Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma

Couple: Quận Hy Ca×Diêm Dụ (bác sĩ lạnh lùng×tổng tài vô sỉ) "Tình yêu giống như loài cá vậy, ở dưới nước thì sống, lên trên cạn thì chết..." Văn án: Thiên kim Quận gia, Quận Hy Ca vì một tai nạn mà mất đi đôi chân, từ đó trở thành người tàn phế, không thể cầm dao phẫu thuật được nữa. Cha thương mẹ yêu, nhưng cô lại có một người em gái nuôi vô cùng tâm cơ, giảo hoạt, ngay cả vị hôn phu trên danh nghĩa cũng ruồng bỏ và rũ sạch mọi quan hệ với cô, khiến cô bị mọi người bàn ra tán vào... Cho đến một ngày, người đàn ông tên Diêm Dụ đột ngột ghé thăm Quận gia chỉ để hỏi cưới cô. Nghe đồn danh tiếng của anh ta vô cùng tệ hại, nghe đồn anh ta là một kẻ đào hoa không hơn không kém. Diêm Dụ dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu... Mặc dù cha mẹ đã từ chối Diêm Dụ, thế nhưng Quận Hy Ca lại bất ngờ đồng ý mối hôn sự này, lý do thì không ai hay biết, duy chỉ có trời biết, đất biết, và hai người trong cuộc biết. Rất lâu sau, khi Quận Hy Ca đang ôm bụng bầu ngồi trên giường, cô mới biết được rằng thực chất cuộc hôn nhân này chính là cạm bẫy do tên đàn ông xấu xa kia tạo ra, mà cô cũng đã nằm trong tầm ngắm chinh phục của anh từ trước. *** Trong căn phòng khách sang trọng, đèn trên trần nhà sáng choang, không khí tản mát mùi hoa lưu ly ngọt dịu và quyến rũ. Giờ phút này, Quận Hy Ca đang điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đàn ông đẹp như tạc phía đối diện. Có lẽ khuôn mặt này cô khó lòng mà quên được, bởi vì cô đã ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Đôi mắt anh rất có chiều sâu, sống mũi cao thẳng cùng với xương hàm vuông vức tựa hồ được bàn tay Thượng Đế đẽo gọt nên, dễ dàng khiến cho người nhìn rơi vào u mê không lối thoát. Ở người đàn ông này phảng phất một khí chất cuốn hút khôn tả, yêu nghiệt đến chết người... Qua một lúc, Quận Hy Ca khẽ chớp đôi mắt to tròn, cô cúi đầu mân mê tách trà trên tay, nhàn nhạt hỏi. "Anh thực sự muốn cưới tôi?" Diêm Dụ nhìn cô thật sâu, khóe miệng anh câu lên một độ cong vừa phải: "Đúng vậy. Quận tiểu thư, không biết tôi có phúc phận được làm bạn đời của em không?" Chưa đợi Quận Hy Ca kịp mở miệng, cha mẹ cô bên cạnh đã kịch liệt phản đối. "Diêm Dụ, cho dù Quận gia có lâm vào đường cùng đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ gả con gái cho anh. Tốt nhất là anh nên về đi!" Mẹ cô vỗ bàn một cái, không khách khí mà từ chối thẳng thừng. Ba cô cau mày nhắc nhở mẹ cô, dù sao thì Diêm gia cũng không phải loại dễ chọc, nếu đắc tội với Diêm Dụ, chỉ e anh ta sẽ không để Quận gia được yên ổn. "Danh tiếng của anh..." Ba cô khựng lại rồi thở dài, "Chúng tôi không yên tâm giao Hy Ca cho một người như vậy. Mong Diêm thiếu gia thông cảm..." Cả cái thành phố hay thậm chí là cả cái đất nước này, có ai lại chưa từng nghe qua vị hoa hoa công tử mang tên Diêm Dụ. Anh ta dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu. Trên đời làm gì có người ba mẹ tốt nào muốn gả con gái mình cho anh ta, huống hồ Quận Hy Ca lại là cành vàng lá ngọc được ba mẹ nâng niu, chiều chuộng hết mực, há có thể để cho cô chịu thiệt thòi? Hơn nữa, Quận Hy Ca bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế, người đàn ông nào cũng tránh cô như tránh tà, vậy mà Diêm Dụ lại khác, anh vô duyên vô cớ muốn cưới cô, bất kì ai cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, ba mẹ cô không ngoại lệ. Đối với sự phản đối của ba mẹ Quận Hy Ca, Diêm Dụ vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt anh như có lửa quét qua người cô một lượt. Lúc này, Quận Hy Ca cũng đang chăm chú nhìn anh, trong mắt cô lóe lên tia sáng lạnh. Chợt, cô quay sang nói với ba mẹ, giọng nhẹ bẫng: "Hôn sự này con đồng ý ạ!" Ba mẹ cô kinh ngạc không thôi: "Hy Ca, con...!con không nói đùa chứ?!" Quận Hy Ca nghiêm nghị đáp: "Ý con đã quyết, không phải nói đùa!" Ba mẹ cô nhìn nhau không nói gì, thái độ của Diêm Dụ rất bình thản, giống như anh ta đã dự liệu từ trước. Lẽ nào con gái của bọn họ bị uy hiếp? Nhưng theo hiểu biết của họ, tính cách của Quận Hy Ca rất cứng rắn, cô đã không muốn làm gì thì dù có kề dao vào cổ cũng không bắt ép được. Có lẽ đây là cô tự nguyện, nhưng vì lý do gì? Bầu không khí trầm mặc trong phút chốc, Diêm Dụ chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, động tác ung dung, ưu nhã. Anh ngước mắt nhìn ba mẹ Quận Hy Ca, lịch sự nói: "Chuyện coi như đã định, vậy con xin về trước." Nói rồi, anh nháy mắt với cô, đứng dậy rảo bước ra ngoài. Quận Nhĩ Trúc vừa mới đi mua sắm về, tâm trạng rất vui vẻ. Cô ta vẫy tay với người bạn của mình, liếc nhìn người đàn ông cao ráo đang mở cửa xe ô tô, lông mày hơi nhíu lại. Có điều, cô ta chưa kịp định thần thì chiếc Land Rover đã khởi động rồi đánh lái đi mất dạng, chỉ để lại một làn khói sặc sụa, hắt thẳng vào mặt cô ta. Quận Nhĩ Trúc bực bội che miệng, nhanh chóng xoay người vào trong. Cô ta nhìn qua Quận Hy Ca, nhẹ nhàng đặt đống đồ sang một bên, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn: "Ba mẹ, người lúc nãy là ai vậy ạ?" "Chị con sắp lấy chồng rồi, con...!cũng chuẩn bị đi!" Quận Lĩnh phẩy phẩy tay, vẻ mặt không muốn nói nhiều. Đáy mắt Quận Nhĩ Trúc xẹt qua tia ác độc, cô ta cắn răng, làm như vô ý nói: "Chẳng phải Âu Dương gia đã từ hôn với chị Hy Ca từ nửa tháng trước, sao lại..." "Nhĩ Trúc!" Tĩnh Tuyết quát lên một tiếng chói tai, bà không ngờ đứa con gái nuôi này càng ngày càng lớn mật, cũng không biết giữ mồm giữ miệng gì cả. "Mẹ...!con xin lỗi, con không cố ý..." Quận Nhĩ Trúc cúi đầu thật thấp, hai tay bấu vào nhau, giọng cô ta ủy khuất như thể sắp khóc. Thấy vậy, Quận Hy Ca nhếch miệng đầy khinh thường, đừng tưởng cô không hiểu lời nói của cô ta có ý gì. Muốn chọc vào nỗi đau của cô ư, tiếc rằng không có tác dụng...!Cô hoàn toàn không có cảm giác lưu luyến vị hôn phu cặn bã kia, vốn dĩ hôn ước đó không có sự đồng ý của cô mà... "Em gái à, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng để chị nhắc lại nữa nhé!" Quận Hy Ca nở một nụ cười lạnh lẽo, hai con ngươi âm trầm híp lại. Răng Quận Nhĩ Trúc nghiến vào nhau ken két, cô ta đè nén xung động trong lòng, yếu ớt đáp: "Em biết rồi." Quận Hy Ca thu lại nụ cười, cô ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe lăn đi, chỉ ném lại một câu: "Nếu em thắc mắc thì chị sẽ nói cho em biết, chồng của chị là đại thiếu gia Diêm Dụ." Quận Lĩnh và Tĩnh Tuyết phiền não bỏ lên lầu, một mình Quận Nhĩ Trúc đờ đẫn ngồi trên sofa. Cô ta siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng. Tại sao Quận Hy Ca đã mất đi đôi chân mà vẫn được đàn ông để ý, còn cô ta thì lại không?! Hừ, đúng là một ả hồ ly tinh! Mặc dù Diêm Dụ không tốt, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người Diêm gia. Một khi có thế lực của Diêm gia chống lưng, Quận Hy Ca nhất định sẽ điều tra ra chuyện năm đó, bí mật của cô ta rất có khả năng sẽ bị lộ tẩy. Càng nghĩ Quận Nhĩ Trúc càng thêm sợ hãi, cô ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được... "Quận Hy Ca, cả đời này chị đừng mong với tới được hạnh phúc." Cô ta cười gằn hai tiếng, đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ. ... "An Cửu, cô ra ngoài trước đi!" Quận Hy Ca lạnh lùng nói với vệ sĩ của mình, sau đó, cô tự đẩy xe lăn đến trước bàn trang điểm, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc bật lửa mạ bạc. "Diêm Dụ, cuối cùng anh cũng tìm đến tôi rồi à?" Cô tùy tiện xoay qua xoay lại chiếc bật lửa trong tay, tầm nhìn dừng lại rất lâu trên kí hiệu hình con sói. Cô nghĩ mãi không thông, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì mà khiến người đàn ông này phải lao tâm lao lực đến vậy?   Mời các bạn mượn đọc sách Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma của tác giả Mai Linh Tuyết Mai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạo Quân Độc Sủng - Diệp Vũ Sắc
Hắn tóm chặt vòng eo của nàng, nói lạnh lẽo, “Ngươi đã tự xưng là dâm phụ, trẫm sẽ để cho tất cả mọi người trong cung cùng thưởng thức, dìm hết tất mọi chuyện” *** Nàng là một giáo viên dạy múa giỏi, khi hôn mê, lại phát hiện ra chân tay mình không còn sức lực, toàn thân khô khát, một người đàn ông đang nằm trên người nàng bận rộn, càng bi ai hơn nữa là, trong ngoài cơ thể nàng đều như bốc lửa. Song thân bất do kỷ lại ôm lấy hắn, cũng không nhìn thấy dung mạo của người đàn ông này mà lại trầm luân trong bể hoan ái. Lúc tỉnh lại, cả người đều đau nhức, lại bị người ta quàng lên người tội dâm đãng, tư thông, rồi bị người ta đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu. Vì bảo vệ mình và mẹ, nàng quyết định tự mình kiếm tiền sinh sống. Lại đem lầu Tiêu Tương trở thành nơi người ném tiền vào như nước, biểu diễn ca múa, giải trí tiêu khiển biến thành một câu lạc bộ đêm duy nhất nổi tiếng ở cổ đại. Nổi danh tên tuổi “Diệp Vũ Sắc”, danh tiếng nàng lan xa, trở thành một cô gái có phong thái thần bí nhất mà già trẻ ai ai cũng tranh đoạt. Nhưng theo nhau đến lại là một đám hoa đào, hữu tướng đương triều, Tấn vương tiêu sái, Sở Hoàng tàn nhẫn, còn có vô số đàn ông, hoa đào không đếm xuể, đều nảy sinh hứng thú nồng đậm với nàng. Không phải bị trói thì cũng chính là ngược, không phải quay cuồng trên giường rồng thì cũng là đại chiến ba trăm hiệp trên giường cẩm, đến phút cuối cùng, hoàng đế nào có khí phách đánh bại nổi yêu nghiệt chỉ có ở thế kỷ 21 này đây? *** Có lúc nhớ tới, Diệp Vũ cũng không tin nổi, thế mà đã ở bên Sở Minh Phong tới mười năm rồi. Mười năm nay, hắn chỉ có mình nàng, nàng chỉ có mình hắn, không có người thứ ba chen chân, thủy chung ân ái như trước. Có lúc cũng cãi nhau, có lúc cũng khó chịu, không thoải mái, nhưng tới đêm không phải nàng thỏa hiệp trước thì là hắn dỗ nàng, rồi lại hòa hảo như lúc ban đầu, như keo như sơn. Bởi vì, họ đã làm được việc thành khẩn thẳng thắn đối đãi, tín nhiệm lẫn nhau. Ánh sáng như nước, chảy qua đầu ngón tay, ánh sáng như gió, theo đầu ngón tay bay qua; thời gian qua mau, theo đầu ngón tay đi qua. Bất giác mười năm cứ vậy trôi qua. Diệp Vũ nghĩ ngợi, mười năm nay, họ như bóng với hình, còn mười năm tiếp theo thì sao? Còn có được ân ái như bây giờ không? Rất muốn tin tưởng định lực của hắn, song không kìm được lại suy nghĩ miên man. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ có một tiếc nuối: không thể sinh con cái cho hắn. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân Độc Sủng của tác giả Diệp Vũ Sắc.
Tai Họa Tu Tiên Giới - Thứ Nộn Nha
Chủ nhân tòa cao ốc Thế kỷ Giản Nhược Trần đã xuyên việt rồi, võng cảnh Lạc phàm cũng đã xuyên việt rồi, hai người vừa cảm giác như mộng khi đứng trên đất dị giới, liền gặp đoạt xá. Cái thế giới này quá không hữu hảo rồi, đã không hữu hảo như vậy, là hơn tai họa tai họa chứ. Đây là một kẻ tai họa cùng tai họa đồng thời đi qua, đồng thời tai họa đại chúng, giúp nhau gây tai họa, xác nhận lời cổ nhân nói: Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm. Đến a, tổn thương chứ, dù sao có rất nhiều thời gian. Ps: truyện khá hài hước, mới ra được vài chương thui, nhưng được đánh giá khá cao *** Cái này văn, chung quy không phải ta nguyên bản muốn viết, càng viết, liền càng thoát ly tu tiên phạm trù. Thật giống như ở 《 Tố Nữ tìm tiên 》 đã khuynh tẫn ta sở hữu ý tưởng, Tố Nữ lúc sau, ta lại vô pháp tu tiên. Vốn dĩ, là muốn viết Giản Nhược Trần cùng Lạc Phàm như thế nào đem một cái tu tiên thế giới cải tạo thành thế giới hiện đại, nhưng sau lại, ta phát hiện, ta đã không hiểu đến như thế nào tu tiên. Mà này một bệnh lúc sau, tuy rằng chỉ có ngắn ngủn như vậy mấy ngày, lại phát hiện, trong óc rỗng tuếch, cái gì đều không có. Rất xin lỗi người đọc, đặc biệt là vẫn luôn truy ta văn người đọc. Mấy ngày nay cũng vẫn luôn suy nghĩ ta văn, nhớ tới người đọc đã từng nói, võng văn hấp dẫn người đọc, liền ở chỗ một cái sảng tự, hiện thực đã như thế vất vả, hy vọng ở võng văn quên hiện thực vất vả. Mà ta gần nhất cũng thích xem ngọt văn. Cho nên, chỉ có thể nói xin lỗi. Kế hoạch, Mạc Tiểu Ngôn là cùng Phạm An Quý kết làm vợ chồng, Giản Nhược Trần cùng Lạc Phàm cuối cùng, ước chừng là có thể đi đến cùng nhau đi, còn hảo, nơi này không có viết quá nhiều người. Sẽ lại khai một quyển tân văn, nhưng tu tiên, dừng ở đây. Nhìn lại viết văn lịch trình, 《 sinh hoạt ở hắc ám thời đại 》 là tận thế văn, 《 nhiều bảo giai nhân 》 nghiêm khắc nói là đô thị dị năng, 《 Tố Nữ tìm tiên 》 là tu tiên văn, kỳ thật, ta thích bất đồng loại hình nếm thử, cho nên, tiếp theo bổn, ta muốn viết cái ngọt văn, không như vậy khắc sâu văn. Lại lần nữa cảm tạ ta các độc giả, bồi ta đi qua mấy năm nay. Cũng lại lần nữa nói tiếng xin lỗi, không có cho đại gia mang đến tốt tác phẩm. Cuối cùng, nói tiếng tái kiến.   Mời các bạn đón đọc Tai Họa Tu Tiên Giới của tác giả Thứ Nộn Nha.
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Bạo Mễ Hoa
Thêm một câu chuyện tình yêu sủng ngọt nam chính sủng nữ chính lên tận trời, cưng chiều vô pháp vô thiên, dùng mọi cách để cưới được nữ chính. Lời câu hồn đầy dụ dỗ: “Gả cho tôi, tôi giúp em đòi lại tất cả, để cho em được vui vẻ an nhàn!”. Cô bị chính những lời ấy mà quyết định kết hôn ngang nhiên trở thành thiếu phu nhân của Đế Quốc, kết quả cả ngày đều bị anh chèn ép đủ điều. Trong phòng tắm, nhìn thấy que thử thai hai vạch: “Tôi không muốn sinh khỉ con! Chết tiệt, anh phạm qui!” Anh nở nụ cười hài lòng: “Anh không sinh khỉ con, vậy nuôi một cái bánh bao chơi vui hơn!” Cô đập bàn gầm lên: “Không phải nói chỉ là kết hôn theo hợp đồng thôi sao...” Mắt phượng người đàn ông khép hờ: “Ừ thì hợp đồng cũng không làm trở ngại chúng ta thực hiện việc sinh sản của con người!” Anh là tổng giám đốc hàng tỷ, nắm trong tay một nữa mạch sống kinh tế của Đế Quốc, tin đồn anh là người cuồng bạo, ngang ngược, không gần nữ sắc nhưng anh lại cưng chiều cô sủng đến tận cùng làm người ta tức lộn ruột! Cô cầu cứu: Tin đồn khốn kiếp! Là giả!  Mời các bạn đón đọc Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ của tác giả Bạo Mễ Hoa.
Thành Duy Lạc - Kiya
Có người nào đó đã nói, “Người không có tín ngưỡng là đáng sợ nhất”. Thứ tín ngưỡng này bao hàm niềm tin vào tương lai, vào ước mơ về những điều tốt đẹp, về hy vọng tồn tại. Một người mất đi hy vọng chẳng khác gì dã thú được cởi bỏ xiềng xích. Bản tính con người vốn là ích kỷ, tham lam, chỉ một giây bất cẩn cũng có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Socrates đã từng nói: ”Ước muốn sâu xa nhất có thể mang tới thù hận đẫm máu nhất”. *** Trốn tránh chỉ là hành động của kẻ yếu đuối.   Tôi nằm trong bệnh viện của bố đã bảy tháng hai mươi mốt ngày.   Lúc đầu, người tới thăm tôi liên tiếp không ngừng. Hộ lý Tiểu Xuân hằng ngày giúp tôi nhận giỏ hoa quả, sau đó dùng trái cây trong giỏ chế biến thành các loại nước khác nhau. Nhưng mà cho tới bây giờ, ngoại trừ bố mẹ cũng chỉ có Yến Tử thỉnh thoảng mới vào thăm tôi.   Tiểu Xuân vẫn thường hỏi tôi: “Cô vốn không bị bệnh, lúc nào thì định về nhà?”.   Tôi không có cách nào trả lời cô ấy. Tôi có thể về nhà nào đây. Với cha mẹ mà nói, tôi là con gái đã lấy chồng, không phải là không thể về nhà, nhưng nếu về lại phải có lý do gì đó. Với Duy Lạc mà nói, tôi là người vợ thần kinh không bình thường, trở về rồi sau đó thì sao? Tôi vẫn không thể đối mặt với anh. ... Mời các bạn đón đọc Thành Duy Lạc của tác giả Kiya.