Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Văn án 1:   “Bác sĩ Phó, phía sau anh có quỷ…”   Lần đầu tiên khám cho Tần Thất Bảo, Phó Thành liền cảm thấy bệnh ảo tưởng của cô cực kì nghiêm trọng.   “Đừng sợ, về sau sẽ không nhìn thấy quỷ nữa.”   Nhìn cô gái đáng yêu run cầm cập ôm lấy đùi của mình, trong lòng người đàn ông nổi lên lòng thương hại, duỗi tay xoa xoa đầu cô, quyết tâm dốc hết sức lực trị bệnh cho cô, để cô giảm bớt bệnh tình.   Một tháng sau ——   Tần Thất Bảo: “Phó Phó! Phía sau anh có quỷ!”   Phó Thành từ áo blouse trắng bỗng nhiên rút ra một lá bùa màu vàng rồi xông lên trước, “Bảo Bảo đừng sợ, em đứng sang một bên, chờ anh diệt nó!!”   Chúng y tá hoảng sợ: Không ổn, áp lực công việc của bác sĩ Phó quá lớn, bị người bệnh bức điên rồi! Σ( ° △ °|||)︴   Văn án 2:    Thiên sư Tần Thất Bảo khi đang đấu pháp với quỷ bị người ta ám toán, bị thương mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại nhìn thấy quỷ, bị chuyển vào bệnh viện tâm thần.   Một ngày nọ, trong bệnh viện có một bác sĩ mới đến, người này thân mang kim quang, tiểu quỷ tự động né xa ba thước!!   Tần Thất Bảo vội vàng xông lên ôm chặt đùi người đàn ông, ánh mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu: “Bác sĩ Phó đừng đi, có quỷ, em sợ…”   ---   “Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần” là một câu chuyện “tên truyện như thế nào nội dung truyện như thế ấy” - tình yêu ngọt ngào của bác sĩ phụ trách trong bệnh viện tâm thần và bệnh nhân tâm thần phân liệt của anh ấy.   Tần Thất Bảo mười sáu tuổi đã tấn chức Thiên sư, mười tám tuổi đã sở hữu năng lực vượt bậc so với các sư huynh muội đồng môn. Trong một lần giao đấu với quỷ không cẩn thận bị kẻ gian ám hại mất trí nhớ, bị người kia đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần (Còn đóng viện phí hẳn một năm :v )   Khi ở trong bệnh viện, lũ quỷ ở đó thấy cô mất trí, quên cách sử dụng pháp lực nên khi dễ đủ điều, từ hù dọa đến muốn giết cô. Tần Thất Bảo sống trong bệnh viện vô cùng vô cùng khổ sở.   Bác sĩ Phó Thành chuyển tới công tác ở bệnh viện này như sự cứu rỗi đối với Tần Thất Bảo, cô thấy được kim quang trên người anh thật sáng, thật ấm áp, lũ quỷ hay khi dễ cô cũng phải tránh xa thật xa. Thất Bảo quyết định ôm đùi anh, phải ôm thật chắc.   Phó Thành chuyển đến bệnh viện này công tác chưa được mấy ngày, cô gái Tần Thất Bảo đã lọt vào tầm ngắm quan sát của anh. Không phải vì cô ấy đáng yêu hay xinh đẹp mà là do hai ngày cô ấy lại nhảy từ lầu ba xuống, ba ngày lại bỏ bữa chui rúc trong phòng, luôn nói mình bị quỷ dọa giết, gặp anh lại bám lấy ống quần anh cầu xin anh bảo vệ. Thật sự là một bệnh nhân khó đỡ.   Cho đến khi Phó Thành tận mắt thấy Tần Thất Bảo mặt mày tím tái treo lơ lửng, giãy dụa giữa phòng như đang bị ai đó bóp cổ xách lên, anh mới bắt đầu hoài nghi - trên đời này có quỷ thật à? (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó, đáp ứng sự tò mò của bác sĩ Phó, Tần Thất Bảo gọi tiểu quỷ luôn đi theo cô hiện hình trước mặt Phó Thành. Bác sĩ Phó vốn tin vào khoa học, sống không tin vào thuyết ma quái quỷ thần, cảm thấy tam quan sống mấy mươi năm của mình vỡ nát.   ---   Sau một lần được tận mắt thấy quỷ hiện thân, Phó Thành bắt đầu tin Tần Thất Bảo không bị bệnh tâm thần. Anh cũng tin Tần Thất Bảo là có thể nhìn thấy mấy thứ kỳ dị mà người thường không thấy được. Càng ngày anh càng cảm thông với hoàn cảnh của cô bé này, mất trí lại không có người nhà chăm sóc, nửa năm sống ở bệnh viện trong sự hãi hùng, anh tình nguyện ở bên cạnh để cô đỡ sợ hãi.   Bác sĩ Phó đối xử với Tần Thất Bảo thật tốt, tốt khác hẳn bác sĩ đối với một bệnh nhân, một cô gái mười tám còn mang trái tim yêu đương mộng mơ đó nhanh chóng động lòng với anh. Còn Phó Thành, từ khi nhìn hồ sơ bệnh án của Tần Thất Bảo đã thấy cô gái này xinh đẹp, sau khi xác nhận Tần Thất Bảo không bệnh thì Phó Thành bắt đầu theo đuổi Tần Thất Bảo. Hai người thuận theo lòng mình mà ở bên nhau, cực kỳ ngọt ngào luôn.   Phó Thành chính là minh chứng cho câu “đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu”. Từ một câu nói vẩn vơ của Tần Thất Bảo rằng, muốn anh cũng như mình - Phó Thành liền đi tìm cách mở thiên nhãn để nhìn thấy được ma quỷ. Anh là sợ cuộc đời chưa đủ kích thích :v )   Sau chút tình cờ, Tần Thất Bảo khôi phục lại trí nhớ, cũng có lại được năng lực khi xưa của mình. Kể từ đó hai người cùng trải qua nhiều chuyện ly kỳ, cùng nhau thực hiện những nhiệm vụ trừ ma diệt yêu, dần dần vén lên bức màn bí ẩn - ai là người đã hại Tần Thất Bảo?   Với năng lực mạnh mẽ mà tác giả ban cho, Tần Thất Bảo không hề gặp khó khăn trong các nhiệm vụ của mình, hơn nữa khi bên cạnh còn có Phó Thành chăm chăm đi theo bảo vệ. Hai người vừa làm nhiệm vụ kiếm tiền vừa show ân ái khắp nơi. Anh bác sĩ sống vô thần năm nào giờ cũng đi kè kè theo Tần Thất Bảo, còn có ý định muốn nhận nhiệm vụ để làm part time kiếm tiền.   “Yêu đương ở bệnh viện tâm thần” có đề cập đến nhiều tình tiết quỷ quái và miêu tả chúng nó hơi "gớm" cho nên khi đọc sẽ hơi sợ sợ một tí. Diễn biến tình cảm của Phó Thành và Tần Thất Bảo thì vô cùng suôn sẻ và hơi nhanh. Từ cảm mến ban đầu đến theo đuổi rồi yêu đương, sống chung và gặp cha mẹ, hoàn toàn không có bất kỳ trắc trở gì cả, điều này dễ làm cho người đọc cảm thấy chán và quá dễ dàng cho câu chuyện tình yêu này.   Tuy nhiên, nếu như bạn yêu thích thể loại linh dị bí ẩn, tò mò về sự tồn tại của các loại đạo pháp phong thủy, lại thích đọc một câu chuyện ngọt ngào thì còn chần chờ gì mà không nhảy thử vào hố ạ. Đảm bảo ngọt ngấy ngất ngây luôn nè :)   ---   Trích đoạn:   Phó Thành đứng bên ngoài bàn y tá xem mấy vị y tá vây quanh thiếu nữ sờ má sờ mặt, miệng còn không ngừng khen cô đáng yêu, trong lòng không biết sao lại thấy có chút chua chua, hắn cảm thấy đầu của Tần Thất Bảo chỉ có thể để mình hắn sờ, những người khác đều không được cho dù là con gái cũng không được!   "Bác sĩ Phó, anh cũng vào ngồi chút đi." Một đám y tá lôi kéo nhìn Tần Thất Bảo nửa ngày sau đó chờ khi phản ứng lại mới nhận ra bác sĩ Phó đứng ở bên ngoài rất lâu rồi.   "Không được, hôm nay hơi trễ rồi tôi phải trở về xem chừng cháu gái tôi." Phó Thành lắc đầu cứ nghĩ sẽ đi khỏi, mới vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì xoay người về lại trước bàn y tá, duỗi thẳng cánh tay cách bàn sờ đầu Tần Thất Bảo, có thế này xong mới cảm thấy mỹ mãn mà đi tới cửa thang máy.   Chúng y tá: "..." Cái tranh phong cảnh này hình như có chút không đúng, tuyệt đối không giống hình thức bình thường khi bác sĩ ở cùng bệnh nhân nha!   ___   “ “: Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Nhanh lên! ở đằng kia, cô ấy ở đằng kia!" "Gọi 119 chưa? Đèn chùm sắp rớt rồi!" "Tôi vừa gọi 119 rồi." "Cao như vậy, một cô gái nhỏ như cô ấy làm sao lại leo lên đó chứ!" "Đệm hơi đâu? Bên dưới đã lót đệm hơi chưa?" ...... Hành lang bệnh viện vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là y tá tầng 7, ngay cả quyển sách rớt trên mặt đất cũng không có ai để ý, vài người dẫm qua trang giấy chạy xuống dưới tầng, vẻ mặt mỗi người đều khẩn trương. "Tiểu Lâm, bệnh nhân phòng 710 đâu?" Hàng lang khu nội trú tần 7, một bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng từ trong phòng bệnh 710 đi ra, duỗi tay ngăn lại y tá đi qua hỏi. "Ở đằng kia a! Bác sĩ Phó anh mau xem, người nằm bò treo trên đèn chùm chính là bệnh nhân phòng 710!" Tiểu y tá bị ngăn lại gấp đến lỗi sắp phải khóc, bệnh nhân này là người mà cô và hai y tá khác phụ trách, kết quả vừa lơ đãng một chút đã trốn chạy đi ra ngoài còn bò treo lên đèn chùm tầng ba. Cái này thì tốt tồi, thắt lưng quần nối liền với đèn chùm mà bị đứt, người trực tiếp từ phía trên rơi thẳng xuống dưới tầng một, còn có thể không sống nổi! Mà trách nhiệm đều là của bọn cô! "Treo trên đèn chùm?" Phó Thành nghe thấy vậy đem bút tùy ý cài vào túi áo trước ngực, đi vài bước tới trước lan can cúi đầu nhìn xuống, quả thật thấy một bóng người nho nhỏ ghé vào trên đèn thủy tinh tầng ba, lung lay thoáng động, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể rớt xuống dưới. Tiểu Lâm sớm đã chạy xa, Phó Thành cau mày đứng trước lan can nhìn một lát, rồi cũng đứng thẳng người lên, bước nhanh đi về phía cửa thang máy. Chuyện này anh không muốn quản cũng phải quản, chủ nhiệm Lưu về hưu, anh được lãnh đạo điều từ khoa thần kinh bệnh viện số 2 tới khoa thần kinh bệnh viện số 3, mà anh lại tiếp nhận hai bệnh nhân từ chủ nhiệm Lưu, thực không khéo là bệnh nhân phòng bệnh số 710 chính là một trong số đó. ... "Thất Bảo, Thất Bảo em xuống đây có được không?" "Chị sẽ không bao giờ tiêm em nữa, cũng không cần uống thuốc, xuống đây trước có được không hả?" Trên hàng lang tầng ba gần bàn của y tá chen đầy người, tất cả đều cùng nhất chí ngẩng đầu nhìn cô gái treo trên đèn chùm, hai y tá cầm đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ, kết quả người thì không khuyên được, mà bản thân đã khóc trước. "Đừng tới đây! Các người đừng tới đây!" Một cô gái mặc áo bệnh nhân màu xanh nằm bò treo trên đèn chùm, tóc buông xõa rối tung, sắc mặt tái nhợt, tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt, làm cho người khác không nhìn rõ mặt của cô. Mà lúc này cô đang hướng về phía không khí hét khàn cả giọng, vừa hét còn vừa dựa sát về một bên, giống như thấy được cái gì đó rất đáng sợ ở giữa không trung. Mọi người bị tiếng hét to làm giật cả mình, theo bản năng mà chuyển ánh mắt theo hướng cô gái nhìn về phía giữa không trung, lại là trống không, cái gì cũng không thấy... thấy quỷ sao? "Cầu xin các người đừng tới đây! Tôi hóa vàng mã cho các người, hương nến, trái cây, đồ cúng, tôi đều đốt hết cho mấy người!" Tần Thất Bảo thật sự đúng là thấy quỷ, ở trước mặt cô, có một nữ quỷ áo trắng, nữ quỷ kia làn da trắng xám, áo quần rách nát, trên mặt đẫm máu, hai mắt thì một bên còn nguyên, một bên khác thì hoàn toàn rớt ra khỏi hốc mắt treo lắc lư trên gò má. Máu tươi từ trong miệng chảy ra, hòa lẫn với nước dãi nhỏ giọt chảy xuống, rớt xuống trên váy trắng của nó, máu me nhây nhụa, làm cho người ta có một loại cảm giác đánh thật sâu vào thị giác. Nữ quỷ áo trắng này là lệ quỷ, bên cạnh còn dẫn theo mấy tên tiểu lâu la, vẻ bề ngoài thì đều không nỡ nhìn thẳng, những cục máu đông và thịt nát treo trên người lung la lung lay, Tần Thất Bảo đang treo trên đèn chùm nhìn thấy trực tiếp nôn khan. ...... "Con nhóc này thật sự là Thiên sư sao? Sao chúng ta chưa làm cái gì mà cô ta đã sợ tới mức trèo lên đèn rồi?!" Nữ quỷ áo trắng thấy cô gái không ngừng run rẩy cơ thể, còn hướng về phía chúng nó bên này cầu xin tha thứ, cũng vô cùng nghi ngờ quay dầu hỏi con quỷ bên cạnh mình. "Thật sự là Thiên sư! Mấy tháng trước em còn bị cô ta đánh! Cô ta chỉ cần vung tay một cái, cả người em bốc khói trắng, xém chút nữa thì hồn bay phách tán rồi!" Nhớ tới kinh nghiệm lúc trước, con quỷ run run một trận, thấy thì tránh né không dám cùng dám cùng cô đối diện. "Mày sợ cái gì? Bây giờ cô ta đang sợ chúng ta!" Nữ quỷ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đem con quỷ này một chân đá ra ngoài. "Đi, đem cô ta từ trên đèn chùm đẩy xuống! Chờ cô ta chết rồi, chúng ta liền đem đạo lực trên người cô ta hút hết!" "Đừng, đừng giết tôi, muốn bao nhiêu tiền giấy tôi đều đốt cho các người... đừng giết tôi!" Tần Thất bảo nghe thấy vậy sắc mặt càng thêm tái nhợt, trong tiếng nói vô thức mang theo tiếng khóc nức nở, đầu ngón tay bị dây điện đèn chùm hở ra cắt đứt, làn da trắng nõn chảy máu, nước mắt rơi xuống, nhìn qua vô cùng đáng thương. Bởi vì kinh nghiệm trải qua trước đây, sợ hãi của con quỷ này đối với Tần Thất Bảo đã khắc sâu vào trong xương máu, cho dù bây giờ cô có biến thành bộ dáng nhu nhược nhát gan thì nó vẫn do dự không dám tới gần. "Tiền giấy có lợi ích gì?! Chúng ta là ác quỷ, muốn có tiền thì cướp!" Nữ quỷ áo trắng cười nhạo, lại đạp con quỷ kia một cái, "Đừng kì kèo mè nheo, cũng không phải là chưa từng giết người, làm nhanh lên!" "Tần Thiên sư, chúng tôi cũng chỉ vì kế sinh nhai... cô trăm nghìn lần đừng trách tôi, tôi đây cũng chỉ là bị bắt buộc....!" Mời các bạn đón đọc Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần của tác giả Miên Miên Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đa Cát
Anh bảo vệ em chu toàn, em đạt được chân tướng *** Ninh Ngạn nói dối chỉ có mình có cách mở con dấu tìm được di chúc, cộng thêm việc đuổi theo nhóm Chúc Nam Tầm thời gian gấp rút, cho nên những tên kia tạm thời không ép cô giao đồ ra, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của những tên đó, vì vậy những tên đó giữ chị cô lại, bảo cô và anh mình lên xe van đuổi theo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của họ. Trên đường đến bệnh viện, khi đang hỗn loạn, cô đã giao con dấu cho anh trai, rồi van xin ông ấy nhất định phải trả lại cho Chúc Nam Tầm. Cô thậm chí không chắc chắn anh mình có thể gặp được Chúc Nam Tầm hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị việc nghênh đón tử thần. Bao nhiêu năm như vậy, cô nhìn bố mình sống trong nỗi sợ hãi, anh chị lại bị ép tìm tung tích Lục Tây Nguyên khắp nơi, họ bị những tên đó lợi dụng, uy hiếp bằng mạng sống của bố cô, muốn mượn tay họ giết người, để họ đi làm tay đao phủ. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện xưa Nam Tây của tác giả Hạ Nặc Đa Cát.
Công Chúa Bari - Hwang Sok-Yong
Tác phẩm là bức tranh toàn cảnh về thực tế khắc nghiệt của thế kỉ XXI cũng như hành trình tìm cách thoát khỏi khổ đau thông qua Bari, nhân vật chính của một câu chuyện cổ dân gian Hàn Quốc. Trong truyện cổ, cô gái trẻ Bari (công chúa) sau nhiều lao khổ đã lấy được nước trường sinh để cứu cha mình (thế giới). Nhân vật trùng tên với cô trong tác phẩm của nhà văn Hwang Sok-Yong sống trong những năm cuối thế kỉ XX, đầu thế kỉ XXI có khả năng đặc biệt biết về tiền kiếp của mọi người và đi lại giữa thế giới này và thế giới khác. Sinh ra tại Bắc Hàn, Bari đã rời khỏi đất nước của mình sau khi mất cả gia đình trong cảnh đói khổ vào cuối những năm 1990. Trong một lần tìm cách trốn khỏi Trung Quốc trên một chuyến tàu, cuối cùng Bari cũng đến được London và trở thành một người lao động nhập cư bất hợp pháp. Là trung tâm của Đế quốc Anh cũ, London là điểm nóng của các vụ xung đột sắc tộc, tôn giáo, giới tính và đồng thời cũng là nơi mọi người luôn nỗ lực chống lại các mâu thuẫn đó bằng tinh thần đoàn kết và tình thương yêu. Bari đã kết hôn với một người Hồi giáo, có con và rồi nhận được tin chồng mình bị mất tích trong một cuộc chiến. Không chỉ dừng lại ở đó, con cô cũng chết trong một tai nạn. Trong đỉnh điểm đau đớn, Bari lên đường vượt ra khỏi thế giới thực để tìm nước trường sinh không chỉ để cứu bản thân cô mà còn cho cả nhân loại trong thế giới đầy rẫy những muộn phiền và đau khổ. *** “Công chúa Bari” chính là tác phẩm văn học đầu tiên tôi được tiếp xúc khi bước chân sang Hàn Quốc bắt đầu cuộc sống mới của mình. Ở một nơi không phải là nơi chôn nhau cắt rốn, không gia đình, bạn bè, người thân đồng thời là điểm tựa duy nhất của tôi trong môi trường hoàn toàn xa lạ chính là người chồng bản địa, dùng chung ngôn ngữ nhưng không cùng điểm xuất phát, phong tục tập quán. Nói rộng hơn là không cùng chung nền tảng văn hóa, đó là cả một thử thách vô cùng gian nan. Trong hoàn cảnh ấy, nếu không có lòng can đảm, ý chí tự vươn lên cùng với sự giúp đỡ của chồng, gia đình chồng và người bản địa thì tôi khó lòng vượt qua được. Thời điểm đó, như một nhân duyên, “Công chúa Bari” đã đến với tôi và tuồng như có một sức hút rất lớn khiến tôi hồi hộp theo dõi hành trình đầy gian nan và đau thương của cô từ Jeong Jin Bắc Hàn tới Trung Quốc, từ Trung Quốc tới nước Anh với một sự đồng cảm sâu sắc. Mỗi miền đất cô neo lại đều được thể hiện rất rõ dưới nét bút tài hoa của nhà văn Hwang Sok-Yong, được miêu tả vô cùng sinh động và phong phú bằng chính trải nghiệm thực tế của tác giả. Bạn sẽ không thể tưởng tượng được bên cạnh sự phát triển nhảy vọt bằng “Kì tích sông Hàn” của Hàn Quốc những năm 1980, 1990 với những vòng hào quang sáng chói, đem lại cho người dân Hàn Quốc một cuộc sống ấm no viên mãn sánh ngang tầm với những cường quốc, thoát khỏi nỗi ám ảnh của thời kì huynh đệ tương tàn những năm 1950 thì Bắc Hàn - người anh em ruột thịt của Hàn Quốc - lại lâm vào cảnh cháy rừng, lũ lụt và nạn đói triền miên, khiến thây người chất đầy đường và những cái xác trôi sông không còn ai đủ sức vớt lên chôn cất. Số phận người dân trở nên mong manh như ngọn đèn trước gió, không biết tai họa ập xuống khi nào và không hề có bất kì một sự hỗ trợ, bảo hộ nào. Lưu lạc sang Trung Quốc, số phận của Bari một lần nữa lại xoay vần với những bất an, nguy hiểm của một cuộc đời lưu vong nơi đất khách quê người. Tuy nhiên nơi đó cũng không thể bảo vệ và che chở cho cô để rồi cô lại phải vượt biển, trải qua một cuộc hành trình kinh hoàng đến bên kia bán cầu và bắt đầu những chuỗi ngày gian nan không dứt. Tác giả đã mượn tác phẩm thần thoại “Công chúa Bari” với thủ pháp nghệ thuật đan xen giữa hiện thực và hư ảo để thể hiện hiện thực một cách sống động và vô cùng phong phú. Tác phẩm mở ra một chương sử thi mới vượt lên trên tất cả chiến tranh và ranh giới, nhân chủng và tôn giáo, thế giới hiện tại và thế giới tâm linh, văn hóa và hệ thống tư tưởng để mổ xẻ bóng tối của chủ nghĩa tân tự do, để tha thứ, cứu rỗi cho những linh hồn và con người chịu nhiều đau thương, bất hạnh. Như đã đề cập ở phần đầu, cuốn sách đến với tôi như một nhân duyên, giúp tôi có thêm nhiều can đảm, mạnh mẽ để hòa nhập với đời sống mới, nền văn hóa mới vốn không ít những định kiến, và cái nhìn thiếu thiện cảm dành cho các cô dâu đến từ đất nước khác. Và chồng tôi chính là người đã hỗ trợ tôi một cách đắc lực trong suốt quá trình tôi dịch cuốn sách này. Anh giúp tôi hiểu thêm về văn hóa, cuộc sống của con người Hàn Quốc không chỉ trong đời sống thường ngày mà còn trong cả những trang sách tràn đầy tính nhân văn của tác giả Hwang Sok-Yong. ĐINH THỊ KIỀU OANH (Cựu Phó chủ tịch Hội người Việt Nam tại Hàn Quốc 2010-2013) Mời các bạn đón đọc Công Chúa Bari của tác giả Hwang Sok-Yong.
Cổ Tích của Người Điên - Thời thần
Cổ tích không chỉ để đọc, cổ tích còn dùng để phá án. Từ một bệnh viện tâm thần, một cuốn sổ được kín đáo đưa ra ngoài, trong đó ghi chép câu chuyện cổ tích chưa từng thấy về cuộc chiến giữa hai phe, một là Yêu tinh Râu Xanh, hai là liên minh Hoàng tử Ếch, Mèo Đi Hia, Nhím Hans, Lọ Lem và Khăn Đỏ. Liên minh có mục tiêu đánh bại Râu Xanh và cứu thoát công chúa Bạch Tuyết. Nhưng khác với truyện cổ tích thông thường, truyện này kết thúc ở chỗ tà đã thắng chính, Bạch Tuyết phải sống mãi mãi với Râu Xanh trong nước mắt, ở một lâu đài chất đầy thịt người bỏ lọ. Câu chuyện kì dị ấy chứa đựng những manh mối về một vụ án bí hiểm cách đây hai mươi năm, với rất nhiều người bỏ mạng một cách khó hiểu trong dinh thự của một nhà giàu. Không động cơ, không ân oán, không hung thủ. Chủ nhân dinh thự bị coi là nghi phạm, đã  mau chóng hóa điên và bỏ trốn khỏi hiện trường với tốc độ marathon kỉ lục là 60 km/h. Ông ta bị bắt và tống vào viện tâm thần một thời gian thì treo cổ, để lại cuốn truyện cổ tích thay người, thay cho lời kêu oan thống thiết. Hai mươi năm sau, theo lời mời của hậu duệ chủ nhân, một số nhân tài không hề dính líu đến ai trong vụ án năm xưa đã ngồi quây quần để lật lại chân tướng. Nhưng chỉ qua một hôm, hậu duệ này bị giết trong phòng kín, bỏ lại các vị khách hoang mang ngơ ngác. Lại không động cơ, không ân oán, không hung thủ, thậm chí không cách thức gây án. Tất cả những manh mối còn lại, chỉ là cuốn truyện cổ tích đen. *** "Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian..." Đây không chỉ là câu mở đầu của một truyện cổ tích, mà còn là khởi nguồn của một giai thoại dị thường. Kẻ tâm thần phân liệt viết ra câu chuyện ấy đã treo cổ tự sát, lặng lẽ mang theo bí mật năm xưa xuống mồ. Hai mươi năm trước, trong một căn biệt thự u ám, người chết thảm, người bị kết tội sát nhân trong trạng thái điên điên dở dở, khi khóc khi cười... Hai mươi năm sau, nhà toán học trẻ tuổi Trần Tước quyết tâm lần theo những manh mối mơ hồ để tìm đáp án cho câu hỏi tưởng chừng vĩnh viễn không có lời giải. Bức màn bao phủ quanh vụ giết người hàng loạt ở dinh thự Vỏ Chai có lúc tưởng chừng đã được vén lên, nhưng rốt cuộc, máu lại tiếp tục chảy, kẻ sát nhân vẫn đứng trong bóng tối, chế nhạo nỗ lực của những người đang cố gắng vạch trần sự thật. Không phải truyện cổ tích nào cũng kết thúc có hậu. Không phải sự thật nào cũng khiến tất cả hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Tích của Người Điên của tác giả Thời thần.
Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em - Tô Nhĩ Lưu Niên
Cựu tuyển thủ bóng bàn quốc gia, hiện là ông chủ câu lạc bộ ngoài trời VS chuyên gia phục chế đồ cổ Nghe nói Trình Lê gả cho Nhậm Tây An, đa số mọi người đều không tin. Có hai nguyên nhân mọi người cảm thấy việc kết hôn này hoang đường: 1. Không phải Trình Lê chết rồi sao, chẳng lẽ là đám cưới ma? 2. Làm sao Nhậm Tây An có thể lấy “nữ côn đồ” từng nổi tiếng khắp trường Trình Lê này? *** Sau khi thoát khỏi cơn sốt cao và cơn bão tuyết áp sát miền nam về Bắc Kinh, trọn một tháng, Trình Lê tám giờ đi làm năm giờ tan làm rất rảnh rỗi, Nhậm Tây An thì đặc biệt bận rộn. Trong lĩnh vực mạng, ba công ty mạng khổng lồ BAT không ngừng vây quanh, cuối cùng Max dựa theo Tencent. Đứng ngoài là không thể nào, chỉ là vì một cuộc sống tốt hơn. Trong truyền thuyết, một sự nghiệp dựa vào sức mạnh của một cá nhân là có thể thuận lợi, nhưng trong thế giới hiện thực cá bé nuốt tôm, một công ty mới muốn giấc mơ đạt kết quả thì cần vốn liếng, cần kĩ thuật hỗ trợ, cũng cần có một nền tảng lớn hơn. Nhưng một bàn tay lớn nhúng vào cũng có tai hại, tương lai của Max sẽ bị người khác hạn chế. Để đột phá, sau khi thiết bị đeo trên người toàn diện ra thị trường, Max liền khởi động dự án khác đã được duyệt trước đó - người máy - huấn luyện viên thể dục phiên bản âm thanh di động thông minh, hợp tác với phòng thí nghiệm nghiên cứu của trường đại học để phát triển chương trình mới. ... Mời các bạn đón đọc Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em của tác giả Tô Nhĩ Lưu Niên.