Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất - Mộc Thanh Vũ

Trong những năm tháng của tuổi trẻ, ai hứa với ai sẽ sánh cùng trời đất? Giữa chốn hồng trần mênh mông, ai là định mệnh của ai? Đối với Hàn Nặc, cuối cùng là: Yêu nhưng không thể, hận lại không xong. Đối với Ôn Hành Viễn, rốt cuộc là: Đã yêu, không có lối thoát. Là ai nói, con tim vỡ vụn này không thể lành lại? Là ai nói, không có tình yêu sánh cùng trời đất? Trải qua nỗi kinh hồn bạt vía như đi trên tầng băng mỏng, kinh qua tháng ngày chảy trôi đông qua hạ đến... Người kia vẫn nắm lấy tay cô, cười ấm áp mà quyến luyến, “Phải làm thế nào bây giờ? Vận mệnh đã định sẵn là anh yêu em!”. Nhìn vào khuôn mặt đong đầy ý cười của anh, nước mắt của Si Nhan, lã chã rơi... Sau những vòng xoay của cuộc sống, bất chợt nhận ra rằng, thế giới này, vẫn có tình yêu vĩnh hằng - sánh cùng trời đất! Một cuốn tiểu thuyết cảm động lòng người về mối tình thầm lặng, mối tình đầu. Trong cuộc đời này, sẽ luôn có một người, có thể mang đến cho bạn lòng dũng cảm, khiến bạn trở nên dũng cảm. Khi bày tỏ tình cảm, anh nói: “Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh?”. Cô trả lời bằng giọng điệu kiên định: “Em nghĩ, em có thể”. Chỉ mấy chữ đơn giản, anh lại cảm động nghẹn ngào: “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này”. Cô xót xa rơi lệ: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu”. Đợi lâu, thì có sao? Kết cục đã như anh mong mỏi, quá trình có khó khăn nhường nào, anh đều cam tâm tình nguyện. Lúc cầu hôn, anh nói: “Anh chưa từng dám hy vọng xa vời rằng em sẽ đáp lại anh bằng tình yêu. Nhưng anh không thuyết phục nổi bản thân từ bỏ. Chuyện tự hào nhất, đắc ý nhất mà anh đã làm trong cuộc đời này chính là thật lòng chiến đấu đến cùng, cuối cùng đã giành thắng lợi và có được em. Thế nhưng, như vậy vẫn chưa đủ. Điều anh muốn là: Chúng ta tương nhu dĩ mạt, bầu bạn cả đời. Anh ôm ý nghĩ này cầu hôn với em, hy vọng vào tuổi hoa giáp, chúng ta vẫn ở bên nhau”. Nỗi lòng suýt chút nữa đã bị thời gian vùi lấp. Em gặp được anh, không phải trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại vì anh, một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. *** Mở đầu thì sẽ thấy câu chuyện đơn giản thế này : Si Nhan và Hàn Nặc yêu nhau suốt thời đại học rồi đột ngột chia tay, Si Nhan đau khổ nên qua thành phố khác sống và lập nghiệp. Ôn Hành Viễn là bạn thân của Si Hạ - anh trai Si Nhan , Si Nhan chỉ xem anh như 1 người anh trai thân thiết, nhưng Ôn Hành Viễn đã yêu Si Nhan khi cô còn học cấp 3, anh đi du học để đủ sức kế thừa tập đoàn Ôn thị cho nên đã bỏ lỡ giây phút Si Nhan trưởng thành và biết yêu. Lúc Si Nhan đau khổ, gục ngã thì Ôn Hành Viễn luôn ở bên cạnh làm chổ dựa giúp cô đứng dậy mà bước tiếp. 3 năm sau Si Nhan về lại chốn cũ, dứt khoát với Hàn Nặc dù anh cố gắng níu kéo, tiếp nhận tình yêu của Ôn Hành Viễn và sống hạnh phúc ... Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy, nhân vật nào cũng rất đáng thương. Nói về nam phụ Hàn Nặc : Anh rất yêu, rất yêu Si Nhan. Đọc những dòng hồi ức về quãng thời gian ngọt ngào của 2 người, nếu không biết thì mình cũng nghĩ anh là nam chính, 2 người sẽ gương vỡ lại lành. Nhưng không, càng đi sâu vào truyện, biết về lí do tại sao 2 người chia tay, cảm thấy số phận thật tàn nhẫn đối với anh : Bố anh gây tai nạn làm mẹ Si Nhan qua đời, bị vào tù khi mang trong người mầm bệnh ung thư, mẹ anh thì lên cơn đau tim. Chú anh thì tham lam, lợi dụng tình hình rối ren mà chèn ép nhà họ Si, đoạt lợi cho nhà họ Hàn. Ngày Si Nhan ra sân bay rời đi, cô đợi anh, anh biết, nhưng anh không thể nào vứt bỏ người mẹ đang hấp hối mà ích kỉ chạy đi kéo cô lại. Giữa 2 người là 1 món nợ máu của người thân, là 1 vết thương vĩnh viễn không thể xoá. Từ khoảnh khắc ấy, anh đã biết, 2 người không thể quay trở lại được nữa. 3 năm sau, cô quay về thành phố cũ, đi dự đám cưới bạn thân, tình cảm trong anh lại dâng trào không cách nào kìm nén, anh gần như cúi đầu cầu xin cô quay lại ... nhưng, mọi chuyện đã là của quá khứ, bên cạnh cô đã có 1 người đàn ông xứng đáng hơn anh, còn anh, đã không còn tư cách để mang lại hạnh phúc cho cô nữa. Về nam chính Ôn Hành Viễn : Nếu tình yêu của Hàn Nặc là lửa rực cháy thì tình yêu của anh chính là dòng nước êm dịu, chảy từ từ mà bao dung, anh yêu Si Nhan suốt 10 năm, tình yêu của anh thật hèn mọn và không còn chút tự tôn nào (anh tự nhận điều đó). Anh luôn chờ đợi, tôn trọng, không bao giờ muốn ép buộc Si Nhan phải chấp nhận anh. Ngày nhà họ Si gặp nạn, anh vứt xó Ôn thị, chạy về giúp nhà họ Si đấu với nhà họ Hàn, giúp anh em nhà họ Si làm lễ tang cho mẹ, luôn làm bờ vai, làm bức tường vững chắc cho Si Nhan dựa vào. Si Nhan quyết định ra sao, anh cũng sẵn sàng đi theo để bảo vệ, để che chở. Nhiều lần anh muốn từ bỏ, anh cũng mệt mỏi khi phải nhìn trong mắt, trong tim Si Nhan luôn chỉ có Hàn Nặc cho dù anh cố gắng như thế nào. Nhưng mỗi khi anh nhìn vào mắt cô, anh lại thở dài, thôi vậy, chỉ cần cô hạnh phúc và chỉ cần anh còn có thể được ở bên cô dù dưới bất kì thân phận nào cũng được. Những đoạn anh tự nhủ lòng, tự cổ vũ, tự cho bản thân niềm tin, đọc mà cảm thấy xót. May mà tuy anh có tính cách của nam phụ nhưng lại mang mệnh nam chính, cuối cùng Si Nhan cũng hiểu được lòng anh, chấp nhận tình yêu của anh và cô yêu anh cũng nhiều như anh yêu cô vậy. Ngày kết hôn, nghe Si Nhan nói : Em yêu anh và suốt đời sẽ không rời xa anh, anh đã phải cố gắng kìm nén để không bật khóc khi đứng giữa Nhà thờ. Về nữ chính Si Nhan : Một cô gái mang nặng tình cảm, nhớ mãi không quên được mối tình với Hàn Nặc vì nó kết thúc quá đột ngột, cô không kịp chuẩn bị tâm lý. 4 năm thanh xuân, muốn quên là quên sao được khi ngập tràn những kí ức ngọt ngào, những lời hứa thiên trường địa cửu sẽ bên nhau suốt kiếp. Cho nên, cô trốn chạy, cô không dám ở lại thành phố nơi chứa đựng những kí ức ấy. 3 năm ở thành phố khác, khi quay về, cuối cùng cô cũng có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, dũng cảm từ chối lời cầu xin của Hàn Nặc. Và Si Nhan đã quay đầu lại, phát hiện được 1 người đàn ông dịu dàng luôn đứng đợi ở phía sau cô. "Si Nhan, em hãy suy nghĩ kỹ, trên đời này, chỉ có 2 người đàn ông có thể yêu em vô điều kiện : 1 là bố em, 2 là Ôn Hành Viễn" Mời các bạn đón đọc Cho Ai Sánh Cùng Trời Đất của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo
Nghiêm Thanh cảm giác vận khí của mình thật sự rất kém cỏi, mua vé số chưa từng trúng dù chỉ là giải bét nhất, thời gian phải dừng đèn đỏ luôn dài dài nhất, cắm USB thôi mà còn cắm tận vài lần mới chính xác. Nhưng từ sau khi quen biết Cố Thanh Châu, câu nói này đã trở nên flag, cô cảm thấy chuyện đó thật kì diệu, anh giống như vận may của cô vậy. Khi cô chìm dưới đáy vực sâu vạn kiếp, anh đã cứu cô về vạch xuất phát lại từ đầu. Nếu em không yêu anh Nghiêm Thanh chỉ là một phát thanh viên nhỏ bé không tiền tài không gia thế không chống lưng của đài phát thanh thành phố, cấp trên muốn hủy bỏ chương trình của cô, tập đoàn Cố thị lập tức bỏ vốn đầu tư độc quyền. Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào Nghiêm Thanh từ một phát thanh viên nhỏ trở thành biên tập viên, tập đoàn Cố thị trực tiếp tài trợ cho đài phát thanh thành phố một tòa nhà. Em gái Cố: Anh tôi thích nhất là bao che. Sếp Cố nhỏ: Một tòa nhà tính là gì, đến cả mặt trăng anh tôi cũng có thể hái cho chị ấy. Thầy Cố: Tôi thừa nhận mình là một fan bự của Nghiêm Thanh. Khi cô chìm dưới đáy vực sâu vạn kiếp, anh đã cứu cô về vạch xuất phát lại từ đầu. Cặp đôi: Chị gái độc miệng tri tâm và giảng viên khoa văn học. *** Lúc đi Nghiêm Thanh lái xe, Cố San San ngồi bên ghế phụ lái, anh cả của cô được xếp ngồi ghế sau, chuyện này làm cô gái nhỏ vụng trộm cười mãi, cảm giác như địa vị của mình được tăng lên, còn thong thả mở đài phát thanh cho Nghiêm Thanh nghe, đều là những tiết mục của Hắc Diện Mao Hài được Cố Thanh Châu thu lại, nghe bao nhiêu cũng không chán. Cố Thanh Châu bị cho ngồi sau nhưng rất hưởng thụ, xoa xoa đầu em gái biểu đạt sự khen thưởng. Nghiêm Thanh vừa lái xe vừa dạy em gái, trước khi bẻ cua thì nên đạp phanh, sau khi vào khúc cua thì đạp chân ga, như vậy xe sẽ chạy cực kỳ đẹp, cứ mạnh dạn vượt lên, giẫm chân ga, người ta không cho em em liền lách qua hắn, đừng sợ, lách nhiều sẽ quen. Lời này như đang làm hư bạn nhỏ, hôm lễ tình nhân mới dạy dỗ cô xong giờ lại phạm lỗi, Cố Thanh Châu hết cách, lại đưa tay lên, lúc này là vò đầu người lái, Cố San San liền trừng mắt nhìn chị Nghiêm Thanh đang oán giận ngút trời đột nhiên nghiêm chỉnh, ho khan kiểu mất bò mới lo làm chuồng: “À em gái, lời vừa nãy của chị chỉ có thể thử nghiệm lúc có anh em hoặc chị bên cạnh thôi nhé, lái xe trên đường quan trọng nhất là an toàn, biết chưa?” Cô gái nhỏ cười khanh khách, nghĩ thầm, thì ra chị gái mình cũng sợ một người. Khi vào huyện, Nghiêm Thanh đậu xe ở sân sau nhà họ Nghiêm, đậu ở đó khó bị người ta phát hiện, xuyên qua ô cửa sổ có thể nhìn thấy Tô Tam Mạt đang rửa chén ở phòng bếp, Nghiêm Kiến Quốc đang đi tới đi lui trong nhà, lớn tiếng nói gì đó. Đây là một gia đình khác hoàn toàn với gia đình họ Cố, là nơi mà hơn hai mươi năm trước là nhà của Cố San San. Cô gái nhỏ ngồi trong xe tò mò đẩy cửa kính xuống, trước khi đến đã thống nhất với nhau sẽ không vào, Cố San San đứng nhìn từ xa cũng thỏa lòng, người ta nói lá rụng về cội, cô biết mình được sinh ra ở đâu, cha mẹ của cô là người thế nào, vậy là đủ, anh trai với chị gái quyết định chuyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, cô biết. Mời các bạn đón đọc Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo của tác giả Tích Hòa.
Phù Sinh Nhược Mộng
Trở lại Đại Đường những năm khói lửa, khuynh tẫn một đời chỉ vì muốn được gần nhau.  Biến động bất ngờ, hồng nhan bi ca, cuộc đời phù du, bao giờ mới yên vui. Im lặng chờ đợi, yêu không dám nói, bước cuối cùng, muốn thế nào mới dám bước ra?. Xuyên qua gió lửa, bỗng nhiên quay đầu lại, người có còn tại nơi đó xướng [Tử Dạ ca] không? Ôn nhu của nàng mềm mại như mây, phản chiếu tại trái tim vốn đã vong tình của ta. Nếu thời gian có thể quay trở lại, có thể lại đem tóc xanh đổi một đời?. Không hối hận, trải qua quanh co ngoặt ngoèo cũng là say. Trong chỗ tình sâu mới hiểu hết bi thương. Tây tiến đường rất xa, nhìn lại chỉ mây khói. Ai giữ chân chợt bừng tỉnh. Tìm tìm kiếm kiếm, không thể quên. Chúng ta đã từng ước định. Lúc đó trăng sáng, mây nhẹ nhàng trôi. Không thể quên được phần tình cảm này. [Đã từng ước định] Bao nhiêu rêu xanh mới phủ kín hết tường?. Mưa to cỡ nào mới cần dù?. Ngoài đình hoa lại lơ đãng rơi. Dòng nước tiễn đưa gọi ta không nỡ muốn. Gió thổi bên bờ xốn xang hai hàng liễu. Nàng cúi đầu khóc tiếc những ngày qua. Chiều tà rọi chiếu mái hiên ánh nơi cửa sổ. Ngày trước thản nhiên giờ buồn bã. Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói. Nàng ngồi nhìn duyên phận kết thúc. Lúc đổi ý lòng nhiều tiếc nuối. Cũng chỉ là nói xuông. Ta đứng dậy an tĩnh thắp hương. Ta ngừng nhớ của nàng hình dáng. Nhắm mắt lại quật cường. [Mỗi chữ mỗi câu đau không thể nói] Từng cảm động qua là đã trọn vẹn. *** Đây là khúc ca nổi tiếng được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần trong cả "Phù sinh nhược mộng" và "Phồn hoa tự cẩm", tiện thể nên mình edit luôn. Vì là lời ca nên nhiều chỗ nó rất chi là hoa lá cành ẩn ý gì đó, có thể mình edit k được hoàn toàn chính xác, mọi ng chịu khó nhé ^^ Tử Dạ Ca Lạc nhật xuất tiền môn, chiêm chúc kiến tử độ. Dã dung đa tư tấn, phương hương dĩ doanh lộ. Phương thị hương sở vi, dã dung bất cảm đương. Thiên bất đoạt nhân nguyện, cố sử nông kiến lang. (Ta xuất môn khi mặt trời lặn, một lần lại một lần cẩn thận điểm trang đẹp đẽ. Ta tự cho rằng mình thực diễm lệ, hương khí trên người tản đi rất xa. Trên người ta tỏa ra hương khí, điểm trang diễm lệ, dọc theo đường đi cẩn thận hành tẩu không dám để cho người khác thấy, trời chẳng phụ lòng người, rốt cục gặp được tình lang) Túc tích bất sơ đầu; Ti phát bị lưỡng kiên. Uyển thân lang tất thượng, hà xử bất khả liên. Tự tòng biệt hoan lai, liêm khí liễu bất khai. Đầu loạn bất cảm lí, phấn phất sinh hoàng y. Khi khu tương oán mộ, thủy hoạch phong vân thông. Ngọc lâm ngữ thạch khuyết, bi tư lưỡng tâm đồng. (Trước kia ta chưa bao giờ thả tóc mà chải đầu, mái tóc thật dài phủ trên bờ vai, ngả vào lòng tình lang, khi đó ta thập phần xinh đẹp đáng yêu. Từ khi cùng người mình yêu ly biệt, hộp trang điểm ta không mở ra, tóc rối loạn cũng chẳng buồn để ý, hương phấn rơi xuống trên y phục đã bạc màu. Ta không thể gặp lại tình lang, chỉ có thể sầu khổ tưởng niệm chàng, rốt cục nhận được tin tức của chàng truyền về từ ngoài ngàn dặm, tựa như ngọc lâm cùng thạch khuyết thì thầm, hai người chúng ta đều vì tưởng niệm đối phương mà thương tâm) Kiến nương hỉ dung mị, nguyện đắc kết kim lan. Không chức vô kinh vĩ, cầu thất lí tự nan. Thủy dục thức lang thì, lưỡng tâm vọng như nhất. Lí ti nhập tàn ky, hà ngộ bất thành thất. (Nhìn thấy tình lang ta thập phần vui mừng, dung nhan cũng vì thế mà trở nên xinh đẹp, ta mong muốn được cùng chàng kết làm phu thê. Tựa như khung cửi không có tơ không dệt nên được vải vóc. Giống như chúng ta vừa quen biết mà hai trái tim đã khát vọng lẫn nhau. Đem sợi tơ để vào khung cửi, làm sao còn phải sầu lo không dệt thành vải?) Tiền ti đoạn triền miên, ý dục kết giao tình. Xuân tàm dịch cảm hóa, ti tử dĩ phục sinh. Kim tịch dĩ hoan biệt, hợp hội tại hà thì? Minh đăng chiếu không cục, du nhiên vị hữu kì. (Trước kia không được gặp tình lang ta luôn trằn trọc tương tư, muốn cùng chàng kết làm phu thê, về sau được gặp lại nhau, ta nghĩ mình giống như con tằm, mùa xuân đến dễ dàng cảm động mà sinh tình, lại lần nữa tương tư. Tối nay cùng người yêu ly biệt, khi nào mới có thể lại được gặp nhau? Ngày ấy thật giống như ngọn đèn sáng rọi chiếu lên bàn cờ trống trơn, thời gian kết thúc cũng còn rất xa) Tự tòng biệt lang lai, hà nhật bất tư ta. Hoàng bách úc thành lâm, đương nại khổ tâm đa. Cao sơn chủng phù dong, phục kinh hoàng bách ổ. Quả đắc nhất liên thì, lưu li anh tân khổ. (Từ ngày ta cùng tình lang ly biệt, mỗi ngày đều dài hơn với mong mỏi khát khao. Giống như cây hoàng bách* kia mọc kín thành rừng, tâm tư buồn khổ của ta cũng trùng điệp lặp đi lặp lại. Ta ở trên núi mỗi ngày đều tưởng niệm chàng, rốt cục cũng được gặp lại, trong đó phải trải qua biết bao vàn khó khăn!) *hoàng bách: một loài cây rụng lá thân cao to Triêu tư xuất tiền môn, mộ tư hoàn hậu chử. Ngữ tiếu hướng thùy đạo, phúc trung âm ức nhữ. Lãm chẩm bắc song ngọa, lang lai tựu nông hi. Tiểu hỉ đa đường đột, tương liên năng kỉ thì. Trú trứ bất năng thực, kiển kiển bộ vi lí. Đầu quỳnh trứ cục thượng, chung nhật tẩu bác tử. (Buổi sáng ta nghĩ chàng sẽ đi vào từ cửa trước, buổi tối lại nghĩ chàng từ cửa sau trở về. Ta nói với chàng những lời nhiều như vậy, muốn mỉm cười với chàng, chàng lại không ở đây, ta chỉ có thể thầm nghĩ tới chàng. Ta gối đầu dựa bên song cửa phía bắc, chàng tới khiến ta liền thập phần cao hứng, ta vội vàng muốn được gặp chàng, không biết thời gian chàng cùng ta ở chung một chỗ còn có thể được bao lâu? Ta nghĩ đến đây, chiếc đũa ăn cơm liền dừng lại không gắp nữa. Chiều nào ta cũng chơi cờ, để thoát khỏi nỗi tương tư.) Lang vi bàng nhân thủ, phụ nông thi nhất sự. Si môn bất an hoàng, vô phục tương quan ý. Niên thiểu đương cập thì, ta đà nhật tựu lão. Nhược bất tín nông ngữ, đãn khán sương hạ thảo. (Nhưng mà chàng lại cùng người bên cạnh kết làm phu thê, cô phụ một mảnh tình si của ta. Ta mở ra cánh cửa không hề khóa lại, chàng cũng không đến xem ý tứ của ta. Thừa lúc còn son trẻ, hãy đúng lúc cùng tình lang kết hôn, bằng không chờ rồi lại chờ cũng sẽ già đi mất. Nếu ngươi không tin lời ta nói, không ngại mà nhìn xem đám cỏ dại ướt đãm sương kia.) Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Nhược Mộng của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.
Phu Nhân Tại Thượng
Gia đình Đồ Cửu Mị hành nghề mổ heo, mẫu thân nàng nói, nữ nhân quan trong nhất là có thể sinh đẻ, vì vậy mẫu thân một mạch sinh tám nhi tử, cuối cùng sinh nàng cùng muội muội song sinh Đồ Thập Mị, có thể nói là thập toàn thập mỹ. Lý Trì Nguyệt, bất luận địa vị của nàng có bao nhiêu tôn quý, không thể sinh đẻ chính là khiếm khuyết trong mắt thế nhân, nàng vì phu quân nạp mười mỹ thiếp, dự định vì nhà phu quân khai chi tán diệp. Vì vậy Đồ Cửu Mị có thể sinh đẻ của Đồ gia bị hầu phủ khiêng về, chính là tiểu thiếp thứ chín. Nói tóm lại, chính là chuyện phòng the của Phu Nhân và mỹ tiểu thiếp. *** Mẫu thân chỉ nhi tử nhà tú tài, nói cho nàng biết đó là lương phối của nàng, còn làm ra vẻ nhưng nàng đang trèo cao. Đồ Thập Mị cười nhạt, một nam nhân nhu nhược yếu đuối, ngay cả Tả Truyện cũng đọc không xong, Đồ Thập Mị xác định bản thân cho dù làm ni cô cũng không muốn gả cho một nam tử như vậy. Nếu nam tử trong thiên hạ nàng đều chướng mắt, sao không tìm nam nhân tôn quý nhất thiên hạ mà gả cho, mà mỹ sắc lại là sở trường của nàng, không cần mới là kẻ ngốc. Lý Lăng Nguyệt, dùng tư thái cao cao tại thượng giẫm lên nàng như giẫm lên con kiến hôi. Lúc này, có bao nhiêu hèn mọn, ngày sau, nàng sẽ có bấy nhiêu vinh quang! Chú thích một chút : cái này là ta vừa qua bên Tấng Giang thì thấy Dã tỷ đổi thành thế này, có lẽ là sẽ mở rộng nội dung nói về Đồ Thập Mị nữa! Hình đầu tiên bên trái là Phu nhơn của chúng ta, còn bên phải là tiểu cửu a. Hình dưới từ trái sang phải lần lượt là : Lý Minh Nguyệt, Lý Lăng Húc, Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt. (ta đoán đây là cuộc tình tay 4 zồi, hắc hắc) *** Sau khi Lý Trì Nguyệt từ phu, liền ở ngoại viện xây dựng một bức tường cao, đem Hầu gia ngăn cách ở bên ngoài, Hầu phủ bị chen vào bởi một bức tường cao khiến mẫu tử Hạng gia tức giận đến nổi trận lôi đình, tìm Lý Trì Nguyệt lý luận, Lý Trì Nguyệt vân đạm phong khinh đem sổ sách mấy năm nay Hạng gia ăn xài của nàng ra, trả đủ rồi nàng sẽ đồng ý để Hạng gia đập bỏ bức tường của nàng. Mẫu tử Hạng gia nhìn số tiền này mắt choáng váng, số tiền này tương đương một nửa gia tài trong ngân khố Hạng gia, bọn họ trực giác cho rằng Lý Trì Nguyệt sẽ không vì bọn họ mà tiêu nhiều tiền như vậy. "Sổ sách này của ngươi có vấn đề, chúng ta không có khả năng dùng nhiều như vậy!" Hạng Huy hét lên, hắn là kẻ không lo không biết nhà hết gạo, nhưng Hạng lão thái lại biết, sổ sách này không có vấn đề, cho nên Hạng lão thái đứng ở phía sau không nói được một lời. "Ngươi cho là ngươi nuôi nhiều mỹ nhân như vậy không cần dùng tiền sao, một phu nhân phối hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn, tám thị nữ, bảy phu nhân, còn không bao gồm trong viện Hầu gia cùng lão phu nhân...." Ma ma bên cạnh lớn tiếng đem những khoản chủ yếu liệt kê ra. "Nói rất hay, giống như đều là các ngươi nuôi vậy, lẽ nào Hạng gia chúng ta một xu cũng không ra sao...." Hạng Huy mới không tin Lý Trì Nguyệt sẽ hào phóng như vậy. "Chuyện này phải hỏi một chút lão thái vẫn luôn nắm giữ sổ sách của Hạng gia rồi, nàng có từng lấy ra một hào nào không?" Lý Trì Nguyệt cười hỏi ngược lại, trước kia nàng tâm tình tốt, mới nuôi đoàn người Hạng gia, bánh bao thịt đánh chó thật đúng là có đi không về. "Bức tường này đập hay là không đập, muốn đập thì trả hết tiền mấy năm nay nợ quận chúa." Các ma ma đề cao âm lượng nói. "Lý Trì Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu là hoàng thượng giáng tội xuống, ngươi có thể có kết cục tốt gì...." Hạng Huy dĩ nhiên không có khả năng đem số tiền này trả lại, lúc đó còn không quên nói lời ngoan độc. "Những người này đã vượt qua tường rào rồi, toàn bộ đánh ra ngoài cho ta." Lý Trì Nguyệt ném xong những lời này liền quay về trong viện. Vài ngày sau, tường cao giữa hai biệt viện được dựng lên, nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng. Chỉ sợ hoàng đế đã nhớ không nổi Lý Trì Nguyệt, Hạng Huy còn cố ý tấu trình cáo trạng mấy năm nay Lý Trì Nguyệt đã bá đạo thế nào, ngang ngược không nói lý, nguy hại Hạng gia và những việc làm càn quấy, nhưng tấu thư đệ trình đã lâu cũng không nhìn thấy hoàng thượng có phản ứng. Hạng Huy cảm thấy mệt rồi, các tiểu lão bà của hắn mỗi người đều ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cuộc sống không bằng trước khi, ngay cả Hạng Huy cũng lập tức cảm giác được cuộc sống chênh lệch với lúc trước, không thể nào lãng phí như trước đây nữa rồi, vì vậy càng thêm ghi hận Lý Trì Nguyệt. Cách hai tháng, Lục Đào sinh hạ nam đinh, bức thư thỉnh cầu của Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vẫn chưa gửi đi thì thánh chỉ đã ban xuống. Túc Thân Vương một mạch bị tru vi, chỉ còn Lý Trì Nguyệt một người, Lý Trì Nguyệt lại không thể sinh con, đối với Lý Lăng Húc mà nói không hề có tính uy hiếp, Lý Lăng Húc cũng sợ bị người ta nói bản thân vong ân phụ nghĩa, năm đó hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, công lao của Túc Thân Vương không thể không kể đến, vì biểu hiện bản thân nhân nghĩa, Lý Lăng Húc liền nghe theo kiến nghị của Đồ Thập Mị ban ân cho Lý Trì Nguyệt. Mời các bạn đón đọc Phu Nhân Tại Thượng của tác giả Minh Dã.
Phất Huyền Thập Tam Khúc
Đại Tần gót sắt chinh phạt Giang Bắc, diệt Yến, vong Lương. Thân là công chúa mất nước, không thể không vào cung hầu hạ Đại Tần quân vương. Công chúa của phi tử bị vứt bỏ cải trang hồi cung, chỉ vì mẹ đẻ nổi lên Thập bát tái đại kế. Dưới cây ngô đồng gặp nhau, gặp thoáng qua trong cung thất. Thâm cung vắng lạnh, thật giả khó phân. Chần chờ, trù trừ, bồi hồi, tiền đồ mờ mịt. Tranh sủng, ẩn nhẫn, bảo hộ lẫn nhau, gần trong gang tấc. Hồng nhan chóng già, có muốn vì chính mình sống một lần không? Mạch đàn xa thẳm, tiếng tỳ bà vang, mười ba khúc tấu hoàn. Dư âm bên trong, hãy xem thiên hạ, phượng hoàng đậu nơi nào? ***  Nhân vật chính: Mộ Dung Yên, Phù Trừng, Trương Linh Tố, Tạ Tửu Tửu Phối hợp diễn: Thanh phu nhân, Hồng Loan, Đàn Hương, Cẩu hoàng hậu. *** Lời nói đầu: Có những người, cả đời không gặp được người đối đãi thật tình, chỉ có thể phí thời gian theo năm tháng. Có những người, gặp cũng không biết quý trọng. Nhân sinh ngắn ngủi chỉ có mấy chục năm. Đến tột cùng còn muốn phí thời gian bao lâu? *** Gió lạnh thổi chầm chậm, lùa vào trong sơn đạo, lá đỏ hai bên sườn núi, lất phất bay xuống. Một chiếc xe ngựa đứng ở trong sơn đạo, Tư Mã Yên nâng tay nhấc màn xe lên, im lặng nhìn về phía điểm cuối sơn đạo, dường như đang chờ đợi cái gì đó? "Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?" Thanh âm non nớt của Khánh nhi bỗng nhiên vang lên từ trong thùng xe. Tư Mã Yên quay đầu ôn nhu cười với Khánh nhi, nói: "Khánh nhi ngoan, đợi thêm một lát nữa, được không?" Nói xong, vươn tay đem Khánh nhi ôm vào trong lòng. Hôm nay Trừng nhi và Lan Thanh tẩu tẩu nhất định sẽ thành công, Khánh nhi tuy là nhi tử của Công chúa, nhưng mà cũng coi như là huyết mạch của hoàng thất. Từ xưa khi giang sơn đổi chủ, luôn có những gia tộc mang dã tâm, cắt cứ xưng vương, Khánh nhi ở lại trong thành Kiến Khang, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật đối với mưu tính của Trưng nhi, chi bằng-- Đưa Khánh nhi đến nơi hắn nên đến, mẫu tử trong thiên hạ đều liền tâm, cốt nhục chia lìa như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. "Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!" Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Linh Tố cưỡi ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt của Tư Mã Yên -- "Yên nhi!" Trương Linh Tố mang nét tươi cười tràn đầy gương mặt, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tư Mã Yên. "Ta cũng không chạy mất, ngươi cưỡi ngựa chậm một chút..." Tư Mã Yên nhìn thấy mái tóc đen của Trương Linh Tố toán loạn, nhịn không được cười nói. Trương Linh Tố ghìm ngựa dừng trước xe ngựa, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, không thấy rõ Khánh nhi đang ở trong xe ngựa, liền vội vàng ôm Tư Mã Yên vào trong lòng, thâm tình nói: "Lần này, ngươi mơ tưởng lại rời đi!" "Khánh nhi ở đây...Ngươi như vậy để cho hắn nhìn thấy..." Trong lòng Tư Mã Yên vô cùng ấm áp, lại xấu hổ vì có hài từ ở bên cạnh, vội vàng đẩy Trương Linh Tố, "Sau này ta đi đâu, ngươi đều sẽ theo đó, ta sao lại rời đi?" "Ha ha." Trương Linh Tố bật cười buông lỏng Tư Mã Yên ra, cúi đầu nhìn về phía Khánh nhi ở trong lòng Tư Mã Yên, nhịn không được vươn tay ra, vuốt lên mặt Khánh nhi một chút, "Khánh nhi đừng sợ." "Mẫu thân!" Khánh nhi bĩu môi, ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, vùi đầu trốn vào lòng Tư Mã Yên, "Con sợ..." Tư Mã Yên ôn nhu trấn an Khánh nhi, thán thanh nói: "Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..." "Đường đường là tiểu nam tử hán, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như ta?" Trương Linh Tố thất vọng lắc đầu. "Hắn là bị dọa sợ." Tư Mã Yên trừng mắt liếc Trương Linh Tố một cái, "Bộ dáng phong trần mệt mỏi này của ngươi, vươn tay liền vuốt lên mặt người ta, có thể không sợ sao?" "Khụ khụ." Trương Linh Tố ho khan hai tiếng, áy náy mỉm cười, nói với Khánh nhi, "Khánh nhi đừng sợ, có ta ở đây, không có ai dám khi dễ ngươi..." Nói xong, Trương Linh Tố xuống xe ngựa, nhặt lên một nhánh cây trên sơn đạo, tay trái nắm chặt cánh cây, cười nói với Khánh nhi, "Không tin, ngươi nhìn xem?" Khánh nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, từ trong lòng Tư Mã Yên ló cái đầu ra, kinh ngạc nhìn Trương Linh Tố múa kiếm ào ào bên sơn đạo. "Khánh nhi, ngươi phải lớn lên nhanh một chút, chờ đến khi ngươi có thể cầm kiếm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, thế nào?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt với Khánh nhi. Mời các bạn đón đọc Phất Huyền Thập Tam Khúc của tác giả Lưu Diên Trường Ngưng.