Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiều Kiều Vô Song - Lâm Gia Thành

Nàng có một ấu đệ đã phải nếm trải biết bao nỗi khổ trên thế gian, nhưng mãi đến sau khi xưng vương mới khóc nức nở trước mộ nàng. Nàng có một tổ tiên vô cùng vĩ đại, nhưng chỉ còn là vinh quang trong truyền thuyết mà thôi. Gia thế nàng phú quý, dáng vẻ nàng xuất chúng, nhưng khi nàng mất lại chỉ vào tuổi đôi mươi… *** Lời người dịch: Đây là bộ truyện cuối cùng trong hệ liệt danh sĩ Ngụy Tấn của Lâm Gia Thành, hai bộ trước là Mị Công Khanh và Nam Triều Xuân Sắc. Truyện Lâm Gia Thành nhìn chung đều là trai đẹp gái xinh và chemistry tung tóe. Nhưng điều đặc sắc nhất ở truyện này không chỉ riêng về tình cảm, mà còn ở bối cảnh chiến loạn của Nam Bắc Triều và tư tưởng lối sống của danh sĩ thời Tấn. Hi vọng các bạn cũng sẽ yêu thích tác phẩm này. *** Bộ sách Danh Sĩ Ngụy Tấn hệ liệt gồm có:  Mị Công Khanh,  Nam Triều Xuân Sắc,  Kiều Kiều Vô Song *** Kinh Châu tháng Bảy cây cối xanh um tươi tốt, mưa gió triền miên. Một chiếc xe lừa chạy chầm chậm trên đường cái đi từ thành Kinh Châu đến huyện Thanh Sơn. Khoảng thời gian này Kinh Châu cứ mưa mãi không ngớt, đường cái lầy lội đầy bùn đất, ổ gà khắp nơi. Cả chiếc xe lừa và ba người hầu đang cưỡi lừa đều bị bùn lầy bắn bẩn lấm lem. Mãi đến khi vào tới huyện Thanh Sơn, cả xe lẫn người mới biết đến cảnh khô ráo là như thế nào. Nét mặt ba người hầu bên cạnh chiếc xe lừa có vẻ thoải mái, một người đàn ông chạc ba mươi tuổi ghé lại gần xe lừa, hưng phấn báo: “Nữ lang, cuối cùng cũng đến nơi rồi.” Màn xe được vén lên, một thiếu nữ ló mặt ra. Nàng tên Cơ Tự, năm nay khoảng mười ba mười bốn tuổi. Tuy tuổi tác còn nhỏ nhưng đã toát lên nét xinh đẹp. Vầng trán rộng, sóng mũi cao thẳng đến tận ấn đường, mái tóc dài đen nhánh. Người dân Thanh Sơn đều mặt vàng răng đen, chỉ mình nàng có hàm răng trắng bóng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết là cô nương yêu kiều có xuất thân phú quý rồi. Thế nhưng nếu đem so với những cô nương cùng trang lứa ở vùng Giang Nam, dáng vóc nàng có vẻ cao gầy hơn, hàng mày dài đến gần hai bên tóc mai và đôi mắt phượng trong veo càng làm nổi bật lên vẻ ngây thơ xinh xắn có chút kiêu ngạo của nàng. Cơ Tự ló đầu ra, nhìn từng thửa ruộng dưới bờ đê và thôn làng lấp ló sau rừng cây. Dần dần mắt nàng ngây dại, hàng mày cau chặt, bất động thật lâu. Người đàn ông kia kinh ngạc gọi: "Nữ lang? Nữ lang? Người sao thế?" Cơ Tự còn đang lẳng lặng quan sát thôn làng kia bất chợt giơ hai tay ôm đầu, rên rỉ. Hai người đàn ông và người đánh xe lừa đồng thời lo lắng gọi: "Nữ lang? Nữ lang?" Cơ Tự khẽ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Ta không sao." Người đánh xe ngồi phía trước lo âu hỏi han: "Nữ lang, cả tháng nay người cứ đau đầu mãi, bảo người đi xem bói người lại không thích, muốn mời thầy thuốc thì xung quanh đây lại không có đại phu nổi danh..." Không đợi ông cằn nhằn xong, Cơ Tự liền hắng giọng ngắt lời: "Lê thúc, ta không sao đâu." Nàng ngồi thẳng lưng, tuy sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng gần như nàng đã bình tĩnh lại, "Dạo gần đây trong đầu ta hay xuất hiện ảo giác, chắc do nghỉ ngơi không tốt thôi." Lúc Cơ Tự nhắc đến “ảo giác”, vẻ mặt hơi khác thường. Đồng thời nàng lại quay đầu nhìn về phía cánh đồng mênh mông bát ngát dưới chân đê. Nơi đây có đến trăm mẫu ruộng phì nhiêu đều thuộc sở hữu của nàng, mà nó cũng chính là tài sản quan trọng nhất của Cơ Tự hiện tại. Đây là lần đầu tiên nàng đến huyện Thanh Sơn, trước kia cũng chưa từng có dịp được ngắm phong cảnh nơi đây. Nhưng vừa rồi nàng mới chỉ nhìn thoáng qua, trước mắt đã xuất hiện ảo giác. Trong ảo giác, cơn hồng thủy đục ngầu nghiêng trời lệch đất cuồn cuộn ập đến, sau khi phá vỡ bờ đê trước mặt, chúng tuôn trào ùng ục nhấn chìm cả thôn làng khói bếp lượn lờ, rừng cây xanh tốt này. Nhưng khi nàng vừa chớp mắt, ảo giác kì dị kia lập tức biến mất. Đây không phải là lần đầu tiên Cơ Tự thấy ảo giác, suốt một tháng nay, những ảo giác tương tự đã xuất hiện bốn lần rồi. Lần thứ nhất là khi vừa gặp người xa lạ nàng đã biết ngay tên họ và lai lịch của đối phương. Lần thứ hai là lúc nàng đang đi trên đường cái, tình cờ nghe thấy tiếng đàn liền đoán được tên đàn cổ đối phương đang sử dụng là gì, giai điệu tiếp theo sẽ thư thế nào và bị lỗi nhịp ở đâu... Nhưng trên thực tế nàng chỉ là cô nương mới mười ba mười bốn tuổi mới tiếp xúc với đàn mà thôi. Lần thứ ba thì lại càng ly kỳ hơn. Khi nàng nghỉ tại khách điếm, nghe thấy mấy kẻ học sĩ đàm đạo viển vông suốt một canh giờ. Ngay từ câu đầu tiên họ nói, nàng đã biết nó được trích từ điển cố nào, nội dung câu tiếp theo sẽ ra sao và tiếp nữa sẽ thế nào. Còn lần thứ tư cũng chính là bây giờ, nàng đã thấy cơn đại hồng thủy khi nãy. Nghĩ đến những ảo giác mình đã chứng kiến ba lần trước đều linh nghiệm, sắc mặt Cơ Tự rất khó coi. Lúc này giọng Lê thúc vang lên: "Nữ lang, phía trước có đường, chúng ta vào thôn không?" Cơ Tự mấp máy môi, nàng nhìn xa xăm một hồi rồi chỉ về phía bờ đê: "Bây giờ vẫn còn sớm, đi dạo ven đê một lát đã." "Vâng!" Trong tiếng trả lời vang dội của hai hộ vệ, con lừa lại lóc cóc bước đi, chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước. Lúc đó, mặt trời mới chếch về phía Tây, thời tiết tháng bảy tháng tám nóng hừng hực, mặt trời chói chang trên cao như thiêu đốt cả vùng đất. Nhưng trong không khí oi ả thế này, phía Đông lại vang lên tiếng sấm rền. Hộ vệ Dữ Trầm năm nay gần ba mươi tuổi nhìn về phía Đông, reo lên: "Lại có sấm rồi! Nửa tháng nay ngày nào cũng sấm đánh rền vang, không biết hướng đó đã bị mưa gió ngập lụt đến mức nào nữa." Một hộ vệ khác tên Tôn Phù có vóc dáng nhỏ thó, khuôn mặt tam giác, vẻ mặt lanh lợi nói: "Đội lái buôn chúng ta gặp năm ngày trước chẳng nói rồi còn gì, khoảng thời gian này có đến bảy tám huyện đều mưa mãi không dứt, họ kể miếu Long Vương ở nơi đó hương khói còn vượng hơn cả năm trước." Hai hộ vệ ung dung tán gẫu, thỉnh thoảng nhìn lướt sang nữ lang nhà mình. Thấy sắc mặt Cơ Tự trắng như tờ giấy, họ đều lo lắng. Đi một lúc, giọng Lê thúc vang lên ở phía trước: "Ơ, đông người quá, không biết mấy dân làng này đang làm gì vậy nhỉ?" Ông đứng trên xe rướn cổ ngó nghiêng. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Lê thúc. Tôn Phù hô lên: "Hình như họ đang tu sửa thổ long đấy. Để tôi xem thử..." Ông nhón chân lên nhìn, lập tức nói, "À phía sau rừng cây kia có một miếu thổ địa mới xây. Đúng rồi, có lẽ địa thế miếu thổ địa quá thấp, đám dân làng lo trời mưa sẽ làm ngập tượng thần, chọc giận ngài thổ địa nên vội xây thổ long chặn nước lại." Cơ Tự cũng nghiêm túc nhìn. Ở phía Tây cách họ một hai dặm có một miếu thổ địa mới xây trong rừng cây nhỏ, nhóm dân làng đang tay xách vai gánh từng đống đất để lấp khe núi phía sau miếu thổ địa. Từ thời Đông Hán đến nay đã hơn hai trăm năm, chiến tranh nổi lên khắp nơi, vương triều lần lượt thay đổi. Chuyện thế gian chính là vậy, không phải dương áp đảo âm thì là âm cưỡi cổ dương. Giống như thời đại bây giờ, người chết quá nhiều, nhưng lại không thấy long khí của triều đình được vạn dân khuất phục kia có thể đường đường chính chính áp đảo ma quỷ. Dân sinh đồ thán, cuộc sống khốn cùng không tài nào có được dương khí sinh cơ để trấn áp tai họa, cho nên bệnh tật triền miên, thần hồn nát thần tính khiến dân chúng đương thời đều tin vào quỷ thần răm rắp. Mà người dân trên đất Kinh Châu lại càng nổi tiếng thích xây "dâm tự" Dâm tự là chỉ những nơi cúng bái không hợp lễ chế. Đúng lúc này, sáu chiếc xe bò xa hoa chạy đến từ phía đối diện. Nhìn khí thế long trọng kia, Lê thúc vội vàng điều khiển xe lừa tránh sang một bên. Đội xe bò phía trước càng lúc càng đến gần, Tôn Phù nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng cúi đầu, ông quay mặt sang một bên, vui mừng và kích động nhỏ giọng nói: "Nữ lang, đó là xe của nhóm thế gia vọng tộc đấy ạ." Cơ Tự đáp "ừ", nàng cũng như ba người hầu, đều cúi đầu tránh đường với thái độ cung kính. Chỉ trong chốc lát, sáu chiếc xe bò theo hàng theo lối chạy nhanh đến chỗ họ. Còn cách một quãng xa, Cơ Tự đã nghe thấy tiếng cười đùa rôm rả từ đội xe bò truyền đến, loáng thoáng có tiếng thiếu niên lang nói: "Nghe nói Lư Tử Do trú chân ở thôn La Thủy trước mặt đây, ta còn tưởng rằng đó là nơi sơn thủy hữu tình thế nào, không ngờ nó lại quá đỗi tầm thường." Thiếu niên lang vừa dứt lời, mấy tiếng cười lại vang giòn giã. Lúc này một giọng nói thốt lên: "Thập Tam lang, vậy chúng ta cũng đến thôn La Thủy đi." Trong tiếng cười cười nói nói rôm rả, thoáng chốc họ đã đến gần. Vẻ mặt của nhóm Lê thúc càng tỏ ra cung kính khép nép hơn, nhất là Tôn Phù đứng bên cạnh Cơ Tự, gần như thân người đã còng hẳn xuống, cái dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng kẻ bề trên của ông vốn là bản chất không thể nào che giấu. Người trong đội xe bò cũng thờ ơ liếc mắt nhìn Cơ Tự, một gã trung niên cười khẽ rồi cất lời: "Ồ, tiểu cô này tướng mạo khá thanh tú đấy." Gần như gã vừa nói xong, một thiếu niên lang trẻ tuổi bên cạnh gã lập tức tiếp lời: "Nếu Thập Cửu thúc vừa ý kiểu nữ tử có xuất thân bần hàn này thì cứ lấy về thôi." Cơ Tự thoáng mím chặt môi. Gã trung niên cười sang sảng: "Cũng không hiếm lạ đến mức ấy, đừng nên chuốc phiền phức thì tốt hơn." Sau khi gã trung niên nói ra câu này, những ánh mắt nhìn vào người Cơ Tự đã lạnh nhạt đi rất nhiều. Đội xe bò nhanh chóng đi qua, trong ánh mắt đưa tiễn của nhóm Cơ Tự, họ tiến thẳng vào thôn La Thủy dưới bờ đê. Nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, Cơ Tự khẽ nhếch môi, không khỏi day đầu mày. Mới vừa rồi nàng lại xuất hiện ảo giác, trong cơn hồng thủy cuồn cuộn nhấn chìm cả thôn La Thủy có mười mấy thi thể mặc áo gấm trôi lềnh bềnh. Thật là... Mấy người này chẳng qua chỉ thuận miệng bình phẩm nàng vài ba câu thôi mà... Nàng nhăn mày chốc lát rồi đột ngột đi về phía miếu thổ địa, nhìn xung quanh khe núi kia một hồi. Sau đó quay đầu nhìn về phía bờ đê lúc nàng đến, lại trông lên bầu trời hướng Đông sấm chớp liên hồi. Cơ Tự chỉ về phía Đông, nói nghiêm túc: "Phù thúc, nếu phía Đông xảy ra hồng thủy, sau đó ngập đến chỗ chúng ta đang đứng, thúc nói xem liệu nó có phá vỡ bờ đê này rồi cứ thế tràn vào khe núi này không?" Lê thúc cười nói trước: "Nữ lang, người lại lo nghĩ không đâu rồi. Huyện Thanh Sơn không có mưa, sợ gì hồng thủy chứ?" Ông chỉ vào đội xe bò có khí thế oai vệ kia, "Họ đều là những nhân vật lớn học rộng biết nhiều, cao nhân nào chẳng có, họ đã không sợ thì nữ lang có gì phải sợ?" Tôn Phù cung kính đáp: "Lão Lê nói đúng, đội xe vừa rồi đi qua toàn là thế gia vọng tộc. Đương nhiên những thế gia vọng tộc cao quý nhường này đã đọc bao nhiêu sách ốc, có việc gì mà chưa từng thấy qua? Họ đều không cảm thấy bất ổn thì sao nữ lang phải suy nghĩ nhiều làm gì?" Lúc Tôn Phù nói đến thế gia vọng tộc, Cơ Tự cười nhạt nhướng mày. Thế nhưng trong nháy mắt, vẻ kiêu ngạo trên mặt nàng lại biến thành sầu lo. Nàng thầm thở dài, dằn xuống những suy nghĩ bộn bề trong lòng, nhìn ba người hầu với ánh mắt kiên định. Tôn Phù đành nghiêm túc nhìn theo phía tay nàng chỉ, Dữ Trầm ở bên cạnh tiếp lời: "Đương nhiên là sẽ tràn vào khe núi, địa thế miếu thổ địa rõ ràng rất thấp, vùng đất khá rộng, còn có khe núi xả lũ nữa. Nhưng đến khi những dân làng này chặn xong khe núi, rồi đắp thổ long cao lên hai trượng thì chưa chắc sẽ bị ngập lụt." Cơ Tự gật đầu. Ảo giác vừa rồi thật sự quá chân thực, nàng chỉ vừa thất thần đã thấy thảm cảnh xác chết trôi nổi chồng chất, nhà tranh lềnh bềnh, quạ đen bay khắp cánh đồng. Chúng chân thực đến nỗi dường như nàng có thể ngửi thấy cả mùi hôi thối của xác chết trôi bốc lên nữa. Cơ Tự lại quay đầu nhìn về phía thôn làng, lúc nãy ảo giác xuất hiện, hình như nàng còn nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, chính trận hồng thủy này đã nhấn chìm trăm mẫu ruộng phì nhiêu của nàng, khiến nàng bị tổn thất nặng nề về tài sản và cũng gây ra bao sóng gió liên tiếp về sau, khiến cả đời này nàng không còn cơ hội trở mình. ... Mời các bạn đón đọc Kiều Kiều Vô Song của tác giả Lâm Gia Thành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ - Thanh Sam Lạc Thác
Cô gái Nhâm Nhiễm không đón nhận tình cảm của thanh mai trúc mã Kỳ Gia Tuấn, mà lại yêu Kỳ Gia Thông - anh cùng cha khác mẹ với Gia Tuấn. Kỳ Gia Thông là con riêng nên trưởng thành một cách độc lập, tính cách lãnh đạm, nhưng dần dần đã rung động trước sự dũng cảm, ngây thơ của Nhâm Nhiễm. Hai người cùng sống một cuộc sống xa rời mọi người, nương tựa vào nhau, nhưng cuối cùng Nhâm Nhiễm vẫn theo Kỳ Gia Tuấn đi du học ở Úc. Kỳ Gia Thông nhận ra anh không quên được Nhâm Nhiễm nên hai năm sau đã đến Úc thăm cô, nhưng vì hiểu lầm mà thất vọng trở về. Khi gặp lại nhau, Nhâm Nhiễm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ ngày nào. Tình cảm từ đơn giản, rõ ràng trở nên phức tạp, người mà cô yêu sâu đậm năm xưa đã trở nên xa lạ, đột nhiên quay đầu lại, ánh đèn đã rực rỡ, ai là người mà bạn nguyện đợi chờ mãi mãi? *** Nhâm Nhiễm hết cách, biết rõ rằng không dễ gì xua đuổi được Trần Hoa, cô đành dọn dẹp chén bát rồi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện anh, vào vai một kẻ nhếch nhác, ngán ngẩm trò chuyện. “Trần Tổng, có chuyện gì muốn nói?” Trần Hoa rút di động ra, nhấn một phím, âm thanh ầm ầm được phát ra. Nhâm Nhiễm ngơ ngác, những âm thanh có lẽ chẳng bao giờ có ý nghĩa đối với người khác nhưng khi vang vào tai cô, cô nhận ra nó ngay, đó là tiếng sóng đặc trưng ở Song Bình. Song Bình là một hòn đảo nhỏ tựa bồn địa, đất bốn bề cao trũng ở giữa. Hòn đảo chỉ có một bãi cát dài hẹp, chung quanh toàn những vách núi dựng đứng rất cao và nhấp nhô các hang động lớn nhỏ. Sóng biển ở đấy vỗ vào bờ, cuộn ra rồi dồn dập vỗ ngược trở lại, thoạt nghe thì như tiếng sét đang gầm rú, nhức nhối kinh người. Nhưng một khi đã quen, bạn có thể cảm nhận được tiết tấu của nó, hoàn toàn khác với tiếng sóng vỗ theo từng nhịp dịu dàng ở những nơi khác. Đã mấy năm, âm thanh này và cả con người đang trước mặt, vẫn luôn khuấy đảo lòng cô, bất kể đi đến một bãi biển nào, cô đều nhớ lại, so sánh… ... Mời các bạn đón đọc Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa - Thanh Sam Lạc Thác
Khi tình yêu đến lần nữa là một chuyện tình mang đậm màu sắc thực tế. Truyện không có những gây cấn cao trào như là ghen tuông hãm hại nhau, bậc phụ huynh dùng tiền để chia rẻ đôi nam nữ, liều lĩnh xong vào chốn nguy hiểm cứu người mình yêu, vân vân… Toàn bộ câu chuyện là sự kết hợp hài hòa giữa tình cảm và sự nghiệp của những thanh niên trẻ. Mỗi nhân vật đều tồn tại trong vòng xoay của việc làm, yêu đương, gia đình,… Nữ chính – Diệp Tri Thu xuất hiện với hình ảnh một cô gái bị người mình yêu suốt 6 năm phản bội. Nam chính – Hứa Chi Hằng thì lại là một anh chàng đến từ Thượng Hải và không hề có ý định sẽ ở lại lâu. Họ gặp nhau với tư cách chủ nhà và người thuê nhà. Tính cách của nhân vật được bộc lộ từ hành động chứ không đơn giản là lời kể suông. Câu chuyện gây cuốn hút bởi sự phát triển nhẹ nhàng và tự nhiên của tình cảm. Tri Thu sau lần bị phản bội đã mất niềm tin vào đàn ông cũng như tình yêu. Chí Hằng muốn bước vào trái tim cô không có cách nào khác là giúp cô xóa đi vết thương cũ và gây dựng niềm tin mới. So với Chí Hằng thì nhân vật Diệp Tri Thu được xây dựng công phu hơn. Phần lớn nội dung trong truyện là kể về quá trình cô bước ra khỏi công ty Tố Mỹ và vào làm ở Tín Hòa. Tài trí và năng lực làm việc không mệt mỏi đã đưa cô gái trẻ đến với thành công bằng chính đôi chân của mình. Trong ngôn tình, người ta thường gặp kiểu phụ nữ ‘bên ngoài mạnh mẽ nhưng tâm hồn yếu đuối”, còn Diệp Tri Thu này thì ngược lại “vẻ ngoài yếu đuối mà bản lĩnh vô cùng mạnh mẽ”. Cô ấy không phải kẻ gục ngã trước rào chắn tình cảm mà là lý trí rũ bỏ để tiếp tục sống, tiếp tục vươn lên. Câu truyện kể rất cụ thể về các chiến lược kinh doanh, cách thức mà Tri thu đưa công ty Tín Hòa vào nề nếp trật tự. Khiến ta hiểu thêm về ngành thời trang và sự vận động của thị trường may mặc. Cô đã làm việc hết mình, cống hiến hết mình cho tập thể, là hình tượng đáng ngưỡng mộ của các phụ nữ thành đạt. Truyện nêu lên một chân lý trong cuộc sống: “…luôn có những cuộc gặp gỡ rồi đi qua nhau, không phải cuộc gặp gỡ nào cũng tạo nên nhân duyên, nhưng không phải mối nhân duyên nào cũng có nghĩa là sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời. Đời người có biết bao thay đổi, có người mà bạn ngỡ rằng có thể chia sẻ buồn vui cả chặng đường dài thì lại chỉ có thể cùng bạn đi một quãng đường mà thôi. May mà chúng ta luôn có mơ ước về sự vĩnh cửu và không bỏ lỡ khi tình yêu mới lại đến…” Đây là đoạn mình thích nhất trong truyện. Ngoài Hứa Chí Hằng còn có Tăng Thành, là một người mà cô có thể lựa chọn để nương tựa đến cuối đời. Nhưng trong cuộc sống ngoài cái duyên còn có cái nợ. Nếu Tăng Thành thổ lộ sớm hơn một tí thì câu chuyện sẽ được viết khác và tình yêu của Diệp Tri Thu sẽ tốt đẹp theo một hướng khác. Dù sao đi nữa thì duyên phận cũng khó lòng đoán trước. Cho dù yêu ai, chọn ai thì hãy cứ yêu hết mình và luôn biết hướng về tương lai. Toàn bộ tác phẩm là màu sắc rực rỡ của nhiệt huyết tuổi trẻ. Tất cả họ đều mang trong mình khao khát thành công trong sự nghiệp và hạnh phúc trong tình yêu. Nhìn chung, đây là cuốn sách thực tế, thú vị. Văn phong nghe khá triết lý và có đầu tư. Tác phẩm thể hiện cái nhìn đa diện trong mọi hoàn cảnh. Khiến cho người đọc phải yêu mến và cảm thông cho nhân vật dù họ có vào vai phản diện *** Thach Sam Lạc Thác là một cây bút không nổi bật nhưng rõ ràng là một tác giả có nền tảng vững vàng. Văn phong của cô sâu sắc, tinh tế và rất lạc quan. Nhân vật trong truyện Thạch Sam Lạc Thác luôn là những tuýp người trưởng thành, không có những kiểu trẻ măng mười tám đôi mươi mà đều từ hơn hai mươi lăm tuổi trở lên để vào đời và từng trải. Các tác phẩm của đã được xuất bản tại Việt nam: Thời Gian Trôi Mãi Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Ở Lại Nơi Này Cùng Anh Gia Cố Tình Yêu Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa Nếu Như Yêu Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa *** Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anh trai mình - Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi. Còn anh, năm ấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trong buổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ra mặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cười nói: "Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đến chuyện cưới xin nhỉ?". Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là Vu Tư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này Chí Hằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụ mấy cái rồi nói: "Con có hẹn, con xin phép đi trước". Hứa Chí Tín đi rồi, mẹ mới cười và nói: "Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi, sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!". Hứa Chí Hằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa - Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đã gần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bên gia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, hai anh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặn nồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bình thường, nhưng anh trai - một người rất chín chắn trong mắt anh - lại đột nhiên có ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầu không cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu. ... Mời các bạn đón đọc Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Điểm Khởi Đầu Hạnh Phúc (Ngoại Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày) - Điệp Chi Linh
Với "Điểm khởi đầu hạnh phúc", một lần nữa các bạn độc giả sẽ được gặp lại Tiêu Phàm và Vệ Đằng trong cuộc sống mới của họ. Trải qua biết bao thử thách, hiểu lầm và đau khổ, cuối cùng Vệ Đằng và Tiêu Phàm cũng nhận ra được tình cảm thực sự mà mình dành cho đối phương. Hai con người vốn thuộc hai thế giới khác nhau, một Vệ Đằng nhiệt tình sôi nổi, một Tiêu Phàm lạnh lùng lịch lãm, từ lần đầu gặp nhau tưởng như không đội trời chung nhưng nào ngờ đến cuối lại không thể sống thiếu đối phương, một quá trình tưởng chừng khó hiểu nhưng lại hợp lý. "Tình yêu đau dạ dày" đã dẫn dắt bạn đọc đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, tìm hiểu hành trình đến với nhau của nhím con Vệ Đằng và sói trắng Tiêu Phàm. Cuối câu chuyện là một kết thúc đẹp cho mối tình chông gai của cặp đôi này, nhưng bạn đọc vẫn hồi hộp không biết liệu cuộc sống sau này của hai người có hạnh phúc mỹ mãn hay không. "Điểm khởi đầu hạnh phúc" với sáu phần ngoại truyện sau đây của tác phẩm "Tình yêu đau dạ dày" sẽ phần nào mang đến câu trả lời cho bạn đọc. *** Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc. Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Các tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam: ✤ Ngôn tình: - Ốc sên chạy (Chuyện về Vệ Nam và Lục Song) - Chờ một ngày nắng (Chuyện về Tiêu Tinh và Quân Tắc). ✤ Đam mỹ: - Tình yêu đau dạ dày (Chuyện về Tiêu Phàm và Vệ Đằng) - Điểm khởi đầu hạnh phúc (Ngoại truyện Tình yêu đau dạ dày) - Văn sĩ điên cuồng (Chuyện về Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh). *** Ngay từ tháng Chín, Vệ Đằng đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch nhân dịp nghỉ Quốc Khánh dài ngày năm nay. Tối nào về đến nhà cậu cũng ngụp lặn trong hàng đống lộ trình du lịch trên mạng, trong lòng băn khoăn giữa một bên là đi theo tour, một bên là tự đi du lịch với Tiêu Phàm, một bên là đi Quế Lâm để ôn lại đoạn ký ức đẹp đẽ lúc mới quen nhau, một bên là leo dãy Trường Thành chinh phục đỉnh Thái Sơn. Kỳ nghỉ bảy ngày sắp tới nhất định phải vui chơi cho đã, chọn được một địa điểm hay là chuyện vô cùng quan trọng, còn phải tính đến sở thích của Tiêu Phàm. Vệ Đằng nghĩ tới nghĩ lui, chọn ra một sô' địa điểm hâp dẫn, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết tâm được. Truyen8.mobi Kỳ nghỉ càng ngày càng đến gần, tôi nay vừa hay Tiêu Phàm đang nhàn rỗi, thế là Vệ Đằng liền hớn hở cầm một đống tờ rơi của các hãng du lịch, chạy vào phòng ngủ để bàn bạc với anh. Tiêu Phàm vừa mới tắm xong, đang cầm khăn tắm màu trắng lau mái tóc ướt sũng. Vệ Đằng đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cười híp mắt hỏi: "Có muốn em lau giúp anh không?". ... Mời các bạn đón đọc Điểm Khởi Đầu Hạnh Phúc (Ngoại Truyện Tình Yêu Đau Dạ Dày) của tác giả Điệp Chi Linh.
Chờ Một Ngày Nắng - Điệp Chi Linh
Mặc dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng Tiêu Tinh không có điểm nào giống một cô con gái nhà giàu, cô không thích trang điểm ăn mặc cầu kì, chỉ thích những thứ giản dị, bình thường. Trong mắt bố mẹ và những người cùng giới có lẽ Tiêu Tinh là sinh vật lạ thuộc một thế giới khác. Mặc dù vậy cô vẫn không thoát khỏi số phận chung của nhiều thiên kim tiểu thư khác: kết hôn vì gia đình. Hôn phu của cô - Thẩm Quân Tắc lại là kẻ đáng ghét đã dám lừa đảo cô khi cô mới chân ướt chân ráo đến Mỹ, kẻ cao ngạo lạnh lùng không biết dịu dàng với phụ nữ là gì. Hôn nhân là một nấm mồ, cô còn trẻ như vậy, sao lại phải chui vào mồ sớm chứ? Nhưng làm thế nào đây khi phụ huynh hai gia đình và cả tên hôn phu đáng ghét đều đã đồng ý? Không trốn được thì đành cưới chứ sao! Nhưng cưới về sống thế nào đó là quyền của cô! *** Cuốn tiểu thuyết này được đăng trên Tấn Giang từ đầu năm 2011, đến bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành và xuất bản, một chặng đường không dễ dàng chút nào. Cảm ơn các bạn độc giả và bạn bè đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, cảm ơn các anh chị biên tập vất vả đối chiếu bản thảo. Trong quá trình chờ đợi cuốn sách ra mắt bạn đọc, mọi người đều rất vất vả. ^_^ Thực ra lúc mới viết cuốn tiểu thuyết này, tôi đã xây dựng rất nhiều tình tiết đối địch, về sau, hình tượng nhân vật Quân Tắc và Tiêu Tinh dần dần chín chắn, trưởng thành, đột nhiên tôi cảm thấy thực ra họ thích hợp với cách chung sống vui vẻ, nhẹ nhàng như thế này hơn. Đọc xong cuốn tiểu thuyết này, bạn cũng sẽ phát hiện, giữa họ không có cái gì là sóng to gió lớn, cũng không có cảnh tượng thề non hẹn biển và sinh ly tử biệt thường thấy trong tiểu thuyết. Giữa họ chỉ có sự ấm áp và bình lặng. Từ sự đối địch lẫn nhau lúc đầu đến dần dần phát hiện ra ưu điểm của đối phương, dần dần rung động, sau đó tỏ tình rất tự nhiên, đến với nhau, tin tưởng lẫn nhau, nắm tay nhau đi hết cuộc đời. Tôi rất thích những tình tiết ấm áp như thế này. Luôn cảm thấy tình yêu dù mãnh liệt, vang dội đến đâu thì cuối cùng cũng trở về cuộc sống bình lặng với cơm áo gạo tiền. Vì thế trong phần ngoại truyện, tôi cũng miêu tả những chi tiết trong cuộc sống của họ. Hy vọng mọi người thích. Không chỉ có tình yêu, tôi còn rất thích tình bạn giữa các cô gái, giống như tình cảm thân thiết giữa Vệ Nam, Tiêu Tinh, Kỳ Quyên. Họ chơi với nhau bao nhiêu năm, tâm sự với nhau mọi điều, thân thiết như chị em. Tôi tin rằng bên cạnh rất nhiều người luôn có những người bạn tốt giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Vì thế tôi gọi đó là "Giây phút đầu tiên". ... Mời các bạn đón đọc Chờ Một Ngày Nắng của tác giả Điệp Chi Linh.