Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ái Nhĩ Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ!

Đọc truyện Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ! của Lữ Mộc Hy. Trong câu chuyện, trước khi Ái Nhĩ qua đời, Hoắc Thuần Khanh đã hứa rằng nếu có kiếp sau, cô sẽ là người hắn chọn. Tuy nhiên, hắn lại cướp đi mạng sống của cô và hiến giấy tạng của cô cho Thẩm Dạ, người hắn yêu nhất. Sau khi Thẩm Dạ sống lại và Ái Nhĩ qua đời, cô tái hiện và cảm nhận được tất cả mọi thứ. Hoắc Thuần Khanh hối hận và muốn bù đắp tất cả cho cô, nhưng đến khi kiếp sau đến, cô đã không còn yêu hắn nữa. Người có tội phải trả giá, nhưng người yêu thật lòng sẽ không bị bỏ lỡ. Nếu bạn yêu thích truyện ngôn tình, hãy đọc thêm Tình Cảm Chân Thành hoặc Em Thấy Núi Xanh. *** "Cái gì đây?" "Bức tranh này là do Ái Nhĩ vẽ đấy, tặng! tặng anh. " "Không cần cô ở đây giả điên, cút!" Thuần Khanh hất vai Ái Nhĩ ra, một tay còn lại thô lỗ vò nát bức tranh mà cô cất công vẽ nên, khuôn mặt đã trở nên âm trầm đến cực điểm. Ái Nhĩ dùng tay dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, chậm chạp nhặt những mảnh vụn của từng trang giấy lên, mỗi mảnh vụn là một nét vẻ tinh khôi của trẻ con, kèm theo là những màu sắc được tô lên thật rực rỡ, nước mắt của Ái Nhĩ rơi xuống lã chã, cô ôm lấy bức tranh bị hỏng vào ngực, lẩm bẩm vài tiếng. "Anh lúc trước rất thích tranh của Ái Nhĩ mà, sao bây giờ anh lại không thích nữa?" Ái Nhĩ khịt mũi ủy khuất, trong giọng nói nghẹn ngào lộ ra sự mất mát to lớn. Cô ngẩng mặt lên, cánh tay níu lấy vạt áo của Thuần Khanh, rụt rè hỏi. "Anh đừng giận được không? Ái Nhĩ sẽ vẽ lại một bức tranh khác cho anh, được không?" Ái Nhĩ gần như van nài Thuần Khanh, nhưng đổi lại là sự hờ hững của hắn, hắn phất tay, dùng mũi giày sáng loáng đạp vỡ giá vẽ, giẫm mạnh vào từng trang giấy trắng tinh, như thể đang cật lực nghiền nát chúng! "Anh ơi, đừng mà, đừng mà! " Ái Nhĩ trợn to mắt nhìn những thứ yêu thích của mình bị giày xéo, cô gào khóc thảm thiết, tay ôm chặt lấy chân Thuần Khanh, nhưng lại bị hắn tàn nhẫn hất văng ra xa. "Cô giả điên thực giỏi, đến cả nét vẽ cũng muốn học giống Thẩm Dạ, tay cô có thể vẽ được như thế sao? Cô xứng để cầm những thứ này sao?" Giọng nói Thuần Khanh không mang một chút độ ấm nào, hắn bước đến, tay bắt lấy cằm cô, chân co lên giẫm mạnh vào bàn tay trắng noãn của Ái Nhĩ, nghe tiếng gào khóc đau đớn của Ái Nhĩ mà nhếch môi cười. "Anh ơi, đau! em đau! " "Tôi cấm cô, từ nay về sau không được vẽ tranh nữa, nếu không! tôi sẽ đánh gãy tay cô. " Lực tay của Thuần Khanh không chút lưu tình mà tăng mạnh, giống như muốn bóp nát khuôn mặt xinh đẹp này ra thành vô số mảnh vụn, Thuần Khanh nhìn vào con ngươi đen láy của Ái Nhĩ, cảm nhận được cô đang sợ hãi cùng hoang mang, liền hài lòng buông tay, xoay bước rời đi. Ái Nhĩ bị đánh đau, nhưng cuối cùng chỉ còn cách co ro lại một góc mà khóc, Ái Nhĩ hết sờ tay mình, rồi lại chuyển đến cằm của mình, cuối cùng dừng lại ở bộ họa cụ bị Thuần Khanh đạp vỡ, thút thít khóc lên. Đau quá, tay đau, chân đau, cả tim cô nó cũng đau nữa!  "Anh, Thuần Khanh! " Tiếng gọi thỏ thẻ của Ái Nhã dường như hòa tan vào không gian vô tận, không một ai có thể nghe thấy rõ. [! ! ! ] "Anh, anh về rồi!" Thuần Khanh vừa về đến cửa phòng liền nhìn thấy Ái Nhĩ vui vẻ chạy đến, hắn vừa liếc mắt một chút, khuôn mặt liền căng cứng lại, Thuần Khanh không đợi Ái Nhĩ đi đến liền quát lớn một tiếng. "Ai cho cô mặc cái váy này?" Ái Nhĩ vừa nghe được giọng điệu tức giận của Thuần Khanh, hai chân không tự chủ liền lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lo lắng cùng sợ hãi. "Em! em! " Cô cắn chặt môi, giống như không tìm được lời nói thích hợp, ấp a ấp úng càng khiến Thuần Khanh căm giận đến phát điên. Khuôn mặt hầm hầm của hắn áp sát đến bên người, Ái Nhĩ vội rụt vai, chân lại muốn lùi về sau đã bị Thuần Khanh chèn ép, hắn nắm lấy cổ tay cô, siết thật mạnh. "Cởi cái váy đó ra! Nó là của Thẩm Dạ! đồ điên như cô mà cũng mặc loại này sao ?" "Không phải! không phải em! " Ái Nhĩ lắp bắp giải thích, bàn tay Thuần Khanh đã nắm lấy tay áo, vội rút ra. "Cởi ra, nếu không hôm nay tôi đánh chết cô!" Ái Nhĩ lắc đầu, cổ họng đặc quánh không thốt nổi nên lời, chỉ còn cách ôm lấy bả vai, ư a kháng cự. Thuần Khanh lười để ý đến cô, hắn nắm lấy cổ áo cô muốn xốc lên, Ái Nhĩ liền thét lên một tiếng, tay đẩy mạnh Thuần Khanh ra, chân cô lảo đảo bước hụt về sau. "A! Anh! " Ái Nhĩ loạng choạng ngã xuống cầu thang, cô vừa muốn vươn tay nắm lấy vạt áo của Thuần Khanh, nhưng cuối cùng lại không kịp. Thuần Khanh trơ mắt nhìn Ái Nhĩ lăn từng vòng từng vòng một qua những bậc thang, sau đó trong tầm mắt hắn chỉ còn đọng lại màu máu tươi đỏ thẫm và âm thanh thê lương của Ái Nhĩ. Không phải, không phải của Thẩm Dạ, cái váy của cô ấy vẫn còn trong phòng của anh. Cô chưa bao giờ vào phòng anh! Đây là cái váy mới dì Lễ tặng cho cô, đây là món quà đầu tiên của cô, là cô được cho, không phải đồ ăn cắp! Cô không có làm! Không có làm cơ mà! Sao hắn không tin cô? Sao hắn không tin cô? Ái Nhĩ một đường lăn dài xuống, bàn tay bé nhỏ của cô vẫn bám chặt lấy chiếc váy nhăn nhúm, bên tay còn lại cuộn lên thành một đoàn. Ở trong đó chính là viên kẹo dâu mà Ái Nhĩ thích nhất, sở dĩ lấy ra là để tặng cho Thuần Khanh. Hôm nay là sinh nhật hắn, cô muốn mặc váy xinh mừng hắn về nhà, tặng hắn kẹo ngon mà cô có. Chỉ muốn dành cho hắn những thứ tốt đẹp nhất của mình. Như thế! là sai sao ? Thuần Khanh!.   Mời các bạn mượn đọc sách Ái Nhĩ Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ! của tác giả Lữ Mộc Hy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhị Gia Nhà Ta - Twentine
— ngươi nói trên đời này thứ gì là đáng quý nhất? — núi vàng núi bạc. — không đúng. — vậy đó là gì? — là lãng tử quay đầu. *** Truyện ngắn, thầm mến, não tàn, tiểu bạch (theo lời tác giả) =]] Nữ chính giả ngốc, ứ não tàn, cảm động và HE (theo lời editor) ^^ Tin ai cũng được, bạn đọc đi rồi sẽ biết :3 *** Thế nhưng ta lại nói với hắn: “Nhị gia, ta không thể ở lại được.” Tay Nhị gia vẫn che trên mắt, nghe xong lời ta nói, hắn không mở miệng, cũng không buông tay ra. Ta nói tiếp: “Nhị gia, ngài nên đem những điều cần phân phó nói với quản gia cả đi, nếu không sợ rằng ông ấy không thể hầu hạ ngài chu toàn được.” Nhị gia vẫn không động đậy. Ta liền tự mình làm chủ, gọi quản gia vào, quản gia nắm tay, đứng ở một bên. Ta nói với ông ấy: “Quản gia, những điều ta sắp nói xin ông nhớ kỹ một chút.” Quản gia gật đầu bảo được, “Cô nương muốn nói gì?” Ta nói: “Chân Nhị gia đã đỡn hơn nhiều rồi, thế nhưng khi vào ngày mưa dầm sẽ thường xuyên bị đau, ông nên chuẩn bị khăn ấm trước để đắp lên. Có một tiệm thuốc bắc, tên là ‘Hồi Xuân đường’, mặc dù chỉ là hiệu thuốc nhỏ, nhưng lang trung ở đó có tay nghề rất tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn là người chăm sóc chân cho Nhị gia, có vấn đề gì có thể đi tìm ông ấy.” ... Mời các bạn đón đọc Nhị Gia Nhà Ta của tác giả Twentine.
Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) - Twentine
Đây là một câu chuyện về lỗi lầm và cứu chữa những lỗi lầm đó. Nữ chính là một người tâm cơ, nam chính thì là một kẻ ngụy tạo. Văn phong khá khó hiểu, khi đọc độc giả nên cân nhắc trước bởi sẽ khiến bản thân điên tiết. *** Từ dạo Hứa Huy nhập học tới giờ, thái độ của thành viên phòng 517 đối với cậu cơ bản đã trải qua 3 giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là mới lạ và hiếu kỳ. Tuy Hứa Huy vào trễ hơn những người khác vài năm, nhưng da thịt mượt mà hơn người, trắng trẻo hơn cả con gái, cực kỳ thanh tú, vốn là nhìn không ra tuổi tác, hơn nữa trải đời nhiều hơn người thường đôi chút, nên yên tĩnh và trầm ổn hơn những người đồng trang lứa mấy phần. Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, cậu xưa nay chưa bao giờ mất giá, đứng ở đâu là thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người. Ban đầu mọi người quen Hứa Huy vào lúc cậu vẫn còn đang là ông chủ mở quán nước, nay quán tuy vẫn còn đó, nhưng thân phận của Hứa Huy đã đổi thành một sinh viên, sự sai biệt này khiến cho sức hấp dẫn của cậu có thêm một tầng thu hút khác, do cậu đã từng mang trên mình một lớp vỏ thần bí. Ngay trong ngày khai giảng, thành viên phòng 517 đã bắt đầu ép cung Bạch Lộ chuyện của nhân vật Hứa Huy này, Bạch Lộ cứ luôn miệng nói không biết, bị ép quá thì đem banh truyền lại cho phía của Hứa Huy. “Các cậu đi mà hỏi cậu ấy.” Phía Hứa Huy thì tất nhiên hỏi không ra được tin tức gì. Đợi đến lúc cảm giác mới mẻ trôi qua, liền tiến vào gian đoạn thứ hai —- hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) của tác giả Twentine.
Người Ở Nơi Tịch Lặng - Twentine
Viên Phi Phi mang tiếng là bán mình làm nha hoàn nhà Trương Bình, nhưng thật ra là ép mua ép bán vào trong nhà ông chú này làm tiểu thư từ năm 8 tuổi. Trương Bình xa lánh nhân gian làm bạn với lò rèn, cuộc đời quy củ nhàm chán trầm lặng yên tĩnh, đến khi có đứa con nuôi bắt đắc dĩ này thì bắt đầu cuộc sống cha đơn thân gà bay chó sủa. Cái hay của Phi Phi là nàng chưa từng coi mình thấp kém hơn bất cứ ai, dù xuất thân của nàng hèn mọn. Cũng như vậy, nàng không coi thường ai, thiên hạ đối với nàng mà nói đều là người dưng, giang hồ mây bay gió thổi. Chỉ có một số rất ít người nằm trong tim nàng, mà Trương Bình dĩ nhiên đứng đầu sổ. Nàng coi Trương Bình như người bạn, người cha, người anh, người hầu… Trương Bình là tất cả những gì trái tim bé nhỏ không yên phận của nàng mong muốn tìm hiểu. Trương Bình an tâm vì sự chênh lệch trong tuổi tác quá rõ ràng, nên nuôi nàng không chút cố kỵ, không có rào cản, để rồi khi nàng dần lớn lên, thì trái tim thiếu nữ… hơ hơ… thật là khó lường mà…. Phi Phi bạo ngược, Phi Phi phá phách, Phi Phi đánh nhau rất giỏi, Phi Phi không biết trời cao đất rộng. Trương Bình trầm ổn, Trương Bình lo toan, Trương Bình cưng chìu. Trương Bình nhẫn nhịn. Trương Bình tuân giữ quy củ. Truyện đậm chất điền văn, đừng nóng lòng mong xx. Toàn văn 60 chương mà tác giả dùng hết 55 chương cho 7 năm đầu chung sống thì đủ biết tác giả thích vuốt ve nam chính đến độ nào, từ từ mở ra cho độc giả xem con người trầm lặng đó, dưới lớp vỏ ít ai thấy, trong không gian ít ai nghe, Viên Phi Phi đã thấy những gì nghe những gì. Trong các truyện của Twentine, mình thấy truyện này có một đoạn văn kết với lời văn đẹp nhất, sâu lắng nhất, đọc xong chỉ muốn quanh quẩn bên nó, đọc đi đọc lại, nằm lăn qua lăn lại trongđó. Nó y chang như cái tựa đề. Đọc sẽ thấy là tác giả yêu Trương Bình, dịu dàng với Trương Bình, đau lòng vì Trương Bình, nên mới viết nên những lời văn như thế. Nhân vật Trương Bình cũng là một nhân vật lẩn quẩn trong đầu mình sau khi truyện kết thúc nhiều nhất, không phải vì hắn rắc rối hay thuần khiết gì, nhưng vì hắn rất “đầy đủ.” Đầy đủ mâu thuẫn, đầy đủ kiên cường, đầy đủ giãy dụa và kiên định. Hắn có phải một tên đạo đức giả hay không – Twentine phủ định. Nhưng trông hắn giống như trông nhân sinh, ai mà biết được, bảy năm như chớp mắt, một đời cũng qua. *** Hôm sau đi học, Viên Phi Phi kéo Bùi Vân đến một nơi không có ai để ra tay. “Đừng đừng……” Bùi Vân không dám la to, sợ sẽ kéo người khác tới, hắn thử bắt lấy nắm đấm của Viên Phi Phi, nhưng không thành công. “Phi Phi, đừng đánh nữa, đừng đánh ta nữa.” Viên Phi Phi nghiêng đầu nhổ toẹt một bãi xuống đất, tay chống nạnh nói: “Ngươi còn dám mách lẻo nữa không!” Bùi Vân chỉnh lý lại áo sống, cúi đầu lí nhí nói: “Ta không cẩn thận nên nói sai, không phải cố ý đi mách tội của ngươi……” Viên Phi Phi: “Tha cho ngươi không dám.” Bùi Vân xoa xoa bả vai, gục đầu không nói. Viên Phi Phi hoài nghi nhìn hắn. “Ê, Mít Ướt, ngươi đang cười à.” Bùi Vân nào dám nói phải, hắn gục đầu, lắc lắc. “Chậc.” Viên Phi Phi khinh thường quay đi, nàng cũng không phải thật tình muốn ra tay với Bùi Vân, bây giờ cái bánh bao trắng này càng ngày càng không sợ nàng nữa rồi, cũng không biết đó là tốt hay xấu. “Đi thôi.” Viên Phi Phi sải bước quay về, “Đợi nữa lão già Khuất sẽ tìm đến.” Bùi Vân “Ừ” một tiếng, bước theo sau Viên Phi Phi. Hôm nay Khuất Lâm Uyển đổi một quyển sách mới cho lũ trẻ đọc, còn đặc biệt chuẩn bị một phần dành cho Viên Phi Phi. ... Mời các bạn đón đọc Người Ở Nơi Tịch Lặng của tác giả Twentine.
Huyết Dạ Dị Văn Lục - Nhĩ Nhã
Truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện xoay quanh về những con người mang trong mình dòng máu kỳ lạ. . Trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chính là tổng bộ của B.N. Tên gọi tắt, BN7. Chi nhánh của B.N tương đối nhiều, nhưng phụ trách hành động chỉ có một, cũng chính là trung tâm chỉ huy. Người dẫn đầu B.N, một gã cảnh tham (cảnh sát & thám tử) vô cùng trẻ tuổi. Mà càng thú vị chính là, phụ trách quản lý toàn bộ trung tâm cơ hồ đều là huyết tộc, lại là một con người chỉ hơn hai mươi tuổi! Tên của hắn là, Triển Dực.Trong một ngày nào đó, giữa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống, trong trí nhớ của Triển Dực, ngày hôm đó bắt đầu với một màu trắng mờ mịt bát ngát, mà tất cả câu chuyện, cũng sẽ bắt đầu từ màu trắng đó. *** Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong. Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy. Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc. Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết. ... Mời các bạn đón đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã.