Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Trăm Cái Bóng

Năm 2009, Toà nhà Yongsan tại Seoul (Hàn Quốc) bị phá bỏ với mục đích tái cấu trúc. Bố của nhà văn Hwang Jungeunlà một trong số những người làm việc ở đây. Sự kiện này có lẽ đã tác động đến Hwang rất lớn, để một năm sau đó cô hoàn thành cuốn tiểu thuyết lạ lùng, đầy ám ảnh: Một trăm chiếc bóng. Cọ quậy sống giữa siêu đô thị Một trăm chiếc bóng là câu chuyện về những con người làm việc trong các toà nhà, thực chất là khu thương mại được quy hoạch phá bỏ. Ở đó những người lớn tuổi, ông chủ của những xưởng sửa chữa điện tử nhỏ phải tìm cách mưu sinh, rời đi, xây dựng cơ sở mới mà hơn ai hết họ biết rằng, sẽ chẳng có kết quả nào tốt đẹp hay khả dĩ hơn. Trong khi đó, những người trẻ (thông qua hai nhân vật chính Eun Gyo và Mujae) làm việc cho các ông chủ trên bờ vực phá sản cũng phải chịu cảnh khốn đốn tương tự. Họ gần như không thể đưa ra những quyết định, phó mặc cuộc lo cơm áo gạo tiền cho ông chủ. Để rồi, cuộc sống của họ dần dần bị bóp nghẹt. Cả hai thế hệ xuất hiện trong Một trăm chiếc bóng, họ giống nhau, cùng mắc kẹt bởi cảnh bần cùng đang trực chờ ngay đầu mũi. Họ gần như bị bít lối, tìm cách xoay xở, cọ quậy sống giữa siêu đô thị Seoul những tưởng đầy “hoa” nhưng thứ họ có chỉ toàn “lệ”. Đó là nhánh rễ thứ nhất của câu chuyện. Nhánh rễ thứ hai của Một trăm chiếc bóng chảy theo mối quan hệ mong manh của hai nhân vật chính, Eun Gyo và Mujae, được Hwang giới thiệu ngay từ trang đầu tiên của cuốn sách. Họ là những người trẻ theo đuổi cuộc sống bình thường, với những công việc bình thường, giữa một siêu đô thị đang dần bị bóp nghẹt bởi vòng quay của kinh tế, của đồng tiền. Tất nhiên, Hwang không viết Một trăm chiếc bóng như một tiểu thuyết tình yêu, với những tình tiết lãng mạn để cân bằng lại với những khắc nghiệt đời sống. Cô viết về những người sống bên lề, khó (hay không thể) nắm lấy vận mệnh của mình. Một trăm chiếc bóng của Hwang Jungeun thực sự đã chuyển tại được sự cô độc của những thị dân với những thế hệ nối tiếp nhau, dưới sức nặng của một xã hội đầy khắc nghiệt và bạo tàn. Cái “bóng” hay cái chết? Nhà văn Han Kang (đoạt giải Man Booker International 2016) từng nhận xét: “Cuốn sách nhỏ này (Một trăm chiếc bóng) chứa một vẻ đẹp lạ lùng khó quên. Đây đó có những yếu tố kỳ ảo, nhưng cùng lúc cuốn sách cũng nghiêm ngặt tới cùng cực, lột tả một cách hiện thực thế giới mà nó dựng lên”. Đúng như lời Han Kang nhận xét. Nếu chỉ rặt những chi tiết hiện thực đầy đau khổ, Một trăm chiếc bóng có lẽ sẽ chỉ khơi lên mối đồng cảm nhưng không thể chạm đến được thẳm sâu về nỗi sợ, sự ám ảnh về cuộc sống trong lòng độc giả. Hwang không kể câu chuyện thẳng băng theo cách thông thường mà kết hợp những yếu tố kỳ ảo, những huyễn tưởng. Tất nhiên, “chiếc bóng” của Hwang Jungeun chưa hoàn hảo. Có thể xem, cái “bóng” mà một chi tiết ẩn dụ, được cô nhào nặn, thường xuyên sử dụng trong tác phẩm với một dụng ý cụ thể: thứ ám lên cuộc sống vốn đã khổ sở vẫn luôn chực chờ kết liễu những con người nhỏ bé trong xã hội. Tuy nhiên chi tiết ẩn dụ này là chưa đủ nặng; hay cái “bóng” quá yếu? “Cái bóng” đó thực chất là gì? Nỗi sợ hãi mà cái bóng đè lên cuộc sống ngoài cái chết là gì? Có lẽ Hwang JungEun chưa tường minh được. Hoặc có thể, đó là cách cô tìm cảnh hình tượng hoá nỗi cô độc và tuyệt vọng ám ảnh con người. Hoặc có thể, đó là sự chấp nhận một điều vô lý ở mức hiển nhiên, và không thèm đặt những câu hỏi tại sao, để giải thích, thông hiểu và hành động chống lại?! Tuy nhiên, chi tiết cái bóng vẫn đặc biệt có ý nghĩa và đầy ám ảnh. Nó làm tốt, thậm chí là xuất sắc về yếu tố kỳ ảo, huyễn tưởng, mang đến cho câu chuyện một chất liệu đầy ma mị, khiến người đọc giật mình, sợ hãi, thậm chí là ám ảnh. Bên cạnh hình ảnh ẩn dụ về “cái bóng”, Hwang Jungeun cũng tạo nên một chi tiết mang yếu tố kỳ ảo khác chính là ông chủ tiệm Omusa. Đây có thể xem như một trong hình tượng tươi sáng, tốt bụng và tử tế nhất trong câu chuyện, gần như không có thực nhưng lại phần nào soi sáng được cái bóng tối, mệt nhoài trong suốt câu chuyện. Tuy nhiên, hình tượng này cũng rất yếu và nhỏ bé, chực chờ bị bóng tối nuốt chửng. Tiếng nói độc đáo của Hwang Jungeun Ra mắt độc giả Việt Nam vào cuối năm 2018, cuốn tiểu thuyết Một trăm chiếc bóng của Hwang Jungeun mang đến một hơi thở khác trong văn chương đương đại Hàn Quốc. Chỉ thông qua cuốn sách mỏng này, Hwang đã phác hoạ được phần nào xã hội hiện đại tại đất nước cô, không chỉ là những cá nhân mà cả một thế hệ. Đây chính là điểm độc đáo của Hwang so với những nhà văn đương thời nổi tiếng tại Hàn Quốc hiện này như Kim Young Ha, Han Kang, Shin Kyung Sook, Jeong You Jeong… Nếu như các tác giả kia đi sâu vào từng cá nhân, từng cuộc đời cụ thể thì Hwang khái quát lên, cho thấy bức tranh rộng hơn – thực tế của xã hội hiện đại ngày nay. Bên cạnh đó, việc kỳ ảo hoá chồng lên tính hiện thực, khiến cho câu chuyện mà Hwang Jungeun mang đến cho độc giả trở nên lôi cuốn lạ lùng, không thể bỏ qua. Hwang Jungeun sinh năm 1976 tại Seoul, là một trong những cây bút độc đáo và giàu nội lực của văn chương Hàn Quốc đương thời. Trong 30 năm hoạt động sáng tác, Hwang đã mang đến cho độc giả ba tập truyện ngắn và ba tiểu thuyết. Một trăm chiếc bóng ra mắt độc giả Hàn Quốc lần đầu tiên vào 2010. Với tiểu thuyết đầu tay này, cô đã nhận được giải thưởng Văn học Hanguk Ilbo. *** Tôi nhìn thấy cái bóng ở trong rừng. Mới đầu tôi không nhận ra ngay nó là cái bóng. Thoáng thấy một dáng lưng rẽ bụi rậm, tôi ngỡ phía đó cũng có đường đi, trông dáng đó lại quen quen nên tôi đã bám theo nó tiến vào trong. Càng vào trong rừng càng sâu, càng vào trong tôi càng bị dáng lưng ấy hút lấy mà cứ thế tiến mãi tiến mãi. ‘Eun Gyo.’ Tôi chợt quay người theo tiếng gọi, Mu Jae đang đứng đó. ‘Đi đâu thế?’ Anh hỏi. ‘Thì đi thôi.’ ‘Đi đâu?’ ‘Đi theo.’ ‘Theo ai?’ ‘Người đằng kia,’ tôi đáp rồi ngoái nhìn, người trước mặt đã biến mất không còn thấy bóng. Mu Jae gạt cành cây tiến về phía tôi, hỏi người đó trông thế nào. Tôi đang định trả lời thì nhớ ra đó chỉ là một dáng lưng không hình tướng cụ thể. ‘Đầu nhỏ, vai hẹp và ngăm đen,’ tôi tả. ‘Giống Eun Gyo?’ ‘Ừ.’ Giống tôi, khoảnh khắc đáp vậy tôi mới ngớ người. Tôi hạ chân giẫm xuống đám lá sồi và quả thông găm dưới đất mềm, đường viền quanh bàn chân tôi có gì là lạ. Duỗi dài mảnh thật mảnh từ ngón út bàn chân phải tôi, cái bóng đang vắt qua bụi rậm vươn về đâu đó. ‘Hóa ra là cái bóng.’ Đến lúc đó tôi mới nhận ra. ‘Đừng đi theo thứ giống như cái bóng!’ Mu Jae nói. Không hiểu sao dáng hình anh lại mờ ảo thế, tôi nheo mắt nhìn, và tôi thấy mưa bóng mây mảnh như mạng nhện đang rơi. Tôi đứng yên, mí mắt ướt mưa trĩu nặng. Nước tụ thành giọt ở mười đầu ngón chân tôi xuội xuống. Nước đọng trên môi tôi mằn mặn. Tôi đứng thẫn người hồi lâu. ‘Quay lại nhé?’ Mu Jae nói rồi quay người, tôi theo anh vạch đám cỏ xào xạc xào xạc tiến ra khỏi rừng. Cây cỏ rậm rạp đến độ tôi không tưởng tượng nổi bằng cách nào mình vào được đến tận đây. Tôi gạt đám cỏ cây, như đã dai dính hơn vì ngấm mưa, tiến về phía trước. Áo quần tôi đã thấm ướt gần hết. Nước mưa vương trên lông mày rồi chảy xuống mắt tôi, tôi dụi mắt. ‘Khóc à?’ ‘Có khóc đâu.’ Chúng tôi cứ đi như thế mãi một lúc lâu mà xung quanh vẫn là rừng sâu không rõ phương hướng. ‘Làm sao bây giờ.’ Mu Jae dừng bước bảo. ‘Hình như lạc đường rồi.’ ‘Cứ đi tiếp nhé?’ ‘Cũng chỉ còn cách đi tiếp thôi mà.’ ‘Cứ tạm đi tiếp xem sao.’ Dính mưa, nền rừng căng phình, trơn đến mức như thể chỉ cần trượt chân một lần là sẽ trượt mãi trượt mãi. Cảm giác chân mình xon xót, tôi cúi nhìn, thấy chân đầy vết xây xước do cây cỏ cứa vào. Vết xước dài nhất thấm nhựa cỏ ngả màu xanh ngắt. Từ lúc biết chân bị xước, hễ cử động tôi lại thấy xót. Sang trái rồi sang phải, bước đi với cái bóng không ngừng duỗi dài phía sau lưng, chỉ mình việc nhấc chân lên đặt chân xuống thôi cũng khó nhọc. Thấy tôi chốc chốc lại đứng khựng không đi nổi, Mu Jae bèn tiến lại gần, xem xét những vết xước trên chân tôi. ‘Anh Mu Jae, lạnh quá.’ ‘Tại cứ đứng nguyên một chỗ đấy.’ ‘Chết mất.’ ‘Chết mất?’ ‘Cảm giác như chết đi được vậy.’ ‘Câu cửa miệng của cô đấy à?’ ‘Thì tại tôi cảm giác như chết đi được thôi.’ Mu Jae lấy tay áo lau nhựa cỏ cho tôi rồi đứng thẳng dậy, nhìn tôi chằm chằm. ‘Vậy mình chết nhé? Ngay ở đây!’ Anh nói quá khẽ khàng khiến tôi thảng thốt. Tôi ngỡ ngàng ngước nhìn Mu Jae. Anh đang cúi nhìn tôi bằng cặp mắt đen thẫm. Mái tóc anh thường ngày vốn bù xù, giờ điềm đạm xẹp xuống vì bết mưa. ‘Eun Gyo,’ Mu Jae cất tiếng. ‘Nếu không thực sự định chết thì đừng nói bừa như vậy.’ ‘Vâng.’ ‘Đi tiếp thôi,’ Mu Jae nói rồi tiến lên trước, tôi bước theo anh. Nước mắt lưng tròng. Tôi những muốn mặc kệ cái người lạnh lùng kia đi trước rồi tự bước theo ý mình, nhưng trong khu rừng này, giữa tình cảnh đến cả cái bóng của mình cũng đã sống dậy, tôi chỉ còn biết gạt nước mắt mà đi. ‘Khóc à?’ ‘Có khóc đâu.’ Giữa lúc chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, không khí xung quanh bỗng nhẹ hẳn. Mu Jae dừng bước, xòe lòng bàn tay ngửa lên trời. ‘Tạnh mưa rồi.’ ‘Ừ.’ ‘Ăn kẹo cao su nhé?’ ‘Ừ.’ Mu Jae rút trong túi áo ra một thanh kẹo cao su nhăn nhúm, xé làm đôi rồi chìa cho tôi một nửa. Tôi bóc hai lớp vỏ bọc âm ẩm, bỏ kẹo cao su vị nho xanh vào miệng. Ngọt, ngọt quá đỗi, nước miếng túa ra đến độ cằm tôi gai lên. Tôi gấp vỏ kẹo phẳng phiu rồi cất vào túi áo, vừa nhai kẹo cao su vừa cần mẫn bước đi. Mỗi lần bàn chân ẩm ướt chịn xuống nền rừng, khí lạnh sắc buốt liền phả lên. Ở một xó xỉnh nào đó trong khu rừng này, mình sẽ tan chảy vào thứ khí lạnh tê tái kia mất, tôi nghĩ. Quanh đám rễ cây trồi lên khỏi lớp đất mùn như gân nổi, mọc đầy nấm mũ tròn. ‘Anh Mu Jae,’ tôi gọi. ‘Liệu chúng ta có ra được khỏi đây không?’ ‘Cũng không biết nữa.’ ‘Nếu không ra nổi thì làm thế nào?’ ‘Chắc là sẽ chết?’ ‘Sẽ chết ư?’ ‘Rồi cũng sẽ chết thôi mà, ở một nơi nào đó, vào một lúc nào đó, nếu không ra được thì sẽ chết ở trong này thôi.’ ‘Tôi sợ.’ ‘Eun Gyo sợ ư?’ ‘Anh Mu Jae không sợ sao?’ ‘Sợ chứ.’ ‘Anh sợ ư?’ Mu Jae sải chân bước và nói. ‘Tôi cũng sợ.’ Chúng tôi bước đi trong im lặng một lúc lâu. Mưa đã tạnh, nhưng từ khu rừng no nước mưa, hơi ẩm tỏa ra bí bách đến ngạt thở. Dù đã mải miết bước nhưng tôi vẫn thấy lạnh bụng, nếu trời tối thì biết làm thế nào đây, tôi lo lắng. ‘Anh Mu Jae,’ tôi lại gọi. ‘Anh kể chuyện cho tôi nghe đi.’ ‘Kể chuyện gì?’ ‘Chuyện gì cũng được.’ ‘Tôi chẳng biết chuyện gì cả.’ ‘Chỉ cần một chuyện thôi.’ ‘Ừm,’ Mu Jae ngập ngừng rồi nói tiếp. ‘Kể chuyện cái bóng nhé?’ ‘Sao cứ nhất định phải là cái bóng?’ ‘Hợp với không khí này mà.’ ‘Tôi không thích chuyện cái bóng.’ ‘Tôi chỉ biết mỗi chuyện cái bóng.’ ‘Vậy anh kể đi.’ ‘Ừm,’ Mu Jae bắt đầu kể. ‘Có một thiếu niên.’ ‘Ừ.’ ‘Tên cậu ấy là Mu Jae.’ ‘Anh Mu Jae.’ ‘Ừ.’ ‘Là chuyện về anh Mu Jae?’ ‘Là chuyện về thiếu niên Mu Jae.’ ‘Chuyện về chính anh Mu Jae?’ ‘Đã bảo chỉ là chuyện về thiếu niên Mu Jae thôi mà. Tôi kể tiếp nhé?’ ‘Vâng.’ ‘Có một thiếu niên tên Mu Jae. Gia đình Mu Jae sống trong một căn phòng rất rộng mà không treo một bức tranh nào. Gia đình gồm chín người cả thảy. Mẹ, bố, sáu người chị và Mu Jae.’ ‘Những sáu người chị?’ ‘Mu Jae là con thứ bảy, cũng là con út.’ ‘Họ nhiều con nhỉ.’ ‘Nhiều ư?’ ‘Tại sao lại nhiều như thế nhỉ?’ ‘Chắc là vì thế đấy,’ Mu Jae hơi nghiêng đầu về một bên. ‘Chắc là vì họ thích làm chuyện đó.’ ‘Chuyện đó?’ ‘Làm tình.’ Mặt ửng đỏ, tôi bước theo Mu Jae. ‘Eun Gyo,’ Mu Jae nói. ‘Chuyện này có tục quá không?’ ‘Không tục một tí nào.’ ‘Chẳng phải hơi tục ư?’ ‘Tục cũng không sao.’ ‘Eun Gyo thích chuyện tục à?’ ‘Tôi bảo là có tục cũng không sao.’ Thấy tôi căng thẳng đáp trả, Mu Jae bật cười khúc khích. ‘Tóm lại, vì thế mà bố mẹ Mu Jae đã đẻ được bày đứa con.’ ‘Rồi sau đó thế nào?’ ‘Bố mẹ cậu thiếu niên Mu Jae ấy đã mắc nợ, có lẽ vậy.’ ‘Có lẽ?’ ‘Cũng có thể nói là hiển nhiên họ đã mắc nợ.’ ‘Việc mắc nợ sao lại là hiển nhiên được?’ ‘Con người có thể sống mà không mắc nợ ư?’ ‘Có người vẫn sống mà không nợ nần gì đấy thôi.’ ‘Chưa chắc!’ Mu Jae tạm ngừng lời vì mải nắm rễ cây leo xuống dốc, rồi anh nói tiếp. ‘Tôi không ưa lắm những người huênh hoang vỗ ngực rằng mình có thể sống mà không mắc nợ. Nói thô thiển một chút, trừ trường hợp không thèm mượn dạ ai ra đời, cứ thế chui từ trong rừng ra rồi cứ thế trần trụi sống không động đến bất kỳ sản phẩm công nghiệp nào, trừ người như thế ra thì bất cứ ai tuyên bố rằng mình không nợ nần gì tôi đều cho là loại trâng tráo cả.’ ‘Sản phẩm công nghiệp thì không tốt à?’ ‘Ý tôi không phải vậy, sản phẩm công nghiệp vốn được sản xuất hàng loạt từ các loại nguyên liệu và chất hóa học nên trong quá trình sản xuất hẳn sẽ có nhiều khuất khúc chứ, phải không? Như sông ngòi bị ô nhiễm hay nguồn lao động bị trả công quá rẻ mạt. Ý tôi là, dù mua một đôi tất thật rẻ thì, để có giá rẻ như vậy ít nhất cũng đã phải phát sinh nợ nần ở một công đoạn nào đó.’ ‘Ra là thế.’ ‘Nói chung là, bố mẹ cậu thiếu niên Mu Jae đã mắc nợ.’ ‘Ừ.’   Mời các bạn đón đọc Một Trăm Cái Bóng của tác giả Hwang Jungeu & Hà Linh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên - Thập Lý Kiếm Thần
Độ Kiếp kỳ Đại tu sĩ Trần Phàm ngã xuống tại Thiên kiếp trung, nhưng nhất mộng năm trăm năm trở lại Địa Cầu còn trẻ thời đại. Một đời trước ta đăng lâm Vũ Trụ đỉnh, quan sát vạn giới, nhưng không người làm bạn. Đời này chỉ nguyện không phụ trước kia không phụ khanh. Tu hành năm trăm năm Độ Kiếp kỳ người tu tiên sống lại hồi đô thị, bù đắp tiếc nuối, giả heo ăn hổ cố sự. *** inh hà mênh mông, một lá giữa trời. Tại trong hư không, có thể thấy một cái áo đen tóc đen, dung mạo bình thường thiếu niên, tay thuận bên trong chống một đầu vết rỉ loang lổ đen kịt cây sắt, dưới chân thật giẫm lên một lá thuyền gỗ nhỏ, tại trong vũ trụ khoan thai tự đắc lắc lư. “Đi.” Chỉ thấy thiếu niên mặc áo đen nhẹ nhàng điểm một cái trong tay thiết trượng, vô thanh vô tức, thuyền nhỏ liền trong nháy mắt xẹt qua hư không vô tận. ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên của tác giả Thập Lý Kiếm Thần.
Cửa Tiệm Cổ Quái - Minh Nguyệt Thính Phong
Thần tiên cũng có lúc chán sống, song muốn chết êm đẹp lại khó đến nhường nào, chẳng những vậy còn phải hy sinh nhan sắc và tôn nghiêm của một vị thần, đến giúp việc cho một cửa tiệm cổ quái... Đây là câu chuyện về một đại thần tham ăn biếng làm một lòng muốn chết, nhưng dù có làm thế nào cũng không được toại nguyện. *** Tất Phương - một vị thần chán sống nên muốn tìm cái chết. Muốn chết thì phải đốt Nến Hồn. Muốn có Nến Hồn thì phải đến tìm được Cửa Tiệm Tìm Cái Chết. Cửa Tiệm Cổ Quái của gia đình Hứa Tâm An là một trong những tiệm như thế. Thế nhưng đã mấy nghìn năm trôi qua, từ đời này truyền sang đời khác, nến hồn là vật như thế nào? Chưa ai tìm ra cũng chưa ai từng nhìn thấy nó. Đời này qua đời khác, những cửa tiệm tìm cái chết đơn thuần là phải bán nến. Kinh doanh lụi bại, đến đời Hứa Tâm An, các cửa tiệm Tìm Cái Chết chỉ còn 4/10 tiệm, lại có 2 chủ tiệm gần đây mới bị sát hại.... Chuyện gì đang xảy ra? Hứa Tâm An liệu có gặp nguy hiểm không? Vâng, muốn biết truyện diễn ra thế nào, mời các chị em đọc truyện, mình không spoil ạ. ----------- Dải phân cách nhận xét nhân vật và ưu khuyết điểm của truyện. ----------- ???? Truyện này theo mình hài là chủ yếu, yếu tố tình cảm có song vô cùng ít nhưng ít mà chất. Tuyệt đối không có H, chỉ có vài cái hun hun. ???? Trước hết xin báo cáo với các chị em là mình trước nay không đọc được truyện của Minh Nguyệt Thính Phong (ví dụ: Heo yêu diêm vương, Bài học yêu,..) vì mình thấy cái hài của Thính Phong nhạt quá, mình cười không nổi. Thế nhưng đến bộ này thì mình đã đọc được. Mặc dù có nhiều đoạn tác giả có hài hơi lố bịch, đọc không thấy buồn cười, chỉ thấy hài kéo dài nên hơi nhảm ruồi. ???? Minh Nguyệt Thính Phong tạo ra được cốt truyện khá hay, tìm Nến Hồn, đọc không chán, cũng không đoán ra được Nến Hồn ở đâu (hay tại mình ngu nhỉ =))), dễ cuốn và do hài nên đặc biệt không buồn ngủ :)). ???? Các nhân vật trong truyện. ???? 1. Tất Phương: Là một vị thần đẹp trai, siêu siêu lười, tham ăn, cực tham ăn, có mái tóc nâu đỏ? Đỏ rực? Mỗi lúc miêu tả một kiểu nên mình cũng không biết màu gì, nhưng đặc biệt là không hề giống màu tóc ở bìa truyện. Đây là điểm trừ cho bìa truyện. (Giống Cây lớn ở phương nam - nam nữ chính ở bìa truyện tuy rất đẹp nhưng khác hoàn toàn trong truyện). ???? Vì sao anh lại muốn tự sát? Anh nói rằng: Trên đời này chẳng còn chuyện gì vui thú cả, anh đã trải qua tất cả, hết thảy đều vô vị, sống đủ rồi, đủ quá rồi, thời gian ngắn ngủi mới biết trân trọng, cuộc sống vĩnh hằng không có gì để lưu luyến cả, thần sống lâu cũng lắm muộn phiền, chi bằng chết cho xong. ???? Tất Phương trong mắt Hứa Tâm An: Lười biếng, hơi vô lại, luôn tự cho mình là đúng, cũng thường tự luyến, hay dựa vào danh xưng đại thần, mặt dày, tham ăn nhưng anh ta là vị thần tốt. ???? Hứa Tâm An nói với bạn thân: "Đúng rồi đấy, nếu tham ăn, lười làm, bất lịch sự cũng coi là cá tính thì nam thần của cậu đúng là rất có cá tính." ???? Hứa Tâm An nói với Tất Phương: "Bởi vậy mới nói, trên con đường chông gai tìm tới cái chết, chướng ngại lớn nhất là sự lười biếng." ???? Trích đoạn vui 1: "Hứa Tâm An tắt nhạc nghiêm túc cảnh cáo Tất Phương phải biết chừng mực, tiệm của cô còn làm ăn buôn bán, không được phép mở nhạc, không được phép nhảy múa. Tất Phương bĩu môi, như chịu nhiều thiệt thòi lắm. Cầm mấy chậu cây và hoa tới một góc, lí nha lí nhí nói gì đó rồi âm thầm nhảy múa, đúng lúc có một vị khách bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó thì sợ quá chạy mất luôn. Hứa Tâm An không nhịn được nữa, một lần nữa cảnh cáo Tất Phương, không ngờ anh ta lớn tiếng chống đối đòi dẫn theo đám cây cảnh và mấy chậu hoa bỏ nhà ra đi." ???? Trích đoạn vui 2: “Nên mới nói là do cô quá hẹp hòi. Cô thấy không, một vị thần viễn cổ như tôi bị con người nhỏ bé như cô cầm chổi đuổi đánh mà tôi còn chưa nói gì, cô cấm tôi làm hết chuyện này đến chuyện kia mà tôi có than thở chi đâu.” - Tất Phương. ???? Trích đoạn vui 3: Hứa Tâm An: “Tiệm chúng ta sắp đóng cửa rồi, bị tên yêu quái ăn hết đồ rồi, sắp không xoay sở được nữa rồi cha ơi.” Tất Phương nhận xét: “Phép tu từ phóng đại của cô vận dụng quá khoa trương.” “Vị thần này, anh im miệng được không?” Hứa Tâm An nổi giận. Thần không chịu im miệng mà nói tiếp: “Hay là tối nay ăn sườn xào chua ngọt đi.” “Suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, hung thủ rốt cuộc là ai, chuyện này phải điều tra thế nào, anh có manh mối gì không?” Hứa Tâm An hỏi. “Món sườn xào chua ngọt nhất định có thể kích thích linh cảm của tôi.” Thần đáp. Đúng là đồ vô liêm sỉ. Thế nhưng, sau này khi đã hiểu rõ Tất Phương, cô kết luận rằng: "Anh biết hài lòng". "Anh ta không hề yếu đuối, vì anh ta sẵn sàng liều mạng bảo vệ những bằng hữu con người của mình, anh cũng không tiêu cực mà hàng ngày đều cố gắng sống thật vui vẻ. Là do anh biết hài lòng, cuộc sống vĩnh hằng, chỉ cần anh thấy quá trình này đủ là được." ???? 2. Hứa Tâm An - Một cô nàng thiện lương, nấu ăn ngon, nhưng mắc chứng cận thị nặng, nếu không đeo kính sẽ chỉ nhìn rõ thần tiên yêu ma quỷ quái. Một cô nàng không hề hứng thú với tiệm nến chỉ muốn chuyển sang kinh doanh cafe - sách, không biết thân phận thật sự của mình. ???? Hứa Tâm An là con người, một cô nàng hết sức ngây thơ, nhưng lại tiềm tàng một cường hồn vô cùng hấp dẫn yêu ma quỷ quái. ???? Một cô nàng yêu đời, biết hài lòng với cuộc sống của mình, không bi lụy, không sướt mướt, mạnh mẽ một cách đáng học hỏi. ???? Trích đoạn 4: Tất Phương biểu lộ sự khinh thường: “Nghiệp dư thì thôi đi còn ngốc nữa. Người ta nói cô làm gì thì làm đó, sập bẫy còn tưởng mình gặp may. Sẵn tiện ra tay là coi trọng cô lắm rồi, biết chưa?” ???? 3. Dàn nhân vật phụ: Không đông lắm, góp phần tạo nên sự gay cấn và hài hước cho truyện. Để đúc kết ra rằng: Con người đều có mặt tốt mặt xấu. Đừng để dã tâm lấn át phần người. Bởi dã tâm càng lớn, tham vọng sẽ vô tận. Chính nghĩa mà không có thiện lương thì không phải chính nghĩa. ???? 4. Trích đoạn tình bể bình của cặp đôi: Trích đoạn 5: Cô hiếu kì: “Tất Phương, anh từng có vợ chưa?”  Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: “Cô yêu tôi rồi sao?” Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: “Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?” Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: “Còn lười nữa.” Trích đoạn cuối siêu dài: “Cậu hôn đại thần chưa?” “Rốt cuộc cậu muốn nói gì thế?” Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: “Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ mình còn hối tiếc chuyện gì trong cuộc sống sao? Cậu nghĩ đi nào, cậu chưa có bạn trai, còn chưa nắm tay, chưa hôn nhau mà chết đi thì đáng tiếc biết mấy. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, nếu chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mạng tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn đi nào, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì.” Không ngờ nghe cũng có lý quá nhỉ. Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm bóng lưng của Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật mình. Vẻ mặt Tất Phương không hề thay đổi, cúi người sát xuống gần mặt cô, Hứa Tâm An đỏ mặt, suýt chút nữa tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lại giật lấy điện thoại trong tay cô: “Là tôi chịu thiệt thòi đó biết không?”, nói xong liền xoay người bỏ đi. Hứa Tâm An giận đỏ mặt, anh ta hống hách gì chứ! Nói chuyện điện thoại với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền đến trước mặt anh ta. Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: “Lại lạnh nữa sao?” Hứa Tâm An không nói gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi của Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô còn rất bình tĩnh nói với cha: “Cha ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây.” Cô trở về phòng với vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa. Trời ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, hôn nhanh quá, không có cảm giác gì hết, mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi còn mềm nữa. Hứa Tâm An đứng tựa vào cửa, có chút bối rối. Có khi nào anh ta giận không nhỉ, khi tức giận khuôn mặt của anh ta sẽ thế nào nhỉ? Có phải anh ta cũng chắn cửa phòng rồi dán giấy lên trước cửa không? Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Tất Phương từ trên không xuất hiện, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng chẳng hề hời hợt. Môi anh áp chặt vào môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ. Tất Phương hôn đến khi Hứa Tâm An hoa mày chóng mặt mới dừng lại, tim Hứa Tâm An vẫn đập liên hồi, anh ta mỉm cười với cô: “Bây giờ cô có thể kể cho Cầu Tái Ngọc nghe rồi, tôi cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon.” Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, mở cửa huýt sáo bước ra ngoài. Ngoài ra còn n đoạn tình bể tình ngắn xíu, nhưng dành cho các chị em muốn đọc truyện cho bất ngờ và ấm áp. Mọi bài review đăng tại Hội Nhiều Chữ là do các cá nhân trực thuộc group HNC viết. Admin không chịu trách nhiệm về nội dung bài viết. *** Ngày hôm sau Hứa Tâm An dậy từ sáng sớm, cô thấy đêm qua mình ngủ rất ngon, ăn sáng với Đổng Khê xong hai người cùng nhau đến sân bay. Hai cha con gặp nhau, cảnh tượng không những hết sức cảm động mà còn đẫm nước mắt hơn cả những bộ phim cẩu huyết ở khung giờ Vàng tám giờ tối. Cha Hứa ôm chầm con gái khóc bù lu bù loa, Hứa Tâm An vỗn dĩ đỏ hoe đôi mắt, không ngờ nhìn cha cô khóc ghê như vậy cô liền thấy trươc mắt tối đen. Thấy Đổng Khê với bộ mặt nhịn cười bên cạnh, cô lại càng thấy ái ngại vô cùng, đành vừa vỗ vào lưng cha an ủi vừa nói: “Cha tôi dễ xúc động lắm.” Cha Hứa khóc xong cũng thấy hơi bối rối, ông kéo tay con gái, lòng có rất nhiều lời muốn nói mà không biết phải bắt đầu từ đâu. Đổng Khê cười nói: “Về nhà trước đã, có gì từ từ nói.” “Đúng đó, chúng ta về nhà đi.” Hứa Tâm An khoác tay cha, vui mừng khôn xiết. “Xe của Đổng Khê đậu dưới bãi, chúng ta về nhà trước đã.” ... Mời các bạn đón đọc Cửa Tiệm Cổ Quái của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.
Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du - Thái Thâm
Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, từ lúc Bàn Cổ chém giết vô số Hỗn Độn Thần Ma khai thiên lập địa, đến Long, Phượng, Kỳ Lân tam tộc đại chiến, lại đến Vu Yêu tranh bá, Nhân tộc chấp chưởng thiên hạ, sau đó Phong Thần đại chiến, Tam giới thành lập, cuối cùng là hành trình Tây Du thỉnh kinh tạo phúc nhân gian, trong đó ẩn chứa bao nhiêu bí mật, bao nhiêu Thánh Nhân lấy thiên địa chúng sinh làm bàn cờ giác trục, bao nhiêu ái hận tình thù đan xen. Trong Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du, tác giả dùng văn phong hài hước, vui nhộn, siêu cấp bá đạo, siêu cấp trang bức, phác họa một Đường Tăng cực kỳ bá đạo, hài vô đối, nhưng cũng không thiếu phần thiết cốt nhu tình, theo Đường Tăng từng bước đi lên con đường thỉnh kinh, các bí mật dần dần hé lộ, có bí mật khiến người ta cười té ghế, có bí mật lại khiến người ta nổi cả da gà vì mưu kế thâm thầm… Nội dung truyện đưa người đọc vào hết tình huống giở khóc giở cười này đến tình huống giở khóc giở cười khác, nhưng cốt truyện lại xuyên suốt mạch lạc, không lặp tình tiết, không câu kéo dài dòng, không ngừng tháo gỡ các mắc xích bí mật, để rồi đưa người đọc vào hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác… *** Đường Tăng nắm lấy cơ hội, rút Cửu Hoàn Tích Trượng ra ngoài sau đó vung mạnh nện vào đầu mãnh hổ. Ầm! Một trượng này đã nện con mãnh hổ nghiêng đầu qua một phía. Rống... Mãnh hổ đã tức giận thật sự, nó gào rú dữ dội. - Rống con em ngươi! Đường Tăng cũng rống to, hai tay cầm Cửu Hoàn Tích Trượng liên tục nện xuống. Kết quả mãnh hổ vung một vuốt ngăn cản. Keng! Cửu Hoàn Tích Trượng bị đập bay đi, ngay cả Đường Tăng cũng bị lực quán tính đẩy bay ra sau. - Mẹ kiếp... Đường Tăng vội vàng lăn qua bên cạnh, trốn ra đằng sau khe hở hai cây đại thụ, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn mãnh hổ. Mãnh hổ không lập tức tiến công mà đứng tại chỗ hung ác nhìn chằm chằm vào Đường Tăng, trong miệng của nó có máu chảy ra, ánh mắt của nó vô cùng thống khổ. Đường Tăng đã hiểu xảy ra chuyện gì, nguyên nhân là do Cửu Hoàn Tích Trượng nện hư hàm răng của nó. Mãnh hổ gào rú thảm thiết, nó đi từng bước tiến lên phía trước, ánh mắt của nó đầy dữ tợn nhìn Đường Tăng. Đường Tăng vội vàng lui về phía sau, kết quả thân thể to lớn của mãnh hộ bị kẹt giữa hai gốc đại thụ. ... Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Đường Tăng Xông Tây Du của tác giả Thái Thâm.
Nhật Ký Á Thần - Rick Riordan
Cuốn ngoại truyện 3.5 của bộ Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus. Nhật Ký Á Thần là phần phụ kèm theo của series truyện Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus, vẫn đem đến cho người đọc sự lôi cuốn, hồi hộp và không kém phần gây cấn với những câu chuyện phiêu lưu giả tưởng cùng những nhân vật huyền bí. Những mẩu truyện ngắn trong cuốn sách này thật sự rất thú vị và tràn ngập tình yêu dành cho các á thần. Cả tập truyện bao gồm 4 câu chuyện nhỏ như: Nhật ký của Luke Castellan, Percy Jackson và cây trượng của thần Hermes, Leo Valdez và cuộc tìm kiếm đến Buford và Đứa con của pháp thuật. Với giọng văn hài hước và đầy bất ngờ, Rick Riordan đã dẫn chúng ta tới những cuộc phiêu lưu đầy kì thú, tuy không gắn liền quá sâu sắc với cốt truyện chính của toàn bộ Series nhưng phần này giúp chúng ta hiểu rõ hơn nhiều chi tiết trong truyện. *** Rick Riordan là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho bộ truyện dành cho trẻ em: Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus và bộ Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có 15 năm giảng dạy môn tiếng Anh và Lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và Texas. Ông cũng từng nhận giải thưởng Giáo viên ưu tú đầu tiên của trường năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Rick Riordan hiện đang sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai. Ông dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. Bộ tiểu thuyết Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus đã bán được hơn 30 triệu bản trên toàn thế giới, chiếm 153 tuần trong danh sách Sách bán chạy nhất trên New York Times cho thể loại sách thiếu nhi. Bộ sách đã bán bản quyền cho 35 nước. Trong Các vị thần Hy Lạp của Percy Jackson, con trai của thần Poseidon đã đưa thêm tài thuật của mình vào những câu chuyện kinh điển - và bỏ qua kiểu châm biếm mỉa mai. Cậu giải thích cách thế giới này được tạo thành, rồi chia sẻ với bạn đọc cảm nhận của bản thân về thần này thần kia ở thời cổ đại, từ Apollo cho đến Zeus. Percy chẳng kiêng dè giữ kẽ gì. “Và nếu các bạn thích đủ các loại dối trá, trộm cắp, chơi xấu, ăn thịt người, thì hãy đọc tiếp nhé, bởi vì đây nhất định là Thời đại hoàng kim cho mấy trò này.” Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn đọc những kiến thức sâu xa về thế giới của các vị thần Hy Lạp. *** TÊN TÔI LÀ LUKE. Thành thật mà nói, tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục duy trì cuốn nhật ký này không nữa. Cuộc sống của tôi khá điên rồ. Nhưng tôi đã hứa với ông lão đó sẽ cố hết sức. Sau những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay… ừm, tôi mang ơn ông ấy. Hai tay tôi đang run rẩy khi tôi ngồi đây thực hiện nhiệm vụ canh gác. Tôi không thể vứt bỏ các hình ảnh khủng khiếp đó ra khỏi đầu mình. Tôi còn vài tiếng cho đến khi các cô gái tỉnh dậy. Có lẽ nếu viết ra, tôi sẽ quên được câu chuyện đó. Chắc tôi nên bắt đầu với chuyện con dê có phép thuật. Trong ba ngày, Thalia và tôi đã đi theo một con dê khắp Virginia. Tôi không rõ lý do vì sao. Với tôi, con dê đó trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng Thalia vô cùng kích động, trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy như thế. Cô ấy thuyết phục tôi rằng con dê là kiểu dấu hiệu nào đó từ cha cô ấy, thần Zeus. Ừ, thế đấy, cha cô ấy là một vị thần Hy Lạp. Cha tôi cũng vậy. Chúng tôi là các á thần. Nếu bạn nghĩ điều đó nghe thật bảnh thì hãy nghĩ lại đi nhé. Á thần là các nam châm thu hút quái vật. Tất cả những con yêu quái gớm ghiếc của Hy Lạp cổ xưa như Ba Nữ thần Báo Thù, các yêu quái mình người cánh chim cũng như các gorgon vẫn còn tồn tại và chúng nhận ra các anh hùng như chúng tôi từ cách xa hàng dặm. Vì điều này nên Thalia và tôi, vì sự sống còn của chính mình, đã dành hết thời gian để mà chạy trốn. Cha mẹ có năng lực siêu nhiên của chúng tôi thậm chí còn không thèm nói chuyện với chúng tôi chứ đừng nói gì đến chuyện giúp đỡ. Tại sao ư? Nếu giải thích, ắt tôi sẽ phải viết đầy cuốn nhật ký này mất, vậy nên tôi sẽ kể tiếp về con dê đây. Dẫu sao thì con dê đó hẳn là đã xuất hiện một cách ngẫu nhiên, luôn ở phía xa xa. Mỗi một khi chúng tôi cố đuổi bắt, con dê sẽ biến mất và tái xuất hiện ở nơi xa hơn, như thể nó đang dẫn chúng tôi đến một nơi nào đó. Nếu là tôi, nhất định tôi sẽ mặc kệ nó cho rồi. Thalia sẽ không giải thích lý do cô ấy nghĩ việc đuổi theo con dê là chuyện quan trọng, nhưng cô ấy và tôi đã cùng nhau phiêu lưu đủ lâu để tôi có thể tin vào sự phán đoán của cô ấy. Vì thế chúng tôi đi theo con dê đó. Một sớm nọ, chúng tôi đuổi sau nó đến Richmond. Chúng tôi lê bước qua cây cầu hẹp bắc ngang một con sông nước màu xanh lục chảy lờ đờ, băng qua các công viên cây cối rậm rạp và các nghĩa trang Nội Chiến. Khi đến gần trung tâm thành phố hơn, chúng tôi len lỏi qua các khu dân cư im lìm với những ngôi nhà ở liên kế(1) có mái ngói đỏ nằm san sát, những mái hiên có cột trắng và các khu vườn nhỏ xíu xiu. Tôi hình dung ra cảnh tất cả các gia đình bình thường đang sống trong những ngôi nhà ấm cúng ấy. Tôi tự hỏi việc có một ngôi nhà, biết nơi dừng chân ăn bữa ăn kế tiếp của mình ở đâu, và không phải lo lắng về việc sắp bị những con quái vật xơi tái mỗi ngày là như thế nào. Tôi đã bỏ nhà đi khi tôi chỉ mới lên chín – cách đây năm năm. Hầu như tôi không nhớ cái cảm giác được ngủ trên một chiếc giường thật sự là sao nữa. Sau khi đi thêm một dặm nữa, chân tôi như rũ hết cả ra trong giày. Tôi hy vọng chúng tôi có thể tìm thấy nơi nghỉ tạm, hoặc có lẽ có được ít thức ăn. Thế nhưng, chúng tôi lại bắt gặp con dê nọ. Con đường chúng tôi đang đi kéo dài đến tận một công viên hình tròn thật lớn. Các biệt thự xây bằng gạch đỏ đứng đối diện với bùng binh một cách oai vệ. Nằm ở tâm vòng tròn, phía trên bệ đá cẩm thạch trắng cao sáu mét, là bức tượng một người đàn ông đang cưỡi ngựa bằng đồng. Con dê đó đang gặm cỏ cạnh bệ tượng. “Nấp đi!” Thalia kéo tôi vào phía sau một luống hoa hồng. “Chỉ là một con dê thôi,” tôi nói lần thứ một triệu. “Sao…?” “Nó đặc biệt lắm,” Thalia khăng khăng. “Một trong số các con vật thiêng của cha em. Tên nó là Amaltheia.” Trước đây cô ấy chưa bao giờ nhắc đến tên con dê. Tôi tự hỏi vì sao giọng cô ấy lại căng thẳng đến thế. Thalia hiếm khi sợ thứ gì. Cô chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ hơn tôi hai tuổi, nhưng nếu nhìn thấy cô đi trên phố, nhất định bạn sẽ nhường đường cho. Cô mang đôi bốt da màu đen, vận quần jeans đen và áo khoác da sờn cũ có nút áo mang đậm phong cách rock. Mái tóc đen được cắt tỉa lởm chởm y hệt lông thú hoang. Đôi mắt xanh thẫm nhìn xoáy vào bạn như thể đang cân nhắc cách tốt nhất để đánh bạn nhừ tử. Nếu có thứ gì khiến cô sợ hãi, tôi phải nhìn nhận thứ đó một cách nghiêm túc. “Vậy em từng nhìn thấy con dê đó rồi sao?” tôi hỏi. Cô miễn cưỡng gật đầu. “Ở Los Angeles, vào cái đêm em bỏ nhà đi. Amaltheia đã dẫn đường cho em ra khỏi thành phố. Và sau đó, cái đêm mà anh và em gặp nhau ấy… nó đưa em đến gặp anh.” Tôi trố mắt nhìn Thalia. Theo như tôi biết, cuộc gặp gỡ của chúng tôi là một sự tình cờ. Thật vậy, chúng tôi đã đâm sầm vào nhau trong một cái hang rồng phía ngoài Charleston, và trở thành một đội với mục đích sống còn. Thalia chưa bao giờ nhắc đến con dê. Thalia không thích kể về cuộc sống lúc trước của cô ở Los Angeles. Tôi tôn trọng cô nên không hỏi gì nhiều. Tôi biết mẹ cô từng phải lòng thần Zeus. Cuối cùng thần Zeus đã bỏ rơi bà ấy, như các vị thần vẫn thường làm. Mẹ cô tức giận đến mức mất cả lý trí, cứ say xỉn và làm những việc điên rồ - tôi không biết rõ chi tiết – cho đến khi Thalia quyết định bỏ nhà ra đi. Nói cách khác, quá khứ của cô khá là giống của tôi. Cô ấy run rẩy hít thật sâu. “Anh Luke này, mỗi khi Amaltheia xuất hiện là sẽ có chuyện quan trọng sắp xảy ra… chuyện gì đó nguy hiểm. Nó giống như một lời cảnh báo từ thần Zeus, hoặc là một chỉ dẫn.” “Về cái gì?” “Em không biết… nhưng nhìn kìa.” Thalia chỉ tay về phía bên kia đường. “Lần này nó sẽ không biến mất. Ắt hẳn chúng ta sắp đến gần nơi nó đang dẫn lối.” Thalia nói đúng. Con dê chỉ đang đứng yên đấy, cách nơi họ nấp chưa đến một trăm mét, nhàn nhã gặm cỏ cạnh bệ đài tưởng niệm. Tôi không rành về gia súc gia cầm, nhưng trông Amaltheia đúng thực là kỳ lạ khi chúng tôi ở khoảng cách gần hơn. Hai sừng trên đầu nó xoắn như sừng cừu đực, nhưng bầu sữa lại căng tròn y hệt của dê cái. Và bộ lông xám bờm xờm kia nữa… có phải nó đang phát sáng không? Những dải ánh sáng hình như đang lượn lờ quanh con dê như một đám mây làm từ đèn nê-ông, khiến nó trông mờ mờ ảo ảo và đầy vẻ ma quái. Có hai chiếc xe đi vòng quanh bùng binh, nhưng chẳng ai chú ý đến con dê phóng xạ cả. Điều đó không làm tôi ngạc nhiên. Có vài kiểu ngụy trang ma thuật khiến con người không nhìn thấy diện mạo thật sự của lũ quái vật và các vị thần. Thalia và tôi không chắc sức mạnh đó được gọi là gì và hoạt động như thế nào, nhưng nó có tác động khá mạnh. Người phàm có thể nhìn con dê thành một con chó đi lạc, hoặc có thể họ chẳng thấy gì cả. Thalia chụp lấy cổ tay tôi. “Đi thôi. Chúng ta thử nói chuyện với nó đi.” “Đầu tiên là chúng ta trốn con dê,” tôi nói. “Giờ em muốn đi nói chuyện với nó sao?” Thalia lôi tôi ra khỏi bụi hồng và kéo tôi băng qua đường. Tôi không kháng nghị. Khi Thalia có ý tưởng nào đó trong đầu, bạn chỉ còn cách nhất trí tuân theo mà thôi. Cô ấy luôn làm theo ý mình. Ngoài ra, tôi không thể để cô đi một mình. Thalia đã cứu mạng tôi rất nhiều lần. Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi. Trước khi chúng tôi gặp nhau, tôi một mình đi đây đi đó trong nhiều năm, cô độc và khổ sở. Thỉnh thoảng tôi có kết bạn với người phàm, nhưng hễ tôi kể cho họ nghe sự thật về mình, họ đều không hiểu. Tôi thú nhận rằng mình là con trai của thần Hermes, sứ giả đưa tin bất tử với đôi giày xăng-đan có cánh. Tôi giải thích rằng quái vật và các vị thần Hy Lạp là có thực và vẫn hiện hữu khắp nơi trong thế giới hiện đại. Sau đó những người bạn trần tục của tôi sẽ nói, “Nghe bảnh nhỉ! Tôi ước gì mình cũng là một á thần!” Như thể chuyện tôi kể là một kiểu trò chơi nào đó. Tôi luôn kết thúc bằng việc bỏ đi. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Á Thần của tác giả Rick Riordan.