Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao - Điền Phản

Sách Nói Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao   Triệu Thủy Quang mười tám tuổi gặp Đàm Thư Mặc hai mươi tám tuổi. Anh nói, “Anh lớn hơn em chín tuổi thì sao chứ, có gì mà không tốt? Mọi niềm vui anh sẽ sẻ chia cùng em, mọi khổ đau khó khăn anh sẽ gánh vác thay em.” Vì thế người đàn ông hoàn mỹ này từng bước theo đuổi từ cấp 3 cho đến tận đại học. Cô nói, “Gặp Đàm Thư Mặc chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của Triệu Thủy Quang cô!” Cô nữ sinh ngây thơ ngày nào giờ đây đã trưởng thành xinh đẹp như đóa hoa trong nắng mới khiến bao người phải động lòng. Chính bởi vì năm mười tám tuổi Triệu Thủy Quang không sớm không muộn gặp hai mươi tám tuổi Đàm Thư Mặc, đúng thời gian gặp một nửa của mình, đây không phải là hạnh phúc lớn lao thì còn gì nữa? Khi bạn mười tám tuổi thì bạn đang làm gì? Có đang buồn phiền vì mối tình đầu của mình không? Hay là đang do dự suy tính cho tương lai mình? Nếu lúc ấy có một bàn tay ấm áp vững chãi cổ vũ, che chở bảo vệ cho bạn, bằng mọi giá mang đến niềm vui cho bạn, thì có phải tương lai của bạn sẽ thay đổi từ đây? Đây là tình yêu thầy trò, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tình thấy trò, cũng không ai nói về vấn đề tuổi tác cả, đây chỉ đơn giản là một câu chuyện về khao khát tình yêu đôi lứa, về khát vọng một cuộc sống hạnh phúc, tuổi tác không là vấn đề, một câu chuyện nhẹ nhàng ngọt ngào. *** Mùa hè cấp hai quả thật dài đằng đẵng, Triệu Thủy Quang nằm lăn lê ở trên bàn, cả người nóng hừng hực, Nam Kinh không hổ danh là một trong bốn lò bát quái của Trung Quốc, cho dù đã sinh sống ở đây 16 năm nhưng cô cũng chẳng chịu được mỗi khi hè đến, quạt trần thì quay chậm như rùa bò, cũng may nó còn có máy điều hòa, nếu như mà cả máy điều hòa cũng bị hư thì ông trời không phải đang hại “người nối nghiệp” như cô sao? Muốn rèn giũa nhân tài tương lai thì cũng không cần phải làm thế chứ!Hèn chi tuần trước cô giáo Anh văn đang mang thai giảng bài chưa hết tiết thì đã té xỉu rồi, mọi người phải lập tức dìu ra ngoài. Triệu Thủy Quang cũng muốn xỉu lắm chứ, đáng tiếc cô không có mang thai như người ta, càng đáng tiếc hơn là từ đó đến giờ cô không có lá gan lớn làm chuyện động trời vậy đâu! “Này này, lúc nãy mình gặp một anh chàng đẹp trai ở văn phòng đó, chẳng biết là người thân của ai nhỉ!” Cao Tầm quay đầu nói, “Thiệt không đó? Không thể nào, hay là bạn của giáo viên nào trong trường?” “Đẹp trai không?” “Mấy đứa con gái các cậu đúng thật là nhàm chán mà, chỉ biết mấy cái đó thôi!”, Đám con trai trong lớp nhao nhao nói. “Thì sao? Đám con trai mấy người biết gì mà nói chứ.” Vì vậy, lớp tiếng Anh vì giáo viên bộ môn nghỉ chờ sanh lần nữa biến thành một cái chợ! “Im im, hoa lily đến kìa!” Cả lớp đột nhiên im lặng, Vương Lị Lị chính là chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Văn của lớp Triệu Thủy Quang, người cũng như tên vậy, có khí chất thanh cao như hoa lily, tính tình cũng hiền lành nữa, là một trong số ít giáo viên được học trò yêu mến. Mà hôm nay hoa lily có gì đó khác khác, ngày thường thì mặt mày trắng nõn, sao hôm nay lại đỏ bừng lên, là do thời tiết quá nóng chăng? “Từ hôm nay trở đi, giờ tự học Anh văn của các em đã kết thúc, cô xin giới thiệu, đây là thầy dạy Anh văn mới của các em, thầy Đàm.” Bóng người đứng ngoài cửa từ từ bước vào lớp. “Hả? Anh chàng đẹp trai!” Dù cho Cao Tầm có nói nhỏ đến cỡ nào nhưng trong lớp học đang yên tĩnh thế này mọi người đều nghe rất rõ, vì thế ai nấy đều cười khúc khích, chăm chú nhìn xem “anh chàng đẹp trai” đó thế nào. Triệu Thủy Quang cười nghĩ thầm trong bụng, Cao Tầm nói sai rồi, không phải là đẹp trai mà là siêu đẹp trai mới đúng. Đúng thật là bảo bối ngàn năm có một: tướng tá cao ráo, lông mày cao rậm, môi không dày cũng không quá mỏng, tư thái tao nhã có chút cao ngạo. Triệu Thủy Quang có thói quen gặp ai lần đầu tiên, cô đều nhìn môi mà đoán tướng. Đàn ông môi mỏng như thế này thì luôn luôn bạc tình! Triệu Thủy Quang ngồi ngay ngắn chăm chú nghe mọi người nói, không phải như Hi Diệu đầu óc bay đến tận đâu đó. “Đây là lớp trưởng Trần Tư Dương.” Trần Tư Dương đứng lên, gật đầu lại ngồi xuống, từ chỗ Triệu Thủy Quang ngồi có thể nhìn thấy một phần gương mặt của Trần Tư Dương, mũi cao thẳng, mắt kiếng nhỏ gọn, đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, 100% học sinh ưu tú, đúng thật là không hổ danh là học sinh giỏi suốt ba năm liền. “Đây là lớp phó Lý Giai Nhiên, còn đây là lớp phó học tập Triệu Thủy Quang, cũng là gương mặt tiêu biểu của lớp tiếng Anh!” Triệu Thủy Quang nghe đến tên mình liền đứng lên, mỉm cười nhìn Đàm Thư Mặc. Triệu Thủy Quang là ai chứ, là một trong những học trò cưng của giáo viên, mấy thầy cô cứ hễ mở miệng ra là lại nói “Các em phải noi gương học tập của Triệu Thủy Quang và Trần Tư Dương!” Hoa lily nói, “Ban cán sự lớp hãy cố gắng giúp đỡ thầy Đàm!” “Thầy Đàm, lớp của tôi phải làm phiền thầy rồi!” Hoa lily vui vẻ quay sang nói với Đàm Thư Mặc, nghe thế, anh cũng gật đầu cười cười, “Đừng khách sáo!” Hoa lily e lệ cười, nói, “Thầy Đàm, tôi đi trước đây, có vấn đề gì thì cứ tìm tôi!” Đàm Thư Mặc bước lên bục giảng, để cặp sách lên bàn. Anh mặc chiếc áo sơmi dài tay rất tươm tất, khuy áo nho nhỏ tinh xảo màu vàng, chiếc khuy thứ nhất thì không có cài chỉ để hờ hững, hàng khuy áo phía dưới thì đều cài vào , mà tay cả khuy ống tay áo cũng cài lại đàng hoàng, đột nhiên trong đầu Triệu Thủy Quang lóe lên ý nghĩ, thầy Đàm không biết nóng là gì ư? “Tôi tên là Đàm Thư Mặc.” Đàm Thư Mặc mỉm cười, tự giới thiệu bản thân mình, “Tên tôi có từ một câu thơ, Thư là lá thư, Mặc là mực, có ai biết đó là câu thơ gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Em Là Học Trò Của Anh Thì Sao của tác giả Điền Phản.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chí Tôn Phượng Hậu: Vạn Kiếp Trầm Luân - Điệp Hạ Vô Ưu
Nàng là Phượng hoàng xích - Phượng đại công chúa, một trong bốn người mang mệnh Phượng hoàng. Nàng là nữ sát thủ tay nhướm máu người. Nàng tài hoa bậc nhất, xinh đẹp vô cùng. Hắn là một nam nhân tuấn mỹ cực độ. Hắn là ngốc tử Vương gia, vô cùng đáng yêu. Có đôi khi, hắn lại phúc hắc, âm hiểm khiến người khác kinh sợ. Bên trong lớp vỏ nhu nhược, yếu đuối kia là trí thông minh tuyệt đỉnh, võ công siêu phàm, mỹ mạo hơn người. Bên trong con người ngốc nghếch kia lại là một nam nhân âm độc, nguy hiểm, tuấn mỹ khiến người hít thở không thông. Sự xuất hiện của hắn khiến nàng không muốn trở về. Sự xuất hiện của nàng làm đảo lộn mọi kế hoạch của hắn. Hai mảnh đời, hai số phận, hai thế giới... Liệu họ có đến được với nhau? *** Hello mọi người, lại là Hạ đây :v. Hôm nay Hạ ngoi lên để giới thiệu cho bộ truyện mới (thật ra cũng không mới lắm). Đó là bộ Tứ Hoàng Sắc (2): Lãnh đế lừa thê. Truyện kể về cặp đôi Long Kỳ Chu x Lâm Vỹ Hạ (Hạ Khuynh Nhan). Lần này Hạ viết về oan gia nhé (văn án thì cứ lên tường Hạ kiếm). Trình văn còn non nên mấy bạn khó tính thông cảm dùm Hạ, có nhận xét thì cũng nhẹ nhàng chút, chủ yếu để Hạ rút kinh nghiệm thôi, đừng làm quá thành war nhé. Truyện hiện được đăng độc nhất trên trang Wattpad của Hạ, với số chương hiện tại là 16 (sẽ còn tăng nữa). Lịch đăng không cố định, hễ rảnh là đăng chứ không thể đăng đều đặn mỗi ngày như xưa nhé, một tuần có thể đăng từ 2-3 chương (vì năm nay Hạ bận sấp mặt ra ấy ????????). Mọi người thông cảm dùm. Hết rồi :v, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ❤️ P/s: Thật ra Hạ còn định viết thêm một bộ về Nam Cung Hạo, nội dung cũng lên hết rồi mà bận quá, nên dẹp nghỉ khỏe đi :vvvv. Nhưng nếu ai muốn đọc thì cmt nhé, nếu Hạ rảnh sẽ ra chương đầu của bộ này thử xem. Love all, thân ái! ❤️ Mời các bạn đón đọc Chí Tôn Phượng Hậu: Vạn Kiếp Trầm Luân của tác giả Điệp Hạ Vô Ưu.
Thủy Tú Sơn Minh - Na Chích Hồ Ly
Có lẽ nếu ai đã đọc ngôn tình ngay từ những thời kì đầu thì không thể không biết đến Na Chích Hồ Ly, tác giả của rất nhiều những tác phẩm cổ đại hấp dẫn như Vật trong ao, Túy khách cư, Hệ liệt Cửu Nhạc (Gió Xuân Vô Tình, Nguyệt Lại Vân Sơ, Cỡ nào may mắn kết thành đôi, Thề hẹn với quân)...Tuy nhiên, với mình, cuốn truyện mình đọc đầu tiên và cũng là cuốn truyện mình đọc đi đọc lại nhiều lần nhất của bà ấy lại là Thủy Tú Sơn Minh, một tác phẩm ít được nhắc đến. Mỗi khi có thời gian, hoặc không tìm được truyện hay để đọc, là nó sẽ luôn nằm trong list đọc lại của mình. Lý do ư? Bởi vì với mình, nó vô cùng nhẹ nhàng, đáng yêu, có sủng có ngược một cách vừa vặn, đủ giải trí nhưng cũng đủ sâu sắc, quan trọng là độ dài vừa phải, không mất quá nhiều thời gian, khi nào rảnh rỗi lôi ra đọc một chương, rồi gấp lại để đó chờ lúc ít bận rộn hơn thì bỏ ra nhấm nháp tiếp~ Nói về tác giả Na Chích Hồ Ly thì, mình nhận thấy bà ấy có văn phong và xây dựng nhân vật, cốt truyện khá giống với Cửu Lộ Phi Hương. Chắc cũng vì lí do ấy mà cả hai tác giả này mình đều rất thích, cũng đều là những tác giả ngôn tình cổ đại mà mình đọc nhiều truyện của họ nhất. Đặc điểm chung truyện của họ là có văn phong súc tích, không dài dòng không sến sủa nhưng vẫn đậm chất cổ trang. Bối cảnh truyện đa phần là cổ đại, thường là cổ đại giang hồ hoặc huyền huyễn tiên yêu ma, đây cũng là nơi mà hai tác giả này phát huy bút lực tốt nhất, và thể nào cũng sẽ có khá nhiều những màn tranh tài đấu pháp hoành tráng. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính đều là 1vs1, tình hữu độc chung, gần như không có người thứ ba. Truyện có sủng có ngược, tuy nhiên hầu hết là nam nữ chính bị ngược trong những cuộc chiến của họ với các thế lực ác, với định mệnh từ lúc sinh ra của họ, chứ ít khi hai người ngược nhau. Nam nữ đều cường. Nữ chính tính cách phần nhiều đơn thuần, yêu hận rõ ràng, thích thì sẽ theo đuổi. Nam chính thường có số phận vất vả gian truân hơn, thân thế phức tạp, có nỗi khổ tâm nên đường tình duyên mới lắm trắc trở. Dù sao phải thú thật rằng những nam chính kiểu như thế này rất dễ lấy được sự đồng cảm của mình. Nói chung, với những đặc điểm trên, đây chính là kiểu truyện mà mình thích nhất. Đã đọc rất nhiều và cũng luôn thấy hợp. Tám nhảm chút vậy thôi, giờ để mình quay lại với Thủy Tú Sơn Minh nhé, không chắc sắp có độc giả hỏi thế rốt cuộc là đang review truyện hay review tác giả đây, haha --Tại hạ là phân cách tuyến toàn lực review truyện---- Nếu như có ngày, ngươi mở ra một vật báu gia truyền, vật báu này sau khi mở ra lại xuất hiện một con Thiên hồ, mà con hồ tinh tu luyện ngàn năm trên thông thiên văn dưới tường địa lý, biến nam biến nữ, pháp lực vô biên, quả thật là chuyện gì cũng có thể thực hiện này, lại bảo với ngươi rằng, bất kể ước nguyện của người là gì, hắn sẽ giúp ngươi hoàn thành. Vậy ngươi sẽ ước gì? Thôi được, nghĩ nhiều làm gì, dù sao người mở phong ấn Trấn hồ đó cũng chẳng phải là ta hay ngươi. Nếu là chúng ta thì hẳn quá đơn giản rồi, còn không phải là mau mau ước nguyện trở thành Minh chủ võ lâm, Trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang gì đó, tham vọng hơn nữa thì là một bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, hậu cung ba ngàn giai lệ đi à ????....Thế nhưng cái người may mắn khai mở phong ấn kia, lại là Địch Tú Địch tổng quản của Úy Trì Sơn Trang, à, cũng chính là cái Trang đã phong ấn và nuôi dưỡng Thiên hồ đó ấy. Rơi vào tay kẻ từ lâu đã nổi tiếng ti bỉ vô sỉ, lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hẳn là hắn sẽ mơ ước những thứ tầm thường thế nào, nhỉ? Ầy, vậy mà, cố tình, tiền tài, quyền lực, bí kíp tuyệt học...hắn thế mà lại chẳng thèm màng. Cái kẻ cao ngạo đó cho rằng, nếu muốn gì, hắn sẽ tự mình đi đoạt lấy, nào cần đến sự giúp sức của một con yêu Hồ chứ. Ồ, thế chẳng nhẽ hắn không mơ ước cái gì ư? Dĩ nhiên là có chứ. Chỉ là ai mà ngờ được, cái con người vô tình vô nghĩa, tâm ngoan thủ lạt như Địch Tú Địch tổng quản, lại cất giữ trong mình một bí mật, bí mật ngỡ rằng chẳng ai biết, chôn sâu tại nơi đáy lòng hắn: Thứ mà hắn vẫn luôn vọng niệm, hao hết tâm tư, ngày đêm mơ tưởng, dù có cố gắng thế nào tưởng chừng cũng không với tới được ấy, lại là một cô nương... "Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư" (*Đập bàn* *Lắc đầu* Reviewer có điều muốn thổ lộ: đúng là ước nguyện của thanh niên đang độ tuổi hai mươi trai tráng bừng bừng mộng xuân mà ????) Chẹp, cỡ nào ngốc nghếch a! Bởi vì nàng ấy, Úy Trì gia tứ tiểu thư, Úy Trì Minh Nguyệt, lại là ai chứ? Nàng là con gái của Úy Trì Tư Nhiễm, trang chủ đương nhiệm, nhưng cái danh này cũng chưa là gì, thế lực nhà ngoại của nàng mới thực đáng kể. Mẹ nàng là Tinh Quân quận chúa, ông ngoại nàng là Nam Lăng Vương chiến công hiển hách, phò tá thái tử lên ngôi vua, mà khi tuổi già cáo lão về hưu lại được ban cho mười tòa thành lớn, dù nay binh quyền đã hết, nhưng khí phách vẫn vẹn nguyên. Sau khi hòa ly với Úy Trì Tư Nhiễm nhiều năm trước, mẹ nàng trở về sống với ông ngoại, vậy nên mười mấy năm đầu đời của nàng cũng là lớn lên ở Nam Lăng vương phủ, vài năm nay mỗi năm cũng chỉ ở lại Úy Trì Sơn Trang hai tháng, đúng là hoàn toàn cách xa sự hỗn loạn nơi giang hồ. Sống trong sự bảo bọc của ông ngoại và mẹ, nàng lớn lên là một cô nương đơn thuần, trong sáng, thẳng thắn, nào biết đến những chuyện thân bất do kỉ ngoài kia nên luôn ghét ác như thù, ngay từ lần gặp đầu tiên đã có ấn tượng cực xấu về Địch Tú, hắn lại còn năm lần bảy lượt vô tình hữu ý chọc giận nàng, thêm danh tiếng vốn chẳng có gì là tử tế của hắn, nào là độc ác vô sỉ, chẳng từ thủ đoạn. Hắn trong mắt nàng, thật không hề có điểm nào tốt cả. Mà nàng ghét bỏ khinh thường hắn như thế, hắn lại vẫn cứ lặng lẽ yêu thầm nàng như thế. Có biết bao nhiêu là oan trái a~ Thế nên, thật không biết Thiên Hồ đã thi chú như thế nào để thành toàn tâm nguyện của Địch Tú, giúp hắn có được tấm lòng của Tứ tiểu thư kiêu ngạo đó?! Ngỡ phức tạp mà hóa ra đơn giản cực kì, hắn bị biến ngốc ạ. Vì ngốc, nên hắn mới có thể thành thực thắng thắn nói với người con gái hắn vẫn luôn mơ tưởng "Ta thích nàng" Vì ngốc, nên hắn mới có thể cởi bỏ hết lớp mặt nạ, chân chính phơi bày hắn trước mặt nàng, không phải là Địch tổng quản cao cao tại thượng, ai gặp cũng khiếp sợ kia, mà là một Địch Tú thân bất do kỉ bấy lâu vẫn tự mình ngụp lặn tìm đường sống trong cái thế giới ngàn vạn hung hiểm, người tranh ta đoạt, ngươi sống ta chết đó. Vì ngốc, nên hắn mới có thể để cho nàng thấy, nàng biết được bấy lâu nay hắn có bao nhiêu quan tâm để ý nàng. Để ý mọi sở thích của nàng, từ đồ dùng đến chỗ ở, ăn uống hàng ngày. Nâng niu nhưng điều nhỏ nhặt về nàng. Luôn âm thầm bảo vệ nàng dù bị nàng hiểu lầm ghét bỏ càng sâu. *** Đêm đông. Tuyết ngừng mây tan, một vầng trăng sáng chiếu rọi, sáng tỏ mọi chỗ, nơi nơi trắng xóa. Trời đất trong lúc đó, đều bị nhuộm khí chất thuần khiết sáng sủa này, một mảnh thanh tịnh tường hòa. Lúc này, ánh sáng bó đuốc đi trong bóng đêm, tiếng động ồn ào áp đảo yên tĩnh. Hơn mười người cưỡi ngựa chạy vội đến, vó ngựa nệ lên tuyết đọng, hất lên như bướm. Người giục ngựa đều là những hán tử lực lưỡng khỏe mạnh, mặc áo dài màu xanh, đeo đao mang kiếm, thần sắc nghiêm trọng, ngầm mang sát khí. Bỗng nhiên, một luồng sáng phóng lên cao, ánh sáng tỏa bốn phía. Mọi người thấy thế, vội vàng giục ngựa chạy về phía trước. Chờ đuổi tới nơi ánh sáng dâng lên, tình hình trước mắt làm cho mười mấy tên tráng hán này kinh hãi không thôi. Chỉ thấy trên mặt tuyết, đầy thi thể. Dưới ánh trăng, có thể thấy được vẻ kinh hoàng của người chết, tử trạng quá mức thảm thiết. Máu tươi chảy đầy đất, mơ hồ bốc hơi nóng. “Đi xuống xem một chút.” Có người mở miệng, ra lệnh. Được lệnh, mọi người lập tức xuống ngựa, kiểm tra mọi nơi. Một lát sau, có người trở về, nói với người vừa ra lệnh kia: “Bẩm phó tổng quản, hơn phân nửa là người ‘Phi hổ bang’, còn có mười mấy huynh đệ trong trang chúng ta, đều là thân tín của Địch tổng quản. Xem miệng vết thương, hẳn là ‘Thiết ưng trảo’.” Phó tổng quản nghe vậy, cau mày nói: “Chẳng lẽ là ‘Phi hổ bang’ trộm ‘Trấn hồ’, gặp được ‘Hắc ưng giáo’ đen ăn đen “Trấn hồ” ở đây?” “Vẫn chưa thấy tung tích ‘Trấn hồ’. Phó tổng quản, chúng ta làm sao bây giờ?” Phó tổng quản suy nghĩ thêm một chút, “Vẫn là báo cáo Địch tổng quản, quyết định sau.” Lời còn chưa dứt, lại nghe thấy có người hô to: “Địch tổng quản! Là Địch tổng quản!” Phó tổng quản quá sợ hãi, cuống quít xuống ngựa, theo tiếng mà đi. Mọi người vây lại một chỗ, thấy hắn lại đây, cuống quít nhường ra một con đường. Phó tổng quản tiến lên vài bước, chỉ thấy một người cuộn thân trong đám thi thể tản loạn kia, trên người phủ một tầng băng tuyết mỏng. Nam tử cúi người ngồi xuống, cẩn thận nhìn nhìn: Người này chỉ mới tầm hai mươi, trên người mặc áo lông chồn tía, trên đầu đội mũ đại mạo quan. Bên hông có bạch ngọc rơi xuống, dưới chân là giày thiếp vàng. Một thân phù hoa tự phụ, tất nhiên là quần là áo lụa. Nhưng mặt mày người này sáng sủa, hình dung tuấn tú, lại tự thành thanh nhã phong lưu, không giống phàm tục. “Là Địch tổng quản không sai…..” Phó tổng quản mày khóa chặt, quay đầu hỏi người phía sau, “Đã chết chưa?” Mọi người phía sau đều là vẻ mặt đau xót, yên lặng lắc lắc đầu. Phó tổng quản lập tức cũng sinh vẻ bi thương sâu sắc. Mọi người cùng hắn nhìn nhau một lát, tiếp theo, đều yên lặng gật gật đầu. Phó tổng quản hiểu ý, trang trọng gật gật đầu, xem như đáp lại. Hắn quay đầu đi, nhìn người đang mê man kia, hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay lên. Hắn tụ lực ở bàn tay, sát khí đột nhiên hiện ra trong mắt, hai mắt hắn trợn trừng, khẽ quát một tiếng, một chưởng đánh tới huyệt thái dương của người nọ. Nhưng mà, trong lúc điện quang hỏa thạch, cổ tay hắn bị nắm chắc lại. Chỉ thấy người nọ đã tỉnh lại, một đôi mắt trong trẻo chính trực nhìn thẳng hắn. Phó tổng quản quá sợ hãi, trong nháy mắt thu hồi tâm tình, đổi lại vẻ mặt tươi cười, nói: “Ai nha, Địch tổng quản, ngài tỉnh rồi! Mọi người đều lo lắng gần chết, ta đang định vận công chữa thương cho ngài, bây giờ ngài cảm thấy thế nào rồi?” Lời này vừa nói ra, một đám tráng hán phía sau hắn đều cùng cười theo, ân cần hỏi han. Người nọ vẫn lẳng lặng nhìn hắn như trước, không nói tiếng nào. Phó tổng quản nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi bốc ra trên thái dương. Mọi người phía sau đều xanh cả mặt, muôn dạng sợ hãi. Bỗng nhiên, người nọ cúi đầu, hắt hơi một cái. Mọi người đều cả kinh, thở cũng không dám thở mạnh. Người nọ buông lỏng cổ tay Phó tổng quản ra, đứng dậy, nói: “Lạnh. Ta muốn về nhà.” “A?” Phó tổng quản nhìn người trước mắt, không khỏi sinh ra một tia nghi hoặc. Người nọ cũng không để ý đến hắn, tự mình rời đi. Phó tổng quản vội vàng cười đuổi theo, nói: “Địch tổng quản, ngài cưỡi ngựa của ta đi.” Người nọ lắc đầu, “Không cần.” Hắn nói xong, tiếp tục đi từng bước từng bước trong đống tuyết sâu. “Không cần?” Phó tổng quản càng thêm nghi hoặc khó hiểu, chúng tráng hán cũng đều là vẻ mờ mịt hoang mang. Phó tổng quản suy nghĩ một lát, tăng thêm can đảm, hô to một tiếng: “Địch Tú!” Người nọ nghe tiếng đứng lại, xoay người lại. Phó tổng quản hút một hơi khí lạnh, khẩn trương vạn phần. Mọi người phía sau đều là hoảng sợ vô cùng. Có người run run nói: “Phó tổng quản, ngài ….. ngài đừng nói giỡn, gọi thẳng …. gọi thẳng tên Địch tổng quản, kết cục …. kết cục ngài là hiểu rõ…………” Tiếng nói của phó tổng quản cũng run rẩy lên, “Đừng …. đừng sợ ….. Ta đoán…..” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe người nọ mở miệng, hỏi: “Ngươi gọi ta?” Phó tổng quản kiên trì gật gật đầu. Người nọ hơi nghi hoặc, đợi hồi lâu, nhưng không thấy có người nói chuyện. Liền xoay người lại, tiếp tục cất bước đi lên phía trước. Ý cười trên mặt phó tổng quản tản ra, trong mắt tràn đầy vẻ gian trá, hắn giơ tay, nói với mọi người phía sau: “Không cần đoán. Hắn nhất định là ….” Hắn nhướng mày, ngừng lời lại, tiếp theo, như đinh đóng cột nói ra nửa câu sau: “Ngốc rồi!” Mời các bạn đón đọc Thủy Tú Sơn Minh của tác giả Na Chích Hồ Ly.
Không Thể Ngừng Yêu Em - Mạch Ngôn Xuyên
Mọi chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm vô cùng đáng yêu. Ứng Trì và Ứng Hoan vốn là hai chị em, nhưng vì diện mạo không giống nhau, khoảng cách tuổi tác lại gần, khiến không ít người nhầm lẫn mối quan hệ giữa bọn họ. Vừa vặn, Từ Kính Dư cũng là một trong số đó. Lần đầu tiên họ gặp nhau, chính là trên quyền đài. Bởi vì Ứng Trì thi đấu quyền anh ngầm để kiếm tiền chữa bệnh cho ba, còn Ứng Hoan đi theo để chăm sóc cậu. Sau này có một lần, Ứng Hoan đã hỏi Từ Kính Dư thích cô từ khi nào? Anh nói, cũng có thể xem như là “nhất kiến chung tình” đi. Nếu như không hiểu lầm quan hệ của hai chị em, anh xác định, chính là đã yêu em ngay từ giây phút ấy. Chính Từ Kính Dư cũng không thể nào ngờ được, ấn tượng về cô gái nhỏ trắng tinh xinh đẹp, khi mỉm cười lại lộ ra răng nanh nho nhỏ lại có thể khắc sâu trong tâm trí anh đến vậy. Đến nỗi, những lần gặp sau này, chỉ cần nhìn thoáng qua, anh đều có thể nhận ra ngay cô gái đáng yêu ấy. Thế nhưng anh lại không biết, thật ra ấn tượng của anh để lại trong lòng Ứng Hoan, cũng rất đặc biệt. Cô bị chứng mù mặt, nếu như không phải gặp nhiều lần hoặc là quá ấn tượng, cô sẽ không thể nhớ. Ấy vậy mà, cô lại có thể nhận ra anh, mọi lúc, mọi nơi. Nói là có duyên, chi bằng thừa nhận một câu, hai người đã tự hấp dẫn nhau ngay từ ánh mắt đầu tiên. Nói đến duyên phận, thực ra cũng không sai. Bởi vì sau trận đấu bất ngờ đêm hôm ấy, mới phát sinh ra những chuyện sau này. Đó là việc Ứng Trì được mời tham gia câu lạc bộ quyền anh, Ứng Hoan cũng được làm “bác sĩ thực tập” tại đây. Mà vừa lúc, Từ Kính Dư lại là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ này. Hơn nữa, họ lại học cùng một trường đại học. Ngày ngày gặp gỡ, chăm sóc vết thương, cùng ăn cơm, cùng luyện tập. Từ một đốm lửa nhỏ le lói trong lòng, theo thời gian đã dần dần cháy bùng lên trong lòng Từ Kính Dư. Mỗi ngày đều nhìn thấy cô gái nhỏ ngoan hiền dịu dàng, hoàn cảnh gia đình cũng không khiến cô chùn bước nản lòng, cứ như vậy, cô nhẹ nhàng bước vào tim anh. Từ Kính Dư luyện quyền anh theo thế tấn công, cho nên đối với chuyện tình cảm cũng luôn muốn là người chủ động. Có nên nói, chính nhờ điểm đặc trưng về tính cách này mà Ứng Hoan lại vô tình trở thành người phù hợp với anh không?  Bởi vì, ngoại hình xuất sắc của Từ Kính Dư đã thu hút không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ, rất nhiều người trong đó mạnh dạn theo đuổi anh nhưng đều bị cự tuyệt. Ngược lại, cô gái nhỏ rụt rè, EQ chậm lụt này lại khiến anh không thể nào ngừng lại được. Cuối cùng, không nhịn được nữa, đành phải ra tay thôi. “Nếu tôi thắng, làm bạn gái tôi nhé?” “Nếu thua thì sao?” “Tiếp tục theo đuổi.” Trực tiếp như vậy, rõ ràng như vậy, đấm một quyền thật mạnh vào trái tim Ứng Hoan, khiến nó đập liên hồi mỗi khi nhìn thấy anh. Nhưng mà cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, tâm tình đã rõ vẫn không dám đáp lại. Chỉ bởi vì cái niềng răng! Đúng đấy ạ, chính là cái niềng răng đã làm hao tốn bao nhiêu thời gian và công sức của anh Từ. Vì Ứng Hoan sợ rằng, nhận lời yêu đương thì trước sau phải đến giai đoạn kia kia. Mà cô hoàn toàn không muốn, ấn tượng về nụ hôn đầu tiên lại là một cái miệng máu me be bét.  Mà sự thật cũng chứng minh, anh Từ thật sự bị cái niềng răng làm chảy máu miệng. Có điều, trong sự hoảng hốt tột cùng của cô gái nhỏ trong lòng, Từ Kinh Dư lại cảm thấy, so với tất cả những lần bị chảy máu miệng khi thi đấu, thì lần này anh thấy ngọt ngào nhất. Cuối cùng anh cũng hiểu tâm tư cô gái nhỏ, thế nên anh mới về bảo với mẹ, cũng chính là nha sĩ đã niềng răng cho Ứng Hoan. “Mẹ, tháo niềng răng cho cô ấy đi.” “Tại sao?” “Vướng miệng.” Người mẹ ôn hòa đáng kính của anh, chỉ có thể thở dài mà mắng một câu: “tiểu súc sinh!” Chính là như vậy đấy. Một câu chuyện ngọt ngào cùng với những cung bậc cảm xúc mới lạ. Một Từ Kinh Dư bất khả chiến bại đẹp trai bá đạo dần dần thu phục bác sĩ nhỏ Ứng Hoan dịu dàng quật cường, nâng niu trong vòng tay mạnh mẽ của mình. “Anh muốn em làm gì?” “Thích anh hơn một chút, ỷ lại vào anh hơn một chút. Để anh cảm thấy cũng có lúc em cần đến anh.” Mời các bạn đón đọc Không Thể Ngừng Yêu Em của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Không Thể Kiềm Chế - Tây Phương Kinh Tế Học
Trước khi ly hôn, bạn bè thân thích đều khuyên Hứa Tinh Không nên nhẫn nhịn, còn nói cô sẽ không tìm được một người chồng tốt như vậy nữa. Sau này, Hứa Tinh Không gặp được Hoài Kinh, đám bạn bè thân thích kia liền im miệng. Hứa Tinh Không: Anh làm thế nào mà bọn họ đều ngậm miệng lại vậy? Hoài Kinh: Bốn chữ, đẹp trai nhiều tiền. Hứa Tinh Không: Còn em thì sao? Hoài Kinh: Ba chữ, kỹ thuật tốt. *** Thật sự bị mất cảm giác với ngôn tình vài tháng nay, không có hứng thú, không có động lực, cảm thấy rệu rã khi bắt đầu đọc 1 câu truyện mới,... Nhưng lý do chắc chắn nhất là không tìm nổi truyện hợp gout. Mình đã follow wordpess của nhà Hoa Tuyết Sơn Trang đã lâu rồi, có thông báo về truyện ấy nhảy ra hằng ngày, nhưng không có hứng thú đọc. Nhân một ngày chỉ muốn nằm ườn ra như một con mèo lười, nhấp vào 1 chương thế mà lại bị cuốn. Với 1 đứa thích thịt như mình, cái thịt của cuốn truyện này chỉ như hoa trôi nước chảy mây bay, chưa dám nhận là thịt vụn, ấy vậy mà nó lại làm mình thoả mãn kỳ lạ. Thật ra mình muốn đợi đọc hết cuốn đấy mới review cơ, nhưng đang trong quá trình nằm đợi để được duyệt lấy pass truyện, sợ cảm xúc bị nguội đi nên mình cứ viết vậy! Đọc văn án thì đây là 1 câu truyện ngọt, sủng, không tiểu tam tiểu tứ mình đã rất rất ưng rồi. Truyện này sủng nhẹ nhàng đến độ, dù là cẩu độc thân hay hoa đã có chủ đều bị ngược đến tàn thân.  Nam chính với người ngoài thì lạnh lùng, đĩnh đạc, lịch sự nhưng với chị Tinh Không, quả thật thở ra câu nào bắn cho trái tim nữ nhân phải rung rinh, mà không phải kiểu sến rện, rất đi vào lòng người, làm cho chị em rất hưởng thụ. Trái tim mình từ sáng đến giờ bị tra tấn, nhưng tràn đầy vị ngọt, chỉ muốn bị ngược nữa ngược mãi :((( Nói về nữ chính - Hứa Tinh Không, nữ nhân bảo thủ, đã qua 1 đời chồng. Ly dị vì chồng cặp bồ, mà lý do chồng cặp bồ cũng là do nữ chính quá bảo thủ thành ra không thú vị và, nữ chính bị vô sinh. Nhưng vị nữ nhân cổ hủ ấy lại kiên định ly hôn vì phát hiện chồng mình ngoại tình, không thương lượng, không cầu xin, rất dứt khoát. Điều này làm mình có ấn tượng rất tốt về nữ chính, 1 nữ nhân đủ dịu dàng nhưng cũng đủ quyết đoán. Lần đầu gặp nhau, Tinh Không lái xe đâm vào chiếc xe xịn của Hoài Kinh, tưởng bị anh bắt đền, nhưng anh lại nhếch mép trêu đùa: không cần tiền, cần người. Thế mà cô đắn đo không quá 5s rồi đồng ý làm anh sửng sốt. Lần đầu tiên gặp nhau, 2 người có một đêm triền miên không tưởng. Sau đó cô chạy trốn, anh không tìm, cả hai đều coi như đêm đó chỉ là một nốt nhạc ngân lên trên đường đời rồi thôi. ... Mời các bạn đón đọc Không Thể Kiềm Chế của tác giả Tây Phương Kinh Tế Học.