Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cung Khuynh

Tên gốc: 《宫倾》 – Cung Khuynh Thể loại: Bách hợp [Girl Love], cung đình, ngược luyến tàn tâm, HE. Biên dịch: Bách Linh Biên tập và hiệu chỉnh: Jen3011 a.k.a Juliet30112002 a.k.a Yên Nhiên Văn án: Ney   Vệ Minh Khê, Vệ Hậu đoan trang hòa nhã, thiên hạ đệ nhất tài nữ, bề ngoài ôn hòa dịu dàng, đối xử với người luôn khéo léo ung dung, nhưng không ai biết sâu tận tâm hồn nàng chỉ là một trái tim cô đơn hoang vắng. Nàng tài nghệ tinh thông, nàng cầm kỳ thi họa, nàng hiền thê lương mẫu, nhưng có bao giờ nàng được sống trong hạnh phúc giản đơn? Dung Vũ Ca, Thái tử phi thân phận tôn quý, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan tuyệt sắc khuynh thế, tính tình bá đạo vô lý, kiêu căng làm càn, không ai hiểu rõ bộ mặt thật của nàng, không ai trị được cá tính nuông chiều kiêu căng ấy, nhưng có ai biết được nàng đã đeo trong lòng một mối tình trong suốt mười năm? Yêu đến đau khổ, yêu đến dại khờ, yêu đến liệt tâm liệt phế, chỉ vì một người mà quặn thắt tâm can? Hai nữ nhân, một Hoàng hậu, một Thái tử phi, thân phận đã định trước yêu không lối thoát, gặp gỡ nơi chốn cung đình đấu tranh nghiệt ngã, liệu có một ngày có thể sánh bước bên nhau? Một người mặt dày theo đuổi, một người bị lễ nghi ràng buộc bao năm, Dung Vũ Ca cả đời vì tình mà khổ, Vệ Minh Khê nửa đời phải gánh chịu tội nghiệt. Chung quy, cũng chỉ vì tình căn khó dứt mà thôi. *** #Review CUNG KHUYNH Tác giả: Minh Dã Thể loại: Bách hợp, cổ đại, ngược luyến tàn tâm, có H, HE. Độ dài: 123 chương Tình trạng: Hoàn edit _________ Văn án: Vệ Minh Khê - Vệ Hậu đoan trang hòa nhã, thiên hạ đệ nhất tài nữ, bề ngoài ôn hòa dịu dàng, đối xử với người luôn khéo léo ung dung, nhưng không ai biết sâu tận tâm hồn nàng chỉ là một trái tim cô đơn hoang vắng. Nàng tài nghệ tinh thông, nàng cầm kỳ thi họa, nàng hiền thê lương mẫu, nhưng có bao giờ nàng được sống trong hạnh phúc giản đơn? Dung Vũ Ca - thái tử phi thân phận tôn quý, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan tuyệt sắc khuynh thế, tính tình bá đạo vô lý, kiêu căng làm càn, không ai hiểu rõ bộ mặt thật của nàng, không ai trị được cá tính nuông chiều kiêu căng ấy, nhưng có ai biết được nàng đã đeo trong lòng một mối tình trong suốt mười năm? Yêu đến đau khổ, yêu đến dại khờ, yêu đến liệt tâm liệt phế, chỉ vì một người mà quặn thắt tâm can? Hai nữ nhân, một Hoàng hậu - một Thái tử phi, thân phận đã định trước yêu không lối thoát, gặp gỡ nơi chốn cung đình đấu tranh nghiệt ngã, liệu có một ngày có thể sánh bước bên nhau? Một người mặt dày theo đuổi, một người bị lễ nghi ràng buộc bao năm, Dung Vũ Ca cả đời vì tình mà khổ, Vệ Minh Khê nửa đời phải gánh chịu tội nghiệt. Chung quy, cũng chỉ vì tình căn khó dứt mà thôi. ________________ Nếu có người hỏi Dung Vũ Ca, trên đời này chuyện gì làm nàng đau khổ nhất? Dung Vũ Ca sẽ trả lời: chính là yêu Vệ Minh Khê Nếu lại có người hỏi, vậy trên đời này chuyện gì làm nàng hạnh phúc nhất? Dung Vũ Ca sẽ vẫn trả lời: chính là yêu Vệ Minh Khê. Ngay từ lần đầu tiên, khi Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê, trong khoảng khắc sơ ngộ ấy, một bạch y thiếu nữ đứng bên bờ hồ thổi tiêu, bóng dáng lạnh lùng như tiên tử lạc bước vào trốn phàm trần, Dung Vũ Ca liền biết trái tim mình trầm luân rồi. Và cũng từ giây phút ấy mối nghiệt duyên giữa Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê bắt đầu. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu chú ý đến Minh Khê, mười ba tuổi liền chân chính yêu thương nàng. Có thể nói, cả cuộc đời của Dung Vũ Ca ngoại trừ sáu năm đầu tiên, còn lại đều là hình bóng của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê điên cuồng, tình yêu ấy vượt qua rào cản của giới tính, vượt qua cả định kiến xã hội. Vì tiếp cận Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca sẵn sàng gả cho thái tử Cao Hiên - nhi tử của Minh Khê, nhưng chính nàng lại không biết đó lại là một bước đi sai, bởi chính thân phận hoàng hậu - thái tử phi mới là rào cản lớn nhất mà Vệ Minh Khê không thể vượt qua. Vệ Minh Khê "minh nhược thanh khê" nàng là Vệ hậu đoan trang hòa nhã, là thiên hạ đệ nhất tài nữ. Từ khi sinh ra, Vệ Minh Khê đã hiểu rõ trách nhiệm của mình, nàng biết mình sẽ hoàng hậu tương lai, sẽ là người bảo hộ cho Vệ gia và nàng cũng đã hoàn thành rất tốt vai trò đó. Mười hai tuổi gả cho thái tử Cao Hàn làm thái tử phi, hai mươi năm làm mẫu nghi thiên hạ. Vệ Minh Khê trong mắt bá tánh thường dân là hoàng hậu đức cao tài rộng, trong mắt hoàng đế Cao Hàn là hiền thê khó tìm, trong mắt thái tử Cao Hiên là mẫu hậu đáng kính. Nhưng liệu có ai biết được sau lớp trang dung đoan trang cao quý ấy là một trái tim cô đơn hoang vắng, một trái tim chưa bao giờ vì bản thân mà truy cầu hạnh phúc. Có lẽ cuộc đời Vệ Minh Khê sẽ vẫn tiếp tục trôi qua như vậy, nàng sẽ tiếp tục sống vì nhi tử, vì Vệ gia, làm một Vệ hậu đoan trang cao quý. Nhưng rồi Dung Vũ Ca xuất hiện, nàng ta cường thế bá đạo, thâm tình ôn nhu, cứ thế nàng ta từng bước từng bước sưởi ấm trái tim của Minh Khê. Vì Minh Khê, Vũ Ca có thể hi sinh tất cả, vì Minh Khê, Vũ Ca nguyện ý chịu mọi đau khổ tổn thương, vì Minh Khê, Vũ Ca sẵn sàng phụ tẫn thiên hạ. Nhưng yêu thì sao, không yêu thì sao? Mối nghiệt duyên này đã vốn sai trái, cho dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng có kết quả. Dung Vũ Ca dám yêu dám hận, dám can đảm bước tới nhưng Vệ Minh Khê thì không được. Nàng bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ, bởi lễ nghi, bởi thân phận, bởi cả giáo điều luân lý. Một khi nàng chấp nhận tình cảm của Dung Vũ Ca, nàng làm sao đối mặt với nhi tử, làm sao đối mặt với ánh nhìn thế nhân. Vệ Minh Khê không can đảm như Dung Vũ Ca, nên Vệ Minh Khê lùi bước. Vệ Minh Khê lùi một bước, Dung Vũ Ca lại đau khổ một lần. Mười hai năm đơn phương một mối tình, mười hai năm si tình một hình bóng, tình yêu ấy dường như đã biến thành chấp niệm không thể nào xóa nhòa. Dung Vũ Ca cả đời mang mệnh đào hoa, lại cả đời đau khổ vì tình. Nàng không hiểu tại sao mình lại yêu Vệ Minh Khê nhiều đến vậy, dù cho tình yêu ấy chỉ mang lại cho nàng những tổn thương và tuyệt vọng. “Sao mình lại yêu thương Vệ Minh Khê, nữ nhân đó có quá nhiều thứ không bỏ xuống được. Đã biết rõ nếu bất chấp lao đầu vào, kết quả có lẽ sẽ phải chịu đau thương, nhưng nàng đã quá yêu Vệ Minh Khê, yêu đến mức không thể quay đầu.” Rốt cuộc thì tình yêu sâu nặng đến mức nào mới không thể quay đầu? Vệ Minh Khê không hiểu, chính Dung Vũ Ca cũng nhìn không thấu. Nàng chỉ biết một điều: Nàng yêu Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê là tất cả của nàng và cho dù... Nàng chỉ là một phần mà Vệ Minh Khê muốn chối bỏ. “Chỉ Nhi* là tất cả của ta, mà ta, chẳng qua là một phần mà nàng muốn khước từ” “Nàng có biết không? Vũ Ca đã lo sợ suốt cả một buổi tối, sợ Chỉ Nhi không còn cần ta nữa…” “Dù cho có xuống địa ngục, Chỉ Nhi, ta cũng sẽ vì nàng mà gánh thay tất cả tội lỗi” “Đừng bao giờ rời xa ta, có được không?” Vũ Ca vì Minh Khê mà sinh, vì Minh Khê mà tử, vì Minh Khê mà đau cả một đời. Còn Vệ Minh Khê, nàng thì sao? Đứng trước thì tình cảm sâu đậm ấy, nàng đã sớm trầm luân rồi. Nàng đã từng nghĩ sẽ mặc kệ mọi thứ, chỉ vì Vũ Ca mà dũng cảm một lần. Nhưng rồi khi đứng trước Cao Hiên, nhi tử của nàng, nàng biết nàng đã sai rồi, nàng làm không được. Cao Hiên của nàng, hắn yêu Vũ Ca nhiều lắm, hắn thống khổ, tuyệt vọng vì cho dù hắn làm gì Vũ Ca cũng sẽ chẳng bao giờ chú ý đến hắn. Mà đau khổ của Cao Hiên lại là chính tay nàng gây ra. Trên đời này, tấm lòng của mẫu thân luôn vĩ đại nhất, vì hài tử của mình hết thảy đều có thể hi sinh. Và Vệ Minh Khê cũng vậy, giữa Dung Vũ Ca và Cao Hiên, Minh Khê đã chọn Cao Hiên, nàng nhường Vũ Ca cho Cao Hiên. “Vệ Minh Khê khảy cầm suốt một đêm, mười ngón tay vết máu loang lổ cũng hồn nhiên không biết, Vệ Minh Khê không biết rốt cuộc một đêm này đã trôi qua thế nào, nàng chỉ biết là, đêm ấy, nàng đã đem nữ nhân mình yêu thương nhất đến giường cho nhi tử, một đêm này, nàng chịu đựng đến đau đớn tâm can…” Minh Khê à Minh Khê, một bước sai, từng bước sai. Trước đây, Vệ Minh Khê là người Dung Vũ Ca yêu nhất, giờ đây, Vệ Minh Khê là người Dung Vũ Ca hận nhất. “Một bước sai đường, ngàn thu ôm hận. Hối lỗi quay về, trăm tuổi đã qua!” Rốt cuộc thì đâu mới là kết thúc cho cả hai? Là yêu, là hận hay cuối cùng tất cả chỉ hóa thành mộng ảo rồi tan biến trong tiếc nuối. “Cung Khuynh” là một bộ truyện mang lại rất nhiều cung bậc cảm xúc cho người đọc. Qua lời kể của tác giả, ta thấy được một Dung Vũ Ca cả đời đau khổ vì tình, một Vệ Minh Khê vì tội lỗi của mình mà nửa đời gánh chịu tội nghiệt. Và cả một Cao Hiên rộng lượng lương thiện. Có thể nói trong “Cung Khuynh”, ngoài Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê, nhân vật mà tôi ấn tượng nhất chính là Cao Hiên. Cao Hiên là một thái tử lương thiện, chàng là một nhi tử hiếu thảo của Minh Khê. Trong câu chuyện này, có lẽ chàng là người vô tội nhất. Chàng yêu Vũ Ca, nguyện ý cả đời chỉ có một thê tử là nàng. Nhưng cho dù chàng có cố gắng bao nhiêu, Vũ Ca cũng chưa bao giờ yêu chàng, bởi trái tim nàng đã thuộc về người khác, mà người kia chính là mẫu hậu của chàng - Vệ Minh Khê. Cao Hiên biết Dung Vũ Ca sẽ không bao giờ yêu chàng, nên chàng nguyện ý rút lui, nguyện ý chúc phúc cho hai người. Nhưng tại sao ông trời lại nhẫn tâm lấy đi mạng sống của chàng cơ chứ? Cao Hiên chết, đất nước mất đi một vị vua anh minh, Vệ Minh Khê mất đi một nhi tử ngoan hiền, Cao Mộ Ca mất đi một phụ hoàng tốt. Cao Hiên, mong chàng kiếp sau đừng đầu thai vào nhà đế vương đầy mưu mô vô tình, mong chàng kiếp sau sẽ tìm được người yêu chàng và chàng cũng yêu người đó, mong chàng kiếp sau sẽ bình yên hạnh phúc. Tóm lại, “Cung Khuynh” là một trong những bộ truyện kinh điển của thể loại bách hợp. Tuy tôi không phải là fan của thể loại này những cũng không thể không công nhận “Cung Khuynh” là một bộ truyện rất hay, rất xúc động và ám ảnh người đọc. Nếu như các bạn đã đọc chán ngôn tình và đam mỹ các bạn có thể thử đọc thể loại này, bắt đầu với bộ truyện “Cung Khuynh”. Còn nếu các bạn đã là fan của thể loại này thì tuyệt đối không nên bỏ qua “Cung Khuynh”. Hãy đọc để cảm nhận nhé! ___________ “ ”: Trích dẫn trong truyện *Chỉ Nhi: Tên khác của Vệ Minh Khê Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nói về bộ truyện này thì thực ra khó mà nói đủ, bởi vì cảm nhận của mình đối với hai nhân vật và bộ truyện thay đổi ở nhiều khía cạnh qua từng năm tháng, có những mặt từng nói qua từ rất lâu, có những mặt lười viết ra, nhưng tóm lại, chính là không đủ. Mình biết có nhiều người nghĩ rằng bộ truyện này được đánh giá quá cao, đối với mình, nó có chỗ bị đánh giá thấp và cũng có chỗ bị đánh giá quá cao. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng ở chỗ, khi mình đọc truyện mình thích mổ xẻ tâm lý nhân vật ở từng thời từng khắc, và căn bệnh OCD làm mình muốn – một cách lý trí – thử phân tích và ngẫm xem bản thân có thể thấu hiểu cho các quyết định của nhân vật (quyết định của nhân vật là mặc định là chết, mình sẽ không ngồi ‘mắc gì lại quyết định như thế, nên làm như này’). Mình cân nhắc xem tác giả vẽ ra một nhân vật mà người đó làm nên quyết định như vậy, mình, có thể hay không, lý giải hoặc thấu hiểu. Có thể thấu hiểu không nhất định là mình đồng ý với nhân vật đó, hay sự phát triển của tác giả. Mình, thưởng thức nhân vật, mạch truyện chỉ là chất xúc tác. Và vào chủ đề chính, đối với bài ‘Cảm nhận’ này, mình sẽ không kể lại nội dung truyện và nhân vật nữa. Nói chính xác, bài cảm nhận này dành cho người đã đọc qua Cung khuynh, và có những trăn trở – ở đây, chính là việc: Giải pháp của Vệ Minh Khê. Lần đầu tiên đọc xong Cung Khuynh mình cảm thấy day dứt, không phải bởi vì sự ngược ngạo của nó, mà chính là ở cái kết thúc. Mình hiểu con người thì ai rồi cũng sẽ chết đi. Nhưng đó là lần đầu tiên mình đọc câu chuyện đề cập đến cả hai nhân vật cùng chết, cùng nắm tay nhau chết, chết năm bao nhiêu tuổi, chôn ở đâu. Mình day dứt về sự kết thúc của cái kết bởi từ trước giờ, mình luôn day dứt về cái chết. Lần đọc lại Cung Khuynh sau đó thì mình bắt đầu trăn trở về vấn đề to bự, mâu thuẫn chủ chốt nhất giữa hai nhân vật và giữa cả người đọc. Lúc đầu mình coi đó như một khuyết điểm làm người ta đau âm ỉ của câu chuyện. Nhưng càng đọc lại, sau mỗi nhận mình lại càng gia cố và thể nghiệm thêm nhiều khía cạnh tâm lý của nhân vật, đặc biệt là Vệ Minh Khê. Trước đó khi day dứt mình còn băn khoăn các cách biện pháp khác mà tác giả không để Vệ Minh Khê sử dụng. Ngày càng ngày mình càng nghiệm ra được, những cách đó có thể vẹn toàn đôi bên nhưng lại không thể vẹn toàn tình nghĩa. Chi tiết đề cập đến tâm bệnh của Vệ Minh Khê có thể giúp lý giải điều này. Không có đền bù, không phải đền bù, không cần đền bù. Vì là tình thôi. Nghe như lời ngụy biện rẻ tiền hèn yếu, nhưng với mình, nó đủ. Đối với mình Cung khuynh làm mình suy tư nhiều vấn đề vẩn vơ như sinh tử, như nghĩa tình, như chọn lựa, nên mình rất hiếm đọc lại, nhờ vậy mỗi lần đọc lại sẽ cảm nhận thêm một khía cảnh khác. Có thể là do ảnh hưởng từ nhân sinh, cái gọi là “đi qua”. Tác giả có nói và chính Vệ Minh Khê đều nhận bản thân hèn yêu trong tình yêu. Tự dưng làm mình cảm thấy không nỡ, có lẽ vì đồng cảm nên thấu hiểu và cảm thông dễ hơn, tuy cũng có chỗ ghét đấy. Tác giả xây dựng cho Vệ Minh Khê về tính cách lẫn tâm lý đều có mâu thuẫn, và mình cực thích điều đó. Một con người cường thế quyết đoán ở một mặt, nhu nhược nghi kỵ ở một mặt khác. Lần cuối mình đọc lại trọn vẹn Cung khuynh cách đây rất rất lâu rồi và mình chưa có ý định thay đổi điều đó. Mời các bạn đón đọc Cung Khuynh của tác giả Minh Dã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí - Vọng Thần Mạc Cập
Ninh Mẫn vẫn luôn nghĩ đến một chuyện: Sáu năm trước, kẻ khiến cô mang thai rốt cuộc là ai? Con gái cô lại thừa kế ADN của kẻ nào? Bạn trai cô hiện tại là chồng cô nhưng rốt cuộc ai mới là cha ruột của con gái cô? Đông Đình Phong là một người đàn ông máu lạnh, thuộc hàng quý tộc ở Ba Thành, tôn quý, thân sĩ, thâm sâu khó lường, thậm chí không chỉ ở Ba Thành mà cả nước đều có năng lực hô phong hoán vũ, hắn là giấc mơ của vô số nữ nhân chưa lập gia đình. Sáu năm trước, lúc hắn 24 tuổi, bị sa cơ lỡ bước, đột nhiên được dâng tặng cho một cô vợ. Sau khi kết hôn, vợ chồng coi nhau như người dưng nước lã. Sáu năm sau, một trận tai nạn máy bay, thân phận được hoán đổi, Ninh Mẫn thay thế Hàn Tịnh trở thành cô vợ giả của hắn, mượn thân phận cô vợ giả của hắn mà quang minh chính đại sống lại một lần nữa. Không vì tiền và quyền của hắn mà chỉ muốn nhanh chóng ly hôn. Người ta luôn cho rằng cô vẫn là Hàn Tịnh nhu nhược, yếu đuối của ngày nào, nhưng đâu biết rằng cô đã sớm không phải là cô nữa, đối mặt những khó khăn của cô em chồng, sự rắc rối của một cô vợ, trước sự theo đuổi của bạn trai, cùng với ông chồng lạnh nhạt… Chẳng lẽ cô phải chịu đựng? Tuyệt đối không. *** Trong thư phòng được che kín bởi những tấm rèm, chỉ nồng nạc toàn một mùi sách. Ninh Mẫn ngồi xuống trước cửa sổ gần chiếc bàn đọc, gương mặt hiện ra nét thanh tú trầm mặc, dường như không gì có thể sắc bén hơn đôi mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào máy tính đọc tin tức kia. Bảy ngày trước, ở Hoa Châu phát sinh một vụ cướp máy bay, chuyến bay X đã xảy ra sự cố, năm giờ chiều đúng giờ cao điểm, lúc đến Hải Nam đã va vào tòa nhà cao nhất, phát sinh sau vụ việc 911 do cuộc tấn công liều sát đáng sợ của bọn khủng bố, đến nay đã khiến hai nghìn người tử thương, và hàng trăm người khác mất tung tích. Theo suy đoán của giới truyền thông, những người mất tích khi máy bay nổ có thể đã bị cháy thành tro bốc hơi bay vào vũ trụ mờ mịt. Nhưng cô, Ninh Mẫn đáng lẽ phải chết trong sự cố máy bay đó, kết quả giữa đường, cô đi vệ sinh bị người ta đánh ngất xỉu, chả biết phép nhiệm màu gì đã xảy ra mà cô thoát chết, và một cô gái tên Hàn Tịnh lại thay cô chết trong trận tai nạn này, sau đó cô được một đám vệ sĩ đưa về biệt thự nào đó, rồi buổi tối ngày hôm sau, cô bị áp tải lên một chuyến bay đến đây, thay thế Hàn Tịnh trở thành con dâu trưởng của Đông gia ở Ba Thành. Toàn bộ sự việc như chuyện đùa, đến ngay cả cô cũng không thể tin nổi. “Đông Đông Đông... đại thiếu phu nhân, lão thái gia mời cô và đại thiếu cùng đến...” Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Công Thức Hoa vang lên. Ninh Mẫn cuối cùng chớp mắt nhìn kỹ, gập laptop lại, điềm tĩnh lên tiếng: “Ừ, tôi biết rồi, lập tức đến ngay!” Khoác lên người chiếc áo choàng, cô đứng dậy, đứng trước gương lớn, nhìn kỹ lại ngoại hình của mình, tóc dài xõa vai, có ra vẻ yếu đuối nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với cô trước đây, hình tượng giống như nữ hiệp hảo hán già giặn kinh nghiệm, một quyền có thể đánh cho người ta mặt mũi bầm dập. Là một thục nữ nhu nhược, yếu đuối như này thật sự cô chưa từng trải qua, nên có cảm giác mới lạ. Từ hôm nay trở đi, cô Ninh Mẫn chính là Hàn Tịnh, cô sẽ làm cô gái hiền lành thục nữ giả danh Hàn Tịnh làm con dâu trưởng của Đông gia. Việc tiếp theo cô cần phải làm đó chính là thoát khỏi tay người của Đông gia và ly hôn. Bước ra cửa, Ninh Mẫn nhìn thấy căn phòng đối diện đã mở sẵn, đi vào bên trong thấy một nam nhân, vóc dáng cao lớn tuấn tú hơn người, khuôn mặt góc cạnh, khí khái cương nghị, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. Người đàn ông này có lẽ chính là chồng của Hàn Tịnh, nhân vật tiếng tăm lẫy lừng, đứa con cưng của giới thương gia, hiện tại cô đang mang danh nghĩa vợ của hắn ta, cháu trưởng của Đông gia, Đông Đình Phong. “Nếu đã trở về nhà tổ, nhất định phải diễn cho tốt cái vai cháu dâu trưởng. Cô nên hiểu là gia gia trước nay đều rất thương yêu cô.” Đông Đình Phong liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng của bộ âu phục, buông tay xuống, đi trước, trên đường đi, chỉ lưu lại hơi thở phảng phất mùi rượu, như những cơn gió quét lướt qua trong đêm tối, lạnh lùng một cách lạ thường, nhưng mỗi từ nói ra như một lời cảnh cáo sắc lạnh. Ninh Mẫn khẽ cong khóe miệng: Dựa vào cái gì mà loại người cặn bã thế này lại có thể nói ra những câu như vậy không thấy ngượng mồm cơ chứ? Hắn đâu thể coi là người chồng tiêu chuẩn, sao dám dùng cái biểu cảm đó để yêu cầu cô làm chức cháu dâu mềm mỏng? Nhà giàu đúng là lắm bê bối, bề ngoài nhìn có vẻ ngăn nắp, nhưng nội tình bên trong đúng là không thể đỡ nổi. Nói đâu xa, Hàn Tịnh và Đông Đình Phong là một ví dụ. Đây chính là một đôi bằng mặt nhưng không bằng lòng, Hàn Tịnh đâu có yêu Đông Đình Phong, và Đông Đình Phong cũng đâu có yêu Hàn Tịnh, nhưng bọn họ sáu năm trước đã sinh được một đứa con trai, duy trì cuộc sống hôn nhân tưởng chừng như vô cùng hạnh phúc, trên thực tế nó không khác gì một cuộc hôn nhân lao ngục. ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí của tác giả Vọng Thần Mạc Cập.
Cô Bé, Em Thua Rồi - Tâm Thường
Cô không phải một cô gái tốt, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng. Anh cũng không phải người đàn ông tốt. Dù anh là con sói cô cũng phải ở bên cạnh anh! *** Tiệc rượu phòng hoa, hoàng hôn rực rỡ, chìm đắm trong tửu sắc, xa hoa đồi trụy. Thành phố này về đêm mới kéo bức màn che phủ. Chống tay lên trán ngắm cảnh qua thang máy thủy tinh trong suốt, cô cúi nhìn cảnh đêm lộng lẫy.๖ۣۜDiễn đàn ๖ۣۜLê Quý Đôn Xa xa là những dãy nhà cao trọc trời nối tiếp nhau, ánh đèn lấp lánh sáng lên hòa với màn đêm lạnh lẽo. Những thứ kia chỉ là cảnh đẹp với ánh sáng lung linh khiến người ta say mê, Du Nguyệt Như không còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Thang máy lên cao dần, cô sợ vĩnh viễn không thể thích ứng cái cảm giác trống rỗng dưới chân này. ‘Tinh’ một tiếng, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Du Nguyệt Như xoay người bước đi. Cánh môi xinh đẹp nâng lên một nụ cười yếu ớt. Đôi giày cao gót của cô đạp lên tấm thảm nạm kim cương sáng chói. Trước khi đi lên đây đã có người khám xét cô, người hầu bàn ở tầng trên cùng vẫn muốn cô để lại gang tay mới có thể đi vào khu thượng khách. Người phụ trách dẫn cô đi qua mấy cái hành lang và đại sảnh, cuối cùng cũng đi đến một nơi tráng lệ bậc nhất ở trước cửa lớn. Người hầu bàn lui ra, ánh mắt cô nhanh chóng lướt nhìn chung quanh, quả nhiên là giống y hệt bản vẽ đã chỉ ra. Hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, Du Nguyệt Như đưa tay hơi dùng sức, thuận thế mở cánh cửa lớn đang khép hờ ra... Bên trong đang tổ chức một bữa tiệc kích tình, nam nam nữ nữ tụm năm tụm ba ở một chỗ ôm ấp nhau, tiếng nhạc xen lẫn tiếng rên rỉ và thở dốc, mùi vị dâm đãng tràn ngập trong không khí. Bầu không khí nóng bỏng bao trùm làm cho người khác nhiệt huyết sôi trào, mặt hồng tim đập. Dường như cô vẫn không bị cảnh tượng này hù dọa, đến bên quầy bar lấy một ly rượu cocktail uống một hơi cạn sạch. Mỗi người vào đây ít nhất phải uống một ly. Một luồng lửa cháy bỏng khuấy động các giác quan đi vào khoang miệng, rồi trôi xuống cổ họng. Nhìn người hầu rượu bằng ánh mắt quả quyết, Du Nguyệt Như nhanh nhẹn bước qua những đôi nam nữ kia, vòng qua bức bình phong, đi về phía người đàn ông có mái tóc màu nâu đang ngồi trên ghế salon ở tận cùng trong phòng khách. “Xin lỗi Hi Nhĩ, em tới muộn.” Khóe miệng Du Nguyệt Như giữ ý cười, nghiêng người hôn lên gò má anh, vừa định ngồi bên cạnh đã bị anh kéo vào lòng ngồi trên đùi. Một cánh tay ôm lấy hông của cô, tuyên cáo với những người đàn ông có mặt ở đây người phụ nữ này thuộc quyền sở hữu của anh. Cô thuận thế dựa vào người anh, cửa chỉ thân mật rất tự nhiên. Cô là người phụ nữ biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, mặc dù người đàn ông này nét mặt vẫn như thường ngày, nhưng cô lại mơ hồ cảm nhận được Hi Nhĩ không vui. Đầu ngón tay trắng nõn khiêu khích cằm của anh, như làm nũng. “Hả?” Hi Nhĩ thu hồi tầm mắt nhìn Du Nguyệt Như, khóe mắt cô như khẽ xếch lên, con ngươi long lanh, gương mặt tinh tế, có ai thể sánh được với người phụ nữ mê người trong lòng anh? ... Mời các bạn đón đọc Cô Bé, Em Thua Rồi của tác giả Tâm Thường.
Cho Anh Quá Khứ của Em - Uyển Khanh
"Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Bọn họ gặp nhau ở vườn trường đại học, lúc đó anh chỉ là một anh chàng sinh viên nhà nghèo, gia cảnh bần hàn còn cô lại là một thiên kim nhà giàu được ngàn vạn cưng chiều. Bọn họ phá tan quan niệm xuất thân, dòng dõi để yêu thương nhau nhưng trước khi phòng tân hôn được trang trí xong, bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng được mà mỗi người đi một ngả. Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau, anh đã là tổng giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn xuyên quốc gia mà cô từ lâu đã không còn là một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hai cuộc sống song song liệu có thể cắt nhau lần nữa? *** "Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi." Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. "Hay là em. . . . . . Không vào." Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: "Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi." Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút." Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua. . . . . . rốt cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì. Khi Lệ Dĩ Thần mang hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa. Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần nữa rồi." Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô. Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy, đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy. Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao cao tại thượng từng có. Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh, hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô, tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô cũng chấp nhận thực tế. Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba. Diệp Cẩn lau mặt một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên quyết. ... Mời các bạn đón đọc Cho Anh Quá Khứ của Em của tác giả Uyển Khanh.
Cảm Mến Không Sợ Muộn - Tang Giới
       Anh chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng xen kẽ ấy, cô lại xuất hiện, làm cho lòng anh rối loạn không thôi.        Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, từ đó vô tri vô giác vì cô mà mất đi sự tỉnh táo vốn có, trái tim anh đã rung động trước cô.         Là yêu đến độ không thể nhận thức được, là nguyện đánh đổi tất cả để có cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cạnh cô, với nụ cười luôn thường trực trên môi.         ‘Kiếp phù du trường hận thiếu yên vui, mấy ai xem nhẹ vàng bạc vì một nụ cười’ – Tống Kỳ         Nguyên văn: ‘Phù sinh trường hận hoan ngu thiểu, khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu.’ là câu thứ ba trong bài thơ Ngọc Lâu Xuân của nhà thơ Tống Kỳ. Bản dịch gốc của câu thơ: ‘Cuộc đời phù du hận nhiều vui ít, lại sẵn lòng vì vàng bạc mà bỏ qua một nụ cười.”        Editor: Đây là cuốn thứ hai trong Tình Lộ Hệ Liệt của tác giả Tang Giới.                  Điền văn ấm áp, mang tính chính kịch, HE, 1vs1. Càng về sau càng kịch tính đặc sắc. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** Nghiêm Thấm Huyên một tay nghe điện thoại tay còn lại đánh tay lái cho xe tiến vào gara ở dưới tầng hầm của khách sạn ở thành phố S. Đèn của thang máy nhảy đến số 2, đinh một tiếng cửa mở ra, đứng ở cửa là hai người phục vụ, thấy cô đến bọn họ cung kính kính gật đầu, "Nghiêm tiểu thư, Dung tiểu thư và Doãn tiểu thư đang chờ tiểu thư ở sảnh hoa hồng." Nghiêm Thấm Huyên gật đầu một cái, trước cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của cô, tối nay cô mặc bộ đầm màu lục nhạt, tùy ý vén tóc lên, cái cổ thon dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp đẽ. Trên cổ của cô đeo sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa số lượng có hạn mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô một năm trước. Cô đang đi tới sảnh hoa hồng thì nhận được cuộc điện thoại ngắn gọn của Doãn Bích Giới. "Chín giờ, bán đảo lầu hai, chỉnh đốn lại trang phục. Nhớ đeo Bích Hải Kim Sa." Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ có thể đoán được tối nay Doãn Bích Giới phải làm gì, cô đẩy cửa chính của sảnh hoa hồng ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hào nhoáng. Chưa bao giờ sảnh hoa hồng được bố trí tinh xảo thanh nhã đến như vậy, tầng thượng của khách sạn đầy rẫy những nhân vật quyền lực và những ngôi sao giải trí nổi tiếng. Ly rượu sóng sánh, mỹ nhân lộng lẫy. Sảnh hoa hồng vốn chỉ để chào đón người của chính phủ, hôm nay đã được bố trí tinh xảo để chào đón một gương mặt quan trọng, đó là bộ mặt của thành phố S Dung Tư Hàm. Dung Gia có địa vị trong giới chính trị, luật pháp và cả giới y học ở thành phố S. Dung Tư Hàm là cố vấn pháp luật của Dung Thị, đồng thời cũng là người trong mộng của giới showbiz. Mà Nghiêm Thấm Huyên và bạn bè lâu năm của mình là Doãn Bích Giới lại tỏ ra có chút khinh thường. Doãn Bích Giới ngồi ở trên ghế salon cùng với Dung Tử Hàm, cầm ly rượu vừa uống vừa chau mày, giương mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đi tới, trên mặt cô lộ ra một nụ cười tươi tắn. Nghiêm Thấm Huyên vừa nhìn thấy nụ cười này, chi biết tối hôm nay nhất định lại có người gặp xui xẻo rồi. Hai người bọn họ trước kia chuẩn bị làm chuyện xấu ở trường học, Doãn Bích Giới sẽ chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mà khen lấy khen để: "Cậu nhìn cậu cười đi, hôm nay chắc sẽ có người mới bước ra khỏi nhà mà đã gặp xui rồi đó." Mà với thái độ của Doãn Bích Giới ngày hôm nay, cùng với vẻ mặt của cô ấy lúc đó, giống nhau như đúc. ... Mời các bạn đón đọc Cảm Mến Không Sợ Muộn của tác giả Tang Giới.