Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Ma Ám Ở Dinh Thự Hill

Được mệnh danh là một trong những truyện ma xuất sắc nhất từng xuất bản, CHUYỆN MA ÁM Ở DINH THỰ HILL đã hai lần có phim điện ảnh chuyển thể vào các năm 1963 và 1999, dựng kịch sân khấu vào năm 1964 và 2015. Tiểu thuyết này cũng là nguồn cảm hứng cho bộ phim truyền hình cùng tên ra mắt năm 2018 của dịch vụ trực tuyến Netflix - được đánh giá là phim kinh dị hay nhất của năm. *** “Một trong hai tiểu thuyết siêu nhiên vĩ dại duy nhất trong suốt một trăm năm qua.” — STEPHEN KING   “Có rất ít cuốn sách có thể dọa tôi sự hãi vô cùng... Nhưng CHUYỆN MA ÁM Ở DINH THỰ HILL của Shirley Jackson đã đánh bại tất cả. Tiểu thuyết này từng làm tôi kinh hãi khi còn là thiếu niên và vẫn còn ám ảnh tôi tới tận bây giờ.” — NEIL GAIMAN   *** SHIRLEY JACKSON (1916 - 1965) là một nhà văn người Mỹ được biết đến chủ yếu nhờ các tác phẩm trong dòng truyện bí ẩn và kinh dị. Bà sinh ra tại San Francisco và theo học Đại học Syracuse ở New York, nơi bà gặp chồng mình. Bà đến sống ở North Bennington, Vermont, và đã viết hầu hết các tác phẩm của mình tại đó. Bà xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên vào năm 1948, nhưng thứ khiến danh tiếng bà trở nên nổi như cồn lại là một truyện ngắn được viết cùng năm. Xổ số (The Lottery), với cốt truyện xoay quanh những điều tồi tệ của cuộc sống tại một thị trấn nhỏ, được mệnh danh là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất trong lịch sử văn học Mỹ. Năm 1959, bà sáng tác Chuyện ma ám ở Dinh thự Hill (The Haunting of Hill House), cuốn tiểu thuyết kinh dị siêu nhiên được nhiều người coi là một trong những truyện ma hay nhất từng xuất bản. Bà có bản tính ẩn dật, hiếm khi nói về các tác phẩm của mình, và từng được những nhà văn tài ba như Stephen King, Sarah Waters và Neil Gaiman nói rằng đã ảnh hưởng đến văn phong của mình. *** Không một sinh vật sống nào có thể liên tục chỉ tồn tại trong thế giới thực mà không hóa điên. Ngay cả chim sơn ca và châu chấu cũng được một số người cho là có biết mơ. Dinh thự Hill thì chẳng còn tỉnh táo nữa. Nó đứng một mình trên những ngọn đồi, lưu giữ bóng tối trong lòng. Nó đã đứng như vậy trong suốt tám mươi năm và có thể sẽ tiếp tục đứng vững thêm tám mươi năm nữa. Bên trong, các bức tường tiếp tục vươn thẳng, gạch xếp chỉn chu, sàn nhà chắc chắn, và cửa nẻo đóng kín rất hợp lí. Sự im lặng kiên định phủ lên các lớp gỗ và đá của Dinh thự Hill, và nếu ở nơi đó mà có bất cứ thứ gì qua lại thì nó cũng qua lại một mình. John Montague là một tiến sĩ; ông ta đã lấy bằng nhân chủng học, mơ hồ cảm thấy rằng nếu hoạt động trong lĩnh vực này, ông ta sẽ có thể làm được những việc sát với nghề nghiệp đích thực của mình nhất, ấy chính là phân tích các hiện tượng siêu nhiên. Bởi vì các công cuộc điều tra của mình là hoàn toàn phi khoa học, ông ta sử dụng học vị của bản thân rất cẩn trọng, hi vọng rằng học vấn của mình sẽ giúp công việc mang vẻ khả kính hơn, hay thâm chí mang tính học thuật. Vì không phải hạng người hay xin xỏ, ông ta đã phải chi ra cả một khoản tiền khổng lồ, đồng thời chấp nhận vứt bỏ sĩ diện để thuê Dinh thự Hill trong ba tháng, nhưng ông ta hết sức tin tưởng rằng mọi nhọc nhằn của mình đều sẽ được bù đắp hoàn toàn. Nguyên nhân là bởi dư luận kiểu gì cũng sẽ xôn xao hết cả lên ngay khi ông ta xuất bản công trình chuẩn mực của mình về các nguyên nhân và hậu quả của những nhiễu loạn ngoại cảm trong một ngôi nhà thường bị gọi là “có ma ám”. Ông ta đã dành cả đời tìm kiếm một ngôi nhà bị ma ám đích thức Khi nghe về Dinh thự Hill, mới đầu ông ta cảm thấy nghi ngờ, sau đó là hi vọng, và rồi kiên trì không biết mỏi mệt. Một khi đã tìm thấy Dinh thự Hill, sẽ không có chuyện ông ta buông bỏ nó. Điều Tiến sĩ Montague định làm đối với Dinh thự Hill bắt nguồn từ các phương thức hoạt động của những thợ săn ma dũng cảm thời thế kỉ mười chín; ông ta sẽ đến sống trong Dinh thự Hill và xem chuyện gì xảy ra ở đó. Ban đầu, ông ta định bụng sẽ bắt chước cái bà vô danh từng đến ở tại Ngôi nhà Ballechin* và tổ chức bữa tiệc tại gia kéo dài suốt mùa hè cho những người hoài nghi và các tín đồ, với bóng cửa* và theo dõi ma là những hoạt động thu hút nổi bật. Nhưng người hoài nghi, tín đồ, và tay chơi bóng cửa giỏi ngày nay khó kiếm lắm. Tiến sĩ Montague buộc phải thuê trợ lí. Có thể nguyên cớ là bởi bản chất nhàn nhã của cuộc sống thời Victoria phù hợp với công việc điều tra tâm linh hơn, hoặc có lẽ là chẳng còn mấy ai đo lường thực tại bằng cách tỉ mẩn ghi chép lại các hiện tượng sự việc nữa. Dù gì thì gì, Tiến sĩ Montague không chỉ cần phải thuê trợ lí, mà còn phải đi tìm kiếm họ. Ngôi nhà Ballechin: Một ngôi nhà bị đồn là có ma ở Scotland. Croquet: Một môn thể thao mà trong đó người chơi dùng gậy để đánh trái bóng gỗ qua khung sắt trên sân cỏ. Ra đời vào thế kỉ 13 tại Pháp, đây là môn thể thao dành cho giới thượng lưu. Vì tự coi bản thân là một con người cẩn thận và chu đáo, ông ta đã dành ra cả một khoảng thời gian đáng kể để tìm kiếm các trợ lí của mình. Ông ta tra cứu hồ sơ của các hội tâm linh, những ấn bản báo chí đăng tin giật gân được lưu trữ, báo cáo của những chuyên viên nghiên cứu về các hiện tượng siêu linh, và đã tập hợp được một danh sách tên của những người từng dính líu với các sự kiện phi thường, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác, tại bất cứ mốc thời điểm nào, bất kể ngắn ngủi hay khó đáng tin cậy đến cỡ nào. Trước tiên ông ta loại bỏ khỏi danh sách tên của những người đã chết. Sau đó, ông ta gạch bỏ tên của những người xem chừng muốn đánh bóng tên tuổi, không đủ thông minh, hoặc không phù hợp, bởi rõ ràng là họ rất hay chiếm ánh hào quang. Và rồi ông ta đã có được danh sách với tầm một tá cái tên. Sau đó, mỗi người trong số họ đều nhận được thư từ Tiến sĩ Montague, mời đến nghỉ cả hè hay một phần của mùa hè tại một ngôi nhà thôn quê tiện nghi. Nhà đã cũ, nhưng được trang bị đầy đủ hệ thống dẫn nước, điện đóm, hệ thống sưởi tập trung, và chăn nệm sạch. Những lá thư nêu rõ rằng mục đích ở lại tại đây của họ sẽ là quan sát và tìm hiểu về những câu chuyện ghê rợn đã được đồn đại về ngôi nhà trong gần như toàn bộ quãng thời gian tám mươi năm tồn tại của nó. Những lá thư của Tiến sĩ Montague không nói thẳng thừng rằng Dinh thự Hill bị ma ám bởi vì Tiến sĩ Montague là dân làm khoa học, và cho đến khi đã thực sự trải nghiệm một hiện tượng tâm linh ở trong Dinh thự Hill, ông ta sẽ không làm gì quá liều. Do đó, những lá thư của ông ta mang vẻ nghiêm trang mơ hồ nào đó, được gài vào đầy chủ tâm nhằm khơi gợi óc tưởng tượng của một kiểu độc giả rất đặc biệt. Tiến sĩ Montague đã có bốn thư phúc đáp cho những lá thư của mình. Tám ứng viên còn lại có lẽ đã chuyển nhà và không để lại địa chỉ chuyển tiếp, hoặc có thể đã không còn hứng thú với các hiện tượng siêu thường, hay thậm chí còn có khả năng là chưa bao giờ tồn tại. Tiến sĩ Montague viết thư trả lời bốn người đã phúc đáp kia, nêu cụ thể ngày tháng ngôi nhà chính thức dùng để ở được, và gửi kèm theo hướng dẫn chỉ đường chi tiết. Như ông ta buộc phải giải thích, thông tin về đường đến ngôi nhà này khó kiếm vô cùng, đặc biệt là từ cộng đồng người dân quê sống quanh nó. Vào cái ngày trước khi lên đường đến Dinh thự Hill, Tiến sĩ Montague đã được thuyết phục để cho một đại diện của gia đình sở hữu ngôi nhà đến ở cùng mình. Bên cạnh đó, ông ta nhận được bức điện tín từ một trong những người tham gia, xin rút với cái lí do nghe rõ ràng là bịa đặt. Thêm một người khác không hề trình diện hay viết thư nhắn lại gì cả, có lẽ vì vướng phải vấn đề cá nhân cấp bách nào đấy. Hai người còn lại thì đến.   Khi đến Dinh Thự Hill, Eleanor Vance ba hai tuổi. Vì bây giờ mẹ đã mất, người duy nhất trên đời mà cô thực sự căm ghét chính là chị gái của cô. Cô không thích gã anh rể và đứa cháu gái năm tuổi của mình, và cô cũng chẳng có bạn bè gì cả. Nguyên nhân chủ yếu là do quãng thời gian mười một năm cô phải bỏ ra để chăm sóc người mẹ ốm yếu của mình. Giai đoạn ấy đã giúp cô phần nào trở thành một y tá thạo việc, đồng thời cũng khiến cô không thể không chớp mắt trong ánh nắng chói chang. Cô chẳng thể nhớ nổi liệu mình đã có lần nào cảm thấy thực sự hạnh phúc trong quãng đời trưởng thành hay chưa. Những năm tháng cô sống cùng mẹ chỉ toàn cảm giác tội lỗi, với các màn trách mắng vặt vãnh, mệt mỏi triền miên, và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Cô chưa bao giờ muốn hình thành một bản tính dè dặt và nhút nhát, nhưng do đã phải ở một mình quá lâu, không có ai để yêu thương, thế nên cô luôn thấy ngại và chẳng biết lựa lời ra sao khi nói chuyện với người khác, kể cả khi chỉ là vài lời xã giao. Tên của cô xuất hiện trong danh sách của Tiến sĩ Montague bởi vì một ngày nọ, hồi cô mười hai tuổi và chị gái cô mười tám tuổi, bố của họ bấy giờ mới chết chưa được một tháng, một trận mưa đá đã trút xuống nhà họ, không chút dấu hiệu cảnh báo hay chút mục đích, lí do nào, đá cục rơi xuống từ trần nhà, ồn ã lăn xuống dưới tường, phá vỡ các cửa sổ và đập điên cuồng trên mái. Trận đá tiếp tục trút xuống cách quãng suốt ba ngày. Trong suốt thời gian đó, Eleanor và chị gái cô không sợ mớ đá bằng những người hàng xóm và người hiếu kì hằng ngày vẫn tụ tập ngoài cửa trước, và cả sự quả quyết đầy mù quáng, cuồng loạn của mẹ họ rằng đứng đằng sau toàn bộ vụ việc này là những cư dân độc ác, ném đá giấu tay sống trong khu, vốn đã thù ghét bà kể từ khi bà đến đây. Sau ba ngày, Eleanor và chị gái cô được chuyển đến nhà một người bạn và những viên đá ngừng rơi, đồng thời cũng không bao giờ còn tái xuất hiện nữa, mặc dù Eleanor cùng với chị và mẹ đã trở về sống trong căn nhà ấy, và mối thù hẳn với người dân trong khu mãi không đi đến hồi kết. Ngoài những người mà Tiến sĩ Montague đã tham vấn thì câu chuyện đã bị tất cả mọi người lãng quên. Eleanor và chị gái của cô thì chắc chắn đã quên chuyện ấy, dù lúc vụ việc diễn ra, mỗi người bọn họ đều cho rằng người kia là thủ phạm. Trong suốt quãng đời khốn khổ của mình, kể từ hồi có những kí ức đầu tiên, Eleanor đã chờ đợi một thứ như Dinh thự Hill. Trong suốt quãng thời gian chăm sóc mẹ, nhấc một bà già cáu bẳn từ ghế lên giường, bày ra một lượng bất tận những khay nhỏ gồm xúp và bột yến mạch, giặt giũ mớ đồ bẩn thỉu, Eleanor luôn vững tin rằng đến một ngày nọ, sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Cô đã gửi thư chấp nhận lời mời đến Dinh thự Hill, mặc dù anh rể của cô nhất quyết đòi gọi cho một vài người để đảm bảo rằng cái tay tiến sĩ này không có ý định làm trò gì với Eleanor, mấy trò mọi rợ liên quan đến cái chuyện mà chị gái Eleanor tin rằng một phụ nữ trẻ chưa lập gia đình không nên biết. Trong phòng ngủ riêng của hai vợ chồng, chị của Eleanor đã thì thầm rằng, Chưa biết chừng Tiến sĩ Montague nêu đó rốt cuộc đúng là tên của ông ta - chưa biết chừng cái ông Tiến sĩ Montague này SỬ DỤNG phụ nữ để phục vụ cho một... ờm... THÍ NGHIỆM nào đó. THÍ NGHIỆM ấy... em BIẾT mà, cái kiểu ngữ ấy vẫn hay làm đó. Chị Eleanor cứ nói luôn miệng về các thí nghiệm mà mình từng nghe bảo giới tiến sĩ vẫn hay làm. Eleanor không biết gì về những chuyện như thế, hoặc nếu có thì cũng không sợ. Nói tóm lại, Eleanor sẵn sàng đi bất cứ nơi đâu. Theodora - đó là cái tên dài nhất mà chị sử dụng. Các bản vẽ của chị được kí tên là “Theo”, và trên cửa căn hộ cũng như cửa sổ xưởng vẽ, danh bạ điện thoại, mớ giấy trắng và phía dưới bức ảnh đáng yêu đứng trên bệ lò sưởi của chị, cái tên luôn luôn chỉ là Theodora. Theodora hoàn toàn khống giống với Eleanor. Đối với Theodora, bổn phận và lương tâm là những đức tính của hội Nữ Hướng Đạo. Thế giới của Theodora tràn đầy niềm vui và sặc sỡ những sắc màu mềm mại. Chị lọt vào danh sách của Tiến sĩ Montague bởi vì sau một lần vừa cười đùa vừa mang trên mình hương nước hoa thảo dược vào trong phòng thí nghiệm, bằng cách nào đó chị đã xác định được chuẩn xác mười tám trong số hai mươi thẻ do một người trợ lí giơ khuất tầm mắt và tầm tai, rồi đến mười lăm trong hai mươi thẻ, và đến mười chín trong hai mươi thẻ, chí lấy làm thích thú và hào hứng trước tài năng đáng kinh ngạc của mình. Tên của Theodora nổi bật hẳn trong hồ sơ của phòng thí nghiệm, thế nên lẽ đương nhiên, nó lọt vào tầm ngắm của Tiến sĩ Montague. Theodora lấy làm khoái chí trước lá thư đầu tiên của Tiến sĩ Montague và đã phúc đáp vì tò mò (chưa biết chừng chính khả năng được khơi dậy trong Theodora, thứ từng giúp chị đoán biết biểu tượng ghi trên những tấm thẻ được giơ khuất tẩm nhìn là gì, đã thúc đẩy chị tìm đến với Dinh thự Hill), ấy nhưng chị lại hoàn toàn có ý định từ chối lời mời. Dẫu vậy, khi thư xác nhận của Tiến sĩ Montague được gửi đến, Theodora chẳng hiểu sao lại tự nhiên nổi hứng đi cãi nhau nảy lửa với người bạn ở chung căn hộ. Có thể thủ phạm lại là cái cảm giác thôi thúc đầy cấp bách kia. Cả hai bên đều đã thốt ra những lời mà chỉ thời gian mới có thể xóa nhoà. Theodora đã cố tình và đầy lạnh lung đập vỡ bức tượng nhỏ đáng yêu khắc họa hình ảnh của chị mà người bạn kia đã làm ra, và bạn chị đã tàn nhẫn xé nát tập thơ của Alfred de Musset*, món quà sinh nhật từ Theodora, đặc biệt chú tâm hành hạ cái trang có dòng chữ đề tặng đầy thương mến, cợt nhả của Theodora. Đây tất nhiên là những hành động không thể lãng quên được, và sẽ phải mất thời gian lâu sau họ mới có thể cười đùa được với nhau về chuyện này. Ngay tối hôm đó, Theodora đã viết thư chấp nhận lời mời của Tiến sĩ Montague và ra đi trong sự im lặng đầy lạnh nhạt vào ngày hôm sau. Alfred de Musset (1810 - 1857): Nhà viết kịch, nhà thơ, và tiểu thuyết gia nổi tiếng người Pháp giai đoạn thế kỉ 19. Luke Sanderson là một kẻ dối trá. Hắn cũng là một tên trộm. Dì hắn, chủ nhân của Dinh thự Hill, rất thích khoe rằng cháu mình là người được cho ăn học ở những nơi tốt nhất, quần là áo lượt nhất, ăn sơn hào hải vị ngon nhất, và giao du với những thành phần bất hảo nhất mà bà từng biết. Bà sẵn sàng tận dụng mọi cơ hội có thể để tống hắn đi xa cho an toàn trong vòng vài tuần. Luật sư của gia đình đã thuyết phục được Tiến sĩ Montague rằng ông ta sẽ không thể thuê ngôi nhà để thực hiện mục đích của mình nếu không có sự hiện diện tại gia của một thành viên gia đình trong quãng thời gian ông ta lưu lại ở đó. Và có thể là ngay trong cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, ông tiến sĩ đã nhận thấy Luke sở hữu một sức mạnh hay bản năng sinh tồn nào đó chẳng khác gì loài mèo, và chính thế mà ông ta cũng muốn đưa Luke đến sống trong ngôi nhà chẳng kém gì bà Sanderson. Dù sao đi nữa, Luke cũng thấy thích thú, bà dì của hắn thì lấy làm biết ơn, và Tiến sĩ Montague thì hết sức hài lòng. Bà Sanderson nói với luật sư gia đình rằng đằng nào thì trong nhà cũng không có gi Luke ăn cắp được cả. Bà bảo rằng chỗ đồ bạc cũ cũng có chút giá trị, nhưng nó tượng trưng cho một khó khăn mà Luke gần như không đời nào vượt qua nổi: sẽ phải bỏ công bỏ sức ra để đánh cắp và biến được chúng thành tiền. Bà Sanderson nói thế là oan cho Luke. Khó có chuyện Luke cuỗm đồ bạc của gia đình, hoặc đồng hồ của Tiến sĩ Montague, hoặc vòng đeo tay của Theodora. Mấy trò bất lương của hắn chủ yếu chỉ giới hạn trong việc lấy mấy xu lẻ từ túi của dì mình và cờ gian bạc lận. Hắn cũng hay bán đồng hồ và hộp thuốc lá do bạn bè của dì hắn quý mến và đỏ mặt tặng. Một ngày nào đó Luke sẽ thừa kế Dinh thự Hill, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống trong đó. Mời các bạn đón đọc Chuyện Ma Ám Ở Dinh Thự Hill của tác giả Shirley Jackson & Nguyễn Thành Long (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Kéo
Trong thành phố có một kẻ giết người hàng loạt… Với thủ pháp đặc trưng là đâm phập kéo vào họng nạn nhân. Thi thoảng hắn cũng gia giảm một chút công đoạn khác. Ví như có lần hạ sát một cô bé giỏi tiếng Anh, hắn đã tò mò rạch nát má cô ra để ngó vào trong xem cái lưỡi nói giỏi tiếng Anh trông thế nào. Nhưng cách thức cơ bản vẫn là: đâm kéo vào họng. Truyền thông bèn đặt cho hắn hỗn danh: Người kéo. Một ngày nọ, Người kéo lên đường đến địa điểm đã định để giết nạn nhân tiếp theo, thì lại chỉ nhặt được xác cô bé. Ai đó đã nẫng tay trên con mồi của hắn, và ngang ngược hơn là, bằng đúng thủ pháp hắn vẫn dùng: đâm kéo vào họng nạn nhân. Cảm thấy tự tôn bị thương tổn, Người kéo bắt đầu lên đường săn lùng kẻ sát nhân mạo danh mình. Từ đó đem đến một mô típ rất hiếm gặp trong trinh thám: Không phải cuộc đấu tranh giữa Thiện và Ác! Mà là màn đấu trí nghiệt ngã giữa Ác và Tà! *** Người kéo – Masayuki Shuno Một tác phẩm trinh thám xuất sắc, thực sự xuất sắc!!! Masayuki đã bằng tài năng của mình vẽ nên chân dung 1 kẻ giết người hàng loạt máu lạnh đa nhân cách mà ta có thể coi là điển hình – đẹp và lạnh lẽo một cách đáng sợ! Những thủ pháp của tác giả là quá cao tay, như: viết dưới ngôi thứ nhất đưa đến góc nhìn trực diện của chính kẻ sát nhân, cho đến việc ngắt đoạn có chủ ý thâm sâu khiến độc giả vừa như bị nhập vào kẻ giết ng, vừa như lạc vào mê cung và bị lừa cho đến phút cuối….tất cả đều bị Shuno lừa – từ độc giả cho đến những nhân vật trong truyện như cảnh sát, nạn nhân, phóng viên và cả chính kẻ giết ng….với 1 cách chọn nhân vật sáng tạo đến ko ngờ, Shuno khiến t vô cùng thích thú khi cho kẻ giết ng là 1 cô gái xinh đẹp, bị chứng đa nhân cách đặc biệt (có thể giao tiếp với nhân cách khác) cộng với hội chứng tự kỷ ám thị bản thân sâu sắc! Và với cách viết từ góc nhìn của hung thủ, tác giả khiến t bị mơ hồ lẫn lộn giữa đúng-sai, tôt-xấu….những kẻ ko giết ng, chắc gì đã tốt đẹp, và kẻ giết ng cũng có lí lẽ riêng của hắn. Đọc truyện này khiến t nhớ đến 1 ca khúc của Atmosphere đã nghe từ lâu, và giai điệu ca từ của bài hát cứ nhảy múa trong đầu: “Cuộc đời là những chuỗi dây xích Trôi dần qua ngày tháng Quay đều , những vòng quay nhàm chán Mỗi người là một mắt xích Những mắt xích móc nối vào nhau Bấu víu nhau Xiết chặt nhau Không ai có thể thoát ra Vì tất cả đều là: Mắt xích!” …..và công việc của ng kéo, là cắt xoẹt đi một vài mắt xích, để giải phóng những mắt xích, và giải phóng cả chuỗi dây xích cuộc đời…. Mọi vấn đề khúc mắc đc Shuno gỡ dần ở cuối truyện, và rồi ông kết thúc bằng 1 mắt xích hở….cái kết khiến t cực kỳ thích thú và thỏa mãn, và nó sẽ khiến t nhớ đến người kéo lâu nhất có thể! Tôi đã hào hứng đến độ tìm ngay những tác phẩm khác của Shuno, nhưng ko tìm thấy ☹ ông viết ít và Người Kéo là tác phẩm duy nhất đc dịch….thậm chí, ông đã mất và có lẽ t sẽ chẳng còn đc đọc những tác phẩm khác của ông đc nữa….(Người kéo đã đc dựng thành phim nhé, bạn nào hứng thú có thể tìm xem) Chấm điểm 9,5/10 Nguyễn Thành Tiến NGƯỜI KÉO | Masayuki Shuno Người dịch: Nguyễn Kim Hoàng Thể loại: Trinh thám Đọc trinh thám đến tận bây giờ rồi nhưng vẫn còn bị đánh lừa bởi “Người kéo” thì rốt cuộc quyển sách này hay hay không hay? Người kéoNGƯỜI KÉO Với mình, mình xếp nó vào bên “hay”. Quả thực là mình đã rất chán ngán với những tiểu thuyết trinh thám hiện đại hay cố tình kéo dài dung lượng của nó bằng những trường đoạn miêu tả quang cảnh, quần áo hay “làm đầy” hoàn cảnh cá nhân hoặc triết lý sống của (một số nhiều) những nhân vật trong đó. Vì thế nên vẫn có hứng thú hơn với những quyển sách vừa đủ, vừa tay như “Người kéo”. Vụ án của “Người kéo” không mới khi lấy chủ đề sát nhân hàng loạt làm mạch nguồn của câu chuyện. Mỗi nạn nhân đều bị hung thủ siết cổ đến chết trước khi bị cắm ngập cây kéo vào cổ họng. Truyền thông dựa vào đặc điểm chung ấy đặt tên cho hắn là “Người kéo”. Đến nạn nhân thứ ba, hung thủ chưa kịp ra tay đã bị nẫng tay trên: nạn nhân đã bị sát hại với cùng một cách thức như chính hắn đã làm với hai nạn nhân trước. Kể từ đây, Người kéo lao vào hành trình truy tìm hung thủ thật sự của vụ án thứ ba này. Một cuộc chiến giữa Ác và Ác. Masayuki Shuno dường như còn muốn nói lên nhiều vấn đề khác hơn là bản thân tính trinh thám của quyển sách. Nổi cộm lên nhất có lẽ là việc truyền thông đã có tác động lớn thế nào đến một vụ án nhận được sự quan tâm sâu sắc từ dư luận xã hội. Truyền thông báo chí không chỉ bóp méo đi, phóng đại thêm sự thật, làm chệch hướng điều tra, mà còn bị lợi dụng trở thành công cụ đắc lực cho kẻ thủ ác. Tác giả cũng ngầm lồng ghép những vấn đề nội tại phát sinh từ bên trong một con người, lằn ranh mỏng manh giữa thiện và ác hay mặt nạ giả tạo hoàn hảo của họ trong xã hội hiện đại. Mình đã phải giở lại một số phân đoạn để kiểm tra sau khi đọc xong, và gật gù nhận ra lý do mà người dịch (hoặc biên tập) lựa chọn những từ ngữ ấy. Bởi sự khác biệt về ngôn ngữ là một trong những thứ khiến điều tác giả “giấu đi” trở nên bất ngờ hơn ở đoạn kết. Sự lựa chọn từ ngữ như vậy ở bản dịch mình nghĩ hoàn toàn là có chủ đích, dù lúc đọc cũng cảm thấy lạ lạ. Mình không dám đảm bảo người khác sẽ có cùng cảm nhận, nhưng “Người kéo” đã gia vị đầy đủ những mong đợi của mình về một quyển trinh thám tốt: một vụ án, một câu chuyện, một suy luận, một bầu không khí và trên hết là một bất ngờ không thể đoán trước. “Người kéo” có nhiều hơn những tiêu chuẩn “một” ấy, và mặc dù với dung lượng khiêm tốn, nó vẫn gợi lên cho ta những suy nghĩ, những phán xét riêng, đặc biệt là ở cái kết. P.S: Ngoài lề, đây là cuốn trinh thám đầu tiên mình đọc lại sau khoảng nửa năm bỏ đọc trinh thám và IPM vẫn không làm mình thất vọng. Chắc là gu chọn sách trinh thám của IPM hợp với mình. Đã mua Ác ý của IPM và rất hy vọng vào một tương lai tươi sáng. Quốc Huỳnh Người Kéo - Masayuki ShunoNGƯỜI KÉO – MASAYUKI SHUNO Người Kéo – Masayuki Shuno Profiling của Người kéo: “Tầm tuổi 20-35. Có khả năng béo phì. Độc thân, sống một mình trong thành phố… Chỉ số thông minh rất cao… Thuộc dạng tự luyến, mắc chứng tâm thần phân liệt, gặp chướng ngại về nhân cách phân lập. Khả năng cao hay ảo giác, ảo thanh và mắc chứng hoang tưởng…” Con mồi của Người kéo bị sát hại. Kẻ sát hại dùng chính thủ pháp của Người Kéo. Người Kéo quyết định tìm ra hung thủ thực sự. Ngay từ đầu câu chuyện, người đọc đã được giới thiệu Người kéo, nơi công tác cũng như cách thức lựa chọn, sát hại con mồi của hắn. Tuy nhiên, câu chuyện đã chuyển sang giai đoạn mới khi con mồi của Người Kéo bị sát hại bằng chính thủ pháp của Người Kéo. Cả câu chuyện là cuộc truy đuổi giữa Người Kéo với đội điều tra. Góc nhìn của Người Kéo và đội điều tra liên tục thay đổi trong suốt câu chuyện, giúp người đọc nắm được hành động cũng như suy nghĩ của 2 bên. Vậy ai là Người Kéo? Ai là hung thủ thực sự? Chỉ đến những chương cuối cùng, mọi mắt xích của vụ án mới được hé lộ. Điểm: 8/10 Câu chuyện diễn ra khá chậm, chỉ gồm những đoạn hội thoại giữa nhân vật và những người liên quan tới nạn nhân. Những bạn thích đọc trinh thám hành động sẽ thấy khá nản với câu chuyện. IPM biên tập bộ này khá ẩu, còn một số lỗi đọc thấy khó chịu, hơi thất vọng vì những bộ trinh thám nhật trước của IPM biên tập tốt hơn nhiều. P/S: Bìa chả liên quan tới nội dung truyện :v *** Nạn nhân thứ ba của Người kéo sống ở khu Takaban. Tôi hầu như chưa nhìn thấy hay nghe đến cái tên Takaban này bao giờ. Lúc mới nghe, tôi cứ ngơ ngác không biết khu phố ấy nằm chỗ nào trong quận, ga gần nhất là ở đâu và muốn đến đó thì nên bắt chuyến tàu nào. Thứ Sáu, ngày 10 tháng Mười, tôi quyết định nghỉ làm một hôm để đến Takaban xem thử. Tôi vẫn chưa biết Tarumiya Yukiko mặt ngang mũi dọc ra làm sao, song tôi tự nhủ rằng hôm nay chỉ cần xác nhận nơi ở của cô bé là được. Bữa sáng của tôi gồm một miếng bánh mì nướng cùng trứng ốp la lòng đào, bông cải luộc còn thừa từ tối qua và một tách cà phê nhiều sữa. Tôi vừa ăn vừa lấy tập bản đồ bỏ túi yêu thích vẽ 23 quận Tokyo ra để lên chiếc bàn ăn tròn, giở xem quận Meguro. Khu Takaban tọa lạc gần trung tâm quận. Nếu bắt tàu chạy theo hướng Nam-Bắc, cắt ngang qua hai con đường thì sẽ đến ga gần đó nhất là ga Đại học Gakugei. Thế tức là từ căn hộ của mình, tôi cần bắt tàu, đổi tuyến để xuống được ga Đại học Gakugei. Quãng đường khá xa nên tốn nhiều thời gian đây. Dám chừng sẽ ngốn của tôi nguyên ngày. Tôi nhặt chiếc túi đeo vai vứt dưới sàn lúc về nhà tối qua, lục túi lấy một tờ giấy in ở chỗ làm rồi giở ra, đặt cạnh tập bản đồ. Họ tên: Tarumiya Yukiko Địa chỉ: Căn 503 Desert Himonya, số 4-13 khu Takaban, quận Meguro Số điện thoại: xxx Tôi so địa chỉ trên tờ giấy với bản đồ. Khối phố 4 Takaban có một mặt tiền ở đường Meguro. Tức là bắt tàu đến chỗ đổi tuyến thì dừng, chặng còn lại đi xe buýt cũng được. Như thế có gần hơn không nhỉ? Tôi vừa nhấm nháp miếng bánh mì nướng phết đầy bơ vừa nhìn xoáy vào bản đồ. Loại bỏ túi này cầm theo thì tiện, nhưng các chi tiết bị in bé đến nhức mắt, tôi không thể ước lượng được khoảng cách từ ga Đại học Gakugei đến đường Meguro chính xác là bao xa. Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi quyết định sẽ thẳng tiến đến ga Đại học Gakugei chỉ bằng phương tiện tàu điện, vì đổi sang xe buýt thì dù quãng đường có ngắn hơn đi nữa tôi cũng không biết mình sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Ăn xong, tôi đem đĩa tách bỏ vào bồn rửa, thay áo len, quần jeans, đeo đồng hồ. 7 giờ sáng. Giờ này đúng là có hơi sớm thật, nhưng lần đầu tiên đi đến chỗ lạ thì cũng nên chừa thời gian dư dả ra một chút. Tôi xỏ giày thể thao rồi rời khỏi nhà. Hôm nay chỉ đi thị sát nên cũng không cần mang túi theo làm gì. Tôi khóa trái cửa lại rồi bước xuống bậc thang tối hù của chung cư. Căn hộ tôi đang trọ thực chất chỉ là một cái hộp sắt chứ chẳng phải căn hộ một phòng ngủ như công ty bất động sản đã từng một mực nói với tôi. Tôi chẳng biết nó được xây từ thời nào, nhân viên bất động sản cũng thận trọng tránh nhắc đến chủ đề ấy. Nói tóm lại, chung cư trông cũng chẳng khác gì các tòa nhà được xây từ hồi xửa xưa là mấy. Tường bê tông thì ngả màu vàng vọt cáu bẩn, đèn chiếu sáng trên trần nhà thì tầng có tầng không. Chủ chung cư không chịu thay đèn huỳnh quang, đến cả hệ thống điện cũng không được ai bảo trì. Sống ở đây được cái chẳng bao giờ bị hàng xóm soi mói, chung cư cũng ở gần nhà ga. Sau khi người chủ cũ rời đi, tôi đã quyết định dọn vào chỗ này phần lớn cũng vì đi lại tiện lợi. Qua cửa chung cư, tôi bước ra đường, bấm nút báo hiệu ở cột đèn để xin sang đường. Ga tàu điện ngầm đã ở ngay trước mặt. Dòng quảng cáo “đến nhà ga chỉ mất chừng một phút” của công ty bất động sản xem chừng không phải phóng đại hay lừa đảo, ngược lại, tôi còn thấy ước tính ấy khiêm tốn hơn thực tế. Nếu chạy hết tốc lực chắc chẳng mất đến một phút đâu. Tàu điện chạy qua khu này theo lộ trình đường sắt trên cao. Dù cũng bình thường thôi, nhưng gọi là tàu điện ngầm rồi lại leo lên mặt đất thì cũng hơi ngạc nhiên. Đoàn tàu hướng về trung tâm thành phố, trong toa đông nghẹt người đi làm và đi học. Ánh mắt tôi tự nhiên dạt đến chỗ mấy nữ sinh trung học. Hồi mới tới Tokyo, lúc nào tôi cũng nhìn thấy những con nhóc tóc nhuộm đỏ hoe, lông mày thì cạo sạch, đuôi mắt kẻ sắc lẹm, vớ rộng thùng thình, cổ chân nhuộm màu cam nhạt như màu lông đười ươi, trông chẳng khác gì bị bệnh da liễu. Vả lại, trào lưu bây giờ của lũ trẻ hình như là nhuộm tóc thành bạc phếch thì phải. Mặc đồng phục thủy thủ rồi nhuộm tóc bạc như y bác sĩ nhìn cứ phản cảm thế nào, như kiểu cosplay mấy mụ già hành nghề vũ nữ thoát y ấy, nhưng người trong cuộc hẳn chỉ đang nghĩ rằng mình trông hợp thời lắm thôi. Đứa nào cũng ưỡn ngực đầy tự hào, khoe khoang với những hành khách khác trên toa. Nhưng khi đến trường thì chúng nó phải làm sao? Trên đời không có trường cấp ba nào để yên cho đám học sinh nghênh ngang đem quả đầu bạc phếch ấy vào học đâu nhỉ? Hay mấy đứa nó lén nhuộm tóc trong nhà vệ sinh nhà ga bằng thuốc nhuộm lấy trộm của mẹ? Tôi ghì lấy dây nắm trên toa tàu, miên man nghĩ về Tarumiya Yukiko, cô bé mà tôi vẫn chưa một lần gặp mặt. Tóc em liệu có bị nhuộm bạc phếch không? Chắc là không đâu, quả đầu giả tạo ấy không hợp với cô bé chút nào. Nhưng lỡ tôi vỡ mộng khi nhìn thấy cô bé thì sao? Mong rằng cô bé sở hữu một mái tóc óng ả thướt tha. Sau một quãng đường dài dưới lòng đất thì đến chỗ phải đổi tuyến. Tôi ngồi xuống băng ghế ở nhà ga, đợi tàu đổi. Theo thói quen, tôi lia mắt đọc hết toàn bộ quảng cáo của các tờ tạp chí dán trên tường nhà ga. Mấy dòng tít của những tờ tuần san và nguyệt san truyền tải các loại thông tin rất đa dạng. Nội chiến nổ ra tại một nước cộng hòa ở châu Phi, giá gạo tăng cao do mùa hè năm nay nhiệt độ giảm mạnh, tin đồn một nghệ sĩ sân khấu đã sáu mươi tuổi có quan hệ tình dục với con gái nuôi, chất liệu giả lông thú lộng lẫy cho mùa đông năm nay, trào lưu nhuộm tóc bạc của giới trẻ hiện nay gọi là “bờm trắng”, vân vân… Những dòng tít này có lẽ sẽ hữu ích với ai đấy, nhưng đối với tôi thì chúng chỉ là thông tin vô bổ. Trước hết, tôi đâu cần biết những vụ việc đang xảy ra ở đất nước châu Phi mà ngay cả tên tôi còn không đọc được. So với cơm gạo thì tôi thích ăn bánh mì hơn. Còn nữa, dù là quan hệ tình dục với con gái nuôi hay chó cưng hay laptop đi nữa, chỉ cần ông nghệ sĩ kia thích là đủ, bới móc làm gì? Tôi không mặc trang phục giả lông thú. Hơn nữa, tôi chẳng có tí hứng thú nào với đám con gái theo trào lưu “bờm trắng”. Thứ gây tò mò nhất đối với tôi lúc này chỉ có Người kéo. Hiện giờ Người kéo chỉ là thần tượng của đám báo lá cải và hiếm khi được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông chính thống, như một đứa con cưng giờ đã thành con ghẻ. Vụ án gần đây nhất của Người kéo xảy ra đã hơn nửa năm, thông tin báo chí cũng vì thế mà trở nên lộn xộn. Trong quãng thời gian Người kéo ẩn mình cũng có nhiều vụ án, tai nạn và scandal khác gây chấn động dư luận hơn. Tôi chẳng tiếc nuối gì việc Người kéo bị sụt giảm danh tiếng. Ngược lại, tôi còn cảm kích vì truyền thông đã không còn hứng thú với tên sát nhân này nữa. Từ vụ Konishi Mina bị sát hại ở tỉnh Saitama đến vụ Matsubara Masayo bị sát hại trên bờ vịnh quận Edogawa, hễ có người bị hại là cánh truyền thông sẽ bâu vào xâu xé ngay. Vậy nên tốt nhất là đừng ai nhắc đến Người kéo nữa. Nếu được, tôi chỉ mong tên tuổi Người kéo rơi vào quên lãng luôn. Một chiếc tàu điện màu cam dừng lại ở ga. Tàu đổi đây rồi. Chắc là do tàu di chuyển từ trung tâm ra ngoại ô nên khoang vắng vẻ đến nỗi một người có thể thoải mái ngồi phần ghế dành cho ba người. Tàu ra khỏi đường hầm âm u của nhà ga để chạy lên mặt đất. Từ đường ray trên cao, tàu chạy xuống lòng đất, rồi lại chạy lên đường ray trên cao khác. Như một con chuột sợ bò lên chỗ sáng, tôi chỉ dám di chuyển trong lòng đất của khu trung tâm để đi từ Bắc đến Nam. Từ cửa sổ nhìn ra, trời đã bắt đầu âm u vần vũ. Dạo gần đây trời cứ mưa dầm dề, chẳng mấy khi tạnh. Sắp tới còn là ngày hội Sức khỏe toàn dân, phen này hội thao phải hủy hết rồi. Hội thao của trường cấp ba Hazakura nơi Tarumiya Yukiko theo học có sao không nhỉ? Cuối cùng tàu cũng đến ga Đại học Gakugei, tôi tính nhẩm rồi trả phí đi tàu cho quãng đường ban nãy ở máy tự động, đoạn bước ra ngoài. Cắt ngang ga tàu nằm ở tuyến đường sắt trên cao là một khu phố mua bán nhỏ. Tiệm sách, tiệm ăn, hàng tạp hóa, tiệm bán đồ điện khí, quầy bán mì soba. Toàn là những hàng quán quen thuộc thường gặp ở các bến tàu tư nhân. Loa phóng thanh mắc trên dàn dây điện bọc nhựa an toàn đang phát nhạc nho nhỏ. Tôi móc bản đồ từ túi quần sau, kiểm tra lại một lần nữa rồi đi về phía đường Meguro. Theo bản đồ thì khu này đã là Takaban của quận Meguro rồi. Hẳn là tôi đang ở gần căn hộ của Tarumiya Yukiko lắm đây. Tôi tiếp tục men theo lối hẹp lát gạch sau khi đi hết con đường nằm gọn dưới mái vòm của khu mua bán. Thấp thoáng bên phải có một hàng rào bằng kẽm, đối diện là một tòa nhà lớn nhưng không cao lắm. Trên tầng thượng có một tháp tín hiệu sơn màu đỏ tươi trông đến là bắt mắt. NTT chi nhánh Meguro. Không hiểu sao, hình như tôi đi nhầm đường rồi thì phải. Qua khỏi NTT thì ra một con đường lớn. Đường Meguro đây rồi. Biển báo màu xanh bên vệ đường ghi bằng cả chữ Nhật và chữ La tinh. Tôi dừng ở ngã tư có cột đèn giao thông, giở bản đồ ra xem lại, Tôi so hình vẽ trên bản đồ với khung cảnh thực tế, xác định vị trí tương quan giữa NTT và bưu điện. Muốn tìm chung cư Desert Himonya thì có lẽ từ đây chỉ cần đi hướng bên phải. Tôi cất bản đồ vào túi quần rồi tiếp tục bước đi. Lúc trông thấy tấm biển khu dân cư bằng nhựa màu xanh biển gắn trên cột điện đề “Takaban, khu phố 4”, tôi lập tức rẽ vào con đường nhỏ ngay đấy. Từ đây chỉ thấy được một mặt chung cư. Đành phải mò mẫm trong khu phố phức tạp này vậy. Đến là khổ với hệ thống chung cư nhiều vô kể của Tokyo. Sau chừng hai mươi phút lòng vòng, rốt cuộc tôi cũng phát hiện ra một chung cư màu đỏ gạch. Chẳng biết tòa nhà xây theo phong cách gì, nhưng trông tổng thể như một sân khấu múa rối khổng lồ làm bằng sa thạch đang đổ hẳn sang bên. Bức tường tiếp giáp mặt đường bị đục lỗ chỗ bằng các ống nhựa ruột gà, những ô chữ nhật lớn thụt vào có lẽ là ban công, còn những ô chữ nhật bé hơn thì có vẻ là cửa sổ. Cửa sổ nhà tắm. Bên trên cửa ra bằng kính có khắc dòng “Desert Himonya” bằng kí tự La tinh theo lối viết thư pháp. Hàng rào kẽm nằm ven con đường ban nãy có gắn biển đề “Nơi để vật dụng dành riêng cho chung cư Desert Himonya”. Suy cho cùng chỉ là bãi đổ rác thôi mà, có cần cầu kì thế không? Sau khi bước qua cánh cửa tự động, chân tôi lập tức bước lên khoảng sân trước lát gạch màu pastel. Gần kế bên cánh cửa tự động choán cả mặt tiền tòa nhà là hộp máy điều khiển khóa tự động có hai cạnh cong cong. Hệ thống này không cho phép người lạ vào nếu như sau khi bấm số căn hộ, chủ nhà không lên tiếng cho phép qua chiếc loa gắn bên trong máy. Nói cách khác, hộp máy kim loại trơn nhẵn như búp bê chạm bằng gỗ này chính là tên lính canh không ngơi nghỉ của các chủ hộ. Hôm nay cũng chưa cần vào chung cư. Tôi đến gần dãy hòm thư gắn âm tường để kiểm tra hòm thư đề số 503. 503 Tarumiya Kazuhiro Bố của Yukiko tên là Kazuhiro thì phải. Hài lòng rồi, tôi lấy tay xoa cái đầu trơn nhẵn của tên lính canh kim loại và rời khỏi Desert Himonya. Tôi quay ra đường Meguro, vừa đi vừa ghi nhớ đường đi nước bước đến khu này. Tôi định bụng chiều tan làm sẽ bắt thử xe buýt về chỗ đổi tàu xem sao. Tôi cần xin nghỉ thêm một ngày nữa để đến Desert Himonya, theo dõi xem Yukiko mặt ngang mũi dọc ra sao. 9 giờ sáng hôm sau, tôi đến chỗ làm. Tôi đang làm thời vụ ở Nhà xuất bản Himurokawa, đi thẳng từ nhà trọ đến không cần đổi phương tiện di chuyển. Đấy là một trong những lý do khiến tôi tăng hợp đồng thuê nhà thành dài hạn và làm việc ở đó những hơn hai năm. Đến ga, tôi đi lên mặt phố, bước vào một con hẻm nhỏ nằm ở góc đường lớn, thế là tòa nhà năm tầng của Nhà xuất bản Himurokawa đã hiện ra trước mắt. Nhưng không phải tất cả đều là của họ. Hiniurokawa chỉ thuê tầng ba và tầng bốn, mang tiếng là nhà xuất bản nhưng cả thảy chỉ có hơn chục nhân viên. Tôi bước vào thang máy rồi bấm nút lên tầng bốn. Bảng nút tầng của cái thang máy này có dạng hình tròn nhô ra ngoài, âu cũng hiếm thấy vào thời nay. Nhà xuất bản cơ cấu rõ ràng cho hai tầng. Tầng ba là phòng Kinh doanh, tầng bốn là phòng Biên tập. Về danh nghĩa rất rạch ròi, nhưng thực tế thì các phòng ban nội bộ không thể tuân theo lằn ranh đó được. Cứ vào giữa tháng, tức là đợt bận rộn nhất của nhà xuất bản, nhóm ba nhân viên thời vụ chúng tôi lại phải chạy đôn chạy đáo giữa hai bộ phận, đến nỗi ranh giới giữa hai bên coi như xóa nhòa. Công việc của tôi hiện ở tình trạng thế này. Sau khi lấy hơn năm mươi bản photo ở tầng bốn thì xuống tầng ba để phụ giúp phân loại, đóng thùng các bộ giáo trình hoặc gửi chúng đi, rồi quay lại tầng bốn, giả vờ hiệu đính bản thảo bằng bút chì đỏ, không thì cũng đeo đôi găng nhựa mỏng dính để xếp mấy tấm phim dương bản vào trong phong bì.
Hồng Nhan Đòi Mạng
Khi anh chủ nhà có cặp mắt kỳ lạ gặp gỡ những người khách thuê nhà “rất bảnh”, cuộc sống chung nhà nhằm “nương tựa vào bạn bè” đã diễn ra một cách lạ thường! Khả năng nhìn thấy ma của An Nhiên đã cứu mạng đạo diễn nổi tiếng, còn ngang nhiên ngăn cản cơ hội báo thù của oan hồn! Đang đau đầu tìm cách thoát khỏi cô nàng paparazzi hiếu kỳ, An Nhiên vô tình lại trở thành nhân vật nam đáng thương trên tin tức giải trí… Anh hai nhà họ Lâm cũng ra tay giúp đỡ, cùng An Nhiên chia ra hành động. Một nhiệm vụ đơn giản là mời đối thủ ăn cơm trưa, cuối cùng lại trở thành “quý ông đầu bếp” đắm chìm trong tình yêu. Cậu em trai Lâm Tuấn bát tự xung khắc với An Nhiên cũng ra tay giúp đỡ. Nhưng… mối nguy hiểm chết người lần này vô cùng khó khăn! *** Tác giả: Hương Thảo – 香草 Họa sĩ: Thủy Lê – 水梨 Số tập: 6 Nhà xuất bản (Đài Loan): Ma Đậu Nhà xuất bản (Việt Nam): Amak Books Dự kiến phát hành: Tháng 2/2020 Bộ này cùng tác giả với Vị hiền giả của đêm ^3^~ Mong các bạn đón đọc nha!!! Tóm tắt: An Nhiên là một thanh niên hai mươi tuổi, mẹ mất sớm, ba tháng trước cha cậu mất trong một tai nạn giao thông. An Nhiên sau khi xem lại mớ hình ảnh cha lưu trữ trong ngân hàng, phát hiện một tấm hình bị xé rách một nửa, người trong hình cực kỳ giống cậu, nhưng lại không phải là cậu. Kể từ đó, An Nhiên bỗng dưng có năng lực nhìn thấy linh hồn người đã khuất. Quá sợ hãi, An Nhiên không dám sống một mình. Cậu quyết định cho thuê hai tầng lầu căn nhà mình đang sống. Cuộc sống nhàm chán buồn tẻ lẫn đáng sợ do những hồn ma ám ảnh của An Nhiên dần thay đổi khi có hai vị khách đến ở trọ trong căn nhà của cậu. Giới thiệu nhân vật nằm trong từng hình, mọi người nhấp vào từng hình xem nha. Nhận xét lảm nhảm: Tác phẩm này chủ đề mặc dù là kinh dị, nhưng rất dễ thương. Truyện của Hương Thảo thì đơn giản, dễ đọc dễ hiểu, không xoắn não như mấy bà khác, tuy vậy tình tiết đan xen và ẩn giấu nhiều, để độc giả từ từ khám phá. Bộ này tuyến chính là BG, nhưng hint bay khắp chốn, nam chính mặc dù có người yêu, nhưng muốn gầy harem cũng không khó, đọc nhiều lúc không có cảm giác BG mà có cảm giác nam chính là tổng thụ :3 chai đẹp cả rổ, thêm mấy con ma, cho nên nam chính trở thành trung tâm của một đống anh từ người cho tới ma :3 Nói chung nếu đầu óc thoáng không quá câu nệ chuyện BG – BL thì đọc bộ này cũng không thành vấn đề, rất dễ xương, bỏ uổng lém nhen ^_^ Nguồn: Novel Đài fanclub *** Thời tiết đầu mùa xuân tuy mát mẻ, nhưng ánh mặt trời buổi trưa rất gay gắt. Dù đang trốn dưới bóng râm, Trần Thanh vẫn nóng đến nỗi lưng ướt đẫm mồ hôi. Nơi Trần Thanh đang đứng là một khu dân cư cao cấp, biệt thự san sát nhau, những người sống trong khu này đều là người giàu có. Một trong những căn biệt thự mà cô đang quan sát chính là nhà của đạo diễn Lý Vĩnh Vinh. Sau khi nhận được thông tin sáng sớm nay, Trần Thanh đã đứng đây cả nửa ngày. Quệt đi những giọt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ bụng cô nàng minh tinh đó còn có việc vào buổi tối, chắc cũng đến lúc phải rời đi rồi? Chỉ cần chụp được ảnh hai người lén lút hẹn gặp nhau nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành. Từ nhỏ Trần Thanh đã quyết tâm trở thành một phóng viên, tiếc thay sau khi cô chính thức bước vào nghề này mới nhận ra khoảng cách giữa mộng tưởng và đời thực rất lớn. Trong tưởng tượng của cô, phóng viên là một nghề vô cùng thiêng liêng, là người đầu tiên có mặt tại hiện trường để mang những thông tin mới nhất đến cho người dân, nhưng cô lại trở thành một phóng viên giải trí, chỉ biết chạy theo đuôi các minh tinh, chính là cái mà người ta hay gọi là đám “Paparazzi”. Đôi lúc Trần Thanh cũng bối rối tự hỏi bản thân, ngày ngày canh chừng, chờ đợi cực khổ chỉ để chụp được một tấm hình vụng trộm của các minh tinh, cuộc sống như thế có đúng là điều cô muốn? Trong lúc Trần Thanh còn đang nghĩ ngợi lan man, cô nàng minh tinh cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà tay đạo diễn. Trần Thanh vội vàng lôi máy ảnh chụp lại khoảnh khắc Lý Vĩnh Vinh và cô nàng chào tạm biệt nhau. Sau khi cô gái lái chiếc xe thể thao rời đi, Lý Vĩnh Vinh liền bước về phía cửa hàng tiện lợi của khu dân cư. Trần Thanh lúc này đã hoàn thành nhiệm vụ, cô vẫn đứng ở vị trí cũ, tránh chạm mặt với đối phương. Tuy cô và Lý Vĩnh Vinh chỉ từng tiếp xúc một lần khi phỏng vấn, chắc hẳn đối phương hẳn sẽ không nhận ra một nhân vật quèn như cô. Nhưng dù sao “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất”, Trần Thanh không muốn mạo hiểm thành quả thu thập được sau cả buổi sáng chờ đợi vất vả, cô quyết định trước mắt cứ nán lại chỗ trốn kín đáo này. Rất nhanh, Trần Thanh nhìn thấy Lý Vinh Vinh tay cầm một bao thuốc lá bước ra từ cửa hàng tiện lợi. Đột nhiên, một người thanh niên lao về phía Lý Vĩnh Vinh, vừa chạy vừa hét lớn: “Cẩn thận!” Lý Vĩnh Vinh dường như không nghe thấy, thậm chí không để ý đèn giao thông, cứ thế băng qua đường… Một chiếc container đang chạy tới với tốc độ cao, người tài xế nhận thấy tình huống liền phanh gấp. Nhưng chiếc xe lớn như vậy không thể dừng lại ngay khi đạp phanh được. Chứng kiến người đạo diễn sắp bị chiếc xe đâm trúng, theo phản xạ tự nhiên vượt xa cả kỹ năng nghề nghiệp, Trần Thanh vội vàng rút máy ảnh, bấm liên tiếp để chụp lại toàn bộ quá trình vụ tai nạn. Đúng lúc Trần Thanh đinh ninh rằng Lý Vĩnh Vinh khó có thể thoát chết, người thanh niên vừa hét lên ban nãy đã kịp chạy đến cạnh Lý Vĩnh Vinh và kéo mạnh, nỗ lực kéo ông ta trở lại từ bờ vực của cái chết! Trần Thanh thấy vậy liền thở phào. Tuy danh tiếng của Lý Vĩnh Vinh không tốt đẹp gì cho cam, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh đang sống. Dù có đôi chút tiếc nuối vì không chụp được tin tức nóng hổi về cái chết của Lý Vĩnh Vinh, cô vẫn cảm thấy mừng khi đối phương thoát khỏi tai nạn trong gang tấc. Vì người thanh niên kia kéo quá mạnh, nên sau khi thoát nạn, hai người liền ngã dúi dụi xuống đất. Tuy có trầy xước đôi chỗ nhưng cả hai đều không có gì đáng ngại. Lý Vĩnh Vinh đứng dậy, vẫn còn chưa hoàn hồn. Ông ta phủi bụi đất trên người, đưa tay kéo người thanh niên dậy, mặt đầy cảm kích. Miệng ông ta mấp máy không biết đang nói điều gì, Trần Thanh đoán là vài lời cảm ơn đến người kia. Chứng kiến đến đây, Trần Thanh bất giác cảm thấy được vận may của chàng thanh niên kia đang đến. Tên nhà giàu Lý Vĩnh Vinh tuy nhân cách không ra gì, nhưng với ơn cứu mạng chắc cũng không keo kiệt mà báo đáp. Ít nhất cũng không thể thiếu một khoản tiền tạ ơn, coi như “hảo tâm hữu hảo báo”? So với dáng vẻ vui sướng của Lý Vĩnh Vinh sau khi thoát nạn, gương mặt của người thanh niên trông không có vẻ vui mừng cho lắm, ngược lại, cậu ta do dự một lúc vẻ khó xử rồi mới mở miệng nói vài câu với Lý Vĩnh Vinh. Sau đó, Trần Thanh thấy sắc mặt Lý Vĩnh Vinh biến đổi, ông ta nhìn người thanh niên với ánh mắt đầy kinh ngạc. Ông ta sợ hãi vội vã quay về nhà như thể muốn chạy trốn khỏi thứ gì đó rất đáng sợ, sau đó dùng hết sức bình sinh đóng “sầm” cửa lại! Trần Thanh còn để ý thấy hai tay Lý Vĩnh Vinh run lẩy bẩy khi dùng chìa khóa mở cửa, dường như ông ta đang vô cùng sợ hãi. Phát hiện ấy khiến Trần Thanh không khỏi ngạc nhiên. Dù sao với tư cách một đạo diễn, đáng ra đã quen gặp phải những tình huống nghiêm trọng, rốt cuộc người thanh niên đó đã nói gì mà khiến ông ta sợ hãi đến vậy? Trần Thanh rời mắt khỏi Lý Vĩnh Vinh lúc này đã vào nhà, quay sang nhìn người thanh niên. Cậu ta bất lực gãi gãi mũi rồi quay người bỏ đi. Máu phóng viên trong người Trần Thanh lại nổi lên, cô muốn tìm hiểu rõ chân tướng sự việc. Trần Thanh không chút do dự bèn cất bước, giữ khoảng cách và bám theo người thanh niên kia. Mời các bạn đón đọc Dị Nhãn Phòng Đông Tập 2 - Hồng Nhan Đòi Mạng của tác giả Hương Thảo & Ái Linh (dịch).
Khủng Bố Sống Lại
Ngũ trọc ác thế, Địa ngục đã không, ác quỷ sống lại, nhân gian như ngục. Thế giới này quỷ xuất hiện... Như vậy thần lại ở đâu? Cầu thần cứu thế, có thể trên đời đã mất thần, chỉ có quỷ. *** 1. Khủng Bố Sống Lại của tác giả Phật Tiền Hiến Hoa có hay không? Mình theo dõi truyện từ ngày mới ra, lúc đầu không tính xem vì thấy giá truyện khá chát. Nhưng khi đọc được vài chương đầu thì mình đã bị thu hút bởi văn phong của tác giả, logic thì miễn bàn, quan trọng là trong thời điểm này hiếm có bộ Linh Dị nào chuẩn và hay đến vậy. Main không quá bá mà chủ trương dùng não trước không được mới dùng Quỷ. Truyện hay, main có đầu óc, phản diện theo từng thời điểm có đặc điểm riêng, không vô dụng mà tính cách cũng rất đa dạng. Truyện kết cấu chặt chẽ về tâm lý cũng như hệ thống lý luận, tuy nhiên nhân vật chính có nền tảng ban đầu mơ hồ, hoặc có thể tác giả cố tình làm vậy, tính nhân văn cũng ít đc đề cao, về mặt giải trí vẫn là truyện làm rất tốt. Nói chung truyện khá mạch lạc, nội dung xâu chuỗi khá hợp lý, không quá vô lý như 1 số truyện. Tình tiết rất lôi cuốn, không lan man. Có xen lẫn 1 số chi tiết hài, khiến mình thấy đọc không quá áp lực. Truyện cũng không buff cho main quá bá đạo, cứ ai gặp cũng phải quỳ xuống. Nếu đang tìm một bộ truyện vừa đủ logic, không quá hại não lại đầy tiếng cười, xen lẫn là những giây phút rợn người, các bạn tuyệt đối phải nhảy hố à nha! 2. Khủng Bố Sống Lại của tác giả Phật Tiền Hiến Hoa giảng cố sự gì? Nếu ai đã đọc truyện cũng biết main chính bộ truyện này là Dương Gian, một thiếu niên chưa học hết cấp ba đã bị lệ quỷ ký thân và trở thành ngự quỷ nhân. Từ đó bước lên hành trình đối đầu với vô số chuyện linh dị để tự bảo vệ bảo thân. Có thể nói đây là một trong những main chính có đầu óc nhất trong các bộ truyện mình đã làm. Dương Gian không bao giờ ỷ lại và sức mạnh vốn có của hắn hay những gì hắn đã đạt được. Dương Gian không ngừng tìm cách trở nên mạnh hơn để bảo vệ chính bản thân và những người thân của mình. Xuyên suốt quá trình đó, hắn gặp được ba người con gái là Vương San San (bạn học cấp ba, quỷ nô của Dương Gian), Giang Diễm (bà chị kế toán được hắn cứu trong chuyện linh dị, từ đó không ngừng nghĩ cách trèo lên giường của Dương Gian) và cuối cùng tính đến hiện tại là Trương Lệ Cầm (phụ nhân đã có chồng và là người phụ nữ đầu tiên của Dương Gian). Vương San San từng là vũ công múa ba lê trước khi trở thành quỷ nô. Từ lúc được Dương Gian cứu, có thể nói Vương San San cực kỳ tin tưởng đối với chủ nhân của mình. Đồng thời, trở thành quỷ nô xong cô càng thêm không thể sống thiếu Dương Gian. Nếu dùng câu cùng sống cùng chết để miêu tả mối quan hệ của hai người này cũng chẳng ngoa. Tiếp đến là Giang Diễm, như tác giả mô tả thì Giang Diễm có tính cách khá trẻ con tuy thân hình có thể xếp vào loại bốc lửa. Tuy không ngừng nghĩ cách trèo lên giường Dương Gian nhưng Dương Gian chưa bao giờ đồng ý. Có lẽ với hắn Giang Diễm chỉ như một người em gái, dù rằng cô lớn tuổi hơn chăng? Tuy nhiên, qua chuyện linh dị của quỷ anh mình lại nghĩ khác, trong ba người con gái này, có thể nói Giang Diễm là người duy nhất được Dương Gian ưu tiên cho một chỗ trong căn phòng bí mật, để bảo vệ tính mạng cô. Còn Vương San San và Trương Lệ Cầm thì không. Tuy theo Dương Gian mà nói, hắn ưu tiên cô như thế là do cô là người đi theo hắn lâu nhất và cô đã giúp hắn trong việc tài chính rất nhiều. Thế nhưng có đúng vậy chăng? Cuối cùng là Trương Lệ Cầm, người phụ nữ có được đêm đầu tiên của Dương Gian. Có điều qua những chương truyện tiếp theo, tác giả miêu tả mối quan hệ của mọi người cũng như “ăn bánh trả tiền” mà thôi. Trương Lệ Cầm cho Dương Gian thứ hắn cần, giúp hắn giải tỏa căng thẳng. Ngược lại Dương Gian sẽ bảo vệ tính mạng cho Trương Lệ Cầm. Vậy rốt cuộc, liệu ai mới là người trong tim của Dương Gian? Hoặc họa chăng hắn đã sớm bị lệ quỷ đồng hóa và không còn trái tim nữa rồi? *** 1. Khủng Bố Sống Lại của tác giả Phật Tiền Hiến Hoa có hay không? Mình theo dõi truyện từ ngày mới ra, lúc đầu không tính xem vì thấy giá truyện khá chát. Nhưng khi đọc được vài chương đầu thì mình đã bị thu hút bởi văn phong của tác giả, logic thì miễn bàn, quan trọng là trong thời điểm này hiếm có bộ Linh Dị nào chuẩn và hay đến vậy. Main không quá bá mà chủ trương dùng não trước không được mới dùng Quỷ. Truyện hay, main có đầu óc, phản diện theo từng thời điểm có đặc điểm riêng, không vô dụng mà tính cách cũng rất đa dạng. Truyện kết cấu chặt chẽ về tâm lý cũng như hệ thống lý luận, tuy nhiên nhân vật chính có nền tảng ban đầu mơ hồ, hoặc có thể tác giả cố tình làm vậy, tính nhân văn cũng ít đc đề cao, về mặt giải trí vẫn là truyện làm rất tốt. Nói chung truyện khá mạch lạc, nội dung xâu chuỗi khá hợp lý, không quá vô lý như 1 số truyện. Tình tiết rất lôi cuốn, không lan man. Có xen lẫn 1 số chi tiết hài, khiến mình thấy đọc không quá áp lực. Truyện cũng không buff cho main quá bá đạo, cứ ai gặp cũng phải quỳ xuống. Nếu đang tìm một bộ truyện vừa đủ logic, không quá hại não lại đầy tiếng cười, xen lẫn là những giây phút rợn người, các bạn tuyệt đối phải nhảy hố à nha! 2. Khủng Bố Sống Lại của tác giả Phật Tiền Hiến Hoa giảng cố sự gì? Nếu ai đã đọc truyện cũng biết main chính bộ truyện này là Dương Gian, một thiếu niên chưa học hết cấp ba đã bị lệ quỷ ký thân và trở thành ngự quỷ nhân. Từ đó bước lên hành trình đối đầu với vô số chuyện linh dị để tự bảo vệ bảo thân. Có thể nói đây là một trong những main chính có đầu óc nhất trong các bộ truyện mình đã làm. Dương Gian không bao giờ ỷ lại và sức mạnh vốn có của hắn hay những gì hắn đã đạt được. Dương Gian không ngừng tìm cách trở nên mạnh hơn để bảo vệ chính bản thân và những người thân của mình. Xuyên suốt quá trình đó, hắn gặp được ba người con gái là Vương San San (bạn học cấp ba, quỷ nô của Dương Gian), Giang Diễm (bà chị kế toán được hắn cứu trong chuyện linh dị, từ đó không ngừng nghĩ cách trèo lên giường của Dương Gian) và cuối cùng tính đến hiện tại là Trương Lệ Cầm (phụ nhân đã có chồng và là người phụ nữ đầu tiên của Dương Gian). Vương San San từng là vũ công múa ba lê trước khi trở thành quỷ nô. Từ lúc được Dương Gian cứu, có thể nói Vương San San cực kỳ tin tưởng đối với chủ nhân của mình. Đồng thời, trở thành quỷ nô xong cô càng thêm không thể sống thiếu Dương Gian. Nếu dùng câu cùng sống cùng chết để miêu tả mối quan hệ của hai người này cũng chẳng ngoa. Tiếp đến là Giang Diễm, như tác giả mô tả thì Giang Diễm có tính cách khá trẻ con tuy thân hình có thể xếp vào loại bốc lửa. Tuy không ngừng nghĩ cách trèo lên giường Dương Gian nhưng Dương Gian chưa bao giờ đồng ý. Có lẽ với hắn Giang Diễm chỉ như một người em gái, dù rằng cô lớn tuổi hơn chăng? Tuy nhiên, qua chuyện linh dị của quỷ anh mình lại nghĩ khác, trong ba người con gái này, có thể nói Giang Diễm là người duy nhất được Dương Gian ưu tiên cho một chỗ trong căn phòng bí mật, để bảo vệ tính mạng cô. Còn Vương San San và Trương Lệ Cầm thì không. Tuy theo Dương Gian mà nói, hắn ưu tiên cô như thế là do cô là người đi theo hắn lâu nhất và cô đã giúp hắn trong việc tài chính rất nhiều. Thế nhưng có đúng vậy chăng? Cuối cùng là Trương Lệ Cầm, người phụ nữ có được đêm đầu tiên của Dương Gian. Có điều qua những chương truyện tiếp theo, tác giả miêu tả mối quan hệ của mọi người cũng như “ăn bánh trả tiền” mà thôi. Trương Lệ Cầm cho Dương Gian thứ hắn cần, giúp hắn giải tỏa căng thẳng. Ngược lại Dương Gian sẽ bảo vệ tính mạng cho Trương Lệ Cầm. Vậy rốt cuộc, liệu ai mới là người trong tim của Dương Gian? Hoặc họa chăng hắn đã sớm bị lệ quỷ đồng hóa và không còn trái tim nữa rồi? *** Nếu ai đã đọc truyện cũng biết main chính bộ truyện này là Dương Gian, một thiếu niên chưa học hết cấp ba đã bị lệ quỷ ký thân và trở thành ngự quỷ nhân. Từ đó bước lên hành trình đối đầu với vô số chuyện linh dị để tự bảo vệ bảo thân. Có thể nói đây là một trong những main chính có đầu óc nhất trong các bộ truyện mình đã làm. Dương Gian không bao giờ ỷ lại vào sức mạnh vốn có của hắn hay những gì hắn đã đạt được. Dương Gian không ngừng tìm cách trở nên mạnh hơn để bảo vệ chính bản thân và những người thân của mình. Xuyên suốt quá trình đó, hắn gặp được ba người con gái là Vương San San (bạn học cấp ba, quỷ nô của Dương Gian), Giang Diễm (bà chị kế toán được hắn cứu trong chuyện linh dị, từ đó không ngừng nghĩ cách trèo lên giường của Dương Gian) và cuối cùng tính đến hiện tại là Trương Lệ Cầm (phụ nhân đã có chồng và là người phụ nữ đầu tiên của Dương Gian). Vương San San từng là vũ công múa ba lê trước khi trở thành quỷ nô. Từ lúc được Dương Gian cứu, có thể nói Vương San San cực kỳ tin tưởng chủ nhân của mình. Đồng thời, trở thành quỷ nô xong cô càng thêm không thể sống thiếu Dương Gian. Nếu dùng câu cùng sống cùng chết để miêu tả mối quan hệ của hai người này cũng chẳng ngoa. Tiếp đến là Giang Diễm, như tác giả mô tả thì Giang Diễm có tính cách khá trẻ con, tuy thân hình có thể xếp vào loại bốc lửa. Cô không ngừng nghĩ cách trèo lên giường Dương Gian nhưng Dương Gian chưa bao giờ đồng ý. Có lẽ với hắn Giang Diễm chỉ như một người em gái, dù rằng cô lớn tuổi hơn đi nữa. Tuy nhiên, qua chuyện linh dị của quỷ anh mình lại nghĩ khác, trong ba người con gái này, có thể nói Giang Diễm là người duy nhất được Dương Gian ưu tiên cho một chỗ trong căn phòng bí mật nhằm bảo vệ tính mạng cô. Còn Vương San San và Trương Lệ Cầm thì không. Tuy theo Dương Gian mà nói, hắn ưu tiên cô như thế là do cô là người đi theo hắn lâu nhất và cô đã giúp hắn trong việc tài chính rất nhiều. Thế nhưng có đúng vậy chăng? Cuối cùng là Trương Lệ Cầm, người phụ nữ có được đêm đầu tiên của Dương Gian. Có điều qua những chương truyện tiếp theo, tác giả miêu tả mối quan hệ của mọi người cũng như "ăn bánh trả tiền" mà thôi. Trương Lệ Cầm cho Dương Gian thứ hắn cần, giúp hắn giải tỏa căng thẳng. Ngược lại Dương Gian sẽ bảo vệ tính mạng cho Trương Lệ Cầm. Vậy rốt cuộc, liệu ai mới là người trong tim của Dương Gian? Hoặc họa chăng hắn đã sớm bị lệ quỷ đồng hóa và không còn trái tim nữa rồi? Mời các bạn đón đọc Khủng Bố Sống Lại của tác giả Phật Tiền Hiến Hoa.
Ngôi Làng Cổ Mộ
Ngôi Làng Cổ Mộ - Thục Linh Gồm 2 phần: Phần 1: Ngôi Làng Cổ Mộ Phần 2: Cầu Vong Phách Truyện kể về Hoài, 1 cô gái thành phố phải theo bố mẹ trở về sinh sống tại 1 ngôi làng cổ với những nếp sống kì dị. Càng ở đây lâu, những sự kiện tâm linh xảy ra liên tiếp làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của Hoài. Hoài phải làm gì để chấm dứt cơn ác mộng vô tận ấy? ***   Nếu là một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, bạn sẽ không thể bỏ qua Ngôi làng cổ mộ của tác giả trẻ Thục Linh. Những chi tiết rùng rợn, những tình huống gay cấn, căng thẳng, sợ hãi, góc nhìn trong cuộc của người đang phải chạy trốn hay đương đầu với những thế lực huyền bí ở Ngôi làng cổ mộ sẽ lôi cuốn bạn không ngừng. Từng câu chữ của Thục Linh sẽ dẫn dắt bạn đọc như lạc vào chính xứ sở u linh trong câu chuyện, trải nghiệm cảm giác ghê rợn một cách chân thực nhất như chính các nhân vật. Không chỉ dừng lại ở yếu tố kinh dị, điều đặc sắc hơn cả là đằng sau bức màn câu chuyện huyền bí tâm linh, Thục Linh sẽ kể cho độc giả một bức tranh đời thực trần trụi nhất, sự đương đầu giữa cái ác và cái thiện trong cuộc sống, tình yêu thương và xúc cảm bản năng nhất của con người, những giá trị nhân văn mà đôi lúc dường như ta đã vô tình lãng quên… ***   Thục Linh Cô tốt nghiệp khoa Sư phạm của trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội và hiện đang là giáo viên bộ môn Ngữ văn. Thục Linh bắt đầu viết truyện từ năm 2017 và nhận được sự quan tâm rất lớn từ các độc giả yêu thích truyện tâm linh trên mạng xã hội. Mỗi tác phẩm của cô đều được độc giả đánh giá cao về đồ li kì, ma mị và tính nhân văn. Ngoài sở thích viết lách, cô còn có niềm đam mê với bộ môn huyền học Tarot và đàn hát, vẽ tranh.  “Ngôi làng cổ mộ” là sách xuất bản đầu tay của tác giả Thục Linh. Ấn phẩm đã bán hết 1000 bản sau 1 tháng ra mắt. *** Trưa hôm ấy về nhà, tôi thấy mẹ tôi đang khóc. Mẹ gần như hoảng loạn. Bố tôi không có nhà, không biết giờ này ông còn đi đâu. “Hoài à,…” Mẹ tôi nói trong nước mắt: “Bố con không may mắn, giờ phá sản rồi… Cái nhà này cũng phải bán đi…” Mẹ tôi nấc lên từng cơn: “Mẹ e là… e là… chúng ta phải trở về đấy…” Thông tin đến tai tôi đột ngột khiến mọi thứ dưới chân tôi sụp xuống. Chúng tôi đã sống ở đây hơn mười năm. Năm nay tôi vào lớp mười một, mười sáu tuổi. Tôi đã quen với nhịp sống của thành phố ồn ã nhộn nhịp này, giờ đột nhiên phải chuyển đi, tôi thực sự không sao chấp nhận nổi. Tôi ngồi thụp xuống đất dưới chân mẹ, từng dòng nước mắt ứa ra: “Chúng ta… giờ đi đâu hả mẹ…” “Về… về đó…” Mẹ tôi ôm mặt ra vẻ sợ sệt lắm. Về đâu cơ? Mẹ tôi chỉ khóc chứ không thể nói gì thêm. Tối muộn hôm ấy, bố tôi về nhà. Người ông nồng nặc mùi rượu. Ông nói bằng giọng lè nhè: “Từ giờ đến cuối tuần, dọn hết đi… Người ta đến siết nhà giờ đấy…” Nói rồi ông đi vào phòng. Tôi cũng trở về phòng, từng bước đi thất thểu. Tôi mở cửa phòng. Căn phòng tối om chỉ có ánh đèn lờ mờ sáng từ ngoài phòng khách hắt vào. Nhi, con em gái tôi đang ngồi vẽ trong lặng lẽ. Năm nay nó mới chín tuổi, học lớp ba. Nó rất thích vẽ, cả căn phòng ngủ nhỏ của hai chị em dán đầy những bức tranh nguệch ngoạc của nó. “Mọi người sao thế?” Nó hỏi bằng giọng véo von mà không ngoảnh đầu lại. “Không sao đâu…” Tôi lẩm bẩm rồi nằm vật xuống giường. Những ngày sau đó chỉ có tôi và mẹ lặng lẽ thu dọn mọi thứ trong nhà, cho vào thùng các tông để chuẩn bị chuyển đi. Bố tôi giam mình trong phòng cả ngày không ra, chỉ đắm chìm trong men rượu. Nhìn ông, tôi vừa thương vừa giận. Những nỗi uất ức cứ nghẹn lên trong họng tôi. Tôi chẳng có tội lỗi gì mà vẫn phải hứng chịu nỗi bất hạnh này. Tôi phải rời xa căn nhà yêu dấu, lớp học với bao nhiêu bạn bè… Giờ tôi sẽ phải tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó không có lấy một chút thân thuộc. Những ngày sau, tôi chia tay bạn bè trong nước mắt. Ai cũng bất ngờ với tin tôi phải chuyển đi gấp. Thực sự tôi không muốn xa nhóm bạn của tôi… Đêm trước ngày chuyển, tôi nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vọng ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Tôi tò mò tiến lại gần. “Bắt buộc phải chuyển về đấy sao? Không còn cách nào khác à? Em nghe…” Giọng mẹ tôi vang lên. “Không về đấy thì về đâu? Tôi hỏi cô, còn chỗ nào để đi nữa?…” Bố tôi gắt lên. “Anh biết là không tốt cho bọn trẻ mà!?” “Đừng nghe ngóng linh tinh… Giờ còn mỗi căn nhà đấy thôi… Tôi trắng tay rồi!” Xoảng… nghe đâu như bố tôi bực dọc quật vỡ thứ gì đó trong phòng. Mẹ tôi im bặt. Tôi bỏ ra đi thu dọn nốt đống đồ đạc còn lại trong phòng ngủ. Dưới sàn nhà vương vãi những bức tranh của con em gái tôi. Tôi gắt lên: “Đừng bày nữa, không thấy tao dọn chưa đủ mệt sao?” Con bé trốn sau tấm rèm cửa, cười khinh khích. Tôi nhặt những bức tranh lên. Những bức tranh đều giống giống nhau: Những ngôi nhà san sát nằm trên một ngọn đồi nhỏ, đằng sau là một ngọn núi to. Những người que đang đi đi lại lại ở phía dưới. Tôi chẳng bận tâm, cho hết vào thùng. Thực sự tôi chỉ muốn ném hết đi nhưng con bé sẽ khóc lóc nếu như không thấy tranh. Nó đã chín tuổi mà nhiều lúc tôi cảm giác như nó mới chỉ bốn, năm vậy. Sáng hôm sau, gia đình tôi chuyển ra từ sớm. Mọi thứ được chất lên xe rất nhanh. Phải tới hai xe tải mới chở hết đồ trong nhà. Tôi đứng bần thần ở ngoài cửa, nhìn vào trong gian nhà trống, cổ họng cứ nghẹn lại, mắt nhòe đi. Căn nhà này đã chứa đựng bao kỉ niệm vui buồn của tôi trong suốt mười năm qua. Tôi nhớ những tháng ngày gia đình vui vẻ đầm ấm bên mâm cơm. Giờ tất cả chỉ là hư vô… “Hoài… Đi thôi con!” Giọng mẹ tôi khàn khàn gọi tôi. Tôi quay lưng bước đi. Tôi đưa tay đóng cánh cửa lại, khép lại quãng thời gian yên bình nhất cuộc đời mà tôi từng có. Thực sự tới giờ tôi vẫn chẳng biết là nhà mình sẽ chuyển đi đâu. Tôi chỉ biết là đó là một căn nhà dưới quê mà ông nội đã để lại cho bố tôi. Giờ chẳng còn nơi nào để đi nên nhà tôi sẽ về đó sống. Chòng chành trên xe rất lâu, chúng tôi nghỉ đêm tại một nhà nghỉ cũ kĩ ven đường quốc lộ. Dự là sáng sớm ngày hôm sau sẽ tới nơi. Đêm hôm ấy tôi nằm mơ thấy một giấc mơ. Tôi đi lạc trong sương mù. Phía trước tôi là một cô bé, bé tuổi hơn Nhi. Nó dẫn tôi chạy, chạy mãi. Tiếng nó vang vọng trong không gian: “Đi đi… Hoài, đừng về…” Cơn mơ ngột ngạt làm tôi thức dậy giữa đêm. Biến cố lớn trong cuộc đời làm tôi vẫn chưa hết sốc. Tôi nằm xuống cố ngủ lại, mai còn về nhà mới. Sáng hôm sau xe đi sớm. Cảnh vật ngày càng hoang sơ, khác xa sự nhộn nhịp của thành phố tôi đã từng ở. Chẳng hiểu sao nhìn từng rặng cây tôi lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Xe đang leo lên dốc thì Bốp, một tiếng nổ lớn vang lên. Xe đã bị nổ lốp. “Chết rồi… Không mang lốp dự phòng đâu…” Tài xe gãi gãi đầu đầy bối rối. “Cũng gần tới nơi rồi…” Bố tôi nói: “Dù sao xe đồ kia cũng lên trước rồi. Giờ từ đây chúng tôi đi bộ. Lát anh gọi người sửa xe đi nhé…” Nói rồi bố tôi ngoắc ba mẹ con xuống xe. Bố bảo chúng tôi đi trước còn xếp đồ. Ông sẽ ở lại trông xe và giúp bác tài xế. Tôi, mẹ và Nhi lếch thếch leo lên sườn dốc quanh co. Con đường ngày càng heo hút. Hai bên dày đặc những cây rừng và bụi rậm. “Lâu quá rồi… chẳng nhớ có đúng không nữa…” Mẹ tôi lẩm bẩm. Hóa ra bà đã từng về đây rồi à? Đây không phải quê nội cũng chẳng phải quê ngoại của tôi. Chỉ biết ở đây, trong ngôi làng này có một căn nhà mà ông nội để lại cho bố tôi. “Đây là làng gì hả mẹ?…” Tôi cất tiếng hỏi. “Làng Thổ Hà, con ạ…” Tôi im lặng bước đi. Con đường này dường như tôi đã từng đi qua rồi, nhưng chẳng thể nhớ rõ. Chúng tôi leo lên đỉnh dốc thì ngôi làng hiện ra. San sát bên cạnh nhau là những ngôi nhà mái ngói, hai hay ba tầng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra nó cũng không quá quê mùa như tôi tưởng tượng. Đằng sau ngôi làng, nằm xa xa là một ngọn núi lớn. Điều khiến tôi giật mình đó chính là cảnh vật ở ngôi làng Thổ Hà này giống bức tranh của con Nhi một cách gai người. Nó mới có chín tuổi, chắc chắn nó chưa bao giờ về đây. Tôi bước theo sau mẹ, tiến gần đến ngôi nhà mới của chúng tôi mà tôi không biết rằng tôi đang từng bước lại gần những cơn ác mộng dai dẳng sau này. Mời các bạn đón đọc Ngôi Làng Cổ Mộ của tác giả Thục Linh.