Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bến Xe (Thương Thái Vi)

Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng.Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh… Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một quy luật đã được định sẵn, quy luật đó mang tên “Vận mệnh”. Khi đọc "Bến Xe" của tác giả Thương Thái Vi, tôi mới thấm thiết cái quy luật mang tên "Vận mệnh" đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một con người bình thường trong dòng dòng xã hội. Tuy nhiên, chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với chính vận mệnh đó, và cuộc đời của thầy Chương Ngọc cùng với cô học trò nhỏ của thầy trong "Bến Xe" là một trường hợp điển hình.

Đầu tiên phải gửi lời cám ơn chân thành đến tác giả lẫn dịch giả của quyển "Bến Xe", nếu không có tác giả, nếu không có dịch giả, chắc chắn tôi sẽ không được thưởng thức và trải nghiệm một tác phẩm có tính nhân văn về cuộc sống, đời người cao đến như thế. Khi đọc xong "Bến Xe", tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hối tiếc, hối tiếc vì sao tôi không biết đến tác phẩm sớm hơn. Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc thể văn buồn, nhưng có thể khẳng định đây là lần đầu tiên tôi được đọc một tác phẩm ấn tượng đến như thế, ấn tượng đến mức khiến tôi phải lần đọc từng câu từng chữ vì sợ bỏ sót từ nào đó, khiến tôi hòa cả tâm hồn mỗi khi đọc tác phẩm, khiến mỗi một cử chỉ của hai nhân vật đều khiến tôi bất ngờ với chính phản ứng của mình, có khi cười, có khi khóc… Nhưng tôi chỉ có thể nói một điều: Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc.

Khi đọc "Bến Xe", tôi hoàn toàn sững sốt vì cách hành văn của tác giả, đó là một giọng văn hoàn toàn khác so với những tiểu thuyết và tôi từng được đọc. Bạn đừng bất ngờ khi thấy hầu hết các đoạn trong tác phẩm đều tập trung miêu tả tâm lý nhân vật, diễn biến cảm xúc nhân vật, lời thoại lại rất ít, nhưng có lẽ đó chính là cái được gọi là “nghệ thuật” không lẫn với bất kỳ tác giả nào của Thương Thái Vi và cũng chính nó đã tạo thành điểm nhấn riềng cho tác phẩm. Khi đọc, tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, mường tượng hình ảnh bến xe… Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì xin cho phép tôi dùng hai chữ “Thăng hoa” để diễn tả cảm xúc đó.

Nếu nói “Bến Xe” là một quyển tiểu thuyết tình cảm, tôi không phủ nhận, nhưng nó lại không hoàn toàn đúng. Sau khi đọc hết tác phẩm, tôi mới rút ra một kết luận, đây là thực chất chính là một cuốn sách tài liệu về cuộc đời của một thiên tài, một người thầy có tên Chương Ngọc qua cái nhìn của người thầy yêu nhất, hiểu thầy nhất. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người.

Nếu so sánh thầy Chương Ngọc - nam chính - linh hồn của truyện với những nhân vật khác trong các quyển tiểu thuyết khác, tôi chỉ có thể hình dung thầy bằng hai chữ “Hoàn hảo”, hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và là cả con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết rất nhiều, thầy chỉ có đôi tay trắng, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Nhưng có mấy ai có thể đối mặt và chấp nhận số phận được như thầy. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của thầy tất cả, thầy chưa một lần ai oán người mất đi tất cả như thầy lại sống vất vả hơn bất kì kẻ lành lặn nào. Thầy đẹp hơn bất kỳ ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kỳ ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Tìm mua: Bến Xe TiKi Lazada Shopee

Cuộc sống của thầy có thể tăm tối, nhưng con người của thầy lại chói sáng một cách lạ thường; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị. Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống. Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la. Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy.

“Em…em có thể cho tôi “ngắm” em không?”

“Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất”

“Tôi thật sự hy vọng… lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi”

Nếu nói về giá trị tình yêu trong tác phẩm, tôi xin khẳng định rằng, không có tình yêu nào thầm lặng nhưng lại mãnh liệt như tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch. Tình yêu đó gần như là thuần khiết không nhiễm một tạp chất, gần như là trong sáng không vướn một hạt bụi trần… Thầy yêu, thầy yêu cô học trò bé nhỏ của thầy, tình yêu đó chưa từng được biểu lộ, nhưng tình yêu đó lại được thầy triển khai bằng hành động, thầy thông tuệ như thế, thầy sáng suốt như thế… Thầy làm sao có thể để bản thân một người khiếm thị như mình ảnh hưởng đến tương lai của cô. Trong suốt quá trình đọc truyện, hơn bất kỳ ai, hơn bất kỳ một độc giả nào, tôi luôn hy vọng “Bến Xe” hãy ảo hơn một chút, hãy không thực tế hơn một chút, tôi từng hy vọng “Bến Xe” hãy cho tôi một chút cảm giác đó là tiểu thuyết, hãy cho thầy được quyền yêu và được yêu, hãy để cuộc sống mất mát quá nhiều thứ của thầy được bù đắp.

Điều mà tôi ngưỡng mộ nhất ở tác giả Thương Thái Vi là cách xây dựng tình tiết truyện “Bến Xe”, trong suốt quá trình đọc truyện, tôi hồi hợp và thậm chí đã bị sốc với diễn biến của truyện. Tôi ngẩn ngơ vì bất ngờ với lối xây dựng tình huống của cô. Có một điều khiến tôi tâm đắt khi đọc “Bến Xe”, đó chính là truyện quá thực tế, cách tác giả Thương Thái Vi miêu tả hiện thực trong truyện thực tế đến mức tôi cảm thấy trần trụi. Đúng vậy, đó là trần trụi.

Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị hủy bỏ, Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp kiểu gì vẫn cứ là đẹp, dù có bị nghiền nát thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp.

Xã hội luôn như thế, những cá thể tạo thành một xã hội như chúng ta luôn khắc nghiệt và lạnh lùng đến mức dửng dưng với một con người khiếm khuyết như thầy Chương Ngọc, con người như chúng ta luôn đố kị với tài hoa của người khác, luôn bực tức khi bản thân mình kém hơn người khác vì thế chúng ta cũng bài xích và phủ định những người khuyết tật nhưng lại tài giỏi hơn chúng ta. Tàn nhẫn hơn nữa là dư luận, chúng ta là một trong những người đan chỉ thành tấm vải dư luận, dư luận là gì? Dư luận không hề nuôi sống chúng ta, nhưng tại sao dư luận lại là sức mạnh vô hình có thể quyết định sinh tử của một người. Có lẽ tác giả đã thông qua “Bến Xe” để lên án bóng tối trong mỗi con người, thông qua tác phẩm tác giả muốn chúng ta nhìn nhận về khuyết điểm của dư luận.

"Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không, không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không? Vì vậy từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân. Cách làm này tuy tiêu cực nhưng cũng hữu hiệu nhất. Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội".

Cho đến lúc này, nữ chính Liễu Địch là nhân vật nữ mà tôi thích nhất. Tôi thích Liễu Địch không phải do cô xinh đẹp, thông minh mà do cô mạnh mẽ và kiên định. Với một cô gái chỉ hơn 18 tuổi, cô còn quá nhỏ để đối mặt với tình yêu, với cuộc sống và với sự tàn nhẫn của dư luận, nhưng cô lại kiên định đến mức khẳng định cô chỉ yêu và yêu một người. Cô là vận mệnh của thầy, thầy là số kiếp của cô. Cô thắp sáng cuộc đời tối tăm của thầy, thầy lại là con thuyền đưa cô đến với tương lai tươi sáng. Nếu không có thầy, Liễu Địch chưa chắc đã thành công, nếu không có cô, chưa chắc cuộc đời của thầy Chương Ngọc sẽ đủ màu sắc.

Tình cảm của tôi đối với thầy, gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến… Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau.

Nhưng Liễu Địch còn quá nhỏ để nhận ra tình yêu của thầy dành cho cô, nhận ra lời tỏ tình của thầy trong những câu hát, sự quan tâm của thầy trong hành động, sự yêu thương của thầy trong lời nói… Và hơn nữa là trái tim bé nhỏ của cô đã yêu thầy khi mà cô không hề phát hiện. Đó là tình thầy trò hay đó là tình yêu? Liễu Địch không thể biết được, cô còn quá nhỏ để nhận thức được tình yêu cô dành cho thầy, nhận ra rằng đó là “yêu” chứ không phải “sùng bái”.

Nhưng khi ngòi thuốc tình yêu trong lòng cô được châm đốt, rồi nhen nhóm, rồi phát sáng và bùng nổ. Cô đã khẳng khái đối mặt với nó, cô muốn nói “cô yêu thầy”, cô muốn nói cô nguyện cùng thầy vượt qua tất cả… Nếu vận mệnh ít trớ trêu hơn, nếu cuộc sống công bằng hơn, nếu đời người có chữ "nếu". Điều tiếc nuối nhất của tôi đó chính là cuối cùng thầy Chương Ngọc vẫn không thể nghe được lời nói yêu của Liễu Địch dành cho thầy, thầy dùng tính mạng của mình để “thành toàn” cho cuộc đời của cô, cho tương lai của cô, cho danh dự của cô, giá như cô về sớm hơn, giá như cô nhận ra sớm hơn…Nhưng tất cả đã quá trễ, trễ một ngày, trễ một mối tình và trễ cả cuộc đời.

Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình.

“Con từng nói, sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con, tác phẩm thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; Con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; Huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo giúp thầy. Con sẽ vì thầy sống vui vẻ, sống ngoạn mục. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!”

“Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?”

“Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cám ơn ông trời vì đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cuộc cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được một tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?”

Xuyên suốt quá trình đọc “Bến Xe” tôi đã khóc rất nhiều, tôi cảm động, tôi chấn động và tôi sợ hãi. Tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch quá cao cả và bao la, tình yêu của thầy quá thiêng liêng và rộng lớn. Tôi thích cách yêu của thầy, thầy yêu lặng lẽ, thầy yêu âm thầm nhưng đó lại là tình yêu mãnh liệt. Tôi từng nhiều lần hỏi bản thân mình, phải chăng vận mệnh của những người đa tài như thầy đều bi ai đến thế, phải chăng vì thầy quá tài hoa nên đường đời của thầy mới đầy chông gai. Có phải chỉ khi thầy là Chương Hải Thiên thì thầy mới chính là thầy đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy về với trời biển bao la phải chăng đó mới chính là điều mà thầy muốn, nếu thế, cái kết của “Bến Xe” không chỉ thành toàn cho Liễu Địch mà còn thành toàn cho cả thầy, cho cả ước mơ khao khát của thầy nữa.

“Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… Đợi em”

Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên nở nụ cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân…

Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười xán lạn của thầy Chương biến mất trong sắc chiều tà.

Đó là hình ảnh cuối cùng của thầy Chương Ngọc mà Liễu Địch được nhìn thấy, và đó cũng là nụ cười đầu tiên mà thầy dành cho cô. Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Hình ảnh chia xa cuối cùng của thầy và cô là hình ảnh thầy rực sáng và đẹp đẽ nhất. Đó là nụ cười bình an, đó là nụ cười thanh thản của sự chia ly vĩnh viễn.

“Tôi ra đời vì sự ra đời,

Tôi chết đi vì sự tử vong,

Tôi chết đi vì sự ra đời”

Thầy đã trở về với trời biển bao la, cảnh đẹp mà thầy thích nhất, cô cùng đã có được danh dự trong sáng và tương lai tươi đẹp như thầy muốn. Nếu vậy, không phải cái kết của “Bến Xe” rất đẹp và hoàn hảo hay sao?

Cuối cùng là chúng ta, những người sống trong xã hội hiện thực, tôi nghĩ, điều chúng ta sợ nhất không phải là gặp phải bi kịch, mà là không tìm được người chúng ta có thể yêu đến mức đánh đổi cả sinh mệnh và yêu chúng ta đến mức đánh đổi cả mạng sống. Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình.

Hãy chúc cho những người yêu và sẵn sàng trả giá, đánh đổi, hy sinh như thầy Chương Ngọc có một cái kết vui vẻ và cũng chúc những ai đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu được bình an, thanh nhàn. Cám ơn cô Thái Vi, cám ơn chị Greenrosetq một lần nữa đã mang “Bến Xe” đến với độc giả, gieo mầm giá trị tình yêu và cuộc sống bất hữu vào lòng người đọc.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Bến Xe PDF của tác giả Thương Thái Vi nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Vô Sắc Vô Hoan (Quất Hoa Tán Lý)
Tiếp nối chuỗi series các nhân vật xuyên sách, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một bộ truyện của Quất Hoa Tán Lý có tên “Vô sắc vô hoan” (Không thịt không vui). Nhắc đến tác giả này không thể bỏ qua tác phẩm ngả nghiêng giới ngôn tình một thời, “Tướng quân ở trên, ta ở dưới”, mà tôi sẽ review trong vài ngày sắp tới. Đúng như cái tên, không thịt không vui, nữ chính số nhọ của chúng ta sau khi đọc một bộ tiểu thuyết np sắc tình, vô tình xuyên không vào nhân vật Lâm Lạc Nhi trong truyện. Mà Lâm Lạc Nhi là ai, chính là nữ chính của tiểu thuyết np, xinh đẹp tuyệt trần, ba vòng ngon nghẻ, khiến mọi thể loại giống đực đều vừa gặp đã yêu, nảy sinh ham muốn abc xyz với nàng. Mà lúc này, Lâm Lạc Nhi tuy chưa tròn mười tuổi nhưng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đã thấp thoáng ẩn hiện, thu hút các thể loại “cầm thú” ngấp nghé. Nữ chính của chúng ta ngậm ngùi nén đau thương, quyết tâm phải dùng mọi cách thoát khỏi số phận bị n người đè trên giường của Lâm Lạc Nhi. Thế là nàng bôi đen mặt, cắt tóc sọc dưa, cắt lông mi nhổ lông mày, trở thành con bé quái dị. Nhưng mà số nữ chính có cố cũng không thoát được, trải qua bao trốn tránh khó khăn, “Lâm Lạc Nhi” cuối cùng cũng phải tiếp xúc với hai cầm thú đầu tiên, Nam Cung đại gia và con trai ông ta. Và kể từ đó, số phận nàng đã định sẵn phải chạy trốn muôn nơi, vì cứ thoát khỏi tên này thì tên cầm thú khác lại xuất hiện. Mà tên sau lại càng cầm thú, càng biến thái hơn tên trước. “Lâm Lạc Nhi” phải làm thế nào mới thoát khỏi số phận của nữ chính truyện H đây??? Tuy “nguyên tác” của sách là truyện np cao H cộng thêm tí sm, nhưng thực tế đó chỉ là một tác phẩm Quất Hoa Tán Lý bịa ra, cho nên các bạn có thể yên tâm là truyện không hề có cảnh nào cấm trẻ em:v. Nữ chính “Lâm Lạc Nhi” tính cách thẳng thắn, cũng khá thông minh và tỉnh táo, tuy đôi khi bị các “cầm thú” ăn đậu hũ một chút nhưng vẫn bảo trì được tấm thân trong trắng trong suốt truyện. Hệ thống nam phụ trong truyện này nhiều vô kể, nhưng đối với tôi, nổi bật nhất vẫn là Nam Cung thiếu gia - Nam Cung Minh. Nam Cung Minh tuy là một trong số những “cầm thú” trong list nhưng lúc ban đầu, anh này vẫn là người hiền lành. Chính vì hiền lành quá nên sau này anh bị nữ chính xoay như dế mà vẫn tưởng nàng là người tốt nhất thế gian. Đến gần cuối truyện, tuy anh có hơi biến chất và thực dụng hơn một chút nhưng bản tính thiện lương thì vẫn còn, khiến người đọc không thể ghét nổi. Còn một người nữa là Thác Bạt Tuyệt Mệnh, nam phụ này tính tình ngốc nghếch, có tư tưởng yêu là cứ thế tiến tới không cần suy nghĩ nhiều. Vì vậy anh ta mạnh mẽ “cướp” nữ chính về làm vợ (tuy sau này đã thất bại). Nhưng thực chất Thác Bạt là người tốt, là người quan tâm đến cảm nhận của nữ chính nhất, thậm chí có thể vì hạnh phúc của nàng mà hi sinh bản thân mình. Tìm mua: Vô Sắc Vô Hoan TiKi Lazada Shopee Tuy nhiên tất cả những anh nam phụ kể trên đều không vượt qua được nam chính. Tôi sẽ không tiết lộ nhiều về nam chính đâu, kẻo mất hứng thú của bạn đọc ^^! Chỉ biết anh này là người luôn bên cạnh Lâm Lạc Nhi, giúp nàng vượt qua khó khăn, cứu nàng khỏi tay đám “cầm thú”. Anh có mắt thẩm mĩ cực kì lạ lùng, sắc đẹp của nữ chính vào mắt anh cứ như nhìn heo nái. Và cũng chính anh đã chiếm đoạt thành công thân thể nữ chính theo một cách khó tưởng tượng nhất:v. Tổng hợp những câu nói ngọt hơn đường của nam chính: “Nếu thích ai, ta liền cả đời chỉ đối xử tốt với một mình nàng.” “Nếu nàng chết đi rồi, trên đời này sẽ không có người mỗi ngày nghĩ đến ta. Cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta được.” “Lạc Nhi, ta không biết nói lời dễ nghe. Ta chỉ biết thật lâu trước kia, trái tim của mình đã thuộc về nàng. Nàng chết, ta liền không có tim, trong đầu chỉ có cừu hận. Cho nên, nàng ở lại đi, không nên lại đem trái tim của ta mang đi được không?” Truyện lúc hài thì cười không ngớt, nhưng lúc bi thì lại khóc sụt sùi. Quá trình trốn tránh khỏi đám “cầm thú” của nữ chính cực kì gian khổ, cũng không thiếu việc bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên đoạn ngược không có nhiều lắm nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố. Kết thúc truyện là 1 vs 1, cũng không có np hay sm gì cả. Trích đoạn cuối truyện: “Bởi vì dung mạo khiến cho ta bị đuổi bắt nhiều năm, ta nhát như chuột, ngoại trừ ở phòng của mình, chưa bao giờ dỡ xuống dịch dung, đối mặt với người khác thì sợ hãi đến cực điểm. “Ngẩng đầu, không phải sợ.” hắn đưa cho ta một cái hoa đăng cá chép, “Từ nay về sau, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trên đường, muốn đi làm sao đều được, sẽ không bao giờ có người làm khó nàng, thương tổn nàng nữa.” Trước kia một mình ra khỏi cửa, cho dù ta hoá trang thành lão thái bà, đều có thể bị lưu manh vô lại đùa giỡn. Bây giờ đi từ đầu đường đến cuối phố, nam nữ trẻ tuổi hoặc gã say rượu túm năm tụm ba luôn kinh ngạc nhìn về phía chúng ta, sau đó cười cười rời đi, không dám quấy rầy. Tảng đá lớn đặt ở trong lòng nhiều năm bỗng nhiên dập nát, nam nhân ở bên cạnh ta không hề là đứa nhỏ mười lăm tuổi nữa, hắn đã đủ để làm chỗ nương tựa che chở ngăn tránh mưa gió của ta. Về sau ta có thể giống như những nữ nhân bình thường, thích trang điểm ăn mặc như thế nào liền trang điểm ăn mặc như thế đó, có thể đi mua trâm gài tóc cùng đồ trang sức mà mình thích, có thể vứt bỏ những cái áo choàng của quả phụ nặng nề xấu xí này, không cần cắt tóc lung tung, không cần cắt đi lông mi. Có hắn ở bên người, cái gì cũng không cần sợ hãi!” ------------Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong cánh rừng bạt ngàn, loài chim gì cũng có. Trong muôn loại tiểu thuyết, rác rưởi cũng không ít, quyển các bạn đang xem cũng không ngoại lệ. Ta thật bội phục cái số con rệp của mình, nói chính xác hơn là cái tay của ta, học theo gương Thần Nông xưa kia nghiên cứu y thuật tự mình thử hơn trăm loại thảo dược, nhằm phân biệt ra độc thảo và dược thảo; Ta cũng đọc đủ loại sách dành cho mọi lứa tuổi>_<. Lúc nhìn thấy bộ [Vô sắc vô hoan] này thì đã là nửa đêm rồi, nghĩ nó là ngôn tình hài, cho nên bấm nút đọc thử, ai ngờ … nó lại là ngược văn 21+ Năm nay ta vừa tròn 21 tuổi, vừa đủ, thấy đây là tác phẩm của người mới, vẫn chưa có điểm đánh giá. Đọc thử mấy chương, càng xem càng… Giọng văn miêu tả còn rất yếu, tình tiết bất hợp lý, nhân vật và tính cách được miêu tả cực kỳ phóng đại, chỉ dùng H để hấp dẫn độc giả, thật chán nản. Nội dung viết về nghĩa nữ của Nam Cung gia Lâm Lạc Nhi, xinh đẹp tuyệt trần, quả đúng là “Hồng nhan khuynh thành” khiến nghĩa phụ cầm thú cùng..e hèm.. nghĩa huynh cầm thú trở mặt thành thù. Tiểu Hầu gia cầm thú đến chơi, thấy nàng xinh đẹp lại dùng mưu kế cướp đi, muốn cải tạo nàng thành…đồ chơi. Lâm Lạc Nhi vất vả dịch dung trốn đi, trên đường mệt quá nên …ngủ, tình cờ gặp sát thủ cầm thú đang đi tìm kho báu. Bị nhìn thấy dung nhan thật rồi lại thêm vài đoạn “yêu nàng sẽ chinh phục thân thể của nàng trước” H a H. Sau lại được đại hiệp cứu ra, tưởng tương lai có chỗ dựa. Nào ngờ, đại hiệp cũng…haiz lại là cầm thú chà đạp nàng vô cùng thê thảmTrong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu. Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua. Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.” “Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng. Đầu óc ta mơ mơ màng màng, trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang. Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà. “Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt,vài tên tiểu quỷ chạy lại, vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa. Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.” Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.” Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Vô Sắc Vô Hoan PDF của tác giả Quất Hoa Tán Lý nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tuyết Đen (Giao Chi)
Truyện xoay quanh 2 nhân vật chính là Đông Tử và Vạn Độc Vương. Đông Tử là con gái lớn của một võ đường có tiếng tăm, bị ép gả cho con của một nhà làm quan. Trước đám cưới có đi chuyển hàng cho gia đình, bị lạc trong rừng, gặp được Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương là 1 trong 18 dị nhân của giang hồ, (18 dị nhân là những con người kì lạ, có võ công cao cường, nổi tiếng trong giang hồ). Vạn Độc Vương xung quanh người đều có độc, không có ai được chạm vào, sống lạnh lùng xa cách người đời, nhưng mà vô tình thì Đông Tử và Vạn Độc Vương hôn nhau. Sau đó là hành trình hai người đi tìm lại thân phận cho Vạn Độc Vương và trong quá trình đó nảy sinh tình cảm. Trong truyện đặc biệt là có những tuyến nhân vật nối kết nhau bởi một mạch truyện bất ngờ. Đặc sắc là những màn tỉ thí võ công (như kiếm hiệp của Kim Dung), những cảnh lãng mạn giữa Đông Tử và Vạn Độc Vương. Cái kết chuyện đang bỏ lửng vì Vạn Độc Vương và Đông Tử phải xa nhau, nhưng bên cạnh đó còn bỏ lỡ, chừa đường cho phần 2 Đông Tử đi tìm Vạn Độc Vương. *** Nhận định Tìm mua: Tuyết Đen TiKi Lazada Shopee "Truyện mới đăng vài kì trên blog đã có vài chục ngàn người theo dõi. Sau đó ngoài tầm kiểm soát của tác giả, Tuyết Đen “rơi” khắp các diễn đàn văn học trên mạng. Chỉ từ một nụ hôn cháy bỏng của Vạn Độc Vương trao cho Đông Tử đã kéo theo 18 chương truyện sau đó với những tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn bạn đọc được đăng độc quyền trên báo Mực Tím năm 2007, lập tức lên cơn sốt không thua gì trên mạng trước đó cùng những khen chê, bình luận và hàng trăm bức chân dung của Đông Tử với Vạn Độc Vương do độc giả tưởng tượng vẽ nên gửi về cho tòa soạn hàng tuần…"(Nguyễn Khắc Cường - Tổng biên tập báo Mực Tím) *** Đám cưới quý tử của huyện lệnh lão gia chưa gì đã trở thành đại tang. Tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn. Cờ hoa đã chăng đầy. Xiêm y lộng lẫy đã đưa tới nhà dâu. Cậu ấm Vĩnh Phúc kết hôn với đại tiểu thư võ đường Lưu gia, tên gọi Đông Tử. Có nghĩa võ đường danh giá nhất huyện sẽ được sát nhập vào nhà quan. Có nghĩa quan huyện khỏi phải e dè Lưu gia kia ngòai mặt là võ đường danh chính ngôn thuận nhưng thực chất trong có bè phái với sơn tặc hay không. Quan trọng hơn nữa, Lưu Đông Tử là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng và võ thuật đầy mình. Từ khi cậu ấm Vĩnh Phúc tình cờ gặp được và tình cờ nhận một cái tát của Đông tử, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải đem Đông Tử về làm thê tử. Để đứa con gái ngang bướng kia phải hàng ngày mang khăn ấm cho cậu ấm chùi chân. Vậy mà, ngay ngày rước dâu, Đông Tử lại chết ngắc. Chết cứng đờ. Thọat đầu nhà gái giấu giấu diếm diếm, từ năm ngày trước lễ đã kiên quyết không cho gặp mặt. Sau huyện lệnh lão gia làm dữ, Lưu gia mới thú nhận Đông Tử đi bảo tiêu một chuyến hàng sang huyện bên đến sát ngày hôn lễ mới về. Huyện lệnh lão gia cho rằng cô dâu bỏ trốn nên đùng đùng cho lính truy bắt, cả võ đường Lưu gia bị bao vây trong suốt năm ngày liền. Chỉ chờ có người vùng dậy là lính sẽ giết cả võ đường, viện rằng "phản lại triều đình". Chiêu cũ xì. Cô dâu bỏ trốn, vậy mà chuyến hàng Đông Tử bảo tiêu thật đã đến nơi an tòan. Người nhận chứng thật Đông Tử đã quay về, còn công nhận Đông Tử nói muốn về sớm, để không lỡ hôn lễ. Vậy mà 5 ngày sau đó, đòan bảo tiêu vẫn không thấy tăm hơi. Quân lính cày nát cả những huyện lân cận, vẫn không thấy một manh mối. Như thể Đông Tử cùng 10 bảo tiêu đầu đã bốc hơi vào không trung. Lưu gia trang thề sống thề chết rằng Đông Tử sẽ trở về đúng ngày thành hôn, lại cho người chuẩn bị hôn lễ như không có gì xảy ra. Đúng thật, sáng ngày cưới, đòan bảo tiêu trở về. Đông Tử cũng trở về. Đòan bảo tiêu không nói một lời, ai nấy mặt mày thất sắc, về đến nơi thì lăn ra ói mửa. Đông Tử cũng chẳng giải thích gì chỉ lẳng lặng mặc áo cưới và trang điểm kỹ càng. Huyện lệnh lão gia và quý tử Vĩnh Phúc thấy thế mới nơi lỏng lệnh bao vây võ đường và lễ kết hôn bắt đầu đúng dự định. Đến khi chuẩn bị hành lễ, cô dâu Đông Tử bảo chóng mặt xin uống hớp trà. Uống xong thì mặt mày tái ngắt, lăn đùng ra đất, lay sao cũng không dậy. Khi lang y đến thì mặt Đông Tử đã trắng tóat, môi thâm tím, mạch và nhịp thở cũng tắt mất. "Cô dâu chết rồi!" - lang y phán. "Trúng độc mà chết". Khách mời lẫn chủ hỏang hốt vứt hết những ấm trà trong tiệc. Nhưng lạ thay không thấy chất độc được bỏ ở đâu. "Xem ra cô dâu đã bị trúng độc cách đây mấy ngày rồi" - thầy y phán thêm, trấn an mọi người. Vĩnh Phúc không tin xông lại, tận tay chạm vào xác cứng đờ rồi điên tiết đòi xử tội cả võ đường vì cô dâu tự tử. Ngay lúc đó, từ trên trần bông tuyết rơi lác đác xuống áo cô dâu. Bông tuyết đen như than.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tuyết Đen PDF của tác giả Giao Chi nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Tuyết Đen (Giao Chi)
Truyện xoay quanh 2 nhân vật chính là Đông Tử và Vạn Độc Vương. Đông Tử là con gái lớn của một võ đường có tiếng tăm, bị ép gả cho con của một nhà làm quan. Trước đám cưới có đi chuyển hàng cho gia đình, bị lạc trong rừng, gặp được Vạn Độc Vương. Vạn Độc Vương là 1 trong 18 dị nhân của giang hồ, (18 dị nhân là những con người kì lạ, có võ công cao cường, nổi tiếng trong giang hồ). Vạn Độc Vương xung quanh người đều có độc, không có ai được chạm vào, sống lạnh lùng xa cách người đời, nhưng mà vô tình thì Đông Tử và Vạn Độc Vương hôn nhau. Sau đó là hành trình hai người đi tìm lại thân phận cho Vạn Độc Vương và trong quá trình đó nảy sinh tình cảm. Trong truyện đặc biệt là có những tuyến nhân vật nối kết nhau bởi một mạch truyện bất ngờ. Đặc sắc là những màn tỉ thí võ công (như kiếm hiệp của Kim Dung), những cảnh lãng mạn giữa Đông Tử và Vạn Độc Vương. Cái kết chuyện đang bỏ lửng vì Vạn Độc Vương và Đông Tử phải xa nhau, nhưng bên cạnh đó còn bỏ lỡ, chừa đường cho phần 2 Đông Tử đi tìm Vạn Độc Vương. *** Nhận định Tìm mua: Tuyết Đen TiKi Lazada Shopee "Truyện mới đăng vài kì trên blog đã có vài chục ngàn người theo dõi. Sau đó ngoài tầm kiểm soát của tác giả, Tuyết Đen “rơi” khắp các diễn đàn văn học trên mạng. Chỉ từ một nụ hôn cháy bỏng của Vạn Độc Vương trao cho Đông Tử đã kéo theo 18 chương truyện sau đó với những tình tiết hấp dẫn, lôi cuốn bạn đọc được đăng độc quyền trên báo Mực Tím năm 2007, lập tức lên cơn sốt không thua gì trên mạng trước đó cùng những khen chê, bình luận và hàng trăm bức chân dung của Đông Tử với Vạn Độc Vương do độc giả tưởng tượng vẽ nên gửi về cho tòa soạn hàng tuần…"(Nguyễn Khắc Cường - Tổng biên tập báo Mực Tím) *** Đám cưới quý tử của huyện lệnh lão gia chưa gì đã trở thành đại tang. Tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn. Cờ hoa đã chăng đầy. Xiêm y lộng lẫy đã đưa tới nhà dâu. Cậu ấm Vĩnh Phúc kết hôn với đại tiểu thư võ đường Lưu gia, tên gọi Đông Tử. Có nghĩa võ đường danh giá nhất huyện sẽ được sát nhập vào nhà quan. Có nghĩa quan huyện khỏi phải e dè Lưu gia kia ngòai mặt là võ đường danh chính ngôn thuận nhưng thực chất trong có bè phái với sơn tặc hay không. Quan trọng hơn nữa, Lưu Đông Tử là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng và võ thuật đầy mình. Từ khi cậu ấm Vĩnh Phúc tình cờ gặp được và tình cờ nhận một cái tát của Đông tử, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải đem Đông Tử về làm thê tử. Để đứa con gái ngang bướng kia phải hàng ngày mang khăn ấm cho cậu ấm chùi chân. Vậy mà, ngay ngày rước dâu, Đông Tử lại chết ngắc. Chết cứng đờ. Thọat đầu nhà gái giấu giấu diếm diếm, từ năm ngày trước lễ đã kiên quyết không cho gặp mặt. Sau huyện lệnh lão gia làm dữ, Lưu gia mới thú nhận Đông Tử đi bảo tiêu một chuyến hàng sang huyện bên đến sát ngày hôn lễ mới về. Huyện lệnh lão gia cho rằng cô dâu bỏ trốn nên đùng đùng cho lính truy bắt, cả võ đường Lưu gia bị bao vây trong suốt năm ngày liền. Chỉ chờ có người vùng dậy là lính sẽ giết cả võ đường, viện rằng "phản lại triều đình". Chiêu cũ xì. Cô dâu bỏ trốn, vậy mà chuyến hàng Đông Tử bảo tiêu thật đã đến nơi an tòan. Người nhận chứng thật Đông Tử đã quay về, còn công nhận Đông Tử nói muốn về sớm, để không lỡ hôn lễ. Vậy mà 5 ngày sau đó, đòan bảo tiêu vẫn không thấy tăm hơi. Quân lính cày nát cả những huyện lân cận, vẫn không thấy một manh mối. Như thể Đông Tử cùng 10 bảo tiêu đầu đã bốc hơi vào không trung. Lưu gia trang thề sống thề chết rằng Đông Tử sẽ trở về đúng ngày thành hôn, lại cho người chuẩn bị hôn lễ như không có gì xảy ra. Đúng thật, sáng ngày cưới, đòan bảo tiêu trở về. Đông Tử cũng trở về. Đòan bảo tiêu không nói một lời, ai nấy mặt mày thất sắc, về đến nơi thì lăn ra ói mửa. Đông Tử cũng chẳng giải thích gì chỉ lẳng lặng mặc áo cưới và trang điểm kỹ càng. Huyện lệnh lão gia và quý tử Vĩnh Phúc thấy thế mới nơi lỏng lệnh bao vây võ đường và lễ kết hôn bắt đầu đúng dự định. Đến khi chuẩn bị hành lễ, cô dâu Đông Tử bảo chóng mặt xin uống hớp trà. Uống xong thì mặt mày tái ngắt, lăn đùng ra đất, lay sao cũng không dậy. Khi lang y đến thì mặt Đông Tử đã trắng tóat, môi thâm tím, mạch và nhịp thở cũng tắt mất. "Cô dâu chết rồi!" - lang y phán. "Trúng độc mà chết". Khách mời lẫn chủ hỏang hốt vứt hết những ấm trà trong tiệc. Nhưng lạ thay không thấy chất độc được bỏ ở đâu. "Xem ra cô dâu đã bị trúng độc cách đây mấy ngày rồi" - thầy y phán thêm, trấn an mọi người. Vĩnh Phúc không tin xông lại, tận tay chạm vào xác cứng đờ rồi điên tiết đòi xử tội cả võ đường vì cô dâu tự tử. Ngay lúc đó, từ trên trần bông tuyết rơi lác đác xuống áo cô dâu. Bông tuyết đen như than.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Tuyết Đen PDF của tác giả Giao Chi nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Thất Sát Thủ (Cổ Long)
Mở đầu câu chuyện, một tên sát thủ tên Đỗ Thất với bảy ngón tay trái đang ngồi lặng lẽ trong tửu lâu. Lần lượt những hảo hán nổi danh trên giang hồ tới bái kiến, y không hề đoái hoài một lần, những kẻ này đương nhiên càng không dám hó hé, cứ yên lặng đứng chờ một bên. Mọi người vẫn giữ nguyên vị trí và tư thế cho đến buổi tối, một tên cự phú hối hả chạy tới nhờ Đỗ Thất một việc. Cự phú tháo hết vàng bạc châu báu đeo trên người, thậm chí cái đai thắt lưng đính vàng cũng cởi ra đưa Đỗ Thất, nhưng gã chỉ hờ hững nói hai chữ: “chưa đủ!”. “Vậy thế nào mới đủ?” - cự phú hỏi trong tuyệt vọng. “Để lại ngón cái tay phải của ngươi” - Đỗ Thất điềm đạm trả lời. Mất đi ngón cái tay phải thì vĩnh viễn không thể cầm đao được nữa, nhưng cự phú vẫn cắn răng chặt đứt ngón tay. Lúc này Đỗ Thất mới thỏa mãn, hỏi: “ngươi cần ta làm chuyện gì?” Đọc tới đây Heen mới vỡ lẽ: hóa ra tên này còn chưa biết người ta nhờ mình việc gì đã bắt người ta chặt đi ngón tay! Ngộ nhỡ việc khó quá y không làm được, chẳng phải cự phú đành ôm hận? Lúc này cự phú đang bị một tên vô cùng lợi hại truy giết, việc gã nhờ Đỗ Thất chính là giết chết cái tên lợi hại này. Đỗ Thất hoàn thành dễ dàng, sau đó nhận được lời mời đến từ một đại nhân vật trong giang hồ: đêm trăng rằm, đến Thiên Hương lâu diện kiến Long Ngũ công tử! Đến đây, Heen đã đinh ninh Đỗ Thất chính là nhân vật chính của Thất Sát Thủ. Thế mà thình lình y bị người ta giết chết không biết từ lúc nào và bằng cách nào! Trong truyện thậm chí không hề có đoạn miêu tả y trực tiếp hoặc gián tiếp. Chỉ đơn giản là một bàn tay bảy ngón được trình lên như lễ vật ra mắt. Đỗ Thất bị tiêu diệt, chỉ tựa như con kiến hôi dễ dàng bị người ta bóp chết mà thôi. Hừm! Kẻ tiêu diệt Đỗ Thất là một kẻ vô danh tên Liễu Trường Nhai. Y làm điều này mục đích chính là gây ấn tượng với Long Ngũ để được hắn trọng dụng. Tìm mua: Thất Sát Thủ TiKi Lazada Shopee Những diễn tiến sau đó là một mớ âm mưu lừa lọc giữa Liễu Trường Nhai, Long Ngũ công tử và các bên liên quan. Tầng tầng lớp lớp được bóc tách như củ hành tây, Heen cũng không kể tiếp nữa. Chuyện của Đỗ Thất thực đã kết thúc ngay từ khi bàn tay bảy ngón của y xuất hiện trên cái chén được trình lên cho Long Ngũ công tử! Heen chỉ thắc mắc cái tên truyện. Thất Sát Thủ rõ ràng không phải nói về gã sát thủ Đỗ Thất có bảy ngón tay. Trong truyện cũng có một nhóm bảy sát thủ nhưng chỉ là tiểu nhân vật, vừa xuất hiện đã bị bóp chết, chỉ có thân phận của tên sát thủ thứ bảy có chút đặc biệt nhưng thật ra rất nhạt. Rốt cuộc thì, cái tựa Thất Sát Thủ có ý nghĩa gì? Nhận xét chung: lúc đầu nhiều tình tiết rất ngây ngô nhưng đến sau cùng khi sự việc bắt đầu sáng tỏ thì thấy khá hơn, nhưng nhìn chung vẫn nhạt nhòa. Dù sao truyện chỉ có 8 chương, đọc khá nhanh, cũng là lựa chọn không tệ để đổi gió. Lúc đọc tới cái tên Long Ngũ Heen không khỏi bật cười vì nhớ đến Long Ngũ trong phim Châu Tinh Trì. Trong phim Đỗ Thánh thì Long Ngũ ngầu lòi do đại ca Hướng Hoa Cường thể hiện. Còn trong phim Vua Bịp 2000, Long Ngũ phiên bản vui do chú Bát Lượng Kim đóng. Trong tiếng Trung, chữ “long” và chữ “điếc” đồng âm, nên “Long Ngũ” thực chất là “Năm Điếc”Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Cổ Long":Bích Huyết Tẩy Thương NgânBiên Thành Đao ThanhBiên Thành Lãng TửCữu Nguyệt Ưng PhiĐa Tình Kiếm Khách Vô Tình KiếmĐoản Kiếm ThùGiang Hồ Xảo KháchHồng Bào Quái NhânHuyết Tâm LệnhKỳ Lân Bảo ĐiểnNgân Câu Đỗ PhườngNgô Dạ Lan HoaPhi Đao Hựu Kiến Phi ĐaoPhong Linh Trung Đao ThanhQuỹ Luyến Hiệp TìnhSở Lưu HươngThất Chủng Vũ KhíThiên Nhai Minh Nguyệt ĐaoThiết Quyết Đại KỳTục Tiểu Tà ThầnTử ĐộngThất Sát ThủĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Thất Sát Thủ PDF của tác giả Cổ Long nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.