Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Thể loại: Cổ đại, nữ cứng đầu nam cố chấp, SE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu —— “Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ. Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai...” Đàn ông là rượu, ủ càng lâu càng nồng nàn, đàn bà là bánh mì, vừa ra lò thơm giòn chẳng bao lâu sẽ ỉu, mốc đi. Năm Chu Kiến Thâm ra đời, Vạn Trinh Nhi đã tròn mười chín tuổi. Độ tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất, nhưng cũng là điểm son báo hiệu úa tàn. Năm Chu Kiến Thâm mười chín tuổi, trở thành vị đế vương uy mãnh, Vạn Trinh Nhi đã là đoá hoa rũ mòn, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng dù tuổi tác, dù thân phận, dù địa vị, dù là sự xa cách giữa hai trái tim, Chu Kiến Thâm vẫn yêu Vạn Trinh Nhi. Mùa xuân năm ấy, từng có một thanh niên đứng dưới bóng cây dâu nói với cô rằng: “Nhớ kỹ tên ta, ta là Đỗ Giam Ngôn”. “Nhớ kỹ tên ta” - câu nói đã theo Trinh Nhi suốt mười sáu năm trời, Chu Kiến Thâm hai tuổi, Đỗ Giam Ngôn theo tiên đế ra chiến trường, tiên đế bị bắt làm con tin, tân đế lên ngôi, thái tử Chu Kiến Thâm bị giam lỏng. Đến năm Chu Kiến Thâm mười một tuổi, chín năm trường đau khổ mà hắn và Vạn Trinh Nhi cùng vượt qua, tiên đế được cứu trở về, Chu Kiến Thâm tạo phản thành công, giành lại thực quyền, Đỗ Giam Ngôn cũng trở lại, mang theo tình yêu, ước vọng, khát khao của Vạn Trinh Nhi quay về. Năm Đỗ Giam Ngôn chết, Vạn Trinh Nhi vẫn nhớ như in cái tên ấy, cái tên Đỗ Giam Ngôn, mang theo bên người miếng ngọc bội khắc hình hổ, đối diện với đôi mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu của thái tử Chu Kiến Thâm, và cũng là năm mở đầu cho mối oan nghiệt giữa hai con người cận kề tưởng như khó thể tách rời, lại hận nhau đến thiên trường địa cửu. Có thể nói Chu Kiến Thâm do Vạn Trinh Nhi “dưỡng” mà lớn lên, hắn do cô ôm mà trưởng thành, do cô che chở mà thành công. Như bao cung nữ khác, nữ chính vẫn có khát khao về tự do, về một tình yêu giữa hai con người “chưa từng nói với nhau một lời”. Chốn thâm cung tịch mịch không mài mòn nhiệt huyết của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, mà lại càng thắp lên mãnh liệt, nó mang tên “Đỗ Giam Ngôn”. Nhưng số phận là những trò đùa ác ý, khi đứa trẻ cô luôn bao dung lại nảy sinh tình cảm khác thường với cô, giết chết hy vọng của cô, giết chết tình yêu và khát vọng của cô. Đến cuối cùng vì trả thù cô lại đồng ý gả cho hắn. Ở hiện đại, khoảng cách mười chín tuổi, khoảng cách giữa hai con người thuộc hai tầng lớp khác nhau trong xã hội, giữa chủ nhân và người làm công, khoảng cách giữa những định kiến xã hội đã là điều khó có thể vượt qua, huống hồ là ở một chế độ phong kiến như bấy giờ. Vậy mà nam chính của chúng ta bất chấp tất cả, chỉ vì hắn yêu. Chu Kiến Thâm là một minh quân, một vị anh hùng đầy mưu lược toàn vẹn, nếu trong lòng hắn không có vết chu sa mang tên Vạn Trinh Nhi. Hắn biết cô hận hắn, hắn biết cô thay đổi, hắn càng hiểu rõ sự hèn mọn trong tình yêu của mình. Nhưng có thể thay đổi được gì? Hắn có can đảm giết người cô yêu, có can đảm giam cầm cô trong chiếc lồng son thâm cung tịch mịch, có can đảm bất chấp luân thường đạo lý để yêu cô, bất chấp danh dự, lương tâm, để dung túng cô sát hại... con mình. Nhưng hắn lại không đủ dũng khí rời xa Vạn Trinh Nhi. Còn Vạn Trinh Nhi? Cô có độc ác, có tàn nhẫn lạnh lùng, có đáng thương, nhưng càng hơn hết là cô rất đáng hận. Cô muốn trả thù Chu Kiến Thâm, nên giây phút biết sự thật về cái chết của Đỗ Giam Ngôn cô đã lựa chọn kết cục cho mình. Không biết cô có từng ân hận hay không, nhưng mình rất ghét sự cố chấp của nữ chính, cố chấp đến mức huỷ hết hình ảnh tươi sáng mà tác giả đã xây dựng ở cô lúc ban đầu trong lòng mình. Đến kết thúc, có lẽ ai cũng là kẻ thua cuộc, Chu Kiến Thâm thua trong tình yêu, Vạn Trinh Nhi thua trong thù hận, kẻ thắng cuối cùng có lẽ là Đỗ Giam Ngôn. Truyện được kể luân phiên theo từng cái nhìn của các nhân vật, tác giả đưa người xem đi đến từng góc độ khác nhau. Sự thù hận biến cô cung nữ ngây thơ Vạn Trinh Nhi thành người đàn bà độc ác giết người không gớm tay, kể cả với những sinh linh chưa hình thành, tình yêu cuồng dại biến vị hoàng đế anh minh trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa, xuống tay tàn sát cận vệ trung thành của cha mình, sự cô độc và ghẻ lạnh biến vị thái tử Hữu Đường trở thành kẻ nguỵ trang tài tình, hắn ẩn nhẫn, che giấu thù hận, chỉ vì tồn tại, vì trả thù. Lối hành văn của tác giả với mình là chưa thật sự chắc chắn, diễn biến nhanh. Người xem chưa kịp mỉm cười trước tình yêu tươi đẹp của nữ chính và nam phụ thì binh biến đã đến, chưa kịp bàng hoàng vì thù trong giặc ngoài thì thái tử đã trưởng thành, chưa kịp giật mình vì sự tàn nhẫn quyết đoán của Chu Kiến Thâm thì nữ chính đã thay đổi, chưa kịp đau lòng trước sự trả thù của nữ chính thì mọi thứ đã gần đến bước kết thúc. Nhưng dù nhanh như thế nhưng mọi thứ vẫn được tác giả hoạ đầy đủ, tình tiết trọn vẹn, và chắc vì ngắn như thế nên hợp với những độc giả thích SE nhưng con tim yếu đuối không chịu nổi ngược như mình. Thú thật khi xem bộ này mình đã rất ức chế, vì cái gì Chu Kiến Thâm cứ phải yêu một “lão bà” như Vạn Trinh Nhi? Vì cái gì Vạn Trinh Nhi cứ nhớ mãi không quên Đỗ Giám Ngôn? Vì sao Hữu Đường lại hận Vạn Trinh Nhi, chỉ vì “bà ta là thê tử của người”? Có lẽ, tình yêu của họ không sai, sai là do họ đã yêu không đúng người, nếu mỗi người đều có thể được lựa chọn rằng mình sẽ yêu ai thì hay hơn nhiều, nhưng, cũng bớt kỳ diệu đi nhiều.... *** Vạn Trinh Nhi vào cung đã từ năm bốn tuổi. Năm thái tử Chu Kiến Thâm sinh ra, nàng đã mười chín. Thời gian luôn đặc biệt vô tình với phụ nữ. Nam nhân mười chín tuổi mới là lúc anh tư phong phát, chuẩn bị cho một phen đại sự, nhưng nữ nhân thì ngược lại, đến tuổi mười chín đã tựa như một đóa cúc trong gió thu, tuy đẹp vô cùng nhưng cũng là biểu hiện cho tuổi xế chiều sắp tới. Khi Chu Kiến Thâm sinh ra, không như những đứa trẻ khác, không hề cất tiếng khóc. Mãi tới lúc Trinh Nhi đón lấy, mỉm cười cắn nhẹ vào vành tai hắn, Kiến Thâm mới nở nụ cười thật tươi. Thái tử tựa hồ đặc biệt vừa ý Vạn Trinh Nhi, bất luận ai ôm đều khóc lóc không ngừng, chỉ khi nằm trong lòng Vạn Trinh Nhi mới chuyển khóc thành cười. Rồi chẳng biết tự khi nào,trái tim thiếu nữ Trinh Nhi chợt rung động vì ánh mắt, hình bóng của một nam nhân. Nam nhân đó chính là cẩm y vệ Đỗ Giam Ngôn. Dưới ánh mắt kiên nghị, anh tuấn, nam nhân ấy đã hứa hẹn: “Đợi ta lập được công lớn nhất định sẽ cầu Thánh thượng gả nàng cho ta.” Nào ngờ, mối nhân duyên tốt đẹp ấy lại bị đập tan vỡ. Mà người phá nát lại là thái tử Chu Kiến Thâm, đứa trẻ nàng rất mực yêu thương, chăm sóc. Thái tử dần trưởng thành, Vạn Trinh Nhi cũng dần nhận ra ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng không giống trước kia. Ánh mắt ấy chứa một loại dục vọng không hề che giấu khiến nàng lo sợ. Năm thứ hai làm Thành Hóa hoàng đế, Chu Kiến Thâm phong Vạn Trinh Nhi làm quý phi của hắn. Sự căm hận quá lớn khiến Trinh Nhi không còn như xưa. Nàng tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn đau khổ. Nàng có thai, tưởng chừng đứa trẻ sẽ cứu vớt nàng những tháng ngày còn lại nhưng nó cũng nhanh chóng ra đi. Nếu nàng không thể sinh con, nàng cũng sẽ không để người khác sinh con, ai cũng không thể. Suy cho cùng, ngọn nguồn giông bão cũng chỉ vì sự si tình, mê muội của Chu Kiến Thâm mà ra! Thanh xuân dù có nỗ lực giữ lại cũng không thể, người già như hoa héo, dù có còn trên cành nhưng cũng đã héo úa tàn lụi. Yêu hận đan xen, cả hai bọn họ đều phải sống trong những tháng ngày thống khổ, cứ yêu yêu hận hận mãi cho đến tận lúc nhắm mắt buông tay. Tồn tại với một trái tim đã chết quả thật là việc quá khó khăn đối với Trinh Nhi. Nàng quá đau khổ và bất hạnh để có thể khoan dung với những tội lỗi mà Kiến Thâm gây ra cho mình! Khi hạnh phúc tưởng chừng như mỉm cười cũng là lúc những sóng gió bắt đầu! Giá mà Chu Kiến Thâm ra đời sớm hơn, có lẽ trái tim mong manh ấy sẽ rung động vì hắn. Còn Chu Kiến Thâm thì sao? Hắn đã quá si tình, quá đỗi là ích kỷ. Hắn lợi dụng vị thế của mình mà dập tắt ngọn lửa hạnh phúc của hai con người nhỏ bé. Nhưng cuối cùng thứ hắn nhận lại được gì ngoài một thân xác vô hồn? Cái giá phải trả đối với Chu Kiến Thâm không phải là đắt! Đó là thứ hắn đáng phải nhận vì những gì hắn đã làm! Tôi chỉ tiếc cho Vạn Trinh Nhi. Thân sinh ra vốn đã là một nô tỳ, chịu vô vàn cay đắng, tủi nhục. Vì sao nàng không thể có được cái kết tốt đẹp? Tất cả đã là số mệnh, tiếc thay họ gặp nhau không đúng thời điểm... Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - lustaveland.com Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa của tác giả Phi Hoa

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Loạn Thế Vi Vương - Cố Tuyết Nhu
Một cuốn sách rung động tận tâm can về giai đoạn lịch sử hưng vong của Trung Nguyên, một khúc chiến ca thời loạn trải quả mười năm dài đằng đẵng. Thiên hạ ngập khói lửa, non sông bị tàn phá, vương đạo ở ngay trong lòng mỗi người. Liệu với đại nghĩa và thâm tình, con người ta có thể chiến thắng mọi khó khăn. Tập 1: Vốn là một cậu ấm mười sáu tuổi ăn sung mặc sướng, trước gia cảnh đột ngột thay đổi, Du Diểu chỉ còn mỗi sơn trang hoang vu do người mẹ quá cố để lại và người nô bộc Khuyển Nhung rất mực trung thành. Hoàn cảnh khó khăn quẫn bách khi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đã trở thành thử thách lớn lao đầu tiên trong đời cậu… Tập 2: Đến kỳ khoa cử, Du Diểu vào kinh dự thi, ngờ đâu bộ tộc phương Bắc xâm lược, thế như chẻ tre đánh thẳng xuống phía Nam, người Hán ồ ạt chạy nạn, khói lửa bốn bề, nước mất nhà tan, lang thang phiêu bạt không chốn lương thân… Tập 3: Du Hiểu và các huynh đệ kết nghĩa vượt qua cảnh ngộ lưu lạc cùng khốn, về đến Giang Nam dốc hết sức lực gầy dựng nửa mảnh giang sơn đã bị giày xéo dưới gót sắt quân thù… Tập 4: Cảnh đẹp khó tồn tại lâu dài, Nam Triều thoi thóp hơi tàn phải đối mặt với vô vàn âu lo hoạn nạn cả trong lẫn ngoài. Triều đình rối ren, quyền thần đấu đá, nhưng sau bao cơn sóng gió, ánh trăng nơi đại mạc vẫn vằng vặc sáng trong… Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Vi Vương của tác giả Cố Tuyết Nhu.
Không Thịt Không Vui - Tát Không Không
Đây là một truyện thấp kém, một truyện phức tạp, một truyện không có đạo đức, một truyện thú vị tách biệt khỏi hàng ngũ văn chương cao cấp, một truyện vô ích cho nhân dân. Hãy cẩn thận nếu nhảy vào. NP, máu chó, sét đánh, nhảy hố nhớ cẩn thận. *** Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, 14 giờ 23 phút 56 giây chiều nào đó, trong một căn phòng khách sạn rộng tổng cộng 11 mét vuông, trên đầu giường có 2 cái tủ, bên trái hai cái tủ đầu giường có 3 đóa tường vi, số lượng mỗi đóa hoa lần lượt là 32, 35, 38. Bên phải tủ đầu giường có 4 cái áo mưa, trong đó 3 cái chỉ còn vỏ, trên vỏ có tổng cộng 17 chữ cái tiếng Anh cùng 9 chữ cái tiếng Trung. Trên sàn nhà trải tấm thảm dệt trong 17 giờ 12 phút 8 giây, trên thảm lại có 8 thứ quần áo vất lung tung, theo thứ tự thì đầu tiên là nội y ren cỡ 36D màu đỏ thẫm của nữ, quần lót ren màu đen trong suốt 2.5 tệ, áo ngực màu tím nhạt 8 tệ, quần đùi vàng nhạt 10 tệ, quần sịp xẻ đôi của đàn ông, áo trong nhuộm 24 loại màu sắc Hawaii, cái quần đùi có 5 chấm đen đỏ thẫm. Bên cạnh đống quần áo là cái giường lớn có thể mua bằng 78 tệ theo giá thị trường cũ, dài 2 mét, rộng 1.8 mét, nệm lò xo có 6 cái đã mất đi sự co dãn. Trên giường có 1 đôi nam nữ. Bốn cánh tay, 4 cái chân, 2 đầu lưỡi, còn có 1 bộ phận không thuần khiết khác của bọn họ đang giao quấn lấy nhau. Bộ phận không thuần khiết kia có bọc 3 lớp áo mưa, nhưng mà trong quá trình điên cuồng, nòng nọc con của người đàn ông vẫn đào thoát khỏi nhà giam vững chắc nhất, trong đó có một con nhanh nhất, thành công chui vào một quả ~ trứng của người đàn bà, hạ cánh, bắt đầu trưởng thành. 7 tháng sau, tôi sinh ra. Một năm sau nữa, cha già của tôi chết. Ông ấy là thành viên của một bang phái xã hội đen – bang Thanh Nghĩa Tiểu Trường, công việc bình thường chính là thu phí bảo hộ trong địa bàn quản lý, kéo bè kéo lũ đánh nhau, bắt cóc con nít linh tinh. Vào ngày sinh nhật tròn một tuổi của tôi, buổi tối hôm đó ông ấy tăng ca -- giúp đại ca thanh trừng bang phái khác. Truyền thuyết kể rằng, đêm đó gió mát trăng thanh, tại một góc phố âm u hạng nhất có một cái bóng tỏa ánh sáng lờ mờ ra xung quanh, hai bên người ngựa xông về phía đối phương, cầm đao chém giết. Ngay lúc mấu chốt, công nhận đoạn đường đang thi công phía trước không cẩn thận làm đứt dây điện, làm góc phố nhất thời lâm vào bóng đêm. Mọi động tác đều ngừng lại, bốn phía lặng ngắt như tờ. Lúc này, một ông chú của bang đối phương lôi đèn pin ra, màu vàng chiếu sáng bộ mặt thánh nhân của ông ta. Ông ta dùng giọng trìu mến nói với những con sơn dương đang cần cứu vớt phía đối diện: "Đừng sợ, chỗ tôi đây có ánh sáng!" Một giây đó, ông chú này cảm thấy trên đầu mình chính là cái vòng phát sáng, có thể giả mạo thành Jesus rồi. Đáng tiếc, cho dù có thật sự là chú Jesus thì cũng bị đóng đinh trên giá chữ thập, bị tội đồ giết chết. Lúc ông chú giả mạo Jesus nói xong, giây tiếp theo, vô số đao kiếm phi thẳng tới chỗ ông ta, thành công tiễn ổng đến chỗ Mạnh Bà Ngự Tỷ [1] nói chuyện yêu đương. Nói, bản thân muốn trở thành mục tiêu, không chém ông ta còn chém ai? Chém ông ta xong, hai bên cũng lao vào chém giết đến đỏ cả mắt, mặc kệ là địch hay đồng bọn, cứ đụng được là chém. Nửa giờ sau, bang Thanh Nghĩa kéo đến hỗ trợ, mở đèn xe lên nhìn một cái, cha già của tôi đã ngã xuống trong vũng máu. Mà máu, đều từ mông chảy ra -- có người dùng dao chọc trúng bộ phận kia của ông ấy. Nghe nói, câu di ngôn cuối cùng của ông ấy là: "Ai con mẹ nó động đến hoa cúc của ông đây! ! !" Sau khi cha già đi, mẹ già lại rất vui vẻ, bởi vì bang phái nể mặt tôi, cho bà ấy một khoản tiền không ít. Mẹ già lúc ấy mới 18, bộ dạng xinh đẹp, người theo đuổi rất đông. Điều không ngờ là, lại lọt vào mắt xanh của Lão Tam bang phái đó. Không ngờ nữa là, Lão Tam kia là người ăn trong bát, nhìn trong nồi, thì ra phía sau còn có một cô bạn gái rất dũng mãnh. Có ngày ở trong toilet một quán bar, mẹ tôi bị cô bạn gái dũng mãnh kia dẫn đám chị em chân tay vây quanh, cũng lôi dao ra nói muốn cắt khuôn mặt xinh đẹp của bà. Mẹ già xem như có vài đứa con, vài lá gan, liền đem dao đâm thẳng vào ngực bạn gái dũng mãnh, làm thủng túi nước muối của người ta. Vì thế, bộ ngực bạn gái dũng mãnh giống như bóng bay bị xì hơi, dần dần xẹp xuống. ... Mời các bạn đón đọc Không Thịt Không Vui của tác giả Tát Không Không.
Không Thể Không Là Em! - Yến Ngữ Phỉ Phỉ
Quý Vân Khai xin thề, nhất định phải nắm cô gái tên Giang Phỉ mà đúng là "Giang phỉ" này trong tay, sau đó ngày ngày tra tấn giày vò hành hạ cô! * Quý Vân Khai chơi chữ, Phỉ trong tên Giang Phỉ mang nghĩa vừa đẹp vừa thơm, còn Phỉ kia chỉ cường đạo, thổ phỉ. Nhưng trên thực tế... Con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng, làm tôi phải dốc cả cuộc đời này! *** Giang Phỉ đang sắp xếp lại tài liệu của khách hàng, cô bạn thân thiết Đào Nhiên liền gọi đến, vừa bắt máy, lời kẻ say rượu liền lọt vào tai: "Phỉ, mau qua đây, tớ uống nhiều quá..." Đâu bên kia còn vang lên tiếng người mời rượu, Giang Phỉ nhíu mày, hỏi: "Cậu đang ở đâu?" Đào Nhiên ngấp ngứ mãi mới nói ra địa chỉ đầy đủ. Hóa ra hôm nay công ty cô ấy tổ chức liên hoan nghỉ phép mấy ngày, cả đám tiếp viên hàng không nam đẹp trai lẫn nữ xinh đẹp, khó tránh khỏi uống nhiều mấy ly. Với tửu lượng của Đào Nhiên, còn biết gọi điện thoại cầu cứu nghĩa là chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Lần trước ở KTV, cô ấy say đến nỗi suýt bị lột quần, may mà Giang Phỉ đến kịp, đánh gục người kia. Bằng không, Đào Nhiên sẽ khóc đến chết! Chiếc Audi Q5 dừng lại trong bãi để xe của "Tiểu Giang Nam", Giang Phỉ mở cửa xe đi vào. "Tiểu Giang Nam" là một nhà hàng chế biến riêng món ăn Giang Nam, bên trong lắp đặt các thiết bị rất mang ý cảnh sông nước Giang Nam, nhân viên đón khách cũng là người đẹp Giang Nam, giọng điệu mang âm sắc êm ái mềm mại. Chẳng qua khi những người đẹp Giang Nam này trông thấy Giang Phỉ đều không hẹn mà cùng sững sờ. Vóc dáng thon cao, tóc đen mượt như gấm, khuôn mặt cỡ bàn tay lớn, ngũ quan xinh đẹp tinh tế. Nhất là cặp môi, không tô son mà vẫn hồng. Chiếc váy dài đến đầu gối, phần eo được thít lại, làm nổi bận bộ ngực no đủ, đôi chân vừa thẳng vừa dài. Là báu vật mà bao đàn ông mơ ước. Là yêu tinh trong suy nghĩ của phụ nữ. Giang Phỉ không thèm đếm xỉa đến những ánh mắt đó, lập tức đi vào phòng riêng có Đào Nhiên. Bên trong có cả trai lẫn gái, ai nấy đều lảo đảo. Đào Nhiên mắt say lờ đờ mông lung lại thấy rõ cô, mở hai tay ra chạy lại hờn dỗi: "Phỉ, cậu đã đến rồi. Cái lũ khốn kiếp, cứ rót cho tớ, mau tới báo thù giúp tớ!" Anh chàng tiếp viên nam tên Lượng Lượng bên cạnh cô vừa thấy Giang Phỉ, lập tức nở nụ cười, chỉ vào ba ly rượu trắng trên bàn nói: "Giang Phỉ cô tới rồi, đây đều là rượu mà Đào Nhiên trốn, cô giúp cô ấy uống. Vòng cuối, uống xong giải tán." ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Không Là Em! của tác giả Yến Ngữ Phỉ Phỉ.
Hòa Lý Thanh - Nhuận Thất
Đã bốn năm Hòa Lý Thanh không về nhà, từ bỏ danh xưng bà Lâm đã mười năm. Sau khi về nhà, hai người mới nhận ra, đã bỏ lỡ cả thập kỷ. *** Ánh đèn từ xa rọi đến, chiếc xe việt dã xuyên qua đoạn đường mòn trong rừng, men theo con đường quanh co, động cơ gầm rú, lao về phía đỉnh núi. Sau khi tắt máy, Hòa Lý Thanh cúi người, tháo đai an toàn. Liếc mắt về phía ghế sau, Quy Sinh và thằng bé Phương Nha đã ngủ từ bao giờ. Cô lắc đầu cười, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Lúc này, nhân viên an ninh cũng đã đi tới, thấy cô lạ mặt, đang định hỏi tình huống thì một ông lão da ngăm đen, dáng người nhỏ bé, từ trong cửa lao ra. Ông chưa nói gì mà chỉ cười, khuôn mặt ngăm đen tươi như hoa, cười hở cả lợi, lộ ra hàm răng khấp khểnh, rồi la lớn: - Cuối cùng thì cô cũng đã về rồi! Hòa Lý Thanh bước xuống xe, bắt chước ông lão, chống tay ở thắt lưng, nhỏ giọng thầm thì: - Được rồi, ông lão à, nhỏ giọng một chút, Quy Sinh đang ngủ! Dứt lời liền đứng im tại chỗ, nhìn đối phương cười hì hì. Sau khi Hòa Lý Thanh mở cửa sau ra, ông lão tiến tới nhìn, mở to hai mắt ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: - Quy Sinh đã lớn thế này rồi sao? Còn đứa bé xấu xí kia là ai? Nói xong chợt nhớ ra cái gì đó, xoay người lại, trừng mắt nhìn Hòa Lý Thanh: - Tại cô đấy, mấy năm trời không thèm quay về, đến gác cổng cũng không còn nhận ra cô nữa rồi! Hòa Lý Thanh khẽ cười, ôm lấy Quy Sinh, thằng bé nằm trên vai cô, lầm bầm mấy câu nhưng cũng không tỉnh dậy. Phương Nha nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng đã tỉnh dậy từ lâu, mắt vẫn nhắm, tay nắm lấy góc áo của Hòa Lý Thanh, mấy người cùng đi về phía cổng. Nhóm người gác cổng đang đứng nhìn nhau, ông lão bèn bảo họ lái xe vào trong. Thấy nhân viên an ninh kia vẫn lo lắng, đứng im một chỗ, ông lão quay đầu, quát: - Mau vào nói với quản gia, Lâm phu nhân đã về! Từ cổng vào nhà phải đi qua một khu vườn nhỏ, đủ loại cây cao thấp, có những loại cô cũng không biết tên. Bọn họ đi trên con đường trải đá cuội, bên cạnh là những bụi cây nhỏ, xa hơn một chút là mấy hàng cây ăn quả. Ông lão thao thao bất tuyệt, nói nếu như không phải lão ngẫu nhiên đi đám gác cổng để uống rượu thì cũng không gặp đúng lúc cô trở về, mấy năm trời cô không về, hoa cỏ trong vườn cao lớn thêm bao nhiêu cô cũng không biết. Lý Hòa Thanh mặc quần jean, đi bốt, giầy và ống quần đều lấm lem bùn đất. Ông lão đang cúi đầu đi, nhìn thấy, ánh mắt chua xót, không muốn nhắc lại chuyện cũ với Hòa Lý Thanh nữa, im lặng chẳng nói chẳng rằng. Hòa Lý Thanh biết lão mất hứng, cũng hiểu được nguyên nhân. Thấy trong nhà chính đèn đuốc sáng choang, có người đang chơi dương cầm, lại có tiếng phụ nữ cười nói, vì muốn rời sự chú ý của ông lão đi, cô đành hỏi: - Hôm nay ở đây có tổ chức tiệc sao? Lão Lâm có ở đây không? Nghe thấy câu hỏi này, ông lão bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, không trả lời mà lại tiếp tục câu chuyện cây cỏ vừa nãy. Hòa Lý Thanh đổi tay ôm Quy Sinh, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, nhiều năm qua cũng đã sớm thành thói quen. Đi ra khỏi lâm viên, vòng qua hậu viện, tiếng cười nói càng thêm rõ ràng. Chén tạc chén thù, đám người cả nam lẫn nữ ăn mặc xa hoa, vui vẻ trò chuyện dưới giàn nho, bọn họ chú ý tới những người đang đi tới, lộ vẻ nghi hoặc. Hòa Lý Thanh không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới căn nhà ba tầng phía sau. Bên trong căn nhà nhỏ, đối diện với cửa là cầu thang, bên cạnh là một phòng bếp nhỏ, đã có thức ăn đặt sẵn trên bàn. Một dì giúp việc từ cầu thang đi xuống, đón lấy Quy Sinh, Phương Nha cũng đã tỉnh táo, nói không muốn ăn, rồi đi theo dì giúp việc lên căn phòng trên tầng. Sau khi đẩy ông lão ra ngoài, Hòa Lý Thanh cũng đi lên tầng hai. Đối diện với cầu thang là một căn phòng thông thoáng, một chiếc giường lớn, bàn đọc sách, tủ quần áo, cùng với hai kệ sách làm bằng gỗ son, cao đến tận trần nhà, hàng nào cũng để đầy sách, đối diện là một cái cửa sổ sát đất(1). Ngoài những hoa văn trên rèm cửa, toàn bộ căn phòng dường như không có bất kỳ trang trí nào, phòng tắm và ban công đều ở bên ngoài cửa sổ. Không ai biết khi nào cô sẽ trở về, dì giúp việc chỉ kịp thay chăn gối và chuẩn bị đồ ngủ, bàn đọc sách và kệ sách vẫn phủ bụi, không khí tràn ngập mùi thời gian. ... Mời các bạn đón đọc Hòa Lý Thanh của tác giả Nhuận Thất.