Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nam Vu

Thể loại: Xuyên qua – Dị thế – Cường cường – 1×1 – HE Nhân vật: Hà Ninh, Mudy | Kony, Sekurus Chuyển ngữ: Light-Raito Từ khi bị sét đánh đến đại lục nơi dị thế, Hà Ninh liền khắc sâu hiểu biết được một cái đạo lý, không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo. Vừa xuyên qua liền khí phách hiên ngang, thuần túy là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu không muốn tiếp tục gặp xui xẻo, chỉ có thể phấn khởi tự cứu. Bước đầu tiên, liền từ kế thừa sự nghiệp của tiền bối, bắt đàu từ mê tín phong kiến…. Nội dung nhãn: xuyên qua thời không thiên chi kiêu tử dị thế đại lục cường thủ hào đoạt Tìm tòi mấu chốt tự: nhân vật chính: Hà Ninh ┃ phối hợp diễn: Moody, Coney, Secours ┃ cái khác: vu, dị thế, bộ tộc *** Truyện Nam Vu là kiểu anh và em thụ có kí ức từ đời tổ tiên, tình cảm từ đời tổ tiên, xong tình cảm của anh công với em thụ cũng theo kiểu là anh công thích em vì tổ tiên của anh thích tổ tiên của em xong em mới nhấn mạnh với ảnh tên ẻm, phải thích ẻm thật lòng ko được chỉ có tình cảm của tổ tiên, nói chung truyện này ndung thì rắc rối, tình cảm thì cảm thấy hơi hời hợt ko yêu thương lắm ko thích lắm *** Hà Ninh – một hậu thế của gia tộc nam vu thất lạc từ xưa xửa xừa xưa bị sét đánh ném đến một đại lục hoàn toàn xa lạ. Em dặt dẹo nhặt cây ăn lá sống qua ngày và làm bạn với chú thằn lằn xanh. Rồi sau Hà Ninh cùng với đội quân thú vật sa mạc lạc đến thành cổ được mệnh danh là tòa thành chết, tranh thủ xí luôn, khôi phục lại thành, từng bước khám phá ra bí ẩn đằng sau bức tường đổ nát, thuận tiện cổ động phong trào mê tín dị đoan (“▔□▔)/ Truyện rất hay, em thụ cường cả về sức lẫn tâm (tuy xinh xắn tóc đen mắt đen hút hồn nhưng cũng có sức mạnh chứ không phải cọng rau mềm). Anh công chữ ít ý nhiều, hết lòng yêu em. Anh với em có rằng buộc định mệnh cả trăm năm rồi, anh gặp em lập tức nắm không nhả ra. Em thì bị vẻ ngoài của anh kinh diễm, mưa dầm thấm lâu rồi cũng yêu. Hai người nắm tay nhau đi đánh người trả thù, vui vui vẻ vẻ chinh phục tộc nhân, mở rộng lãnh thổ :’’) Cả anh và em đều có sủng vật là thằn lằn một xanh một đỏ, thằn lằn đỏ ngạo kiều suốt ngày bắt nạt với đá bay thằn lằn xanh, về sau lại ngúng nguẩy ép thằn lằn xanh có con để đời sau của nó có cánh =)))) Truyện rất hay, cám ơn nhà Huyết Phong và LTVP huhuhu. ĐỀ CỬ!! *** REVIEW ĐAM MỸ NAM VU Tác giả: Lai Tự Viễn Phương Thể loại: xuyên không, dị thế đại lục, huyền huyễn, thiên chi kiêu tử, cường thủ hào đoạt, 1x1, HE Tình trạng: hoàn ============== Hà Ninh bị sét đánh một cái, xuyên tới dị thế. Ở chốn xa lạ hoang vu này, cậu chỉ có thế cố gắng thích nghi với các quy tắc sinh tồn nơi đây. Săn thú, uống máu tươi, ăn rễ cây...cậu đều đã từng thử qua. Trong một lần đói khát đến cùng cực, cậu phát hiện thiên phú dị bẩm của mình: tạo ra nước. Mặc dù rất ít, nhưng ở nơi khô cằn hoang vu như Sahara thứ hai này, đã là 1 thần tích. Cũng vì khả năng đó mà dẫn đến sự chú ý của các bộ tộc nhân loại nơi đây và sự đuổi gϊếŧ của thần điện Ortiramhs. Để tránh sự truy lùng của kẻ thù, cậu cùng đồng bạn của mình - một chú thằn lằn xanh chạy đến thành phố đổ nát xa xưa bí ẩn trong sa mạc - Vu thành. Tại nơi đây, những cố sự cổ xưa một lần nữa tái hiện. Rốt cuộc những âm mưu nào đang chờ cậu phía trước. Đâu mới là sự thật? Ai là tội đồ  phản bội?...Và ai là người xứng đáng để cậu tin tưởng bằng cả tấm lòng? "Vu vĩ đại, Người lắng nghe thần âm, đại vu có thể mang cơn mưa tới thay đổi đại lục Aram! Tôi nguyện lấy sinh mạng và linh hồn phát thệ, trung thành với ngài, kính phục ngài!"                                                《NAM VU》 ============================= Tui là người cực kì cực kì thích truyện lấy bối cảnh phương Tây cổ đại. Vì cảm giác nó rất thần bí, cổ kính mà xa xưa thế nào ấy. Thế nên NAM VU là top đam trong list yêu thích của tui. Tui yêu cách tác giả miêu tả bối cảnh, từng câu từng chữ, chân thật mà rõ ràng, gợi lên trước mắt là đại mạc rộng lớn, gia súc thành đàn, ốc đảo lung linh, thành trì hùng vĩ, phồn hoa. Tuy nhiên, bộ này có đối với tui có 1 điểm trừ nhỏ, đó là không thấy tác giả trích dẫn hay sáng tác vài câu cầu nguyện, kinh thi, thần thoại nào trong truyện cả. Tui thích bối cảnh này phần nhiều là do mấy câu đó đó, nhiều khi chỉ cần một câu thôi, đã khiến cho nhiệt huyết sôi trào, dâng lên lòng kính trọng. Nhưng bộ này hổng có luôn, có lẽ tác giả cũng không biết viết sao ???? Nếu bạn thích một câu chuyện phiêu lưu, tình tiết mới lạ và mang cảm giác thần bí, có lẽ NAM VU sẽ là một lựa chọn không tồi đấy! *** NAM VU Lai Tự Viễn Phương dtv-ebook.com Chương 1: Dị Thế Năm 403 lịch đại lục Aram, nạn hạn hán đáng sợ cuốn sạch phần đông đại lục, khe suối hồ ao đều không còn bóng dáng, dòng sông chảy siết lộ ra phần lòng sông nức nẻ thành miếng. Xác cá tôm nằm trơ dưới ánh mặt trời nóng rực, xương trắng rải rác giữa bãi đá và cỏ khô, tất cả sinh mạng đều giãy dụa trong đói khát. Mặt trời hừng hực, một đàn chim ăn thịt thối luẩn quẩn trên không, đôi cánh không lông vũ, móng vuốt sắc bén và miệng đầy răng nhọn, có thể dễ dàng cắn đứt xương chân linh dương, đặc biệt đáng sợ. Bọn chúng phát hiện một bữa mỹ thực, một con linh dương sừng dài mới chết không lâu. Hạn hán giày vò, chỉ có những động vật ăn thức ăn thối rữa mới chịu nổi. Hà Ninh khó khăn lắm mới bắt được con linh dương này, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, không khỏi nguyền rủa: “Đáng chết!” Y đành bỏ phần lớn con mồi, chỉ vội cắt một miếng thịt đùi sau, dùng áo sơ mi không nhìn ra màu bọc lấy, cúi đầu uống một hớp máu ngọt tanh, cố kìm cơn buồn nôn, nuốt mạnh xuống, uống xong hớp đầu, hớp thứ hai thứ ba đã trở nên dễ dàng. Bị sét đánh lạc tới nơi xa lạ này, không muốn chết, thì nhất định phải thích ứng với quy tắc sinh t ồn tại đây. Uống máu, là cách duy nhất để y bổ sung muối và hòa hoãn cơn khát. Chim ăn thịt rữa trên không càng lúc càng nhiều, đông nghìn nghịt tụ lại như một đám mây đen trên đỉnh đầu. Hà Ninh gói miệng thịt mới cắt lại rồi đứng lên, nếu còn không đi, y cũng sẽ trở thành thức ăn của lũ chim quái lạ này. Cuộc sống hoang dã hơn một tháng đã dạy cho Hà Ninh rất nhiều, đi được một đoạn sẽ quay đầu lại nhìn, xác định không có ‘kẻ theo dõi’ ngửi được mùi máu tanh, lập tức bước nhanh thêm. Hà Ninh chọn nơi đặt chân tạm thời tại chỗ cách lòng sông không tới tám trăm mét, một cây cao không biết tên là gì. Thân cây thô to rất khó leo trèo, nhưng lại là then chốt giữ tính mạng vào buổi tối. Đáng mừng là gần đó không có mãnh thú ăn thịt giỏi leo cây như báo, nơi nghỉ ngơi của đám chim ăn thịt thối lại ở trên vách núi, nếu không, trên cây cũng chưa chắc an toàn. Tựa dưới bóng râm, Hà Ninh kéo miếng vải trên đầu xuống, tóc đen kết thành từng lọn, gương mặt tuấn tú đầy cát bụi, khóe miệng còn dính vết máu, hứng nắng một chút, sẽ khô cứng lại gây khó chịu. Y rất muốn tắm rửa một cái cho đã, đáng tiếc độ khó cực lớn, không dễ hơn bị sét đánh rồi trở lại được bao nhiêu. Thuần thục đốt lửa, thịt sơn dương được đặt lên đống lửa. Không có muối, lớp ngoài bị nướng cháy đen, bên trong vẫn còn máu, mùi vị không ngon, nhưng có thể lấp bụng. Ăn sạch thịt với tốc độ nhanh nhất, lại ném mấy hạt cỏ khô kỳ lạ vào trong lửa, trong làn khói bốc lên mùi nghẹt mũi, không chỉ muỗi trùng, động vật bình thường cũng sẽ không lại gần. Hà Ninh trèo lên cây, ngồi trên cành cây thô nhất, dựa lưng lên thân cây, vắt chéo chân, cố gắng để mình ngồi thoải mái một chút. Ban đầu, y lo lắng sẽ rớt xuống, nên nằm bẹp trên thân cây, kết quả không nghĩ cũng biết, đối với một người đàn ông đầy đủ linh kiện, vỏ cây thô ráp cứng ngắt giày vò cỡ nào. Từ đó về sau, y thà cột mình lên thân cây, cũng không nằm bẹp trên cành cây nữa. Mặt trời chậm rãi lặng xuống đường ngang, màn đêm buông xuống, hai vầng trăng sáng treo cao, sao chi chít, rất đẹp, nhưng lại khiến người quan sát dần bi thương. Đây là một thế giới xa lạ, muốn tự lừa mình cũng không thể. Từ xa truyền tới tiếng rú của mãnh thú săn đêm, y ngủ không được, yên tĩnh suy nghĩ tiếp theo nên làm sao. Đi hơn một tháng, Hà Ninh cũng không thấy bất cứ bóng người nào, ngược lại thấy thêm rất nhiều động vật kỳ quái xa lạ. Quái điểu mọc cánh dơi, linh dương bốn sừng, thỏ có răng nanh sắc bén, ‘thằn lằn’ đi bằng hai chân sau, cao gần hai mét… nhớ lại cảnh gặp gỡ con ‘thằn lằn’ đó, Hà Ninh vẫn còn sợ hãi, da xanh nanh nhọn, may là các anh ấy ăn chay. Nghĩ kỹ lại, y có thể sống đến hiện tại thật sự là một kỳ tích. Chân hơi tê, Hà Ninh cẩn thận đổi tư thế, dựa vào thân cây, kiểm kê lại tài sản của mình. Một con dao hoa quả, một xâu chìa khóa, thêm một bộ quần áo, chỉ có nhiêu đó. Khi tỉnh lại, di động, bóp tiền và đồng hồ đeo tay toàn bộ không thấy bóng dáng, nếu không phải có con dao nhỏ với xâu chìa khóa này, y căn bản không sống tới hôm nay. Đôi tay quen gõ bàn phím, vẽ biểu đồ giờ đã mọc vết chai, móng tay sau một lần tách ra, thì liền trở nên cứng và sắc bén, cũng không biết có phải là lỗi giác không. Thở dài, siết chặt nắm tay, sống đã hai mươi bốn năm, ngay cả con gà cũng chưa từng giết, lại bị sét đánh đến mảnh đất xa lạ này phải giết linh dương mổ thỏ, qua thêm vài tháng nữa, từ thanh niên tri thức thành mãnh nam cơ bắp, tuyệt đối không phải là thần thoại. Nên khóc hay nên cười? Ngoạc miệng chửi thì miễn đi, tiết kiệm được bao nhiêu nước miếng. Chung quy vẫn không hiểu nổi, đông đảo chúng sinh, sao sét lại đánh lên đầu y? Hà Ninh thừa nhận mình không phải là ‘người cực tốt’, nhưng cũng không phải là ‘người xấu’ từ đầu tới đuôi, một tiểu thị dân bình thường, cả ngày vì tiền nhà mà đi sớm về khuya, cũng không chọc tới thần tiên nào, khả năng duy nhất có thể dính tới vụ này, chỉ là Hà gia mấy đời trước, từng làm nghề ‘đại thần nhảy’ (tương tự đồng cô, một hình thức giao lưu giữa người sống với người chết, hoặc thần tiên), nhưng đến đời ông nội của Hà Ninh thì đã rửa tay không làm nữa, trong nhà trừ mấy quyển ‘bút ký’ của tổ tiên bị Hà Ninh xem là vật tiêu khiển ra thì không còn lại gì. “Dù có thế, cũng không tới nỗi như vậy đi?” Hà Ninh bậc cười, “Khẳng định là bị say nắng choáng đầu rồi.” Nhắm mắt lại, cưỡng ép mình nghỉ ngơi. Không ngủ không được, ngày mai y còn phải tiếp tục tìm thức ăn và nguồn nước, không có thể lực thì chỉ có thể khát chết đói chết tại nơi hoang mạc này. Liếm liếm đôi môi khô khốc, nếu có thể đổ mưa thì thật tốt… Hà Ninh vừa nghĩ vừa chìm vào trong mộng, không hề phát hiện, trong không khí, vài hạt nước đường kính chỉ có mấy mm chậm rãi hiện lên, óng ánh long lanh, hai giây sau, như bọt nước bị đâm vỡ, đột nhiên nứt ra, tiêu tan trong bóng đêm. Cách đó mười mấy km, một đội lạc đà đang chuẩn bị đóng doanh, hơn hai mươi con lạc đà cao gần ba m được sắp xếp ở bên ngoài, giống như một ‘tường thành’. Mấy con thể trạng cường tráng nhất, trên đỉnh đầu còn mọc một cái sừng cứng hình xoắn ốc. Đa số mọi người trong đội lạc đà đều bận dựng lều, chuẩn bị thức ăn, một nữ nhân thân hình nhỏ nhắn ngồi một mình bên đống lửa, mặc trường bào hai màu đen trắng, phần đầu và phần mặt cũng bị vải bao lấy, chỉ để lại một đôi mắt đen kịt. Đột nhiên, cô lên tiếng gọi người trước mặt. “Tafon, đợi đã.” Giọng nói không cao, nhưng lạ là lại truyền vào tai tất cả mọi người. Một nam nhân thân hình cao to, làn da đen thui đi tới trước mặt nữ nhân, tay phải đặt trước ngực: “Vu, có gì căn dặn?” Nữ nhân được gọi là Vu ngẩng đầu, đôi mắt màu đen, trong ánh sáng mang theo ánh nước, đẹp tới mức người khác không dám nhìn thẳng, “Ngày mai, đội ngũ đi về hướng tây.” “Nhưng, Vu, kỳ hạn của thành chủ đại nhân sắp tới rồi, nếu không nhanh lên…” “Đi về hướng tây, Tafon.” “Vâng.” Mệnh lệnh của Vu không thể làm trái, nam nhân lại hành lễ, triệu tập mọi người trong đội lạc đà, tuyên bố mệnh lệnh của Vu. Hà Ninh lúc này, đang nằm mơ được về nhà, hoàn toàn không biết tất cả những gì sắp xảy ra. Mời các bạn đón đọc Nam Vu của tác giả Lai Tự Viễn Phương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tà Áo Học Sinh - Nhiêu Tuyết Mạn
Cuốn tiểu thuyết dành cho tuổi trẻ “Tà áo học sinh” gồm 4 phần (Tiểu Tam Nhi, Lâm Tiểu Hoa, thiếu nữ Y Lam, ngôi sao nổi tiếng Y Lam) đã miêu tả một cách sinh động quá trình trưởng thành đầy đau khổ và hân hoan của cô gái tên “Tiểu Tam Nhi”, đặc biệt là phần “Thiếu nữ Y Lam” đã một lần nữa thể hiện kết cấu câu chuyện hoàn mỹ và khả năng kể chuyện tuyệt vời của Nhiêu Tuyết Man, khiến ta không thể không say mê. Đọc cuốn sách tiểu thuyết giống như ta đang xem một bộ phim điện ảnh cảm động về tuổi thanh xuân. “… Mới chỉ sống 20 năm mà mình cảm thấy dường như đã sống mấy cuộc đời rồi. Có lúc mình nghĩ, không biết bao giờ mới là điểm tận cùng. Điều duy nhất mình cảm thấy may mắn chính là mình vẫn còn dũng khí, vẫn có thể kiên cường để sống tiếp, sống cho người khác xem, cũng sống để cho chính mình xem…” *** Lại là mùa hè. “Tà áo học sinh” đoạt giải thưởng quốc tế, Y Lam cũng đoạt được “Giải thưởng diễn viên mới được yêu thích nhất”. Bộ phim thứ hai này của cô càng được chú ý hơn, chắc chắn doanh thu sẽ nhiều hơn hẳn bộ phim trước. Tạp chí giải trí thường xuyên có tin tức về cô, liên quan đến thân thế và tình yêu của Y Lam, trở thành vấn đề quan tâm nhất của nhiều người hay chuyện, một bài viết mới nhất có tiêu đề là: Y Lam ngừng đóng phim để xuất giá, Diệp My tự sát vì tình. Y Lam không hề biết tin tức này, cô đang bận rộn thu dọn hành lý thì có tiếng chuông cửa. Y Lam qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy Tiểu Lạc, vội vàng mở cửa. “Tiểu Lạc, sao cậu lại đến đây?” Thấy Tiểu Lạc mặt đầm đìa mồ hôi, Y Lam vội vã mời cậu vào. Tay Tiểu Lạc đang cầm chặt một tờ báo, khuôn mặt nặng nề, ngồi xuống sô pha, hỏi Y Lam: “Cậu vẫn chưa đủ nổi tiếng sao? Cậu phải tuyên truyền quảng cáo thế nào nữa mới cảm thấy đủ đây?” ... Mời các bạn đón đọc Tà Áo Học Sinh của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Người Yêu Kẹo Ngọt - Xảo Lạc Chi
Tình yêu không thể hòa tan Tình yêu, dù thế nào đi nữa, cũng mang trong mình sự kỳ diệu và ngu ngốc đến lạ kỳ. Khác với thông lệ của những tiểu thuyết tình yêu “người lớn” đầy bất trắc, gian nan và rối rắm, Xảo Lạc Chi đã thổi hương vị “cổ tích” với bà Tiên kẹo và “Công chúa Feodora” màu nhiệm để mang đến cho Người yêu kẹo ngọt sắc màu lung linh huyền ảo vô cùng hợp gu với những trái tim lãng mạn của độc giả trẻ tuổi. Đậu Giáng, biệt danh “Đậu Tương đội sổ nghìn năm” là một cô gái hậu đậu, có thể gọi là “thiểu năng” trong con đường học tập nhưng lại có sự đam mê vô tận với thế giới kẹo ngọt. Cô luôn là tâm điểm trêu ghẹo và bắt nạt của bạn bè trong lớp, đặc biệt là cô gái kiêu căng An Lạp. May thay, anh hùng lớp trưởng Tống Chân Hi điển trai luôn xuất hiện đúng lúc để cứu “mỹ nhân”. Chính vì vậy, Đậu Giáng luôn trăn trở mọi cách để “lừa” Tống Chân Hi ăn viên kẹo màu nhiệm để anh yêu thương và phục tùng, chiều chuộng cô vô điều kiện. Nhưng sự đời trớ trêu lại khiến Cung Trạch Minh - đệ nhất xếp hạng từ trên xuống vốn lạnh lùng, kiêu căng và đặc biệt sợ hãi sự mang lại ô uế của Đậu Giáng - lại nuốt phải viên kẹo thần trong lớp học nấu ăn. Tình yêu không thể hòa tan, nhưng siêu nhân Cung Trạch Minh của trường Sâm Vĩnh lại có thể tan chảy! Đôi môi có vị kẹo bông ngọt ngào nhất, nước mắt có vị nước dâu tây hảo hạng, ngón tay có vị thơm ngon của kẹo nho… Cuộc sống của Đậu Giáng như lật sang trang mới với “sự mời gọi hấp dẫn” của ba anh chàng cực điển trai: Một Cung Trạch Minh siêu nhân, một Tống Chân Hi với mái tóc xoăn quyến rũ và một Lý Băng Thụy suốt ngày dính lấy câu tỏ tình yêu thương cô. Liệu Đậu Giáng sẽ nghiêng về ai? Liệu phép thuật của Bà Tiên Kéo có là thật và diệu kỳ đến thế? Tình yêu của đôi trẻ nào sẽ đâm hoa? Một cuộc tình trẻ con nhiều đấu khẩu, hiểu lầm, hiểm nguy mà cũng rất mực yêu thương chân thành thật sự là những thước phim rất đẹp và trong sáng khiến tâm hồn của mỗi chúng ta như được sống lại thời kỳ trẻ dại và ấm áp vô cùng.“Hừ! Em nhớ đấy! Vì anh yêu em, nên từ hôm nay trở đi em chính là số một! Số một độc nhất! *** Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc, dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Cung Trạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnh như vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa. Nhưng tôi không dám dừng lại, cảm giác sợ hãi bủa vây ở trong lòng như một chiếc roi không ngừng thúc giục tôi, khiến tôi tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi sợ, sợ rằng Cung Trạch Minh sẽ tan chảy ở một nơi nào đó mà tôi không biết mất! Ôi... Đồ ngốc! Đồ ngốc! Cái đồ đại ngốc này! Chạy đi đâu rồi không biết! Cái tên Cung Trạch Minh này, rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Nếu... nếu... nếu cậu ấy bị tan chảy ở một nơi nào đó, thì mình phải làm thế nào! Tôi chạy đến con đường nhỏ ở trong trường, đây là nơi mà tôi đã gặp thần kẹo, đây cũng là lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm mà Cung Trạch Minh mang lại cho tôi. Những hàng cây rậm rạp, ngăn đi ánh nắng như thiêu như đốt của mặt trời, đem lại cảm giác mát mẻ cho con đường nhỏ trải đầy đá. Còn có những cơn gió nhè nhẹ, len lỏi qua những tán lá, đem lại sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng trong không khí mát mẻ này, tôi lại không cảm nhận được hơi mát nào, từng hạt mồ hôi vã ra chảy ròng ròng xuống hai bên má. Cung Trạch Minh, rốt cuộc là cậu ta đi đâu nhỉ? Tôi hoàn toàn không biết, chỉ biết dựa theo bản năng chạy đến tất cả những nơi hiện lên trong đầu tôi, để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Từ thư viện mà Cung Trạch Minh thường hay lui tới đến bãi cỏ yên tĩnh sau khu nhà kí túc của giáo viên, đến những con đường nhỏ đầy cây xanh, tôi đều chạy qua đó, để tìm kiếm. Trường Sâm Vĩnh mặc dù không lớn lắm, nhưng nó cũng không hề nhỏ, lần này tôi tìm kiếm, hầu như là đã chạy một vòng quanh trường. ... Mời các bạn đón đọc Người Yêu Kẹo Ngọt của tác giả Xảo Lạc Chi.
Nếu Như Anh Yêu Em - Hiểu Nguyệt
"Khi trái tim... đã có chốn về, có những lãng mạn chỉ là ấm áp, có những ấm áp chỉ là lãng mạn, và có những điều chẳng là gì, không còn là gì nữa..." Cuộc đời này nếu chỉ còn lại trong giây lát thì em còn nợ một câu: "Em yêu anh!" Một mối tình "tay ba" đầy rung động và quyến rũ của ba con tim, nhưng trong đó thật sự chỉ có hai người yêu nhau. Mối tình đầu của Đồng Đồng đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên. Mãi cho đến vài năm sau, đôi khi bất chợt nhớ lại, Đồng Đồng lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả, một nỗi đau mang tên Mộng Hàn và những lúc như thế thì cô lại càng khẳng định được rằng cô vẫn còn yêu Mộng Hàn rất nhiều... Dù cho anh ra đi để lại cho cô bao nhiêu câu hỏi mà không bao giờ có lời giải đáp. Anh đến và đi khỏi cuộc sống của đời cô nhanh như một cơn gió thoảng, mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho cô nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với cô đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất. Đôi khi Đồng Đồng tự hỏi: "Tình yêu là gì chứ? Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiên chạm vào nhau, sự xa lạ, dường như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ tình yêu này, không có tình yêu, hôn nhân với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng." Sự mong nhớ, sự chờ đợi đã khiến trái tim cô trở lên khô cằn, và cô tưởng như đã "không thể yêu" thêm được ai từ khi Mộng Hàn bỏ đi. Cuộc sống với một trái tim băng giá... lại khiến nhiều trái tim rung lên vì cô. Nhưng cô lại không thể đáp lại bất kỳ một ai bởi... yêu... hận với cô là Mộng Hàn. Càng yêu bao nhiêu cô lại càng hận anh bấy nhiêu. Vì trong tim Đồng Đồng chỉ có một hình bóng duy nhất đó là Mộng Hàn, cô biết được điều này khi cô và anh chia tay. Chỉ khi xa nhau, chỉ khi trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống cô mới hiểu thấu trái tim mình. Ba năm sau... Đồng Đồng gặp lại một Mộng Hàn hoàn toàn khác. Người khiến cô càng hận lại càng yêu... Tình yêu của cô và Mộng Hàn như một trò "cút bắt" người này đuổi theo người kia, cứ thế như một vòng tròn mà không sao thoát ra được. "Nếu như anh yêu em" là một câu hỏi nghi hoặc của Đồng Đồng mà cần Mộng Hàn giải đáp, và sự giải đáp của anh chính là "Anh yêu Em"... Sự xa cách chỉ làm bùng ngọn lửa tình yêu của hai người và khiến hai người hiểu rằng họ sinh ra để dành cho nhau. Tưởng Nhược Phàm - người thứ ba trong cuộc tình này, nghĩ mình đã thắng trong cuộc chiến "tình yêu" độc chiếm con tim của Đồng Đồng và anh tin tưởng rằng anh là người sẽ làm cho Đồng Đồng hạnh phúc nhất. Nhưng Tưởng Nhược Phàm không biết rằng, người mà Đồng Đồng mãi mãi yêu lại chính là Mộng Hàn, cho dù hai người có thể xa cách nhưng họ luôn hướng về nhau.. Có một câu nói đã trở thành chân lý: "Con đường tình yêu muôn đời vẫn thế". Chỉ có hai người cùng bước về phía trước... dù bao dung hay cố gắng bao nhiêu thì trên con đường đó người thứ ba vốn không thể tồn tại dù chỉ là chiếc bóng và tiểu thuyết "Nếu như anh yêu em" đã lý giải cho điều này. *** Lâm Uyển Uyển mang thai rồi! Tin này đối với Uông Tường mà nói thì vừa mừng vừa lo. Hơn một năm nay, tình cảm giữa anh ấy và Uyển Uyển sớm đã nhạt nhẽo đi. Người phụ nữ từng kết thúc tình cảm mười mấy năm giữa anh ấy và vị hôn thê, khiến anh ấy có một cảm giác nói không nên lời. Ngoại trừ cảm giác đổ mồ hôi trên giường ra, thì anh ấy chỉ cảm thấy trong lòng họ không chỉ chưa từng gần nhau, mà ngược lại càng ngày càng xa cách. Cô ấy luôn thích so sánh, trước đây cô ấy so sánh anh ấy với Mộng Hàn, sau này cô ấy lại so sánh anh ấy với bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh… Có một độ anh ấy thường xuyên đi công tác xa nhà, gần như không muốn trở về căn nhà mà họ chung sống. Hai chữ “chia tay” anh ấy không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng anh ấy cuối cùng vẫn không thể nói ra được. Anh ấy sợ, anh ấy không cam tâm, anh ấy không muốn thừa nhận việc ban đầu anh ấy bỏ rơi người phụ nữ có tình cảm mười mấy năm để đổi lấy cô ấy là một sai lầm, kết cục như vậy anh ấy không chịu đựng nổi. Tâm trạng anh ấy hôm nay vẫn rất tốt, tình trường không được như ý, sự nghiệp được như ý, anh ấy vừa được đề bạt là Phó Giám đốc bộ phận tiêu thụ, không chỉ là lương cơ bản sẽ tăng lên ba nghìn đồng. Tình như vậy, lương cơ bản và thưởng cuối năm thôi, một năm cũng có mười lăm, mười sáu vạn rồi, thêm vào tiền thưởng nhóm mỗi tháng, nhà lầu xe hơi cách anh ấy không còn xa nữa. Anh ấy thậm chí cảm thấy đứa con này chính là đến cứu anh ấy, có lẽ từ nay về sau tất cả sẽ khác, hạnh phúc từng xa xôi, cuối cùng vẫn không hoàn toàn bỏ rơi anh ấy. Lúc anh ấy về tới nhà, Uyển Uyển đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt lạnh như băng. Vừa mang thai, thân hình cô ấy đã thướt tha yểu điệu như vậy, anh ấy không kiềm chế nổi ham muốn lao đến ôm cô ấy, báo tin vui cho cô ấy. ... Mời các bạn đón đọc Nếu Như Anh Yêu Em của tác giả Hiểu Nguyệt.
Mong Ước Lâu Bền - Trúc Âm
Một tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt của đôi nam thanh nữ tú - giữa cô gái xinh đẹp thông minh, quyết đoán, có gia cảnh nghèo hèn với chàng trai tuấn tú, con cháu một gia tộc giàu có, nắm giữ những trọng điểm kinh tế và chính trị của Trung Hoa Đại Lục. Họ bị ngăn cản bởi tay một bà mẹ quyền lực, song luôn quyết tâm đến cùng cho dù sau này có chuyện gì sảy ra họ cùng sẽ ở bên nhau suốt đời. Không phải bởi tiền bạc hay quyền lực chi phối cô bé Lọ Lem đi tìm "con rùa vàng", thế mà cô đã bỏ đứa bé mới chưa đầy 2 tháng tuổi, ra đi với tấm vé du học Úc, không một lời từ biệt và chỉ để lại lời nhắn: " Sáu năm, đợi đến một ngày em có thể đứng ngang hàng với anh, em sẽ trở lại tìm anh!" 6 năm sau, Thừa Nghiệp - một doanh nghiệp lớn mới thành lập mở rộng thị trường tại Trung Hoa đại lục, nhanh chóng bứt phá, vượt qua những tập đoàn hùng mạnh nhất trong nước, chiếm lĩnh thị trường. Giới truyền thông không tìm ra bất cứ thông tin nào về tổng giám đốc của Thừa Nghiệp - họ chỉ biết đến bà tổng giám đốc dước cái tên Cherry, hành sự kín đáo, trước nay chưa từng xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, ngoài ra không ai biết gì hơn... Chàng trai vẫn đợi 6 năm, cho đến ngày cô trở về, thành một bà tổng giám đốc cao sang, quyền quý thì cũng là lúc anh chính thức nói lời chia tay cô. Nhưng cô không từ bỏ, quyết định theo đuổi anh đến cùng, thì tình cờ phát hiện anh đang ở bên "vợ và một đứa con trai"... Sáu năm cô đi đã sảy ra những chuyện gì, liệu mong ước ở bên nhau trọn đời liệu có còn là quá muộn? *** Hai người không nói chuyện nữa mà chỉ ngồi trầm ngâm. Nhân viên phục vụ đánh xe của Khả Nhi đến trước cửa. Khả Nhi hỏi: -Trên đường em về nhà có đi qua khách sạn của anh, tiện đường nên chúng ta cùng đi chứ? Dương Phàm không từ chối liền mở cửa xe cho Khả Nhi, lấy tay chặn nóc xe để Khả Nhi ngồi vào trong ghế lái rồi mới đi vòng lại và ngồi vào ghế bên cạnh. Vừa khởi động xe thì Khả Nhi nhận được điện thoại. Cô nhìn vào màn hình…là mẹ cô đang gọi. Khả Nhi lập tức nghe máy. -Khả Nhi…- Tần Tuyết Liên hốt hoảng: -Con mau vào bệnh viện nhân dân ngay! -Bệnh viện?- Khả Nhi giật mình, sốt ruột hỏi: -Mẹ làm sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không? Bác sĩ nói thế nào?-Mẹ không sao, là Tương Vũ…- Tần Tuyết Liên thở dài: -Tương Vũ ngốc nghếch…nó cắt cổ tay tự tử con ạ! Vừa mới được đưa vào phòng cấp cứu, còn đang hôn mê. Cô chú Triệu gặp phải cú sốc này đã sụp đổ hoàn toàn. Còn cả Lập Lập nữa, nó mới có 4 tuổi… Khả Nhi kinh hoàng: -Tương Vũ tự sát? Con đến ngay đây!- ném điện thoại xuống, Khả Nhi hốt hoảng khởi động xe, bàn tay run rẩy dữ dội, phải khởi động xe mấy lần mới được. Dương Phàm nắm chặt lấy tay Khả Nhi: -Để anh lái xe cho. Em gọi điện cho mẹ hỏi cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ... Mời các bạn đón đọc Mong Ước Lâu Bền của tác giả Trúc Âm.