Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hắc Ám Vương Giả
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Mạt thế lưu Hắc Ám Vương Giả của tác giả Cổ Hi. Tai nạn bộc phát, tận thế. Tại đông lạnh kho ngủ say ba trăm năm, thức tỉnh lúc, thế giới đi vào đại tai biến thời đại! Viết luật pháp của mình, đánh vỡ hết thảy lồng giam! Tại cô độc bên trong hát vang, tại giết chóc bên trong gào thét, tại lạnh nhạt bên trong sôi trào! Lấy một người hiện đại trí tuệ, lời thề đạp trên thế giới Đỉnh phong, lên cao trông về phía xa! Mặc dù chỉ có một người, cũng phải để thế giới run rẩy! *** Tóm tắt Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết mạt thế lưu lấy bối cảnh sau tận thế 300 năm. Con người lúc này chỉ có thể sống trong những bức tường để tránh khỏi những nguy hiểm phía bên ngoài. Đỗ Địch An, nhân vật chính của truyện, là một người được đông lạnh trong kho chứa 300 năm. Khi thức tỉnh, anh phát hiện ra thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Với trí tuệ và kinh nghiệm của một người hiện đại, Đỗ Địch An nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Anh bắt đầu xây dựng một căn cứ riêng cho mình, đồng thời đào tạo một đội quân để bảo vệ mình khỏi những kẻ thù bên ngoài. Dần dần, Đỗ Địch An trở thành một trong những thế lực mạnh nhất trên thế giới. Anh được mệnh danh là "Hắc Ám Vương Giả". Đánh giá Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác giả đã xây dựng một thế giới mạt thế u ám, tàn khốc, nơi con người phải chiến đấu để sinh tồn. Nhân vật chính, Đỗ Địch An, là một nhân vật có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán. Anh là một người có tài năng, trí tuệ và nghị lực phi thường. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết hành động gay cấn, kịch tính. Người đọc sẽ được trải nghiệm cảm giác hồi hộp, căng thẳng khi theo dõi cuộc hành trình của Đỗ Địch An. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện khá phi logic, không hợp lý. Ngoài ra, nhân vật phụ trong truyện chưa được xây dựng rõ nét, gây khó khăn cho người đọc trong việc theo dõi và hiểu rõ về họ. Nhìn chung, Hắc Ám Vương Giả là một tiểu thuyết mạt thế lưu đáng đọc. Tiểu thuyết sẽ mang đến cho người đọc những giây phút giải trí thú vị và hấp dẫn. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Thế giới mạt thế u ám, tàn khốc được xây dựng chân thực Nhân vật chính có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán Nhiều tình tiết hành động gay cấn, kịch tính Điểm trừ Một số tình tiết phi logic, không hợp lý Nhân vật phụ chưa được xây dựng rõ nét *** Tai mùa mưa. Mưa to nói đến là đến, vừa mới tản mát ánh nắng bầu trời, trong khoảnh khắc liền bị đen kịt mây đen bao phủ, mưa rào tầm tã rút nhanh chóng mà xuống, chính nghĩ ra được hoạt động một chút khu dân nghèo cư dân, lập tức dọa đến tránh về phòng, sợ bị cái này nước mưa tung tóe đến trên thân. Trên đường phố nước mưa tích lấy, cấp tốc tại khu dân nghèo tràn ra khắp nơi ra, một chút địa thế chỗ trũng dân nghèo phòng, đã bị nước mưa đắm chìm vào đến ngưỡng cửa, một mực không có sửa chữa hệ thống thoát nước, tại thời khắc này không có bất kỳ cái gì tác dụng, trong chốc lát, toàn bộ tường ngoài khu dân nghèo đã thành đại dương mênh mông một mảnh. Tại Mai Sơn trong cô nhi viện. Cư dân cửa phòng miệng, một cái nhìn qua hơn ba mươi tuổi phụ nữ dẫn theo mười cái bảy tám tuổi đến mười một mười hai tuổi hài tử, vội vội vàng vàng vận chuyển lấy sớm đã chế xong bao cát, chồng chất tại ngưỡng cửa mặt, cách trở mãnh liệt khắp nhập nước mưa. ... Mời các bạn đón đọc Hắc Ám Vương Giả của tác giả Cổ Hi.
Cực Đạo Kỵ Sĩ - Ngân Sương Kỵ Sĩ
Shawn: Ngươi mạnh khỏe, ta đối với ngươi ngước nhìn như nước sông cuồn cuộn, ân, có thể nắm cái tay sao? Nào đó thiên tài nghi hoặc mà cùng Shawn nắm tay. Shawn xoay người, trong lòng cười lớn: Khà khà, đỉnh cấp kỵ sĩ thiên phú tới tay. ----------------------------- một cái mang linh hồn dị năng chôm thiên phú của người hay hung thú, ma vật ... có thể tiến hóa thêm ra nhiều chức năng hơn mỗi khi main lên cấp Hệ thống: Kỵ Sĩ + Vu sư + Cơ giáp + Thú chiến sĩ + Linh Sư + ..... Kỵ Sĩ : Kiến Tập kỵ sĩ - Kỵ Sĩ - Đại kỵ sĩ = ( cấp 1 các hệ thống khác) Thánh kỵ sĩ - Truyền Kỳ - Phong Hào truyền kỳ - Vương cấp - Đế cấp -Hoàng cấp - Địa cấp - Thiên cấp - Bán Thần - Thần cấp - ... *** Đêm khuya, Thụy Điển bận rộn nhất giao thông chỗ then chốt trên, xe cộ qua lại không dứt, tựa như một cái uốn lượn trường Long. Một chiếc màu trắng Volvo S80 biết điều chạy ở trong đó, cũng không vô cùng dễ thấy, chỉ có cái kia ba vị mấy đặc biệt biển số xe, biểu hiện chiếc xe này không đơn giản lai lịch. Volvo, cùng Thụy Điển hoàng thất có gắn bó keo sơn xe sang trọng nhãn hiệu, thường xuyên xuất hiện ở Thụy Điển hoàng thất hôn lễ, nghênh tiếp khách mời các loại trọng yếu trường hợp, có thể nói là Thụy Điển hoàng thất chỉ định dùng xe. Trước mắt xe này chính là một chiếc hàng thật đúng giá Thụy Điển hoàng thất tiếp khách dùng xe. Lúc này, ở chiếc xe này xếp sau, một cái hơn hai mươi tuổi thanh niên tóc đen tầm mắt mơ mơ màng màng, đang đứng ở nửa tỉnh nửa say trạng thái, nhưng từ hắn hơi nhếch lên môi, liền có thể phát hiện hắn lúc này tâm tình rất tốt. ... Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Kỵ Sĩ của tác giả Ngân Sương Kỵ Sĩ.
Bạch Ngân Bá Chủ - Túy Hổ
Chuyện nói về khi Long Hoàng dùng Hiên Viên thần kiếm chém đứt Thiên đạo võng giải phóng trong đó hai viên Thiên Đạo thần thạch Nguyên Tố thần thạch bị Long Hoàng đẩy xuống Thần Ma di địa biến mạc pháp thế giới thành tràn đầy tứ đại nguyên tố mở ra một thời đại mới – Hắc Thiết thời đại https://truyen.tangthuvien.vn/doc-truyen/hac-thiet-chi-bao Ở đây Trương Thiết được thần thụ hổ trợ mà dần dần tu luyện thành thần. Sau đó cũng như các thần khác như Quang Minh thần, Hắc Ám thần … dần dần đem sự ảnh hưởng cũng như tín ngưỡng hướng về vũ trụ các nơi. Dù là thành thần sau lại ra không ít kẻ địch nhưng ngáng chân Ma thần vẫn là ưu tiên hàng đầu. Vạn Thú thần thạch thì xuyên qua tầng tầng Hỗn Độn không gian đi về một mảnh tinh vực xa lạ - Bạch Ngân thế giới. Không giống Nguyên Tố thần thạch hủy mình tạo nên một siêu phàm thế giới . Vạn Thú thần thạch có ý thức của mình nó lãng tránh các thần truy tìm và trốn ở thế giới này, nhưng sự tồn tại của nó vẫn khiến thế giới này bắt đầu có sự biến đổi võ đạo hưng thịnh, dị tượng hiển hiện … và Ma thần đã chú ý nơi này. Vạn Thú thần thạch cũng từ đây chọn lấy kí chủ và cho người này kì ngộ đầu tiên – hai giấc đại mộng. Nghiêm Lễ Cường một thanh niên trẻ thông minh, thành đạt thật xui xẻo khi đi dạo trên đường thì bị sao băng đập chết may mắn xuyên đến Bạch Ngân đại lục Võ đạo nơi đây khi qua một quan, một cảnh giới đều gợi lên một dị tượng hình thú, hình vật nó đánh dấu võ đạo gia mỗi một cảnh giới. mà quan trọng hơn ở chỗ sáng tạo – mỗi một công pháp được sáng tạo ra người sáng tạo sẽ trở thành võ đạo chi tổ của môn công phu đó, được đến rất nhiều thứ Thiên đạo quán đỉnh cùng cảm ngộ thiên đạo khiến môn công phu này rất nhanh đến được sự hoàn thiện. thứ hai là võ đạo độc quyền chỉ cho truyền không cách nào học lén, thứ ba là … Do ảnh hưởng của thần thạch mà đến một tràng cơ duyên lớn nhưng thế giới này đã bị Ma thần dần dần công phá. Tội ác, hoang dâm, sát lục, tham lam, dục vọng … càng khiến Ma thần mạnh lên, đất nước này thế giới này sắp rơi vào loạn lạc chưa từng có, nơi nào cũng không yên tĩnh, cơ duyên đến đồ không giữ được thì phải mất đi, cơ duyên quá nhiều nhưng đại nạn kéo đến cũng không thiếu, muốn một cuộc sống tốt khi hổ báo cứ rình rập là điều không thể, một khi thế giới này lên cấp siêu phàm thì cũng sẽ là siêu cấp đại tai nạn hàng lâm … muốn đánh ra một thế giới cho riêng mình và người thân thì phải cố gắng nhiều hơn a. Lễ Cường Hệ Thống Tu Luyện:  + Phàm Nhân cảnh: Trúc Cơ 3 quan - Võ Sĩ - Long Hổ Võ Sĩ - Võ Sư - Đại Võ Sư - Võ Bá - Võ Tông - Võ Vương - Võ Đế - ............ + Siêu Phàm cảnh: ..................... *** Bảy giờ tối, chính là dùng cơm thời gian, như thường ngày, nhà này ở vào trăm thước hẻm phần cuối tên là Oa Oa Hương phòng ăn đã náo nhiệt lên. Phòng ăn trong phòng bếp chính khí thế ngất trời, hơi nóng cùng món ăn hương phân tán, mà trong phòng ăn, các phục vụ viên vội vàng gọi món ăn gọi món ăn, mang món ăn mang món ăn, thu thập cái bàn thu thập cái bàn, cùng đi tới nơi này các khách nhân chen thành một đoàn. Phòng ăn là tiểu điếm, ngoại trừ vẫn tính sạch sẽ ở ngoài, cùng xa hoa nửa điểm dính không lên một chút nào, chỉ là bởi vì ông chủ để tâm kinh doanh, hơn nữa giá cả lợi ích thực tế khẩu vị lại cũng không tệ lắm, rất nhiều người tới nơi này ăn qua đều thành khách hàng quen, cũng bởi vậy nơi này mỗi ngày đến lúc ăn cơm, đặc biệt buổi tối đều người đông như mắc cửi. So sánh với lầu một ầm ĩ, phòng ăn lầu hai còn tương đối so sánh yên tĩnh, trên lầu hai có mấy cái lô ghế riêng, dùng bức bình phong cùng chậu cây cách lên, ngồi ở trên lầu, còn có thể xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy xa xa giữa hồ công viên cảnh sắc. Mà giờ khắc này, sẽ ở cái kia phòng ăn lầu hai một cái bên cửa sổ yên lặng phòng ngăn bên trong. Một nam một nữ đang ngồi ở bàn hai bên, đối lập lại không nói gì, bên trong bao sương bầu không khí dù sao cũng hơi quái dị. Thức ăn đã sớm bưng lên, liền đặt lên bàn, nhưng không có người động đũa.   Mời các bạn đón đọc Bạch Ngân Bá Chủ của tác giả Túy Hổ.
World of Warcraft: Chronicle Quyển 2 - Chris Metzen & Matt Burns & Robert Brooks
Azeroth chỉ là một thế giới bé nhỏ trong một vũ trụ khổng lồ, một khu vực đầy những ma thuật tiềm ẩn và những thực thể hùng mạnh. Ngay từ khởi đầu của thời gian, những lực lượng đó đã ảnh hưởng tới Azeroth và vùng xung quanh, thiết đặt chuyển động của những vì sao và tạo nên số phận của vô số thế giới và nền văn minh phàm trần… NHỮNG LỰC LƯỢNG, KHU VỰC, VÀ DÂN CƯ CỦA VŨ TRỤ NHỮNG LỰC LƯỢNG VŨ TRỤ ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI Ánh Sáng và Bóng Tối là những lực lượng cơ bản nhất tồn tại. Bật kể sự đối nghịch từ chính bản chất, chúng vẫn bị trói buộc với nhau trên phạm vi toàn vũ trụ. Một thứ không thể tồn tại nếu thiếu thứ kia.    Ánh Sáng và Bóng Tối thuần khiết cư ngụ trong một địa hạt ngay bên ngoài biên giới thực tại, nhưng sự tồn tại của chúng ảnh hưởng tới khắp vụ trụ vật chất. Ánh Sáng biểu thị là ma thuật thần thánh, trong khi Bóng Tối (cũng được quy là “Hư Vô”) biểu thị bằng ma thuật bóng đêm. SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT Lực lượng Sự Sống và Cái Chết cai trị khắp tất cả những vật sống trong thế giới vật chất. Nguồn năng lượng của Sự Sống, còn thường được gọi là ma thuật tự nhiên, phát triển liên tục và được đổi mới trong tất cả mọi thứ. Cái Chết, dưới dạng ma thuật chiêu hồn, dùng làm đối trọng với Sự Sống. Đó là một lực lượng không thể tránh được tạo ra sự tuyệt vọng trong trái tim phàm trần và đẩy mọi thứ tiến tới một trạng thái suy tàn và cuối cùng là lãng quên. TRẬT TỰ VÀ HỖN LOẠN Lực lượng của Trật Tự và Hỗn Loạn thống thị trong hệ thống vũ trụ của vũ trụ vật chất. Trật Tự thường được lĩnh hội trong thực tại bởi ma thuật thần bí. Loại năng lượng này bẩm sinh đã rất linh động, và sử dụng nó cần có độ chính xác và sự tập trung cao độ. Ngược lại, Hỗn loạn biểu thị bằng ma thuật fel với sức hủy diệt cao. Nguồn năng lượng tàn bạo và cực kỳ hấp dẫn này được củng cố bằng cách hấp thụ sự sống khỏi những thực thể sống. CÁC NGUYÊN TỐ Các nguyên tố lửa, không khí, đất, và nước được dùng làm thành tố cơ bản của mọi thứ trong vũ trụ vật chất. Những nền văn hóa pháp tăng từ lâu đã sống hòa hợp, hoặc chiếm hữu lấy những nguyên tố đó. Để làm vậy, họ gọi lên những lực lượng căn bản của Tinh Thần và Suy Tàn. Những kẻ muốn tìm kiếm sự cân bằng cho các nguyên tố dựa vào Tinh Thần (đôi khi được biểu hiện bằng “nguyên tố thứ năm” bởi những pháp tăng, hoặc “khí” bởi thầy tăng). Lực lượng ban sự sống này liên kết và nối liền tất cả mọi thứ tồn tại với nhau. Suy Tàn là công cụ của những pháp tăng tìm kiếm sự nô dịch và biến chính các nguyên tố trở thành vũ khí. TÍNH TƯƠNG ỨNG CỦA NGUYÊN TỐ Nhiều nền văn hóa pháp tăng đã khám phá ra rằng các nguyên tố có thể tác động tới nhiều trạng thái cảm xúc. Vì lý do này, những kẻ phàm thường liên kết những nguyên tố với nhiều cảm xúc khác nhau, cả tích cực và tiêu cực. *** Vũ trụ không được tạo ra bởi bàn tay âu yếm; nó được sinh ra từ sự đối đầu giữa Ánh Sáng và Hư Vô.    Xung đột liên miên giữa hai thế lực nguyên thủy này đã kích động một vụ nổ kinh hoàng. Từ ngọn lửa hủy diệt, hiện thực đã được tạo thành và bắt đầu hoạt động.    Âm vang của cuộc đối đầu giữa Ánh Sáng và Hư Vô lan tỏa khắp xứ sở mới này. Những nguồn năng lượng đối lập cuộn trào khắp vũ trụ thực tế, nó được gọi là vùng Bóng Tối Bao La Phía Trên. Từng ngôi sao, từng thế giới, và từng hạt bụi ma thuật phản chiếu lại khởi nguyên hủy diệt của vũ trụ này.    Không ở nơi đâu điều đó được thể hiện rõ bằng xứ Hỗn Âm. Không gian thiên thể này được kết nối tới vùng Bóng Tối Bao La Phía Trên, nhưng đó là một vùng đất cơ bản hoàn toàn khác. Những nguồn ma thuật không ổn định ngập tràn khắp xứ Âm và khiến nó luôn hỗn loạn.    Khi sự sống phàm trần phát triển ở vũ trụ, nó kế thừa truyền thống xung đột này. Sự đối đầu giữa những lực lượng, ý chí, và tư tưởng đối lập diễn ra liên miên trong vũ trụ.    Một số sinh vật sống tại vùng Bóng Tối Bao La Phía Trên trở thành những dũng sĩ của trật tự, hi vọng, và sự sống. Các titan thần thánh là hiện thân của những phẩm chất này. Linh hồn của họ – được gọi là các linh hồn thế giới – được tạo hình trong phần trung tâm nóng chảy của một số thế giới khác nhau.    Trải qua rất nhiều thời gian say ngủ, các titan khổng lồ huy hoàng thức giấc – với thân thể là cả một thế giới đang sống và đang thở. Các titan lang thang khắp vùng Bóng Tối Bao La Phía Trên để tìm kiếm những linh hồn thế giới vẫn đang say ngủ. Trong hành trình đó, họ đã sử dụng sức mạnh khổng lồ của mình để tạo hình và lập lại trật tự cho những thế giới mà họ gặp. ... Mời các bạn đón đọc World of Warcraft: Chronicle Quyển 2 của tác giả Chris Metzen & Matt Burns & Robert Brooks.