễ dàng lấy được thứ mình muốn. Thật thú vị làm sao. Hắn tận hưởng sự hưng phấn và ly kỳ mỗi khi qua mặt được cảnh sát. Rồi cả cảm giác chẳng ai bằng mình, lẫn sự khoái trá khi báo đài công kích đám cảnh sát thiếu năng lực. Dù đây là điều hắn không tài nào hiểu nổi. Hidemoto càng ngày càng không thể dừng lại. Ham muốn sở hữu những món đồ dần biến mất, thay vào đó hắn chỉ còn cảm giác thích trộm cắp. Chuyện xảy ra sau khi hắn trở thành siêu trộm Lupin khoảng một tháng rưỡi. Hidemoto hay tin Nhật Bản mới mượn được một chiếc vương miện tuyệt phẩm từ nước ngoài. Chiếc vương miện vốn thuộc về hoàng tộc Nga, trên đó khảm những viên ngọc lục bảo và ngọc trai cỡ lớn, lộng lẫy đến sững sờ. Hidemoto liếm môi thán phục vẻ đẹp của chiếc vương miện. Đây chẳng phải là món đồ rất xứng đáng với tên tuổi của “siêu trộm Lupin” hay sao? Ồ. Ra nó đang được trưng bày tại bảo tàng à. Thế này là mỡ dâng tới miệng mèo rồi chứ gì nữa. Như thường lệ, Hidemoto gửi thư thách đấu cho cảnh sát và báo đài trước rồi mới tới bảo tàng. Biết tin siêu trộm Lupin đang nhắm tới chiếc vương miện, cảnh sát đã cho tăng cường bảo vệ rất nghiêm ngặt. Họ lại làm việc chu đáo thế này thật cảm kích quá, Hidemoto cười thầm trong bụng. Tuy nhiên, xin chia buồn. Nỗ lực của các vị cũng đành vô dụng trước năng lực của Bánh cuộn siêu trộm mà Hidemoto này sở hữu thôi. Hidemoto vừa cười khẩy vừa len lỏi qua các cảnh vệ, thoắt cái đã đứng trước chiếc vương miện. Chiếc vương miện tỏa sáng lấp lánh bên trong một hộp kính đặc biệt. Nó lộng lẫy gấp bội lần những hình ảnh trên tivi và tạp chí. Mình sẽ bổ sung nó vào bộ sưu tập chứ không bán. Thi thoảng lấy ra đội cho giống vua chúa, nghe cũng được đấy chứ. Hidemoto nghĩ bụng, thế rồi hắn chạm tay vào hộp kính. Tức thì, khóa hộp bật mở đánh tách. Hidemoto nhàn nhã lấy chiếc vương miện từ trong hộp ra, cho vào túi. Xung quanh rất đông người nhưng không ai tri hô lên cả. Bởi vì họ đâu có nhìn thấy việc Hidemoto làm. Chắc phải một phút sau khi Hidemoto cao chạy xa bay họ mới nhận ra được. Hidemoto vừa cười đắc thắng vừa lướt qua đoàn người, đi về phía lối ra. Đột nhiên có tiếng lách cách, thế rồi cổ tay hắn truyền đến một cảm giác lạ thường. Đồng thời, một giọng nói vang lên sang sảng. “Siêu trộm Lupin! Anh bị bắt vì đã thực hiện hành vi trộm cắp!” Hidemoto sửng sốt ngoảnh lại. Đó là một người đàn ông trung niên lực lưỡng. Đôi mắt sắc sảo của người này đang nhìn Hidemoto chằm chằm. Theo phản xạ, Hidemoto định chạy trốn, nhưng hắn không thể. Tay hắn đã nằm gọn trong còng số tám. Tại sao! Tại sao hắn ta lại biết? Tại sao mình lại bị tóm cơ chứ! Lòng hắn rối như tơ vò tới nỗi cơ thể kiệt quệ sức lực. Giữa lúc đó, tiếng bàn tán xôn xao mỗi lúc một lớn. “Chiếc vương miện biến mất rồi!” “Này, nghe nói Lupin bị bắt rồi...” “Nhìn kìa, có phải đằng kia không? Có phải hắn không?” “Gì chứ. Chỉ là một ông chú thôi mà. Có đúng là Lupin không vậy?” Một nhóm cảnh sát đẩy những người xung quanh sang một bên, rầm rập ập tới. “Thanh tra Mikawa!” “Tôi đây. Như các cậu thấy, tên này là Lupin. Không phải nói nhiều, bằng chứng đây.” Người đàn ông được gọi là thanh tra Mikawa kia giật lấy túi của Hidemoto, lấy chiếc vương miện ra. Xung quanh trở nên náo loạn, những lời bàn tán xì xào mỗi lúc một lớn hơn. “Người đó là thanh tra trong truyền thuyết đấy.” “Tôi cũng biết ông ấy. Ông Mikawa này chính là người đã bắt được thủ phạm cướp ngân hàng Tokugawa.” “Cả vụ bắt cóc ở Kyoto nữa. Tôi vẫn nhớ vụ đó.” “Lần này lại bắt được Lupin nữa... Cảnh sát đúng là cừ quá.” Mọi người đổ dồn sự chú ý về phía thanh tra Mikawa. Chẳng ai buồn để ý tới tên siêu trộm Lupin, tức Hidemoto đang thất thểu kia. Điều này càng khiến Hidemoto thêm phần suy sụp. Hidemoto bị dẫn giải lên xe cảnh sát giữa những ánh đèn chớp không khoan nhượng của mấy tay phóng viên ảnh. Ngồi trong chiếc xe chật chội, cuối cùng Hidemoto mới định thần lại. Mình bị bắt rồi. Rõ ràng mình không thể bị bắt, vậy mà giờ bị tóm gọn rồi. “Tại... tại sao chứ!” Hidemoto bất giác ôm lấy đầu, hét lên. “Không thể thế này được. Tao là siêu trộm Lupin. Tao không thể nào bị bắt. Đây chỉ là mơ thôi! Giấc mơ thôi! Sao có thể thế này chứ.” “Không đâu, là thật đấy.” Chẳng biết từ lúc nào, thanh tra Mikawa đã ngồi cạnh Hidemoto, ném ánh nhìn sắc sảo về phía hắn. “Tao mới nằm viện vì tai nạn không lâu mà hình như mày đã làm loạn ghê quá nhỉ. Tên khốn này. Mày dám đem cảnh sát bọn tao ra làm trò đùa đấy à. Giờ thì vào tù mà ăn năn hối cải đi nhé.” Hidemoto run lẩy bẩy khi nghĩ đến chuyện mình sẽ bị tống vào phòng giam. Nhưng hắn vẫn không thể chấp nhận thực tế và kêu gào thảm thiết. “Đây là mơ! Không thể như vậy được! Tao không thể bị bắt...” “Sao mày có thể chắc chắn như thế?” “Bởi vì tao là Lupin. Tao đã ăn bánh ở tiệm bánh kẹo ấy. Lũ cảnh sát các ngươi làm sao bắt được siêu trộm Lupin...” “Tên kia!” Thanh tra Mikawa đột ngột túm lấy cổ áo Hidemoto. Vẻ mặt viên thanh tra hơi biến sắc. “Tiệm bánh kẹo mày nói có phải tiệm Thiên đường tiền xu không?” “Hả?” Hidemoto trợn tròn mắt. Tại sao gã thanh tra này lại biết về tiệm bánh kẹo đó? “Mày... mày... mày... tiệm bánh kẹo đó...” “Đúng vậy, tao biết tiệm bánh kẹo đó đấy.” Mặt Hidemoto mỗi lúc một tái nhợt. Tim hắn dội lên những tiếng thình thịch khó chịu. “Mày đã mua gì ở đó?” “... Bánh cuộn siêu trộm.” “Hừm, đúng là ở đó có thứ như vậy thật. Thế là mày đã mua nó à? Vậy thì chấp nhận đi thôi.” “Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Nói đi. Sao mày lại biết tiệm bánh kẹo đó?” Thanh tra Mikawa đột nhiên phì cười, buông cổ áo Hidemoto ra. “Từ hồi còn là đứa trẻ ranh, tao đã muốn trở thành một người ra tay trừng trị kẻ xấu. Sau khi nhập học trường cảnh sát, có lần tao tình cờ bắt gặp tiệm bánh kẹo đó. Và tao đã mua món bánh Pudding thanh tra anh hùng, đồng minh của chính nghĩa. Có lẽ nhờ món bánh ấy mà cho đến giờ tao chưa hề bỏ sót một tội ác nào hết.” Thanh tra Mikawa nở nụ cười giễu cợt. “Chuyện là như vậy đấy, siêu trộm Lupin à. Mày đã bị đồng minh của chính nghĩa bắt rồi, bỏ cuộc đi thôi.” “Tao... tao vẫn không hiểu!” Hidemoto gào lên. “Chẳng... chẳng phải cùng một tiệm bánh kẹo sao? Vậy mà tại sao Bánh cuộn siêu trộm của tao lại yếu hơn Pudding thanh tra anh hùng của mày chứ. Không... thể chấp nhận được!” Vừa dứt lời, Hidemoto chợt nhớ lại. Những lời cuối cùng của người phụ nữ ở tiệm bánh kẹo đó... “Quý khách nên tiết chế vừa phải thôi. Trên đời này có những người còn may mắn hơn quý khách nhiều. Nếu quý khách quên mất điều đó thì...” Thanh tra Mikawa nói với viên cảnh sát ngồi sau tay lái, “Lái xe đi.” Chiếc xe cảnh sát lăn bánh, chở theo Hidemoto với khuôn mặt như người đã chết. * * * Eshiro Hidemoto. Bốn mươi sáu tuổi. Người đàn ông có đồng một trăm yên năm Chiêu Hòa thứ năm mươi sáu. Mời các bạn đón đọc Thiên Đường Tiền Xu Tập 2 của tác giả Hiroshima Reiko.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cậu Bé Artemis Fowl (Eoin Colfer)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cậu Bé Artemis Fowl PDF của tác giả Eoin Colfer nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Cặp Đôi Xui Xẻo (Bạch Giới)
Đúng vậy, hắn và cô thật sự là “bạn cùng chung hoạn nạn”, tình cảm không ai sánh được! Có điều, khi bất cứ ai hỏi hai người bọn họ quen nhau như thế nào thì hắn và cô cũng rất ăn ý… thà chết chứ không cung khai! Đùa cái gì chứ, muốn bọn họ thành thật thừa nhận, nói hắn và cô là vì duyên “chó” mà kết bạn sao? Là vì “chó rượt” nên bị ép thành một cặp… vậy mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu chứ! Cho nên đương nhiên hắn và cô phải tay nắm tay, lòng bảo lòng cùng nhau giữ vững bí mật! Nhưng khi nụ hôn đầu tiên của cô bị hắn cường đoạt đi, vậy mà hắn lại hoàn toàn không nói sorry với cô. Còn dám khăng khăng nói đó chẳng qua là dán “Salonpas” mà thôi, bảo cô đừng so đo như vậy. Cái này, cái này… mà còn có thể nhịn được thì không gì không thể nhịn nữa. Cô quyết định chiến tranh lạnh với hắn, xem xem ai lợi hại hơn? Nhưng khi hắn bị cô chỉnh thảm, số xui phát huy công lực, trở thành đệ tử của thần xui xẻo thật sự thì… Cô lại không nỡ hơn bất cứ ai, nhịn không được mà muốn dịu dàng với hắn một chút. Cái này… chẳng lẽ là tình yêu?! Nghĩ như vậy, hai “đại biểu xui xẻo” lập tức quyết định dắt tay nhau đi về phía con đường hạnh phúc thênh thang. Có điều… xui xẻo sẽ không di truyền mới đúng chứ!*** Tìm mua: Cặp Đôi Xui Xẻo TiKi Lazada Shopee Hắn nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa! Nếu hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Hoả nhãn kim tinh trừng trừng ông thầy bói mù đang không ngừng sờ soạng bàn tay mình, cũng không biết là thật sự đang sờ xương cốt hay là ăn đậu hủ của hắn, chàng trai đã sắp không còn tính nhẫn nại nữa. Đáng ghét! Chắc chắn là hắn xui đến nỗi não ngâm vào nước rồi nên mới có thể thực sự đi tin mấy lời đồn, chạy tới cho ông già mù - nghe nói là thần toán này xem số, muốn biết rốt cuộc là mình xui bẩm sinh hay là ý trời khó tránh? Sờ sờ soạng soạng cả buổi trời, rốt cuộc ông thầy bói mù cũng gật gù đắc ý (vì đã coi ra), lại than ngắn thở dài. “Xui thật! Xui thật! Cả đời này chưa từng thấy người xui xẻo một cách kỳ lạ đến thế…” Trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui. Hiếm thấy, thật hiếm thấy! Bị những lời vừa mở miệng ra là một tràng lời xui ý xẻo này chọc giận, chàng trai nhịn không được mà gầm lên giận dữ. “Hứ! Cái gì gọi là ‘cả đời này chưa từng thấy’? Người mù còn có thể nhìn thấy người ta sao? Căn bản chính là giả danh lừa bịp!” Con mẹ nó! Cư nhiên xui đến mức ngay cả đi coi bói cũng có thể gặp phải kẻ lừa bịp, trên đời này còn có người xúi quẩy như hắn sao? “Mẹ nó! Cái gì mà thần toán? Thần toán cái con khỉ! Mình là thằng ngu nên mới có thể chạy tới cho một cái lão mù đùa giỡn…” Tức giận đến nỗi xé cả bảng hiệu, đồng thời với việc trở mặt rời đi, miệng chàng trai còn đang căm phẫn không thôi mà lải nhải. “Sao người mù lại không có thể thấy được người chứ? Ta mắt mù nhưng lòng sáng a!” Bất đắc dĩ mà giải thích, ngặt nỗi khách đã tức giận bỏ đi, ông thầy bói mù chỉ có thể phí công gọi theo, lại rung đùi đắc ý. “Gần đây những người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại, ta còn chưa có nói xong mà… Thôi vậy, có tiền thu trước là tốt rồi.”..….. Cô nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa! Nếu cô tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Đôi mắt trong veo nhìn ông thấy bói mù đang cầm lấy tay mình sờ sờ nắn nắn, cô gái bi ai truy hỏi. Ôi… Nhất định là cô xui đến nỗi bị xe đụng hư não rồi nên mới có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy tới cho ông thầy bói mù - nghe nói là rất linh này tính xem vận xui của mình có thể có ngày chấm dứt không? Đã từng có kinh nghiệm bị xé bảng hiệu, ông thầy bói mù im lặng thật lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà tìm từ, cuối cùng chỉ dùng một chữ để kết luận: “Xui!” “Ông không thể an ủi tôi một chút sao? Thầy bói không phải là một dạng bác sĩ tâm lí khác sao? Ông có đạo đức nghề nghiệp hay không chứ?” Bị một từ “xui” đập vào làm cả người bị thương, lại nhớ đến cuộc sống liên tiếp xúi quẩy từ nhỏ đến lớn, cô gái không nén được mà bi phẫn mà lên án, lại thương tâm mà khóc òa. “Hu hu… dù sao tôi cũng đã định trước là phải làm người xui xẻo rồi…” Không nói gì mà nhìn theo người khách vừa khóc vừa bỏ đi, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, ông thầy bói mù chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời than: “Ta còn chưa nói xong mà, cô xui thì có xui, nhưng trong cái xui có chồng che chở… Ai~ya! Gần đây, những người trẻ tuổi đều không chịu nghe cho hết câu sao chứ?”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cặp Đôi Xui Xẻo PDF của tác giả Bạch Giới nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Cặp Đôi Xui Xẻo (Bạch Giới)
Đúng vậy, hắn và cô thật sự là “bạn cùng chung hoạn nạn”, tình cảm không ai sánh được! Có điều, khi bất cứ ai hỏi hai người bọn họ quen nhau như thế nào thì hắn và cô cũng rất ăn ý… thà chết chứ không cung khai! Đùa cái gì chứ, muốn bọn họ thành thật thừa nhận, nói hắn và cô là vì duyên “chó” mà kết bạn sao? Là vì “chó rượt” nên bị ép thành một cặp… vậy mặt mũi của bọn họ biết để vào đâu chứ! Cho nên đương nhiên hắn và cô phải tay nắm tay, lòng bảo lòng cùng nhau giữ vững bí mật! Nhưng khi nụ hôn đầu tiên của cô bị hắn cường đoạt đi, vậy mà hắn lại hoàn toàn không nói sorry với cô. Còn dám khăng khăng nói đó chẳng qua là dán “Salonpas” mà thôi, bảo cô đừng so đo như vậy. Cái này, cái này… mà còn có thể nhịn được thì không gì không thể nhịn nữa. Cô quyết định chiến tranh lạnh với hắn, xem xem ai lợi hại hơn? Nhưng khi hắn bị cô chỉnh thảm, số xui phát huy công lực, trở thành đệ tử của thần xui xẻo thật sự thì… Cô lại không nỡ hơn bất cứ ai, nhịn không được mà muốn dịu dàng với hắn một chút. Cái này… chẳng lẽ là tình yêu?! Nghĩ như vậy, hai “đại biểu xui xẻo” lập tức quyết định dắt tay nhau đi về phía con đường hạnh phúc thênh thang. Có điều… xui xẻo sẽ không di truyền mới đúng chứ!*** Tìm mua: Cặp Đôi Xui Xẻo TiKi Lazada Shopee Hắn nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn hắn được nữa! Nếu hắn tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Hoả nhãn kim tinh trừng trừng ông thầy bói mù đang không ngừng sờ soạng bàn tay mình, cũng không biết là thật sự đang sờ xương cốt hay là ăn đậu hủ của hắn, chàng trai đã sắp không còn tính nhẫn nại nữa. Đáng ghét! Chắc chắn là hắn xui đến nỗi não ngâm vào nước rồi nên mới có thể thực sự đi tin mấy lời đồn, chạy tới cho ông già mù - nghe nói là thần toán này xem số, muốn biết rốt cuộc là mình xui bẩm sinh hay là ý trời khó tránh? Sờ sờ soạng soạng cả buổi trời, rốt cuộc ông thầy bói mù cũng gật gù đắc ý (vì đã coi ra), lại than ngắn thở dài. “Xui thật! Xui thật! Cả đời này chưa từng thấy người xui xẻo một cách kỳ lạ đến thế…” Trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui. Hiếm thấy, thật hiếm thấy! Bị những lời vừa mở miệng ra là một tràng lời xui ý xẻo này chọc giận, chàng trai nhịn không được mà gầm lên giận dữ. “Hứ! Cái gì gọi là ‘cả đời này chưa từng thấy’? Người mù còn có thể nhìn thấy người ta sao? Căn bản chính là giả danh lừa bịp!” Con mẹ nó! Cư nhiên xui đến mức ngay cả đi coi bói cũng có thể gặp phải kẻ lừa bịp, trên đời này còn có người xúi quẩy như hắn sao? “Mẹ nó! Cái gì mà thần toán? Thần toán cái con khỉ! Mình là thằng ngu nên mới có thể chạy tới cho một cái lão mù đùa giỡn…” Tức giận đến nỗi xé cả bảng hiệu, đồng thời với việc trở mặt rời đi, miệng chàng trai còn đang căm phẫn không thôi mà lải nhải. “Sao người mù lại không có thể thấy được người chứ? Ta mắt mù nhưng lòng sáng a!” Bất đắc dĩ mà giải thích, ngặt nỗi khách đã tức giận bỏ đi, ông thầy bói mù chỉ có thể phí công gọi theo, lại rung đùi đắc ý. “Gần đây những người trẻ tuổi thật không có tính nhẫn nại, ta còn chưa có nói xong mà… Thôi vậy, có tiền thu trước là tốt rồi.”..….. Cô nghĩ không ai có thể xui xẻo hơn cô được nữa! Nếu cô tự nhận là thiên hạ đệ nhị xui xẻo thì tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất. Có điều trên thực tế cũng không có ai muốn giành chức đệ nhất này! “Thế nào?” Đôi mắt trong veo nhìn ông thấy bói mù đang cầm lấy tay mình sờ sờ nắn nắn, cô gái bi ai truy hỏi. Ôi… Nhất định là cô xui đến nỗi bị xe đụng hư não rồi nên mới có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chạy tới cho ông thầy bói mù - nghe nói là rất linh này tính xem vận xui của mình có thể có ngày chấm dứt không? Đã từng có kinh nghiệm bị xé bảng hiệu, ông thầy bói mù im lặng thật lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà tìm từ, cuối cùng chỉ dùng một chữ để kết luận: “Xui!” “Ông không thể an ủi tôi một chút sao? Thầy bói không phải là một dạng bác sĩ tâm lí khác sao? Ông có đạo đức nghề nghiệp hay không chứ?” Bị một từ “xui” đập vào làm cả người bị thương, lại nhớ đến cuộc sống liên tiếp xúi quẩy từ nhỏ đến lớn, cô gái không nén được mà bi phẫn mà lên án, lại thương tâm mà khóc òa. “Hu hu… dù sao tôi cũng đã định trước là phải làm người xui xẻo rồi…” Không nói gì mà nhìn theo người khách vừa khóc vừa bỏ đi, muốn ngăn cũng ngăn không kịp, ông thầy bói mù chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngửa mặt lên trời than: “Ta còn chưa nói xong mà, cô xui thì có xui, nhưng trong cái xui có chồng che chở… Ai~ya! Gần đây, những người trẻ tuổi đều không chịu nghe cho hết câu sao chứ?”Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cặp Đôi Xui Xẻo PDF của tác giả Bạch Giới nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Cặp Đôi Trời Định (Thập Tứ Lang)
Nữ chính rất đáng yêu với những suy nghĩ và phát ngôn té ghế, có thể khiến người ta dở khóc dở cười hay lăn đùng ra chết ngất vì nội thương. Nàng năm nay sắp mười sáu - tuổi xanh mơn mởn như thế mà sắp bị liệt vô hàng “gái ế” bởi đến giờ này mà chưa ai dám tới hỏi cưới nàng, chỉ vì nàng lỡ bị phán rằng: “Số mệnh kỳ lạ, mạng khắc phu, phu quân phải là nửa người nửa quỷ mới tránh được kiếp số này.” Để đập tan lời phán vô căn cứ kia cha nàng quyết tâm kiếm cho nàng một tấm chồng thật hoàn hảo, nàng lại càng quyết tâm phải sắm bằng được mới thôi, nàng không tin mình không thể thực hiện được phi vụ mua bán này… Nếu bạn đã đọc bộ truyện tranh “Vùng Đất Xa Xăm” và “Kyo mắt quỷ” thì chắc chắn bạn sẽ bắt gặp hình ảnh của Quỷ Thiên Đường Izaku và Kyo trong nhân vật Lục Thiên Kiều, không chỉ về tính cách, ngoại hình, thân thế, cách biến thân mà cả cách yêu và bảo vệ người mình yêu nữa. Mang trong người dòng máu của bộ tộc Chiến quỷ nhưng không thuần khiết, là Phiêu kị tướng quân nhưng lại bị đưa đi trông coi hoàng lăng. Tự dưng một ngày nọ thánh chỉ giáng xuống, lập tức thành thân trong vòng 2 tháng. Biến kiếp sắp tới, chưa biết thế nào, vậy chỉ còn cách: “Đào hôn hoặc là trói cô dâu lại trả về nhà …”. Ai biết đâu được là mối nhân duyên trời định sẵn kia chứ, tránh không được, trốn không xong … thôi thì làm một cặp vợ chồng đẹp đôi trời sinh đi.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Cặp Đôi Trời Định PDF của tác giả Thập Tứ Lang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.