Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuân Khởi

Văn án: Em có từng yêu anh không? “Không. Đây là thẻ ngân hàng của tôi.” Thực ra anh biết rõ cô là một chú cá bị ném lên bờ coi anh trở thành bình dưỡng khí. Còn anh sẵn lòng hao hết tất cả dưỡng khí cung cấp nuôi dưỡng cô, nhưng không dám để cho cô biết. Chú ý: Nữ chủ nhà vs Đại ca lắp đặt thiết bị Cả hai đều là kẻ keo kiệt, một người vì tiền, một người vì mệnh Phần đệm Tháng hai năm này, Triệu Hằng nhận được một tấm thẻ ngân hàng. Trên thẻ không có tên, cũng không có mật mã. Cô yên lặng nắm thật lâu dưới ánh mặt trời, tìm được một máy ATM gần đó. Sau khi đút thẻ vào, ngón tay cô cong lên, cho đến khi thẻ tự động ra khỏi máy, cô mới đút vào lần nữa, ngón trỏ chậm rãi ấn phím. Đã có con số đầu tiên, cô nhanh chóng ấn nốt năm số còn lại, ấn vào chữ "OK". —— Đúng rồi. Cô không làm thêm động tác nào khác, cũng không xem số dư trong thẻ. Cô nhìn ngày tháng hiện lên trong màn hình, ngày 4 tháng 2 năm 2019. Không hiểu sao cô cảm thấy quen thuộc. Xoay người, ánh mặt trời hoàn toàn chiếu lên đỉnh đầu. Hoá ra đã ba năm rồi. Chương 1: "20 km/h? Lúc nào thì có thể đến được khách sạn chứ?" Triệu Hằng ngồi trong xe, nhìn vào gương đánh son, hỏi cô bạn thân đang lái xe. "Gấp cái gì, họp lớp năm giờ cơ, hiện tại mới có ba giờ. Cậu sốt ruột đến thế sao? Mấy kẻ GATO đang đợi chê cười cậu đấy, nếu bọn họ hỏi chuyện của cậu và Chu Dư Vĩ, cậu sẽ trả lời thế nào?" Lý Vũ San hỏi. Triệu Hằng bỏ son xuống, thả vào trong túi, nói: "Bọn họ cũng chỉ là đám râu ria." Lý Vũ San phấn khởi khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, "Ôi, vậy mới phải chứ!" Trong xe hơi nóng, Triệu Hằng mở he hé cửa sổ, hạt tuyết nhỏ bay vào. Không trách bạn cô lái xe như rùa bò, chỉ trong một ngày cả thành phố đã biến thành một màu, mặt đường kết băng, tất cả xe đều đi với tốc độ rất chậm, suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp mà ngốc nghếch. Sau mấy phút om sòm bên tai, cô mới nghe thấy rõ"... Cặn bã chính là hắn, chúng ta gấp làm gì, dựa vào khuôn mặt dáng người của cậu, lượn một vòng họp lớp cũng câu được mười tám người!" Lý Vũ San khích lệ. Triệu Hằng ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận, lên 30 km/h rồi kìa." "Moá nó!" Lý Vũ San vội vàng điều chỉnh tốc độ. Lúc Triệu Hằng đang buồn ngủ, điện thoại lại vang lên, cô nhất thời không thể phân biệt được ai gọi tới ở đầu bên kia. Cô vén tóc ra sau tai, hỏi: "Là bên căn hộ à?" "Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Tiểu Trần đây." Anh ta giải thích, "Là như thế này, tầng một có một chủ nhà suýt chút nữa thì bị đá nện vào, bên cô đang lắp đặt thiết bị sao?" Lúc trước Triệu Hằng chung tiền đặt cọc với Chu Dư Vĩ mua trả góp một căn hộ, bốn tháng trước hai người chia tay, Chu Dư Vĩ nói trả lại căn hộ cho cô, cô dốc hết tất cả tài sản, hoàn trả đủ tiền cho anh ta, hiện tại cô là chủ nhân duy nhất của căn hộ. Hai tháng trước căn hộ đã được bàn giao, hiện nay đang lắp đặt thiết bị. Triệu Hằng nói: "Đi đến Hoa Vạn Tân Thành trước đã." Dù sao đến đó cũng không xa, chỉ cần đi qua một giao lộ, Lý Vũ San lái xe về phía Hoa Vạn Tân Thành, lúc đến gần cô ấy lắc đầu: "Hoang vu thế, đến cả chỗ bán thức ăn cũng không có." Trước khi xuống xe Triệu Hằng nói: "Cho nên tớ mới mua được giá tốt." Trong cư xá tuyết đọng rất dày, xe không thể đi vào bên trong, đành đỗ ở ven đường. Triệu Hằng mặc áo khoác màu đỏ qua đầu gối đứng trong gió tựa như màu nước đỏ chậm rãi lan tràn trên tờ giấy trắng. Quá trình chậm chạp nhưng hiện ra màu sắc chói mắt. Kết cấu đẹp thế cơ mà, Chu Dư Vĩ cũng đúng là mắt mù. Thục ra cô ấy cũng coi họp lớp trở thành chiến trường, nếu không cũng sẽ không cách ăn mặc long trọng như vậy. Lý Vũ San vừa nghĩ vừa giơ điện thoại lên, chụp bóng lưng đứng cô độc trong tuyết, gửi cho chồng: "Em cũng muốn mua chiếc áo khoác như vậy!" Chồng cô ấy trả lời rất nhanh: “Đắt không?" Đạp trên tuyết, khi đi đến thang máy tuyết cũng hóa thành nước. Triệu Hằng nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng 1003, lấy chìa khóa từ trong túi ra. Một người vừa đi vừa thuyết minh tình huống, Triệu Hằng nói: "Lắp đặt thiết bị cũng đã được một tháng, tôi cũng không biết hiện tại tiến triển như thế nào." "Cô chưa từng tới à?" Tiểu Trần hỏi. "Chưa, gần đây hơi bận." Cửa mở ra, lọt vào trong tầm mắt là bức tường vừa xanh vừa vàng, trên tường vẽ đủ các đường định vị, chân tường chồng chất đồ mất trật tự , trên mặt đất phòng bếp còn có nồi cơm điện và ấm nước, ở chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng trát tường. Tiểu Trần ngạc nhiên: "Một tháng mà chỉ làm được có tí này thôi sao, điện nước còn chưa bắt đầu làm?" Bên trong đột nhiên có thiếu niên đẩy xe đi tới, trên xe chất đầy đá vụn, nhìn thấy ba người Triệu Hằng, cậu ta hơi sửng sốt, quay đầu lại dường như muốn gọi người. Triệu Hằng đến gần cậu ta, nói: "Tôi là chủ nhà, vừa rồi cậu đang trát tường sao?" Chàng trai a a khua tay múa chân mấy cái, trong chớp mắt, phía sau cậu ta lại có một người đi tới. "Có chuyện gì?" Triệu Hằng nhìn về phía đằng sau chàng trai. Người đi tới vóc dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo jacket màu đen cũ kĩ, trên tay cầm một điếu thuốc và búa, cả người từ đầu đến chân dính một tầng vôi, nhìn không rõ ngũ quan. Giọng anh ta thận trọng. Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều: "Tôi là chủ căn hộ này, vừa rồi dưới nhà có người suýt chút nữa bị đá đập vào, bọn họ hoài nghi là nhà tôi lắp đặt thiết bị rơi xuống." Tiểu Trần ở bên cạnh bổ sung: "Đá cẩm thạch trang trí trên tường tầng bốn cũng bị vỡ một miếng, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, hiện tại chỉ có sáu căn hộ lắp đặt thiết bị, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy hộ kia rồi." Anh ta tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, hỏi, "Vậy có nện trúng người không?" "Không, nhưng cháu gái chủ nhà tầng một bị doạ sợ, hiện tại người còn đang chờ bên dưới." Đối phương trả lời. Triệu Hằng nhân lúc này gọi điện cho quản lý hạng mục lắp đặt thiết bị. Không biết quản lý hạng mục đang làm gì, Triệu Hằng nói mọi chuyện, đối phương dường như không nghe vào, nghe xong chỉ "Hả?", Triệu Hằng nhẫn nại hỏi: "Bây giờ còn đang trát tường, một tháng qua các anh chưa làm gì sao?" Quản lý hạng mục nói: "Đâu có, không phải vẫn đang làm sao, đội chúng ta đã làm với tốc độ nhanh nhất rồi đấy, cậu ta —— " Đối phương rõ ràng say đến hồ đồ rồi, Triệu Hằng cúp luôn điện thoại, gọi cho bên tổng giám sát lắp đặt thiết bị. Bên quản lý căn hộ lại nói một lần nữa, đi vào trong phòng kiểm tra, phát hiện mặt tường đang trát là nơi lắp điều hoà, có thể dựa vào chỗ này để mở rộng thêm diện tích, tuy nhiên bên quản lý bọn họ không cho phép làm như vậy. Bên dưới chỗ này, vừa vặn là chỗ đá cẩm thạch tầng bốn bị nện vỡ. Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông. Anh ta vẫn cầm búa trong tay, nhìn về phía cô gái đang gọi điện thoại, đợi đối phương gọi xong, anh ta mới lên tiếng: "Vậy đi xuống dưới xem một chút?" Triệu Hằng thấy anh ta đang nói chuyện với mình, cô nói: "Đương nhiên phải đi xuống dưới xem rồi." Anh ta gật đầu, gọi cậu thiếu niên một tiếng, "Tiểu Á." Sau đó hai tay làm thủ ngữ. Người gọi Tiểu Á bỏ xe đẩy ra, đi theo bọn họ xuống dưới, hai người quản lý căn hộ nhìn nhau. Anh ta nói: "Đi đi, xem phải chịu trách nhiệm như thế nào." Tầng dưới cùng, hai bà cháu còn đang chờ, bọn họ cũng là chủ nhà đang lắp đặt thiết bị, tranh thủ hôm nay cuối tuần, cố ý đến xem tiến độ, ai ngờ từ trên trời giáng xuống một tảng đá, đúng lúc rơi bên chân, cháu gái nhỏ bốn tuổi sợ tới mức khóc lớn. Tiểu Á là người câm, dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, cậu ta không ngừng cúi đầu, đánh chữ xin lỗi trên điện thoại, dáng vẻ thấp bé yếu ớt, thái độ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống. Vốn là thề không bỏ qua, nhưng bà lão đành bất đắc dĩ tỏ vẻ thông cảm. Triệu Hằng đút tay vào túi, im lặng đứng ngoài quan sát, khi bà lão đã không còn giận, cô đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông kia đứng ở cửa sổ tầng mười, trong tay anh ta lại kẹp một điếu thuốc. Anh ta dựa vào lan can hút, chạm phải ánh mắt đối phương, anh ta mới đứng thẳng người, lùi ra phía sau một bước. Còn khối đá cẩm thạch kia, bên quản lý tỏ vẻ phải đi hỏi ý kiến giá cả để bồi thường, rồi sẽ liên hệ với Triệu Hằng sau. Triệu Hằng không lên trên nữa. Căn hộ của cô nằm ngay toà nhà số một, cách cửa tiểu khu không xa. Trên mặt đất tuyết đã xoá nhoà hết dấu chân, cô lại để lại một chuỗi dấu chân, ngồi trở lại trong xe ấm áp. Lý Vũ San biết rõ chuyện đã được giải quyết, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?" "Không có gì." Dừng một chút, cô mới nói, "Thói đời này thật đúng là ai yếu thế thì là người có lý." Lý Vũ San cười nói: "Cậu được tiện nghi còn khoe mã, nếu không có người câm kia, vấn đề này sẽ còn kéo dài." Triệu Hằng dường như không cho là đúng. Lý Vũ San vội nói bị muộn rồi rồi, Triệu Hằng bảo cô ấy đổi chỗ. Triệu Hằng tăng tốc độ xe, Lý Vũ San nhìn cô trên mặt đường kết băng cũng dám lái với tốc độ 40-50km/h, không khỏi bội phục nói: "Sớm biết như vậy nên đi con Polo của cậu." Sau khi xe rời đi nửa tiếng, cuối cùng quản lý hạng mục đã chạy tới Hoa Vạn Tân Thành. Ông ta vẫn còn say, cả người đầy mỡ chống lạnh, quần áo mặc rất ít, vẫn còn trong niềm vui mới đón vợ con từ quê lên. Ông ta dựa theo tiếng động tìm được người, hỏi: "A Dương, chủ nhà đâu rồi?" Chu Dương dừng động tác lại, phủi bụi trong tóc, nói: "Đã sớm đi rồi." Vậy lúc nào gặp thì nói sau. Quản lý hạng mục nhìn xung quanh, Chu Dương đưa cho ông một điếu thuốc, cũng châm một điếu, hỏi: "Vợ con chú đến rồi à?" Quản lý hạng mục nói: "Ừ, vừa đến, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, rượu còn chưa uống được mấy ngụm, đã bị điện thoại bên này làm tỉnh lại rồi. Sao bất cẩn như vậy." "Quản lý Ôn ——" kéo dài cách xưng hô này, Chu Dương mới nói, "Không có tiền ăn cơm, xin nương tay." Quản lý Ôn tay cầm điếu thuốc run run, bất đắc dĩ nói: "Biết rồi, yên tâm đi. Tôi sẽ thúc giục khoản tiền này, kinh tế công ty đình trệ, cậu xem căn hộ này đấy, nếu không có cậu chịu tới cứu gấp, bị chủ nhà nhìn thấy tiến độ này, thì xui xẻo biết bao." Ông ta rất tự nhiên nói sang chuyện khác, "Chủ nhà này cũng không dễ chọc đâu, làm cẩn thận chút." Tiểu Á không nói gì đã hiểu thông qua khẩu hình miệng của ông, khua tay múa chân, quản lý Ôn hỏi: "Cậu ta nói gì?" Chu Dương nói: "Cậu ta hỏi sao cô gái kia không dễ chọc." Quản lý Ôn nêu ví dụ: "Lần trước cô ta tới công ty ký hợp đồng lắp đặt thiết bị, cậu biết giá cả cũng đã chi tiết rõ ràng, vậy mà cô ta ở lại đến hai giờ, tính ra công ty thu thêm hai trăm tệ. Ôi trời ạ, tôi làm lắp đặt thiết bị đã được hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tính toán chi li đến vậy! Quá kinh khủng." Ông ta nói xong, cảm thán lắc đầu, thịt mỡ trên gương mặt rung động theo. Tiểu Á ở bên canh mở to hai mắt nhìn rất kinh ngạc. Chu Dương cười, bỏ thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay phủi khói bụi, nói: "Vậy đúng là khó chơi thật." *** Có ai đã từng nói với em rằng anh rất yêu em? Trên dòng nhật kí của em, có ai đã từng bật khóc Có ai từng nói với em về nỗi lòng canh cánh trong anh Nỗi lòng chất chứa tại nơi thành phố xa vời này....   Có ai từng nói với em-Trần Sở Sinh OST phim "Mười năm yêu em" Sau một thời gian dài lăn lộn trong những bộ truyện nàng dâu cực phẩm thanh xuân vườn trường ngọt sủng đáng yêu, thì có vẻ như cuối cùng mình cũng đã quay trở lại với thể loại truyện phù hợp với lứa tuổi của mình nhất: truyện thực tế, về những con người trưởng thành. Vậy nên, chuyện mà mình sắp review đây, không phải là một câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách, không phải là một chuyện tình ngọt ngào, cũng chẳng dễ thương, nó càng không phải là một câu chuyện về tinh anh trong tinh anh, chỉ là một câu chuyện về hai con người rất đỗi bình thường, những con người mà mục đích sống của họ đôi khi chỉ đơn giản là cố gắng tồn tại trong cái cuộc sống khắc nghiệt và đầy rẫy phản trắc, rủi ro này. Nhưng chắc cũng không cần rào trước đón sau nhiều đến thế, mình chỉ cần nhắc đến cái tên Kim Bính thì có lẽ các bạn độc giả đã quen thuộc hoặc mến mộ tác giả này cũng đã tương đối hiểu nam nữ chính của cô ấy thường như thế nào rồi đấy. Nữ chính Triệu Hằng, sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị đem đi cho làm con nuôi từ bé. Năm 5 tuổi, cô đã biết mình là con nuôi, một đứa con nuôi không được nuông chiều khi sau cô còn có một cô em gái con ruột, vậy nên cũng từ đó, cô đã hình thành cho mình thói quen tự lập, tự mình kiên cường sống, tự mình thương mình. Nhưng từ sâu trong tâm thức, có lẽ Triệu Hằng cũng không phải là một cô gái mạnh mẽ đến thế. Cô luôn lập mọi kế hoạch cho cuộc đời của mình. Đọc nhiều sách, học thật giỏi, dành dụm tiền, trước 30 tuổi sẽ mua nhà, lấy chồng sinh con. Cuộc đời Triệu Hằng tưởng chừng như đã viên mãn như cô dự định khi cô gặp, yêu và chấp nhận lời cầu hôn của Cố Dư Vĩ, người yêu từ thời Đại học, vừa đẹp trai vừa có học thức và gia thế. Hai người góp tiền mua căn nhà mơ ước, chuẩn bị kết hôn. Hạnh phúc, chưa bao giờ ở gần Triệu Hằng đến như vậy. Nhưng rất tiếc, đây chưa phải là đoạn kết, mà mới chỉ là khởi đầu câu chuyện. Bởi vì trong lúc Triệu Hằng tưởng chừng đang nắm giữ mọi thứ trong tay, nó lại như một hiệu ứng Domino, từ từ sụp đổ trước mắt cô. Sau bao năm bỏ mặc, mẹ ruột tìm đến cô, mang theo người em trai tàn tật, giở đủ thói lưu manh ăn vạ đòi cô trợ cấp, càng cho tiền lại càng được thể lấn tới, ầm ĩ đến nỗi ảnh hưởng cả gia đình bạn trai, Cố Dư Vĩ không chịu nổi áp lực từ bố mẹ (vốn đã không ưa cô con dâu không môn đăng hộ đối này), nói tiếng chia tay. Chia tay dù không đòi quà, nhưng vì tự tôn của bản thân mà Triệu Hằng gom góp gần hết tiền tiết kiệm để trả lại phần góp mua nhà của Cố Dư Vĩ. Rồi lại vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của mẹ và em trai ruột, mà cô đành bỏ công việc đã gắn bó 5-6 năm trời, cũng bỏ cả cơ hội được thăng chức. Hoàn cảnh hiện tại của cô bây giờ tóm gọn trong mấy câu: bị bạn trai 7 năm bỏ, không việc làm, tiền tiết kiệm gần hết, có nhà, nhưng ngôi nhà đó cần có một khoản tiền lớn để hoàn thiện nó. "Trời không tuyệt đường sống của ta", câu này thật cmn nực cười khi áp dụng lên Triệu Hằng. Vì cố tình ngay lúc này, cái công ty lắp đặt thiết bị nhà ở mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn lại rơi vào tình trạng phá sản, việc sửa chữa tạm ngưng, cô có nguy cơ mất hết số tiền đặt cọc.(giống ngư hương tứ dật nhỉ) Dù có kiên cường mạnh mẽ đến mấy, đứng trước bao biến cố như vậy, là con người chứ đâu phải sắt thép, Triệu Hằng cũng không chịu đựng nổi. Và trong lúc tuyệt vọng nhất ấy, cô vớ được cái phao cứu sinh là Chu Dương. Anh vốn là công nhân lắp đặt điện nước cho phòng ở của cô. Vài lần gặp gỡ, giao tình không tính là sâu, nhưng người đàn ông đó cứ hết lần này đến lần khác tiếp cận rồi quan tâm, giúp đỡ cô. Anh cũng nghèo, chỉ là một người đàn ông đến từ phương Bắc xa xôi đã mồ côi cả mẹ lẫn cha, một người ở tầng lớp lao động bình thường nhất mà ta vẫn thường dùng từ "tay làm, hàm nhai". Anh không có nhiều tiền để giúp cô, mà có lẽ cô cũng không cho phép, nhưng anh nguyện ý cho cô tất cả những gì mà anh có: sự quan tâm không cần hồi đáp, đứng lên khi cô bị ức hiếp, làm chỗ dựa cho cô mà không đợi cô yêu cầu hay đòi hỏi. Anh đã cho cô bàn tay để cô vịn vào lúc cô cần điều đó nhất. Họ cứ thế ở bên nhau, ban đầu có lẽ là để phát tiết (hay là tìm chút hơi ấm và chân thật cuối cùng còn sót lại?l), nhưng dần dần, sự chân tình của Chu Dương đã đánh động cảm xúc của Triệu Hằng, khiến cô từng chút từng chút một chấp nhận anh. Chuyện tình của họ không phải là loại tình cảm mãnh liệt, thơ mộng, oanh oanh liệt liệt, mà chính là kiểu củi gạo mắm muối, sớm chiều bên nhau sinh tình. Hai con người vẫn tự mình vật lộn giữa dòng đời, nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì chung: một người thuộc tầng lớp tri thức cao cấp, một người chỉ là lao động chân tay; người mềm mại xinh đẹp, người thì cao to thô kệch, nhưng họ lại tìm thấy sự đồng điệu nơi nhau. Có lẽ phải cảm thán một chút, nhân sinh ấy mà, người với người vốn dĩ đâu có nhiều khác biệt đến thế, chỉ cần cho chúng ta cơ hội để lại gần nhau, gạt bỏ những chướng ngại không đáng có, xé tan lớp vỏ bọc hào nhoáng bên ngoài, thì bên trong mỗi người, có lẽ đều cũng chỉ là những tâm hồn vụn vỡ cần chút hơi ấm, cần chút cảm thông, cần chút thấu hiểu từ đồng loại mà thôi. Theo đuổi Triệu Hằng thời điểm đó, thực ra cũng không chỉ có Chu Dương, còn có một Tưởng Đông Dương công việc thỏa đáng tiền lương cao, gia thế tốt, lại còn đẹp trai; chưa kể Cố Dư Vĩ cũng manh nha ý định muốn nối lại với cô, nhưng tại sao lại là Chu Dương-kém hơn hẳn về mọi mặt? Không thể là vì anh cao, to, lớn, vô cùng khỏe mạnh (ầy, reviewer nói theo nghĩa đen nhé, cấm bạn đọc suy diễn lung tung )?! Triệu Hằng là một người con gái vô cùng lí trí, trước kia thế mà bây giờ càng thế. Nhưng phụ nữ ấy mà, chúng ta thực tế, nhưng chẳng phải do chúng ta chưa gặp được người đàn ông nguyện ý đặt chúng ta lên trên tất cả, người mà vì họ chúng ta sẽ chấp nhận gỡ bỏ dần mọi sự thực tế và phòng ngự của mình hay sao? Cuộc đời Triệu Hằng, nào đã có ai thật sự đặt cô lên trên hết thảy? Bố mẹ ruột không? Mẹ nuôi không? Rồi đến Cố Dư Vĩ, yêu thương bao năm nhưng cuối cùng vẫn chọn lựa bố mẹ thay vì mình; đã gặp gỡ một Tưởng Đông Dương, tốt đấy, chu đáo đấy, nhưng tình yêu đó vẫn cần có sự hồi đáp từ phía cô, anh đi một bước về phía em, rồi lại đợi em bật đèn xanh mới dám bước tiếp. Chu Dương thì khác. Anh ngang nhiên xông vào cuộc sống của cô, bảo vệ cô dù cô chưa bao giờ cho anh tư cách đó, mà có lẽ anh cũng không dám mong đợi điều đấy. Anh làm đơn giản vì anh yêu cô, thứ tình yêu mà anh thậm chí còn không dám nói ra lời bởi sợ cô sẽ áp lực và né tránh anh. Giống như có một người phụ nữ khi nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Hằng đã hỏi Chu Dương "Đây là vợ của anh à?" "Không" "Là cuộc sống của tôi". Tình yêu của Chu Dương dành cho Triệu Hằng là thế. Không sướt mướt, không hường phấn, đơn giản như vậy. Cô là sinh mệnh của anh, là thứ đẹp đẽ nhất xuất hiện nơi cuộc đời anh. Có thể anh học hành ít, gia thế bình thường, anh không trao cho cô được những thứ mà Cố Dư Vĩ, Tưởng Đông Dương hoặc những người đàn ông ở giai tầng đó có thể trao cho cô. Nhưng thứ họ trao, dù là thứ tốt, nhưng không phải là tốt nhất của họ. Còn Chu Dương, những thứ tốt đẹp nhất của anh, anh nguyện trao hết cho cô. Tôi vẫn cho rằng, cuộc đời người phụ nữ, có một người đàn ông yêu mình bằng cả sinh mạng như thế, đặt mình lên trên tất cả như thế, vậy là đủ rồi. Nhưng tất nhiên, Triệu Hằng cũng không và chưa bao giờ là một cô gái si tình ngốc nghếch như thế. Giống như Tưởng Đông Dương từng nói với cô: "Duy trì một đoạn tình cảm chỉ cần yêu, nhưng duy trì một đoạn hôn nhân thật sự cần phải cân nhắc rất nhiều mặt. Hai thế giới va chạm có lẽ là kích thích nhất thời, nhưng va chạm thời gian dài, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi". Triệu Hằng hiểu điều đó hơn ai hết, nên cô có thể từng xem Chu Dương là bình dưỡng khí cho con cá bị vứt lên bờ là cô đây, bấu víu vào anh, cô đã từng rất muốn rất muốn vứt bỏ lí trí để toàn tâm toàn ý ở bên anh, nhưng cô vẫn không làm như thế được. Cuối cùng... vẫn là lựa chọn chia tay. Vậy nhưng, sợi dây duyên nợ giữa họ vẫn chưa đứt, vì định mệnh lại một lần nữa kéo hai người về bên nhau. Lần này lại đến Chu Dương gặp chuyện. Đứng trước sự lựa chọn khó khăn giữa một bên là mặc kệ Chu Dương không quản, một bên là giao thứ đáng giá nhất của mình ra giúp anh, Triệu Hằng đã nhận ra rằng thật ra, cô không có sự lựa chọn. Hoặc nói cách khác, cô đã thân bất do kỉ mà lựa chọn anh từ lúc nào rồi. Nói đi nói lại, tên của truyện là "Xuân khởi" (bắt đầu mùa xuân), trước tiên là do cảm hứng từ một bài hát mùa xuân xưa, nhưng cũng đủ cho độc giả chúng ta hiểu, khó khăn bão bùng thế nào, sau tất cả, thì mùa xuân rồi cũng sẽ đến với Triệu Hằng mà thôi. "Anh đã trở lại". Cô chưa từng nói cô sẽ đợi anh, anh chưa từng hứa sẽ về bên cô, nhưng anh đã về với cô. Tình yêu của họ chẳng cần hứa hẹn, càng không có thề nguyền, nhưng cứ như vậy thuận lý thành chương mà ở bên nhau. Chu Dương đã mang theo mùa xuân ấm áp, bình yên và đẹp đẽ để trở về với cô. Đã đọc qua một số tác phẩm nổi bật của Kim Bính như Con đường vấy máu, Sinh đồ, Tương Tư Hữu Thời ...mình có thể nói, Xuân Khởi không xuất sắc và thu hút bằng. Nhưng nó vẫn có nét duyên dáng riêng của mình. Người đàn ông như Chu Dương, có thể không bá đạo, không cường ngạnh, không hào nhoáng như nhiều nam chính ngôn tình khác, tình yêu của anh cũng không quá phô trương nhưng làm cho người ra có cảm giác sâu sắc và chắc chắn như những mạch nước ngầm bên dưới, đầy bao dung, chở che và luôn ở đó vì bạn. Vậy nên, nếu bạn yêu thích những thứ thực tế, hoặc đã quá chán ngán những sơn hào hải vị ngôn tình hào nhoáng ngoài kia, mình xin được đề cử câu chuyện này. Dù chỉ là cơm rau dưa đạm bạc nhưng được chấp bút bởi tác giả Kim Bính với bút pháp có lực, có chiều sâu, biết dẫn dắt và xây dựng cốt truyện, lại còn được truyền tải qua dịch giả bảo chứng chất lượng Rabbitlyn nữa. Vậy nên, nếu có hứng thú thì xin các bạn cứ yên tâm mà nhảy hố ạ. Ngoài ra nếu vẫn còn yêu thể loại ngọt ngào thì bạn có thể đón đọc ngay truyện rất yêu rất yêu em nhé,nhiệt liệt đề cử nè Mời các bạn đón đọc Xuân Khởi của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa - Lam Bạch Sắc
N năm sau, vào ngày họp mặt bạn học cũ, do lâu ngày mới gặp lại nhau không biết là ai kích động đề nghị chơi trò “Ai là bạn tốt”. Ngày còn đi học hai người vốn không thân thiết lại bị ghép thành một đôi, quả thật chính là một vụ tai nạn. Hỏi: “ Tên của cô ấy là gì?” Đáp: “Nhậm Tư Đồ” Hỏi:  “Ngày sinh nhật?” Đáp: “ Không biết.” …… ngày 11 tháng 10. Hỏi: “Biệt danh của cô ấy ở trường?” Đáp: “Không biết.”………Đồ Đồ Tai To. Hỏi: “ Từng đảm nhiệm chức vụ gì ở lớp?” Đáp: “Quên rồi!”…..Lớp trưởng môn Tiếng Anh. Hỏi: “Minh tinh mà cô ấy thích nhất?” Đáp: “ Năm đó minh tinh nào nổi tiếng nhất? Vương Phi? Tôi đoán là Vương Phi!”…….. Clark Gable.Cô ấy vĩnh viễn chỉ thích Clark Gable – Loạn thế giai nhân. Hỏi: “Cô ấy thích nhất phim điện ảnh nào?” Đáp: “Tôi thật sự không nghĩ ra, cho qua.”………Đã nói rồi mà. Hỏi: “Trời ơi! Tôi đã mở đường tha cho cậu qua 5 câu rồi, câu kế tiếp không được cho qua nữa đấy. E hèm! Trong 3 năm học cùng nhau, cậu có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy không? ” Đáp: “ Làm ơn đi, tôi với cô ấy nói chuyện còn chưa tới mười câu, làm sao làm chuyện có lỗi với cô ấy chứ?”….. Chỉ có buồi lễ tốt nghiệp, đêm đó người che mắt, hôn em chính là tôi. Hỏi: “Tư Đồ, cậu thật đúng là xui xẻo, khi không lại rút trúng chung đội với tên tiểu tử thối này! Tôi cũng không nhẫn tâm thay cậu hỏi vấn đề cuối cùng này!” Đáp: ╮(╯▽╰)╭  Hỏi: “Thời Chung, cậu lo mà giải quyết hậu quả đi, bây giờ cậu có muốn trả lời với cô gái đáng yêu này không, chung quy cậu có chép đáp án của lớp trưởng không?” Đáp: “ Mình nghĩ………….bọn các cậu đều chép đáp án của cô ấy, mình không có, môn Anh Văn từ trước đến nay mình đều nộp giấy trắng.”……….. Anh yêu em.   *** Người quản gia này đã sớm không phải là người năm đó mà Tôn Dao biết, cô cũng có nghe nói, sau khi cô rời khỏi nhà họ Từ, không bao lâu sau tất cả những người giúp việc đều bị sa thải, nhà họ Từ làm như vậy, không phải không cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn lừa mình dối người thay đổi tất cả người làm. Hiện tại, Từ Kính lại muốn làm chuyện bịt tai trộm chuông? Tôn Dao thật cảm thấy bản thân đã quá xem trọng anh ta: “Nói không lại liền muốn đuổi tôi đi. Họ Tự, anh bây giờ cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Tôn Dao hùng hùng hổ hổ bị quản gia đuổi ra ngoài, một đường bị kéo xuống lầu một rồi bị mang ra khỏi cửa chính nhà họ Từ, mắt thấy bản thân sắp bị ném ra ngoài hoa viên, trong nhất thời cô cũng không biết bản thân kiếm đâu ra sức lực, trực tiếp vung tay một cái, người quản gia cường tráng hơn bốn mươi tuổi cứ như vậy mà bị cô đẩy ngã trên đất, cả người đau đến mức không bò dậy nổi. Lúc ấy Tôn Dao không hề cảm thấy có một chút ác độc, chỉ lo hướng vào trong. Cô hôm nay không buộc anh ta dừng việc mời luật sư, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Chỉ là Tôn Dao không ngờ, khi cô chạy vào phòng ngủ chính thì lại nhìn thấy tình cảnh đặc biệt như vậy--- Mặt mày Từ Kính trắng bệch khó khăn vịn lấy cạnh bàn. Thấy cô đột nhiên trở lại, anh ta sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, mở miệng hỏi cô: “Lão Tống đâu?” Tôn Dao đứng cứng ngắc tại chỗ: “…Anh…Chuyện gì xảy ra vậy?” Từ Kính không để ý tới lời cô, kéo cây gậy từ bên giường qua, khập khiễng đi qua cô tới căn phòng cách vách. Tôn Dao đuổi kịp sang căn phòng cách vách thì thấy anh ta kéo một cái ngăn kéo, trong ngăn kéo để bình thuốc, tay của anh ta đã run rẩy quá mức, vừa mở nắp bình ra, cả lọ thuốc liền bị đổ đầy ra mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa của tác giả Lam Bạch Sắc.
Tháng Ngày Ta Đã Qua - Tình Không Lam Hề
Câu chuyện tình yêu đẹp đẽ mà tàn khốc. Trị thương cứu người là đánh giá của Thẩm Trì về nghề nghiệp của Thừa Ảnh. Những gì cô làm đặt bên cạnh thế giới của anh là sự trớ trêu của số phận, tình cảm của họ dành cho nhau như một trò đùa của tạo hóa. Cô chỉ cần lặng yên đứng đó sẽ khiến anh liên tưởng đến điều tốt đẹp nhất và bình yên nhất trên thế gian. Nhưng, những điều này vốn không hề tồn tại trong thế giới tối tăm và nguy hiểm của anh. Định nghĩa về tình yêu chưa bao giờ chỉ là ngọt ngào, phải trải qua rèn giũa và dằn vặt, cũng sẽ có những thời điểm cãi vã vụn vặt, cho đến khi chúng ta chân chính hiểu biết lẫn nhau, cầm tay nhau sống quãng đời còn lại. Những ngày tháng cũ không thể quay trở lại, mối tình thuần khiết trải qua bao đau thương và vương vấn. Yêu càng sâu đậm lòng càng thương đau. Tháng ngày ta đã qua có lẽ tất cả đều đã thay đổi, chỉ có tình yêu vẫn chưa từng đổi thay. *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Thừa Ảnh vừa mong đợi, vừa sợ hãi trước nơi mà Thẩm Trì nói. Khi màn đêm buông xuống, cả thành phố giăng đầy đèn lồng hoa, cô mới theo anh đến một thế giới trác táng. Đó là nơi khác hẳn với cảnh tượng ban ngày, thậm chí trong ý thức của cô, cuộc sống ban đêm này có khác biệt quá lớn. Anh đưa cô đến sòng bạc ngầm. Cô thề rằng, trước buổi tối hôm nay, cô thậm chí còn không biết Vân Hải có tồn tại một nơi như thế này. Ánh đèn rực rỡ, người người đông đúc. Khách đánh bạc ở đây rất phong phú, không cùng giới tính, không cùng tuổi tác, không cùng màu da, nhưng cùng tụ tập ở đây để phô trương sự giàu có của họ. “Không phải tất cả mọi người đều có thể vào đây”, khi Thẩm Trì nói, anh dẫn cô ra lan can tầng ba đứng, từ đây có thể thấy toàn bộ cảnh náo nhiệt nơi đây, “Hơn nữa thắng thua và giao dịch ở đây cũng không nhất thiết phải bằng tiền.” “Còn gì nữa?”, cô vịn vào lan can chạm hoa, ánh mắt nhìn xuống đám khách đánh bạc như điên cuồng, vô thức hỏi. ... Mời các bạn đón đọc Tháng Ngày Ta Đã Qua của tác giả Tình Không Lam Hề.
Tha Thứ Tình Yêu - Tình Không Lam Hề
Câu chuyện về một Ôn Vãn trở về nước sau hai năm ở Châu Âu, mang trong mình vết thương lòng khó có thể phai mờ, và một Vệ Phi, ngọn nguồn của tất cả. Liệu nên tiếp tục hận, hay lựa chọn tha thứ, buông tay?  *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Năm ngày sau Vệ Phi xuất viện. Được bác sĩ cho phép, anh trở lại biệt thự nghỉ ngơi. Sau đó, lại qua hơn nửa tháng, anh có thể xuống giường ngồi xe lăn để hoạt động, nhưng mỗi ngày thời gian ngồi không được vượt quá bốn giờ. Mà ở giai đoạn này, tôi xin nghỉ phép ở công ty, ở lại chăm sóc anh. Tất cả giống như lại trở về ngày trước, lúc nhàn hạ, anh làm việc, tôi thì đọc sách ở thư phòng, khi đến lúc, liền đốc thúc anh về giường nghỉ ngơi; mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, ngồi cạnh nhau ở bàn ăn, tôi không còn cảm giác cô độc, nhìn những món ăn trong chén anh tỉ mỉ gắp cho tôi, trong lòng liền dâng lên ấm áp. Vệ Pohi nói không sai, tôi vẫn luôn là người kiên cường độc lập. Không có anh bên cạnh hai năm, tôi vẫn có thể sống rất tốt, cho dù vẫn không quên được ngày trước, cho dù tình trạng đó tốt, nhưng vẫn tồn tại một phần giả tạo. Nhưng bây giờ, tôi phát giác, mình đang bất tri bất giác trở lại quá khứ có chút lệ thuộc đó, có chút quật cường, thỉnh thoảng sẽ đối với anh làm nũng, có khi lại sẽ vì hành động vô ý của anh mà dâng lên cảm xúc ấm áp —— tôi phát hiện, tôi đang lần nữa từ từ lâm vào tình yêu. ... Mời các bạn đón đọc Tha Thứ Tình Yêu của tác giả Tình Không Lam Hề.
Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại - Tình Không Lam Hề
Chàng soái ca Thẩm Trì dường như luôn giấu kín rất nhiều điều bí ẩn. Bao nhiêu cô gái say mê anh cũng vì những điều bất ngờ họ tìm thấy nơi anh Yến Thừa Ảnh là một cô gái thông minh, đầy bản lĩnh, cũng là vợ trên danh nghĩa của anh Tiền Tiểu Phi, một nữ sinh trẻ tươi với sự bồng bột, mạnh dạn yêu đương đã rơi vào lưới tình... Không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, những con người này cứ vậy mà ảnh hưởng đến nhau, trộn lẫn vào cuộc sống của nhau Đâu là khởi đầu? Đâu là điểm kết? Cho tình yêu, cho lý tưởng và cũng cho cuộc sống của riêng họ?  " Yêu càng sâu đậm thì càng thương tổn. Từ khi bắt đầu đến hiện tại, có lẽ tất cả đều đã thay đổi, chỉ có tôi yêu em là chưa từng thay đổi." *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Bởi vì công việc hàng ngày không quá bận rộn, Thừa Ảnh tranh thủ đăng ký một lớp học yoga. Vẫn là đám đồng nghiệp khoa gây mê giới thiệu cho cô, một tuần hai buổi, cùng nhau đi sau giờ làm việc. Đồng nghiệp nói: “ Mình thấy trạng thái tinh thần của cậu không được tốt lắm, buổi tối tập thể thao rất thích hợp để hỗ trợ giấc ngủ”. Đúng lúc nghỉ giải lao, Thừa Ảnh cầm chai nước đưa lên miệng tu: “ Cậu nói có lý. Dạo này mình có cảm giác ngủ rất ngon”. “ Trước kia tôi cũng hay bị mất ngủ”. Hình như nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn cô, nữ học viên đứng bên mỉm cười nói xen vào: “ Kiên trì theo thầy học hai tháng, trạng thái toàn thân biến chuyển rất tốt”. Nữ học viên này nhìn qua trông còn rất trẻ, nhiều lắm chưa quá hai mươi, mái tóc dài buộc gọn đơn giản phía sau, để lộ vầng trán mịn màng xinh xắn, trẻ trung. Dáng dấp thanh mảnh, mặc trang phục tập yoga trông hết sức đẹp mắt. Một cô gái như vậy dễ dàng khiến người khác nảy sinh cảm tình. Thừa Ảnh nhịn không được im lặng đánh giá cô gái. “ Hình như trước kia tôi đã từng gặp cô”. “ Tiểu Băng”. Cô gái mỉm cười tự giới thiệu. “ Dạo này công việc bận rộn. Mấy tuần nay tôi không tới đây. Chắc các chị là người mới phải không?”. “ Tôi thôi, còn cô ấy thì không phải”. Thừa Ảnh chỉ vào đồng nghiệp: “ Cô ấy kiên quyết kéo tôi đến đây học, muốn kiếm người làm bạn ấy mà”. Cuối cùng, cô mới nhớ nói ra tên mình. ... Mời các bạn đón Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại của tác giả Tình Không Lam Hề.