Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giữa Trời Và Đất

Paris, 1934. Buổi lễ thụ phong linh mục trước nhà thờ Đức Bà bỗng nhiên bị những kẻ lạ mặt phá đám. Thoát chết trong gang tấc, chàng tu sĩ trẻ Vango biết mình không thể tiếp tục trốn chạy quá khứ được nữa. Vango không biết mình là ai, không biết tại sao lũ người hắc ám kia quyết thủ tiêu cậu. Khát khao tìm cho ra sự thật, chàng trai trẻ có biệt tài leo trèo lại bước vào những ngày tháng hiểm nguy, khởi đầu từ bậc thềm nhà thờ Đức Bà, bồng bềnh trên chiếc khí cầu Graf, rong ruổi khắp các hòn đảo ngoài khơi Địa Trung Hải, giữa sương mù lạnh giá xứ Scotland... Và lẩn khuất quanh những hiểm nguy rình rập cậu là bóng ma đe dọa của một cuộc chiến tranh thế giới mới... “Tôi đã đặt vào đây tất cả những gì tôi cảm thấy cần thiết : hơi thở của cuộc sống phiêu lưu, vẻ mong manh, sự tàn ác, nét đẹp của những sự sống. Tôi mong câu chuyện này sẽ cuốn độc giả đi, nhưng dấu ấn về nó sẽ vẫn lưu lại trong lòng họ.” - Timothée de Fombelle. *** Timothée de Fombelle sinh năm 1973, là tiểu thuyết gia, nhà soạn kịch trẻ người Pháp. Thiên hướng dành cho kịch bộc lộ từ rất sớm, năm mười bảy tuổi, anh thành lập một nhóm kịch và đảm nhận nhiệm vụ viết kịch bản cũng như dàn dựng. Năm 2002, vở kịch Le Phare giành giải thưởng Prix du Souffleur, bước đầu tạo dựng tên tuổi anh trên sân khấu kịch. Anh đến với tiểu thuyết qua bộ truyện hai tập Tobie Lolness, một dự án rất được kỳ vọng và quả thật đã đưa tên tuổi tác giả ra toàn thế giới. Bộ truyện đã được dịch ra 26 thứ tiếng và nhận được rất nhiều giải thưởng danh giá trong nước cũng như quốc tế. Tháng 3/2010, tập đầu tiên của bộ truyện phiêu lưu Vango ra mắt tại Pháp và đã giành được Giải thưởng của Thư viện Paris, Giải thưởng Livre en tête, hạng mục tác phẩm dành cho thanh thiếu niên. *** CON ĐƯỜNG CỦA NHỮNG THIÊN THẦN Paris, tháng Tư năm 1934 Bốn mươi con người trong trang phục trắng nằm rạp trên mặt đường. Người ta ngỡ như thấy một cánh đồng tuyết. Lũ chim nhạn sà lên những thân hình ấy, kêu rin rít. Hàng ngàn người chứng kiến cảnh tượng này. Nhà thờ Đức Bà Paris in bóng lên đám đông tụ tập. Bỗng nhiên, xung quanh, thành phố dường như trở nên trầm lặng. Vango tì trán lên đá. Cậu lắng nghe hơi thở của chính mình. Cậu nghĩ đến cuộc đời đã đưa cậu đến đây. Lần đầu tiên, cậu không sợ hãi. Cậu nghĩ đến biển, đến làn gió mặn chát, đến vài giọng nói, khuôn mặt, đến những dòng nước mắt nóng hổi của người đã nuôi nấng cậu. Lúc này, mưa đang rơi trên sân trước nhà thờ nhưng Vango vẫn không hay biết gì. Nằm rạp trên đất giữa đám bạn đồng hành, cậu không nhìn những chiếc ô đang lần lượt xòe ra. Vango không thấy đám đông dân chúng Paris đang tụ tập, không thấy những gia đình xúng xính quần áo đẹp, không thấy thái độ sùng kính của mấy bà lão, không thấy lũ trẻ luồn chân người lớn chơi đùa, không thấy bọn chim bồ câu đờ đẫn, không thấy lũ nhạn nhảy nhót, không thấy những kẻ hiếu kỳ đứng trên xe ngựa, và không hề thấy đôi mắt xanh, ở đó, phía bên cạnh, đang chỉ nhìn mỗi cậu. Đôi mắt xanh ngấn lệ, giấu dưới lớp mạng gắn mũ. Vango, mắt vẫn nhắm. Cậu đã tròn hai mươi tuổi đầu. Đây là ngày trọng đại của cuộc đời cậu. Một niềm hạnh phúc lớn lao đang dâng trào từ đáy lòng cậu. Lát nữa thôi, cậu sẽ trở thành linh mục. - Một sự điên rồ ngọt ngào! Người gác chuông nhà thờ Đức Bà, ở trên cao, lẩm bẩm khi liếc mắt về phía quảng trường. Ông đợi. Ông đã mời Clara bé nhỏ đến ăn trứng chần nước sôi trong tháp chuông của mình. Ông biết cô ấy sẽ không đến, như tất cả những người phụ nữ khác. Và, dưới quả chuông khổng lồ, khi nước đang réo rắt trong xoong, người gác chuông nhìn những con người trẻ tuổi sắp được phong làm linh mục kia. Còn vài phút nữa, họ vẫn nằm rạp dưới đất trước khi đi tu mãi mãi. Lúc này, ở trên cao, cách đám đông năm mươi mét, không phải khoảng không làm Simon, người gác chuông, chóng mặt, mà chính là những mảnh đời nằm rạp dưới đất kia, dâng hiến, sắp dấn thân vào thế giới xa lạ. - Điên rồ, ông nhắc lại. Điên rồ! Ông ra dấu chữ thập, như thường lệ và quay lại với những quả trứng của mình. Đôi mắt xanh vẫn không rời Vango. Đó là một cô gái trẻ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc chiếc áo măng tô nhung màu tro. Bàn tay cô lục tìm trong túi rồi lại rút ra mà không thấy chiếc khăn mùi soa. Mu bàn tay trắng trẻo ấy rón rén dưới lớp voan, lau nước mắt trên má. Mưa bắt đầu thấm qua lớp áo măng tô. Cô gái rùng mình đảo mắt sang phía bên kia sân trước nhà thờ. Một gã đàn ông bất ngờ quay đầu lại. Hắn nhìn cô chăm chăm. Cô chắc chắn điều đó. Đây là lần thứ hai cô nhận ra hắn trong buổi sáng hôm nay, nhưng cô biết, từ rất xa xôi trong ký ức, cô đã gặp hắn ở đâu đó. Mặt trắng như sáp, tóc bạc, ria mép lưa thưa và gọng kính nhỏ bằng dây sắt. Cô đã gặp hắn ở đâu vậy nhỉ? Âm thanh lớn của bộ đàn ống đưa cô trở lại với Vango. Giờ phút trọng đại đã đến. Vị hồng y già đứng dậy và đi xuống phía những người vận đồ trắng. Ông gạt cái ô mà người ta giơ ra để che cho ông, ông gạt cả những bàn tay muốn đỡ ông bước xuống bậc thềm. - Cứ để mặc ta! Ông nắm cây trượng tổng giám mục nặng trịch của mình và mỗi bước đi của ông như thể một điều kỳ diệu. Vị hồng y đã già và yếu. Buổi sáng hôm đó, Esquirol, bác sĩ của hồng y, không cho phép ông tổ chức buổi lễ. Hồng y mỉm cười đuổi hết mọi người ra, rồi ông dậy, ra khỏi giường để mặc quần áo. Lúc chỉ còn một mình, ông mới cho phép mình rên rỉ mỗi khi cử động. Còn ở chỗ đông người, ông là một khối đá. Lúc này, ông đang bước xuống bậc, dưới trời mưa. Hai tiếng trước, khi thấy những đám mây đen lớn dần, mọi người nài nỉ ông nên tổ chức buổi lễ bên trong nhà thờ. Lại một lần nữa, ông không nghe. Ông muốn buổi lễ diễn ra bên ngoài, trước thế giới mà những người trẻ tuổi kia sẽ sống trọn cả cuộc đời mình. - Nếu họ sợ bị cảm, họ nên chọn cái nghiệp khác. Họ sẽ lại gặp những cơn bão khác mà thôi. Đến bậc cuối cùng, vị hồng y dừng lại. Ông là người đầu tiên nhận thấy sự nhốn nháo trên quảng trường. Phía trên, Simon, người gác chuông, chẳng mảy may nghi ngờ gì. Ông quẳng trứng vào nước và bắt đầu đếm. Ai có thể nói được điều gì sẽ xảy ra trong thời gian vừa đủ để chần một quả trứng cơ chứ? Ba phút để làm thay đổi một số phận. Trong khi nước đang sôi lại, tiếng rì rầm như tiếng nước sủi từ những hàng sau cùng bắt đầu lan ra cả đám đông. Cô gái trẻ lại rùng mình. Xảy ra chuyện gì trong sân trước nhà thờ rồi. Vị hồng y ngẩng đầu lên. Khoảng hai chục người đang rẽ lối đi giữa đám đông. Tiếng xì xào to hơn. Người ta nghe thấy cả những tiếng kêu la. - Để họ đi qua! Bốn mươi tu sĩ không hề động đậy. Chỉ riêng Vango quay đầu sang một bên, áp má và tai lên đất giống như chàng chiến binh Apache đang nghe ngóng. Cậu nhìn thấy những bóng người đang di chuyển sau hàng đầu tiên. Tiếng xì xào rõ hơn. - Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? - Tránh ra nào! Dân chúng hoài nghi. Hai tháng trước, những vụ bạo động tại quảng trường Concorde đã gây ra chết chóc và làm hàng trăm người bị thương. - Cảnh sát đấy…, một phụ nữ kêu lên để trấn an đám đông. Họ đang tìm ai đó. Những con chiên cố gắng dập tắt tiếng ồn ào. - Suỵt… Có im đi không nào. Năm mươi chín giây. Dưới tháp chuông, Simon vẫn đếm. Ông nghĩ đến Clara bé nhỏ, cô ấy hứa là sẽ đến mà. Ông nhìn bộ đồ ăn cho hai người được bày trên cái hòm. Ông nghe thấy tiếng réo rắt từ chiếc xoong trên bếp. Một tu sĩ vận áo dài trắng tiến lại gần hồng y và thì thầm vào tai ông. Ngay phía sau họ, một người đàn ông thấp, béo cầm mũ trên tay. Đó là cảnh sát trưởng Boulard. Người ta nhận ra mí mắt chảy xệ như mắt của một con chó già nua, cái mũi đánh hơi, hai gò má hồng và nhất là hai đồng tử sáng rực lanh lẹ của ông. Auguste Boulard. Điềm tĩnh, dưới cơn mưa rào tháng Tư, ông đang rình từng cử động nhỏ nhất của đám người trẻ tuổi nằm rạp trên đất kia. Một phút hai mươi giây. Chính lúc đó, một người trong số họ đứng dậy. Cậu không quá cao lớn. Chiếc áo dài nặng trĩu nước mưa. Khuôn mặt đầm đìa nước. Cậu quay một vòng tại chỗ giữa những cơ thể không hề nhúc nhích. Từ mọi phía, cảnh sát mặc thường phục xổ ra khỏi hàng và tiến một bước về phía cậu. Cậu thanh niên nắm hai tay, rồi lại thả ra. Trong mắt cậu, dường như gói trọn tất cả mây đen trên trời. Cảnh sát trưởng hô to: - Vango Romano? Chàng trai nghiêng đầu. Trong đám đông, ở một chỗ nào đó, đôi mắt xanh đang đảo tứ phía, giống như mấy con bướm bị mắc lưới. Người ta muốn gì ở Vango chứ? Rồi Vango bắt đầu chuyển động. Cậu bước qua những người bạn và tiến về phía cảnh sát trưởng. Đám cảnh sát tiến dần lại. Vừa bước, Vango vừa cởi lớp khoác màu trắng khỏi chiếc áo dài và xuất hiện trong bộ đồ đen. Cậu dừng lại trước mặt hồng y, quỳ gối. - Hãy tha thứ cho con, thưa cha. - Con đã làm gì vậy, Vango? - Con không biết, thưa cha, xin cha hãy tin con. Con không biết mà. Một phút năm mươi giây. Vị hồng y già bám chặt tay vào cây trượng. Ông tì cả người lên đó, cánh tay và vai quấn lấy thân gỗ nạm vàng, tựa như dây thường xuân quấn lấy thân cây vậy. Ông buồn bã nhìn xung quanh. Ông thuộc tên từng người trong số bốn mươi con người trẻ tuổi này. - Cha tin con, đứa con bé bỏng của ta, nhưng ta sợ ở đây chỉ có mỗi mình ta thôi. - Thế đã là nhiều rồi, nếu cha thật sự tin con. - Không đủ đâu con, vị hồng y thì thầm. Hồng y nói đúng. Boulard và quân của ông ta chỉ còn cách có vài bước. - Hãy tha thứ cho con, Vango van nài một lần nữa. - Con muốn ta tha thứ gì đây, trong khi con chẳng gây ra chuyện gì? Khi cảnh sát trưởng Boulard, ở ngay đằng sau, đặt tay lên vai cậu, Vango trả lời hồng y: - Đây là những gì mà con muốn cha tha thứ… Và, bằng bàn tay rắn chắc, cậu tóm tay cảnh sát trưởng, đứng dậy bẻ quặt cánh tay ông ra sau lưng. Cậu ném ông về phía một nhân viên cảnh sát. Bằng vài bước nhảy, Vango thoát khỏi hai cảnh sát đang lao về phía cậu. Viên cảnh sát thứ ba giơ súng lên. - Đừng bắn, Boulard hét, vẫn nằm trên đất. Tiếng hét lớn làm đám đông trở nên hỗn loạn, nhưng chỉ cần giơ lòng bàn tay lên, hồng y khiến đám đông im bặt. Vango vượt lên mấy bậc thềm. Đám lễ sinh vừa hét vừa chạy toán loạn khi cậu đi qua. Toán cảnh sát ngỡ như đang băng qua một sân trường. Mỗi bước chân, họ lại vấp phải một đứa trẻ hoặc bị một cái đầu tóc vàng húc vào bụng. Boulard gào lên với hồng y: - Cha nói chúng xếp thành hàng đi chứ! Bọn này nghe lời ai đây? Hồng y chỉ ngón tay lên trời, thích thú. - Chỉ Chúa thôi, thưa ngài cảnh sát trưởng. Hai phút ba mươi giây. Vango đã đến trước cửa chính nhà thờ. Cậu trông thấy một người phụ nữ thấp, hơi đậm người, da xanh xao, biến mất sau cánh cửa và đóng lại. Cậu lao vào cánh cửa gỗ. Phía trong, then đã cài. - Mở cửa ra đi! Vango kêu to. Mở cho tôi! Một giọng nói run run trả lời cậu: - Tôi biết mình không được làm thế. Tôi xin lỗi. Tôi chẳng muốn làm điều gì không tốt. Chính người đánh chuông đã hẹn tôi mà. Phía sau cánh cửa, người phụ nữ khóc. - Mở cửa ra đi, Vango nhắc lại. Tôi thậm chí chẳng biết chị đang nói gì nữa. Tôi chỉ nhờ chị mở cửa thôi mà. - Ông ấy có vẻ tốt bụng… Tôi xin cậu. Tôi tên là Clara. Tôi không phải là người hư hỏng đâu. Vango nghe thấy tiếng cảnh sát ở đằng sau. Cậu cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn. - Chị ơi, tôi không trách gì chị đâu. Tôi chỉ cần chị giúp thôi mà. Mở cửa cho tôi đi. - Không… Tôi không thể… Tôi sợ. Vango quay người lại. Mười người đàn ông đã đứng đó, thành hình vòng cung quanh cánh cửa chạm trổ. - Không được nhúc nhích, một người trong số họ nói. Vango tựa lưng sát cánh cửa ánh đồng. Cậu thì thầm: - Bây giờ thì, chị ơi, muộn quá rồi. Đừng có mở cửa nữa đấy. Đừng mở, dù với bất kỳ lý do gì. Tôi sẽ đi đường khác. Cậu tiến một bước về phía đám người đó, rồi quay lại và ngước mắt lên. Đó là cánh cửa Phán Quyết. Cậu biết nó quá rõ. Một viền đá chạm trổ quanh cánh cửa. Bên phải, là những kẻ bị đày xuống địa ngục. Bên trái, là thiên đường và những thiên thần. Vango thích con đường của những thiên thần hơn. Lúc này, cảnh sát trưởng Boulard đã đến nơi. Ông suýt ngất xỉu khi chứng kiến những gì đang diễn ra. Trong vòng chưa đầy một giây, Vango Romano đã leo qua những hàng tượng đầu tiên. Cậu cách mặt đất năm mét. Ba phút. Simon, người gác chuông, chẳng nhìn thấy gì, đang lấy muôi vớt trứng ra. Dường như Vango không trèo, mà đang từ từ trườn trên bức tường mặt tiền nhà thờ. Ngón tay bám chặt vào những hình chạm nổi nhỏ nhất. Tay và chân cậu di chuyển dễ dàng. Như thể cậu đang bơi theo chiều thẳng đứng. Đám đông nhìn cậu, miệng há hốc. Một phụ nữ ngất xỉu và ngã lăn khỏi ghế như một mảnh vải. Dưới chân bức tường, đám cảnh sát đang nháo nhác tứ phía. Cảnh sát trưởng sững sờ. Phát súng đầu tiên vang lên. Boulard lấy được chút hơi để quát: - Dừng lại! Tôi đã nói các anh không được bắn cơ mà. Nhưng có viên cảnh sát nào rút súng ra đâu. Một người còn chìa vai cho đồng nghiệp trèo lên nhưng không được. Mấy gã đàn ông tội nghiệp leo được không quá tám mươi xăng ti mét so với bậc thềm, số khác đang cố gắng lấy móng tay cậy cánh cửa nặng hai tấn. Lại một tiếng nổ nữa. - Ai bắn? Boulard gào lên, tóm lấy cổ một tay cấp dưới. Tìm cho tôi kẻ nào đã bắn đi, thay vì các anh cứ bám riết lấy cánh cửa này. Các anh muốn vào làm gì cơ chứ? Để thắp nến à? - Chúng tôi nghĩ sẽ tóm được hắn trên tháp, thưa cảnh sát trưởng. - Có cầu thang ở hướng Bắc đây, Boulard nổi xung chỉ ngón tay sang bên trái. Rémi và Avignon ở lại với tôi. Tôi muốn biết ai đang bắn con gà gô của mình. Vango đã lên đến hành lang Vua. Cậu đứng dậy và bám vào một cái cột. Cậu thở nhẹ nhàng. Trên gương mặt cậu, sự quyết tâm xen lẫn nỗi tuyệt vọng. Cậu nhìn xuống sân trước nhà thờ. Hàng nghìn con mắt mở to đang dõi theo cậu. Một viên đạn làm nổ tung chiếc vương miện bằng đá, ngay sát tai cậu, làm văng bụi trắng lên má cậu. Cậu nhìn thấy, ở phía dưới, viên cảnh sát trưởng đang quay tròn như một gã điên. - Ai đã làm thế? Boulard gào lên. Không phải cảnh sát bắn cậu. Vango nhanh chóng hiểu ra điều đó. Cậu còn có những kẻ thù khác trên quảng trường này. Cậu tiếp tục trèo, bằng vài động tác, cậu đã lên đến chân ô cửa kính hoa hồng. Lúc này, cậu đang leo trên một mảng kính ghép màu đẹp nhất thế giới, giống như một chú nhện trượt trên mạng vậy. Phía dưới, đám đông câm lặng. Cô ở đó, lặng thinh, bị thôi miên khi nhìn chàng trai bám vào mảng kính ghép màu phía Tây nhà thờ Đức Bà. Lũ chim nhạn bay thành đội tàu nhỏ siết chặt quanh cậu, như thể để bảo vệ Vango bằng những tấm thân bé nhỏ phủ lông vũ của chúng. Nước mắt lưng tròng, Simon, dưới tháp chuông, đang dùng dao bóc quả trứng đầu tiên. Lại một lần nữa, cô ấy không đến. - Đời thật buồn, ông nhẹ nhàng nói. Khi nghe thấy cầu thang gỗ dẫn lên gác chuông kêu cọt kẹt, ông dừng lại và ấp úng: - Cô đó hả? Ông nhìn quả trứng thứ hai. Luống cuống, trong giây lát, ông ngỡ như hạnh phúc đang ở ngoài cửa. - Clara? Cô đấy ư? - Cô ấy đợi ông phía dưới. Đó là Vango, viên đạn sau cùng sượt qua sườn khi cậu đặt chân lên hành lang Quái vật đầu sư tử. - Cô ấy cần ông, cậu nói với người gác chuông. Simon cảm thấy có cái gì đó vui vui trong lồng ngực. Từ trước đến nay có ai cần ông đâu. - Thế còn cậu? Cậu là ai? Cậu đang làm gì ở đây? - Cháu không biết, Vango nói. Cháu chẳng biết gì. Cháu cũng thế, cháu cần ông. Trên quảng trường, cô gái trẻ kia, người có đôi mắt xanh và khoác chiếc áo măng tô màu tro, đang vùng vẫy trong đám đông. Lúc Vango bỏ chạy, cô phát hiện gã đàn ông có khuôn mặt sáp ong đang rút súng ra khỏi áo choàng. Cô lao đến nhưng đám đông nhộn nhạo không cho cô tiến bước. Khi cô sang đến phía bên kia, hắn không còn ở đó nữa. Cô không còn chút gì của hình ảnh mèo con sướt mướt mà người ta thấy trước đó. Cô đã biến thành con sư tử xổng chuồng, hất tung mọi thứ trên lối đi. Sau đó, cô nghe thấy phát súng đầu tiên. Lạ thay, cô hiểu ngay là nó nhằm vào Vango. Phát súng thứ hai, mắt cô hướng về phía bệnh viện Hôtel-Dieu, bao lấy mạn Bắc quảng trường. Rồi cô nhìn thấy gã đàn ông. Hắn chót ở tầng hai. Khẩu súng ngắn vươn ra từ sau một tấm kính vỡ và trong bóng tối, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của kẻ sát nhân. Chính hắn. Cô phóng ánh mắt lên cao. Vango đang giữ thăng bằng. Ông trời vừa kéo cậu ra khỏi định mệnh vào phút cuối. Đối với cô, ngược lại, một lần nữa, tất cả đều trở nên có thể. Với điều kiện cậu ấy còn sống. Cô gái mắt xanh lao về phía bệnh viện. Đột nhiên, trên bầu trời nhà thờ Đức Bà, xuất hiện một con quái vật khổng lồ. Nó gần như làm cho đám đông quên đi những gì đang xảy ra trên mặt đất. Dài và uy nghi như nhà thờ, láng bóng nước mưa, một quả khí cầu xuất hiện. Nó choán cả bầu trời. Ở mặt trước cabin chắn kính, Hugo Eckener, viên chỉ huy lớn tuổi của Khí cầu Graf, đang dõi mắt tìm kiếm bóng dáng bạn ông trên sân trước nhà thờ. Từ Braxin trở về, trên đường tới hồ Constance, ông đã chuyển hướng quỹ đạo bay của khí cầu qua Paris, để cái bóng của khí cầu vuốt ve thời khắc trọng đại ấy của cuộc đời Vango. Đến phát súng thứ ba, ông hiểu rằng có điều gì đó chẳng lành. - Phải đi thôi, thưa chỉ huy, đội trưởng Lehmann nói. Một viên đạn lạc suýt nữa làm thủng quả bóng mà trong cái vỏ rực rỡ của nó chứa đến sáu mươi hành khách và phi hành đoàn. Tiếng nổ sau cùng vang lên dưới mặt đất. - Nhanh lên, chỉ huy… Eckener hạ kính xuống buồn bã nói: - Ừ thôi, chúng ta đi vậy. Phía dưới, một con chim nhạn chết rơi xuống chân Boulard. Và chuông nhà thờ Đức Bà bắt đầu điểm. Mời các bạn đón đọc Vango - Giữa Trời Và Đất của tác giả Timothée de Fombelle & Hà Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bản Chất Của Đĩ
Bạn đang đọc truyện Bản Chất Của Đĩ. của tác giả Hai Mặt trên website đọc truyện online. Truyện xoay quanh cuộc tình của 1 cô cave đình đám và 1 anh chàng sinh viên. Ngoài ra còn có sự xuất hiện ấn tượng của các kiều nữ LX như Sami, Linh DJ, Hồng Ngựa, Nhi Cây Trâm, Thỏ Ngọc... Mỗi người có 1 cá tính riêng, chẳng hạn: - Linh DJ: trùm nhiều chuyện. - Sami: chúa lanh chanh, ngoài ra còn rất lẳng lơ. - Ngọc Dao Lam: thẳng tính, nóng nảy. - Hồng Ngựa: suy nghĩ chu đáo, hay lo xa. - Nhi Cây Trâm: thông minh, nguy hiểm Có sự xuất hiện của các thành viên LX như: Eva, Thằng Hề,...(thứ lỗi đã không xin phép) cũng như những tư liệu thực tế. Tôi chỉ có 1 mong muốn nho nhỏ đó là truyện được làm đại diện tiêu biểu cho diễn đàn (chỉ là mơ ước thôi nhé) truyện chỉ dừng lại ở mức quan hệ như Xin lỗi, em chỉ là con đĩ hoặc cho em một điếu thuốc (thực ra có bựa hơn 1 tí) Cuối cùng không yêu đừng nói lời cay đắng. *** Bản Chất Của Đĩ là một phần nhỏ những điều xảy đến với tôi trong quá khứ. Khi đọc truyện có thể bạn sẽ bị phân vân bởi hàng tá câu hỏi đại loại như “truyện có thật hay không?” “Thắm và Hai hiện nay như thế nào?” , “những thành viên của Gia Đình vẫn sống tốt chứ”…. Các đọc giả thân mến,các bạn không còn nhỏ tuổi nữa,ở độ tuổi tối thiểu được phép đọc truyện này các bạn đã đủ thông minh để nhận thức được mọi tình huống truyện. Truyện có đôi phần thực tế,cũng ít nhiều hư cấu . Tôi không muốn giải thích nhiều , chỉ để người đọc tự nhận xét và đưa ra phán đoán. Dù sao thì , các chi tiết tôi sử dụng đều dựa trên sự thật. Hãy nhìn vào Thắm , bạn sẽ thấy những cá tính và tình cảm chứa đựng bên trong nhân vật không hề giả dối ! Từ khi viết Bản Chất Của Đĩ, cuộc đời tôi thay đổi hẳn. Cũng giống như nhân vật Hai Mặt đã không còn là chính mình khi gặp Thắm. Tôi tha hồ sáng tạo những tình tiết lí thú trong truyện của riêng mình . Nhưng không ngờ ở cuộc sống thật, tôi cũng gặp nhiều trường hợp giống hệt những gì tôi đã viết. Điều đó càng làm tôi tin tưởng rằng , Bản Chất Của Đĩ là duyên nợ của tôi , là bước ngoặt để cuộc đời tôi rẽ sang hướng mới – chưa biết xấu hay tốt. Vì điều đó , tôi chân thành chia sẻ với các bạn , một phần nhỏ trong tôi. Đôi Lời Từ Nhà Văn (hải ngoại) Phạm Ngũ Yên : Bạn Hai Mặt mến, Một đêm, tình cờ tôi vào web và bắt gặp truyện của bạn. tôi thấy bất ngờ ngay từ khi đọc cái tên đầy tò mò – Bản Chất Của Đĩ. Cảm giác đầu tiên khi đọc những dòng đầu/ đoạn mở đầu/ đã gây cho tôi sự ngạc nhiên lẫn thích thú. Cách viết và cách dựng truyện của bạn rất mới- Nói chung là toàn bộ tác phẩm gây trong tôi ấn tượng sâu đậm, đến nỗi sau khi đọc xong (chỉ một đoạn đầu) tôi đã biết tôi vừa tìm thấy một viên ngọc trong đá. Tôi nghĩ bạn là một người viết trẻ đang còn trong nước? Nhưng chỉ mới một tác phẩm BCCĐ, bạn đã đủ phong cách để bước vào khu vườn văn chương đương thời. Bằng những bước đi lẫm liệt. Lâu quá rồi, dễ chừng nhiều năm, tôi không đọc được những tác phẩm mang nội dung hàm chứa những mối tình thơ mộng, ẩn dấu đàng sau nó những bão giông. Trong đó hai người yêu nhau nắm tay đi qua những nghịch cảnh, những phù hư với lòng tuyệt vọng hướng về nhau. Để rồi buồn rầu sợ lạc mất nhau… Tình yêu của Hai Mặt và Thắm là một tình yêu có hậu nhưng vẫn đem đến cho người đọc những kịch tính. Từ đó, người viết đã thổi thêm sinh khí hồng hào cho tình yêu và nâng tình yêu lên một cung bậc mới. Có thể, tôi cảm thông với tác giả, khi đoạn cuối viết rằng, một ngày nào đó giữa đám đông phố phường, người ta bắt gặp đôi tình nhân đi cùng bên nhau mang dáng dấp của Hai Mặt và Thắm- Điều đó chứng tỏ rằng trong cuộc đời này thực sự còn có tình yêu chân thật. Mong rằng điều đó đúng. Tôi chỉ là một đọc giả ái mộ đơn thuần về bạn và tác phẩm. Nếu tôi có tài, tôi sẽ dựng truyện BCCĐ thành phim. Để làm chi? Để cho hình ảnh Hai Mặt và Thắm sống mãi trong lòng mọi người biết trang trọng những thú đau thương và tôn quí những bất hạnh.   TB. Tôi năm nay 68 tuổi. Định cư tại Hoa Kỳ, bang Texas. Chắc bạn trẻ hơn tôi nhiều. Đà Lạt là một thành phố tôi từng sống nhiều năm khi còn trong quân ngũ. Những mối tình sâu đậm hay như mưa bóng mây cũng từ đây mà có. Nên những hình ảnh bạn diễn tả, làm đau nhói trái tim già nua. Thăm và chúc bạn luôn đi tới những vinh quang và đạp lên những mơ ước lộng lẫy. Mến, Phạm Ngũ Yên pham5yen.blogspot/ Ngày tôi còn học Trung Học, tôi  có vài truyện ngắn đăng báo và có tiền nhuận bút chút đỉnh, tôi đã sung sướng rồi. Sau này đi lính, tâm hồn già cỗi và hết còn thơ mộng, những suy tư về cuộc đời có làm văn tôi trưởng thành hơn. Nhưng chưa đủ để nói lên điều gì hết. Khi ra hải ngoại, tôi mới thực sự viết và vạch cho mình một hướng đi riêng, một bút pháp riêng. Tôi nghĩ mình có một chỗ đứng tương đối trong văn học (hải ngoại) và cũng tự an ủi mình đôi chút vì đã không sai lầm khi chọn nghiệp viết lách. Nhưng hôm nay, khi biết một người trẻ tuổi, mới vừa bước vào đại học mà đã có tác phẫm (có tầm cỡ) khiến tôi cảm thấy mình không là gì cả. Những gì mà bạn viết lên, tôi chưa viết được, bạn hãy tự hào như vậy. Tôi ít bỏ thì giờ để đọc văn người khác. Bạn là trường hợp ngoại lệ trong thời gian gần đây. Bạn biết đoạn nào hay nhất trong toàn bộ tác phẩm của bạn hay không? Theo tôi, đoạn mở đầu. Và đoạn Hai Mặt và Thắm gây nhau vì những ngộ nhận để hai người chia tay. Thắm đuổi Hai Mặt  ra khỏi nhà... Và một triết lý lộng lẫy trong câu nói của cô gái học chung ĐH với Hai Mặt, khi cô kể về hoàn cảnh chia tay của cha mẹ cô-  và câu nói của người cha, rằng nếu đau khổ thì hãy để một mình ông gánh chịu, đừng làm khổ cả ba người. Đó là sự cao thượng và rời rộng của khổ đau. Đâu phải ai cũng chịu đựng và vượt lên được sự đau khổ vô cùng đó? Chúng ta có duyên biết nhau qua văn chương. Dù ở hai phương trời cách biệt. Nhưng sự hiểu biết và cảm thông lẫn nhau đã vượt qua tuổi tác và bến bờ. Hi vọng tôi và bạn sẽ có dịp gặp nhau. Một lần nửa cám ơn bạn đã chuyển tới tôi toàn bộ tác phẩm của bạn. Hãy giữ gìn sức khỏe và cố gắng viết thêm. Đừng đứng yên một chỗ. Thăm bạn. PNY _ Lời Nhận Xét Hay Nhất Từ Một Nhà Văn (giấu tên) : Thân là một người thích viết và cũng có chút gì đó gọi là năng khiếu với các con chữ, tôi luôn cố gắng đọc, tìm tòi và bình luận các tập truyện để lại ấn tượng. Rất đáng tiếc là ko đọc dc tác phẩm này sớm hơn để có thể cùng các anh em bình luận, nhưng dù sao cũng mong để lại mấy chữ vừa là tâm tình, vừa là lời tri ân dành cho tác giả. Nói về bộ truyện, thì phần đầu, dùng từ "hoàn hảo" thì có vẻ hơi quá tâng bốc, nhưng nếu dùng từ dân dã như "tuyệt cú mèo" thì không ngoa chút nào. Nói ra thì sáo rỗng, nhưng không nhiều bộ truyện trong lx vốn vàng cát lẫn lộn này để lại cho tôi ấn tượng như câu truyện này. Họa chăng chỉ có "Những mối tình trong trại cai nghiện", "Ranh giới" và vài tác phẩm khác. Nói như vậy là vừa để cảm ơn, vừa để bày tỏ lòng ngưỡng mộ dành cho tác giả mà theo tôi đoán - tuổi đời cũng không phải quá lớn? Tuy nhiên, nếu có điều gì đó làm một vài kẻ khó tính, như tôi, vẫn coi là một chút sạn. (đến đây xin lỗi tác giả và các anh em ủng hộ tác phẩm, vì cái thói quen nghề nghiệp của tôi như vậy, vốn phải tìm tòi và phê bình để hoàn chỉnh tác phẩm - than ôi, chuyện này có thể gọi là đáng ghét, là xấu xa cũng được! Từ trước tới nay phê bình thì dễ, viết thành tác phẩm mới khó, vậy mà tôi lại cứ làm cái việc vừa dễ vừa đáng ghét này. Xin thành thật cáo lỗi với anh em!) Thực ra là một chút sạn nhỏ thôi, và với 1 tác phẩm mà tác giả đã thổ lộ là "giải trí đa sắc" thì cũng chẳng có gì đáng nói. Nhưng ko nói ra thì tôi cứ thấy bí bức, nên mạn phép HM cho được thổ lộ chút. Số là phần đầu và phần giữa có thể coi là tuyệt, nhưng phần cuối lại không hoàn hảo (chí ít như tôi tưởng tượng). Đó là vì phần cuối nó...đẹp quá, hậu quá! Nói vậy thì hơi tàn nhẫn đúng không ạ? Tôi thích cái cách gia đình vẫn ở bên nhau, Thắm và HM vẫn hạnh phúc...nói chung là tôi thích tất cả những cái hạnh phúc đó, duy có cái không được thích lắm là sự giàu sang hơi bị...ghê gớm của các cô nàng này. Và cái hình ảnh họp HDQT toàn các nàng chân dài xinh đẹp thật khó tưởng tượng lắm thay. Xin lỗi tác giả, chỉ vì tôi theo trường phái thực dụng với lối viết ít mơ mộng, nên khó mà dung hợp được chỗ lệch pha này. Chỉ là...tôi cảm thấy đoạn kết hơi bị ảo, gần giống phim HQ (mà tôi rất dị ứng loại phim này.) Điều này làm các chi tiết phần-rất-thật ở trường đoạn trước không ăn khớp lắm, dĩ nhiên, chỉ là cảm nhận của cá nhân tôi mà thôi. Tôi cũng hơi tiếc là tính cách của Hai Mặt không thực sự quá nổi bật, rõ ràng đặt cạnh cặp đôi Sami - Linh lanh lợi, Nhi thâm trầm, Ngọc máu lửa, hay là một Mặt Quỷ mới xuất hiện nhưng cũng thật rõ nét thôi... ta thấy nhân vật Hai Mặt không có gì quá đặc sắc. Dĩ nhiên, cũng có thể đó là dụng ý của tác giả? "Bạn chẳng cần gì đặc biệt, chỉ cần có một tình yêu chân chính"? Dù sao cũng nên bồi bổ thêm cho Hai Mặt một chút cá tính của bản thân y! Một câu chuyện hay. Ta nhìn thấy một tình yêu, từ trong sáng bất tận, tới lúc lung lay và vẩn đục bởi xã hội lọc lừa này nhưng vẫn bền chắc như lời khẳng định son sắt nhất. Ta cũng thấy sự trưởng thành của người đàn ông gian nan thế nào. Thực ra, cũng giống như Trương Tiểu Phàm của Tru Tiên bất hủ, khi nhìn vào cuộc tình của Hai Mặt, ta đôi khi bắt gặp chính bản thân mình trong đó... Xin cảm ơn tác giả một lần nữa!   Đôi Lời Nhận Xét Từ Các Đọc Giả : _Nhiệm vụ của cái tên Bản Chất Của Đĩ quá hoàn hảo .  Riêng mình khi đọc tên truyện thì thấy đã lạ rồi vì đĩ thì còn bản chất gì nữa.  Đọc vài chap thì lại có suy nghĩ liệu đĩ có yêu chàng sinh viên thật không-> đọc tiếp.  Đã yêu thật rồi, quan hệ rồi,vậy liệu 1 người thì có đủ cho đĩ thỏa mãn không, hay là bản chất của đĩ là fai quan hệ nhiều người, 1 người không thể thoả mãn???->đọc tiếp.  Liệu khi đã chấp nhận yêu, đĩ có đủ dũng cảm tiến tới trước mọi sự chê trách của đời, cám dỗ của đồng tiền mà quay về làm đĩ ( chỗ này là lúc Thắm đi nước ngoài, làm thầu nhà đất, kinh doanh, đi vs mấy ông lớn, và còn nhậu say khướt)--> fai đọc tiếp. lúc mà Thắm giận HM về quê, lại sợ bị bọn bên casino chiêu mộ, vì là gái vip mà, giận rồi quay về đường cũ là chuyện bình thường.-->lúc này là hóng chap ghê gớm, không biết truyện sẽ diễn ra như thế nào.Với 1 cái tên mà từng giai đoạn làm cho người đọc fai suy nghi, tò mò vậy là quá hay rồi.Bản thân mình đến với truyện cũng chính vì cái tên hay đó –Bản Chất Của Đĩ.   _Vượt qua bao đau khổ để 2 nv chính đến với nhau từ sa đoạ dục vọng khi mới kết nạp vào gia đình đĩ điếm đến khi cân bằng lại thì gặp phải mưu mô của Nhi Cây Trâm rồi cách trả thù ác độc của Mi Dán và cuối cùng là những thủ đoạn của thế giới ngầm. Tất cả đều xoay quanh gia đình đĩ điếm Lina xin vote một phiếu cho cái tên thứ nhất "Gia Đình Đĩ Điếm".  Chuyện chàng sv dám cưới một người tự nhận là đĩ của đĩ. Yêu thì dễ nhưng làm sao chứng minh được tình yêu thì mới khó. Từ cái nhận định ban đầu "đĩ thì làm gì có tình yêu". Thắm trần truồng trả công cho 2M, lần đầu gặp Ngọc Dao Lam ở Đà Lạt rồi gặp Nhi Cây Trâm ở Vừng Ơi đến ngăn cấm của gia đình và những người bạn thân và cuối cùng là mất lòng tin, ghen và khinh miệt với Thắm (âm mưu của Thỏ Ngọc) xuất phát từ chính bản thân 2M. Nhưng mọi chuyện rồi cũng có cách giải quyết của nó chỉ còn lại đó là tình yêu của 2M dành cho Thắm. Đối với Thắm từ bỏ nghề nghiệp cũ lăn xả vào một lĩnh vực hoàn toàn mới lạ để đảm bảo tương lai cho người mình thương là một chuyện không dễ, vì yêu Thắm cũng đã nhiều lần tha thứ cho 2M đó cũng là một điều đáng quí nhưng theo Lina thì chuyện không thể tưởng tượng mà Thắm hy sinh cho 2M là chấp nhận làm vợ bé nơi xứ người. Hơn ai hết tất cả những con đĩ đều biết dẫu có làm đĩ cũng còn sống được qua ngày chứ nơi xứ người cũng như là bán mạng cho thần chết. Thắm thật sự đã hy sinh quá nhiều cho 2M. Và cuối cùng, gia đình đĩ điếm ai cũng chọn cho mình một đối tượng để yêu và hết mình để yêu. Xâu chuỗi hết các sự kiện trên phải chăng 2M muốn nói cho mọi người biết rằng "đĩ cũng yêu và đáng được yêu" ? _Mình có đôi lời muốn nói với tác giả HM : Thật sự khi đọc truyện của anh,em có rất nhiều điều đang để suy ngẫm. Trước đây em từng yêu một cô gái người miền tây, một người có ngoại hình khá giống Thắm, em từng nghĩ rằng mình sẽ ko bao giờ có cơ hội vì quá kém so với các vệ tinh vây quanh cô ấy. Nhưng sau truyện của anh, em hiểu rằng chỉ cần mình thật sự yêu và dám hi sinh thì ko gì là không thể, sắp tới có lẽ em sẽ trở lại với cô ấy. Hy vọng em và cô ấy có thể có được một tinh yêu như HM và Thắm. Em cũng hy vọng anh tạo ra một kết thúc đẹp cho HM và Thắm để em có thêm niềm tin trong chuyện tình cảm của mình. Em luôn ủng hộ anh dù kết truyện có diễn ra thế nào đi nữa. Rất cảm ơn anh vì đã cho em một niềm tin dù chỉ là nhỏ nhoi.   _Chào tất cả các ACE đang đọc Bản Chất Của Đĩ. Em cũng như mọi người khác,Cũng là một người đã theo dõi và đọc các truyện do mọi người post.Em đang đọc truyện " Bản chất của Đĩ và rất hồi hộp khi đọc những chap mới ra.  Em không phải tác giả hay là gì đó để có quyền can thiệp vào truyện nhưng khi đọc đến phần 2 thì em cảm thấy thật sự thương Thắm và bỗng muốn làm 1 điều gì đó.  Con người ai cũng có số phận của nó!  Thắm cũng xuất thân không phải là sung sướng nên mới sa vào con đường như vậy. Hoàn cảnh của Thắm tuy chưa được nói rõ nhưng có một chap khi Thắm nói về chuyện không mặc quần áo nâu vì Thắm lại liên tưởng tới cảnh bố đánh đập hai mẹ con. Từ chi tiết đấy cũng nói lên phần nào về cuộc sống của Thắm và cũng là lí do khiến Thắm lao vào con đường ĐĨ ĐIẾM. Đây cũng là quá khứ không có gì đẹp đẽ để Thắm lưu luyến và khiến Thắm trở nên lạnh lùng và cảm thấy bình thường hóa tất cả mối quan hệ,bao gồm cả chuyện tình cảm. Trái tim mỗi người đều là máu là thịt nên không ai không có tình cảm . Sự xuất hiện và tình yêu bất ngờ của Hai Mặt đã làm cho Thắm cảm thấy cuộc sống còn có ý nghĩa.  Hẳn là ai ai cũng vậy, chỉ cần nói đến từ ĐĨ ĐIẾM, CAVE là họ không có chút gì là thiện cảm. Nhưng có ai tự hỏi hay đứng ra mà nói :  - Tại sao họ lại làm cái nghề này  - Họ làm như vậy chả lẽ là tự nguyện  - Hay là một ý nghĩ gì khác chăng ...  Em cũng thường xuyên đọc truyện nhưng thật sự khi em đọc truyện Bản chất của Đĩ. đọc vài chap đầu em đã nghĩ rằng đây là một câu chuyện S E X chỉ để thư giãn giải trí nhưng đến khi đọc tới chap 2. Em mới nhận thấy rằng con người ta đều có tình cảm, điểm yếu và niềm vui khác nhau. Và Hai Mặt đã khiến Thắm thay đổi một cách nhanh chóng như vậy cũng là do Tình yêu  Em thường đọc truyện lúc tối và đêm.  Khi đó yên tĩnh và có thể làm cho mình cảm thấy gần gũi hơn với các câu chuyện, thêm một phần nào đó đồng cảm với số phận của các nhân vật.  Em thấy rất thương Thắm, trải qua bao nhiêu sự việc, từ chuyện của Mi Dán rồi đến hiểu nhầm linh tinh. Em đã rất đồng cảm với Thắm. Khi yêu con người thường hay mù quáng, có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu. Chắc hẳn ai đang đọc bài viết này cũng đã từng một lần yêu thương thật sự một ai đó thì mới có thể hiểu được tình yêu như thế nào.  Thắm đã hi sinh vì Hai Mặt quá nhiều, mục đích cuối cùng mà Thắm làm cũng vì Hai Mặt và cũng từ chính việc kinh doanh đó làm cho 2 người xảy ra một mâu thuẫn lớn. Em đang rất mong chap tiếp theo như thế nào và xem Hai Mặt sẽ xử lí ra làm sao ?  Như em đã nói ở trên, mỗi chúng ta đều có quyền yêu và dâng hiến. Em mong  tác phẩm này sẽ được tác giả tạo ra một kết thúc thật tốt đẹp, em muốn Thắm và Hai Mặt có thể là một gia đình hạnh phúc. Đó cũng là cái mà họ đáng nhận được. Tình yêu của họ xuất phát từ trái tim, không một chút vụ lợi hay toan tính nào khác. Và đặc biệt hơn nữa, em thấy cảm phục tình yêu này.Dù trải qua bao nhiêu sóng gió, biết bao nhiêu trắc trở nhưng họ vẫn bên nhau vẫn hi sinh vì nhau và đây cũng chính là một tình yêu đáng trân trọng mà ít ai có thể làm như vậy được  Có thể bài viết cũng hơi dài nhưng trên đây là những suy nghĩ và cũng là tâm sự của em. Mong ACE đọc một lần và viết lên một truyện tình thật đẹp của Đĩ . Vì Đĩ cũng là con người , cũng có quyền con người và được hưởng những gì xứng đáng nhất. _Xin chào toàn thể các ACE đang đợi chờ từng chap truyện Bản Chất Của Đĩ. Thực sự đọc gần hết truyện rồi nhưng liệu có mấy ai hiểu đc cái tên truyện "bản chất của đĩ" ?.Chắc chắn nhiều bạn sẽ cho rằng bản chất của đĩ là nằm ngửa cho đàn ông “hì hục” để có tiền.(đầu tiên mình cũng nghĩ thế) Nhưng điều mà HM muốn thông qua truyện này mang đến cho mọi người đó là 1 cách nhìn khác về đĩ điếm. ko phải họ vui sướng khi làm đĩ, hoàn cảnh gia đình xã hội đưa đẩy họ đến con đường đĩ điếm theo nhiều cách. Các bạn để ý Nhi Cây Trâm vì bà ốm đau e còn nhỏ dại nên phải cáng đáng hết mọi việc. Chuyện của thắm thì có lẽ ko cần phải nhắc lại vì ai đọc truyện này đều biết rõ hoàn cảnh của Thắm ra sao(hình như 100 người đọc thì 99 người là fan của thắm rồi ). Rồi sami,Linh ngực bự, ngọc dao lam ... đều đến với cái nghiệp đĩ điếm theo nhiều cách khác nhau. nhưng khi gặp đc người yêu thương mình thực sự thì họ đều muốn làm lại cuộc đời. Nhi vớ đc Giáo Sư, Ngọc thì có Mặt Quỷ và xưởng chế tác đá Thắm tặng, Thắm thì đã bỏ nghề lao vào kinh doanh ... mặc dù thân thể họ có thể không đc sạch sẽ nhưng tâm hồn của họ đáng quý hơn rất nhiều người. Chúng ta có thể cảm nhận thấy tình người, tình bạn bè, tình yêu thật sự trong tâm hồn của mỗi nhân vật đc khắc họa qua “bàn phím” của Hai Mặt  Đĩ điếm ko xấu xa như chúng ta vẫn khinh bỉ . Ở sâu thẳm trong tim , họ vẫn là người tốt. đó mới là "BẢN CHẤT CỦA ĐĨ" như tên truyện Hai Mặt gửi đến cho chúng ta.   ­_ Thế là hết rồi. Đọng lại trong tôi nhiều cảm xúc, có thể là mình đa cảm chăng hay thật sự là câu truyện đả lây đọng mình. Cũng đả từng yêu một người con gái thế này, tuy không làm nghề đi khách nhưng cũng đả gần như vậy. Đúng là không phải trong bùn thì tất cả sẽ đều hôi, chứng minh ở đây chính là Thắm và Gia Đình Đĩ Điếm. Đời không bỏ rơi ta, nếu ta chịu nắm lấy tay của đời để vụt dậy  Mong rằng, những người con gái đang làm nghề này sẽ trở về một cuộc sống bình thường, một người chồng biết cảm thông và yêu mình  Cố lên nhé các cô gái, mong tất cả những người con gái đều có một cái kết có hậu như thắm và gia đình đĩ điếm.  Thân ái chào. Cảm ơn Hai Mặt đả đưa câu truyện này đến đây để mọi người hiểu về một khiá cạnh khác của xã hội. Điếm cũng có tình yêu, hãy trân trọng nó nếu bạn yêu họ.  Bởi vì tình yêu không phân biệt đúng sai.    Mời các bạn đón đọc Bản Chất Của Đĩ của tác giả Hai Mặt.
Nữ Phi Công
Kristin Hannah là một gương mặt tiêu biểu ở đề tài viết về người phụ nữ và gia đình. Với văn phong giản dị, sâu lắng và cảm động, bà đã có những 20 tác phẩm thuộc top bán chạy theo bình chọn của tạp chí uy tín New York Times. Cuốn tiểu thuyết tình cảm "Nữ Phi Công" được nữ tác giả đầu tư rất nhiều tâm huyết để khắc họa chân thực cuộc hơn nhân đang trên bờ vực của sự tan vỡ thời chiến tranh của Michael và Jolene Zarkades. Họ đã bên nhau suốt 12 năm, những áp lực trong cuộc sống cứ thế đè nặng lên đôi vai của đôi vợ chồng khiến họ dần nảy sinh nhiều hơn những mâu thuẫn, mối đe dọa rạn nứt ngày càng hiện rõ. Câu chuyện tiến triển khi Jonene nhận được lệnh đi tập trung chiến đấu bởi cô vốn là một nữ quân nhân. Anh chồng luật sư Michael phải học cách xoay xở với cảnh gà trống nuôi con. Liệu chiến tranh và sự xa cách có trở thành một tác động xấu hơn cho cuộc hôn nhân này? Jolene và Michael sẽ hành xử như thế nào, cứu vãn hay buông xuôi? *** Đây là tác phẩm thứ hai của nhà văn Mỹ Kristin Hannah mà tôi đọc, và một lần nữa, cái nhìn thấu suốt của một tác giả viết về phụ nữ, gia đình cùng văn phong giản dị, sâu lắng và cảm động của bà đã chinh phục tôi hoàn toàn. “Nữ phi công” (tựa gốc là “Home Front”) không có cái kinh hoàng và ám ảnh của một thời kỳ chiến tranh loạn lạc như Sơn ca vẫn hót, thế nhưng nó vẫn đủ sức lay động tâm hồn bất kỳ ai bởi cái cách mà nó đi sâu vào bóc tách những diễn biến tình cảm và tâm lý của những con người bị tác động bởi chiến tranh ngay giữa thời hiện đại này, cùng những giá trị làm nên một gia đình toàn vẹn. Cuốn sách là bản hòa ca mang nhiều cung bậc cảm xúc, dành tặng cho những nam và nữ quân nhân Mỹ - những người anh hùng thực sự - đã dành trọn cuộc đời và tính mạng của mình để bảo vệ và giữ gìn cuộc sống cho người dân. Nhân vật chính của “Nữ phi công” là Jolene, một người lính lái máy bay của quân đội Hoa Kỳ, vợ của luật sư Michael và là mẹ của hai cô con gái: Betsy 12 tuổi và Lulu 4 tuổi. Mở đầu câu chuyện, tác giả Kristin Hannah đã vẽ nên một bức tranh chân thực đến nhói lòng về thực tại của một cuộc hôn nhân đang trên bờ vực đổ vỡ, và những khủng hoảng mà Jolene phải đối mặt trong việc làm vợ, làm mẹ của một cô con gái đang ở lứa tuổi nổi loạn. Lớn lên giữa một gia đình lộn xộn, với một người cha nghiện rượu và một người mẹ yếu đuối, luôn đi theo van xin tình yêu của chồng, Jolene từ thuở bé đã rèn luyện cho mình một tính cách vững vàng, can đảm, không ngại khó khăn và vô cùng mạnh mẽ. Tính cách ấy chính là điều đã cuốn hút Michael về phía chị, nhưng giờ đây nó lại là một trong những nguyên nhân khiến chị và anh cách xa nhau. Không biết làm gì với cuộc đời mình, và với niềm đam mê mong mỏi muốn được bay, Jolene đã gia nhập quân đội, trở thành nữ phi công, tự hào với chính những gì mình đã đạt được với cương vị là một người lính. Nhưng niềm đam mê ấy, những câu chuyện của đời quân nhân, chị đã không thể nào chia sẻ được với Michael. Anh là một luật sư, một con người ngồi phòng máy lạnh, mặc áo sơ mi là phẳng phiu đi làm, là người thuộc “giới tinh hoa” của xã hội. Anh ở trong cái thế giới được bảo bọc của mình và không có chút xíu hiểu biết thực sự nào về sự nghiệp của vợ mình cùng niềm tự hào của chị về cái thế giới của những chuẩn úy và đại đội. Cái chết của cha anh - người cha đã gắn bó với sự nghiệp làm luật sư của anh suốt bao năm - là giọt nước làm tràn ly khiến cuộc hôn nhân của Michael và Jolene càng ngày càng đến bờ vực đổ vỡ. Chị quá mạnh mẽ, quá can đảm, quá tự tin, với một sức sống và sự kiên cường rạng ngời, và chị lại ở bên cạnh anh, một người đàn ông đang đau khổ vì mất mát của mình, chán ngấy những lời khuyên nhủ “mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi” của vợ. Đơn giản, Michael cảm thấy quá yếu đuối và ngộp thở khi sống cùng với người phụ nữ không cần phải dựa dẫm vào anh, một người có thể tự đứng trên đôi chân của mình và khiến anh không còn được cần đến. Cho đến cái ngày Mỹ tuyên chiến với Iraq sau sự kiện 11/9 kinh hoàng, và Jolene nhận lệnh điều động ra chiến trường lái máy may Black Hawk. Sự yên bình giả tạo của một cuộc hôn nhân đang gặp khủng hoảng bỗng chốc nứt toác, để lại một gia đình với những thành viên tức giận trước quyết định thực hiện lời hứa với quân đội của Jolene. Chị sẽ ra đi, đến Iraq, chiến đấu cho cuộc chiến mà nhiều người Mỹ cho là phi nghĩa và chẳng khác hành động giết người. Và trên tất cả, chị lại còn là một người lính nữ, người đã dũng cảm và mạnh mẽ đặt sứ mệnh mình được giao phó với tổ quốc, với nhân dân Mỹ lên hàng đầu, lên trên cả hạnh phúc gia đình mình, trách nhiệm làm mẹ và một cuộc hôn nhân đang rất cần được sửa chữa. Trường đoạn khi Jolene chuẩn bị ra trận, trải qua những ngày cuối cùng ở bên gia đình trước khi tham chiến là một trong những trường đoạn gây xúc động nhất của toàn bộ câu chuyện, khi độc giả có thể thấy được sự hy sinh cao cả và những gì Jolene chấp nhận bỏ lại ở quê nhà và bỏ lỡ trong cuộc đời hai con gái của mình để lên đường làm nhiệm vụ. Chị là một người phụ nữ phi thường, người đã tôn vinh và sống đúng với những giá trị làm nên một người lính Mỹ chân chính, dù điều đó có nghĩa là chị sẽ không được thấy nụ cười của bé Lulu trong suốt một năm ròng, sẽ không được cùng Betsy trải qua lần đầu tiên cô bé hành kinh, sẽ không được nấu đồ ăn sáng cho con, được đưa con đến trường. Và còn đó Michael, người chồng mà chị yêu đến đau đớn, đến rúng động tâm hồn, yêu từ thuở ban đầu khi họ mới gặp nhau, khi chị còn là cô bé 17 tuổi, xơ xác sau cái chết bất ngờ của cha mẹ và không một xu dính túi, đến gặp anh ở văn phòng hỗ trợ trẻ vị thành niên khi anh còn là sinh viên năm nhất đang đi thực tập. Giờ đây, tình yêu đó hình như đã chết trong lòng Michael, hóa thành thứ trái đắng khiến những ngày cuối cùng trước khi chị đi chiến đấu trở thành địa ngục với cả anh và chị. Michael là một người chồng ích kỷ, anh chưa lần nào thể hiện lòng tự hào của mình dành cho vợ và công việc mà chị làm; giờ đây, anh lại còn chì chiết chị, buộc tội chị là một người mẹ không tốt khi đành đoạn bỏ lại con và chồng mình - người chồng suốt ngày ngập ngụa trong công việc và hiếm khi nào dành thời gian cho các con - để tham gia chiến tranh như thể đây là một hành động tự sát. Và trên hết, chắc hẳn anh đã rất sợ, sợ cái trách nhiệm vừa phải làm cha, vừa phải làm mẹ mà sắp tới anh phải lãnh nhận thay vợ mình. Nhưng nỗi sợ lớn nhất, nỗi sợ mà phải tới cái buổi lễ chia tay gia đình để các quân nhân đi tòng quân, anh mới nhận ra, là nỗi sợ sẽ mất chị, được hình thành từ cái nhận thức muộn màng nhưng đáng sợ về chiến tranh, về cái thứ rồi đây Jolene sẽ phải đối mặt. Chiến tranh, dù ở thời đại nào, đều là một thứ chứa rủi ro và cái chết. Và đó là thứ Jolene sẽ phải dấn thân vào, sẽ phải chạm đến hằng ngày, hằng giờ ở Iraq: bom rơi, đạn lạc, thiết bị gây nổ bất ngờ, những mảnh thịt người không còn rõ hình dạng văng tứ tung sau một vụ nổ bom, đồng đội ngã xuống, máu, mùi thuốc súng, nỗi hoang mang không biết mình sẽ còn sống được bao ngày nữa, liệu mình có còn toàn mạng và toàn vẹn thân thể để trở về với gia đình, với những người thân yêu. Chiến tranh là thế đấy, nó khắc nghiệt, xấu xí và đau đớn vô cùng, nhưng nó là viễn cảnh mà Jolene đã chọn, sự lựa chọn đã thay đổi không chỉ chị mà còn Michael. Kristin Hannah một lần nữa đã thể hiện cái nhìn sâu sắc và thấu suốt của mình về những vấn đề của gia đình, đặc biệt là những gì mà các gia đình quân nhân phải trải qua khi một thành viên của họ phải đi làm nhiệm vụ, thông qua cái cách bà miêu tả tình cảnh “gà trống nuôi con” của Michael, quá trình chật vật thích ứng với trách nhiệm chăm sóc con cái - điều mà anh luôn lãng quên trong suốt bao năm. Và nếu như Jolene đang đối mặt với cuộc chiến tranh khốc liệt ở ngoài phương xa, không biết liệu có thể trở về, thì Michael cũng có một trận chiến của riêng mình để chiến đấu: trận chiến để đảm bảo các con mình vẫn duy trì một cuộc sống bình thường với sự giúp đỡ hết sức mình của mẹ anh - bà Mila - một người phụ nữ vô cùng tâm lý, và là người duy nhất từng thấu hiểu, ủng hộ quyết định ra trận của Jolene. Trận chiến ấy song hành cùng việc anh theo đuổi vụ xét xử một anh chàng cựu quân nhân bị khép tội giết vợ, giúp Michael nhận ra một sự thực mà anh đã quá ngu ngốc, quá ích kỷ để mà nhìn thấy trước đây: anh yêu Jolene, anh vẫn còn yêu chị, làm sao mà anh có thể hết yêu chị, người phụ nữ can đảm vô cùng, xinh đẹp vô cùng, người đã cùng anh xây dựng gia đình trong suốt 12 năm qua. Ấy vậy mà anh lại để chị ra trận với cái lời nói “Anh không còn yêu em nữa” in dấu trong đầu chị, đẩy chị đi xa khỏi anh, làm tổn thương chị, phí hoài những ngày quý giá trước khi chị đi chiến đấu cho nước Mỹ với muôn vàn khó khăn và nguy hiểm trong nỗ lực vô vọng để hàn gắn mối quan hệ vợ chồng của Jolene, trong nỗi khổ đau không nói thành lời của một người vợ luôn yêu anh nhưng anh thì lại luôn lạnh nhạt. Để rồi cái điều Michael sợ hãi cuối cùng cũng đến, khi anh hay tin vợ mình bị thương nặng sau khi máy bay của chị bị bắn rơi và phát nổ. Cảm xúc của câu chuyện dâng cao với sự kiện ấy, khi trận chiến tiếp theo mà Michael phải đối mặt chính là trận chiến của ý chí và tình yêu, của một người chồng muốn sửa sai và hàn gắn lại mối quan hệ tưởng chừng đã nát tan của hai người, một trận chiến đi vào cốt lõi của gia đình mà họ đã xây dựng, cùng nền móng tình yêu đã giúp họ xây dựng nên gia đình mình. Và trận chiến ấy hoàn toàn không hề dễ dàng để chiến thắng, khi mà Jolene không còn là người phụ nữ trước khi chị ra trận: chị vụn vỡ thành trăm mảnh bởi những gì chị đã trải qua ngoài chiến trường, bởi cái chết của những đồng đội, bởi vụ rơi máy bay kinh hoàng, bởi khói, máu và mất mát. Chị mang theo về nhà một cơ thể không còn toàn vẹn và một tâm hồn còn nứt toác, vụn vỡ hơn. Đó là một trận chiến với đầy những nước mắt, đớn đau, sự sợ hãi đến từ hai cô con gái của Jolene, khi chúng không biết chuyện gì đã xảy ra với tính tình và tâm lý của mẹ chúng, khi chúng chỉ biết rằng mẹ không còn như trước kia, luôn nóng tính, la mắng chúng và dường như không còn yêu chúng nữa. Và Michael, anh bền bỉ với tình yêu dành cho Jolene, cho người vợ luôn xinh đẹp và can đảm trong mắt anh, mặc dù giờ đây chị không còn là người phụ nữ như trước đây anh đã biết. Những nỗ lực để hàn gắn, để Jolene trở lại là mình, là cô chuẩn úy mạnh mẽ, tràn đầy tự tin đã khiến tôi khóc không biết bao nhiêu lần. Tôi khóc cho cái số phận và những gì Jolene đã trải qua, cho những mất mát mà chị đã phải gánh chịu, cho nỗi sợ cùng sự tức giận mà chị cảm thấy về những gì chị tưởng là lòng thương hại dành cho người vợ tật nguyền của Michael, cho những gì chị tưởng là ý thức trách nhiệm của một người chồng khi Michael không rời bỏ chị mà lại quyết định ở bên chị, luôn luôn, cầu xin chị tha thứ cho anh và muốn câu chuyện của họ bắt đầu lại từ đầu. Tôi khóc khi Jolene, với nỗi thương cảm dành cho chính bản thân mình cùng sự mạnh mẽ, không muốn dựa dẫm và ai luôn sẵn có trong con người chị - người phụ nữ làm bằng thép và được trui rèn trong lửa - đã gạt phăng những nỗ lực của Michael nhằm hàn gắn vết thương lòng anh đã gây ra cho chị và cuộc hôn nhân của họ. Để rồi sau đó, chị đã mất rất nhiều thời gian để lại có thể tin tưởng anh và mở lòng với anh. Và tôi đã khóc khi chứng kiến Jolene chiến đấu trong cuộc chiến của riêng chị, cuộc chiến với PTSD (viết tắt của Post Traumatic Stress Disorder, là chứng trầm cảm sau sang chấn, rất phổ biến ở các cựu chiến binh), với mặc cảm tội lỗi về vụ rơi máy bay khi chị đã không thể bảo toàn tính mạng cho các đồng đội, với việc chấp nhận tình trạng cơ thể không toàn vẹn hiện tại của mình, với những khó khăn mà chị phải trải qua trong quá trình làm quen với cơ thể mới và hòa nhập với cuộc sống sau chiến tranh, với tương lai được bay trở lại vô cùng mờ mịt, với việc xác nhận lại định nghĩa về bản thân chị: chị còn là chuẩn úy Zarkades nữa hay không, hay chỉ là một khối thịt vô dụng và tật nguyền; chị có còn là mẹ của lũ trẻ hay không, hay là một mụ phù thủy luôn khiến chúng sợ hãi mỗi khi tiếp xúc với chị. Tương lai mờ mịt nhưng không phải là không có hy vọng, và hy vọng ấy được thắp lên bởi chính Michael, người chồng đã hoàn toàn lột xác khỏi cái mác ích kỷ để trở lại là người đàn ông Jolene luôn yêu và mãi yêu, người chồng giờ đây vô cùng tự hào về chị, về những gì chị đã trải qua vì tổ quốc và nhân dân Mỹ. Jolene, cùng với cô bạn thân Tami, người cũng là phi công lái máy bay và cùng chị tham chiến ở Iraq, là đại diện cho những người nam nữ quân dân anh dũng và đáng được tôn vinh của Hoa Kỳ, những con người đã sống cuộc đời mình để hoàn thành trọn vẹn lời hứa với quân đội, với đất nước, cho dù điều đó có nghĩa là họ đang đặt bản thân mình, cơ thể mình, tính mạng của mình vào vòng hiểm nguy. Đã có những hy sinh quá lớn, những mất mát đớn đau phải cần thật nhiều thời gian mới có thể nguôi ngoai, những gia đình mất đi một thành viên, những đứa trẻ phải lớn lên mà không có cha hay mẹ. Nhưng cuối cùng thì, sứ mệnh giữ gìn bình yên cho tổ quốc, cho nhân dân vẫn là một sứ mệnh cao cả và phải luôn được đặt lên hàng đầu. Chính điều đó đã biến những người quân nhân trở thành những người anh hùng của đời thực, những người cũng như chúng ta, cũng dễ bị tổn thương, cũng có những phút giây yếu đuối, những lo lắng, hãi sợ và bất ổn trong tâm hồn. Cái họ cần là sự quan tâm, là gia đình ngập tràn tình yêu, là những sự giúp đỡ về vật chất và tâm lý, để họ có thể tiếp tục tỏa sáng và đóng góp cho xã hội, cho bình yên của đất nước và cuộc sống của người dân. *** #Review #Nữ_phi_công “Có những điều bạn học được tốt nhất trong bình yên. Có những điều chỉ học được trong dông bão ...” Thật sự không hiểu sao một quyển sách hay, nhiều cảm xúc như thế lại ít được nhắc tới. Nếu không tình cờ biết Nữ Phi Công được viết bởi tác giả của Sơn Ca Vẫn Hót thì Boog đã bỏ qua nó. Thật mừng vì Boog đã đọc và không bỏ lỡ một tác phẩm hay. Bằng những câu chữ đầy cảm xúc, tác giả đưa bạn tới cuộc sống hôn nhân đầy dông bão, những mất mát đau thương của chiến tranh mà Boog đọc thấy có một sự đồng cảm ghê gớm. Jolene Larsen là một quân nhân, một phi công trong quân ngũ. Mà phụ nữ trong quân ngũ thường ít, ít nhiều có khó khăn hơn nam giới. Thật sự Boog có chút ngưỡng mộ đối với những phụ nữ trong quân đội mà lại là phi công ( rất ngầu đấy chứ). Tuổi thơ của cô chịu tổn thương vì chứng kiến những cuộc cãi vã, đập phá khi say rượu của ba mẹ. Họ cũng sớm ra đi do tai nạn trong một lần say rượu. Những tưởng cuộc hôn nhân của cô với Michael - một luật sư tài năng sẽ phần nào bù đắp cho tuổi thơ không trọn vẹn của cô. Nhưng, sau 12 năm chung sống, nảy sinh những vấn đề mâu thuẫn, những bất đồng quan điểm, sự không hiểu nhau trong gia đình. Những vấn đề phát sinh trong việc chăm một cô bé 4 tuổi ngây thơ, có chút nhõng nhẽo, một cô bé 12 tuổi đang bước vào ngưỡng cửa trưởng thành, gặp nhiều vấn đề rắc rối trong các mối quan hệ trong trường trung học đã dẫn tới hôn nhân của họ có nguy cơ bị đổ vỡ. Trước thềm hôn nhân đổ vỡ, là một quân nhân, Jolene nhận được lệnh điều động tới vùng chiến sự Iraq. Đối mặt với nguy hiểm, chứng kiến sự ra đi của những người đồng đội, những người bạn, bản thân bị thương, bỏ lại một phần thân thể nơi chiến trường cô bị tổn thương ghê gớm. Làm sao có thể có một cuộc sống bình thường khi đã trải qua những mất mát, tổn thương đau đớn ấy. Không chỉ mất mát về thân thể, sự ám ảnh của cuộc chiến trong mỗi giấc mơ, trong mỗi đau đớn hàng ngày còn khủng khiếp hơn. Nữ Phi Công miêu tả khắc hoạ rất sâu sắc, rất hay về những đấu tranh nội tâm, những đau đớn, tâm lý các nhân vật. Bên cạnh những mối quan hệ về hôn nhân, gia đình, con cái, cha mẹ, tình đồng chí, đồng đội Boog rất thích tình bạn giữ Jolene và Tami. Tình bạn có thể nói là tri âm tri kỷ, chia sẻ giúp đỡ nhau trong cuộc sống, hiểu nhau tới từng chân tơ kẽ tóc. Nữ Phi Công là một bài ca về nghị lực, về tình thương yêu xoa dịu nỗi đau. Mất mát, đau thương và hàn gắn, đừng để khi mất đi mới hiểu được giá trị của tình yêu, tình cảm gia đình quý giá. Hãy nói yêu thương, đừng nói yêu thương quá muộn. Mời các bạn đón đọc Nữ Phi Công của tác giả Kristin Hannah & Đinh Thanh Vân (dịch).
Không Khóc
Tiểu thuyết Không khóc của Lydie Salvayre, nữ văn sĩ Pháp gốc Tây Ban Nha, giải Goncourt 2014, là một kiệt tác văn học về nội dung cũng như về nghệ thuật viết văn. Lấy bối cảnh cuộc nội chiến Tây Ban Nha vào năm 1936, Lydie Salvayre đã khéo đặt cuộc sống và tình yêu của một cô gái trẻ trong lịch sử chung của đất nước Tây Ban Nha để nói về lịch sử đất nước và đồng thời lịch sử của Châu Âu và thế giới trong những năm 1930 thông qua một phận người. *** Tác giả Lydie Salvayre đặt cuộc sống và tình yêu của một cô gái trẻ để nói về lịch sử, đất nước Tây Ban Nha, đồng thời là lịch sử châu Âu trong những năm 1930. Không khóc là tiểu thuyết đoạt giải Goncourt năm 2014 của tác giả Lydie Salvare. Tác phẩm mới được dịch sang tiếng Việt bởi Tiến sĩ Nguyễn Duy Bình. Nhân dịp ra mắt tại Việt Nam, một buổi tọa đàm về tác phẩm đã được tổ chức tại Trung tâm Văn hóa Pháp Hà Nội. Chương trình có sự tham gia của nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên, nhà nghiên cứu Nguyễn Trí Dũng và dịch giả Nguyễn Duy Bình. Đây là cuốn đoạt giải Goncourt thứ ba mà Tiến sĩ Nguyễn Duy Bình dịch. Anh lấy bằng Tiến sĩ văn học tại Pháp. Tác giả sinh năm 1948, tại Tây Ban Nha, gốc Pháp. Tác phẩm nói về cuộc nội chiến Tây Ban Nha, thông qua hai giọng điệu chính: bà mẹ với những hồi ức, một tuyến nữa là của một nhà văn, nhà báo. Trong Không khóc, tác giả Lydie Salvayre thuật lại câu chuyện của mẹ mình – bà Montse - một người phụ nữ 90 tuổi đã mất trí nhớ. Bà chỉ nhớ giai đoạn những năm 1930, khi mình là thiếu nữ. Cô Montse đến xin làm con ở trong một nhà địa chủ nhưng bị chê là “trông nó xoàng quá”. Nội chiến xảy ra đã cứu cô thoát khỏi thân phận con ở. Để thoát khỏi ngôi làng với những hủ tục, định kiến, lạc hậu, cô cùng anh trai tới thành phố với khao khát về thế giới tốt đẹp cho mọi người. Họ đến Catalonia nơi phe tự do vô chính phủ đã cướp chính quyền, bao trùm một niềm hân hoan, vui sướng. Tại đây Montse xinh đẹp có một cuộc tình, nhưng người yêu cô theo lý tưởng mới mà bỏ đi theo chiến tranh. Thất tình, Montse trở về làng với cái thai trong bụng. Cô gặp và kết hôn với con trai một nhà địa chủ. Sự xung khắc tư tưởng, quan điểm chính trị tiếp tục tạo ra nhiều biến cố trong đời Montse. Nhằm giúp độc giả hiểu hơn về tiểu thuyết, nhà nghiên cứu Nguyễn Trí Dũng nói về bối cảnh lịch sử mà tác phẩm phản ánh. Ông cho rằng Không khóc là sự nối dài ký ức cuộc nội chiến Tây Ban Nha. Năm 1936, chế độ chính trị Tây Ban Nha rối ren. Tháng 7/1936, cuộc nội chiến chính thức nổ ra. Phe Cộng hòa có chính sách không phù hợp với “cánh hữu” với các viên tướng của quốc gia. Cánh tả được những người có tư tưởng xã hội chủ nghĩa ủng hộ, trong khi cánh hữu lại được các cường quốc phát xít hậu thuẫn. Rất nhiều nhà văn, nhà báo tới Tây Ban Nha đưa tin, sáng tác nghệ thuật về cuộc nội chiến kinh khủng này. Một thảm sát đẫm máu đã diễn ra. Có khoảng 50.000 người bị ám sát, giết hại trong cuộc chiến. Đây không chỉ là một nội chiến ở Tây Ban Nha, mà trở thành cuộc chiến tư tưởng ở khắp châu Âu, ngay trong từng làng mạc, từng gia đình, tạo ra một hiện thực đau thương. Tiến sĩ Duy Bình chia sẻ khi dịch, điều khiến anh gặp khó nhất là tác phẩm có hai giọng điệu khác nhau. Giọng kể của tác giả thuật lại câu chuyện của mẹ mình thì trau chuốt, trong khi giọng kể của bà mẹ - một người mất trí nhớ - lại mộc mạc, chân phương, sai ngữ pháp, đôi khi không rõ ràng, rành mạch. Hiện tại và quá khứ trong sách cũng chen lẫn với nhau, nên chọn đại từ nhân xưng cho các ngôi kể trong sách cũng là một lựa chọn khó. Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên đánh giá dịch giả Duy Bình đã dịch sát với một tác phẩm khó. Bởi tiểu thuyết Không khóc được viết bởi hai giọng văn, ngôn ngữ. Nhà phê bình cho rằng ở Không khóc, Lydie Salvayre đã tạ nên hai giọng nói, hai cái nhìn về bạo lực và thanh thoát, giữa tàn nhẫn và tinh tế. Giọng văn khi thì hoàn hảo, lúc thì vụng về, tươi vui. Không khóc được độc giả Pháp đón nhận tích cực, với 22 nghìn bản đã bán hết và một Nhà xuất bản Seuil in gần 450 nghìn bản. Nói về giá trị tác phẩm, nhà nghiên cứu Nguyễn Trí Dũng cho rằng chính tình yêu làm nên vẻ đẹp cho tiểu thuyết. Ông nói: “Nếu không có tình yêu, thì con người vẫn sẽ tàn sát lẫn nhau bởi chiến tranh, cuộc đấu tranh tư tưởng. Chỉ có tình yêu bao phủ mới chấm dứt được cuộc nội chiến ở ngôi làng nhỏ Catalan, cuộc nội chiến Tây Ban Nha. Có lẽ, nếu không có tình yêu thì thế giới cũng tuyệt diệt”.  *** Một tác phẩm viết về chiến tranh và tình yêu vô cùng sâu sắc. Một cuốn tiểu thuyết mà ở đó là sự phân biệt giai cấp giàu nghèo vẫn vô cùng nhức nhối, những hủ tục lạc hậu, định kến cổ hủ vẫn quanh quẩn trong tác phẩm. Tác phẩm xứng đáng được trao tặng giải Goncourt danh giá. Cụ bà Montse, bà bị rối loạn trí nhớ và bà sẽ mãi mãi quên đi những ký ức của quá khứ và hiện tại thế nhưng trong ký ức bà chỉ dai dẳng nhớ đến mùa hè năm 36, mùa hè mà cuộc dống và tình yêu quấn quýt với bà, mùa hè mà bà cảm giác như đang sống hoà quyệt với thế giới, một mùa hè tuổi xuân viên mãn, núp bóng mùa hè đó bà đã có thể sống những tháng ngày còn lại của đời mình. Bà đã giữ lại kỷ niệm đẹp nhất, sống động nhất như là một vết thương, một vết sẹo trên người mãi mãi không phai mờ. Mùa hè ấy cuộc đời bà đã bước sang một trang mới, bà đã gặp được tình yêu của đời mình, nhưng nó lại vội vụt mất khỏi tầm tay của cô gái ngây thơ ngốc nghếch, mùa hè ấy mà từ giai cấp thấp hèn chở thành giai cấp tư sản trong cuộc hôn nhân không tình yêu. Mùa hè người anh yêu quý nông nổi của bà ra đi mãi mãi. Mùa hè ấy mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Tác phẩm còn vẽ lên cho người đọc thấy được những sự kiện lịch sự của cuộc nội chiến Tây Ban Nha năm 1936. Và cả sự cuồng nhiệt bồng bột của tuổi trẻ. Họ luôn sống hết mình với ước mơ, ý trí, niềm tin và tình yêu của họ. Ai cũng có duy nhất chỉ một cuộc đời vì vậy hãy cứ là chính mình và sống hết mình. Thế thôi!!!! *** Không Khóc của Lydie Salvayre như một bản giao hưởng của ngôn từ. Tác giả quả là một “nhà soạn nhạc” tài ba khi chỉ với 300 trang mà có thể viết nên một bản trường ca với “ngồn ngộn” thông tin và sựkiện lịch sử, được lồng vào câu chuyện đời với biết bao đau thương và mất mát, đắng cay và tủi nhục, nhưng không bi luỵ, mà vô cùng mạnh mẽ và vẫn rất trữ tình. Điểm đặc sắc nhất trong Không Khóc là Lydie Salvayre đã viết nên những đoạn văn đầy tính nhạc, đó chính là việc sử dụng rất nhiều câu phức, câu ghép, với những điệp từ, điệp ngữ, cứ trùng trùng, điệp điệp trong từng câu, từng đoạn như những đợt sóng cuộn trào của ngôn từ. Nhưng tài năng trong bút pháp của tác giả chính là kỹ thuật “phân bè” trong tác phẩm của mình, từng câu, từng đoạn, từng nhân vận, từng sự kiện, như được viết trên những khuông nhạc, với những nốt đen, nốt lặng, móc đơn, móc kép, khi lại 2/4, khi lại 4/4, khi thì mạnh mẽ, lúc lại trữ tình… Tất cả thật sự tạo nên một bản giao hưởng của ngôn từ, mà ở đó có thể người đọc không thể hiểu hết được, nhưng giai điệu của nó vẫn có sức lay động tâm hồn. Nửa đầu cuốn sách tưởng là sẽ chỉ thấy hay, tuy nhiên sẽ không thích vì nội dung chính trị mình không có am hiểu, nhưng đọc nửa sau thì thấy quá hay quá thích, đặc biệt là chương cuối cùng, một màn “coda” tuyệt hảo, kết thúc cho một bản nhạc xuất sắc. So sánh ví von vậy nhưng có khi mình cũng không hiểu chi về giao hưởng với trường ca đâu. Chỉ là cảm giác đọc Không Khóc đúng như là nghe nhạc giao hưởng, đôi khi không hiểu gì, nhưng mà vẫn thấy rất hay, rất cảm xúc. Mời các bạn đón đọc Không Khóc của tác giả Lydie Salvayre & Nguyễn Duy Bình (dịch).