Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Nụ Cười Nào Đó

Sau “Buồn ơi chào mi” vang dội rực rỡ, Françoise  Sagan cho ra mắt thuyết thứ hai “Một nụ cười nào đó” vào năm 1956, tiếp tục khẳng định tài năng và phong cách độc nhất vô nhị. Câu chuyện xoay quanh một cô sinh viên Luật đại học Sorbonne phải lòng một người đàn ông lớn tuổi đã có vợ, oái oăm thay lại là cậu ruột của người bạn trai. Một câu chuyện giản đơn, thậm chí là tầm thường với những nỗi buồn vặt vãnh, những ray rứt trẻ con, những nghi ngờ, khám phá về mặt tinh thần lẫn thể xác mà ở thời đại đó đã bị gán cho cái mác băng hoại đạo đức, khiêu dâm. Nhưng tiểu thuyết thứ hai này cho thấy một sự ngây thơ và dễ tổn thương mà “Buồn ơi chào mi” không có được. Hơn nữa, “Một nụ cười nào đó” đằm thắm hơn, cố chấp hơn với tình yêu  để rồi vỡ mộng hơn, nhưng là một vỡ mộng không tàn bạo mà dịu dàng như một bản nhạc. Nhân vật nam chính – một người đàn ông “mắt xám, trông mỏi mệt, gần như u buồn” – là người duy nhất làm cho cô gái hạnh phúc vì chỉ hai người họ mới giống nhau và chia sẻ cho nhau nỗi chán chường cố hữu của đời sống. Nhân vật nữ chính – trung tâm của cuộc tình tay tư – là một cô nàng vô ưu, lẳng lơ, có những lúc tự nhận bản thân vô sỉ, song từ đầu đến cuối luôn bị giày vò bởi nỗi cô đơn của một đời sống vô vị và nhàm chán. Mối quan hệ lén lút giữa Dominique và Luc sẽ không khiến hai người phải ray rứt và khổ đau như họ đã cảm thấy nếu, Françoise – vợ Luc không tỏ ra là một người phụ nữ ấm áp, dịu dàng và từ ái. Françoise luôn đối xử với Dominique như một người mẹ thương con, bởi vì bà cho rằng cô sinh viên ấy cùng một bản chất với chồng bà: họ là những kẻ có đôi chút bất hạnh cần được vỗ về. Ở cuối tác phẩm, Francoise vẫn không đổi thay trong lối cư xử và trong tình cảm với tình địch dù đã biết câu chuyện dan díu, nhưng chỉ bằng một câu nói, bà đã đập tan cái cố chấp của cô gái trẻ, khiến cô không còn gì ngoài tan nát… *** Một nụ cười nào đó – Françoise Sagan Một chút nỗi buồn cũng đáng giá hơn cả vạn niềm vui, bởi nó đọng lại, day dứt, dằn vặt con người ta quá nhiều, quá sức khủng khiếp. Sagan khi chỉ mới là nàng thiếu nữ chưa trải hết mọi sự đời đã kịp nắm bắt, rồi mô tả lại từng đường nét của nỗi buồn ấy một cách tinh tế và tỉ mỉ nhất có thể. Nếu trong tác phẩm đầu tay Buồn ơi chào mi gây chấn động văn đàn Pháp của mình, Sagan để cô tiểu thư mục ruỗng Cecile gọi tên nỗi buồn khá muộn màng thì tới cuốn sách thứ hai, ra đời chỉ hai năm sau đó, nỗi buồn một lần nữa quấn quýt không rời khỏi từng câu chữ, những lúc Dominique ngơ ngẩn, những khi cô ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, những thứ không hề khơi gợi trong cô xúc cảm mãnh liệt nào, hay thậm chí cả tận khi cô khao khát được hồi đáp tình cảm từ nhân tình, người đàn ông với đôi mắt xám u buồn đã gây ấn tượng cho cô ngay buổi đầu gặp gỡ. Chưa từng có phút giây nào nỗi buồn không hiện diện trên trang giấy. Thậm chí tới hình hài của từng nhân vật cũng nhòa dần đi theo cảm giác buồn nản chán chường nhàn nhạt ấy. Ta chỉ còn mơ hồ nhận ra, Dominique hời hợt và dễ dãi, Luc già dặn và dịu dàng, Francoise lại quá đỗi đôn hậu cùng khoan dung, Bertrand tuy đôi phần xốc nổi nhưng vẫn khá rộng lượng. Các nhân vật của Sagan quẩn quanh trong một vòng tròn vốn đã mục ruỗng từ lâu, nơi mỗi cá nhân từ phóng khoáng tới phóng túng, hoặc hiền hòa tới đáng thương. *** TRỌN BUỔI CHIỀU CHÚNG TÔI NGỒI TRONG một quán cà phê đường Saint-Jacques, một buổi chiều mùa xuân như mọi buổi chiều khác. Tôi cảm thấy hơi buồn, buồn một cách khiêm tốn. Tôi đi đi lại lại từ chỗ để cái máy quay dĩa hát đến cửa sổ trong lúc Bertrand đang bàn cãi bài giảng của Spire. Tôi nhớ có một lúc, đứng tựa máy hát, tôi nhìn cái đĩa hát được từ từ nâng lên đến nằm nghiêng bên cây kim “xa-phia”, âu yếm tựa như ta áp má vào một ai. Và, không hiểu tại sao, lúc đó lòng tôi dạt dào hạnh phúc, tôi có trực giác tràn trề một ngày nào đó tôi sẽ chết, bàn tay tôi không còn đặt trên cái cạnh tủ mạ kền nầy nữa, mắt tôi không còn đựng ánh mặt trời. Tôi quay về phía Bertrand. Anh nhìn tôi, và khi thấy tôi mỉm cười anh đứng lên. Anh không chịu được sự tôi sung sướng riêng rẽ một mình, lúc nào cũng phải có anh bên cạnh. Những phút vui sướng của tôi phải chỉ là những lúc cần thiết cho cuộc sống tay đôi của chúng tôi. Điều này tôi cũng đã biết mập mờ từ lâu, nhưng hôm đó nghĩ tới, tôi không chịu được nên quay mặt chỗ khác. Dương cầm bắt đầu chơi bản Lone and Sweet, tiếng kèn cla-ri-nét tiếp sức tiếng đàn, tôi biết rõ từng hơi thổi một. Tôi gặp Bertrand trong mùa thi năm ngoái. Chúng tôi sống cạnh nhau trọn một tuần, cả hai cùng âu lo hồi hộp, sau đó tôi về nghỉ hè tại nhà ba má tôi. Đêm chót, khi chia tay, anh hôn tôi. Rồi anh gởi thư cho tôi. Ban đầu trong thư anh chỉ nói lơ là. Nhưng về sau, giọng thư đổi khác. Tôi theo dõi sự thay đổi đó của anh mà lòng không khỏi run, thành thử khi anh viết : “Tôi thấy sự tỏ tình nầy buồn cười, nhưng có lẽ tôi đã yêu em”, thì tôi có thể trả lời anh cũng bằng một giọng như thế, rất thành thật, không dối trá chút nào : “Sự tỏ tình của anh buồn cười đó, nhưng em cũng yêu anh”. Câu trả lời nầy đến với tôi một cách tự nhiên, hay nói đúng hơn đến với tôi như một tiếng vang. Vườn của ba má tôi nằm trên bờ sông Yonne, ở đó không có gì thú vị để tôi tiêu khiển. Tôi đi xuống bờ sông, nhìn những đám rong vàng uốn mình trên mặt nước rồi nhặt những miếng đá mỏng màu đen ném cho bay lướt trên mặt sông như một bầy chim én. Suốt mùa hè đó, tôi thì thầm gọi tên Bertrand và miên man nghĩ đến tương lai. Kể ra tôi cũng thích cái lối yêu nhau và viết cho nhau như thế. Bây giờ thì Bertrand đang đứng sau tôi. Anh đưa cho tôi cái ly đang uống, lúc quay lại người tôi sát vào người anh. Anh hay làm mặt giận khi thấy tôi tỏ ý lơ đãng không chú ý đến những cuộc thảo luận giữa anh và các bạn anh. Tuy thích đọc nhưng tôi lại không ưa bàn cãi văn chương. Anh không quen được với cái tánh đó của tôi. Anh nói : - Lúc nào em cũng cho nghe điệu nhạc cũ nầy. Nhưng không hiểu sao, anh lại thích. Em có thấy thế không. Câu chót nầy anh nói bằng một giọng bình thản làm tôi nhớ lại lúc mới quen nhau lần đầu hai đứa chúng tôi đã ngồi cạnh nhau để nghe cái đĩa đó. Bao giờ tôi cũng tìm thấy ở Bertrand những lối bộc lộ tình cảm kín đáo như thế, những cái mốc đánh dấu mối tình của chúng tôi, những cái mốc mà hiện giờ tôi không còn nhớ nữa. Đột nhiên tôi nghĩ : “Đối với mình Bertrand nào có nghĩa gì. Mình chán anh ta, mình dửng dưng với mọi sự; mình không là gì, hoàn toàn không là gì cả”. Rồi cũng chính cái cảm giác vô lý nầy đã xâm chiếm trọn tôi. Bertrand nói : - Anh phải đến thăm cậu anh, ông cậu giang hồ. Em đi với anh không ? Nói xong anh quay đi trước và tôi lẽo đẽo theo sau. Tôi không quen ông cậu Bertrand và cũng không muốn quen với ông ta. Nhưng trong tôi có một cái gì thúc giục tôi đi theo sau mớ tóc cắt gọn ghẽ của một chàng trai, có một cái gì khiến tôi hóa ra thụ động để ai muốn dắt đi đâu cũng được mà không cưỡng lại bao giờ. Có những ý nghĩ vụn vặt, lạnh buốt, trơn như những con cá nhỏ len lỏi trong đầu tôi. Lúc đó tôi cảm thấy mến Bertrand lạ. Hai đứa chúng tôi đi dài theo con đường lớn trong thành phố. Bước chân hai đứa ăn nhịp nhau không khác gì xác thịt hai đứa trong những đêm hai đứa yêu nhau. Bertrand cầm tay tôi. Chúng tôi hợp thành một cặp nhân tình mảnh mai, dễ yêu, giống như những cặp nhân tình trong tranh vẽ. Suốt lúc đi trên con đường lớn và suốt lúc đứng trên chiếc xe buýt đưa Bertrand và tôi đến gặp ông cậu giang hồ tôi thấy yêu Bertrand hết sức. Xe xóc, làm tôi ngả vào mình anh, anh cười, choàng tay qua lưng tôi ra dáng che chở. Tôi dựa vào áo anh, nép sát vào vai anh, đôi vai đàn ông cứng cáp rất tiện cho tôi ngả đầu vào. Tôi hít mùi thơm của người anh, mùi quen thuộc, mùi thơm đó làm tôi cảm động. Bertrand là mối tình thứ nhất của đời tôi. Nhờ anh tôi mới biết được mùi thơm của chính người tôi. Bao giờ cũng thế, phải nhờ đến thân thể của một người khác mình mới khám phá được thân thể của chính mình, khám phá cả chiều dài, cả mùi thơm của thân thể đó. Ban đầu với đôi chút ngờ vực, về sau với tất cả sự biết ơn. Bertrand đem những chuyện về ông cậu ra kể cho tôi nghe, coi bộ anh không ưa ông cậu anh cho lắm. Anh kể những chuyện buồn cười đã xảy ra trong cuộc đời rày đây mai đó của cậu anh. Bertrand có một tật xấu : anh thích moi móc những tấn hài kịch xảy ra trong đời thiên hạ đến nỗi lúc nào anh cũng hồi hộp e có ngày thiên hạ sẽ nhìn thấy được những khía cạnh mà anh không ngờ là có thể lố bịch của đời anh. Tôi thường chế nhạo anh về điểm nầy khiến anh nổi khùng vì tôi không ít. Ông cậu Bertrand ngồi chờ Bertrand dưới mái hiên một quán cà phê. Thoạt trông thấy ông ta tôi bảo ngay với Bertrand là ông ta có một bộ dáng không đến nỗi nào. Lúc chúng tôi đến gần ông kéo ghế đứng lên, Bertrand giới thiệu : - Cháu đến với một cô bạn, cô Dominique. Còn đây cậu Luc, ông cậu giang hồ. Tôi ngạc nhiên một cách thích thú. Tôi nói thầm : “Có thể lắm. Đúng là dáng điệu một nhà đại giang hồ”. Ông ta có đôi mắt màu nâu, một vẻ vừa buồn vừa mệt mỏi. Tóm lại, có thể nói ông ta khá đẹp trai. Bertrand hỏi : - Chuyến đi vừa rồi của cậu ra sao ? Vui chớ ? - Chán chết được. Đến Boston lại phải giải quyết một vụ thừa kế rất lôi thôi. Đi đâu cũng gặp toàn những loại thầy cãi gàn đến cái mực chết người. Chán lắm. Còn cháu ? Bertrand đáp : - Hai tháng nữa là bọn nầy thi cử đến nơi. Anh nhấn mạnh khi nói hai chữ “bọn nầy”. Chính điểm đó đã khiến các cô cậu sinh viên Sorbonne cảm thấy gần nhau như vợ với chồng. Họ nói đến thi cử âu yếm như nói đến một đứa con nhỏ. Ông cậu quay nhìn tôi : - Còn cô, cô cũng thi nữa chớ ? Tôi trả lời mơ hồ : - Dạ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em - Kevin Rz
Người lạnh lùng thường là người nghĩ nhiều nhưng nói rất ít. Họ có thể là người rất nhạy cảm nhưng hầu như cảm xúc đều giấu sau vẻ mặt vô hồn, vì vậy suy nghĩ và lối sống của họ có thể bị ảnh hưởng mạnh từ những điều trong cuộc sống. Vậy trong tình yêu sự lạnh lùng ấy rồi sẽ ra sao? Truyện Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em thuộc thể loại truyện teen kể về những mối tình yêu đương ngây ngô. Với ngôn mà tác giả Kevin Rz viết phù hợp với gu của giới trẻ hiện nay vì vậy bộ truyện này rất gặt được nhiều thành công. *** Nhân vật nữ chính Vĩnh Thiên Anh còn có tên gọi khác là Lệ Băng ( tên này chỉ có anh trai nó gọi thôi à..lý do...tác giả sẽ bật mí trong khi đọc truyện ), 17 tuổi, cao 1m65, sở hữu một gương mặt cực kì dễ thương ấm áp tựa thiên thần. Tính cách : Đáng yêu. Luôn quan tâm giúp đỡ người khác. Rất yêu thương anh trai của mình... Nhân vật nam chính Hạo Khánh Anh còn có biệt danh là Kevin hiện đang 18 tuổi, cao 1m85, sở hữu một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Bất kì girl nào nhìn cũng say nắng. Nếu không muốn trúng " tiếng sét ái tình " thì đừng nên nhìn hắn ta quá 10s. Tính cánh : Lạnh như chưa bao giờ được nóng. Ghét phản bội và rất tàn nhẫn với kẻ phản bội và ghét cả nói dối... Và còn nhiều vai khác để phụ họa cho cặp đôi này, cùng nhau theo dõi truyện để trải qua các tình tiết yêu đương, hạnh phúc, đau khổ, niềm vui nỗi buồn của các teen! *** 3h chiều. Tại lớp học của những thiên thần nhí. Cô giáo đang hát cho bọn trẻ nghe thì ở phía dưới Huyền Anh và Long Anh không quan tâm đến cô hát hay cơ nào, chúng nó chỉ chăm chú vào bộ lắp ghép với than thở -Hôm nay Lâm ốm không đi học chán quà hà!! – Long Anh than, ngồi vuốt ve bộ đồ lắp ghép với Huyền Anh. -Hay là…- Huyền Anh tinh ranh nhìn Long Anh, cậu bé cũng hiểu cô bé đang nghĩ gì, nhanh chóng cả hai gật đầu cười gian rồi Long Anh kêu oai oái lên -A cô ơi…con đau bụng quá! Thấy Long Anh ôm bụng đau khổ, cô giáo ngưng hát, chạy xuống đỡ cậu bé lên -Cô đưa con xuống phòng y tế! -Không cô ơi, cô đang dạy mà, để con đưa anh Long xuống cũng được – Huyền Anh nhanh nhảu nói -Nhưng… -A – Long Anh lại kêu ầm trời lên đến nỗi cô phải bịt tai -Đấy để con đưa đi cho. Cô chăm các bạn đi – Nói xong, Huyền Anh lập tức đỡ Long Anh ra ngoài. Cánh cửa mở ra, hai thiên thần nhí nhìn nhau cười khoái trí. Nhân lúc bác bảo vệ không có ngoài cổng, hai đứa dắt nhau “chuồn” một cách dễ dàng mà không cần bày trò. Một lúc sau… ... Mời các bạn đón đọc Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em của tác giả Kevin Rz.
Công Chúa Của Thế Giới Đêm - Kanade Minamino
Nó: Nguyễn Thị Thùy Trâm (Wendy) Cháu gái vàng bạc châu báu của tập đoàn Đại Phong lớn nhất thế giới về mọi mặt. Cực kì xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng ngầm (một con người đa zi năng đó, lí do thì chỉ có người trong nhà và bốn đứa bạn chí cốt biết). Cao 1m75. Thích màu hồng. Sinh nhật: 2.5.1998 (Ngưu Chan ấy nhở).Cực kì ghét những tên lăng nhăng. Đai đen tất cả các ngón võ. Đã tốt nghiệp ba trường đại học hàng đầu của Mỹ về thời trang (loại xuất sắc) năm 16 tuổi. Chủ tịch tập đoàn Sanding - tập đoàn thời trang đứng đầu thế giới. Bang chủ bang A&D đứng đầu thế giới đêm (đã rớt xuống hạng 2 trong lúc tụi nó đi du học vì bị bang K&W chiếm ngôi). IQ: 300/300. Phan Anh Thảo Vân (Ji) Con gái độc nhất của tập đoàn The Rose lớn nhì thế giới về mọi mặt. Rất xinh đẹp. Biết quan tâm đến người khác nhưng cũng rất lạnh lùng khi gặp chuyện. Cao 1m74. Thích màu xanh nước biển. Sinh nhật: 22.7.2998 (Em là bé Cua). Giỏi võ giống nó. Cũng đã tốt nghiệp đại học giống nó. Phó chủ tịch Sanding. Phó bang chủ A&D. IQ: 300/300. Bạn thân của nó. Trần Ngọc Lan Như (Yun) Cháu gái út tập đoàn Trần Ngọc - tập đoàn lớn thứ năm trên thế giới. Cũng rất xinh đẹp. Ham ăn, ham ngủ, ham chơi, hồn nhiên, dễ thương nhưng khi gặp chuyện thì trở nên lanh lùng. Cao 1m76. Thích màu vàng. Sinh nhật: 17.12.1998. (Nửa người nửa ngựa). Giỏi võ giống nó, cũng đã tốt nghiệp đại học giống nó.Giám đốc Sanding và bang phó bang A&D. IQ: 300/300. Cũng là bạn thân của nó. Đặng Thị Ngọc Hân (Kull) Cháu gái duy nhất của tập đoàn Đặng Thị - Tập đoàn lớn thứ bảy trên thế giới về mọi mặt. Hiều lành, đảm đang, dịu dàng nhất trong bốn đứa tụi nó. Xinh đẹp, giỏi võ không kém gì ba tụi nó. Cũng đã tốt nghiệp đại học giống ba tụi nó. Cao 1m73. Thích màu trắng. Sinh nhật:13.9.1998 (Xử Nữ dịu dàng). Còn lại giống nó. Phó giám đốc Sanding và bang phó thứ 2 bang A&D. Hắn: Hoàng Văn Minh Tuấn (Windy) Cháu trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Thành Công - tập đoàn lớn nhất thế giới về mọi mặt. (ngang tầm với nhà nó). Cực kì đẹp trai nhưng cũng rất lạnh lùng. Cũng đai đen tất cả các ngón võ. Sinh nhật: 9.1.1998. Cao 1m85. Bang chủ bang A&D đứng đầu thế giới đêm (chiếm vị trí số 1 của bang K&W). Hội phó hội học sinh Star School. IQ: 300/300. Phạm Duy Hùng (Jin) Cháu trai trưởng tập đoàn Phạm Hùng - tập đoàn đứng thứ ba thế giới về mọi mặt. Lanh lùng, không thích con gái vây xung quanh. Trong tim chỉ có hình bóng của một người - cô bạn thời thơ ấu (ai thì từ từ sẽ biết - chung thủy quá!). Giỏi võ không kém gì tụi nó (cùng một lò ra mà). Sinh nhật: 3.3.1998. Cao 1m84. Hotboy no.2 của học viện Star School (tự hiểu xem Jin có đẹp trai hay không đi nha). Là bạn từ nhỏ của tụi nó và tụi hắn. Phó bang chủ bang bang K.W. là bạn thân của cả hắn và tụi nó. Đội phó đội bảo vệ học sinh Star School. IQ: 300/300. Đoàn Quang Minh (Yin) Cháu trai trưởng tập đoàn Hải Âu - tập đoàn đứng thứ tư trên thế giới về mọi mặt. Handsome nhưng không lăng nhăng. Giỏi võ giống hắn. Cao 1m86. Sinh nhật: 15.8.1998 (vua của trăm thú). Bang phó bang K&W. IQ: 300/300. Hottboy no.3 học viện Star School. Đội trưởng đội quản lý học sinh Star School. Cũng là bạn thân của hắn. Huỳnh Võ Minh Quân (Ken) Cháu trai thứ tập đoàn Huỳnh Võ - tập đoàn đứng thứ tư sáu trên thế giới. Còn lại giống hắn. Cao 1m83. Sinh nhật: 12.4.1998 (Cừu trắng đây nè). Hotboy no.4 học viện Star School. Bang phó thứ hai bang K&W. IQ: 300/300. Thành viên còn lại của 'Tứ hoàng tử' học viện Star School. Đội phó đội quản lý học sinh Star School. *** Su và SumiPhòng phục hồi chức năng bệnh viện - Từ từ thôi anh.... - Sumi dìu Su đi từng bước nhẹ - Anh phải cố gắng để đi được...... - Su cắn răng nói, mồ hôi lấm tấm trên trán - Vì sao? - Vì khi nào anh đi được, anh mới có đủ can đảm để cùng em đi trên con đường tiến vào lễ đường. - Su nắm lấy bàn tay của Sumi - Anh không muốn trở thành gánh nặng cho em với đôi chân tật nguyền này..... - Anh đừng nói vậy chứ.... - Sumi nhăn mặt giận dỗi - Anh không có tật nguyền..... Đừng nói như vậy...... Anh đã không màng đến mạng sống để cứu chị Wendy, thế đối với em là tất cả rồi...... Anh lúc nào cũng thế...... Năm xưa, hai chúng ta không hề quen biết mà khi thấy em và anh Minh cãi nhau anh liền nhảy vào cứu em dù không biết chuyện gì..... - Thì vì thế anh mới quen được một cô gái tốt như em chứ..... - Su véo nhẹ Sumi - Anh này..... - Sumi đỏ mặt mỉm cười - Cảm ơn em, vì đã ở bên anh..... - Su cúi xuống hôn Sumi - Làm vợ anh nhé..... - Em đồng ý..... - Sumi khẽ gật đầu - Dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng mãi yêu anh..... - Anh quyết tâm rồi..... Khi nào anh đi lại được, anh sẽ mang nhẫn kim cương đến cầu hôn em..... - Su cười - Tập luyện tiếp nào..... Tiếng cười giòn tan vang vọng khắp căn phòng ... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Của Thế Giới Đêm của tác giả Kanade Minamino.
Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!! - Ren
Một câu chuyện viễn tưởng ??? Nhân vật chính không phải là người bình thường, vậy họ là ai? Sự thật ẩn kín sau cánh cửa quá khứ, nỗi đau vùi sâu trong nụ cười hồn nhiên và vô tư...Cô đơn tuyệt vọng và bất lực ngay cả khi xung quanh ta có rất nhiều người... - Nguyệt Hải Băng - Seny (nó) 17t một đứa không cha không mẹ. Mà chính xác hơn là cha mẹ hiện tại cũng chẳng biết làm thế nào mà có đứa con này. Trên danh nghĩa nó là tiểu thư tập đoàn lớn nhất thế giới The Flowin đứng đầu ngành đá quý và là bang chủ bang Dark Angel đứng đầu thế giới ngầm. Xinh đẹp, quyến rũ với đôi mắt xanh nước biển sâu thẳm và mái tóc cùng màu. Sở hữu 1 vẻ đẹp huyền bí kì lạ khiến người khác mê mẩn. Tính cách khá trẻ con, thích quậy, nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy là 1 con người lạnh lùng, đáng sợ. - Phạm Tiểu Linh:(Windy)17t con gái độc nhất của Phạm gia, tiểu thư tập đoàn P&L chuyên về thời trang. Là bạn thân của nó, và tất nhiên ba mẹ cô cũng chẳng biết cô từ đâu chui ra. Cô mang 1 vẻ đẹp cao sang, quý phái, mái tóc vàng và đôi mắt tím mê mị.Là người luôn ủng hộ những trò đùa tai quái của nó, nhưng tính cách lại vô cùng chững chạc dù không thể hiện ra. Phó bang chủ Dark Angel. - Diệp Ánh Phương: (Haray) 17t con gái cưng của họ Diệp, tiểu thư của tập đoàn Ánh Phương. Cô cũng giống như 2 người bạn của mình. Mang vẻ đẹp Á Đông, tóc và mắt cùng 1 màu đen tuyền, nhìn khá là thuần khiết, nhưng lại tỏa ra khí chất ghê rợn. Tuy luôn miệng nhắc nhở 2 con bạn không được bày trò nhưng lại ngầm đứng sau thêm dầu vào lửa. Là người biết cân nhắc mọi việc. Phó bang chủ Dark Angel. - Hoàng Minh Đức: (hắn) (Sky) 17t: Người thừa kế tập đoàn Davis ngang hàng với nhà nó. Thuộc diện đẹp trai số 1, không ai sánh bằng. Đôi mắt màu huyết và mái tóc nâu đỏ luôn làm run sợ người đối diện. Mặc dù tỏa ra sát khí ghê rợn nhưng vẫn không làm lũ con gái hám zai tránh ra được. Là người khó đoán, không quá lạnh lùng nhưng cũng không tỏ ra thân thiện. Đặc biệt ghét con gái vì cho rằng họ chỉ giỏi gây rắc rối. Nhưng 1 khi đã ra tay thì tàn bạo hơn cả nó. Bang chủ Devil Hell. - Dương Thiện Nhân (Rany) 17t Cậu ấm của tập đoàn D&N. Một playboy thứ thiệt, thay bồ như thay áo. Bạn thân của hắn, đẹp thì khỏi nói, tuy không bằng hắn nhưng đủ sức khiến con gái điêu đứng. Tính cách vui vẻ hòa đồng, nhưng lại rất giỏi nhìn thấu nội tâm người khác. Thích bày trò quậy phá. Phó bang chủ Devil Hell. Nguyệt Mạnh Phong(Kevin)17t anh trai sinh đôi của nó, gia thế như nó. Cực thương em gái. Mà đã là anh thì đương nhiên phải đẹp như em rùi, rất hiểu em nên luôn biết đường mà tránh cơn thịnh nộ của nó. Là bạn thân của hắn, là người cẩn thận, biết tìm ra phương án tốt nhất để giải quyết. Phó bang Devil Hell. *** Sau ngày đăng cơ Sky gần như không thấy mặt mũi. Mỗi ngày đều đi từ sáng sớm đến tối mịt mới thấy lết xác trở về. Nó chỉ biết vừa thương vừa giận. Không thể gặp hắn thường xuyên, nó hối hận đã để hắn lên Thiên Đình nhận chức. Ngồi ăn đào tại An Bảo điện, Seny nhàn nhã cùng mọi người thưởng trà, nói chuyện lại cẩn thận liếc qua ngón tay áp út của hai cô bạn. - Seny, cuối năm nay tao và Kevil sẽ làm đám cưới đấy, đã định ngày rồi, chỉ còn chuẩn bị nữa thôi - Ồ, vậy tao phải gọi mày là chị dâu rồi_ Ai đó đang gọt đào - Tao và Rany cũng thế, làm cũng một thể cho vui - Nghe hay đấy_ Ai đó đang ăn đào - Em cũng xin phụ hoàng rồi, nhưng người bảo em còn nhỏ, vậy thì Seny, chị và anh trai em cũng làm luôn đi chứ, đây là tam hỉ đấy - Miễn đi _ Ai đó vừa đáp hột đào Nó phủi tay áo, đứng dậy, huýt sáo, gọi phượng hoàng, linh vật của Thiên Nhi rồi bay đi mất, Bỏ lại những cái nhìn ái ngại ở đằng sau Trong khi đó, tại Linh Tiêu bảo điện, hai người đàn ông một già một trẻ đang giằng co nhau dữ dội, người này cố níu, người kia cố giằng. - Thái Thượng Lão Quân thả ta ra, ta không làm nữa, ta muốn ra ngoài_ Sky vừa giữ áo, vừa cố giằng ra khỏi Lão Quân - Trời ơi, Thái à không Ngọc Hoàng à, cha người vừa thoái vị đã dẫn Vương Mẫu nương nương đi du lịch sao Hỏa rồi, công việc triều chính người không làm, thì ai làm? - Giỏi lắm, thảo nào vội vã nhường ngôi cho ta như vậy, thì ra muốn đùn đẩy công việc để vội đi hâm nóng tình cảm với mẫu hậu, buông ra, ta sẽ cùng Seny đi sao Thủy cho biết mặt ... Mời các bạn đón đọc Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!! của tác giả Ren.
Thác Loạn Ở Las Vegas - Hunter S. Thompson
Người ta phải đọc Thác loạn ở Las Vegas của Hunter Thompson bởi cuốn sách này là “biên niên ký tuyệt vời nhất” về thập kỷ 70 của nước Mỹ và một thiên hài hước có một không hai trong lịch sử những cuốn sách viết về pop culture Mỹ. Ra đời năm 1972, cuốn tiểu thuyết nhiều yếu tố tự truyện này kể lại hành trình của nhà báo Raoul Duke và luật sư Gonzo từ California tới Las Vegas để tường thuật một cuộc đua xe “hoàng tráng nhất thế giới” như cách đuổi theo giấc mơ Mỹ mà thập kỷ 60 đã xác quyết. Tuy thế, với “hai túi cỏ, bảy mươi lăm viên mescaline, năm vỉ a-xít dạng viên giấy cực mạnh, một nửa lọ cocaine, và cả một thiên hà mĩ miều các loại thuốc lắc, thuốc rũ, thuốc cười, thuốc hét …”, chuyến đi của hai người đàn ông chưa già nhưng không còn trẻ nhanh chóng biến thành một triền miên mê mê tỉnh tỉnh. Khó có thể kể lại họ đã làm gì, thấy gì ở Las Vegas – và thực sự không quan trọng việc họ đã làm gì, thấy gì – bởi vì trong sự chuếnh choáng của ma túy mà đồng hành với nó luôn là sự sợ hãi cái phải thấy, phải làm khi tỉnh táo, Duke và Gonzo cho ta thấy cái thực tại đầy ảo giác và ảo thanh của ma túy với cái thực tại của tỉnh táo đều nực cười, phi lý, và xót xa ngang nhau. Chuếnh choáng, điên loạn, vì thế, có vẻ đẹp và sự hấp dẫn riêng. Tỉnh táo, trái lại, không phải luôn luôn là thứ đáng mong chờ. Đọc Thác loạn ở Las Vegas là bước vào một cơn ngật ngưỡng, siêu vẹo tuyệt mỹ của hai kẻ say lãng mạn muốn xác quyết “tất cả những gì đúng, thật, và tử tế trong tính cách của dân tộc Mỹ”. – Phan Việt   *** “Thác Loạn ở Las Vegas – Chuyến đi kinh hoàng vào lòng Giấc Mơ Mỹ” Giống một cá thể người, mỗi dân tộc cũng trải qua những giai đoạn tâm trạng khác nhau. Từng thế hệ của dân tộc do đó trở thành người mang vác, trình diễn, và bị định dạng bởi một tâm trạng dân tộc nổi trội mà họ hấp thụ vào thời thanh xuân. Những năm tháng người lớn sau này có thể làm sắc nét hay nhạt bớt nhưng thường khó có thể thay thế vai trò chủ đạo của tâm trạng thanh xuân nguyên sơ ấy. Trong nhiều trường hợp, những năm tháng người lớn trở thành sự tưởng niệm, níu kéo, hoặc phản ứng lại cảm giác chủ đạo mà tuổi thanh xuân đã kinh nghiệm. Khó có thể hiểu rõ nước Mỹ hiện tại – với công nghệ, sáng tạo, học thuật đỉnh cao đi liền thác loạn, cùng quẫn, điên rồ cũng đỉnh cao – nếu không hiểu những cơn sóng tâm trạng mà những thế hệ người Mỹ đã trải qua trong thập kỷ 60 và 70. Bùng cháy trong các phong trào nhân quyền và phản chiến liên tục, thập kỷ 60 là thập kỷ mà “vũ trụ tràn ngập một thứ cảm giác tuyệt vời rằng bất cứ thứ gì chúng tôi đang làm đều đúng, và chúng tôi […] đang thắng Cái Cũ và Cái Xấu”. Nói cách khác, nước Mỹ và phần thế giới chịu ảnh hưởng của Mỹ đã cưỡi trên đỉnh một con sóng cao và đẹp. Nhưng thập kỷ 60 rồi cũng kết thúc; con sóng đó đã chạy hết đường của nó, phải đổ bờ, tan thành bọt nước với quá nhiều tàn dư. Thập kỷ 70, do đó, là thập kỷ nhiều hoang mang, bải hoải khi một thế hệ mới lớn lên cũng như thế hệ đã đi qua những năm 60 cố gắng ngoái đầu mà cắt nghĩa xem họ đã làm gì, rồi tất cả những đấu tranh cho một thế giới tốt đẹp hơn sẽ đi về đâu, và làm thế nào có thể níu kéo được cái năng lượng tuyệt vời của những ngày tháng say sưa cũ. Ma túy, vốn chỉ là thứ hỗ trợ cho sự thăng hoa và chia sẻ giữa người với người trong thập kỷ 60, bỗng nhiên trở thành câu trả lời và cứu cánh để người ta chạy trốn những hoang mang, bải hoải cá nhân và thế hệ. Theo nghĩa đó, người ta phải đọc Thác loạn ở Las Vegas của Hunter Thompson bởi cuốn sách này là “biên niên ký tuyệt vời nhất” về thập kỷ 70 của nước Mỹ và một thiên hài hước có một không hai trong lịch sử những cuốn sách viết về pop culture Mỹ. Ra đời năm 1972, cuốn tiểu thuyết nhiều yếu tố tự truyện này kể lại hành trình của nhà báo Raoul Duke và luật sư Gonzo từ California tới Las Vegas để tường thuật một cuộc đua xe “hoàng tráng nhất thế giới” như cách đuổi theo giấc mơ Mỹ mà thập kỷ 60 đã xác quyết. Tuy thế, với “hai túi cỏ, bảy mươi lăm viên mescaline, năm vỉ a–xít dạng viên giấy cực mạnh, một nửa lọ cocaine, và cả một thiên hà mĩ miều các loại thuốc lắc, thuốc rũ, thuốc cười, thuốc hét ...”, chuyến đi của hai người đàn ông chưa già nhưng không còn trẻ nhanh chóng biến thành một triền miên mê mê tỉnh tỉnh. Khó có thể kể lại họ đã làm gì, thấy gì ở Las Vegas – và thực sự không quan trọng việc họ đã làm gì, thấy gì – bởi vì trong sự chuếnh choáng của ma túy mà đồng hành với nó luôn là sự sợ hãi cái phải thấy, phải làm khi tỉnh táo, Duke và Gonzo cho ta thấy cái thực tại đầy ảo giác và ảo thanh của ma túy với cái thực tại của tỉnh táo đều nực cười, phi lý, và xót xa ngang nhau. Chuếnh choáng, điên loạn, vì thế, có vẻ đẹp và sự hấp dẫn riêng. Tỉnh táo, trái lại, không phải luôn luôn là thứ đáng mong chờ. Đọc Thác loạn ở Las Vegas là bước vào một cơn ngật ngưỡng, xiêu vẹo tuyệt mỹ của hai kẻ say lãng mạn muốn xác quyết “tất cả những gì đúng, thật, và tử tế trong tính cách của dân tộc Mỹ”. Bất kể bạn nghĩ gì về ma túy, ít nhất bạn cũng sẽ phải lòng sự ngây thơ và thanh xuân này. Trân trọng giới thiệu với bạn đọc tủ sách Cánh Cửa Mở Rộng tiểu thuyết Thác loạn ở Las Vegas của Hunter Thompson qua bản dịch của Phủ Quỳ. PHAN VIỆT *** CÁNH CỬA MỞ RỘNG   Tủ sách hợp tác giữa nhà toán học Ngô Bảo Châu, nhà văn Phan Việt với Nhà xuất bản Trẻ   Tủ sách CÁNH CỬA MỞ RỘNG được thực hiện nhằm mục đích giới thiệu những đầu sách có giá trị của thế giới và trong nước đến bạn đọc Việt Nam, đặc biệt là bạn đọc trẻ, góp phần thúc đẩy việc đọc sách, tinh thần hiếu học, coi trọng tri thức và những giá trị sống. Các tựa sách trong tủ do nhà toán học Ngô Bảo Châu và nhà văn Phan Việt tuyển chọn và giới thiệu. Tủ sách được phân thành ba mảng: văn học, khoa học xã hội – kinh tế, và khoa học tự nhiên; trước mắt cấu tạo tủ sách gồm 80% các sách có khả năng tiếp cận đông đảo bạn đọc và 20% cho các sách chuyên ngành.   Mời các bạn đón đọc Thác Loạn Ở Las Vegas của tác giả Hunter S. Thompson.