Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ba Vạn Dòng Tình Thư - Lệ Tiêu

Lệ Tiêu thật sự dũng cảm. Trong muôn vàn đề tài về ngôn tình, cô đã chọn viết về một lĩnh vực nửa sáng nửa tối: văn học mạng.  Nửa sáng chính là, bằng câu chuyện này, Lệ Tiêu đã cho độc giả hiểu rõ công việc, cách thức vận hành, những khó khăn và niềm vui của những người múa cùng con chữ.  Nhưng nửa tối còn lại, cũng chính là sự thật trần trụi của cái nghề nghiệp vốn nổi tiếng là bạc bẽo này. Là sự đố kị đến từ những người đã từng cùng chung lý tưởng và đam mê, là sự chèn ép của nhà xuất bản đối với tác giả mới, là sự hủy hoại đến từ cư dân mạng bị dắt mũi, là những lúc băn khoăn và do dự đối với lựa chọn của bản thân người viết chữ. Thật lòng mà nói, những câu chuyện mang tính thực tế và thời sự như thế này, sẽ không thu hút độc giả bằng những đề tài “hot” khác, nhưng đọc để hiểu rằng, những con chữ đến được với chúng ta, đã phải trải qua một quãng đường chông gai như thế nào và chủ nhân của những con chữ đó, họ đã trăn trở với bản thân đến thế nào. Câu chuyện “Ba vạn dòng thư tình” viết về một nữ tác giả có bút danh Ngọc Ly. Thế nhưng, cái bút danh này, sau khi tạo ra một cơn sóng mạnh mẽ bằng một bộ tiểu thuyết, thì cũng ngay sau đó không thể sử dụng được nữa.  Bởi vì, bằng một cách mờ ám nào đó, cái tên Ngọc Ly bị vướng vào một nghi án đạo nhái vô cùng xác thực. Lúc bấy giờ, cô bắt buộc phải tuyên bố gác bút và trở về với tên thật của mình, Tạ Thanh. Nếu là một tác giả nào khác, bằng năng lực của mình, Tạ Thanh hoàn toàn có thể dùng một bút danh mới làm lại từ đầu và đạt được thành công như vậy. Nhưng cô đã không làm thế. Tạ Thanh lựa chọn tin tưởng pháp luật, lựa chọn tin tưởng công lý.  Nhưng chỉ là một tác giả trẻ mới nổi trên mạng, lại bị nhà xuất bản chèn ép một cách thô bạo, Tạ Thanh vốn không đủ điều kiện để nhờ pháp luật can thiệp vào sự việc của mình. Cho nên, lựa chọn hiện tại của cô là tìm đến công việc viết hộ. Thật ra, đây cũng chính là một mảng xám của văn học. Ai có thể đảm bảo nhà văn luôn có cảm hứng để viết? Nhất là khi họ đã trở nên có tiếng tăm, yêu cầu của độc giả cũng trở thành một loại áp lực. Cho dù tâm trạng của bạn cực kỳ tồi tệ, nhưng vẫn phải gõ ra những câu chữ đầy màu hồng hạnh phúc?  Trong lúc bạn đang tận hưởng niềm vui tột cùng, lại vẫn phải viết ra một phân đoạn đầy nước mắt? Tác giả cũng chỉ là con người, cho nên cũng có lúc, họ thật sự bất lực. Vì thế, mới cần đến những người như Tạ Thanh, không cần tiếng tăm, không cần ai biết đến, chỉ cần có tiền. Thế giới vốn đáng sợ như vậy đấy, thật thật giả giả luôn tồn tại song song không hề tách rời. Và con người ta, chỉ tin vào những gì mà mình muốn tin, vốn dĩ không hề quan tâm đâu mới là sự thật. Không phải tự nhiên mà Tạ Thanh chỉ bằng một tác phẩm đã có thể trở nên nổi tiếng, cô thực sự có tài. Chính vì vậy, công việc viết hộ này không thể che lấp hào quang của cô, cho dù cô vẫn luôn núp trong bóng tối. Người cảm thấy hứng thú với tác phẩm của Tạ Thanh ngoài độc giả, người thuê cô viết hộ, ông chủ của phòng làm việc, còn có một nhân vật mà Tạ Thanh không hề ngờ tới, Lục Thành. Lục Thành là tổng giám đốc của một công ty truyền thông văn hoá, nói một cách dễ hiểu chính là đơn vị đại diện cho tác giả. Xuất phát điểm của Lục Thành cũng là một người làm văn học nhưng anh không phải tác giả. Anh chọn một công việc ở tầm cao hơn, kết hợp kinh doanh và văn học, mang lại môi trường làm việc tốt nhất cho tác giả. Tìm kiếm tài năng, cung cấp tài nguyên để thay mặt tác giả mang đến những tác phẩm chất lượng nhất đến với thế giới.  Nhưng cũng chính vì có cùng xuất phát điểm với họ, Lục Thành mặc dù làm kinh doanh nhưng không hề chèn ép các tác giả vốn không hiểu lắm về thị trường, anh tôn trọng và tuyệt đối hiểu rõ mối quan hệ này là tương quan, chứ không phải là kiểu ban ân huệ giống như các đơn vị xuất bản vẫn làm. Chính vì như vậy, đứng trước một tài năng như Tạ Thanh, anh vô cùng thưởng thức cùng cảm giác tò mò. Vì sao một cô gái bé nhỏ như vậy lại kiên cường muốn đòi lại công lý cho bản thân? Vì sao phản ứng của cô đối với mọi thứ đều là lạnh lùng và hờ hững? Ngay cả khi đối mặt với thành ý của anh, cô cũng luôn xù lông lên như một con nhím nhỏ như vậy? Bắt đầu từ những cảm giác thú vị này, Lục Thành bằng cách này hay cách khác, dần dần đưa Tạ Thanh đến gần với mình. Anh tin đôi cánh của anh đủ lớn, để có thể che chở cho cô, cũng có thể mang cô bay lên thật cao. Nhưng điều anh cần phải làm, chính là khiến cho Tạ Thanh cũng tin tưởng như vậy. Giống như Lục Thành từng nói, mỗi khi nhìn thấy cô xù lông như một con nhím nhỏ, anh đều có cảm giác muốn ghim một trái táo vào chiếc gai nhọn của cô. Cuối cùng, anh đã làm được.  Bắt đầu từ vụ kiện đầu tiên với nhà xuất bản đã từng chèn ép cô, cho đến vụ kiện cuối cùng lấy lại danh dự cho bút danh Ngọc Ly của cô, mỗi một sự việc cùng cô đối mặt, Lục Thành đã thực sự ghim từng trái táo trên từng chiếc gai nhọn của Tạ Thanh. Cho đến khi nhìn lại, trên người Tạ Thanh lúc này đã không còn phòng bị đối với anh nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở bên nhau rồi mới biết, không chỉ có Lục Thành mới có thể bảo vệ cho Tạ Thanh, một khi cô đã lựa chọn tin tưởng, anh liền có thể trải nghiệm cảm giác được một cô gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ kiên cường cùng anh vượt sóng gió. Không có quá nhiều phân đoạn tình cảm, không có những tình tiết lãng mạn mà độc giả mong chờ, suốt “Ba vạn dặm thư tình" chính là một hành trình. Hành trình đi tìm công lý cho Tạ Thanh, hành trình tìm hiểu về công việc viết chữ, hành trình đến với độc giả của những tác phẩm dưới mọi hình thức,... Hiện thực là thế, tàn khốc là thế, nhưng cũng nhân văn là thế. Cuộc sống muôn màu, luôn có mảng sáng mảng tối, nhưng giữa những con người chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, cũng vẫn còn những người như Tạ Thanh và Lục Thành. Anh có điều kiện giúp đỡ cô, khi cô vững vàng rồi lại tiếp tục giúp đỡ những người cũng từng rơi vào tình huống giống như mình. Văn học là nghệ thuật, người làm nghệ thuật chính là nghệ sĩ, nhưng nghệ sĩ cũng là con người. Chúng ta thưởng thức tài năng của họ, vậy thì, xin hãy giống như Lục Thành và những người làm việc cùng với anh, nếu có thể trao đi yêu thương, xin đừng ngại ngần. *** "Hôm nay vừa khéo tôi có qua bên đó." Lục Thành ngừng lời một chút, "Buổi tối có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm." Tạ Thanh: "Ngại quá, buổi tối chúng tôi làm tiệc chia tay cho Đinh Nhất Phàm và Đào Nhiên rồi." Lục Thành lại nói: "Thế trưa nay thì sao?" Tạ Thanh cau mày. Hai người không quen biết lại càng chẳng có quan hệ hợp tác gì. Lục Thành bỗng dưng mời cơm, cô cảm thấy thật khó hiểu. Thấy khó hiểu thì hỏi thẳng luôn: "Vì sao mời tôi ăn cơm?" Bên kia im lặng một chút, loáng thoáng nghe như có tiếng cười. Giọng nói trở nên thong thả ung dung: "Trước đây cảm thấy Tạ tiểu thư rất khách khí, sao lần này người ta thực sự giúp thì lại chẳng khách khí mấy nữa vậy? Hôm đó tôi đạp cửa giúp cô, chờ ở bệnh viện hơn hai tiếng đồng hồ, còn đóng tiền đặt cọc giúp, cô không định trực tiếp nói tiếng cảm ơn trước mặt tôi sao?" Tạ Thanh im lặng. Mặc dù lý do kiểu "bắt cóc đạo đức" này nghe hơi khó chịu nhưng lại khó mà phản bác nổi. *bắt cóc đạo đức: đem những tiêu chuẩn đạo đức quá cao, không thực tế ra để ép buộc, tấn công người khác, tác động đến hành vi của người khác nhân danh đạo đức. Thế là, cô gật đầu: "Vậy tôi mời khách." Chỉ trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy cảm xúc của cái nhìn sau lưng trở nên dữ dội hơn hẳn. Giọng người trong điện thoại cực kỳ mệt mỏi: "Không cần, cô bỏ công chọn nhà hàng là được, lát tôi sẽ qua phòng làm việc đón cô." Nói xong, không cho cô nói thêm gì đã cúp máy mất. "..." Tạ Thanh đứng đực ra bó tay một hồi rồi gửi tin nhắn vào số di động của anh ta: "Tôi không có ở phòng làm việc, hôm nay tất cả mọi người ra ngoài chơi." Sau đó gửi địa chỉ chi tiết và tên quán đang ở cho anh ta. Mấy giây sau, Lục Thành nhắn lại: "Nhận được rồi". ... Mời các bạn đón đọc Ba Vạn Dòng Tình Thư của tác giả Lệ Tiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss - Lại Ly Hôn
Tất cả đêu biết rõ một điều, tại giới quyền quý ở kinh thành cô chính là yêu nghiệt tuyệt đối không được phép đụng vào. Cô là thần, là tiên nhưng cũng là phật là ma quỷ. Cô chính là đại biểu cho tội ác, cho sự xa đọa, là thuốc độc mà giới đàn ông không có cách nào bỏ nổi, là người mà tất cả phụ nữ đều căm hận muốn phá hủy. Đặc sắc một:  Tại buổi hôn lễ trong một khách sạn lớn nào đó, tân khách được mời đến dự trong hội trường rất đông. Chú rể cô dâu đang đứng ở trước mặt người chủ hôn. Người chủ hôn hỏi chú rể: "Tiên sinh Lương Kinh Đào, ngài có đồng ý lấy tiểu thư Tiêu Cửu Cửu làm vợ không?" Trong sự chờ mong của rất nhiều tân khách lẫn sự ngượng ngùng của cô dâu, mọi người nghe thấy chú rể nói ra một câu nghe lạnh như băng: "Tôi không đồng ý!" Sau một khắc, trên màn hình lớn của hiện trường hôn lễ, hiện ra hình ảnh cô dâu đang cùng một người đàn ông nào đó dây dưa cùng một chỗ... Nhưng cô dâu chỉ thẫn thờ nhìn một màn này, mặc kệ cho thể xác và tinh thần của chính mình bị tổn thương, nhìn mình bị thân bại danh liệt. Cái trò chơi này, cô đã sớm biết trước kết quả sẽ như thế nào rồi, chỉ là cô không cam lòng mà thôi. Hôm nay, sự việc đã đến nước này, anh lại thật sự có thể nhẫn tâm đối xử với cô như thế. Nếu đã vậy, cô sẽ khiến cho anh bị đau hơn! Đặc sắc hai: Ở cửa phòng khoa phụ sản của một bệnh viện nào đó. Cô dâu bị hủy hôn Tiêu Cửu Cửu lại không hẹn mà lại gặp kẻ bạc tình Lương Kinh Đào một lần nữa. Lương Kinh Đào nhìn cô đi ra từ trong phòng bệnh nhân lưu sau phẫu thuật đi ra, vẻ mặt tái nhợt. Anh vọt tới trước mặt cô, dùng sức túm lấy tay của cô, giọng nói nghe đầy run rẩy, hỏi cô: "Cửu Cửu, cô tới nơi này để làm gì vậy?" Gương mặt của Tiêu Cửu Cửu tái nhợt nhưng vẫn rất tuyệt mỹ. Vẻ mặt của cô lộ rõ sự suy yếu nhưng vẫn nở một nụ cười tươi rói mang đầy sự châm chọc: "Giống như trong lòng anh đã nghĩ thôi, tôi tới đây là để xoá sạch nghiệp chướng trong bụng của mình. Lương Kinh Đào, anh cũng nên cảm thấy mình đã được thỏa mãn rồi. Tôi đã mang hai mạng người mà tôi yêu quý nhất, là anh trai của mình và đứa bé này, đến để trả lại hai cái đùi cho chị gái anh, đủ vốn rồi chứ nhỉ? Bây giờ chắc hẳn là anh cảm thấy rất vui sướng có phải không?" Nhìn thân hình của Lương Kinh Đào lung lay như sắp đổ, nhìn thấy trong ánh mắt của anh lúc này vừa có nỗi sợ hãi, vừa có sự đau đớn vừa đầy vẻ hối hận, Tiêu Cửu Cửu không buồn nhìn lại anh thêm một lần nào nữa, rúc thân thể đầy mệt mỏi của mình vào trong lồng ngực đầy nhân hậu và ấm áp của một người khác đang chờ đợi cô: "Chúng ta đi thôi!" Người nọ nhìn thoáng qua Lương Kinh Đào vẻ đầy mỉa mai, xoay người khom lưng đưa tay ôm ngang người cô lên, siết chặt vào trong lòng của mình, hôn cô một cái tràn đầy vẻ cưng chiều: "Chúng ta về nhà thôi!" "Cửu Cửu..." Sau lưng cô vang lên một tiếng gọi cảm giác như ruột gan bị xé đứt ra từng khúc... Nhưng rốt cuộc cũng không thể gọi trở về được những tình cảm chân thành mà cô đã từng trao cho anh... Đặc sắc ba Những người tham dự cuộc so tài đến từ rất nhiều quốc gia. Họ đều kinh ngạc khi nhìn thấy một cặp mẹ con phối hợp với nhau, mẹ đúng là một nữ thần y đẹp nghiêng nước nghiêng thành, con đúng là một tiểu thần đồng thiên tài đáng yêu trong giới y học. Giữa bọn họ có sự cực kỳ ăn ý, chỉ thoáng cái đã “giết chết” ngay lập tức toàn trường đấu! Cuối cùng, cặp mẹ con đã PK toàn trường đấu và toàn thắng! Danh tiếng vang lừng quốc tế! Một lần lộ mặt một lần vang danh! Tiêu Cửu Cửu trở lại hậu trường, cô vừa mới thay chiếc áo khoác trắng ra, tiểu bảo bối đã liền chạy tới nói với cô, "Mẹ, bên ngoài có hai người đàn ông, cả hai người đều nhận là cha của con, bọn họ đã đánh nhau đến tận đây rồi! Làm sao bây giờ? Mẹ có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?" Tiêu Cửu Cửu chọc nhẹ một cái vào gương mặt của tiểu Tuấn đang bày ra cái vẻ vui sướng khi nhìn thấy người gặp họa: "Đồ trứng thối nhóc con này, ngay đến cha của mình là ai mà cũng không nhận ra được hả?" *** Khi Diệp Tú Trinh nghe thấy được điều bí mật từ trong miệng của những người đàn ông ở trong phòng kia, biết được chuyện Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu sắp kết hôn, rồi tiếp đó, thậm chí ngay cả thiệp mời dự lễ kết hôn cũng đã được phát đi, thì Diệp Tú Trinh bị chọc giận, cả người tưởng chừng như sắp bị nổ tung. Lúc này, bà đã cảm nhận được vị trí của mình trong nhà đã bị uy hiếp thật sâu sắc. Bà cảm thấy lời nói của mình ở trong nhà họ Tiêu, hiện giờ hoàn toàn không còn chút giá trị gì nữa rồi. Hôm nay cái loại tiểu hồ ly tinh kia còn chưa bước chân vào đến cửa nhà họ Tiêu này, Dieenndkdan/leeequhydonnn vậy mà cô ta cũng đã thành công làm cho chồng và con trai của bà, coi bà giống như một người bỏ đi. Thậm chí, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, hai cha con bọn họ cũng hùa với nhau để dối gạt bà, không muốn để cho bà biết như thế. Nếu như bà để cho loại tiểu hồ ly tinh kia thành công bước vào cửa chính của nhà họ Tiêu, vậy thì về sau này, không biết cha con bọn họ sẽ còn đối xử với bà đến như thế nào nữa. Càng nghĩ Diệp Tú Trinh lại càng thấy giận dữ, càng cảm thấy bực bội, bà có cảm giác cơn oán giận cứ cuồn cuộn xoắn xuýt lại ở trong lòng bà. Nó giống như một con thú nhỏ đang lên cơn điên cuồng, cứ nhảy nhót loạn xạ, làm cho cả người bà bị lâm vào trong trạng thái bối rối và cáu kỉnh, nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết ra. Nếu như không thể phát tiết toàn bộ sự oán giận vẫn đang cuộn trào trong lòng ra ngoài, thì hàng ngày bà sẽ cảm thấy ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, đứng ngồi không yên, đầu óc không thể nào bình tâm được. Con bé Tiêu Cửu Cửu kia đã trở thành cái gai ở trong mắt của bà, đâm sâu vào tận trong da thịt, không loại bỏ thì không được! Diệp Tú Trinh giống như con thú đang bị vây hãm, suốt một buổi sáng cứ đi đi lại lại ở trong phòng. Sau cùng bà khẽ nghiến răng lại, quyết định sẽ đi tìm người người đàn ông kia nhờ giúp một tay. Bà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi điện thoại được tiếp thông, Diệp Tú Trinh dùng giọng điệu rất kiên trì, nói với người đầu dây bên kia một câu, "Tôi có việc gấp, nhất định phải gặp mặt ông một lần." Giọng nói của đối phương cũng mang đậm vẻ cực kỳ không nhẫn nại được: "Bà có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại?" ... Mời các bạn đón đọc Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss của tác giả Lại Ly Hôn.
Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần - Trọng Hi
Chỉ còn 7 ngày nữa là đến thời điểm Diệp Mỹ Lnh di cư sang Mỹ. Chính vì thế cô quyết định tỏ tình với Chung Nhất Minh, người được mệnh danh là vương tử vườn trường đồng thời cũng là người cô thầm thương nhiều năm. Nhưng Mỹ Linh càng không ngờ đến là Chung Nhất Minh lại đồng ý. Tình yêu bắt đầu đếm ngược... *** Giữa hè rất nhiều năm trước, cuối tháng 8, nhiệt độ cao đến 35 độ. Chung Nhất Minh đến phòng học bổ túc tương đối sớm, đi đến dưới máy điều hòa đang thổi gió, nhìn ra ngoài sổ thấy không khí bốc lên hơi nước nóng hổi vì mùa hè nóng bức. May là sớm trở lại phòng học, nếu không ở ngoài thêm 5 phút nữa chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Cảnh Hằng cùng bạn gái của anh hai người tay trong tay, ngọt ngấy đi vào phòng học. "Hai chị em các cậu có cần phải ghê tởm như vậy đi đến lớp không?" Chung Nhất Minh cố ý ra vẻ buồn nôn. Mặc dù Cảnh Hằng là con trai, thế nhưng lớn lên lại có khuôn mặt giống con gái, Chung Nhất Minh vẫn thường xuyên ra vẻ ghê tởm đối với cặp tình nhân trẻ con này. ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Hẹn Hò Một Tuần của tác giả Trọng Hi.
Tam Sơ - Mã Giáp Nãi Phù Vân
Tin tức giải trí mỗi ngày một chiều hướng khác nhau. Ngày hôm nay có ba tin cực sốc: 1. Chủ tài khoản weibo làm đẹp với mười hai vạn fan, bình thường cực kỳ ít nói. Tuy nhiên, tài khoản phụ của cô ấy lại điên cuồng theo đuổi thần tượng đến mức bị tước quyền sử dụng, hai tính cách tương phản đến kinh người. 2. Nam thần quốc dân Phó XX, 36 tuổi còn chưa có bạn gái, đã lặng lẽ theo dõi weibo làm đẹp này, nghe nói là vì muốn ngắm tay cô chủ. 3. Hai vị trên sắp kết hôn. 1 giây trước. Lời người biên tập: Giải thích một chút về tên truyện “Tam sơ”: Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi. Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày. Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân. Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân. *** Cuối năm, phòng làm việc Phó Đình Xuyên bắt đầu kì nghỉ dài hạn, lên đến mười lăm ngày. Nhân viên vỗ tay chúc mừng, ông chủ yêu đương là tốt thế đấy, ngay cả tết âm lịch cũng được nghỉ gấp đôi! Sắp đến lễ mừng năm mới, cũng có nghĩa Khương Điệu và Phó Đình Xuyên phải tách nhau một thời gian. Dù lưu luyến nhưng dù sao còn chưa công chứng, cũng chưa kết hôn, năm mới mà không về nhà thì đúng là có lỗi với cha mẹ. Khương Điệu ở Bắc Kinh đến ngày hai mươi bảy rồi mới thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyến bay tối, về Tô Châu. Lúc cô đang sửa sang lại, Phó Đình Xuyên ngồi trong phòng, dựa sô pha, nhìn cô chằm chằm như thế, lặng yên như nước. Cô gái ngồi bên giường ngủ, hơi cúi đầu, xếp từng chiếc áo. Mái tóc dài rũ xuống bên mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi nhỏ nhắn, trắng trẻo như trong suốt. Ánh nắng chiếu lại đây, cả người cô như chìm trong đó, sợi tóc cũng chuyển thành màu vàng, màu đầm ấm. Cô giống hệt như cảnh trong mơ, đẹp đến mức khó tin là thật. ... Mời các bạn đón đọc Tam Sơ của tác giả Mã Giáp Nãi Phù Vân.
Thời Gian Như Hẹn - Tiểu Lộ
Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên: Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai: Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên:  Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai: Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Lộ Bảo có chuyện muốn nói:  Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế! (*hây hây gió thổi: nguyên văn là “thanh phong từ lai”, 1 vế của câu “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng” trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. (Nguồn: thivien). Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính cũng là Từ Lai.) *** Tối trước hôm đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, đáng lẽ Cận Thời Xuyên sẽ xin nghỉ phép để về nhưng lại bất ngờ có còi báo động, thế là anh liền đi theo xe cứu hỏa luôn. Trên đường đi, anh nhắn tin báo rõ lại tình hình cho Từ Lai biết. Từ Lai dặn anh đừng phân tâm, chú ý an toàn, chuyện đi lĩnh giấy không có gì phải vội. Sáng hôm sau, xong nhiệm vụ quay về đơn vị, xe vừa mới vào ga-ra, còn chưa kịp xuống, nhìn qua kính chắn gió đã trông thấy cụ Cận Học Nghĩa đứng chờ sẵn, đứng bên cạnh cụ là Văn Khánh Quốc và Lục Phương Kỳ không biết đã chờ từ lúc nào. Lục Phương Kỳ ra sức nháy mắt ra hiệu cho anh ta nhưng Cận Thời Xuyên không đoán được ý, nhảy xuống xe, chạy đến chỗ cụ Cận Học Nghĩa chào hỏi: “Ông nội sao lại đến đây thế ạ?” Cụ Cận Học Nghĩa trông thấy Cận Thời Xuyên bụi bặm đen sì từ đầu đến chân thì tức mình không biết nói sao cho bớt tức, vung luôn cái gậy chống lên đánh, vừa đánh vừa quát: “Đi cứu hỏa này, cứu hỏa này, làm như đội phòng cháy chữa cháy thiếu mày thì không làm được gì không bằng. Mày không đi thì không ai dám đi cứu hỏa có phải không hả? Cái ngày này rồi mà còn muốn người ta phải lo lắng cho mày hả, thằng quỷ, mày làm ông tức chết mất…” ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ.