Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh

Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Thiên chi kiêu tử, Kim bài đề cử, 1v1. Tình trạng bản gốc: Hoàn Số chương: 81 chương + 1 PN Tình trạng edit: Hoàn Ngày mở hố: 05/07/2019 Ngày đóng hố: 05/12/2019 Nhân vật chính: Khấu Hưởng, Dương Chi Editor: tieucute (Hạ Cẩm Vân) Poster: Chị Tâm Tít Tắp ❤ ________________________________________________________________ _______________________________ Văn án Sau khi Dương Chi thi đỗ trung học phổ thông, quyết định tìm việc làm gia sư, giảm bớt áp lực cho phí cho gia đình. Cô tìm được trên mạng một công việc gia sư có lương khá cao, yêu cầu duy nhất: Sống tại nhà người thuê Vô cùng kiên nhẫn Để tay lên ngực tự hỏi, đến hai người cô cũng có thể làm được, vì thế cô liên hệ với người thuê. ** Khi Khấu Hưởng nhận được cuộc điện thoại của mẹ từ bên kia đại dương, nói đã tìm cho anh một gia sư, anh đang ở trong quán bar đánh bài với mọi người. Nghe vậy, anh ném mạnh đống bài Poker trong tay xuống, cầm theo đao dài năm mét hùng hổ chạy về nhà. Anh chưa từng nghĩ, vừa mới bước vào cửa, một cô gái nhỏ mặc váy ngủ xù lông từ phòng dành cho khách chạy ra, căng thẳng lo lắng mà nhìn anh, cô gái nhỏ ôm gối, lạnh đến run bần bật. “Anh Khấu Hưởng, máy sưởi nhà anh hỏng. . . Hỏng rồi, em lạnh quá.” Vì thế buổi tối ngày đầu tiên, anh tức đến hộc máu sửa máy sưởi cho cô gái nhỏ đến từ phía nam. Nhị thế tổ (1) rapper tính tình vô cùng xấu xa vô cùng không biết xấu hổ vs cô gái nhỏ học bá đơn thuần thiện lương chính trực có chất giọng mang âm thanh tự nhiên Hiphop, thanh xuân nhiệt huyết Dương Chi nhìn sắc mặt tối tăm của Khấu Hưởng, nghĩ thầm, người con trai hung dữ này, nhất định phải có nhiều chiêu dỗ dành. Nhiều năm sau, Nhị thế tổ không nên thân hiện giờ đã trở thành người tiên phong của dòng nhạc Hip hop. Khấu Hưởng xin trả lại em tất cả dịu dàng và cưng chiều mình có. (1): “Nhị thế tổ” là tiếng lóng của người Quảng Đông chỉ những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, chỉ biết chơi bời thác loạn. Lời editor: Lại một hố mới của Hỏa Hỏa ^^ Tớ quyết định sẽ thầu truyện của tác giả này vì có một số truyện Hỏa Hỏa viết khá chắc tay, văn án cũng cưng dễ sợ luôn. Các hố sẽ được lấp dần trong năm nay. Hi vọng mọi người ủng hộ ạ ❤ ***   Reviewer: [L.A]_ Anh Tần - lustaveland.com Designer: [L.A]_Huỳnh Tiệp Dư Thể loại: 1Vs1, Duyên trời tác hợp, Đô thị tình duyên, HE, Hiện đại, Lâu ngày sinh tình, Nam cường, Ngọt, Sạch, Song xử, Sủng, Thâm tình, Thanh xuân vườn trường, Độ dài: 82 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 22/02/2020   Văn án:   Sau khi Dương Chi thi đỗ trung học phổ thông, quyết định tìm việc làm gia sư, giảm bớt áp lực cho phí cho gia đình.   Cô tìm được trên mạng một công việc gia sư có lương khá cao, yêu cầu duy nhất:   1. Sống tại nhà người thuê.   2. Vô cùng kiên nhẫn.   Để tay lên ngực tự hỏi, đến hai người cô cũng có thể làm được, vì thế cô liên hệ với người thuê.   **   Khi Khấu Hưởng nhận được cuộc điện thoại của mẹ từ bên kia đại dương, nói đã tìm cho anh một gia sư, anh đang ở trong quán bar đánh bài với mọi người.   Nghe vậy, anh ném mạnh đống bài Poker trong tay xuống, cầm theo đao dài năm mét hùng hổ chạy về nhà.   Anh chưa từng nghĩ, vừa mới bước vào cửa, một cô gái nhỏ mặc váy ngủ xù lông từ phòng dành cho khách chạy ra, căng thẳng lo lắng mà nhìn anh, cô gái nhỏ ôm gối, lạnh đến run bần bật.   “Anh Khấu Hưởng, máy sưởi nhà anh hỏng. . . Hỏng rồi, em lạnh quá.”   Vì thế buổi tối ngày đầu tiên, anh tức đến hộc máu sửa máy sưởi cho cô gái nhỏ đến từ phía Nam.   Nhị thế tổ rapper tính tình vô cùng xấu xa vô cùng không biết xấu hổ vs cô gái nhỏ học bá đơn thuần thiện lương chính trực có chất giọng mang âm thanh tự nhiên.   Hiphop, thanh xuân nhiệt huyết.   Dương Chi nhìn sắc mặt tối tăm của Khấu Hưởng, nghĩ thầm, người con trai hung dữ này, nhất định phải có nhiều chiêu dỗ dành.   Nhiều năm sau,   Nhị thế tổ không nên thân hiện giờ đã trở thành người tiên phong của dòng nhạc Hip hop.   Khấu Hưởng xin trả lại em tất cả dịu dàng và cưng chiều mình có.   …   Dương Chi là một cô gái nhỏ sinh ra tại trấn nhỏ Hồng Thủy nghèo nàn lạc hậu.  Bố cô mất sớm, mẹ cô tái giá với cha dượng, trong nhà còn một đứa em nhỏ học tiểu học.    Trấn Hồng Thủy vốn là một nơi đầy rẫy những điều lạc hậu và cổ hủ, nếu Dương Chi chỉ an phận sống tại nơi này, thì tương lai cô cũng sẽ giống như mẹ cô, giống như bao người phụ nữ khác tại trấn nhỏ này, tùy tiện gả cho một người đàn ông, phó thác cả cuộc đời và hạnh phúc của mình vào chồng con, mỏi mòn đến hết quãng đời còn lại.    Dương Chi không muốn giống như mẹ mình, nhu nhược yếu đuối, sống một cuộc sống tất bật vất vả, còn phải hứng chịu đòn roi từ người chồng vũ phu.    Dương Chi luôn cố gắng học tập, hi vọng tương lai của mình sẽ trở nên tươi sáng. May mắn, cô đã đỗ kỳ thi tuyển chọn từ trường đại học danh tiếng, được ghi danh vào trường trung học phổ thông trực thuộc. Dương Chi rời khỏi trấn Hồng Thủy, đến thủ đô bắt đầu cuộc sống cấp Ba.    Dương Chi vốn xinh đẹp, nhưng cô luôn e ngại về ngoại hình của mình. Cô rất gầy, nhưng ngực lại đang phát triển, có phần đẫy đà hơn các bạn cùng trang lứa. Vì vậy Dương Chi trở nên vô cùng khác biệt so với mọi người.    Những nam sinh thường cợt nhã liếc nhìn ngực cô, kéo theo từng tràng cười khả ố, những nữ sinh lấy ngoại hình Dương Chi làm đề tài bán tán lúc rảnh rỗi, đằng sau lưng cô chế nhạo cười cợt, Dương Chi đi đến đâu cũng phải hứng chịu bao nhiêu ánh mắt săm soi đánh giá từ mọi người xung quanh.    Cô chỉ biết che giấu cơ thể mình, dùng loại áo khiến nơi đó trông nhỏ lại, vô thức có thói quen gù lưng để người khác bớt chú ý đến ngực mình. Cô sợ hãi, chỉ có thể cẩn thận bảo vệ bản thân, đề phòng thế giới xung quanh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Dương Chi đến nhà cô hai ở thủ đô ở nhờ. Còn chưa đến ngày nhập học, cô thường giúp con trai của cô hai, cũng chính là em họ cô dạy kèm, xem như là trả tiền nhà. Thế nhưng người em họ này vốn không phải là một người biết an phận, lại đang ở tuổi dậy thì, bị ảnh hưởng bởi phim ảnh đồi trụy.    Hắn ta thường xuyên làm như vô tình chạm tay vào ngực cô, khi Dương Chi tắm thường thấy bóng dáng hắn lãng vãng trước cửa nhà vệ sinh, thậm chí lúc cô ngủ hắn còn dám lẻn vào phòng cô. Gọi là em họ, nhưng đây vốn là họ hàng bên nhà cha dượng của cô, đối với Dương Chi không hề có quan hệ thân thích. Vì không có huyết thống, tên em họ kia mới dám quá đáng không nể nang đến vậy.    Dương Chi đương nhiên sợ hãi, cô không dám nói chuyện suýt bị em họ mình xâm hại với mẹ, sợ mẹ sẽ khó xử. Cô quyết tâm phải dọn ra khỏi nhà cô hai, nhưng cô thật sự không có đủ tiền để ở nhà thuê hay ký túc xá. Dương Chi chỉ có thể tạm thời sống tại nhà cô hai, mỗi ngày trôi qua trong nơm nớp lo sợ.   Ngày đầu tiên nhập học, Dương Chi bị giật mất túi xách. Bỗng nhiên bên cạnh lại xuất hiện một thiếu niên vô cùng ngầu lái moto, chở cô đuổi theo tên cướp, đánh một trận, lấy lại túi xách cho cô, sau đó còn chở cô đến trường.    Đến khi được bạn nói rõ, cô mới biết thiếu niên đẹp trai đã giúp đỡ cô tên là Khấu Hưởng, cũng là bạn cùng lớp của cô.    Khấu Hưởng thật sự nổi tiếng. Sinh ra là thiếu gia nhà giàu, tính cách lạnh lùng ngang tàng nói chung chẳng ai chịu nổi. Nhưng cậu lại rất có tài năng, là một rapper có tên tuổi, giành được các giải âm nhạc quốc tế.    Khấu Hưởng cùng một số anh em thân thiết cùng lớp mở một ban nhạc HipHop tên là August. Cậu chuyên tâm lo cho đam mê âm nhạc, đi học như không, thường xuyên vắng mặt, thầy cô cũng không có cách nào quản được.    Khấu Hưởng được vô số nữ sinh thầm thương trộm nhớ, thế nhưng cậu chưa từng liếc mắt nhìn ai. Việc Khấu Hưởng chở học sinh mới đến trường được vô số người chứng kiến, cả trường được một phen dậy sóng. Thế nhưng Dương Chi không quan tâm, chỉ lo chuyên tâm tìm nhà để dọn ra ở.    Cô tìm được trên mạng một công việc gia sư có lương khá cao, yêu cầu chính là: vô cùng vô cùng vô cùng kiên nhẫn. Dương Chi quyết định thử sức, hơn nữa bên kia còn bao ăn ở, cần cô dọn đến sống ở nhà họ để có thể thuận tiện quản lý "học sinh" mà Dương Chi phải dạy kèm.    Vấn đề nan giải của cô nháy mắt được giải quyết, còn gì tuyệt hơn nữa. Nhưng mà, cô dọn đến nhà học sinh của mình nhiều ngày, nhưng đối tượng mà mình phải dạy kèm lại chẳng chịu về nhà ngày nào, không thấy bóng dáng đâu. Mãi đến sau vài ngày nữa, cô mới biết người mà cô phải dạy kèm là bạn cùng lớp Khấu Hưởng.   Cả hai ở trường gặp gỡ về nhà chạm mặt, quan hệ thân thiết hơn mấy phần. Dù đại thiếu gia Khấu Hưởng sống an nhàn tự do đã lâu, nay lại có một gia sư suốt ngày bắt anh học bài, sao cậu có thể nghe theo. Cậu liền chống đối không học hành, buổi tối la cà tụ tập không về nhà, hung dữ đuổi cô đi. Nhưng mà, Dương Chi lại có rất nhiều cách để dỗ anh   Đối với Khấu Hưởng, sự xuất hiện của Chi Dương khá kỳ diệu, cậu vốn là một tên trái tính trái nết, xấu xa ngang ngược, không coi ai ra gì. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô gái nhỏ Dương Chi lại có thể khiến cậu làm những việc không phải người như cậu có thể làm.    Mọi hành động của Dương Chi, dù là vô tình hay cố ý, đều vừa vặn chạm đến nơi mềm mại nhất trong trái tim cậu, khiến nơi trái tim ngứa ngáy khó nhịn.   Khi phát hiện mình dần có những cảm xúc khác thường đối với Dương Chi, Khấu Hưởng không dễ chịu chút nào. Phải rồi, mọi cảm xúc vui buồn của bản thân lại bị chi phối hoàn toàn bởi một người khác là chuyện khó chịu biết bao.    Nếu Dương Chi là con trai thì có lẽ Khấu Hưởng sẽ đánh cho một trận để phát tiết sự rung động vô cớ khó hiểu trong lòng mình. Nhưng Dương Chi là là một thiếu nữ dịu dàng, chỉ cần cô chảy một giọt nước mắt cũng khiến Khấu Hưởng tính tình xấu xa phải luống cuống tay chân.    Khấu Hưởng và Dương Chi làm bạn rất lâu trước khi tiến đến quan hệ yêu đương chính thức.    Dương Chi từ khi dậy thì đã e ngại với việc ngực mình bị nam sinh chú ý. Cô chưa từng làm bạn với nam sinh, bởi vì cô luôn cảm thấy ánh mắt của họ mang ẩn ý nhìn mình. Nhưng Khấu Hưởng thì khác, cậu đối xử với cô như bao người bình thường, chưa từng nhìn chằm chằm vào ngực cô như những nam sinh khác. Hơn nữa cậu đối xử với cô tốt vô cùng, cho nên đã trở thành người bạn khác giới duy nhất của Dương Chi.    Tình cảm của Khấu Hưởng đối với Dương Chi thể hiện rất âm thầm, qua từng hành động nhỏ nhặt, qua sự quan tâm chăm sóc mà cậu dành cho cô, đơn giản là tiện tay đeo dùm túi xách của cô mỗi khi cùng nhau đi học, là sự lo lắng vội vàng khi Dương Chi bị kẻ xấu dòm ngó, là sự bảo vệ trong lặng thầm, trân trọng nâng niu cô trong lòng bàn tay.    Dương Chi là một cô gái bên ngoài yếu đuối nhưng nội tâm kiên cường cứng rắn hơn bất cứ ai. Cô mang trong mình đam mê ca hát, giọng ca của cô xuất sắc hiếm gặp. Khấu Hưởng mang trong mình tài năng để trở thành một rapper chuyên nghiệp, mong muốn tương lai sẽ tiên phong cho giới âm nhạc HipHop.    Đây không chỉ là câu chuyện về tình yêu của Khấu Hưởng và Dương Chi, mà là một quá trình họ bước đi trên con đường thực hiện ước mơ và đam mê của mình. Đây là tuổi trẻ của họ, tuổi trẻ đã từng theo đuổi khát khao rực cháy.    Rất lâu về sau, họ có thể cùng nhau ngắm nhìn lại một thời tuổi trẻ của mình. Thật may mắn, khi từ đầu đến cuối vẫn luôn có nhau bên cạnh. Dù là thanh xuân, hay khi trưởng thành, dù là tuổi trẻ non nớt hay khi đã chững chạc trải đời, tình yêu vẫn chưa từng thay đổi.    Truyện của Xuân Phong Lựu Hỏa vẫn luôn muôn màu muôn vẻ, mỗi câu chuyện đều mang một sắc thái vô cùng riêng biệt. "Em có nhiều chiêu dỗ anh" đề cập đến một vấn đề mà rất nhiều bạn nữ chúng ta từng gặp phải - body shaming.    Việc đem đặc điểm hình thể của người khác ra để chế giễu hay trêu chọc dù vô tình hay cố ý đều gây ra tổn thương đối với người bị trêu chọc. Dương Chi từng chịu đựng rất nhiều ánh nhìn soi mói ẩn ý vì sở hữu ngực lớn hơn nữ sinh đồng trang lứa. Cô sợ hãi, cô tự ti, cố gắng che giấu bản thân mình, giống như loài sâu rút lui vào chiếc kén.    Nhưng từ khi gặp Khấu Hưởng, cậu nói rằng cô xinh đẹp, cậu giúp cô sửa thói quen gù lưng, cậu ở bên cạnh giúp cô trở nên tự tin hơn, được sống nhẹ nhàng thoải mái, không để ý đến những ánh nhìn như có như không. Là anh, giúp cô xua đi tự ti vốn có, để vẻ đẹp của cô được tự do phơi bày, nở rộ, trở nên hoàn mỹ. Một khi đã dứt khoát rũ bỏ vỏ kén, trưởng thành, cô liền trở thành loài bướm xinh đẹp mỹ lệ.    Nếu không có Khấu Hưởng thì sẽ không có Dương Chi của hôm nay.    Hi vọng mọi cô gái đều sẽ như Dương Chi, yêu thương bản thân mình, học cách vượt qua nỗi e dè của bản thân. Tự tin với tất cả những gì mình sở hữu, đừng vì lời nói ánh mắt không mang thiện ý mà tự trút giận lên bản thân mình, thay vào đó hãy biến nó trở thành động lực để hoàn thiện bản thân. Nếu ngay cả bạn còn không yêu thương chính mình, thì ai sẽ yêu thương bạn đây?  _____   “ “: Trích từ truyện. Mời các bạn đón đọc Em Có Nhiều Chiêu Dỗ Anh của tác giả Xuân Phong Lựu Hoả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần - Công Tử Hoan Hỉ
Mỗi cuộc tao ngộ, không cẩn thận thì sẽ trở thành một kiếp một đời.  Trang công tử hào hoa du thuyền trên hồ, tự dưng cứu phải một kẻ đồng môn mà hắn chưa từng buồn nhìn mặt, thậm chí muốn chối bỏ quan hệ. Ngờ đâu… Nghĩa cử đó khởi đầu cho muôn vàn rắc rối. Cuộc sống của hắn thay đổi. Số phận của hắn thay đổi. Vận may bỏ hắn mà đi. Những ước mơ đổ vỡ, những hạnh phúc rời xa, tuổi thanh xuân đi qua và dồn đến biết bao là nghĩa vụ. Nhưng giữa những trùng trùng khó khăn đó, kẻ đáng ra phải ghé vai cùng chịu trách nhiệm lại ngoảnh mặt làm ngơ, đem sự lạnh lùng hờ hững trả lời cho bao tâm sự ấp ủ và nhớ mong của hắn. Không chịu buông xuôi ở đây, hắn bèn tìm cách truy thu, không lấy được lãi thì ít ra cũng vãn hồi về chút vốn…  Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Cuộc sống đời thường Tinh mơ, trời hãy chưa sáng, thành Cức Châu còn chìm trong cơn mơ, phố xá im lìm có thể nghe thấy tiếng ngáy vọng ra từ cửa sổ nhà ai đó. Thôi Minh Húc mơ màng mở mắt, thân thể thuận thế xoay mình vào trong, Tề Gia nằm cạnh bị hắn bao kín. Bây giờ đang mùa xuân, hai người một chăn là vừa. Trong chăn ấm áp, mặt Tề Gia đỏ lựng như thoa son, da thịt trắng muốt ấm mềm. Thôi Minh Húc nửa tỉnh nửa mê dùng móng vuốt sờ mó xuôi ngược, cổ, ngực, eo, chân… Vùi mặt vào hõm cổ Tề Gia hà hơi. “Đừng…” – Tề Gia dần dần tỉnh giấc, ngơ ngác mở miệng, con ngươi đen láy lơ mơ nhìn đỉnh đầu Thôi Minh Húc: “Ưm?” Hiển nhiên là chưa tỉnh táo. “Ha…” – Thôi Minh Húc cười trườn lên nhéo khuôn mặt mềm mại của y. Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Tề Gia, Tề Gia xoay đầu muốn né: “Ngứa.” – Giọng cũng mơ hồ. Tề Gia lúc này là thú vị nhất, người chưa tỉnh hẳn, nằm dưới thân Thôi Minh Húc, đần đần mà tùy ý con cọp Thôi Minh Húc này mới sáng sớm đã đưa miệng đến, đưa đến gần, ăn một bữa no nê. “Ta gãi giúp ngươi.” – Thôi Minh Húc tốt bụng kéo mặt Tề Gia qua, chậm rãi cúi đầu… gãi ngứa. Dùng miệng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Vi Thần của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Hoàn Khố (Phong Lưu Kiếp) - Công Tử Hoan Hỉ
Hoàn khố là chuyện về phong lưu, chuyện về những kẻ mang độ bạc tình ra mà ganh đua tỉ thí. Kẻ hư hỏng khét tiếng thiên hạ, kẻ lãnh đạm cách biệt chúng nhân. Quan hệ giữa họ bắt đầu từ hứng khởi nhất thời, rồi trải dài như giao tranh định mệnh. Mấy trăm năm giày vò lẫn nhau, có cười, có khóc, có phụ rẫy, có sầu hận. Cuối cùng, thế nào mới gọi là chân tình, thế nào là giả ý? "Ngươi muốn ôn nhu, ta cho ngươi ôn nhu, cớ gì còn muốn đòi đến chân tâm của ta?" Trong câu chuyện này, bất kể Ly Thanh hay Lan Uyên, đều có chút ngây ngốc, lúc nào cũng chỉ sợ thương tổn đến thân nên thận trọng khác thường, cứ luôn do thám lẫn nhau, giấu giếm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau đến cả mấy trăm năm mới bắt đầu thấu hiểu. Đây có thể coi như một vố chơi khăm của tạo hóa, khiến người trong cuộc nhìn lại muốn cười cũng không thể nhếch môi. Trong câu chuyện này, ngay nhân vật phụ cũng chứa đựng ít nhiều suy tưởng và đặc sắc, dù là Thú vương, là kẻ hầu người hạ hay bình dân bách tính. Có kẻ thiện lương, có kẻ nhiệt tình, có cả những kẻ ngồi lê đôi mách... đều là chấm phá sinh động cho thế giới phong lưu của những thế gia tử đệ này. *** Hoàn Khố – Cái gọi là chân tâm Tôi yêu văn của Hoan Hỉ, yêu cái nhẹ nhàng bình dị mà ko kém phần thấm thía trong văn của chị. Ẩn chứa trong từng con chữ có thể là rất nhiều tình cảm, rất nhiều ý tứ, kéo người đọc chìm sâu vào câu truyện trong vô thức.Tôi cảm cái “ngược” trong văn của Hoan Hỉ, cái ngược luẩn khuất trong từng con chữ, trong từng đoạn văn mà khi thoáng nhìn qua ngỡ tưởng chỉ như miêu tả cảnh vật thông thường. Chị luôn biết cách diễn tả những điều mình muốn gửi gắm trong từng thiên truyện một cách giản dị nhất mà cũng hiệu quả nhất. Cái “ngược” trong từng câu truyện của chị thấm sâu vào lòng tôi, để rồi từ nơi sâu nhất ấy, tôi thật đau mà đồng cảm cùng nhân vật, đau nỗi đau của nhân vật, giằng xé tận tâm can. Cũng như rất nhiều người khác, tôi đến với văn của Hoan Hỉ lần đầu tiên qua những bộ đam mỹ thể loại huyền huyễn. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm thể loại truyện này. Ở thế giới ấy có thần tiên, có ma quỷ, có pháp thuật, có người tốt kẻ xấu, có ân oán tình thù, có hiểu lầm khúc mắc… Nhưng điều mà tôi cảm nhận được nổi bật lên trên hết, đó là ở nơi ấy có tình yêu. Thế giới của thần tiên hiện ra trong văn của Hoan Hỉ không đẹp như thơ, trái lại, nó mang rất nhiều éo le và nghịch cảnh. Thần tiên trong những câu truyện của chị cũng như bao con người bình thường khác, họ cũng biết vui biết buồn, biết đau biết hận, biết yêu thương bằng tất cả tấm chân tình. Tôi cảm cái tình trong từng câu truyện của chị, bước qua từng thiên truyện, tôi thấy bản thân dường như cũng đang ở trong thế giới đó, chứng kiến tất cả, lần lượt nhận ra từng ý nghĩa lẩn khuất, nhận ra từng bài học quý giá. Diễm Quỷ, Tư Phàm, Hoàn Khố hay Báo Ân Ký, tất cả mỗi câu truyện đều mang trong mình nhiều tầng ý nghĩa riêng, đòi hỏi người đọc phải thật chú tâm, phải thả mình vào trong đó, phải thật tinh tế cảm nhận và tự nghiệm ra cho mình những bài học. Đôi khi thả mình theo mạch cảm xúc của truyện, người đọc thấy thật đau, thật thương tâm, tự hỏi: “Tại sao lại có thể ngược đến thế?”, “Tại sao họ lại làm khổ nhau nhiều như thế?”… Nhưng những cái “ngược” trong truyện của Hoan Hỉ không hề vô lý, trái lại, nó vô cùng có ý nghĩa. Cảm được cái “ngược” trong truyện của Hoan Hỉ, là phần nào cảm được cái thần của truyện, cảm được một tâm hồn văn chương đẹp đẽ. Tôi yêu tất cả những câu truyện huyền huyễn của Công Tử Hoan Hỉ, nhưng bộ truyện khiến tôi nặng lòng nhất, khiến tôi phải trăn trở nhất, đó chính là Hoàn Khố. Mỗi lần đọc Hoàn Khố là lại thêm một lần tôi nhận ra điều gì đó mà mình còn bỏ sót trong lần đọc trước, cứ như vậy, càng lúc tôi càng yêu bộ truyện này hơn. Từng nhân vật trong truyện đều có cái đáng giận, nhưng cũng có cái đáng thương. Họ mang trong mình nhiều cung bậc tình cảm mà chính họ cũng còn chưa hiểu hết, bởi vậy mới dẫn đến những bi kịch đáng buồn… Nhưng trải qua những nỗi đau, họ mới dần trưởng thành hơn, nhận ra cái mà mình thực sự cần và trân trọng. Ly Thanh và Lan Uyên, hai người họ đều có chút ngốc nghếch, e sợ tổn thương nên thận trọng dè chừng, thử thăm dò lẫn nhau. Hai người đều không hiểu tâm tư của nhau, trải qua ngầm mưu tính kế, trải qua thương tâm, rồi qua hối hận, để cuối cùng dẫn đến vướng mắc mấy trăm năm mới có thể minh bạch toàn bộ. Tới khi đó mới giật mình tỉnh ngộ, “tình yêu” hai chữ bất quá là hỏi một câu thích hay không thích… *** Ly Thanh – Hồ vương lãnh mạc. Cũng như bao nhân vật khác của Hoan Hỉ, Ly Thanh được xây dựng bởi những nét tính cách rất đặc trưng. Nhắc tới Ly Thanh, chắc hẳn tất cả các bạn đọc của Hoàn Khố đều sẽ nghĩ đến sự lãnh mạc, lạnh lùng, nhạt nhòa và khó nắm bắt. Con người ta một khi đã sống quá lâu trong cô đơn, quá quen với tịch mịch, làm bạn với nỗi cô quạnh luôn thường trực, sẽ không còn cảm thấy quá khó khăn nữa, cuộc sống của họ là tồn tại chứ không hoàn toàn là sống. Cô đơn thì đã sao? Một mình thì đã sao? Ly Thanh đã quá quen thuộc rồi. Chính vì đã cô đơn tịch mịch quá lâu, nên chỉ cần một chút ấm áp mà Lan Uyên mang lại đã dễ dàng thấm vào trái tim băng giá ngàn năm của Ly Thanh. Lần đầu tiên Ly Thanh có cảm giác ấm áp, có cảm giác tồn tại một nơi để mình hướng về, tồn tại một con người để mình yêu thương. Bất tri bất giác, băng tuyết ngàn năm đã dần tan chảy. Sự xuất hiện của Lan Uyên đã phá vỡ thói quen tịch mịch và băng hàn ngàn năm trong lòng Ly Thanh. “Đối với một người tịch mịch mà nói, một chút ôn nhu, dù cho biết rõ không phải thật tâm, cũng sẽ nổi lên tâm tư tham luyến.”Ban đầu, Ly Thanh bài xích tình cảm của Lan Uyên trong vô thức, là bởi vì hắn lãnh đạm, biết rõ Lan Uyên là một công tử đa tình, hắn ko muốn sa vào tình cảm hư giả của Lan Uyên. Thế nhưng cuối cùng, Ly Thanh vẫn bị sự ôn nhu ấm áp của Lan Uyên tác động trong vô thức. Bản thân Ly Thanh cũng không thể ngờ rằng, chỉ mới vài ngày không thấy Lan Uyên, hắn cư nhiên lại nổi lên tâm tư tưởng nhớ. Lần đầu tiên nghiêm túc nhìn lại bản thân, giật mình xót xa khi thấy bên mình không có ai cả. “Bị một câu “thân nhân duy nhất” làm chấn động, mới phát hiện ra bên cạnh mình quả thực một người cũng không có, muốn tìm người nào đó để nói vài câu cũng không có.” Ly Thanh thực sự rất đáng thương. Hắn lạnh lùng lãnh mạc cũng chỉ bởi hoàn cảnh khiến hắn phải như vậy. Thân nhân bên cạnh chỉ còn lại một mình Ly Lạc, hắn lại là một kẻ vụng về trong việc thể hiện tình cảm, bởi vậy càng khiến đứa em trai duy nhất dần rời xa mình. Bản thân là vương của một tộc, Ly Thanh cũng cần sự lạnh lùng và uy nghiêm, ngẫu nhiên hắn đã tự xây quanh mình một bức tường băng kiên cố vô hình, ở bên trong đó, chỉ có mình hắn, với sự lạnh lẽo, tịch mịch và cô đơn. Không phải ngẫu nhiên mà Hoan Hỉ để Minh Cơ xuất hiện trong truyện, lại vào đúng thời điểm Ly Thanh đang phải lưỡng lự giữa nhiều sự lựa chọn. Sự xuất hiện của Minh Cơ có vai trò vô cùng quan trọng trong việc phá bỏ rào cản cuối cùng trong lòng Ly Thanh. Chính Minh Cơ là người đã thức tỉnh Ly Thanh, phá vỡ bước tường phòng vệ vô hình mà Ly Thanh vẫn luôn xây bọc quanh mình. Ly Thanh ko muốn xuất ra chân tâm, cũng là sợ phải xuất ra chân tâm. Một người lạnh lùng như hắn, nhàm chán như hắn, liệu có thể có ai yêu, có thể có ai muốn, có thể có ai dùng chân tâm để đối đãi? Là sợ, cũng là vì đề phòng và bảo vệ chính mình, Ly Thanh đã luôn bọc mình trong bức tường cảnh giới ấy, từ chối mọi sự thân cận, mọi tình cảm xung quanh. Vẻ ngoài lạnh lùng, lãnh mạc, nhưng bên trong là một trái tim e sợ tổn thương và sợ mất đi lớp vỏ bảo vệ. Minh Cơ có một tình yêu mù quáng, một tình yêu bất chấp đánh đổi tất cả, nhưng tất cả những cái mà nàng nhận về được lại chỉ là nỗi đau không thể nói hết bằng lời. Những trái tim người… Nàng đoạt đi mạng sống của người khác, hành động tàn ác ấy, có mấy ai nghĩ rằng thật ra cũng chỉ xuất phát từ một ước mơ nhỏ nhoi, từ một hi vọng bình thường mà ai cũng có thể có, đó là hi vọng được bình bình đạm đạm sống qua cả một đời với người mình yêu. Con người có thể yêu, vì sao yêu quái không thể yêu? Vì sao tình yêu của yêu quái lại luôn phải đánh đổi bằng quá nhiều máu và nước mắt như vậy? Âu cũng vì ông trời khi sinh ra yêu quái đã nhẫn tâm cho thêm vào bản tính của nó một thứ khả năng gọi là yêu… Đã gọi là bản năng, là hạnh phúc nhỏ bé, có ai lại không xứng đáng có? Nhưng có mấy yêu quái đạt được niềm hạnh phúc nhỏ bé gọi là tình yêu ấy mà không phải là thần hình câu diệt hay hồn phi phách tán? Nếu con người biết đau, thì yêu quái cũng biết đau vậy. Và biết đâu đấy, có lẽ còn đau hơn gấp ngàn vạn lần con người nữa, vì có những yêu quái chỉ luôn ước mong mình được là một con người bình thường mà thôi… Minh Cơ đáng hận, nhưng cũng thực sự đáng thương. Nàng yêu hết lòng, yêu chân thật, chỉ tiếc thay, nơi nàng gửi gắm trái tim lại không thể hòa hợp với nàng. Người và yêu quái, những mối tình như vậy đã bao giờ có được kết thúc tốt đẹp? Nhưng nàng vẫn cược, vì nàng yêu và khát cầu hạnh phúc tới cháy bỏng. Tuy thua, nhưng chắc chắn sâu trong thâm tâm, Minh Cơ cũng không hề cảm thấy hối hận, bởi nàng đã cố gắng hết mình, thử cố gắng hết mình một lần để giữ lấy và bảo vệ tình yêu của mình. Đó là một việc làm sai trái, nhưng cũng là một việc làm đáng thương. Trước khi bị hành hình, Minh Cơ đã nói:“Ta cả đời có thể được một người đối đãi bằng chân tâm chân ý, còn cầu cái gì hơn? Oán hận duy nhất đó là ta không thể làm một người vợ chân chính của hắn, cầm tay hắn, bầu bạn cùng hắn suốt đời.”Hạnh phúc của nàng tuy nhỏ nhoi và ngắn ngủi, nhưng lại là niềm hạnh phúc mà biết bao người phải mơ ước, đó chính là niềm hạnh phúc khi có được một người đối đãi mình bằng chân tâm chân ý, mình cũng dùng toàn bộ tình cảm, toàn bộ chân tâm chân ý của mình để đối đãi với người đó. Tuy chỉ là một nhân vật phụ, nhưng sự xuất hiện của Minh Cơ trong Hoàn Khố đã để lại cho tôi không ít ấn tượng sâu sắc. Minh Cơ cũng chính là nhân tố quyết định trong việc đánh thức sự khao khát tình cảm, khát khao hạnh phúc trong lòng Ly Thanh. Một câu nói của Minh Cơ thôi đã tác động mạnh mẽ tới Ly Thanh:“Không đánh cược một phen, người sao có thể biết được là thắng hay thua? Biết sao không? Thế gian dẫu có muôn vàn thứ cầu không được, bình bình đạm đạm mà trải qua một đời, cũng không hẳn không phải là một thứ hạnh phúc.” Có lẽ chính nhờ tác động của Minh Cơ mà Ly Thanh quyết định thử cược một lần, thử một lần mở trái tim băng giá của mình, một lần trao đi chân tâm, một lần thật tâm hi vọng nhận lại tình cảm ấm áp. Tuy chính Ly Thanh đã quyết định hành hình Minh Cơ, nhưng hắn không phải là kẻ tuyệt tình, nói đúng hơn, Ly Thanh chỉ là một người công tư phân minh. Sau khi Minh Cơ bị hành hình, Ly Thanh đã chủ động đến nhà Trương Thắng để xóa đi mối nhân duyên oan nghiệt. Đằng sau tấm vỏ bọc lạnh lùng và tuyệt tình, chính là một trái tim nhạy cảm và yếu đuối. Cũng chính từ cái đêm trở về từ nhà Trương Thắng, Ly Thanh đã chấp nhận tình cảm của Lan Uyên. Suốt dọc đường về, chỉ có một vầng nguyệt bầu bạn, sự lạnh lẽo của trời đêm thấm sâu vào tận trong da thịt. Chắc hẳn Ly Thanh đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về những lạnh lùng mà mình đã có, những cô quạnh tịch mịch mà mình luôn có, những khát khao hạnh phúc của Minh Cơ đã tác động mạnh tới suy nghĩ và nhận thức của Ly Thanh. Lần đầu tiên Ly Thanh đặt cược, đặt cược bằng toàn bộ chân tâm quý giá và hiếm hoi của một con người lãnh mạc. Đáng buồn thay, hắn đã thua trong lần đặt cược ấy. Ly Thanh chỉ lẳng lặng nghe Hồng Nghê kể lại những chuyện trăng hoa của Lan Uyên, nghe Hồng Nghê nhận xét:“Lan Uyên hắn nếu có thể có chân tâm, trời trên đầu cũng sẽ sụp xuống mất”.Khóe miệng Hồ vương ẩn ẩn mơ hồ mang một chút ý cười, có lẽ là nụ cười cay đắng, nhàn nhạt, cười vì mình đã để chân tâm của mình xuất đi hoang phí, cười vì mình đã quá khờ dại để bản thân lún sâu vào ôn nhu của một vị thái tử đa tình. Nhưng Ly Thanh vẫn chưa lật bài ngửa với Lan Uyên, mãi cho tới khi phải chịu thiên kiếp, có lẽ bởi Ly Thanh thực sự là một con người rất tịch mịch, rất cô đơn, luôn khao khát tình cảm, sự ấm áp, dù biết đó chỉ là giả dối. Mời các bạn đón đọc Hoàn Khố (Phong lưu kiếp) của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Định Mệnh Anh Yêu Em - Lương Uẩn Như
Định mệnh anh yêu em là tác phẩm được đông đảo độc giả Đài Loan yêu thích cùng với hiệu ứng của cơn sốt bộ phim thần tượng cùng tên tạo ra năm 2008. Câu chuyện tình yêu giữa Trần Hân Di - cô bé Lọ lem và Kỷ Tồn Hy - chàng hoàng tử được bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ định mệnh. Họ vô tình gặp gỡ nhau trên con tàu tình yêu, với dự định và tình cảm riêng của mỗi người. Nhưng định mệnh đã đưa họ đến với nhau trong hoàn cảnh éo le. Định mệnh đã gắn kết hai trái tim với nhau, nhưng định mệnh cũng thử thách họ. Tình cảm của Anna với Tồn Hy, tình cảm của Dylan với Hân Di, những hiểu lầm, những khúc mắc khiến họ làm tổn thương lẫn nhau và rời xa nhau. Nhưng thời gian đã chứng minh tình yêu đích thực của Tồn Hy, thời gian cũng khiến cho con sâu nhút nhát Hân Di lột xác thành nàng bướm xinh đẹp... Là định mệnh khiến cho họ gặp nhau, nhưng chỉ có tình yêu mới đem họ về bên nhau... Bất kỳ một cô gái nào cũng mơ ước về một chàng hoàng tử. Bất kỳ một chàng trai nào cũng mơ ước về một người yêu tuyệt vời... *** Hân Di đọc được tin đó thì cuống hết cả lên, cô vội vã thu dọn hành lý trở về Đài Loan ngay. Dylan ngăn cô lại, anh cho rằng chuyện này có thể do Tồn hy làm để lừa cô về nhà. “Anh ta làm gì phải lừa em về nhà họ Kỷ chứ? Hơn nữa anh ta rất có hiếu, em không tin anh ta dám lấy chuyện sức khỏe của bà nội ra làm trò đùa đâu.” Cô phủ nhận. Dylan không khuyên được cô, anh liền gọi điện về cho người hầu của nhà họ Kỷ. Người hầu cũng nói sức khỏe của bà Trân Châu không tốt, bây giờ đang ở trong bệnh viện, lúc ấy Dylan mới tin, và đồng ý để cho Hân Di về Đài Loan. “Đợi anh giải quyết xong một số việc rồi anh cùng về Đài Loan, lần này về em nhớ cẩn thận nhé.” Dylan dặn dò. Hân Di gật đầu, cô cũng không nói nhiều, cô đáp chuyến bay sớm nhất về Đài Loan rồi ngồi taxi vè nhà họ Kỷ. Người nhà dường như đoán trước được sự trở về của cô nên đã lập tức dẫn cô vào phòng khách. “Bà nội đâu? Bà thế nào rồi? Bà vẫn khỏe chứ?” Cô vội vàng hỏi. Người hầu chưa kịp trả lời thì đúng lúc ấy Tồn Hy từ trên gác xuống, thấy cô anh khựng lại: “Cô đến đây làm gì?” Còn hỏi à? Hân Di nhìn anh: “Không phải anh đăng báo nhắn tôi mau trở về Đài Loan sao?” ... Mời các bạn đón đọc Định Mệnh Anh Yêu Em của tác giả Lương Uẩn Như.