Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần - Phỉ Ngã Tư Tồn

"Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần" là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy cuốn sách này rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trải qua đau đớn hay bi thương, dũng cảm hay cố chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì không xây lại được. *** Mười ngày trước, tôi mua một bó hoa thược dược(*) thơm ngòa ngạt cắm vào bình hoa. Hôn nay lại đến chợ hoa thì phát hiện không có hoa thược dược nữa, trong chợ hầu như chỉ bán hoa súng và hoa nhài. Tôi ủ rũ nghĩ, mùa hoa đã hết rồi, nếu muốn ngắm thược dược lại phải đợi đến năm sau thôi. (*) Chỉ hoa thược dược Trung Quốc mới có mùi thơm. Tháng Tư âm lịch, vừa lập hạ. Bốn mùa lặng lẽ thay đổi, thời gian cũng trôi qua mau, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại mới giật mình thảng thốt. Vì tính ra đã ba năm trôi qua tôi không viết Lời cuối sách rồi, tác phẩm trước là Đừng nhắc em nhớ lại đã được xuất bản, nhưng đó là chuyện của ba năm về trước. Trong ba năm ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện, có tốt, có xấu, có chuyện quan trọng tôi sẽ đợi đến khi già để viết một cuốn để người ngoài biết… Hôm ấy ngồi tụ tập với bạn bè, nói ra mới biết mình đã vào nghề mười hai năm rồi. Ồ, cũng tốt mà, vì tôi không cảm thấy mình lười biếng lắm, có thể viết ra hai mươi ba tác phẩm của riêng mình, trong đó có mười tám cuốn tiểu thuyết tôi viết Lời cuối sách. Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần là một cuốn tiểu thuyết rất đặc biệt, mặc dù đối với mỗi tác phẩm, đứng trên quan điểm cá nhân của tác giả như tôi mà nói thì đều là độc nhất vô nhị, nhưng tôi vẫn thấy Sao trên trời rất xa, sao của anh thật gần rất đặc biệt. Khi chưa hoàn thành cuốn tiểu thuyết này, tôi từng nói, tiêu đề của nó sẽ là “Cuộc đời mới”. Bởi vì khi gặp được tình yêu đích thực là có một cuộc đời mới. Tất cả mọi thứ trong cuộc đời mới đều sẽ thay da đổi thịt, giống như con ve sầu, sẽ thoát ra khỏi cái vỏ không còn thích hợp với mình nữa, giống như con chim phượng hoàng trầm mình trong biển lửa, giống như mỗi người là bạn và tôi đều phải trai qua đau đớn bi thương, dũng cảm hay cô chấp, mỉm cười hay nước mắt trong cuộc đời để tạo nên bản thân, thay đổi bản thân, trở thành người tốt hơn. Không phá thì xây lại được. Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi thay đồi chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng có một vài thứ không bao giờ thay đổi, ví dụ như sự cố chấp nào đó trong lòng chúng ta. Tôi rất vui vì trong cuốn tiểu thuyết này đã viết về một nhóm người khá cố chấp, mặc dù sự cố chấp của mỗi người về con người hay sự việc không giống nhau, nhưng vẫn là một nhóm người rất thú vị. Không mâu thuẫn gay gắt, không so đo với cuộc sống, cho dù gặp phải những việc rắc rối cũng vẫn lạc quan và tích cực. Tôi luôn cảm thấy ai càng dũng cảm thì càng hạnh phúc. Phồn Tinh là nữ chính dũng cảm nhất mà tôi từng viết, các nữ chính của mấy cuốn tiểu thuyết trước chỉ có một chút, nhưng Phồn Tinh thì không thể, cô là người có thể hát bài “Vì cứu Lý Lang rời bỏ quê nhà” trong kịch Hoàng Mai, cô bất chấp mọi khó khăn, càng chiến đấu dũng cảm. Tôi rất vui vì đã viết một câu chuyện đơn giản và thuần túy, không có tình tiết lâm ly bi đát, không có ly kỳ, càng không có sinh ly tử biệt, chỉ là trong thành phố đông đúc, có một đôi nam nữ vô cùng bình thường gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau. Cảm ơn các bạn trong thời gian tôi viết câu chuyên này đã tải từ Weixin của tôi về đọc, cổ vũ tôi rất nhiều. Một mình tôi đứng trên bãi cát hóng gió biển và nảy ra ý định viết, nhưng nếu không có các bạn thì tôi không thể viết dài đến vậy, cũng không thể viết một cách vui vẻ đến vậy. Mỗi chương các bạn tải về, chúng ta đều giao lưu, trảo đổi với nhau, điều đó khiến tôi cực kỳ vui, khiến tôi nhớ đến cảm giác lúc mình bắt đầu viết truyện. Tôi biết mình không một mình đứng trong bóng tối hát, vì có các bạn không ngừng lên tiếng để tồi biết rằng, tôi có thể mạnh dạn, dũng cảm bước về phía trước. Cuộc đời con người có lẽ là một con đường dài và cô độc, có lúc chúng ta không biết mình phải đi bao xa, cũng không biết phía trước có điều gì đón đợi. Thế nên cần sáng tác, cần diễn xuất, cần viết ra nhiều câu chuyện giông như hoa rơi cuối xuân, có bông hoa rụng từ đầu cành chao nghiêng xuống mặt nước, và cứ thế chầm chậm trôi về phía trước. Có thể cuối cùng, bông hoa đó sẽ chìm nổi lênh đênh, không ai thưởng thức được, hóa vào bùn xuân. Cũng có thể bông hòa trôi về phía trước, có người nhìn thấy, vô tình nhặt lên, nhìn ngắm và cảm nhận được vẻ đẹp của nó, nghĩ đến hình dáng của nó khi đang nở trên cành, rực rỡ sắc màu và là một phần tô điểm cho mùa xuân tươi đẹp. Cảm ơn các bạn đã nhặt bông hoa rơi này! Mong là sẽ mang đến một phần của mùa xuân cho những người bạn ở nơi xa. Vũ Hán, ngày 9 tháng 5 năm 2017 Phỉ Ngã Tư Tồn *** Thể loại: Hiện đại, thương trường, ngọt sủng, HE. Độ dài: 5 chương + phiên ngoại Tình trạng: Hoàn - đã xb -------------------- Trước khi đến với câu chuyện này, tôi có 2 đề nghị dành cho các bạn. Thứ nhất, hãy quên đi tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn mà bạn từng biết với những câu chuyện đau thương, ngược luyến tàn tâm, không dằn vặt nhau đến sống dở chết dở thì không được. Đây là một Phỉ Ngã Tư Tồn hoàn toàn khác, vẫn là cách viết đầy rung động về tình yêu, nhưng là một tình yêu nhẹ nhàng sâu đậm. Bởi vì có đôi lúc, không chỉ có niềm đau mới nhắc người ta nhớ kỹ. Đề nghị thứ hai, tuy nhân vật chính của truyện này là giám đốc và thư ký, nhưng xin bạn hãy quên đi những cốt truyện mà mình đã từng đọc về thể loại này. Bởi vì, không có tổng tài bá đạo, cũng không có thư ký yếu đuối luôn cần chở che, đây là một câu chuyện hoàn toàn khác. Là một tình yêu đến đúng lúc và rất bình đẳng. Tôi tin rằng, nếu bạn có thể bỏ qua những ấn tượng trước đây như tôi đã đề nghị, bạn nhất định có thể cảm nhận trọn vẹn sự đáng yêu của câu chuyện này. Chúc Phồn Tinh xuất hiện với hình ảnh một cô gái xinh đẹp giỏi giang. Tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của một trường đại học danh tiếng nhưng công việc hiện tại là thư ký, còn là một thư ký kỳ cựu của một công ty nhỏ ngay từ ngày đầu thành lập. Nói về việc này, có rất nhiều nguyên nhân. Một trong số đó chính là hoàn cảnh trưởng thành của Phồn Tinh. Bố mẹ cô ly hôn trong ầm ĩ từ khi cô còn nhỏ, sau đó mỗi người đều có gia đình riêng nhưng tình hình không hề được cải thiện. Họ chỉ ước sao không còn bất cứ một mối liên hệ nào với nhau nữa, nhưng rất tiếc vẫn còn có Phồn Tinh kẹp ở giữa, nhìn thấy cô dường như khiến họ phải nhớ lại quãng thời gian chán ghét đó. Thế nên, cô gái nhỏ Chúc Phồn Tinh đã lớn lên trong sự lạnh nhạt từ cả hai phía, cô phải tự mình làm tất cả mọi việc từ tự nuôi sống bản thân cho đến quan tâm cả hai đại gia đình. Vậy mà cũng không thể nào thoát khỏi cảm giác thiếu an toàn. Chính vì luôn bất an như vậy, đã vô tình mang đến cho Chúc Phồn Tinh một thói quen chiều theo ý người khác, trong đó có người bạn trai từ thời đại học Chí Viễn. Anh ta theo đuổi được Chúc Phồn Tinh, liền sắp xếp cuộc sống của cô. Khi cả hai tốt nghiệp, anh ta xin vào một trong 500 công ty tài chính lớn nhất cả nước, nhưng lại chỉ muốn cô làm một chân thư ký. Bởi vì anh ta cho rằng, là phụ nữ thì không cần phấn đấu, đặc biệt là không được tài giỏi hơn đàn ông. Chính vì điều đó, nên khi công ty nơi Chúc Phồn Tinh làm việc sau một thời gian dài cố gắng đã được lên sàn chứng khoán thì anh ta cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Sĩ diện của đàn ông cộng thêm bản chất ích kỷ gia trưởng đã khiến Chí Viễn tàn nhẫn tổn thương bạn gái của mình bằng những lời lẽ hết sức khó nghe. Ngay cả Chúc Phồn Tinh luôn chịu đựng nhún nhường cũng không thể nào chấp nhận nổi. Phải chăng, tình cảm nhiều năm của họ đã đến giới hạn? Cũng trong lúc ấy, sếp của Phồn Tinh cũng chính là CEO của công ty, lại cần đến sự giúp đỡ của cô. Trong cùng một ngày, cả sếp và thư ký đều rơi vào tình cảnh ngang trái không ai bằng. Sếp cầu hôn bị từ chối, thư ký bị bạn trai nói lời chia tay, hai người lặng lẽ ở cạnh nhau cùng chiêm nghiệm về thất bại của mình. Có đôi lúc, chỉ cần như vậy thôi, không hoa mỹ, không an ủi sáo rỗng, nhưng sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào để lắng nghe, như vậy là đã đủ để lại một ấn tượng vô cùng đáng nhớ. Tại sao tôi nói, bạn hãy quên những mối tình giám đốc và thư ký đã từng đọc trước kia đi? Bởi vì như vậy mới công bằng với Thư Dập và Chúc Phồn Tinh. Xuất phát điểm của anh chỉ là một chàng kỹ sư lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, cũng từng thất bại cũng từng muốn bỏ cuộc, nhưng đến cuối cùng lại vì lý tưởng cuộc sống mà tiếp tục bước đi trên con đường khoa học gian khổ này. Còn Chúc Phồn Tinh, cô không phải là một cô gái nhỏ yếu đuối mau nước mắt, cô dùng tất cả năng lực và kiến thức mà mình có để hoàn thành công việc thư ký một cách xuất sắc. Bằng thực tế, cô đã chứng minh cho mọi người thấy, dù là công việc như thế nào đi nữa, chỉ cần có khả năng, bạn đều có nơi để thể hiện. Quan trọng nhất chính là, họ đã làm việc bên cạnh nhau 5 năm và chưa hề có một hành động hay suy nghĩ nào vượt quá giới hạn. Thư Dập vẫn là một CEO nghiêm túc trong công việc, là hình mẫu lý tưởng cho mọi cô gái. Chúc Phồn Tinh vẫn là một thư ký cần mẫn hiểu lòng người, khiến cho nam giới toàn công ty đều muốn mang về làm của riêng. Họ cứ như vậy bên nhau, ăn ý đến nỗi ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cho đến tận ngày hôm ấy. Có như vậy mới biết, không có khoảng thời gian nào trôi qua một cách vô ích cả. Trong 5 năm đó, sự chu đáo của Phồn Tinh anh đều cảm nhận được và ngược lại, sự chân thành nghiêm cẩn của Thư Dập, cô cũng nhìn thấy hết. Thế nên, thêm một vài hành động vô tình mà hữu ý, thêm một phần tình cảm trong sự tiếp xúc hằng ngày, họ lại gần nhau hơn một chút nữa. Rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất ngọt ngào. Giữa Thư Dập và Phồn Tinh gần như là không có quá trình theo đuổi, bởi vì tuy họ không hề vượt rào trong suốt quãng thời gian bên nhau dài như vậy nhưng không có nghĩa là họ không có một góc đặc biệt nào đó dành cho đối phương. Đều đã là người trưởng thành, họ tỉnh táo và lý trí giữ lại cho mình và đối phương một con đường hợp tác, nếu không thể nắm tay nhau thì chỉ cần làm bạn đường tri kỷ cũng là một niềm vui nho nhỏ thầm kín. Ai cũng có quãng đời xốc nổi gọi là thanh xuân. Nếu như tuổi trẻ cho phép chúng ta phạm sai lầm thì trưởng thành chính là lúc nhìn nhận và sửa chữa. Giống như Thư Dập, anh vội vàng cầu hôn khi còn chưa xác định rõ là yêu hay cảm kích. Lại giống như Phồn Tinh, bức bách nhiều năm trong mối quan hệ mà bản thân chưa từng được tôn trọng chỉ vì cảm thấy sợ thay đổi. Cho đến cuối cùng, khi nhận ra điều mà mình thực sự cần thiết vẫn luôn ở ngay bên cạnh, Thư Dập và Phồn Tinh mới bắt đầu lắng nghe trái tim mình. Thư Dập từng nói với Phồn Tinh, công danh sự nghiệp tiền tài anh đều có thể cố gắng là có được, chỉ duy nhất có cô, là đơn thuần may mắn. May mắn mới có được cô bên cạnh, không làm việc gì quá to lớn cho anh, nhưng lặng lẽ dẹp bỏ những mệt mỏi đời thường để anh toàn tâm toàn ý cho công việc. May mắn vì có cô từ những ngày đầu tiên, may mắn vì cô đã ở lại cho đến những ngày cuối cùng. Thế nên, không có nhẫn kim cương lấp lánh, không có bữa tối dưới ánh nến lung linh, Thư Dập cầu hôn Phồn Tinh bằng chiếc nhẫn làm từ phát minh đầu tiên của anh. Anh muốn trao cho cô gái mà anh đã chọn tất cả của anh, bao gồm sự nghiệp, cuộc sống và cả những giấc mơ. Yêu, không chỉ là câu nói “anh yêu em”, mà rung động hơn tất thảy chính là “em có anh”. …... Câu chuyện tình yêu này mang theo rất nhiều thông điệp của cuộc sống. Là sự nỗ lực hết mình để thực hiện giấc mơ và kiên định trên con đường mà mình đã chọn, là tình bạn dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau bỏ qua cả lợi ích. Những sóng gió trong cuộc đời mà ai cũng phải trải qua đó, chúng ta luôn có thể vượt qua nếu bên cạnh có những người bạn đồng hành chân thành như vậy. Trong câu chuyện này, đó là Tống tổng, là Cao Bằng, là những người bạn kỹ sư cùng vào sinh ra tử với Thư Dập. Giữa những căng thẳng và bức bối của cuộc chiến thương trường, họ được nhắc đến như những làn gió mát, có thể đập bàn cãi nhau đó, cũng có thể vì nhau mà bôn ba khắp chốn. Đặc biệt là Cao Bằng, ấn tượng anh để lại chắc chắn là rất sâu sắc, bởi vì anh vừa là đối thủ, vừa là bạn, vừa là tình địch, còn suýt chút nữa vì Thư Dập mà “bẻ cong” chính mình. Nhiều lúc có tiền cũng chưa chắc mua được những mối quan hệ “mập mờ” như vậy đâu, thế nên Thư Dập và Phồn Tinh vô cùng trân trọng. Một câu chuyện có vui có buồn, có nước mắt có tiếng cười, có những nỗi đau khiến chúng ta trưởng thành. Thực tế cuộc sống dạy chúng ta đừng nên ảo tưởng những thứ xa vời, nhưng ai cũng có quyền phấn đấu vì giấc mơ. Chỉ cần bạn cảm thấy mình có thể làm được, đừng ngại ngùng tiến bước. Vấp ngã cũng không sao, thất bại cũng không hề gì, ở đâu đó sẽ có người chờ bạn, chờ bạn vững vàng đến với họ, hoặc chỉ đơn giản là chờ bạn xuất hiện mà thôi. Review by #Lâm Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thích Khách Vô Danh
Vài lời của người edit (Lệ Lâm ạ): Nếu mn chỉ đọc phần giới thiệu chắc không hiểu gì đâu, cho nên LL nói qua 1 chút về truyện này. Truyện này nói về 1 cô gái xuyên không về cổ đại lúc nhỏ được nuôi thành thích khách (sát thủ), mặc dù là người hiện đại nhưng nữ chính không hề YY, cũng không văn chương lai láng, xinh đẹp mê người… Điểm nổi bật của nữ chính là thực tế, thông minh cực kì, tỉnh táo, rất khó tin tưởng người khác, ngoài ra thì bình thường không thể bình thường hơn. Nam chính cũng như mấy anh soái trong truyện khác, đẹp trai, đa tài, cực sủng nữ chính. Điểm đặc biệt của anh này là luôn âm thầm lo lắng, chăm sóc nữ chính, từng bước một làm nữ chính tin vào mình. Giới thiệu nội dung: Tào Mạt, Xuân Thu, Lỗ, vì nước mưu kế.* Chuyên Chư, Xuân Thu, Ngô, trọng tín nghĩa coi thường cái chết. Yêu Ly, Xuân Thu, Ngô, chặt tay giết vợ. Dự Nhượng, Chiến Quốc, Tấn, thân tàn hủy dung. Nhiếp Chính, Chiến Quốc, Hàn, coi kẻ sĩ là tri kỷ. Kinh Kha, Chiến Quốc, Yến, người đời ai cũng biết. Vô Danh, không căn cứ, không rõ quốc tịch, rất sợ chết. Ngày xưa Mộ Yến Trai bình phẩm thích khách thiên hạ, từng dùng số tiền lớn mời cách rèm nói chuyện, tiếc rằng Vô Danh kỳ nhân tiếc mạng như vàng, từ chối không truyền, từng trịch thư nói: “Thích khách phải vô danh.” Chữ này méo mó vô thể, nghi là viết bằng tay trái. Bảng xếp hạng sát thủ của Mộ Yến Trai khi sắp xếp vị Thám Hoa, dâng thư: Vô Danh một thân cẩn thận gian xảo, làm việc ‘Thiên mã hành không’ (1), vô chương vô kị (2), vô lí khả tuần ­­(3). Vì không có bằng chứng cụ thể, nên xếp hạng ba. . Chú thích: * Các sát thủ được viết theo dạng: Tên sát thủ, thời đại người đó sống, quốc gia của người đó, đặc điểm nổi bật. (1): ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) (2): không theo chương trình không kiêng dè gì cả. (3): không theo lý luận. *** Thể loại: 2S, nam chính là môn chủ, ngây thơ (với nữ chính), siêu sủng nữ chính, thông minh, nữ chính là sát thủ, cực kỳ lý trí, thông minh, tà ác =)), cổ đại, xuyên không, tranh đoạt hoàng quyền, giang hồ, ngược nam, HE. Đã có bao giờ bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng: Nếu như nữ chính có một nhan sắc cực kỳ bình thường thì nam chính có để ý đến nàng không? Mọi người cứ bình tĩnh, không phải ta có ý công kích gì đâu. Chỉ là, đôi khi ta cảm thấy ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy một người luôn là ngoại hình rồi mới đến tính cách. Truyện này vừa hay đã giải đáp cho sự băn khoăn của ta. Thì ra, tình yêu vẫn có thể làm nên kỳ tích.   Đường Hoan là tứ thiếu gia của Đường môn. Lúc nhỏ, cả nhà chàng rất hạnh phúc nhưng phụ mẫu đột nhiên rời bỏ chàng khiến chàng từ một đứa trẻ hạnh phúc trở thành đáng thương. Bất kỳ danh gia vọng tộc hay là bang phái giang hồ nào cũng có mặt tối của nó. Khi phụ mẫu của chàng rời bỏ chàng, chàng phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn nguy hiểm. Dẫu cho chàng chỉ là một đứa bé, đám người ấy cũng không chịu bỏ qua cho chàng, Trong mắt bọn họ, chàng chính là chướng ngại vật cần phải dẹp bỏ. Bởi vì, chàng rất giỏi trong việc chế tạo độc dược và thiết kế ám khí. Bộ bộ kinh tâm, Đường Hoan cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn bị người khác làm tổn thương đôi chân. Mạc Hi là một sát thủ. Nàng xuyên không từ lúc còn bé, cuộc đời đã trải qua rất nhiều thăng trầm. Trong lòng nàng có cất giấu hình bóng của một người nam nhân. Một nam nhân dịu dàng như ánh mặt trời, soi sáng cuộc sống tối tăm của nàng khi cả hai đang bị giày vò ở nơi không có tình người. Mạc Hi có một ngoại hình cực kỳ bình thường nhưng nàng rất thông minh, thông minh đến mức đáng sợ. Từ khi nam nhân dịu dàng kia chết đi, trái tim của nàng cũng đã nguội lạnh… Đường Hoan và Mạc Hi gặp nhau chính là duyên phận. Đường Hoan vốn là đối tượng nàng cần ám sát nhưng chàng nào phải dạng vừa. Chỉ vì một lần lỡ tay hạ “độc” lên người nàng mà bị nàng ngược lên bờ xuống ruộng. Ây da, con đường truy thê sao mà khó khăn quá~ Đường Hoan vì Mạc Hi mà móc hết tim gan. Mạc Hi thích đốt nhang trong những lư hương đẹp đẽ, chàng chiều theo nàng. Để rồi sau đó, Đường Hoan ho khan suốt đêm. Nàng không muốn bị trói buộc ở Đường Môn, chàng buông tay để nàng đi. Sau đó, tiểu tam ác độc tung tin chàng sắp cưới ả, Mạc Hi đau lòng, Đường Hoan sợ hãi,  chàng sợ nàng sẽ buông tay chàng. Đường Hoan ngày đêm không ngủ, đi đến kinh thành để gặp nàng. Khi gặp lại nàng, nàng không nói một lời với chàng khiến lòng chàng nóng như lửa đốt. May mắn thay, nàng không định rời bỏ chàng, trái tim nhỏ bé của Đường Hoan lúc này mới được thả lỏng. Vì Mạc Hi, Đường Hoan đã làm rất nhiều việc, nhiều hơn cả chàng thiếu niên kia. Nếu chỉ đọc khúc đầu, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đây không phải là một câu chuyện cuốn hút. Nhưng nếu bạn có thể tiếp tục đọc đến cuối thì bạn sẽ vô cùng khâm phục tác giả. Từng việc đều liên kết chặt chẽ với nhau, sự thật lại không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Đánh giá: 9/10 P/S: Truyện có tiểu tam và nam phụ. Nhưng tiểu tam chẳng gây nên chuyện gì lớn lắm đâu~ Mời các bạn đón đọc Thích Khách Vô Danh của tác giả Dạ Tuyết Miêu Miêu.
Phong Trung Kính Tiết
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Vốn là một người xuất sắc không gì không làm được, tài năng vẹn phần, phong lưu tiêu sái cười trông nhân sinh; y, từ bỏ gia sản khuynh quốc, dấn thân quân ngũ, bảo vệ quốc gia, hàm oan mà chết lại là kết quả duy nhất của y… Đời này, y là Triệu quốc đại thương nhân Phong Kính Tiết… Luận đề: Lựa chọn của trung thần. *** “Kính Tiết, ngươi hạnh phúc không?” … “Kính Tiết, ngươi tịch mịch không?” … “Kính Tiết, ngươi cảm thấy, cuộc sống của ngươi hiện tại có ý nghĩa không?” … “Kính Tiết…” “Mấy vấn đề này từ khi nhân loại có trí tuệ tới nay vẫn chưa từng có đáp án chính xác?” “Kính Tiết, tại sao ngươi vẫn có thể nhiệt tình, vẫn có thể hăng hái, nỗ lực không nhận được báo đáp, chân tâm giao ra, nhiều lần bị chà đạp, một phiến chân thành luôn gặp thương tổn, tại sao ngươi vẫn xem như không có việc gì, mỗi một đời đều có thể sống khoái lạc cao hứng, không có lấy một chút bóng ma.” “Lão thiên à, ông rảnh rỗi vô sự, muốn thảo luận thái độ của đời người thì đi mà tìm Tiểu Dung ấy, lời này dùng trên người y rất thích hợp, liên quan quái gì tới ta, ta chẳng qua là hoàn thành đầu đề thế thôi. Chân tâm chân thành cái quái gì chứ, ông về sau nói chuyện chú ý chút, người không biết còn cho ta là kẻ xúi quẩy muôn đời thất tình.” “Trong mấy học trò, chuyện của ngươi là nhàm chán vô vị nhất, ngươi cho là ta dư thời gian quan tâm tới ngươi chắc, chẳng qua là ngươi sắp chết, cho nên muốn biết chút tâm tình của ngươi trước lúc chết thôi.” “Cái gì, ta sắp chết.” “Đúng vậy, ngươi ngày mai sẽ chết, ngươi không biết hả?” “Ngươi nói hươu nói vượn!” Cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra, một người lao tới như gió, trong bóng đêm, người chưa đến, mũi đao sáng như tuyết đã ra khỏi vỏ: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy.” Trong tiếng quát to lẫm liệt, có mấy phần quan tâm, mấy phần khẩn trương. “Không việc gì không việc gì.” Thanh âm hơi uể oải, thấp thoáng có chút mơ màng vì trầm mộng chưa tỉnh, “Ngươi vào đây làm gì?” “Tôi vừa ở bên ngoài, nghe tướng quân quát to, ‘ngươi nói hươu nói vượn’ liền vội vàng chạy vào đây.” Thanh âm trong bóng tối mang theo sự nhiệt tình và quan tâm mà thiếu niên đặc biệt có. Phong Kính Tiết cười cười: “Hóa ra là như thế, đại khái là ta ở trong mộng quá kích động, mới kêu ra.” “Mộng?” Phong Kính Tiết uể oải nửa ngồi dậy trên giường: “Vừa nãy mơ thấy một tên khốn nạn chỉ mũi ta nói ta ngày mai sẽ chết.” “Tên khốn nạn nào nói lời kiểu này.” Cương đao vừa còn trong vỏ lại soạt một cái rút ra. “Chỉ là một giấc mộng, trong mộng tên đó…” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút mới nói, “Dùng cách nhìn của chúng ta mà nói, ừm, có thể xem như là một thần tiên nhàm chán, có chút thần thông nhưng lại vô học.” Vệ sĩ trầm mặc một chút, mới cười nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, mộng đều là ngược, trong mộng nói như vậy, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.” “Được lắm, Tiểu Đao, cứ nhờ vào một câu tốt lành của ngươi.” Phong Kính Tiết khe khẽ cười rộ, qua một hồi lại thấp giọng hỏi, “Nếu mộng là thật thì sao?” Tiểu Đao trong bóng tối nhảy dựng lên: “Tướng quân, ngài là anh hùng bách chiến, không tin số mệnh, nhưng trong quân doanh vẫn nên kiêng kỵ chút đi, ngày mai chúng ta còn phải xuất chinh đi đánh giặc, lời này không thể nói, mau nhổ hai cái, xem như chưa từng nói.” Phong Kính Tiết nhịn không được cười ha ha: “Tiểu tử nhà ngươi, thật đã bị ta chiều hư, càng ngày càng vô pháp vô thiên. Được rồi được rồi, đừng có tìm đá lửa, coi ta là tiểu cô nương, vừa gặp ác mộng là cần người ta đốt nến canh giữ bên cạnh cả đêm hả. Ra ngoài gác đêm đi.” “Vâng.” Tiểu Đao đáp một tiếng, tiếng bước chân vang lên, đi đến cạnh cửa lại dừng chân bảo: “Tướng quân, chuyện trong mộng, đừng xem là thật.” Phong Kính Tiết không biết là cười hay cáu, mắng: “Mau cút ra ngoài đi, ngày mai nhớ phải sửa cánh cửa cho ta.” Tiểu Đao cười hì hì mấy tiếng, bước ra ngoài cửa. Song Phong Kính Tiết không nằm xuống ngủ tiếp, y cứ thế dựa lưng lên đầu giường, ngồi im rất lâu, trong bóng tối, đôi mắt y an tĩnh ngóng nhìn phía trước, ánh mắt lại như xuyên thấu thiên địa vạn vật, tìm đến một chỗ nào đó trong vũ trụ hồng hoang. Rất lâu rất lâu sau, y nhẹ nhàng đứng dậy, tùy tay cầm một kiện trường sam khoác lên người, dạo bước ra ngoài. Vừa bước khỏi cửa phòng, thân binh Tiểu Đao giúp y gác đêm đã gọi nhỏ: “Tướng quân.” Phong Kính Tiết không chút để ý khoát tay: “Canh gác đàng hoàng đi, ta không sao, chỉ là không ngủ ngay được, ra đây đi dạo một chút.” Y không quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu niên thoáng lo lắng, cứ đi thẳng về phía trước. Biên thành ban đêm tĩnh lặng lạ thường, giữa trời đất chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề đồng loạt của chúng sĩ binh tuần đêm. Trọng trấn biên quan về đêm xưa nay phải giới nghiêm, bách tính tuyệt đối không được tùy tiện ra đường, cho nên đường sá cũng lộ vẻ trống trải dị thường. Phong Kính Tiết một mình dạo bước, những nơi đi qua, sĩ binh gác đêm không ai không giơ binh khí đứng trang nghiêm hành lễ, trong ánh mắt đều là vẻ trung thành và ngưỡng mộ. Mà y chỉ mỉm cười gật đầu, từ từ bước đến thành lâu, trông ra phương xa, nơi đen kịt ở cuối cùng là thành trì nối liền của địch quốc. Ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng biên quan, dù sao so với nơi khác, vẫn lộ vẻ thê lương quạnh quẽ. “Kính Tiết, đã muộn thế này sao còn chưa đi ngủ?” Thanh âm ôn nhuận có phần quan tâm, nghe như gió xuân ùa vào lòng. Phong Kính Tiết quay đầu, nhoẻn miệng cười, dưới ánh trăng thanh lạnh liền có vẻ ấm áp đạm đạm: “Ngươi cũng vậy.”   Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Bích Huyết Hán Khanh
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Người khiến giáo sư đau đầu nhất chính là y,  là người mơ hồ, ham ngủ, ngây thơ; y, vào thời khắc mệnh định đã gặp người mệnh định mà sau cùng chẳng thể bên nhau… Y, vẫn là A Hán khờ dại ham ngủ của bảy trăm năm trước; y, vẫn không hiểu thế nào là tình yêu; y, cuối cùng khó thoát khỏi một kiếm xuyên tim của người yêu dấu kia… Đời này, y là Tu La Ma giáo chi chủ, Phó Hán Khanh… Luận đề: Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu. *** A Hán là ai? A Hán là một công dân bình thường sinh năm 5432, vũ trụ lịch. Trước mắt đang ở trên một nhánh nào đó của năm tháng bao nhiêu trong quá khứ, tiến hành bài thực tiễn luận văn tốt nghiệp của y. Nói cách khác, vị công dân này, cho đến trước mắt, còn là một học sinh. A Hán là người thế nào? Vấn đề này thì khá là phức tạp. Cán bộ liên bang thở dài: “Cậu ta vốn là người chúng tôi gửi gắm kỳ vọng rất lớn?” Một nhà khoa học nổi tiếng đã viết trong nhật ký: “A Hán vốn là người có thể làm cho khoa học nhân loại tiến lên tầng cao hơn.” Tổng viện trưởng của học viện Tinh Tế ghi lại trong sổ ghi chép với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi từng cho rằng, A Hán sẽ trở thành ngôi sao của học viện, hy vọng của nhà trường, quang vinh của tất cả thầy trò.” Những than thở này, đều cho thấy A Hán mặc dù chỉ là một công dân bình thường, nhưng y có chỗ cực không bình thường, song một loạt những lời này, quan trọng nhất lại chỉ là một hai từ, tỷ như những từ “vốn” “từng” này, cho mọi người biết rất rõ, tất cả hy vọng tốt đẹp với A Hán, cuối cùng đều tiêu tan trước mặt sự thật lạnh băng. A Hán là ai? Đầu tiên, y là một công dân bình thường, thân thể bình thường, diện mạo bình thường. Đương nhiên, thân thể với dung mạo có bình thường hay không thì tại thời đại mà người ta có thể tùy tiện đổi thân thể, mặc ý sửa chữa mật mã di truyền này, hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, sóng điện não, tinh thần lực. Dung lượng não người hiện đại khai phá gần như đạt đến trăm phần trăm. Sóng điện não sục sôi, tinh thần lực cường đại, đã không phải là điều người cổ đại có thể tưởng tượng. Nhưng mà, A Hán vừa ra đời, kiểm tra sóng điện não của y cho thấy, cường độ sóng điện não của y gấp ba người thường, tinh thần lực mạnh gấp năm lần người thường. Mà cường độ dị thường như vậy, dù cho trong hàng tỷ người cũng chưa chắc có được một người. Điều này có nghĩa là, chỉ cần y sẵn lòng, chỉ cần y chịu cố gắng, y sẽ có lực lượng lớn mạnh hơn xa người thường, y học tập lĩnh ngộ bất cứ tri thức nào, đều sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Mọi người tin rằng xã hội hiện đại rất nhanh lại sẽ xuất hiện một kỳ tài. Người trong các ngành các nghề đều bắt đầu tranh đoạt y, trong đó giới khoa học là nỗ lực nhất, mà giới quân đội và chính trị cũng khá dụng tâm. Khoa học hiện đại đã phát triển đến cực hạn, dừng bước không tiến rất lâu rồi, dung lượng não của nhân loại đã không thể dung nạp thể thức phức tạp hơn, phép tính tinh vi hơn, tưởng tượng thần kỳ hơn. Họ cần có được người năng lực siêu thường đến thay ca, đến gõ mở cánh cửa đóng chặt rất lâu, triển hiện một thế giới mới. Chiến tranh sớm đã biến mất mấy ngàn năm, quân đội tồn tại như một vật phẩm trang sức, kỷ niệm danh từ lịch sử đã thành dòng nước trôi đi mất hút, họ rất hy vọng có người có được trí tuệ và sáng ý siêu thường, cho quân đội một thế giới rực sáng. Chính giới cũng có cách nghĩ như vậy. Tại thời đại mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tận cùng này, hết thảy đều có thể giao cho máy móc xử lý, mọi người từ khi ra đời đã không lo áo cơm, mỗi người đều có thể có được cuộc sống hưởng thụ cao nhất. Không cần bỏ ra, không cần cực nhọc, dưới tình trạng kiểu này, mọi phạm tội đều không tồn tại, mọi nghĩa vụ đều không cần, chính phủ trở thành thứ có thể có hoặc không, tương đối, chính thể cũng không tiến hóa phát triển nữa, nhân loại căn bản không muốn tìm kiếm thể chế chính trị tốt nhất. Rất mong mỏi có một người có thể phá tan vũng nước tù trĩu nặng này, có thể cho nhân loại thấy hy vọng tương lai, có thể khiến nhân loại một lần nữa có được sự nhiệt tình, theo đuổi, chấp nhất của người xưa. Có thể cho chính thể có phát triển mới, phát hiện mới. Mọi người gửi gắm hy vọng cực lớn lên người A Hán từ nhỏ có được lực lượng siêu thường này. Bất kể y lựa chọn con đường nào, tin rằng y đều có thể sáng chế một sự nghiệp khiến người kinh ngạc. Thế mà, mọi người rất nhanh chóng phải thất vọng. A Hán đích xác có tinh thần lực cường đại không gì sánh bằng, nhưng mặt khác, y còn có một nhược điểm khiến người phiền muộn hết sức, y lười cực kỳ. Bao nhiêu năm sau, hầu như tất cả những người biết A Hán, bình luận về y đều chỉ có một chữ: “Lười!” Người hiện đại có thể tùy ý đổi thân thể, mọi người có thể dùng những thân thể bất đồng, hưởng thụ đủ loại lạc thú xác thịt, sống phóng túng, xa hoa vô tận, lao băng băng chiến đấu, rèn luyện khí lực. Mà A Hán từ khi ra đời đến nay, chỉ mang một thân thể bất biến, cả ngày có thể nằm là tuyệt không ngồi, có thể ngồi là tuyệt không đứng. Nhân loại hiện đại đã có thể tự do biến ảo ra bờ cát biển khơi, mưa rền gió dữ, mỗi ngày một cái mới lạ, mỗi ngày một loại biến hóa, nhân sinh vĩnh viễn không lặp lại. A Hán lại có thể liên tục ba trăm năm, lơ lửng giữa biển sao, nhìn sao, tỉnh thì ngẩn người, ngẩn người xong lại ngủ tiếp. Tri thức hiện đại vô cùng vô tận như vũ trụ, cho dù dùng thiết bị truyền tri thức, cũng thường vĩnh viễn không học hết. Thế nhưng A Hán lại chỉ dùng một giờ, sử dụng thiết bị truyền học xong tri thức sinh tồn phổ thông cùng thường thức cần thiết của nhân loại, rồi tiện tay vứt ngay, trong nhân thế này, dường như không còn chuyện gì có thể hấp dẫn y, không còn tri thức gì, có thể khiến y nguyện ý cân nhắc đi học tập nữa. Xã hội hiện đại, mặc dù người người đều không lo áo cơm, mà khoa học kỹ thuật cường đại cũng có thể làm ra các chủng các dạng biến ảo, tình yêu đẹp đẽ, nhân sinh lãng mạn, kinh lịch truyền kỳ, hết thảy hết thảy, khoa học đều có thể cung cấp, trên tinh thần, chẳng ai lo âu mệt mỏi. Song nhân sinh đằng đẵng chung quy vẫn có lúc tịch mịch, đại bộ phận mọi người sẽ lựa chọn chút công tác, chút sự nghiệp, làm ra đại thành tích hay chăng ngược lại không quan trọng, không có áp lực công việc, làm người cảm thấy thoải mái vui vẻ bội phần. Mọi người có thể tự do lựa chọn mọi việc mình thấy hứng thú mà làm. Song với A Hán mà nói, sự nghiệp duy nhất của y, chính là ăn ngủ ngủ ăn, dùng lời của nhân loại thời viễn cổ mà nói, đó là nhân sinh hạnh phúc như heo. Đương nhiên, mọi người sẽ không để kỳ tài mà họ gửi gắm bao nhiêu hy vọng cứ thế lãng phí sinh mệnh. Từ lúc A Hán hiểu chuyện đến nay, những người ở bên du thuyết y, dạy dỗ khích lệ y nhiều không đếm xuể. Mà y, trước giờ chỉ vừa ngáp dài, vừa giơ dự luật nhân quyền chương thứ sáu trăm tám mươi mốt, điều thứ năm mươi hai lên, phóng to bảng biểu viết trong sách, “Người sống có quyền lựa chọn cách sống của mình, không ai có thể tiến hành can thiệp bằng bất kỳ phương thức nào.” Thế là, mọi lời ồn ào bên cạnh nháy mắt chấm dứt. A Hán hạnh phúc ngáp phát nữa, thế giới cuối cùng đã an tĩnh. Đương nhiên, cũng có người ngữ trọng tâm trường, nói chuyện lịch sử nhân loại, hiện trạng nhân gian, ý nghĩa nhân sinh với y, quả là hiểu lấy đại nghĩa, vô cùng đau đớn, giống như sinh tử tồn vong của toàn nhân loại chỉ quyết định bởi việc y có cần cù hay không. Mà y chỉ mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, uể oải nói: “Thế giới này tốt lắm mà. Mọi người chỉ cần nguyện ý là đều có thể ăn ngủ ngủ ăn, vĩnh viễn không rầu rĩ vì cuộc sống, làm gì còn phải vất vả đi thay đổi.” Tóm lại, lý luận của y chính là, hết thảy bên ngoài có lẽ không hoàn mỹ, nhưng muốn bảo y vất vả lao động để làm cho hết thảy hoàn mỹ, vậy thì y thà an nhàn hưởng thụ sự không hoàn mỹ hiện tại. Thế giới cũng đã đại đồng, nhân loại sao còn không biết đủ. Đương nhiên đã quyết định nhận hết thảy không hoàn mỹ này, thế thì những chuyện khiến kẻ lười phải buồn bực dưới chế độ không hoàn mỹ, y cũng chỉ yên lặng chịu đựng. Tỷ như mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống, nhưng người phải được giáo dục, đây không phải quyền lực, mà là nghĩa vụ, mỗi người đều phải đến trường. Mặc dù dưới nền khoa học hiện đại, những người phân bố ở các nơi trên tinh hệ có thể học cùng một ban. Có thể dưới sự giáo dục của cùng một giáo viên mười năm, lại không cần gặp mặt một lần. Có thể cách biển sao nghiên cứu đầu đề, lại không cần chen chúc trong cùng một phòng học như người xưa. Chỉ là, luận văn thực tiễn trước tốt nghiệp thì vô luận thế nào cũng không thể mưu lợi, không thể làm biếng. A Hán có không tình nguyện hơn nữa, cũng không thể không chỉnh đốn hành trang, lần đầu tiên, toàn ban học sinh và một vị đạo sư, đi đến một nơi, đối mặt hội nghị. Sau đó, thông qua Tiểu Lâu, chở đến ngày tháng năm nào đó của một tuyến thời gian nào đó. Tiểu Lâu là cánh cửa thời gian của họ, cũng là cứ điểm của họ ở cổ đại. Lần đầu tiên đến cổ đại, mọi người không hề hiếu kỳ rong chơi khắp nơi, trong vô số lần mô phỏng quang điện, hết thảy tri thức liên quan đến cổ đại, họ đã hiểu nằm lòng toàn bộ. Cổ đại sớm đã chẳng có gì mới lạ thú vị đáng nói. Mọi người có thời gian một tháng, học tập sống cùng quần thể, để hòa nhập cuộc sống của người xưa, trong thời gian một tháng này, phải chọn đề mục luận văn cho mình, sau đó hóa thân thành một phôi thai nho nhỏ, tiến vào cơ thể mẹ, chậm rãi tại nhân gian sinh ra lớn lên triển khai một đoạn nhân sinh. Trong một tháng này, gồm cả A Hán, toàn ban hai mươi học sinh, một vị đạo sư, sớm chiều ở chung, giữa người với người có sự hiểu biết rất sâu. A Hán là người thế nào, đạo sư và bạn học có những đánh giá không đồng nhất về y. Giáo sư Trang cứ nhắc đến A Hán là đau thắt tim, ông cả đời đã gặp vô số học sinh, tính tình cổ quái nào ông cũng có thể dạy dỗ, riêng có A Hán này, khiến ông chỉ có thể thất bại thở dài: “Cậu ta là một học sinh so với ưu sinh Tiểu Dung nghe lời nhất còn ngoan hơn, rồi so với tên học sinh hư không nghe lời nhất là Khinh Trần lại khiến giáo viên đau đầu hơn.” Nhắc đến A Hán, ưu sinh Tiểu Dung luôn sẽ cười cười: “Nếu cậu ta chịu chăm chỉ một chút, tôi sẽ chẳng còn cơ hội lấy danh đệ nhất nữa.” Nói đến A Hán, học sinh hư Phương Khinh Trần luôn rất buồn bực: “Mấy người cứ nói ta cực đoan, nhưng ta có hư hơn nữa, cũng tốt hơn chán tiểu tử đó. Mấy người nói ta lòng dạ sắt đá, hừ, tiểu tử kia ngược lại lòng chẳng phải sắt đá, là cả một cái dùi kim cương.” Kính Tiết tính cách chính trực nhất luôn nói lời công bằng: “Cậu ta là người rất không tồi, tuy rằng thoạt nhìn rất lười nhác, nhưng chỉ cần là chuyện đã đồng ý, nhất định sẽ làm được. Chuyện ngoài phần mình mặc dù cậu ta chưa bao giờ làm, nhưng chuyện thuộc phần mình, cũng tuyệt không đẩy cho người khác. Tuy là cậu ta luôn nói không quản chuyện, nhưng nếu có người bất hạnh trước mặt, nhất định ra tay tương trợ. Cậu ta không hiểu lừa gạt, không biết dối trá, không minh bạch nhân loại có thể có bảy tám cái mặt nạ, tùy thời thay đổi. Trên người cậu ta có trung thành, thiện lương, thành khẩn, trong sáng, hồn nhiên hết thảy mỹ đức mà nhân loại e rằng đã dần quên mất.” Đương nhiên, những từ quá hay như vậy có phóng đại quá hay không, việc này còn phải bàn thêm. Lại liên tưởng tính cách khá nhân hậu của Kính Tiết một chút, độ tin cậy của lời này sẽ giảm bớt. Tóm lại thầy trò toàn ban, ngoại trừ A Hán, những người khác nghe xong lời này đa phần lắc đầu thở dài, mà bản thân A Hán thì mở đôi mắt vừa thức dậy, nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Có người tốt vậy à? Là ai, có rảnh thì giới thiệu cho tôi biết với.” Mà Trương Mẫn Hân nói đến A Hán, hai mắt sẽ lập lòe phát sáng: “A Hán hả, cậu ta chính là người thú vị nhất trên đời, nhân thế này nếu không có A Hán, sẽ phải tịch mịch nhàm chán biết mấy.” Mỗi khi Trương Mẫn Hân biệt danh Tiểu Lâu Ma Nữ nói lời này, những học sinh khác sẽ vừa gắng sức thở dài vừa rùng mình. Lúc này, A Hán hẵng còn trẻ, lúc này, y mới đến cổ đại lần đầu tiên. So với tất cả bạn bè, y là người duy nhất chưa từng nghiên cứu cuộc sống cổ đại, cũng chưa từng chơi trò chơi cổ đại, càng chưa từng dùng khoa học kỹ thuật tìm tòi hết thảy về cổ đại. Nhận thức của y với cổ đại như một tờ giấy trắng, đại não chưa bao giờ nguyện ý suy nghĩ không thể không vì bản thân lựa chọn luận đề gì mà vất vả chuyển động. Ngay lúc này, nữ đồng nhân cuối cùng trong lịch sử nhân loại, nữ ma đầu đáng sợ nhất Tiểu Lâu Trương Mẫn Hân mang theo vẻ tươi cười quỷ dị khiến người trông thấy mà mất mật, đứng ngay phía sau y. Toàn bộ học trò nín thở, lông tơ dựng thẳng, cảm ứng được nguy hiểm, nhao nhao thối lui. Chỉ có tên quỷ lười trì độn vẫn còn ngồi đần ra đó. Bánh xe lịch sử quay về phía trước, nữ thần vận mệnh mỉm cười ló ra từ trong mây. Mô phỏng mệnh định kia của A Hán sắp sửa bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Thả Dung Thiên Hạ
Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Y được mệnh danh là học sinh ưu tú nhất, y, là bảo mẫu siêu cấp trong mắt mọi người, lần lượt chết trên tay đứa trẻ mình nuôi nấng lại chưa từng ghi hận; y, chỉ cầu chết nhanh lại đổi lấy lệnh lăng trì… Đời này, y là Yên quốc Tả tướng Dung Khiêm… Luận đề: Kết cục của bề tôi nhận ủy thác. ***   “Tả tướng Dung Khiêm ngang ngược khi chủ, chuyên quyền thiện chính, lệnh cách chức điều tra, đóng cửa suy ngẫm, chờ luận tội.” Thanh âm lanh lảnh của thái giám tuyên chỉ vọng lại trong tai mỗi người. Trong đại hoa viên phủ Tả tướng, lít nha lít nhít, người quỳ chật khắp. Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của đương triều Tả tướng Dung Khiêm, cơ hồ quan viên cả triều đình đều đến mừng thọ, bốn gánh hát nổi danh nhất kinh thành luân phiên lên đài, khu vườn rộng cực kỳ của tướng phủ, bày ghế cũng không xong. Lại thêm các loại chiêng trống vũ nhạc khác, càng nhiều không đếm xuể. Ngay vào lúc hoa tươi rực rỡ, náo nhiệt phồn hoa tột cùng này, đại đội binh mã bỗng nhiên ùa đến bao vây tướng phủ, tổng quản thái giám mặt trầm như sương trước mọi người tuyên đọc thánh chỉ, chấn phủ Tả tướng mới rồi còn tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ thành châm rơi có thể nghe tiếng. Mỗi một mệnh quan triều đình tay nắm đại quyền đều tái mặt, ngạc nhiên không biết phải ứng biến làm sao, toàn bộ kinh ngạc quỳ ngây ra. “Thần lĩnh chỉ.” Thanh âm thong dong bình tĩnh vang lên, Dung Khiêm mỉm cười đứng dậy, tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay tổng quản thái giám, khách khách khí khí nói: “Vương công công mời ngồi, hôm nay chính gặp sinh nhật ta, nếu không chê thì cứ dùng chút rượu thịt nhé.” Vương công công hơi nhíu mày: “Ta còn vội hồi cung phục chỉ.” “Đã như thế, vậy không chậm trễ công công nữa.” Dung Khiêm lại nói được làm được, không nhìn Vương công công nữa, cũng chẳng để ý một đám quan viên còn đang sững sờ quỳ dưới đất, tự mình ngồi lại chủ vị, bình thản nói: “Hát tiếp đi chứ, các ngươi còn ngây ra làm gì?” Đám người hóa trang vương tướng trên sân khấu vừa rồi cũng quỳ thành đoàn, lúc này cũng dùng ánh mắt sững sờ nhìn vị tướng gia đại nhân vừa bị bãi chức này. Có ai vào lúc bị bãi quan thôi chức, họa phúc khó lường mà vẫn còn lòng dạ xem kịch. Sắc mặt Vương công công cũng hóa xanh, ngẩn ra một lúc mới chậm rãi nói: “Dung Khiêm, ngươi thật lớn mật…” Một câu khiển trách, bị Dung Khiêm quay đầu nhìn một cái lại dọa về bụng. Dung Khiêm thiếu niên đắc chí, mười bốn tuổi xuất sĩ, mười sáu tuổi đăng đàn bái tướng, mười tám tuổi nhập chủ Binh bộ, hai mươi tuổi nhập các, hai mươi hai tuổi phong thái phó, hai mươi ba tuổi gia phong Thái tử thái bảo, hai mươi bốn tuổi đã làm đến chức thủ phụ một nước, hai mươi lăm tuổi trở thành trọng thần được tiên đế ủy thác, quyền khuynh triều dã. Đến nay đã nắm càn khôn đủ mười hai năm, thoạt nhìn cũng không thấy có gì là ngang ngược hung ác, lại tự có uy thế vô hình, trực tiếp bức những lời trong miệng quyền hoạn trở về. Dung Khiêm cười nhàn nhạt, thong dong nói: “Vương công công, Hoàng thượng chỉ lệnh ta đóng cửa suy ngẫm, chưa hề nói không cho ta xem kịch. Hôm nay sinh nhật ta, kêu gánh hát đến, dù sao cũng phải để họ diễn, đã mời khách đến, dù sao cũng phải để họ vui vẻ, bằng không…” Y đưa tay chỉ một chúng quan viên, bao nhiêu người vừa rồi còn quỳ đực ra, toàn bộ ào ào đứng dậy, người người cười khan nói: “Cáo từ, cáo từ…” rồi đều luống cuống chạy mất. Ngươi chen ta đẩy, rách cả quần áo, ngã nhào dưới đất, trong nhất thời đúng là đếm không nổi. Lúc này, một bụng tâm tư nịnh bợ Tể tướng đã biến cả thành lo âu, nóng lòng phủi sạch can hệ, người người chỉ sợ đi chậm một bước sẽ bị cho là đồng đảng của Dung Khiêm, nào còn nhìn được thể diện triều đình, thân phận mệnh quan gì gì đó. Dung Khiêm chỉ cười hì hì tùy ý gọi: “Lý đại nhân, ông không ngồi một lúc đã đi à? Vương đại nhân, rượu thịt này không hợp khẩu vị sao…” Y bên này gọi không ngừng, quan viên bên kia bị điểm đến tên đều tái mét mặt mày, hừm hừm hà hà vài tiếng rồi càng chạy nhanh hơn. Chớp mắt, khu vườn vừa rồi còn đầy khách khứa, náo nhiệt vô cùng bỗng vắng tanh, chỉ còn lại một vườn đầy chén bát thức ăn, nhất thời lại thê lương bội phần. Chẳng qua, Dung Khiêm hiển nhiên không có cảm xúc mặt này. Vị quyền thần Yên quốc đã ba mươi sáu tuổi này, diện mạo bất quá ngoài hai mươi, dung nhan tuấn lãng, khí độ thong dong, vóc người cao lớn, hoặc giả, ngay cả cá tính cũng càng giống một người trẻ tuổi nhỉ. Cư nhiên nhìn mà không thấy vô số binh mã trong phủ ngoài phủ, ngần ấy mũi nhọn lạnh lẽo phảng phất không tồn tại, y cao cao hứng hứng ngồi xuống, tự tự tại tại uống một chén rượu, lớn tiếng nói: “Không có mấy kẻ không đâu càng tốt, thanh tịnh. Ta nói, các ngươi có hát tiếp không?” Mắt thấy một đám đào kép đều sắp bị dọa khóc, Vương công công rốt cuộc xám mặt quát to: “Tướng phủ từ hôm nay bắt đầu đóng kín, không phải người tướng phủ, cút hết ra ngoài cho ta.” Đám đào kép như được đại xá, mỗi kẻ mình đầy mồ hôi lạnh nhảy xuống, ngay cả trang phục đạo cụ cũng không dám cầm, chen nhau chạy ra ngoài. Vương công công vừa lòng gật đầu, lập tức lại trợn trừng mắt, sao những kẻ liều mạng chen ra, ngoại trừ đám con hát, vẫn còn nhiều như vậy… “Y sau khi tiếp chỉ, còn có thể an an tâm tâm, mời người tiếp tục uống rượu nghe kịch.” Yên vương tuổi chỉ mười lăm, ngữ khí đặc biệt trầm ổn, trên dung nhan đẹp đẽ vốn phải mang nét trẻ thơ, chỉ có vẻ hờ hững khiến người hoàn toàn không nhìn thấu. “Vâng, tất cả quan viên, tôi tớ, con hát, vũ cơ có mặt đều sợ ngây ra, chỉ có y, tựa như chưa hề phát sinh chuyện gì.” “Tất cả quan viên đều vội vàng rời khỏi mà y vẫn nhất phái thoải mái?” “Vâng!” Thanh âm của Yên vương không nghe ra hỉ nộ, nhưng Vương tổng quản hầu hạ y hơn mười năm lại bỗng dưng mồ hôi ướt áo. Yên Lẫm cười lạnh lùng, vẫn không bị đả động như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, không nhìn được nhất chính là người kia vĩnh viễn bình tĩnh thong dong, trời có sập xuống cũng coi như chuyện thường, như thể trên đời này trước giờ chẳng có gì là y không thể ứng phó, không thể xử lý. Y luôn như vậy, trong triều chính biến, mình kinh hoàng bất định, y nhàn nhạt một câu, Hoàng thượng, chút việc nhỏ thế này, có gì phải để ý. Biên quan đại bại, mình ủ rũ mặt mày, y tùy ý nói một tiếng, Hoàng thượng, chút việc vớ vẩn như vậy, ngài không cần nhọc lòng. Giang Nam đại hạn, mình vội vàng giảm cơm giảm áo, y thờ ơ nói, Hoàng thượng không cần lo lắng. Vĩnh viễn là như thế, Hoàng thượng không cần lo lắng, Hoàng thượng không cần quan tâm, Hoàng thượng không cần ưu phiền, những việc vặt vãnh này, không đáng quấy rầy Hoàng thượng. Trước nay luôn là như thế. Nhớ lúc nhỏ, từng kính y như thiên thần, cảm thấy y thật là người tài ba nhất trên đời, sùng kính y, thích thân cận y như vậy. Người nọ lại luôn vô tình xem nhẹ sự quan tâm của y, tâm tình của y, cách nghĩ của y. Người nọ từng là lão sư của y, dạy y trị quốc, dạy y lý chính, dạy y sách sử, dạy y làm người, sau đó, khi y dần trưởng thành, lại chẳng buồn lý giải vướng mắc của y. Mỗi lần tịch mịch tột cùng mà quyến luyến y, muốn đến gần, y luôn nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, ngài còn nhỏ, cứ đi chơi đi, vi thần phải xử lý chính vụ, không thể bồi ngài.” Mỗi lần muốn ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Ta không còn nhỏ nữa, ta đã trưởng thành, ta có thể độc lực trị quốc.” Y lại vĩnh viễn nói: “Hoàng thượng, đừng càn quấy, quốc gia chính vụ không phải trò đùa.” Y có phiền não muốn dốc hết với người kia, người kia lại không còn kiên nhẫn để nghe nữa. Từng cho rằng y là sư trưởng, là lương thần, là chỗ dựa lớn nhất, thế mà sau nhiều lần suy sụp không thể không đối mặt với hiện thực. Người nọ không cho y quản lý quốc gia, người nọ không cho y bổ nhiệm thân tín, người nọ không cho y hành sự theo ý nguyện, thậm chí cả tuyển phi lập hậu cũng chỉ có thể chọn nữ tử người nọ chỉ định. Y luôn mỉm cười nhàn nhạt như vậy, giống như chuyện thiên hạ đều nằm trong tay, trên đời chẳng chuyện gì có thể thoát khỏi sự khống chế của y, có thể không bị y thao túng. Muốn đập tan nụ cười vĩnh viễn trên mặt y biết mấy, muốn nhìn vẻ trấn định tự nhiên của y biến thành kinh hoàng không hiểu biết mấy. Thế nhưng không có tác dụng, hoàn toàn không có tác dụng. Nhân y cầm quyền lâu ngày, dần dần xa hoa dâm dật, bắt đầu lục đục với thân tín ngày xưa mà lặng lẽ mua chuộc tâm phúc của y, nhân y ỷ quyền cậy thế, độc đoán độc hành mà lén hội kiến đại thần, lôi kéo lòng người. Cẩn thận, từng chút từng chút, xây dựng lực lượng thuộc về mình, âm thầm, không để người phát giác, làm cho quân quyền kinh thành bắt đầu tập trung trong tay mình. Ngay vào lúc y mừng sinh nhật ba mươi sáu tuổi, phát động chính biến, một kích bất ngờ. Đánh y từ tam thập tam thiên* rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục, thế nhưng, việc này thì thế nào? Người kia vẫn có thể mỉm cười nói, thần tuân chỉ. Tất cả quyền lực tan thành mây khói, từ người trên rơi xuống thành tù nhân, tất cả quan viên a dua tránh y như ôn dịch, y vẫn có thể thong thong dong dong uống rượu xem kịch. “Tất cả quan viên đều nhao nhao rời khỏi, nô tài lại đuổi hết những kẻ không liên quan, hiện tại cả tướng phủ chỉ còn mỗi một mình Dung Khiêm?” “Một mình? Hạ nhân của tướng phủ đâu? Nô bộc thì sao? Muốn cho y tội danh, chung quy phải thẩm tra những hạ nhân tướng phủ này mới được.” Yên Lẫm khẽ nhíu mày “Sao có thể một hơi thả hết, sao biết trong đây không có thân tín ám kỳ của Dung Khiêm?” Vương tổng quản vẻ mặt đau khổ: “Tướng phủ cả một hạ nhân cũng không có?” Yên Lẫm mắng: “Hồ đồ, đường đường một tướng phủ, sao lại không có một hạ nhân?” “Sinh nhật ba mươi sáu tuổi của Tả tướng đại nhân đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, Tả tướng mỗi ngày đều chê người dưới làm việc không lanh lẹ, làm việc không thống khoái, làm việc không chu đáo, kế hoạch không phô trương, mỗi ngày đuổi người khỏi phủ. Trước trước sau sau lại đuổi đi hơn chục, bán đi vài chục. Người của phủ Tả tướng vốn đã không nhiều, y trước kia là người thập phần đơn giản, mấy năm nay mới bắt đầu biến thành xa hoa kiêu dâm. Nhân thủ ngày xưa đầu tiên không đủ dùng, thứ hai chất phác như y trước kia, rốt cuộc đều không hợp tâm tính y hiện tại, cho nên người đuổi người bán rất nhiều, dứt khoát đuổi hết. Y lại ngại ra ngoài mua hạ nhân phiền phức, trực tiếp nói với các phủ, muốn mượn hạ nhân lanh lợi của các phủ dùng tạm.” Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tự nhiên các phủ không ai không dâng vội, hấp tấp đưa những kẻ thân tín nhất lanh lợi nhất trong nhà đi hầu hạ, lại không ngừng dặn dò, nhất thiết phải giúp Tả tướng đại nhân chuẩn bị một thọ yến thật vẻ vang, chấn động kinh sư.” “Vâng.” Vương tổng quản thấp giọng nói “Những người đó toàn là người ra từ các phủ, hầu như đều là thân tín của các quan viên khác, thật sự bắt lại thẩm vấn, chỉ sợ liên lụy quá lớn, nô tài đành phải để họ đi, có điều, tất cả đều ghi tên vào sổ, không cho những người này tùy tiện ra kinh, về sau nếu có chuyện gì cần tra hỏi, hiển nhiên cứ tìm là đến.” Yên Lẫm hờ hững nói: “Mọi người đều đi hết, không một ai ở lại bên cạnh chăm sóc y, cùng chung hoạn nạn với y?” “Trái lại có một nha đầu phụ trách bưng trà rót nước, hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho y không chịu đi, quỳ xin y để mình ở lại hầu hạ săn sóc.” Yên Lẫm nhướng mày: “Y thế nào?”   Mời các bạn đón đọc Thả Dung Thiên Hạ của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.