Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower)

Truyện về tình báo, giải mã, chứa đựng nhiều kiến thức lịch sử, toán học nhưng mà không gây ngộp, thậm chí còn li kì thú vị, truyện ngắn xíu à, mình đọc mất có mấy tiếng, ngắn thế mà đủ thắt đủ mở, trọn vẹn một câu chuyện không thiếu không thừa, ngược tâm tái tê luôn =)) không tâm đắc nhân vật nào cả, chỉ thấy nội dung rất cuốn hút, không thể cực lực, chỉ dám ‘hơi dùng lực’ đề cử thôi ạ, nhưng mà kiếm truyện giải trí cho vui đời thì tránh nó ra, truyện nói thẳng cẳng là nhân vật không sạch từ đầu chí cuối không dành cho những ai khiết phích yêu màu hường, tâm hồn mỏng manh dễ vỡ hay mới chui ra từ bể ngược muốn đổi gió. Chị editor edit rất mượt, giọng văn hơi lạ, nhưng mà đọc dần mình cũng quen, lạ ở đâu đọc đi sẽ rõ. Đó xong nha, đi đọc đi khỏi coi tiếp ~ Lảm nhảm siêu cấp dài dòng vớ vẩn trá hình review: Thực ra truyện hoàn từ lâu lắm rồi, cũng có nhiều review, nhưng mà vẫn muốn viết một cái gì cho nó, mà thực ra chắc là viết cho bản thân, vì giờ đọc xong lại bị mất ngủ, tự nhủ với đời là sẽ không bao giờ đọc liều buổi đêm nữa  Không biết tác giả lấy cảm hứng từ đâu, bản thân tác giả làm tình báo hay là đọc A beautiful mind, Alan Turing: The Enigma mà cho ra Diary in Grey Tower nữa, nếu đứng dưới góc độ khoa học thì truyện chỉ là một thoáng điểm qua không có gì quá đặc sắc, nhưng mà đứng dưới góc độ tình cảm mà nói thì đống truyện tình cảm văn học nước ngoài giải nọ giải kia thôi đem đốt hết đi, dịch đam mỹ Trung Quốc như này sang bán khéo còn chạy hơn, Hollywood dựng thành phim cũng đảm bảo cháy vé, ẵm tỉ cái giải. Càng đọc Diary in Grey Tower mình càng thấy choáng, học sử kiểu thoi thóp, cũng chẳng biết ở nước Anh xa xôi đường xá cầu cống tên tuổi như nào, nhưng mà đã được tác giả viết thành truyện đăng thì chắc thông tin phải đúng, câu chuyện ngắn xíu mà như một bản tóm gọn cuộc Chiến tranh thế giới thứ II rất hoàn mỹ, dưới góc độ tình báo, toán học giải mã, nhưng khối lượng thông tin rất vừa phải, gần như chỉ thoáng qua, chị gọi là điểm xuyết dẫn lối cho mối tình trong truyện thôi. Vốn mình không thích mấy thứ văn vẻ hoa mỹ, càng tả đẹp nọ đẹp kia mình càng ngốt nhưng tưởng tượng ra cảnh giữa những năm tháng thanh xuân đẹp đẽ nhất cuộc đời, dưới cái nắng vàng như đổ mật của thời đại học, cậu thanh niên bước qua cánh cửa thư viện gặp được tình yêu của đời mình đứng dưới tán cây táo trổ hoa li ti hồng nhạt, vụn cánh hoa rơi còn vương lại trên vai người ấy, hay là cậu nghệ sĩ với lời thề cả đời chỉ yêu tranh, bâng quơ nói lời tỏ tình mà người cậu ấy yêu ngốc đến độ không hiểu được rằng mình luôn là hình mẫu trong tranh của cậu ấy, tự dưng cảm thấy ngọt ngào như vị kẹo vậy >_< Chắc cái này phải cảm ơn cả editor nữa, cách hành văn của chị ấy, vốn từ của chị ấy, từng con đường, từng nhánh cây, ngọn cỏ dưới dưới bầu trời Anh xanh trong vắt mà tác giả vẽ nên đều được truyền tải vô cùng khéo léo. Mình không thích truyện lấy bối cảnh phương Tây lắm, thậm chí là truyện này là Tây 100% từ nhân vật đến bối cảnh, vì đã gọi là đam mỹ của Trung Quốc, thì sẽ luôn xen lẫn chất gì đó của phương Đông mình, đọc nửa tây nửa ta rất chi là kì cục, nhưng mà chắc do giọng văn, rõ là đam mỹ đấy, mà đọc không hề gượng ép tí nào, cảm giác như đang đọc một câu chuyện dịch từ tiếng Anh sang ấy, nhưng mà ngôn từ vẫn rất mềm mại, phong phú, đủ để biết nó được viết dưới ngòi bút của một người phương Đông, mới đọc nghe là lạ, nhưng mà đọc dần thấy hợp và quen hơn, chưa đọc truyện khác của nhà Minh Du nên không biết có phải vốn giọng văn chị ấy đã vậy không hay là thay đổi cho hợp với câu chuyện. Truyện được kể ở ngôi thứ nhất lất phất ngôi thứ ba, rõ là trần thuật của nhân vật ‘tôi’ nhưng mình chỉ biết cậu ấy đang nghĩ gì chứ không nắm được mạch cảm xúc của cậu ấy, phải khi cậu ấy mở miệng nói chuyện mới ngẫm ra được cậu ấy đang cảm thấy như thế nào, thành ra mạch kể nó cứ lặng lờ lững thững làm sao ấy. Hầu như các nam quan trọng trong truyện đều yêu Alan cả, nhưng bảo ‘vạn nhân mê’ thì cũng không phải, vì tổng cộng cả nam chính cũng chỉ có 3 người. Bảo là 1×1 cũng không đúng vì lý do khó nói không tiện spoil nhưng đảm bảo không phải NP, bảo là cường cường mà thấy có Andemund cường không à, bé Alan lúc thì bị bắt lúc thì bị … như nhược ấy. Tâm lí nhân vật cũng chẳng hiểu là cái thể thống gì luôn, cảm giác truyện viết rất thực nhưng mà mình cũng khó mà định hình ra nhân vật chúng nó đang nghĩ cái gì nữa. Kết luận lại là cái truyện này rất chi là ‘nửa nọ nửa kia’ chẳng phải lướt quá mà cũng chẳng đi sâu tiểu tiết quá, cứ chơi vơi lưng chừng từ đầu đến cuối làm mình chẳng đến mức lên cơn động kinh quắn quéo nhưng cũng không thể ngừng đọc một giây nào. Mình rất ghét truyện cẩu huyết ngược tâm ngược thân vô lý vô tội vạ, đọc chỉ thấy tức chứ đau đớn gì đâu, tất nhiên là Diary in grey tower đúng là một bể máo ngập ngụa luôn nhưng mà tình tiết rất thực, rất hợp lý, đến cái nỗi mà đọc lưng chừng một đứa tôn thờ chủ nghĩa HE là mình chỉ biết ôm mặt thầm nghĩ thôi thế này BE cho nhẹ lòng, nhưng mà nghĩ thế thôi chứ BE thật chắc đau tim mà chết, vẫn HE ạ, chỉ mỗi tội không được trọn vẹn lắm. Dù mang danh nhật kí, nhưng mà có mấy chương cuối mới hao hao nhật kí, cái chất ngôi thứ nhất nó chỉ phát huy được ở mặt này, đó là khiến từng câu từng chữ đều như một lời tự bạch, đơn giản, nhẹ nhàng xiên mình một nhát, tình yêu chỉ khi đơn thuần là sự rung động của hai trái tim trong sáng như nắng trời thì mới đẹp được, chứ khi nó bị cuốn theo lợi ích chính trị, tàn vong chiến tranh thì nó chẳng thể giữ được cái màu sáng tươi vốn có nữa, câu chuyện này không mô tả một tình yêu vượt lên mọi cách trở mà kể về cái cách nó bị khổ đau vật ngã như nào. Mình thích một Alan dạt dào sức sống khát khao theo đuổi đam mê, theo đuổi tình yêu của mình, mà những lúc cậu ấy yếu như sên thì cũng hơi ghét nhưng lại thương nhiều hơn, thực sự từ đầu đến cuối mọi đau khổ cậu ấy phải chịu một phần cũng do sự lựa chọn của cậu ấy, nhưng mà làm điều muốn, yêu người mình yêu, sao mà khổ sở đến trần trụi như thế, nhìn Alan mà tự dưng mất niềm tin với cuộc đời quá, nhiều khi mình chẳng làm gì mà đời cũng chẳng chịu tha cho mình. Mình team sủng công mà nuối tiếc nhất cái truyện này phải kể đến ngược công chưa đủ, phải ngược nhiều vào, ngược thêm tí nữa, cái tính ‘nửa nọ nửa kia’ của truyện ảnh hưởng lên Andemund sâu sắc nhất, sao lắm lúc thông minh mà lắm lúc ngu si chà bá ấy, lắm lúc hi sinh hết mình bảo vệ Alan, mà lắm lúc cứ mặc cho nghịch cảnh tác động không thèm đấu tranh gì cả, mà khổ cái không thể ghét được vì thực ra cũng còn cách gì đâu. Mình lại bị thích Edgar (xong bị bảo là biến thái ;A;) chẳng hiểu sao lại đi thích một nam phụ thậm chí là khi cậu ấy đã làm ra hành động ấy ấy ấy rất là đáng lên án (mặc dù lúc ấy mình đã thầm nghĩ là chỗ này phải ấy mới hợp nhưng chắc tác giả không cho ấy đâu, ấy thì ác quá mà cuối cùng vẫn ấy) -_- nói chung là trừ chuyện ấy, tình yêu của Edgar cao cả hơn Andemund ở chỗ cậu ấy dám quay lưng lại với cả thế giới chỉ để chạy theo tiếng gọi con tim mình, nhưng mà bất hạnh thay cho cậu ấy là phẩm chất đầu tiên của nam chính là phải vừa có giang sơn vừa ôm được mỹ nhân, cậu ấy lại bỏ giang sơn chạy theo mỹ nhân mất rồi, nhưng mà tựu chung thì tại sao đứa chịu khổ nhất vẫn là Alan, whyyyy (ノಥДಥ)ノ︵┻━┻・/ Đến giờ vẫn bị cái kết nó ám, Hàn Quốc Hàn Xẻng quá thể mà T_T Ơ mà đừng hiểu nhầm, mình đang khen mình không hề chê đâu nhé, Diary in Grey Tower thực sự rất hay và đáng đọc, đề cử đề cử ^_^ LAZE *** Trích sơ lược: “Có người nói, chính những chuyên gia mật mã đã làm nên chiến thắng của Thế chiến thứ hai. Họ là một bọn quái đản giữa những thiên tài, họ giải mã điện tín của địch qua sóng vô tuyến, bàn tay họ vươn tới đe dọa yết hầu yếu đuối của Quốc xã, không ai biết về họ, họ chịu sự quản lý của Cơ quan tình báo Anh MI-6, cái nôi mật mã học của chính phủ.” Không phải ai cũng có thể giải được mật mã. Có những mật mã được viết theo cấu trúc mà ngay cả Cơ quan tình báo dành hàng năm trời cũng không thể giải được. Vì thế việc chiêu mộ nhân tài là rất cần thiết. Alan Castor chính là một thiên tài như vậy. Thậm chí cậu có thể giải được mật mã cấp cao. Thế nhưng Alan không thể vào cục tình báo, bởi vì người đàn ông kia chú ý đến cậu. Đó là Andemund Garcia - một người cực kì có vị trí trong cục tình báo. Andemund tìm mọi cách ngăn cản Alan vào cục tình báo. Bởi vì một khi bước vào đó, sinh mạng của Alan sẽ thuộc về tổ quốc, không còn thuộc về cậu nữa. Trong đó ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Bố mẹ Alan cũng dành cả đời ở cơ quan tình báo phục vụ chính phủ, nhưng khi bị nghi ngờ là nội gián, liền bị tổ chức ra tay giết hại. Vì thế Andemund không ngần ngại gạt Alan ra khỏi cuộc sống của mình. Anh sợ rằng nếu như tổ chức biết được sự có mặt của cậu, anh cũng vô pháp kéo cậu khỏi vòng xoáy chiến tranh này. Nhưng Alan rất bướng bỉnh. Đó là lí do cậu và Andemund chia tay. Alan tìm mọi cách để có mật mã trong cục tình báo, giải ra để chứng minh cho Andemund thấy, cậu cũng có thể làm được. Mặc dù cậu hoàn toàn không được biết đến như người giải mật mã, mà phải đứng sau cái bóng của người khác. Đây là đoạn truyện khiến mình ức chế nhất. Bạn của Alan ( tạm gọi là đồ - ảo - tưởng - xấu - xí ) - chính là người trong cục tình báo nhưng không giải được mật mã mà đem về cho Alan giải ấy, vô cùng vô liêm sỉ và thậm chí còn lập mưu hại Alan. :v Đơn giản bạn này cũng thích Andemund và khi được Andemund khen thì lại bắt đầu bật mode ảo tưởng ( mật mã đều là do Alan giải ). Đây chính là người đã khiến Alan phải vào viện tâm thần để “chữa bệnh đồng tính”. Đọc truyện này mình mới biết, ngày xưa ở Anh người ta lại có suy nghĩ cực đoan như vậy về LGBT. Những người bị đưa vào đó đều bị tiêm hormones của nữ giới, khiến cơ thể nguyên bản của họ biến đổi gần như là thành nữ luôn. May mà Alan được Andemund cứu ra kịp thời, nên thoát khỏi kiếp nạn này. Andemund dùng thế lực của mình trừng trị đồ - ảo - tưởng - xấu - xí xong, cục tình báo cũng rất nhanh đã biết đến Alan. Vì thế tất cả mọi cố gắng của Andemund đều xuống sông xuống bể hết, cuối cùng Alan cũng đi theo con đường mà cha mẹ cậu đã chọn trước kia. Để cống hiến hết mình cho tổ quốc. Nhưng hết tiểu tam này thì sẽ có tiểu tam khác. Andemund có vị hôn thê. Và anh cũng không có ý giấu giếm Alan. Alan có ghen không? Tất nhiên là có, nhưng mà Alan rất cường chứ không có nhu nhược đâu nha ( đây cũng là điểm mình thích ở Alan ). Cậu yêu thì yêu thật, nhưng không có nghĩa là sẽ dung túng mà tha thứ tất thảy cho Andemund. Cuộc tình hai trẻ một lần nữa tưởng như lại rơi vào bế tắc và chấm hết rồi thì Andemund ép Alan “ấy ấy” với mình. Truyện kết cấu khá chặt chẽ, tác giả viết lôi cuốn, cốt truyện mới mẻ. Nhưng mà mình vẫn không thể thương yêu Andemund nổi. Vì cuối cùng, anh vẫn chọn cách khóa Alan trong tòa tháp. Lợi dụng Alan để uy hiếp mẹ cậu khi ấy đang ở nước ngoài để bà tiếp tục cung cấp thông tin. Nhiều lúc mình nghĩ rằng liệu Andemund có thực sự yêu Alan không? So với Alan và sự nghiệp của anh, cái nào quan trọng hơn đây? Sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến, mà tâm hồn của Alan lại đang dần dần mục ruỗng trong tòa tháp ấy rồi. Andemund là một kẻ ích kỉ. Anh muốn có tất cả, bao gồm cả Alan. Vì thế anh nói với Alan. Hãy quên tất cả đi, mọi hận thù và khúc mắc trước đây. Bắt đầu lại từ đầu. Andemund muốn tẩy não Alan. ___________________________ “Tôi nói với Andemund, cứ thế này sớm muộn tình cảm của tôi với anh ấy rồi cũng sẽ tiêu tan. Đây không phải lỗi của anh ấy, cũng không phải lỗi của tôi. Chúng tôi sai lầm ở chỗ yêu nhau trong cái thời chiến chinh này. Andemund không trả lời tôi, anh ấy chỉ im lặng cởi quần áo của tôi, tiến vào cơ thể tôi hết lần này tới lần khác, cưỡng bức tôi nói tôi yêu anh ấy. Anh ấy hỏi tôi, nếu có một ngày được rời khỏi đây, tôi sẽ đi đâu? Tôi trả lời sẽ về Bedford, ở nông trại của bác. Andemund suy nghĩ rồi nói: “Không, em không thể bỏ anh được.” … “Andemund bảo tôi rằng tôi chỉ có hai con đường để lựa chọn. Giữ lại ký ức của mình, vĩnh viễn ở lại trong tháp canh này. Hoặc chấp nhận vứt bỏ trí nhớ về mấy năm qua và trở lại với cuộc sống khi trước. Quên trang trại Plymton, quên chiến tranh, quên ‘Mê’ và tất cả.” … “Anh ấy muốn tôi quên mọi chuyện, rời khỏi đây, ở bên anh ấy. “Đây là mưu sát đấy, anh yêu.” tôi nói với anh ấy. Anh ấy chỉ đáp: “Anh yêu em, Alan.” … “Anh ấy nói: “Alan, em thực sự không còn yêu anh nữa rồi.” … “Đám lính gác dưới lầu sững sờ khi thấy tôi. Họ bao vây tôi, tôi lệnh cho họ chuẩn bị xe và tiền. Andemund ghì chặt vai tôi, tay kia phác một cử chỉ khó hiểu. Sau ám hiệu của anh ấy, gã lính gác đứng gần nhất nổ súng bắn tôi. Ký ức cuối cùng của tôi là bầu trời màu lam xám quay tít trên đầu và ống khói cao chót vót của nhà xưởng phía xa. Tôi ngã xuống cỏ. Andemund ôm tôi, dán mặt trên mặt tôi, máu trên người anh ấy nhuộm đẫm áo tôi. “Alan, anh xin lỗi.” Anh ấy nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài. Quên chuyện này đi, để chúng ta bắt đầu lại lần nữa.” ____________________________ Thế là Alan mất đi toàn bộ kí ức. Một lần nữa Andemund tìm cậu. Nói cho cậu biết. Anh biết cậu. Họ lại bắt đầu một lần nữa. Mọi yêu ghét xưa kia, chỉ còn Andemund nhớ. Còn Alan đã quên rồi. Thực ra người mình thương nhất truyện không phải là Alan hay Andemund, mà chính là anh họa sĩ bạn của Alan. Anh là gián điệp của quân Đức, nhưng rất yêu Alan. Khi tổ chức ra lệnh thủ tiêu Alan, anh đã lên tiếng ngăn lại. Cuối cùng khi biết không ngăn nổi nữa, anh quyết định về Anh, dùng phương thức cực đoan nhất để nói cho Alan biết, anh yêu cậu. “Alan, tôi thua vì vĩnh viễn không đủ nhẫn tâm với cậu.” “Alan, tôi thích đôi mắt màu lam xám của cậu, chúng khiến tôi nhớ đến bầu trời nước Anh yên ả… Tôi luôn hy vọng rằng khi chiến tranh kết thúc, chúng ta sẽ cùng đi ngao du. Dù cậu không nhớ mình là ai, không nhớ tôi là ai, thậm chí không làm được một phép tính đơn giản tôi cũng muốn đưa cậu đi… đến những nơi chúng ta từng mơ mà chưa có cơ hội đến… chân núi Alps, bình nguyên Nga đầy hướng dương rực rỡ, rồi vườn nho bên bờ sông Rhine… tôi sẽ lại vẽ cậu.” “Edgar bưng hai má tôi, hôn tôi. Nụ hôn dài mê mải, không mang chút nào hơi thở thô bạo cưỡng đoạt như trước. Rốt cuộc cậu ấy buông tôi ra, chỉ về phía cầu thang, nói: “Đi đi, Alan.” (*) ------------------------- Cuối cùng tất cả đều không có hạnh phúc. Mặc dù mình không thích ngược thụ quá nhiều (mình đảng thụ khống) nhưng thực sự “Nhật ký tháp bụi” là một bộ rất đáng đọc đấy. Vì không chỉ ngược thụ, nó ngược đều tất cả mọi người. Giọng văn edit cũng rất hay, thoải mái, phù hợp không khí truyện. Độ dài vừa phải, chỉ khoảng 40 chương. Mình nhiệt liệt đề cử nhé. (*): Trích dẫn từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Tháp Bụi (Diary in Grey Tower) của tác giả Không Đăng Lưu Viễn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Học, Chào Em!
Mở đầu của truyện Bạn Học, Chào Em! vô cùng ấn tượng, khởi đầu cho truyện là hình ảnh của một đôi nam nữ khi đang ở trên giường! Đôi bàn tay của anh đang phiêu diêu, mỡn cợt trên thân thể cô khiến cho dục vọng của cô trỗi dậy, nhưng đến lúc cao trào thì đột nhiên anh lại dừng lại... Lý do khiến anh dừng lại là cô không còn xinh như trước, vẫn còn cách là trùm khăn che mặt cô lại? Họ đang làm gì vậy? Mời các bạn theo dõi truyện sẽ rõ... *** Chả là hôm qua được nghỉ học cộng thêm bài vở hôm sau đã xong xuôi nên em quyết định ôm điện thoại lên mạng xem phim. Nhưng nhà em với nhà ảnh cách nhau xa quá, wifi nhà ảnh tới nhà em chỉ còn 1 vạch nên em không xem được phim. Thế là em đọc truyện. (Xin lỗi em chỉ là kẻ dài dòng). Chủ trương của em là đọc một lèo nên kiếm truyện full, đọc cho đỡ chán nên tìm hài, đọc nhanh còn đi ngủ nên kiếm truyện ngắn. Phù hợp với 3 tiêu chí ý, cộng thêm cái tên tát không không nghe có vẻ quen nên “Bạn học, chào em” được chọn. Nói thật là đọc xong rồi ngủ nên em quên mợ nó tên nam chính rồi (căn bản tại hắn méo có gì hót, vẫn đẹp giai kèm tài giỏi, cũng vì có tiền nên là boss chính của bộ truyện). Nhưng nữ chính tên là Dụ Vi Hề, em nhớ nó không phải vì nó có gì hót hơn nam chính mà vì từ đầu tới cuối truyện em luôn mặc định tên nó là “Đụ Mi Nề”. Không phụ kì vọng cái tên, nam nữ chính gặp nhau là lại… Em không hiểu truyện này hài chỗ nào cơ. nữ chính đụng ngã nam chính, ờ thì xin lỗi rồi có cố ý méo đâu, chỉ vì thế mà bị thằng nam chính sai như chó, nó bảo gì cũng run run sợ sợ rồi làm theo. Mà nam chính bửn tính vãi, lục lọi còn soi mói phòng con gái, tự tiện lấy trộm quà mà con bé định tặng cho tình đầu, có vẻ như lạnh lùng luôn đi kèm khùng điên nên tuy nhà giàu nhưng hắn vẫn có sở thích đi trộm đồ. Con bé sợ thằng ý đến nỗi trốn sang mĩ và đinh đinh méo bao giờ trở lại. Năm năm sau trở lại. Không biết mọi người thế nào chứ bạn em em không gặp 2 năm thôi mà nó đã trông khác vãi, em còn chả nhớ full tên nó, gặp nhau cũng méo nói gì nhiều. Thế mà 2 đứa này vừa gặp nhau đã lăn lộn lên giừơng rồi. Sau đó thì con bé bỏ đi, một cách ảo lòi nào đấy công ty nó xin vào là công ty thằng nam chính. Vừa mới đi làm buổi đầu đã lại suýt bị rếp, hãi quá tính bỏ làm nhưng xem lại hợp đồng thấy nếu bỏ làm khi chưa hết hạn hđ phải bồi thường bao nhiêu tỉ USD ý (em không nhớ rõ). Xong rồi nam chính lòe lòe kiểu gì chả hiểu, đem được con bé về ở chung, sinh hoạt vợ chồng hằng ngày nhưng méo dám nói rõ quan hệ. Sao mà thằng đấy nó chữ “làm tình” thì mau thế mà chữ yêu đơn giản lại nghẹn ngào méo nói ra. Hại em phải đọc thêm khoảng 5 chương nữa. Đến lúc này thì tiểu tam xuất hiện, con bé tiểu3 bị bệnh “thích người không thích nó” nên khi biết nam chính có ng yêu mới chạy đến bám riết nam chính muốn đuổi con này đi đành phải giả vờ yêu nó ôm hôn nó, nhu nhược vc. Sau khi đuổi đc con đó đi thì nữ chính cũng đã ra đi, hắn điên cuồng tìm kiếm, không dám dấu giếm, thì thầm vào tai em rằng yêu nhao đi rồi lăn luôn lên giừơng của vợ chồng người khác. Truyện có 21c thôi nhưng em đọc mất 3 tiếng lận, đoạn H miêu tả kĩ quá nên em sợ có tình tiết ẩn nào đc tác giả gài vào (vì không hiểu sao chúng nó lại yêu nhau) nên phải đọc một cách dè chừng và vô cùng cảnh giác. Quả nhiên sau khi đọc xong, méo có tình tiết, chỉ còn tình dục. Oimeoi đọc truyện buổi đêm mà xuân tâm rạo rực. Nói chung là mọi người đừng đọc nha, treo đầu dê bán thịt chó đó, hài quái gì chứ. *** Trên giường lớn mềm mại, hai thân thể trần trụi quấn chặt lấy nhau. Hơi thở nóng rực, mồ hôi nhỏ giọt, tiếng rên rỉ khe khẽ, tất cả tạo nên một phong cảnh thật ám muội. Bàn tay anh chu du trên thân thể trắng mịn như tuyết của cô, lướt tới đâu là đốt lửa nóng rực tới đó, làm nhen nhóm trong cơ thể cô dục vọng nguyên thủy nhất. Đôi mắt anh như ẩn chứa ánh sao lấp lánh, bờ môi anh thật ấm áp mềm mại. Những sợi tóc rối tung của anh dính sát vào nhau ở hai bên thái dương, trông thật gợi cảm biết bao. Hô hấp của bọn họ dây dưa lẫn nhau, thân thể của bọn họ quấn chặt lấy nhau. Anh thành thục khiêu khích sự mẫn cảm của cô, làm toàn thân cô tê dại. Khát vọng của cô bị kích thích càng trở nên mãnh liệt, chỉ chực phát tiết trào ra. Cô nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc sắp xảy ra.   Mời các bạn đón đọc Bạn Học, Chào Em! của tác giả Tát Không Không.
Cán Hoa Khúc
“Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” Đây là chuyện xưa giữa một sát thủ cùng một nữ chủ xuyên qua, nhưng mà sát thủ không lãnh khốc vô tình như những truyện khác, nữ chủ tự lập tự cường, tùy tiện, cũng thực cứng cỏi, quả quyết, tính cách cũng không tệ, chỉ hơi thiếu tâm nhãn.   Bạch Dực được Ô Vũ cứu và cho bạc để tự sống. Cô đến Lô gia thôn và sống cuộc sống tự cung tự cấp như những người dân ở đây. Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ tiếng tăm trên giang hồ nên dù không có hứng thú giết người cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ. Ô Vũ có một thói quen là giết một người sẽ cứu một người. Nhưng thật sự nhớ ân lại không có lấy một người, cho đến khi gặp lại Bạch Dực - một người sảng khoái và không có ý câu dẫn như những nữ nhân khác. Hai người coi nhau như điểm tựa của mình. Ô Vũ tìm về Bạch Dực khi hoàn thành nhiệm vụ, Bạch Dực coi Ô Vũ là một người bạn, tri kỷ. Ô Vũ nhận ra tình cảm với Bạch Dực nhưng lại lo sợ, sợ sinh tử, sợ khi chết đi không còn ai bảo vệ Bạch Dực. May thay, Ô Vũ cuối cùng cũng gỡ được phong hào gia tộc, cùng Bạch Dực du sơn ngoạn thủy, không cô phụ mười một năm chờ đợi. Truyện nhẹ nhàng, đơn giản như tâm tình nữ chính. Cô ấy đã từng nhảy lầu khi bị hôn phu bỏ rơi rồi tình cảm với nam chính đến một cách từ từ. Nam chính từ lo lắng, che chở, không biết làm thế nào, không dám hứa hẹn rồi lặng lẽ, cẩn thận quan tâm nữ chính. Mình thích đoạn sau khi nữ chính ước hẹn nam chính làm bạn trai, bị nam chính trêu rồi ngại ngùng. Khúc Cán hoa thanh dật uyển chuyển, du dương cuối truyện thổi lên niềm vui cùng hy vọng trong ngày mùa hè, thổi lên hương vị triền miên vô tận, cho tới tận những ngày cuối cùng... ------------------ Review by Hi dung hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review TA: Đánh giá: 7/10 Nàng là cô gái đến từ thời hiện đại, vì vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình phản bội vì chê mình béo mà nhảy từ tầng cao nhất của trường học mà tự tử. (trai còn nhiều mà sao chị dại dột thế) Không hiểu lý do gì, nàng lại xuyên không về thời cổ đại như thế này. Nàng thực sự không rõ, là nàng đang mơ hay đã xuống âm phủ, nhưng sao âm phủ lại tràn ngập ánh nắng như thế này cơ chứ. Mãi khi phát hiện ra ra có người đỡ mình nàng mới mơ hồ cảm nhận a mình vẫn còn sống. Hắn chính là ân nhân của nàng, chỉ nàng đến thôn làng mà hiện tại nàng đang ở, lại còn cho nàng thêm tiền, mặc dù nơi đây tiên không có mấy tác dụng cho lắm. Hắn sinh ra trong một gia tộc sát thủ nổi tiếng, dù muốn hay không hắn cũng phải giết người. Nhưng hắn có một thói quen, giết một người sẽ cứu một người nhưng hầu hết chẳng ai nhớ đến ân nghĩa của hắn cả. Còn nàng lại khác, không giống như các nữ tử hắn từng gặp, lại luôn biết ơn chàng. Nàng dần dần quen với nơi đây, cũng biết tự lực tự cường làm việc sinh sống. Hắn có thói quen khi làm xong nhiệm vụ sẽ đến chỗ nàng ăn cơm, còn nàng xem hắn như bằng hữu, tri kỉ. Dần dần hắn có tình cảm với nàng nhưng lại không dám nói, bởi hắn là một sát thủ, mạng sống không bao giờ là đảm bảo, vậy làm sao hắn có thể đảm bảo chăm sóc và bên cạnh nàng được cơ chứ. Để thoát khỏi danh phận sát thủ hắn phải hoàn thành một nhiệm vụ, nhưng chính là không biết khi nào mới xong, cũng có thể hắn chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng vẫn chờ, vẫn đợi hắn quay lại. Liệu hắn có hoàn thành nhiệm vụ, vứt bỏ đi danh nghĩa sát thủ để trở về bên cạnh nàng??? “Muội tin tưởng huynh, huynh lại không tin muội, cũng không tin cả chính mình.” “Nhưng muội muốn nói cho huynh biết, đời người ly hợp khó lường, sống chết khó biết. Nhưng cho dù chỉ có thể cùng huynh ở một chỗ một trăm ngày, so với việc đem chín mươi chín ngày chìm trong nghi kỵ thống khổ, không bằng tin tưởng huynh.” *** Bánh xe phát ra âm thanh lạch cạch lạch cạch, nàng cố hết sức chuyển động, kéo nước từ dưới giếng sâu lên. Giờ đang là tháng ba, tuy đã là cuối mùa xuân, nhưng đối với một người sinh trưởng ở châu Á nhiệt đới như nàng mà nói, gió vẫn rất lạnh. Nhưng thái dương cùng lao động, lại làm cho nàng toàn thân đổ mồ hôi, gió thổi qua chiếc áo bông nửa mới nửa cũ, cũng sẽ cảm thấy rùng mình. Cho dù đã hơn một năm, nàng vẫn không thể thích ứng được với khí hậu ôn đới như vậy. Chờ tới khi cố hết sức đổ được nước giếng vào thùng, nàng nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ngồi xuống dựa vào thùng nước lớn mà thở gấp, ánh mắt nhìn trời quang xanh thẳm. Quấn lại mảnh vải trên những ngón tay không ngừng run run, có hơi dính dính, đau tận tim, đại khái vết thương lại bị nứt ra. Nàng lại dùng nước giếng, làm dịu đi bàn tay đang đau đớn. May mắn công việc hôm nay đại khái đều làm xong rồi, chỉ còn phải làm cơm chiều nữa mà thôi. Cho dù phía sau, mặt trời cũng mới ngả về tây, còn lâu mới lặn xuống. Nhưng mà nếu sờ soạng nữa sẽ không nấu được cơm, dầu nành rất đắt. Không giống với một năm trước, hiện tại mỗi bữa cơm đều thực quý trọng, mỹ vị. So với nhà bên, nàng đã là rất giàu có, cơm có thể ăn cơm khô, lại là gạo trắng như trân châu, không độn một chút hoa màu khác. Nhà bên đều biết, nói nàng quá giàu có, trong nhà có người già, trẻ con sinh bệnh, sẽ sang mượn gạo trắng ── đây chính là phúc phận được ăn ngon mà chỉ có trẻ con hoặc khi sinh bệnh mới có được. Nàng đảo cơm tẻ trong nồi, nước sôi liền rắc một nắm cải thìa chỉ cao bằng ngón tay, cùng một nắm xuân cửu nhỏ vào, chờ rau xanh, cho một chút mỡ heo cùng muối, trên một cái bếp nhỏ khác là một nồi măng trúc đã bóc vỏ luộc. Trên cơm tẻ là cải thìa thanh thúy cùng xuân cửu, mang theo một chút mỡ heo thơm lừng. Đóng cửa bếp lại, nàng bưng cái bát lớn đựng đồ ăn, cầm lấy đũa trúc, đi đến sườn núi sau nhà, ngồi xếp bằng trên cỏ, nhìn mặt hồ xanh như ngọc bích dưới chân núi, mỹ mỹ ăn cơm chiều. Không nghĩ tới, chỉ là một năm mà thôi, hạnh phúc lại đơn giản như vậy ── ngồi nhìn hồ nước, ăn cơm dưới ánh chiều tà. Nàng tên Bạch Dực… Nếu không nhớ lầm. Hoặc là, nàng không có nổi điên. Hẳn là cái tên này, không sai. Tuy rằng nàng vẫn cảm thấy mơ hồ, không được rõ ràng. Nhưng mà cuộc sống đơn giản đến chỉ còn lại có ăn cơm, ngủ, làm việc, sự mơ hồ này cũng trở nên vô cùng không quan trọng nữa. Một năm trước, nàng đi vào Đàn sơn ở lân cận thôn này. Nói chính xác, là trong rừng cây cách thôn này khoảng hai dặm. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ, nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Rõ ràng là nhảy từ trên tầng cao nhất của trường học xuống… Nhưng làm sao lại xuất hiện tại ‘âm phủ’ phong cảnh đầy nắng này ? Đoạn thời gian ở giữa biến đi đâu? Hay là, trên thực tế, nàng đã trở thành người thực vật, đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như trên phim truyền hình vẫn chiếu? Nàng thật đúng là không biết. Nhưng người bị nàng đè trúng… Xúc cảm cùng mùi máu tươi vẫn còn chân thật. Có một vị tiên sinh da bọc xương tái nhợt đã cứu nàng… Mời các bạn đón đọc Cán Hoa Khúc của tác giả Hồ Điệp Seba.
Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông)
Nhị thiếu gia nhà họ Quan mặc dù bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng lại là một hỗn thế ma vương, tính cách thất thường, không ai dám chọc vào.  Thế nhưng, nào ai biết được, trong một đêm tiệc rượu, lại có một “đại mỹ nhân” dám trêu chọc đại ma vương Quan Hành, cùng anh trải qua một đêm tình nóng bỏng, còn dám nghênh ngang dùng mười đồng tiền mua “lần đầu tiên” của Quan nhị thiếu.  Quan Hành giận, rất giận. Thế nhưng, người thì đi rồi, giày của anh đêm qua còn bị cô ném ra ngoài cửa sổ, muốn đuổi theo cô “tính sổ” lại không được, chỉ có thể nuốt nỗi giận vào trong, thề với trời nếu gặp lại cô gái đó, nhất định sẽ dùng ba trăm sáu mươi kế trả mối nhục “mười đồng” này. Ông trời chính là cực kỳ chiều lòng người, chẳng qua bao lâu cho Quan Nhị thiếu cơ hội phục thù. Trong một ngày mưa to, Quan Hành dưới sự bức ép của mẹ mà phải theo “đối tượng xem mặt” đi ăn cơm, tình cờ lại gặp được Lương Kiều.  Tất nhiên, người đàn ông mấy hôm trước còn cùng mình mây mưa, mấy hôm sau đã cùng người phụ nữ khác “thân mật” sẽ khiến Lương Kiều chẳng có bao nhiêu ấn tượng tốt. Vì thế, lúc anh trào phúng cô: “Loại con gái lẳng lơ như cô, cũng là lần đầu tôi gặp được”, Lương Kiều cũng không ngại đáp trả: “Loại tra nam như anh, tôi lại gặp không ít.”  Lần thứ hai gặp mặt, Quan Hành vẫn bị miệng lưỡi độc địa của Lương Kiều hạ knock out. Lần thứ ba gặp lại, Lương Kiều đang đi trên đường, Quan nhị thiếu vô tình đi ngang qua, cố ý tạt nước bùn lên khắp người cô. Ngày kế tiếp, Lương Kiều dùng sơn đỏ, ở trên mũi xe anh viết mười mấy chữ to: “Bản thân sớm bắn, khẩn cầu bí phương, dùng số tiền lớn để tạ ơn, không chân thành xin đừng quấy nhiễu.”  Lương Kiều lúc quét sơn vô cùng hết mình, nhưng hậu quả lại khiến cô hết hồn. Phá xe của Quan nhị thiếu, còn bôi nhọ “năng lực” của anh tất sẽ phải trả giá. Mà cái “nghiệp” này của Lương Kiều chính là một món nợ siêu to, siêu khổng lồ, đến mức cô chỉ có thể “bán thân trả nợ”, trở thành osin cho Quan Hành. Đại mỹ nữ cùng nhị thế tổ ở chung một chỗ, vừa là oan gia lại còn từng là bạn giường một đêm, tất sẽ dẫn đến củi khô bốc lửa. Mà đám lửa này càng cháy càng to, thiêu rụi tất cả lý trí của Lương Kiều cùng Quan Hành, thổi bùng lên một thứ tình cảm gọi là “yêu” trong trái tim hai kẻ cứng đầu. Thế nhưng, một người thì quá lý trí, một kẻ lại chẳng chịu nhìn thẳng vào trái tim mình, cùng tuesday luôn nhăm nhe phá đám, cùng với áp lực từ xuất thân của hai người, liệu có khiến tình yêu của Lương Kiều cùng Quan Hành kết trái?  Từ kẻ đi săn trở thành người bị săn, ai mới là con mồi trong cuộc tình này? Mời bạn đọc truyện để tìm câu trả lời nhé. *** Lương Kiều là một đại mỹ nữ, nhưng là một mỹ nữ có gai. Bởi vì tình thế ép buộc mà rơi vào kết cục “tình một đêm” với Quan nhị thiếu. Thế nhưng, cuộc sống đã mài dũa cô trở thành một kẻ lý trí, sẽ không vì thất tiết mà đau khổ, cũng sẽ không o ép đối phương chịu trách nhiệm cho lần đầu tiên của mình.  “Mười đồng”, cùng một anh đẹp trai trải qua những giây phút nóng bỏng, Lương Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân thật ra còn được hời nhiều lắm. Vốn nghĩ sẽ không còn gặp lại, thế nhưng hết lần này đến lần khác, Lương Kiều vẫn đụng phải Quan Hành.  Lương Kiều là một người phụ nữ lý trí, sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc đã khiến cô chẳng còn bao nhiêu hy vọng vào tình yêu. Đối với cô, Quan Hành chỉ là một người “bạn giường”, thế nhưng, không biết từ lúc nào, người bạn giường này lại đi sâu vào trái tim cô, bẻ đi từng chiếc gai nhọn, xoa dịu những vết thương từ sự phản bội của mối tình đầu cùng người cha bội bạc của cô.  Anh gieo xuống tim cô một hạt giống, dùng sự dịu dàng ngốc nghếch của mình khiến cái cây ấy đâm chồi rồi nở hoa, trói chặt trái tim cô, khiến cô không thể rời xa anh. Quan Hành là nhị thiếu gia nhà họ Quan, tính tình tùy hứng, kiêu ngạo bất tuân. Người phụ nữ có thể thu phục anh, thứ nhất là phải đẹp, thứ hai là phải độc. Mà Lương Kiều vừa hay lại có cả hai thứ này.  Quan nhị thiếu nhìn bề ngoài thì thành thục lắm, diễn vai hỗn thế ma vương cũng ra hình ra dạng. Thế nhưng, sống lâu mới biết, Quan nhị thiếu chính là một chú Husky điển hình, vừa gặp tưởng ngầu, sống lâu mới biết là ngáo.  Có lẽ, lúc ban đầu bị sự cứng đầu của Lương Kiều khiêu chiến, khiến anh chú ý đến cô, sau lại bởi vì sự hòa hợp thân thể mà giữ cô bên cạnh nhưng đến cuối cùng, chính những yếu đuối trong tâm hồn Lương Kiều khiến anh cảm thấy thương xót, đến mức chỉ muốn mãi mãi giữ cô bên người, dùng sự ấm áp của mình che chở cho cô. Tổng quan mà nói, nội dung của “Chỉ nam thu phục Quan nhị thiếu” không hề mới, thế nhưng tác giả rất biết cách giữ vững nhịp điệu của chuyện. Các tình huống được xây dựng vừa đủ, không bị quá lố, vừa hài hước, vừa ngọt. Nhân vật được xây dựng hợp lý, đại mỹ nữ đi với nhị thiếu gia, muốn sủng có sủng, muốn thịt có thịt. Cá nhân tớ cho rằng đây là một bộ truyện phù hợp để giải trí, không cần dùng não khi đọc, thích hợp cho những ngày chây lười chẳng muốn làm gì, thêm một cốc sữa là đúng chuẩn. Nếu bạn muốn học cách theo đuổi trai đẹp lại nhiều tiền thì mời nhảy hố để tham khảo kinh nghiệm của Lương đại mỹ nữ nhé.  ____ " ": Trích từ truyện được edit bởi Rv-er Review by #Nghịch Thần - /ReviewNgonTinh0105 *** Sùng sục sùng sục - - Nước ở trong nồi sôi lên, Lương Kiều mở vung nồi, lấy ra một gói mì sợi, cầm một nắm ném vào. Trên tường của phòng bếp có một cửa sổ nho nhỏ, ngoài cửa sổ vẫn là mưa phùn liên miên, giọt nước mưa rơi xuống trượt dọc theo thủy tinh, tạo thành những vệt nước nghiêng lệch. Phòng bếp nhỏ không đến năm mét vuông, không gian chật chội, đến cả không khí cũng mang cảm giác ngột ngạt. Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa kính mơ hồ có thể nghe thấy, cùng tiếng sùng sục của nồi nước sôi như hòa vào nhau, chỉ nghe thôi cũng đủ làm cho người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn. Mỗi lần trời mưa đều cảm thấy đặc biệt khó chịu, muốn cởi sạch chạy trần truồng ra ngoài, cũng không biết đây là suy nghĩ kiểu gì nữa. Lương Kiều thầm thở hắt ra, cầm đũa quấy loạn lên trong nồi. Bạn cùng mướn chung phòng đêm nay phải chăm sóc bạn trai, không trở về được, không có người nấu cơm, Lương Kiều liền giảm bớt việc bằng cách ăn mỳ, đến cả rau cũng không cho vào, định chốc nữa trộn một chút tương thịt bò cay vào, bữa tối cứ như vậy mà trôi qua thôi. Lúc nấu mì xong, điện thoại cũng vang lên, là một số xa lạ. Lương Kiều tắt bếp, lấy di động từ túi ra, mở đặt đến bên tai.”Xin chào.” “Chị Kiều đúng không, em là Tống Bắc, chị còn nhớ em không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam tuổi còn trẻ. Cái vợt dùng để vớt mỳ được cô treo trên tường nhà màu trắng, Lương Kiều đưa tay lấy xuống, bỏ những sợi mỳ vớt được vào trong bát, bên cạnh đó cố gắng tìm tòi ký ức trong đầu: “À, còn nhớ, Tống Bắc sao, tìm chị có chuyện gì không?” “Em không sao, là Dung Dung...” Giọng nói Tống Bắc có chút lo lắng: “Cô ấy bị một người đàn ông mang đến hội sở, nơi đó gọi là Hoàng Đình , em sợ cô ấy bị người ta bắt nạt nên muốn đi cùng, nhưng mà hội sở không cho em vào, chị Kiều có thể đi tới đó một chuyến hay không?” Nhắc tới Dung Dung Lương Kiều mới nhớ tới , cái cậu Tống Bắc này là người theo đuổi trung thành của Trâu Dung Dung từ cao trung tới đại học, là tiểu tử đặc biệt cố chấp. Trâu Dung Dung là em ruột cùng cha mẹ của Lương Kiều, đến thành phố C học đại học, cô ấy sống ở khu nhà mới tu sửa lại tại vùng ngoại thành, một nửa ngăn cách với bên ngoài, đến khi học đại học năm thứ hai mới có thể ra ngoài vào cuối tuần. Cho nên bình thường Trâu Dung Dung đều ở lại trường học, thỉnh thoảng cuối tuần sẽ đến chơi hai ngày. Nhưng mà hôm nay mới thứ tư, Lương Kiều nhíu mày: “Không phải lúc này nó đang đi học sao?” “Chị Kiều, trước tiên em sẽ nói cho chị, nhưng chị biết rồi đừng mắng Dung Dung nhé “ Tống Bắc ấp úng nói: “Cô ấy đăng ký làm người mẫu cho một công ty, mấy ngày gần đây đều không đi học, em lo lắng cho cô ấy, cho nên hôm nay lén đi theo một ngày... Cô ấy bị lãnh đạo công ty mang tới, còn có vài người mẫu nữ khác, em nhìn giống như là để tiếp rượu...”   Mời các bạn đón đọc Chỉ Nam Thu Phục Quan Nhị Thiếu (Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông) của tác giả Nhất Tự Mi.
Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chàng từng nói: “Nếu hoàng cung là một lồng giam, trẫm nguyện đem những thứ tốt nhất để xây thành. Bởi vì nhà giam này của trẫm, chỉ có một chú phượng hoàng nhỏ là nàng”*.  Nàng là Tô Hoài Cẩn, chàng là Tiết Trường Du vừa xứng một đôi “mỹ đức”**, vốn nên là một mối lương duyên, thế rồi kết cục lại là nước mắt rơi xuống nhuộm vạt áo, một ngọn lửa cắn nuốt cung Du Cẩn, cũng đem bọn họ từ nay âm dương cách biệt.  Đau khổ. Hối hận. Hiểu lầm. Tất cả đều theo ngọn lửa kia cháy thành tro bụi.    Vốn nên là người chết quên hết, kẻ ở lại ôm lấy bi thương, lại bởi vì duyên còn chưa dứt, đem phượng hoàng niết bàn, trở lại vạch xuất phát, khi tấn bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, khi trái tim còn chưa đi sai hướng.  Tô Hoài Cẩn nàng đã từng bước qua một kiếp, cũng đã nếm trải cái gọi là “vì tình mà đau, vì quân mà khổ”. Vậy nên nếu có cơ hội làm lại, nàng nhất định khiến cho những kẻ từng hãm hại nàng phải trả giá, càng quan trọng hơn là kiếp này, nàng không muốn cùng Tiết Trường Du kia trở thành một đôi “mỹ đức” nữa. Trùng sinh trở lại vốn đã nắm một nửa thiên cơ, thế nhưng Tô Hoài Cẩn lại phát hiện ra, lần niết bàn này bị trói định cùng “hệ thống” nằm trong chiếc vòng hồng ngọc mà tiên đế ban cho. Có được “hệ thống” vốn dĩ nên là một chuyện vui, thế nhưng có ai nói cho nàng biết vì sao cái hệ thống này lại gọi là “càng chết càng lợi hại” hay không? Nếu đã trốn không nổi, chạy không xong, vậy thì Tô Hoài Cẩn chỉ còn cách vừa phải đối phó với tiểu nhân, chống lại sự theo đuổi của “phu quân” cũ đồng thời nghĩ cách làm sao để có thể “tìm chết” mỗi ngày. *** Chàng là Tiết Trường Du, là Tứ hoàng tử được hoàng thượng sủng ái, còn trẻ đã được phong tước Yến Vương, sau lại trở thành hoàng đế của Tiết quốc. Từ nhỏ chàng đã được thái thượng hoàng tứ hôn với đích nữ phủ thừa tướng Tô Hoài Cẩn, dùng vòng ngọc cùng nhẫn ban chỉ làm từ cùng một khối để đính ước.  Vốn là một mối lương duyên, phu thê ân ái, lại bởi vì tiểu nhân phá hoại cùng hai chữ "ngu hiếu" dẫn đến những hiểu lầm, cuối cùng là âm dương cách trở. Ngày ngọn lửa lớn nhuộm đỏ cung Du Cẩn, cũng là ngày trái tim chàng đau đớn khôn nguôi.  Nếu có thể quay lại, Tiết Trường Du chàng nhất định sẽ đau sủng nàng, tin tưởng nàng, sẽ biến không chỉ hoàng cung này mà còn cả thiên hạ này trở thành lồng giam đẹp đẽ nhất, đặt dưới chân phượng hoàng nhỏ của chàng. Có lẽ, bởi vì tưởng niệm của chàng quá lớn, hoặc cũng có thể bởi chàng còn thiếu nợ nàng quá nhiều, hay giả như một mối tơ duyên còn chưa dứt, thế nên vòng ngọc đưa nàng ngược thời gian, thì nhẫn ban chỉ cũng cho chàng sống lại.  Bắt đầu từ giây phút lại gặp nàng năm ấy, lại lần nữa được ôm nàng trong vòng tay, rốt cuộc chàng đã hiểu được, dùng tính mạng để yêu một người là thế nào. Dù đã biết sẽ phải bước trên con đường “thê nô” không lối thoát, nhưng bởi vì đó là nàng, chàng cam tâm tình nguyện. Thế nhưng, hình như Cẩn Nhi của chàng có chút lạ, không những đối với chàng lạnh lùng, xa cách, còn năm lần bảy lượt muốn tìm chết, khiến trái tim chàng mỗi ngày đều lơ lửng treo cao. Tiết Trường Du thực sự muốn khóc, vì sao trùng sinh trở lại, mỗi ngày vì theo đuổi phu nhân mà phải ăn giấm chua còn chưa đủ, lại còn phải mọi lúc lo lắng đề phòng thê tử của chàng tìm đường chết như vậy? *** Tô Hoài Cẩn là đích nữ phủ thừa tướng, là thân muội muội của chấp trưởng đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, từ nhỏ đã có hôn ước với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du. Sau khi Tiết Trường Du đăng cơ liền được phong Hoàng quý phi, cầm phượng ấn, chấp chưởng lục cung. Vốn là một đường phong quang vô hạn, thế nhưng đến cuối cùng lại bởi một chữ “hiếu” khiến “tình” này vỡ đôi, dùng một mồi lửa, đem tất cả yêu thương cùng thống khổ cháy rụi cùng cung Du Cẩn.  Thế nhưng, lưới tình còn chưa dứt, cho nàng sống lại năm nàng còn chưa gả cho Tứ hoàng tử. Một kiếp đau thương kia, nàng vì tình mà thu liễm, nghe theo phụ thân lấy phu làm trời, từng bước cẩn trọng đến mức bẻ gãy tính tình, chịu người ức hiếp, còn tính toán khiến nàng không thể sinh, cuối cùng là táng thân trong biển lửa.  Niết bàn trùng sinh, lại có thêm hệ thống hỗ trợ, Tô Hoài Cẩn quyết không nhẫn nhịn. Muốn tính kế nàng, phải xem có bao nhiêu bản lãnh, còn phải có gan chịu hậu quả. Kẻ nào muốn nàng chết, nàng còn vui mừng cảm tạ, bởi mỗi lần “chết” nàng sẽ trùng sinh trở lại càng thêm “mạnh mẽ” hơn. Sống lại kiếp này, Tô Hoài Cẩn vốn muốn đi trên con đường của riêng mình, rời xa hoàng cung toan tính, làm một phú bà tự tại.  Thế nhưng, số phận lại thích trêu ngươi, đem nàng cùng Tiết Trường Du buộc chặt, không những khiến cho “phu quân cũ” đuổi tới cửa, còn khiến chàng như miếng keo da chó, đẩy thế nào cũng không ra, chỉ có thể tiếp nhận. Từ này về sau, nắm mệnh phượng hoàng, độc sủng hậu cung, cùng quân một đời ân ái. Kiếp trước, Tiết Trường Du là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, còn là một phu quân gia trưởng. Chàng với Tô Hoài Cẩn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có hôn ước, bởi vậy, đối với chàng thú nàng là lẽ dĩ nhiên.  Kiếp trước, chàng hưởng thụ tình yêu của nàng, lại quên đi cảm nhận của người cùng chàng kề vai chung gối. Chàng vì “ngu hiếu” khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ ngày càng thêm sâu, đến cuối cùng, còn lại là một ngọn lửa đốt cháy cung Du Cẩn, cùng với nước mắt rơi trên tro bụi của tình yêu. Cho đến tận lúc chết đi, điều Tiết Trường Du hối hận nhất không phải là tin lầm nịnh thần làm mất nước, mà là đã không tin tưởng Tô Hoài Cẩn. Vốn cho rằng đã chẳng còn cơ hội bù đắp cho nàng, thế nhưng duyên trời chưa dứt khiến chàng quay ngược thời gian, trở lại lúc tất cả còn chưa quá muộn. Đi qua một kiếp đau thương, rốt cuộc Tiết Trường Du cũng hiểu được ai mới là người quan trọng.  Vì thế, kiếp này, Tiết Trường Du vẫn là Tứ hoàng tử được sủng ái, tính tình nóng nảy, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước mặt Tô Hoài Cẩn chính là một kẻ không tiết tháo, mặt dày, so với cao da chó còn bám dai hơn. Nàng là bảo bối của chàng, là đầu quả tim so với mệnh chàng còn quý giá hơn.  *** “Nương nương lại tìm đường chết” là một bộ truyện thú vị, không bởi vì tình tiết cung đấu hay mức độ “thê nô” của nam chính, mà ở cách tác giả cân bằng tính “hệ thống” của truyện. Lúc mới xem thể loại, tớ còn lo lắng mãi, chỉ sợ tác giả không nắm chắc việc xử lý “chức năng” của hệ thống và việc trùng sinh của nam nữ chủ, khiến cho truyện phát triển theo hướng máu chó, nữ chính mang bàn tay Thanos. Cuối cùng thì, “Nương nương lại tìm đường chết” quả thật vẫn đi trên con đường của máu cún, cơ mà là thứ cẩu huyết khiến người đọc thoải mái, vui vẻ.  Hệ thống được sử dụng không quá đà, đặc biệt là nữ chính phải “tìm chết” để nâng cấp kỹ năng của mình, hơn nữa phải nâng cấp từ từ, khiến cho hình ảnh nữ chính không bị “bàn tay vàng” hóa một cách tùy tiện, phù hợp với mạch truyện.  Nam nữ chính cùng trùng sinh, sửa chữa sai lầm. Có thể nói, kiếp trước bọn họ đều yêu nhau, chỉ là ở giữa có quá nhiều hiểu lầm mới dẫn đến kết cục đau thương, thế nên kiếp này, khiến cho bọn họ cùng cố gắng, cùng sửa chữa, loại bỏ hiểu lầm. Tớ luôn cho rằng, tình cảm phải có sự cố gắng từ hai phía, một mối quan hệ tan vỡ, là lỗi của cả hai bên, thế nên tớ thực sự thích cách tác giả để cả hai nhân vật trùng sinh, cũng như cách tác giả giải thích mối quan hệ kiếp trước của hai người. Dàn nhân vật phụ khá đồ sộ, muốn đáng yêu có đáng yêu, muốn đáng ghét có đáng ghét. Nhân vật nam không phải “chính” đặc biệt nhiều, khiến nam chính ăn dấm chua tương đối lớn. Sủng vật vô cùng ngầu, cũng không ít lần khiến nam chính điêu đứng trong hũ giấm.  Nếu bạn thích sủng, ngọt, nếu bạn thích máu chó vui vẻ, sảng khoái; nếu bạn mê nữ cường cùng với “trung khuyển” phu quân thì chúc mừng, bạn đã tìm thấy tổ chức. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn gặp trong review tới.  ______________ Chú thích: * đoạn trích từ truyện do reviewer tự edit, đã có chỉnh sửa một số nội dung cho phù hợp. ** Du - Cẩn dịch ra là mỹ đức. Theo quan niệm người Trung Quốc xưa thì một nam một nữ có tên ghép lại như này thì được coi là mối duyên tốt đẹp.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Nương nương! Nương nương! Việc lớn không tốt!” Một cái thị nữ biểu tình hoảng loạn, bước chân lảo đảo, từ ngoài điện nhanh chóng vọt vào tới, suýt nữa bị ngạch cửa tử vướng một ngã. Kia thị nữ một mặt hướng trong chạy, một mặt hô to: “Nương nương! Quý Phi nương nương, không hảo! Không hảo! Hoàng thượng tới……” Nguy nga trang nghiêm đại điện, sơn tiết tảo 棁, đan doanh toàn phượng, nguyệt lương liên miên, bạch quả phi tráo, vốn nên xa hoa cùng với, nhưng mà lúc này lại lạnh lẽo, quanh quẩn một cổ cuối mùa thu thê lương…… Cửa điện thượng một phương đại biển. Thượng thư —— Du Cẩn điện! Thị nữ vẻ mặt hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch, trên trán lăn mồ hôi, nhanh chóng nhảy vào Du Cẩn điện, hô to: “Nương nương!” Đại điện bên trong, cũng là lạnh lẽo, không nửa điểm tiếng động, liền cái phụng dưỡng cung nhân đều tìm không thấy. Một cái người mặc tố y tuổi trẻ nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong điện, nhìn đến hoảng loạn vọt vào điện tới thị nữ, vẫn chưa mở miệng, chỉ là nâng lên mí mắt liêu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trong tay màu đen quân cờ. “Đát ——” Tô Hoài Cẩn trắng nõn ngón trỏ ngón giữa nhéo hắc tử, một tiếng giòn vang, đã đem hắc tử dừng ở bàn cờ phía trên. Thị nữ kinh hoảng nói: “Nương nương! Hoàng thượng tới…… Hoàng Thượng tới……” Thị nữ nói tới đây, thanh âm dừng một chút, tiếng nói trở nên gian nan khàn khàn, run rẩy vài hạ, nước mắt đảo quanh nhi, cuối cùng thấp giọng nói: “Hoàng Thượng tới…… Tới ban chết nương nương……” “Đát!” Lại là một tiếng giòn vang, Tô Hoài Cẩn vẫn là không nói chuyện, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, vẫn cứ vững chắc ngồi ở ghế trên, nhìn trước mặt bàn cờ. Nàng hạ hai tử, liền nghe được “Đạp đạp đạp” tiếng bước chân, tựa hồ có đoàn người đang từ ngoài điện mà đến, kia cung âm dồn dập, liền phảng phất là một đạo…… Bùa đòi mạng. Theo “Đạp đạp” cung âm, quả nhiên có người đi nhanh từ ngoài điện đi đến, khai đạo chính là một bọn thị vệ thái giám, bao quanh vây quanh một cái minh hoàng long bào nam tử. Kia nam tử thoạt nhìn 30 có thừa, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ, hai mắt lược hiện hẹp dài, mũi cao thẳng, môi lược mỏng, hơi hơi híp mắt, một bộ minh hoàng long bào đem nam tử phụ trợ uy nghiêm trầm ổn, đúng là đương kim thánh thượng Tiết Trường Du. Tiết Trường Du vừa đi tiến vào, kia thị nữ vội vàng quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng!” Mời các bạn đón đọc Nương Nương Lại Tìm Đường Chết của tác giả Trường Sinh Thiên Diệp.