Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Tác giả: Trầm Tiêu Chi Editor: chè mè đen Số chương: 186 chương Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Xuyên qua, Cung đình hầu tước Không pass GIỚI THIỆU Vân Hy xuất thân trong một gia đình danh giá, có vị hôn phu được mọi người cực kỳ ngưỡng mộ, vốn nên thuận buồm xuôi gió cả đời. Khi Hầu phủ bị sụp đổ, vị hôn phu từ hôn, vì kế sinh nhai, nàng nhận một việc —— để mắt đến vị tiểu vương gia ngoài gương mặt rất đáng kinh ngạc thì chỉ chuyên làm điều xằng bậy và độc ác của Kim Lăng thành. Thật trùng hợp, tiểu vương gia bị rơi xuống nước. Khi vớt lên, lại biến thành…… người thú vị có đại cục trong lòng, sáng tỏ như trăng sao, thông minh và tao nhã. ————- Ghi chú của tác giả: ① Nam chính xuyên qua. ② Nam chính thông minh, khí chất tao nhã, là vì khoảng cách văn hóa không thể vượt qua giữa cổ đại và hiện đại, dẫn đến hành vi ban đầu thú vị. ③ 1v1, HE ————- “Sau này ta mới biết, ta xuyên qua ngàn năm đến đây chỉ vì thắp sáng một ngọn hoa đăng trong nửa đời tăm tối của nàng. Nàng xem này, tinh tú rực rỡ, nhân gian vô biên, bao gian nan vất vả của nàng sẽ hóa thành mưa rơi, quá khứ sẽ trở thành rào cản kiên cố của nàng, trận chiến của cuộc đời nàng sẽ kết thúc, vào ngày đó, nàng sẽ thấy mọi thứ đều xứng đáng. Có ta ở đây, nguyện cho nàng vĩnh viễn tiến về phía trước.” *** Vào năm Chiêu Nguyên thứ tám, mùa xuân đến rất sớm ở Kim Lăng, cây hoa hạnh ở đầu ngõ Hồ Nhi vừa đơm nụ, chim én đã về làm tổ dưới mái hiên. Tháng hai có một trận mưa hoa đào, đêm qua nước sông dâng lên một tấc, vừa kịp đêm hoa triều, trên mặt nước lấp lánh, đèn sông lần lượt trôi, nhìn từ xa giống như có ai rắc vàng vụn xuống sông Tần Hoài. Vân Hy nằm trên mép cửa sổ, rầu rĩ nhìn chằm chằm đèn trên sông và những con thuyền tinh xảo, vừa nghe hai nha sai phía sau nói chuyện phiếm. “Nè, nhìn thấy rõ không? Tam công tử ở trên thuyền có mái hiên sơn son thếp vàng.” “Tháng trước, Tam công tử xuýt bị đánh gãy chân vì tiêu tiền như rác cho Thiên Thiên cô nương, vết thương chưa lành đã ra ngoài tung hoành? Lần này nhìn trúng người nào?” “Ai biết được? Nếu không tại sao Trương đại nhân bảo chúng ta nhìn chằm chằm ở đây suốt đêm, tốt hơn nên cảnh giác chút, mắc công vị tổ tông này lại gây chuyện.” Tam công tử họ Trình tên Sưởng, tên tự là Minh Anh, là con trai út của Tông Thân Vương đương triều. Kim Lăng thành có hàng trăm con cháu quý tộc, có người chữ nghĩa đầy mình, có người hiền lành nho nhã, đáng tiếc vị Tam công tử này, về tài năng, không học vấn và không nghề nghiệp, về nhân phẩm, có thể tóm gọn trong một câu, lưu manh và khốn nạn. Người cha Tông Thân Vương của hắn đã làm nhiều việc ác, nhưng nhắc tới tiểu nhi tử này chỉ có thể giận dữ mắng là “Đồ ngỗ nghịch”. Con người Trình Minh Anh, thứ nhất là tham tiền, thứ hai là háo sắc, tóm lại không làm chuyện gì đàng hoàng, sở thích lớn nhất trong đời là ăn chơi đàng điếm. Nếu Tông Thân Vương không ép hắn quỳ gối ở từ đường Thiên gia để thề độc phải giữ mình trong sạch, e rằng hắn đã sớm nối gót huynh trưởng mắc bệnh hoa liễu mà chết. Nhưng nói đến điểm mạnh, cũng không phải không có, có thể dùng một chữ, đó là mặt. Một gương mặt quá đẹp, quá anh tuấn, lấp lánh như sao, sáng sủa như trăng. Mỗi khi có người ở Kim Lăng thành nhắc tới Tam công tử, cuối cùng đều phải cảm thán: “Thật đáng tiếc cho gương mặt này.” Tiếng cười nói thất thường phát ra từ những bóng hoa trôi nổi, kèm theo tiếng hét giật mình, chắc là vị công tử kia bịt mắt đi bắt hoa cô nương. Âm thanh và màu sắc lả lướt, chỉ nghe đã thấy hoang đường đến tột độ. Hai gã nha sai lắng nghe một hồi, đồng thời thở dài, rồi nói tiếp. “Một thời gian trước, nhị thiếu gia của Bùi phủ đã đánh bại quân giặc ở Tái Bắc, được phong làm đại tướng quân. Thánh Thượng hạ chỉ, nói rằng muốn đích thân chủ trì đại hôn của hắn, đây là vinh quang biết bao nhiêu? Nhưng tin tức vừa truyền tới Kim Lăng, chưa kịp ăn mừng, sự nổi bật đã bị lu mờ bởi vụ Tam công tử đi lên xà ngang trong bữa tiệc đêm. Đúng là chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, đường phố ngõ hẻm chỉ xôn xao chuyện dung tục, làm lơ chuyện chính đáng và có đạo lý.” “Hiểu biết của ngươi quá nông cạn, Bùi nhị tốt đến đâu thì cũng đã bị đính hôn từ trong bụng mẹ, chính thê chưa cưới ở đó, hắn có giỏi thì cũng là hôn phu của người khác. Vả lại không thể nhắc tới chuyện hôn nhân này của hắn, sẽ khiến biết bao nữ tử ở Kim Lăng thành đau lòng? Hơn nữa, chính thê mà hắn sắp cưới là ——” “Suỵt ——” Chưa kịp dứt lời, Vân Hy đang nằm trên mép cửa sổ đột nhiên cử động, hai gã nha sai lập tức dừng miệng —— bọn họ cho rằng nàng đã ngủ, bởi vậy không lựa lời, bây giờ chỉ trao nhau ánh mắt hiểu ngầm: “Chính thê” của Bùi nhị thiếu ở đây, không nên nói nữa. Vì thế nửa lời sau tới miệng lại biến thành một tiếng thở dài, ý là, tội nghiệp. Vân Hy có nghe thấy cũng làm như không nghe, dù sao trong toàn bộ Kim Lăng thành, ai gặp nàng cũng thốt lên, thật tội nghiệp. Vân Hy là con gái duy nhất của Trung Dũng Hầu. Năm đó Trung Dũng Hầu phủ vô cùng hiển hách. Từ ông cố của Vân Hy, cho tới phụ thân và huynh trưởng của Vân Hy đều lập công lớn trong chiến trận, có thể nói là trung thành hết mực. Tuy nhiên, từ lúc các bậc cha chú của Vân Hy lần lượt bị chết trong trận chiến, hầu phủ ngày càng lụn bại. Ba năm trước, huynh trưởng Vân Lạc của Vân Hy tháp tùng đại tướng quân Chiêu Viễn đi đánh giặc ở Tái Bắc. Không ngờ đại tướng quân quay lưng làm phản, thất bại thảm hại trên thảo nguyên Tháp Cách, nếu không nhờ nhị thiếu gia Bùi Lan của Bùi phủ mang quân tới tiếp viện, e là thành trì gần đó sẽ mất hết. Càng đáng tiếc hơn là, sau đó Vân Lạc cũng đã chết trong trận chiến này, tướng quân tác chiến cuối cùng của Trung Dũng Hầu phủ cũng không còn nữa. Chỉ còn một người con gái duy nhất, Vân Hy. Sau khi Vân Lạc qua đời, Vân Hy đến Tái Bắc một mình để nhặt xác huynh trưởng. Nàng dắt ngựa, đứng ở doanh trại đầy cát vàng, nhìn thiếu soái quân tiếp viện, Bùi nhị thiếu gia nổi tiếng lẫy lừng đi tới, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu mới nở nụ cười: “Vân Hy?” Sau đó lấy một chiếc khăn vải từ trong tay áo, đưa qua, “Lau đi.” Vân Hy soi vào dòng suối nhỏ bên cạnh mới nhận ra mình đã đi suốt đêm, không để ý trên má dính một mảng bụi bẩn. Bọn họ đính hôn từ trong bụng mẹ, tương lai sẽ là phu thê tới lúc bạc đầu, không ngờ lần đầu gặp nhau sau khi lớn lên, hắn như châu như ngọc, còn nàng lại chật vật như thế. “Thi thể của huynh trưởng nàng, ta đã sai người rửa sạch và nhập liệm, nàng không cần mở quan tài ra xem, chỉ đau lòng nhiều hơn mà thôi.” Bùi Lan nhẹ nhàng nói: “Sáng sớm mai, ta sẽ phái người hộ tống nàng về kinh.” Vân Hy hành lễ của tướng sĩ: “Đa tạ thiếu tướng quân, nhưng Vân Hy tới đây cũng không định về kinh ngay lập tức. Khi còn nhỏ, Vân Hy đã theo phụ thân và huynh trưởng học quân pháp, cũng từng ra chiến trường. Trung Dũng Hầu phủ là dòng dõi nhà tướng, hiện giờ phụ thân và huynh trưởng đã qua đời, trong nhà chỉ còn phụ nữ và trẻ em, Vân Hy nguyện kế thừa truyền thống của gia tộc, ở lại trong quân, cho dù làm binh lính hạng bét cũng được, mong thiếu soái chấp nhận.” Phong tục của Đại Tuy cởi mở, không phải chưa từng có nữ tử làm quan và làm tướng, nhưng nói chung dùng biện pháp mới để giải quyết vấn đề cũng không theo xu hướng. Bùi Lan nghe vậy, hơi sửng sốt, lại cười: “Nàng để ta nghĩ lại.” Màn đêm buông xuống, Vân Hy đi giặt khăn vải, đứng ngoài lều thì nghe thấy bên trong có người nói nhỏ. “Tướng quân thật sự muốn để người này ở lại trong quân? Dù sao nàng cũng là nữ tử.” “Làm sao được? Ta với nàng vốn có hôn ước, để nàng ở trong quân càng không ổn.” “Đúng vậy, tướng quân và Vân Hy tiểu thư vốn có hôn ước, nếu nàng ở lại trong quân, người ngoài sẽ nghĩ thế nào. Mạt tướng thấy nàng kế thừa truyền thống của gia tộc là giả, ăn vạ tướng quân mới là thật. Trận Tái Bắc này phải đánh hai ba năm nữa, nếu nàng ở lại, sau này tướng quân về kinh, sẽ khó hủy hôn với nàng. Hiện giờ Trung Dũng Hầu phủ đã tan hoang, tướng quân cần nghĩ biện pháp mới được.” “Ngươi nói gì vậy?” Bùi Lan nói, tuy có ý trách nhưng trong giọng nói hoàn toàn là ý đó, ngón tay nắm chặt mặt bàn, hắn thở dài, “Đúng là cần một biện pháp ——” Vân Hy đứng một mình bên ngoài lều một lúc, cách một ngày sau xin từ chức về kinh, không hề nhắc tới việc ở trong quân. Nàng chua xót trong lòng, nhưng cũng hiểu rằng sau này sẽ càng nhiều chuyện như vậy. Con người trèo cao, kết bạn với quyền quý và nịnh nọt. Hôm nay là Bùi Lan, ngày mai sẽ có Trương Lan hoặc Lý Lan. Trung Dũng Hầu phủ lập công và được phong tước, nhiều thế hệ hưởng bổng lộc của triều đình, nhưng triều đình không muốn nuôi người vô ích, còn thêm trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, đại tướng quân Chiêu Viễn làm phản, trong triều đình cũng có những lời kỳ lạ đối với Vân Lạc, cứ như vậy, e là mỗi tháng đi lãnh bạc đều phải nhìn sắc mặt người khác. Phụ thân nói, con người còn sống thì cột sống nhất định phải thẳng. Năm ấy sau khi Vân Hy về kinh, nàng đến Kinh Triệu phủ xin chức bộ khoái, tuy chức thấp nhưng vẫn là kế sinh nhai. Trước đây nàng là tiểu thư của hầu phủ, nàng và Bùi Lan là một cặp trời sinh. Hiện giờ đã khác, nhị thiếu gia của thượng thư Bùi phủ liên tục thăng chức, Bùi phủ trở thành một trong những dòng dõi cao quý nhất ở Kim Lăng. Trung Dũng Hầu phủ lại hoang tàn, nữ nhi duy nhất suốt ngày ở ngoài đường, đương nhiên không lên được chỗ thanh nhã, trong mắt người ngoài, nàng cũng không còn là đóa hoa lọt vào mắt hắn. Như vậy cũng tốt, nhị thiếu gia của Bùi gia có tài, văn võ song toàn, anh tuấn lỗi lạc, tương lai đầy hứa hẹn, không biết bao nhiêu nữ tử ở Kim Lăng thành muốn gả cho hắn. Trước đây Vân Hy bị nhiều người ghen ghét, hiện nay mặc dù Bùi Lan chưa từ hôn, nhưng ở trong lòng người sáng suốt, hai người đã là người trên trời kẻ dưới đất, cực kỳ không xứng đôi. Nàng là một cô nương, mất chỗ dựa của gia đình, bây giờ gả cho người ta, phải xem sắc mặt của Bùi phủ dựa trên một tờ giấy cũ. Chuyện như vậy rơi vào mắt người ngoài, nhất thời chảy qua trong lòng, nói ra cũng chỉ một câu tội nghiệp. Câu tội nghiệp này là sự cách biệt giữa dòng dõi, sự nhầm lẫn của số mạng, ngoài việc xem chuyện cười, cuối cùng lưu lại vài phần suy nghĩ lung tung, không có bao nhiêu thông cảm. Còn kèm theo ba phần khinh bỉ, ba phần xem thường, khi nói ra, tự giác cảm thấy “tội nghiệp”. Sau nửa đêm, hai nha dịch làm chung với Vân Hy đã ngủ. Vân Hy ôm kiếm, đổi tư thế ngồi trên mép cửa sổ. Mỗi lần Tam công tử đi uống rượu sẽ gây ra chút chuyện hoang đường, nàng được Kinh Triệu Doãn Trương đại nhân giao việc tới nhìn chằm chằm hắn. Những người đến hội hoa triều muộn cũng đã tản đi, bên đầu kia của thuyền hoa rộn ràng lời ca, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa huyên náo, có thể ngửi thấy mùi rượu từ rất xa. Cho đến khi chân trời hửng sáng, Trình Sưởng cực kỳ say mới được tôi tớ dìu rời khỏi thuyền hoa. Một chiếc thuyền nhẹ lắc lư trên sông, người lái thuyền tắt chuỗi hoa đăng trên mặt nước, giơ tay đón Trình Sưởng. Hoa cô nương hai bên vừa che miệng cười, vừa thì thầm: “Để ý, để ý, kẻo Tam công tử bị thương.” Vân Hy quan sát một lúc, thấy người lái thuyền tiếp nhận Trình Sưởng vững vàng mới quay đầu lại, gõ bàn vuông phía sau nói: “Dậy, đến giờ tan việc.” Tuy nhiên ngay lúc nàng quay lại, bên ngoài đã rối loạn, đột nhiên có tiếng la hét. “Cứu người, Tam công tử rơi xuống nước rồi ——”.   Mời các bạn đón đọc Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng của tác giả  Trầm Tiêu Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy
Nếu là fan của những tác phẩm cùng thể loại như “All in love” hay “Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em”, thì bạn không nên bỏ qua bộ truyện này.   “Nhật kí mối tình đầu ở Italy” là những mẩu truyện ngắn xoay quanh cuộc sống thường ngày của cô nàng Thảo Đăng và người đàn ông của đời mình - Linh kun.   Khi còn học cấp hai, cô gái nhỏ Thảo Đăng theo gia đình sang Ý sinh sống và tại đất nước hình chiếc ủng lãng mạn bình yên ấy, Thảo Đăng gặp được chàng trai coi cô là người con gái xinh đẹp nhất thế gian này.   “Tôi nói với Linh kun: "Em rất hâm mộ những cô gái xinh đẹp!"   "Xinh giống em sao?" Linh kun hỏi.   "Xinh hơn em."   "Không thể nào." Linh kun nói chắc như đinh đóng cột.   "Cái gì cơ?" Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ấy.   "Anh nói, trong thế giới này vốn không tồn tại người xinh đẹp hơn em."   Ngày đầu tiên nhập học ở Ý, Thảo Đăng vô cùng ngượng ngùng và bối rối. Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ xem làm thế nào để hiểu được những từ ngữ nước ngoài kia, thì Linh kun cứ thế xuất hiện trước tầm mắt cô.   Anh mặc chiếc quần jeans và áo dài tay màu trắng, tay chống lên khung cửa, thở dốc nói rằng: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”   Bởi vì ngược sáng, nên Thảo Đăng không thấy rõ được khuôn mặt anh, nhưng giọng nói dễ nghe ấy đã khiến cô ấn tượng cho đến đến mãi sau này.   Khi còn học cấp ba, Linh kun vốn là một học sinh xuất sắc. Nhưng khi kì thi đại học đang đến gần, thì gia đình anh lại ép anh thôi học để sang nước ngoài giúp đỡ họ làm ăn.   Linh kun nhất quyết muốn theo đuổi ước mơ nên quyết định học lại cấp ba ở Ý. Khi đó cha mẹ anh nổi giận, cắt hết chi phí sinh hoạt của anh, thế nên anh phải vừa học vừa làm kiếm tiền trang trải cuộc sống.   Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với anh.   Không có phương hướng, không có mục tiêu, cũng không có người thân ở cạnh. Anh giống như người bị trượt chân vào vũng bùn lầy nhưng không được ai giơ tay cứu giúp, càng cố gắng lại càng tuyệt vọng, càng vùng vẫy lại càng lún sâu.   Điều tốt đẹp nhất trên cuộc đời này, là gặp được đúng người và yêu người đúng lúc.   Vào đúng khoảng thời gian u ám nhất cuộc đời đó, Linh kun đã gặp được Thảo Đăng.   Ban đầu, Linh kun chỉ coi Thảo Đăng như em gái mà thôi. Cô là một con mèo nhỏ ngốc nghếch ngây thơ, dễ dàng bị người ta lừa gạt. Thế nên, anh giống như một người anh trai, quản lí và bảo vệ cô rất kĩ càng.   Cứ tưởng rằng giữa hai người chỉ là tình cảm anh em đơn thuần trong sáng, nhưng bỗng có một khoảng thời gian trước khi đi ngủ anh luôn nhớ tới Thảo Đăng, không được ở cạnh cô liền cảm thấy trong lòng trống vắng.   Có lần Linh kun đã tự hỏi bản thân rằng: “Có phải mày thích cô ấy rồi không.” Sau đó anh thực sự phát hiện ra, đúng là anh đã động lòng rồi.   Cô không chê anh kém cỏi, không trách anh cứng đầu. Cô luôn coi anh là người giỏi nhất, luôn dành cho anh ánh mắt khích lệ, động viên. Cô luôn lười biếng dựa dẫm vào anh, trao cho anh tình yêu đơn thuần và trong trẻo. Khi đó, chỉ có mỗi cô tin tưởng anh, vậy thì từ nay về sau, với anh, cô là duy nhất.   "Nếu em không từ bỏ anh trong khoảng thời gian anh đang đau khổ nhất, thì sau này, dù là chân trời góc biển, dù gian nan hiểm trở đến mấy anh vẫn sẽ mãi ở cạnh em."   Thảo Đăng đã phải chịu nhiều thiệt thòi từ bé, gặp được Linh kun là sự bù đắp tốt đẹp nhất của ông trời. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Có nhiều khi, Thảo Đăng không ngừng tự hỏi rằng bản thân mình có gì tốt, mà lại gặp được một người đàn ông lại yêu cô sâu đậm như thế, sâu đậm đến đau lòng.   Sâu đậm đến mức, Linh kun vốn lạnh lùng lại có thể chỉ vì một câu chia tay của Thảo Đăng mà rơi nước mắt.   Sâu đậm đến mức, Linh kun sẵn sàng từ bỏ ước mơ từ bé của bản thân chỉ vì không muốn Thảo Đăng phải đợi chờ.   Trước khi gặp Linh kun, Thảo Đăng là một cô gái sống rất khép kín, nhút nhát, rụt rè, luôn tự nhốt mình trong thế giới u buồn của chính bản thân.   Cô sợ phải nghe thấy âm thanh, điện thoại luôn ở chế độ im lặng, nghe nhạc hay xem phim cũng không dám bật âm lượng lớn, sự trầm lặng đó trái ngược hoàn toàn với sự năng động hoạt bát của Linh kun.   Anh là vầng dương, chiếu vào tâm hồn cằn cỗi của cô những tia nắng chan hòa rực rỡ, bảo vệ cô thật kĩ, giấu kín cô cho riêng mình. Anh gánh thay cô mặt trái của xã hội, chọn lọc tin tức để kể cho cô nghe, ngày lo cho cô ba bữa ăn bổ dưỡng, theo dõi sức khỏe và cả chu kì sinh lí của cô.   Anh vừa là một người chồng, cũng vừa giống một người cha. Ở trong vòng tay ấm áp của anh, Thảo Đăng sẽ chẳng cần phải lo sợ bất cứ điều gì cả. Bởi vì người đàn ông ấy, nhất định sẽ đem đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhất định sẽ không để cô chịu ấm ức thiệt thòi.   Linh kun từng oán trách ba mẹ vì năm đó đã ép anh xuất ngoại, nhưng bây giờ anh lại thấy đó là một điều may mắn. Bởi nếu năm đó anh ở lại Trung Quốc học đại học, thì có lẽ sẽ không thể gặp được cô.   Quãng thời gian sau này dù có gian nan đến mấy, chỉ cần được ở cạnh cô, thì tất cả vất vả khó khăn đều sẽ hóa hạnh phúc đong đầy.   "Độc giả của em vừa mới khoe cô ấy được hẹn hò với nam thần của mình, ai da, hâm mộ quá đi!"   "Vậy thì chắc cô ấy hâm mộ anh lắm."   "Tại sao?"   "Bởi vì...anh cũng được hẹn hò với nữ thần của mình." ______   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** 6.1.2017 Mối tình đầu của tôi tên là Linh kun (1), yêu đương thắm thiết đến nay cũng đã được sáu năm. Từ thuở thiếu thời đến khi tôi thành niên, từ cái tuổi ngây ngô không biết yêu là gì đến khi đủ lông đủ cánh, biết thế nào là cái nóng lạnh của đạo lý đối nhân xử thế. (1) Kun: Cách gọi thân mật trong tiếng Nhật, kun là hậu tố sau tên con trai. Giống F kun trong truyện Anh không thích thế giới này anh chỉ thích em của tác giả Kiều Nhất. Sở dĩ gọi là Linh kun vì trong tên anh có mẫu tự L, con người lại đơn thuần như một tờ giấy trắng, biệt danh là Zero. Tôi còn nhớ lần đầu gặp Linh kun là tại lớp tiếng Ý. Khi ấy còn chưa quen với cuộc sống ở nước ngoài, cũng chưa thạo tiếng nên mới đặc biệt tham gia lớp học bổ túc ngôn ngữ. Lớp học bổ túc do các nữ tu và cha xứ yêu văn hóa Trung Hoa mở, các thầy cô là người Ý, cho nên sẽ mời thêm những người Trung Quốc am hiểu tiếng Ý làm trợ giảng phiên dịch, Linh kun là một trong số những người đó. Ngày đầu tiên đi học gặp một giáo viên người Ý, tôi lập tức cảm thấy bối rối. Trong lúc đang suy nghĩ nên làm thế nào để hiểu mấy từ ngữ nước ngoài kia, Linh kun cứ thế xuất hiện trong tầm mắt tôi... Tôi nhớ láng máng anh mặc áo tay dài màu trắng, quần jeans, một tay chống lên khung cửa thở dốc: "Xin lỗi, tôi đến trễ." Vì ngược sáng nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của Linh kun, chỉ là giọng nói của anh rất dễ nghe, ấn tượng cho đến tận bây giờ. 1, Sức khỏe tôi không được tốt, nhẹ thì đau đầu ho khan, nặng thì sốt cao liệt giường. Vì thế Linh kun vô cùng khắt khe về phương diện ăn uống của tôi... Ví dụ như tuyệt đối không được ăn nhiều đường, bây giờ cũng có rất nhiều người trẻ tuổi bị bệnh tiểu đường, nhất định phải uốn nắn ngay từ nhỏ, hoặc ví dụ như không được ăn quá nhiều snack và uống nước có ga, dạ dày tôi không được tốt, rất dễ bị viêm dạ dày, nếu tiếp tục thì sẽ biến thành ung thư cũng không chừng, còn thực phẩm ướp muối thì cấm tiệt, những loại đồ ăn như mì xào tương đậu bỏ vỏ dứt khoát không được ăn. Cho nên tuổi già của tôi... À không, là tuổi trẻ của tôi khá thảm thương, mỗi giây mỗi phút đều phải ăn kiêng. Có lần, tôi ăn cơm ở nhà Linh kun, vì tôi thích ăn chua cay nên dè dặt kéo áo Linh kun, thỏ thẻ: "Em muốn thêm một ít giấm." "Em cảm thấy mình có thể ăn không?" Hôm qua tôi vừa đến gặp bác sĩ gia đình mua thuốc đau dạ dày, chắc hẳn Linh kun cho rằng vì sao tôi còn có mặt mũi để lên tiếng nên giận dữ cười khẩy. "Thì chút xíu, một xíu xiu thôi." Tôi lại cúi gằm mặt lên tiếng. Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy của tác giả Thảo Đăng Đại Nhân.
Yêu Em, Chờ Em
Mười năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Đủ lâu để nhớ một người, cũng quá ngắn để quên một người. Không biết từ bao giờ, lặng im không báo trước, tình yêu chầm chậm tiến đến, nhẹ nhàng mà khắc sâu. Ai nói không gặp là sẽ quên, ai nói cách xa là phai nhạt, ai nói tình đầu thường mong manh? Mười năm ước hẹn, chỉ vì một lời hứa, có đáng để lưu luyến mãi không quên? Tất cả là vì tình yêu... Nếu yêu em thì sẽ chờ em. *** Đình Phong 30 tuổi, Đình Lâm 3 giờ tuổi. Làn da đỏ hỏn, lại nhiều nếp nhăn. Mũi nhỏ, miệng nhỏ, mắt nhỏ, lại còn đang nhắm tịt. Chẳng giống anh cũng chẳng giống cô. Nhìn đi nhìn lại đứa trẻ trên tay cả nửa ngày, rốt cuộc anh cho ra kết luận – _Thực xấu! ==” Chẳng biết có phải ghi hận câu nói này hay không, Đình Phong vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “xèe…” một tiếng, trước ngực anh đã ướt một mảng lớn. _Để mẹ thay tã cho cháu. – Bà Phạm nhịn cười, tiến lên ôm cháu trai, còn anh thấp rủa “xui xẻo” rồi chạy vội vào phòng vệ sinh. Ba tháng sau. Một ngày nào đó, Hải Lam dỗ xong con ngủ, vừa đặt Đình Lâm vào nôi thì anh đã ôm sát cô từ phía sau, hơi thở nóng rực bỗng phả lên gáy cô. Hải Lam bất giác rụt cổ, thoáng từ chối một chút. _Đừng, con còn ở đây… Đình Phong khẽ thổi khí vào tai cô, hài lòng cảm nhận cơ thể cô thoáng run rẩy. _Nó ngủ rồi. _Nhưng mà… A!!! Cô còn muốn nói thêm cái gì, Đình Phong đã mất kiên nhẫn bế bổng cô lên, bước nhanh về hướng giường. Nhẹ nhàng đặt cô lên đệm, kế tiếp thân hình anh đè ép đi lên. _Khoan… Ngộ nhỡ con dậy thì sao? – Cô vội chống tay ngăn cản, trong mắt đầy lo lắng. _Đừng lo, nó ngủ say lắm. – Anh thuận miệng đáp, bàn tay nhanh chóng cởi bỏ nút áo trước ngực cô. Dường như để trừng phạt việc cô không chuyên tâm, môi anh di chuyển đến bờ vai cô, nặng nề cắn. Chẳng mấy chốc, tiếng rên rỉ cùng thở dốc đã tràn ngập khắp căn phòng. Hải Lam bị hôn đến vựng vựng hồ hồ, cả người mềm mại vô lực. Chỉ tiếc cả hai đang dây dưa đến mức khó tách ra là lúc Đình Lâm đột ngột khóc ré lên.   Mời các bạn đón đọc Yêu Em, Chờ Em của tác giả Tịnh Linh.