Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Giáo sư trẻ tuổi nhất Lan Công, Ninh Khang tuyển trợ lý cho đề tài mới của mình. Dịch Huyên đã tốt nghiệp xung phong đi đầu. Cô ỷ vào tình cảm lớn lên từ của cả hai mà thuận lợi lấy được vị trí này. Ngày đầu tiến vào nhóm Dịch Huyên cẩn thận, nghiêm túc hỏi "Học bá Ninh, anh hiện tại muốn em làm gì?" Ninh Khang duỗi tay đem cô ấn vào trong lồng ngực, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ mọng. Một phút đồng hồ sau, Ninh Khang bố trí nhiệm vụ: "Em hãy căn cứ vào thời gian, lực độ, xúc cảm lúc hôn môi, viết báo cáo giao cho anh" *** Đi theo hướng ngược kim đồng hồ, Dịch Huyên cuối cùng cũng vào được khách sạn lớn, điều hòa ập vào mặt mát lạnh, làm ác cảm trên người cũng dần biến mất. Tháng tám ở thành phố Ngọc Lan, vẫn là kiểu "Ra cửa hai phút, đổ mồ hôi hai giờ". Nghe đâu đây là khách sạn 6 sao lớn nhất thành phố Ngọc Lan, khai trương còn chưa đến một tháng, Dịch Huyên lần đầu tới. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, cúi đầu xuống là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh vàng rực rỡ ở sảnh đường tràn ngập mùi thổ hào. Dịch Huyên đi mau hai bước, tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Hà, hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói nhà dì cùng với nhà chúng ta gia cảnh giống nhau hay sao? Người bình thường có thể làm tiệc cưới ở khách sạn lộng lẫy xa hoa hả?"  Nhớ tới lúc Hứa Yến Phi tới nhà đưa thiệp hồng, "Một người đắc đạo, gà chó lên trời". Diệp Tiểu Hà tức sôi máu, "Còn không phải là cưới được đại gia hay sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"  Nói xong, Diệp Tiểu Hà lại trừng Dịch Huyên một cái, "Con cũng phải nhanh nhanh để mẹ được tham gia vào đường đua, 24 tuổi rồi, còn đang đi học". "Mẹ, sao lại đụng tới con rồi?" Dịch Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ. Từ lúc cô lên năm tư Đại học, Diệp Tiểu Hà đã bắt đầu thúc giục cô kiếm người yêu, sợ tới mức cô chuyển ra ở ngoài. Người Trung Quốc giục kết hôn có bao nhiêu kh ủng bố cơ chứ, Dịch Huyên học cấp ba đã thấy quần chúng anh chị em họ bị một đám dì bảy dì tám bức cho chạy trối chết. Nhưng Dịch Huyên nghĩ quá đơn giản, tuy rằng Diệp Tiểu Hà không phản đối cô học nghiên cứu sinh nhưng cũng không có dừng việc giục kết hôn. Dùng một câu nói chuẩn Diệp nữ sĩ là: "Sinh viên tới tuổi thích hợp còn phải kết hôn, huống gì là nghiên cứu sinh". Cho nên, cô vừa lên nghiên cứu sinh, Diệp Tiểu Hà đã bắt cô dọn về nhà, nói mua xe mới để cô bớt đi bộ, giá cả trong vòng 100 vạn, tùy cô lựa chọn, nhưng cô khăng khăng không chịu. Mỗi ngày mở cửa siêu xe đi tung tăng trên đường, chi bằng cưỡi ngựa cho phiêu. Diệp Tiểu Hà ngừng lại, đôi tay chống nạnh, một bộ hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm Dịch Huyên, "Con đọc sách thông minh như thế, tại sao đến thời điểm mấu chết thì lại ngốc thế hả? Em họ con bây được như thế này, còn không phải nhờ tuổi thanh xuân ngời sáng hay sao? Nếu con nhỏ không phải 20 mà là 30, còn có thể tổ chức đám cưới ở khách sạn 6 sao ư?"  "Tới lúc Huyên Huyên gả chồng, đừng nói làm lễ cưới ở đây, lái phi cơ đi quốc đảo cử hành hôn lễ còn được nữa là, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này". Khách sạn người đến người đi, Diệp Tiểu Hà nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, đã có người liếc sang, Dịch Hải Lập ra tiếng ngăn cản. Diệp Tiểu Hà liền quay đầu, lạnh lùng liếc Dịch Hải Lập một cái, ông liền sợ hãi, phải chạy nhanh sang ôm lấy eo bà, cười nịnh, "Bà xã, anh hiểu ý của em. Em không phải là so đo tiền của, chỉ là lo lắng Huyên Huyên không chọn được người thích hợp, đến lúc đó lại bị người chọn mà thôi". Cọng rơm có sức sống siêu cường Dịch Hải Lập rốt cuộc cũng làm Diệp Tiểu Hà đẹp mặt hơn chút. Bà chỉnh sắc mặt mình, vỗ bụng (?), quay sang nói với Dịch Huyên: "Huyên Huyên, nghe mẹ nói một câu, thanh xuân của người con gái, dù có bao nhiêu tiền đều mua không được, nếu mua được thì mẹ mày cũng không như thế này. Mẹ năm đó chính là chảnh chọe đến năm 25 tuổi mới cưới ba con, lại lăn lộn với nhau thêm hai năm nữa mới đẻ ra con, từ đó thịt mỡ bắt đầu kí sinh trên eo mẹ. Nhưng lúc đó có một người bạn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn sinh con, thân hình đến bây giờ là như rắn nước, thon thả ôi dồi". Diệp Tiểu Hà tử nhỏ đã yêu thích làm đẹp, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã là hoa hậu giảng đường. Sinh con xong, những chỗ khác trên người đều không tồi, chỉ riêng mỡ bụng là không bớt, làm bà hận thấu xương. Bà có chút thẹn quá hóa giận mà vỗ bụng thêm vài cái, Dịch Lập Hải luyến tiếc, duỗi tay liền chặn tay bà, "Bà xã, em đừng vỗ nữa, anh đau lòng". Ông một bên vuốt bụng bà, một bên trấn an nói: "Đây là bụng mỡ hai ta hơn 20 năm tích tụ, nhéo lên còn siêu thoải mái". Dịch Huyên có chút không nỡ nhìn thẳng vào bộ dạng ch ân chó của ba mình, đành phải đứng sau lưng hai người. Nhìn đôi phu thê trung niên phía trước, dáng người đã không còn đẹp nữa, nhưng lại chung thủy ân ân ái ái đường mật ngọt ngào, Dịch Huyên có chút lên men. "Ba, mẹ, hai người có thể suy xét đến cảm nhận của con không?" Dịch Huyên tức giận nói. Hai người xoay lại, Diệp Tiểu Hà liếc mắt nhìn cô, "Chê mẹ với ba con chướng mắt, có giỏi thì tìm người khác phân phát cẩu lương đi". Vừa dứt lời, Diệp Tiểu Hà nhón mũi chân, ở trên gương mặt có thịt của Dịch Hải Lập hôn một cái, làm ông sướng run cả người, ôm bà hôn thêm mấy phát nữa. Dịch Huyên chỉ có thể đau lòng gục ngã......! Cô chính là siêu cấp bị "ngược" cẩu lương, nếu tương lai có con, cô thề nhất định phải cho bé trưởng thành trong hoàn cảnh yêu thương ấm áp, không thể đáng thương giống mình như thế được. Ở nhà bị cha mẹ nốc cho mấy ngụm cẩu lương, Dịch Huyên 31/8 lại ngồi xe Dịch Hải Lập quay về trường, dù làm nghiên cứu sinh mệt xỉu nhưng đỡ hơn ngồi nhà ăn thức ăn cho chó. Trở lại KTX, phòng ốc đã được bạn cùng phòng Lâm Nhược Vân quét tước sạch sẽ. Dịch Huyên nghe trong không khí có mùi nước sát trùng, lập tức liền chân chó ôm lấy Lâm Nhược Vân trước cửa phòng vệ sinh, "Tiểu Vân Vân, cậu thiệt tốt, tui nguyện lấy thân báo đáp cho cậu"  Lâm Nhược Vân da gà dựng ngược cả lên, đem cô đẩy ra, "Tui không thích con gái, lấy thân báo đáp thôi bỏ đi. Hôm nay sầu riêng Walmart giảm giá 9 tệ 9 một cân, cậu đi mua cho tui là được". ".....Tui không đi......Được không?...." Dịch Huyên nghe tới phải ra ngoài là đau đầu. "Đương nhiên là được". Lâm Nhược Vân cười như không cười, đem cây cọ rửa bồn cầu giao cho Dịch Huyên, "Còn mỗi thông cầu, cậu làm đi"  Dịch Huyên nhìn cây cọ rửa bồn cầu đã trắng thành màu cháo lòng, trên còn có vết bẩn, trời nắng chang mà còn rùng mình một cái, dùng "Vô Ảnh Cước" chạy nhanh ra cửa, cầm túi đi chợ, đầu không ngoành lại, "Tui lập tức đi mua sầu riêng cho cậu!"  "Nhớ chọn cho tui quả to to vào!" Lâm Nhược Vân hô to. Dịch Huyên kêu taxi đi Walmart, trực tiếp chọn quả nhỏ nhất. Quả này vừa xấu lại vừa nhẹ, cô ngẩn người một lúc lâu mới có thể chọn một quả to. Tính là sẽ đi thanh toán, nhưng vừa ra ngoài lại thấy nhãn hiệu nội y mình thích đẩy mạnh tiêu thụ, liền chạy sang xem. Dù không phải là cái nhãn hiệu cao cấp gì, nhưng chuyên môn làm nội y dây mềm, siêu cấp thoải mái. Tuy thường bị Lâm Nhược Vân khinh bỉ mặc đồ của HS trung học, nhưng cô vẫn thích mặc. Cô chọn một bộ hoa văn sóng, một bộ hoa văn trái tim, nhân tiện có thêm bộ khăn tay cùng kiểu cùng dạng, liền mua thêm hai cái nữa. Dịch Huyên một bên đi ra ngoài dùng điện thoại gọi xe, không ngờ lại gặp phải tài xế lái xe chết bằm, rating 1 sao. Cô ngồi ở cửa hưởng ké điều hòa mát lạnh, cách 20 mét có trạm xe buýt. Cô chờ rồi lại chờ, chờ hoài không thấy, đành phải căng da đầu khiêng sầu lên xe. Chờ xe ngừng ở đại học Công Nghệ Ngọc Lan, cô mới phát hiện mình bắt sai xe, phải đáp chuyến tới KTX chứ không phải cổng trường. Từ trường tới KTX, ít nhất phải 2km a. Dịch Huyên sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể đem hy vọng phó thác lên đôi chân này. Nhà trường có xe đạp miễn phí dành cho sinh viên, chỉ cần quét mã là được. Nhưng học sinh quá tải, xe đạp công cũng bị thiếu, cô xuống xe lết bộ được 500 mét, mới tìm thấy được một chiếc xe đạp đôi. Dù yên sau phù hợp với chiều cao của cô hơn, nhưng chân ngắn không thể với tới bàn đạp nên Dịch Huyên đành ngồi yên trước. Miễn cưỡng chạm đất. Cô mang hai túi hai bên, sau đó đạp xe, tiến lên phía trước. Mặt trời trên đầu vẫn như cũ chói chang, Dịch Huyên nóng muốn bốc hơi, cô liều mạng đạp phía trước, lơ đãng cách đó không xa có chiếc SUV màu đen, anh trai điều khiển vừa đi xuống. Anh trai đưa lưng về phía cô, nhìn không rõ mặt, nhưng anh dáng người cao dài, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, phác họa ra vai rộng eo thon đùi căng, làm người nhìn không rời mắt. Chỉ là trai đẹp thôi, nhưng lại làm cho Dịch Huyên nửa sống nửa chết tinh thần tỉnh táo, tốc độ đạp xe cũng nhanh hơn. Tuy rằng đã bị các thím liệt vào hàng ngũ "Gái già", nhưng cô vẫn có tâm hồn thiếu nữ, gặp trai đẹp vẫn phải thưởng thức. Anh trai sải bước chân dài đi lên phía trước, không biết thế nào lại trùng với hướng cô đi, Dịch Huyên trừng mắt, cố hết sức cản đà xe đang xuống dốc. Nhưng càng xuống, xe lại càng nhanh, mắt thấy dễ cán luôn anh trai, Dịch Huyên chuẩn bị hãm tốc độ, đôi tay nắm chặt lấy phanh xe, nhưng xe đạp quá kiên cường, không chịu khuất phục. Tức khắc, cô cả người đều ngốc, tỉnh lại được mới biết chiếc xe này phanh trước phanh sau đều hư!!!  Xe đạp trượt dốc ngày càng nhanh, cô giờ phút này đã không còn rảnh nhìn ngắm anh trai, nếu như cô không hãm tốc được, thì rất có thể sẽ bị văng ra khỏi xe. Cô thử dùng chân hãm, trước giờ vẫn luôn lấy tự hào đôi chân này, mà cmn bây giờ còn không thể chạm đất. Mắt thấy vạch giảm tốc độ, cô run rẩy, theo bản năng nhắm mắt la to  "A....."  Ninh Khang nghe tiếng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo đang chạy nhanh đến hướng mình. Anh không kịp phản ứng, "Phập", một tiếng vang lớn. Không khí đột nhiên an tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe quay trong không trung. Vốn dĩ nghĩ mình vỡ đầu chảy máu thiệt rồi, nhưng cảm giác đau đứt tay đứt chân lại không có, Dịch Huyên hoàn hồn lại mới thấy đằng sau có mùi đàn ông. Cô hoang mang rối loạn ngồi dậy, nhưng càng sốt ruột là càng hoảng, cô đành phải xoay người xem anh trai. Cô quay người lại, hai người chỉ còn cách nhau một khoảng bằng nắm tay. Mắt to trừng mắt nhỏ, chờ đến khi thấy rõ mặt đối phương, sửng sốt không thôi. Anh nhân trung phảng phất mười phần gian ác, Dịch Huyên liền lập tức đứng dậy, xem thử tình huống của anh. "Anh....Anh không sao chứ?" Dịch Huyên rụt cổ, hỏi. "Em nói xem?" Ninh Khang liếc cô một cái, ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nha. "Anh bị thương chỗ nào?" Dịch Huyên một bên cẩn thận hỏi, một bên nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó phát hiện từ sườn, tới đùi, đầu gối của anh đều bị sầu riêng đè. Quỳ sầu riêng trong truyền thuyết đây sao???  Dịch Huyên chột dạ, trộm ngước mắt xem mặt anh, thấy con ngươi phẫn nộ đó, cô sợ tới mức duỗi tay mang sầu riêng quẳng sang chỗ khác. Tự nhiên bị sầu riêng đè, Ninh Khang ê ẩm mình, thở ra khí lạnh. Dịch Huyên quay lại, vừa lúc thấy gương mặt đen xịt của anh, không khỏi rét run. "Thực xin lỗi". Cô một bên xin lỗi, một bên vô cùng lo lắng kéo ống quần của anh lên, lướt qua đầu gối, thấy có bảy tám vết đỏ. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi,..." Tuy rằng lời nói có vẻ không thật tâm lắm, nhưng giờ này não không nghĩ được câu nào khác. Nhìn miệng vết thương đang chảy máu, cô luống cuống lục khăn giấy cho anh, tìm nửa ngày không thấy, mới nhớ ra mình vừa mới mua khăn. Túi đã bay xa tít mù khơi, mấy mét có hơn, cô mở ra, lấy khăn tay hình vân sóng và hình trái tim, sau đó chạy về phía Ninh Khang, ngồi xổm xuống dưới, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn anh, đôi ray run rẩy giúp anh cầm máu. May mắn chỗ sầu riêng đâm vào không có sâu, hiện tại mấy lỗ nhỏ đó đã không còn chảy máu nữa. Đang trong lúc vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy âm thanh lạnh muốn rớt hàm, "Dịch Huyên, cởi qu@n lót của em ra". Dịch Huyên giờ mới thấy đũng qu@n có vết máu, nháy mắt hóa đá. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường  Sau khi hai người kết hôn, Dịch Huyên lần đầu tiên nghỉ chơi Ninh Khang. Ninh học bá nào đó nửa ngày làm gì cũng không được, nháy mắt thấy buổi tối phải ngủ thư phòng, liền vô lại cầu xin cô tha thứ. Ninh học bá: Bà xã, chỉ cần em bớt giận, anh làm gì cũng được. Dịch Huyên: Vậy thì diễn lại lúc chúng ta vừa mới gặp nhau đi. Ninh học bá vẻ mặt vui mừng: Không thành vấn đề. Mười lăm phút sau, Ninh học bá tắm rửa xong xuôi, liền nhìn thấy bà xã đại nhân xách trên tay một quả sầu riêng đại bự. Ninh học bá:.....Bà xã, em không phải bắt anh quỳ sầu riêng chứ?  Dịch Huyên: Còn có chuyện khác à?  Ninh học bá:.....Không phải lúc đó em đem qu@n lót của mình ra hay sao?  Tiểu Mật tới rồi đây, Ninh học bá cùng với bà xã của mình rải đường khắp nơi. Trước khi kết hôn là tình yêu bùm cháy, sau khi kết hôn là tiểu kịch trường cười đau bụng, còn có thêm Nhất Nhất diễn cùng, các tiểu tiên nữ nhớ nhảy hố nha!!.   Mời các bạn mượn đọc sách Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên của tác giả Mật Vũ Điềm Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồng Xà Truyền
San Hô. Từ nay về sau nàng tên là San Hô. Đó là cái gì? Lần đầu được nghe hai chữ này, nàng chỉ cảm thấy lạ lẫm. Là châu báu dưới biển, đỏ tươi sáng chói, đẹp giống như nàng vậy. Biển ư? Đó là cái gì? Nàng chưa bao giờ thấy biển sao? Chàng kinh ngạc. Ta chưa bao giờ rời khỏi núi Côn Luân, cũng chưa bao giờ rời khỏi vùng hoang mạc này. Theo ta đi, ta dẫn nàng đi ngắm biển. Ta sợ. Đừng sợ, theo ta đi, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời suốt kiếp, vĩnh viễn đối xử tốt với nàng. *** Hắn là thợ thạch ngọc tới hoang mạc Tây Bắc xa xôi tìm ngọc, nàng là cư khách trên núi Côn Luân đã hơn ngàn năm. Đáng lý tâm phải lặng như nước, lại không chịu được một cái liếc nhìn của chàng. Nàng và hắn cùng đắm vào biển sâu si mê. Váy tơ đỏ của nàng, cởi trong tay hắn… Nàng theo tiếng gọi tình yêu, từ bỏ chính thân phận của mình, rời xa bạn bè, đồng loại, trở thành phu nhân của hắn. Nàng đi theo hắn, cho rằng sẽ không cô đơn nữa. Nhưng vì sao từ khi tới đây nàng lại càng cô đơn? Hắn có còn nhớ lời thề khi đó? Có còn nhớ đã nói sẽ ở bên nàng trọn đời trọn kiếp?  Hắn từng mê muội, quyến luyến cơ thể nàng, từng đem nàng ôm vào lòng mà yêu chiều hết mực. Nhưng cái “từng” ấy lại kết thúc nhanh chóng khi nàng hoàn toàn thuộc về hắn. Sự xa lánh, lạnh lùng của hắn ngày càng khiến nàng nhớ nhung, đau khổ! Mang thân phận “phu nhân” nhưng cuộc sống của nàng chẳng hề dễ dàng, đó thực chất cũng chỉ là một cái danh hão, giam giữ nàng ở lại trong nỗi cô đơn triền miên, chờ đợi trong vô vọng… Suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp, suốt đời suốt kiếp…. Nàng còn chưa già, hắn còn chưa chết, lời hứa khi xưa có còn tính hay không? Hắn đã chán da thịt lạnh buốt của nàng, muốn tìm một nữ thể ấm áp, trốn ở đây ngày đêm hoan ái, còn dặn dò người hầu nhốt nàng trong phòng. Hắn bức nàng đến phát ức, hóa nguyên hình dạng của chính mình! Con người hay đổi thay và chóng quên. Nàng ngu muội không nhận ra, ngây thơ cho rằng nói dối là hứa hẹn. Rõ ràng không thể thực hiện, tại sao hắn còn muốn thề non hẹn biển cùng nàng?  Yêu quái trung thành hơn con người, động vật thủy chung hơn con người. Nàng không làm người nữa. Nghe thấy tiếng xương hắn nát vụn trong cơ thể nàng. Vui thích quỷ dị lan tràn trong bụng. Tiêu hồn nàng, thực cốt hắn. . . . Thực ra từ đầu đến cuối truyện đơn giản là “tình yêu dị giới”, đoạn kinh dị nhất là khi nữ chính hóa thành xà tinh, nuốt trọn nam chính- kẻ đã phản bội mình vào bụng.  Cốt truyện khá mới lạ, hấp dẫn người đọc. Mặc dù truyện ngắn chỉ có 3 chương nhưng không hề có cảm giác bị đứt mạch truyện, phù hợp với những bạn muốn tìm truyện để giải trí. Tình yêu của một nữ yêu quái thật quá chân tình, nàng ta đem trọn trái tim mình giao cho một người đàn ông. Thật không may cho nàng, hắn ta lại là một kẻ đểu giả, lừa dối tấm chân tình của nàng. Hắn mang lại cho nàng khao khát làm người, ước muốn một tình yêu bình dị song lại nhanh chóng đẩy nàng tới vực thẳm tuyệt vọng, mất hết niềm tim vào tình yêu con người! Thật sự thì đọc đoạn kết mình cũng khá là băn khoăn không biết nên là HE hay SE. HE khi một tên “đểu cáng” như nam chính phải trả giá. Cũng là SE khi nữ chính mất đi tất cả những tình yêu chân thật của mình, hao phí tâm tư vào nam nhân kia.  Bài review thật sự là vẫn chưa thể nói hết được tất cả những chi tiết hấp dẫn, những dòng tâm trạng của nhân vật…mong các bạn sẽ tìm đọc để có thể cảm nhận một cách sâu sắc nhất! Review by #Hàm_Đam Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105   *** Mới đầu, giọng nói kia rất nhỏ, vang lên giữa đêm khuya. Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong phòng, giống như tầng sương trên mặt đất. "Phu nhân, người còn chưa nghỉ ngơi sao?" Nha hoàn buồn ngủ, dụi mắt tới hỏi, xốc lại tinh thần cố cầm đèn. "Ta nghe thấy giọng nói." Giọng nói kia thoắt ẩn thoắt hiện, tan trong gió, nghe không rõ lắm. "Có lẽ là người báo canh giờ bên ngoài." Nha hoàn che miệng, mơ mơ màng màng. "Không, giọng nói kia là ở trong phòng, dãy phòng phía nam." Là ai? ! Phát ra giọng nói làm ta khó ngủ, hết lần này đến lần khác, hết tiếng này đến tiếng khác. "Có lẽ là chuột, hoặc là mèo hoang bên ngoài tới." "Không, đó là giọng nói của người." Luôn mơ hồ nghe thấy, tiếng thở dài ngâm khẽ, trong lạ lẫm lại mang theo chút quen thuộc. Nha hoàn thở dài, có chút không kiên nhẫn, thổi tắt nến. "Phu nhân, đêm đã khuya, người trong nhà đều ngủ rồi. Có lẽ người ngủ mê thôi." Nàng ta xoay người, ngủ tiếp. "Vậy sao?" Ta lẩm bẩm. Giọng nói trong gió hết trận này đến trận khác, không hề dừng. Đêm càng sâu, ánh trăng càng nhạt nhòa. Thật sao? Là ta ngủ mê sao? ☆ ☆ ☆ Hoàng hôn ngày hôm sau, vài người hầu tới thêm một chiếc khóa ở cửa. "Tại sao lại khóa?" Ta nhìn khóa, hoang mang không hiểu. Thứ này thật kỳ quái, đúc bằng đồng, phức tạp cồng kềnh, mọi người dùng nó khóa cửa, là muốn khóa cái gì lại à? "Là bảo vệ chống trộm. Gần đây trong thành có không ít nhà đều bị trộm rồi." Người kia nói, cúi thấp đầu. Ta không nhìn thấy mắt hắn. "Phái người tới dãy phòng phía nam xem, chỗ đó luôn truyền đến tiếng động kỳ quái." "Phu nhân, chỗ đó không có người." "Nhưng ta nghe thấy." "Phu nhân, người nghe nhầm thôi." Có phải ta trông thấy khóe miệng hắn cong lên không kiên nhẫn không nhỉ?   Mời các bạn đón đọc Hồng Xà Truyền của tác giả Lăng Ngọc.
Dạ Hành Ca
Thiếu niên hành tẩu, đâu ngờ lạc thiên sơn, sa vào trầm luân Dung mạo thanh khiết, miết cái gió mây thay, bao kẻ kính sợ Quan ải vạn dặm lao đao, nào sợ chi phải quay đầu  Yêu quái hại người nhìn chẳng lạ, là mây mưa vần tự ắt định Khúc dạ hành ca, ta nghe cùng người *** Nàng là thiếu nữ tài năng, tựa như đóa mạn sa châu đến từ địa ngục, lãnh diễm mà rực rỡ. Chàng là thiếu niên rơi vào tuyệt cảnh phong hoa. Nàng vì báo thù mà lấy thân thử độc, bốn mùa qua đi dung mạo chưa từng thay đổi. Chàng lại vì sinh tồn mà nhẫn nhục, cam chịu trở thành nô lệ. Bảy năm sát phạt đường sinh tử, ngàn dặm máu đổ khói lửa loang Hoa nhan Tử Túc, ngàn minh Cửu Vi Cùng giương sáu cánh thẳng phương Nam Há ngờ chuyện cũ Giang Nam lại ràng tâm loạn, vào sinh ra tử nay chẳng còn đâu, mỗi người chia nhau một mảng chân trời Hương hoa sắp nhạt ráng mây sửa tan, hồng nhan nửa tận nhờ quân kéo, muốn nắm tay ngắm hoa đồng nở, lại chẳng biết phải thế nào… *** Một công tử nhà thế gia, chỉ vì tuổi trẻ bốc đồng mà bị bắt lên thiên sơn. Trải qua bao nhiêu trận đấu máu tanh, giết vô số người để có thể là một trong 2 người được chọn, để sống sót ở Ma Giáo. Một thiếu nữ chính tay giết mẹ, quy phục và đã sống trong địa ngục Ma Giáo từ khi mới 5 tuổi. Sau trận tàn sát thảm khốc ấy, công tử năm nào đã trở thành một sát thủ, được ban tên Thù Ảnh và được phân phó làm ảnh vệ của thiếu nữ tên Ca Dạ. Ca Dạ – tóc đen xõa dài trên vai, con ngươi lấp lánh tựa làn nước, thân hình nhỏ bé yếu ớt không mặc nổi quần áo, hệt như chỉ cần chạm vào sẽ vỡ vụn thế nhưng lại là một trong Thất Sát, tinh nhuệ khét tiếng của Ma giáo. Hóa ra chỉ là một cô bé lúc nào cũng dừng ở tuổi 13. Ca Dạ gần như nhốt mình trong thư phòng, không nói không rằng, chỉ đưa ra những mệnh lệnh nhưng đối xử với thuộc hạ của mình rất tốt, không như các Thất Sát còn lại coi thuộc hạ không khác gì trâu chó mà giày xéo. Gần nửa đầu câu chuyện là diễn biến tâm tư của Thù Ảnh, từ việc chấp nhận những mệnh lệnh vô lý, hiểu lầm Ca Dạ cho tới khi nam chính của chúng ta gây ra lỗi lầm không thể tha thứ. Tưởng như Ca Dạ thờ ơ, mặc kệ sống chết nhưng hóa ra Ca Dạ lại dùng cách riêng để xử lý, thu dọn tàn cuộc và cứu lấy mạng Thù Ảnh từ tay Giáo vương về. Từng mệnh lệnh ám sát được tung ra, từng âm mưu trùng trùng điệp điệp, rồi từng sự thật được bóc trần… Hóa ra sát thủ chỉ đứng sau Giáo vương và các trưởng lão lại có một quá khứ đau đớn tới như vậy, không thể tưởng tượng nổi một cô bé 5 tuổi bị phong bế ký ức, sau 11 tuổi ký ức khôi phục. Không thể tin tưởng bất cứ ai, không thể chia sẻ, không thể vùng vẫy chỉ có thể câm lặng từng bước xây dựng nên vỏ bọc, tự đầu độc chính mình để không phải phục vụ giáo vương, tự mình tắm trong mưa máu để ấp ủ kế hoạch trả thù. Hóa ra Thù Ảnh cũng có một cuộc đời đáng nhẽ rất sung sướng nhưng cuối cùng lại biến thành một kẻ giết người không biết ghê tay. Diễn biến tâm lý cũng như tình cảm của Ca Dạ và Thù Ảnh đến qua nhiều máu tanh mưa gió, cả hai người đều một mực muốn người kia sống. Ca Dạ đã cố tình để Thù Ảnh đi, đã lo mọi con đường thoát thân cho chàng nhưng chàng bất chấp tất cả quay trở lại… Nửa sau câu chuyện là Thù Ảnh dẫn Ca Dạ về Trung Nguyên sau khi Ca Dạ giết được giáo vương, trả được mối thù sâu nặng. Không giống như Ma Giáo, Trung Nguyên là những bài học về nhân tình thế thái, đối nhân xử thế, về những mối quan hệ giữa các vương tộc, thế gia, môn đăng hộ đối. Ca Dạ như lạc lõng giữa những con người này. Thực ra Ca Dạ vì muốn giết giáo vương mà đã luyện công làm tổn hại thân thể của mình tới mức kiệt cùng, nàng tự nghĩ mình không sống được bao lâu nữa và quyết định ra đi. Nam chính của chúng ta chung tình, lật từng ngõ ngách của những vùng xung quanh lên cũng không thể tìm thấy người thương. Hóa ra thân thế Ca Dạ không hề đơn giản, thế nên nam chính mới có thể không tìm ra nổi. Nhưng rồi những người có tình, có lòng sẽ trở lại được bên nhau. Nếu ai đã từng đọc Thất dạ tuyết sẽ thấy bối cảnh ở phần Ma giáo rất quen thuộc như GIáo vương, các chức vụ như Thất Sát, tứ sứ. Cách tôi luyện, phân quyền, thủ đoạn bỉ ổi như nào. Trong truyện còn liên quan tới rất nhiều nước Tây Vực trong đó có KHâu Từ… Truyện edit khá ổn, phần đầu thỉnh thoảng có lỗi chính tả xíu thôi. Tình cảm của nam nữ chính rất cảm động và đáng yêu.   Mời các bạn đón đọc Dạ Hành Ca của tác giả Tử Vi Lưu Niên.
Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua
Review: Huyên Phi - fb/ReviewNgonTinh0105: Có lẽ các bạn đã không còn quá xa lạ với thể loại truyện điền văn đúng không? Còn đối với những ai chưa biết thì mình xin phép nói ngắn gọn, điền văn là những câu chuyện nhẹ nhàng, cốt truyện đơn giản, ít sóng gió, kể về cuộc sống thường ngày của nhân vật. Câu chuyện hôm nay mình muốn giới thiệu đến các bạn là một tác phẩm tiêu biểu của thể loại này: Cuộc sống điền viên sau khi xuyên qua. Đừng ngại nếu bạn ghét xuyên không, vì yếu tố này chỉ xuất hiện một phân lượng rất nhỏ ở đầu truyện, cũng không ảnh hưởng nhiều đến tính cách cũng như cuộc sống của các nhân vật. Đúng như cái tên “điền viên”, sau khi nữ chính Đường Hà xuyên qua, cuộc sống của nàng cứ bình lặng trôi qua, tuy có lúc sóng gió nhưng phần nhiều là hạnh phúc… Gia đình của Đường Hà đều là những người nông dân hiền lành chân chất, nhà cũng có chút của ăn của để, không đến mức đói kém. Công việc hằng ngày của nữ chính quanh quẩn dưới bếp nấu cơm, đi ra đồng cắt cỏ, dọn dẹp… Xoay quanh đó là cuộc sống của những người nông dân vất vả cày cấy quanh năm, chuyện mẹ chồng con dâu, chị dâu em chồng, rồi cả những người hàng xóm, những người bán hàng trên trấn… Tất cả đã tạo thành một thế giới chân thật mà vẫn đủ thú vị níu giữ chân người đọc. Chắc các bạn hẳn cũng tò mò nam chính trong truyện là ai. Đối với thể loại điền văn, thường thì đọc gần hết nửa cuốn nhân vật nam chính mới xuất hiện :v. Ở trong truyện này có lẽ bạn không phải chờ quá lâu như vậy, nhưng quá trình hai anh chị yêu đương và cưới được nhau cũng không ngắn cho lắm, phù hợp với các bạn thích nhâm nhi câu chuyện :v. Nam chính là Chu Nam Sinh, theo vai vế thì là anh họ xa tít tắp bắn đại bác không tới của nữ chính Đường Hà. Nhà ảnh cũng có điều kiện hơn nữ chính, và đi kèm với đó là nhiều rắc rối hơn. Nếu nửa đầu cuốn truyện kể về cuộc sống hạnh phúc và tình yêu của cặp đôi trẻ thì nửa sau khi hai người lấy nhau không được vui vẻ như trước. Gia đình Chu Nam Sinh có ba người con trai, Nam Sinh là người thứ hai, ít được quan tâm nhất. Đường Hà sau khi về làm dâu, vì vai vế nhà mẹ đẻ hơi kém nên bị mẹ chồng o ép, chị dâu lợi dụng. Đỉnh điểm mâu thuẫn trong gia đình là khi người em út trở về, quyết định tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, bố mẹ lại nuông chiều anh ta, khiến lợi ích của Chu Nam Sinh bị xâm phạm. Hai vợ chồng Đường Hà và Chu Nam Sinh quyết định sẽ tự tìm cách làm ăn riêng, không phụ thuộc vào bất cứ ai nữa. Kết truyện mở ra khung cảnh khi hai người trung tuổi, nhà có của ăn của để, con cái cũng lớn lên hạnh phúc. Đó là viễn cảnh tươi đẹp nhưng cũng cất chưa không ít lo toan và vất vả của các nhân vật. Truyện nhẹ nhàng, có một vài đoạn H nho nhỏ, thích hợp đọc thư giãn và không cần suy nghĩ quá nhiều. Nam chính cực kì yêu chiều và sủng vợ, không hề có chuyện trai gái gió trăng bên ngoài. Nữ chính là người khá mạnh mẽ và độc lập, chính vì vậy đã dìu dắt được gia đình đi lên trong lúc khó khăn. Các nhân vật trong truyện tuy không phải lúc nào cũng hoàn hảo nhưng những suy nghĩ của họ thì lại khá chân thực. Cũng có vài phân đoạn rất cảm động như khi Chu Nam Sinh bị bắt vào ngục, Đường Hà bụng đang mang thai gắng gượng chờ chồng về, hay như khi gặp phải thất bại, hai vợ chồng cố động viên nhau làm lại từ đầu, dù cho có mệt mỏi khó khăn… Trích đoạn ngọt ngào: Trong lúc ít khách, Chu Nam Sinh sẽ ra ngoài mua đồ ăn vặt cho Đường Hà. Mỗi khi Đường Hà ăn vui vẻ, Chu Nam Sinh ở một bên đều cười híp mắt nhìn nàng, vuốt vuốt tóc nàng, xúc động nói: “Ta nuôi một con heo con.” Hắn vừa giễu cợt nàng, vừa vui mừng mua nhiều đồ ăn hơn cho nàng. “Sắp thành heo rồi,” đôi khi hắn cảm khái, “Không sao, càng mập càng giống heo.” Chính hắn cũng là một đầu heo, có khi nhìn bốn bề vắng lặng, hắn lấy tay đẩy hai lỗ mũi mình hướng lên trời, học tiếng kêu của heo, Đường Hà bị hắn chọc cười đến đau cả bụng. Chạng vạng bọn họ đóng cửa hàng về nhà, người đi đường ít dần, hắn sẽ nghiêng gò má sang bên thê tử, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, Đường Hà nhận được chỉ thị sẽ hôn nhẹ hắn. Đi vài bước, hắn lại nghiêng gò má, nàng lại hôn nhẹ hắn. “Chàng càng lúc càng lớn mật,” Đường Hà nói hắn, “Bạch nhật tuyên dâm.” “Ta không có biện pháp, ai bảo thê tử đáng yêu khả ái,” hắn cười hì hì nói, “Ta hận không thể biến nàng thành người tí hon, cho vào trong ngực chạy khắp nơi, một khắc cũng không rời.” Review Hà Mai - fb/hoinhieuchu: ----- Truyện mình làm là do đọc được đề cử của bạn tiểu Q, edit thử chương đầu thấy rất thích nên bắt tay vào làm luôn, mở đầu truyện là cảnh đồng quê, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày ở nông thôn hiện ra rõ nét và chân thực vô cùng. Giới thiệu: “Cuộc sống ở nông thôn của Đường Hà sau khi xuyên qua. Chuyện nhà, nam cày ruộng, nữ dệt vải, trải qua cuộc sống bình thản, vui vẻ cùng ưu sầu.” Truyện viết về cuộc sống nông thôn trong xã hội cổ đại. Nữ chính Đường Hà, thất bại trong hôn nhân, bắt gặp chồng ngoại tình, trong lúc đau khổ bị xe đâm, xuyên về thân xác của một thiếu nữ cổ đại. Là con gái thứ hai của một gia đình có ba anh em, thưở bé nàng nhà quá nghèo, nàng suýt bị bán làm nha hoàn nên rất sợ, cả ngày chăm chỉ làm lụng, việc nặng nhọc gì của đàn ông cũng làm hết, từ làm ruộng cho đến lấy củi, cắt cỏ cho heo cho gà ăn, chỉ để chứng mình một điều “mình không vô dụng”. Đường Hà xuyên vào thân thể này khi thân thể gặp nạn trên núi, trùng hợp là thân thể này mới bị từ hôn, nên ai ai cũng hiểu lầm nàng nghỉ quẩn mà tự sát, bởi vậy cha mẹ và đại ca, đệ đệ trong nhà luôn cảm thấy có lỗi, càng yêu chiều nàng hơn. Nam chính Chu Nam Sinh được sinh ra trong một gia đình bất công, không phải con trưởng cũng không phải con út được cưng chiều, anh sống với ông cố nội từ nhỏ, tình cảm với cha mẹ đẻ rất nhạt nhòa. Ông cố nội nam chính là người đọc sách nên dạy anh rất nhiều thứ, cũng như bao chàng trai mới lớn khác, anh cũng mơ ước về người bạn đời “Tri kỷ”, “Hồng tụ thiêm hương”, và tất nhiên cũng không vừa mắt Châu Nương, người được mẹ mình mai mối gán ghép cho. Nam chính và nữ chính là anh em bà con xa với nhau, hai anh chị mới quen biết nhau cũng thờ ơ lắm nhé, sau anh biết mình sẽ cưới chị nên mới bắt đầu để ý, cảm thấy “nhan sắc” của chị khá vừa mắt, da ngăm đen nhưng duyên, chị lại hiểu lễ nghĩa, rất được lòng người lớn trong nhà. Anh nam chính theo ông nội đọc sách nên lãng mạn lắm, lang thang trên núi mấy ngày, bắt nhạn về làm sính lễ kết hôn nữa. Trích đoạn: Hôm nay hắn không giống ngày thường, mặc bộ đồ mới, trên mặt rạng rỡ. Nhìn thấy nàng, hắn cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười lên, cho nàng nhìn đôi nhạn trong lồng trúc, “Một nhạn công, một nhạn thư, lấy song nhạn đồng quy ý tứ.” “Tiểu Hà, song nhạn tặng cho muội.” Truyện hay ở chỗ nam chính và nữ chính thường xuyên gặp nhau trước khi kết hôn, a bị chị trêu đùa, quay như chong chóng, lại thường xuyên than thở “Rốt cuộc lúc nào nàng mới gả cho ta đây”, “Thật hi vọng thành thân nhanh một chút.” Truyện có H k? Có chứ, cũng đâu ra đấy lắm, nhưng chỉ có 1 lần thôi, còn lại toàn thịt vụn không à. Điểu ta không thích ở truyện này là tác giả hơi miên man trong vụ miêu tả suy nghĩ của nữ chính, nữ chính hay lo được lo mất, cái gì cũng phải chắc chắn mình nắm thế chủ động thì mới làm, nhiều lúc edit đến đoạn miêu tả nội tâm nhân vật nữ chính cũng bực mình lắm, nhưng mà thôi, mấy đoạn đấy không nhiều, nói chung ai thích kiểu điện văn làm ruộng thì cứ nhảy đi  Ngoài hai nhân vật chính ra thì còn kể đến dàn nhân vật xoay quanh cuộc sống thường ngày, mỗi người một tính cách tạo nên một bức tranh nông thôn hoàn chỉnh, đa màu sắc, tiểu Đào, con gái của anh cả, được Đường Hà chăm sóc từ nhỏ nên rất quấn nàng, cha mẹ đường Hà, bà Tam và những ân oán với mẹ đẻ, anh trai. Rồi cuộc sống của nam nữ chính sau khi thành thân, thiên vị của mẹ nam chính, uất ức của nữ chính, chị dâu cả khôn lỏi hay đùn đẩy việc… Chi tiết thế nào mời các nàng đọc truyện nhé. Nhân tiện giới thiệu cho các nàng vài bộ điền văn làm ruộng, chất lượng thì chưa kiểm chứng, chưa edit hoàn nhé: •    Chị nông hạnh phúc  Mê Lộ Đích Ban Ban (Quyển này edit hoàn rồi nhé, viết về nông thôn những năm 80, khá hay) •     Xuyên qua thành nông gia nữ  Hồng Bồ Vũ •     Cuộc sống bình thản vùng sông nước  Tạp Nhĩ Tư (68/129) •     Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi  Kẹo Vitamin C •     Cuộc sống ở Bắc Tống  A Muội (Edit hoàn, chất lượng tốt) •     Cuộc sống náo nhiệt của nông phụ dị năng  Hoa Hòa Hoa Ảnh •     Lương điền thiên khoảnh  Tọa Chước Linh Linh Thủy •     Nông phụ  Thiên Sai Thập Nhị •     Điền Duyên  Hương Thôn Nguyên Dã •     Xấu nữ như cúc  Hương Thôn Nguyên Dã •     Khói bếp ven hồ  Mạc Nhạ Thị •     Hảo nữ 18  Hoa Lạc Trùng Lai •     Bần hàn tức phụ  Vọng Giang Ảnh •     Cuộc sống điền viên trên núi của nông phu  Quả Đống CC •     Điền viên cốc hương  Thẩm Duyệt •     Cuộc sống hạnh phúc của tiểu nương tử  Ngư Mông •     Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử  Ngư Mông •     Sổ tay sinh tồn khi bị chồng ruồng bỏ  Đạm Vũ   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua của tác giả Chu Tứ Tứ.
Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
Truyện Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San là câu chuyện cổ đại đam mỹ vui vẻ. Trình Mộc Phong là thiếu chủ của một sơn trang lạnh lùng đẹp trai lại có nụ cười mê người, không chỉ vậy hắn còn có võ công tài giỏi. Thế nhưng hắn lại luôn kính trọng một người, là người có thể sờ trên đầu hắn mà hắn vẫn mỉm cười. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** “Phụ thân.” “Hử?” “Tháng sau là sinh nhật mười sáu tuổi của con.” “Phụ thân đương nhiên nhớ. Bây giờ muốn ta tặng quà gì?” “Con không cần quà, chỉ muốn đi Nam Hải chơi…” “Không được!” “Phụ thân…” “Không lằng nhằng, đi đi!” “…” “Thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Thư đồng (1) Tiểu Thất đang dọn dẹp phòng, đột nhiên thấy thiếu gia nhà mình tức giận đi vào, không nói hai lời bắt đầu thu thập hành lý. “Ta muốn bỏ nhà ra đi.” Phương Hử ngồi trên giường đếm ngân phiếu. “Hả?” Tiểu Thất cực kỳ sợ hãi: “Thiếu gia muốn đi đâu?” “… Nam Hải.” Phương Hử nhỏ giọng lẩm bẩm. “Ngài muốn đi tìm Trình đại hiệp?” Tiểu Thất hiểu rõ, cười tủm tỉm. “…” Phương Hử xếp ngân phiếu thành chồng, nhét vào trong bao: “Đừng nói cho hai phụ thân ta biết!” “Thiếu gia.” Tiểu Thất tử tế nhắc nhở: “Ngài không đủ tiền đi Nam Hải. ” “Ta phải đi!!” Phương Hử lấy chăn che đầu, nghĩ thầm, cùng lắm thì ta đi múa võ! Mặc dù võ công của ta dở, nhưng múa kiếm cũng tạm được đi. Sáng hôm sau, Phương Hử vừa rời giường liền choáng váng. “Thiếu gia, bây giờ tuyết rơi rất dày. Khẳng định là đường đã bị chặn rồi.” Tiểu Thất cực kỳ thông cảm nhìn Phương Hử: “Ngài còn muốn bỏ nhả đi không?” Phương Hử bi phẫn, ném gói đồ nhỏ vào tủ, ngồi xếp bằng trên giường mà nện cái gối. Đã ba năm không nhìn thấy y, năm nay vốn định trải qua sinh nhật cùng y, ai dè ngay cả trời cũng không giúp. Tuyết dày như vậy, chẳng lẽ muốn mình bay ra ngoài? Một tháng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm nay, tất cả người trong phủ bắt đầu bận rộn. “Ầm ĩ muốn chết!” Phương Hử lăn lộn trong chăn, tâm tình không tốt bịt tai lại.   Mời các bạn đón đọc Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.