Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gục Trước Dịu Dàng

Tên truyện: Gục trước rung động Raw: 败给心动 Hán Việt: Bại cấp tâm động Tác giả: Giang La La Editor: Sơ Nguyệt Thập Lục Bìa: Sơ Nguyệt Thập Lục; Tháng Chín hoa nở, Tháng Mười Hai anh nhớ em Số chương: 81 chương Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Đô thị tình duyên, Con cưng của trời, 1v1, Góc nhìn nữ chính Lịch đăng: Thứ 7 hàng tuần. GIỚI THIỆU Ông cụ nhà họ Lục dẫn về một cô gái 18 tuổi mắc bệnh tự kỷ mức độ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông cụ dặn dò cháu trai Lục Tập có tính cách xởi lởi nhất nhà chăm sóc cho cô, bạn bè trêu chọc: “Ông nội ông tìm vợ cho ông đấy.” “Ai lại đi thích con nhỏ câm vô vị kia chứ?” Lục Tập tâm cao khí ngạo, ngoài mặt đối phó với ông nội nhưng lại ngấm ngầm đẩy trách nhiệm chăm sóc người ta cho anh trai là Lục Yến Thần. Mọi người xem Khương Dư Miên như trò cười, mãi cho tới khi Khương Dư Miên tham gia thi đấu, có người tiết lộ cô chính là “Nữ thiên tài máy tính” từng giành được giải thưởng quốc tế. Mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, bấy giờ Lục Tập mới phát hiện con nhỏ không chịu nói lời nào kia đã lột xác một cách hoàn hảo. Lục Tập hối hận, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình. Khương Dư Miên không dao động, thậm chí còn không cười. Bạn bè hỏi tiến triển của cậu ta đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng mua say, “Cô ta chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả!” Nhưng không lâu sau đó, cậu ta tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động trêu chọc anh trai cậu ta là Lục Yến Thần, nhón chân hôn anh. . Khương Dư Miên có một quyển sổ nhật ký, bên trong chỉ viết về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu trước đây rồi. . [Nhắc nhở trước khi đọc] Nam chính là Lục Yến Thần, hơn kém nhau 6 tuổi. Thiếu nữ yếu đuối x Ấm áp có tính chiếm hữu, 1v1, cả hai đều sạch, một câu truyện về tình yêu và trưởng thành. Nữ chính đã thành niên, không phải nhận nuôi, chỉ là ở nhờ. *** Tình yêu là sự đồng điệu về tâm hồn, không phải một người cứ cho đi và một người chỉ biết nhận lấy. Không thích sẽ tìm lí do, còn thích sẽ tìm cách. Nữ chính Tư Hoạ là một người yêu hết mình nhưng lúc cần lí trí cô cũng sẽ lí trí. Ba năm đuổi theo một người chỉ vì ở khoảnh khắc cô khốn khổ người đó đưa cho cho một bàn tay, cô bắt lấy nó và coi nó như tia sáng của cuộc đời mình. Dù cho người đó có lạnh nhạt với cô, cô cũng chỉ coi là vì người đó không giỏi thể hiện tình cảm của mình. Người nọ thất hẹn với cô hết lần này đến lần khác cô cũng chỉ an ủi bản thân mình rằng đó là sự nghiệp của người đó. Mỗi lần cô giận dỗi người nọ lại mua cho cho cô những món đồ hiệu đắt đỏ, cô cũng trốn tránh coi đó là anh ấy biết lỗi rồi, anh ấy còn biết dỗ mình. Ba năm ở bên cạnh người đàn ông đó, nhận lại chính là sự mập mờ, mối quan hệ bạn trai bạn gái chỉ có riêng cô, anh và người nhà của anh biết. Bạn bè anh châm chọc nói cô chỉ là “bạn giường" sau lưng anh, thậm chí nói trước mặt anh, anh đều chỉ cho qua mà coi đó là sự đùa giỡn của những kẻ say. Thật ra lời nói khi say mới chính là lời nói chân thật nhất. Ba năm không nhận một sự tôn trọng của những người đó, nhưng cô cũng chỉ coi đó là lời của người ngoài, quan trọng vẫn là anh. Rồi mối tình đầu năm đó trở về. Sự thật dần được hé lộ, hoá ra là vì cô rất giống với mối tình đầu kia của anh. Ba năm ở bên nhau, một năm chung sống dưới mái nhà. Trang viên nơi họ sống có tên là “Anh viên", Quý Anh là tên của cô gái đó. Con mèo kia anh cưng chiều hết mực cũng là của người bạn gái cũ đó. Cho dù cô vài lần mong anh chuyển con mèo đi vì cô bị dị ứng lông mèo. Ngày sinh nhật tuổi 23 của cô, anh rời đi, đến chỗ của cô gái đó mặc cho cô níu kéo “Khi trở về anh sẽ giải thích với em.” Nhưng mà có lẽ Hạ Diên Tiêu anh chẳng còn một cơ hội nào nữa rồi. Tư Họa ôm lấy trái tim chằng chịt vết thương đến một thành phố mới, cô gặp được một ông chủ homestay ôn hòa lễ phép. Anh tên là Ngôn Tuyển, người cho dù chỉ mới lần đầu gặp nhau đã cho cô một sự tin tưởng và dịu dàng khó cưỡng. Bất luận là lúc nào chỗ nào, Ngôn Tuyển đều nói với cô: “Đừng lo, có anh ở đây.” Tỏ tình, cầu hôn, cuối cùng Tư Họa cũng được trải nghiệm, cái gì gọi là cảm giác an toàn tuyệt đối. Tình yêu của anh dành cho em không rực rỡ như ánh mặt trời kia mà dịu dàng như ánh trăng sáng. Thật sự mình muốn dành lời khen đến tác giả vì đã khắc hoạ hai nhân vật tương phản nhau như thế. Cái tương phản ở đây không phải là đến từ xuất thân mà là ở tính cách và cách xử lí vấn đề. Câu chuyện từ khi sau Tư Hoạ gặp Ngôn Tuyển làm cho mình thấy rõ hơn sự bội bạc, vô tình, ích kỷ của họ Hạ kia. Một người ở bên cạnh ba năm không biết cô dị ứng lông mèo, mắc chứng quáng gà nặng. Nhưng Ngôn Tuyển vừa nhìn liền biết. Ngôn Tuyển cho cô một sự an toàn và yên tâm tuyệt đối. Anh từ từ đến bên cô, chậm rãi nhận được sự tin tưởng từ cô. Hưởng thụ sự ỷ lại của cô, lo lắng khi quá trình này tiến triển quá nhanh sẽ doạ cô sợ. Anh giúp đỡ cô ở một thành phố xa lạ, dẫn cô đến những nơi đẹp của thành phố đó. Anh sẽ nấu cho cô những bữa ăn ngon, kể cho cô về những chuyến đi của anh. Anh là người sẽ gởi đồ ăn đến cho cô khi cô bận rộn vì bản thảo thiết kế quên mất cả ngày đêm. Anh không vì một câu từ chối của cô mà bỏ cuộc. Anh sẽ vì nụ hôn tham lam của mình mà tự trách bản thân. Anh sẽ không tặng cho cô một món quà đắt tiền nhưng rỗng tuếch. Anh sẽ vì cô mà đẩy lùi công việc lại. Anh cho cô thời gian, cho cô tất cả những gì cô cần. Anh ôm lấy vết thương trong tim cô, dùng cách thức dịu dàng nhất cho cô biết tình yêu là gì. Và cô đã gục trước dịu dàng của anh. Khi cô nghĩ lần gặp nhau ở homestay của anh là lần thứ ba gặp nhau của bọn họ, cảm thấy bọn họ thật có duyên. Chỉ mỗi anh biết đó là lần thứ năm. Lần đầu tiên ở mái hiên tặng cho cô gái nhỏ một cây bút là vì cảm thấy cô đáng yêu. Lần thứ hai gặp nhau ở hồ ước nguyện anh tình cờ chụp được nụ cười xán lạn của cô. Lần thứ ba gặp nhau anh dắt cô đi trong đêm tối. Lần thứ tư gặp nhau là ngày cô nói lời tạm biệt với mối tình ba năm đó, cô chạy dưới mưa anh đi đến che dù cho cô, lo lắng vết thương nơi tay cô. Lần thứ năm gặp nhau anh ôn hoà cười nói với cô “Xin chào, lại gặp nhau rồi. Tôi là Ngôn Tuyển.” Mong em hãy nhớ thật kĩ cái tên này, vì bắt đầu từ giờ phút này trở đi ở bất cứ khoảnh khắc nào của em đều sẽ có tôi tham dự. “Anh đang nghĩ gì thế?” “Anh đang nghĩ nếu như gặp lại em sớm hơn một chút thì tốt rồi.” “Em có một mong ước nhỏ nhoi. Mong em sẽ được ở bên cạnh anh, mỗi giây mỗi phút.” *** Màn đêm buông xuống, Tư Họa ôm bản vẽ phác thảo quay trở về “Anh Viên”. Trên đường đi, cô mở tin nhắn ra xem hết lần này đến lần khác, tin nhắn cuối cùng của Hạ Diên Tiêu gửi từ lúc ba giờ chiều, đến bây giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn. Tin nhắn mới nhất là tin nhắn do cô gửi từ hai tiếng trước: [A Diên, hôm nay là thứ bảy, anh có về không?] Công việc của Hạ Diên Tiêu rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, không thấy người đâu, đến tận sáng nay cô mới hay tin Hạ Diên Tiêu đã trở về Dung Thành qua miệng em gái Hạ Diên Tiêu. Nhưng mà cô không chắc là hôm nay Hạ Diên Tiêu có về nhà hay không. Tư Hoạ đang đứng thay giày ở trước cửa thì vú Tưởng, người quản lý của Anh Viên nghe thấy tiếng động, bà ôm một con mèo Anh lông ngắn đi ra. Trông thấy Tư Họa, bà ấy lập tức dừng lại ở chỗ cách cô một mét: “Tư tiểu thư đã về rồi đấy à? Đã ăn cơm tối chưa?” Trên mặt vú Tưởng lộ ra nụ cười hòa ái và dễ gần. Trong một năm Tư Họa sống ở Anh Viên, mối quan hệ của cô và bà ấy cũng không tệ lắm. “Cháu đã ăn ở bên ngoài rồi, Coco nó bị sao thế ạ?” Ánh mắt của Tư Họa rơi vào trong lòng vú Tưởng, một cục lông xù màu vàng kim đang rúc vào khuỷu tay của vú Tưởng hưởng thụ sự ấm áp. “Lúc sáng có đem nó tới bệnh viện để làm kiểm tra định kỳ, ban nãy tắm rửa cho nó, tên nhóc này từ trước đến nay đều không chịu phối hợp.” Vú Tưởng cười nói, một cái chân mèo với lên cánh tay bà ấy. Coco nghịch ngợm chui ra từ trong vòng tay của bà ấy, nhảy xuống thảm trải sàn, Tư Họa bất giác lui về phía sau tránh con mèo nhỏ, cầm bản thảo thiết kế vội vàng lên lầu. Cô dị ứng với lông mèo, mà Coco lại là con mèo được Hạ Diên Tiêu nuôi bên cạnh năm năm, cực kỳ yêu quý, bảo vệ nó hết mực. Nếu hai người muốn sống chung, cách phối hợp duy nhất chính là Tư Họa chủ động tránh đi. Coco có phòng và phạm vi hoạt động của nó, trong nhà mỗi ngày đều được quét dọn sạch không một hạt bụi, Tư Hoạ gần như sẽ không tiếp xúc với con mèo, thỉnh thoảng không cẩn thận chạm vào nó thì phản ứng dị ứng cũng không mãnh liệt lắm. Một người một mèo cứ như vậy mà sống yên ổn vô sự với nhau dưới một mái nhà. Về đến phòng ngủ chỉnh sửa lại một hồi, cũng đã sắp đến 8h tối rồi, vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Diên Tiêu. Cầm điện thoại khẽ thở dài một tiếng, Tư Hoạ tiện tay đặt nó xuống rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Trước bồn rửa mặt, Tư Hoạ nhìn gương rồi buộc mái tóc đen dài của mình lên, cởi bỏ bộ váy rộng rãi trên người mình, lộ ra thân hình xinh đẹp cùng làn da trắng nõn nà. Hai chân trắng nõn bước vào bồn tắm, hơi nước ấm áp lan tỏa khuếch tán, phủ mù mịt khắp xung quanh. Tư Hoạ ngâm mình trong nước, gột rửa toàn bộ sự mệt mỏi trên cơ thể. Nhiệt độ của nước dễ chịu, khiến người ta thả lỏng thần kinh, Tư Hoạ chậm rãi nhắm mắt lại, lưng dựa vào thành bồn tắm. “Ting——” Điện thoại vừa rung vừa vang lên một tiếng, một cánh tay trơn bóng duỗi ra khỏi mặt nước, với sang bên cạnh. Vài phút sau, Tư Hoạ đã thay xong quần áo, cầm điện thoại đi xuống lầu. Trong lúc vội vàng, mắt cá chân để lộ ra bên ngoài của cô vô tình cọ vào Coco đang nằm co rúm ở cầu thang, gót chân dẫm trên mặt đất, cô lại một lần nữa nhấc dép lê lên, chưa kịp rửa chân đã chạy ra ngoài. Ánh đèn neon lập loè, trên đường ồn ào náo nhiệt, người qua người lại tấp nập, Tư Hoạ bắt taxi đi đến một CLB tư nhân cao cấp. Nhờ có thẻ phụ mà Hạ Diên Tiêu để lại, cô thuận lợi vào được bên trong. Nhân viên phục vụ dẫn cô đến ngoài cửa phòng bao. Mười mấy phút trước, cô nhận được điện thoại của Hạ Vân Tịch nói Hạ Diên Tiêu đang uống say tí bỉ ở CLB, kêu cô qua đây đón anh ta về. Tư Họa lo lắng không yên, không chút do dự mà quét thẻ bước vào, sau đó mới phát hiện bên trong không chỉ có hai anh em nhà họ Hạ, mà còn có cả một đám nam thanh nữ tú là bạn bè trong giới của Hạ Diên Tiêu. Trừ hai anh em nhà họ Hạ, ở hiện trường còn có bốn nam hai nữ, người nào người nấy đều nhìn về phía người vừa đột nhiên xông vào. “Hoạ Hoạ, cậu đến rồi.” Hạ Vân Tịch đứng dậy chào đón cô. Tư Hoạ gật đầu với cô ấy, né tránh ánh mắt dị thường của người khác, đi thẳng về phía sô pha. Người đàn ông ngồi trên sô pha híp mắt lại, không chút động tĩnh, dáng vẻ trầm tĩnh ấy khiến người ta không thể nhận ra anh ta đang say. Nếu như không phải chính miệng Hạ Vân Tịch nói, người bên cạnh chắc chắn không thể nào phân biệt nổi. “Anh mình uống say rồi.” Hạ Vân Tịch ngồi một bên giải thích, đánh tan không khí trầm mặc. Một giọng nói vô cùng cay nghiệt đột nhiên vang lên trong phòng bao rộng lớn: “Vân Tịch, hôm nay là ngày chúng ta hội họp, sao cậu lại kêu những người không liên quan đến đây làm gì chứ?” “Trương Tịnh, Hoạ Hoạ là bạn gái của anh tôi!” Hạ Vân Tịch vội vàng phản bác lại, chứng minh thân phận cho cô. “Chậc~” Đôi môi đỏ chót của người phụ nữ trang điểm xinh đẹp khẽ nhếch lên, ý vị trào phúng vô cùng rõ ràng. Ở bên Hạ Diên Tiêu đã ba năm, Tư Hoạ gần như rất ít khi gặp đám người này. Cô chỉ biết những người này đều là tiểu thư công tử trong giới, tính cách khác nhau, có thành thục trầm ổn, cũng có kiêu căng xảo quyệt, cao cao tại thượng như thể cách người bình thường cả một dải ngân hà vậy. Cô lười đi phản bác, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho Hạ Diên Tiêu, dù sao một năm cũng chả gặp nhau được mấy lần. “A Diên? Chúng ta về nhà thôi.” Tư Hoạ đỡ cánh tay của Hạ Diên Tiêu, Hạ Vân Tịch thấy vậy vội chạy qua giúp đỡ. Những người khác cũng không hề nhiệt tình với Tư Hoạ. Nguyên nhân của việc này là do thái độ của Hạ Diên Tiêu, ví như việc hôm nay Hạ Diên Tiêu là người mở đầu cho cuộc tụ tập này nhưng lại không dẫn theo Tư Hoạ, người bạn gái trên danh nghĩa này đi cùng. Lúc đầu, sau khi Hạ Diên Tiêu cho bọn họ biết đến sự tồn tại của cô thì cũng rất ít khi dẫn cô đi gặp người khác. Theo như bọn họ thấy, Tư Hoạ chỉ là tình nhân nhỏ được Hạ Diên Tiêu bao dưỡng mà thôi, thân phận bình thường, căn bản không cần phải nhiệt tình với cô làm gì. Huống chi… Chỉ cần là bạn bè chơi lâu với Hạ Diên Tiêu thì đều biết, khuôn mặt của Tư Hoạ mới là thứ mà Hạ Diên Tiêu nhìn trúng. Tài xế đã chờ sẵn ở bên ngoài chạy qua giúp cô đỡ Hạ Diên Tiêu lên xe, Tư Hoạ đang ở bên ngoài chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch. “Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, đúng là si tâm vọng tưởng.” Giọng nói của Trương Tịnh từ sau lưng đột nhiên truyền tới, câu nào câu nấy cũng chói tai khiến Hạ Vân Tịch tức đến nỗi muốn quay lại tìm người tính sổ. Tư Hoạ nhanh tay nhanh mắt tóm lấy cổ tay cô ấy, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Tịnh, ánh mắt lạnh lẽo kinh người: “Trương tiểu thư, tôi giữ thể diện cho cô, hy vọng cô cũng biết sử dụng não của mình một chút!” Không muốn nhìn thấy những bộ mặt xấu xí ấy, sau khi cô dứt khoát đẩy Hạ Vân Tịch lên xe thì đóng cửa kính xe lại, cách biệt hoàn toàn với âm thanh của thế giới bên ngoài. Trương Tịnh tức đến méo miệng, cặp môi đỏ chót thoạt nhìn tựa như muốn ăn thịt người: “Cô ta nói như vậy là có ý gì? Cô ta đang chửi tôi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám chửi tôi? Nếu như không có khuôn mặt giống với người kia, một con học sinh nghèo rớt mồng tơi như cô ta có thể đứng ở đây sao?” “Được rồi, được rồi, cậu cũng bớt nói vài câu đi, dù sao thì cái người kia cũng sắp về nước, chúng ta đợi xem kịch hay là được rồi.” Một giọng nói khác cất lên trấn an cảm xúc nóng nảy của Trương Tịnh, rất nhanh, trên mặt Trương Tịnh lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn. Chiếc xe dần dần khởi động, lông mày của người đàn ông nằm ở đằng sau nhíu chặt lại, dường như chất chứa không ít sầu tư cùng mệt mỏi. Tư Hoạ vội vàng mở cửa kính xe ra để cho cơn gió mát mẻ bay vào, thổi hết mùi rượu khiến người khác phải ngạt thở trên người anh đi. Xe chạy được một đoạn, Hạ Vân Tịch ngồi ở ghế lái phụ quay đầu xuống: “Hoạ Hoạ, thật sự xin lỗi cậu, Trương Tịnh mồm độc, cậu đừng để trong lòng nhé.” Tư Họa lắc đầu nói: “Không sao, mình không để tâm đâu.” Cô với Hạ Vân Tịch là bạn thân hồi đại học, lúc trước cũng vì Hạ Vân Tịch mà cô mới kết duyên với Hạ Diên Tiêu. Khi cô và Hạ Diên Tiêu bắt đầu yêu nhau cũng là lúc mới lên năm ba, sau này Hạ Diên Tiêu có đưa cô đi gặp gỡ bạn bè của anh một lần, những người đó trực tiếp gán cho cô cái mác “Nữ sinh viên đại học nghèo nàn dựa vào mặt mũi để đổi đời”. Cô vừa mới tốt nghiệp có một năm, còn chưa có thành tích gì trong lĩnh vực chuyên môn của mình, vậy nên trong mắt bọn họ, cô và Hạ Diên Tiêu vĩnh viễn không cùng đẳng cấp. Nhưng cô không chấp nhận số mệnh. * Xe lái vào trong Anh Viên, Hạ Vân Tịch đã rời đi từ lâu. Tư Hoạ nghiêng đầu nhìn ngắm người đàn ông đang dựa vào ghế, đôi lông mày hơi hơi nhíu lại. Ngày thường Hạ Diên Tiêu cũng có không ít những cuộc tụ tập cùng tiệc xã giao, nhưng anh sẽ không bao giờ để người khác chuốc say mình. Trường hợp ngày hôm nay cũng không tính là high quá mức, ngược lại sao anh lại uống say đến vậy chứ? “A Diên.” Tư Hoạ đẩy nhẹ cánh tay anh, người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, đồng tử đen thâm thuý tựa như một cơn lốc xoáy sâu không thấy đáy, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị hấp dẫn, chìm đắm không lối thoát. Kéo anh từ cửa lớn đến phòng ngủ tốn không ít sức lực. Phòng ngủ của Hạ Diên Tiêu chỉ có hai màu trắng xám, trầm ổn yên tĩnh giống hệt với con người anh. Đạm mạc, xa cách. Khó khăn lắm mới dìu anh dựa vào đầu giường, Tư Hoạ vừa mới đứng thẳng dậy liền bị Hạ Diên Tiêu kéo về sau một cái, ngã vào trong lồng ngực của anh. Chóp mũi đập vào lồng ngực cứng rắn có hơi đau, Hạ Diên Tiêu đột nhiên nắm lấy cằm cô, nhìn thằng vào đôi mắt của cô. Dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hạ Diên Tiêu ép cô hơi ngẩng đầu, nhíu mày nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của cô, vô cùng chăm chú. Mời các bạn mượn đọc sách Gục Trước Dịu Dàng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa Bari - Hwang Sok-Yong
Tác phẩm là bức tranh toàn cảnh về thực tế khắc nghiệt của thế kỉ XXI cũng như hành trình tìm cách thoát khỏi khổ đau thông qua Bari, nhân vật chính của một câu chuyện cổ dân gian Hàn Quốc. Trong truyện cổ, cô gái trẻ Bari (công chúa) sau nhiều lao khổ đã lấy được nước trường sinh để cứu cha mình (thế giới). Nhân vật trùng tên với cô trong tác phẩm của nhà văn Hwang Sok-Yong sống trong những năm cuối thế kỉ XX, đầu thế kỉ XXI có khả năng đặc biệt biết về tiền kiếp của mọi người và đi lại giữa thế giới này và thế giới khác. Sinh ra tại Bắc Hàn, Bari đã rời khỏi đất nước của mình sau khi mất cả gia đình trong cảnh đói khổ vào cuối những năm 1990. Trong một lần tìm cách trốn khỏi Trung Quốc trên một chuyến tàu, cuối cùng Bari cũng đến được London và trở thành một người lao động nhập cư bất hợp pháp. Là trung tâm của Đế quốc Anh cũ, London là điểm nóng của các vụ xung đột sắc tộc, tôn giáo, giới tính và đồng thời cũng là nơi mọi người luôn nỗ lực chống lại các mâu thuẫn đó bằng tinh thần đoàn kết và tình thương yêu. Bari đã kết hôn với một người Hồi giáo, có con và rồi nhận được tin chồng mình bị mất tích trong một cuộc chiến. Không chỉ dừng lại ở đó, con cô cũng chết trong một tai nạn. Trong đỉnh điểm đau đớn, Bari lên đường vượt ra khỏi thế giới thực để tìm nước trường sinh không chỉ để cứu bản thân cô mà còn cho cả nhân loại trong thế giới đầy rẫy những muộn phiền và đau khổ. *** “Công chúa Bari” chính là tác phẩm văn học đầu tiên tôi được tiếp xúc khi bước chân sang Hàn Quốc bắt đầu cuộc sống mới của mình. Ở một nơi không phải là nơi chôn nhau cắt rốn, không gia đình, bạn bè, người thân đồng thời là điểm tựa duy nhất của tôi trong môi trường hoàn toàn xa lạ chính là người chồng bản địa, dùng chung ngôn ngữ nhưng không cùng điểm xuất phát, phong tục tập quán. Nói rộng hơn là không cùng chung nền tảng văn hóa, đó là cả một thử thách vô cùng gian nan. Trong hoàn cảnh ấy, nếu không có lòng can đảm, ý chí tự vươn lên cùng với sự giúp đỡ của chồng, gia đình chồng và người bản địa thì tôi khó lòng vượt qua được. Thời điểm đó, như một nhân duyên, “Công chúa Bari” đã đến với tôi và tuồng như có một sức hút rất lớn khiến tôi hồi hộp theo dõi hành trình đầy gian nan và đau thương của cô từ Jeong Jin Bắc Hàn tới Trung Quốc, từ Trung Quốc tới nước Anh với một sự đồng cảm sâu sắc. Mỗi miền đất cô neo lại đều được thể hiện rất rõ dưới nét bút tài hoa của nhà văn Hwang Sok-Yong, được miêu tả vô cùng sinh động và phong phú bằng chính trải nghiệm thực tế của tác giả. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được bên cạnh sự phát triển nhảy vọt bằng “Kì tích sông Hàn” của Hàn Quốc những năm 1980, 1990 với những vòng hào quang sáng chói, đem lại cho người dân Hàn Quốc một cuộc sống ấm no viên mãn sánh ngang tầm với những cường quốc, thoát khỏi nỗi ám ảnh của thời kì huynh đệ tương tàn những năm 1950 thì Bắc Hàn - người anh em ruột thịt của Hàn Quốc - lại lâm vào cảnh cháy rừng, lũ lụt và nạn đói triền miên, khiến thây người chất đầy đường và những cái xác trôi sông không còn ai đủ sức vớt lên chôn cất. Số phận người dân trở nên mong manh như ngọn đèn trước gió, không biết tai họa ập xuống khi nào và không hề có bất kì một sự hỗ trợ, bảo hộ nào. Lưu lạc sang Trung Quốc, số phận của Bari một lần nữa lại xoay vần với những bất an, nguy hiểm của một cuộc đời lưu vong nơi đất khách quê người. Tuy nhiên nơi đó cũng không thể bảo vệ và che chở cho cô để rồi cô lại phải vượt biển, trải qua một cuộc hành trình kinh hoàng đến bên kia bán cầu và bắt đầu những chuỗi ngày gian nan không dứt. Tác giả đã mượn tác phẩm thần thoại “Công chúa Bari” với thủ pháp nghệ thuật đan xen giữa hiện thực và hư ảo để thể hiện hiện thực một cách sống động và vô cùng phong phú. Tác phẩm mở ra một chương sử thi mới vượt lên trên tất cả chiến tranh và ranh giới, nhân chủng và tôn giáo, thế giới hiện tại và thế giới tâm linh, văn hóa và hệ thống tư tưởng để mổ xẻ bóng tối của chủ nghĩa tân tự do, để tha thứ, cứu rỗi cho những linh hồn và con người chịu nhiều đau thương, bất hạnh. Như đã đề cập ở phần đầu, cuốn sách đến với tôi như một nhân duyên, giúp tôi có thêm nhiều can đảm, mạnh mẽ để hòa nhập với đời sống mới, nền văn hóa mới vốn không ít những định kiến, và cái nhìn thiếu thiện cảm dành cho các cô dâu đến từ đất nước khác. Và chồng tôi chính là người đã hỗ trợ tôi một cách đắc lực trong suốt quá trình tôi dịch cuốn sách này. Anh giúp tôi hiểu thêm về văn hóa, cuộc sống của con người Hàn Quốc không chỉ trong đời sống thường ngày mà còn trong cả những trang sách tràn đầy tính nhân văn của tác giả Hwang Sok-Yong. ĐINH THỊ KIỀU OANH (Cựu Phó chủ tịch Hội người Việt Nam tại Hàn Quốc 2010-2013) Mời các bạn đón đọc Công Chúa Bari của tác giả Hwang Sok-Yong.
Cổ Tích của Người Điên - Thời thần
Cổ tích không chỉ để đọc, cổ tích còn dùng để phá án. Từ một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ lọ. Câu chuyện kì dị ấy chứa đựng những manh mối về một vụ án bí hiểm cách đây hai mươi năm, với rất nhiều người bỏ mạng một cách khó hiểu trong dinh thự của một nhà giàu. Không động cơ, không ân oán, không hung thủ. Chủ nhân dinh thự bị coi là nghi phạm, đã  mau chóng hóa điên và bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ marathon kỉ lục là 60 km/h. Ông ta bị bắt và tống vào viện tâm thần một thời gian thì treo cổ, để lại cuốn truyện cổ tích thay người, thay cho lời kêu oan thống thiết. Hai mươi năm sau, theo lời mời của hậu duệ chủ nhân, một số nhân tài không hề dính líu đến ai trong vụ án năm xưa đã ngồi quây quần để lật lại chân tướng. Nhưng chỉ qua một hôm, hậu duệ này bị giết trong phòng kín, bỏ lại các vị khách hoang mang ngơ ngác. Lại không động cơ, không ân oán, không hung thủ, thậm chí không cách thức gây án. Tất cả những manh mối còn lại, chỉ là cuốn truyện cổ tích đen. *** "Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian..." Đây không chỉ là câu mở đầu của một truyện cổ tích, mà còn là khởi nguồn của một giai thoại dị thường. Kẻ tâm thần phân liệt viết ra câu chuyện ấy đã treo cổ tự sát, lặng lẽ mang theo bí mật năm xưa xuống mồ. Hai mươi năm trước, trong một căn biệt thự u ám, người chết thảm, người bị kết tội sát nhân trong trạng thái điên điên dở dở, khi khóc khi cười... Hai mươi năm sau, nhà toán học trẻ tuổi Trần Tước quyết tâm lần theo những manh mối mơ hồ để tìm đáp án cho câu hỏi tưởng chừng vĩnh viễn không có lời giải. Bức màn bao phủ quanh vụ giết người hàng loạt ở dinh thự Vỏ Chai có lúc tưởng chừng đã được vén lên, nhưng rốt cuộc, máu lại tiếp tục chảy, kẻ sát nhân vẫn đứng trong bóng tối, chế nhạo nỗ lực của những người đang cố gắng vạch trần sự thật. Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Tích của Người Điên của tác giả Thời thần.
Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em - Tô Nhĩ Lưu Niên
Cựu tuyển thủ bóng bàn quốc gia, hiện là ông chủ câu lạc bộ ngoài trời VS chuyên gia phục chế đồ cổ Nghe nói Trình Lê gả cho Nhậm Tây An, đa số mọi người đều không tin. Có hai nguyên nhân mọi người cảm thấy việc kết hôn này hoang đường: 1. Không phải Trình Lê chết rồi sao, chẳng lẽ là đám cưới ma? 2. Làm sao Nhậm Tây An có thể lấy “nữ côn đồ” từng nổi tiếng khắp trường Trình Lê này? *** Sau khi thoát khỏi cơn sốt cao và cơn bão tuyết áp sát miền nam về Bắc Kinh, trọn một tháng, Trình Lê tám giờ đi làm năm giờ tan làm rất rảnh rỗi, Nhậm Tây An thì đặc biệt bận rộn. Trong lĩnh vực mạng, ba công ty mạng khổng lồ BAT không ngừng vây quanh, cuối cùng Max dựa theo Tencent. Đứng ngoài là không thể nào, chỉ là vì một cuộc sống tốt hơn. Trong truyền thuyết, một sự nghiệp dựa vào sức mạnh của một cá nhân là có thể thuận lợi, nhưng trong thế giới hiện thực cá bé nuốt tôm, một công ty mới muốn giấc mơ đạt kết quả thì cần vốn liếng, cần kĩ thuật hỗ trợ, cũng cần có một nền tảng lớn hơn. Nhưng một bàn tay lớn nhúng vào cũng có tai hại, tương lai của Max sẽ bị người khác hạn chế. Để đột phá, sau khi thiết bị đeo trên người toàn diện ra thị trường, Max liền khởi động dự án khác đã được duyệt trước đó - người máy - huấn luyện viên thể dục phiên bản âm thanh di động thông minh, hợp tác với phòng thí nghiệm nghiên cứu của trường đại học để phát triển chương trình mới. ... Mời các bạn đón đọc Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em của tác giả Tô Nhĩ Lưu Niên.
Vì Gió Ở Nơi Ấy
Chuyện bắt đầu từ chuyến đi khảo sát địa chất trên vùng cao nguyên đầy gió ở Á Đinh của nhóm sinh viên Chu Dao. Họ ở trọ tại một khách sạn, tại đây Chu Dao gặp được anh, một người đàn ông thâm trầm, lạnh lùng, cũng chính là ông chủ khách sạn cô đang nghỉ. Cô cứ thế bị anh cuốn hút, và cứ thế chủ động tiếp cận, mặc kệ sự phớt lờ nơi anh. Cô thu hẹp khoảng cách, anh thì lại cố kéo giãn nó ra. Và cứ thế, không biết từ lúc nào, họ từng bước đến gần nhau. Họ cùng nhau trải qua bao biến cố, bao hiểm nguy, để dần dần những ân oán năm xưa được tiết lộ. Từ đầu đến cuối anh chưa tùng nói một lời yêu cô, đều là cô chủ động bày tỏ, “Ông chủ Lạc, em thích anh”, “Ông chủ Lạc, em yêu anh”. Nhưng không sao cả, cô biết tình yêu anh dành cho cô còn bao la hơn cả cao nguyên ấy… *** Trên đời này, rất nhiều chuyện không cần lý do. Núi non hiểm trở như vậy, tại sao cứ nhất định phải trèo lên? Vì núi ở nơi ấy. Đường đi quạnh quẽ như vậy, tại sao cứ nhất định phải tiến tới? Vì đường ở nơi ấy. Người nguy hiểm như vậy, tại sao cứ nhất định phải yêu? Vì người ở nơi ấy. Trên đời này có một kiểu người: núi ở nơi ấy thì sẽ trèo lên, gió ở nơi ấy thì sẽ đuổi theo, người ở nơi ấy thì sẽ tìm về. *** Ngoài cửa sổ là bầu trời đêm đen như mực. Trong phòng 305, mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu trên giường, còn mấy người đàn ông thì hút thuốc trò chuyện. "Đúng là đồ ngu." Cô ả tóc xoăn ngắn mỉa mai. "Nói bạn của nó đêm hôm vào phòng chúng ta chơi còn không tin." Đám bạn hùa theo: "Sinh viên thời nay đều ngây thơ như vậy à? Ha ha!" Một người khác không đồng tình lắm, nhỏ giọng: "Hai cô đúng thật là, cãi lộn vài câu thì thôi, đánh người ta làm gì? Với lại tôi thấy hôm đó, bạn của cô ta tưởng đến đây đánh bài thật đấyỊ" "Đánh bài à? Cô ta là học sinh tiểu học ngây thơ chắc? Giả bộ thôi." Cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, gió ngoài hành lang lùa vào. Người trong phòng đều đồng loạt quay ra nhìn. Chu Dao đứng ngoài cửa, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở đám phụ nữ. Cô lạnh giọng hỏi: "Ai đã đánh bạn tôi?" Nhất thời không ai lên tiếng. Chu Dao đi vào, nhìn xuống ba người phụ nữ, lặp lại một lần nữa: "Trong mấy người, ai đã đánh bạn tôi?" Cô ả tóc xoăn ngăn ngẩng đầu, nhướng mày: "Là tôi đấy, sao nào?" Chu Dao cười khẩy, gằn từng chữ: "Phiền cô đi xin lỗi bạn tôi ngay." "Xin lỗi ư? Bạn cô mắng tôi, tôi không được dạy dỗ cô ta à?" ... Mời các bạn đón đọc Vì Gió Ở Nơi Đấy của tác giả Cửu Nguyệt Hi.