Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Kiếp Yêu

“Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết. “Ta thả nàng thì ai thả ta đây?” Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng. “Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế…. sẽ hại nàng ấy thôi”. “Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”.  Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”. “Chỉ yêu như thế mà thôi….”. Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.   Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi. *** Một tác phẩm của Ôn Sưởng, nhắc đến Ôn Sưởng, nhiều bạn sẽ nghĩ ngay đến “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”. Giọng văn của “Vạn kiếp yêu” khá khác so với “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”, nếu hình dung giọng văn của “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân” là nhẹ nhàng xen lẫn vui vui, thì “Vạn kiếp yêu” lại là nhẹ nhàng xen lẫn bình thản, thậm chí là trầm buồn. Ấn tượng của mình xuyên suốt “Vạn kiếp yêu” là tình yêu của Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương quá sâu đậm, quá mãnh liệt, quá cố chấp, thậm chí là cực đoan, tình yêu ấy khiến Kỳ Hoa bất chấp tất cả mọi thứ, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ để được ở bên Thanh Ương, để Thanh Ương chỉ nhìn thấy một mình hắn. Bất cứ điều gì có liên quan đến an nguy của Thanh Ương đều có thể khiến Kỳ Hoa nảy sinh nộ khí ngút trời, có thể hủy diệt cả vạn vật. Truyện mở đầu bằng khung cảnh rất nhẹ nhàng, rất bình yên, Thanh Ương là tiên sinh dạy học trong một ngôi làng nhỏ, Kỳ Hoa là một “cá yêu”. Truyện mở ra một không khí rất nhẹ nhàng, rất thanh bình, chỉ đơn giản là câu chuyện tại một ngôi làng nhỏ, với những câu chuyện nhỏ, với một con rùa đen, với những đứa trẻ mà Thanh Ương dạy dỗ, với câu hát “Ân Kì Lôi”, với chiếc ghế dựa lúc nào cũng đong đưa trước sân nhà, với một nam tử mặc y phục có hoa văn gợn sóng. Giữa họ có những hiểu lầm, Kỳ Hoa tưởng rằng Thanh Ương yêu một người khác – Thẩm Vân Vọng. Kỳ Hoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn chỉ cho phép nàng yêu một mình hắn, chỉ cho phép nàng gả cho một mình hắn, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn. Kỳ Hoa đã giết chết Thẩm Vân Vọng, nhưng hắn không biết, thực ra rất nhiều chuyện không phải như những gì mắt đã thấy, tai đã nghe, người mà Thanh Ương yêu vẫn là Kỳ Hoa, nàng chấp nhận gả cho Vân Vọng cũng là vì Kỳ Hoa. Thanh Ương có buồn vì cái chết của thanh mai trúc mã Thẩm Vân Vọng chứ, nhưng nàng không bỏ được, không bỏ được tình yêu với Kỳ Hoa, vì yêu, nên hận thù buồn khổ cũng có thể chuyển hóa thành yêu. Hai người ở bên nhau, nhưng kiếp số đã định, Thanh Ương dần nhớ ra những kiếp trước của mình, kiếp nào cũng có bóng dáng của Kỳ Hoa trong sinh mệnh của nàng, kiếp nào nàng cũng yêu hắn, và kiếp nào nàng cũng qua đời khi tuổi thanh xuân vẫn chưa tàn, con đường phía trước vẫn đang rộng mở. Thanh Ương nhớ ra những lúc hai người bên nhau, dần dần cũng nhớ ra kiếp đầu tiên, kiếp mà nàng tên là Mạnh Quân Quy, từ đó, những hiểu lầm trôi nổi lại dần xuất hiện, quấn quýt vấn vương vào trí óc. Thanh Ương sợ hãi, sợ hãi rằng người mà Kỳ Hoa tìm kiếm bấy lâu rốt cuộc không phải nàng, hắn từ đầu đến cuối vẫn nhầm, sợ người mà hắn tìm là Đào Hề mà không phải Thanh Ương. Nàng là Thanh Ương, là Mạnh Quân Quy, là Lạc Tần, nhưng không phải Đào Hề. Nhưng Thanh Ương cũng không biết, thực ra từ đầu đến cuối, người mà Kỳ Hoa tìm luôn là nàng, chỉ có nàng, thực sự là nàng. Hắn làm rất nhiều việc vì nàng, hắn sẵn sàng hủy diệt cả thiên địa vì nàng, vì nàng mà nhập ma, từ thượng cổ chi thần mà thành ma. Số phận vẫn tàn nhẫn chia cắt hai con người yêu thương nhau tha thiết đến thế, Thanh Ương hiểu lầm, thân thể nàng tan vào vạn vật, nàng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Chấp niệm của Kỳ Hoa quá sâu, hắn tìm nàng, nhưng tìm không thấy. Hắn vì nàng nhập ma, rồi lại thành thần. Sau này, khi Thanh Ương nhờ Phật Tổ mà được cứu sống, hai người dần gỡ bỏ những hiểu lầm. Cuối cùng, người có tình cũng về với nhau. Kỳ Hoa là của Thanh Ương. Thanh Ương chỉ là của mình Kỳ Hoa. Như đã nói, ấn tượng sâu sắc nhất của mình sau khi đọc “Vạn kiếp yêu” chính là tình yêu mà Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương. Khi Thanh Ương vẫn là Lạc thủy chi thần, hắn cưng chiều nàng, yêu nàng, ở bên nàng. Hơn mười kiếp Thanh Ương ở nhân gian, hơn mười kiếp Kỳ Hoa luôn ở bên nàng. Tình yêu ấy quá sâu đậm, nếu cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau, thì phải nói là tác giả quá tàn nhẫn vì họ hy sinh quá nhiều, chịu đau khổ quá nhiều, hiểu lầm quá nhiều, tình yêu ấy quá sâu sắc, sâu sắc đến mức không gì che giấu được, thế gian vạn vật cũng chẳng sánh bằng. Trong truyện còn có một vài câu chuyện nhỏ xen vào giữa, đó là câu chuyện của những người ở Thủy ngục, đọc những câu chuyện của họ, thực sự khiến mình càng thấm thía, càng hiểu sâu sắc: không phải cái gì mắt đã thấy, tai đã nghe cũng đều là sự thật, đừng bao giờ nhìn mọi sự một chiều. Câu chuyện của Đào Hề - nữ phụ trong truyện cũng khiến mình rất cảm động, nàng ấy là một người cố chấp, dám yêu, dám hết mình, yêu sâu đậm, nhưng người nàng yêu là Phật Tổ - người mang trong mình cả vạn chúng sinh, đối xử với chúng sinh công bằng. Thực ra Phật Tổ có yêu Đào Hề, nhưng đáng tiếc, trách nhiệm trên vai hắn quá nặng, hắn không bỏ được. Hắn không đáng trách, nhưng bất kỳ ai khi đọc truyện, cũng đều thấy tiếc thương cho Đào Hề. Kết, truyện hay, đáng đọc, có đan xen cả kiếp trước kiếp này. *** Đời này nàng chỉ có hai nguyện vọng —— hắn yêu nàng, nàng chết trên tay hắn. Hắn nói: "Chướng do lòng sinh ra, tâm chết thì chướng diệt." Nàng trốn trên cây đào, cười đáp. Một đời này, hắn không yêu nàng, nàng cũng không chết trên tay hắn. Nàng chỉ là người vì hắn mà chết, cũng không phải do hắn cầm đao cắt hết huyết mạch trong cơ thể nàng, tay của hắn vốn không hề vấy máu. Đúng là đáng hận mà ——một đời này, nàng không được hắn yêu, cũng không được hắn hận. Vậy một đời này rốt cuộc tại sao ta phải sống đây? Vì sao ta phải tồn tại nữa? Ta là tình chướng của chàng, sao chàng không cho ta một chút tình để lại? "Giờ chướng của chàng mới hết, có phải là, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không? A, trước kia, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không?!" Thanh Ương đi rồi, nàng điên cuồng hỏi hắn, ôm hắn, thấp kém lại tuyệt vọng đến thế. Hắn thương xót nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt đó như thể nhìn thấy con dân mình, lúc nào hắn cũng sẽ từ bi như thế. Hai người nhìn nhau, Đào Hề bật cười ha hả, cười rồi cười, cười đến lúc mặt đầy nước mắt, cười đến lúc không kêu được tiếng nào—— chẳng qua hắn chỉ một lòng yêu thương muôn dân trăm họ, vì lẽ đó mới không đành lòng để nàng phải chết; trong lòng hắn có chướng, nhưng không liên quan đến tình, hắn quá từ bi, vì thế mới không đành lòng thương tổn dù chỉ một sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh trong mắt hắn đều bình đẳng, sao có thể có tư tâm. Đào Hề a, sao cứ chấp nhất như thế, ngàn vạn năm qua bao đêm không chợp mắt, ngày không yên ngủ, chỉ một câu "không cầu được" mà hành hạ đến chết đi sống lại, sao lại không có tiền đồ như thế? Quá không có tiền đồ! Chấp nhận đi, chấp nhận thôi... Nàng sẽ chết mà, Đào Hề. Nhưng vì sao vẫn không nỡ bỏ? Lẽ nào nàng tình nguyện mỗi ngày mỗi đêm bị tình yêu giày vò đến chết cũng không quên? Nàng không nỡ cái gì? Nàng không thể không yêu hắn sao? Nàng không nỡ tình cảm mãnh liệt ngàn vạn năm qua sao? Phải, ta không nỡ. Đào Hề nở nụ cười, nàng úp mặt vào lòng bàn tay người kia, hai hàng lệ chảy. Ta yêu chàng mà... Người vẫn đang bất động để mặc nàng tựa vào vội vã chạy tới ao sen, ngàn tỉ năm trôi qua ánh mắt chỉ có từ bi lại dâng lên vẻ thê lương. Trả lại cho nàng. Ngày qua ngày, cây đào phía sau Phật tổ lại càng thêm khô héo, hoa lá khắp nơi đều rơi hết, cành cây trơ trọi yếu đuối, không còn chút dáng dấp năm xưa. Đào Hề cảm giác sinh mệnh trôi đi, lẳng lặng nhìn người trước mặt quay lưng ngồi đó —— một đời này, yêu chàng không hối hận; nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi phật châu, từng viên tròn tròn bóng loáng, màu gỗ đậm màu, cũng giống như trọng trách mà người đó vẫn mang, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng vẫn chỉ mới thiếu niên, nhưng đã phải gánh trách nhiệm Càn Khôn cửu giới muôn dân. Nhưng mà sắp không phải nữa rồi. Sắp không còn là phật nữa. Hắn vẫn không muốn mình là phật, hắn không làm phật được. Cánh hoa đào nhỏ nhỏ lẳng lặng nằm trong tay hắn, cánh hoa bắt đầu ố vàng, hơi nước dần biến mất, màu sắc tan đi, giống như nhìn một người từ độ tuổi dậy thì từ từ biến thành người già leo lắt, dần dần, dần dần, từng bước từng bước chết đi... Thiếu niên mặt mày trong sáng chậm rãi đưa tay lên, đặt nó đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống —— cẩn thận như thế, tình sâu như biển là thế, như gửi gắm hết những năm tháng yêu thương vào chiếc hôn này. Đời sau, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ cả đời không cưới; đời sau nữa, nếu nàng yêu ta, ta sẽ khiến nàng yêu ta trước. Ta muốn luân hồi làm người, không muốn làm phật nữa. Ta yêu nàng, Đào Hề. Mời các bạn đón đọc Vạn Kiếp Yêu của tác giả Ôn Sưởng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Scandal Giá Trên Trời - Liên Tâm
Đang từ đỉnh cao của sự nghiệp, giữa hào quang của danh vọng, chỉ trong một đêm, sau khi clip nóng xuất hiện, siêu sao An Dao đã rơi xuống vực sâu muôn trượng. Không một ai tin rằng cô vô tội, không một ai tin rằng cô gái trong clip không phải là cô. Tất cả đều quay lưng lại với cô, mọi cánh cửa đều đóng sập trước mặt An Dao, kể cả người quản lý bên cạnh cô bao năm nay - người cô coi như mẹ ruột cũng lạnh lùng từ chối, đẩy cô vào hang hùm miệng sói. Cô gái ấy biết lấy gì chống đỡ miệng lưỡi thế gian, dư luận cay nghiệt? Khi đó, chỉ có hai người đàn ông tin cô vô điều kiện, một người là cha cô, một người là Lăng Bách. Anh nói: “Cho dù cả thế giới đều phụ em, ít nhất vẫn còn có anh muốn bảo vệ em!”. Vừa phơi bày những mặt tối của giới giải trí vừa đem đến sự ấm áp của tình cha con, sự nồng nhiệt của tình yêu, “Scandal giá trên trời” quả một cuốn tiểu thuyết tình cảm hay, gay cấn, cuốn hút từ ngay trang đầu tiên và gây xúc động đến tận trang cuối cùng. *** Ánh đèn sáng rực, trên chiếc giường màu đỏ, An Dao ngồi nghiêm chỉnh. Lăng Bách đứng dựa cửa, bóng người cao lớn. Anh nhìn cô, khóe mắt lấp lánh nụ cười. Một hồi lạ hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên thẳng giường. Nghĩ tới câu này là hai má An Dao lại nóng bừng. Thực sự sắp lên giường rồi, hơn nữa, còn đường hoàng lên giường. Cô ngồi im không nhúc nhích. Lăng Bách đứng ngoài cửa hỏi: “Anh có thể chứ?” Giọng điệu là câu hỏi nhưng ánh mắt lại chứa nét cười xấu xa. Có thể chứ? Cô vờ ngu ngơ: “Có thể làm gì?” Anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ bước tới bên cô. Hôm nay anh mặc bộ complet màu trắng, toàn thân toát lên vẻ lịch lãm. Cô nhìn anh rồi lại cúi đầu, tim đập loạn xạ. Trong ánh điện sáng rõ, Lăng Bách ngây người nhìn người con gái trước mặt, anh cúi người hôn lên má cô, làn da cô vừa mềm vừa mịn, thơm như sữa, có sức hấp dẫn lạ kì. Anh nhẹ nhàng đẩy cô nằm ra giường rồi đè lên. Hơi thở dần dần trở nên nóng hổi. ... Mời các bạn đón đọc Scandal Giá Trên Trời của tác giả Liên Tâm.
Người Thứ Ba - Lục Xu
Không biết bắt đầu từ lúc nào, "Bạch Liên Hoa" "Lục Trà Nữ" một loại từ trên Internet nhanh chóng phổ biến hẳn lên, nó thuộc về nghĩa xúc phạm, nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ trong lòng người khác tôi thuộc về loại Bạch Liên Hoa, Lục Trà Nữ, trong câu chuyện này tôi cũng là người thứ ba, người thứ ba không hẳn là người thứ ba - lời tựa. *Chú thích: - Bạch Liên Hoa chỉ những cô gái ngỡ mình trong sáng, thánh thiện, vô tội. - Lục Trà Nữ chỉ những cô gái giả bộ trong sáng, ngây thơ đi lừa đàn ông - như mấy kĩ nữ. *** Chu Tiểu Bân với Thẩm Bách Y bên nhau rất hạnh phúc, cùng trải qua hai năm, bọn họ có bao nhiêu vui vẻ, thì tôi có bấy nhiêu khó chịu. Mãi đến tận một ngày, Chu Tiểu Bân hẹn chúng tôi cùng ăn cơm, đương nhiên chúng tôi sẽ cùng đi. Ngay cả mấy người bọn anh đều cười, thật khó, Chu Tiểu Bân vẫn còn nhớ chúng tôi. Một ngày kia, Chu Tiểu Bân liên tục uống rượu, cứ liên tục uống rượu, cái gì cũng không nói, chỉ có thể uống rượu. Không ai có thể khuyên nhủ anh, kể cả tôi. Tôi muốn hỏi anh nhiều hơn, ai khiến anh đau lòng như vậy, ai khiến anh khó chịu như vậy, nói cho em, nói cho em, em sẽ đồng ý chia sẻ cùng anh. Nhưng không thể, thật sự không thể. Lão Ngũ thở dài, "Gọi điện thoại cho Thẩm Bách Y, bảo cô ấy đến đón cậu về!" Thẩm Bách Y tới rất nhanh, cô nhìn thấy bộ dáng này của Chu Tiểu Bân, nhíu mày. Chu Tiểu Bân có lẽ say, hoặc có lẽ không say, nhưng lúc Thẩm Bách Y đến, anh liền mạnh mẽ ôm lấy cô. Anh cứ ra sức ôm như vậy. Anh không ngừng nói, "Đừng đi, đừng rời bỏ anh... Đừng đi, có được hay không? ... Mời các bạn đón đọc Người Thứ Ba của tác giả Lục Xu.
Khinh Ngữ - Cửu Lộ Phi Hương
Vừa mới ngủ dậy, Lâm Khinh Ngữ đã phát hiện ra mình biến thành con trai…… Cô sung sướng đến phát điên. Đồng thời lúc ấy, Tô Dật An phát hiện ra mình biến thành…… một cái cây. Hắn đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Càng đau khổ hơn nữa là Có một cậu chàng (cô nàng?) tối nào cũng chạy đến chỗ cái rốn của hắn – hốc cây để nói chuyện…… Thì thầm to nhỏ tất cả những bí mật, những rung động thầm kín, một chút lo lắng bất an, đôi phần mờ ám đều cho hắn nghe.  *** Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An. Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác. Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi. Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ. Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì. ... Mời các bạn đón đọc Khinh Ngữ của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đen Ăn Đen - Cư Ni Nhĩ Tư
Tuần vừa qua trong nhà xảy ra ít chuyện buồn, tâm trạng của Hoa Ban cũng theo đó sa sút hẳn. Mở kho ebook ra, trong đầu mình định sẽ đọc một truyện thật tăm tối. Màu đen là tối nhất, 2 chữ đen trong tựa truyện lại càng thêm tối. Cứ như thế mình bắt đầu gặm nhắm quyển Đen ăn đen một cách đau thương >_< Hóa ra truyện này không có chết chốc, ngược đãi, máu me, chém giết gì cả. Đại khái là mình đã bị lừa tình =.= Mà truyện này cũng không cho mình tí cảm xúc nào để viết review cả, lạ thật! (Chắc vì tâm trạng không tốt) Nếu đem so sánh mặt bằng chung thì Đen ăn đen vẫn hay chán, nếu đem so sánh những bộ lớn thì Đen ăn đen vẫn chưa thấm vào đâu. Tạm thời xếp loại trung bình khá đi. Cho rating 4.25 =)) Truyện này không cho cảm giác gây cấn, xung đột cũng thường thường, túm lại là không có chất kích thích. Mạch truyện nhè nhẹ, đều đều và vô số chi tiết lãng mạn. Nếu bạn muốn tìm cảm giác ân ân ái ái, sự âu yếm ngọt ngào của mùi vị tình tứ thì truyện này có lẽ hợp. Thật ra Hoa Ban theo trường phái lãng mạn-hành động nên mình thích những chuyện vừa “ngọt” và “cay”, cứ đều đều theo mô tuýp cũ thì mình ngán tận cổ rồi. Cái hay nhất của truyện này có lẽ là tạo ra hình tượng nữ chính độc lập và thành công trong nghề báo. Một nữ nhà báo bạo dạn, gan lì, thách thức mọi bí mật để rồi vạch trần sự thật bằng cây bút của mình. Cũng chính cái tật bướng bĩnh này đã đẩy cô đến vực thẳm cuối cùng . Đúng thật ngành báo chí chỉ thua ngành cảnh sát, có thể xếp ngang bằng ngành luật sư. Người làm báo đòi hỏi một tinh thần thép, dám nhìn, dám nghĩ, dám viết dù có bị đe dọa, hãm hại. Có lẽ chính cái tố chất liều lĩnh trong con người Mạc Ninh đã lấy được trái tim của Cố Chuẩn. Cô gái Mạc Ninh thuộc tuýp phụ nữ tự lập hiện đại. Cô dám thừa nhận mình đã yêu và cũng ngây ngô tìm cách tiếp cận anh. Trong khi cảm xúc của Mạc Ninh vô cùng rõ ràng thì Cố Chuẩn lại có nhiều điều uẩn khúc. Hoa Ban cho là hình tượng nam chính khá thất bại vì thiếu mất nền móng. Một căn nhà dù đẹp thế nào mà phần móng không chắc cũng dễ lung lây. Có lẽ Cư Ni Nhĩ Tư nên kể rõ hơn vì sao anh hình thành tính cách thờ ơ, lạnh lùng, khó gần như vậy. Tốt nhất là nên tạo cho anh một quá khứ với một mảnh tình dang dở nào đó thì người đọc sẽ thấy anh ta sâu sắc hơn. Nói về tình yêu của hai người hì tiến triển khá thuận lợi. Không có sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Cố Chuẩn thật ra còn rất yêu thích Mạc Ninh, bà Cố còn xác định cô là mẫu con dâu yêu thích của bà. Người thứ ba, thứ tư thì có xuất iện nhưng mờ nhạt, không có sức ảnh hưởng bao nhiêu. Chủ yếu làm khó cuộc tình của hai người là ở Cố Chuẩn. Anh chàng này luôn cho rằng cô ấy không thể hiểu mình, tự cho là ta đây cao thâm, khó ai bước qua được cái “sâu sắc” trong tâm hồn anh. (nhưng mà tự anh ta cho là vậy chứ Hoa Ban đã bảo là chàng này thiếu nền móng mà ^^) Vậy rồi tới phút chót thì hóa ra chính bản thân Cố Chuẩn mới là người không hiểu Mạc Ninh. Vì sự “không hiểu” này mà suýt nữa anh đánh mất cô. Bây giờ thì mình rất thắc mắc về ý nghĩa nhan đề. Thế nào là Đen ăn đen? Trong truyện không nói gì về màu đen hết. Ây da, tác giả muốn thử thách trí tưởng tượng “phong phú quá đáng” của mình đây mà. Có thể cả nam và nữ chính đều là con cờ đen, chung một bản chất như nhau, củng là một cực của nam châm. Thay vì đẩy thì lại hút, thay vì là đồng đội thì lại ăn nhau. Thoi tóm lại là mình không biết vì sao tựa truyện như vậy. Bạn nào hiểu thì la lên nhe! ^^ Nói một chút về phương diện ngôn ngữ + diễn đạt. Ebook này thiệt là thiếu sót. Không ghi tên người dịch, người edit hay người làm ebook gì cả, chẳng rõ là truyện dịch hay edit nữa. Văn phong khá chuẩn, không mang dáng dấp của cv là bao, có lẽ là dịch. Nhưng cách kể cũng đơn giản, không hoa hòe, không đố chữ, không miêu tả nhiều nên edit cũng dễ dàng. Truyện xoáy sâu vào tình tiết, khắc họa cảnh vật thất nhạt, không đáng kể nhưng diễn tả tâm lý thì công phu, rõ ràng và có đầu tư nhiều. Như vậy, đây là bộ truyện dùng để giết thì giờ. Nó không hời hợt nên đọc không thấy uổng, phù hợp cho ai thích lãng mạn dịu dàng. Bài review này mình viết không có gì lôi cuốn, có sao nói vậy thoi mà cũng không có để nhiều tâm tư vào. Hy vọng lần sau sẽ nhiệt huyết hơn. Chào các bạn, cảm ơn vì đã đọc. Nếu các bạn rỗi rãi thì xin mời xem qua truyện mình viết nhe, đề nghị nên đọc bộ Diễn viên đa năng – bộ mình ưng ý nhất. Xem thử mình viết truyện có hay như viết review không. (Quảng cáo chút xíu ấy mà^^ Chắc mình phải tìm ai đó viết review cho truyện của mình thoi. Hay là mặt dày tự đi khen mèo dài đuôi đây ta??? ^^)) Review: hoabanland.wordpress.com *** Lúc Mạc Ninh đến bên cạnh xe Cố Chuẩn, phát hiện đèn xe đang mở, người cũng không ngồi trên ghế. Đứng nhìn hồi lâu, sau hố gọi lớn “Cố Chuẩn”. Lúc này cửa sau xe mới chậm rãi hạ xuống. Mạc Ninh đi đến, Cố Chuẩn đã mở cửa cho cô. “Sao lại ngồi phía sau?”. Mạc Ninh ngồi vào chô, tuỳ ý gợi chủ đề, muốn làm không khí dịu đi một chút. “Phía trước sáng quá”. Mạc Ninh không hiểu, ánh sáng nhạt chiếu tới, cô giống như cảm thấy tóc Cố Chuẩn vẫn còn ẩm, cứ như thế duỗi tay sờ, quả như cô đoán. Mi nhắn lại, cô nói “Anh không sấy tóc sao?”. Cố Chuẩn nằm ở trên ghế, giọng bình thản.“Em còn không cho anh thời gian làm khô”. “Về nhà?”. Rốt cuộc cũng nói ra.“Em với Khâu Tuân chỉ là bạn tốt”. “Ừ”. “Lúc vừa đến Bắc Kinh, vì công việc không ổn định, chỗ ở không ổn định, rất hoang mang”. Chậm rãi, Mạc Ninh cũng đã quen dần với bóng tối, nhắm mắt nằm lên ghế.“Khâu Tuân hợp tác cùng bạn trai Tô Dã Nghi, vô tình em gặp lại anh ta, anh cũng biết, em với anh ta quen nhau ở Tahiti. Dịch tự lúc trước bận làm dự án, Tô Dã Nghi vì bận chăm sóc anh ta, Chu Nhất Nặc cũng có chuyện của mình và Chu Xung, em lại chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh, Khâu Tuân lại rảnh rỗi, vì thế rất tự nhiên, chúng em cứ thế trở thành bạn bè”. “Anh ta rất tốt, là một người đáng để làm bạn, thế nhưng nếu để em gọi tên thân phận của anh ta, em sẽ xếp anh ta vào loại ‘khuê mật’. Nói như thế, anh hiểu không?”. Nói xong, cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, anh ẩn mình trong bóng đêm, không lộ ra tâm tình gì. ... Mời các bạn đón đọc Đen Ăn Đen của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.