Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chiều Theo Sở Thích Của Em

Bản thân là một thông dịch viên, Chu Yến Kinh đã nhìn thấy vô số cảnh đẹp.  Nhưng không gì có thể sánh với cảnh đẹp của non sông tổ quốc.   Cùng với vẻ đẹp mềm mại, thướt tha khi mặc sườn xám của Đan Chi.  Vì đôi mắt đẹp và lời nói sắc bén nên thông dịch viên cao cấp Chu Yến Kinh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.  Ngày nọ, có một cư dân mạng lên tra Baidu thì phát hiện trong cột “Gia đình” có viết…  “Đã đính hôn.”  Mọi người ai cũng không tin, đồng loạt khiển trách cái người nào đó đã sửa lung tung trên Baidu.   *   Đêm trước ngày tốt nghiệp, Mạnh Đan Chi bỗng nhiên nổi tiếng nhờ đoạn video phỏng vấn về di sản văn hóa phi vật thể trong lĩnh vực thêu dệt. Trên màn hình, một cô gái mặc sườn xám, dáng người xinh đẹp, tỏa sáng làm lay động lòng người.  Bạn học cùng trường tiết lộ rằng cô có một cửa tiệm mở bán sườn xám, cũng đã đính hôn từ lâu rồi.  Chỉ là chưa ai từng gặp qua một nửa kia của cô. Sau một thời gian mọi người đều bắt đầu đoán cô đã trở về tình trạng độc thân.  Khi nghe người khác hỏi đến, Mạnh Đan Chi chỉ mỉm cười nói: “Sẽ nhanh thôi.”  Mãi cho đến một ngày nọ…  Một người nổi tiếng trên mạng đã đến tận cửa tiệm của cô livestream nhưng chỉ nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi sau quầy, đây chính là người thông dịch viên có lời lẽ sắc bén và dáng vẻ vô cùng nghiêm túc trên tin tức.  Lúc này, kênh livestream bùng nổ dữ dội, fan đang xúi người nọ chạy đến hỏi thăm thử.  Chu Yến Kinh thản nhiên thừa nhận: “Đón bà xã tan làm.”  Chỉ nghe giọng nói đang giận dỗi của bà chủ truyền đến từ phòng thử đồ: “Không phải, còn chưa đăng kí kết hôn đâu nha."   * Vài ngày sau, cửa hàng bán sườn xám thông báo nghỉ bán, chỉ để trưng bày.  Lý do: Mừng ngày đăng ký kết hôn.  Không lâu sau đó, trên trang web chính thức cũng đã cập nhật lại thông tin.  Chu Yến Kinh, đã kết hôn.   # Thì ra “nhanh” không phải là hủy hôn mà là đi kết hôn.  # Nhanh nói đi, rốt cuộc là tư liệu trên Baidu của hai người là do ai động tay vào#   ***   Mỹ nữ sườn xám x Thông dịch viên.  Thanh mai trúc mã, kém nhau 5 tuổi.  Ghi chú: Baidu là nơi mọi người có thể tự chỉnh sửa thông tin.  *** Bốn giờ chiều, bầu trời bên ngoài đang dần trở nên xám xịt lại, như muốn mưa to, mấy nữ sinh vừa cười nói đi vào cửa hàng. “Khi nãy mới bước vào, mấy cậu có thấy tên cửa hàng là gì không?” “Là Kinh cái gì, Kinh Diễm?” “… Tên là Kinh Chi.” Những tòa nhà bên ngoài cổng Bắc ở đại học B có kiến trúc vô cùng hiện đại, nhưng ở cổng phía Nam lại khiến cho người ta có cảm giác như đang sống trong thời đại Trung Hoa Dân Quốc, bởi vì nơi đây có không ít Tứ hợp viện [1] còn sót lại. [1] Tứ hợp viện: Xuất hiện từ thời Đông Chu, đến nay đã có khoảng hơn 2000 năm lịch sử. Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện. Cửa hàng sườn xám của Mạnh Đan Chi mở ở hẻm Thanh cổng phía Nam. Từ lúc cô mở cửa hàng sườn xám “Kinh Chi” này, thì địa điểm “tình cờ gặp” của các nam sinh trong trường đã đổi từ lớp học thành ở trong cửa hàng này. Mọi người đều là lần đầu tiên có thể nhìn thấy một người mặc sườn xám đẹp thế này. Điện thoại di động đang đặt trên bàn sáng lên, Mạnh Đan Chi mở ra xem thì thấy thông báo có mưa to, nhắc nhở người dân trong thành phố ra khỏi nhà nhớ mang theo ô. Các nữ sinh nhìn cô một lúc lâu, lại cầm nhãn giá của quần áo lên xem thử, thì thấy giá cả đắt đến mức không tin được, đành phải tay không rời đi. Hứa Hạnh từ phòng thử đồ đi ra, chợt nghe thấy các cô ấy nhỏ giọng đánh giá. “Bà chủ này, tớ nói chứ cửa hàng này của cậu chỉ có một khuyết điểm duy nhất, chính là giá cả cao quá. Nhìn xem cái này tớ mặc thế nào?” “Ánh mắt tớ cậu còn nghi ngờ nữa sao?” Mạnh Đan Chi đang ngồi phía sau quầy, cũng không thèm ngẩng đầu lên. Hứa Hạnh cũng không phát hiện ra, uyển chuyển nói: “Đúng thật, cái này là thích hợp nhất, tớ còn cho là tớ không hợp với sườn xám nữa.” Cô ấy tự mình lấy túi bỏ vào, cảm thấy bộ sườn xám này rất hợp với mình. “Không phải chỉ những người có dáng người đẹp mới có thể mặc.” Mạnh Đan Chi dịu dàng giải thích: “Thời Dân Quốc, có rất nhiều người bình thường đều mặc nó." Hứa Hạnh hỏi: “Tớ không phải là người đầu tiên đến khai trương cửa hàng của cậu chứ?” Mạnh Đan Chi cong môi: “Sai rồi, cậu là người thứ hai.” Hứa Hạnh bỗng ngẩng đầu lên, cô ấy chợt nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp ở trước mặt mình, phải ngạc nhiên hết một lúc lâu, cô ấy mới có thể lấy lại tinh thần được. “Người đầu tiên là ai?” Hứa Hạnh hỏi. Mạnh Đan Chi nhìn màn hình máy tính, hơi hơi nâng cằm. Trên đó là lịch sử cuộc trò chuyện vào mười phút trước, là nhóm trưởng trong nhóm trường đã gửi tin WeChat riêng cho cô, vừa gửi đã gửi cho cô một đóng yêu cầu lớn nhỏ. Yêu cầu làm sao để cô nàng mặc lên có hiệu quả như Mạnh Đan Chi mặc thường ngày. Không có chút khách khí nào, còn có chút ngây thơ vênh mặt, hất hàm sai khiến. Hứa Hạnh cười ra tiếng. Hôm nay, Mạnh Đan Chi mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh thẫm, tóc dài tùy ý thả xuống phía sau đầu, khoe đường viền cổ áo duyên dáng. Đường nét khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn bóng loáng, có một đôi mắt long lanh tràn ngập khát khao thuần khiết. Cho dù ai gặp cô cũng đều sẽ thấy kinh diễm [2]. [2] Kinh diễm: Đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Có một bà chủ đẹp thế này, nên ánh mắt khách hàng cũng trở nên rất cao. Dáng người là trời sinh không có cách nào thay thế, mà bà chủ nhà mình lại không có khả năng đặt điều vô căn cứ, khiến cô từ nhỏ bé trở nên to lớn hơn. Hứa Hạnh chân thành đề nghị: “Nếu không thì cứ làm theo lời các cô ấy nói đi, cứ đổi tên cửa hàng thành Kinh Diễm, ai nói cửa hàng có bà chủ đẹp thế này.” Mạnh Đan Chi nhướng mày: “Khen tớ cũng không có tiền thưởng đâu.” Về phần yêu cầu của vị đàn em không biết tên này, trực tiếp cho hai chữ “Không làm” để từ chối, cũng lười nhắn thêm chữ thứ ba. Lạnh lùng lại rất vô tình. Hứa Hạnh hỏi: “Thế không kiếm tiền sao?” Bởi vì Mạnh Đan Chi mặc sườn xám quanh năm, nên Hứa Hạnh thường xuyên nhìn thấy cô mặc sườn xám dài ngang bắp chân, xẻ tà từ đầu gối, nhưng vẫn có thể dễ dàng hoạt động và luôn xinh đẹp động lòng người như vậy. “Ít đi một đơn hàng cũng không đóng cửa.” Mạnh Đang Chi cảm thấy cũng chẳng có gì cả. Hứa Hạnh trầm mặc hết hai giây, “Đúng thật.” Một bộ hay hai bộ, khác nhau không nhiều. Quả nhiên, bà chủ vẫn là bà chủ, người làm công vẫn mãi là người làm công. Đây xem như là niềm vui của nhà tư bản sao! - - Năm giờ chiều, mưa vẫn không ngừng, trời thì ngày càng âm u. Mạnh Đan Chi và Hứa Hạnh mới ăn xong, thì nhận được điện thoại của lớp trưởng: “Chi Chi, mọi người đang ở trường học à? Mười phút nữa đến khoa đi.” “Khéo thế, không có ở đó.” Cô mở to mắt nói dối. Lớp trưởng: “Mười phút trước cậu mới vừa nói trong nhóm cậu đang ở cửa hàng.” Mạnh Đan Chi khẽ hừ một tiếng: “Trong cửa hàng là đang ở trong trường học sao?” Bỗng nhiên lớp trưởng thấy cô nói cũng đúng: “Mặc kệ có thế nào nhưng chủ nhiệm yêu cầu gọi các cậu đến đấy, Hứa Hạnh và cậu đang ở cùng nhau à, nói cậu ấy cũng đến đây luôn đi.” Nghe cách xưng hô của cậu ta khiến Mạnh Đan Chi cảm thấy buồn cười: “Được rồi.” Lúc này, Hứa Hạnh vẫn còn đang ngồi xem tin tức trên nhóm lớp, nhận được thông báo của mấy ủy viên khác trong lớp, ló đầu ra chửi. “Đã sắp tốt nghiệp rồi còn sai khiến chúng ta nữa.” “Cũng không phải là thừa dịp chưa tốt nghiệp, nên muốn ép khô chúng ta luôn chứ.” Lớp trưởng thấy bọn họ oán hận ngày càng nhiều thì uyển chuyển nói: “Thật ra có vài chỗ cần phải sửa đổi, nên cần xác nhận lại lần nữa.” Cậu ta cũng chưa nói cụ thể là gì. Lễ hội văn hóa và ngôn ngữ diễn ra hằng năm ở trường là do khoa ngoại ngữ tổ chức, dành cho toàn trường, bao gồm các loại phiên dịch, lồng tiếng và nhiều hoạt động khác. Mạnh Đan Chi kết thúc cuộc gọi, nhìn thấy mấy đàn em đang nhìn lén vào cửa hàng của cô. Mấy đàn em có cảm giác ánh mắt của đàn chị Mạnh nhìn mình có chút không thích hợp, hình như trước từng nhìn thấy trước đây bao giờ, chẳng lẽ bản thân mình có hy vọng à? Sau đó lại chợt nghe cô nói: “Hứa Hạnh, đóng cửa.” “…” Sau khi, nhóm đàn em hồn bay phách lạc rời đi, cuối cùng Hứa Hạnh không nhịn được cũng cười ra tiếng. Cửa hàng sườn xám của các cô thường xuyên có nam sinh đến đây đi dạo mỗi ngày, không bằng ngày nào đó dựng hẳn trước cửa một tấm bảng ghi là nam sinh dừng bước. Hứa Hạnh tò mò: “Đối với mấy em trai tiểu thịt tươi [3] này, thật sự không hứng thú sao?” [3] Tiểu thịt tươi: Là từ dùng để chỉ các nam thần, còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế. Những nhân vật không có đủ nhan sắc sẽ không được gọi là tiểu thịt tươi. “Bỏ qua cỏ non, không đáng làm mẹ.” Mạnh Đan Chi cười tủm tỉm. Hứa Hạnh cười ra tiếng: “Sinh ra con lớn thế là được rồi.” Các cô cũng đã năm tư rồi, sắp tốt nghiệp rồi, chỉ c4n sau khi qua bài bảo vệ luận văn này là có thể lấy chứng chỉ tốt nghiệp về nhà rồi. “Khó trách sao mấy anh chàng đẹp trai ở trường không thể lọt vào mắt xanh của cậu.” Trên đường về, Hứa Hạnh nhân cơ hội tìm hiểu: “Cậu có thể chấp nhận người lớn hơn mấy tuổi?” “Năm tuổi.” Mạnh Đan Chi đưa ra câu trả lời quá nhanh, như sớm tự hỏi câu này vô số lần trong lòng, chưa từng do dự. Hứa Hạnh: “Con số chính xác như thế sao?” Mạnh Đan Chi nghiêng đầu: “Nếu không thì?” Hứa Hạnh lắc đầu: “Tớ chỉ nghe thoáng qua mà có cảm giác như trong lòng cậu đã có người trong lòng rồi, nói thẳng tên ra đi.” Tuy không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô ấy nói đúng chân tướng rồi. - -- Văn phòng khoa ngoại ngữ chủ yếu đều ở lầu ba. Mấy ủy viên trong lớp đều đang đứng ngoài hành lang, cách một cánh cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của chủ nhiệm bên trong, chỉ là không nghe rõ đang mắng cái gì. “Mạnh Đan Chi đến đây.” Nhìn thấy hai người Hứa Hạnh và Mạnh Đan Chi, bọn họ nhịn không được lại nhìn thêm mấy lần. Nhìn bốn năm rồi nhưng bọn họ vẫn bị hấp dẫn như cũ. Chỉ cần cô đứng một chỗ như thế thôi, sẽ bất giác thu hút được ánh nhìn của mọi người, không chỉ có lý do vì sườn xám, còn có bởi vì vẻ đẹp quá mức tỏa sáng của cô. “Đang giáo huấn ở bên trong đấy.” Lớp trưởng nhắc nhở. “Trịnh Tâm Nhiễm có vấn đề gì à?” Mạnh Đan Chi rất có hứng thú. Mọi người đều gật đầu, cũng nhau gõ cửa đi vào, bầu không khí trong văn phòng vô cùng kỳ lạ. Chủ nhiệm vẫn đứng ở đó mắt liếc nhìn các cô, miệng liến thoắng không ngừng nước bọt cũng theo đó bay tứ tung, mấy ủy viên trong lớp đều đang rụt cổ như chim cút, im lặng không dám lên tiếng. Trịnh Tâm Nhiễm đứng ở phía trước. Mắt thấy Mạnh Đan Chi tiến vào, trong lòng cô ta có chút khó chịu, xảy ra loại chuyện này lại còn gặp cô, về sau không biết sẽ cười nhạo cô ta thế nào! Chủ nhiệm ngừng trách cứ lại: “Các người sửa lại các tiết mục lần nữa, đừng làm những chuyện không cần thiết, nếu lại có vấn đề gì thì đổi người phụ trách đi.” Những lời này khiến khoé mắt Trịnh Tâm Nhiễm ửng đỏ. Người vừa đi, trong văn phòng lại im lặng, không đến một phút, đã có người chuyến hướng sang nhìn Mạnh Đan Chi, “Chi Chi, gần đây cửa hàng cậu làm ăn thế nào?” Hứa Hạnh nói: “Vừa này còn có người mới đặt đơn đấy.” Mạnh Đan Chi: “…” Những người khác đều tò mò nhìn sang: “Lúc trước, tớ còn nói sẽ sang trợ giúp một chút, chỉ là chi phí không…” Mạnh Đan Chi lắc đầu: “Không sao cả.” Cô đã học thêu với bà ngoại từ rất lâu, mở cửa hàng để thêu này nọ thôi, bọn họ cũng không phải nhóm khách hàng của cô hướng đến, cho nên mới không tuyên truyền khắp nơi trường học. “Chủ nhiệm gọi mấy người đến không phải để nói chuyện phiếm.” Trịnh Tâm Nhiễm nghe bọn họ nói không dừng, lạnh giọng đánh gãy. Lớp trưởng lớp bên cạnh cũng không cho cô ta mặt mũi. “Có một số người không phải kim cương, cũng đừng làm đổ sứ. Nếu cô không cản trở, chúng tôi còn có thể bị gọi đến sao?” Bọn họ bị lôi đến “tăng ca”, thật sự rất khó chịu: “Chủ nhiệm yêu cầu cô sửa lại trình tự, bây giờ có thể chia sẻ các trình tự ra ngoài rồi chứ?” Lúc trước, cô ta muốn ôm đồm nhiều thứ, chiếm giữ mọi việc, rất nhiều chuyện không nói cho người khác biết, chỉ có vài người thân cận bên cạnh cô ta mới biết được. Bây giờ muốn không công khai cũng không được. Trịnh Tâm Nhiễm giận đến phát run: “Cậu…” Hứa Hạnh cùng ủy viên lớp cấp ba nói hồi lâu, mới phụ họa thêm: “Đúng thế, rõ ràng là lỗi của bản thân mình, lại làm hại người vô tội như chúng ta phải chịu tội cùng.” Cô ấy vừa nói xong, thì thù hận lại lập tức kéo đến. Trịnh Tâm Nhiễm trực tiếp trừng hai mắt nhìn cô. Mạnh Đan Chi cười trừ: “Bạn học Trịnh, đừng trừng tôi.” Vốn dĩ còn đang tức giận, nhưng Trịnh Tâm Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến gì đấy, nhìn thấy dáng vẻ của cô có phải là không biết hay không? Cô ta nhìn chằm chằm như thế làm cho Mạnh Đan Chi nổi hết da gà. - -- Mưa to gió lớn đột nhiên đến cũng đột nhiên đi. Chờ khi bọn họ từ phòng học đi ra, thì bên ngoài cũng đã hết mưa rồi. Trịnh Tâm Nhiễm đã rời đi, cuối cùng mấy ủy viên trong lớp cũng có thể chửi rủa rồi. “Hôm nay, cậu ta bị mắng quả thật là tự làm tự chịu.” “Trên bảng tiết mục, có một số phần phải mời đến cựu sinh viên, lúc đầu cô ta muốn mời đàn anh Chu đến đấy! Đây không phải là mơ mộng hảo huyền sao?” Vốn dĩ Mạnh Đan Chi đang buồn chán đứng đó, nghe thế thì mắt lặp tức nâng lên. “Chu Yến Kinh?” Sinh viên họ Chu trong trường bọn họ thì nhiều vô số, nhưng khi nhắc đến ba chữ đàn anh Chu, ai ai cũng biết đang nói đến Chu Yến Kinh. Hứa Hạnh nhìn thấy đi đến: “Cô ta không biết nghe được thông tin giả từ đâu, mà lại nói đàn anh Chu tháng này về nước, nên tự ý ra quyết định như thế.” “Nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả, nên chủ nhiệm nổi trận lôi đình thế đấy.” “Nói không chừng là thật đấy.” Mạnh Đan Chi nói. Hứa Hạnh chần chờ đứng dậy: “Không có khả năng đâu, hai tháng trước trong tin tức quốc tế vẫn còn thấy anh ấy xuất hiện mà, sao lại có thể nhanh như thế.” Mạnh Đan Chi kinh ngạc: “Cậu còn xem tin tức quốc tế à?” Hứa Hạnh cảm thấy bản thân đang bị nghi ngờ. Lúc trước, cô ấy điền nguyện vọng ở đại học B là do ánh sáng từ Chu Yến Kinh truyền đến, kết quả sau khi nhập học mới biết được anh đã tốt nghiệp rồi, mình lại nghe mấy tin tức tuyên truyền giả. “Cậu không thấy sao? Khoa ngoại ngữ của chúng ta đều lan truyền đến điên lên rồi đấy.” Hứa Hạnh không cho phép có người nào chưa xem qua tin tức cả, lúc này mới kéo một bình luận trong một vạn bình luận trên Weibo ra, chia sẻ WeChat cho cô. Phía ngoài là nơi diễn ra một hội nghị quốc tế. Chắc đây không phải là một buổi chụp hình chính thức, mà chỉ là truyền thông được mời đến chụp được vì tấm ảnh này rất sắc nét, toàn bộ những người có mặt ở đấy bao gồm khán giả, không sót một ai cả. Trong video tham gia hội nghị đều là các chính khách [4] của các quốc gia, mà Chu Yến Kinh là phiên dịch viên, ngồi ở một bên. [4] Chính khách: (nhà chính trị, người cai trị, chính trị gia) là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng tới chính sách công và ra quyết định. Trong đó bao gồm những người giữ những vị trí ra quyết định trong chính phủ và những người tìm kiếm những vị trí đó, dù theo phương thức bầu cử, bổ nhiệm, đảo chính, gian lận bầu cử, quyền thừa kế hay các phương thức khác. Tuy rằng có như thế nhưng truyền thông vẫn vô tình hay cố ý mà chụp trúng anh. Không chỉ có gương mắt hoàn hảo, còn bởi vì anh là một phiên dịch viên tài giỏi chưa bao giờ xuất hiện lỗi, cùng với giọng nói du dương, trầm bổng. Thời gian trong video dài hơn một phút. Mạnh Đan Chi kéo tới phần bình luận, quan trọng nhất là độ nổi tiếng thể hiện qua tiếng hét chói tai của các chú gà--- [Đối với vị phiên dịch viên này hoàn toàn không có sức chống cự nha a a!!] Ánh mắt cô lại nhìn đến video thứ hai, màn hình là một người đàn ông mặc âu phục, đường nét khuôn mặt thì sắc bén, đường góc cằm sắc nét. Hứa Hạnh cảm khái nói: “Tớ với đàn ông cấm dục không có sức chống cự nha.” Mạnh Đan Chi: “Nhỡ đâu không phải.” Hứa Hạnh: “Nhìn video này còn chưa rõ ràng sao?” Mạnh Đan Chi: “Mặc người dạ thú thì cũng thế.” Hứa Hạnh: “…” Tại sao cô ấy lại cảm thấy người này rất có ý kiến với dáng vẻ của đàn anh Chu nhỉ. Mạnh Đan Chi phát hiện tầm mắt của cô ấy, giọng nói rõ ràng: “Ừm, chỉ với khuôn mặt ấy của Chu Yến Kinh thì vẫn không tệ nha.” “Cũng không tệ?” Hứa Hạnh trừng lớn mắt: “Mấy bạn học trong trường chúng ta ngày nào còn có Chu Yến Kinh, sẽ không có người nào dám xưng vương là nam thần.” Nghe cô ấy nói như thế, Mạnh Đan Chi trừng mắt nhìn. Hứa Hạnh: “Nếu thật sự Trịnh Tâm Nhiễm có bản lĩnh như thế, mời được đàn anh Chu đến, tớ sẽ ngay lập tức chẳng so đo hiềm khích lúc trước nữa, thổi rắm cầu vồng [5] cho cô ta ba ngày.” [5] Thả rắm cầu vồng: Mấy lời nịnh nọt, thảo mai. Mạnh Đan Chi: “…” Có thể nhưng không cần thiết. - -- Hứa Hạnh về đến ký túc xá thì vào tắm rửa một chút, Mạnh Đan Chi cũng vừa mới về đến căn hộ của mình Trong một học kỳ thì có nửa thời gian cô đều sống bên ngoài, tuy rằng không phải cô không thể chịu được khó khăn, nhưng nếu được lựa chọn sống tmột mình trong một ngôi nhà lớn, thì cô sẽ không do dự chọn vế sau. Mặc dù ở ngoài nhất cử nhất động đều rất nề nếp, cũng không khác người là bao, nhưng về tới nhà cô cũng sẽ làm tất cả những thứ mà các cô gái bình thường khác đều làm. Ví dụ như, một bên đá giày, một bên cởi nội y. Nhưng mà bởi vì mặc sườn xám, thậm chí Mạnh Đan Chi còn không thể với tay lên để mở đèn, vì vậy cô đã khéo léo mở chiếc nút thắt sườn xám. Một đường từ đầu đến cuối. Cạnh cửa có nhiều hơn một đôi giày của đàn ông, nhưng cô không nhìn thấy. Mạnh Đan Chi cởi nút được một nữa, mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra thì Hứa Hạnh gọi đến: “Tớ có chuyện muốn nói!” “Nói đi.” Một tay cô cầm điện thoại, một tay mở cửa một đường đến bên giường, xốc chăn lên nằm úp sấp xuống thoải mái được một lát. Nhưng so với tưởng tượng sẽ rơi vào một chiếc giường lớn mềm mại thì hoàn toàn khác. Cô lại ngã vào một lòng ngực cứng rắn, thiếu chút đã ngã xuống giường, nhưng thời điểm mấu chốt thế lại có một bàn tay to đỡ lấy eo cô nên cô mới không rơi xuống sàn nhà Mạnh Đan Chi còn chưa phản ứng lại được, tay phải đã theo thói quen mà sờ sờ, không biết đã sờ trúng cái gì mà tay lại bị nắm lấy. “Tuy rằng đàn anh Chu là nam thần của tớ, nhưng lời thật vẫn phải nói, nếu bà chủ cậu đến trường sớm vài năm, không chừng anh ấy có thể quỳ dưới váy của cậu đấy.” Đi đôi với tiếng điện thoại kết thúc, thì đèn cũng được mở sáng. Trước mắt Mạnh Đan Chi sáng lên, lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai vô cùng quen thuộc. Không lâu trước đó, cô vừa mới thấy người đàn ông này trên video tin tức, hay là người quỳ dưới váy cô trong miệng Hứa Hạnh – Chu Yến Kinh. … Bây giờ đang nằm dưới người cô. Quần áo sạch sẽ gọn gàng ban đầu đã có nếp nhăn do cô nằm đè lên, khiến vạt áo lộn xộn. Trong suy nghĩ của Mạnh Đan Chi lại nghĩ “bản thân vừa rồi có phải mới sờ Chu Yến Kinh.” Nhưng lại rất nhanh nghĩ đến “Cuối cùng là cô sờ trúng cái gì sao”. “Đứng lên.” Chu Yến Kinh buông tay cô ra. Mạnh Đan Chi tỏ vẻ bình tĩnh ngồi dậy khỏi người anh. Bỗng nhiên ánh mắt của Chu Yến Kinh dừng một chút. Lúc nãy sau khi cô về nhà đã cởi hết ba nút áo rồi, lúc này vạt áo phía trước đang rũ xuống… có chút lạnh. Không khí xung quanh lâm vào trạng thái yên lặng đáng sợ. Mạnh Đan Chi lại nằm úp sắp về trên ngực anh. “Tắt đèn!” Mời các bạn mượn đọc sách Chiều Theo Sở Thích Của Em của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Là Định Mệnh Của Đời Em - Đinh Mặc
Có khi nào giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình thấy nhau rồi nhận ra rằng đối phương chính là định mệnh của đời mình? Cô gái trong câu chuyện của chúng ta đã tìm thấy được định mệnh của đời mình, thế nhưng cô phải trải qua rất nhiều chuyện bi hài, vượt qua sự sắp xếp hôn nhân của mẹ và người bạn thân của cô. Cô có thể lấy lý do công việc để thoái thác việc "xem mắt ép buộc" này, nhưng làm rồi thì cũng phải có lúc nghỉ chứ? Mùng một tháng năm cả thế giới được nghỉ đó, cô không trì hoãn được nữa. *** Anh không kìm chế được nở nụ cười, nâng mặt tôi lên, sâu sắc nói: "Nhưng cô gái hoạt bát như vậy lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng yêu... Mỗi lần bọn anh họp với em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén không dám cười, còn cẩn thận viết bút ký nữa chứ..." "Ai nha! Không được nói!" Tôi hắng giọng, không ngờ anh luôn luôn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời xúc động như thế. Tôi hơi đỏ mặt... Nhớ tới đến lần đầu tiên gặp anh, tôi còn đánh lén cảnh sát! ... Mời các bạn đón đọc Anh Là Định Mệnh Của Đời Em của tác giả Đinh Mặc.
Ai Là Ai Của Ai - Tiên Chanh
Ai là ai của ai, là câu chuyện tình yêu của những người trẻ trong thế giới hiện đại do Tiên Chanh tạo nên. Một thế giới có gần 8 tỉ người, một thành phố tấp nập, hối hả, một cuộc sống có rất nhiều người gặp bạn, cũng có rất nhiều người đi qua bạn, khiến bạn rất mơ hồ, đâu mới là mảnh ghép của mình. Ai là ai, của ai? Bạn có chắc chắn người yêu hiện tại của mình sẽ là người đi cùng mình đến suốt cuộc đời? Bạn có chắc một người qua đường xa lạ hôm nay, sẽ không phải là một nửa của mình ngày mai? Viên Hỷ, là một cô gái mơ hồ như thế. Xinh đẹp, hiếu thảo, cô mang trong mình nỗi day dứt, với mối tình đã tan vỡ cách đây 4 năm. Tan Có lẽ cũng không hẳn là tan vỡ, chỉ là người cô yêu đã đi tới một nơi rất xa, nơi cô không thể theo cùng. Nhưng Viên Hỷ vẫn luôn chờ, chờ ngày anh quay về, cũng ôm ấp thứ tình cảm, mà sau 4 năm, không biết vẫn còn là tình yêu, hay đã biến chất, trở thành một hồi ức đẹp nhưng vô vọng? Cuộc đời Viên Hỷ thay đổi, khi cô gặp Bộ Hoài Vũ. Anh đẹp trai, xuất sắc, giàu có, anh trách nhiệm, trầm ổn, đáng tin, anh cũng đã từng có người yêu, một cô gái giỏi giang, tự lập, kiên cường, gia cảnh khó khăn, giống như…Viên Hỷ. Hai người đến với nhau rất tự nhiên, trên mức tình bạn, nhưng còn rất xa mới là tình yêu. Anh đưa cô đi làm hàng ngày, đón cô tan sở, cô thỉnh thoảng nấu canh cho anh, món canh tốt cho bệnh dạ dày. Họ luôn trầm lặng ở bên nhau như thế, im lặng nhưng rất hòa hợp. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai người, họ không phải là “ai của ai”, nhưng nếu không thể tìm thấy người phụ hợp hơn, có lẽ qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ kết hôn, an an ổn ổn sống qua ngày. Mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến khi Hà Thích_người yêu cũ của Viên Hỷ quay về. Bộ Hoài Vũ tự động rút lui, vì anh nghĩ, mình sẽ không cho cô được thứ tình cảm toàn tâm toàn ý như thời còn trẻ, còn cô, cũng ngại ngùng gặp lại anh, trốn tránh vì điều gì, chính cô cũng không rõ. Viên Hỷ lâng lâng trong thứ cảm xúc vui vẻ, không nỡ buông tha hồi ức đẹp đẽ của những năm tháng sinh viên, cũng không nỡ quên đi tình cảm đầu đời của mình, nhưng ở đâu đó trong tim, tình cảm không rõ với Bộ Hoài Vũ, cô cũng không bỏ xuống được, chỉ là tự lừa mình dối người, tránh gặp anh mà thôi. Từ đây, truyện dần dần mở ra bí ẩn về hoàn cảnh của Viên Hỷ. Một gia đình nghèo ở thôn quê. Một người cha là cô nhi, luôn nghe lời vợ hết mực. Một bà mẹ thời trẻ vô cùng xinh đẹp, tính tình đanh đá, chua ngoa. Một người anh trai trí tuệ lại chỉ như một đứa trẻ. Tất cả gánh nặng, đổ lên hai vai Viên Hỷ. Bốn năm trước, vì mẹ dọa tự tử, sợ cô bỏ rơi anh trai, cô phải nuốt nước mắt chia tay với mối tình đầu, không thể theo anh sang Mỹ. Bốn năm sau, cũng chính vì mẹ, vì anh trai, mở ra mâu thuẫn không thể xóa bỏ giữa cô và anh. Mẹ cô quá đáng tới mức tận cùng. Nhiều khi, cô cũng không biết bà có phải là mẹ của cô không. Bà lại còn đòi cưới vợ cho anh trai, dẫn cô vợ hờ cùng anh trai lên căn nhà thuê của cô, bắt cô đi mua sắm cho cô gái nọ. Bà lấy chiếc nhẫn kim cương Hà Thích tặng cô đưa cho cô vợ hờ. Bà trách móc cô không thương anh trai, trách cô chưa đủ cô gắng, bà dồn mọi gánh nặng, mọi nỗi bực tức lên đầu cô. Vì bà là mẹ cô, cô vẫn luôn nhẫn nhịn. Và vì Hà Thích, nghĩ tới tương lai giữa cô và anh, cô cố gắng. Ước mong về một tương lai tươi sáng cùng với Hà Thích, là thứ động lực duy nhất giúp cô trụ vững lúc này. Nhưng đôi khi số phận lại đem đến quá nhiều tai ương. Anh trai bị đau ruột thừa, đưa vào viện cấp cứu. Mẹ cô chỉ biết khóc và trách mắng. Cô vợ hờ nằng nặc đòi về. Thiếu tiền, tinh thần căng thẳng, Viên Hỷ như gục ngã, còn Hà Thích, anh trốn tránh, cũng quá vô tâm. Anh là công tử nhà giàu, anh chưa từng trải qua khó khăn, anh chỉ biết mình yêu Viên Hỷ, một tình yêu có lẽ chưa đủ tinh tế, cũng chưa đủ bao dung và chở che. Đau đớn hơn, Viên Hỷ lại phải tận mắt chứng kiến một màn Hà Thích ôm một cô gái chân đang bó bột trong bệnh viện, cô như chết sững. Ella, cô tiểu thư con nhà danh giá, thanh mãi trúc mã với Hà Thích, từ Mỹ đuổi theo anh tới tận đây. Họ cũng đã từng có một thời gian, thậm chí Hà Thích đã phát sinh quan hệ với cô ta, nhưng cuối cùng lại quyết định chia tay. Ella không phục, tự tôn trong cô không cho phép cô từ bỏ, tình yêu của cô với anh càng khiến cô quyết tâm theo đuổi. Vì cớ gì, cô lại thua? Cô ta không tin. Ella đủ mặt dày,đủ vô sỉ, Hà Thích cũng đủ mập mờ, đủ thiếu quyết đoán. Khi Viên Hỷ đang chơi vơi giữa rất nhiều khó khăn, rất nhiều mệt nhọc, cái Hà Thích cho cô, chỉ là lời tỏ tình sáo rỗng. Anh yêu cô thật, nhưng không cho cô đủ quan tâm, anh không cho được cô cái cảm giác an toàn khi có một bờ vai để dựa, anh không đủ sức chống đỡ bầu trời của cô. Cái anh cho cô, là nỗi lo lắng vô cớ với Ella, là một lần đưa cô ra biển, có nến, có hoa nhưng không có áo ấm, giữa tiết trời đông rét mướt, là hồi ức đẹp đẽ 4 năm trước, đẹp mà không thực. Hà Thích vẫn cố chấp, Viên Hỷ cũng cố chấp, họ cố gắng để vượt qua chặng đường đã mệt mỏi đến cùng cực này, để kết thúc với bản kết quả xét nghiệm được làm giả của Ella, con của Viên Hỷ, khi sinh ra, rất có khả năng cũng sẽ gặp vấn đề về trí não. Viên Hỷ sụp đổ. Cô chọn buông tay. Cũng chọn cách làm Hà Thích dễ dàng chết tâm nhất, cô nói cô yêu Bộ Hoài Vũ. Hà Thích nói đúng, cô và anh, không phải do Ella, không phải do hoàn cảnh gia đình cô, không phải sự ngăn cản của gia đình anh, mà tan vỡ. Nguyên nhân chỉ đơn giản là họ không còn đủ yêu, không còn đủ tin tưởng, để đến với nhau, hay cùng đi qua khó khăn. Hà Thích bỏ về Mỹ. Khi Viên Hỷ khóc tới tê tâm liệt phế ở trong phòng, khi cô bất lực, run rẩy tới nỗi muốn hút thuốc lá để bình tĩnh lại, khi cô tuyệt vọng nhất, đau thương nhất, là Bộ Hoài Vũ ở bên cô. Là anh không ngại anh trai cô có vấn đề, nghiêm túc dẫn anh trai cô đi chơi. Là anh hiểu ý rời đi cô khi Hà Thích quay về. Là anh luôn đứng sau cô khi cô cần. Là anh chống đỡ cả bầu trời của cô khi cha cô mất. Là anh đưa bờ vai cho cô dựa vào, là anh cho cô mượn áo lau nước mắt, Bộ Hoài Vũ chưa từng nói yêu cô, nhưng lại làm cho cô nhiều hơn điều một người yêu có thể làm. Viên Hỷ từ có cảm tình, ngại ngùng, đến trốn tránh, cảm kích, rồi yêu anh lúc nào không hay. Từ người xa lạ, đến dần thân quen, từ bình lặng, đến cuồng nhiệt, hòa hợp, họ đi cùng nhau trên chặng đường Ai là ai của ai, để cùng nhau đi đến bến đỗ hạnh phúc. Nhưng câu chuyện, lại chưa dừng ở đó. Viên Hỷ, có lẽ là một trong những cô gái bất hạnh nhất mà tôi gặp. Hóa ra, mẹ của cô, thời trẻ lỡ yêu một thầy giáo đã có vợ, rồi mang thai. Cơn lũ quét qua, vợ chồng người đàn ông đó mất, để lại một đứa bé bị thiểu năng, chính là anh trai cô. Đủ nực cười, cũng đủ đau xót. Hóa ra, cô hy sinh mối tình đầu vì một người không liên quan, cô nai lưng kiếm tiền nuôi một người xa lạ, cha cô vì đi khuân vác kiếm tiền cho “anh trai cô” mà trượt chân ngã chết, cô và cha, là công cụ để bà mẹ thánh nhân của cô đền bù tội lỗi của mình. Chưa đủ, còn chưa đủ, cô thế nhưng lại có một người chị, là kết tinh tình yêu của mẹ cô và người đàn ông kia, bị cho đi lúc còn bé. Mẹ cô day dứt với chị cô, vì bà không thể nuôi nấng, còn chưa từng cho chị cô uống dòng sữa ngọt lành từ mẹ ruột. Chị ta “khổ sở” vô cùng. Cha mẹ nuôi là gia đình quyền quý, thương yêu như con ruột, được ăn sung mặc sướng từ bé, là tiểu thư chính hiệu, nực cười hơn, chị cô, lại là Ella. Ella sau khi về Mỹ kết hôn với Hà Thích, rồi phát hiện bị suy thận, mẹ cô, muốn cô, một cô gái mới kết hôn, đang có thai 5 tháng, nạo thai, hiến thận cho chị cô. Trên đời, còn thứ gì nực cười hơn thế này không? Dùng một câu của Bộ Hoài Vũ: “Một người mẹ như thế, không có cũng chẳng sao”. Là Bộ Hoài Vũ, nắm tay cô đi đến phòng bệnh của Ella, nói ra hết những nỗi uất ức trong lòng: “Không thể? Khi bà yêu một người đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao tôi lại không thể được?” Cũng là anh, Bộ Hoài Vũ, bế cô lên khi cô gục ngã. Là anh, là anh đã nói với cô: “Người ích kỷ không phải chúng ta, mà là họ, chúng ta không nợ họ tí gì.” Đúng, họ không nợ ai, họ đã hy sinh, tha thứ, cho đi quá nhiều. Có lẽ ai đó nói tôi độc ác, nhưng tôi rất hài lòng với kết cục của Ella, của bà mẹ Viên Hỷ. Có ai đó đã nói, khi trồng một cái cây, bạn phải gieo hạt, ươm mầm, chăm sóc, đợi cây lớn, ra hoa, rồi kết tinh thành quả, cần phải có thời gian, nhân quả cũng vậy. Nhân quả thường không đến sớm, nên nhiều người bỏ qua nó, còn tôi, tôi luôn tin là có, và tôi cũng tin, không ai có trách nhiệm phải hy sinh mãi cho người khác. Kết lại Ai là ai của ai, là hình ảnh đôi vợ chồng cùng một bé trai kháu khỉnh, Sau lưng họ, tịch dương đang trôi xuống thành một đường thẳng, ráng chiều đang chiếu đỏ rực như lửa, khiến nửa bầu trời phía tây nhuộm thành một màu đỏ son. Họ, cuối cùng, cũng đến được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời. Mời các bạn đón đọc Ai Là Ai Của Ai của tác giả Tiên Chanh.
Tường Thành Không Cô Độc - Tuyên Trúc
Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi. Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này: đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi. Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa. *** Lái xe từ huyện nhỏ lên trung tâm thành phố, toàn bộ quá trình đi trên đường cao tốc đều giữ mức vận tốc ổn định. Lấy bãi đỗ xe, chân trời đã ánh lên màu nhàn nhạt, cam cam, như thiếu nữ đang trang điểm. Lấy vé, gửi hành lí, sau đó đi tới cửa kiểm tra an ninh. Khi đứng xếp hàng, bỗng nhiên Cố Hiểu Thần chỉ về phía cửa kiểm tra an ninh khác cách đó không xa: " Có một lần em nhìn thấy anh đứng ở chỗ đó. " Liễu Duệ nhìn theo hướng cô. Bình thường quân nhân sẽ không đi máy bay phục vụ hành khách bình thường. Có điều tình huống đêm đó là tình huống đặc biệt, máy bay chuyên dụng không thể đến nơi kịp. Không ngờ, ở chỗ cửa kiểm tra an ninh anh lại gặp được cô, hơn nữa còn ngồi cùng một chuyến bay. .... Mời các bạn đón đọc Tường Thành Không Cô Độc của tác giả Tuyên Trúc.
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi - Larza
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi kể về tình cảm của Tun và Met (hai nhân vật khi lên phim có một chút thay đổi tên gọi thành Than và Mes), một câu chuyện tình yêu trái ngang nhưng có kết thúc đẹp của một người một ma, một cậu trai thanh xuân phơi phới và một hồn ma chết trẻ vất vưởng không người thân. Met, một hồn ma vất vưởng hàng chục năm, không người viếng thăm tảo mộ cúng viếng, cũng không có một hồn ma nào bầu bạn với anh, cuộc sống bơ vơ cô độc đến tột cùng. Một hồn ma vất vưởng như vậy có ba nguyên nhân: một là do tuổi thọ chưa tận mà phải chết, hai là do không biết nguyên nhân mình chết, ba là do không ai làm nghi thức đưa tiễn.  Met nghĩ lý do mình chưa đi đầu thai được nên loại bỏ nguyên nhân do không biết rõ mình chết đi, rõ ràng là do anh bị phát tác bệnh tim mà chết, ngay đúng ngày sinh nhật 25 tuổi của mình, ngày sinh cũng là ngày mất, đây là một câu chuyện buồn đó ạ. Để rồi một Tiết Thanh Minh năm nọ, Met gặp được một người có thể nhìn thấy mình và nói chuyện với mình. Đó là một cậu bé mười tuổi theo ba đi tảo mộ, là người duy nhất dừng lại trước ngôi mộ ngập trong cỏ hoang của Met, một ngôi mộ không có người thân, không được dọn dẹp quét tước nhiều năm dài. *** Sau ngày giấy triệu tập được gửi đến tận nhà, không lâu sau đó là đến cuộc điều tra thẩm vấn. Chưa đến vài tuần sau, giấy triệu tập liên tục được gửi đến. Suốt tháng 6 và tháng 7, Tun gần như không có thời gian rảnh để ở nhà, đến nỗi thời gian để dọn phòng cũng không có nên chẳng bao lâu sau căn phòng vốn đang sạch sẽ nay đã trở lại bừa bộn và chất đầy giấy tờ. Có vài lần tôi cũng phụ dọn dẹp giấy tờ hay lau chùi phòng cho nhưng không dám động vào hay di chuyển đồ đạc nhiều vì sợ lỡ Tun cần tìm gấp thì lại không thấy. Cuộc sống của tôi gần như chẳng có gì làm ngoài việc dọn dẹp lau chùi nhà cửa, đọc sách, nấu nướng hay ngồi bầu bạn cùng cậu ấy. Dù trông có vẻ hơi nhàm chán một chút nhưng tôi chẳng thấy có gì không tốt cả. Sau này có vẻ Tun sợ tôi chán nên dạy thêm cách mở máy game. Đến khi biết cách mở rồi, tôi gần như dán mắt vào màn hình TV mọi lúc. Mỗi khi thấy tôi mở game ra chơi, cậu ấy sẽ không làm phiền hay lên tiếng, một phần có lẽ là do sợ làm tôi mất hứng. Thời gian cứ trôi qua như vậy được mấy ngày cho đến khi hóa đơn tiền điện được gửi đến. Mặt Tun biến sắc ngay khi nhìn thấy số tiền in trên hóa đơn. ... Mời các bạn đón đọc Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi của tác giả Larza.