Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi

Thể loại: Xuyên không, hài hước, 1x1 Nhân vật: Tứ cầm thú: Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn. Tứ hoa khôi: Vị Triều, Niệm Khanh, Du Lăng, Ly Tuyệt Trạng thái: Hoàn, 125 chương + 5 phiên ngoại Editor: gru2110 Văn án: Nhìn tên là biết *** Đây là một bộ tiểu thuyết bách hợp dành cho những ai không thích mấy tình tiết lâm li bi đát Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt vô tình xuyên không về một triều đại không có trong lịch sử, và cũng từ đây bọn họ bắt đầu cuộc sống nhàn hạ làm tiểu bạch kiếm Tứ hoa khôi, xinh đẹp ngút trời, khí chất không ai bằng, vô số người theo đuổi họ nhưng điều nhận được lời từ chối, cuối cùng lại rơi vào tay tứ cầm thú Có người từng hỏi "Tại sao lại gọi Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cầm thú?" Thật ra cũng do bốn kẻ này ăn no rảnh rỗi liền đi trêu ghẹo thiên hạ, tư tưởng dâm đãng không thôi, đã vậy còn rất vô sĩ Còn về tài năng của bọn họ á? Trích lời Tuyết Chi Lạc mà nói thì: Văn không có, võ cũng không, trừ bộ mặt lớn lên coi như dễ nhìn thì chỉ có chuyện ăn cơm là giỏi nhất Theo lời Tứ hoa khôi thì: Bọn ta là mù mắt mới nhìn trúng mấy tên bại hoại này Có thể tìm đọc trên wattpat hoặc bách gia trang nha *** TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI Phá Quân Tinh dtv-ebook.com Chương 1 - Ta nói này lão đại, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? - Phong Chi Lâu vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói - Đúng là tiền nào của nấy! Tuyết Chi Lạc ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên: - Lâu, ta chờ ngươi mua Audi, nhưng mà ngươi đừng để ta chờ lâu quá, ta sợ đến chết ta cũng không được ngồi. - Sao ngươi có thể nói Lâu như vậy? Lâu không thể phát tài trong tích tắc, muốn thế thì phải ngồi tên lửa bay lên trời, lúc đó đừng nói là Audi mà tàu vũ trụ cũng có khả năng - Nguyệt Chi Loạn xì một tiếng vỗ bả vai Lâu, nén cười biện hộ thay. - Ta nói này, ba người các ngươi không thể im lặng một chút sao? - Hoa Chi Phá thật không biết nói gì, nhìn ba người lắc đầu, nói với Tuyết Chi Lạc - Lạc, ngươi chắc chắn không chỉ sai đường chứ? Sao ta càng ngày càng cảm thấy không đúng, vừa nãy còn có ánh sáng mặt trời chiếu sao lập tức đã có sương mù bay? Hơn nữa, các ngươi không phát hiện ra bây giờ chúng ta không phải ở trên đường cao tốc sao? Ba người vừa nghe lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không phải là cảnh quan đường nhựa thường thấy mà là cây cối xanh um tươi tốt. - Lão đại, ngươi không định chạy lên núi chứ? Lạc Lạc, ngươi chỉ đường thế nào vậy? - Phong Chi Lâu hiển nhiên không hài lòng với Tuyết Chi Lạc - Ta không biết ngoài H văn thì ngươi còn biết xem cái gì? - Cái đít! Ngươi là heo sao, dù khác thế nào cũng có thể là cao tốc mà, làm sao có thể là hoang sơn dã lĩnh (nơi hoang vu không có người ở) được? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ gặp phải chuyện quái lạ dị thường được sao! - Có quỷ! - Nguyệt Chi Loạn bình luận ngắn gọn. Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, thân xe rùng mình một cái rồi dừng hẳn. Khóe miệng Hoa Chi Phá hơi run rẩy: - Xe hỏng rồi... - Không phải chứ? Chẳng lẽ hôm nay ta sẽ chôn thân như thế này? Không được, ta còn chưa có bạn trai! - Lâu kêu thảm thiết thê lương. - Câm miệng, dù ngươi không chết cũng không có đàn ông thích ngươi! - Hứ! Ta không có ai thích thì ngươi cũng hơn gì, tất cả đều như vậy! Hừ! - Này mấy người, hiện tại là lúc thảo luận cái này sao? Xuống xe mau! - Hoa Chi Phá thật sự không chịu nổi hai người này nữa, mỗi ngày đều đấu khẩu, bảo sao mọi người đều nói các nàng có gian tình! Nguyệt Chi Loạn cũng không muốn nói tiếp nữa, lấy ba lô ở phía sau rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vẫn là lão đại lý trí, trước tiên đi xuống đã. - Ê ê, đợi ta với... - Hai người trăm miệng một lời. Ngu ngốc! Hoa Chi Phá nhắm mắt ngửa mặt lên trời, nàng sai rồi, nàng không nên đem hai kẻ ngu ngốc này đi ra ngoài. Bốn người thu thập một chút hành lý rồi nhìn rừng cây rậm rạp thở dài một tiếng. - Đi thôi! - Hoa Chi Phá đội mũ lưỡi trai lên, nàng thật sự chán ghét tiết trời nóng nực như thế này! Mặt trời thật độc ác! Bốn người đi một hồi lâu cũng không nhìn thấy nửa bóng người. - Shit! Chúng ta đến vùng núi rồi sao? Sao ngay cả thú ăn cỏ cũng không thấy? - Phong Chi Lâu than thở - Lạc Lạc, lần này ngươi có thể tìm lấy một sơn muội tử (gái thôn dã)! - Ngươi đi chết cho ta! - Tuyết Chi Lạc sắp động chân tay đến nơi thì may mắn bị Nguyệt Chi Loạn một bên kéo lại. - Lạc Lạc, bình tĩnh bình tĩnh! Hoa Chi Phá cố nén ý nghĩ muốn đập chết hai người này, đúng vậy, phải bình tĩnh, nàng tháo cái mũ đã ngấm mồ hôi xuống để quạt gió rồi đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cũng không ngăn cản hai người đang đấu khẩu, ngược lại lại ngoắc tay với Loạn đang có vẻ mặt sốt ruột: - Loạn Loạn, đến đây, xem diễn! - Từ trong ba lô lấy ra một túi hạt dưa mở ra cắn. Nguyệt Chi Loạn nhìn hai người ngây thơ sắp "hi sinh" rồi lại nhìn Hoa Chi Phá vân đạm phong khinh.Lão đại, ngươi quả nhiên là cao nhân. Tọa sơn quan hổ đấu*, xem diễn là cảnh giới cao nhất! - Nguyệt Chi Loạn cảm thán trong lòng, cũng không quản hai người kia nữa, ngồi xuống bên cạnh lão đại bốc một nắm hạt dưa cắn cùng. * Trích Cổ Học tinh hoa, có hai con hổ đang ăn thịt một con trâu. Biện Trang muốn ra đâm hổ. Có đứa trẻ bảo rằng:"Hãy hượm, ông ạ. Hổ là giống tàn bạo, trâu bò là mồi ngon ngọt. Bây giờ hai con hổ đang cùng ăn một con trâu, thấy thịt trâu rất ngon, tất tranh nhau, đánh nhau. Đánh nhau thì hổ nhỏ chết mà hổ lớn cũng bị thương. Ông đợi đến bấy giờ hãy ra, thì có phải chỉ đâm một con, mà rồi được cả hai con không? Như thế thì chẳng là công dùng ít mà lợi được nhiều ư?" Biện Trang cho lời nói là phải, làm theo y như thế, quả nhiên bắt được cả hai con hổ. Lạc và Lâu trong lúc cãi nhau cũng bắt đầu phát hiện ra có điều không đúng, nhìn về phía lão đại và Loạn Loạn đang bận rộn cắn hạt dưa, mắt trợn ngược nhìn bọn họ. Oh Shit! Nửa ngày làm trò khỉ cho các ngươi! - Cầm thú! - Phong Chi Lâu nghiến răng. - Cặn bã! - Tuyết Chi Lạc phỉ nhổ. Hai người đi lại gần rồi bốc hạt dưa từ trong túi ra, ngồi dưới đất vui vẻ cắn, biến bi phẫn thành thèm ăn. Bốn người đang ca thán vận mệnh vô tình thì từ xa truyền đến tiếng đi đường không rõ ràng, lúc có lúc không, liếc nhìn nhau rồi lập tức cầm ba lô theo nơi phát ra tiếng động đi đến. Thời điểm nhìn thấy người nọ thì khóe miệng bốn người đều run rẩy. Một đại thúc mặc cổ trang? Trên lưng là một bó củi, trong tay cầm một cái rìu? Đang đóng phim hả? Các nàng còn chưa kịp mở miệng thì tiều phu đã bị cách ăn mặc quái dị của bốn người làm cho hoảng sợ: - Các ngươi là yêu quái? Shit! Con mắt nào của ngươi nhìn ra bọn ta là yêu quái! - Vị đại thúc, thật ngại quá, chúng ta bị lạc đường, xin hỏi nơi này là nơi nào? - Hoa Chi Phá trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, bèn phá vỡ cục diện căng thẳng. - Các ngươi không phải là yêu quái? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi - Vỗ vỗ ngực, tiều phu có chút ngượng ngùng nói - Ta thấy các ngươi ăn mặc quái dị, có lẽ là do ta kiến thức nông cạn, nơi này là ngoại thành Ô Tô, chẳng qua nơi này vốn rất hẻo lánh, bình thường không có người đến. Ô Tô? Sao lại thế? Bốn người đều có cảm giác mất trí. - Chẳng lẽ các ngươi không phải người của Thiên Minh Quốc? Thiên Minh Quốc? Ta biến thành thần tiên rồi! - Chuyện là thế này, chúng ta là người từ phương xa đến, gia tộc của bọn ta đã nhiều thế hệ ẩn cư nên đối với chuyện thiên hạ không hiểu biết nhiều - Hoa Chi Phá giải thích, hiện tại nàng dám 100% khẳng định, các nàng xuyên không! Ba người còn lại sắc mặt cũng không tốt, chắc cũng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này. - Chẳng trách... nhưng các ngươi mặc như vậy mà vào thành Ô Tô thì sẽ không dễ làm gì, nếu không chê thì các ngươi theo ta về nhà một chuyến để đổi quần áo. - Vậy đa tạ đại thúc! - Hoa Chi Phá xấu hổ chắp tay, hướng ba người còn lại ra hiệu bằng mắt rồi thong thả theo tiều phu. Sự thật chứng minh, cổ nhân tốt hơn nhiều so với hiện đại, tuy rằng chỉ là quần áo vải thô nhưng với một gia đình hạng bần cùng thì cũng có thể coi là đồ trân quý. Chỉ có điều nhãn lực của cổ nhân thật sự không được tốt lắm, các nàng trông rất nam tính sao? Sao chưa gì đã cho rằng các nàng là nam! Cuối cùng thì bốn người cũng không giải thích gì, dù sao ở cổ đại thì thân phận nam tử vẫn tiện hơn. Bốn người để lại quần áo hiện đại cho lão tiều phu, Hoa Chi Phá trả cho tiều phu một đồng tiền xu, đối phương nhìn thấy đồng xu mắt liền sáng lên, dù không biết thứ đó ở nơi này có công dụng gì nhưng đoán rằng cũng có thể đổi lấy rất nhiều tiền. - Lão đại, ngươi thật đủ vô sỉ! Một đồng đổi bốn bộ quần áo, lão gia hỏa kia còn tặng ngươi một cục đá quái dị, không ngờ ở cổ đại những thứ như vậy lại không đáng tiền, làm ta còn cho rằng cổ đại là lạc hậu - Phong Chi Lâu quệt miệng, kéo quần áo trên người, thật sự rất bó người! Ta ghét cổ đại! Hoa Chi Phá nhún vai, có thể trách nàng sao? Nàng cũng có lòng tốt thôi. - Ngươi nói xem chúng ta làm sao để sống sót ở cổ đại? - Lạc Lạc khó có lúc không động kinh hỏi. - Chuyện này đáng giá lo lắng - Lâu. - Chuyện này đáng giá thảo luận - Loạn. - Ta cảm thấy... cơ hội của chúng ta tới! - Hoa Chi Phá chỉ vào xe ngựa xa hoa ở đình phía trước nói. - Trộm? - Lạc. - Cướp? - Loạn. - Lừa bịp tống tiền? - Lâu. Hoa Chi Phá gật đầu: - Không khác biệt lắm, trên TV không phải thường nhắc đến ăn vạ sao? Nghĩ xem, xe ngựa như vậy hẳn là kẻ có tiền, hơn nữa các ngươi nhìn nha hoàn đứng giữ xe là một thiếu nữ tử, cũng không có hộ vệ, chắc hẳn người ở trong xe phải là tiểu thư nhà có tiền hay đại loại như thế, ngươi nói xem, chúng ta có bốn người lại sợ hai thiếu nữ tử sao! - Lão đại, ngươi đủ vô sỉ! - Ba người vẻ mặt khâm phục nói - Nhưng mà ta thích! Mời các bạn đón đọc Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi của tác giả Phá Quân Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu - Vô Xứ Khả Đào
Thời khắc đẹp nhất của tình yêu là tại nơi tình yêu bắt đầu. Thư Hoàn từng nói với Hoắc Vĩnh Ninh: “Nếu lúc nào em cũng mang đến cho anh cảm giác mới mẻ, có thể để em ở bên anh lâu hơn được không?” Lúc check in, Hoắc Vĩnh Ninh tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần: “Nếu lúc đó mình kiên trì, liệu hiện tại có thể khác đi không?” Thông thường, tất cả những chuyện xảy ra trước khi gặp nhau đều vì chờ đợi, sau khi gặp nhau, rõ ràng rất yêu nhưng lại khiến nhau tổn thương. Thế rồi sau khi biệt ly, mới hiểu hóa ra thực sự đó là chữ “yêu” nhưng tất cả đều không cách nào trở lại như xưa được nữa. Sau khi tất cả yêu hận tình thù được giấu sau bức màn “thân thế” được vén lên, sự hổ thẹn và tự trách của Hoắc Vĩnh Ninh ngày càng nhiều hơn là vì cả hai lần, anh không cách nào bảo vệ người mà mình yêu thương nhất, vì thế anh đã lựa chọn một cách yêu khác… Thời gian tiến về phía trước, em nguyện lùi lại phía sau, chỉ để được bình yên nắm tay anh lần nữa. *** Đôi lời người dịch: Truyện không dài không ngắn, tầm tầm như các truyện đã xuất bản bình thường, mình không hứa trước bất cứ điều gì nhưng sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhanh nhất có thể. Mình cũng đã dịch một vài truyện trước đây nhưng thực sự đây là cuốn mình rất tâm đắc, ấp ủ từ khi truyện mới được xuất bản bên Trung (nếu mình nhớ không nhầm thì đầu năm 2014) nhưng đến giờ mới quyết định dịch và đăng cho mọi người đọc. Truyện không kể về một nữ chính Tiểu Bạch hay hoàn hảo, vị tha gì đó... mà ngược lại, nữ chính có lẽ những chương đầu sẽ bị ném đá rất nhiều, nhưng sau khi đọc phần sau các bạn sẽ hiểu và thông cảm. Nói chung là nói trước mất hay nhưng đảm bảo hãy nhảy hố đi, các bạn sẽ không hối hận đâu! Thật đấy! Trust me! *** Lời cuối sách: Suy cho cùng vẫn có người hạnh phúc Tôi viết câu chuyện này vào lúc cuối thu, qua một mùa đông rồi đến tận mùa xuân năm sau. Ấn tượng sâu nhất là một lần đi học buổi sáng, ngồi trên xe bus, đột nhiên nghĩ đến kết cục này… nghĩ đến hai người trong câu chuyện chia lìa nhau trước ranh giới sinh tử, càng ngày càng rời xa và cuối cùng không thể gặp lại nữa. Tôi bị kết thúc đó ám ảnh. Mải mê suy nghĩ đến mức ngồi quá trạm xe bus cần xuống, lần đầu tiên trong đời. Khoảnh khắc ấy, tôi biết câu chuyện sẽ kết thúc như vậy. Mặc dù lúc đó lòng tôi nặng trĩu. Nhiều lần sau đó tôi muốn đổi sang một kết thúc khác, cảm thấy nếu như vậy thì cuộc đời quá tàn nhẫn với Thư Hoàn, một kết thúc có hậu cũng không tệ. Nhưng đắn đo suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thay đổi. Dù lúc mới chắp bút, tôi chưa nghĩ gì đến kết thúc của các nhân vật, nhưng tôi hiểu rõ sự cố chấp của Thư Hoàn, từng bước dẫn dắt cô ấy đến điểm cuối cùng. Sau khi trải qua tuổi thơ đó, cho dù có gặp lại Hoắc Vĩnh Ninh một lần nữa thì anh cũng không còn mang lại cảm giác an toàn đầy đủ cho cô ấy nữa. Cả đời này cô không cách nào đặt niềm tin vào anh hay bất cứ người nào khác được nữa. Cơ hội xoay chuyển duy nhất của họ có lẽ là câu chuyện “mang thai”. Đáng tiếc vận mệnh vẫn không mỉm cười với họ. Đứa bé đó không xuất hiện. Nếu không, cuộc đời cô đã tươi đẹp hơn nhiều. Còn Hoắc Vĩnh Ninh, từ sự bất lực khi còn nhỏ đến sự bỏ lỡ khi trưởng thành… Từ đầu đến cuối, anh chỉ thiếu đúng mấy chục giây chờ đèn đỏ mà thôi. Nhưng lại vì thiếu sót đó mà chịu đau khổ cả đời. Lúc viết câu chuyện này, tôi nghe đi nghe lại một bài hát: Người của hai thế giới vương vấn không thôi Ban đầu chắc hẳn là sự dối trá thiện ý của số phận Nỗi nhớ của anh dành cho người đó Trở thành nỗi đau dai dẳng trong em Em đau lòng cho chúng ta Tạm biệt Nhưng không hẹn ngày gặp lại Chia ly làm anh lưu luyến Cái chết đừng cướp đi nỗi nhớ của anh Lời bài hát có lẽ là tâm trạng người vợ của Hoắc Vĩnh Ninh trong ngoại truyện. Hoắc Vĩnh Ninh sẽ đối tốt với Phó Đình suốt đời. Cũng có thể cô ấy sẽ biết đến câu chuyện này hoặc là mãi mãi không. Suy cho cùng vẫn có người hạnh phúc. Cuối cùng cảm ơn các bạn đã đọc đến những dòng này của tôi. Cảm ơn sự đồng hành và ủng hộ của các bạn trong mấy năm viết sách của tôi. Cảm ơn sự tâm huyết của tổng biên tập và biên tập Khang Khang. Hẹn gặp lại ^_^ By Vô Xứ Khả Đào. Mời các bạn đón đọc Trở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu của tác giả Vô Xứ Khả Đào.
Phong Khởi Thương Lam (Phiên Ngoại) - Lạc Hi
Phong Luyến Vãn và Nhan Mạc Oa là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Bỗng 1 ngày thiên địa chấn động, Ma vương xuất thế quấy nhiễu người dân. Thiên Sơn tiên nhân thấy Nhan Mạc Oa người tỏa thần khí xuất chúng hiếm có nên đưa đi tu tiên, mong một ngày nào đó thành đạo giúp dân lành. 10 năm sau, Phong Luyến Vãn đi tìm lại người bạn ngày xưa của mình trên Lam Uyên Đại Lục rộng lớn này..... *** Ta nói nha, sau khi được tên Nhan đại thần kia khao một bữa, nghĩ lại bụng vẫn còn rất no, hôm nay Lục viện huyên náo hơn hẵn, ta bước vào sảnh kiếm đại một chỗ ngồi chờ Tiêu Tiêu đến, vô tình nghe được một số chuyện rất thú vị, phía trước mọi người đang bàn tán về người sẽ khảo sát sức mạnh của từng người để xếp loại kia là ai, còn nghe người sẽ khảo sát có thể là Huyền Linh chân nhân gì đó, nghe nói người đó có thể là Viện trưởng của Lục viện lắm a ! - Haizzzzz~~~~ Tiêu Tiêu sao giờ này còn chưa đến nữa ?!! Không lẽ lại bị mấy tên đáng ghét kia bắt nạt nữa ? Vừa nghĩ đến chuyện đó ta liền đứng dậy, định bước ra tìm Tiêu Tiêu thì đã thấy cô ấy đi vào, mấy người đang bàn tán về Huyền Linh chân nhân kia bỗng nhiên đổi chuyện, một tên nam nhân có vẻ là một thiếu gia nói mỉa với một tên khác có thể là người hầu của hắn . - Chẳng phải là con bé cửu phẩm đây sao ? Ta tưởng ngươi đã biết điều cuốn gối về quê rồi chứ ? Ngươi xem có phải không ? Hahahahahahhh!!!!! - Thiếu gia, người nói hơi quá rồi, chắc cô ta ở lại để xin làm người hầu của chúng ta đấy . À mà, rác phẩm như cô ta thì chắc không có ai nhận cô ta làm người hầu đâu. Ta thấy vậy liền bước đến phía Tiêu Tiêu đỡ lời. - Cái gì mà cửu phẩm, rác phẩm không bằng người hầu ? Ta thấy nó còn hợp hơn ngươi nhiều đó, đồ công tử bột ! -Ngươi ! được lắm, bạn của rác phẩm cũng chỉ là rác phẩm mà thôi, trước khi chết ngươi khôn hồn mà phun tên ra để thiếu gia ta đây còn làm một cái bia cho ngươi nữa ! - Phong Luyến Vãn ! ... Mời các bạn đón đọc Phong Khởi Thương Lam (Phiên Ngoại) của tác giả Lạc Hi.
Nghe Kìa Thời Gian Đang Hát - Lạc Mạc Chi Vũ
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi, dù bạn gấp gáp, nó cũng không vì bạn mà nhanh hơn, dù bạn hoài niệm, nó cũng không vì bạn mà dừng lại thêm một khoảnh khắc nào. Trong những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời, đã bao lần ta chậm lại cảm nhận nhịp đập của thời gian, đã bao lần ta tĩnh lặng lắng nghe thời gian đang hát? Tình yêu và tình bạn chân thành, liệu chúng ta có từng bỏ lỡ điều gì trong quãng thời gian hữu hạn của mỗi người? “Tình yêu cũng giống như lon cola, có khi rất ngọt, có khi rất kích thích; song nếu để lâu sẽ bị mất gas, cảm giác kích thích cũng không còn nhưng vẫn lưu lại dư vị ngọt ngào.” *** Toàn bộ thế giới đều biết em thích chị, chỉ có chị không biết. Chị nói, thích em chọc cho chị cười, thích em mỗi lần chủ động nắm tay chị. Em nói, em thích chị cười, thích sự ấm áp trong lòng bàn tay chị. Chị nói, trên thế giới không có gì là vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu cũng vậy. Em nói, không có gì làm cho em thích thật lâu, mong chị ngoại lệ. Bất luận năm tháng trôi qua bao lâu, em nhất định cũng sẽ không quên. Mùa thu, chúng ta gặp nhau tại khuôn viên trường tươi đẹp đó. Hạnh phúc là gì? Các cô nói, nếu có thể ở bên nhau, nghe âm thanh của thời gian trôi qua, đó chính là hạnh phúc.   Mời các bạn đón đọc Nghe Kìa Thời Gian Đang Hát của tác giả Lạc Mạc Chi Vũ.
Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Hy Nguyễn
"Lần đầu tiên có một tiểu thuyết đồng tính nữ mà xem lại nhẹ nhàng đến như vậy! Tác giả chứng tỏ bản lĩnh khi không vấp phải hai lối mòn của việc khai thác đề tài đồng tính: một là "gân cổ" lên chống đối thế giới và hai là mong muốn được cảm thông một cách không cần thiết. Tình yêu trong "Khu vườn giữa hai khung cửa sổ" trong lành, an yên, và tự nhiên như hơi thở. Tình yêu bình dị, ngọt ngào giữa hai tâm hồn thuộc về nhau trọn vẹn. Yêu nhau bình thường như nhân thế bao đời vẫn vậy!" (Hamlet Trương) *** Đó là một ngày vào đầu tháng Ba. Khi tiếng chim hót vang khắp khu vườn chào đón bình minh lên cũng là lúc Tú chập chờn tỉnh giấc. Tú dụi mắt, vươn vai, nhìn qua bên phải tìm một gương mặt quen thuộc. Con Sam đang ngủ lè lưỡi ngay cạnh Tú. Tú thở dài, rồi bật cười. Dạo này sáng nào cũng thấy cảnh này. Tú khe khẽ chồm người dậy, khuỷu tay phải chống xuống giường và lấy tay chống dưới mặt. Nhìn đằng sau Sam, Nhi vẫn còn đang say giấc. Con Sam được Nhi ôm cứng ngắc. Tú nghĩ chắc vậy mà nó ngủ ngon. Nhẹ nhàng xuống giường và xỏ dép vào, Tú lại bàn học cầm điện thoại lên xem. Chỉ mới 5 giờ 53 phút. Tú ra phía ban công và vén màn lên, làm nắng sớm đua nhau chạy vào phòng. Mở cửa đi ra ngoài hít thở không khí trong lành của buổi sáng, Tú đứng nhìn chim chóc bay qua lại từ tán cây này sang tán cây kia. Gió sớm thổi thoáng qua, làm Tú chợt cảm thấy cơn buồn ngủ quay lại. Nhìn sang Nhi và Sam thấy cả hai vẫn còn ngủ say, Tú ngáp nhẹ một cái rồi quyết định quay lại giường. Dù sao vẫn còn sớm. Leo lên phía của mình và nằm xuống, Tú nhắm mắt tìm lại giấc ngủ, nhưng rồi cảm thấy thiếu gì đó. Mở mắt ra nhìn con Sam nằm chễm chệ ngay giữa và Tú biết ngay nguyên nhân. Tú muốn ôm một người. Tú lại ngồi dậy nhìn Nhi và Sam, rồi cẩn thận kéo Sam qua một bên. Sự chao động làm cả Nhi và Sam đều động đậy, nhưng rồi ai cũng chìm lại vào giấc ngủ. Tú dùng thêm tí sức để kéo Sam hẳn qua chỗ Tú vừa nằm, chừa phần giữa vừa đủ để Tú nằm vào. Hài lòng với kết quả, Tú cúi xuống đặt một nụ hôn lên má Nhi rồi trùm mền ôm Nhi ngủ qua bình minh. ... Mời các bạn đón đọc Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ của tác giả Hy Nguyễn.