Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Say Ngủ

Bạn sẽ chấp nhận đi bao xa để níu giữ những người mình yêu thương? Khi Olivia Brookes gọi điện tới đồn cảnh sát, trình báo sự việc chồng con mình mất tích, trong cô đồng thời có một niềm tin mãnh liệt rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Tại sao ư? Bởi đây không phải bi kịch duy nhất từng xảy đến trong đời cô. Hai năm sau đó, thanh tra thám tử Tom Doughlas lại được cử đến điều tra gia đình ấy, nhưng lần này, chính Olivia mới là người biến mất. Tất cả mọi bằng chứng đều cho thấy cô đã ở đây, trong chính ngôi nhà này vào buổi sáng hôm ấy. Thế nhưng ô tô của cô vẫn ở trong gara, bóp tiền vẫn nguyên trong túi xách đặt trên mặt bàn bếp. Cảnh sát muốn phát lệnh tìm kiếm và cầu cứu sự giúp đỡ, song chẳng hiểu vì sao, từng bức ảnh trong album gia đình, điện thoại lẫn máy tính cá nhân đều đã bị xóa bỏ. *** Tác giả Rachel Abbott sinh ra và lớn lên ở Manchester, Anh. Bà được đào tạo làm chuyên gia phân tích hệ thống nhưng lại mở công ty truyền thông đầu thập niên 1980. Sau khi bán công ty năm 2000, bà chuyển tới vùng Le Marche, Italy và bắt đầu viết lách. Rachel từng xuất bản các tiểu thuyết Only the Innocent (Chỉ là  kẻ vô tội), The Back Road (Lối sau) và Sleep Tight (Say ngủ). *** Cô gái mỉm cười lúc rời khỏi quán rượu đông nghẹt, ồn ào, những tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai khi cô chật vật mở cánh cửa nặng trịch, để một luồng khí lạnh buốt ùa vào. Cô quay người và hét lên, “Đêm!” với bất kỳ ai có thể đang dõi theo mình, một vài cánh tay giơ lên chào tạm biệt, nhưng hầu hết còn đang bận giữ những ly bia, hoặc khua múa loạn xạ để nhấn mạnh một phần nào đó trong câu chuyện thú vị mới nhất đang được chia sẻ với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô, chặn hết thứ ánh sáng màu vàng ấm áp cùng những âm thanh hân hoan của đám người trẻ tuổi đang vui thú. Đêm đen bủa xuống xung quanh cô và sự im lặng đột ngột ập tới như một cú đòn hiện hữu. Trong khoảnh khắc, cô đứng im bất động. Rùng mình trước cái rét đầu đông, cô siết chặt khăn quàng xung quanh cổ và khoanh hai cánh tay, co ro ôm lấy mình tìm hơi ấm. Cô thật sự sẽ phải tìm lấy một chiếc áo choàng mình thấy đủ ưa thích để mặc trong những dịp ra ngoài buổi tối. Mỉm cười trước ý nghĩ phù phiếm đó, cô tự nhủ chỉ mất có mười lăm phút đi bộ để về đến căn hộ của họ, cho nên nếu rảo bước thì chẳng mấy chốc cô sẽ được ấm áp. Không gian im lặng tạm thời bị gián đoạn khi cánh cửa quán rượu bật mở một lần nữa, ánh đèn từ phía trong hắt quầng sáng màu hổ phách ngang qua vỉa hè ẩm ướt. Cô nghĩ mình đã nghe thấy tiếng ai đó hét gọi tên cô, át cả tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ quán rượu ấm áp, nhưng cánh cửa đã đóng sập, tất cả lại chìm vào im lặng. Tại khu vực này của Manchester, vẫn còn vài người đang vội vã rảo chân, mất hút theo những con đường nhánh dẫn về nhà họ. Thời tiết khốn khổ và cái lạnh tê tái đầu mùa có vẻ đã giữ chân mọi người trong nhà tối nay, ai có thể oán trách họ được chứ? Phía trước cô vài thước, một cặp đôi đang dừng lại hôn nhau, cô gái choàng cánh tay quanh cổ chàng trai, đứng kiễng mũi chân lên, áp toàn bộ cơ thể mình vào người yêu, đêm tối dường như ấm áp hơn. Cô lại mỉm cười khi nhìn họ, nghĩ rằng khi yêu cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Cô và bạn trai chỉ mới dọn về ở với nhau gần đây, cô chưa bao giờ hạnh phúc được như vậy. Cô đi đến chỗ giao với con đường chính, đợi ở chỗ băng qua đường. Không có nhiều xe cộ, nhưng đây là một trong những trục đường chính ra vào Manchester nên nó chẳng bao giờ hoàn toàn yên ắng cả. Cô hối hả băng qua khi đường phố quang hẳn, tiến về phía những con phố yên ắng hơn ở mé bên kia, rời xa dần những khu nhà cùng căn hộ hiện đại. Cô đã mừng run lên khi họ tìm được một căn hộ trong một ngôi nhà kiểu Victoria thời xưa - toàn bộ tầng trệt là của họ, mặc dù vẫn còn hơi nhếch nhác, song họ đang thu vén dần. Tuyệt vời nhất là nó lại nằm trên một trục đường có hàng cây xanh rất thanh bình, nhờ thế mà từng ngôi nhà đều trông có vẻ rất riêng tư. Cô rẽ vào con đường đầu tiên. Khu công viên nhỏ bên tay phải thường rất đông trẻ con chơi đùa, nhưng lại vắng tanh vào giờ này buổi tối, chuyển động duy nhất là từ một chiếc xích đu lẻ loi đang đung đưa nhè nhẹ, không hề phát ra tiếng. Đôi giày đế bằng của cô gõ nhè nhẹ trên vỉa hè, cô có cảm giác rất lạ như thể mình đang bị tách ra khỏi phần còn lại của thế giới. Cô liếc về phía ô cửa sổ của những ngôi nhà mình đi qua, nhưng hầu hết trong số chúng đều đã bị những bờ giậu cao chắn khỏi tầm nhìn, còn những chỗ cô có thể thấy được đều tối đen, chỉ có hình phản chiếu vô hồn của những ngọn đèn đường làm cho những căn phòng phía sau dường như vắng vẻ một cách kỳ quái. Cái cảm giác rằng mình không hề một mình len đến trong cô. Không phải một khoảnh khắc riêng rẽ - tiếng lẹt xẹt của một chiếc giày, thấp thoáng một bóng đen - khiến cô có cảm giác ấy. Mà là một thứ gì đấy hoàn toàn khác. Là cảm giác đôi mắt ai đó đang xoáy vào lưng mình. Cô chỉ biết như vậy. Người cô cứng đờ, mọi đầu dây thần kinh đều râm ran. Cô có nên vùng chạy không? Hay như thế sẽ là tín hiệu cho kẻ kia đuổi theo, tóm lấy cô? Cô có nên rẽ vào lối chạy xe của nhà ai đó? Nhưng gã có thể bắt kịp cô trước khi cô đến được cửa nhà. Hay sẽ tốt hơn nếu gã biết cô đã nhận ra gã? Nếu cô quay lại nhìn, liệu có thôi thúc hắn phản ứng lại hay không? Cô không biết nữa. Nhưng gã ở đó. Chỉ là cô không biết gã đang ở gần cô đến mức nào. Không hề suy nghĩ, cô xoay đầu thật nhanh. Đường phố vắng tanh. Gã không ở phía sau cô ư? Nhưng gã đang ở đâu đó, cô chắc chắn là vậy. Cô liếc nhìn qua bên kia công viên và nghĩ đến chiếc xích đu đung đưa. Gã có thể đang đi sát bên cô, nấp sau những bụi cây dọc vỉa hè tối om, không một ánh sáng. Tâm trí cô vụt nhớ đến một chuyện đã xảy ra lúc trước, cũng trong buổi tối nay. Xen giữa tất cả những tiếng cười và không khí vui vẻ ở quán rượu, có một khoảnh khắc cô đã cảm thấy không thoải mái. Cô đã xoay tròn rất nhanh trên chiếc ghế đẩu ở quầy rượu, gần như mong chờ sẽ nhìn thấy sự hiện diện của một gã đàn ông không quen biết đứng cách sau lưng cô chỉ vài phân. Nhưng chẳng hề có ai cả; thậm chí không có ai đang nhìn cô. Cô cố xua cái cảm giác đó đi, để cho sự vui vẻ của buổi tối lấn át cơn rùng mình ớn lạnh vì bất an và rồi dập tắt nó. Nhưng nó vẫn như vậy. Chính xác thì đó là những gì cô đang cảm thấy lúc này. Ngay phía trước là một lối vào công viên. Nếu gã ở trong đó và đang tới gần để tóm lấy cô thì đây chính là chỗ gã sẽ ra tay. Cô có vài giây để đưa ra một kế hoạch. Cô sẽ hành động như thể chẳng có gì phải lo lắng, đến khi tới ngang với cổng vào, cô sẽ bỏ chạy. Và nếu phải làm như vậy, cô sẽ hét thật to. Chỉ hai bước nữa thôi, cô sẽ đến được chỗ đó. Cô buông thõng hai tay, thả xuống hai bên sườn. Cô có thể nhìn thấy góc đường nhà mình ngay phía trước, nhưng thậm chí chỗ đó còn tối hơn, những thân cây đan kết dày kịt vốn rất được yêu thích hắt bóng đen xuống vỉa hè chật hẹp, mớ cành cây đen đúa trơ trụi của chúng lẫn vào bầu trời đêm. Một, hai - và chạy. Cô không dám liều liếc nhìn cánh cổng mở toang của công viên, cũng không thể nghe thấy tiếng ai đang bám đuổi theo mình do tiếng bàn chân giậm thình thịch cùng tiếng thở hổn hển của cô. Nhưng khi cô chỉ còn cách góc phố mười mét thì mọi chuyện xảy ra. Cô đã gần tới được đó, gần như đã về được đến nhà, gần như đã an toàn. Một bóng đen trồi ra từ phía sau cái cây đen đúa cuối cùng, đứng im bất động, hai chân xoạc rộng ra, đang chờ đợi để tóm lấy cô. Mời các bạn đón đọc Say Ngủ của tác giả Rachel Abbott.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kasha - Miyuki Miyabe
Truyện dân gian Nhật Bản kể rằng, có một loài yêu quái gọi là Kasha, cứ ở đâu có người chết thì nó cưỡi mây đánh sấm bay tới, thấy đã chôn thì nạy bật quan tài, chưa chôn thì thẳng tay cướp xác, để ăn, để bêu, để làm những việc gì mà nó muốn. Kasha còn có nghĩa là cỗ xe lửa, do âm binh đẩy, lọc cọc, lọc cọc, đưa các linh hồn đến ngục hình mà hành hạ. Kasha, tiểu thuyết trinh thám của Miyuki Miyabe, kết hợp cả hai ý tưởng này, kể về một thứ yêu quái mang dáng hình đàn bà, chuyên vun xới đời mình trên xác tàn của kẻ khác. Chỉ chăm chăm nhảy vào cỗ xe lửa của thi hài, mà không hay mình đang thay thi hài đến nơi ngục hình chịu tội. Một đêm tuyết lạnh, một chàng trai trẻ tràn trề yêu thương lâm vào tuyệt vọng, vì vị hôn thê của anh thình lình biến mất, để lại căn hộ trống trải hăng hắc mùi xăng. Cô sinh tháng Chín, với đá phong thủy là ngọc bích, nhưng lại khăng khăng đòi mua nhẫn đính hôn gắn ngọc lục bảo, viên đá ứng với tháng Năm. Chàng trai đến gặp một cảnh sát đang nghỉ dưỡng bệnh, nhờ ông truy tìm dấu vết người vợ sắp cưới. Mỗi bước lần tìm, họ lại choáng váng vì nhặt được một mảng da phấn bung lở khỏi người cô, rụng lả tả trên mỗi bước chân cô để lại, hé lộ chân diện tăm tối bên trong. Không đổ đến một giọt máu tanh, không ngây ngấy mùi của tử thi đang phân hủy, câu chuyện trinh thám tỉ mỉ và lạnh lùng này vẫn làm người ta nôn nao vì một thực tế, rằng mỗi con người cô lẻ trong thế giới kim tiền hiện nay, đều có thể thức dậy và nhận ra mình đã biến mất, hoặc soi gương mà không còn nhận ra mặt mũi mình. Tiểu thuyết này đã được chuyển thể thành hai phiên bản truyền hình của Nhật, vào năm 1994 và 2011 và chuyển thể phiên bản điện ảnh của Hàn vào năm 2012, nhan đề Helpless. Miyuki Miyabe nhà văn nổi tiếng của văn học hiện đại Nhật Bản, sáng tác rất nhiều thể loại khác nhau và đạt được nhiều giải thưởng và thành công thương mại về tiểu thuyết huyền bí, lịch sử, khoa học viễn tưởng, và trinh thám. *** Tàu vừa chuyển bánh rời ga Ayase thì mưa đổ sập xuống. Một trận mưa đá. Chẳng trách đầu gối anh đau nhức suốt cả ngày. Shunsuke Honma đứng cạnh cửa toa tàu nhìn ra bên ngoài. Để khỏi dồn trọng lượng cơ thể lên một bên chân, anh bám một tay lên thanh vịn, tay còn lại đặt trên chiếc ô chống chúc đầu xuống sàn. Vào lúc ba giờ chiều, hầu như bất cứ chuyến tàu nào ra ngoại ô cũng đều vắng vẻ cả. Còn vô số chỗ trống, đấy là nếu anh muốn ngồi. Chẳng có mấy hành khách, chỉ có hai cô bé mặc đồng phục cấp ba, một bà nội trợ ngồi gà gật bên chiếc túi xách to đùng, và một thanh niên ngồi hàng đầu gần khoang của người lái tàu đang lắc lư theo giai điệu từ chiếc headphone. Ít người đến nỗi có thể quan sát kỹ từng khuôn mặt, lần lượt từng người một. Chẳng việc gì phải đứng mãi thế cả. Rõ ràng là ngồi xuống anh sẽ thoải mái hơn bội phần. Anh đã ra khỏi nhà từ quãng giữa buổi sáng, đầu tiên là đi vật lý trị liệu, sau đó ghé qua Cục. Anh không gọi taxi mà cứ đi bộ hoặc chọn phương tiện công cộng. Lưng có cảm giác nặng như đeo chì. Các thành viên đội điều tra đã ra ngoài theo lệnh, ngoại trừ đội trưởng, người đón anh với vẻ khoa trương ngụ ý “Anh đang làm gì ở đây thế?”. Điều này khiến anh thấy khó chịu, nhất là vì đây mới là lần thứ hai anh xuất hiện kể từ sau đợt nghỉ ốm cuối năm ngoái. Nhưng làm cho anh hài lòng đâu phải là phần việc của gã ta, phải không nào? Công việc này không phải một trò chơi, họ sẵn sàng thay người nếu anh bị đánh bật trong một tình thế bất lợi. Họ cũng dễ dàng thay đổi mọi quy tắc và xóa sổ vị trí của anh. Có gì ngăn cản được họ chứ? Lần đầu tiên anh có cảm giác hối tiếc vì đã từ bỏ. Lòng tự tôn của anh bị tổn thương. Đó là lý do khiến anh cứ đứng mãi như thế. Kể cả khi chẳng ai ngó ngàng. Hoặc bởi vì chẳng ai ngó ngàng, cũng chẳng ai hỏi han kiểu, “Hình như độ này anh vất vả lắm?” Honma nhớ lại quãng thời gian còn đương chức đội trưởng phụ trách các tội phạm vị thành niên. Từng có một tay trộm vặt, một kẻ rất chuyên nghiệp. Nếu cô ta không bị một người bạn bán đứng, có lẽ bọn anh sẽ chẳng bao giờ tóm được. Cô ta chọn xoáy những món đồ hạ giá đặc biệt chỉ ở những cửa hàng sang trọng nhất, nhưng không bao giờ diện chúng ở chốn đông người, và cũng chẳng vội vàng bán tống bán tháo chúng đi. Cô ta sẽ trở về phòng, khóa trái cửa lại, rồi dùng thử đám đồ đó trước một tấm gương lớn. Quần áo, đồng hồ và các loại phụ kiện khác... Cô ta tạo dáng như một siêu mẫu trên tạp chí thời trang. Chỉ trước gương mà thôi, ở ngoài đường, cô ta vẫn mặc đi mặc lại những chiếc quần jean đã sờn lộ cả đầu gối. Chuyện đó thực sự diễn ra cách đây hai mươi năm rồi sao? Có lẽ cô gái đó bây giờ đã trở thành một bà mẹ, có con ngang độ tuổi cô ta thuở ấy. Liệu cô ta có lúc nào nhớ đến một tay cảnh sát non choẹt ra sức quở mắng bất chấp bức tường im lặng mà cô ta dựng lên, nhưng rồi gã ta thậm chí chẳng nói được một câu nên hồn? ... Mời các bạn đón đọc Kasha của tác giả Miyuki Miyabe.
Pháp y Tần Minh Tập 3: Ngón Tay Thứ Mười Một - Tần Minh
Gồm một chuỗi những vụ điều tra phá án với những vụ án lạ kỳ, bộ tiểu thuyết Pháp y Tần Minh được biên soạn dựa trên kinh nghiệm của bác sĩ pháp y nổi tiếng Tần Minh. Trong bộ sách, tác giả hóa thân thành nhân vật chính lần mò từng dấu vết để tìm kiếm sự thật đang bị kẻ xấu che đậy. Ở Việt Nam, tiểu thuyết trinh thám được xuất bản nhiều, tuy nhiên liên quan đến nghề pháp y thì đây là tác phẩm lần đầu được ra mắt. Với kết cấu logic phù hợp với thực tiễn, bộ sách đã khắc họa rõ nét những gian khổ vất vả tình yêu mà tác giả dành cho nghề nghiệp mình theo đuổi. Được duy trì bởi phong cách nhất quán, từng vụ án riêng rẽ được kết nối với trục chính xuyên suốt cùng hành văn mạch lạc, mục đích chính của Pháp y Tần Minh là phổ biến kiến thức tới độc giả, hướng tới tinh thần khoa học chân chính. Với câu nói thách thức: "Muốn cho người không biết, trừ phi mình đừng làm", tác giả cũng chính là nhân vật chính trong tác phẩm khẳng khái đối đầu với bọn tội phạm đang lẩn khuất trong bóng tối. Tinh thần nêu cao chính nghĩa, truy tìm đến cùng sự thật chính là một trong những điều nổi bật tạo nên sức hấp dẫn của bộ tiểu thuyết trinh thám này. Bộ tiểu thuyết Pháp y Tần Minh gồm có: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót *** Thiên cổ oan khiên tìm tay quỷ, Nhân thế thái bình bởi Phật tâm. Tìm trong kẽ tóc lời người chết, Thâu suốt chân tơ giải oán tình. Vào dịp giao thừa tiễn năm Mão đón năm Thìn, tôi đã đặt bút viết những dòng đầu tiên của cuốn "Người giải mã tử thi". Chớp mắt,thời gian vèo trôi, trong một năm qua, tôi đã hoàn thành hai cuốn sách, đó là điều chính bản thân tôi cũng không ngờ được. Tôi là người có nhiều quyết tâm,nhưng quyết tâm nào cũng khó lòng kiên trì đến cùng, mà thường nửa đường đứt gánh. Kiên trì viết xong được tập 1 "Người giải mã tử thi" và tập 2 "Lời tố cáo lặng thầm" của bộ sách "Pháp y Tần Minh" chính là một việc kiên trì nhất mà tôi đã từng làm đuợc, bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn hết sức tự hào. Tôi thường tự hỏi mình, tại sao tôi có thể làm được một công việc khó tưởng tượng đến thể? Đáp án chỉ có một, đó là vì độc giả. Chính là nhờ những lời động viên khích lệ của rất nhiều độc giả,nên mới có Tần Minh ngày hôm nay. Sau khi xuất bản, "Người giải mã tử thi" và "Lời tố cáo lặng thầm" đều được chen chân vào danh mục sách best-seller, thành quả đó đến tôi cũng phải bất ngờ.Có được sự khích lệ và ủng hộ thầm lặng của các bạn, tôi thấy mình càng phải cố gắng để viết hay hơn nữa. Cho nên, sau khi hoàn tất hai tập đầu của bộ sách"Pháp y Tân Minh",tôi đã suy nghĩ trong một thời gian rất dài để tìm kiếm một cách thức khiến cho tập 3 của bộ sách trở nên lý thú hơn. Trước khi hạ bút viết tiếp tập 3, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về trục chính của toàn bộ tác phẩm. Một tối nọ, tôi bừng tỉnh giữa đêm khuya, đột nhiên nhớ tới một câu nói. Là một câu nói của thầy tôi; "Dao phẫu thuật chính là ngón tay thứ mười một của bác sĩ pháp y, là ngón tay sắc bén nhất của chúng ta, cũng là ngón tay khiến tội phạm khiếp sợ nhất." Thế là. ngay sáng hôm sau. tôi lập tức quyết đinh đặt tên cho tập 3 của bộ sách là "Ngón tay thứ mười một". Cũng có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, khi tôi tìm gặp một bác sĩ pháp y trong sở Công an để trò chuyện, thu thập tư liệu, anh đã kể cho tôi nghe một vụ án mạng có sự xuất hiện của "ngón tay thứ mười một" tại hiện trường. Bởi vậy, tình tiết này hoàn toàn có thể trở thành trục chính xuyên suốt toàn bộ tác phẩm, rất phù hợp với tiêu đề cuốn sách. Cho nên, cuốn sách thứ ba của tôi có một cái tên đa nghĩa. Hôm nay, sau khi đã hoàn tất phần nội dung của cuốn sách, bản thân tôi cảm thấy rất hài lòng. Tôi tin rằng, dựa trên nền tảng phong cách của hai tập trước, cuốn sách này đã có thêm nhiều điều mới mẻ, hy vọng rằng những nhân tố mới này sẽ khiến quý vị độc giả hài lòng Sau khi viết xong tập 3. tôi vẫn sẽ thực hiện lời hứa "còn sống còn sáng tác", tiếp tục tích luỹ kinh nghiệm để biên soạn tác phẩm cuối cùng trong bộ tiểu thuyết "Pháp y Tần Minh". cũng có nghĩa là, chắc chắn còn có tập thứ tư nữa. Bộ sách "Pháp y Tần Minh" vẫn duy trì phong cách nhất quán: 1. Từng vụ án riêng rẽ được kết nối bởi một trục chính xuyên suốt 2. Dựa trên những vụ án có thực, nhằm mục đích phổ biến kiến thức,không tô vẽ,không màu mè,không kiểu cách. 3.Tuyệt đối không đi ngược tinh thần khoa học. Xin được nhắc lại một lần nữa,tất cả những tình tìết cụ thể của các vụ án trong bộ sách "Pháp y Tần Minh" đều là hư cấu, nhân vật và địa danh đều đã được thay đổi, nếu có trùng hợp, đều là tình cờ, xin đừng gán ghép, hậu quả khó ngờ. Sự chân thực ở đây chính là sự chân thực về kiến thức chuyên môn, là sự chân thực về tình tiết suy luận logic, là sự chân thực về trí tuệ và thái độ nghiêm túc của các bác sĩ pháp y. Một lần nữa, xin cảm ơn tất cả những độc giả đã ủng hộ và cổ vũ cho tôi,sự khích lệ của các bạn chính là động lực để tôi tiếp tục.... Mời các bạn đón đọc Pháp y Tần Minh Tập 3: Ngón Tay Thứ Mười Một của tác giả Tần Minh.
Pháp y Tần Minh Tập 2: Lời Tố Cáo Thầm Lặng - Tần Minh
Gồm một chuỗi những vụ điều tra phá án với những vụ án lạ kỳ, bộ tiểu thuyết Pháp y Tần Minh được biên soạn dựa trên kinh nghiệm của bác sĩ pháp y nổi tiếng Tần Minh. Trong bộ sách, tác giả hóa thân thành nhân vật chính lần mò từng dấu vết để tìm kiếm sự thật đang bị kẻ xấu che đậy. Ở Việt Nam, tiểu thuyết trinh thám được xuất bản nhiều, tuy nhiên liên quan đến nghề pháp y thì đây là tác phẩm lần đầu được ra mắt. Với kết cấu logic phù hợp với thực tiễn, bộ sách đã khắc họa rõ nét những gian khổ vất vả tình yêu mà tác giả dành cho nghề nghiệp mình theo đuổi. Được duy trì bởi phong cách nhất quán, từng vụ án riêng rẽ được kết nối với trục chính xuyên suốt cùng hành văn mạch lạc, mục đích chính của Pháp y Tần Minh là phổ biến kiến thức tới độc giả, hướng tới tinh thần khoa học chân chính. Với câu nói thách thức: "Muốn cho người không biết, trừ phi mình đừng làm", tác giả cũng chính là nhân vật chính trong tác phẩm khẳng khái đối đầu với bọn tội phạm đang lẩn khuất trong bóng tối. Tinh thần nêu cao chính nghĩa, truy tìm đến cùng sự thật chính là một trong những điều nổi bật tạo nên sức hấp dẫn của bộ tiểu thuyết trinh thám này. Bộ tiểu thuyết Pháp y Tần Minh gồm có: + Quyển 1: Người giải mã tử thi + Quyển 2: Lời khai câm lặng + Quyển 3: Ngón tay thứ mười một + Quyển 4: Kẻ dọn rác + Quyển 5: Người sống sót *** Thiên cổ oan khiên tìm tay quỷ, Nhân thế thái bình bởi Phật tâm. Tìm trong kẽ tóc lời người chết, Thấu suốt chân tơ giải oán tình. Đây là bài thơ tôi đã viết trong phần mở đầu cuốn "Người giải mã tử thi", tập đầu tiên của bộ tiểu thuyết "Pháp y Tần Minh". Vào đêm giao thừa tiễn biệt năm Rồng, khi bắt đầu cầm bút ghi chép lại nhật ký phá án của mình. tôi không thể ngờ được rằng "Người giải mã tử thi" sẽ được xuất bản thành sách càng không thể ngờ rằng cuốn sách lại được chen chân vào danh mục sách bán chạy trên thị trường. Giờ đây, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới tất cả các độc giả của tôi nhờ có các bạn tôi mới hoàn thành được ước nguyện đầu tiên của mình, đó là giúp nhiều người thấu hiểu hơn về nghề pháp y. Cũng chính nhờ có sự khích lệ và thôi thúc của bạn đọc tôi mới có động lực để viết tiếp những tập tiếp theo của bộ "Pháp y Tần Minh". Cảm ơn các bạn! Sau khi "Người giải mã tử thi" xuất bản, tôi đã nhận được rất nhiều thư của độc giả mọi người đều tò mò hỏi tôi rằng. ngày nào cũng phải tiếp xúc với tử thi, tôi có sợ không? Thực sự là không. Ngay từ hồi đi học, tôi đã không sợ. Đã tham gia điều tra ba bốn trăm vụ án, chứng kiến không biết bao nhiều vụ tử vong bất thường, khi đối mặt với tử thi, nói sợ thì không phải, mà đau buồn thì đúng hơn. Theo nghề này, thật chẳng khác gì phải bước qua cạm bẫy, đôi khi, thứ khiến tôi khó lòng chịu đựng lại không phải là hiện trường thịt rữa máu tanh, mà là sự phức tạp của nhân tính, sự yếu ớt của sinh mệnh cứ thế phơi bày trần trụi ngay trước mắt. Thú thực, tôi cũng không biết còn có bao nhiêu cạm bẫy cần phải vượt qua, chỉ biết mình vẫn phải tiếp tục rèn luyện tố chất tâm lý để vững vàng hơn nữa. Đương nhiên, những bức thư của độc giả cũng khiến tôi rất ngạc nhiên và vui mừng. Có lần mở Wechat, tôi đã nhân được một tin nhắn thoại với giọng nói non nớt ngây thơ, hoá ra một vị độc giả nào đó đã bảo cô con gái tám tuổi giục tôi viết tiếp. Giọng nói con trẻ hồn nhiên bày tỏ niềm yêu thích đối với "Người giải mã tử thi", sự khích lệ đặc biệt đó đã khiến tôi vui mừng và xúc động. Đúng vậy. chính nhờ những độc giả như thế đã giúp tôi có động lực viết tiếp cuốn "Lời tố cáo lặng thầm" này (cười). Đương nhiên cũng có rất nhiều người hỏi tôi về mức độ chân thực của những vụ án trong "Người giải mã tử thi". Tuy tôi luôn kiên trì nguyên tắc sáng tác là "căn cứ vào những vụ án có thực" nhưng vẫn phải nhắc lại một lần nữa rằng toàn bộ tình tiết cụ thể của các vụ án trong series "Pháp y Tấn Minh" đều là hư cấu, nhân vật và địa danh đều đã được thay đổi, nếu có trùng lặp, chỉ là ngẫu nhiên xin đừng suy diễn (đặc biệt là đừng đánh đồng nhân vặt pháp y Tần Minh trong tiểu thuyết với tôi trong đời thực). Tiểu thuyết chắc chắn không thể bê nguyên xi vụ án thực tế vào trong sách nên sự chân thực ở đây chính là sự chân thực về kiến thức chuyên môn của pháp y, là sư chân thực về tình tiết suy luân logic, là sự chân thực về trí tuệ và thái độ nghiêm túc của pháp y - những người giải mã tử thi trong phá án. Để bộ sách "Pháp y Tần Minh" trở nên khoa học và hấp dẫn hơn, một mặt tôi tận dụng thời gian rảnh rỗi để đọc thêm nhiều tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng trong và ngoài nước, mặt khác, mỗi khi đi công tác phá án, tôi Iại thỉnh giáo các tiền bối pháp y ở khắp mọi nơi trong tỉnh thu thập thêm nhiều tư liệu thực tế về các vụ án đặc biệt, đều là những câu chuyện có thực, sẽ lần lượt xuất hiện trong những tập tiếp theo của series truyện "Pháp y Tần Minh". Đương nhiên, do mới chập chững theo nghề sáng tác, tôi vẫn muốn bổ sung thêm một câu: Các bạn nhà văn xin đừng chê cuốn tiểu thuyết này thiếu tính nghệ thuật và màu sắc bí hiểm, các bạn trong nghề xin đừng chê tình tiết vụng về ngây ngô. cứ coi nó là một tác phẩm tập toẹ vào nghề của một bác sĩ pháp y quèn mà tặng cho nó một nụ cười khoan dung vậy... Cuối cùng, tôi lại kìm lòng không đặng mà muốn chia sẻ với các bạn một chi tiết thú vi: có một nữ sinh trung học đã lén đọc "Người giải mã tử thi" trong giờ học bị thầy giáo tịch thu không thương tiếc. Hai ngày sau, thầy giáo mặt khó đăm đăm tới gặp cô bé giáo huấn một thôi một hồi, sau đó hỏi: "Thế... cuốn này có ra tập tiếp theo không?" Ha ha! Các bạn xem, Tần Minh đã phải tận dụng thời gian ngoài giờ làm để viết sách, nên các bạn chớ có tận dụng thời gian trên lớp để đọc sách nhé. Có điều, giờ đây, tôi đã có thể trả lời thầy giáo rằng, tập hai của series "Pháp y Tần Minh" đã được xuất bản với tựa đề 'Lời tố cáo lặng thầm". Tần Minh Ngày 2 tháng 9 năm 2013 Mời các bạn đón đọc Pháp y Tần Minh Tập 2: Lời Tố Cáo Thầm Lặng của tác giả Tần Minh.
Người Đàn Ông Bí Ẩn - Agatha Christie
Agatha Christie (1890 - 1976) là một trong những nhà văn quan trọng nhất và sáng tạo nhất của thể loại trinh thám. Theo Sách kỷ lục Guinness, Agatha Christie là nhà văn có tác phẩm bán chạy nhất mọi thời đại của thể loại trinh thám, và đứng thứ hai nếu tính cả các thể loại khác (chỉ xếp sau William Shakespeare). Các tác phẩm của bà ước tính đã được dịch ra 103 thứ tiếng và bán được hơn 2 tỷ bản trên toàn thế giới. *** - Đúng đấy, sự thật là như thế đây. Những người hầu Tây Ban Nha nghĩ là tôi đã cầu nguyện để chồng tôi bình yên vô sự, nhưng đâu phải . Tôi xin chúa trời sức mạnh để mong cho chồng tôi chết đi. Tôi không ngừng nhắc lại lời khẩn câu: "Lạy chúa, xin giúp con không mong anh ấy chết. Lạy chúa, xin người giúp con không mong anh ấy chết". Nhưng vô ích tôi vẫn tiếp tục hy vọng...hy vọng... Và tôi đã được toại nguyện. Chị ta im lặng một lúc rồi nói với giọng thật dịu dàng, khác hẳn khi nãy. - Thật đáng kinh tởm phải không ông? Chuyện như vậy thì không thể quên nổi. Tôi đã mừng rỡ biết bao khi biết là anh ta chết thật rồi, anh ta không thể quay lại hành hạ tôi nữa. Satterthwaite thật sự bị sốc, thì thầm: - Ôi, có chuyện như vậy ư?! - Tôi biết. Tôi còn quá trẻ để trải qua một thử thách như vậy, chuyện này nên xảy đến khi người ta ở một độ tuổi nhất định, khi đã được chuẩn bị kỹ hơn...để chịu đựng mọi khắc nghiệt. Ông thấy không, không có ai biết thực sự chồng tôi thế nào. Khi tôi quen anh ta, tôi thấy anh ta thật tuyệt vời. Lúc anh ta cầu hôn, tôi vô cùng hạnh phúc và tự hào. Nhưng ngay sau đó sự việc diễn ra thật tồi tệ. Anh ta luôn cáu gắt tôi...không vừa ý với bất kỳ điều gì tôi làm - đương nhiên, tôi không nuốt nhịn. Rồi dần dần, anh ta thấy vui thích nếu làm tôi đau, nhất là khiến cho tôi khiếp sợ. Khi đó anh ta thỏa mãn vô cùng. Anh ta tưởng tượng ra các kiểu tai nạn. Tôi không muốn nói chuyện với ông. Tóm lại, tôi nghĩ anh ta mất thăng bằng về trí óc. Ở đây tôi chỉ có một mình, còn quyền uy và sự tàn bạo trở thành niềm say mê của anh ta. (Đôi mắt người đàn bà mở lớn hơn, sẫm lại). Điều tồi tệ là tôi có thai... Nhưng vì những gì chồng tôi bắt tôi phải chịu đựng, khi sinh ra đứa con tôi đã chêt. Con tôi... Tôi muốn chết quách đi, nhưng tôi đã được cứu sống. Vậy đấy. ... Mời các bạn đón đọc Người Đàn Ông Bí Ẩn của tác giả Agatha Christie.