Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Thể loại: ngôn tình, sư đồ luyến, tiên hiệp tu chân, tình yêu chung thủy, yêu nhau giết nhau, nữ cường Nhân vật chính: Lâu Nguyệt Đồng, Trình Tử Xuyên  Số chương: 83 chương Nguồn convert: tangthuvien.vn Editor: tunguyetminh Lâu Nguyệt Đồng cả gan gài bẫy sư tôn của mình là nam thần lục giới, thật đúng là nghiệt đồ thế hệ mới. Quay đầu nhìn, hóa ra sư tôn nàng là thiên tài chuyển thế hư hư thực thực không biết ở đâu chui ra. Mặc dù bị trói buộc bởi một cái khế ước, nhưng nàng thấy cần chọc đao thì vẫn chọc đao như thường, chỉ là giết hắn đi thì hình như có chút không thích hợp - - Nữ chính: “ Muốn hút máu ngươi.” Nam chính: “ Hôn một cái?” Nữ chính: “ ... Muốn móc tim ngươi.” Nam chính: “ Ôm một cái?” Nữ chính: “ ... Cuối cùng thì ngươi muốn làm gì?” Nam chính: “ Bỏ đao xuống - - đến đây.” Tiết lộ trước khi đọc: 1. Sư đồ luyến, he he he, không thích hãy cẩn thận. 2. Ngôn tình + tiên hiệp, không ngược, 1v1, HE *** [Review] Nhật ký thuần dưỡng nghiệt đồ – Ninh Dung Huyên Tôi thực sự oán hận Lâu Nguyệt Đồng, oán hận đến mức, từng mong Tử Xuyên có thể yêu người khác và quên cô ấy đi, nhưng khi đọc đến tận cùng của câu chuyện, tôi lại cảm thấy như thế cũng tốt, để Nguyệt Đồng có cơ hội trả lại tất cả, những đau thương, những oán hận , những tình yêu cô ấy đã nợ cả Ký Đắc Thế tục, cả Thánh Tôn, và cả Trình Tử Xuyên… Lâu Nguyệt Đồng là một ma nữ, một kẻ tùy hứng, máu nhuộm hai tay, sát khí ngập trời. Không phải nàng không có tình cảm, nhưng tình cảm của nàng lại bị chính nàng tính kế, kế trong kế, cuối cùng không biết đâu mới là kế, đâu là thật lòng. Đối với nàng, tất cả lại đều thật, thật tình lừa dối, thật lòng yêu thương, cũng thật tâm oán hận, nàng yêu hận rạch ròi, trong ngoài phân biệt, cho dù có yêu có hận , nàng cũng không bao giờ chịu từ bỏ chấp niệm. Nàng sinh ra trong oán khí, lớn lên trong đồ sát, lấy chấp niệm chống đỡ sinh mạng, nếu chấp niệm tan, sinh mệnh liền tiêu vẫn. Nàng phóng khoáng, nàng mạnh mẽ, nàng có thể bất chấp mọi thứ, bất chấp cả trái tim của mình, nhưng cuối cùng khi chấp niệm đã thành, nàng lại mất hắn. Tình yêu của nàng, vẫn luôn tại lòng nàng, chỉ là trong mọi hoàn cảnh đều như cố ý vô tình mà xem nhẹ, để rồi khi học được quý trọng, đã không còn cơ hội… Tôi ngưỡng mộ Lâu Nguyệt Đồng, ngưỡng mộ tính cách sát phạt quyết đoán, kiên cường mạnh mẽ của nàng, nhưng vẫn câu nói đó, tôi hận nàng, hận nàng làm tổn thương người mà mình yêu thương, lừa dối hắn , hãm hại hắn, cho dù hắn bao dung, hắn rộng lượng, chấp nhận vì nàng mà gánh vác  hết thảy, nàng vẫn không buông tha. Dây dưa giữa họ, nhân quả giữa họ, có lẽ là nhân duyên, mà cũng là nghiệt duyên. Hết lần này đến lần khác dạy nhau biết yêu thương, biết bảo vệ, nhưng cũng hết lần này đến lần khác làm tổn thương nhau đến cùng cực. Có loại tình yêu như vậy sao? Có! Nhưng thà rằng không có! Yêu như vậy thực sự đau đớn, đau đến muốn chết đi, nhưng lại không thể từ bỏ, cũng không nỡ từ bỏ. Tôi đi theo họ từng bước chân, mỗi bước chân là một giọt nước mắt. Tôi không muốn Tử Xuyên phải chết, nhưng ngoài cách đó ra có lẽ không còn cách giải quyết nào khác cho cả hai bọn họ. Tử Xuyên yêu Nguyệt Đồng, nhưng cũng yêu thế giới mà chàng đã bảo vệ hàng vạn năm, đối với chàng, chấp niệm này cũng đã thành sinh mệnh, giống như chấp niệm hủy diệt Thiên Bi, giết chết Thánh Tôn của Lâu Nguyệt Đồng, niệm tàn mệnh tan. “ Thiên Đạo lục giới, Thần Ma vi tôn, Thần Ma kính sợ, Thánh Tôn tín ngưỡng”. Chàng là người đứng đầu Lục giới, được Lục giới kính ngưỡng, Thần Ma kính sợ. Chàng cứu nàng, cứu cả thiên hạ, nhưng ai sẽ cứu chàng? Không có! Thánh Tôn, từ khi sinh ra mệnh đã định sẵn là hy sinh. Thiên Đạo công bằng, nhưng chỉ công bằng với sinh linh lục giới mà không phải với chàng. Nếu đã là mệnh số, theo mệnh mà chết thì có gì bi thương, lại có gì tiếc nuối. Chàng yêu nàng, cũng từng hận qua nàng, nhưng tại một khắc kia, theo sinh mệnh tiêu tán, yêu hận cũng tan thành hư ảo. Nước mắt của nàng, huyết lệ của nàng, cũng không thể vãn hồi… Chàng cho nàng tất cả ôn nhu, tất cả dịu dàng, nhưng thật ra là để dành tuyệt tình đến tận phút cuối cùng, đánh cho nàng một kích trí mạng, dùng cách quyết liệt nhất, cũng là tàn nhẫn nhất, chặt đứt mọi nhân quả và yêu hận giữa hai người. “Luân hồi chặt đứt nhân quả, thất tình tịch diệt đại mộng quay về…” “ Thiên Đạo xa, Nhân Đạo khó, Ma đạo dễ, nhưng bước lên rồi thì vĩnh viễn cũng không thể quay đầu”   “ …Ta không muốn tru diệt lục giới, cũng không muốn phá hủy Thiên Bi nữa, ta chỉ cần chàng sống, bồi cùng ta trên quãng đường còn lại, có được không?” “ Chỉ cần chàng còn sống… Sau này, sẽ không thế nữa.”   Yêu một người bằng chân tâm, lại luôn xem nhẹ phần chân tâm ấy, thì còn tư cách gì hối tiếc. Chân tâm nếu rẻ mạt như vậy, một đồng mấy cân, thì tôi cũng muốn mua… *** Ngày xuân như gấm, sắc cây xanh mượt, phía sau ngọn núi, dọc theo dòng sông, hoa dại nở đầy rực rỡ. Giữa đám cỏ xanh là một thân cây cao vút tận trời, cành lá xum xuê, “con cháu” đầy đàn tựa như cái ô che nắng, tuy mang hơi thở cổ kính nhưng cành lá lại xanh tươi như mới. Trên sườn núi, một đám thiếu niên lớn nhỏ đều có đang đẩy một cậu bé tuổi còn nhỏ, một người còn hùng hùng hổ hổ trào phúng: “ Đừng tưởng rằng có tên trong gia phả họ Trình thì sẽ là người của Trình gia. Chỉ là được bá phụ nhặt từ trên đường về mà thôi, ngươi có tư cách gì so tài với Diệu đệ? Nói cho ngươi biết, về sau cẩn thận một chút cho ta, nếu không ta gặp ngươi một lần đánh một lần!” Đứa bé kia ước chừng mới chỉ năm sáu tuổi, đầu tóc bị đẩy nên rối tung, quần áo cũng dính đầy bụi bặm, cậu ngồi dưới đất, không nói lời nào. Không biết là ai đẩy mạnh một cái, thân thể cậu bé ngửa ra sau, trực tiếp lăn xuống sườn núi, ngất đi dưới gốc cây, không bò dậy nổi. Vài tên thiếu niên kia bị dọa cho hết hồn, một người cả kinh nói: “ Sẽ không ngã chết chứ?” “ Ngã chết là tốt nhất!” “ Nghe nói bá phụ rất thương yêu hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì ... Hay là, chúng ta đi nhanh đi.” Chờ cho bọn họ tốp năm tốp ba chạy hết, đứa trẻ dưới gốc cây mới động đậy đứng lên, dựa vào thân cây đại thụ từ từ phủi bụi trên y phục. Không khí bỗng dao động, cây đại thụ mà cậu bé đang dựa vào kia bỗng mọc ra một cành cây rất dài, đặt lên đầu cậu như đang giúp cậu chải tóc, từ trong thân cây truyền đến một giọng nam ủ dột, không nén được bực bội: “ Tử Xuyên, bọn họ lại bắt nạt ngươi!” “ Ừ.” Đứa bé kia đáp một tiếng, dường như không đem chuyện này để trong lòng, đi đến bờ sông rửa mặt, lộ ra gương mặt trắng nõn, sau đó mới lẳng lặng kể lại: “ Hôm nay khống chế không tốt, tỉ thí thắng Trình Diệu.” “ ... Người khác đều liều mạng muốn thắng, ngươi hết lần này đến lần khác lại nghĩ cách muốn thua. Lần nào cũng thua như vậy, thật không tốt chút nào!” Khuôn mặt trắng nõn như bánh bao kia ngước lên suy nghĩ một chút, “Thua khó hơn thắng.” Giọng nói đó cực kỳ vô tội thành thật, cái cây đành thở dài. Trình Tử Xuyên đang sống ở Trình gia, nơi đã từng nổi danh nhất tu chân giới, chỉ là Trình gia ngày càng suy yếu, hiện tại cũng chỉ có thế lực hạng ba của toàn giới, vất vả lắm mới có một Trình Diệu thiên tư rất cao, được coi là bảo bối cũng là chuyện thường, đáng tiếc, chuyện của Trình Tử Xuyên trong Trình gia lại rối rắm vạn phần. Trình gia cực kỳ coi trọng huyết mạch truyền thừa, lúc trước vì huynh trưởng của tộc trưởng Trình Yên nhiều năm không có con, miễn cưỡng mới để Trình Tử Xuyên vào gia phả. Vốn làm thế cũng chỉ để vợ chồng Trình Yên yên tâm dưỡng ngoạn, không ngờ thiên phú của Trình Tử Xuyên so với Trình Diệu cũng không thua kém là bao. Nếu hài tử này là hàng thật giá thật của Trình gia, bọn họ nhất định sẽ vui sướng đến phát điên, nhưng Trình Tử Xuyên lại không phải, tuy có tên trong gia phả, xét cho cùng thì vẫn là người ngoài. Mà nếu đã là người ngoài, làm sao có thể để thiên tài thực sự của Trình gia bọn họ bị lấn át? Huống chi, Trình Diệu còn là con ruột của tộc trưởng. “ Không bằng ngươi trực tiếp thắng hắn đi, hoặc là dứt khoát nói cho phụ thân ngươi biết có người bắt nạt ngươi ...” “ Không được.” Trình Tử Xuyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện lại vô cùng có lý lẽ, “ Phụ thân mẫu thân ta đã có công nuôi dưỡng, ta trả ơn còn chưa hết, sao có thể để bọn họ phiền lòng vì ta.” Lần đầu tiên bị bắt nạt thế này, hắn cũng đã từng phẫn nộ mà nói cho phụ thân, chỉ là sau đó không chỉ không giải quyết được mà còn tạo thêm phiền toái cho ông, từ đó về sau, hắn không nói thêm một lần nào nữa. Huống chi những việc thế này cũng rất dễ ứng phó, để những người kia đánh lăn vài vòng trên đất là được rồi, những lời khó nghe thì vào tai trái ra tai phải... Người đang làm, trời đang nhìn, phong thủy luân chuyển. Không phải là quá đáng quá thì cậu cũng không để mấy chuyện này trong lòng. Cành cây dài rụt về, một lát sau đưa ra một cây trâm gỗ được mài dũa cực kỳ tinh xảo, “ Vậy ngươi bị bắt nạt vô ích sao?” Trình Tử Xuyên nhận lấy, chỉnh lại tóc một lần nữa, không nhanh không chậm đi quanh gốc cây vài lần, rõ ràng chỉ là một đứa bé, vậy mà lại mang theo vài phần tiên phong đạo cốt. Hắn dường như đang thì thầm: “Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.” (Đạo Đức Kinh Dịch: “Người trọn hảo giống in làn nước, Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh.” ) “ Sao cơ?” Giọng nói của Phù Tang như cười mà lại không cười. “ Thế tục như mây bay, ta truy tìm, là lối cao đường lớn.” Đứa bé nghiêm trang nói. Phù Tang nhìn tiểu oa nhi đang khoe khoang khoác lác, buồn cười, “ Tuổi còn nhỏ, tâm đã cao đến tận mây xanh! Ngươi học ai cái giọng nói chẳng ra cái gì thế này?” “ Xem sách.” Trình Tử Xuyên quay đầu lại, cầm lấy nhánh cây nói, “ Phù Tang, ngươi mau tu thành hình người đi, một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi Trình gia, lúc đó rất cần ngươi giúp.” “ Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, chẳng lẽ ngươi không biết, đường lớn chỉ dành cho một người đi sao?” Phù Tang nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng nói vừa bất đắc dĩ lại vừa ẩn chứa ý cười, “ Được rồi được rồi, đừng túm, ngày ta biến hóa được không còn xa, nhất định có thể hoàn thành trước khi ngươi rời khỏi Trình gia.” Trình Tử Xuyên cười tươi, ngồi ngay ngắn dưới tán cây nghiêm túc tu luyện. Linh khí vô biên hội tụ, bao bọc bóng dáng bé nhỏ như ngọc thạch. Nếu có người ở đây nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, bởi cảnh tượng khi cậu tu luyện không hề giống người bình thường. Phù Tang thở dài một tiếng trong im lặng. Gió thổi, cành lá chập chờn, giúp cậu bé chặn mưa chặn gió, cũng ngăn cản được sự theo dõi của người khác. Cho tới bây giờ, tương lai tốt đẹp cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Chưa đầy một tháng sau, Trình Tử Xuyên đã được cảm nhận cái thứ thật sự được gọi là lòng người hiểm ác. Cậu đứng bên cạnh bàn thờ Trình gia, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tộc trưởng Trình gia Trình Lập sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu, sau lưng còn có những thúc bá trưởng lão thường ngày khó gặp, “ Tử Xuyên, ta hỏi ngươi, ngươi có phải người của Trình gia?” “ Phải.” Trình Tử Xuyên yên tĩnh gật đầu.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ của tác giả Ninh Dung Huyên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Văn án:   "Nam chủ: Chúa công đối với ta ân trọng như núi, bất luận là muốn tim ta hay muốn mạng ta hay muốn bất kỳ bộ phận nào của ta, ta cũng thấy chết không sờn. Nhưng thật ra trong lòng ta là thích nữ nhân.   Chúa công: Vừa khéo, ta chính là nữ nhân.   Mỗi ngày, trong cung đều thế này:   Cung nữ: Ai dô, thật không thể khoanh tay ngồi nhìn mà, Tướng quân lại bị bệ hạ trêu cho khóc rồi, thật sự quá đáng thương." (*)   Xuyên không không khó, khó là ở chỗ xuyên phải nhân vật sắp chết. Nữ chính Trình Thiên Diệp của chúng ta hôm nay trúng số độc đắc khi vừa xuyên qua đã thấy dải lụa vắt ngang cổ mình.   "Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.   Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.   Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ." (*)   Hóa ra số Trình Thiên Diệp lại đen đủi như vậy, lúc nàng vừa tỉnh lại cũng là khi ca ca song sinh cũng là quân chủ Tấn quốc bị người độc chết.   Quân nổi loạn đang uy hiếp bên ngoài, giờ chỉ còn một con đường chết dành cho nàng. Đương lúc căng thẳng thì cái khó ló cái khôn, Trình Thiên Diệp quyết định bỏ đi thân phận công chúa, đóng giả thành Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.   Kể từ ngày đó thần dân Tấn quốc thấy quân chủ của mình từ một người đam mê tửu sắc, thích ăn chơi đàm đúm lại trở thành một thiếu niên thích ru rú trong nhà. Mấy quốc gia tụ họp cùng đi chinh phạt, vậy mà quân chủ Tấn quốc thì xin ở lại... giữ thành, trở thành trò cười cho thiên hạ.   Cuộc sống giả nam khó khăn đủ đường, Trình Thiên Diệp chỉ như con rối răm rắp làm theo lời khuyên của những vị đại thần "tâm phúc" của ca ca. Nàng biết họ khinh thường mình không có năng lực lãnh đạo, nhưng là một người hiện đại xuyên qua, tư tưởng của nàng khác xa những người cổ đại này.   Trong xui lại có may, vì là con đẻ của tác giả nên làm gì có chuyện nữ chính cứ phải sống khổ sở như thế cả đời. Trình Thiên Diệp bỗng phát hiện ra xuyên không mang đến cho nàng một món quà đặc biệt, đó là khả năng nhìn người đoán suy nghĩ: Ai trung thành, ai yêu thích, ai căm ghét, ai phản bội... nàng đều có thể biết được thông qua vòng sáng năng lượng trên người đó.   Bấy giờ Trình Thiên Diệp mới hiểu ra một điều, trốn tránh không phải là cách giải quyết. Nàng cũng có khát vọng lớn lao, đó là thống nhất thiên hạ, gây dựng đế chế cho riêng mình.   Kể từ ngày hôm đó, mọi người thấy vị Tấn Việt hầu nhát gan ngại khổ dường như trở thành con người khác: thông minh, sắc bén, liệu việc như thần. Bằng năng lực đặc biệt của mình, Trình Thiên Diệp bắt đầu gây dựng đội tâm phúc. Và sự chú ý của nàng đã ngay lập tức va phải ánh mắt của nam chính - Mặc Kiều Sinh.   Mặc Kiều Sinh vốn là nô lệ của Uy Bắc Hầu. Ở thời đại này, nô lệ bị đối xử như thứ công cụ không cảm xúc, chỉ dùng để mua vui cho đám vương tôn quý tộc. Quan hệ nam - nam cũng rất thịnh hành, nên chỉ cần tên nô lệ nào có chút nhan sắc là sẽ bị các vị quý tộc có sở thích biến thái để ý. Vị Uy Bắc Hầu này cũng không ngoại lệ, vừa già lại vừa dâm, thích nhất là "xử" đám nô lệ.   Mặc Kiều Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí kinh tởm của trại nô lệ, thấy ca ca vì bảo vệ mình mà bị đám nam nhân "hành hạ", thấy mẫu thân vì kiếm chút đồ ăn mà để mặc chúng đè ra "làm việc". Chàng thanh niên Mặc Kiều Sinh từ đó sinh ra ác cảm tột cùng với mối quan hệ nam - nam.   Sống được đến tuổi thành niên mà vẫn còn "trong trắng" như Mặc Kiều Sinh quả là kỳ tích, nhưng ai bảo chàng là nam chính cơ chứ. Quay lại câu chuyện của chúng ta thì trong một buổi tiệc, đám nô lệ được gọi lên hầu hạ các vị quý tộc và run rủi sao Mặc Kiều Sinh rơi trúng vào tay quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.   Thấy chàng trai nô lệ chịu đói đến mờ mắt mà vẫn cố chịu đựng, mẫu tính của Trình Thiên Diệp nổi lên, liền nhấc tay giúp đỡ một chút. Chẳng ngờ cứu người một lần lại trở thành nhân duyên trời định.   Chính nhờ cái lần tình cờ giúp đỡ ấy mà trong mắt Mặc Kiều Sinh, Trình Thiên Diệp đã trở thành vị thánh sống. Trình Thiên Diệp khác tất cả những vị quân chủ kia, nàng vừa tốt bụng lại thiện lương, đối xử với đám nô lệ hết sức có "tình người".   Nhưng Mặc Kiều Sinh không biết là trong lúc ấy Trình Thiên Diệp cũng đã nhắm chàng rồi. Bởi có khả năng nhìn thấu ý nghĩ của người khác nên Mặc Kiều Sinh trong mắt nữ chính chẳng khác nào viên kim cương sáng chói lóa. Nàng đã quyết tâm bằng giá nào cũng phải chiếm được chàng làm của riêng.   Câu chuyện của nam nữ chính sau đây còn rất dài, trải qua biết bao khó khăn, Mặc Kiều Sinh mới được về bên người Trình Thiên Diệp. Chàng trở thành một vị tướng quân tài giỏi, nhưng đứng trước quân chủ của mình, lại trở nên ngớ ngẩn vô cùng.   Chỉ có duy nhất một thứ mà chàng rất muốn nhưng không tài nào cho quân chủ của mình được - đó là trinh tiết. Chàng thà chết cũng không thể chấp nhận quan hệ với một nam nhân.   Vừa hay, Trình Thiên Diệp lại là nữ nhân. Sau khi trêu chọc tướng quân của mình chán chê đến phát khóc thì nàng mới mở lòng từ bi, nói sự thật này cho chàng biết. Mặc Kiều Sinh lúc đó chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống mà lạy nàng :V   Câu chuyện này qua lời kể xàm ba láp của tớ thì có vẻ nhí nhố nhưng thực ra tác giả viết khá chắc tay. Nữ chính thì cực kỳ cường, mặc dù được tác giả tặng cho bàn tay vàng biết đọc suy nghĩ nhưng nàng đã sử dụng hết sức hợp lí chứ không đùng một cái trở nên vô địch trong một đêm.   Nam chính thì tuy là tướng quân thét ra lửa trên chiến trường nhưng đứng trước nữ chính lại như con cún vẫy đuôi, bảo đi đằng đông thì nhất định không qua đằng tây.   Cặp đôi nam nữ chính cứ khi nào ở gần nhau lại như một màn tấu hài. Nữ chính thì thích trêu chọc, nam chính lại ngại ngùng né tránh. Kết quả là lần nào nữ chính cũng dùng bàn tay của mình bắt nạt ai đó đến mức khóc lóc ỉ ôi xin tha. Còn "bắt nạt" như thế nào thì mời các bạn tự bổ não nha.   Truyện lấy bối cảnh thế giới gần giống như thời xuân thu chiến quốc, chiến tranh liên miên. Trong đó nữ chính Trình Thiên Diệp đã dùng khả năng đặc biệt của mình để gây dựng quân đội, đi choảng nhau với các quốc gia khác và giành được thắng lợi, bá chủ một phương trời.   Cho tới đoạn kết thì thân phận của nàng cũng không bị lộ, nhưng vì muốn sống cuộc đời bình thường với Mặc Kiều Sinh nên nàng đã giả bệnh qua đời.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì truyện còn có một dàn nam phụ cực đỉnh. Các vị tướng quân hay những người nô lệ đều có cá tính riêng, có những câu chuyện riêng khiến độc giả phải xúc động vì họ.   "Bắt nạt tướng quân đến phát khóc" là một cuốn truyện hay xuất sắc trong thời kì truyện cổ đại khá ít dạo gần đây. Vậy nên, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và nếu yêu thích bài rv thì thả hoa cho tớ nhé. ______   (*) Trích từ bản edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi. Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này. Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn. Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ. Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả. Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân. Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi. Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan. Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: "Con ta, con ta." Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời. Trong lòng mắng: "Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ." Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần. Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được. Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao. Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không. Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ. Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ. Lục lọi trí nhớ loạn như ma trong đầu, Trình Thiên Diệp biết đại khái mình đã đến một thời đại luôn chiến loạn không ngừng, chư hầu phân tán. Mời các bạn đón đọc Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc của tác giả Cung Tâm Văn.