Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vãn Thiền

Văn án: Yến Hạ lớn lên ở một trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi, vừa nghèo vừa khổ còn phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi tàn tật, đó giờ luôn là hộ gia đình nghèo khó được bà con cứu tế cho. Cho đến một ngày, nàng phát hiện mẹ nuôi què chân của mình có thể dùng một chưởng san bằng cả ngọn núi, tiếng đàn của người cha nuôi mù lòa có thể triệu cự thú trong truyền thuyết... Thiếu nữ nghèo suốt mười mấy năm chợt phát hiện thì ra mình là người có hậu thuẫn lớn nhất trong giới Trung Nguyên. *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop)   ***   Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa ➻➻➻ Cơn mưa đầu mùa qua đi, vài tia nắng lọt qua tầng mây chiếu xuống trấn Nam Hà. Những bông hoa đầu xuân còn chưa nở hết, chúng khẽ lắc mình theo làn gió. Xuân ý đương nồng. Phía bắc trấn Nam Hà vẫn tịch nhiên như cũ, tựa như không hề liên quan gì tới cơn mưa vừa qua, không liên quan gì đến ngày xuân, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ca. Mãi đến khi Yến Hạ đẩy cửa bước ra, bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn, bưng nước, nấu cháo, hầm thuốc. Căn tiểu viện yên tĩnh vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên có sinh khí hơn rất nhiều. Hôm nay, Yến Hạ mặc một bộ váy màu vàng nhạt phối với sợi dây buộc tóc cùng màu, kết một bím tóc thật đẹp, bím tóc lắc lư theo từng động tác của nàng. Yến Hạ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng đang cúi đầu tưới nước cho hoa cỏ trong viện, bên môi ẩn hiện ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt. Ánh mặt trời xuyên qua  chiếu lên mặt nàng, ngũ quan tinh tế như ngọc tạc. Yến Hạ làm việc nhà một mình trong viện, đến khi mặt trời càng lên cao, cánh cửa đầu tiên ở bên trái căn viện mới mở ra. "Nhị nương!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười với người chống gậy đang đi tới, "Cháo chín rồi, người tranh thủ ăn cho nóng." Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: "Thuốc đâu?" "Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn." Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp. Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo. Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười. Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng. Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu. Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống. Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn. Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Yến Hạ không biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, nàng chỉ biết y bệnh rất nghiêm trọng, cha mẹ nuôi khác ngày nào cũng lo lắng trông chừng y, cẩn thận bảo vệ y giống như sợ có một ngày y bỗng dưng tắt thở vậy. Cũng may là từ khi Yến Hạ ra đời đến nay, cha lớn vẫn gắng gượng sống được hơn mười lăm năm. Yến Hạ rất thích người cha lớn của nàng, ngoại trừ việc cha là người nuôi lớn nàng, còn vì cha lớn là người đẹp nhất nàng từng gặp cho đến tận bây giờ. Giống như các cha mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cha lớn, hy vọng một ngày y có thể khỏe lại, sống thật lâu dài. Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi đổ nồi thuốc đã nấu xong vào trong chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi nàng vừa quay người, bất thình lình một thân hình cao to chắn trước mặt nàng. Người đó là cha nuôi nàng, không biết y vào phòng bếp từ khi nào. Y bưng chén thuốc lên rồi nhìn Yến Hạ một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chỉ Nhị Nương đang ngồi bên kia ý bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo. Yến Hạ ngồi xuống bàn ăn, múc từng chén cháo bỏ vào miệng. Ánh mắt nhị nương bên cạnh liên tục dừng trên người nàng, nhìn mãi nhìn mãi khiến mặt nàng phát nóng lên, nàng chỉ còn cách cúi thấp đầu xuống. Nhị nương cười mà không nói, mắt vẫn không rời Yến Hạ. Qua một lúc, cha nuôi bước ra từ phòng của cha lớn, ngồi xuống bàn, ánh mắt nhanh chóng liếc sang người Yến Hạ.    Ánh mắt này khiến Yến Hạ không biết phải phản ứng ra sao, nàng bỏ chén cháo xuống bàn, nhỏ giọng hỏi dò: "Cha lớn sao rồi ạ? Đã uống thuốc chưa?" Cha gật gật đầu. Nhị nương cười khẽ bảo: "Chắc giờ này ông ta còn ngủ, cho dù có bắt dậy uống thuốc ông ta cũng chẳng biết người đúc thuốc cho mình là ai đâu." Nghe nhị nương nói vậy, cha gật đầu. Dù sao thì để cha lớn uống thuốc được đã là chuyện tốt rồi. Yến Hạ đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhị nương và cha cứ dừng trên người nàng một cách kỳ lạ, nàng chỉ còn cách giả vờ ho khan một tiếng, làm ngơ ánh mắt đó. May là đúng lúc ấy, cha nhỏ bước ra khỏi phòng. Mắt của cha nhỏ không tốt, lần mò mãi mới đi đến bên bàn, cũng không thèm quan tâm trên bàn có gì, cứ thế giật lấy chén cháo của cha rồi ăn tự nhiên. Cha nhỏ ăn xong, lau khóe miệng, nhìn mọi người mỉm cười: "Thức sớm thế à?" Trong viện không ai để ý y. Cha nhỏ không tài nào hiểu nổi không khí trước mắt đây là thế nào, bèn hỏi: "Sao không ai nói chuyện vậy?" Yến Hạ đã ăn cháo xong, nàng đứng dậy dọn dẹp chén bát trên bàn, đỏ mặt nói: "Hôm nay còn có chút chuyện, con ra ngoài một lát, cha nuôi mẹ nuôi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong, cuối cùng Yến Hạ không chịu nổi ánh mắt của bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi căn viện. Nhị nương và cha chẳng nói lời nào, ánh nhìn đầy ý vị sâu xa trông theo hướng Yến Hạ vừa rời đi. Chỉ có cha nhỏ không thấy đường của nàng chẳng biết tình huống gì vẫn cứ vẫy tay vui vẻ tạm biệt nàng, còn không quên dặn nàng tối về nhớ mua cho hắn vò rượu. Đến khi không còn nghe tiếng bước chân Yến Hạ, cha nhỏ mới ngồi xuống, hỏi dồn hai người im lặng ngồi kế bên: "Sao hai người không nói gì thế?" Cha lắc đầu. Cha nhỏ: "Có gì không nói được chứ?" Cha nhíu màu, bắt đầu múa tay minh họa. Cha nhỏ ghét bỏ quơ quơ tay, không kiên nhẫn nói: "Không hiểu không hiểu, đổi cái nào có thể dùng lời nói đó." "..." Cuối cùng nhị nương không nhịn nổi nữa, dứt khoát ngắt lời hai con người không biết giao lưu này, nói: "Ông bị mù thì làm sao thấy Yến Hạ ra sao mà biết chuyện gì xảy ra." Nghe vậy, cha nhỏ như hiểu ra điều gì, bắt đầu cảnh giác, quay qua hỏi: "Sao thế?" Nhị nương nhìn về hướng Yến Hạ mới đi khỏi, thần sắc bắt đầu nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Con bé Yến Hạ này… Hôm nay còn trang điểm nữa." Bởi vì bình thường phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi, cuộc sống cũng chẳng suиɠ sướиɠ mấy nên Yến Hạ chưa bao giờ để ý vẻ ngoài của mình. Hôm nay lại bỗng nhiên chăm chút bản thân. Chuyện này nói thì nhỏ nhưng với những người trong viện thì đây lại xem là chuyện lớn. Cha nhỏ chau đôi mày, một tay đặt trên mặt bàn đá, trầm ngâm giây lát, cuối cùng quay đầu lại hỏi một câu rất then chốt: "Nó muốn đi gặp ai?" Nhị nương và cha nhỏ nhìn nhau, không ai đáp. Nhưng ba người yêu con gái như mạng này đồng thời cảm nhận được mối nguy hiểm.   · Sau khi rời khỏi tiểu viện, Yến Hạ đến tửu lầu. Trong trấn chỉ có duy nhất một tửu lầu. Lúc trước Yến Hạ cũng rất hay tới đây, cha nhỏ nàng kể chuyện ở tửu lâu này nên nàng thường đến đón y về nhà. Lâu dần, ông chủ tửu lâu và rất nhiều khách khứa đều quen mặt nàng. Cha nhỏ kể chuyện vào buổi chiều, lần này Yến Hạ tới trước chẳng liên quan gì tới y. Nàng chào hỏi ông chủ một tiếng rồi trực tiếp đi lên lầu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu yên lặng chờ đợi. Trấn Nam Hà nằm ở một vùng xa xôi, đường đi không thuận lợi, hiếm khi có người ngoài xuất hiện trong trấn. Thường ngày đến người còn chả thấy mấy ai nên khách khứa trong tửu lâu cũng ít ỏi vô cùng. Yến Hạ ngồi ở tầng hai một lúc lâu mà cũng chỉ có mấy vị khách đi vào. Yến Hạ ngồi đó đến nhàm chán, lúc thì uống trà, lúc thì dòm ngó những người dưới sảnh, dáng vẻ lơ đễnh. Nàng cứ đợi như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nội viện tửu lâu bỗng nhiên được ai đó mở ra từ trong, một bóng người bạch y bước ra ngoài. Yến Hạ khựng người lại, mở to mắt nhìn về phía người nọ. *Đôi lời muốn nói: Trong truyện tác giả dùng "二娘 (nhị nương - mẹ hai),大爹 (cha lớn),三爹 (cha ba),小爹 (cha nhỏ)". Tui đắn đo rất lâu không biết nên để luôn vậy hay thay đổi. Cuối cùng thống nhất thế này: Nhị nương vẫn là nhị nương (để mẹ hai cũng được nhưng "nhị nương" nghe thích hơn chút). Cha lớn và cha nhỏ vẫn vậy. Riêng cha ba tui sẽ để "cha" hoặc "cha nuôi". (Không biết mọi người có thấy không chứ t thấy để cha ba nghe vướng vướng). P/s: TUI ĐÃ TRỞ LẠI RỒI ĐÂY! >:-) Sắp tới sẽ làm luôn song song hai bộ, một là bộ này (chính) và một bộ khác (phụ). Sau này, khi mày mò xong sẽ chuyển hẳn nhà sang wordpress, chắc khoảng mấy tháng nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc. Cảm ơn rất nhiều! Mời các bạn đón đọc Vãn Thiền của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Thất Trọng Sa Y
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là nam phụ tinh phẩm khiến người ta muốn ngừng mà không được, người xưng ngọc diện (mặt ngọc) Chiến thần, không gì không đánh được, trăm trận trăm thắng. Một ngày kia, Hoàng đế có lòng mai mối. Mỹ nữ như mây, trông mong ngóng chờ. Hắn vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), tiện tay chỉ vào một người: ''Vậy chọn nàng.'' Cố Nha Nha nhổ một bãi nước miếng, đầu nàng đầy châu ngọc, tơ lụa khắp người, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thành một dạng với mông khỉ, muốn tục khí có tục khí, muốn thô bỉ có thô bỉ, nàng càn rỡ lại vẫn càn rỡ. Miệng hung hăng gặm đùi gà, mặt nàng bóng loáng, nhe răng cười: ''Được.'' Một cuộc nhân duyên ngay cả nàng cũng không coi trọng, ai ngờ trong lúc vô tình bị sa vàobên trong đó. Nàng trốn, nàng giấu, nàng đấu tranh, nàng phản nghịch, một lần lại một lần rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? ''Họ Quân, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?'' Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ''Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.'' Nàng nổi bão. Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ''Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.'' ''Ha ha ha! Xem ngươi lên mặt, ngươi cho rằng người nào hiếm lạ làm ấm giường cho ngươi?'' Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nữ nhân nào đó lại vui đến nở hoa. * Vương gia mặt than kiêu ngạo độc miệng VS Lolita ngây thơ dễ thương phúc hắc. *** Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất? Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng. Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng. Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng. ... Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên của tác giả Thất Trọng Sa Y.
Đằng Sau Lớp Mặt Nạ - Megan Derr
"Những ngón tay dài lần theo từng đường chạm trổ lấp lánh, lướt qua mũi và môi, màu sắc nơi đó dần sẫm màu, chuyển thành màu đen tuyền ở nửa phần bên trái. Mỗi một chiếc mặt nạ đều mang theo dáng vẻ riêng có. những ký hiệu độc nhất vô nhị chỉ có người trong bộ tộc mới hiểu được. Trừ chủ nhân không ai có thể làm hộ vệ gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó" Vậy khi một kẻ không phải chủ nhân lại ra lệnh cho người hộ vệ xuất sắc nhất tháo bỏ mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì? "Ta không thể cởi nó ra khi hai tay bị xích, nếu như ngươi thả ta thì ta sẽ giết mi" Cậu không dọa suông nhưng cậu lại dọa sai người. *** K asumi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ ghét đất liền. Sau mấy tháng ròng lênh đênh trên biển cả, cậu không mong gì hơn là được đặt chân lên mặt đất cứng cáp. Và cậu ghét cảm giác đó. Âm thanh nhốn nháo, đám đông lúc nhúc, từ bữa sáng đến bữa trưa rồi đến dạ tiệc, phải luôn để mắt đến cả trăm người lượn lờ trước mặt. Bị nhìn ngó, bị bàn tán, bị khiển trách vì sự bất cẩn ngu ngốc. Tiếng tặc lưỡi bất mãn khi được biết về sai lầm nhục nhã của một hộ vệ bóng đêm. Dĩ nhiên vẫn có lời khen ngợi vì đã cứu được chủ nhân, nhưng đó chỉ như giọt nước thấm vào núi thất bại mặn chát. Tính luôn cả những lời khen ngợi vì đã bắt được Jun và thu thập chứng cứ kết tội lão. Một tháng nữa thôi, tất cả sẽ lắng xuống, Minoru sẽ lại vùi mình vào những ngày nghiên cứu thanh tịnh, và chỉ đến lúc đó Kasumi mới nhẹ người đi được một chút – và có thể lấy lại được thăng bằng như trước kia.Chỉ có một vấn đề: Dù đi bất cứ đâu, cậu cũng chợt nhận ra mình đang nhìn quanh tìm kiếm một mái đầu vàng, hoặc dỏng tai nghe ngóng tiếng cười ha hả quen thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Đằng Sau Lớp Mặt Nạ của tác giả Megan Derr.
Cung Điện - Tạ Y Cửu
Một ngày trời thật đẹp, ta đã chú ý tới thám giám đó. Chỉ cần liếc một cái ta liền nhận ra hắn giữa đám người, bởi vì hắn là thái giám mang theo khí phách đàn ông nhất mà ta từng gặp. *** Cung tường thật dài ở trước mắt. Trên mặt đất, hai bóng người đang sóng đôi. Hắn nói: “A bích, đã đi đến tận đây, ngươi vẫn còn khăng khăng giữ quyết định kia sao?” Ta gục đầu xuống. Hắn nói: “ Trên đường đi đến đây, bổn vương tự ngẫm lại mình, quả thật cách làm của bổn vương có chút không thỏa đáng. Nếu như ngươi vẫn muốn quay về, bổn vương vẫn cho ngươi một cơ hội lựa chọn như trước. Sau này, bổn vương nhất định bù đắp cho ngươi thật tốt.” ... Mời các bạn đón đọc Cung Điện của tác giả Tạ Y Cửu.
Xứng Lứa Vừa Đôi - Tô Áng
Truyện Xứng Lứa Vừa Đôi của tác giả Tô Áng là một câu truyện thuộc thể loại ngôn tình cổ đại sủng. Nàng là tiểu thư nhà quan gia ở thượng kinh có cuộc sống bình dị nhất. Không có gì ngoài diện mạo, người duy nhất thấy ngứa mắt chính là con trai trưởng của Thừa tướng “công đức vĩ đại” đã từ hôn. Giấc mộng mười dặm hồng trang của nữ nhân ngự xà cuồng phi vỡ rồi không cách nào gắn lại, nàng thề rằng, xem truyện thì hẳn cuộc đời này không gả cho quyền quý nữa. *** Nhiêu Nhiễm là một người mặt đơ, từ lúc nàng bắt đầu nhớ được kí ức đã khắc ghi việc này. Lúc những hài tử bên cạnh đang bật cười khúc khích, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn lành lạnh một bên, cảm thấy những người kia sao mà ngốc đến thế. Sau đó trở lại trong phòng, nàng lặng lẽ đưa tay xoa hai quai hàm cứng thịt, hi vọng có thể khiến chúng sinh động hơn một chút. Nào có ai thích những thức bất bình thường, không mặt hay dáng dấp của Nhiêu Nhiễm đều không tệ, nhưng nàng không thích khuôn mặt không cảm xúc của mình. Nhiêu gia là tướng môn thế gia, từ ngày Khánh Nguyên triều kiến quốc đã được cha truyền con nối tước vị Quang Vũ hầu. Tôn tử các đời có sở trường binh khí, ngày cả nha hoàn trong phủ cũng có biết ít quyền cước công phu. Địa vị của Nhiêu gia trong triều cũng cực kì cao quý, không số một thì cũng là số hai. Mà Nhiêu Nhiễm, từ khi mười sáu tuổi đã biết, tương lai mình phải gả cho thái tử. Đối với chuyện tình yêu, nàng cũng không có quá nhiều ảo tưởng. Có lẽ mình sẽ gả cho một nam nhân không tính là đãng ghét, thích hợp rồi sống với nhau một đời. ... Mời các bạn đón đọc Xứng Lứa Vừa Đôi của tác giả Tô Áng.