Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vãn Thiền

Văn án: Yến Hạ lớn lên ở một trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi, vừa nghèo vừa khổ còn phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi tàn tật, đó giờ luôn là hộ gia đình nghèo khó được bà con cứu tế cho. Cho đến một ngày, nàng phát hiện mẹ nuôi què chân của mình có thể dùng một chưởng san bằng cả ngọn núi, tiếng đàn của người cha nuôi mù lòa có thể triệu cự thú trong truyền thuyết... Thiếu nữ nghèo suốt mười mấy năm chợt phát hiện thì ra mình là người có hậu thuẫn lớn nhất trong giới Trung Nguyên. *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop)   ***   Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa ➻➻➻ Cơn mưa đầu mùa qua đi, vài tia nắng lọt qua tầng mây chiếu xuống trấn Nam Hà. Những bông hoa đầu xuân còn chưa nở hết, chúng khẽ lắc mình theo làn gió. Xuân ý đương nồng. Phía bắc trấn Nam Hà vẫn tịch nhiên như cũ, tựa như không hề liên quan gì tới cơn mưa vừa qua, không liên quan gì đến ngày xuân, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ca. Mãi đến khi Yến Hạ đẩy cửa bước ra, bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn, bưng nước, nấu cháo, hầm thuốc. Căn tiểu viện yên tĩnh vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên có sinh khí hơn rất nhiều. Hôm nay, Yến Hạ mặc một bộ váy màu vàng nhạt phối với sợi dây buộc tóc cùng màu, kết một bím tóc thật đẹp, bím tóc lắc lư theo từng động tác của nàng. Yến Hạ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng đang cúi đầu tưới nước cho hoa cỏ trong viện, bên môi ẩn hiện ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt. Ánh mặt trời xuyên qua  chiếu lên mặt nàng, ngũ quan tinh tế như ngọc tạc. Yến Hạ làm việc nhà một mình trong viện, đến khi mặt trời càng lên cao, cánh cửa đầu tiên ở bên trái căn viện mới mở ra. "Nhị nương!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười với người chống gậy đang đi tới, "Cháo chín rồi, người tranh thủ ăn cho nóng." Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: "Thuốc đâu?" "Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn." Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp. Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo. Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười. Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng. Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu. Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống. Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn. Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Yến Hạ không biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, nàng chỉ biết y bệnh rất nghiêm trọng, cha mẹ nuôi khác ngày nào cũng lo lắng trông chừng y, cẩn thận bảo vệ y giống như sợ có một ngày y bỗng dưng tắt thở vậy. Cũng may là từ khi Yến Hạ ra đời đến nay, cha lớn vẫn gắng gượng sống được hơn mười lăm năm. Yến Hạ rất thích người cha lớn của nàng, ngoại trừ việc cha là người nuôi lớn nàng, còn vì cha lớn là người đẹp nhất nàng từng gặp cho đến tận bây giờ. Giống như các cha mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cha lớn, hy vọng một ngày y có thể khỏe lại, sống thật lâu dài. Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi đổ nồi thuốc đã nấu xong vào trong chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi nàng vừa quay người, bất thình lình một thân hình cao to chắn trước mặt nàng. Người đó là cha nuôi nàng, không biết y vào phòng bếp từ khi nào. Y bưng chén thuốc lên rồi nhìn Yến Hạ một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chỉ Nhị Nương đang ngồi bên kia ý bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo. Yến Hạ ngồi xuống bàn ăn, múc từng chén cháo bỏ vào miệng. Ánh mắt nhị nương bên cạnh liên tục dừng trên người nàng, nhìn mãi nhìn mãi khiến mặt nàng phát nóng lên, nàng chỉ còn cách cúi thấp đầu xuống. Nhị nương cười mà không nói, mắt vẫn không rời Yến Hạ. Qua một lúc, cha nuôi bước ra từ phòng của cha lớn, ngồi xuống bàn, ánh mắt nhanh chóng liếc sang người Yến Hạ.    Ánh mắt này khiến Yến Hạ không biết phải phản ứng ra sao, nàng bỏ chén cháo xuống bàn, nhỏ giọng hỏi dò: "Cha lớn sao rồi ạ? Đã uống thuốc chưa?" Cha gật gật đầu. Nhị nương cười khẽ bảo: "Chắc giờ này ông ta còn ngủ, cho dù có bắt dậy uống thuốc ông ta cũng chẳng biết người đúc thuốc cho mình là ai đâu." Nghe nhị nương nói vậy, cha gật đầu. Dù sao thì để cha lớn uống thuốc được đã là chuyện tốt rồi. Yến Hạ đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhị nương và cha cứ dừng trên người nàng một cách kỳ lạ, nàng chỉ còn cách giả vờ ho khan một tiếng, làm ngơ ánh mắt đó. May là đúng lúc ấy, cha nhỏ bước ra khỏi phòng. Mắt của cha nhỏ không tốt, lần mò mãi mới đi đến bên bàn, cũng không thèm quan tâm trên bàn có gì, cứ thế giật lấy chén cháo của cha rồi ăn tự nhiên. Cha nhỏ ăn xong, lau khóe miệng, nhìn mọi người mỉm cười: "Thức sớm thế à?" Trong viện không ai để ý y. Cha nhỏ không tài nào hiểu nổi không khí trước mắt đây là thế nào, bèn hỏi: "Sao không ai nói chuyện vậy?" Yến Hạ đã ăn cháo xong, nàng đứng dậy dọn dẹp chén bát trên bàn, đỏ mặt nói: "Hôm nay còn có chút chuyện, con ra ngoài một lát, cha nuôi mẹ nuôi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong, cuối cùng Yến Hạ không chịu nổi ánh mắt của bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi căn viện. Nhị nương và cha chẳng nói lời nào, ánh nhìn đầy ý vị sâu xa trông theo hướng Yến Hạ vừa rời đi. Chỉ có cha nhỏ không thấy đường của nàng chẳng biết tình huống gì vẫn cứ vẫy tay vui vẻ tạm biệt nàng, còn không quên dặn nàng tối về nhớ mua cho hắn vò rượu. Đến khi không còn nghe tiếng bước chân Yến Hạ, cha nhỏ mới ngồi xuống, hỏi dồn hai người im lặng ngồi kế bên: "Sao hai người không nói gì thế?" Cha lắc đầu. Cha nhỏ: "Có gì không nói được chứ?" Cha nhíu màu, bắt đầu múa tay minh họa. Cha nhỏ ghét bỏ quơ quơ tay, không kiên nhẫn nói: "Không hiểu không hiểu, đổi cái nào có thể dùng lời nói đó." "..." Cuối cùng nhị nương không nhịn nổi nữa, dứt khoát ngắt lời hai con người không biết giao lưu này, nói: "Ông bị mù thì làm sao thấy Yến Hạ ra sao mà biết chuyện gì xảy ra." Nghe vậy, cha nhỏ như hiểu ra điều gì, bắt đầu cảnh giác, quay qua hỏi: "Sao thế?" Nhị nương nhìn về hướng Yến Hạ mới đi khỏi, thần sắc bắt đầu nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Con bé Yến Hạ này… Hôm nay còn trang điểm nữa." Bởi vì bình thường phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi, cuộc sống cũng chẳng suиɠ sướиɠ mấy nên Yến Hạ chưa bao giờ để ý vẻ ngoài của mình. Hôm nay lại bỗng nhiên chăm chút bản thân. Chuyện này nói thì nhỏ nhưng với những người trong viện thì đây lại xem là chuyện lớn. Cha nhỏ chau đôi mày, một tay đặt trên mặt bàn đá, trầm ngâm giây lát, cuối cùng quay đầu lại hỏi một câu rất then chốt: "Nó muốn đi gặp ai?" Nhị nương và cha nhỏ nhìn nhau, không ai đáp. Nhưng ba người yêu con gái như mạng này đồng thời cảm nhận được mối nguy hiểm.   · Sau khi rời khỏi tiểu viện, Yến Hạ đến tửu lầu. Trong trấn chỉ có duy nhất một tửu lầu. Lúc trước Yến Hạ cũng rất hay tới đây, cha nhỏ nàng kể chuyện ở tửu lâu này nên nàng thường đến đón y về nhà. Lâu dần, ông chủ tửu lâu và rất nhiều khách khứa đều quen mặt nàng. Cha nhỏ kể chuyện vào buổi chiều, lần này Yến Hạ tới trước chẳng liên quan gì tới y. Nàng chào hỏi ông chủ một tiếng rồi trực tiếp đi lên lầu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu yên lặng chờ đợi. Trấn Nam Hà nằm ở một vùng xa xôi, đường đi không thuận lợi, hiếm khi có người ngoài xuất hiện trong trấn. Thường ngày đến người còn chả thấy mấy ai nên khách khứa trong tửu lâu cũng ít ỏi vô cùng. Yến Hạ ngồi ở tầng hai một lúc lâu mà cũng chỉ có mấy vị khách đi vào. Yến Hạ ngồi đó đến nhàm chán, lúc thì uống trà, lúc thì dòm ngó những người dưới sảnh, dáng vẻ lơ đễnh. Nàng cứ đợi như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nội viện tửu lâu bỗng nhiên được ai đó mở ra từ trong, một bóng người bạch y bước ra ngoài. Yến Hạ khựng người lại, mở to mắt nhìn về phía người nọ. *Đôi lời muốn nói: Trong truyện tác giả dùng "二娘 (nhị nương - mẹ hai),大爹 (cha lớn),三爹 (cha ba),小爹 (cha nhỏ)". Tui đắn đo rất lâu không biết nên để luôn vậy hay thay đổi. Cuối cùng thống nhất thế này: Nhị nương vẫn là nhị nương (để mẹ hai cũng được nhưng "nhị nương" nghe thích hơn chút). Cha lớn và cha nhỏ vẫn vậy. Riêng cha ba tui sẽ để "cha" hoặc "cha nuôi". (Không biết mọi người có thấy không chứ t thấy để cha ba nghe vướng vướng). P/s: TUI ĐÃ TRỞ LẠI RỒI ĐÂY! >:-) Sắp tới sẽ làm luôn song song hai bộ, một là bộ này (chính) và một bộ khác (phụ). Sau này, khi mày mò xong sẽ chuyển hẳn nhà sang wordpress, chắc khoảng mấy tháng nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc. Cảm ơn rất nhiều! Mời các bạn đón đọc Vãn Thiền của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Căn Phòng Nhung Nhớ - Minh Tiền Vũ Hậu
Hey, thật sự em rất nhớ anh. Không biết bây giờ anh đang ở đâu? Ngôi làng nhỏ bên bờ biển với những con người thật thà, chất phác. Một cuộc gặp gỡ lãng mạn, hai con người xa lạ không cùng chung cảnh ngộ. Sự chờ đợi âm thầm trong ba năm. Cuộc kiếm tìm xa xôi nghìn dặm. Làm thế nào để biết mình đã yêu một người? Phải chăng "Khi tình yêu đến, nó khiến bạn trở nên ngốc nghếch, nhút nhát... Khi ở bên cạnh anh ấy không dám thở, nói năng lộn xộn, hoàn toàn không phải là mình"?! Làm thế nào để quên một người và đón nhận tình yêu mới? Phải chăng thời gian và khoảng cách sẽ khiến trái tim bạn trở lên xót xa và nhung nhớ?! Căn phòng nhung nhớ xoay quanh câu chuyện tình yêu giữa hai con người xa lạ, không cùng cảnh ngộ, tình cờ bước vào đời nhau trong một cuộc gặp gỡ lãng mạn. Mùa hè năm ấy, Thái Mãn Tâm - một cô gái 22 tuổi, đến Đồng Cảng du lịch. Nơi họ - Mãn Tâm và người đàn ông kỳ lạ có tên Giang Hải - gặp nhau là một ngôi làng nhỏ bên bờ biển. Và sự gặp gỡ ấy là khởi đầu cho sự chờ đợi âm thầm trong ba năm, một cuộc kiếm tìm xa xôi đến nghìn dặm... Ban đầu, Mãn Tâm yêu anh hết mực nhưng Giang Hải lại cứ như gần như xa. Đêm cuối trước khi rời Đồng Cảng, một đêm nhạc lãng mạn tại một nhà hàng ấm cúng cùng một buổi ái ân nồng nàn đã không đủ níu chân Mãn Tâm ở lại. Cô rời xa anh, để đến Washington phồn hoa, bỏ lại Giang Hải nơi vùng biển đang hàng ngày đối chọi với những con sóng dữ... Dù vậy, Mãn Tâm vẫn luôn nhớ về anh, song, những đợt bão về liên tiếp nơi miền duyên hải đã mãi mãi đẩy anh rời xa vòng tay của cô. Ngày trở về Đồng Cảng, Mãn Tâm chỉ biết nhớ nhung đến quay quắt. Tình cờ, cô nghe mọi người đồn đại rằng: Giang Hải có con với một phụ nữ Việt Nam. Thế là, từ Hội An đến Sài Gòn, Mãn Tâm cùng người đầu bếp bí ẩn Tề Dực lần mò theo hình bóng mờ ảo đó... Sự thật nơi đâu? Tai nạn của Giang Hải ẩn giấu bí mật gì? Còn thân phận Tề Dực ra sao? Hạnh phúc nào dành cho Mãn Tâm? Hàng loạt câu hỏi được đặt ra và độc giả chỉ có thể tìm thấy câu trả lời trong gần 500 trang sách Căn phòng nhung nhớ. *** Cuốn tiểu thuyết Căn phòng nhung nhớ của Minh Tiền Vũ Hậu mang đến cho độc giả một câu chuyện đan xen giữa hiện thực và ước mơ, miên man cùng tình yêu và nỗi nhớ, đủ sức tạo nên những hấp dẫn, lôi cuốn ngay từ những trang sách đầu tiên. Không gian trong truyện nối tiếp nhau bằng những xúc cảm ngọt ngào, trong trẻo, phủ lấp lên thực tại - nơi nỗi buồn, niềm tiếc nuối đang ngự trị hồn người. Cô gái trong cuốn tiểu thuyết đã phải cố quên đi một người để đón nhận tình yêu mới, để rồi nhận ra rằng thời gian hay khoảng cách chỉ làm cho trái tim nhỏ thêm xót xa và nhung nhớ mà không thể loại bỏ hình ảnh người đó trong tim. Tràn ngập mọi cung bậc trong tình yêu: lãng mạn, ấm áp, cô đơn, lạnh lẽo, Căn phòng nhung nhớ đem lại những phút lặng thật sâu lắng, nhẹ nhàng, để mỗi người tự nhìn nhận ra chính bản thân mình... Căn phòng nhung nhớ được sáng tác dựa trên cảm hứng từ những ấn tượng tốt đẹp của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu về Việt Nam. Lời mở đầu và ngoại truyện của tác phẩm được viết riêng cho bản phát hành tại Việt Nam. *** Cuốn sách này đã xuất bản bốn năm rồi, năm nay khi biết tin tác phẩm được dịch ra tiếng Việt, trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy có chút lo lắng. Vui mừng vì câu chuyện này vốn có mối liên hệ rất sâu sắc với Việt Nam. Trong lời cuối sách tôi có nhắc tới, câu chuyện Căn phòng nhung nhớ bắt nguồn từ đợt tôi tham gia một khóa học làm bánh khi còn học ở Mỹ, nhưng bối cảnh câu chuyện này lại bắt nguồn từ Việt Nam. Mùa đông năm đó tôi đi du lịch Campuchia và Việt Nam, trước khi xuất phát tôi có tìm đọc không ít các bài hậu ký du lịch của người khác, và phát hiện ra có nhiều bài giới thiệu về cảnh biển đẹp tuyệt vời trên tuyến đường Huế - Đà Nẵng, nghe nói được coi là "Một trong năm mươi cảnh đẹp phải đi trong đời". Tôi tưởng tượng ra cảnh cung đường mềm mại xuyên qua những dải núi xanh,một bên là nước biển xanh mát trong veo, bỗng chốc trái tim bị chinh phục. Sau đó do lịch trình có hạn nên chỉ đến Hà Nội và bay thẳng tới Phnom Penh (thủ đôCampuchia), nhưng sự tưởng tượng tuyệt vời ấy vẫn lưu lại trong tâm trí tôi. Tên địa danh trong câu chuyện cũng là hư cấu, cái tên "Đồng Cảng" cũng thoát thai từ Đà Nẵng, còn "Đam Hóa" là sự kết hợp giữa hai địa danh Đam Châu, Hải Nam, Trung Quốc và Thuận Hóa (Huế), Việt Nam. Những năm sau đó tôi đi tới bảy nước trong khu vực Đông Nam Á gần hai mươi lần (trong đó tới Việt Nam ba lần), đã ở lại nhiều hòn đảo nhiệt đới một thời gian ngắn. Bối cảnh trong Căn phòng nhung nhớ đã gắn kết phong thổ, tập quán, con người ởnhưng nơi đó lại với nhau. Nhiều độc giả Trung Quốc hỏi tôi Đồng Cảng rốt cuộc ở đâu, câu trả lời của tôi là, ở trong tưởng tượng. Đương nhiên, trong cấu tử, vị trí địa lý của nó chắc là một thị trấn nhỏ ven biển ở khu vực Quảng Tây, Trung Quốc, gần Việt Nam, dễ dàng giao thương hàng hóa. Trong câu chuyện xuất hiện nhiều miêu tả có liên quan tới Việt Nam, một phần trong đó cũng là những trải nghiệm của tôi ở Việt Nam, ví dụ ba mươi sáu phố phường ở phố Cổ Hà Nội, nghe những ca khúc Đài Loan, Hồng Kông được hát lời Việt, chàng trai không biết nói tiếng Anh mời tôi ăn mía nóng. Lần đầu tiên tới Việt Nam, sau một tháng trời ở phương Bắc Trung Quốc chìm trong tuyết rơi, tôi đã gặp lại mùa hè. Đi dưới bóng cây đa cao lớn, ánh mặt trời tuy chói chang nhưng không thiêu đốt bạn, gió thổi qua hai tay, cảm giác như đang hít thở giữa hương hoa cỏ. Mùa hè thoải mái thế này nghĩ nó đẹp thế nào thì nó đẹp thế ấy. Đương nhiên, tôi vẫn luôn nhớ nhung các món ăn Việt Nam, ngồi trên chiếc ghế nhỏ ven đường ăn phở bò, thịt bò xào ngay tại chỗ cộng thêm một bát to đủ các loại rau sống, rưới thêm nước chua chua ngọt ngọt; thịt nướng được kẹp giữa hai vỉ sắt mỏng thơm phức; những gánh hàng rong gọi mời những miếng bánh đậu vuông vuông, ở giữa là nhân làm từ bột đậu xanh vàng vàng, bên trên phủ một lớp dừa sợi, hương đậu thơm ngọt hòa quyện nhưng ăn không ngán. Trên con phố từ nhà hát lớn, đâu đâu cũng là những hàng đồ ăn vặt khiến người ta thèm thuồng, đậu xanh, đậu đỏ, tiên thảo, sữa, đá xay trộn lại với nhau, hình như tên là "che thap cam - che hoa qua" (nguyên văn); còn có bánh chưng Việt Nam mà tôi thích nhất nữa, nghe nói Tếtmới được ăn, người bạn ở đây đã đặc biệt chuẩn bị cho tôi, khi về tôi xách hai cái về Bắc Kinh. Cũng chính vì tình tiết và xây dựng nhân vật trong Căn phòng nhung nhớ có liên quan nhiều tới Việt Nam nên tôi mới cảm thấy lo lắng. Trong truyện có nhắc tới Hội An và thành phố Hồ Chí Minh, Giang Hải trước đây có đi lại giữa Đông Hưng vàMóng Cái, đây đều là những nơi tôi chưa từng tới, miêu tả về chúng đều đến từnhững tư liệu trên mạng và ảnh của bạn bè tôi, vì thế tôi luôn lo lắng có nhiều chỗ chưa thỏa đáng, nếu có bất cứ điều gì chưa được hợp lý, độc giả Việt Nam hãy lượng thứ nhé. Hy vọng mọi người thích câu chuyện này, cũng mong muốn nhiều độc giả tới Trung Quốc làm khách. Ở nước bạn, chúng ta cảm thấy vừa thân quen vừa lạ lẫm, nhưng mọi thứ đều tốt đẹp. Giống như những gì mà Căn phòng nhung nhớ muốn biểu đạt, sinh mệnh là một cuộc hành trình, mỗi bước ngoặt đều dẫn ta tới một phong cảnh khác nhau. Trung Quốc, 24/8/2012 Minh Tiền Vũ Hậu Mời các bạn đón đọc Căn Phòng Nhung Nhớ của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.
Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh
"Khi trong tim thật sự có bóng hình của một ai đó, hình như tất cả hệ thống nhận thức đều bật lên để nhận tín hiệu từ cô, cô khóc, cô cười, cô vui hay không vui, anh đều hiểu hết". Bác sĩ khoa nội Lăng Lệ và Giản Minh, bệnh nhân của anh đều là những người thất bại trong hôn nhân, hai người sau khi gặp gỡ đều nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng vợ cũ Phương Nam, chồng cũ La Thế Triết của hai người đều ra sức níu kéo cuộc hôn nhân, phá hoại mối quan hệ của Lăng Lệ và Giản Minh, hai người yêu nhau rốt cuộc cứ như gần như xa. Nhưng vì duyên nợ, cuộc sống cứ dần dần đưa hai người lại với nhau, tin cậy nhau, yêu thương nhau. Khi hai người chính thức bàn chuyện hôn nhân thì vận mệnh lại trêu ngươi họ lần nữa. *** Tám mươi vạn, trong giai đoạn khó khăn nhất, không cứu được những việc cấp bách của Giản Minh, giờ đây, khi cô không còn cần đến nữa, nó lại đến tô điểm thêm cho cuộc sống đầy đủ của cô… Còn Lăng Lệ, thời khắc cô sống trong vô vọng nhất, không biết nương tựa vào ai, đã trở thành điểm tựa mạnh mẽ nhất cho cô, gánh vác toàn bộ nỗi thất vọng và trọng lượng của cô, còn cô, vào thời khắc niềm tin của anh bị sụp đổ, không cho anh được một cái ôm ấm áp, không che chở được cho anh, không để cho anh được yên tâm mà khóc, để mặc anh trốn chạy hiện thực bằng cách này, mới có thể hô hấp được. Giây phút khi Lăng Lệ thất vọng, buồn bã, điều cô lo lắng nhiều hơn vẫn là bản thân mình, có tiếp tục sống như vậy được không? Có ly hôn không? Khó khăn lắm anh mới khôi phục lại, gọi điện thoại cho cô, câu trả lời của cô lại chỉ là, “Anh chết quách đi.” Giản Minh cảm thấy bản thân mình quá vô liêm sỉ. Tiễn cha mẹ về rồi, về nhà với vợ chồng anh chị Lăng Khang, suốt cả chặng đường cứ nghe vợ chồng Lăng Khang khen những điểm tốt của cha mẹ, Giản Minh chỉ biết cười, dạ dày cô rất khó chịu, hiện tượng nghén ngẩm làm cô sống không được chết cũng không xong lại đến làm phiền cô. Khi ăn trưa, mọi người đều biết cô thích ăn cá, thế là, món cá hấp và các lát phi lê cá ngừ đại dương trong đĩa gỏi cá, hầu như được gắp vào trong đĩa của cô. Một Giản Minh đã từng thích ăn cá nhất, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cá từ đằng xa, đã muốn nôn thốc nôn tháo, nhưng cô lại không muốn để mọi người biết cô có thai, đành phải cố gắng nuốt xuống. Nếu như cứ cố gắng nuốt xuống, nó sẽ không nghe lời, đa phần đều sẽ quay lại đòi nợ, Giản Minh vào nhà còn chưa kịp chào vợ chồng anh chị Lăng Khang, lao vào nhà tắm nôn dữ dội. Cứ nghĩ rằng nôn hết sẽ không sao, chắc buổi trưa ăn quá nhiều cá sống, ai nào ngờ vừa nôn xong chưa được bao lâu lại phải quay vào nôn tiếp. Nghĩ rằng lần này chắc xong rồi chứ nhỉ? Kết quả vừa ngồi xuống uống mấy ngụm nước ấm, cảm giác buồn nôn lại kéo đến, lại chạy vào nôn. Giản Minh nôn cho đến khi ra mật xanh mật vàng, mặt mũi tái mét, đôi môi hồng giờ đây nhợt nhạt, cả người mềm nhũn không còn sức lực, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chóng mặt không chịu được. Vợ chồng Lăng Khang lo lắng, đưa Giản Minh đến bệnh viện, kết quả trên đường đến bệnh viện, Giản Minh vẫn phải cầm theo túi ni-lông, vẫn tiếp tục nôn, không thể không gọi điện thoại cho Đường Nhã Nghiên nhờ cứu mạng. ... Mời các bạn đón đọc Bệnh Tình Yêu của tác giả Phương Tranh.
Bản Tình Ca Buồn - Tạ Trang Trang
Một cô gái sinh ra và lớn lên suốt 17 năm với những điều bí ẩn xung quanh thân phận của mình. Cô chỉ biết mình là một con nha đầu trong một gia đình quý tộc giàu có, ngày ngày chịu sự đối xử tàn nhẫn của biết bao con người. Thiếu gia của gia đình quý tộc ấy luôn được vây quanh bởi hàng tá các cô gái xinh đẹp, thường tỏ ra kiêu ngạo nhưng anh lại đối xử với cô một cách tình cảm lạ thường. Một chàng trai khác cũng đào hoa không kém, luôn bên cô, mong muốn giúp cô tìm lại tình yêu và tìm lại quá khứ mà cô đã vô tình đánh mất. 3 người họ bị xoáy vào một cuộc tình không rõ trắng đen, không rõ người chiến thắng kẻ thua cuộc. Có những lúc tưởng chừng cô gái biết chắc tình yêu đích thực của mình nhưng rồi cô lại bất chợt nhận ra một tình yêu khác sâu nặng hơn. Điều trớ trêu hơn nữa là khi cô lầm tưởng mình đã nhận ra tình yêu đích thực của mình thì một lần nữa cô lại thấy mình thức dậy chất vấn, liệu đó có đúng hay không? Nhưng điều họ không ngờ đó là tất cả đều nằm trong một âm mưu của 1 người đàn bà. Câu hỏi đặt ra là tại sao cô gái ấy luôn dằn vặt về tình cảm của mình? Điều gì ngăn cản cô đến với người cô yêu? Ai thực sự là người thiếu gia kia đã đem lòng yêu? Người đàn bà quyền lực kia là ai mà có thể thao túng cuộc đời của 3 con người ấy? *** Ra đi. Thật sự đã đến lúc tôi phải ra đi rồi! Tất cả những đau thương mà nơi này gây ra cho tôi, cả đời này sẽ không thể nào trị lành. Tôi và Hạ Thất Lăng xét cho cùng vẫn là người của hai thế giới, duyên đã tận, ắt sẽ phải tan rã. Cái giấc mộng tàn của mùa hạ này, cứ để nó tự mình tan vỡ đi! Những ngày không có Bối Nhi, cuộc sống chẳng khác gì một đống bùn nhão, ngày càng trở nên đặc quánh, ngày càng trở nên lụi bại. Tôi nhất định phải tìm lại Bối Nhi, nhất định! Nó vẫn còn nhỏ như vậy, không có ai chăm sóc, liệu có bị đói không? Có bị ai bắt nạt không? Tôi càng nghĩ càng hoang mang. “Yên tâm đi, Bối Nhi nhất định sẽ trở lại!”, Y Tùng Lạc ngồi đối diện đặt tay lên vai tôi, rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi như để truyền cho tôi niềm tin mãnh liệt của anh và cố giữ lấy những giọt nước mắt đau thương của tôi. Cố giữ lại cuộc đời nổi trôi của tôi. Mọi vật trước mắt tôi như mờ đi, nhưng tôi vẫn nhoẻn miệng cười với anh. “Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, đến Pháp được không em? Ở đây có quá nhiều hồi ức đau thương, cứ ở lại anh e em sẽ…”, càng nói giọng của anh càng nhỏ đi. Mặc dù anh cúi đầu không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được những ánh hào quang chân thành tỏa ra trong đôi mắt màu hổ phách của anh. ... Mời các bạn đón đọc Bản Tình Ca Buồn của tác giả Tạ Trang Trang.
Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên - Độc Mộc Châu
Mặt trăng là vệ tinh tự nhiên duy nhất của trái đất. Hàng trăm triệu năm nay, nó không ngừng quay quanh trái đất. Nếu có sự lựa chọn chưa chắc nó đã đồng ý chuyển động một cách cô đơn quanh trái đất hết năm này sang năm khác. Nhưng đó là số mệnh của mặt trăng. Tình yêu cũng vậy, nó cũng có số mệnh, bất chấp bạn có cam tâm hay không, có muốn hay không. Giống như tôi gặp Cố Từ Viễn, Quân Lương gặp Đỗ Tầm, Thẩm Ngôn gặp Lê Lãng. Hay nói cách khác giống như Lâm Mộ Sắc gặp Cố Từ Viễn, Trần Chỉ Tình gặp Đỗ Tầm, Viên Tổ Vực gặp tôi. Những cuộc gặp gỡ này đều không do chúng tôi quyết định. Quân Lương, những thứ mà chúng ta đã từng tin tưởng, đã từng tưởng rằng đáng dùng cả sinh mệnh để theo đuổi và bảo vệ. Thì ra đều chỉ là ảo ảnh. Chúng ta trái ngược nhau, kiên định với niềm tin khác nhau nhưng cuối cùng lại nhận được cùng một kết quả. Rất nhiều năm sau tôi vẫn không thể hiểu được rốt cuộc đó là do vận mệnh quá tàn nhẫn hay là sự nhân từ mà vận mệnh đã ban phát. Chỉ trong một năm, sự trưởng thành trong lời văn của Độc Mộc Châu khiến tôi ngạc nhiên. Cô ấy đã lặng lẽ và tàn nhẫn lật đổ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã tin tưởng trong hiện thực. *** Ánh nắng mặt trời rực rỡ lọt qua tán lá ngô đồng, để lại những vệt loang lổ trên mặt đất. Vẫn là tiếng ve ấy, nhạc nền của mùa hè nóng rực không bao giờ thay đổi. Tôi búi tóc thành hình búp sen, mặc chiếc áo phông dài màu trắng, đeo chiếc túi màu đỏ, lặng lẽ đi giữa dòng người ồn ã. Trong không khí có mùi hương quen thuộc, là ngọc lan hay hoa nhài đây? Tôi không thể phân biệt được. Nhưng mùi hương này rất quen thuộc, giống như hồi còn nhỏ đi qua hàng cháo của bà lão bán ở đầu đường. Không phải ngày nào cũng mua nhưng hằng ngày khi đi qua đó, trong lòng lại dấy lên một nỗi xúc động mơ hồ. Bởi đó là mùi khói trần gian. Màn hình ngoại cỡ đặt giữa quảng trường đang phát thông tin khai mạc World Cup Nam Phi. Tôi ngẩng đầu, ngây người nhìn. Cho dù là người ở trên màn hình hay người ngoài màn hình đều mang những khuôn mặt rạng ngời. Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, một cụm từ đơn giản nhưng lại khiến người ta thương cảm. Thời gian bốn năm giống như những hạt cát lọt qua kẽ tay, cho dù cố gắng để nắm chặt nó như thế nào cũng vô ích. Tôi nghe thấy giọng nói của chàng trai bên cạnh mình, cảm nhận được vẻ phấn khích không thể kìm nén: - Nếu lời tiên đoán năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt, vậy thì đây là kỳ World Cup cuối cùng rồi. Cho dù không ăn không ngủ anh cũng không thể bỏ một trận nào được. Tôi ngoảnh đầu nhìn. Một anh chàng mặt mũi khôi ngô, tuấn tú đang nắm tay một cô gái trẻ. Cô gái kẻ lông mày đậm, đánh mắt lòe loẹt, tóc nhuộm vàng, đi tất da chân màu đen và giầy gót rất cao. Rõ ràng là cách trang điểm phản cảm nhưng nụ cười của cô gái ấy lại chứa vẻ chân thành, vì thế không đáng ghét chút nào. Cô ấy nói rất to: - Được, em sẽ xem cùng anh! World Cup tổ chức ở Đức bốn năm trước, Cố Từ Viễn đã từng nói tôi trước mặt rất nhiều người, những người nông cạn như các cậu chỉ biết coi đá bóng là trình diễn thời trang, coi cầu thủ là người mẫu. Tôi không nhớ lúc ấy mình đã phản ứng như thế nào nhưng tôi nhớ rất rõ sau khi nói xong câu ấy, cậu ta cười rất gian xảo. World Cup 2006, chức vô địch thuộc về đội Ý mà Cố Từ Viễn yêu thích điên cuồng. Mặc dù rất nhiều người cho rằng đội Pháp có cầu thủ Zidane mới là đội vô địch năm ấy. Tối hôm đó, Cố Từ Viễn điên cuồng đổ bia đầy người, mùi vị chan chát bao trùm đêm tối mùa hè năm 2006 ấy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, tôi đã thích uống bia Heineken, thích chai bia màu xanh đẹp đẽ của nó. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên của tác giả Độc Mộc Châu.