Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tuyết Trung Hãn Đao Hành (Phong Hỏa Hí Chư Hầu)

Có một cái khuôn mặt như bạch hồ, mang song bội đao tên Tú Đông Xuân Lôi, muốn làm đệ nhất thiên hạ. Đáy hồ có lão khôi tóc bạc thích ăn mặn. Có một lão bộc gẫy răng cõng hộp kiếm. Trên núi có cái cưỡi Thanh Ngưu tuổi trẻ tiểu sư thúc tổ, không dám hạ sơn. Có cái cưỡi gấu mèo mang hoa hướng dương không quá lạnh thiếu nữ sát thủ.

Cái giang hồ này, cao nhân xuất hành phải chú trọng hoá trang xuất trần, nữ hiệp hành tẩu giang hồ phải chú ý bồi dưỡng nhân khí, tông phái muốn cùng triều đình tạo mối quan hệ.

Mà nhân vật chính, thì lại tiêu sái mang đao, đem giang hồ chọc cho một cái thông thấu.***

Bắc Lương Vương phủ long bàn hổ cứ (rồng nằm hổ ngồi) tại Thanh Lương sơn, thiên môn vạn hộ, nhà cửa công trình chen chúc.

Bắc Lương Vương Tử Kiêu là một công huân võ thần, không cùng họ vua, được xem như Vương thất sau khi trải qua sang lọc, tại triều đường cũng như giang hồ vừa khen vừa chê, có thể nói ngoài ngai vàng của Hoàng đế thì có tất cả mọi thứ, tại Tây Bắc ba châu, hắn chính là chúa tể, một tay che trời, phiên vân phúc vũ. Tìm mua: Tuyết Trung Hãn Đao Hành TiKi Lazada Shopee

Khó trách trong triều đình cùng các vị vương gia khác chính kiến không hợp, nhiều quan lại khi có thể liền tỏ vẻ nho nhã mắng một tiếng mọi rợ, mà một chút bụng dạ khó dò, càng tru tâm địa chụp mũ "Nhị Hoàng đế".

Ngày hôm nay vương phủ rất náo nhiệt, Bắc Lương Vương quyền cao chức trọng tự mình mở trung môn, bày ra nghi thức trịnh trọng, nghênh đón một vị tiên phong đạo cốt lão giả, hạ nhân trong phủ chỉ nghe nói là Thần tiên đến từ Thánh địa Đạo giáo Long Hổ sơn, chọn Tiểu vương gia trúng si ngốc ngốc ngốc, muốn thu làm bế quan đệ tử, đây chính là thiên đại phúc duyên, Bắc Lương Vương phủ đều giải thích rằng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Mà đúng vậy, Tiểu vương gia từ lúc sinh thành thì không có khóc, học chữ dốt đặc cán mai, sáu tuổi mới có thể nói được, ngược lại tên lại uy vũ khí phái, Từ Long Tượng, nghe đồn chính lão thần tiên Long Hổ sơn năm đó cho lấy, nói mười hai năm lại đến thu đồ, đây chẳng phải đúng hẹn mà tới.

Tại sân của vương phủ, Long Hổ sơn sư tổ Cấp một đạo môn lão tổ tông vân vê một sợi râu bạc phơ như tuyết, chau mày, lưng đeo một thanh kiếm gỗ đào, kết hợp tướng mạo của lão, quả thực xứng với hai chữ xuất trần, ai nhìn đều muốn từ đáy lòng tán dương một tiếng thế ngoại cao nhân.

Nhưng lần này thu đồ hiển nhiên gặp không ít trở ngại, cũng không phải là vương phủ phương diện có dị nghị, mà là tương lai của đồ đệ hắn tính tình cứng đầu mà thôi, hắn ngồi xổm ở một gốc dưới cây lê, dùng cái mông đối phó sư phụ, người mà thiên hạ đạo thống bên trong luận địa vị có thể xếp trước 3 hạng đứng đầu, về phần võ công, khụ khụ, trước ba mươi luôn có tên.

Ngay cả đường đường Đại trụ quốc Bắc Lương Vương cũng phải ngồi chổm hổm tại đây nịnh hót khuyên bảo, dần dần từng bước dụ dỗ, "Nhi tử, đi Long Hổ sơn học thành một thân bản lĩnh, về sau ai còn dám nói ngươi ngốc, ngươi liền đánh hắn, văn quan võ tướng tam phẩm trở xuống, đánh chết còn không sợ, cha cho ngươi chỗ dựa."

"Con a, ngươi khí lực lớn, không học võ vớt cái thiên hạ thập đại cao thủ cũng quá đáng tiếc. Học thành trở về, cha liền cho ngươi một chức như Thượng kỵ Đô úy, cưỡi ngũ hoa mã, khoác trọng giáp, khí phái biết chừng nào."

Tiểu vương gia hoàn toàn không để ý, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn đến say sưa ngon lành.

"Hoàng Man nhi, ngươi không phải thích ăn mứt quả sao, Long Hổ sơn khắp nơi trên đất núi hoang, ngươi tùy tiện hái tùy tiện gặm. Triệu Thiên sư, đúng hay không?"

Lão thần tiên cứng rắn nặn ra một nét tươi cười, liên tục gật đầu xưng đúng. Thu đồ đệ thu được mức này, cũng quá khó coi, nói ra còn không bị khắp thiên hạ làm trò cười.

Nhưng dù là ở vào đường đường siêu nhất phẩm chức quan, nhất ngôn cửu đỉnh Đại trụ quốc miệng đắng lưỡi khô, thiếu niên vẫn là không có gì phản ứng, đoán chừng là không nhịn được lão cha nói đến ồn ào, chổng mông lên, phốc vừa đưa ra cái rắm vang trời, còn không quên quay đầu đối lão cha nhếch miệng cười một tiếng.

Khiến Bắc Lương Vương tức giận đến mức đưa tay làm bộ muốn đánh, nhưng nhấc lên tay giằng co một hồi, liền coi như thôi. Thứ nhất là không nỡ đánh, thứ hai là đánh không có ý nghĩa.

Thằng con trai này thật không làm thất vọng, Từ Long Tượng, lấy từ "Thủy hành bên trong long lực lớn nhất, lục hành bên trong tượng lực thứ nhất, uy mãnh như kim cương, là long tượng", đừng xem tên hiệu Hoàng Man nhi nhi tử ngốc ngu ngơ ngây ngốc, đến nay lớn chừng cái đấu chữ thì không biết, làn da bệnh trạng ố vàng, thân hình tương so với người đồng lứa thì lại quá gầy yếu, nhưng cái này khí lực, lại là nhất đẳng doạ người.

Từ Kiêu mười tuổi tòng quân giết người, từ Đông Bắc Cẩm Châu giết Hung Nô đến Nam bộ diệt lớn nhỏ sáu nước, hơn bảy mươi thành, lại đến Tây Nam trấn áp man di mười sáu tộc, thể lực kinh người nào chưa từng gặp qua, nhưng tiểu nhi tử như vậy nhưng trời sinh xương đồng da sắt lực bạt sơn hà, thật không có.

Từ Kiêu trong lòng nhẹ nhàng thở dài, Hoàng Man nhi nếu có thể thoáng thông minh một chút, tâm hồn khai mở một chút, tương lai nhất định có thể trở thành hãm trận đệ nhất vô song mãnh tướng a.

Hắn chậm rãi đứng dậy quay đầu nhìn về Đạo sĩ Long Hổ sơn xấu hổ cười một tiếng, sau ánh mắt ra hiệu không quan trọng, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi bi thương, thu cái đồ đệ đến mức này, cũng quá không phải vấn đề, một khi truyền đi còn không phải bị người trong thiên hạ trò cười. Tấm mặt mo này liền khỏi phải nghĩ đến bảy ra trước mặt đại đám đồ tử đồ tôn.

Thúc thủ vô sách, Bắc Lương Vương nảy sinh một kế, hắc hắc nói: "Hoàng Man nhi, ca ca ngươi sắp du hành trở về, xem giờ cũng ước chừng vào thành, ngươi không đi ra nhìn xem?"

Tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu lộ ngàn năm không đổi khô khan cứng ngắc, nhưng bình thường vô thần đôi mắt vô thần lại bạo ra hiếm thấy hào quang, rất bức người, kéo tay của cha liền xông ra ngoài.

Đáng tiếc, Bắc Lương Vương phủ có tiếng trăm hành lang quanh khúc, bằng không cũng không dung được một tòa chịu đủ triều đình thanh quan sĩ phu, tay bị nhi tử nắm, Từ Kiêu đau nhức không thể không mấy lần nhắc nhở đi nhầm đường, đã đi thời gian một nén nhang, lúc này mới đi vào bên ngoài phủ. Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Phong Hỏa Hí Chư Hầu":Kiếm LaiTuyết Trung Hãn Đao HànhKiếm Lai - Phần 2Kiếm Lai - Phần 3

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tuyết Trung Hãn Đao Hành PDF của tác giả Phong Hỏa Hí Chư Hầu nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Hà Thần (Thiên Hạ Bá Xướng)
Ai cũng đã nghe lớp người già trẻ kể chuyện về ''Hà thần'' (Hà Bá). Thủy quái dưới cầu chính là một trong những câu chuyện hay nhất liên quan tới Hà thần, nội dung cực kỳ ly kỳ, tình tiết vòng trong bọc lấy vòng ngoài, đọc xong đảm bảo há hốc mồm, nghiền còn hơn cả Bình thư.Ngươi hỏi ta vì sao mộ phần nhà Nguỵ gia có yêu quái? Vì sao ngõ lương phòng có ma? Rốt cuộc trong hai trăm lẻ chín phần mộ có bao nhiêu người? Vì sao lão chưởng hàng quan tài lại nói trong phỏng ẩn giấu bảo bối của người đã chết? Toàn bộ đều có trong ''Quỷ Thuỷ Quái Đàm''. Chuyện kể rằng có một tên trộm nhỏ đặt lưới tuyệt hậu trên sông, trong lúc vô ý vớt được xác chết của một đứa bé. 'Thiết Tam Giác' Quách sư phụ, Đinh Mão, Lý Đại Lăng vất vả tìm...(đoạn này liên quan tới truyện, dịch sau )Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Thiên Hạ Bá Xướng":Mê Tông Chi Quốc Tập 1: Chăm Pa Ẩn SươngMê Tông Chi Quốc Tập 3: Đại Thần Nông GiáCổ Độc Phủ TiênMê Tông Chi Quốc Tập 4: Cửu Tuyền U MinhHà ThầnMô Kim Hiệu Úy- Cửu U Tướng QuânMô Kim Quyết - Quỷ Môn Thiên SưTac MieuThánh Tuyền Tầm TungVu Hiệp Quan SơnMa Thổi ĐènMa Thổi Đèn - Phần 2Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hà Thần PDF của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Hạ Tân Lang (Công Tử Hoan Hỉ)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hạ Tân Lang PDF của tác giả Công Tử Hoan Hỉ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Hà Nội Cũ Nằm Đây (Ngọc Giao)
Với những người không được sống cùng thời với nhà văn, cuốn sách cung cấp những trang tư liệu quý báu; còn với thế hệ gắn bó với Hà Nội thuở ấy, ký ức về mảnh đất này lại sống dậy… Trong lời giới thiệu, GS Phong Lê viết: “Với bạn đọc trẻ, có thể họ chưa từng nghe tên Ngọc Giao… Còn thế hệ tôi, Ngọc Giao là một cái tên quen, rất quen”. Tên thật là Nguyễn Huy Giao, sinh năm 1911 tại Huế nhưng hầu hết cuộc đời nhà văn Ngọc Giao gắn với Hà Nội - nơi ông viết văn, làm báo từ những năm 1930. Cuối thế kỷ trước, ông bắt tay viết “Hà Nội cũ nằm đây”. Giá trị của nó được GS Phong Lê khẳng định: “Cho đến tận những tháng cuối đời này, tôi cảm thấy không yên tâm nếu không đưa Ngọc Giao vào lớp người hiểu, yêu và đóng góp đặc sắc cho mảng văn chương về Hà Nội”. Qua sách, Ngọc Giao dẫn bạn đọc về với Hà Nội cũ, những nhân vật văn chương của một Hà Nội cổ kính, gắn với nhiều kỷ niệm riêng nay đã trở thành tư liệu độc đáo. Đó là một thời làm báo khi Hà Nội mới bắt đầu bung nở phương tiện thông tin với sự đình đám của các tờ “Phong hóa”, “Ngày nay”, “Tiểu thuyết thứ Bảy” (nơi Ngọc Giao vừa làm thư ký tòa soạn vừa là cây bút trụ cột). Ở đó, chủ bút Vũ Đình Long tầm vóc to lớn, da ngăm đen, bước đi lạch bạch quanh bàn giấy đồ sộ, luôn tỏ ra đăm chiêu, tính toán trong ngôi nhà số 93 Hàng Bông. Ông là một trí thức dám bỏ vốn ra kinh doanh chữ nghĩa văn chương, làm giàu. Cái tên Vũ Đình Long không lạ lẫm với nhiều lứa độc giả Việt Nam, nhưng sự nghiệp của ông ra sao, cuộc sống đời thường của ông như thế nào thì có lẽ, chỉ cần đọc “Người phun kiếm” của Ngọc Giao là có thể giải đáp được. Rồi về những buồn vui của sân khấu Hà Nội, về thú chơi cây cảnh và bóng đá, nghề in ấn ở Hà Nội từ khi sử dụng những máy in cổ lỗ đến khi Nguyễn Văn Vĩnh, Đỗ Văn mở xưởng in lớn. Có cả nỗi man mác, hoài cổ, nhớ nhung một Hà Nội bình dị và lầm lụi trong thân phận một người đưa hàng, đưa cả niềm vui, nỗi buồn, sự chia li, tái hợp đến với từng ngõ ngách Hà thành. Tìm mua: Hà Nội Cũ Nằm Đây TiKi Lazada Shopee *** Mấy Lời Của Người Làm Tuyển Hà Nội Cũ Nằm ĐâySau khi cha tôi qua đời, đọc lại những di bút của cha tôi, nhà văn Ngọc Giao, một nỗi ân hận xót xa và xúc động dâng trào trong tôi. Từng dòng chữ cho tôi thấy những mong ước thiết tha đến cháy bỏng của ông là được in lại các tác phẩm của mình, vừa mãnh liệt lại vừa tuyệt vọng. Trong một bức thư dự định gửi gắm việc in tác phẩm cho một người bạn, ông dăn dò: “Thưa bác, trang bìa sau, dưới ảnh in mấy dòng này thì trang bìa đẹp hơn, có ý nghĩa hơn. Tôi rất tiếc. Đêm khó ngủ, mơ thấy sách bán được, và được tái bản, ta sẽ in thêm bài về ông Vũ Đình Long và một số gương mặt nhà văn khác, cuốn sách sẽ đỡ mỏng manh. Nhưng đó chỉ là một điều mơ ước.” Qua bút tích để lại của cha tôi sau năm 1990, có thể thấy sinh thời ông đã có rất nhiều dự định trong sáng tác, có những dự định đã thành tác phẩm, có những dự định còn dang dở. Tôi đọc và bật khóc. Mãi lo sinh kế cho gia đình, tôi đã để cha tôi cô đơn đến thế. Giữa cái guồng máy xã hội mà ai nấy đều quay cuồng đến chóng mặt cho cuộc mưu sinh và mưu cầu danh - lợi, một ông già ngoài tám mươi bút run, sức yếu làm sao lo nổi cái chuyện in sách và ra sách. Cha tôi là một con người nhạy cảm, tinh tế và sâu sắc. Càng già càng hiu hắt, càng tiếc thương từng áng mây chiều, từng đoá hoa sớm héo, từng làn gió nhẹ xuân thu. Từ sau 1954, trải qua biết bao thăng trầm sóng gió, ông đã gác bút triệt để. Ông không còn gì nữa, như ông đã nói trong môt bài ký, “ngoài dăm ba khóm trúc gầy, mươi khóm hoa hèn cỏ dại, mọc lẫn vào thanh thảo. Đôi khi cố công ngồi tỉa xén một hai búi cây hoang dại bờ rào do một ông già nông thôn mang đến nửa bán nửa cho… Âu đó cũng vui tuổi già, sau những ngày dài, chập tối, ngõ vắng lên đèn, một mình, bước thấp bước cao, lê đầu gậy, dạo một quãng cho đỡ đau xương cốt”. Kể từ đó, ông sống những ngày tàn không tác phẩm. Nhưng từ năm 1990 cho đến khi qua đời, 1997 - như chính ông thổ lộ - ông cũng “cố ngồi, cố viết, tay quá run, chữ không thật nét, coi như làm cái việc rửa bút cùn, lau kiếm gỉ, viết với tâm tình băng giá của một ông già. Viết nhiều, viết ít, viết gì đi nữa, chỉ là những dòng chữ biệt li…”. Những bài ký của ông viết rải rác trong giai đoạn này, gần đây tôi đã tuyển lại thành một tác phẩm dưới nhan đề Hà Nội cũ nằm đây - sức bút của ông vẫn dồi dào và trí tuệ vẫn mẫn tiệp. Ông hay suy tư, những người hay suy nghĩ sâu xa thì lại càng hay buồn. Nỗi buồn, nỗi đau lớn nhất của cuộc đời ông, với tư cách một nhà văn, là không được viết và bị quên lãng quá lâu. Nhiều lúc, ông giật mình ngơ ngác vì thấy mình vẫn tồn tại khi các bạn ông như Vũ Trọng Phụng, Vũ Đình Long, Lan Khai, Lê Văn Trương, Tam Lang, Thuỵ Chương, Lê Bái Leiba, Trần Huyền Trân, Thâm Tâm, Nguyễn Bính đã ra đi từ lâu - như ông viết trong bài ký Người phun kiếm: “Các ông bạn cầm bút của tôi, cùng thời với tôi, tất cả đều đã ra khỏi cái quá khứ văn bút đau thương kệch cỡm này”. Từ năm 1989, tôi đã vào Thư viên Quốc gia (Hà Nội) để sưu tầm các truyện ngắn của cha tôi đăng trên tuần báo Tiểu thuyết thứ Bảy. Ngay năm đó, Nhà xuất bản Văn học đã ấn hành tập truỵện của ông, nhan đề Cô gái làng Sơn Hạ, cuốn sách mỏng manh, chỉ ngót 200 trang, in rất xấu, tôi sợ cha tôi buồn, vậy mà ông vui lắm. Năm 2001, Nhà xuất bản Hội nhà văn lại ấn hành tiếp Ngọc Giao, truyện và ký, do tôi tuyển. Cuốn sách này dày dặn và tuyển chọn có hệ thống. Nhưng ông đã qua đời từ 1997, không được gặp lại đứa con tinh thần của mình. Cuối năm 2009, nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình, tử tế của Thư viện Khoa học Tổng hợp (thành phố Hồ Chí Minh) đối với em rể tôi, tôi đã có trong tay 249 truyện ngắn, ký và tản văn của cha tôi viết từ 1934 đến 1949 đăng trên Tiểu thuyết thứ Bảy. Trên cơ sở tư liệu này, tôi đã tiến hành tuyển để cho ra mắt tập ký và tạp văn Quan báo (H., Nxb Hội nhà văn, 2010, 340 tr.); và tập truyện ngắn Phấn hương (H., Nxb Văn học, 2010, 390 tr.). Riêng tập truyện và ký Hà Nội cũ nằm đây, nội dung và bố cục đã được sắp đặt dựa trên ý nguyện trong bức thư kể trên của cha tôi. Sinh thời, ông còn viết cho các báo Tri tân, Sinh lực, Tao đàn, Phổ thông, Lẽ sống, Lên đường, Công tội. Hiện giờ tôi đang tiến hành sưu tầm những gì ông đã viết cho các báo này, để tập hợp thành một tập truyện ngắn mới. Và khi có đủ điều kiện thuận lợi, tôi sẽ cho tái bản các tác phẩm chính sau đây của cha tôi: Cô gái làng Sơn Hạ (truyện ngắn, tuyển lại, có bổ sung); Nhà quê (tiểu thuyết, 1944); Quán gió (tiểu thuyết, 1949); Cầu sương (tiểu thuyết, 1953); Xóm Rá (tiểu thuyết, 1953)… để rồi tiến tới một Tuyển tập Ngọc Giao. Và tin rằng ở một nơi xa lắm, ít nhiều Cha tôi cũng thấy được. Hà Nội, mùa Đông năm 2015 Nguyễn Tuấn KhanhDưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Ngọc Giao":Cậu Bé Đánh Giặc Cờ ĐenCô Gái Làng Sơn HạHà Nội Cũ Nằm ĐâyÚm Ba La - Hang Thuồng LuồngĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hà Nội Cũ Nằm Đây PDF của tác giả Ngọc Giao nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Hạ Mạch 86 Độ (Phong Lai Đích Tây Lâm)
"Vợ ơi, vợ đừng như vậy. Tuần sau chúng ta kết hôn rồi. Mai chúng ta còn phải đi đăng ký. Em nói xem, nếu để muộn, bụng của em to lên thì làm sao mà mặc váy cưới được? Chẳng lẽ em muốn bế con đi dự lễ cưới của chúng ta sao?" - Tô Mạch đã bắt được đúng mạch Văn Hạ. "Vậy thì sau này anh cẩn thận đấy. Anh ở nhà của em, ngủ giường của em, ăn cơm của em, muốn có con trai của em thì phải thật thà với em. Biết chưa hả? Sau này, trong nhà chúng ta, em là người to nhất, thứ hai là con trai, thứ ba là Hắc Hắc, anh chỉ đứng thứ tư thôi. Anh biết chưa hả?" *** Văn Hạ sinh năm 1986. Sau khi tốt nghiệp, cô một mình theo đuổi tình yêu đến thành phố xa lạ sống. Khoảng cách giữa hiện thực và lý tưởng, tính cách không chịu khuất phục khiến cô gái ướng bướng kiêu ngạo này liên tục gặp phải những khó khăn. Tình yêu của Tô Mạch dành cho cô chính là động lực để cô tiếp tục tiến lê phía trước. Tô Mạch, hiện là giám đốc bộ phận của một công ty điều phối quy mô lớn. Cấp dưới nhận xét anh là người lạnh lùng, bởi vì ở công ty, anh rất ít khi cười, đặc biệt là với phụ nữ. Sau lưng, mọi người đều nói là anh đã lãng phí khuôn mặt đẹp trai của mình. Tuy nhiên mọi người đều không biết rằng Văn Hạ chính là người bạn gái mà anh đã yêu trong suốt ba năm. Tìm mua: Hạ Mạch 86 Độ TiKi Lazada Shopee Vì yêu Văn Hạ, Tô Mạch đã quyết định giúp cô mở một tiệm café. Đây cũng là nơi diễn ra những câu chuyện về tình yêu, tình bạn, tình thân. Khi đối mặt với sự mê hoặc của Khâu Tư - bạn gái cũ của Tô Mạch, sự hấp dẫn của Minh Ưu - một chàng trai theo đuổi Văn Hạ, tình yêu của hai người cũng phải trải qua nhiều sóng gió. Họ cãi nhau, họ chia tay nhưng khi chứng kiến sự đau khổ và bất hạnh của nhau thì đầu tiên họ nghĩ đến là làm cho đối phương được hạnh phúc. Đây chính là tình yêu. Nhưng rốt cuộc tình yêu như vậy có thể đi được bao xa, có thể hạnh phúc thật sự không... "Hạ Mạch 86 độ", tên tác phẩm và cũng chính là tên tiệm café của Tô Mạch tặng cho Văn Hạ. Ý nghĩa của cái tên tiệm café này ghép từ tên của Văn Hạ và Tô Mạch, còn 86 độ là độ nóng tình yêu của họ. Tô Mạch đã từng nói với Văn Hạ: "Tình yêu 100 độ thì quá nóng, sẽ bị bốc hơi mất, tình yêu 86 độ mới thực sự là vừa đủ". *** Ngày thứ mười rồi. Tô Mạch và Văn Hạ đã không gặp nhau mười ngày. Tô Mạch bắt đầu mất kiên nhẫn. Từ sau khi về nước, anh chưa từng xa Văn Hạ lâu như vậy. Anh muốn biết mình có thể chịu đựng được bao lâu. Vì đây là lần đầu tiên nên giờ anh mới biết cuộc sống của anh không thể thiếu cô nàng mơ hồ đó. Khi thức dậy, anh có thói quen gọi: - Cưng ơi, dậy đi em. Nhưng bên cạnh anh không có tiếng thở quen thuộc, trái tim anh trống rỗng. Khi ăn cơm, anh thường nghĩ, cô nàng tham ăn đó thích ăn mọi thứ. Anh nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi ăn. Thật buồn cười! Thật đáng yêu! Nhưng khi sực tỉnh, trước mắt anh không có ai cả. Khi nhìn thấy những đôi tình nhân khác, anh nhớ đến cô nàng bé nhỏ đó kéo anh đi trên phố, bắt anh mua thứ này thứ nọ. Khi đó, cô nũng nịu thật đáng yêu! Nhưng bây giờ, anh không thể chiều chuộng cô được nữa. Anh nghe Tô Tịch nói mấy ngày nay Văn Hạ sống rất tốt, việc làm ăn cũng vô cùng thuận lợi, tính khí không nóng nảy như trước mà đột nhiên sống như một thanh niên văn hóa. Cô bắt đầu viết blog. Anh cũng muốn vào blog đó xem nhưng lại sợ xem rồi sẽ không kìm nén được mà chạy về nhà tìm cô. Thế nên anh cố kìm nén. Từ sau khi có được Mạc Đông thì Tô Tịch mới biết chuyện Tô Mạch và Văn Hạ cãi nhau. Đàn ông cũng không đáng tin cậy như vậy. Nhưng cô không nói cho Văn Hạ biết. Cô muốn xem Văn Hạ cố gắng chứng minh bản thân mình cho Tô Mạch thấy. Vì vậy cô chỉ chạy đi tìm Tô Mạch, cố gắng làm cho cuộc chiến tranh lạnh của họ sớm kết thúc.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hạ Mạch 86 Độ PDF của tác giả Phong Lai Đích Tây Lâm nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.