Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Những Ngày Tươi Đẹp

Ngày hôm nay có phải ngày thích hợp để chết? Từ chỗ gờ tường tháp chuông cách mặt đất sáu tầng nhà, Finch tự hỏi như vậy để bỗng nhận ra cậu không đơn độc, vì phía bên kia tháp chuông, Violet dường như cũng đang có cùng suy nghĩ. Ngày hôm ấy, Finch không rõ cậu đã thuyết phục được Violet lùi lại hay chính sự xuất hiện của Violet đã ngăn cậu nhảy xuống, nhưng tình bạn, tình yêu đã khởi đầu từ đó. Liệu tất cả những điều ấy có đủ để đưa họ trở lại cuộc sống? Những ngày tươi đẹp hài hước, lãng mạn nhưng cũng không thiếu những khoảnh khắc nao lòng. Cuốn sách cho ta thấy những gì thực sự diễn ra trong tâm trí của người đang chìm trong hố đen trầm cảm, cho ta biết cảm thông và sống sao cho trọn vẹn từng khoảnh khắc. *** Review Cói:   Là quyển sách yêu thích nửa đầu 2019 của mình. Và mình rất recommend cho các bạn đang là học sinh như mình. Lấy bối cảnh ở một trường trung học, nhân vật chính là Finch - một cậu bạn bị xem là khác thường và lập dị, đã gặp gỡ Violet - người luôn ám ảnh bởi quá khứ người chị gái. Đọc câu chuyện này với tâm thế như dõi theo cuộc sống trung học của hai bạn trẻ nên mình vô cùng hứng thú. Sự khác biệt ở mỗi cá thể, mà bị coi là lập dị ở trường trung học; cho nên ai cũng cố gắng trở nên bình thường. Finch thì không như thế. “...Tôi nghĩ rằng có những nơi cần được ngắm nhìn. Có lẽ sẽ chẳng có ai đến thăm những nơi đó và trân trọng chúng hoặc dành thời gian để nghĩ chúng quan trọng, nhưng có lẽ ngay cả những nhỏ nhất cũng có ý nghĩa gì đó. Còn nếu không, có lẽ chúng có thể có ý nghĩa gì đó với chúng ta. Ít nhất mà nói, vào lúc chúng ta rời đi, chúng ta biết chúng ta đã nhìn thấy nơi đây, tiểu bang vĩ đại của chúng ta. Vậy thì ta đi thôi. Hãy đi thôi. Hãy để đời ta có chút ý nghĩa nào đó. Hãy rồi khỏi cái gờ tường đó đi.” Finch cứu Violet khỏi cảnh chết đuối dưới những nỗi dằn vặt, ám ảnh. Nhưng còn Finch, cậu có thể bơi khỏi chính cái hồ sâu ấy không ? Từ một Violet ủ dột, cô ấy trở nên tươi sáng, vui vẻ trở lại. Nhưng còn Finch, vẫn mãi giữ những suy nghĩ cho chính mình. Một cuốn sách hay. Có nhiều khía cạnh được khai thác mà mục đích là để ta suy ngẫm về chính mình, về những người xung quanh. Mình đã có những cảm xúc thật vui, và xúc động rất nhiều. Các bạn, nếu bạn nghĩ mình có vấn đề về sức khoẻ tinh thần, hãy đọc cuốn sách này ít nhất một lần nhé. *** Review Trinh Phạm Thị Đoan:   Đánh giá: 5????/5 Nhiều người nói quyển sách này đã "thơ mộng hóa" căn bệnh trầm cảm, nhưng mình thấy nó thật đẹp, và cũng thật buồn. Khi Finch cứu Violet trên gờ tháp chuông, chẳng ai ngờ rằng cậu cũng đang tự chiến đấu với chính mình để không nhảy xuống vực thẳm đen tối kia. Mình vẫn luôn tin rằng, sẽ chẳng có ai muốn chết nếu có người chịu lắng nghe họ, không cần làm gì cả, chỉ cần lắng nghe thôi. Thật khó khăn khi phải vật lộn mỗi ngày giữa hai lựa chọn Thức và Ngủ. Thật khó khăn khi cố gắng không cho ai thấy phía sau cánh cửa-nơi bạn dần dần suy sụp. Thật khó khăn để yêu một người mà không nghĩ đến người ấy sẽ như thế nào nếu mình đột ngột rời đi. Một sinh mệnh đẹp đẽ như thế, cuối cùng lại tàn lụi ở nơi không ai nhìn thấy. Nhưng ít nhất cậu ấy vẫn sống, ở một thế giới do cậu ấy tạo ra, nơi cậu ấy không còn phải chịu đựng những Cú Rơi Dài nữa. Bởi vì hôm nay vẫn là một ngày tươi đẹp. *** Tôi lại tỉnh dậy. Ngày thứ 6 Ngày hôm nay có phải là ngày thích hợp để chết? Đó là điều tôi tự hỏi mình vào buổi sáng khi tôi thức dậy. Vào tiết thứ ba khi tôi đang chống mắt nghe thầy Schroeder giảng bài như ru ngủ. Ở bàn ăn tối khi tôi chuyển đĩa đậu cho mọi người. Khi ban đêm tôi nằm thao thức vì tâm trí cứ quay mòng mòng với bao điều suy nghĩ. Hôm nay có phải ngày đó không? Và nếu không phải hôm nay thì là bao giờ? Tôi đang tự hỏi mình điều đó ngay lúc này, khi đứng ở gờ tường hẹp cách mặt đất sáu tầng nhà. Tôi đang ở rất cao, đến mức như thể là một phần của bầu trời. Tôi nhìn xuống vỉa hè bên dưới, và cả thế giới chao nghiêng. Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cái cách mọi thứ quay cuồng. Có lẽ lần này tôi sẽ làm điều đó - phó mặc cho ngọn gió đưa mình đi. Cảm giác đó sẽ giống như bồng bềnh trong bể bơi, thiếp dần đi tới khi chẳng còn gì nữa. Tôi không nhớ mình đã trèo lên đây. Thật ra tôi không nhớ mấy những gì đã xảy ra trước Chủ nhật, chí ít là những gì xảy ra trong mùa đông này. Lúc nào cũng vậy - cứ tỉnh dậy là đầu óc sạch trơn. Tôi giống như lão già râu xồm Rip Van Winkle* Mọi sự cứ không cánh mà bay. Bạn có thể nghĩ tôi đã quen với việc này, nhưng lần này là tệ nhất vì không phải tôi chỉ ngủ vài ngày hay một, hai tuần - tôi đã ngủ suốt các kỳ nghỉ, tức là lễ Tạ ơn, Giáng sinh và Giao thừa. Tôi không thể diễn tả sự khác biệt lần này, chỉ là khi thức dậy, tôi cảm thấy mình gần cái chết hơn mọi khi. Tôi thức, đúng thế, nhưng hoàn toàn trống rỗng, như thể ai đó đã hút kiệt máu tôi. Đây là ngày thứ sáu từ khi tôi tỉnh lại lần nữa, và là tuần đi học đầu tiên kể từ ngày 14 tháng Mười một. Tôi mở mắt, và mặt đất vẫn ở đó, vững chãi và kiên cố. Tôi đang ở trên tháp chuông của trường, đứng trên một gờ tường rộng khoảng 10 phân. Tháp chuông khá nhỏ, khoảng sàn bê tông ngoài cái chuông chỉ rộng độ vài bước chân, ngoài ra còn có cái lan can thấp bằng đá mà tôi đã trèo qua để ra đến đây. Thỉnh thoảng tôi lại đá chân vào nó để chắc chắn rằng nó vẫn ở đó. Hai tay tôi dang rộng như đang tiến hành một buổi thuyết giáo và toàn bộ cái thành phố không-quá-lớn, buồn tẻ này là con chiên. “Thưa quý ông, quý bà,” tôi hét, “xin chào mừng quý vị đến với cái chết của tôi!” Có thể các bạn đã đoán tôi sẽ nói chào mừng đến với “cuộc sống” của tôi, bởi tôi vừa mới thức dậy mà, nhưng chỉ lúc nào tỉnh tôi mới nghĩ đến cái chết. Tôi đang gào theo cái lối của một nhà truyền giáo kiểu cũ, đầu giật giật, các từ cứ về cuối lại ríu rít vào nhau, và tôi suýt nữa mất thăng bằng. Tôi bám vào phía sau, mừng là dường như không ai nhận thấy điều này, bởi vì, nói thật là, thật khó tỏ ra can đảm khi mình đang bám chặt lan can và run lập cập như một con gà. “Tôi, Theodore Finch, với tinh thần thiếu minh mẫn, trân trọng tuyên bố để lại toàn bộ tài sản trần tục của mình cho Charlie Donahue, Brenda Shank-Kravitz và chị em gái tôi. Những người khác có thể biến con mẹ nó đi!” Ở nhà, từ nhỏ mẹ đã dạy chúng tôi phát âm cái cụm từ đó (nếu chúng tôi phải dùng đến), hay đúng hơn, là dạy chúng tôi đừng nói ra, nhưng đáng buồn là nó đã kẹt lại trong đầu tôi. Dù tiếng chuông đã vang lên, mấy đứa cùng lớp tôi vẫn tha thẩn ở sân trường. Đây mới là tuần đầu tiên của kỳ hai năm cuối cấp, thế mà bọn chúng đã làm ra vẻ mình đã học xong và chuẩn bị ra trường đến nơi. Một thằng trong số đó nhìn về phía tôi, như thể nó đã nghe thấy tôi nói, nhưng những đứa khác thì không, hoặc bởi vì chúng chưa nhìn ra tôi hoặc bởi vì chúng biết tỏng tôi ở đó và Ôi dào, lại thằng Theodore Lập Dị chứ gì. Rồi thằng đó quay đầu đi chỗ khác và chỉ lên trời. Lúc đầu tôi tưởng nó chỉ vào mình, nhưng đúng lúc đó tôi nhìn thấy cô. Cô đứng cách tôi vài bước, ở phía bên kia tháp chuông, cũng đứng ngoài gờ tường, tóc vàng sậm bay trong gió, chân váy phồng lên như một chiếc dù. Dù bây giờ là tháng Một ở bang Indiana, cô đi chân đất, chỉ mặc quần tất mỏng, một tay cầm đôi bốt, và đang nhìn chằm chằm hoặc vào chân cô hoặc vào mặt đất - thật khó nói chính xác. Trông cô như đã hóa đá tại chỗ. Tôi nói bằng giọng thông thường, không phải của nhà truyền giáo, một cách bình tĩnh nhất có thể: “Nghe tớ nói này, giờ tệ nhất là cậu nhìn xuống đấy.” Thật chậm chạp, cô quay đầu sang phía tôi, và tôi biết cô gái này, hoặc ít nhất tôi đã nhìn thấy cô ở hành lang trường. Tôi không thể ngăn mình nói tiếp: “Cậu có đến đây thường xuyên không? Vì chỗ này gần như là chỗ của tớ, và tớ không nghĩ là đã từng nhìn thấy cậu ở đây.” Cô không cười cũng chẳng chớp mắt, chỉ nhìn tôi chằm chằm từ sau cặp kính to sụ che gần hết khuôn mặt. Cô cố lùi một bước và chân vô tình đá vào lan can. Cô chệnh choạng một chút, và trước khi cô kịp hoảng loạn, tôi lên tiếng: “Tớ không biết cái gì đưa cậu tới đây, nhưng với tớ thì thành phố của chúng ta trông xinh đẹp hơn và mọi người có vẻ tử tế hơn, thậm chí những người xấu xa nhất trông cũng gần như tử tế. Trừ Gabe Romero và Amanda Monk và toàn thể cái nhóm mà cậu hay chơi cùng.” Tên cô là Violet Gì Đó. Cô nổi tiếng chẳng kém mấy đứa trong đội cổ vũ của trường - một trong những đứa con gái mà bạn không nghĩ mình sẽ bắt gặp ở một gờ tường cách mặt đất sáu tầng nhà. Sau cặp kính thô kệch cô khá xinh, tựa như búp bê bằng sứ vậy. Đôi mắt to, khuôn mặt trái tim dễ thương, khuôn miệng như muốn nở ra một nụ cười nhỏ xinh hoàn hảo. Cô là kiểu con gái hẹn hò với những gã như Ryan Cross, siêu sao bóng chày, và ngồi cùng Amanda Monk và những đứa con gái đầu sỏ khác vào bữa trưa. “Nhưng hãy thẳng thắn với nhau, chúng ta không lên đây để ngắm cảnh. Cậu là Violet, phải không?” Cô chớp mắt một cái, và tôi coi đó là câu trả lời đồng ý. “Tớ là Theodore Finch. Tớ nghĩ chúng ta đã học Toán cùng nhau năm ngoái.” Cô chớp mắt lần nữa. “Tớ ghét môn Toán, nhưng không phải vì thế mà tớ đến đây. Nếu đó là lý do của cậu thì đừng để bụng nhé. Cậu chắc là giỏi Toán hơn tớ, vì chắc chắn ai cũng sẽ giỏi Toán hơn tớ, nhưng cũng chẳng sao cả, tớ thấy không vấn đề gì. Này nhé, tớ giỏi cái khác, những cái quan trọng hơn - ghita, tình dục, hoặc liên tục làm bố tớ thất vọng, đấy là vài ví dụ. Mà thực ra, rõ ràng là cậu sẽ không bao giờ sử dụng nó ở thế giới thực, đúng không? Ý tớ là môn Toán ấy.” Tôi cứ thao thao, nhưng tôi biết mình sắp hết chịu nổi. Trước hết là vì tôi đang buồn đi tè, nên từ ngữ của tôi không phải là cái duy nhất co rúm lại với nhau. (Rút kinh nghiệm: Trước khi tự tử, hãy nhớ đi tè). Và, thứ hai, trời đang bắt đầu mưa, mà ở nhiệt độ này, mưa sẽ hóa tuyết trước khi chạm đất. “Trời bắt đầu mưa đấy,” tôi nói, như thể cô không biết điều này. “Tớ nghĩ sẽ có người tranh cãi rằng mưa sẽ rửa trôi máu đi, để cái đống của chúng ta đỡ bầy nhầy, tiện cho người khác dọn. Nhưng chính cái phần ‘bầy nhầy’ đã khiến tớ phải suy nghĩ. Tớ không phải là một người phù phiếm, nhưng tớ là một con người, tớ không biết cậu thế nào chứ trong đám tang của mình, tớ không muốn trông như vừa đi qua một cái máy xẻ gỗ.” Cô đang rùng mình hay đang run lên, tôi không thể biết chắc chắn, và thế là tôi nhích từng chút một về phía cô, cầu mong không ngã trước khi đến đích, bởi rõ ràng điều cuối cùng tôi muốn làm là biến mình thành một thằng ngu trước mặt người con gái này. “Tớ đã nói rõ ràng là tớ muốn được hỏa thiêu, nhưng mẹ tớ không tin.” Còn bố thì sẽ làm bất kể điều gì mẹ nói để không làm phật ý mẹ thêm nữa, và bố còn nói thêm: Con còn quá trẻ để nghĩ đến điều này, con biết đấy, bà Finch của con đã sống tới năm chín mươi tám tuổi, chúng ta không cần phải nói về chuyện này bây giờ, Theodore, đừng làm mẹ giận. “Thế tức là tớ sẽ bị nhét vào quan tài, tức là nếu tớ nhảy, cái chết sẽ chẳng đẹp đẽ gì. Hơn nữa, có lẽ tớ thích khuôn mặt tớ được nguyên vẹn, hai mắt, một mũi, một miệng, một hàm răng đầy đủ, mà nó, nói thật với cậu, là một trong những cái hơn người ở tớ đấy.” Tôi cười minh họa cho cô luôn. Một hàm răng đều tăm tắp, ít nhất là trông bề ngoài thì như vậy. Thấy cô vẫn im lặng, tôi tiếp tục vừa nhích dần sang vừa nói. “Nhưng hơn hết, tớ cảm thấy không phải với những người làm đám ma. Đó vốn là một nghề chả ra sao rồi, nhưng phải xử lý một thằng dở hơi như tớ ư?” Từ phía bên dưới, ai đó hét lên: “Violet à? Có phải Violet trên đó không?” “Ôi trời ơi,” cô buột miệng, nhỏ đến mức tôi hầu như không nghe thấy. “Ôitrờiôitrờiôitrời.” Gió thổi váy và tóc cô, trông như thể cô sẽ bay đi. Bắt đầu có tiếng lao xao ở dưới, và tôi hét: “Đừng cố cứu tôi! Các người sẽ chỉ làm hại chính mình thôi!” Rồi tôi nói, rất nhỏ, chỉ đủ cho cô nghe: “Bây giờ tớ nghĩ chúng ta phải làm thế này.” Lúc này tôi đang đứng cách cô chừng ba mươi phân. “Tớ muốn cậu ném đôi giày của cậu về phía cái chuông rồi bám vào lan can, chỉ cần nắm chặt vào lan can, và khi nào cậu nắm được nó, hãy dựa người vào rồi đưa chân phải qua. Hiểu chứ?” Cô gật đầu và suýt mất thăng bằng. “Đừng gật đầu. Và làm gì thì làm, đừng có nhầm lùi lại thành tiến lên đấy. Tớ sẽ đếm cho cậu. Từ một đến ba nhé.” Cô ném đôi bốt về phía cái chuông, và chúng rơi bộp, bộp trên sàn bê tông. “Một. Hai. Ba.” Cô nắm lấy cái lan can đá và nhổm người lên rồi đưa một chân qua để ngồi lên đó. Cô nhìn chằm chằm xuống mặt đất và tôi có thể thấy cô lại hóa đá, và thế là tôi nói: “Tốt. Tuyệt vời. Chỉ cần đừng nhìn xuống nữa.” Cô chầm chậm nhìn tôi rồi thò chân phải xuống tìm sàn tháp chuông, và khi chân cô chạm mặt sàn, tôi nói: “Bây giờ tìm cách đưa chân trái qua đi. Đừng bỏ tay khỏi tường.” Lúc này cô run cầm cập đến nỗi tôi có thể nghe tiếng hai hàm răng cô va vào nhau, nhưng tôi nhìn theo trong khi cô đưa chân trái về phía chân phải, và giờ cô đã an toàn. Vậy là bây giờ chỉ còn lại tôi bên ngoài. Tôi nhìn xuống mặt đất một lần cuối cùng, qua mũi đôi bàn chân cỡ bốn mươi bảy vẫn tiếp tục to ra của mình - hôm nay tôi đi giày đế mềm với dây buộc huỳnh quang - qua ô cửa sổ mở ở tầng bốn, tầng ba, tầng hai, qua Amanda Monk, vừa lớn tiếng cười đùa trên bậc thềm vừa ngúng nguẩy túm tóc vàng buộc kiểu đuôi ngựa, tay nâng sách che đầu, cố vừa tạo dáng vừa che mưa cùng một lúc. Mời các bạn đón đọc Những Ngày Tươi Đẹp của tác giả Jennifer Niven.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Titanic trong Vũ trụ - Tess Gerritsen
Tên ebook: Titanic Trong Vũ Trụ (full prc, pdf, epub) Nguyên bản: Gravity Tác giả: Tess Gerritsen Thể loại: Giả tưởng, Phiêu lưu, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây NXB: Văn Hóa Thông Tin Người dịch: Hoàng Long Số trang: 444 Năm xuất bản: 2010 Hình thức bìa: Mềm Kích thước: 15x22cm Giá bìa: 85.000 Chụp hình sách: Hoàng Liêm Đánh máy: Trang Trang, welcome1985, pe’ Nhpl, oh_bon, cockroach, voxuanlanh1990, manchester96 Soát lỗi chính tả: Trang Trang, Hoàng Liêm Tạo prc: Trang Trang Nguồn: e-thuvien.com Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Titanic trong Vũ trụ - Tess Gerritsen Giới thiệu: Bác sĩ Emma Watson đã được huấn luyện cho cuộc phiêu lưu của cả đời cô: đó là nghiên cứu các sinh vật trong vũ trụ. Nhưng nhiệm vụ của cô trên Trạm vũ trụ quốc tế đã biến thành cơn ác mộng không ai có thể tưởng tượng nổi khi một mẻ các sinh vật đơn bào bắt đầu phát triển vượt tầm kiểm soát - nó khiến cả phi hành đoàn trên trạm đau đớn và chết. Emma đã cố gắng ngăn chặn dịch bệnh đó trong khi dưới trái đất, người chồng đã ly thân của cô, Jack McCallum làm việc không kể ngày đêm ở NASA để đưa cô trở về. Nhưng không có cách nào cứu cô. Dịch bệnh có nguy cơ đe dọa những người trên trái đất. Các phi hành gia bị mắc kẹt trong quỹ đạo, bị cách ly trên trạm - ở đó họ đang lần lượt chết…  Đôi nét về tác giả: Tác giả Tess Gerritsen   Tess Gerritsen là một bác sĩ điều trị và một tác giả nổi tiếng thế giới. Tác phẩm tiểu thuyết đầu tay của bà về sự trì hoãn trong y học đã dành được rất nhiều lời khen ngợi. Harvest là cuốn sách bán chạy nhất theo tờ Thời báo New York. Bà cũng là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy khác như: - The Mephisto Club,  - Vanish, Body Double,  - The Sinner,  - The Apprentice,  - The Surgeon,  - Life Support,  - Bloodstream  - Gravity.  Tess Gerritsen sống tại Maine. Có thể ghé thăm website của bà tại địa chỉ www.tessgerrritsen.com Mời các bạn đón đọc Titanic trong Vũ Trụ  của tác giả Tess Gerritsen.
Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Sophie Kinsella
Tên ebook: Anh Có Thể Giữ Bí Mật? (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Can You Keep A Secret? Tác giả: Sophie Kinsella Thể loại: Lãng mạn, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây Dịch giả: Trần Hoa Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn Công ty phát hành: Nhã Nam Số trang: 368 Trọng lượng: 572 gram Hình thức bìa: Mềm Kích thước: 16 x 24 cm Giá bìa: 80.000 Năm xuất bản: 2012 Tạo prc: Hoàng Liêm Nguồn: fb.com/smartebooksvn   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Anh Có Thể Giữ Bí Mật? Giới thiệu: Bí mật cỏn con thì được. Nhưng bí mật lớn thì bạn phải dè chừng… Trở về từ Ottawa sau thương vụ đàm phán không thành, máy bay của Emma Corrigan rơi vào vùng nhiễu loạn không khí. Động cơ rền rĩ, máy bay chao đảo, đồ uống bắn tung tóe, và tiếng hành khách lầm rầm cầu nguyện khiến cô thực sự hoảng loạn và tuyệt vọng. Trong những giây phút kinh hoàng nhất cuộc đời mình ấy, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với ai đó để tự trấn an mình. “Chúng ta sẽ không thể sống sót. Tôi biết chúng ta sẽ không thể. Thế là hết. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, vì Chúa. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi còn chưa đạt được bất cứ điều gì. Tôi chưa từng có con. Tôi chưa từng cứu được một mạng sống... Tôi còn chưa bao giờ leo núi, tôi chưa xăm mình. Tôi thậm chí còn không biết mình có điểm G hay không...” Và cứ thế, những bí mật riêng tư nhất của cô ào ào tuôn ra như thác lũ với một người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, để rồi một chuỗi những tình huống dở khóc dở cười bắt đầu mở ra sau đó... Một câu chuyện xoay quanh những bí mật nhỏ đầy thú vị khiến ta phải đọc ngấu nghiến, phải bật cười và thấy lòng mình ấm lại bởi ánh sáng lấp lánh của một tình yêu chân thành. “Tác giả của series Tín đồ Shopping lại mang đến một tác phẩm vui nhộn và dí dỏm mang đậm dấu ấn của riêng cô.” –– Booklist  Tác giả: Sophie Kinsella Sophie Kinsella, tên thật là Madeleine Wickham đang sống tại London cùng chồng và ba con. Cô từng là giáo viên và phóng viên tài chính. Cô cũng từng viết nhiều tác phẩm dưới tên thật của mình, nhưng phải đợi đến khi loạt truyện về Tín đồ Shopping được xuất bản, tên tuổi của cô mới lọt vào danh sách các tác giả có sách bán chạy hàng đầu thế giới. Một số tác phẩm của Sophie Kinsella: - Bộ 5 tập Tín đồ Shopping - Tín Đồ Shopping Mini - Điện Thoại này dùng chung nhé - Hồn Ma Sành Điệu - Em còn nhớ Anh - Anh có thế giữ bí mật? Mời các bạn đón đọc Anh có thể giữ bí mật của tác giả Sophie Kinsella.  
Chúa có đó không? Là con Margaret - Judy Blume
Tên ebook: Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret (full prc, pdf, epub) Nguyên tác: Are You There God? It’s Me, Margaret   Tác giả: Judy Blume   Thể loại:  Hài hước, Sách hay, Tiểu thuyết, Văn học phương Tây   Dịch giả: Vũ Thu Trang, Lê Hồng Vân    Nhà xuất bản: Hội Nhà Văn    Công ty phát hành: Nhã Nam     Số trang: 188    Trọng lượng: 220 gram    Hình thức bìa: Mềm    Kích thước: 13 x 20.5 cm    Giá bìa: 48.000    Năm xuất bản: 2012   Tạo prc: Hoàng Liêm   Nguồn: fb.com/smartebooksvn    Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Chúa có đó không? Là con Margaret Giới thiệu: 1 trong 100 cuốn sách hay nhất từ 1923 do tạp chí Time bình chọn Margaret Simon, cô sắp tròn mười hai, thích tóc dài, cá ngừ, mùi mưa, và những thứ màu hồng. Cô mới từ New York chuyển đến Farbrook, New Jersey. Cô đang lo lắng làm sao hòa nhập được với đám bạn mới gồm Nancy, Gretchen, và Janie. Thế nên khi mấy cô nhóc lập một câu lạc bộ bí mật để tán về những điều riêng tư như bọn con trai, áo lót, và kỳ kinh đầu tiên, Margaret đã hào hứng nhập hội. Vậy nhưng, không ai biết rằng Margaret có một mối quan hệ đặc biệt khác, với Chúa, theo cách của riêng cô. Với Chúa, cô mới có thể thổ lộ hết, mọi chuyện, về gia đình, bạn bè, về cả hot boy Philip Leroy. Margaret vừa hài hước, thực tế, lại vừa ngọt ngào, dễ thương. Khi đọc “Chúa có đó không? Là con, Margaret”, bạn sẽ hiểu tại sao cuốn sách là món ăn tinh thần ưa thích của hàng triệu độc giả, và suốt vài thập kỷ qua đã trở thành một tác phẩm kinh điển không thể bỏ qua dành cho tuổi mới lớn. Nói chuyện với Chúa là cách mà Margaret trò chuyện với chính bạn một cách trong trẻo nhất! Tác giả:  Tác giả Judy Blume Judy Blume sinh ngày 12/02/1938, thuở nhỏ sống ở thành phố Elizabeth, bang New Jersey (Mỹ), có thói quen sáng tác truyện trong tâm trí. Khi trưởng thành, bà chuyển đi sống ở rất nhiều nơi khác nhau, và chỉ đến nay mới viết những câu chuyện đó lên giấy. 33 cuốn sách của bà được dịch ra hơn 31 thứ tiếng, và giành được hơn 90 giải thưởng, nhưng không có giải nào quý giá hơn sự ái mộ mà các độc giải dành cho bà. Judy hiện đang sống cùng chồng tại Bờ Đông của Mỹ.  Những lời khen tặng dành cho tác phẩm: “Bằng sự nhạy cảm và khiếu hài hước của mình, Judy Blume đã ‘bắt sóng’ được niềm vui, nỗi sợ cũng như cảm giác băn khoăn đang bao phủ lấy một cô gái tuổi mới lớn.”   – PUBLISHERS WEEKLY  “Chúa có đó không? Là con, Margaret đầy những đoạn hội thoại dí dỏm và nghiêm túc một cách thực tế, mang lại những cảm giác vô cùng thật.”   – SCHOOL LIBRARY JOURNAL “Văn phong sinh động, nội dung tự nhiên, và mọi vấn đề đều được giải quyết vừa hài hước vừa đầy cảm thông.”   – THE BULLETIN OF THE CENTER FOR CHILDREN’S BOOKS    Mời các bạn đón đọc Chúa có đó không? Là con Margaret của tác giả Judy Blume.
Nhẫn Thạch - Atiq Rahimi
Tên ebook: Nhẫn Thạch (full prc, pdf, epub) Tác giả: Atiq Rahimi  Thể loại: Sách hay, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông   Người dịch: Nguyên Ngọc    Nhà xuất bản: Nxb Hội Nhà Văn   Nhà phát hành: Nhã Nam   Khối lượng: 190.00 gram   Định dạng: Bìa mềm    Kích thước: 12 x 20 cm   Ngày phát hành: 2009   Số trang: 184   Nguồn: fb.com/smartebooksvn   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Nhẫn Thạch Giới thiệu: Hòn đá kiên nhẫn, Nhẫn thạch. Trong huyền thoại Ba Tư, đấy là một hòn đá ma thuật mà người ta đặt trước mặt mình để trút gửi vào nó tất cả những đau đớn, những bi thương, những thống khổ của mình… Người ta ký thác cho nó tất cả những gì không dám thổ lộ với ai khác… Và hòn đá, như một miếng bọt biển, hút lấy tất cả những lời ấy, tất cả các bí mật cho đến một ngày nó nổ tung… Và ngày đó ta được giải thoát. Người đàn bà ngồi đó, bên “Nhẫn thạch” của chị, khi người chồng đang nằm hôn mê với viên đạn trong gáy - người đàn bà đó đã miệt mài trao gửi những bí mật lớn nhất của đời mình và chờ đợi sự giải thoát tưởng như chỉ có trong huyền thoại… Nhẫn thạch vừa đoạt giải Goncourt 2008 và đã bán bản quyền sang 29 quốc gia. Tác giả: Tác giả Atiq Rahimi Atiq Rahimi sinh năm 1962 tại thủ đô Kaboul, Afghanistan, hiện đang sống và làm việc tại Paris với tư cách tiểu thuyết gia kiêm đạo diễn phim tài liệu. Ngoài Nhẫn thạch vốn rất thành công với giải Goncourt 2008, ông còn viết nhiều tác phẩm xuất sắc khác: - Đất và tro tàn,  - Nghìn ngôi nhà của ước mơ và khiếp sợ,  - Sự trở về ảo tưởng. Đánh giá: “Nhẫn thạch được chọn vì chất văn học tuyệt vời, tính hiện đại, khắc nghiệt, độ chính xác và lối viết không chút cường điệu của nó.” - Hội đồng thẩm định giải Goncourt “[Atiq Rahimi] đã để mình trôi theo những đớn đau của người phụ nữ trong truyện, viết thay cô bằng những ngôn từ điên dại, thẳng thắn, khiêu khích, đầy ham mê, nhục dục cùng những hoan lạc bị cấm đoán… Là tụng ca về tự do và tình ái, Nhẫn thạch bung ra như một khúc nguyện cầu, dụ hoặc, ám ảnh. Kỳ diệu như một hòn đá kiên nhẫn.” - Télérama “Lối viết trang nghiêm nhưng vô cùng hấp dẫn, chất nhạc ám ảnh cùng cái nhìn sắc sảo trong Nhẫn thạch đã góp phần đưa Atiq Rahimi lên ngang tầm những tên tuổi lừng danh như Marguerite Duras, Samuel Beckett hay Ernest Hemingway.” - Lire “Trong cuốn sách đẹp nhất của mình, lần đầu tiên viết bằng tiếng Pháp, [Atiq Rahimi] đã đào xới đến trần trụi tâm hồn Afghanistan, cách biệt hẳn với tất cả những thứ xa ngái sao mòn của văn học phương Tây.” - Libération “Nhân vật tôi cứ kể, kể và kể để rồi phơi bày tất cả những gì không tưởng tượng nổi về một xứ sở còn xa lạ với chúng ta, một xứ sở méo mó, dị dạng qua lăng kính thời sự.” - France 2 “Một câu chuyện đẹp đẽ lớn lao mang hình thức tranh biện, đậm dấu bạo lực cũng như an bình, nơi cơ thể giành lại các quyền của nó trong phẩm cách, ở một xã hội luôn nhạo báng nó.” - La Croix “Ta cảm, ta biết, ta lắng nghe chiến tranh qua cửa sổ phong… Giữa bom đạn, trong căn phòng trần trụi, bị tất cả bỏ rơi, in dấu rèm có họa tiết chim, người đàn bà chầm chậm tự giải phóng…” - Le Temps “Người ta có thể đọc tác phẩm này một mạch từ đầu đến cuối bất chấp cảm giác đau khổ tăng theo từng trang sách. Bởi câu chuyện mà Rahimi kể thật cảm động, chẳng khác nào bài ca tôn vinh cuộc chiến giành tự do của người phụ nữ Hồi giáo.” - www.evene.fr Mời các bạn đón đọc Nhẫn Thạch của tác giả Atiq Rahimi.