Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ

Cuốn sách mở ra trước mắt người đọc hàng loạt cảnh tượng kì vĩ, huy hoàng, từ Los Angeles hào hoa với kinh đô điện ảnh Hollywood đến Las Vegas tráng lệ cùng những casino rực sáng thâu đêm. Nhưng ẩn sau chuyến du lịch tưởng chừng như món quà trời ban ấy là hàng loạt âm mưu chồng chéo, một chuỗi những sự việc trùng hợp đến mức người ta cho rằng đó là sự sắp đặt cố ý. Tình thân, tình yêu, trách nhiệm xen lẫn trong nỗi hư vinh phù phiếm, liệu rằng những người trong cuộc có đang vùng vẫy để thoát ra hay bản năng vị kỷ bị đánh thức, trao trái tim cho tội ác? Và một khi ác quỷ thức tỉnh, tất cả rồi sẽ đi về đâu. Mỗi trang sách là những câu hỏi để ngỏ dành cho lương tâm: Ai là kẻ đánh cược tất cả? Ai là ác quỷ của ai? Cuối cùng, không phải cuộc sống của chúng ta vẫn tiếp diễn hay sao? *** Tác giả KIYA từng du học 7 năm tại Anh, có kinh nghiệm học tập và làm việc phong phú, ưa thích phiêu lưu mạo hiểm và đặc biệt hâm mộ tác gia trinh thám người Nhật Higashino Keigo. Thể loại sở trường cuả KIYA là trinh thám. Tính đến thời điểm hiện tại, tác phẩm của KIYA đã được đăng trên hơn 10 trang tạp chí, được xuất bản thành sách và nhận được rất nhiều sự yêu mến từ độc giả. *** Trong nhà vệ sinh trên chuyến bay từ TQ sang Mỹ, hướng dẫn viên Lý Tĩnh phát hiện cô gái Kỷ Tiểu Lộ đã chết. Kỷ Tiểu Lộ là một trong số thành viên mà Lý Tĩnh chịu trách nhiệm dẫn đoàn. Ngoài những du khách khác, trên chuyến bay còn có anh trai của Lý Tĩnh là Phó Gia và hai cảnh sát sân bay là Đinh Duy Thiên và Nghiêm Túc. Vì xảy ra vụ án chết người chưa thể điều tra được là đột tử hay sát nhân, máy bay buộc phải quá cảnh ở Fukuoka (Nhật Bản) rồi mới đến Las Vegas theo lịch trình. Hai cảnh sát TQ đi theo đoàn đã hợp tác hiệu quả với cảnh sát các nước khác trong quá trình điều tra vụ án.   Tuy tên tác giả gợi suy nghĩ đến Nhật nhưng cần nói liền rằng đây là truyện trinh thám ngôn tình TQ, phần ngôn tình nhiều hơn phần trinh thám dù tác giả đã cố gắng xây dựng bầu không khí tương đối căng thẳng kết hợp với những tình tiết đan xen rắc rối trong vụ án. Diễn tiến trong hiện tại có liên quan sâu xa từ quá khứ. Động cơ gây án quen thuộc, lúc nào cũng là vì báo thù hoặc vì yêu (yên tâm mình không spoil đâu). Có cảm giác sách không nhất thiết phải dày đến thế, truyện không nhất thiết phải kéo dài đến thế, mà vì có nhiều đoạn hơi lê thê, chi tiết thay vì diễn tả tâm lý nhân vật thì lại hơi thừa thãi, có thể viết theo kiểu súc tích ngắn gọn hơn. Những âm mưu, thủ đoạn trong truyện có phần dễ đoán (nhưng mình cũng nhớ ở đâu đó có câu rằng “Bí ẩn nào đã được giải đáp mà không trở nên đơn giản”) nên quyển sách không mang đến hiệu quả giải trí cho lắm, phần suy luận không đem lại ấn tượng sâu cho độc giả, duy chỉ có sổ tay công tác của cảnh sát Đinh Duy Thiên là toát lên được chút tư chất của vị này. Truyện được kể bằng ngôi thứ nhất xưng “tôi”, là hướng dẫn viên Lý Tĩnh. Cô gái 20 tuổi này sẽ là lý do khiến các độc giả ghét đọc trinh thám ngôn tình sẽ càng ghét thể loại truyện này hơn. Lý Tĩnh 20 tuổi mà đã dẫn tour được ba năm, tự xưng đã đi khắp Đông Tây Nam Bắc, càng không ngần ngại tự cho rằng mình “trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh như tôi” (trang 77), quả thật khiêm tốn đáng ngưỡng mộ, xong đến trang 114 thì thành thật khai báo là “từ nhỏ tôi đã vô ý bất cẩn”, lại là thành thật đáng ngưỡng mộ. Với kinh nghiệm trong ngành hướng dẫn du lịch như thế, cô gái này cư xử y như gái mới lớn, dẫn đoàn đi nước ngoài mà thường xuyên đánh giá bình phẩm từ ngoại hình đến tính cách các thành viên trong đoàn của mình, cách đối xử nói năng với khách cũng không có chút gì là đã được đào tạo qua ngành Hospitality. Trong bối cảnh có du khách chết đáng ngờ trong nhà vệ sinh máy bay, Lý Tĩnh vẫn còn tâm trạng sa chân vào chuyện yêu đương với cảnh sát Đinh Duy Thiên, đồng thời vừa hưởng thụ sự chăm sóc của anh trai Phó Gia vừa không ngừng nhớ lại “ôi sao hồi trước anh trai ghét mình lắm mà”. Trinh thám ngôn tình viết cho đối tượng độc giả nữ trẻ tuổi nhưng có nữ nhân vật chính như thế thì phản tác dụng. Motip một nữ được nhiều nam chìu chuộng đã quá quen thuộc đến mức nhàm chán, nên nếu áp dụng vào truyện thì phải thật sáng tạo. Trang 158 có cảnh một thành viên trong đoàn hỏi Lý Tĩnh rằng “Giá cả ở đây có đắt lắm không?”, cô ấy trả lời rằng “Không sao, chúng ta chỉ đến tham quan, tiêu nhiều hay ít đều do anh quyết định”. Theo mình, trả lời như vậy là đúng như chưa đủ. Nếu là một hướng dẫn viên giàu kinh nghiệm và quan tâm đến khách, cô ấy phải chỉ dẫn sao cho khách có thể hưởng nhiều dịch vụ ở địa điểm đó với mức giá hợp lý, tránh cho khách khỏi bị viêm màng túi một cách lãng phí hoặc vô nghĩa. Thứ gọi là tình cảm giữa Lý Tĩnh và Đinh Duy Thiên trong truyện này với mình khá giống kiểu “thấy mới mẻ thì thích, chán thì bỏ”. Tiến triển nhanh đến mức khó lường, lại là sau một vụ án mạng mà lẽ ra Lý Tĩnh cũng phải thuộc diện tình nghi. Nói đến tình nghi, truyện cũng không có cảnh cách ly các nghi phạm để thẩm vấn, không thấy nói đến khám nghiệm pháp y hay điều tra hiện trường gì cả. Ở bìa gấp trước của sách có dòng ghi rằng “KIYA là người hâm mộ cuồng nhiệt tác giả trinh thám Higashino Keigo”, ghi như vậy có hai mặt lợi và hại. “Lợi” là nếu độc giả của “Bán linh hồn cho ác quỷ” cũng là fan Keigo thì sẽ rất hăm hở đọc (và phát hiện truyện này không có “chất Keigo” cho lắm), còn “hại” là nếu độc giả cuốn này không phải fan Keigo, sức nặng của thành kiến sẽ khiến họ mang tâm lý nghi ngại trước khi đọc. Nhìn hình bìa, độc giả có thể đoán được ngay rằng cuốn này là truyện trinh thám TQ. Chủ thể trong hình bìa tuy được vẽ khá đáng sợ (nhìn biết ngay là đã chết) nhưng không đúng lắm so với điều được kể trong truyện. Trang 62 có chỗ viết nhầm “Thôi Tập Lương” thành “Thôi Vệ Lương”, trang 64 mình cho rằng có chỗ viết nhầm “Kim Lâm” thành “Khương Lệ”, trang 119 thay vì “chó cùng dứt dậu”, kết quả Google cho mình cụm từ “chó cùng rứt giậu”. Ngoài những chi tiết vừa kể thì tổng thể được dịch thuật tốt, chữ in dễ đọc. Điều thú vị đọng lại trong mình sau khi đọc cuốn này là về “MGM BRAND hotel Las Vegas”. Khi tìm kiếm hình ảnh về cụm từ trên bằng Google Image, mình đã rất ấn tượng với độ vĩ đại của quần thể khách sạn – sòng bạc này, tuy vậy, ấn tượng thì ấn tượng nhưng mình hoàn toàn chưa có mơ ước được đi du lịch đến nơi đó. (Sea, 8-12-2019) Camellia Phoenix *** "Khi tôi đẩy cửa nhà vệ sinh và nhìn thấy Kỷ Tiểu Lộ thì cô ấy đã là một cái xác chỉ còn vương hơi ấm. Dĩ nhiên, lúc chuyện này mới bắt đầu, tôi không hề hay biết gì. Nhìn qua, cô ấy có vẻ rất lạnh, chiếc chăn dành cho hành khách màu đỏ sậm bọc lấy thân thể bên trong bộ đầm trắng, cổ rụt lại, đầu gục xuống, mái tóc dài đen nhánh để lộ ra bên ngoài, rũ xuống tới tận đầu gối. Tôi vốn chỉ nghĩ là cô ấy đã quên khóa cửa, vậy nên cũng không tiến đến chào hỏi gì mà cứ thế đi ra. Nhưng Kỷ Tiểu Lộ không hề nhúc nhích. Lúc xoay người đi ra, chiếc thẻ hướng dẫn viên du lịch của tôi do bị vướng vào then cửa đã kéo giật cổ tôi lại. Vào lúc ấy, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Tôi dám chắc là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi. Tôi quay người lại, tưởng như muốn ngừng thở. Tôi không dám tự ý làm gì hết. Sự kết hợp ba màu đỏ, trắng đen trên người cô ấy đánh thẳng vào thần kinh thị giác yếu ớt của tôi. Trong cái không gian nhỏ hẹp này, tôi đứng còn cô ấy ngồi; tôi nhìn thẳng còn cô ấy thì gục đầu, tôi chờ đối phương có phản ứng nhưng ngay đến lông mi Kỷ Tiểu Lộ cũng không thèm chớp. Tôi chậm rãi đưa ngón tay trỏ chọc chọc vào vai cô ấy để thăm dò, nhưng người vẫn bất động. Ngón tay tôi run run chuyển qua phần giữa mũi và môi trên. Không có hơi thở! Tôi không thể nghĩ hay nói bất cứ điều gì trong vòng năm tới sáu giây tiếp theo. Sau quãng thời gian đó, tôi muốn hét lên nhưng cảm giác buồn nôn lại xông tới, và bị chặn nghẹn lại tại yết hầu. Hành động đầu tiên của tôi là che miệng lại và lao ra ngoài nhà vệ sinh, cố gắng tìm một chiếc túi nôn ở nơi gần nhất để nôn ra cho bằng hết. May là đúng lúc đó có một tiếp viên hàng không đi ngang qua chỗ tôi. Tôi cố sống cố chết bám chặt lấy cánh tay cô ấy, mãi cho tới khi thoát khỏi chỗ đó. Vài phút sau, tiếp viên trưởng cùng hai cảnh sát hàng không mặc thường phục nhanh chóng dựng rào tạo thành một khu vực cấm khẩn cấp tại đuôi cabin. Sau một loạt các bước kiểm tra, bọn họ thông báo cho tôi với vẻ mặt nghiêm trọng, đây tuyệt đối không phải là đạo cụ đóng phim hay một trò đùa dai chết tiệt nào cả, mà là một người đã chết, chính xác thì đây là một cái xác thật sự. “Không có dấu hiệu của sự sống.” Họ đã nói như vậy. Tôi run cầm cập khi nhận lấy chiếc cốc giấy mà tiếp viên hàng không đưa tới, đồng thời đi cùng nữ tiếp viên sang một nhà vệ sinh khác để súc miệng. Mãi cho tới khi tiếng nước ào ào chảy ra, tôi mới bình tĩnh lại được đôi chút. “Cô thế nào rồi?” Sau lưng tôi đột nhiên có người lên tiếng hỏi, đồng thời đưa cho tôi một tờ giấy. Hiển nhiên là trong lúc này, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến mấy thứ phép tắc xã giao, mà chỉ cố vuốt vuốt phần ngực rồi nghiêng người nhận khăn tay, lau khô xong mới để ý nhìn lại phía sau. Người đàn ông đứng sau lưng tôi không phải ai khác mà chính là một trong hai tay cảnh sát hàng không vừa tham gia kiểm tra hiện trường. Tôi lắc đầu. Lẽ nào tôi còn có thể nói rằng mình vẫn ổn? Tôi là người đã phát hiện ra một cái xác! Là xác người chết! Người chết lại là một cô gái trẻ da vàng tóc đen, về tuổi thì cũng chẳng chênh với tôi là mấy. Hơn nữa chúng tôi còn ngồi cùng trên một chuyến bay, tới cùng một địa điểm, Los Angeles, Mỹ. Tay cảnh sát hàng không này có vóc dáng cao lớn, nhìn qua có vẻ giống con lai, anh ta tự giới thiệu, “Tôi họ Đinh, tên là Đinh Duy Thiên. Tôi muốn nói chuyện với cô một lát”. Tôi gật đầu. Bây giờ tôi cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Ngoại trừ việc cổ họng có cảm giác hơi nóng rát và đau thì tôi phải thừa nhận là tình trạng sức khỏe của mình vẫn khá ổn. “Hành khách chú ý, tôi là cơ trưởng của chuyến bay này. Vì lý do đặc biệt của hành khách trên máy bay, chúng ta sẽ tạm thời hạ cánh tại sân bay Fukuoka1*, Nhật Bản. Passengers attention please2*!...” *Nguyên gốc để là 福岡空港 tức Phước Cang Không Cảng, hay còn gọi là sân bay Fukuoka, mã FUK, là một sân bay quốc tế ở thành phố Fukuoka, Nhật Bản, được thiết kế theo tiêu chuẩn sân bay hạng nhì.. *Tiếng Anh: Hành khách chú ý.. Đoạn thông báo bất ngờ này đã tạo nên một sự hỗn loạn không nhỏ, một vài người bắt đầu đứng ngồi không yên, lớn tiếng hỏi tiếp viên hàng không. “Ôi, có chuyện gì thế?” “Em ơi, máy bay làm sao vậy?” “Mẹ ơi! Máy bay bị hỏng sao?” “Chuyện này là thế nào? Các người giải thích cho rõ ràng đi!” “Tôi là phóng viên. Tôi yêu cầu được phỏng vấn” “...” Một lần nữa, tiếng phát thanh trên máy bay lại tiếp tục vang lên, “Các hành khách xin chú ý, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay này. Xin quý khách vui lòng ngồi yên tại vị trí, thắt dây an toàn và điều chỉnh lưng ghế của mình theo tư thế thẳng đứng. Quý khách vui lòng tắt các thiết bị điện tử, bao gồm máy tính xách tay và điện thoại di động. Xin chú ý, các chỉ tiêu và thông số của máy bay đều bình thường. Xin quý khách vui lòng phối hợp để chúng tôi có thể chuẩn bị tốt cho việc hạ cánh…” Tôi đi theo vị cảnh sát hàng không họ Đinh này ra ngoài cabin tới khu vực dành riêng cho tiếp viên hàng không rồi ngồi xuống, thắt chặt dây an toàn. Tôi lấy gương trang điểm từ chiếc túi xách in hình Sói xám3* mang theo bên người ra soi. Trong gương là hình ảnh phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi, giống như người vừa trải qua một thời kỳ đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo. Tôi cố gắng để nói gì đó, “Anh muốn hỏi gì? Tôi nhất định sẽ phối hợp, chỉ có điều tôi thực sự không rõ chuyện gì cả”. *Nhân vật Sói xám trong bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám, là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc. Bộ phim nói về một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.. Đinh Duy Thiên gật đầu, “Cô không cần sợ, trước tiên cứ nói qua cho tôi biết một số thông tin cơ bản về cô đã, sau đó mới nói thêm một chút về quá trình phát hiện cái xác đó”. “Tôi là Lý Tĩnh, hai mươi tuổi, vâng, tôi là một hướng dẫn viên du lịch.” Quá trình phát hiện xác chết… Tôi cố gắng tập trung vào những lời mà tay cảnh sát họ Đinh này đã nói. Đến bây giờ tôi vẫn không thể ngăn đầu ngón tay của mình ngừng run rẩy, hiển nhiên là tinh thần của tôi vẫn chưa phục hồi sau cơn hoảng loạn vừa rồi. Hoặc có thể nói, linh hồn của tôi vẫn còn ở đang ở bên bờ biên giới của trạng thái “du thần4*”. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, cắn chặt ngón tay cái bên trái giữa hai hàm răng. Sau mấy lần cắn, tôi phát hiện ra ngón tay của mình đã bị nghiến đến bật máu. *“Du thần” (out of body experience - OBE) là trải nghiệm khi một người dường như nhận thức thế giới từ một vị trí bên ngoài cơ thể vật lý của họ.. Tôi nuốt nước miếng, “Vừa nãy khi đi nhà vệ sinh, tôi… tôi nhìn thấy… tôi…” Tôi biết mình nói như vậy nghe thật ngớ ngẩn nhưng tôi còn có thể nói thế nào đây? Sự thực là tôi đã phát hiện ra một xác chết trong nhà vệ sinh, và nhanh chóng khai báo về vụ việc này trong thời gian ngắn nhất, không hơn không kém. Nếu coi những chuyện đã xảy ra với người phụ nữ xấu số đó giống như một cuốn từ điển Oxford thì tôi cũng chỉ là một người nào đó vô tình ngó thấy mác giá tiền gắn ở cuối sách mà thôi. Vị cảnh sát hàng không trẻ tuổi, sở hữu một bộ râu lún phún tiến về phía này rồi hỏi Đinh Duy Thiên, “Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?” “Yêu cầu hành khách trở lại chỗ ngồi, căn cứ vào đó, đối chiếu danh sách để tìm ra danh tính của người mất tích.” “Rõ.” Đinh Duy Thiên lại cố gắng dùng một cách thức khác để dẫn dắt tôi, “Sau khi đi vào nhà vệ sinh, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cái gì? Hoặc là nghe được cái gì? Cửa phòng vệ sinh đó có khóa lại không? Khi tới đó, cô bắt gặp người nào không? Cô hãy cố gắng nhớ lại, sau đó nói lại với tôi”. “Khi đi vào tôi không nhìn thấy người nào hay thứ gì đặc biệt, cũng không nghe được âm thanh lạ nào. Cửa nhà vệ sinh không khóa hẳn, tôi chỉ đẩy một cái là mở được luôn.” Tiếng phát thanh lặp đi lặp lại nhắc nhở hành khách, máy bay đã tới gần sân bay Fukuoka. Chỉ có điều máy bay chưa hạ cánh ngay mà hình như còn đang đợi lệnh từ mặt đất. Từ góc nhìn của tôi, lông mày của Đinh Duy Thiên đã rướn lên như một ngọn đồi nhỏ. Nhưng mà tôi còn có cách xử lý nào khác đâu? Những gì tôi khai báo đều là sự thật. “Cô cố gắng nhớ lại xem, lúc đó đèn báo của nhà vệ sinh sáng hay tối?” “Tối.” “Tức là nhà vệ sinh trong tình trạng có thể sử dụng?” “Đúng vậy.” Tôi thở dài. Âm thanh máy bay chạy trên đường băng vang lên, tiếng thở dài của tôi cũng bị nhấn chìm trong đó, dường như hoàn toàn tan biến. Trong cabin có tiếng người kêu to, “Nhìn kìa! Có rất nhiều cảnh sát ở dưới kia!” Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ tôi cũng có thể đoán được, trên đường băng, nhất định đang có một nhóm đông cảnh sát đứng chờ chúng tôi. “Đội trưởng, đã xác nhận được danh tính của người chết.” Vị cảnh sát có hàng râu lún phún lại quay lại báo cáo với Đinh Duy Thiên. Mời các bạn đón đọc Bán Linh Hồn Cho Ác Quỷ của tác giả Kiya & Phong Uyển (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn
Cuốn tiểu thuyết hay nhất của Sái Tuấn, tác phẩm đỉnh cao trong làng tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc, mở ra trào lưu tiểu thuyết trinh thám xã hội. Trí tưởng tượng đặc biệt, các tình tiết mờ ám nối tiếp nhau, nguy hiểm, thót tim, kì dị, lãng mạn, tất cả những điều đó đã được sự chào đón và yêu thích của mấy triệu bạn đọc tiếng Hoa trên toàn Thế giới. Một tấm bi kịch thời đại phía sau một vụ mưu sát. Sự hủy diệt và chuộc lại lỗi lầm của một chàng trai nung nấu sự báo thù. Một mốt tình bi thương tuyệt vọng khiến hàng triệu bạn đọc phải rơi lệ. Đọc cuốn sách này bạn chỉ mất một ngày, nhưng những đau thương kia sẽ kéo dài vô tận... Sự đau đớn trong tình yêu của họ, chính là vết nhơ đen trong thời đại chúng ta. *** Trời mưa to, cơn mưa mùa hè khá lớn. Trời mưa suốt cả đêm, đã trôi rửa sạch cả con phố, cũng vô tình lau rửa hết các chứng cứ quan trọng. Nửa giờ trước, Điền Việt Tiến vội chạy ra ngoài, ngoái đầu nhìn lại cô con gái Tiểu Mạch 13 tuổi đang trong kỳ nghỉ hè nên vẫn còn đang ngủ say trên chiếc chiếu. Anh đã mất ngủ mấy đêm suy nghĩ về một vụ án mới, thậm chí còn không có thời gian để nó chuyện với con gái yêu, cảm thấy rất áy náy. Ngồi trên chiếc xe cảnh sát hiệu Santana màu trắng, anh nhắm mắt lại, thể hiện rõ sự căng thẳng kéo dài, áp lực mệt mỏi. Cùng với tiếng mưa to như trút nước ngoài cửa xe, thì anh cũng bắt đầu ngủ thiếp đi cùng với những tiếng ngáy đều đều. " Đến rồi". Có ai đó đánh thức anh dậy? Hay chính là mảnh đạn của bọn Mỹ - chính là mảnh đạn còn găm sâu trong vết thương trên vai của anh, chỉ cần mỗi khi thời tiết ẩm ướt là anh liền cảm thấy đau nhức, không thể ngủ tiếp được. Điền Việt Tiến nheo mắt, ngó qua cửa sổ xe bên ghế phụ thấy tấm biển hiệu lớn " Trường trung học Nam Minh " treo trước cổng trường. Ngôi trường trung học nội trú trọng điểm của toàn thành phố đang trong thời gian nghỉ hè nên không còn ai ở lại trường cả, hai bên cánh cổng trường là bức tường cao vây quanh, nối ra cánh đồng hoang vu vắng vẻ đang mưa to như trút nước. Tiểu Vương- một nhân viên cảnh sát trẻ vội nhắc: " Chú Điền, không phải bên này, hiện trường vụ án ở dối diện bên đường." ... Mời các bạn đón đọc Mưu Sát Tuổi Xuân của tác giả Sái Tuấn. Review Đức Bảo:   Câu chuyện bắt đầu từ một đêm mưa như trút nước, mẹ của Thu Thu bị sát hại trong một cửa hàng tạp hóa đối diện trường trung học Nam Ninh. Cậu bé 13 tuổi Thu Thu tận mắt chứng kiến mẹ mình bị siết cổ đến chết bằng chiếc khăn lụa màu tím, nhưng cậu không thể miêu tả lại nhân dạng của hung thủ để cảnh sát có thể bắt giữ hắn. 15 năm sau, nhân viên cảnh sát phụ trách phụ án này đã hy sinh khi làm nhiệm vụ trong khi vụ án vẫn chưa được phá. Thu Thu vẫn âm thầm đi tìm hung thủ. Một ngày, Thu Thu phát hiện ra chiếc khăn lụa trên một người con gái, giống y hệt chiếc khăn lụa đã giết chết mẹ mình. Cô ấy chính là Điền Tiểu Mạch – con gái của nhân viên cảnh sát hình sự phụ trách vụ án của mẹ Thu Thu… Về phía Điền Tiểu Mạch, trong quá trình chuẩn bị tang lễ cho cha, cô tình cờ phát hiện ra cuốn sổ tay ghi chép công việc mà cha mình để lại, trong đó có nhắc đến hung khí trong vụ mưu sát 15 năm trước: Một chiếc khăn lụa màu tím kỳ quái. Để hoàn thành di nguyện của cha mình - mở khúc nhạc chính trong bộ phim trinh thám “Ảo giác” trong lễ tang, Điền Tiểu Mạch đã tìm thấy một cửa hàng online có tên gọi “Khu ma nữ”, rồi bị cuốn vào một vụ án lâm ly kỳ dị… Mỗi lần truy cập vào “Khu ma nữ”, một cánh cửa ký ức của Điền Tiểu Mạch lại được mở ra, đến chính cô cũng bàng hoàng. Đến ngày chuẩn bị nhận lời kết hôn với một “bạch mã công tử”, cô mới nhận ra mình từng yêu đắm say Thu Thu và đó là người duy nhất cô yêu trên đời… Nhưng chàng trai trẻ Thu Thu, với nỗi uất hận trong lòng, vẫn đau đáu với mục đích tìm ra hung thủ giết mẹ mình. Tuy nhiên, nạn nhân bị chết bởi chiếc khăn lụa màu tím không chỉ riêng mẹ Thu Thu, mà còn là cô giáo và người bạn thân nhất của Điền Tiểu Mạch… Để rồi, khi màn kịch hạ xuống, thủ phạm lại là một kẻ không ai ngờ tới… Trí tưởng tượng đặc biệt, các tình tiết mờ ám nối tiếp nhau, nguy hiểm, thót tim, lãng mạn - tất cả những điều đó khiến cuốn tiểu thuyết chinh phục hàng triệu độc giả khắp thế giới. Không phải ngẫu nhiên mà “Mưu sát tuổi xuân” được đánh giá là cuốn tiểu thuyết hay nhất của Sái Tuấn – cây bút ăn khách số 1 trong làng tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc. Review Quỳnh Yên: “Mưu sát tuổi xuân” gồm 2 tập, được đánh giá là cuốn tiểu thuyết hay nhất của Sái Tuấn – cây bút ăn khách số 1 trong làng tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc. Bên cạnh những tình tiết làm thót tim người đọc, cuốn tiểu thuyết còn khiến người đọc rơi lệ bởi mối tình quá bi thương… Trong một đêm mưa như trút nước, mẹ của Thu Thu bị sát hại trong một cửa hàng tạp hóa đối diện trường trung học Nam Ninh. Cậu bé 13 tuổi Thu Thu tận mắt chứng kiến mẹ mình bị siết cổ đến chết bằng chiếc khăn lụa màu tím, nhưng cậu không thể tả lại nhân dạng của hung thủ để cảnh sát có thể bắt giữ hắn. 15 năm sau, nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án này đã hy sinh khi làm nhiệm vụ trong khi vụ án vẫn chưa được phá. Thu Thu vẫn âm thầm đi tìm hung thủ. Một ngày, Thu Thu phát hiện ra chiếc khăn lụa trên một người cô gái, giống y hệt như chiếc khăn lụa đã giết chết mẹ mình. Cô ấy chính là Điền Tiểu Mạch – con gái của nhân viên cảnh sát hình sự phụ trách vụ án của mẹ Thu Thu… Về phía Điền Tiểu Mạch, trong quá trình chuẩn bị tang lễ cho cha, cô tình cờ phát hiện ra cuốn sổ tay ghi chép công việc mà cha mình để lại, trong đó có nhắc đến hung khí trong vụ mưu sát 15 năm trước: Một chiếc khăn lụa màu tím kỳ quái. Để hoàn thành di nguyện của cha mình – mở khúc nhạc chính trong bộ phim trinh thám “Ảo giác” trong lễ tang, Điền Tiểu Mạch đã tìm thấy một cửa hàng online có tên gọi “Khu ma nữ”, nơi “bạn có thể mua được bất cứ thứ gì mình muốn”, rồi bỗng dưng bị cuốn vào một vụ án lâm ly kỳ dị… Mỗi lần truy cập vào “Khu ma nữ”, một cánh cửa ký ức của Điền Tiểu Mạch lại được mở ra, đến chính cô cũng bàng hoàng bởi những chuyện đã xảy ra với mình trong quá khứ mà cô không hề nhớ. Đến ngày chuẩn bị nhận lời kết hôn với một “bạch mã công tử”, cô mới nhớ rằng mình từng yêu đắm say Thu Thu, và nhận ra rằng Thu Thu là người con trai duy nhất cô yêu trên đời… Nhưng chàng trai trẻ Thu Thu, với nỗi uất hận suốt 15 năm trong lòng, vẫn đau đáu với mục đích tìm ra hung thủ giết chết mẹ mình. Tuy nhiên, nạn nhân bị chết bởi chiếc khăn lụa màu tím không chỉ riêng mẹ Thu Thu, mà còn là cô giáo và người bạn thân nhất của Điền Tiểu Mạch… Để rồi, khi màn kịch hạ xuống, thủ phạm lại là một kẻ không ai ngờ tới… Không phải ngẫu nhiên mà Mưu sát tuổi xuânđược đánh giá là cuốn tiểu thuyết hay nhất của Sái Tuấn – cây bút ăn khách số 1 trong làng tiểu thuyết trinh thám Trung Quốc. Trí tưởng tượng đặc biệt, các tình tiết mờ ám nối tiếp nhau, nguy hiểm, thót tim, kỳ dị, lãng mạn – tất cả những điều đó đã khiến cuốn tiểu thuyết chinh phục hàng triệu độc giả khắp thế giới. Bên cạnh những tình tiết làm thót tim người đọc, Mưu sát tuổi xuân còn khiến người đọc rơi lệ bởi mối tình quá bi thương của Thu Thu – Điền Tiểu Mạch. Điều đáng nói, tình yêu đau đớn và tuyệt vọng của họ lại có nguyên nhân từ những vết nhơ của xã hội, của thời đại họ đang sống… “Một tấn bi kịch thời đại phía sau một vụ mưu sát”, đó là điều mà báo chí Trung Quốc đã nhận xét về Mưu sát tuổi xuân. Nhà văn Sái Tuấn sinh năm 1978, là cây bút liên tiếp giữ vị trí cao nhất trong bảng xếp hạng sách bán chạy nhất Trung Quốc trong 10 năm qua. Hơn 10 triệu bản sách của Sái Tuấn đã được phát hành tại đất nước này. Nhiều đầu sách của Sái Tuấn đã được dịch và xuất bản ở Việt Nam, trong đó có thể kể đến các cuốn Virus, Địa ngục tầng thứ 19, Mắt mèo, Quán trọ hoang thôn, Lời nguyền Lâu Lan, 120 ngày nhìn trộm…
Ác Quỷ Nam Kinh
Grey tới Tokyo để tìm kiếm một cuộn phim về cuộc thảm sát khủng khiếp ở Nam Kinh năm 1937. Nhiều người cho rằng đoạn phim đó không hề tồn tại. Người duy nhất có thể giúp cô là một nạn nhân sống sót sau vụ thảm sát. Nhưng người đàn ông luôn đề phòng người lạ này dường như lại không có gì để chia sẻ. Cô đơn và tuyệt vọng trong một thành phố xa lạ, Grey đành chấp nhận làm tiếp viên tại một hộp đêm cao cấp. Chính tại đây, cô đã gặp một ông trùm xã hội đen già, tàn tật. Người ta đồn rằng ông ta vẫn sống khỏe mạnh là nhờ một thần dược bí ẩn. Và từ đó, Grey phát hiện ra những sự kiện khủng khiếp nối liền hiện tại với quá khứ... Ra đời từ những trải nghiệm của Hayder tại châu Á, Ác quỷ Nam Kinh đã được thai nghén từ khi bà còn trẻ, trong một lần tình cờ nhìn thấy bức ảnh một người lính Nhật đang chặt đầu một thường dân Nam Kinh. Một cuốn sách đầy ám ảnh và hồi hộp. “Khi đọc một cuốn tiểu thuyết, hiếm khi người ta phải đưa tay lên bịt chặt miệng để chặn những tiếng thở hổn hển kinh hoàng. Với Ác quỷ Nam Kinh, không thể không tìm cách ngăn những tiếng hổn hển đó bật ra.” - Daily Express *** Năm 1937, thành phố Nam Kinh, Trung Quốc như chìm trong biển lửa địa ngục, và những người đã châm ngòi phóng hỏa thành phố này chẳng ai khác ngoài quân đội Nhật Bản. Suốt khoảng thời gian bị chiếm đóng, khắp Nam Kinh tràn ngập tiếng thét đau thương như những con thú bị xé toạc da thịt trước khi chết. Những gì xảy ra tiếp theo đã vượt quá cả những nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của người dân Trung Quốc khi quân xâm lược điên cuồng tiến hành các vụ tra tấn, cưỡng hiếp và giết người phanh thây trong suốt một tháng trời. Nhận thức rõ được sự việc kinh hoàng ấy, Mo Hayder đã cho ra đời quyển tiểu thuyết Ác quỷ Nam Kinh nhằm thay bà tố cáo tội ác mà chiến tranh gây nên. Lấy bối cảnh những năm 90, người đọc vào vai một nữ sinh viên người Anh được biết đến với cái tên Grey, một cô gái có vấn đề về tâm thần và dành phần lớn thời gian để tìm kiếm bằng chứng về vụ thảm sát ở Nam Kinh năm 1937, thứ cô cho là mục đích sống của mình. Gần như tuyệt vọng khi sự kiện ấy xảy ra ở một đất nước phương đông mà Grey thì lại tìm những thông tin về nó khi cô đang ở Anh. Cuối cùng, dốc hết khả năng của mình để đi tìm Sử Trùng Minh, một vị giáo sư xã hội học đang sống ở Nhật Bản và quan trọng hơn hết, ông ta có thứ mà Grey cần. Thế nhưng vị giáo sư kiên quyết chỉ cho Grey xem thứ bằng chứng ấy nếu như cô tìm được nguyên liệu của một loại thuốc hiếm nằm trong tay băng nhóm Yakuza khét tiếng ở địa phương. Sau những nỗ lực vượt qua khó khăn thử thách, Grey cũng tìm được cơ hội cho cô ấy. Hơn 380 trang sách là những sự kiện liên hoàng khiến cho người đọc khó lòng gấp sách lại mà chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sử dụng lối viết lôi cuốn tài tình của mình, Mo Hayder thúc độc giả càng đọc càng phấn khởi trước vẻ đẹp của đất nước Nhật Bản, càng thấy ớn lạnh trước quá khứ của những con người không được bình thường và càng thấy hãi hùng trước những tội ác mà quân đội Nhật Bản đã mang đến cho người dân Trung Quốc. Hồi hộp là cảm giác khó tránh khỏi Được Nhã Nam xếp vào thể loại Trinh thám – Kinh dị, thế nhưng đây không phải quyển tiểu thuyết trinh thám cổ điển. Yếu tố trinh thám ở việc Grey đi tìm kiếm sự thật và Sử Trùng Minh thì lẩn trốn sự thật ấy. Ác quỷ Nam Kinh không có bóng dáng của ma quỷ, không hù dọa khiến người đọc giật thót, tác phẩm mang đến một sự ớn lạnh đến rùng mình khi đọc những dòng tác giả mô tả cảnh giết chóc của quân đội Nhật Bản. Là nỗi kinh dị ám ảnh người đọc mãi sau khi kết thúc quyển sách, giống cái cách mà Thomas Harris từng làm đối với những tác phẩm của ông. “Khi đọc một cuốn tiểu thuyết, hiếm khi người ta phải đưa tay lên bịt chặt miệng để chặn những tiếng thở hổn hển kinh hoàng. Với Ác quỷ Nam Kinh, không thể không tìm cách ngăn những tiếng hổn hển đó bật ra”. – Trích Daily Express. Mạch truyện từ tốn nhưng logic với các sự kiện liên tục xảy ra khiến người đọc chưa khỏi bất ngờ bởi tình huống trước đó đã phải chứng kiến thêm một sự bất ngờ mới. Không dễ để thấu hiểu, quyển sách không phù hợp với tất cả mọi người, khuyến cáo không nên đọc khi chưa đủ 18 tuổi.  Tác phẩm được Mo Hayder xây dựng bằng một lối viết độc lạ. Dưới góc nhìn của Grey ở thời điểm Tokyo hiện đại, song song đó là lời tự thuật từ những trang nhật ký trốn chạy của Sử Trùng Minh lúc ông ở Nam Kinh vào mùa đông năm 1937. Bạn đọc hãy để ý đến ngày tháng trên những trang nhật ký của Trùng Minh để hình dung rõ hơn diễn biến sự việc.  Không giống với các tác phẩm viết về những vị anh hùng trong thời chiến đã góp công lao đánh đuổi giặc ngoại xâm. Ác quỷ Nam Kinh giúp người đọc biết được rằng cuộc sống của một con người bình thường trong chiến tranh loạn lạc như thế nào, rằng ông bà ta từng sống khổ sở đến nhường nào để thế hệ ta ngày hôm nay được an lành, hạnh phúc. Đó cũng là một trong những điểm đáng giá mà tác phẩm này mang lại.  Những nhân vật tượng trưng cho những mảnh đời trái ngang Khi một tác phẩm được cho là hay, thì nghệ thuật xây dựng nhân vật của tác phẩm ấy có điểm gì đó thú vị, đặc sắc khiến người đọc thích thú hoặc ghét cay ghét đắng nhân vật đó. Ác quỷ Nam Kinh được xây dựng dựa trên các nhân vật mà hầu hết không ai là người tốt, cũng không hoàn toàn là người xấu.  Với hai nhân vật chính là Grey và Sử Trùng Minh: Một cô gái 20 tuổi đã trải qua những câu chuyện khủng khiếp không ai ngờ tới, một vị giáo sư già vác trên vai gánh nặng suốt 50 năm qua. Một người thì đầy vẻ quyết tâm đào bới tìm kiếm sự thật, còn một người thì cố chôn cất sự thật ấy sâu xuống dưới lớp bụi thời gian. Nhưng cả hai người họ lại gặp nhau, cùng giúp đỡ nhau vì những mối liên hệ sâu kín bên trong. “Thiếu hiểu biết không phải là tội ác” Grey vì thiếu hiểu biết mà gây ra sai lầm trong quá khứ. Cũng vì thiếu hiểu biết, cô tưởng rằng mọi người cũng nhận ra sự thật về Nam Kinh giống như mình. Sử Trùng Minh là một người kiêu ngạo nhưng vì thiếu hiểu biết, ông đã đẩy gia đình mình vào một hoàn cảnh khốn cùng, nguy hiểm. Grey là hóa thân cho những con người “điên rồ”, can đảm tìm kiếm sự thật bị lãng quên, bị sai lệch do “lịch sử được viết nên bởi kẻ thắng”. Còn Sử Trùng Minh tượng trưng cho những con người từng trải qua nỗi đau với mong muốn quên đi những gì mình đã từng chứng kiến, mong muốn sửa sai và tìm lại những gì mình đã mất. Những nhân vật khác như Jason, hai cô gái người Nga làm trong hộp đêm, gia đình Yakuza của Fuyuki, … có những tác động không nhỏ đến câu chuyện. Đặc biệt là mụ y tá Ogawa, kẻ sát nhân tàn nhẫn với sở thích tô điểm cho tội ác của mình, làm người đọc không khỏi rùng mình khi chứng kiến những đoạn nhân vật chính và mụ ta đối đầu với nhau. Tất cả những con người ấy đã đem đến một hệ thống nhân vật tương đối hoàn chỉnh cho câu chuyện mang đầy màu sắc u ám, kinh dị như thế này.  Tội ác chiến tranh được vạch trần  Số người chết tại Nam Kinh khi ấy là bao nhiêu? Là mười hay năm nghìn người? Tất cả rất mơ hồ khi thống kê số liệu lúc ấy còn gây nhiều tranh cãi. Người Nhật phủ nhận rằng họ không giết nhiều người đến thế, còn người Trung Quốc thì ngược lại. Thế nhưng ở Nam Kinh khi ấy đã có một cuộc thảm sát thật sự, và tác phẩm này là lời tố cáo tội ác đó.  Mo Hayder đã dành rất nhiều thời gian nghiên cứu về lịch sử, văn hóa Trung Quốc và Nhật Bản để có thể viết nên một quyển tiểu thuyết xuất sắc, lay động trái tim người yêu văn chương trên khắp thế giới. Bà dùng con chữ của chính mình để vạch trần tội ác của quân Nhật cũng như chiến tranh đã gây ra. Một tổn thương rất lớn. Những thông điệp trong tác phẩm này được bà lồng ghép vào rất tài tình khiến cho người đọc dễ nhận ra và trầm trồ thán phục.  Câu chuyện hư cấu mà Hayder viết ra là một sự kiện có thật ngoài đời. Nỗi kinh hoàng ở Nam Kinh năm 1937 với những cột người chết, với những quả đồi thây người, với những người phụ nữ bị hãm hiếp, những nạn nhân bị thiêu cháy, những trẻ em bị giết chóc dã man, tàn nhẫn, … đã tạo ra một làn sóng phẫn nộ của người dân trên khắp thế giới. Tấm bi kịch ấy tưởng chừng bị lãng quên lại được đánh thức và kết quả tốt lành nhất: sự thật phũ phàng cuối cùng cũng được trả lại cho lịch sử. Gấu Mèo *** Mo Hayder là một tác giả người Anh của tội phạm và tiểu thuyết ly kỳ. Cô là tác giả của mười cuốn tiểu thuyết. Tác phẩm đầu tay của cô, Birdman, được xuất bản vào tháng 1 năm 2000 và là một cuốn sách bán chạy quốc tế. Mời các bạn đón đọc Ác Quỷ Nam Kinh của tác giả Mo Hayder.
Bóng Ma Nhà Mệ Hoát - Vũ Bằng
Đời sống tâm linh là phần sâu lắng trong tâm hồn con người, khó mà giải đáp theo khoa học. Đó là sự tiếp cận với một thế giới thiêng liêng, huyền ảo, có phần mơ hồ nhưng lại cụ thể, thậm chí trở nên gần gũi, tạo cho con người có một niềm tin huyền bí nhưng thiết thực trong cảm nghiệm – đi tìm chỗ dựa ở những giá trị đã ổn định trong quá khứ. Con người tìm đến một thế lực linh thiêng để cầu mong được an ủi và phò trợ. Trong đời sống tâm linh của dân tộc Việt Nam, trời, chúa, phật, thần linh, thành hoàng và tổ tiên là những đấng tối cao mà người dân có thể tìm đến. Bóng ma nhà mệ Hoát là những sáng tác mà trong đó, Vũ Bằng thể hiện rõ quan niệm về linh hồn, về con người ở cõi âm. Đó là những truyện được viết theo lối huyền thoại, vừa có yếu tố tâm linh, vừa mang yếu tố hiện thực, mang tính chất bí ẩn khoa học dường như chưa lí giải được và có khi còn được xem là truyện ma quái. Nó là tiếng nói riêng của Vũ Bằng về những điều kỳ bí của thế giới tâm linh. *** Quả tình đến tận lúc bấy giờ tôi mới biết Trần Hữu Lăng là người Nhật .   Giao thiệp với ông ta mười một năm trời, tôi cũng như bao nhiêu bạn bè khác đều yên trí Lăng là người Miên lai các chú, rồi làm ăn giàu có ở Cam Bốt, rồi vì lý do gì đó trở về đây để sống một cuộc đời yên ổn. Chính vì thế điệu bộ hơi ngờ nghệch, cái giọng lơ lớ không ra Tàu không ra Việt của ông không làm cho người nào trong bọn chúng tôi phải lấy làm ngạc nhiên.   Lăng ít nói, ngồi chuyện trò ở chỗ đông người thường thường chỉ cười tán thành, ít khi chống đối ai. Nói cho đúng ai cũng thương ông và công nhận ông là người thật thà. “Mà lại hiền lành tệ!”. Nhưng cũng như hầu hết người hiền lành khác, Lăng có tính cộc. Tôi còn nhớ một hôm ngồi nhậu với nhau ở hàng hiên nhà một người bạn, chỉ vì một câu đùa cợt không đâu, Lăng không tiếc lời chửi rủa một người bạn đã nói rằng y mê gái và định lấy con gái một chủ vựa cá ở Cầu Ông Lãnh.   Lăng trợn mắt la lên:   - Tôi lấy con gái một người bán cá? Không đời nào. Nhất định là anh lầm rồi!   Thấy Lăng đỏ mặt, tía tai, tỏ ra tức giận, người bạn chọc thêm:   - Thôi mà, chỗ anh em thân cả, việc gì mà phải giấu. Chính bố cô ta đã nói thế với bà con họ hàng. Thêm một lẽ nữa, nói ra anh phải chịu, không cãi vào đâu được. Ba Quẫy, tức là bố cô gái, làm gì có tiền để mở vựa cá? Tiền ấy, cả làng biết là của anh ...   Tuyệt nhiên không biết là bạn bè chọc mình trong lúc ngà ngà say rượu để anh em vui vẻ với nhau, Lăng cầm ly rượu ném xuống đất, đứng lên, nhất định không uống nữa.   - Tôi không thể ngồi với một người vu cáo tôi như thế. ... Mời các bạn đón đọc Bóng Ma Nhà Mệ Hoát của tác giả Vũ Bằng.