Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sơn Hà Biểu Lý

Edit: Yển/ Lu Beta: Bông (những chương đầu có ghi tên)& Yển (các chương còn lại) Thể loại: Đam mỹ, giả tưởng, không gian, dị thế, niên hạ. Không biết trời đất xui khiến như thế nào mà trong một lần Chử Hoàn lại gặp lại được một mỹ nam dân tộc thiểu số nhưng cuộc nói chuyện chẳng rõ ràng lắm. Hắn vì mê đắm với sắc đẹp mà bị dụ đi đến với nơi tộc Ly Y ngoài năm mươi sáu dân tộc quần cư. Vốn cho là một thế ngoại đào nguyên non xanh nước biếc, nào ngờ đào nguyên còn biết “Càn Khôn Đại Na Di*”, hành trình an dưỡng biến thành hành trình mạo hiểm bịp bợm. — *Càn Khôn Đại Na Di là một bộ võ công tâm pháp trong Ỷ thiên đồ long ký của Kim Dung, dùng để di chuyển nội lực trong cơ thể và giảm sát thương. Ở đây đại khái ý của tác giả là thế ngoại đào nguyên này biết tự mình chuyển chỗ. *** [Review] Sơn Hà Biểu Lý Sơn Hà Biểu Lý là một trải nghiệm khá lạ lùng mà Pi đại dành cho người đọc. Ở thế giới này không phải là mạt thế, không có zombie, không có động vật - thực vật biến dị; nhưng cũng không hề là một xã hội yên bình. Nơi đó là một vùng đất vô cùng đáng sợ, có những con quái vật còn kinh khủng hơn cả những gì bạn có thể tưởng tượng; cũng có những con người anh dũng sở hữu sức mạnh không khác siêu nhân là bao. Ở nơi chúng ta đang ngày ngày tận hưởng thái bình, họ lại đang dốc sức ra đó chiến đấu không ngừng nghỉ, để bảo vệ người trong tộc cũng như bảo vệ mảnh đất linh thiêng của họ… Câu chuyện mở đầu khi anh chàng cảnh sát dũng mãnh Chử Hoàn vừa sống mái một trận đầy sóng gió xong với bọn khủng bố thì bị đạn bắn trúng + kiệt sức nên rơi xuống vùng núi hoang vắng người. Cơ duyên xảo hợp khiến anh gặp được Nam Sơn - tộc trưởng của tộc Người Thủ Sơn. Bị nhan sắc của anh chàng tộc trưởng trẻ tuổi choáng ngợp, Chử Hoàn nửa tình nguyện nửa bị “lừa gạt” theo người ta về đến ngôi làng của họ để làm giáo viên dạy tiếng Hán. Tại đây, Chử Hoàn đã phát hiện ra rất nhiều bí mật hoang đường về tộc Người Thủ Sơn - những người đã dành cả đời để bảo vệ ngọn núi thần ở đấy. Ở ngọn núi thần này, cứ qua một thời gian, sơn môn sẽ tự động xoay chuyển đến không gian khác, mà một lần xoay chuyển này sẽ luân phiên giữa cuộc sống an bình và một cuộc sống đầy máu tanh bởi quái thú tấn công. Chính vì vậy, trước khi ngọn núi thần chuẩn bị xoay chuyển đến không gian nguy hiểm kia, Nam Sơn vội vàng sắp xếp cho Chử Hoàn rời núi. Thế nhưng, Chử Hoàn đã động tâm với Nam Sơn, vì vậy, anh chọn ở lại để cùng mọi người chiến đấu. Thế nhưng, đây không phải là cuộc chiến đấu bình thường như mọi năm. Lần này, kẻ thù của họ không chỉ là những con quái thú đáng sợ nữa, mà chính là “vùng đình trệ” - hay nói rõ hơn là bóng tối hắc ám, đi đến đâu sẽ “nuốt sống” bất cứ thứ gì ngán đường nó đến đấy (vùng đình trệ là một mảnh bóng tối, nó liên tục di chuyển và lan tỏa; nó lướt qua vùng đất nào, vùng đất đó sẽ bị nó thôn tính, con người sẽ hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại). Trước kẻ thù quá đỗi khủng khiếp so với sức người này, Chử Hoàn - Nam Sơn và hai vị dũng sĩ khác là Lỗ Cách - Viên Bình quyết tâm tự dấn thân vào “vùng đình trệ” đó, để mong tìm ra một đường sống cho cả tộc. Nhưng kẻ thù còn khủng bố hơn những gì họ nghĩ, lần lượt từng người buộc phải hy sinh chính mình để tranh thủ cơ hội cho cả nhóm, đầu tiên là Lỗ Cách, sau nữa là Viên Bình, tiếp nữa là một màn “tranh đoạt” đầy nước mắt giữa Chử Hoàn và Nam Sơn để giành quyền được sống cho đối phương, dẫu cho cơ hội sống thêm đó chỉ có thể tính được bằng phút, bằng giây… (một đoạn ngắn khi cả hai đang cố giành nhau quyền được “hy sinh trước” ở Trầm Tinh đảo) Nam Sơn lờ đi dây leo đang đổ ập xuống đầu, nhỏ giọng thì thầm vào tai Chử Hoàn: “Anh vừa mới nói là anh yêu tôi“ Chử Hoàn đáp khàn khàn: “Bây giờ không yêu nữa, đù má, thả ra…” Nam Sơn đặt một nụ hôn hết sức thô lỗ lên môi anh. Chử Hoàn không có tâm trạng, mặc cho cậu làm gì thì làm, vừa âm thầm kéo cái chân mới bị Nam Sơn đánh lén đến rút gân, vừa thò tay ra sau gáy Nam Sơn. Nhưng anh đưa lưng về phía Nam Sơn, tư thế rất mất tự nhiên, thế nên Nam Sơn lập tức nhận thấy ý đồ của anh. Cậu chỉ hơi nghiêng đầu, xoay tay anh đi, sức mạnh đáng sợ của Người Thủ Sơn khóa chặt tứ chi Chử Hoàn, cậu khẽ thở dài: “Để tôi nhìn anh cho kỹ, đừng giãy giụa nữa.” Thân thể Chử Hoàn càng run rẩy dữ dội hơn, anh như suy sụp mà thấp giọng nói: “Cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu…” Nam Sơn im lặng nhìn anh, trong nháy mắt ấy, tộc trưởng Người Thủ Sơn trẻ tuổi thoáng qua vẻ đau đớn nặng nề nhất từ lúc chào đời đến nay, sau đó, cậu bóp nhẹ gáy Chử Hoàn, sức lực và chừng mực đều vừa đúng. Đoạn này thật sự đã lấy rất nhiều nước mắt của mình. Sinh tử đến mới biết ai là người yêu bạn và họ yêu bạn nhiều đến cỡ nào. Thô lỗ, mạnh bạo nhưng cũng hết sức dịu dàng và đầy sự hy sinh, đó chính là tình yêu khó có thể diễn tả bằng lời của Chử Hoàn và Nam Sơn. Cả tác phẩm Sơn Hà Biểu Lý là một câu chuyện giả tưởng vô cùng hấp dẫn, kịch tính, có những nụ cười nhưng cũng không thiếu những giọt nước mắt về một câu chiến đấu đẫm máu để bảo vệ ngọn núi thần và tộc dân của Chử Hoàn - Nam Sơn. Cả hai hấp dẫn lẫn nhau ngay từ lần đầu gặp gỡ, và qua cuộc chiến đấu này thì tình yêu đó ngày càng trở nên mãnh liệt hừng hực. Đây là một tác phẩm đã đứng thứ 2 trong top 20 truyện đam mỹ xuất sắc nhất do fan bên Trung bình chọn và quả thật là một vị trí vô cùng xứng đáng, Priest đúng là chưa bao giờ làm người hâm mộ phải thất vọng. Hai nhân vật chính của truyện vô cùng cường đại, là mẫu hình cường cường nhất mà mình bắt gặp sau đôi Thẩm Trường Trạch - Thiện Minh của Thủy Thiên Thừa. Và Chử Hoàn - Nam Sơn cũng là đôi hỗ sủng nhất mà mình từng thấy. Đến mức mà nếu không có cái tag đầu tác phẩm, mình tin là đố ai có thể đoán ra được công - thụ ngay từ đầu trong tác phẩm này. Ngoài ra, mình cá rằng tính cách đàn ông của Nam Sơn cũng như Chử Hoàn sẽ dễ dàng đánh đổ gục bất kỳ bạn nào. Priest đã quá thành công khi tạo ra hình mẫu hai nhân vật này. Một tác phẩm, một cuộc tình và một chuyến phiêu lưu vô cùng xuất sắc, rất đáng để mọi người mau mau nhảy hố này đó :”> *** Nhà Chử Hoàn chẳng giống nhà chút nào. Nhà trọ của anh không nhỏ, nhưng bố trí kỳ lạ, không phòng khách cũng chẳng có ban công, tổng cộng một buồng một toilet, thêm một căn bếp mở toang. “Nhà bếp” là chỗ kê tủ lạnh và phơi quần áo, không có chức năng nấu nướng. Góc phòng là một chiếc giường đơn, chân giường đóng xuống đất, kê dựa vào tường, khăn trải giường và chăn gối trắng nhợt một màu, dựa theo kích cỡ mà đoán thì chắc là cho con người ngủ. Góc khác có một loạt sofa nhỏ kê sát tường, đám sofa mỗi cái ngồi một góc, dáng ngồi cứng nhắc, đệm sofa hình dáng kỳ lạ, ban đêm tối lửa tắt đèn đột nhiên nhìn thấy, chúng hệt như một đám cương thi đang bị lão đạo sĩ phạt trung bình tấn ở xó nhà. Từ cách bày biện của nơi này có thể thấy chủ nhân ngôi nhà nhất định là một quái thai. Trong góc phòng chéo với giường có một cái kệ để mèo trèo, bên cạnh còn có bát cho mèo ăn, chậu cát… Trên đó còn thấp thoáng thấy được vài sợi lông mới, hiển nhiên là địa bàn thuộc về thú cưng. Không gian hoạt động của người và mèo được phân chia rất rõ, chính giữa giống như được ngăn cách bằng một dải ngân hà vô hình, người và mèo tự sống phần mình, không có việc gì thì chẳng ai vướng víu ai. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Biểu Lý của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc - Lưu Lãng Hồng Tường Vi
Truyện Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc là một truyện khá hấp dẫn và lý thú. Lưu Lãng Hồng Tường Vi dẫn dắt bạn đọc vào một thế giới của những câu chuyện tình yêu đan xen, chồng chéo, đau khổ lẫn với hạnh phúc, để rồi khi nào đó tự hỏi rằng nước mắt này ở đâu ra, trái tim này quá yếu mềm hay là tại nó cố tình hùa đẩy theo cảm xúc? Đêm tân hôn, chờ đợi cô không phải người chồng dịu dàng che chở, mà là một trò chơi đổi vợ tàn khốc. Thân là cô dâu, lại bị chồng mình tự tay đẩy vào vòng tay người đàn ông khác, hung hăng chà đạp tự ái của cô. Cô bị thuốc mê khống chế, bị buộc đón nhận hoan ái ở dưới thân thể của người đàn ông khác, ba ngày ba đêm, không ngủ không nghỉ. . . . Trước mặt mọi người, bọn họ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, người người yêu thích và ngưỡng mộ. Sau lưng người, cô chẳng qua là nữ đầy tớ làm ấm giường của anh, bị anh bừa bãi lăng nhục, "Cô chẳng qua chỉ là một phụ nữ dâm tiện, không có lệnh của tôi, cho dù cô muốn chết cũng không được!" "Người phụ nữ của tôi mang thai!" người đàn ông ôm chị họ của cô, cùng xuất hiện ở trước mặt cô. Nhìn anh biểu hiện gương mặt dịu dàng với người phụ nữ trong ngực, cô chỉ có cười chúc mừng, mà trong lòng thì đang nhỏ máu: Anh đã biết, em cũng mang thai mà! "Vậy chúng ta ly hôn đi! Em sẽ chúc hai người hạnh phúc!" cô cố giả bộ kiên cường, mặc dù trong lòng có tình yêu, nhưng tình yêu đó đã bị trăm ngàn vết thương. "Ly hôn? Cô muốn thoát khỏi tôi để cùng ở cùng bay với gian phu của cô sao? Tôi cho cô biết, đừng mơ tưởng!" Trong mắt thoáng qua vẻ hung ác, rõ ràng là muốn trả thù cô, tại sao khi cô nói ly hôn, anh lại cảm giác có chút không nỡ? Một cuộc tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra, cô hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh, anh mới phát hiện, thì ra là trong quá trình trả thù cô, tim của mình cũng chảy máu. Năm năm sau, cô mang theo hai đứa trẻ, một trai một gái, trở lại vùng đất này. Trong bữa tiệc thứ nhất, lại không ngờ đối mặt cùng đôi mắt kia. "Mẹ, chú đó trông thật giống anh hai!" Tiếng kinh hô của con gái khiến cô theo bản năng kéo bé trai bên cạnh vào trong ngực. "Cô trông rất giống vợ của tôi!" con ngươi sắc bén như chim ưng của anh khiến cho cô có cảm giác bị nhìn xuyên qua. "Tiên sinh thật thích nói đùa, xin lỗi tiên sinh, xin lỗi tôi không tiếp ngài được, chồng tôi đang đợi tôi!" cô rời đi tựa như trốn, tầm mắt sau lưng lại bám chặt như bóng theo thân. . . . Ác ma tìm tới cửa lần nữa, lần này, vận mạng của cô sẽ như thế nào? *** Thật ra văn án hơi lừa tình một chút, truyện cũng không quá mức tàn khốc như thế, nhưng đúng là loại cường thủ hào đoạt. Theo cảm nhận riêng của tớ truyện không quá ngược, ngược nữ trước ngược nam sau, tất nhiên quá trình ngược nữ thường dài hơn ngược nam. Nhưng tớ nghĩ là sau đó thì anh nam chính đã trả giá đủ và con đường truy vợ cũng thật cam go. Gần cuối truyện sẽ không thiếu những cảnh đáng yêu của 2 em bé, 1 bé rất dễ thương, 1 bé rất thông minh. Cái tớ thích nhất của truyện chắc là... có 3 anh nam đều vô cùng đủ tiêu chuẩn Mời các bạn đón đọc Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc của tác giả Lưu Lãng Hồng Tường Vi.
Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường - Vô Tụ Đinh Hương
Thể loại: Cổ đại, Hài sủng, Nữ phẫn nam trang Tình trạng: Hoàn thành, HE Nam + Nữ chính: Trình Dục Chi + Mộ Dung Hòa Chính  *Chống chỉ định lúc ăn cơm uống nước* ************************************* Gia tộc Mộ Dung mỗi đời chỉ có một cô con gái duy nhất là “kỳ tài võ học” không ai có thể vượt qua. Dù như vậy nhưng cũng không thể tránh khỏi số mệnh: sau khi sinh con sẽ chết vì khó sinh. Mỗi người con gái đều được nuôi dạy tinh thông cầm kì thi họa, hiểu biết lễ nghĩa… nhưng vì vậy mà có nhiều người theo đuổi vài khong thoát khỏi vận mệnh. Rút ra từ những bài học đẫm máu đó, đến đời Mộ Dung Hòa Chính lại được gia tộc nuôi dạy theo chiều hướng ngược lại với kế hoạc “Giai nhân tuyệt đại” đầy đủ mọi tật xấu : giấu giếm giới tính, lưu manh, thổ phỉ, hám tiền, thô tục còn hơn cả nam nhân. Sau cái kế hoạch nuôi dạy quá thành công, Mộ Dung Hòa Chính đi khỏi nhà với kế hoạch vơ vét tiền của thiên hạ. Nàng gặp được Trình Dục Chi và bám theo hắn bởi lý do hắn là người duy nhất chưa bị nàng chọc tức cho xì khói. Còn TRình Dục Chi ban đầu giữ nàng lại vì muốn xem con người có thể “ vô lại” đến mức nào!!! Từ đó trong đoạn thời gian trưởng thành của nàng luôn ở bên Trình Dục Chi và được hắn chăm sóc, còn nàng vẫn tiếp tục đi vơ vét tiền của thiên hạ… Toàn bộ câu chuyện được kể bằng lời của nữ chính đậm chất lưu manh về cuộc sống từ nhỏ đến lớn, từ những tình huống nhỏ nhất cũng lộ ra bản chất lưu manh thổ phỉ của nàng… ****************************************** “Ông nội của ta đóng giả một sư gia nghèo túng, đem theo ta lăn lộn ở đủ chốn nha môn, cho ta học thói khẩu phật tâm xà, lá phải lá trái, thuận gió nổi lửa, ném đá xuống giết, người gian ta trá!!!  Bà nội ta trước giờ đoan trang hữu lễ, là một vị phu nhân cao quý cũng vì ta mà phải thay đổi hình tượng, trước mắt mọi người huơ tay huơ chân, đánh rắm, xỉa răng, xỉ mũi!!!  Đại bá ta là người sợ bẩn, nhưng cũng phải trà trộn sống chung với đám khất cái suốt ba tháng, chỉ nhằm "tìm hiểu thực tế" để có thể dạy ta thế nào là thô tục "hàng thật giá thật". Nhưng coi như ông ấy cũng không lỗ, vì trà trộn vào trong Cái Bang, cuối cùng cũng bò lên được chức bang chủ. Phải nói trong nhà ta, đại bá là người nhìn xa trông rộng nhất. Như đã nói ở trên, nhị bá đem ta đi đến chốn gió trăng cùng y quán chữa bệnh hoa liễu, nhưng ông ấy vốn là người luôn giữ mình trong sạch, coi thanh danh như mạng. Từ nhỏ, mẹ ta lúc nào cũng lải nhải bên tai ta: "Người không vì mình, trời tru đất diệt." Trải qua nhiều năm, câu đó khắc sâu vào trí óc của ta, kết quả là ta làm việc đều nghĩ đến mình trước hết, quyết không làm gì tổn hại đến bản thân. Mà giọng nói thánh thót như hoàng oanh của mẹ ta giờ chẳng khác gì tiếng lừa the thé.  Cha ta chìu chuộng ta hết chỗ nói, ngoại trừ khuyên ta ăn mặc càng lôi thôi càng tốt (trang phục xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà), mọi thứ ăn uống chơi đùa đều là hàng cao cấp, để ta tận hưởng khoái lạc trong cuộc sống. Đồng thời cũng khuyến khích cảm xúc sợ đau, sợ khổ, sợ chết của ta mọi nơi mọi lúc. Sau đó lại nói cho ta biết số mệnh đáng sợ của con gái họ Mộ Dung, ta đương nhiên để cao cảnh giác, không để nó xảy ra trên mình ta…” ** Đám cướp hồ nghi không dám tự tiện hành động. Ta thúc giục bọn họ: "Động thủ nhanh lên, các ngươi không cướp bọn họ, thì lão tử cướp các ngươi quái gì được." Tên trùm cướp cẩn thận hỏi lại: "Vậy ngài trực tiếp cướp bọn họ không được sao?"  Ta khinh thường liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết cái gì? Lão tử trực tiếp cướp thì chẳng phải biến thành cướp đường rồi sao? Lão tử làm sao làm những chuyện đê tiện như thế? Lại còn bị quan phủ lùng bắt nữa, phiền toái lắm! Nhưng cướp của các ngươi thì không giống vậy! Vì dân trừ hại, không chừng còn có thưởng thêm nữa là! Vì vậy đừng lải nhải nữa, mau cướp đi!" Nói xong ta đi đến bên một tảng đá lớn, lăng không vỗ một chưởng, tảng đá hóa thành bột.  ** Ngày hôm đó ta chẳng khác gì chó con theo mẹ, theo đuôi hắn hít hít không ngừng, tới buổi tối mà vẫn chưa đã nghiền, ta bèn nhảy lên giường của hắn ngủ chung. Hắn lập tức từ chối: "Không được, không hợp với lễ pháp."  Đây là lần đầu tiên hắn dám cự tuyệt ta, thật là quái lạ. Ta không phục, phản đối: "Hai thằng đàn ông ngủ chung thì có sao đâu mà sợ." Mặt hắn dại ra: "Bộ ngươi là đàn ông hả?" Ta giận dữ, vỗ ngực: "Ngươi dám xem thường lão tử! Đừng tưởng rằng ngươi là sư phụ thì lão tử không dám đánh ngươi. Nói cho ngươi biết, lão tử thích nhất là khi sư diệt tổ! Bằng không chúng ta múa máy một chút, ai thắng thì người đó là đàn ông."  * Tối đến, hắn chui vào phòng trước, khóa cửa lại. Ta cóc cần ngủ chung với hắn, nhưng hắn làm bộ làm tịch như vậy thì ta càng phải dằn mặt hắn. Lão tử ta lăn lộn Cái Bang, ăn trộm ăn cướp chẳng chuyện không làm, dựa vào thân thủ của lão tử, có cái cửa nào chống được không hả? Cho nên ta dễ dàng tóm được hắn quẳng lên giường.  Ta đặt tay lên huyệt đạo của hắn, hỏi: "Hôm nay ngươi chọn ngủ kiểu nào?" Hắn nhắm mắt lại thở phì phò, sau đó mở mắt ra, cắn răng: "Loại thứ nhì." Thật tiếc quá xá, thiếu chút nữa hắn sẽ nổi nóng rồi, ai ngờ lại nén giận được, xem ra ta vẫn còn phải tiếp tục cố gắng mới được.  Ta buông tay ra, chui vào lòng hắn nằm một cách thoải mái, ngửi ngửi mùi của hắn rồi thỏa mãn thốt: "Vậy mới là sư phụ ngoan chứ." ** Có một buổi sáng tỉnh giấc, ta hỏi Trình Dục Chi : “ Sư phụ, buổi tối có phải lúc đi ngủ ngươi mang theo cái chày giã thuốc không, nó cứ chọc chọc làm ta khó chịu quá.”  ** Ta đi khuyên Trình Dục Chi, hắn nhìn ta hỏi : " Ngươi muốn ta thành thân với công chúa sao ?"  Ta gật đầu nói : " Đúng vậy, ngươi đáp ứng đi, hoàng thượng sẽ cho ta thật nhiều tiền. Sau đó, ta là đồ đệ của Phò mã, ta muốn kiếm tiền thì còn kẻ nào dám nói. Thật tốt."  Hắn nói xa nói gần : " Vậy sao ? Thế ngươi chuẩn bị ngủ riêng một mình chưa ?"  Ta ngạc nhiên hỏi : " Vì sao ta phải ngủ một mình ?" Hắn thản nhiên đáp : " Sau khi ta thành thân với công chúa, đương nhiên phải ngủ cùng nàng. Ừm, nếu là mong muốn của ngươi, ta sẽ tới chỗ hoàng thượng trả lời, rằng ta đồng ý cưới công chúa"  Ta cuống quýt ngăn cản : " Không được, ngươi không được ngủ chung với người khác. Ta qua chỗ hoàng thượng nói trước đã"  Nói xong, ta lập tức đi thương lượng với hoàng thượng : "Bệ hạ, công chúa gả cho sư phụ ta cũng được, nhưng bọn họ không được ngủ chung một chỗ" ** Sau khi đánh giặc xong, cuộc sống an nhàn nhiều. Chứng đổ máu mũi của Trình Dục Chi lại tái phát, ta cũng thật sốt ruột, liền hỏi hắn : " Không phải ngươi là thần y sao ? Vì sao không trị cho khỏi hẳn được ?"  Hắn ấp úng nói : " Không phải không trị được, mà do thiếu một vị thuốc"  Ta vội vàng hỏi hắn : "Vị thuốc gì. Ta đi cầu xin hoàng thượng phái người tìm giúp." Hắn do dự một chút nói : "Kỳ thật cũng không khó tìm, chỉ là nước bọt của một người có võ công cực kỳ cao cường là được"  Ta cực kỳ ngạc nhiên hỏi : " Thật sao, sao lại có vị thuốc kỳ quặc như vậy ?" Hắn liền tỏ vẻ đàng hoàng chững chạc nói : " Hừ, đây là phương thuốc cổ truyền, chỉ chuyên trị bệnh nặng thôi" Nói cũng đúng, hắn biết rất nhiều phương thuốc cổ truyền, có những loại còn gây ngạc nhiên hơn, mà cũng đều dùng được.  Ta liền vỗ ngực nói : " Việc kia quá đơn giản, ngươi chỉ cần nói cần ai, ta liền giúp ngươi bắt hắn về, hắn dám không nghe lời thì ta sẽ đánh cho hắn một trận"  Trình Dục Chi nhìn ta do dự, rồi mới nói " Nếu bàn về võ công, thì người giỏi nhất mà ta biết chính là ngươi"  Ta lườm hắn một cái với vẻ khinh thường : "Mấy tên thư sinh các ngươi thật phiền toái, chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhặng xị lên, để ta nhổ nước bọt cho ngươi liền"  Hắn liền tỏ vẻ khó xử nói : "Không được, dùng tay lấy không có hiệu quả" Ta sốt ruột nói " Ai nha, ngươi nói một lần rõ ràng cho xong được không, đừng có rặn ra từng chút một như bị táo bón như thế. Vậy ngươi nói xem phải lấy như thế nào đi ?"  Hắn bất đắc dĩ lắc đầu : " Nói chuyện với ngươi chả có tí lịch sự nào cả"  Ta trừng mắt liếc hắn một cái : " Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, lấy thì lấy nhanh lên"  Hắn tiến lại gần nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của ta lên, dùng ánh mắt giống như rượu hoa điêu sóng sánh say lòng người bậc nhất nhìn ta, sau đó lại dùng âm thanh ôn nhu như mặt nước nói với ta : "Ta lấy nhé "  Ta chỉ cảm thấy người khẽ run lên, người bủn rủn không còn chút lực nào. Không ổn! Không phải y luyện tà công gì chứ.  Ta đang ngờ vực, hắn đã nói : " Nhắm mắt lại đi" Ta hồ đồ choáng váng nhắm mắt lại theo lời hắn, sau đó có một vật gì đó thật ấm áp áp nhẹ lên môi ta, là môi của hắn.  Môi hắn nhẹ nhàng dịu dàng lướt nhẹ trên môi ta, như kiểu môi ta là một vật gì đó đẹp nhất trên đời, làm hắn lưu luyến không thôi. Sau một lúc, trên môi hắn mơ hồ có mấy từ thốt ra không rõ : " Mở miệng ra."  Đầu óc ta sớm đã mê man hỗn loạn, mơ mơ màng màng mở miệng ra, đầu lưỡi hắn thừa dịp len vào, náo loạn trong miệng ta. Đầu ta càng choáng váng, chỉ cảm thấy cứ đế hắn xâm lược trước thế này thật không được, không cam lòng yếu thế liền vươn đầu lưỡi đánh trả, đầu lưỡi hắn lập tức chào đón, dây dưa với ta ở cùng một chỗ. Cũng không biết phải bao lâu, ta giống như vừa uống rượu xong, thoải mái nhẹ nhõm, rồi lại cực kỳ thoải mái. Hơi thở của hai bọn ta càng lúc càng nặng nề, rồi hắn rời khỏi miệng ta, dựa vào vai ta hít sâu một hơi.  Một lát sau, hắn đã bình tĩnh trở lại, ta cũng hết choáng váng. Hắn nhìn ta, tay hươ hươ trước mặt ta nói " Đừng dùng ánh mắt say đắm như vậy nhìn ta, ta sẽ không nhịn nổi đâu.  **************************************** Ad #Lam - fb.com/ngontinh.reviewcfs Mời các bạn đón đọc Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường của tác giả Vô Tụ Đinh Hương.
Bụi Trong Ngực - BuiThao3011
Tôi là Hạnh cái tên của tôi dường như nó có 2 nghĩa bất hạnh và hạnh phúc và tất nhiên tôi muốn chọn hạnh phúc,,,,nhưng đời đâu như là mơ nhà tôi chỉ có bố và anh trai mẹ tôi đã mất sớm còn tôi là cô sinh viên y khoa với sự nỗ lực đi làm thuê để được đến trường...làng tôi ở ven đường tới sân bay tôi 18 tuổi khi cái tuổi mới lớn nhưng tôi quê mùa và k sành điệu như các cô bạn cùng tuổi...rồi 1 ngày bố tôi gả tôi cho tên cùng làng...nỗi đau khi ngày cưới chú rể bỏ đi theo người khác ...và đến ngày tôi gặp anh khi đang trông trạm y tế ...1 người đàn ông với nhiều vết chém trên người và trên người có rất nhiều hình xăm ...tôi sẽ được hạnh phúc hay là bất hạnh khi gặp người này đây ?.... Mời các bạn đón đọc Bụi Trong Ngực của tác giả BuiThao3011.
Nhu Phong
Lược dịch lời tác giả:  – Với quan điểm “Tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến giới tính”, bộ này không xếp hẳn vào BG (nam x nữ) hay BL (nam x nam), cũng không có việc bẻ cong hay uốn thẳng. Tôi hy vọng sẽ có ngày LGBTQIA không còn là một tag riêng biệt. Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng, nhưng tình yêu vẫn đem đến cho chúng ta hy vọng ngang bằng. – Bối cảnh truyện là mô phỏng Nam triều, trừ nam nữ chính thì một số nhân vật phụ đều có nguyên mẫu trong lịch sử. *** Hôm trước tình cờ đọc post đề cử truyện đang edit, phát hiện ra bộ này, nhìn tên tác giả, rồi list truyện trong nhà bạn editor, mình quyết định nhảy hố, bất chấp việc nam chính là bisexual. Dù mình luôn nói không với đam mỹ, shounen-ai và yaoi, nhưng ở mức độ này thì không thành vấn đề. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố và ủng hộ editor nhé, tiến độ nhà bạn này nhanh lắm, mỗi ngày một chương đều đặn.   Với một đứa gà convert như mình, thường thì phải chờ truyện được edit hoàn hoặc ít nhất cũng gần hoàn mới dám đọc, nhưng gặp bà tác giả này thì toàn phải gặm convert, khổ thế. Dạo trước đọc “Phương nam có cây cao”, chết mê cặp đôi Nam Kiều – Thời Việt, thế là đi gặm convert. Tiện đây bạn nào chưa đọc bộ này thì nhảy ngay đi nhé.   Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, dứt khoát, mình cực kỳ thích cách xử trí của Nam Kiều trước những sóng gió trong tình cảm cũng như công việc, cầm lên được bỏ xuống được, không để bản thân phải hối tiếc. Anh nam chính thì đúng kiểu đẹp trai thâm tình thường gặp, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, dẫu chịu nhiều oan khiên nhưng vẫn mạnh mẽ vươn lên. Ui lan man dữ quá, túm váy lại, cả hai truyện đều hay cả bà con ạ.  Nữ chính Trương Thúy Nga trong một lần tình cờ gặp nam chính Lý Nhu Phong thì trúng tiếng sét ái tình, nhưng rồi chỉ vì một câu nói vô tình của nam chính mà lâm vào cảnh tù tội, bị phán án tử, may mắn mới trốn thoát được. Kể từ đó, cuộc đời hai người tưởng chừng rẽ sang hai hướng khác nhau. Nàng vốn là kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc đầu đường xó chợ, gả chồng xung hỉ, bái đường với con gà xong thì chồng chết, nàng lại chấp nhận làm vợ thái giám để kiếm chỗ nương tựa. Nàng biết nắn xương đoán mệnh, biết gieo quẻ xem tướng, mỗi khi ra ngoài lại hay ôm theo một con gà trống, nên được xưng là Bão Kê nương nương (nương nương ôm gà).  Cho đến một ngày kia, nàng gặp lại chàng ở chợ quỷ, đang bán mình chôn anh. Chàng trai phong lưu tuấn tú ngày nào, giờ chỉ còn một tấm thân tàn, mắt đã mù lòa, chân tay rữa nát. Hóa ra chàng đã chết trong chiến loạn, chỉ vì cơ duyên xảo hợp mà biến thành người cõi âm, một xác chết biết đi biết nghĩ không hơn không kém. Người âm nếu không có người chí dương – tức dương bạt – dùng dương khí trên thân mình bổ trợ, thì sẽ mau chóng thối rữa như thi thể bình thường. Trùng hợp thay, Thúy Nga lại là một dương bạt.  Nàng đưa chàng về làm nô bộc trong nhà. Nàng biết, chàng theo mình chỉ vì mình là dương bạt, chàng cần nàng để tiếp tục tồn tại, tiếp tục tìm kiếm Trừng vương Tiêu Yên – người trong lòng chàng. Người đó với chàng là bậc minh quân, là huynh đệ cùng nhau lớn lên, là tri âm tri kỷ.   Binh biến nổ ra, chàng mất đi tất cả, gia tộc, người yêu, tính mạng. Từ một công tử con nhà quyền quý cao cao tại thượng, xưa nay chỉ biết đến những thú phong lưu tao nhã, được gia đình và Tiêu Yên bảo bọc đến mức không màn khói lửa nhân gian, nay chàng như bị đạp xuống bùn sâu, chịu bao tủi nhục, chỉ mong tìm được quân vương của mình, để người đó đem lại thiên hạ thái bình. Tiêu Yên chết, chàng sẽ tặng thân xác mình cho hồn phách của Tiêu Yên; Tiêu Yên còn sống, chàng sẽ trợ giúp Tiêu Yên giành lại cơ đồ. Kế hoạch của chàng không có chỗ cho Trương Thúy Nga.  Trương Thúy Nga ban đầu là nữ phụ đam mỹ chính tông. Nàng yêu Nhu Phong bằng một tình yêu bé mọn, thầm lặng, “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, vì cách biệt thân phận giữa hai người quá lớn, và quan trọng hơn là chàng đã có người trong lòng, lưỡng tình tương duyệt. Dù hận chàng đã vô tình khiến đời nàng bị hủy hoại, nhưng Thúy Nga vẫn yêu chàng, vì chàng là điểm sáng, là ý nghĩa duy nhất trong đời nàng.   Mấy năm xa cách, nàng âm thầm thu thập cơ man nào là bia đá, gạch Tần ngói Hán không biết bao nhiêu mà kể, lát kín cả trạch viện nàng ở, chỉ vì ngày xưa chàng yêu thích những thứ đó. Gặp lại nhau, miệng nói cay nghiệt đó, nhưng lại luôn mềm lòng với chàng. Biết chàng lợi dụng mình, cũng cam lòng chịu đựng. Nàng dốc sức thành toàn cho hai người họ, cho mộng ước của chàng.   Bình thường gặp trường hợp này mình sẽ chửi nữ chính là não tàn, là Mary Sue, nhưng ở đây lại không trách được. Nhìn nàng liều mạng để giải cứu Tiêu Yên, nhìn nàng nhường lương thực cho Tiêu Yên trong khi bản thân phải ăn sâu bọ mà sống, nhìn nàng triệu tập âm binh giúp Tiêu Yên chống quân xâm lược, thực sự không thể trách được, chỉ thấy xót xa thay cho nàng. Nàng làm tất cả vì Nhu Phong, nhưng không dám mong được yêu, chỉ mong chàng được sống yên vui, dù là bên người khác.  Nam chính Nhu Phong ban đầu có vài phần giống tra nam. Chàng lợi dụng nữ chính để tìm Tiêu Yên, biết được nàng yêu mình, chàng hứa hẹn sẽ ở bên nàng, lấy thân báo đáp, chỉ cần nàng nguyện ý giúp mình. Nhưng rồi Thúy Nga đã dần đi vào lòng chàng.   Ở đây xin nói thêm một chút để mọi người đỡ ném gạch nam chính, ảnh sắp xây được biệt thự rồi, đó là nam chính chỉ lợi dụng nữ chính lúc đầu khi chàng chưa biết nàng là ai thôi. Về sau khi biết nữ chính yêu mình thì chàng luôn thẳng thắn với nàng, chàng hứa hẹn như một cách báo ơn (chàng vẫn chưa yêu nàng mà). Đến khi biết mình yêu nàng thì hết lòng bảo vệ nữ chính nhé.   Mình nghĩ tình cảm của chàng với Tiêu Yên đã dần phai nhạt, cái còn đọng lại trong tâm trí chẳng qua là nghĩa quân thần, là tình bằng hữu tri âm tri kỷ, là hi vọng dân chúng khắp thiên hạ được thái bình mà thôi.  *** Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ Thể loại: Huyễn huyễn, Nam mù, Nữ cường, Nam song tính Tình trạng: Hoàn bản dịch. Review bởi: Kam Linh từ Hội Nhiều Chữ ----- Bối cảnh Nam Bắc Triều giả tưởng, HE, cảm động. Vì mọi người review truyện này nhiều rồi nên hôm nay viết bài cảm nhận về tình yêu của Thúy Nga và Nhu Phong, chủ yếu để tri ân với đồng chí Tran Phg Anh. Nếu muốn tìm một bộ truyện ngắn, tạo cảm giác mạnh pha chút điên rồ, tình tiết nhanh, gọn ghẽ, văn phong mượt mà, cảm xúc lắng đọng, muốn ngược có ngược, muốn hài có hài (dù không nhiều), thì Nhu Phong tuyệt đối hợp với bạn, thêm nữa, bản dịch rất tuyệt vời, đạt chất lượng sách xuất bản (có khi còn hơn nhiều bộ xuất bản), chú thích tỉ mỉ! *** Truyện lấy bối cảnh loạn thế, khi chiến hỏa liên miên, tầng lớp thống trị thì tranh đấu hạ bệ nhau, tầng lớp bình dân thì lầm than, mạng người chẳng khác mạng súc vật. Nữ chính Trương Thúy Nga chính là một con kiến như thế. Xuất thân là nghèo hèn bé mọn, nhan sắc tầm thường, ăn bữa nay lo bữa mai, điểm đặc biệt duy nhất chính là thân phận dương bạt của nàng, là khả năng bói toán có thiên phú học đạo của nàng. Ấy thế mà con kiến Trương Thúy Nga lại trót đem lòng si mê chàng Nhu Phong cao quý, thanh khiết như cánh hạc chẳng vương bụi trần. Và thế là một đời yêu hận long đong, chết sống vất vưởng của nàng cũng từ đây chìm nổi. Có hoang đường không, khi chỉ vì lỡ nhìn thấy dung nhan, lỡ nghe thấy giọng nói, tim đập lỡ một nhịp để rồi rước lấy họa sát thân? Thúy Nga chỉ vì muốn được chạm vào Nhu Phong một lần mà phạm tội lừa dối quân vương, nửa đêm bị hành hình ở bãi tha ma. Có hoang đường không khi từ cõi chết trở về, hận kẻ ấy đến tận xương tủy, cuối cùng lại vẫn dâng hết lòng này chở che, yêu thương nâng niu kẻ chẳng yêu mình? Càng hoang đường hơn khi biết kẻ ấy một lòng vì người cũ, với mình có chẳng chỉ là áy náy muốn đền đáp, ấy thế mà vẫn cam tâm hi sinh bản thân hoàn thành ước nguyện của họ, biến ước nguyện đó thành ước vọng của chính mình. Tình cảm, không nằm ở chữ “đáng” hay không, mà phải chăng nằm ở “trả giá đủ nhiều”? Có lẽ trước khi kịp đắn đo, tại sao mình lại yêu Nhu Phong nhiều đến vậy, yêu bất chấp đến vậy thì Trương Thúy Nga đã trả giá quá nhiều. Giống như con bạc đánh cuộc vận đỏ, càng thua càng đánh bạc nhiều tiền hơn, để rồi chẳng dừng được nữa vì nếu dừng là mất trắng, vậy hãy đánh nữa đi, đánh cho đến khi cược cả tính mệnh. Tình yêu của Thúy Nga là vậy, thế nhưng tình yêu ấy không hèn mà lại đẹp đẽ đáng quý trong loạn thế này. Không có tình yêu ấy, nàng chỉ là con kiến con bọ, sống lay lắt không mục đích, mờ mịt như giông tố ngoài kia, nhơ nhuốc như màn đêm bất tận. Tình yêu với Nhu Phong như ngòn đèn dẫn lối cho Thúy Nga trong đêm tối, khiến nàng kiên cường hơn, khiến nàng biết ước mơ, biết yêu hận, biết nắm bắt mỗi thời cơ trong cuộc đời. Trời xanh thương nàng si dại, khiến cho chàng trai đẹp đẽ cao vợi năm ấy chẳng thể chạm vào nay lại có thể cận kề bên nàng làm người cõi âm. Dẫu chàng đã biến thành giống loài khác, dẫu chàng đã bị thế đạo vùi dập tả tơi nhưng bây giờ chàng đã trở thành Tam lang của nàng, một bước không rời, ngày ngày bầu bạn làm tôi tớ cho nàng. Nàng từng hận chàng, hành chàng cho bõ ghét nhưng trên tất cả, nàng yêu chàng còn chẳng hết cho nên rốt cuộc, nàng lại nâng niu ôm ấp bao bọc chàng, khiến Nhu Phong dẫu còn vấn vương mối tình đầu, dẫu còn nặng trĩu gánh thiên hạ cũng từ từ bị cảm hóa, từ từ xót thương, từ từ say đắm người con gái đã 3 đời chồng ấy. Thương nàng thân gái truân chuyên, gả hết người này kẻ nọ chỉ để không xô bồ sa ngã trong loạn thế này, chịu tủi chịu nhục mang tiếng khắc chồng, mang tiếng làm vợ hoạn quan chỉ để cầu sinh tồn. Thương nàng sống khốn khó cơ cực để rồi tính cách trở nên kì quặc, khắc nghiệt âu cũng chỉ là một cách để tự che giấu bản thân, tự bảo vệ lòng tự trọng. Thương nàng yêu chàng vụng về ngây ngô, lại chân thành tha thiết, cách yêu vừa thô ráp quê kệch nhưng lại thấm đượm tình nồng, ấm áp men say. Cho nên Nhu Phong yêu Thúy Nga, chẳng vội vàng miễn cưỡng khó hiểu, mà nước chảy đá mòn, tự nhiên thiên thành. Trở thành người cõi âm, hồi sinh một lần nữa, coi như sống một cuộc đời mới, người bầu bạn bên cạnh Nhu Phong là Thúy Nga, không phải Tiêu Yên. Giày vò chàng, chữa lành cho chàng, mắng mỏ chàng, lại sưu tầm gạch ngói mua vui cho chàng, cắn chàng rồi lại hôn chàng, đó là Bão Kê nương nương, là nương tử Trương Thúy Nga của chàng. Giống như giây phút Trương Thúy Nga ôm Nhu Phong lạnh băng sau khi bị Thông Minh tiên sinh trả về, giơ phút ôm Thúy Nga đã gần như lìa sự sống trong động trời lạnh lẽo, Nhu Phong đã hiểu đây là người phụ nữ của đời mình, rằng chàng thực sự đã yêu nàng trọn vẹn, thật sự muốn cùng nàng làm vợ chồng đời đời kiếp kiếp. Không liên quan đến giới tính, yêu một người chỉ đơn giản vì đó là người ấy, vì đó là người khiến con tim rung động. Cho nên, khi nàng trút hết hơi tàn để xông pha giữa muôn trùng địch vây, khi nàng một lần cuối biến tình yêu của mình trở thành lý tưởng cao đẹp, một lần duy nhất trở thành nữ tướng vĩ đại muốn tự tay mình kết thúc loạn thế, chàng cũng tình nguyện biến mình thành quái vật, lấy tóc quấn thành chiếc kén ôm lấy vợ chàng, cõng nàng đấu lại nghìn vạn kẻ địch ngoài kia, dù cho có mất hết lý trí. Họ có duyên, họ còn nợ, cho nên ông trời cho họ 15 năm, dệt mộng giấc mộng điền viên. Có chàng, có nàng. Có đàn gà quang quác dưới hiên, có con trẻ đùa vui lanh lảnh. Có mái tranh êm đềm giữa núi rừng, có thôn dân thuần hậu cùng yên vui. Vậy là cũng đủ rồi, phải không nhỉ? Sống, chẳng cần thật dài lâu, chỉ cần mỗi ngày là một ngày vui, vậy cũng xứng đáng rồi, đúng không nào? Mời các bạn đón đọc Nhu Phong của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.