Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dâm Môi Sai

Doãn Thu Thủy vốn là đệ nhất mỹ nhân, là tiểu thư Doãn gia vô cùng quyền quý. Vậy mà hồng nhan bạc mệnh, nàng lại trở thành nạn nhân của Chiết Hoa công tử - tên "dâm môi sai" chuyên đáp ứng yêu cầu của bọn người hèn hạ. Thế gian bất luận là nam hay nữ, Tu La dạ xoa hay Tây Thi như hoa như ngọc, chỉ cần người trả giá, hắn nhất định thay người ra tay, tiền trao cháo múc, hoặc dâm hoặc giết hoặc bán hoặc tặng, muốn làm gì cũng được. Ranh ma là vậy, ấy mà cũng có ngày hắn bị trúng độc! Mà độc lại chính do Doãn Thu Thủy ra tay!   Tiểu thư khuê các Thu Thủy năm xưa giờ đã là Y Y của Xuân Hồng Lâu. Điều kiện giải độc của Y Y ngắn gọn chỉ bốn chữ: cưới hỏi đàng hoàng. Dưới nét chữ thanh thoát ấy là những căm hờn, những đau khổ và tuyệt vọng chính hắn là người gây ra cho nàng! Khúc đàn du dương, dáng hình như hoa như ngọc của Y Y dần khiến cả thể xác lẫn tâm trí của một kẻ khôn ngoan như hắn phải đầu hàng. Y Y dần trả thù mối thù khắc ghim trong tim nàng. Nàng khiến hắn phải tận tay giết chết đứa con của mình, khiến người hắn yêu phải chết đau đớn… Càng đi sâu vào con đường báo thù, trái tim nàng lại càng lạc nhịp. Giá như hắn không phải là Chiết Nhan công tử! “Y Y, ta biết nàng hận ta, nếu không phải do ta…Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, người cũng đã mất, nàng có thể dứt bỏ không? Cùng ta ngày ngày ngắm mặt trời mọc, được không?” Tha thứ cho hắn? Nàng có thể làm được chăng? Có thể gạt bỏ những căm hận, tủi nhục mà nàng đã gánh chịu? Y Y không thể gạt đi những hận thù ấy! Lại càng không thể bỏ qua mà chung sống với hắn! Những tổn thương gây ra cho nhau quá lớn. Lớn đến nỗi mà họ không còn một con đường nào khác cho mình! Con đường duy nhất chính là cái chết! Những đau đớn thể xác khi bị hành hình, bị bệnh tật giày vò nào thể đau hơn trái tim đang vụn nát? Cái kết SE thật quá buồn, nhưng sẽ không có một cái kết nào hợp lý hơn nó! Thật sự thì chỉ thương tiếc và xót xa cho Doãn Thu Thủy. Một đóa hoa sắc nước hương trời mà trải qua biết bao đắng cay, đến lúc nhận được tình yêu vẫn luôn u uất, giày vò, chẳng thể có được hạnh phúc đúng nghĩa! Luật nhân qua không bỏ qua bất cứ ai, cái kết với Chiết Nha công tử chẳng thể bàn cãi thêm nữa. Một đời từng có người hi sinh vì hắn, trao cho hắn tình yêu, đối với hắn có lẽ là quá đủ. Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Lệ Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Văn án: Quan viên Thẩm Quát, một quý ông kỳ quái đẻ ra 1 cô con gái quái dị Thẩm Hành – cũng chính là nữ chính của chúng ta, được cử đi vận chuyển viên đá tế thiên bảo vật abc gì đó, đại loại là rất quý. Xui xẻo cho ông là cô con gái rượu quý hóa lại mang viên đá đi lấp lỗ chó hành cung. Dưới sự bức ép đòi chết của cha, nữ chính buộc phải đi tìm viên đá về bằng mọi giá, cũng như buộc phải qua lại với nam chính, Đoan vương gia, đích tử quý giá của đương kim thánh thượng, thân phận tôn quý, tính khí ba chấm. Họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện, đối phó cướp, đối đầu tra nam, rồi dần dần ở bên nhau bình bình dị dị, chẳng cần để tâm đến cách nhìn của người đời. *Trích đoạn 1 vài chỗ bẩn bựa Hắn ôm lấy một con thỏ nhỏ, sườn mặt tuấn tú áp vào lưng nó, vẻ mặt hết sức hiền hòa. “Thịt kho tàu hay hấp”. Nàng chớp mắt hai cái, còn đáp lại: “Nướng đi, không thì mỡ quá”. *********** Thiên Tuế gia không thích ứng mão, chuyện này tất cả văn võ bá quan trong triều ai ai cũng biết. Trước khi thành gia, hắn lấy cớ qua loa tắc trách là thân thể không được tốt, người yếu nhiều bệnh. Sau khi thành gia lập thất, hắn lại lấy cớ phải khai chi tán diệp, nối dõi tông đường. Sau khi cùng cách, hắn cũng chẳng muốn tìm cớ nữa rồi, gửi thẳng tấu chương, viết vài chữ to. Nhàn thê đang trốn, không rảnh vào triều. Thẩm Hành rưng rưng nhìn bức ảnh trên lệnh truy nã ở Hoàng Thành, thầm nghĩ. Cùng cách cũng đã cùng cách rồi, hắn không thể vẽ nàng đẹp một chút được sao? Ngốc nghếch gặp thâm hiểm, sờ cào lộn đá, mới có thể cử án tề mi. Nhận xét: Về mặt nội dung, tác giả Tô Áng không xây dựng cốt truyện quá phức tạp, thiên về kiểu hài bựa nhiều hơn. Điểm nhấn lớn nhất của truyện là về cách xây dựng nhân vật. Các nhân vật bẩn bựa không chịu được, thật ý. Nam chính bệnh thần kinh, lười đến mức chế xe lăn để đi thay vì đi bộ lúc lượn lờ hoa viên. Khí chất thì “thu phong tễ nguyệt”, nhưng hành động thì như tâm thần phân liệt, tính cách thỉnh thoảng khiến mình cười sặc lên. Nhưng anh lại có những câu nói khá deep, thể hiện tư tưởng cao đẹp trong tình yêu, trái tim kiên định, tình yêu ngây thơ chân thành. Nữ chính thì bệnh thần kinh thâm niên, dũng cảm, hào sảng, tuy đã có lúc bị tình yêu làm cho khuất nhục nhưng vì cha mẹ mà kiên cường, là một cô gái hiếu thảo, cũng bị tình yêu làm cho e sợ nhưng rồi vẫn là một cô gái dám yêu dám hận, gặp được đúng người thì không chùn bước. Dàn nhân vật phụ cũng bựa không kém, hoàng hậu mặt liệt nuôi một con chồn đanh đá, hoàng đế chung thủy sợ vợ luôn rầu lòng vì thằng con trai lười biếng suốt ngày viện cớ trốn ứng mão, đùn đẩy việc kế vị ngai vàng, đêm ngày lo lắng bà vợ bỏ rơi mình. Cha nữ chính là viên quan nho nhỏ bộ lễ, nhát gan không dám nhận hối lộ, toàn bộ bổng lộc chỉ nghĩ đến mang đi biếu cấp trên, dẫn đến gia cảnh nghèo rớt mùng tơi. Cũng vì nhát gan mà khi biết mất viên đá tế thiên, ông ngay lập tức đi kiếm quan tài nằm vào đấy đòi tự tử nhưng không chịu chết (-.-!) Điểm trừ có lẽ là phân đoạn cuối truyện, cái kết khiến mình thấy hơi “trí tưởng tượng hơi xa rời thực tế”. Tự nhiên lòi ra bà mẹ nữ chính làm đại hiệp giang hồ xong không chịu ở nhà với chồng để ngao du bốn bể,mấy đứa trẻ con vẫn hơi điêu. Đặc biệt là không có H, làm tôi rất buồn. Nhưng mình tin là truyện đã truyền tới một vài thông điệp có ý nghĩa, đạo nghĩa vợ chồng đâu phải “cử án tề mi”, chỉ cần là yêu nhau thì vẫn có thể trường trường cửu cửu. Tình yêu nam nữ đâu thể cứ xét xứng hay không xứng, tất cả chỉ nên dựa vào hai chữ thích hợp. Mình tin đó là chân lý vĩnh hằng của tình yêu. Nhẹ nhàng, hài hước, phù hợp đọc để giải trí. Điểm: 7,5/10 #Số_2 Đôi khi mình nghĩ bản thân mình bị tâm thần phân liệt, luôn thấy quyển truyện này không đủ xuất sắc nhưng lại thích nó, thật sự bứt rứt ý. Tôi đã cố gắng học làm ảnh, nếu có bất kỳ điều gì thì kệ nó đi nhé, dù sao tôi cũng chả biết design đâu, chèn được chữ vào ảnh đã là kỳ tích rồi! Hài hước – cảm động – Có ấm áp, bất chấp hi sinh tính mạng vì Tình thân – Có duyên phận an bài, cảm động trong im lặng, chân thành mà kiên định của Tình yêu – Có những toan tính đấu đá nơi hoàng cung, khúc mắc dây dưa như sợi dây vô tình siết chặt từ thế hệ này đến thế hệ sau – Và cũng có chuyện nhà chuyện phường , cảnh gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi, kẻ chủ người hầu dở khóc dở cười sống qua ngày cho hết xuân hạ thu đông… Lòng tự trọng của phận nữ nhi –  Thái độ kiên quyết bản lĩnh của bậc nam nhân – Niềm yêu mến và thấu hiểu – Ngày tháng san sẻ, ta cùng ngươi, vượt qua khó khăn cùng nhau. “Giấc mộng ba năm, thời gian lại trôi qua như nước, hắn yên lặng chăm chú nhìn cô nương với đôi mắt sáng trong đang tránh mưa dưới tàng cây, nói với Quế Viên : “Tối hôm nay ta nên mặc bộ quần áo nào để chờ nàng tới đây?” Nàng đứng trên cầu ngắm cảnh, người ngắm cảnh đứng trên cầu ngắm ai. Ánh trăng  soi sáng cõi lòng ai, giấc mộng ai kia lại được ai tô điểm. Lần này, nhất định hắn sẽ không bỏ lỡ nữa”  Câu chuyện về vị Vương gia một khi mở lời ra là khiến người khác phải ngậm miệng, không chừa cho người ta chút sĩ diện nào:)))) “Đầu cô hôi quá đi mất” – “là chỗ thân quen tôi mới thành thật mà nói” =)))))) Thông minh thâm tình, muốn tiền có tiền, muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn võ công cao cường liền đứng thứ hai thứ nhất trong võ lâm, lại còn nhà hắn là cả cái vương triều Khánh Nguyên. Có thể tóm gọn qua lời tự thuật với khuôn mặt chân thật của người trong cuộc như này: “Lừa ngươi làm cái gì? Ngày thường ta chỉ giúp đỡ cha ta xử lý ít việc nhà, thời gian còn lại toàn đi chơi bời lêu lổng hết.” =)))) Đi mua đồ ngọc, mang theo một đống trâm cài tóc, cứ thế nhét hết lên đầu con gái nhà người ta, còn dẫn nàng đi hang cùng ngõ hẻm y như show biểu diễn trang sức chói mù con mắt kẻ đi đường. Đi theo mấy tên buôn ngọc thì phấn khởi kéo nhau tới cả nghĩa địa, tay cầm 1 ngàn lượng bạc còn ngang nhiên như một vị thần tài hào phóng rút túi đưa cho quan tuần tra 300 lạng gọi là của đút lót, còn thật thà bảo: “Đưa thế thôi, tiền còn lại ta còn có chuyện cần dùng” sau đó 1 đường tiêu sái đi thẳng, chỉ khổ thân viên tuần tra, chân xiêu chân vẹo sợ mất hồn. Tóm lại vị này vừa nhây, vừa buồn cười, lại độc miệng, thế nhưng thân là thế tử mang trong mình máu chảy hoàng gia, sự uy nghiêm và khí chất vương giả ở nơi Tô Vận Cẩm, dẫu cho đứng ở nghĩa địa cũng làm người ta phải e sợ. Hắn cái gì cũng tốt, chỉ trừ mỗi tội học võ mà không bảo sự phụ dạy nốt món khinh công. Nữ nhân trẻ trung trong cảnh nguy nan bất đắc dĩ phải lấy thắt lưng quý báu ra xài thế mà liền bị vị vương gia này khinh bỉ bảo “ồ, y như cái dây hay dùng để thắt cổ tự vẫn trong cung ấy”, Thẩm đại tiểu thư dũng cảm ôm hắn nhảy qua núi cho tới khi nghe câu “ta không biết khinh công” liền xúc động rớt thẳng cái vèo xuống vách núi, ăn dầm nằm dề ở thôn nọ suốt 1 tháng trời vì gãy tay, còn mang thêm danh “tiểu nương tử” và 1 vé đi thăm quan 3 ngày miễn phí tại phòng giam của thôn vì tội đánh người trong khi kẻ đó còn dám lớn tiếng cướp “chồng” nàng =))).  Âý thế mà tên vương gia kia không thèm đưa cơm cho nàng dù chỉ 1 lần, đã thế còn bị bà cô hàng xóm tốt bụng dùng ánh mắt ái ngại thủ thỉ “hắn đang ở nhà tâm sự cùng người khác” khiến nàng tức chết. Cho đến khi Đoan vương gia dùng nhan sắc của mình làm cần câu dụ cô ả mê trai kia tiết lộ lối ra, 2 người lại thêm lần hoạn nạn có nhau, cũng vì kề cận cửa chết mà hiểu thêm về đối phương. Tô Nguyệt Cẩm – cũng chính là vị Đoan vương gia cao cao tại thượng này, hắn nói với nàng rằng bởi vì khi còn bé bị người tính kế cho ngửi nhiều độc dược, cho nên bây giờ đã không còn sợ hãi thứ độc tính nào nữa, rõ ràng bản thân bị hãm hại , ấy vậy mà một câu nói ra vô cùng bình thản cứ như kẻ trúng độc vốn không phải là hắn. Mà trong con mắt của Thẩm Hành, kẻ quyền cao chức trọng như Tô Nguyệt Cẩm, cuộc sống hóa ra không hẳn là dễ dàng như nàng vẫn tưởng, có được ngày hôm nay, bởi vì cái mạng của hắn giữ tốt. Vẫn nói, cha hắn là hoàng đế, mẹ hắn làm chủ cả cái hậu cung, thế nhưng một Mẫn vương phi năm xưa cũng đã làm cho người mẹ mặt liệt của hắn phát điên lên vì phát hiện con trai mình bị trúng độc. Chốn cung đình là nơi mà Thẩm Hành không bao giờ muốn lui tới, càng hiểu thêm về Tô Nguyệt Cẩm, nàng càng không muốn một lần nữa nảy sinh mộng tưởng cùng hắn nói chuyện yêu đương. Một Lâm Hi Hòa, một nhà Họ Lâm chối bỏ nàng dâu kiệu đã tới trước cửa như nàng, khiến cho Thẩm Hành cay đắng nghĩ đến khoảng cách thân phận và hiện thực không thể chối bỏ : với chức quan tam phẩm của cha nàng, giàu sang phú quý là thứ huyễn hoặc, chỉ cần có thể an ổn sống qua ngày là một chuyện đáng mừng rồi. 1 tháng sau thoát nạn dắt nhau ra đường, gặp lão cha Thẩm Quát đang lững thững trên yên ngựa, tuy nhiên đắng lòng một nỗi bộ dạng của Thẩm đại tiểu thư bây giờ thảm đến mức cha nàng cũng không nhận ra nổi, còn bị ông già nhà nàng liếc cái rồi khinh bỉ bảo: “thanh niên trẻ tuổi không tu chí làm ăn lại đua đòi làm ăn mày cơ chứ” ^^ . Nói thật, nhà họ Thẩm này người nào cũng tưng tửng, đầu óc nhiều khi chập cheng =))) ngay từ chương đầu, Thẩm đại tiểu thư còn ngồi xếp bằng nhìn cha mình nằm yên vị trong quan tài loay hoay dặn dò kẻ hầu sau khi ổng chết thì phải làm thế nào. Cũng may có sự kiện bi hài cha không nhận mặt này, mà sau đó hai vị giả dạng ăn mày trên đây lại lôi kéo nhau, đánh cả quan canh gác cổng chỉ để có được 2 suất vào nhà giam ăn bữa cơm tù cho lại sức, Tô thiên thuế lại còn đanh đá bắt buộc phải chọn nhà giam phía Nam vì lí do nắng không thể chiếu đến =))). Đi tù mà còn bày vẽ quá @@~~. Ăn no thì đi phá án, Tô thiên thuế aka Đoan vương gia vận y phục như ăn mày lôi Thẩm đại tiểu thư cũng nhếch nhác không kém tọa vị trên công đường… náo loạn một phen, xử nạn tham ô, chém chết tham quan. Tô Nguyệt Cẩm trên lầu cao nhìn gian thần bị hành quyết, cao giọng trấn an nhân dân, xứng đáng trong mắt con dân Khánh Nguyên là một vị hoàng tử tài đức vẹn toàn. Riêng Thẩm hành lại thấy, hắn ngày càng xa vời, tốt nhất là tránh xa, bởi vì trèo cao thì ngã đau, bị rắn cắn một lần muôn kiếp sợ dây thừng. Cái ngày đáng nhẽ hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng đã bị kẻ có quyền thế xem thường nơi đầu miệng, bị chị em thân thiết chế nhạo đục nước béo cò, còn cha nàng già yếu phủ phục trên nền đất hết lời cầu xin, mặc cho bị đánh đau đến giàn giụa nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hành cầm kiếm giết người đến đỏ mắt, cũng là lần cuối cùng nàng thề rằng cả đời này không lấy kẻ giàu sang chỉ biết quyền cao coi trọng. Thế nhưng mọi chuyện vẫn còn rất dài rất dài……Bởi vì người nàng gặp phải chính là Tô Nguyệt Cẩm. Hắn không xem mình là thái tử khi ở chung với nàng, không vội vàng đưa cho Thẩm Hành những thứ nàng cần như là của bố thí mà sẽ tất bật đi kiếm những thứ ấy cùng nàng. Tô Nguyệt Cẩm, hắn đường đường là Vương gia cung kính trong mắt bề tôi, nhưng với cô gái nhỏ kia, hắn chỉ là một chàng trai rất nhiều năm về trước trúng độc nặng mà sinh bệnh, vô tình nhặt được những lá thư gửi cho “Hi Hòa” của một A Hành nào đó viết tặng. Hắn là người cần mẫn đáp trả lại từng lá thư mà chưa một lần thú nhận thân phận, hắn lén lút trao lại, lén lút sai người đưa đi gặp nàng mà chỉ dám đứng xa nhìn trộm. Nhìn được rồi, lòng ngập tràn niềm phấn khởi, lại chỉ mong che đậy vẻ ngượng ngùng bằng một câu nói đượm nét trẻ con : “nàng không đẹp mắt bằng ta” =)))) Cũng chính là hắn, đau lòng nghe tin Thẩm Hành kết hôn trong lúc chữa trị, sau đó lại mừng đến phát điên được mẫu thân dẫn lên núi nổ pháo ăn mừng vì Thẩm Hành hủy hôn. Nàng gả cho nam nhân khác, hắn đau lòng, nàng không gả nữa, hắn vui mừng cũng lại nôn nóng, bởi vì nàng trứơc sau vẫn không biết hắn là ai. Thế nhưng Tô Nguyệt Cẩm vào năm 20 tuổi đã nói rõ với Cố Duẫn Chi, nam phụ của chúng ta rằng “ngươi có yêu nàng ấy, nhưng tình yêu của ngươi không đủ để vượt qua địa vị và chức trách”… Thậm chí sẵn sàng mặt dày theo đuổi con gái nhà người ta, xe ngựa tốt thì bảo đang hư, dăm bữa nửa tháng leo lên đi nhờ một đoạn, lại còn dăm bữa tọa lạc trong nhà Thẩm gia, ngồi chung mâm ăn dưa muối đạm bạc với cả người hầu của nàng. Hắn yêu thương, thấu hiểu, tôn trọng và bao dung che chở cho nàng cùng người nhà. Bởi vì đã trải qua gian khổ cho nên hắn sâu sắc hiểu được nỗi sợ hãi và đề phòng của nàng đối với chốn cung đình đầy rẫy hiểm ác, vì vậy từng bước nhẹ nhàng tựa như tình cờ đến gần, ban đầu chỉ là những quan tâm thầm lặng, về sau khi lòng đã định liền không ngại thể hiện tâm ý để cảm hóa trái tim từng chịu tổn thương của Thẩm Hành. Dù phải trải qua không ít những cạm bẫy và khó khăn thế nhưng hành trình thủy chung với mối tình đơn phương cho đến một ngày đường hoàng nắm lấy tay người mình yêu đứng trên đỉnh cao bình định thiên hạ của vị thế tử Tô Vận Cẩm cuối cùng cũng đã viên mãn. Không muốn trêu chọc vào Vương gia phúc hắc, nhưng nào ngờ càng lúc càng lún sâu, hóa ra cao không với tới, không phải ý chỉ thân phận hay địa vị, mà chính là khoảng cách giữa lòng người mà thôi. Nữ chính Thẩm Hành, khí phách, xinh đẹp, nhưng nhiều khi cũng bị ngáo, đem cả cục đá quý đi nhét lỗ thoát nước trong hoàng cung, đi cướp tiền nhà quan lại tham ô còn ngồi thủ thỉ an ủi phu nhân nhà người ta cho tới khi lính tới bắt thì xách mông chạy thẳng cẳng. Một đoạn giải trí ngắn ngủi  của Thẩm đại tiểu thư trong lúc hờn dỗi Đoan vương gia, liền đi gặp đối tượng mai mối: Nàng lấy chiếc khăn tay trên eo tối hôm qua mới thêu xong, chân thành nói: “Trương công tử thấy nữ công này được không?” Trương Phú Quý trừng mắt nhìn mấy đường may chằng chịt không phân biệt nổi, vô cùng kính nể chắp tay: “Quả nhiên Thẩm tiểu thư không phải nữ tử bình thường, thêu một con công cũng có thể nổi bật đến vậy, tại hạ đúng là mở mang tầm mắt.” Thẩm Hành học theo hắn cũng chắp tay lên. “Công tử thật biết nói đùa, ta thêu một con linh xà mà.” =))))) quỳ…. Ngày mùa thu lá phong đỏ rực, từng chiếc lá chập chờn theo gió, rực lên một loáng hồng. Trương công tử cạnh bên nói: “Lá phong này đẹp thật, giống hệt như được đổ lên một xô máu chó. Nếu nàng thích, chờ chúng ta kết hôn rồi, ta sẽ trồng một vườn trong sân, nhìn cũng thấy vui.” Thẩm Hành nghe xong thì hài lòng gật đầu, nàng thấy hai chữ máu chó này rất hợp với ý nàng. =)) Thẩm Hành không được học nhiều, mỗi cái nhấc tay tề mi cũng không tỏ vẻ tiểu thư đài các nho nhã uyển chuyển, nàng thuộc kiểu nữ nhân lấy niềm vui cuộc sống trong đời thường làm niềm vui bản thân, tự do tự tại, biết tiến biết lùi, thông minh ấy là nhờ biết dùng đầu để suy nghĩ ở thời khắc mấu chốt chứ không phải mang ra khoe mẽ trước mặt kẻ khác. Lúc gặp phải tình yêu và khuôn mặt đáng ghét nhưng không tài nào ghét nổi của Đoan vương gia, nghe tin hắn nói qua với phụ thân trai gái đã gạo nấu thành cơm hết cả, không nói nhiều lời, sáng sớm trèo tường xông vào đánh đấm cho hả dạ. Thế nhưng cho dù là nữ cường, khi đã gặp được người thực tâm yêu thương, phó thác số phận của hắn cùng nàng kết duyên thì cô gái Thẩm Hành nào cũng sẽ liền mềm mỏng, rung động như bao nữ nhân khác. Nói chung như cái tựa, truyện rất hài, nhưng cũng hàm chứa rất nhiều ý nghĩa, về tình yêu nam nữ, tình cảm gia đình, về những bất công đối xử trong xã hội, tình ngay lí gian lòng người khó đoán. Truyện có một số nút thắt đáng chú ý, như vụ án Thẩm Quát bị vu oan tham ô hối lộ và nhân vật nam không ra nam nữ không ra nữ “vị hôn thê nuôi từ nhỏ của Tô nguyệt cẩm – Tô Dạng tiểu chủ” xuất hiện” gây sóng gió suốt mấy chương gần cuối.. Bạn này buồn cười lắm, lấy vợ mà nhà cũng do Tô tiểu thiên tuế tự ý sắp xếp, đêm ôm vợ ngủ thì nghe Quế Viên công công nhà vị vương gia kia hét tung trời “hình như Vương phi nhà ta sắp sinh” dù sự thật bà nội Thẩm Hành bà ấy chỉ mới đau bụng một tí thoy hà =)))) . Quan trọng là vợ hắn sao lại là thần y cơ chứ. Bên cạnh Tô Nguyệt Cẩm, Thẩm Hành còn có vô vàn nhân vật hài hước thỏa sức bung lụa mà Tô Áng đã cho xuất hiện, là hoàng hậu Nhiêu nhiễm mặt đơ vào phòng con trai mình liền bị chất vấn “Vào phòng con đẻ cũng phải gõ cửa” =))), biết rằng phu quân mình gây ra lầm lỡ còn bằng lòng cho quý phi sinh con vì nàng cho rằng hài tử là không có lỗi; là vị hoàng đế Khánh nguyên triều ai cũng sợ thế mà mỗi lần Hoàng hậu đến tháng đều chính tay mình nhét tro cho nàng, trong lòng luôn ân hận đến nỗi mỗi lần đều tắm cho tróc hết cả da vì nhớ lại sai lầm năm xưa, vào ngày nàng sinh Tô Nguyệt Cẩm cũng là ngày hắn lăn lộn trên giường với nữ nhân khác, mà lí do ấy chính là bị hạ thuốc. Là Thẩm Quát đại nhân quyết không tham ô sống cuộc đời trong sạch cho đến ngày nghe vị chủ mẫu thiên hạ an tọa trên cao mặt đơ cười haha hai tiếng bảo “để Thẩm Hành về làm dâu nhà ta” thì lập tức khóc ngất rồi xỉu tại chỗ; là Trương Vãn Quân – vị tỷ muôi thân thiết ngày xưa cùng Thẩm Hành, bản tính độc ác, cuối cùng lãnh cái chết tức tưởi bởi vị công chúa sắp lấy phu quân trăm nghìn kế mới có được của ả. … Tô Áng đã khắc họa nên 2 nhân vật chính hết sức ấn tượng, không nhuốm vẻ cao siêu hay nhan sắc tuyệt trần như những bộ truyện cổ đại khác, cũng không xen vào mấy màn cung đấu thâm sâu hay những mẩu chuyện máu chó làm ức chế người đọc. Chỉ đơn giản là một vị vương gia được hoàng đế sủng ái, ngày nhỏ bị bệnh nặng vô tình nhặt được thư của một cô gái nhỏ viết cho người khác nhưng bị vứt đi… sau đó quyết tâm thức dậy từ sớm dâng sớ xin cưới vợ, vua không cho cũng không sao, nhà gái không quyền cao cũng không sao, không làm hoàng đế cũng không sao, chỉ cần lấy vợ sinh con ngày ngày đi ăn bánh quế là được. Niềm vui của Đoan vương là gì ? là ở bên Thẩm Hành, là ăn bánh mà sống qua ngày =)))))) Đến lúc thực sự sinh ra đứa con đầu lòng, “Sao lại xấu thế này”……phu phụ nhìn nhau oán thầm “Ta đã bảo nàng ăn ít cam rồi mà”. Sau này, đứa trẻ đáng thương là thái tử Tô yến trợn mắt hỏi phụ hoàng Tô Nguyệt Cẩm của nó: “Lúc đó nhi thần xấu vậy sao?”. Tô thiên tuế dịu dàng vỗ về đầu cậu, rất hiền hòa nói : “Ngày mai phụ hoàng dẫn con đi xem khỉ, nhìn rồi con sẽ hiểu” =)))))))))) “Nàng nói xem, đời người mấy chục năm ngắn ngủi như vậy, tại sao lại không thể, lần này ta nhất định không buông tay” Mời các bạn đón đọc Dâm Môi Sai của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nếu Như Yêu - Thanh Sam Lạc Thác
“Nếu như yêu” – cuốn sách mới nhất của nữ tác giả Thanh Sam Lạc Thác - là câu chuyện về những trái tim luôn khao khát tìm được tình yêu , hạnh phúc và gia đình hoàn chỉnh cho mình. Cuốn tiểu thuyết ngôn tình Nếu như yêu xoay quanh cuộc sống của hai cô gái: Hà Từ Hàng và Hứa Khả. Dù sinh ra trong những hoàn cảnh khác biệt nhưng số phận lại đưa đẩy họ vào những mối quan hệ mật thiết với nhau và cả hai đều có chung một mong muốn tìm ra nguồn gốc xuất thân của mình, cũng như một gia đình thực sự thuộc về mình.     Hà Từ Hàng sống ở một huyện nhỏ và đang học Đại học năm nhất. Cô là một cô gái khá tự lập, bướng bỉnh, nhưng sống nội tâm, Từ Hàng luôn băn khoăn về nguồn gốc của mình vì cô chỉ là con nuôi. Từ nhỏ, cô đã nghe dân làng xì xào bàn tán về mình, rằng bố mang cô về khi còn là một đứa bé đỏ hỏn. Cô hỏi bố nhưng không nhận được câu trả lời thỏa đáng, sau đó cô nhận ra dù không biết bố mẹ đẻ là ai, nhưng người bố hiện tại luôn yêu thương cô nhất, thế là đủ. Dù vậy, suy nghĩ về nguồn gốc của bản thân vẫn luôn ám ảnh trong cô gái mười tám tuổi. Hứa Khả ba mươi tư tuổi, một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp, có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Chồng cô là một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, luôn coi công việc là trên hết. Anh để cho cô một cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng anh lại không mang đến cho cô một cảm giác gia đình thực sự, nhất là khi anh không muốn có con. Người ngoài nhìn vào, luôn cho rằng cuộc sống của Hứa Khả hiện tại đủ để khiến nhiều người ao ước, nhưng những góc tối phía sau vẻ hào nhoáng êm đẹp đấy lại chỉ mình cô âm thầm chịu đựng. Gia đình Hứa Khả còn có bố mẹ và em trai. Bố cô đã nghỉ hưu, mẹ làm bác sĩ khoa sản ở bệnh viện trung ương. Em trai cũng làm bác sĩ. Cuộc sống gia đình nhà cô rất nặng nề, u ám, vì mẹ cô luôn chịu đựng mọi thứ, sống âm thầm, chăm lo cho hai chị em cô chu đáo, nhưng không bao giờ thể hiện tình cảm thân thiết mẹ con. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện mình không phải là con ruột của bố. Cô âm thầm tìm hiểu và cho rằng bố của Hứa Khả mới chính là bố đẻ của mình. Cô tìm đến huyện miền núi xa xôi đó để tìm đáp án. Là hai người xa lạ nhưng lại tình có có mối liên hệ mật thiết với nhau, Hứa Khả là con ruột còn Hà Từ Hằng lại là con nuôi của ông Hà, dần dần trong quá tình tiếp xúc hai cô gái đã trở nên thân thiết như chị em. Sau này, Từ Hằng đã gặp em trai Hứa Khả là Tử Đông và mối duyên của họ cũng dần hé mở. Sóng gió thực sự đến với Hứa Khả sau khi mẹ cô mất vì ung thư, đồng thời, cô phát hiện ra chồng phản bội mình và cô lại đang mang thai. Chồng cô vốn là người lạnh lùng và anh không thích có con. Thế nên, vì bé con trong bụng, Hứa Khả đã đề nghị li hôn, bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé. Dù phải một mình chăm con rất vất vả, nhưng cô luôn tự nhủ sẽ yêu thương con hết mực, để con sống trong tình yêu thương ấm áp nhất. Hứa Khả cũng như Hà Từ Hằng và như bao nhiêu người phụ nữ khác trên thế giới, luôn khao khát một tình yêu, một hạnh phúc và một gia đình bền vững, thậm chí vì tín ngưỡng yêu thương hạnh phúc ấy mà chấp nhận hi sinh nhiều thứ dù là không được đền đáp. Nhưng trong cuộc sống này vốn không có gì là vĩnh cửu cả, hi sinh rồi đến một lúc nào đó cũng sẽ mệt mỏi. Sau cùng, liệu sự hi sinh của Hứa Khả có được đền đáp, liệu những khát khao về hạnh phúc và tình yêu của cả Hứa Khả và Hà Từ Hằng có thực sự được trọn vẹn? Có thể nói, Nếu như yêu là một câu chuyện xúc động, đầy tính nhân văn và tình người. Các tuyến nhân vật có mâu thuẫn, có hiểu lầm, có xung đột, giận hờn, nhưng trên hết lòng bao dung, tình yêu thương, nhân ái giữa con người với con người luôn tràn đầy. “Nếu như yêu hãy biết hi sinh, cảm thông, chia sẻ và yêu thương lẫn nhau, đừng để lại những niềm hối tiếc”. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Thanh Sam Lạc Thác muốn gửi đến bạn đọc.
Bí Mật Vượt Thời Gian - Cô Bát
"Bí mật vượt thời gian" là câu chuyện về số phận trắc trở của Từ Nam Phương, cung phi của Hoàng đế Vạn Lịch. Khoảng cách năm trăm năm chỉ trong nháy mắt, duyên phận kỳ lạ đã đưa nàng đến tương lai 400 năm sau. Tại đây nhiều biến cố ngang trái đã xảy ra, cuốn nàng vào vòng xoáy của tất cả các âm mưu, tình yêu và thù hận. Bị cuốn vào tương lai, cô độc ở trong một không gian xa lạ, Từ Nam Phương cố níu lấy chiếc phao mà mình gặp được - Thượng Quân Trừng, Và sự xuất hiện của Diệp Thi Vũ đã đẩy cả ba vào vòng xoáy của âm mưu và lừa dối, những nỗi hận thù từ bao thập kỷ, cha con tàn sát, mẹ con đoạn tuyệt, kiếp trước kiếp này....Khối Thiên Thạch kỳ lạ là thứ duy nhất có thể đưa Từ Nam Phương trở về quá khứ, nhưng tiếc rằng nó đã rơi vào tay lão Vương gia nhà họ Hạ. Gia tộc họ Hạ như một ngọn núi lửa giữa lòng đại dương, mà khối thiên thạch và sự xuất hiện của Từ Nam Phương chỉ là chất xúc tác làm ngọn núi lửa ấy phun trào. Suốt mười năm dãy giụa nơi hậu cung đen tối, Từ Nam Phương cũng không còn là cô gái ngây thơ và mơ mộng nữa. Lợi dụng - bị lợi dụng, tính kế - bị tính kế, âm mưu trùng điệp, bí mật sâu xa, quá trình lấy lại khối thiên thạch gặp nhiều khó khăn, nhưng cũng giữa chiếc lưới của âm mưu và dối trá ấy, bông hoa tình yêu vẫn nở rộ, xoa diệu những trái tim đã băng giá từ lâu. Cuối cùng Nam Phương cũng lấy lại khối thiên thạch, nhưng cô vẫn không thể trở về quá khứ? Còn cần điều kiện gì mới có thể tác động khối thiên thạch? Đúng lúc này cô phát hiện ra chân lý của những điều cô đã từng cho là sự thật. Sự lựa chọn giữ trở về quá khứ và ở lại hiện tại, giữa sự an nguy của người cha thân thương và người đàn ông cô yêu. Số phận của cô, mối nhân duyên của cô sẽ có cái kết ra sao? Người đàn ông cô yêu là ai. Nhà họ hạ sẽ thuộc về tay kẻ nào. Mọi thứ đều là ẩn số, còn khối thiên thạch kia mới có thể giải mã được ẩn số ấy. Trên thế giới xa nhất khoảng cách Không phải nháy mắt liền có thể tìm đến Mà là chưa gặp nhau Đã nhất định không gặp được nhau *** Vạn năm lịch thứ bốn mươi bảy. Nội cung Càn Thanh, Bắc Kinh. Minh hoàng Chu Dực Quân bệnh nặng đã lâu đang được mấy tên hoạn quan đỡ dậy từ trên giường rồi chậm rãi dìu ra khỏi đông noãn các[1]. Tại chính điện cung Càn Thanh, mọi người đã tề tựu đông đủ, chính cung Hoàng hậu dẫn theo một đoạn phi tần, vừa nhìn thấy Hoàng đế Vạn Lịch từ gian phòng phía Đông đi tới, tất cả đều đồng loạt cúi gập người. [1] Đông noãn các: Một nơi nghỉ ngơi của Hoàng đế. Vạn Lịch và Hoàng hậu ngồi cạnh nhau ở chính giữa ngai vàng, phải mất một lúc lâu sau ông mới dứt được tiếng ho khan và thở dốc. Hoàng hậu nhẹ nhàng vỗ lưng Vạn Lịch, đến khi ông giơ tay lên phất phất ra hiệu, bà ta mới quay đầu lại, nhìn đám phi tần đang quỳ trên mặt đất rồi lên tiếng: "Các người đều đứng lên đi!" Nét mặt Hoàng hậu tràn ngập vẻ vui sướng lạ lùng, vẻ ngoài bóng loáng, hồng hào của bà ta hoàn toàn đối lập với bệnh tình ốm yếu của Hoàng đế. Bà ta lơ đãng lướt ánh mắt qua đám phi tần, mỉm cười nói: "Từ phi, giờ Tuất ba khắc sắp đến rồi, có thể bắt đầu được chưa?" Một người trong số những phi tần kia đứng dậy, uyển chuyển đi lên phía trước hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Hoàng đế Vạn Lịch nhìn nữ nhân đó, mù mờ hỏi: "Từ ái phi... nàng?" Trong lòng ông tràn đầy nghi hoặc, không khỏi đưa ánh mắt về phía Hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười nói: "Vạn tuế gia, Người không biết rồi, thời gian trước có sao rơi ở vùng Hà Nam, đúng lúc Từ ngự sử đang ở đó nên đã nhặt được một khối sao sa. Từ ngự sử và muội muội đều nói bên trong khối sao sa này ẩn giấu huyền cơ, nếu có thể kéo dài được nó thì sẽ kéo dài được hồng phúc của Đại Minh ta. Thần thiếp biết rõ muội muội và Từ ngự sử đều rất am hiểu chiêm tinh, lại học được thuật số Âm Dương từ mấy vị đạo sĩ, nhất định có thể khám phá ra bí ẩn bên trong khối sao sa kia. Cho nên, thần thiếp mới giao trọng trách này cho muội muội." Hoàng hậu vừa nói, vừa nhìn về phía Từ phi, trên môi nở nụ cười nham hiểm. Vạn Lịch nghe xong liền gật đầu, nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch: "Từ ái phi quả nhiên là chân truyền của phụ thân nàng..." Ông còn chưa khen xong, một phi tần bên dưới đã mỉm cười thêm mắm thêm muối: "Đúng ạ! Thử hỏi trên thế gian này, ngoài Từ phi nương nương và Từ ngự sử ra còn ai có thể khám phá ra điều huyền bí trong đó nữa? Nếu bọn họ mà không làm được, thì danh tiếng của Từ ngự sử há chẳng phải là hư danh sao?" Câu nói có vẻ như đùa vui vừa thốt ra từ miệng phi tần kia lập tức khiến khuôn mặt xinh đẹp của Từ phi biến sắc, còn Hoàng hậu đang ngồi trên điện thì lại chậm rãi lộ ra ý cười. Vạn Lịch hoàn toàn không ý thức được những mỹ nhân trong hậu cung của mình đang dùng tâm kế chơi xỏ lẫn nhau, ông ngó xuống Từ phi dò hỏi: "Từ ái phi, nàng đã tìm ra cái gì rồi?" Từ phi chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hoàng đế, hai lúm đồng tiền bên khóe miệng nàng hiện lên khiến ngay cả người đang bệnh như Vạn Lịch cũng phải động lòng, đôi mắt như lóe lên tia sáng. Ông chìa cánh tay gầy gò khô quắt của mình ra, nói: "Ái phi à! Dưới đất lạnh lắm, mau bình thân!" Từ phi nâng váy đứng dậy, dáng người thướt tha ẩn hiện dưới lớp áo choàng. Nàng yêu kiều gật đầu với Vạn Lịch, lơ đãng đảo ánh mắt quét qua sắc mặt lạnh như băng của Hoàng hậu, rồi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Vạn Lịch: "Hồi bẩm Vạn tuế gia, thần thiếp và phụ thân đã dùng hết bảy ngày bảy đêm, cuối cùng cũng xem như nhờ hưởng phúc Thánh ân, mà nhìn thấy một chút môn đạo nằm trong tinh thạch. Thần thiếp không phải là thuật sĩ giang hồ, không dám khẳng định khối sao sa này có thể mang đến cái gì cho Đại Minh ta, chỉ có thể suy đoán rằng, giờ Tuất ba khắc hôm nay, tinh thạch sẽ phát ra điều kỳ lạ." Từ phi nói năng rất có trước có sau, phép tắc nhưng giọng nói không vì thế mà mất đi sự mềm mại, dịu dàng, mỗi câu mỗi chữ của nàng tựa như có sức mạnh làm mềm nhũn từng khớp xương trong người Vạn Lịch. Vị phi tần ban nãy không khỏi lộ ra vẻ mặt châm chọc, lại nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm trò trẻ con chứ." Hoàng hậu vờ như không nghe thấy, thẳng thừng chĩa mũi nhọn vào lời nói của Từ phi: "Nói như vậy, khối sao sa kia mang lại hồng phúc hay tai họa cho Đại Minh ta, vẫn còn chưa biết ư?" Bà ta ung dung nhìn Từ phi, rồi lại quay sang nhìn Vạn Lịch bằng ánh mắt bất an, dường như đang vô cùng lo lắng cho vận mệnh Đại Minh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Vượt Thời Gian của tác giả Cô Bát.
Mẹ Lưu Manh ConThiên Tài - Quỷ Miêu Tử
Bảy năm trước, cô cưỡng bức hắn, giữ lại cho mình một đứa con. Bảy năm sau, hắn cưỡng bức cô, để lại cho bọn họ một tờ giấy đăng ký kết hôn! Khi lưu manh gặp bại hoại, sinh ra một cậu nhóc thiên tài…… Khổng Tử viết: Mạng sống thể hiện ở sự vận động, đời sống càng nhộn nhịp, càng quậy phá thì càng khỏe mạnh. Đây là câu chuyện về sự trưởng thành của một cô nàng lưu manh, cũng là câu chuyện về cuộc đấu tranh để cô nàng lưu manh lấy được ông chồng bại hoại, lại cũng là một câu chuyện về cuộc sống hạnh phúc của gia đình gồm ba kẻ điên khùng giày vò lẫn nhau…… *** Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn khiến người ta cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Buổi sáng ở tiểu khu này cũng không có gì khác xưa, mấy người già đi tập dưỡng sinh đã bắt đầu quay về, còn tiện tay mua thêm đồ ăn sáng, những mớ rau tươi vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chân giò hun khói được cắt thành từng miếng, dày khoảng năm li. Đổ một chút dầu ăn vào chảo, rồi gắp chân giò hun khói vào, chỉ một lát sau, mùi thơm của bữa điểm tâm ngon lành nhẹ nhàng tỏa ra. Lấy thêm hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đập vỡ rồi quấy đều, thành thạo đổ vào chảo, hất một cái, miếng trứng chiên vàng ươm bay lên, lật mình rồi quay về trong chảo. Đổ một ít sữa vào hai chiếc cốc, lò nướng bánh vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh. Đặt bánh mì đã nướng vàng vào đĩa, gắp thêm thịt hun khói, rau xà lách, trứng chiên, rồi thêm một chút salad…… “Kỷ Tiểu Lương, xuống ăn sáng‼!” Giọng một bé trai non nớt, trong trẻo còn chưa vỡ giọng vang lên. Ầm! Chỉ nghe tiếng thôi là biết cánh cửa kia bị đối xử thô bạo đến thế nào. Một bóng người xuất hiện ở cầu thang, trên người còn đang mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng, chân đi dép lê hoạt hình, mái tóc đen dài rối tung, dưới nắng sớm, một gương mặt mịn màng bầu bĩnh trắng nõn lộ ra, tuy không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước kia thì vô cùng hấp dẫn người khác. “Ôi — Anh Duệ, buổi sáng tốt lành‼!” Kỷ Lương cúi người chào cậu bé còn đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn. Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người vừa đi xuống kia, cởi tạp dề: “Kỷ Tiểu Lương, mời mẹ nói cho con biết, hôm nay là thứ mấy?” Kỷ Lương đưa tay lên bấm bấm tính toán, rồi cười toe toét nói: “Thứ tư… đúng không?” “Kỷ Tiểu Lương, mẹ đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm nay là thứ năm!” Kỷ Duệ không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười của cô, phá vỡ màn lừa dối của cô không chút lưu tình: “Mẹ lừa một đứa trẻ sáu tuổi mà không thấy xấu hổ à!” Đương nhiên là không! Kỷ Lương cô không biết hai từ xấu hổ viết thế nào nhiều năm rồi! “Vâng! Anh Duệ nói rất đúng, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng.” Trước giờ cô vẫn là người dám dũng cảm nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải. Kỷ Lương cầm sandwich lên há to mồm cắn một miếng, tay nghề của tên nhóc này càng ngày càng tốt. “Tính đến hôm nay, thì tháng này mẹ vi phạm điều ước sáu lần.” Kỷ Duệ uống một hớp sữa, rõ ràng mạch lạc tính toán: “Trong đó, bữa sáng bốn lần, bữa tối hai lần……” Hai người đã quy ước với nhau, ngày lẻ thì cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, ngày chẵn là của cô, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không giữ đúng điều ước. Mà nhìn xem, cái người đang ngồi ăn trước mặt này, có nét nào giống phụ nữ đâu, cậu che mặt không muốn nhìn nữa, người phụ nữ này, có tự cảm thấy mình thực sự là phụ nữ được chút nào không? Có không? “Cằn nhằn càu nhàu mãi.” Cô há to mồm xử lý hết cốc sữa, trên môi còn vương một vòng váng sữa trắng trắng. Cậu cầm sandwich, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra cắn một miếng, chậm rãi nuốt: “Con chỉ tiện mồm nhắc nhở mẹ một chút thôi, tháng này, mới qua được nửa tháng!” “Anh Duệ!” Kỷ Lương liếm liếm sữa trên môi: “Anh càng ngày càng dài dòng, y như ông cụ non, không tốt, không tốt!” “……” Một ánh mắc sắc nhọn liếc ngang sang: “Tại ai chứ!” Kỷ Lương rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ăn sáng! Tên nhóc này, có thật là mới sáu tuổi không: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là mẹ con, cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, ha ~” cô còn cố kéo dài âm cuối cùng nũng nịu. ... Mời các bạn đón đọc Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài của tác giả Quỷ Miêu Tử.
Ông Chủ Là Cực Phẩm - Nam Lăng
Đây là câu chuyện giữa nữ vệ sĩ Nguy Đồng và hai vị sếp của cô. Sau lần say rượu dẫn đến sự cố “tình một đêm”, Nguy Đồng luôn băn khoăn và mong muốn tìm lại người đàn ông năm ấy. Tỉnh dậy giữa đêm, cô không hề biết mặt người đàn ông đó, khi nhìn qua cửa sổ, cô chỉ thấy một chiếc xe lao vụt ra từ khách sạn rồi mất hút trong màn đêm. Năm năm sau, nhờ giúp đỡ từ bác hàng xóm, Nguy Đồng được vào làm việc trong tổ bảo vệ của Lăng Thị - một trong bốn tập đoàn lớn nhất thành phố. Sau khi thu thập tin tức từ nhiều nguồn, Nguy Đồng biết nội bộ Lăng Thị không ngừng tranh chấp, đặc biệt là Lăng thái và Lăng công tử, họ luôn âm thầm công khai đấu đá nhau. Nhân viên của Lăng Thị ai ai cũng kiều diễm như hoa, sinh viên tốt nghiệp đều phải đấu đá nhau mới vào được Lăng Thị. Vì là nhân viên mới, hơn nữa lại là nữ bảo vệ đầu tiên ở đây nên cô luôn được các anh ưu ái, chỉ cho ngồi camera quan sát màn hình. Điều này ngược lại khiến Nguy Đồng cảm thấy vô cùng bí bách. Khi được cử đi tuần tra, Nguy Đồng tuần tra thật kỹ càng 30 tầng nhà. Nghe tiếng phụ nữ kêu cứu giữa đêm cô lao ngay đến, và người bị cô “cho một bài học” không ngờ lại là công tử Lăng Thị - Lăng Lạc An, anh ta đang cùng người phụ nữ kia diễn “phim tình cảm” tại văn phòng. Kết quả, Nguy Đồng bị đuổi việc ngay trong đêm đó. Ngày thứ ba sau khi bị đuổi, Nguy Đồng lại nhận được tin phục chức của Lăng Thị, thông báo này được gửi đến từ một lãnh đạo cấp cao hơn cả Lăng Lạc An. Có công việc, lương lại được tăng 20% so với thực tế khiến Nguy Đồng vô cùng cảm kích nhưng vẫn không biết vị lãnh đạo này là ai.  Sau đó Nguy Đồng mới biết, đó chính là Lăng Thái, đồng thời là chú của Lăng Lạc An, người hiện đang nắm quyền điều hành Lăng Thị. Lăng Lạc An vẫn chưa tốt nghiệp đại học, anh đang là năm cuối và nếu không chăm chỉ cải thiện tình hình học tập sẽ có nguy cơ “không tốt nghiệp” nổi. Hiện Lăng Thái là chủ Lăng Thị, nhưng sau tháng chín, theo thoả thuận từ người cha quá cố của Lăng Lạc An - Lạc An mới là chủ thực sự. Cho rằng Lăng Thái đang ỷ vào điều đó hòng âm mưu chiếm đoạt Lăng Thị, Lăng Lạc An luôn đối đầu và căm ghét người chú này. Anh vừa đi học vừa đến công ty. Sau lần Nguy Đồng chạm trán và ẩu đả với Lăng Lạc An, Lăng Thái đã điều chuyển Nguy Đồng sang làm vệ sĩ riêng cho Lạc An. Lăng Lạc An không phục sự quản thúc nên luôn gây rắc rối và khó dễ cho Nguy Đồng. Không nản lòng và quyết hoàn thành nhiệm vụ sếp giao, với những cú đấm thép của mình, Nguy Đồng đã khiến Lăng Lạc An “an phận” hơn. Sau đó, Lạc An tuyên bố yêu đương công khai và đính hôn với Nguy Đồng, mục đích cũng là để tác động đến Lăng Thái. Lo ngại sẽ ảnh hưởng đến Nguy Đồng, Lăng Thái điều chuyển Nguy Đồng về tổ bảo vệ. Được một thời gian, cô lại được chuyển sang làm vệ sĩ cho Lăng Thái. Nguy Đồng không hề biết chuyện đính hôn, khi Lăng Thái hỏi, cô khá ngỡ ngàng nhưng trước thái độ và câu hỏi của anh, cô rất tức giận và không hề phủ nhận.  Trong một chuyến cùng Nguy Đồng đến Hồng Kông bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Hằng An về mảnh đất Nam Uyển, Lăng Thái đã phát hiện ra - Nguy Đồng chính là đối tượng “tình một đêm” năm năm trước. Thế nhưng đến khi đó, Nguy Đồng vẫn không biết người đàn ông mất tích bao năm đó là anh. Sự trở về của Lăng Tĩnh Ưu -em gái nuôi của Lăng Lạc An đã làm đảo lộn tất cả. Nguy Đồng lúc đầu không biết Tĩnh Ưu chỉ là em gái nuôi của Lạc An, cô nghĩ anh em họ loạn luân, thấy ghê tởm sự trăng hoa của Lăng Lạc An và quyết định chấm dứt hoàn toàn với anh ta. Thế nhưng Lăng Lạc An lúc này lại thật sự có tình cảm với Nguy Đồng. Mẹ Lăng Lạc An -Quan Tuệ Tâm trở về từ Châu Úc và đang ngầm có những tác động đến hoạt động của Lăng Thái, nhằm giành lại Lăng Thị. Sâu thẳm trong tâm trí, bà luôn muốn đoạt Lăng Thị, không phải muốn kinh doanh mà mục đích là để bán lấy tiền. Bất ngờ gặp lại Trần Úc - cậu thanh niên năm xưa đã cùng Nguy Đồng đến quán ba, Nguy Đồng mới biết chân tướng sự việc. Nhận ra Lăng Thái là người đàn ông đã bỏ cô lại giữa khách sạn, Nguy Đồng hết sức bất ngờ và ngỡ ngàng. Sự cố tiếp tục xảy ra như năm năm trước vào một lần Nguy Đồng uống rượu say. Kết quả, sau lần này, hai người họ quyết định kết hôn. Vào ngày họ kết hôn, mấy người lạ mặt bất ngờ xuất hiện rồi lịch sự “mời” Lăng Thái đi cùng. Lúc ấy cũng gần đến ngày bàn giao lại Lăng Thị. Ai cũng nghĩ Lăng Thái sẽ không có mặt vào ngày họp hội đồng cổ đông, thế nhưng anh đã xuất hiện. Sau khi làm rõ chuyện trắng đen, anh bất ngờ đệ đơn xin từ chức khiến ai nấy đều kinh ngạc. Thì ra, mọi chuyện bấy lâu nay chỉ là hiểu lầm, Lăng Thái toàn tâm toàn ý thực hiện lời hứa với anh trai - Lăng Trọng Thăng, chỉ dạy người cháu Lăng Lạc An. Sáu năm qua, Lạc An coi anh như kẻ địch, dùng mọi thủ đoạn để hạ gục anh, còn anh vẫn một lòng không thay đổi. Cho dù là hiểu lầm hay bị thương, cũng không thể khiến anh chùn bước. Nguy Đồng luôn băn khoăn và cho rằng, Lăng Thái kết hôn với mình là do trách nhiệm, trong khi cô đã dần bị anh chinh phục. Nhưng cô lại không biết rằng, anh cũng rất yêu thương cô… *** Lần đầu. Rất nhiều người có một số lần đầu, lần đầu, lần đầu, luôn là hối hận về lần đầu. Lần đầu của Nguy Đồng cũng không hẳn là hối hận, có chút đáng tiếc, nhiều nhất là… mơ hồ. Cô mơ hồ mỗi khi hồi tưởng lại. Bức tranh lúc nào cũng thiếu sót, không lần nào có thể hoàn chỉnh được. … Bốn giờ ba mươi phút sáng ngày đó năm đó, Nguy Đồng xoa cái đầu đau nhức, tỉnh lại trong một phòng tại khách sạn. Giường chiếu bừa bộn, khắp nơi là quần áo của cô. Cô mở chăn, nhìn từ ngực mình xuống, bỗng ngây người… Ngoài cửa sổ có tiếng xe nổ máy vọng lại, cô quấn chiếc chăn mỏng lên người đi ra phía cửa sổ. Phòng cô ở tầng hai phía nam, có thể nhìn rõ dưới ánh đèn đường một chiếc xe màu đen đang rẽ ở cổng khách sạn, như một mũi tên lao vào màn đêm. Cô đứng ngây ra bên cửa sổ rất lâu. Tốc độ của chiếc xe đó, rõ ràng như gặp phải ma vậy. Quả nhiên là thế. Sau đó nhìn vào gương nhà tắm, đến cô cũng bị giật mình. Lớp trang điểm mắt của người trong gương đã nhòe hết, hai con mắt gấu trúc đen ngòm bao trùm gần nửa mặt. Màu son đỏ tươi trên môi cũng bị lem, biến thành một cái miệng đầy máu đáng sợ. Thêm vào cặp lông mi giả sắp rơi ra ngoài, mái tóc dài nhuộm vàng đỏ rối tung, người trong gương chẳng khác gì một con ma. Cô ôm gương than thầm. Lần đầu tiên của đời người, lại ở một nơi không biết là đâu, cùng một người không biết là ai, thậm chí đã làm hay chưa cô cũng không dám chắc. Vì trên chiếc giường bừa bộn đó, không có vết máu. Lẽ nào chỉ làm một nửa? Một người bạn rất vô trách nhiệm nói: “Có lẽ hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên không phải trên giường, mà là trong nhà tắm.” Một người bạn khác rất có trách nhiệm nói: “Không phải cô gái nào lần đầu cũng có máu, người luyện tập và vận động quá độ như cô, tấm màng mỏng manh đó có lẽ sớm đã tự rách rồi.” Vì thế, mấy năm nay cô vẫn không làm rõ được cái đêm đáng nhớ đó. Kí ức ấm áp vậy, rốt cuộc là đã từng xảy ra hay chỉ là một giấc mộng xuân sinh động trong lúc điên cuồng của cô? Quan trọng nhất… Quan trọng nhất là, người đàn ông ngồi trong chiếc xe màu đen bỏ đi vội vã đó rốt cuộc là cao hay thấp, béo hay gầy, đẹp hay xấu? Đúng thế, ngoài biết mình uống say ra, toàn bộ sự việc, cô không biết gì rõ ràng, đến cả mặt mũi của đối phương cũng không biết, cho dù chạm mặt va vào nhau trên phố cũng chưa chắc đã nhận ra. Hỏi: “Muốn tìm người đàn ông từng qua đêm với cô trong thành phố lớn hiện đại hóa với dân số mười triệu người thì tính khả thi là bao nhiêu phần trăm?” Nguy Đồng không trả lời được. ... Mời các bạn đón đọc Ông Chủ Là Cực Phẩm của tác giả Nam Lăng.