Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kế Hoạch Mai Mối

Câu chuyện trong Kế Hoạch Mai Mối kể về Tô Tiểu Mộc, bà mối 24 tuổi nhưng rất mát tay, tác thành cho biết bao đôi. Điều đặc biệt bà mối này không hề lấy bất cứ công thù lao nào từ các cặp nên duyên. Nhưng lần này, cô gặp phải một đơn đặt hàng khiến mình hao tâm tổn trí rất nhiều. Người đó có tên là Hạ Hà Tịch nổi tiếng xảo quyệt, có quá khứ phức tạp... Tô Tiểu Mộc mai mối cho anh hết 17 lần mà không được, bởi cách nói chuyện của Hạ Hà Tịch luôn dồn đối phương vào đường cùng, không thể đáp lại... Dù bà mối có dặn dò, nhắc nhở chú ý tới cách nói chuyện trước mỗi cuộc gặp thì anh vẫn không hề thay đổi. Vì thế, Tiểu Mộc làm mọi cách, vận dụng hết khả năng của mình các buổi giới thiệu đều thất bại thảm hại. Không muốn danh hiệu đệ nhất mai mối của cô dừng lại ở đây, cô tiếp tục tìm nhiều cách để tác thành cho anh chàng họ Hạ này. Nhưng sau một thời gian, bà mối thiên tài này trở thành cô dâu nhỏ, vợ hiền của người đàn ông "khó tính" đó. Có thể nói, đây là một tác phẩm về chuyện tình cảm khá dễ thương và hài hước. Những tình tiết trong câu chuyện hết sức buồn cười và gần gũi với cuộc sống. Bà mối Tô thật sự là một người hám lợi nhưng lại rất trọng tình nghĩa. Phong cách sống của cô thật sự rất giống với hình tượng người phụ nữ năng động thời hiện đại. Đó là người không ghen tuông đa nghi theo lối thông thường, rất tinh tế và gây phần “choáng” với độc giả. Dù là âm mưu hay thủ đoạn đều không gây hại người mà chỉ đơn giản là ghép mối lương duyên cho những người phù hợp với nhau. Một cô nàng suốt ngày đau đầu vì chuyện mai mối nào ngờ được bị ba người anh trai trong gia đình mai mối với người khác. Câu chuyện đơn giản nhưng có những phân đoạn rất khiến người ta cảm động, lại có những phân đoạn cười đến chảy nước mắt. Hạ Hà Tịch - anh chàng với quá khứ phức tạp, đau khổ nhưng không vì thế mà hận thù cuộc sống, người hại gia đình anh tan nát. Hạ Hà Tịch đã làm việc cho công ty của người đã gây tai nạn khiến anh lâm vào hoàn cảnh mồ côi bơ vơ khi mới 17 tuổi để trả hết nợ ân tình đã nhận anh làm con nuôi. Cùng với bao âm mưu, hiểu lầm nhưng tình cảm của con cáo họ Hạ dành cho bà mối Tô vẫn không thay đổi. Tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày thành công trong cách xây dựng nhân vật bà mỗi Tiểu Mộc hết sức dễ thương, thông minh, nhanh nhẹn, với cách xử lý tình huống không hề giống với người bình thường. Nhân vật này để lại ấn tượng với độc giả nhất là cách trả đũa những người gây thù với cô, hay cách cô đối xử với đồng chí vợ cũ, Jamie của Hạ Hà Tịch hoàn toàn gây bất ngờ cho đối phương. Với cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn, văn phong hài hước, dí dỏm, tình tiết logic và hợp lý, tác giả khiến bạn đọc không thể rời mắt khi đã cầm trên tay cuốn sách. Có lẽ, những độc giả khó tính cũng sẽ dễ dàng chấp nhận một tác phẩm thú vị như thế này. *** Bộ này nếu ai là fan ngôn tình lâu năm có lẽ đã đọc nát gáy sách rồi. Nhưng thiệt buồn là tới giờ mình mới đọc. Mèo Lười Ngủ Ngày mình chỉ đọc đúng 2 cuốn Hủ nữ GAGA và Boss đen tối đừng chạy (2 tựa này cũng quen thuộc quá rồi). Mấy nay cứ phim ảnh suốt nên lại tìm kiếm tiểu thuyết ngắn, hài, dễ thở đọc lấy cảm hứng. Dành cho những ai chưa đọc hoặc muốn luyện lại nhé. Nghe tên tác giả thôi là cũng biết truyện hài bựa đặc trưng như thế nào rồi. Oan gia thì phải đối đầu nhau, gây gổ nhau, chọc khoáy nhau. Mấy pha mồm qua mép lại của đôi chính đáng yêu cực. Mình bị ghiền tuýp nam và nữ như thế này, kiểu nó rất đời thường, ngoài đời có thể bắt gặp được bất cứ đâu ấy. Nữ chính Tô Tiểu Mộc nhờ mồm mép và sự khôn lỏi của mình đặc biệt mở dịch vụ mai mối mang tên Siêu Thị Đàn Ông. Khách ra vào tấp nập, đơn đặt hàng chất cao như núi. Khỏi phải nói Tô Tiểu Mộc rất mát tay trong chuyện này. Nam chính Hạ Hà Tịch, bạn thân của anh họ Tiểu Mộc. Đối tượng được ông anh đưa đến để Tiểu Mộc xem mắt. Nhưng lật qua lật về một hồi Tiểu Mộc lại đưa đường rẽ lối cho Hạ Hà Tịch tham gia vào công cuộc xem mắt. Nhưng xui cho bà mối nổi tiếng mát tay là dù đã xem mắt đến lần thứ 19 thì Hạ Hà Tịch cũng không vừa mắt ai. Hạ Hà Tịch thông minh, biết Tiểu Mộc thích làm trò để cái việc 2 người thực chất chính là đối tượng xem mắt của nhau này ra xa người mình ra nên bày đủ cách cho Hạ Hà Tịch xem mắt người khác. Anh cũng mắt nhắm mắt mở, hùa theo cô nhóc. Rồi từ lúc nào yêu không hay, dù Tiểu Mộc vô tâm vô phế, phải đến khi Hạ Hà Tịch ra đòn quyết định thì mới phát giác ra được. Hai người cực đáng yêu ấy. Cứ tung hứng qua về chẳng ai chịu nhường ai. Dàn nhân vật phụ cũng rất lầy lội. Duy chỉ có 1 điều ở nam chính làm mình thấy hơi gay gắt, vì phần nội dung hơi ngược phía sau đẩy tình tiết truyện lên cao trào, nhưng lại không đi sâu lắm, chỉ ở lưng chừng, giải quyết mâu thuẫn cũng khá gọn lẹ. Nếu phần sau kéo dài một chút nữa thì có lẽ sẽ hoàn hảo hơn. Tóm lại đây vẫn là một bộ truyện đáng đọc, nhẹ nhàng hài hước lãng mạn, mấy đoạn sủng ngọt sâu răng. Ngắn như thế này vài tiếng là xong liền luôn. Mọi người đổi gió tìm đọc xem sao nhé *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Bạn thân mến! Bạn vẫn đang hoang mang khó xử vì mình chết cứng ở nhà với các mối quan hệ nhỏ hẹp? Bạn thân mến! Bạn vẫn đang chán nản khôn nguôi vì ngày Thất tịch, tết Trung thu, ngày Quốc khánh không có bạn trai để đưa về nhà? Bạn thân mến! Bạn vẫn đang thầm nguyền rủa những đôi tình nhân trong thiên hạ đều là anh em thất lạc nhiều năm, chỉ vì bạn không có người nấu cơm, làm việc nhà, làm máy rút tiền, làm công nhân vận chuyển miễn phí cho mình? …… Giờ đây, tất cả những điều đó không còn là vấn đề nữa. “Siêu thị đàn ông” xin được phục vụ đầy đủ, giới hạn phí đóng gói vận chuyển nha! Trai lớn tuổi dịu dàng, trai trẻ tuổi ngây thơ, trai đẹp nhưng đen tối… Dịch vụ của chúng tôi cung cấp đầy đủ, chủng loại phong phú, mỗi món bảo bối đều được sàng lọc kỹ càng, lại được tuyển chọn dựa trên yêu cầu của các vị nữ vương. Chúng tôi xin hứa, một trăm phần trăm giữ vững nguyên tắc, “hàng tới tiền đi”, nếu các vị nữ vương chưa kết hôn tuyệt đối không nhận một xu thù lao. Đặc biệt chú ý: Cửa hàng chúng tôi xin từ chối xem mắt tập thể! Một khi đã xuất hàng, xin miễn rút tiền, đổi hàng! Nhìn đoạn quảng cáo trên, chắc bạn thấy lừa đảo lắm nhỉ? Nhưng đúng đấy, chính xác là có một “Siêu thị đàn ông” lừa gạt, mà tôi chính là bà chủ của siêu thị lừa gạt ấy – Tô Tiểu Mộc. Giới tính nữ, hai mươi tư tuổi, có ba ông anh không thua bạn kém bè. Anh họ cả Tô Khiêm Trình, ba mươi hai tuổi, là cảnh sát hình sự oai phong lẫm liệt. Trông cao to đẹp trai, là kiểu đàn ông cơ bắp, khí phách chảy tràn ra đấy! Nhưng giờ vẫn… độc thân! Anh họ thứ hai Tô Cẩm Trình, hai mươi tám tuổi, là bác sĩ khoa thần kinh. Từ nhỏ tới lớn được khen là đẹp trai, học rộng biết nhiều. Đẹp trai tới nỗi con gái phải gào lên đấy! Nhưng giờ vẫn… độc thân! Anh họ thứ ba Tô Nhạc Trình, hai mươi lăm tuổi, tự mở một quán bar không lớn cũng không nhỏ. Là kiểu con nít mặt mũi sáng sủa, năm tuổi đã nhận được thư tình + con gái chủ động hôn. Là loại miệng lưỡi ngọt ngào, chị em gái đều thích tới nỗi không thể cưỡng nổi đấy! Nhưng giờ vẫn… độc thân! Từ năm mười tám tuổi, điều ước trong ngày sinh nhật của tôi đến giờ vẫn không thay đổi. Tôi ước rằng ba ông anh trai mau mau trưởng thành xuất giá, mau mau ôm vợ biến đi! Thế nên vừa tốt nghiệp, đi làm, tôi đã bắt đầu một sự nghiệp vĩ đại là tìm chị dâu. Nhưng trời ghét người tài, vài năm nay, mấy cô gái tôi giới thiệu đã xếp thành hàng thành đống, vậy mà ba ông anh ngốc nghếch vẫn chưa gả đi được người nào, ngược lại, trên tay tôi lại có thêm một danh sách dài các cô gái độc thân. Cùng lúc đó, xét theo tính đặc biệt của công ty chúng tôi, tỷ lệ chênh lệch giữa đồng nghiệp nam và đồng nghiệp nữ đã đạt tới mức kinh khủng: mười trên một. Mà trong số đó đã bao gồm cả cô lao công dọn vệ sinh, bác gái bán cơm ở căn tin, mấy bà nạ dòng phòng tài vụ và các kiểu phụ nữ đã có chồng ở các bộ phận… Thế nên ngày nào tháng nào năm nào đó, sếp gọi tôi tới thủ thỉ tâm tình, tôi dâng bản danh sách của mình lên, bắt đầu sự nghiệp làm mối vĩ đại. Tất nhiên, những đồng nghiệp nam độc thân ở công ty tôi cũng không kém cạnh gì mấy ông anh trai. Dưới sự cố gắng không ngừng của mình, tới thời điểm này, số tiền cám ơn nhờ làm mối tôi nhận được đã quá năm con số. Thế nên bây giờ, họ đều thân thiết gọi tôi là “bà mối Tô”, sự nghiệp làm mối của tôi càng làm càng thuận lợi, càng làm càng lớn. Cuối cùng mở hẳn “Siêu thị đàn ông” lừa gạt mà thu hút này. Tôi vốn nghĩ rằng tất cả đều thuận lợi, bà mối Tô tôi đây làm nghề tay trái mà có thể phát tài, làm rạng rỡ tổ tông, mở ra một tương lai xán lạn. Nhưng anh hai nói đúng, sông có khúc người có lúc. Gần đây, tôi nhận một đơn đặt hàng vô cùng nhức đầu. Con rùa biển này giống ba ông anh trai của tôi: muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, nhưng chẳng ai thèm cả. Đi xem mắt con gái nhà người ta mà ai tới cũng dọa, sau đó người ta sợ chết khiếp mà chạy mất. Điều đó làm cho tôi nghi ngờ rằng, anh ta tới để giật đổ bảng hiệu bà mối của tôi! Cuộc hẹn ngày mai, đã là cô gái thứ mười bảy tôi giới thiệu rồi, nếu còn không thành công, tôi sẽ… thay mặt Đảng, thay mặt nhân dân, bóp chết anh ta ngay tại chỗ! A men, chúc ngày mai thuận lợi! À, cuối cùng quên không nói, anh ta có cái tên kỳ lạ: Hạ – Hà – Tịch. Chuong 1 Nếu một cô gái hỏi bạn tứ đại danh tác [1] của Trung Quốc ngoài Hồng Lâu Mộng và Hoàn Châu cách cách ra còn hai bộ nào, bạn sẽ trả lời ra sao? [1] Tứ đại danh tác: Bốn tác phẩm nổi tiếng. Câu trả lời của Hạ Hà Tịch chính là, thành thật nói với cô ấy rằng, trong tứ đại danh tác không có phim của Quỳnh Dao. Nhưng, dĩ nhiên Tô Tiểu Mộc không hài lòng với câu trả lời này, rất không hài lòng! Trong quán cà phê cao cấp ở khu mua sắm, tiếng dương cầm du dương tràn ngập từng góc phòng khiến người ta nhẹ nhàng, thư thái, nhưng Tô Tiểu Mộc vẫn không kìm được cơn bão sắp nổi lên. Siết chặt tay, bà mối nghiến răng nói: “Anh cố ý đúng không? Không phải lúc nãy em vừa nói với anh, nói chuyện với con gái thì phải khéo – léo – một – chút à?” Hạ Hà Tịch im lặng nhấp một ngụm cà phê, mặt mày thản nhiên, nói: “Chẳng lẽ em dạy anh “khéo léo” nghĩa là bóp méo sự thật hả? Thế anh có nên trả lời đối phương, tứ đại danh tác ngoài Hồng lâu mộng và Hoàn Châu cách cách còn có Tân Bạch nương tử truyền kì và Võ lâm ngoại truyện không?” Đây là cuộc đại chiến xem mắt lần thứ mười bảy của đồng chí Hạ Hà Tịch kể từ khi về nước. Hồi trước, bà mối Tô Tiểu Mộc cố ý tới sớm nửa tiếng, hẹn anh ta ra quán cà phê, tiến hành huấn luyện đột kích. Nhưng đối diện với gã đầu gỗ Hạ Hà Tịch không thể dạy dỗ nổi, Tô Tiểu Mộc sắp suy sụp rồi. Nghe gã họ Hạ phản bác, Tô Tiểu Mộc không giận mà còn cười, quả quyết lần thứ n+1 rằng, Hạ Hà Tịch là do đối thủ cạnh tranh phái tới phá đám. Đúng, chắc chắn thế! Tiểu Mộc tặc lưỡi tán thưởng: “Đúng thế thưa ngài Hạ, ngài ở nước ngoài lâu như thế, vậy mà vẫn có thể thuộc lòng bốn tác phẩm điện ảnh nổi tiếng cứ hè là chiếu ở Trung Quốc, thật đáng mừng!” “Quá khen”, Hạ Hà Tịch đặt cốc xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu mỉa mai, “Bà mối này, không phải em nói với anh cô gái này là một người rất thông minh sao? Một người thông minh mà ngay cả tứ đại danh tác cũng không biết à? Chẳng lẽ đó là kiểu mà từ bé tới lớn toàn đọc mấy loại sách như Tri âm, Cố sự hội, hai mươi tuổi đạt tới đỉnh cao, ba trăm năm trước, ba trăm năm sau không ai có thể siêu việt bằng sao?” Tô Tiểu Mộc đang uống nước mà suýt phun hết ra ngoài, rồi lại phục sát đất đồng chí Hạ sống ở nước ngoài, nhưng vô cùng am hiểu tình hình trong nước. Cô trợn mắt, xẫng giọng: “Xin đừng nói chuyện cười lúc người khác đang uống nước có được không hả?” Lại còn là kiểu chuyện cười nhạt thếch nữa… “Thực ra, em cũng chỉ đưa ra ví dụ thôi, là muốn anh hiểu da mặt con gái mỏng, thỉnh thoảng nói sai thì anh cũng không thể vạch mặt ngay tại trận được, phải khéo léo bỏ qua…” Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Mai Mối của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Nàng Hotboy - Ngải Khả Lạc
Bạn đang đọc truyện Cô nàng hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc trên website đọc truyện online. “Cô Nàng Hotboy” - nhan đề cuốn tiểu thuyết đã gợi cho bạn đọc sự tò mò, liên tưởng đến một cô nàng xinh đẹp, trẻ trung cá tính, và đi cũng với nó cũng là những tình huống oái oăm, dở khóc, dở cưới trong cuộc sống mà cô gặp. Tiểu thuyết kể về câu chuyện tình yêu của ba nhân vật chính với tình huống là vì tấm vé xem quần vợt quốc tế mà ông con gái mình giả làm con trai đến câu lạc bộ của một trường học, mục đích giúp trường đó đoạt giải cao trong cuộc thi quần vợt quốc tế. Tuy nhiên, khi đến học ở trường thì cô lại phải ở chung phòng với một chàng trai cao to nam tính, cô gặp k ít khó xử. Là con gái nhưng lại phải đi vào phòng vệ sinh nam? Là bác sĩ thú y nhưng lại bị bắt đi phẫu thuật cho người? Là chuột xám nhưng lại bị đưa vào phòng thí nghiệm? Là đầu bếp nhưng lại bị bắt ép làm giáo viên mầm non? …..và biết bao nhiêu tình huống hoang đường mà cô gặp phải trong cuộc sống ở ngôi trường đó. Và cũng chính trong thời gian này cô nhận, bản thân có một thứ tình cảm đặc biệt đối với anh chàng cùng phòng. Vì giữ kín thân phận mình, cô đã giấu lòng. Cô quen với một anh chàng khác cũng đẹp trai, cũng tài hoa song lại có một hoàn cảnh hết sức đặc biệt. Và theo quy luật của tình cảm, người ta có thể giấu bất cứ ai chứ không thể nào lừa dối lòng mình. Khi con tim lên tiếng, là lúc cô biết rằng mình phải đi tìm lại tình yêu đích thực của bản thân. *** Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương. “Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam. Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn. Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy. Bị bố hãm hại bắt đến ngôi trường này…….. Lần đầu tiên đến trường……… Vào câu lạc bộ quần vợt nam….. Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam….. Thích Hàn Thành Nam……. Hiểu lầm với Hàn Thành Nam……. Hàn Thành Nam níu kéo…….. …….. Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức. Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ. “Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi. Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu. “Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng. Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao? Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu. Anh….. Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh. Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô. Anh….. “Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi. Anh muốn níu kéo tôi sao? Anh…… Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc. Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời. Anh ấy và anh…. “Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô. Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe. Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây? Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó. Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô. Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người. “Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy. Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào. “Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi. “Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”. Anh……. Mời các bạn đón đọc Cô Nàng Hotboy của tác giả Ngải Khả Lạc.
Cô Dâu Mười Chín Tuổi - Minh Châu Hoàn
Mới mười chín tuổi Tống Ương Ương nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, gả cho Trần Tấn Nhiên - Đại thiếu gia của Trần thị.      Một hôn lễ được tổ chức cực kỳ lớn phô trương thanh thế, giống như trong  huyền thoại, khiến cho tất cả mọi người trong thành phố này, ai ai cũng đều cực kỳ hâm mộ, nhưng lại là sự mở đầu một cuộc sống hôn nhân đầy bi thương của Tống Ương Ương.      Bởi vì chán ghét việc tự chủ trương của gia tộc, bởi vì bất mãn với chuyện hôn nhân đại sự của mình lại bị cha mẹ điều khiển, ngay sau buổi hôn lễ, Trần Tấn Nhiên liền mất tích. Những ngày sau khi kết hôn anh cũng không hề xuất hiện ở tân phòng cùng với cô.      Ngoại trừ những buổi yến tiệc trọng đại cuối năm của gia tộc, ngoại trừ ngày mừng thọ của hai bên cha mẹ, cho tới tận khi ly hôn cô vẫn không hề được người chồng của mình yêu quý. Mà anh, cho dù có ngồi ở ngay bên cạnh cô, mặt mày cũng hoàn toàn không chút biến đổi, không thèm để ý hạ mắt liếc nhìn, ngắm nghía người con gái mặc chiếc áo choàng màu đậm ngồi ngay bên mình một cái.      Anh đối xử với cô cực kỳ lạnh nhạt, thực sự khách khí, chi phiếu ký gửi cho đều đặn hàng tháng, quà tặng trong các dịp sinh nhật, ngày lễ không quên. Nhưng mà cho tới tận bây giờ, anh lại hết sức keo kiệt, không muốn tặng cho cô một nụ cười, hay tặng cho một ánh mắt đầy quan tâm chăm sóc với cô.      Sau ba năm cưới cô, anh vẫn không hiểu rõ được người vợ nhỏ của mình  thuộc kiểu dạng như thế nào. Tống Ương Ương lúc đầu còn tràn đầy sự chờ mong, nhưng về sau trái tim cô cũng dần dần nguội lạnh như tro tàn. Cuối cùng, sau ba năm sống trong tình trạng như vậy, cô quyết định ra đi. Dưới sự trợ giúp của những người bạn tốt, cô bắt đầu cuộc sống mới của mình ở một nơi hẻo lánh.      Cô mở một quán cà phê nho nhỏ, phong cách đặc biệt yên tĩnh và thư thái. Trong thời gian này Trần Tấn Nhiên lại trở thành khách quen ở chỗ đó. Bọn họ dần dần quen biết, nói chuyện với nhau thật vui. Chỉ là anh thực sự chưa bao giờ nghĩ tới, không thể tin được, người phụ nữ trong sáng như ánh nắng ban mai, dịu dàng xinh đẹp đang ở trước mắt mình kia, lại chính là người vợ mà anh đã lạnh nhạt suốt ba năm. Anh chợt có chút nghi hoặc, hỏi ý kiến cô về sự bất đồng của người phụ nữ, cô chỉ mỉm cười đối với anh, chân thành nói ra những cách nhìn và quan điểm chân thật nhất… Chỉ chớp mắt một cái, nhưng lệ đã rơi đầy mặt.      Trần Tấn Nhiên, chẳng lẽ anh vẫn một mực không nhận ra rằng, tôi là một cô gái có học thức, không phải là một con rối chỉ biết hoạt động theo sự điều khiển của người khác.      Chuyện xưa của bọn họ, ba năm sau, mới được long trọng mở màn trong sự tĩnh lặng. *** Bộ truyện “Cô dâu mười chín tuổi” của tác giả Minh Châu Hoàn lẽ ra đã được Mẹ Bầu và trangthao cho ra mắt bạn đọc cách đây 2 năm. Song do một số biến cố, bộ truyện này bị tạm ngưng lại... Mẹ Bầu vẫn luôn canh cánh trong lòng món nợ ân tình này với với bạn đọc. Cho đến hôm nay, dù không có trangthao cùng đồng hành bên cạnh, Mẹ Bầu vẫn quyết định tự mình edit bộ truyện này. Các bạn đọc đã từng quen biết với nhân vật Trần Nhị, hay Trần Tấn Nhiên qua bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc” mà Mẹ Bầu và trangthao đã từng edit cách đây 4 năm. Đây là một trong những người bạn của Thân Tống Hạo, vai nam chính của bộ truyện “Người phụ nữ của Tổng giám đốc”. Hy vọng bộ truyện này sẽ mang đến cho bạn đọc những cung bậc cảm xúc mới về nhân vật chúng ta đã từng quen biết. Bộ truyện này Mẹ Bầu edit để mừng sinh nhật lần thứ 7 của Box Tiểu thuyết – Diễn đàn Lê Quý Đôn, và cũng là quà tặng cho người bạn tri kỷ trangthao yêu quý của Mẹ Bầu. *** Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Thiếu Dương lại không có vẻ vui mừng và kích động giống như Sầm Bội Nghi, đã phần trong đó, cũng chỉ là sự sâu thẳm không thấy được, hoặc là không thấy rõ ràng lắm, hay nói đúng hơn, đó là sự lảng tránh cùng với những rắc rối cùng với những mờ mịt không thấy bờ bến. Sau khi về đến nhà Bội Nghi liền bảo tài xế trở về, sau đó cô đỡ Tần Thiếu Dương lên lầu, đi vào trong nhà. Căn nhà trọ nho nhỏ này có hai phòng hai sảnh, các phòng trước sau như một đều được dọn dẹp sạch bóng. Nữu Nữu một mình chờ đợi không chịu đựng được, đã sớm đi ngủ cùng với tiểu bảo mẫu. Hai người cũng không làm rộn giấc ngủ của con gái, liền đi vào trong phòng ngủ chính. Bội Nghi trước giúp anh cởi quần áo ra. Khi áo sơ mi được cởi ra, Bội Nghi liền nhìn thấy bên cánh tay trái là từng mảng, từng mảng lớn bầm tím, có chỗ còn bị rách da, vết máu cũng đã thấm ra ngoài. Ngoài ra đập vào mắt cô chính là vết thương trên người anh, so với mấy tháng trước, lại có thêm mấy đường nữa. Bội Nghi nhìn anh chỉ chực rơi nước mắt, nhưng lại sợ anh lo lắng, cô cuống quít lấy cớ đi lấy hòm thuốc, đi tới phòng chứa đồ ngồi đó khóc hu hu một hồi lâu. Bội Nghi thật sự rất sợ! Ngày trước khi còn chưa ly hôn thì mỗi ngày ở cùng một chỗ với anh, là mỗi một ngày vào buổi tối, nếu như không đợi được anh trở lại nhà an toàn, cô tuyệt đối sẽ ngủ không yên. Cuộc sống hàng ngày của anh đều phải trải qua những cảnh tàn nhẫn bởi lưỡi dao liếm máu. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ như vậy, quả thực cũng đã sắp phát điên mất rồi. Lúc đi ra ngoài, Bội Nghi cũng đã khôi phục lại được bình tĩnh. Cô đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy thân thể cao cao to to của người nào đó vẫn đang nằm ở trên giường, thế nhưng đã ngủ thiếp đi. Khi Bội Nghi cầm hòm thuốc đi tới, cô cố ý không muốn để cho chính mình phải nhìn thấy những vết thương đan nhau chằng chịt trên người anh. Cô buông tầm mắt xuống, chỉ bôi thuốc tiêu viêm cho vết thương mới bị tối nay cho anh, sau đó thoa một lớp thuốc cao tiêu sưng rồi mới cẩn thận băng bó lại. Trên người Tần Thiếu Dương đầy mùi rượu, đã vậy, trên mặt trên người anh còn ướt át do bị cô dội cho một ly trà, anh không tắm làm sao ngủ được chứ? Bội Nghi nhẹ nhàng đẩy đẩy anh: "Thiếu Dương, mau tỉnh mau tỉnh lại đi, tắm rửa xong rồi ngủ tiếp…" Tần Thiếu Dương hé cặp mắt lờ đờ do say rượu, nhìn người phụ nữ mê ly ở trước mặt, lầu bầu y như một đứa trẻ con vậy: "Bội Nghi, em vẫn cứ luôn thích sạch sẽ như vậy…" Bội Nghi dở khóc dở cười, lại đẩy đẩy anh: "Mau dậy đi, trong phòng toàn là mùi thúi trên người của anh thôi…" Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Mười Chín Tuổi của tác giả Minh Châu Hoàn.
Bất Chấp Tất Cả - Cư Tiểu Diệc
Mười năm trước lúc chia tay, anh nói cho cô biết, cô không phải là người phụ nữ anh muốn. Trải qua mười năm gặp lại, cô nói cho anh biết, anh chỉ là cha của con cô. *** Đây là một truyện ngược, không phải loại ngược đau đớn nhất thời mà là dằn vặt lâu dài, nó không khiến người đọc khóc nhưng mỗi tình tiết cẩu huyết đau lòng sẽ khiến tim nhói lên từng nhịp, sẽ có chút thất vọng với vài nhân vật nhất là nam chính và nữ phụ, tất nhiên không ai là hoàn hảo nhưng họ cũng không phải là một người tốt đáng trân trọng. Khi đọc truyện Ma không cần thánh phụ thánh mẫu nhưng Ma muốn một người biết dừng lại đúng lúc, biết hiểu khi nào là điểm mấu chốt nên bỏ đi cái gì và giữ lại cái gì. Một chút về nữ phụ thì chính là một người con gái tốt nhưng bị những suy nghĩ tâm lí vặn vẹo đánh mất chính mình, sau đó lại đỗ lỗi cho những sai lầm mà không chịu đối mặt với nó. Nói tóm lại khi đọc truyện sẽ có chút phản cảm với nam chính, với nữ phụ còn nữ chính yếu đuối nhưng khi cần thiết cũng sẽ kiên cường, cũng sẽ mạnh mẽ, cô ấy rất cố gắng nhưng đến lúc mệt mỏi thì sẽ buông tay, Ma rất thích nữ chính này, cầm được thì phải buông được. Trong truyện còn có một tiểu quỷ rất đáng yêu, cậu bé là điểm sáng, là niềm vui nhưng cũng là mấu chốt của câu chuyện. Tiểu Ma Bạc Hà *** Tô Hiểu Mộc cởi tạp dề, từ phòng bếp trở lại phòng, đã thấy một màn làm người ta dở khóc dở cười như vậy — Con gái Tiểu Cảnh Mộ ngồi ở trước bàn trang điểm của cô, ngón tay nhỏ mập mạp cầm son môi của cô vẽ ở trên mặt, bình bình lọ lọ trên bàn cũng bị con bé mở ra, trên mặt bị nó mò mẫm như cầu vồng. Thật ra thì Tô Hiểu Mộc rất ít trang điểm, cô dễ bị dị ứng, đến kem dưỡng da cũng phải chọn rất cẩn thận, chẳng qua mấy năm nay bởi vì Cảnh Diễn dốc lòng chăm sóc, sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, có một số trường hợp cũng cần trang điểm trang nhã một chút. Bé gái chung quy là thích xinh đẹp, Tiểu Cảnh Mộ cũng không ngoại lệ. Cô bé thích nhất đeo giày cao gót của mẹ, đôi chân nhỏ mạp mạp đi vào còn chưa đủ, nhất định phải đeo đi, đã từng ngã khóc cả buổi. Cảnh Mộ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất thích bắt chước người lớn, mỗi ngày la hét con muốn lớn lên, không cho người khác nói bé còn nhỏ. Càng lớn tính tình lại càng rõ ràng, Cảnh Mộ giống mẹ Tô Hiểu Mộc, nhìn mảnh mai, thật ra hiếu thắng, Cảnh Nghiêu giống như cha Cảnh Diễn, hiểu chuyện trầm ổn, không cần người lớn quan tâm. Tô Hiểu Mộc ở cửa thất thần một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy con gái hắt xì một cái, cô lập tức hoàn hồn vọt vào. "Tiểu Mộ, con thế nào rồi?" Thần kinh nhạy cảm của Tô Hiểu Mộc sắp bộc phát. Hen suyễn có xác suất di truyền nhất định, Tiểu Nghiêu bây giờ học lớp mười cũng không có chuyện gì, cô vẫn chưa yên tâm, bây giờ đối với Tiểu Mộ càng khẩn trương, thỉnh thoảng bị cảm vặt cũng có thể khiến cho cô mấy ngày ngủ không ngon. Cảnh Mộ căn bản không biết nỗi lo của mẹ, cô hề nhí quay đầu lại cười hì hì nhìn cô nói: "Mẹ, con xinh không?" Vừa nói xong lại là một cái hắt xì. Tô Hiểu Mộc giận tái mặt, lấy quần áo thay cho cô bé trước, lại dùng khăn giấy ướt lau những thứ trên mặt cho cô bé. Mời các bạn đón đọc Bất Chấp Tất Cả của tác giả Cư Tiểu Diệc.
Mị Hoạn - Đông Thi Nương
Văn án: Châu Châu là con lai giữa người Hán và người Hồ, bởi vì phụ thân không rõ nơi đâu, mẫu thân lại mất sớm, nàng phải làm nô lệ rồi sau đó lại bị bán đến chợ đấu giá. Châu Châu tuy rằng được sinh ra với dung mạo kiều diễm, nhưng ở cái triều đại hỗn loạn ăn không đủ no này, ai còn có sức tơ tưởng muốn mua thêm một người dù có đẹp về làm gì, chính mình còn chưa lo được nữa là. Nàng đã ở chợ quỳ qua mười ngày, rốt cuộc mới xuất hiện một người mua nàng. Nhưng người mua nàng lại là một thái giám...! *** Châu Châu có xuất thân bần cùng nên nàng không có quyền quyết định cho số phận của mình. Cuộc đời của nàng vốn dĩ chỉ gắn liền với hai từ bị bán và được mua. Nếu ngày hôm đó không ai bỏ tiền ra mua Châu Châu về nhà, nàng chỉ có thể bị bán vào chốn ong bướm, cuộc sống của nàng sẽ bi thảm vô cùng. Nên khi có người bỏ tiền ra đón Châu Châu về, dù cho nam tử mua nàng mặt mũi lạnh lùng như muốn giết nàng đến nơi, nàng vẫn vô cùng biết ơn người đó. Lúc Lý Bảo Chương mua Châu Châu, thật sự mục đích của y là đem Châu Châu về trả thù cho những gì kiếp trước nàng đã gây ra cho y. Trước khi trùng sinh, Lý Bảo Chương chỉ là một tiểu thái giám nho nhỏ, sau một lần cứu giá được vua cho phép đi mua một cô nương về làm vợ. Lý Bảo Chương đã chọn Châu Châu, bởi vì y đã từng vô cùng nâng niu Châu Châu, xem nàng như thê tử đời này, chỉ mong Châu Châu đừng ghét bỏ thân thể khiếm khuyết của mình. Nhưng chẳng được bao lâu, Châu Châu biến mất không tăm tích trong cung, Lý Bảo Chương đi tìm và bị người khác dìm chết dưới hồ. Sống lại với suy nghĩ Châu Châu tham phú tham quyền đi theo một quý nhân nào đó rồi lại hại chết mình, Lý Bảo Chương quyết định tìm lại Châu Châu để trả thù. Đời này, Lý Bảo Chương may mắn sống lại và gian lận giữ được thân thể toàn vẹn, sử dụng nhiều mưu kế để khi tuổi vừa 20 đã leo lên chức tổng quản, có chút thực quyền. Nhưng những thói quen quan tâm chăm sóc Châu Châu đã thấm sâu trong máu Lý Bảo Chương, y chiều chuộng nâng niu Châu Châu, không đành lòng bắt nạt hay trả thù cô nương có đôi mắt ngây ngốc trong veo ấy. Sau vài chuyện xảy ra, Lý Bảo Chương mới nhận ra có lẽ do mình đã hiểu lầm Châu Châu, sự biến mất và cái chết của mình ở kiếp trước không liên quan đến nàng. Vì thái độ và hành xử của Châu Châu bây giờ hoàn toàn xem y là người thân cận nhất, Lý Bảo Chương tình nguyện một lần nữa lại tin tưởng nàng. Nói đến Châu Châu, nàng hoàn toàn là một cô nương ngây ngô, tuổi đời chưa lớn cộng với việc lớn lên theo tập tục phóng khoáng của người Hồ, Châu Châu gần như không hiểu được cách sống của người Hán. Châu Châu không e thẹn, không làm nũng, không rườm rà khuôn phép như những cô nương khác. Nếu để miêu tả thì Châu Châu như một bông hoa dại rực rỡ nở bên đường, tỏa một sắc hương riêng, khác hẳn những đóa hoa kiều diễm e thẹn nở trong vườn nhà. Tình cảm của Châu Châu dành cho Lý Bảo Chương là một loại ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện. Bên trong bức tường cung cấm, Lý Bảo Chương chính là chỗ dựa duy nhất của Châu Châu và là người quan tâm nàng nhất kể từ bé đến giờ. Cho nên giữa hai người hầu như không có bất kì khúc mắc, hiểu lầm hay giấu giếm điều gì. Nhưng cuộc sống đầy mưu mô trong cấm cung không cho phép hai người cứ một đời yên ả trôi qua như vậy. Vốn khi trùng sinh, Lý Bảo Chương đã từng bước đứng trong tối ra sức phá rối cái triều đình thối nát này, ai ngờ được Lý Bảo Chương lại phát hiện kẻ đã hãm hại mình tan nhà nát cửa chính là đương kim hoàng đế, thù cũ hận mới cứ ngày một chồng chất. Mục đích của Lý Bảo Chương không phải là ngôi vua hay quyền lực, sau khi hại chết hoàng đế nhờ sự ngu si muốn trường sinh bất lão của chính hắn, Lý Bảo Chương dẫn Châu Châu trốn khỏi hoàng cung. Sau đó lại thành thân, cùng nhau sống hạnh phúc thật lâu dài. "Mị hoạn" là một bộ truyện có những nhân vật phụ đáng được nhắc tới: một Lương Thiệu Ngôn ban đầu hồn nhiên tươi sáng, đến cuối cùng lại bị những âm mưu đoạt vị chốn hoàng cung làm cho điên điên dại dại; một thái tử biết phân rõ phải trái nhưng không khuyên can được sự u mê mù quáng của vua cha; một Lương Quang Vũ vẻ ngoài ôn nhu ấm áp, cũng bị quyền lực đẩy đi tàn sát huynh đệ mình. Những nhân vật phụ không hề mờ nhạt, họ đại diện cho rất nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống hoàng cung, nơi mà tình cảm thì ít mà quyền lực lại làm lu mờ đi cả tình thân. Lý Bảo Chương trong truyện không phải là một nam chính xưng vương xưng bá, mục tiêu của y chỉ đơn giản là trả thù. Để kết cục quyền lực thuộc về ai không còn là điều Lý Bảo Chương quan tâm, y chỉ mong cuộc sống sau này một đời bình yên bên cạnh người yêu thương mà thôi. Nếu đã quá chán ngán với những câu chuyện cung đấu hoành tráng, thì "Mị Hoạn" có lẽ sẽ là lựa chọn tốt nếu như bạn muốn đọc một cái gì đó nhẹ nhàng sau những ngày căng thẳng đó ạ. *** Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì nàng gặp được một người đối xử với nàng rất tốt. Người kia tên là Lý Bảo Chương, là một thái giám. Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo A Đạt lớn lên, mãi đến khi hơn mười tuổi, A Đạt liền nuôi không nổi các nàng, muốn đem một đám Mị Nô các nàng đều bán đi. Hắn nói bị bán đi so với đi theo hắn đói mà chết còn tốt hơn, nếu gặp được một người tốt, đó là phúc đời trước tích được. Châu Châu là con lai của người Hán cùng người Hồ, so với các Mị Nô khác, nàng còn càng khó bán đi hơn tí, huống hồ tuổi nàng là nhỏ nhất trong nhóm người Mị Nô này, mua về còn phải nuôi dưỡng mấy năm, chỉ sợ người ta không chờ lâu được như vậy. Nàng đã quỳ trên chợ được vài ngày rồi, một ngày cuối cùng, mới có người mua nàng đi. Người mua nàng là một nam nhân mặc đồ trắng khá lớn tuổi, hắn xem xét Châu Châu vài lần, liền mua người đi luôn. Châu Châu vốn tưởng rằng chính mình về sau liền đi theo hắn, nhưng hắn lại nói người mua nàng lúc này đang ở bên tường kia chờ nàng. Sau nàng mới biết được người nam nhân này nói tường là chỉ tường của hoàng cung. Thời điểm ánh mắt đầu tiên Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương là sửng sốt, bởi vì đối phương lớn lên rất đẹp, đặc biệt là chỗ ấn đường có nốt chu sa, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, như thiêu đốt nhân tâm. “Ngươi về sau gọi ta là ca ca là được.” Hắn đi đến bên cạnh Châu Châu, hiện ra một gương mặt đẹp phiếm hồng nhạt. Châu Châu gật gật đầu, lộ ra một cái tươi cười ngoan ngoãn. Qua mấy ngày, Châu Châu mới bất tri bất giác được mình đi theo một thái giám. Lý Bảo Chương thực cần mẫn, cơ hồ chuyện gì đều không cho nàng làm, thậm chí quần áo bên người nàng đều biến thành hắn giặt sạch, hắn nói nước lạnh, sợ đông lạnh hư tay nàng. Châu Châu lần đầu gặp được người đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn cùng hắn đi qua cả đời. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Mị Nô trong cung cứ cách mỗi nửa năm phải đi đăng ký kiểm tra toàn thân một lần, bởi vì các chủ tử sợ những Mị Nô do thái giám nuôi dưỡng này thân thể nhiễm bệnh, lây bệnh cho mình. Trong một lần kiểm tra theo lệ, Châu Châu đụng phải một nam nhân quần áo hoa lệ, hắn trùng hợp đi ngang qua, lại liếc mắt thấy được Châu Châu. Một là bởi vì diện mạo Châu Châu không giống các Mị Nô khác, hắn kêu người lại, cẩn thận mà đánh giá một phen, “Ngươi tên là gì?” Hắn trầm giọng hỏi. Châu Châu quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi, nàng nghe nói chủ tử trong cung này đều là âm tình bất định, “Nô tỳ tên là Châu Châu.” “Châu Châu?” Hắn đem này hai chữ nhẩm lại một lần, liền đi về phía trước. Chờ hắn rời đi, Châu Châu mới biết được người nam nhân này nguyên lai chính là Thái Tử đương triều Lương Tấn Bách. Sau đó, Châu Châu lại lần nữa gặp được Thái Tử, là bị người ép đi qua, ngoại trừ nhìn thấy Thái Tử, nàng còn gặp được một nữ nhân có chút lớn tuổi, nữ nhân kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khi còn trẻ rất mỹ mạo, nàng nhìn thấy Châu Châu trong nháy mắt, liền mở to hai mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía Thái Tử đứng ở một bên, “Tấn Bách, ngươi đem nàng mang đến là có ý tứ gì?” Thái Tử khoanh tay mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, “Mẫu hậu, người còn nhớ rõ lời nhi thần từng nói cùng người chứ, ngài muốn Thiệu ngôn cả đời này hảo hảo tồn tại, quan trọng nhất một người chính là nàng.” Nữ nhân sửng sốt lên, nàng tựa hồ có chút không tin, “Mẫu hậu không phải không tin những lời ngươi nói đó, nhưng chúng quá mức mơ hồ, ngươi nói đệ đệ ngươi……” Thái Tử đánh gãy lời nữ nhân kia đang nói, “Mẫu hậu.” Nữ nhân thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp, “Được, được, mẫu hậu sẽ đối xử với nàng tốt, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi, những sự tình đó trong mộng của ngươi thật là đáng sợ, ngàn vạn không thể phát sinh.” Châu Châu không hiểu ra sao, căn bản nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì. Bất quá nàng thực mau liền biết nữ nhân kia là ai, nàng là đương kim Hoàng Hậu, còn nói Châu Châu là chất nữ của nàng, là huyết mạch duy nhất của đệ đệ nàng. Châu Châu quả thực không thể tin được chuyện này, nhưng Hoàng Hậu nói nàng cùng mẫu thân nàng lớn lên rất giống, một khối dưới mũi kia càng cực kỳ giống cha ruột nàng - Diệp Thành Mậu. Châu Châu sau lại còn gặp được một thiếu niên, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, sinh ra với một ngoại hình thật đẹp, nhưng tính cách quái đản, Châu Châu cùng hắn gặp mặt lần đầu tiên đã bị hắn dùng thủ đoạn chế trụ. “Oa, hồ ly thật sự có thể thành tinh.” Thái Tử nghe vậy một chưởng chụp lên đầu thiếu niên kia, đánh đến thiếu niên ngao ngao kêu, “Nói hươu nói vượn.” Mời các bạn đón đọc Mị Hoạn của tác giả Đông Thi Nương.