Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng

Từ nữ tổng tài lạnh lùng giết người không chớp mắt xuyên vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Tôi thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... *** Tóm tắt: Nữ tổng tài Phục Liên xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại làm nữ phản diện ác độc. Nàng vẫn làm nữ phản diện nhưng vẫn cố duy trì làm mỹ nhân dịu dàng. Trong lúc giết người vẫn duy trì làm mỹ nhân dịu dàng yếu đuối. Nhưng tại sao mọi chuyện xảy ra không giống trong tiểu thuyết. Nàng thật sự chỉ muốn làm mỹ nhân dịu dàng..... Review: Nội dung: Nội dung của truyện khá thú vị và hấp dẫn. Nữ chính Phục Liên là một nữ tổng tài lạnh lùng, giết người không chớp mắt. Khi xuyên không vào tiểu thuyết cổ đại, nàng vẫn giữ nguyên tính cách đó nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng mỹ nhân dịu dàng. Điều này khiến cho nàng gặp phải nhiều tình huống dở khóc dở cười. Nhân vật: Phục Liên là một nhân vật nữ chính khá thú vị. Nàng là một người thông minh, sắc sảo nhưng cũng rất dịu dàng. Nàng luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình trong tiểu thuyết nhưng cũng không muốn làm tổn thương người khác. Hiên Cực là nam chính của truyện. Anh là một người lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng cũng rất chung tình. Anh yêu Phục Liên từ khi nàng còn là một đứa trẻ và luôn bảo vệ nàng. Kết thúc: Kết thúc của truyện khá viên mãn. Phục Liên và Hiên Cực vượt qua mọi khó khăn để đến được với nhau. Họ sống hạnh phúc bên nhau trong một thế giới mới. Đánh giá: Ưu điểm: Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn. Nhân vật được xây dựng khá thú vị. Kết thúc viên mãn. Nhược điểm: Một số tình tiết hơi phi lý. Tổng thể, "Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng" là một bộ truyện khá hay và đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị và kết thúc viên mãn. *** Phục Nhân Khanh đứng cách thật xa nhìn, hắn đợi mãi cho đến khi tất cả ra về không còn một ai hắn mới đi đến. Cờ tang trắng phấp phới trong gió nhè nhẹ làm lòng hắn đau khôn xiết. Không biết tại sao nữa, chỉ rất lạ, tim cũng rất đau. Bánh quế hoa bên trong hộp cũng bị nước mưa rỉ vào làm rã ra hết. Hắn đặt dĩa bánh rã rời ra ngoài cao ngạo nói "Không phải cô thích ăn bánh quế hoa lắm sao, mau đào mộ lên giành với ta đi. Sao cô im lặng như vậy hả Phục Liên. Sao cô lại nằm im ở đó vậy hả?! Phục Liên" Không ai đáp lời hắn, giữa canh ba yên lặng đến đáng sợ. Mưa đã tạnh hẳn, gió cũng chẳng còn. Phục Khải Minh từ sau đi đến kéo hắn lên :"đệ thay đổi rồi." Phục Nhân Khanh hất tay hắn trên vai mình ra, ngạo nghễ nói :"người thay đổi là huynh đó. Không phải huynh và cha thường nói đệ điên sao? Kẻ điên sẽ thay đổi được gì đây." Sự việc quận chúa Bình An an táng ngay ngày hôm sau cũng lan nhanh khắp nơi. Hiên Viên Vô Cực xin ra biên cương canh giữ bờ cõi, Đông Phương Thâu ngày càng trầm mặt hơn. Ở trên triều một lời không hợp ý liền đáp trả không thương tiếc. Đông Phương Lãng không còn mang dáng vẻ thư sinh yếu đuối mà thay đổi thành lãng tử phong hoa. Văn chương xuất chúng võ nghệ tinh thông, hai mươi tuổi trở thành Phó đại học sĩ chức danh cao quý. Hiên San Nhi lạnh nhạt ít nói hơn, điềm tĩnh hơn. Chỉ cần vật gì có họa tiết hoa sen liền quăng ném không thương tiếc. Cung phi của hoàng đế yêu thích hoa sen phải cắn răng cam chịu phá bỏ hết. Hiên Kinh Vũ cũng xin ra biên ải, hắn không còn yêu Phục Tử Ngân cũng không đau lòng vì nàng ta trở thành thái tử phi của đệ đệ. Hắn chỉ căm phẫn bản thân không đủ can đảm đến gặp Phục Liên lần cuối. Lá thư nàng gửi, hắn cũng không mở ra xem chỉ cất kỹ trong phòng. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa. Hiên Thần vì muốn cứu Phục Tử Ngân mà chấp nhận điều kiện mãi mãi không phong Phục Tử Ngân làm hậu khi lên ngôi vua. Con trai không được làm Thái tử. Quy Phụng trong ngục tối, mở lá thư Phục Liên gửi ra xem mà cười điên điên dại dại. Cuối cùng nàng xé nát lá thư rồi đập đầu tự vẫn. Phục Liên ngươi giỏi lắm, ta xuống âm phủ tìm ngươi. ………………………………………………………………………………………………… Phục Liên nhìn lại dòng xe hối hả chạy phía dưới chợt bật cười đến rơi lệ. Giống giấc mộng vậy, chớp mắt liền qua đi. Cô xoay người lại bước xuống dưới, mặt đất lạnh lẽo từ chân truyền đến làm Phục Liên cảm nhận rõ ràng chân thực hơn. Cô đã thoát khỏi tiểu thuyết đó, đây là thế giới của cô. Không còn ai thật sự quan tâm mình nữa, hắn cũng không còn, cha và đại ca cũng không còn. ………………… Hiên Cực đặt ly rượu mạnh xuống bàn, đẩy mấy cô gái quấn quanh người ra, tay xoa mạnh vào mi tâm. Anh có cảm giác rất lạ, cứ như quên mất cái gì đó quan trọng.....!khó hiểu thật. Đông Phương Lãng ngã ngớn uống rượu từ tay nữ nhân đưa đến :"sao vậy, hôm nay là Phục gia chủ mời chúng ta đến xem chuyện xấu của họ mà." Hiên Cực đứng lên bỏ đi, lạnh nhạt bỏ lại một câu :"cứ chơi đi." Anh đi thẳng lên sân thượng, đi được một đoạn cầu thang thì thấy chiếc giày cao gót đỏ, vô thức cầm lên đi tiếp. Lên đến sân thượng anh cũng có đủ cả đôi. Phục Liên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông khuất mặt trong tối tay cầm đôi giày của mình. Cảm thấy rất quen nhưng không nhận ra là ai cả, đi lướt qua. Hiên Cực nắm lấy bàn tay mảnh khảnh buốt lạnh do gió đêm :"mang giày vào đi". Phục Liên vung tay ra :"cảm ơn nhưng không cần." Hiên Cực làm như không nghe thấy, quỳ xuống một chân nâng chân trái cô lên mang giày vào. Phục Liên bỗng dưng bị nhấc chân lên, tay vịn vai anh để giữ thăng bằng. Cáu gắt lên :"anh làm gì vậy" "nhúc nhích tôi liền phế đi cái chân" Phục Liên không dám lộn xộn nữa, tên này cũng quá đáng sợ đi. Lời anh ta nói như thể sẽ làm thật vậy. Cánh cửa sân thượng bị mở bung ra, một người đàn ông mặt mài nhăn nhó đến khó coi tức giận quát :"Phục Liên cô bỏ đi đâu vậy" "Phục Nhân Khanh" cô bất giác gọi tên. Quả thật rất giống nhau. Phục Khanh tức đến điên lên :"cô bị gió làm long não sao. Tôi tên Phục Khanh." Phục Liên vui đến cười không ra tiếng muốn chạy đến chỗ Phục Khanh liền bị Hiên Cực ôm lại, thủ thỉ vào tai như lời đe dọa ngọt ngào. "Liên nhi, tôi nên chặc chân em không hay là đem em nhốt vào phòng".   Mời các bạn mượn đọc sách Ở Cổ Đại Làm Mỹ Nhân Dịu Dàng của tác giả Nửa Coffee Nửa Sugar.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.