Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hỉ Tương Cố

Hỉ Tương Cố là cuốn tiểu thuyết bách hợp của Mộ Thành Tuyết mà bạn không nên bỏ qua nếu là một người đam mê bách hợp. Câu chuyện kể về Hỉ Mi - đứa con gái sinh ra trong một gia đình phức tạp luôn mong muốn có đứa con trai, cô nàng có tính tình bá đạo, mạnh mẽ. Câu chuyện bắt đầu khi Hỉ Mi gặp Âm Cố - một người con gái dịu dàng, ấm áp. Hai người họ bắt đầu một mối tình đầy trắc trở nhưng cũng thật cảm động. *** "Chuyện về một nàng sát thủ bỏ nghề làm bà đỡ bởi vì nhân tính trỗi dậy mạnh mẽ khi thấy một thai phụ sinh con trước mắt mình. Một cô nàng nông thôn bị chồng bỏ bởi vì bị sảy thai. Hai người gặp nhau có lẽ là vì duyên; có lẽ do có người vô tình sắp xếp. Tình từ từ bùng cháy bởi vì hai người như sinh ra là dành cho nhau; một phần thiếu của người này bù đắp cho người kia; một lạnh một nóng; một nhạy bén một đơn thuần..." *** #Review Tên: Hỉ tương cố Thể loại: Điền văn, cổ đại, tình hữu độc chung, 1x1, HE Tác giả: Mộ Thành Tuyết Cp: Âm Cố x Hỉ Mi Độ dài: 95 chương ————————————————————— Cảm nhận của t: Vì là điền văn nên truyện không có gì giật gân, gay cấn và kể cả H. Nhưng t vẫn đề cử bộ này. Bộ truyện diễn biến khá là chậm nhiệt, tình cảm của hai nhân vật chính rất đẹp, vì biết nhau gần nhau rồi yêu nhau. Ay thực sự khả năng viết văn cảm nhận của t khá kém nên chỉ đc từng này thôi. Mn tham khảo tạm. Tóm tắt nội dung: Âm Cố vốn là một sát thủ bởi gia đình làm nghề truyền thống là sát thủ. Nhưng do một lần làm nhiệm vụ, chứng kiến một thai phụ sinh con trước mặt mình mà gác kiếm, chuyển nghề. Do được nhờ vả từ người quen mà Âm Cố đi đỡ đẻ cho một người thai phụ khó sinh và sau đó, đỡ đẻ tiếp cho Hỉ Mi....À tiện thể, Âm Cố là phúc hắc mặt dày cường công. Hỉ Mi được gả vào một gia đình cũng tạm được. Phu quân là một gã mọt sách luôn gác đèn cố đỗ đạt( thực ra do mẹ ép) nên lãnh đạm nàng, một tháng đụng chạm chỉ vài lần và rất ngắn ngủi. Sau khi được đỡ đẻ, do một vài lí do mà con của nàng mất, quá đau thương và dưới sức ép từ phía nhà chồng, Hỉ Mi quyết định rời đi với Âm Cố, làm lại cuộc đời. Rồi hai người ở chung với nhau, lâu ngày sinh tình, Âm Cố dẫn Hỉ Mi ra mắt bố mẹ( nhà đấy hài, thú vị lắm). Cuối cùng là dọn ra ở riêng, tự lập nghiệp. Hai bạn có xa nhau một khoảng thời gian nhưng nhanh chóng tái hợp nhé! ————————————————- Nếu sau khi đọc xong, mn có hứng thú với văn phong của Mộ Thành Tuyết có thể đọc thêm bộ Chiết yêu( quyển trước Hỉ tương cố), Bà sa... *** Lần này Việt Lâm thị mang thai cũng chịu nhiều đau khổ. Cái thai mười mấy năm trước kia, chẳng qua là do bà muốn phủi bụi trên cái tủ, lúc nâng người lại vấp chân té nên không giữ được. Cho nên lần này phải vạn phần cẩn thận. Trước thời gian vượt cạn, Việt Lâm thị cũng là thống khổ, trái trông mong phải chịu đựng, nắm chặt nắm tay cả ngày. Rốt cục, khi tuyết đầu mùa đông rơi... Việt Đại hao phí hết tâm tư vì đứa con trai này, mời bà đỡ về trước và dặn dò bà đỡ đừng đi xa nhà. Lúc này, vừa thấy Việt Lâm thị kêu lên đau đớn, hắn vội nhờ một thanh niên nhà bên cạnh chạy đi thỉnh bà đỡ đến. Khi bà đỡ cầm hành lý hành nghề đuổi tới, Việt Lâm thị lại càng đau hơn. Bà đỡ xốc váy của Việt Lâm thị lên nhìn, nói chưa thấy động tĩnh thì kích động cái gì. Việt Đại nóng nảy, một mực không cho bà đỡ rời đi. Dầu gì cũng là thường xuyên chạm mặt, bà đỡ biết Việt Đại rất coi trọng đứa con này, cũng nghe lời ngồi xuống. Dù sao nước ấm và khăn đều đã chuẩn bị đủ, ngồi chờ cũng thong dong được một chút. Huống chi Việt Lâm thị yếu ớt, không biết có thể sinh được bình thường hay không. Trong lòng bà đỡ rất bồn chồn, chỉ là không dám nói mà thôi. Cùng lúc đó, Việt Đại còn gọi thêm vài tiểu tức phụ bên cạnh, đến lúc đó nhất định phải giúp một tay. Cứ như vậy, Việt Lâm thị vẫn chưa sinh mà cái phòng không tính là rộng lắm đã chen chúc đầy người. Buổi chiều, Việt Lâm thị vẫn chưa có động tĩnh gì, làm Việt Đại cực kì hồi hộp, nên đi đốt ba cây nhang, vén rèm chạy đi ra. Lúc này, tuyết lớn rơi xuống bay tán loạn, khá là lạnh. Việt Đại che nhang, chạy tới phần mộ tổ tiên liên tục lễ bái, không ngừng cầu nguyện. Cuối cùng, hắn đứng dậy tìm chỗ cắm nhang xong, mới vừa đứng dậy trở về thì thấy ngoài đầu thôn, có một người từ từ đi đến đây. Tuyết rơi vô thanh vô tức, nhưng làm người thấy xôn xao, người nọ lại không nhanh không chậm bước đi trong tuyết, và cũng không tránh tuyết. Là ai? Việt Đại nghi hoặc. Tuyết thế này, ai cũng vội về nhà vây quanh lửa để sưởi ấm, mà sao còn có người tự tại đi trong tuyết như vậy? Trong lúc vừa suy nghĩ, người nọ đã đến trước mặt. Việt Đại nhìn người, cảm thấy đây là một người con gái. Chỉ là nàng ta chẳng những khoác áo choàng, mà trên mặt cũng che kín. Nàng kia đứng trước mắt Việt Đại, hơi động để tuyết rớt xuống, hỏi: "Đây có phải là thôn Đê Hạ?" Thanh âm có chút trầm thấp, Việt Đại vội gật đầu: "Đúng vậy." "Ở đây có họ Việt phải không?" "Họ Việt?" Việt Đại sửng sốt. Toàn thôn Đê Hạ chỉ có mấy chục hộ, chỉ có nhà hắn là họ Việt. Vì thế hắn có chút kì quái đánh giá cô gái xa lạ trước mắt này. "Ta họ Việt, nhưng cô là..." Đôi mắt nàng kia hơi ngơ ngác, sau đó làm như gật đầu: "Chỉ có một nhà của ông?" "Đúng vậy." Nàng kia lập tức xốc áo choàng, lấy một thứ gì đó từ trong ngực ra: "Nhìn xem." Việt Đại nhìn theo động tác của nàng, cũng đã chú ý tựa hộ nàng muốn lấy cái gì đó. Đột nhiên có người tìm hắn, kiểu nói chuyện rất kì quái, quá ngắn gọn, đây rốt cục là chuyện gì đang xảy ra? Hắn nhận đồ, nhìn kỹ lại, hoảng sợ. Đây chính là bọc tiền mà khi nhị muội xuất giá, mẫu thân đã cho nhị muội. Tuy rằng đã qua nhiều năm nhưng vẫn có thể phân biệt được. "Ah, đây là..." Việt Đại vẫn không hiểu. "Ta là bà đỡ mà nhị muội ông mời đến." Nàng ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Có thể về nhà rồi nói sau được không?" Việt Đại rất kinh ngạc, và vừa cảm động. Hắn từng nghe nhị muội nói muốn thỉnh một bà đỡ tốt nhất để lo cho mẫu tử bình an, ai ngờ không phải là nói đùa. Hắn vội cười, xoa xoa tay nói: "Ây da, thật vậy chăng? Mau đi theo ta! Mau đi theo ta!" Tuyết rơi nhiều, hai người đứng mãi cũng sẽ thành người tuyết. Vào phòng, một phòng phụ nhân đã chuẩn bị tốt hết thảy, chỉ còn chờ Việt Lâm thị. Trong phòng có bà đỡ họ Hà, Hà thị đang ngồi ở ghế chính, bà bây giờ là người quan trọng nhất. Bà gọi chủ nhà lấy hạt dưa, chỉ huy vài tiểu tức phụ khác làm việc, thấy Việt Đại vừa vào, còn mang theo một cô nương che kín người chỉ chừa lại đôi mắt, cười nói: "Yêu, Hỉ Mi nhà ông hiếu kính nhỉ, trời lạnh như vậy mà cũng tới hỗ trợ." Việt Đại vội cầm chén nước ấm, cười đến nếp nhăn trên trán sâu thêm: "Không phải, đây là nhị muội ta thương đại tẩu của nàng, nên mời bà đỡ đến giúp." "Ồh? Vậy cũng tốt." Hà thị nhảy lên, vừa mới muốn nói cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to, đứng hình tại chỗ. Một phòng toàn bộ cũng nhìn về một phương, chuyện trên tay cũng quên làm. Việt Đại bị dọa, vội quay đầu lại, cũng sửng sốt theo. Từ lúc đi ở ngoài cho đến khi vào đây, cô gái đó vẫn không nói gì, đứng ở cạnh cửa cởi áo khoác ngoài, vén rèm hất tuyết đã bám vào người, sau đó đặt đồ trên một cái ghế dài. Sau đó là kéo khăn quàng cổ xuống, lộ ra gương mặt trẻ tuổi. Nhìn cô gái gỡ đấu lạp xuống xong, trên đầu chỉ có một cây trâm bằng trúc, tóc còn lại thì xõa tự nhiên; tuy rằng chỉ mặc bố y màu xanh da trời nhưng có thân hình cao, không phải tư thái của người già; màu da lại non mềm, vẻ đẹp giống như trong tranh vẽ, không tì vết. Sau khi lấy lại tinh thần, Hà thị phẫn nộ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào Đại Việt mắng: "Lão bà tử ta năm đó cũng là một người như hoa, làm bà đỡ cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, sao ông phải đến mức coi thường ta như vậy?" Việt Đại cũng xấu hổ, đối với chuyện này cũng không biết nói sao. Nàng kia nghe xong cũng bình bình đạm đạm không biến hóa gì, còn đang mở cái hòm nhỏ mà nàng mang theo. "Cô nương cũng thật là, sao lại đùa như thế. Vì sao nhị muội ta lại mời cô chứ?" Việt Đại đi đến trước mặt nàng kia vội hỏi. Cô gái đó cũng không nâng mắt, chỉ là mở cái hòm ra để lên bàn của Hà thị. Hà thị nghễnh cổ lên nhìn. Bên trong có hai cây kéo lớn nhỏ, có que thổi lửa, còn có nhiều bình này nọ không biết tên. Bà thấy cô vô tình ngăn trở, liền nhanh tay cầm một bình, vừa mở ra, mùi rượu tỏa ra ngoài. "Ui!" Hà thị kêu một tiếng, nhìn về phía nàng kia. "Hình như là thật. Cô... thật sự là bà đỡ?" Nàng kia gật đầu: "Ta gọi là Âm Cố." Một tiểu tức phụ bên cạnh cũng lén nhìn, đây rõ ràng là đồ để đỡ đẻ. Nhưng trẻ tuổi như vậy lại làm bà đỡ là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật kì lạ. Nên nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Ui, đây là tạo nghiệt gì!" Âm Cố tùy ý quét mắt nhìn tiểu tức phụ đó, rồi nói với Việt Đại: "Đã đến giờ chưa?" Nhất thời Việt Đại không biết xưng hô với nàng như thế nào, ấp úng nửa ngày mới nói: "Cô nương... tới vừa đúng lúc, lúc trước vừa mới đau." "Ờ. Đã chuẩn bị gì rồi?" Âm Cố bắt đầu lấy đồ. Lúc này, người ở bên cạnh đã mở miệng. "Từ từ!" Bà ta cười dài nhìn Âm Cố. "Cô nương, không phải lão bà tử ta đây khoe khoang. Lão bà tử đã đỡ ra rất nhiều trẻ rồi, luận kinh nghiệm, so với cô là nhiều hơn rất nhiều. Khi muội tử chuẩn bị sinh, cô nương nên ở bên cạnh nhìn mà học hỏi." Dứt lời, còn không quên nhìn Âm Cố, trong mắt không che dấu được sự không hài lòng. Âm Cố nghĩ nghĩ, dừng tay lại, ngồi lên ghế dài ở cạnh cửa. Việt Đại vội thay chén nước ấm đưa cho nàng, nhưng còn chưa đi đến trước mặt nàng thì chợt nghe phòng trong đột nhiên truyền ra tiếng rên rỉ. "Ây da muốn sinh rồi!" Việt Đại run bắn người, nước trong chén vẩy ra, làm tay hắn bỏng run lên thêm, cái chén rớt xuống bể thành vài miếng. "Chuyện tốt chuyện tốt!" Hà thị vội nhảy dựng lên xoay người vào nhà, miệng vẫn còn la hét. "Vỡ là bình an, mẫu tử bình an; vỡ là bình an, mẫu tử bình an..." Vài tiểu tức phụ cũng đi vào theo, Việt Đại vừa định bước vô thì bị họ ngăn lại. "Chỗ này nam nhân không nên vào, ông cứ chờ ở ngoài đi." Quả nhiên, Việt Lâm thị kêu càng ngày càng vang, và càng ngày càng thê thảm. Âm Cố ngồi ở cạnh cửa nhìn mấy người kia bận rộn, chỉ là hơi nhíu mày. Việt Đại đứng ngồi không yên, thấy nàng như thế thì trong lòng hoảng hốt hơn, vội hỏi: "Vì sao cô nương nhíu mày?" "Thanh âm rất yếu, thân thể rất hư nhược." Âm Cố thản nhiên nói xong rồi nhìn ngoài cửa. Cửa hơi mở, rèm cửa thỉnh thoảng cũng bị thổi lên đánh vào trên cửa, gió quật bay phấp phới. Đập vào mắt là thấy một mảnh hoa râm. Việt Đại đóng cửa lại, vẻ mặt sốt ruột, giẫm chân không thôi. "Rồi làm sao đây, làm sao đây..." Đã một canh giờ, một tiểu tức phụ mang một chậu máu loãng từ bên trong ra. Mặt mũi Việt Đại trắng bệch, cảm thấy con của hắn gần như là hòa vào trong đó. "Sợ cái gì chứ, ông cũng đã làm cha rồi mà." Tiểu tức phụ xem thường. Đổ nước, lại đổ nước ấm vào. Bên trong ngoại trừ tiếng kêu của Việt Lâm thị ra thì còn có Hà thị không ngừng cổ động "dùng sức dùng sức". Nhưng đã lặp lại như thế nửa canh giờ, nước ấm cũng đã thay vài bận mà không có động tĩnh gì. Chốc lát sau, Hà thị đầy mồ hôi đi ra. "Sao lại thế này?" Việt Đại nhảy dựng lên, đi đứng có chút bất lợi. Hà thị khàn cả giọng, có chút bất an nói: "Muội tử nằm ở trên giường đã lâu, thân mình yếu ớt, lại không dùng nhiều sức được, ta giúp nàng cố gắng cả nửa ngày cũng không có tác dụng gì, nhưng vậy nàng lại càng đau hơn. Hạ thân đã mở nhưng vẫn không có một chút động tĩnh, ta..." Trong lòng bà thầm kêu khổ, biết rõ Việt Lâm thị lần này lâm bồn là rất khó khăn, vậy mà vừa rồi còn quản mặt mũi cái gì. Hôm nay nếu mẫu tử bình an thì thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bà gánh được trách nhiệm. Việt Đại chắc chắn liều mạng. Dưới tình huống bận rộn nửa ngày đều không có dụng, bà rốt cục nhớ tới bà đỡ trẻ tuổi Âm Cố đột nhiên xuất hiện. Nghĩ vậy, cắn răn nói: "Tình huống hiện tại chỉ sợ là để càng lâu càng phiền toái, chỉ sợ..." "Bà đừng có nói thế... " Việt Đại mở to hai mắt nhìn, như muốn ăn thịt người. Hà thị bĩu môi, vờ như vô tình quét mắt qua cánh cửa nhìn một cái. Việt Đại đột nhiên nhớ tới còn một bà đỡ mà nhị muội đưa tới, nhị muội biết rõ tình thế của đại tẩu mà vẫn đưa bà đỡ đến vậy nhất định là tốt nhất. Việt Đại lập tức xoay người hô lên: "Cô nương..." Hà thị rùng mình khi nghe được. Xem ra Việt Đại rất mong có con trai, thanh âm cũng tuyệt vọng. Âm Cố thản nhiên đứng dậy. "Chuẩn bị nước nóng cho ta, tất cả đều lui ra ngoài." Hà thị bớt căng thẳng được một chút, nhưng cũng làm như là bề trên, lúc này nếu có xảy ra cái gì thì cũng không quan hệ tới bà. Có điều bà vẫn muốn đi theo vào nhìn một cái. Mà tính toán của bà còn chưa thực hiện được thì Âm Cố đã cản lại ngoài cửa: "Bà phụ trách chuyền nước ấm." Hà thị há miệng thở dốc, được rồi, mình ở ngoài ổn hơn. "Một mình cô..." Việt Đại xoa tay, đi lên, có chút không yên hỏi. Mà đáp án trả lời hắn là cái cửa đóng chặt. Việt Đại và Hà thị hai mặt nhìn nhau, đánh phải ở ngoài coi chừng. Đóng cửa lại, Âm Cố xoay người. Đây là phòng ngủ; xiêm, áo, bồn, lửa, coi như ấm áp, bày biện trong phòng đơn giản, chỉ là cái giường kia có chút ghê người. Âm Cố rốt cục cũng biết vì sao Hà thị muốn đẩy trách nhiệm. Tuy rằng nữ nhân ở trên giường đang mở rộng hai chân ra, gập gối, nhưng thân thể của bà đã sưng phù lên. Nếu không phải vẫn còn đang nhỏ giọng rên rỉ thì nhìn sắc mặt giống như người chết. Âm Cố mở hòm, lôi ra vài thứ, sau đó trở mình đưa một dược hoàn nhỏ đến bên miệng Việt Lâm thị: "Nuốt xuống đi." Hai mắt Việt Lâm thị trống rỗng, hoàn toàn không có sinh lực, ngay cả hơi quay đầu sang cũng phải cố hết sức. Âm Cố dứt khoát đưa dược hoàn đến bên miệng bà rồi thuận thế nâng đầu giúp bà, làm cho bà nuốt xuống. "Đây... đây là cái gì?" Việt Lâm thị thở hổn hển hỏi. "Có thể giúp bà cố sức." Âm Cố dứt lời, xoay cổ tay đem lòng bàn tay nhẹ nhàng dán vào cổ họng của Việt Lâm thị. Mời các bạn đón đọc Hỉ Tương Cố của tác giả Mộ Thành Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Nuôi Vợ - Diệp Tình
Lời đường mật của đàn ông, phụ nữ không nên nghe, nếu không sẽ sa vào;    Người phụ nữ giả ngốc, đàn ông không nên tin, nếu không sẽ bị mặc kệ.    Năm tám tuổi, Hoa Vi Vi được nhận nuôi, nhưng nhà họ Cao nhận nuôi cô không phải làm con nuôi, mà muốn nuôi con dâu. Nhưng vốn Cao Kỳ Lãng không muốn cưới cô, anh còn tuyên bố, nếu cô dám gả cho anh, ngày ngày anh sẽ khiến cho cô phải khóc!   Nhưng mà thấy học sinh nam theo đuổi cô, Cao Kỳ Lãng không nói hai lời, ôm cô vào trong ngực, nghe thấy cô nói chưa bao giờ thích anh, anh lại căm tức lôi cô lên giường, không danh không phận muốn đêm đầu tiên của cô không nói, lại cường thế không phải cô thì không cưới.    Cao Kỳ Lãng đẹp trai, quan hệ với không ít người phụ nữ, nhưng chưa bao giờ để họ trong lòng, không ngờ người phụ nữ khiến cho anh lần đầu tiên động lòng lại là cô em gái nuôi từ nhỏ Hoa Vi Vi, càng khiến cho anh không thể nói gì, đã lăn lộn trên giường, đã nói lời yêu thương, nhưng cô con dâu nuôi từ bé của anh lại chạy trốn khỏi anh. Cái gì? Cô dám nói anh không thương cô?    Mặc dù anh luôn cho rằng Hoa Vi Vi ngây ngốc, nhưng không ngờ rằng cô lại có thể ngây ngốc đến như thế, anh đưa bản thân đến trước mặt cô, cô lại nói không nghe thấy anh nói yêu cô, cô không lấy chồng! Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Nuôi Vợ của tác giả Diệp Tình.
Dưỡng Thú Thành Phi - Cửu Trọng Điện
Dưỡng Thú Thành Phi của tác giả Cửu Trọng Điện là một tác phẩm huyền ảo kết hợp với yếu tố ngôn tình. *** Con vật nhỏ màu trắng béo múp míp đang cuộn tròn này, bên trong chính là linh hồn Tịch Tích Chi, nàng chịu bất hạnh bị lôi kiếp đánh xuống, không cam tâm thân hình bị diệt vong. Hai mươi năm tu tiên, vừa mới chuẩn bị đi theo sư phụ bay lên trời, thế nhưng chết mất xác còn mỗi hồn trôi lơ lửng bên ngoài. Nhắc tới cũng coi như số may, vào lúc cuối cùng, sư phụ đưa cho nàng một lá bùa, vì nàng đỡ phát lôi kiếp cuối cùng đánh thẳng vào người, nếu không đến cả hồn phách cũng đã biến mất khi chịu thiên kiếp. Hồn phách vừa mới nhập vào thân thể con vật này thì Tịch Tích Chi vô cùng tức giận, hận không được cắt cổ lại một lần nữa, đổi lại thân thể. Nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, sư phụ đặt tên mình là ‘Tích Chi ’, chính là muốn nàng quý trọng tất cả sự vật trước mắt, nếu sau khi cắt cổ, hồn bay phách tán thì hóa ra thành mất nhiều hơn được. Trải qua mấy ngày nàng quan sát, phát hiện thân thể này hình như chứa đựng chút linh khí, từ bốn phương tám hướng linh khí không ngừng xông vào trong cơ thể. Vừa nghĩ như vậy, Tịch Tích Chi liền yên lòng. . . . . . Chiếu theo tốc độ tu luyện này, chỉ cần tu thành hình người một lần nữa cùng lắm chính là chuyện trong vòng một hai năm. ***  Trong Dưỡng Thú Thành Phi ta có thể cảm nhận được An Hoàng Hàn là bậc đế vương tàn nhẫn, lạnh lùng nhưng lại có long thương yêu động vật. Hắn nuôi không biết bao nhiêu loài thú, từ trên trời xuống dưới nước. Nhưng thứ mà hắn quý giá nhất là con chồn nhỏ Vân chồn – chuyên phá phách các loài vật trong cung điện hoàng gia. Đặc biệt nó có khả năng tu luyện thành người, bậc đế vương biết được sẽ làm gì? Mời các bạn đón đọc Dưỡng Thú Thành Phi của tác giả Cửu Trọng Điện.
Hành Vân Công Tử - Thư Lị
Khác với những tác phẩm xuyên không nữ cường thường gặp như Khải Hoàn Ca, Hành Vân Công Tử của Thư Lị nói về những khía cạnh mới về xuyên không, về chuyện tình yêu. Trong thành Bội Châu ai cũng nghe danh Kiều công tử tài hoa vô song lại hay giúp đỡ người nghèo lại có bàn tay vàng chữa bệnh. Vì thế Đan Hi đến cầu mong hắn chữa bệnh cho phụ thân nhưng khi hắn đến cha nàng đã chết nhưng hắn thương tình cưu mang nàng cho nàng làm nha hoàn nhưng chỉ chăm lo cho hắn, may túi hương cho hắn nhưng cũng từ đó nàng phát hiện hắn không phải là người .... Mời các bạn đón đọc truyện Hành Vân Công Tử của tác giả Thư Lị.
Gia Cát Linh Ẩn - Cửu Dã Thần Tây
Gia Cát Linh Ẩn vuốt lại mái tóc dài, vài sợi lòa xòa rũ xuống. Giấc mộng tra tấn Gia Cát Linh Ẩn người không ra người, đã theo cô suốt 20 năm. Cô giá trẻ trong mộng có dáng vẻ trông rất giống cô, cô ấy sinh ra trong phủ Thừa Tướng của thời xưa, có tài hoa kinh thế, nhưng bởi vì là thứ nữ nên không được thể hiện; có sắc đẹp kinh thiên, cho nên bị người thân hãm hại khắp nơi; may mắn được gả cho Lục vương gia của hoàng thất làm phi, khi cô vì Lục vương gia vào sinh ra tử tranh đoạt được ngôi vị hoàng đế thì hắn lại ôm lấy chị gái cô xuất hiện trước mặt cô… “Đại sư, con không muốn mơ thấy giấc mộng này nữa, xin đại sư giúp con.” Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản. “Ôi, thí chủ, kiếp trước chấp niệm quá nặng, có một số chuyện vẫn không buông xuống được.” Đại sư thở dài, bất đắc dĩ nói. ***  Gia Cát Linh Ẩn cũng chính là tên nhân vật chính trong truyện. Đã mười năm trôi qua mà cơn phẫn nộ từ trước đó vẫn còn y nguyên. Ngày mà nàng phải theo Sở Lăng Hiên về làm nương tử. Được sự hậu thuẫn từ các thế lực bên ngoài mà Sở Lăng Hiên lên ngôi vị hoàng đế, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là con bài của hắn, điều đó làm nàng căm phẫn hắn vô cùng. Rốt cuộc nàng đã làm nên tội tình gì hắn đối xử với nàng như vậy? Gia Cát Linh Ẩn lê tấm thân tàn, phủ phục trên đất, đến giờ, nàng vẫn không thể tin nổi, nam nhân nàng yêu nhất cùng tỷ tỷ nàng tin tưởng nhất lại đẩy nàng vào hoàn cảnh thế này. Mời các bạn đón đọc Gia Cát Linh Ẩn của tác giả Cửu Dã Thần Tây.