Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

1. Từ khi còn bé, mọi người đã gọi cô là nhóc mập, béo ú, lợn béo. Cô cũng nhanh chóng quên mất tên thật của mình. Vào một buổi chiều năm lớp 10, cô bị cả lớp bỏ lại, một mình quét dọn những chiếc lá rụng ở khu vườn sau trường. Cơn gió thổi bay những chiếc lá, đang lúc ngẩn ngơ, cô nhìn thấy nắng chiều chiếu lên gương mặt xa lạ nào đó, anh mỉm cười dịu dàng: “Phương Nam Chi, em cần giúp một tay không?” [Có một người đã gọi tên em vào thời khắc em tự ti nhất, vì thế, em nhớ anh cả đời.] 2. Sau này, Phương Nam Chi tốn rất nhiều công sức để mình ngày một xuất sắc hơn. Nhưng vào lúc cụm từ “rực rỡ chói loà” đã được dùng để miêu tả cô, cô vẫn không thể tỏ tình được với anh. Vào năm hai đại học, cô lén đi với bạn để đến xem anh chơi bóng rổ, nhìn thấy một bạn nữ vẫn luôn theo đuổi anh ráo riết đang xin số WeChat của anh. Cổ họng Phương Nam Chi đắng chát, đứng dậy rời đi. Nhưng vừa mới rời khỏi khán đài thì đã thấy người nào đó băng qua mọi người, đứng chắn trước mặt cô... “Tôi không muốn add friend cậu.” “Em đừng đi mà.” * Hướng dẫn đọc: 1. Nữ chính là ngọc quý bị phủ bụi trần, sẽ biến thành mỹ nữ. 2. Chênh lệch hai tuổi, nửa vườn trường, yêu thầm. Tag: Hiện đại, Ngọt, Cưng chiều, Yêu thầm, Thanh xuân vườn trường *** Cuối tháng mười, Hàng Châu trở lạnh, khi màn đêm buông xuống, không khí trong mưa hơi ẩm ướt nhớp nháp. Xe dừng lại, Phương Nam Chi bước xuống từ ghế sau, ngoan ngoãn đứng bên cạnh. “Mẹ, đưa sách cho con đi, con cầm vào.” Cốp xe được mở ra, bố mẹ vội vàng lấy đồ bên trong. Hôm nay, sau khi làm xong thủ tục chuyển trường thì họ đến trung tâm mua sắm, bà Triệu Lợi Vân đã mua cho cô rất nhiều đồ. Quần áo, giày dép, còn có những mỹ phẩm dưỡng da ở các thành phố lớn mà cô chưa từng thấy nay đều chất đầy trong cốp xe. “Không cần không cần, trời mưa rồi, mẹ mau vào đi, bố mẹ tới lấy là xong.”  Phương Nam Chi rời đi không quay đầu lại, nhân lúc Triệu Lợi Vân không chú ý, bèn chạy đến bên cạnh ôm một chồng sách đi. Triệu Lợi Vân: “Con bé này… Nhiều đồ như vậy, có nặng không?”  “Không nặng ạ.” Phương Nam Chi thấp giọng trả lời, cô đi đến trước cửa, cố gắng vươn một ngón trỏ mở khoá cửa mới. Đây là ngày thứ năm cô sống trong căn biệt thự lớn xinh đẹp này, dấu vân tay mới được lấy ngày hôm qua. Ở quê cô chưa từng gặp loại cửa này, đây là lần đầu tiên cô tự mình mở khóa. Lúc này, nhìn thấy cửa “tích” một tiếng rồi mở ra, cô vẫn còn cảm giác mới lạ. Dì được thuê tới đang nấu bữa tối trong nhà, Triệu Lợi Vân vội vàng đặt đồ trong tay xuống rồi xoay người đi vào phòng bếp. Hôm nay cả nhà muốn mời hàng xóm cách vách tới ăn cơm, vừa rồi ở trên xe Triệu Lợi Vân đã nói qua với Phương Nam Chi về việc này. “Sắp xếp lại sách vở ngày mai đi học, rồi thu dọn qua chỗ quần áo mới mua là được, đợi lát nữa nhóm dì Hoàng tới, con nên xuống sớm một chút.”  “Vâng.” Phương Nam Chi ôm sách hôm nay nhận ở trường lên tầng, trở về phòng của mình. Sau khi cất sách đi, cô lấy bộ đồ mua cùng với ba ra, đeo túi xách lên. Quần áo mới mua bày khắp giường, Phương Nam Chi rũ mắt nhìn, hít sâu một hơi. Những bộ quần áo này có nhiều màu sắc khác nhau, be, xanh nhạt, hồng nhạt… Cách đây không lâu, Triệu Lợi Vân vui vẻ hứng khởi mua cho cô những món đồ nữ tính này. Nhưng thật ra, trước đây cô ít khi mặc những bộ quần áo có màu sắc như thế. Cô chỉ thích mặc màu đen. Bởi vì màu đen không phơi bày rõ nét dáng người cô, không bó chặt đến nỗi lộ ra cả những miếng thịt khiến người ta căm ghét, cũng sẽ không lộ hoàn toàn cặp đùi kém thon gọn. Mặc dù cô biết mình mặc quần áo gì cũng không đẹp, nhưng màu đen khiến cô có cảm giác an toàn. Nhưng cô không nói những lời này với Triệu Lợi Vân. Bởi vì cô không muốn mình vừa tới đã khiến cho mẹ cảm thấy mình rất kén chọn, cô cũng không muốn phá hỏng sự nhiệt tình bà dành cho mình. Phương Nam Chi hơi mím môi, cẩn thận treo quần áo vào tủ. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, cô bắt máy, là giọng của người già. “Liễu Liễu, trường mới có được không? Con có ổn không?” Liễu Liễu là biệt danh của cô, còn đầu bên kia điện thoại là người bà đang ở cách xa cô hàng nghìn cây số. Khi còn nhỏ, nhà cô nghèo, bố mẹ đi làm ăn xa, cô là đứa trẻ bị bỏ lại, lớn lên bên cạnh ông bà. Theo ký ức của cô, cô vẫn luôn sống ở một thị trấn nhỏ trong đất liền, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… Cô đều trải qua tất cả ở nơi đó. Trong ấn tượng của cô, bố mẹ chỉ có thể trở về lúc ăn Tết, được mấy ngày ngắn ngủi rồi họ lại vội vàng rời đi. Khi còn nhỏ, cô luôn mong chờ những ngày bố mẹ về nhà ăn Tết, nhưng vì ít tiếp xúc với bố mẹ nên họ dần trở nên xa cách dù cô có mong chờ ngày đoàn tụ đến đâu. Tuy nhiên, cô vẫn yêu bố mẹ, cũng chưa từng trách họ vì chuyện này. Bởi vì cô biết, tất cả đều bất đắc dĩ, họ ở bên ngoài cũng rất khó khăn, từ kiếm tiền đến sinh sống, họ không thể đưa cô theo vì cô cần phải đi học. Bà thường nói tất cả rồi sẽ tốt thôi. Phương Nam Chi luôn tin vào điều đó, cho nên cô vẫn luôn cố gắng học tập, cô muốn thi vào một trường tốt, sau này tìm một công việc tốt, giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Nhưng điều làm cả cô và bà đều không nghĩ tới là, cái từ “sẽ tốt” này lại tới nhanh và đột ngột như vậy. Cuộc sống của họ đã có sự thay đổi lớn vào một năm trước. Từ trước tới giờ ba đều mua vé số, năm ấy gặp may, trúng một giải thưởng vô cùng lớn. Đó là một dãy số mà họ không thể tưởng tượng được, nó đã trực tiếp thay đổi vận mệnh của cả gia đình. Căn nhà cô sống với ông bà ở quê nhanh chóng bị phá bỏ, tu sửa thành một tòa nhà lớn, rất nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt được bố mẹ gửi về. Cuộc sống của họ ở thị trấn nhỏ đột nhiên trở nên rất tốt, mọi người ở đây đều cực kỳ hâm mộ. Ban đầu, lúc đó bố mẹ cô định đưa cô từ thị trấn nhỏ lên Hàng Châu để đi học, nhưng vì lúc ấy cô đang trong giai đoạn quan trọng của lớp 9, kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, nên họ muốn nói sau. Sau đó, đến lúc chọn trường cấp ba, mới phát hiện ra rằng hộ khẩu là một vấn đề lớn, các trường công lập ở Hàng Châu không nhận học sinh từ các tỉnh khác, ba đã dùng rất nhiều tiền, nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng mới xin được cho cô vào một trường tư thục chất lượng cao gần nhà. Vì ở giữa đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, nên lúc cô nhập học thì lớp mười đã khai giảng được một tháng, cũng may, vì đề phòng sự cố xảy ra nên khi còn ở quê, bà đã bảo cô đọc qua chương trình lớp mười, trình độ của cô cũng xem như theo kịp. “Trường mới rất tốt, lớn lắm ạ, cái sân thể dục kia còn to hơn cả trường học chỗ chúng ta… Bà à, con vẫn ổn. Bà thì sao? Cơ thể bà thế nào rồi? Bà có uống thuốc đúng giờ không?” Ở đầu dây bên kia, bà cười: “Bà không sao, bà có uống thuốc, con cứ yên tâm.”  “Vâng, vậy là tốt rồi. Mẹ bảo là lúc nghỉ con có thể trở về thăm bà.” Bà nói: “Vừa mới đi chưa được mấy ngày con đã tính trở về rồi à, đọc sách cho tốt đi, đừng nghĩ những chuyện khác nhiều quá.” Chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ nghèo thành giàu. Trong vài ngày, từ thị trấn nhỏ đến đô thị sầm uất. Quá nhanh. Nhanh đến nỗi Phương Nam Chi không kịp thích ứng, nửa đêm nằm mơ, cô thường cảm thấy mọi thứ thật khó mà tin nổi. Đã ở đây vài ngày nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này còn xa lạ, cô luôn nhớ đến bà. “… Con biết rồi.”  “Bố mẹ con đâu?”  Phương Nam Chi: “Bố mẹ ở dưới tầng, mẹ nói hôm nay mời vài người hàng xóm tới ăn cơm, mẹ đang nấu ăn… Bà muốn nói chuyện với bố mẹ con ạ?” “Không nói nữa, họ đang bận rồi. Liễu Liễu, con cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình là được.”  “Vâng.”  “Bà cúp máy nhé.”  “Bà ơi…” Tút tút —— Điện thoại truyền đến âm thanh bận rộn, bà nội không nghe được cô định nói gì, bà cúp máy rất nhanh. Phương Nam Chi khẽ thở dài, nuốt câu nói “con nhớ bà” nghe hơi giả trân lại. Lúc cô xuống nhà, Triệu Lợi Vân vẫn đang nấu ăn trong phòng bếp. Khoảng vài phút sau, dì Hoàng ở cách vách tới. Dì Hoàng tên là Hoàng Ngữ Nhu, qua lời của bố mẹ, Phương Nam Chi mới biết nhà hàng xóm bên cạnh không phải dạng vừa. Khác với sự  “một bước đổi đời” của nhà cô, mấy đời nhà họ đều giàu có, công việc kinh doanh của gia đình rất lớn. Mẹ cô – bà Triệu Lợi Vân quen biết với Hoàng Ngữ Nhu cũng là một sự tình cờ, lúc ấy vừa mới chuyển đến không lâu, khi Triệu Lợi Vân đi trên đường ở tiểu khu thì vô tình phát hiện phía trước có người ngất xỉu, bà là một người tốt bụng, thấy vậy, bà vội vàng gọi 120, sau đó bà đưa người đi cùng bác sĩ, đợi ở hành lang bệnh viện cho tới khi người nhà của người đó đến bà mới lặng lẽ rời đi. Sau đó, Triệu Lợi Vân mới biết được, người bà đưa đến bệnh viện ngày đó lại chính là hàng xóm cách vách của mình. Tim của hàng xóm Hoàng Ngữ Nhu không tốt lắm, lúc đi tản bộ bên ngoài đột nhiên phát bệnh nên ngất xỉu. Vì Triệu Lợi Vân đã cứu mạng Hoàng Ngữ Nhu, hai người lại sống gần nhau, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn tốt. “Tới rồi à, mời vào mời vào, dép lê đây.” Triệu Lợi Vân đi ra khỏi phòng bếp, nhiệt tình tiếp đón Hoàng Ngữ Nhu vào nhà. Phương Nam Chi đứng ở một bên, khẽ lên tiếng chào hỏi. Hoàng Ngữ Nhu đưa một chiếc cặp cho cô: “Liễu Liễu, cặp sách này dì tặng con, ngày mai con đi học ở trường mới, dì chúc con đi học vui vẻ nhé.” Phương Nam Chi không dám nhận, cô nhìn về phía Triệu Lợi Vân. Triệu Lợi Vân vội nói: “Cậu khách sáo quá, sao còn mua đồ cho con bé chứ, thật ngại quá.” Hoàng Ngữ Nhu nói: “Ngại gì chứ, tớ muốn tặng mà. Liễu Liễu, nhận đi, không nhận dì sẽ không vui đâu.” Cuối cùng, chiếc cặp kia vẫn nằm trên tay Phương Nam Chi. Chắc là một chiếc ba lô rất đắt tiền, cô không biết nhãn hiệu, nhưng cô có thể cảm nhận được, vì túi của nó nhìn qua rất xinh đẹp. Cũng giống như dì Hoàng. Dì Hoàng tầm 40 tuổi, nhưng trông dì như thể 30 vậy. Dì ấy khác với mẹ cô, Triệu Lợi Vân là khổ tận cam lai, còn dì ấy lại sống an nhàn sung sướng. Tuy là sống trong nhung lụa nhưng dì rất hiền, chẳng hề trịch thượng, cũng không kiêu ngạo chút nào. “Sao cậu lại đến một mình, bọn nhỏ đâu rồi?” Sau khi ngồi vào phòng khách, Triệu Lợi Vân hỏi. “Vẫn đang ở nhà, ban nãy tớ đã gọi rồi, hai đứa nhỏ bảo đang dở ván game, chơi xong mới tới. Đứa lớn vừa mới ra ngoài về, thay quần áo xong sẽ qua. Ôi, bọn nhỏ này chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo được, chỉ có Liễu Liễu ngoan, vừa đáng yêu vừa nghe lời.”  “Đâu có đâu, ba đứa nhỏ nhà cậu cũng rất ngoan mà.” … Hai người ngồi hàn huyên rất lâu, Phương Nam Chi ngồi bên cạnh, yên lặng đợi. Trong phòng ăn, dì đang bê thức ăn ra ngoài. “Nói một lúc rồi, sao mấy đứa trẻ này vẫn chưa tới, tớ đi xem thử đã.” Hoàng Ngữ Nhu cảm thấy xấu hổ vì tới nhà người ta ăn tối mà còn đến muộn, bà đứng dậy định đi gọi người. “Không sao không sao, không phải đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong sao. Nếu không thì như này, để Liễu Liễu đi đi.” Triệu Lợi Vân quay sang nhìn Phương Nam Chi đang rảnh rỗi, dịu dàng nói: “Con sang bên cạnh gọi người nhé.” Bỗng nhiên bị gọi tên, Phương Chi Nam dứt ra khỏi thế giới của bản thân, cô ngước mắt lên. “Cũng được.” Hoàng Ngữ Nhu nói: “Vừa hay bọn trẻ vừa là bạn học vừa là hàng xóm. Liễu Liễu mới đến đây không lâu, nên làm quen nhiều hơn mới được.”  “Đúng đúng đúng.” Triệu Lợi Vân cổ vũ: “Liễu Liễu, đi đi.” Biệt thự có cổng và sân riêng, hai nhà chỉ cách nhau một con đường. Bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, sương mù dày đặc, lúc ra khỏi cổng, Phương Nam Chi quên mang ô, nhưng chút mưa nhỏ này cô chẳng để ý, dù sao cũng rất gần. Vì nguyên nhân khác nên trong lòng cô hơi căng thẳng. Hai hôm trước, cô vô tình gặp ba người con của dì Hoàng ở cửa nhà, lúc ấy dì Hoàng còn giới thiệu họ, con trai cả là Hứa Nguyên Hách, lớn hơn cô hai tuổi, học lớp 12 ở trường thực nghiệm Quận Hoa. Cặp sinh đôi còn lại bằng tuổi cô, là học sinh lớp 10 trường Quận Hoa. Cô không biết cách hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa, hơn nữa lại toàn là người xinh đẹp như ngọc. Bây giờ đột nhiên để mình cô đi mời ba người họ, cô rất lúng túng. Sau khi đến sân sau nhà họ, Phương Nam Chi đẩy cổng đi vào. Cô bước mấy bậc cầu thang, đứng trước cửa lớn. Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm lựa cách diễn đạt. “Xin hỏi, các cậu xong việc chưa, mẹ tôi muốn mời mọi người qua ăn cơm.” Kể cũng lạ… Có khi họ còn chẳng nhớ nổi cô là ai, dù sao hôm đó cũng chỉ vội vàng gặp mặt. Phương Nam Chi nhíu mày, vẫn nên tự giới thiệu trước đi. “Xin chào, tôi là Phương Nam Chi ở nhà bên cạnh, cơm đã nấu xong rồi, các cậu có thể đến ăn.” Ừm… Dì Hoàng cũng đã gọi trước rồi, cô nói thế này nhất định họ sẽ hiểu. Phương Nam Chi giơ tay lên, chuẩn bị ấn chuông cửa, nhưng đầu ngón tay lại chậm chạp không đặt lên đó. Lạ thật, với người khác việc này rất đơn giản, nhưng lại trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Sau khi do dự thêm mấy chục giây, cuối cùng cô cũng gom đủ dũng khí. Nhưng ngay khi cô định ấn chuông cửa, cánh cửa đột nhiên tự mở ra. Nói đúng hơn là có người mở cửa từ bên trong. Phương Nam Chi hơi giật mình, lập tức buông tay xuống, nhanh chóng nhẩm lại những lời muốn nói mấy lần trong đầu. Thế nhưng vừa nhìn thấy người đứng ở trong cửa, những lời này bỗng nghẹn giữa cổ họng. Tới Hàng Châu mấy ngày rồi, Phương Nam Chi vẫn luôn cảm thấy nơi đây là một thế giới khác, nhà cửa, đường xá, trường học, trung tâm mua sắm… Tất cả đều huy hoàng tráng lệ, khác hoàn toàn với nơi cô sống khi còn nhỏ. Cô trải qua mấy ngày nay trong sự mơ hồ và lo lắng, khi nhìn thấy người trước mắt, cảm giác hư ảo và cô đơn trong lòng dường như lên tới đỉnh điểm. Đến người sinh sống ở thành phố này cũng đẹp như vậy sao. Người trước mắt không phải con của dì Hoàng. Anh mặc đồng phục trường thực nghiệm Quận Hoa, quần đen, áo khoác đen trắng, trên ngực phải là logo trường Quận Hoa. Thân hình cao lớn, đẹp trai, vì trong phòng có ánh sáng nên đường nét gương mặt chìm trong bóng tối càng đẹp quá đỗi, đôi mắt sâu thẳm lạ thường. Khi anh nhìn xuống, cô thấy hàng mi dày và sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cậu. “Cậu tìm ai?” Hẳn là cậu không ngờ  có một người xa lạ đứng ở cửa. Ngực Phương Nam Chi bỗng đập mạnh, cô vội vàng dời ánh mắt khỏi người anh rồi rũ mắt theo thói quen. Không phải Hứa Nguyên Hách, cũng không phải đôi song sinh kia, vậy anh là… “Tôi, tôi tới gọi bọn họ đến ăn cơm, cậu là ai?” Hỏi xong rồi cô mới thấy mình rất mất lịch sự, Phương Nam Chi lập tức bổ sung: “Tôi tìm người nhà này, tôi ở cách vách… Tối nay bọn họ sẽ ăn tối ở nhà tôi, mẹ tôi và dì Hoàng bảo tôi đến gọi.” Người trước mắt ngừng lại một chút, hiểu ra rồi, anh nói: “Vậy cậu chờ một lát, bọn họ sắp xuống rồi.” Vì hướng mắt xuống dưới nên cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô cảm giác lúc nói chuyện anh nhìn cô. Cũng có thể nghe thấy giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến, hơi trầm thấp nhưng rõ ràng, vô cùng dễ nghe. Bình thường thậm chí cô còn tự thấy được ngoại hình của mình không đẹp, cô dễ xấu hổ, mặc cảm, tự ti khi bắt gặp một làn da đẹp. Cô không thể nào giống như các bạn nữ xinh đẹp hoạt bát, sau khi kinh ngạc vì vẻ đẹp của cậu thì tiến lên kết bạn, mà chỉ muốn thu mình vào vỏ ốc của mình ngay lập tức. Bên tai Phương Nam Chi nóng lên. Cô bỗng muốn chạy. “Bên ngoài hơi lạnh, cậu vào trong chờ đi.” Anh bỗng nói. Phương Nam Chi lập tức lắc đầu: “Không được không được, hay là cậu giúp tôi nói với họ một tiếng… Tôi đi về trước.” Cô không biết mình vừa lấy đâu ra dũng khí “sai bảo” người khác, nhưng lời cũng đã nói rồi, chẳng thể rút lại được. Cô nắm chặt tay, nhanh chóng xoay người bước xuống cầu thang. Nhưng không ngờ rằng, vì mưa nên cầu thang hơi trơn, cô vội vàng đi nên bước hụt một bước, phịch một tiếng,  cô lập tức ngồi trên bậc thềm! Cũng không đau lắm. Nhưng âm thanh quá lớn. Trong phút chốc đó, Phương Nam Chi cảm thấy tâm mình cũng lạnh đi. __________ Tác giả có lời muốn nói: Viết quyển mới ~~300 cái bao lì xì, cảm ơn các bạn đã ủng hộ! Tôi muốn viết một câu chuyện về một cô gái đang dần trở nên tốt hơn. Thanh xuân không phải một cơn ác mộng, nó là một sự cứu rỗi. Mời các bạn mượn đọc sách Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng - Tây Phương Bất Bại
“Tơ hồng liên minh” là một tổ chức công ích được chính phủ thành lập vì mục tiêu làm giảm bớt tình trạng lười hẹn hò, ngại yêu đương và sợ kết hôn của giới trẻ hiện nay. Có thể nói, hiện nay chủ nghĩa DINK (Dual Income, No Kids) đã trở thành một hiện tượng phổ biến, những người mang chủ nghĩa này cùng giơ cao ngọn cờ “Tôi vui sướng, tôi làm chủ” tuyên truyền khắp nơi.  Căn cứ vào thống kê trên cả nước, cứ trong 100 đôi năm nữ, chỉ có 30 đôi lựa chọn kết hôn, 10 đôi lựa chọn sinh con, dẫn đến dân số già và thiếu hụt lao động nghiêm trọng. Vì vậy, chính phủ thành lập tổ chức “Tơ hồng liên minh”, triệu tập các nhà tâm lý học và xã hội học đến làm tư vấn viên, giúp đỡ mọi người đi tìm một nửa thích hợp của mình. Và Mễ Nhiễm chính là một trong các tư vấn viên của tổ chức tơ hồng này.  Nói ra thì Mễ Nhiên là một ngoại lệ, cô không phải là nhà tâm lý học, cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương hay hẹn hò, chẳng qua chỉ có chút biệt tài trong việc viết tiểu thuyết ngôn tình hay blog tự sự, vốn dĩ không liên quan gì đến việc trở thành “ông tơ bà nguyệt”, nhưng việc này cũng là bất đắc dĩ. Thế giới mà Mễ Nhiên đang sống không phải là thế giới trước đây của cô, Mễ Nhiên xuyên vào một bộ tiểu thuyết tên là “Khủng hôn chứng”, mà thân thể của cô bây giờ chính là của nữ phụ cùng tên “Mễ Nhiên”, một người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, khinh nghèo nịnh giàu, lúc nào cũng đeo bám nam chính Lục Phỉ Nguyên, cuối cùng lấy cái chết mà chấm dứt.  Thật ra nguyên chủ “Mễ Nhiên” là người có học thức cao, cô là thạc sĩ tâm lý học nên mới được tuyển chọn vào tổ chức “Tơ hồng liên minh”, chỉ là tâm tư không thuần nên kết cục thảm bại như vậy. Giờ đây, khi Mễ Nhiên trở thành “Mễ Nhiên”, vì trả nợ tiền thuê phòng mấy tháng nguyên chủ còn thiếu, vì trang trải cho cuộc sống đắt đỏ ở nơi thành thị, Mễ Nhiên đành nhắm mắt đưa chân, vận dùng hết tất cả các kinh nghiệm sách báo, các triết lý từng nghe kết hợp với tế bào cảm nhận tình yêu đi se duyên cho những ai đang cô đơn, cho những ai muốn tìm thấy hạnh phúc gia đình. Giúp vị thiên kim tiểu thư sợ hôn nhân tìm được bạn đời, giúp “Hoàng hậu Taekwondo” nhận ra tình yêu đơn phương chân thành của cậu bạn thân...Người có duyên rồi cũng thành quyến thuộc, từng cặp cô dâu chú rể sẽ bước vào lễ đường, là những cái nắm tay thề nguyện, là những nụ hôn hẹn ước, để họ cùng nhau bước vào đời sống hôn nhân, cho dù có cãi vã hay ngọt ngào, chỉ mong sao có thể cùng nhau đi được đến cuối con đường.  Thế rồi từng câu chuyện nhỏ sẽ tạo thành một câu chuyện lớn, khi Lục Phỉ Nguyên bắt đầu rung động trước một Mễ Nhiên lạc quan hào phóng, một Mễ Nhiên luôn chân thành giúp đỡ người khác tìm kiếm hạnh phúc. Mễ Nhiên như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của Lục Phỉ Nguyên, đó là sức hút từ sự tự tin trong đôi mắt, là cảm giác dễ chịu thoải mái mỗi khi trò chuyện cùng cô, được cô thấu hiểu, sẻ chia và thông cảm...Cứ vậy, Lục Phỉ Nguyên yêu Mễ Nhiên. Lục Phỉ Nguyên tuy bình thường có chút lạnh lùng cứng ngắc nhưng một khi đã yêu ai thì sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất. Anh coi trọng tình yêu và gia đình, trân trọng người con gái anh yêu. Mễ Nhiên, anh không dám hứa sẽ mãi mãi bên em, bởi trên đời này không có gì là mãi mãi, nhưng ngày nào anh còn tồn tại, hãy để anh yêu em, bảo vệ và chăm sóc em. Mễ Nhiên, người con gái mà anh yêu thương.  *** “Không phải, là gác mái phía dưới kia một bộ. Tiểu Lục tới rồi cuối năm liền dọn đi ra ngoài, ngươi liền dọn thượng gác mái. Như thế nào, ngươi trí nhớ kém như vậy, đều không nhớ rõ?” “……” Nàng thật đúng là không nhớ rõ. Nguyên lai Lục Phỉ Nguyên cùng Mễ Nhiên ở chung quá. Như vậy vấn đề tới —— một bọn họ rốt cuộc phát triển đến nào một bước?! Có hay không phát sinh qua quan hệ?! Nghĩ đến đây, Mễ Nhiễm quả thực là vô ngữ hỏi trời xanh —— Vì cái gì nàng lúc trước đọc sách thời điểm, liền không thể nhiều phiên vài tờ a! Cốt truyện quả thực là ôm đồm hắc! Tác giả có lời muốn nói: 5000 đồng tiền sẽ còn. (;  ̄ェ ̄ ) Chương 6 kình ca Tô Nguyệt Phinh kỳ thật không thèm để ý người khác nói gì đó, dù sao nàng vốn dĩ chính là cái không hợp đàn người. Điểm này không phải lớn lên về sau mới phát hiện, mà là lúc còn rất nhỏ, nàng liền phát hiện chính mình cùng hài tử khác không quá giống nhau. Tập thể hoạt động cùng khóa ngoại phụ đạo đều không yêu tham gia, duy độc vẽ tranh mới có thể mang cho nàng yên lặng. Nàng yêu nhất họa đề tài là cá voi, nói đúng ra, là một đầu gọi là “Alice” cá voi. Từ tám tuổi năm ấy thấy được Alice phim phóng sự về sau, nàng liền đối nó nhớ mãi không quên. ... Mời các bạn đón đọc Kết Hôn Tuy Đáng Xấu Hổ Nhưng Hữu Dụng của tác giả Tây Phương Bất Bại.
Yêu Em Từ Giọng Nói - Vạn Vật Hữu Ngôn
Bắt đầu từ lần hợp tác trong một dự án lồng tiếng cho phim điện ảnh, Tô Noãn Dương và Cố Hoài Cẩn đã được gặp nhau. Họ cùng đảm nhận lồng tiếng cho nam chính và nữ chính trong bộ phim “Kiếp phù du”, hai nhân vật yêu hận đan xen lâm li bi đát kết cục thảm sầu. =)) Một người tính tình cao lãnh lại xa cách thế tục như Cố ảnh đế khi hợp tác với Tô Noãn Dương thì lại tỏ vẻ dễ gần đến khó tin. Anh luôn trợ giúp, bao dung cô hết mực, “giống như kim chỉ nam chỉ thuộc về một hải đăng duy nhất, trong đêm đen chỉ vì cô mà chiếu sáng con đường trước mắt” làm cho Tô Noãn Dương ban đầu cảm thấy rất áp lực. Tô Noãn Dương tốt nghiệp đại học tốt, tìm được một công việc tốt, tiền lương cũng hậu hĩnh nhưng vì đam mê, cô từ bỏ tất cả để làm một người chủ trì radio, không hẳn là nổi tiếng nhưng cũng có fan yêu thương.  Tô Noãn Dương không phải mỹ nữ xinh đẹp hay hấp dẫn, không có tài năng vượt trội, lại ít nói và không giỏi giao tiếp với mọi người. Cô cũng không biết một người không có gì đặc biệt như mình làm thế nào lại lọt vào mắt xanh của Cố Hoài Cẩn. Qua những lời nói và hành động của Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương đã tưởng mình với anh tâm linh tương thông, ai dè anh chính là “Cẩn Du”. Anh khoác lên mình lớp áo “một người bạn trên mạng” âm thầm quan tâm cô từ lâu rất lâu, sớm chiều cùng cô tâm sự, an ủi khi cô buồn, chia sẻ khi cô vui. Anh từng không biết dung mạo cô ra sao, không biết cô có bạn trai hay chưa, không biết bất cứ thông tin gì ngoài cái tên “Tô Tô” nhưng anh vẫn không kiềm chế được thích cô. Vốn dĩ anh đã nghĩ cứ như vậy yên lặng bảo vệ cô cả đời, may mắn thay trời cao lại an bài cho hai người cơ hội gặp nhau. Anh ở thế giới ảo từng bước thăm dò phòng tuyến của cô, anh ở thế giới thực thì lại bước vào cuộc sống của cô. Anh ở thế giới ảo xem cô là chỗ dựa tinh thần, giọng nói của cô là nơi yên bình cứu anh khỏi áp lực của công việc. Anh ở thế giới thực lại muốn đem cô gái này cất vào trong lòng, đặt vào tương lai, thậm chí có thể buông tất cả để bảo vệ cô chu toàn. Mình không biết với đại đa số phái nữ sẽ suy nghĩ như thế nào nhưng đối với cá nhân mình, mình không thể chống cự lại với sự quan tâm ngọt ngào và chân thành từ người khác, không thể giữ “tâm lặng như nước” trước người đó, huống hồ trong truyện này người quan tâm nữ chính lại còn là một ảnh đế siêu cấp đẹp trai. Cho nên Tô Noãn Dương cũng vậy, cô không thể bình tâm với thế tấn công thầm lặng mà ồ ạt của Cố Hoài Cẩn được. Nghĩ đi nghĩ lại việc Cố Hoài Cẩn theo đuổi Tô Noãn Dương cứ y như việc một con sói nham hiểm dụ dỗ tiểu bạch thỏ vào bẫy mà nó giăng ra. Con thỏ nhỏ bé không còn khả năng chống cự, tình nguyện nắm tay con sói dung dăng dung dẻ về hang và viết nên kết thúc viên mãn. "Yêu em từ giọng nói" là một bộ truyện không dài nên trong xuyên suốt tình tiết truyện không phát sinh biến cố, có chăng chỉ có một vài scandal nhảm nhí nhỏ nhoi mà thôi bởi vì đó là thế giới showbiz mà. Hai nhân vật cứ một đường tiến tới với nhau, không xuất hiện một kẻ chen ngang nào. Bởi vì căn bản họ chen vào không nổi mà ngược lại còn bị tống cho cẩu lương vào mặt. Toàn bộ truyện là câu chuyện tình yêu ngọt ngào, từ mạng ảo đến đời thực, từ những người xa lạ trở thành người thân thuộc nhất của đối phương. Trong truyện là vậy đó, còn ở ngoài đời thì các “cô gái” hãy tỉnh táo một chút nha, vì xác suất gặp được soái ca tử tế “lang thang trên mạng” rất ít ỏi đó. *** Tháng giêng ngày mười lăm, tết Nguyên Đán. Hôm nay, Tô Noãn Dương vốn phải về nhà ăn tết. Nhưng bởi vì phải đi tham gia nghi thức trao giải, cho nên đành phải lưu lại thành phố A. Lễ trao giải lần này, chính là “Bách Linh Ly” mỗi năm một lần. “Bách Linh Ly” chính là giải thưởng cho diễn viên phối âm, mỗi năm đều sẽ bình chọn một lần, Tô Noãn Dương lần này nhận đề cử giải thưởng nữ phối âm xuất sắc nhất và người mới xuất sắc nhất, đề cử thông qua hai tác phẩm chính là phim điện ảnh 《 kiếp phù du 》 và điện ảnh 《 Lục Bình 》. Trước đêm giao thừa Vương Ngọc đã nói với Tô Noãn Dương tin tức cô được đề cử tại “bách linh ly”, Tô Noãn Dương lúc ấy bị dọa tới hỏng. Phải biết rằng, “bách linh ly” là giải thưởng tối cao giành cho diễn viên phối âm, lực ảnh hưởng so với diễn viên giải thưởng Kim Mã và giải thưởng Kim Tượng là bằng nhau. Lần này là lần đầu tiên Tô Noãn Dương tham gia lễ trao giải lớn như vậy, Cố Hoài Cẩn làm khách quý đặc biệt cũng xuất hiện ở hiện trường. Hai người sóng vai cùng đi trên thảm đỏ, lễ phục trắng và tây trang đen, mới vừa bước ra, liền giành được hoan hô từ các fan. Hai người điền tên xong, liền đi đến trước mặt người chủ trì, người chủ trì nhìn hai người, bắt đầu rồi phỏng vấn đơn giản tại hiện trường. Tô Noãn Dương tuy rằng vừa mới xuất đạo, nhưng thực lực đúng là không thể khinh thường. Nhận được hai bộ tác phẩm đều là khởi đầu tốt đẹp, ratings bạo tăng không nói, đề tài cũng xáo xào không ít. Không chỉ có thu được tình yêu của Cố Hoài Cẩn, cũng thu được tình hữu nghị với Đường Tiếu, thậm chí đến cả Dương Đức Vinh tiền bối đều thu cô làm học trò. Tuy nói đã trải qua rất nhiều lần phong ba trên Weibo, nhưng cuối cùng đều an toàn thay đổi hướng phát triển của dư luận, chẳng những không có ảnh hưởng đến tinh đồ của cô, ngược lại còn thu hoạch rất nhiều fans ủng hộ cô. Không chỉ có trình độ phối âm lợi hại, kỹ thuật diễn cũng rất có thiên phú, được Lâm độc miệng nổi danh trong giới nhìn trúng, bộ phim truyền hình đầu tiên có thể cùng Lâm Hải và Đường Tiếu hợp tác, có thể nói như cá gặp nước, tiền đồ vô lượng. Người chủ trì nhìn vị tân binh vương bài ngang trời xuất thế này, tùy tiện hỏi mấy cái vấn đề không đau không ngứa, Tô Noãn Dương đều hoàn mỹ đáp lại. Nhưng mà hôm nay không phải chỉ có một mình Tô Noãn Dương đi đến, cùng cô đi tới còn có ảnh đế Cố Hoài Cẩn. Bọn họ hai người gom lại cùng nhau, cái này chính là đại biểu cho đề tài, đại biểu cho nhiệt độ, người chủ trì đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Chế nhạo nhìn hai vị trước mặt ân ái, cười hỏi vấn đề cuối cùng. “Kế tiếp chính là vấn đề cuối cùng, xin hỏi hai người là ai theo đuổi ai trước?” ... Mời các bạn đón đọc Yêu Em Từ Giọng Nói của tác giả Vạn Vật Hữu Ngôn.
Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) - Đông Thời
Tám năm thời gian, sẽ khiến cho rất nhiều thứ thay đổi. Tựa như thành phố từng quen nay đã chẳng còn thân thuộc. Lại giống như có những mối quan hệ đã chẳng còn như lúc bắt đầu. Hướng Vãn của tám năm trước, là một cô nữ sinh tràn đầy nhiệt huyết, trong mắt trong lòng chỉ có một mình Lâm Dịch Bạch. Năm đó, chỉ một cái liếc mắt, chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng dưới tán cây đã cướp mất trái tim cô gái nhỏ. Để rồi sau đó, mỗi ngày Hướng Vãn đều cố gắng, mặt dày mày dạn theo đuổi, chẳng sợ thiếu niên ấy tính tình lạnh nhạt, cũng chẳng ngại anh cả ngày chẳng nói một câu.  Thế rồi, đổi lại, cô nhận được gì? Là nước mắt? Là đau thương? Là sự im lặng trong một đêm mùa hạ? “Lâm Dịch Bạch, rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?" “Chúng ta, chia tay đi.” Ngắn gọn năm chữ, đem nhiệt tình của tất cả thành xuân hoá thành một vết sẹo, cùng Hướng Vãn rời xa nơi này. Tám năm thời gian, Hướng Vãn đã chẳng còn là cô tiểu thư thích cùng bạn bè đi ăn ở khắp phố lớn, ngõ nhỏ; cũng chẳng còn là cô gái lúc nào cũng bám sau lưng Lâm Dịch Bạch. Hướng Vãn của bây giờ, là cô bác sĩ trung y mới vào làm việc, là cô gái chỉ muốn cách Lâm Dịch Bạch càng xa càng tốt. Thế nhưng, bác sĩ Lâm làm sao có thể dễ dàng khiến cô rời xa anh như vậy. Anh từng bỏ lỡ cô tám năm, đã từng khiến cho cô rời đi trong nước mắt, đã từng không thể dùng vòng tay của mình để che chở cho cô. Nay cô đã trở về, mà anh cũng đã có đủ năng lực, sẽ không để cô phải uất ức, càng không thể khiến cho cô rời xa mình. Thế nhưng, cô gái của anh đã không còn là cô nữ sinh ngốc luôn vây quanh anh ngày trước. Cô bây giờ lạnh nhạt, xa cách, đối với anh càng thêm đề phòng. Anh muốn tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ lùi thật xa. Cuộc sống của anh, vốn luôn thuận buồm xuôi gió, duy chỉ có cô luôn khiến anh không có cách nào.  Thế nhưng, anh chính là cam tâm tình nguyện để cô trêu đùa, để cô trách mắng, để cô hờn dỗi. Bởi vì cô gái anh thích năm mười bảy tuổi ấy là cô bác sĩ trung y đối với anh mỗi ngày mỉm cười “Bác sĩ Lâm, có khoẻ không?” *** Vâng, tớ xin được kết thúc phần giới thiệu mang tính chất nghệ thuật và làm màu tại đây. Tiếp theo sẽ là chuyên mục “ăn ngay, nói thật” và phần review mang tính chất cục súc của tớ. Thế nên, tất cả những thanh niên yếu tim, yêu màu hường và thích sự giả dối thì mời đứng ngoài cửa, đây không phải là nơi dành cho bạn. Để bắt đầu thì tớ xin có vài lời tóm gọn về nội dung thế này. Đây thực sự là câu chuyện tình yêu của hai thanh niên thiếu nghị lực. Nhà gái thì tỏ vẻ đã tổn thương nên không muốn dây dưa, thế nhưng năm lần bảy lượt bị nam sắc mê hoặc đến mất trí, gọi là đến, đuổi... làm màu định đi nhưng mà chưa bao lâu lại quay về.  Còn về đằng trai, rõ là trong lòng thì thích người ta đến chết đi được, thế mà vừa gặp mặt đã gây khó dễ, lại còn tỏ vẻ cao lãnh, cả ngày không nói được năm câu, tính khí thì thất thường, hoa đào thì bay khắp chốn, may mà có cái mặt đẹp kéo lại. Nữ chính là kiểu tính cách thẳng thắn, từ lúc cấp ba cho đến sau này đã trải qua nhiều việc, từ thiên kim được nuông chiều đến bươn trải để giúp đỡ gia đình nên tính cách cũng có phần hiểu chuyện, biết nhẫn nhịn đúng chỗ nhưng cũng không để người ta bắt nạt. Tuy nhiên thì đôi khi nữ chính có những hành động hơi “mất não”, đặc biệt thiếu nghị lực trong các vấn đề liên quan đến nam chính. Nam chính đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu, là thành viên câu lạc bộ nam thần cao lãnh. Từ lúc học trung học đã thích nữ chính rồi, cũng đã từng bên nhau, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên dẫn đến chia tay. Nói chung nam chính là kiểu nam thần “phổ biến” quá, bị một màu và không để lại nhiều ấn tượng. Ngay đến dàn nhân vật phụ nó cũng nhạt như cái câu chào hỏi "Đã lâu không gặp, có khoẻ không?” ý. Nữ phụ là đại diện ưu tú của hội bạch liên hoa, tính tình nhão nhoẹt, mở miệng là dẹo trai, hở tý là khóc nhưng tâm địa thì độc ác mưu mô. Đáng tiếc thích nhầm nam chính lạnh như nước đá nên mỗi ngày đều bị dội cho rét run. Nói chung chuyện mang tính chất giải trí, ngọt ngào, tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán, bối cảnh đơn giản, cốt truyện không có nhiều điểm mới. Nếu bạn là bánh bèo thích ăn cẩu lương thì có thể thử, còn không thì có thể bỏ qua nhé. *** Lâm Dịch Bạch nhìn di động thượng một hàng tự, không cấm sửng sốt sửng sốt. Tiểu bạch? Thật khó nghe. Chính là hắn như thế nào thế nhưng cảm thấy có điểm…… Ngọt? Hắn ngón tay lưu loát mà gõ hạ tự đi: 【 không được kêu ta tiểu bạch. 】 Đối phương thực mau trở về một cái: 【 ta đây kêu ngươi cái gì? Bạn trai? 】 Lâm Dịch Bạch dứt khoát không để ý tới nàng tra, gõ hạ hai chữ: 【 ra tới 】. * * Thẳng đến hôm nay ở thượng xong chủ nhiệm lớp khóa về sau, hướng vãn mới biết được vì cái gì ngày hôm qua Lâm Dịch Bạch muốn đi cùng mấy cái bằng hữu cùng nhau chơi bóng. Vị này chủ nhiệm lớp tại hạ khóa hết sức tuyên bố một tin tức —— “Các vị đồng học, dựa theo minh trung cho tới nay truyền thống, từ dưới chu bắt đầu, chúng ta đem nghênh đón trận bóng rổ. Lớp trưởng tan học thống kê một chút, muốn tham gia đồng học, thuận tiện lại thống kê một chút, dự thi đội viên đồng phục của đội lớn nhỏ, cùng mặt trên hào.” Hướng vãn vừa nghe xong liền nhìn về phía bên người Lâm Dịch Bạch, rất là hưng phấn nói: “Ngươi nhất định sẽ tham gia đúng hay không?” Lâm Dịch Bạch gật gật đầu: “Ân.” Cái này thi đấu hắn xác thật chờ mong đã lâu. Lúc này hướng vãn chính thâm chịu ngôn tình tiểu thuyết độc hại, thần bí hề hề thò lại gần: “Tiểu bạch, ta có thể hay không cầu ngươi sự kiện?” “Đừng gọi ta tiểu bạch.” “Úc, đó chính là có thể lạp!” Hướng vãn thật sự bội phục vị này tìm trọng điểm năng lực. Nàng cười, hơi có chút không có hảo ý mà nói: “Ta đây muốn đem tên của ta ấn đến ngươi cầu phục thượng!” Nàng chính là biết trận bóng rổ đối trong trường học tiểu cô nương có bao nhiêu quan trọng, không chuẩn các nàng muốn dự thi nam sinh còn hưng phấn đâu. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Lâm, Có Khỏe Không? (Ngươi Hảo Sao, Lâm Bác Sĩ?) của tác giả Đông Thời.
Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ - Xuân Phong Lựu Hỏa
Năm 12 tuổi, Lý Huyền, cô công chúa nhỏ xinh đẹp đa tài đa nghệ cùng với năm ngôi sao nhí khác được tuyển chọn, theo chân Đoàn làm phim của Đài truyền hình Cà Chua, bôn ba mấy ngày đêm, đi vào nơi sâu nhất, hoang vu nhất của núi rừng Tây Bắc, đến một thôn trại tên là Hồng Câu Loan để tiến hành ghi hình một tập trong gameshow mới về khai quật tài năng trẻ "Ngôi sao nhỏ". Tại đây, vì một trong những bạn diễn nhí ăn phải đồ hỏng, bị đau bụng, không thể ghi hình nên tổ tiết mục đành kiếm một cậu bé trong thôn núi để tạm thay thế. Đó là một cậu bé gầy gò đang đốn củi trong rừng, tên Đại Ngưu, 9 tuổi, bề ngoài đen nhẻm, bẩn thỉu, quần áo cũ nát nhưng vẫn không che được ngũ quan và dáng vẻ vô cùng tuấn tú; ngay cả cách ăn nói, hành xử cũng thông minh nhanh nhẹn, không hề giống một đứa trẻ sống trên núi. Và rồi, khi cậu bé ấy được yêu cầu hát thử thì ngay lập tức, giọng hát tự nhiên, trong trẻo, quãng âm hoàn hảo vô cùng rộng đã thu hút tất cả mọi người. Đạo diễn mừng như bắt được vàng, ghép đôi cậu với Lý Huyền rồi tiến hành ghi hình ngay. Nhưng vừa lúc đó, một đám người tự xưng là bố mẹ Đại Ngưu hùng hổ kéo đến đòi người.  Cậu bé mới khóc lóc van xin, nói rằng đấy không phải bố mẹ ruột của cậu. Tên cậu cũng không phải là Đại Ngưu. Cậu là Lâm Hi, bố là Lâm Chính Huyền mẹ là Hà Nhược Lan, cậu bị bắt cóc rồi đem bán đến đây đã 3 năm rồi, cầu xin mọi người hãy cứu giúp. Tiếc rằng đám người kia quá mức hung hãn, đoàn ghi hình lại sợ phiền phức, nên mọi người đều làm như không biết, để bọn chúng dẫn cậu đi, còn cắt hết mọi hình ảnh về cậu bé đã quay, cứ thế trở lại thành phố. Lý Huyền khi đó mới 12 tuổi, còn quá non nớt, chẳng biết nên làm gì, cũng chỉ có thể cùng đoàn phim trở về, ôm theo hi vọng là sẽ có người lớn trong đoàn đứng ra giúp cậu bé. Nhưng tận sâu trong lòng cô, bao nhiêu năm sau, vẫn luôn có một sự áy náy không yên đối với cậu bé ấy. Hình ảnh cậu bé dùng hết sức lực nắm chặt lấy bàn tay cô như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, van cầu cứu giúp, đôi lúc vẫn trở đi trở lại giày vò lương tâm và ám ảnh giấc ngủ của cô. Vào năm 16 tuổi, Lý Huyền được debut và lập tức ghi dấu ấn mạnh mẽ trong công chúng nhờ giọng hát đầy nội lực. Cô nhanh chóng trở thành Thiên Hậu trong làng âm nhạc, đạt được vô số giải thưởng danh giá. Nhưng đúng lúc cô đang đứng trên đỉnh cao vinh quang nhất, thì lại chịu một cú sốc lớn: chứng kiến em gái Lý Sơ tự tử ngay trước mắt mình, lại ngỡ bản thân là nguyên nhân chính khiến em uất ức mà chết khiến cho Lý Huyền không thể cất giọng hát nữa. Cô tuyên bố giải nghệ và bằng tài năng thiên phú của mình, quay sang làm nhà soạn nhạc tài ba kiêm quản lý, dẫn dắt những ca sĩ trẻ, trở thành kim bài chế tác âm nhạc của công ty truyền thông giải trí hàng đầu Thịnh Ngu, có bàn tay Midas chạm vào ca sĩ nào là ca sĩ đó sẽ lập tức hóa vàng. *** Tiết mục được thu trong đại sảnh, hai mươi thí sinh lục tục ngồi vào khán phòng, từ giờ đến lúc bắt đầu vòng đối kháng còn một ngày, hôm nay các thí sinh phải thử giọng ca khúc dự thi vòng sơ tuyển trong nền nhạc, đồng thời tiến hành thảo luận với đạo diễn và ban giám khảo, ban giám khảo cũng sẽ căn cứ vào năng lực của thí sinh mà đưa ra ý kiến, hoặc yêu cầu đổi sang ca khúc mới. Buổi thử giọng chưa bắt đầu, các thí sinh túm năm tụm ba ngồi trong khán phòng buôn chuyện. "Nghe tin gì chưa? Năm nay 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》 có bốn giáo viên đấy." "Hôm qua tôi nghe nhà sản xuất nói hình như mời thêm một giáo viên, mời Lý Huyền thì phải." "À, kim bài chế tác âm nhạc của truyền thông Thịnh Ngu Lý Huyền hả?" "Kim bài chế tác, là sao?" Có người không hiểu vội vàng quay đầu lại hỏi. "Nghĩa là cô ấy dẫn dắt ai, người đó sẽ nổi tiếng; cô ấy viết album cho ai, album người đó sẽ bán chạy, bây giờ minh tinh vì xin được một bài hát của cô ấy cũng phải xông vào phá cửa, nhưng yêu cầu của cô ấy rất cao, không dễ hợp tác với người khác, chỉ viết nhạc cho nghệ sĩ mình coi trọng." "Nói như vậy, ai có thể làm học trò của cô ấy, hát nhạc cô ấy viết, giải quán quân chẳng phải đã nằm sẵn trong tay rồi ư?" ... Mời các bạn đón đọc Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.