Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngôi Làng Cổ Mộ

Ngôi Làng Cổ Mộ - Thục Linh Gồm 2 phần: Phần 1: Ngôi Làng Cổ Mộ Phần 2: Cầu Vong Phách Truyện kể về Hoài, 1 cô gái thành phố phải theo bố mẹ trở về sinh sống tại 1 ngôi làng cổ với những nếp sống kì dị. Càng ở đây lâu, những sự kiện tâm linh xảy ra liên tiếp làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của Hoài. Hoài phải làm gì để chấm dứt cơn ác mộng vô tận ấy? ***   Nếu là một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, bạn sẽ không thể bỏ qua Ngôi làng cổ mộ của tác giả trẻ Thục Linh. Những chi tiết rùng rợn, những tình huống gay cấn, căng thẳng, sợ hãi, góc nhìn trong cuộc của người đang phải chạy trốn hay đương đầu với những thế lực huyền bí ở Ngôi làng cổ mộ sẽ lôi cuốn bạn không ngừng. Từng câu chữ của Thục Linh sẽ dẫn dắt bạn đọc như lạc vào chính xứ sở u linh trong câu chuyện, trải nghiệm cảm giác ghê rợn một cách chân thực nhất như chính các nhân vật. Không chỉ dừng lại ở yếu tố kinh dị, điều đặc sắc hơn cả là đằng sau bức màn câu chuyện huyền bí tâm linh, Thục Linh sẽ kể cho độc giả một bức tranh đời thực trần trụi nhất, sự đương đầu giữa cái ác và cái thiện trong cuộc sống, tình yêu thương và xúc cảm bản năng nhất của con người, những giá trị nhân văn mà đôi lúc dường như ta đã vô tình lãng quên… ***   Thục Linh Cô tốt nghiệp khoa Sư phạm của trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội và hiện đang là giáo viên bộ môn Ngữ văn. Thục Linh bắt đầu viết truyện từ năm 2017 và nhận được sự quan tâm rất lớn từ các độc giả yêu thích truyện tâm linh trên mạng xã hội. Mỗi tác phẩm của cô đều được độc giả đánh giá cao về đồ li kì, ma mị và tính nhân văn. Ngoài sở thích viết lách, cô còn có niềm đam mê với bộ môn huyền học Tarot và đàn hát, vẽ tranh.  “Ngôi làng cổ mộ” là sách xuất bản đầu tay của tác giả Thục Linh. Ấn phẩm đã bán hết 1000 bản sau 1 tháng ra mắt. *** Trưa hôm ấy về nhà, tôi thấy mẹ tôi đang khóc. Mẹ gần như hoảng loạn. Bố tôi không có nhà, không biết giờ này ông còn đi đâu. “Hoài à,…” Mẹ tôi nói trong nước mắt: “Bố con không may mắn, giờ phá sản rồi… Cái nhà này cũng phải bán đi…” Mẹ tôi nấc lên từng cơn: “Mẹ e là… e là… chúng ta phải trở về đấy…” Thông tin đến tai tôi đột ngột khiến mọi thứ dưới chân tôi sụp xuống. Chúng tôi đã sống ở đây hơn mười năm. Năm nay tôi vào lớp mười một, mười sáu tuổi. Tôi đã quen với nhịp sống của thành phố ồn ã nhộn nhịp này, giờ đột nhiên phải chuyển đi, tôi thực sự không sao chấp nhận nổi. Tôi ngồi thụp xuống đất dưới chân mẹ, từng dòng nước mắt ứa ra: “Chúng ta… giờ đi đâu hả mẹ…” “Về… về đó…” Mẹ tôi ôm mặt ra vẻ sợ sệt lắm. Về đâu cơ? Mẹ tôi chỉ khóc chứ không thể nói gì thêm. Tối muộn hôm ấy, bố tôi về nhà. Người ông nồng nặc mùi rượu. Ông nói bằng giọng lè nhè: “Từ giờ đến cuối tuần, dọn hết đi… Người ta đến siết nhà giờ đấy…” Nói rồi ông đi vào phòng. Tôi cũng trở về phòng, từng bước đi thất thểu. Tôi mở cửa phòng. Căn phòng tối om chỉ có ánh đèn lờ mờ sáng từ ngoài phòng khách hắt vào. Nhi, con em gái tôi đang ngồi vẽ trong lặng lẽ. Năm nay nó mới chín tuổi, học lớp ba. Nó rất thích vẽ, cả căn phòng ngủ nhỏ của hai chị em dán đầy những bức tranh nguệch ngoạc của nó. “Mọi người sao thế?” Nó hỏi bằng giọng véo von mà không ngoảnh đầu lại. “Không sao đâu…” Tôi lẩm bẩm rồi nằm vật xuống giường. Những ngày sau đó chỉ có tôi và mẹ lặng lẽ thu dọn mọi thứ trong nhà, cho vào thùng các tông để chuẩn bị chuyển đi. Bố tôi giam mình trong phòng cả ngày không ra, chỉ đắm chìm trong men rượu. Nhìn ông, tôi vừa thương vừa giận. Những nỗi uất ức cứ nghẹn lên trong họng tôi. Tôi chẳng có tội lỗi gì mà vẫn phải hứng chịu nỗi bất hạnh này. Tôi phải rời xa căn nhà yêu dấu, lớp học với bao nhiêu bạn bè… Giờ tôi sẽ phải tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó không có lấy một chút thân thuộc. Những ngày sau, tôi chia tay bạn bè trong nước mắt. Ai cũng bất ngờ với tin tôi phải chuyển đi gấp. Thực sự tôi không muốn xa nhóm bạn của tôi… Đêm trước ngày chuyển, tôi nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vọng ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Tôi tò mò tiến lại gần. “Bắt buộc phải chuyển về đấy sao? Không còn cách nào khác à? Em nghe…” Giọng mẹ tôi vang lên. “Không về đấy thì về đâu? Tôi hỏi cô, còn chỗ nào để đi nữa?…” Bố tôi gắt lên. “Anh biết là không tốt cho bọn trẻ mà!?” “Đừng nghe ngóng linh tinh… Giờ còn mỗi căn nhà đấy thôi… Tôi trắng tay rồi!” Xoảng… nghe đâu như bố tôi bực dọc quật vỡ thứ gì đó trong phòng. Mẹ tôi im bặt. Tôi bỏ ra đi thu dọn nốt đống đồ đạc còn lại trong phòng ngủ. Dưới sàn nhà vương vãi những bức tranh của con em gái tôi. Tôi gắt lên: “Đừng bày nữa, không thấy tao dọn chưa đủ mệt sao?” Con bé trốn sau tấm rèm cửa, cười khinh khích. Tôi nhặt những bức tranh lên. Những bức tranh đều giống giống nhau: Những ngôi nhà san sát nằm trên một ngọn đồi nhỏ, đằng sau là một ngọn núi to. Những người que đang đi đi lại lại ở phía dưới. Tôi chẳng bận tâm, cho hết vào thùng. Thực sự tôi chỉ muốn ném hết đi nhưng con bé sẽ khóc lóc nếu như không thấy tranh. Nó đã chín tuổi mà nhiều lúc tôi cảm giác như nó mới chỉ bốn, năm vậy. Sáng hôm sau, gia đình tôi chuyển ra từ sớm. Mọi thứ được chất lên xe rất nhanh. Phải tới hai xe tải mới chở hết đồ trong nhà. Tôi đứng bần thần ở ngoài cửa, nhìn vào trong gian nhà trống, cổ họng cứ nghẹn lại, mắt nhòe đi. Căn nhà này đã chứa đựng bao kỉ niệm vui buồn của tôi trong suốt mười năm qua. Tôi nhớ những tháng ngày gia đình vui vẻ đầm ấm bên mâm cơm. Giờ tất cả chỉ là hư vô… “Hoài… Đi thôi con!” Giọng mẹ tôi khàn khàn gọi tôi. Tôi quay lưng bước đi. Tôi đưa tay đóng cánh cửa lại, khép lại quãng thời gian yên bình nhất cuộc đời mà tôi từng có. Thực sự tới giờ tôi vẫn chẳng biết là nhà mình sẽ chuyển đi đâu. Tôi chỉ biết là đó là một căn nhà dưới quê mà ông nội đã để lại cho bố tôi. Giờ chẳng còn nơi nào để đi nên nhà tôi sẽ về đó sống. Chòng chành trên xe rất lâu, chúng tôi nghỉ đêm tại một nhà nghỉ cũ kĩ ven đường quốc lộ. Dự là sáng sớm ngày hôm sau sẽ tới nơi. Đêm hôm ấy tôi nằm mơ thấy một giấc mơ. Tôi đi lạc trong sương mù. Phía trước tôi là một cô bé, bé tuổi hơn Nhi. Nó dẫn tôi chạy, chạy mãi. Tiếng nó vang vọng trong không gian: “Đi đi… Hoài, đừng về…” Cơn mơ ngột ngạt làm tôi thức dậy giữa đêm. Biến cố lớn trong cuộc đời làm tôi vẫn chưa hết sốc. Tôi nằm xuống cố ngủ lại, mai còn về nhà mới. Sáng hôm sau xe đi sớm. Cảnh vật ngày càng hoang sơ, khác xa sự nhộn nhịp của thành phố tôi đã từng ở. Chẳng hiểu sao nhìn từng rặng cây tôi lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Xe đang leo lên dốc thì Bốp, một tiếng nổ lớn vang lên. Xe đã bị nổ lốp. “Chết rồi… Không mang lốp dự phòng đâu…” Tài xe gãi gãi đầu đầy bối rối. “Cũng gần tới nơi rồi…” Bố tôi nói: “Dù sao xe đồ kia cũng lên trước rồi. Giờ từ đây chúng tôi đi bộ. Lát anh gọi người sửa xe đi nhé…” Nói rồi bố tôi ngoắc ba mẹ con xuống xe. Bố bảo chúng tôi đi trước còn xếp đồ. Ông sẽ ở lại trông xe và giúp bác tài xế. Tôi, mẹ và Nhi lếch thếch leo lên sườn dốc quanh co. Con đường ngày càng heo hút. Hai bên dày đặc những cây rừng và bụi rậm. “Lâu quá rồi… chẳng nhớ có đúng không nữa…” Mẹ tôi lẩm bẩm. Hóa ra bà đã từng về đây rồi à? Đây không phải quê nội cũng chẳng phải quê ngoại của tôi. Chỉ biết ở đây, trong ngôi làng này có một căn nhà mà ông nội để lại cho bố tôi. “Đây là làng gì hả mẹ?…” Tôi cất tiếng hỏi. “Làng Thổ Hà, con ạ…” Tôi im lặng bước đi. Con đường này dường như tôi đã từng đi qua rồi, nhưng chẳng thể nhớ rõ. Chúng tôi leo lên đỉnh dốc thì ngôi làng hiện ra. San sát bên cạnh nhau là những ngôi nhà mái ngói, hai hay ba tầng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra nó cũng không quá quê mùa như tôi tưởng tượng. Đằng sau ngôi làng, nằm xa xa là một ngọn núi lớn. Điều khiến tôi giật mình đó chính là cảnh vật ở ngôi làng Thổ Hà này giống bức tranh của con Nhi một cách gai người. Nó mới có chín tuổi, chắc chắn nó chưa bao giờ về đây. Tôi bước theo sau mẹ, tiến gần đến ngôi nhà mới của chúng tôi mà tôi không biết rằng tôi đang từng bước lại gần những cơn ác mộng dai dẳng sau này. Mời các bạn đón đọc Ngôi Làng Cổ Mộ của tác giả Thục Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xương Rồng Đốt Rương
Tiếng chuông im bặt. Bảy thanh lụi tàn. Quỷ nước tiêu tan. Quỷ núi tan tác. LƯU Ý: Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau. Bản Trung: 龙骨焚箱 Thể loại: Huyền bí, truyền thuyết, OE *** Núi Ngọ Lăng, Tương Tây.  Đã gần nửa đêm, mưa lớn tầm tã, tiếng sấm đì đùng lướt qua mái hiên, hết đợt này lại tới đợt khác, cửa lớn hướng ra đường cái dưới tầng một khách sạn Vân Mộng Phong để mở một nửa, trong sảnh lớn ánh đèn mờ tối, chính giữa sảnh bày một cái bàn dài, bên trên đặt ngang một cái thớt gỗ bản lớn chất đống vô số những quả ớt tươi đỏ chói lọi.  Ông chủ khách sạn, Liễu Quan Quốc, một tay cầm một con dao sáng loáng, không ngừng xắt xuống nghe cộc cộc, trên khẩu trang dính không ít nước ớt. Bầu không khí ẩm thấp do mưa lớn bao bọc lấy hơi ớt cay xè vọt lên sà xuống, hun cho Liễu Quan Quốc phải nheo mắt lại, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn thành từng vệt, kéo dài chui vào tóc mai.  Lại một tia chớp nữa rạch ngang bầu trời, mạ lên cảnh vật bên ngoài cánh cửa một lớp nước màu sáng bạc. Liễu Quan Quốc vô thức ngước mắt, ánh sáng chớp lóe chỉ trong một tích tắc, gã chỉ kịp nhìn thấy xa xa lập lòe bóng núi mù mịt.  ***  Núi Ngọ Lăng thuộc huyện Ngọ Lăng, là một khu thắng cảnh mới được khai phá, gần núi thì ăn của núi, người trong huyện ào ào đổ xô đi mở hai loại dịch vụ, một là cho thuê xe du lịch, hai là mở nhà nghỉ khách sạn.  Con đường nơi khách sạn Vân Mộng Phong nằm trên cách khu thắng cảnh không xa, kề sát dưới chân núi, trông như một cái đai quấn lấy núi, mở cửa sổ ra, đập vào mắt chỉ toàn núi là núi, đến cả phòng bếp phòng vệ sinh cũng có view hướng ra núi, bởi vậy mà nhà nào nhà nấy đều xây lầu mở khách sạn, diện tích đất bề ngang không đủ để mở rộng thì chồng lên theo chiều dọc mà phát triển, cái cao cái thấp, cái chật cái hẹp, chen chúc dọc theo con đường, nhìn rất bắt mắt.  Hậu quả của cung vượt quá cầu là nhà nào kinh doanh cũng ảm đạm.  Đêm nay, Vân Mộng Phong chỉ có ba vị khách, song cũng không phải bởi đang mùa vắng khách nên mới hiu quạnh như vậy mà là vì một tuần trước, Liễu Quan Quốc đã ngừng nhận đặt phòng trên mạng qua các nền tảng online như ctrip.com hay qunar.com các loại. Gã thuê người về quét dọn lau rửa, phun thuốc diệt gián, đổi bóng đèn nâng cấp tốc độ đường truyền, chỉ vì một mục đích.  Nghênh đón lão đại.  Mời các bạn đón đọc Xương Rồng Đốt Rương của tác giả Vĩ Ngư.
Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ
Tần Hạo không cẩn thận cùng nhật nguyệt khách vận ký kết khế ước, trở thành âm dương tài xế, xe tải quỷ hồn xuyên toa âm dương hai giới. Tần Hạo chỉ đành phải nhận tài lên phải thuyền giặc, nhưng là rất nhanh hắn phát hiện đây cũng là một mỹ soa. Tại âm phủ bình thường mỏ sắt, ở nhân gian nhưng là rất tốt bảo ngọc. Nắm giữ một thân pháp thuật Tần Hạo, không việc gì có thể tướng mạo phong thủy, đuổi quỷ hàng ma, gõ gõ bọn họ trúc giang cũng phi thường cao hứng. Gì đó? Y tổ biển thước tâm nguyện chưa dứt, muốn trở lại nhân gian đúc thành công đức? Không thành vấn đề ta có thể mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút, có thể điều kiện tiên quyết là ngươi muốn dạy ta y thuật... Nuôi chỉ Thần Thú Đế Thính, chẳng những có thể tìm theo tiếng kiếm tích, cũng có thể phân biệt nghe đồ cổ bản chính. Cuộc sống này trải qua không nên quá tiêu sái! *** "Không thể nào ? Đây chính là ta phải lái xe ?" Đêm khuya , khi Tần Hạo nhìn đến chiếc này lập tức từ mình mở xe buýt lúc , cảm giác rất không ngờ , có chút trợn mắt ngoác mồm. Chỉ thấy chiếc này xe buýt , toàn thân màu trắng đen , làm cho người ta một loại nghiêm túc , thâm trầm cảm giác , hơn nữa cùng với những cái khác xe bất đồng là , chiếc xe này cửa sau xe lại có ba cánh cửa! Hơn nữa mỗi một cánh cửa trên đối mặt ứng , còn có mấy cái sáng lên ánh đèn , theo thứ tự là trắng , hắc , đỏ ba loại nhan sắc. "Ta chỉ muốn làm cái bình thường xe buýt tài xế a , lái xe có muốn hay không cao cấp như vậy?" Tần Hạo thở dài nói. Tần Hạo nguyên lai là một cái tài xế xe buýt , bất quá sau đó công ty vỡ nợ , hắn lấy được rồi nhất bút thất nghiệp bảo đảm kim sau , lại tại trên mạng tìm một cái công tác mới , ngay tại lúc này nhà này nhật nguyệt khách vận công ty. Mà công ty này chủ quản , vậy mà không có yêu cầu để cho Tần Hạo thử xe , liền trực tiếp mượn dùng hắn , mà hắn nhiệm vụ là làm việc ban đêm , là mở 11 đường chuyến xe cuối , theo Khang Môn Trạm đến Phúc Hưng Trạm , nửa đêm mười hai giờ theo trạm xe khởi hành , sau đó ba giờ sáng thời điểm , theo Phúc Hưng Trạm trở lại. Bất quá , Tần Hạo phát hiện mấy cái tương đối kỳ quái vấn đề. Đó chính là , chuyến này xe buýt là vừa đứng thức thẳng tới , nói đúng là sở hữu lên xe hành khách , chỗ đến mục đích , đều là chung nhau trạm cuối — Phúc Hưng Trạm. Hơn nữa chủ quản dặn dò qua , tại đường về trên đường , có bất kỳ người lên xe , đều không thể chở. Mặc dù cảm giác nhà này khách vận công ty có chút kỳ quái , thế nhưng tại 5000 khối tiền lương , cùng với năm tiền bảo hiểm không tệ đãi ngộ xuống , Tần Hạo vẫn là quyết định làm công việc này. . . Tần Hạo tùy tiện chọn một đạo cửa xe , đi lên xe buýt , nhìn một chút bên trong xe vẫn là bình thường , dài 12 mét , rộng 2. 5 mét , cao tắc là 3. 7 mét , tổng cộng 36 cái chỗ ngồi , là tiêu chuẩn xe buýt phối trí , hơn nữa xe cũng là thật mới. Tần Hạo ở nơi này trên xe , nhảy cỡn lên chân dùng sức đi xuống đạp , phát hiện cái xe này cầu cũng không tệ , thật củng cố , so với hắn lúc trước mở kia mấy chiếc xe buýt , nhìn qua cũng muốn giỏi hơn. Ngồi ở chỗ tài xế ngồi , cảm thụ một chút , vô luận là tay lái vẫn là đổi tốc độ cái , cảm giác cũng không tệ , hơn nữa ghế lái cũng là rất mềm mại , ngồi lên rất thoải mái , cùng ngồi ở trên ghế sa lon không sai biệt lắm. Mười hai giờ vừa đến , Tần Hạo đúng lúc khởi hành. Tựu tại lúc này , "Nhật nguyệt" khách vận công ty bảng hiệu , "Nhật nguyệt" hai cái lóe lên huỳnh quang chữ , quả nhiên tại lóe lên một cái sau đó , biến thành "Dương âm" hai chữ. . . Mười hai giờ khuya chung , trên đường cũng chỉ có rất ít xe cộ rồi , Tần Hạo trước kia cũng bình thường làm việc ban đêm , trực đêm có một cái rất lớn chỗ tốt chính là không kẹt xe , mạo hiểm cũng so với thiếu. Mà Giang thành thị cảnh đêm cũng là rất đẹp , tấm bảng quảng cáo , cầu đèn nê ông , đủ mọi màu sắc , xinh đẹp tuyệt vời , Tần Hạo cứ như vậy , khá là nhàn nhã mở ra xe buýt , chạy tại phố lớn ngõ nhỏ tử trung. . . Đến Khang Môn Trạm , Tần Hạo thấy xa xa , một cái toàn thân mặc Bạch y nhân , trên tay giơ lên một cái tam giác mặt lá cờ nhỏ , mà phía sau hắn , chính là đứng một người hai mươi tuổi nam tử trẻ tuổi. Đậu xe xuống sau đó , Bạch y nhân tại nam tử bên tai nói những gì , đàn ông kia chất phác gật gật đầu , sau đó liền đi lên xe , đầu qua tiền sau , ngồi ở vị trí , Tần Hạo cố ý liếc nhìn , chỉ thấy hắn là thông qua sáng màu đỏ đèn tín hiệu cánh cửa kia đi lên xe. Tần Hạo cảm thấy có chút kỳ quái , chờ trong chốc lát , thấy Bạch y nhân không có cần lên xe ý tứ , Tần Hạo trong đầu nghĩ , có lẽ đây là phụ trách lĩnh hành khách lên xe người đi, vì vậy Tần Hạo mới một lần nữa lái xe , tiếp tục đi đến trạm kế tiếp. Tần Hạo sau khi thông qua coi kính , phát hiện cái này hơn hai mươi tuổi nam tử , một mặt chất phác cùng mờ mịt , nhìn về phía ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì. Đến trạm kế tiếp Thanh Bình Trạm , đi lên một người đẹp , hắn mặc OL đồng phục giả bộ , trên chân một đôi vớ màu da , vóc người rất hot , mà nàng là thông qua hiện ra hắc đèn cánh cửa kia đi tới , Tần Hạo thấy vậy , không khỏi nuốt nước miếng , không nghĩ đến như vậy một đại mỹ nữ , cũng sẽ ngồi chuyến tàu đêm a , không khỏi đưa tới hắn mơ mộng. Chỉ là , người mỹ nữ này thần sắc , nhưng là có chút sầu bi , giữa hai lông mày có vẻ thương cảm , để cho Tần Hạo có một loại ta thấy mà yêu cảm giác. Mà lần này phụ trách chỉ dẫn là một người quần áo đen , sau đó cũng cùng trước Bạch y nhân giống nhau , lặng yên không một tiếng động biến mất trong bóng đêm. . .   Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Tài Xế Địa Phủ của tác giả Quật Cường Tiểu Miên Dương.
Giao Ước!
Nữ chính có tên rất đẹp đó là Hướng Dương, con người cô cũng giống như tên rất yêu đời, nhưng mọi chuyện hoàn toàn thay đổi chỉ sau một tai nạn tưởng chừng như đã lấy đi tính mạng của cô, cũng kể từ đó cô bị mắc chứng mất ngủ và bắt đầu cảm nhận được khả năng kỳ lạ của bản thân, một điều mà không phải ai cũng dám đối mặt đó là nhìn thấy những linh hồn và ma quỷ. Chính vì khả năng bí ẩn này, cô trở nên u sầu và khép kín với cuộc sống xung quanh. Một ngày nọ trời đổ cơn mưa, tại một gia tộc nổi tiếng giàu có sống cách biệt trong một khu rừng ngoại ô thành phố, có một người con trai bị tai nạn giao thông chết cách đây hai năm trên đoàn đường hoang vắng. Người ta gọi là giao lộ âm dương. Bà mẹ muốn tìm một người vợ cho con trai mình nên đã nhờ một bà thầy bói nổi tiếng ở Trung Quốc chuyên làm mối cho người chết, đám cưới của những linh hồn.  Vì gia đình không chấp một đứa con gái quái dị như Hướng Dương, nên ruồng bỏ cô. Cô đi lang thang một mình trên đoạn đường vắng mà không biết rằng mình đã vào giao lộ âm dương, và tình cờ gặp bà thầy bói đó. Từ đây cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi. *** Một ngày trời đổ cơn mưa tầm tã, hàng triệu hạt mưa rơi không ngừng nghỉ. Hướng Dương lang thang như một con thiêu thân trên con hoang vắng với hai bên hàng cây thông cao ngút ngàn, không có một cái xe nào qua lại, một bóng người cũng không. Cô cứ thế mà đi như người mất hồn vậy. Vẻ mặt hốc hác xanh xao, với đôi mắt thâm quần mơ màng, vô định. Từ đầu đến chân ướt như chuột lột, cơ thể lạnh cóng hết cả. Bộ váy trắng dính ướt dính vào người. Từ ngày bị tai nạn giao thông tới giờ, khả năng nhìn thấy những linh hồn lang thang vất vướng ngày càng tăng. Lúc đó cô sợ hãi, cô hoảng loạn. Chính điều đó nên gia đình đã hất hủi cô như người dưng vậy. Giờ cô chẳng biết mình đang đi về đâu nữa, mơ hồ, bất định. Chắc cô phải đi chết thì mới giải thoát kiếp này thôi. Bất chợt có một con xe hơi hướng cổ dừng lại, Hướng Dương dừng bước nhíu mày nhìn. Cánh cửa xe mở, một người đàn bà mặc bộ đồ váy màu đen, khuôn mặt trang điểm đậm nét, trên tay còn cầm theo một chuỗi hạt, bung cây dù bước xuống xe. Ánh mắt bà ta nhìn cô từ trên xuống dưới chứa đầy sát khí len lỏi. Bà ta chính là người thầy bói nổi tiếng chuyên làm đám cưới người chết. Bà ta thầm nghĩ: "Cô gái này còn sống như nằm trên ranh giới của cái chết. Thoạt nhìn cô ta có ý định đi tìm cái chết, rất phù hợp để làm dâu cho gia tộc nhà họ Đào kia." Hướng Dương chẳng quan tâm mà ngoảnh mặt bước đi. "Này cô gái, cô đang buồn chuyện gì sao? Có ý định đi chết phải không?" Hướng Dương đứng lại, quay người nhìn bà ta với ánh mắt vô hồn không chứa đựng cảm xúc gì, cô thầm nghĩ: "Bà ta đọc được suy nghĩ của mình sao?" Bà ta tiếp lời: "Qua hết con đường này sẽ đến đại lộ âm dương. Tôi sẽ giúp cô quên đi hết nổi buồn cô đang mang kia. Tôi nghĩ nơi này sẽ cho cô niềm vui đấy." "Niềm vui?" Hướng Dương nhíu mày nhìn bà ta hỏi. "Phải! Một khi bước qua giao lộ âm dương này, cuộc sống của cô sẽ hoàn toàn thay đổi. Hãy cùng hòa nhập vào xã hội của những vong hồn nào." "Xã hội của những vong hồn?" Hướng Dương một lần nữa ngạc nhiên thốt lên. "Nếu cô con ở cai xã hội mà cô đang sống hiện tại thì sẽ toàn gây nổi sợ hãi cho người khác phải không? Bởi cô có khả năng nhìn thấy những vong hồn. Giao lộ âm dương là nơi thuộc về cô." Dù sao thì cô cũng đang cảm thấy chán đời, gia đình ruồng bỏ, nhìn những hồn ma cứ đang luẩn quẩn trước mặt mình cũng ngán ngẩm. Thôi thì cô chấp nhận theo bà ta cho xong. ... Mời các bạn đón đọc Giao Ước! của tác giả An Viên.
Đêm Mưa Tử Thần
Đêm mưa điên cuồng, nữ luật sư chết thảm trong biệt thự, người trần truồng, tử trạng quỷ dị. Không ngờ, đây chỉ mới bắt đầu, những hung án thảm thiết liên tiếp xảy ra sau đó, cảnh sát dưới sự giúp đỡ của nhà tâm lý học tội phạm Hàn Ấn, kéo tơ lột kén, tìm kiếm mật mã tâm lý ác ma giết người bố trí tầng tầng. Nhưng càng xâm nhập điều tra, xuất hiện trong tầm mắt cảnh sát càng nhiều bóng dáng của ác ma hơn, tới cùng ai mới là ác ma thật sự? *** Hàn Ấn đang mơ. Hàn Ấn đeo cặp sách nhảy chân sáo tới cửa nhà. Trong phòng truyền ra tiếng cười rất quen thuộc, đó là thanh âm anh chờ đợi đã lâu. Anh vội vã đẩy cửa ra, quả nhiên là mẹ, vẫn trẻ trung, xinh đẹp như vậy. "Mẹ, con đã về!" Anh hưng phấn kêu to. Mẹ anh vươn đôi tay về phía anh, trong ánh mắt tràn ngập nhớ nhung. Anh nhào vào lòng, mẹ ôm chặt anh, vuốt ve đầu anh, anh cảm thấy thật hạnh phúc. "Mẹ còn chưa đi sao?" Anh ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi. Mẹ anh mỉm cười lắc đầu, đứng dậy nắm bàn tay nhỏ bé của anh bước ra khỏi phòng. Đi mãi đi mãi, trước mắt anh xuất hiện một tòa cao ốc, tòa cao ốc kia nhìn như quen thuộc, rồi lại có chút xa lạ. "Mẹ, chúng ta phải chuyển nhà rồi sao?" Mẹ anh gật đầu. Hàn Ấn vỗ tay: "Thật tốt quá, không cần ở căn nhà trệt kia nữa! Nhà trệt nóng lắm, muỗi lại nhiều!" Mẹ đưa anh vào tòa cao ốc. Tòa cao ốc cao lắm, dường như hơn mười tầng, họ theo cầu thang xoắn ốc đi thật lâu. Cuối cùng, họ đi tới trước một cánh cửa, đẩy cửa, hóa ra là sân thượng. Một trận cát vàng thổi qua, mờ mắt Hàn Ấn. Anh cúi đầu lấy tay dụi, ngẩng đầu lên lại, mẹ đã đứng trên gờ sân thượng. Trên người mẹ anh chẳng biết khi nào đã khoác một tấm lụa trắng, lụa trắng đang tung bay trong gió, mẹ anh phiêu dật như tiên nữ. Anh gọi một tiếng mẹ, mẹ quay đầu lại. Không! Đây không phải mẹ, đó là Vương Mạn, trong hai tròng mắt Vương Mạn đầy nước mắt, hình như có muôn vàn khuất nhục. Hô hấp của Hàn Ấn trở nên dồn dập hẳn, hình như đã dự cảm được gì đó. Vương Mạn thật sự như tiên nữ bay xuống. "Đừng mà..." Hàn Ấn liều mạng dốc toàn lực nhào về phía Vương Mạn. Nhưng chậm một bước, trong tay anh nắm chặt một mảnh lụa trắng, phía dưới Vương Mạn đã hóa thành một vũng máu. Hàn Ấn, mộng chưa tỉnh, lệ đã giàn giụa. ... Hạng Hạo Nhiên đang mơ. Hạng Hạo Nhiên chẳng biết mình đang ở đâu, trước mắt là một vùng núi rừng um tùm xanh ngắt, mây khói lượn lờ, màu sương mênh mông, trong không khí lưu động một loại quỷ dị nói không nên lời. Tiếng quạ đen gào thảm thiết, tiếng bước chân chạy trốn dồn dập, tiếng thở dốc ồ ồ, lộn xộn trộn vào nhau quanh quẩn giữa không cốc. Khi tiếng vang kia từ xa đến gần, giống như ảo lại như thật, đến cuối cùng chẳng biết tại sao lại im bặt. Mây mù đã tan hết trong nháy mắt, bóng dáng hai người hiện ra trong tầm mắt của Hạng Hạo Nhiên -- Là một người đàn ông và một người phụ nữ. Phụ nữ, Hạng Hạo Nhiên quen thuộc đến mức không thể quen hơn, chỉ dựa vào thân hình có thể nhìn ra ngay, đó là vợ của y Liễu Thuần. Còn dáng vẻ đàn ông mới đầu hơi mơ hồ, nhưng khi Hạng Hạo Nhiên mở to hai mắt đi về phía trước muốn nhận rõ ràng, lại đột nhiên phát hiện đó là khuôn mặt quen thuộc hơn nữa -- Đó rõ ràng chính là y. Tại sao có thể như vậy? Y trăm điều khó giải thích. Sau đó, hình ảnh càng khó bề tưởng nổi đã xuất hiện: Người đàn ông -- Cũng chính là y, thế mà lại rút súng bên hông, không chút do dự bắn về phía Liễu Thuần liền mấy phát. Liễu Thuần ngã ầm xuống đất, máu tươi như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cô, tung tóe bốn phía, chỉ khoảng nửa khắc đã nhuộm đỏ cả mặt đất, nhuộm đỏ rừng cây, nhuộm đỏ bầu trời, nhuộm đỏ cả thế giới. Freud đã từng nói trong một quyển sách《 Thích Mộng 》: Mộng đều là thỏa mãn nguyện vọng. Nói rộng hơn, mộng sẽ đem dục vọng, sợ hãi, vui sướng, bi thương, phẫn nộ, lo lắng, tội lỗi các loại tâm trạng trong tiềm thức của bạn, dùng phương thức lảng tránh hiện thực biểu hiện ra. Vậy, Hàn Ấn đang trông mong gì sao? Hạng Hạo Nhiên đang sợ hãi gì sao? Mời các bạn đón đọc Đêm Mưa Tử Thần của tác giả Cương Tuyết Ấn.